1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Khách Điếm Đại Long Môn - Tinh Dã Anh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16: Bạch mã hoàng tử mê hoặc (hạ)

      Type: Luuly

      Beta: Yuki
      Haizzz haizzz haizzz! Có phải việc phát triển hơi chệch khỏi quỹ đạo bình thường ? Tối qua chẳng thèm nhìn nàng thêm chút, hôm nay lại liền mạch dẫn về sáu “thân thế đáng thương”, còn đứng trước mặt nàng diễu võ dương oai. Lẽ nào chẳng qua chỉ là người cưỡi ngựa trắng. Chẳng lẽ tìm bạch mã hoàng tử khó thế sao? lại còn rủ rê nàng… vụng trộm với nữa chứ?

      Đáng ghét! Điều đó càng hấp dẫn hơn.

      có muốn ? Hả?” ghé sát tai nàng hơn.

      “Tôi …”

      “Có muốn ? Hả?” Đôi mắt xám của hơi khép hờ, kề sát môi nàng hơn nữa, nhìn như thể sắp chạm vào đôi môi của nàng.

      Đợi… đợi chút. Nếu như miệng nàng bị bịt lại, mũi cũng bị nút sao? Nàng thở bằng gì? Nàng về chầu trời mất.

      “Xì!” Hơi thở của Long Tiểu Hoa làm máu trong mũi dồn xuống cổ họng. Bà mẹ kế chết tiệt! Đến cả việc hôm nay Bạch mã hoàng tử đến mà cũng đoán trước được sao? làm cho nàng chảy máu cam, hít thở được. Như thế nàng thể gần gũi Bạch mã hoàng tử được rồi. Hu hu!

      Bạch Phong Ninh lùi lại, kịp thời phản ứng. Nụ cười rộng lượng, chỉ vào mũi nàng:

      “ Xem ra hôm nay tiện rồi. Nhưng sao. Chúng ta…”

      ngừng lại, đứng thẳng người, lùi xa nàng, giọng vẫn bủa vây lấy nàng:

      “Ngày tháng còn dài.”

      “Bạch thiếu chủ xem thông báo viết thế này được chứ? Thiếu chủ?” Ông chưởng quỹ hồ hởi từ nhà khi ra, tay cầm tờ thông báo vừa viết xong.

      Bạch Phong Ninh lập tức xoay người, lại tỏ vẻ chẳng thèm để ý đến nàng. liếc nhìn chưởng quỹ 420 mở tờ thông báo ra, chỉ lạnh lùng đáp:

      “Ông cứ quyết định là được rồi.”

      “Nhưng phải Bạch thiếu chủ…”

      “Tiền tẩu phu nhân!” quay người gọi Long Tiểu Hoa vẫn trong trạng thái đờ đẫn. giữ khoảng cách vừa đủ để chưởng quỹ thể nhìn thấy nụ cười của dành cho nàng: “Mong suy nghĩ về lời đề nghị vừa rồi của Bạch mỗ.”

      “…”

      “Tại hạ đợi câu trả lời của .”

      rồi,vén áo choàng bước ra ngoài bỏ lại chưởng quỹ cầm tờ thông báo vò đầu đứng nguyên tại chỗ.

      “1227, Bạch thiếu chủ gì với vậy?”

      … ờ, hỏi con ngựa trắng của ngủ ở Long phủ tối qua có đạp chăn ra ?”

      “… biết dối đừng . ra là mất mặt.”

      “…”

      Nàng có thời gian để lo chuyện mất mặt hay . Nàng muốn xem xem bạch mã hoàng tử của nàng viết lời thương gì trong mảnh giấy đó. Nàng lén ngồi xuống, nấp sau quầy, vừa thở dồn dập, vừa giở mảnh giấy vẫn còn đượm thương thơm:

      “Long Nhi…”

      Ồ, mới mở đầu mà hợp với nàng rồi. Nghe nhé: “Long Nhi”, “Long Nhi”, “Long Nhi”… phải là gọi cả họ lẫn tên: “Long Tiểu Hoa”, cũng phải gọi tiếng khó nghe như gọi cún con: “Tiểu Hoa”, mà là…

      “Long Nhi…”

      Ồ, được. Nàng ngây ngất…

      Tiếp theo nào…

      “Tối qua vừa gặp, lòng thấy lo. Ta biết thân ở Long phủ, khổ sở vì Long huynh, được tự do. Hẹn giờ Ngọ ba khắc ngày mai, gặp nhau bên bờ sông ngoài thành.

      Tái bút…. cành hạnh đỏ.”

      Hả? Hạnh đỏ ư? Sao lại chui ra cành hạnh đỏ chứ? Nó khiến nàng bị ảnh hưởng tâm lý hết sức nặng nề. Nàng nghĩ cuối cùng người đó phát ra cuộc sống đau khổ của nàng. Nàng biết chàng tuyệt đối vờ như thấy. Hóa ra, chàng cố ý che giấu trước mặt mẹ kế, đợi ngày giúp nàng tháo cũi sổ lồng. Dù là hạnh đỏ nàng cũng mặc kệ. là hạnh phúc!

      Nàng áp má mình vào mảnh giấy trắng đó mà hề cảm thấy bóng đen phía sau bao trùm lấy nàng.

      “Xem ra, bệnh cũ của lại tái phát rồi!”

      Haizzz! Sao lại có tiếng của Long Hiểu Ất vậy? Nàng tuyệt đối có chuyện ngày nhớ đêm mơ đến . Bây giờ mới là sẩm tối, còn chưa tới lúc mơ ngủ, hơn nữa, nàng vừa véo mình vài cái để chứng minh là mình nằm mơ giữa ban ngày rồi. Ồ… phải là nằm mơ, mà nàng lại nghe thấy tiếng Long Hiểu Ất sao? Đừng, đừng mà…

      Nàng vội quay đầu lại chỉ thấy cái bóng cao mặc áo choàng đen, khoanh tay trước ngực, nở nụ cười lạnh lùng phía sau mình. Nàng còn chưa kịp mở to đôi mắt ra nhìn vô thức nhét ngay mảnh giấy tay vào miệng để hủy chứng cứ.

      “Giờ ngọ ba khắc ở bờ sông ngoài thành ư? Hừ! Có mấy chữ đó mà cũng phải ngồi xổm nền nhà nghiên cứu. quả là ngốc nghếch!”

      Nhai giấy được nửa đường nàng nghe thấy kẻ địch cho biết biết toàn bộ tin tức về lá thư bí mật của mình. Nàng khóc dở mếu dở biết nên nuốt tiếp mảnh giấy đó hay là nhổ ra nữa.

      im lặng, nhếch môi nhìn nàng, điệu bộ bình thảng đến nỗi khiến nàng cảm thấy như chưa hề có chuyện gì xảy ra. đón lấy chén trà chưởng quỹ 420 cung kính đưa, mở nắp nhấp ngụm rồi hỏi ông ta:

      “Hôm nay ai đến đây vậy?”

      Chưởng quỹ 420 cúi đầu, nhíu mày nhìn ánh mắt dò xét khách điếm của đương gia. Hu hu! Làm sao để đương gia trách tội lên 1227 đây?

      “Thưa đương gia, bây giờ Bạch công tử bao trọn khách điếm này. Người hôm nay đến cũng chỉ có Bạch công tử…”

      Người có thể để tái bút là “ cành hạnh đỏ” cũng chỉ có Bạch Phong Ninh thôi. hừ tiếng lạnh lùng, đặt mạnh chén trà lên mặt quầy khiến nó phát ra tiếng “cạch” giòn tan. Thấy người ở dưới chân mình vẫn do dự biết nên nuốt mảnh giấy đó hay là nhổ nó ra, vén áo choàng, cúi người xuống nhìn nàng nở nụ cười nguy hiểm.

      “Muốn ?” Khẩu khí thương nghị cực kỳ dân chủ.

      “Hả?”

      “Giờ Ngọ ba khắc ngày mai, ở bờ sông ngoài thành. Muốn ?” Giọng hỏi han đầy mê hoặc.

      “Tôi…” Nàng có thể nàng muốn sao?

      “…” dám ?

      “…” Vậy huynh còn hỏi tôi làm gì?

      “Ta hỏi lại lần nữa. Có muốn ?” Giọng hỏi han đầy mê hoặc, có thêm phần uy hiếp.

      “…” cố ý. Chắc chắn là cố ý.

      “Hả?” Giọng uy hiếp cao lên. Lần này, che giấu bản chất nữa rồi.

      “… muốn.” Nàng rất muốn khóc.

      quá! Ta nghe thấy.” chậm rãi phủ định.

      “… muốn…” Hu hu… Làm gì có kiểu ép người như vậy. Nàng muốn , muốn , rất muốn . Nàng vô cùng muốn đí…

      nghe thấy.” tiếp tục thản nhiên phủ định.

      muốn.” Huh u… oa oa! dối bị giảm thọ. từ từ giết chết, giết chết, giết chết nàng!

      nghe .”

      “Tôi muốn , muốn, muốn, muốn . Ai người đó là con rùa, là cóc nhái. Ai người đó bị chó đuổi cắn. Ai người đó rơi xuống sông, bị hà bá ăn thịt.”

      “Tốt lắm! Bản thân muốn ra cũng ép nữa.”

      “Hu hu…”

      “Bây giờ, theo ta.” Sau đó, trị cái tật xấu của nàng.

      “Hả?”

      lát sau, cảnh tượng cực kỳ quen thuộc lại xuất bên trong bờ tường Long phủ. Long đại tiểu thư lại lần nữa biểu diễn tuyệt kỹ “hạnh đỏ vượt tường”.

      “Tiểu thư sao chứ ạ?” Tiểu Đinh lo lắng nhìn ánh chiều tà chiếu đầu. Tiểu thư của bị phạt tay cầm cành hạnh đỏ đứng chiếc ghế với tư thế hiên ngang.

      “Hứ! Đúng là kẻ thiếu sáng tạo. Cái cách cũ rích này mà vẫn còn dùng lại. Quá kém! Dù sao ta cũng quen rồi.” Long Tiểu Hoa , rung rung chiếc khăn trắng nhét ở lỗ mũi mà hề cảm thấy những câu của mình làm cho da mặt mình dày hơn. Dù sao bây giờ là mùa hè, thể lực của nàng cũng tốt hơn lần trước rất nhiều.

      “Tiểu thư, Tiểu Đinh thấy xẩu hổ cho tiểu thư.”

      “Làm gì phải xấu hổ? Tư thế của ta rất dũng.” cành hạnh đỏ hướng về phía chiều tà thể quyết tâm hổ thẹn của nàng. Ngày mai! Để xem làm sao nàng vượt qua được sóng gió, mò trăng đáy bể, để gặp gian… , phải gian phu mà là bạch mã hoàng tử của nàng.

      “Tiểu thư thấy mỗi lần tiểu thư bị đương gia bắt gặp là mất mặt sao?”

      “… Là quá xuất quỷ nhập thần. Làm sao ta biết được hôm may đến kiểm tra khách điếm chứ?” Ưu điểm lớn nhất của Long Tiểu Hoa chính là chưa bao giờ đổ lỗi cho mình: “Tiểu Đinh, em xem thường ngày Long Tiểu Hoa ta đối xử với em thế nào?

      “Ồ! thế nào ạ.”

      “Sao lại thế nào? Ta luôn chia sẻ mọi thứ với em, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu mà.”

      “Vâng, đúng vậy.” Tiểu Đinh gật đầu: “Nhưng từ khi theo tiểu thư, thời gian hưởng phúc của em cũng ngày càng ít , còn tai họa càng ngày càng nhiều.”

      “ …”

      “Giống như bây giờ, tiểu thư bị phạt, em cũng phải đứng dưới nắng cùng tiểu thư. Tiểu thư đừng nữa tốt hơn đấy ạ.”

      “Tại sao?” Đến tự do phát ngôn cũng có ư?

      “Bởi vì đương gia , từ lúc tiểu thư bắt đầu chịu phạt đến giờ Ngọ ba khắc ngày mai, mỗi câu của tiểu thư với em đều được ghi lại để báo cáo với đương gia.”

      “… Em báo cáo câu này chứ?” Đó chẳng phải là tận tụy quá đáng sao?

      “ Có chứ. Bao gồm cả câu của tiểu thư, tiểu thư quen rồi và đương gia chẳng có chút sáng tạo gì cả ạ.”

      “ …”

      May mà nàng còn chưa kế hoạch vĩ đại của mình với nha đầu phản đồ này. Nàng quyết định rồi. thể chịu tiếng mà lại làm được. Ngày mai, nàng nhất định

      “ Tiểu thư, có ai chuyện này với tiểu thư chưa?”

      “Chuyện gì vậy?” Nàng nhìn Tiểu Đinh phản đồ nhìn nàng với ánh mắt xót xa.

      “Nhìn nét mặt của tiểu thư có thể dễ dàng biết tiểu thư nghĩ gì. “Giờ Ngọ ba khắc ngày mai, mình nhất định tìm Bạch mã hoàng tử.” Đúng ạ?”

      “ …”

      “Ghi lại thôi.”

      “… Tiểu Đinh, em… Hu hu hu…”

      “Tiểu thư giả vờ khóc. Ghi lại.”

      “… Oa oa oa oa!”

      “Tiểu thư ngã từ ghế xuống. Ghi lại.”

      “Vì Bạch mã hoàng tử, ta phải cố lên. Dù có phải vào hang hùm miệng sói ta cũng tin hạnh phúc của mình giống như ngôi sao thể bị dập tắt như đốm lửa.”

      “… Ừm. Ghi lại.”

      “…”

      Khi trong tường Long phủ huyên náo ngoài tường lại có tiếng chuyện:

      “Thiếu chủ về sơn trang. Thiếu chủ đến Long phủ nhưng lại vào. Thế là thế nào ạ?” Thiếu hiệp mặc đồ đen xách kiếm, đứng bên cổng Long phủ cười, nhìn nét mặt kỳ quái của Bạch Phong Ninh. Bây giờ phải là lúc dạo. Ngày nào thiếu chủ ra ngoài cũng có các nương với số phận bi thảm xông đến.

      “Ta ngắm xem cành hạnh đỏ đó có thể vượt tường .”

      “Hả?”

      “Ngươi thấy cành hạnh đỏ đó chào ta sao? đáng ! Ái chà! Ngã mất rồi. Ha ha!”

      “… Thiếu chủ, thứ của người khác rất khó lấy. Thiếu chủ nên an phận chút ạ.”

      “Với chiều cao của ấy đúng là khó có thể, nhưng nếu ta ôm ấy để ấy vươn tay ra ngoài sớm muộn gì cũng vượt được tường thôi. Đúng ?”

      “… Thiếu chủ, có ai là thiếu chủ rất hạ lưu chưa?”

      phải câu này từng rồi sao?” Đôi mắt màu xám nhìn lại phía sau, Bạch Phong Ninh xòe quạt cười: “Nhưng “người hạ lưu, phí tuổi trẻ”. [1]”

      [1] Câu gốc là “Nhân bất khinh cuồng, uổng thiếu niên”. Đây là câu đại ý được rút ra từ bài thơ Lão thiếu niên của Đường Bá Hổ đời nhà Minh, có nghĩa là: Người dũng khí, uổng phí tuổi trẻ.

      “Thiếu chủ, tốt nhất đừng sửa câu của người xưa.”

      hổ thẹn cho thiếu chủ. Từ học võ công thoát thân, thích châm biếm những câu của người xưa, lại còn sửa đổi nó hạ lưu như vậy.

      “Đến giờ Ngọ ba khắc ngày mai, còn mấy canh giờ nữa?” Xoay người, Bạch Phong Ninh nhún vai, dứt khoát rời khỏi Long phủ: biết Long Hiểu Ất nghĩ thế nào về cành hạnh đỏ của ta?”

      “… Còn có thể nghĩ gì được chứ? Đương nhiên là muốn cho thiếu chủ trận rồi.”

      Hết chương 16.
      Last edited by a moderator: 3/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 17: Vạn ác, dâm đứng đầu

      Type: Luuly

      Beta: Yuki
      Mặt trời phiêu du, lơ lửng, trôi.

      Chính Ngọ.

      Giờ Ngọ khắc.

      Giờ Ngọ hai khắc.

      “1227, lầm bầm gì đấy?” 813 ngồi lay lay Long Tiểu Hoa ngây người nhìn mặt trời giữa trưa. Ồ, nhờ phúc của Bạch công tử, bữa trưa bận rộn trở nên an nhàn. biết Bạch công tử có thể bao khách điếm này đến bao giờ để bọn họ được an nhàn nhận tiền công. Bạch công tử, hãy cả đời chọn vợ .

      “813… nhìn mặt trời quay kìa.”Long Tiểu Hoa giơ tay chỉ vầng mặt trời cao tỏa sáng dịu dàng.

      “Mặt trời quay, quay có.”

      “… Tôi ngồi ở đây quay làm sao được? Sao cũng ngồi xuống đây thế?”

      “Vì ở đây tầm nhìn tốt nhất.” 813 bắt chước điệu bộ của Long Tiểu Hoa, khoanh hai tay ôm lấy đầu gối, đầu nghiêng nghiêng, nhưng nhìn mặt trời ở bên ngoài mà là…

      “”Gì thế?

      “Bức tranh người đẹp ngủ.” 813 giơ tay chỉ, đập vào mặt là cảnh sắc cực kỳ thư thái.

      bức mành châu buông xuống tách biệt căn phòng trong khách điếm với hành lang hóng gió. Nhìn qua bức mành có thể thấy trong phòng là bàn trà – gỗ lim, phía có đặt chén trà, phối hợp với chiếc ghế lim lót đệm êm ái. Tấm áo choàng đen dày dặn được vắt lên thành ghế, bóng người ngủ đó hơi nghiêng nghiêng, dải lụa buộc tóc thả rơi xuống ngực, tay còn cầm cuốn sổ che mắt ngăn ánh nắng gát lúc Chính Ngọ, đôi môi hé mở, thở đều đều.

      “1227, xem tại sao đương gia lại đến nghỉ trưa ở khách điếm thế? Phong cảnh ở đây đẹp đến vậy sao?”

      “ …” Vì là kẻ quái gở đến cực độ!

      Những lời chửi rủa đều phải nuốt vào trong bụng. Nàng nén lại cơn tức giận trong lòng, ánh mắt căm hờn nhằm thẳng vào người tựa ghế, thoải mái ngủ trưa dưới ánh mặt trời. Nguyền rủa , nguyền rủa cầm quyển sổ phơi nắng, phơi cho đến khi trắng dưới đen, cách biệt ràng, phơi cho khuôn mặt hấp dấn biến thành cái bàn cờ, để xem làm sao mê hoặc được mọi người.

      “Mấy giờ rồi.” Trong phòng bỗng vọng lại tiếng Long Hiểu Ất uể oải hỏi.

      Sáng sớm ngày ra, Long Tiểu Bính cùng chủ nhân kiểm tra khách điếm, trả lời:

      “Đương gia, vừa qua giờ Ngọ hai khắc ạ.”

      “Ừm! Ngươi đem sổ sách ta đánh dấu ra đối chiếu lại với chưởng quỹ lượt . Bảo ta vào đây hầu hạ ta.”

      “Vâng.” Long Tiểu Bính đáp, vén rèm bước ra, mắt nhìn hai nha đầu ngồi xổm mặt đất, chau mày : “1227, ngồi đây làm gì? nghe thấy đương gia gì sao?”

      “Đương gia đâu có gọi tên ta. 813, …”

      muốn ta phải đứng dậy mời vào hầu hạ ta sao? Cũng được. Nhưng ta chỉ bảo làm mỗi việc rót trà đơn giản thôi đâu.” trị tội nàng trước. Tối qua, Tiểu Đinh báo cáo cho mọi chuyện. Tội lỗi chồng chất, chẳng hề có chút hối hận. còn chưa kịp tha cho nàng nàng dám có thái độ hỗn xược trước mặt , ăn linh tinh, có chết cũng sửa được. Hứ! đúng là quá to gan mà!

      Giọng hắc ám mang chút ngái ngủ trầm bổng vang lên, nàng thấy 813 lập tức “a” tiếng, mặt đỏ lừ, đẩy mình:

      mau, mau vào , mau vào .”

      “… muốn trị tội tôi. mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch là sao vậy?” Long Tiểu Hoa khó hiểu nhìn 813. Tuy tình cảm tỷ muội rất tốt nhưng lúc gặp nạn đường ai nấy chạy sao? Đạo lý này nàng có thể hiểu được nhưng liệu thái độ của 813 có phải là hơi phù hợp hay ?

      “Đương gia đáng ghét!” Ban ngày ban mặt, trước mặt mọi người, sao có thể lộ liễu những câu tình tứ như thế chứ? Đáng ghét!

      “Hả?”

      “Có điều, dù sao hai người đều… như thế cả mà. Thế nên… Hì hì!” rất muốn biết lúc đó đương gia mê hoặc thế nào? Liệu có phải là rất dịu dàng, chìu chuộng 1227 ? Ồ, lần sau phải ép 1227 về chuyện này mới được.

      hít phải thứ gì thế?” Sao nàng lại có cảm giác như mình nghe thấy hàm ý gì đó nhỉ? Lẽ nào là do nàng tưởng tượng?

      Nàng định tìm hiểu vấn đề này trong phòng phát ra tiếng đếm u ám, ràng là đương gia mất kiên nhẫn và rất hài lòng:

      … hai…”

      Số ba còn chưa kịp ra khỏi miệng tiếng vén mành vang đến tai Long Hiểu Ất. bỏ quyển sổ che mắt ra, liếc cái thấy đôi giày thêu hoa hơi lấm bẩn cách khoảng chục bước chân.

      “Lại gần đây.”

      Đôi giày thêu lại gần hai bước.

      “Ta bảo lại gần đây.”

      Đôi giày thêu lại nhích thêm nửa bước nữa.

      “Đến bên ta.”

      Đôi giày thêu run rẩy, lùi lại cách xa đoạn. Sau đó, chủ nhân đôi giày cất giọng:

      “813, sao lại đóng cửa phòng thế?” Nàng muốn ở trong phòng mình với bà mẹ kế độc ác này và bị ngược đãi đến mảnh xương cũng chẳng còn đâu.

      “Tuy tôi cũng rất muốn xem nhưng… được rồi. Tôi đóng cửa giúp nhé.”

      “Cái gì được vậy?” Nàng định giơ tay ra cản cánh cửa hy vọng dần khép lại. Nghe phía sau mình có tiếng động phát ra từ chỗ chiếc ghế tựa, nàng quay đầu lại nhìn thấy mở quyển sổ ra, tay cầm chén trà, nhìn 813 hạ lệnh đóng cửa lại.

      “Đóng cửa lại. Ta gọi là được vào.”

      “Dạ.” 813 bịt miệng cười, vội vàng lui ra khỏi cửa. Đương gia là đáng ghét mà!

      “Rầm!”

      Cửa đóng.

      813 định bước nghe trong phòng có tiếng vọng ra:

      “Hả? Huynh cần tàn nhẫn như vậy chứ?” Giọng khó tin của 1227 vang lên.

      “Ta thích.” Đương gia chậm rãi trả lời.

      “… Làm làm. Có gì ghê gớm đâu!”

      làm là bắt đầu làm ngay? Quá trình tán tỉnh ngắn gọn vậy sao? Chỉ mới có hai câu, còn chưa thể tình cảm gì mà.

      - Mạnh hơn chút nữa.

      Ồ… ngờ khẩu vị của đương gia lại như vậy, thích mạnh mẽ. Xấu xa quá!”

      “Thế này được chưa? Phù…” 1227 thở hổn hển. Quả đúng là thế rồi.

      “Mạnh hơn nữa .”

      “Ờ… phù phù… phù…”

      “Ừm… Cứ thế .”

      “Hu hu… phù… phù… hu hu!”

      Ghê quá! 1227 làm phát khóc kìa.

      “, đừng có đứng đó mà nhìn lén được ?” Chưởng quỹ 420 đối chiếu sổ sách đành phải lên tiếng ngăn nha đầu đứng bên cửa học chuyện phòng the. “Để ý đến cuộc sống riêng tư của đương gia, trừ canh giờ tiền công.”

      “Hả? Chưởng quỹ, đừng mà, đừng mà. Tôi xem, xem là được chứ gì?” kêu lên, vội vã rời khỏi chỗ cánh cửa, vì đột ngột ra chỗ nắng chói nên mới sực nhớ ra chuyện quan trọng.

      Sáng nay 1227 lo lắng lôi ra góc tường chuyện bí mật. 1227 rằng giờ Ngọ ba khắc nhờ làm giúp vì mình phải ra bờ sông ngoại thành có chút việc. Nếu 1227 may bị mẹ kế bức hại, thể ra bờ sông được, nhờ chuyển lời với người đợi ngoài đó. Hả? Nhưng người đó của 1227 phải là đương gia sao? 1227 ở bên ngoài còn có người khác sao? Nha đầu này ghê đấy.

      muốn tôi chuyển lời gì đến người đó?”

      “Ờ… với người đó: “Xuân sắc khắp vườn khôn cách giữ” [1].”

      [1] Đây là câu thơ thứ ba trong bài thơ Du viên bất trị (Thăm vườn gặp) của nhà thơ Diệp Thiệu Ông. Câu cuối cùng của bài thơ đứng ngay sau câu này là “ cành hạnh đỏ vượt mé rào”. Chính vì thế Long Tiểu Hoa mới nhắn với Bạch Phong Ninh như vậy để thể ý tứ của mình, rằng nhất định cố gắng vươn mình tìm hạnh phúc, để bị kìm hãm.

      “Hả? Nó nghĩa là gì?” Sao nghe như ám hiệu của tổ chức gì đó vậy?

      “Ái chà! cứ với người đó như thế. 813, thế giới này, người tôi tin tưởng chỉ có thôi. Đến cả Tiểu Đinh cũng thành nanh vuốt của bà mẹ kế đó rồi. Thế nên đừng phản bội lại lòng tin của nhé.”

      tin tưởng tôi ra .”

      “Tôi vì an toàn của . Thế này dù bị ép cũng ra được.”

      “… Tôi cảm thấy như mình sắp bị giết để diệt khẩu.”

      đọc cuốn sách tôi cho mượn mấy hôm trước cũng nên giúp tôi lần này chứ.”

      “Ờ, nhưng…” là như vậy nhưng chuyện liên quan đến tính mạng, vẫn phải cẩn thận…

      “Trừ khi sau này muốn đọc loại sách đó nữa.”Gần mực đen, gần Long đại đương gia dần dần cũng biết ngược đãi uy hiếp người khác.

      “… Được rồi.”

      1227 uy hiếp được , chứng tỏ mê hoặc của món ăn tinh thần đó rất lớn. bị 1227 làm hư rồi.

      Quay đầu lại, 813 bước đến chỗ chưởng quỹ:

      “Chưởng quỹ 420, dù sao lúc này khách điếm rất nhàn. Những người khác đều có thể giúp được. Tôi xin nghỉ lát được ạ?”

      “Xin nghỉ ư? Được. Trừ khắc tiền công.”

      “…” là độc ác! Nhưng vì mấy cuốn sách của 1227, 813 nhẫn nhịn: “Tôi quay về ngay. Chỉ mất khoảng nửa khắc thôi.”

      813 xong, vội vàng rời khỏi khách điếm. Cánh cửa cấm bị Long Tiểu Hoa mở ra. Nàng mặt đỏ gay, người vã mồ hôi, chạy ra khỏi phòng, bưng chén trà , chạy thẳng vào bếp. Mãi sau, nàng lại bưng chén trà mới bước vào phòng.

      Chưởng quỹ 420 ràng bị ai đó làm cho khiếp sợ, ngón tay gạt sai bàn tính khiến Long Tiểu Bính cằn nhằn:

      “Chưởng quỹ, ông sai rồi.”

      “Rốt cuộc đương gia và 1227 làm gì nhỉ? Tiếng động vừa rồi. Cậu thấy ấy…”

      “Hả? Đương gia ư? Đương gia gọi ấy vào quạt thôi mà. Có gì đúng sao?”

      “…” Được rồi. Ông ta thừa nhận, mình bị mấy nha đầu tiêm nhiễm những thứ linh tinh… khiến ông ta nghi ngờ phẩm vị và hành động của đương gia. đúng là…

      Giờ Ngọ ba khắc, bên bờ sông ngoài thành, tất cả các điều kiện đều trùng khớp. Nhưng tại sao bên bờ sông chỉ có công tử áo trắng quen thuộc nhỉ? 813 chớp chớp mắt nhìn công tử đó, mái tóc bay theo làn gió buổi trưa. nhanh chóng liếc nhìn lượt. Quả đúng là Bạch Phong Ninh, Bạch công tử. Người đó của 1227 là chàng sao? Bạn thân của đương gia sao? Có phải phát ra mối tình cấm kỵ trong truyền thuyết gì đó ?

      Hỏng rồi. Mình bị kéo vào chuyện này rồi. Cứu với! muốn làm chuyện có lỗi với đương gia. Đó là ông chủ của mà. muốn bị mất việc. 813 định ôm đầu bỏ chạy trực giác của Bạch Phong Ninh làm chân loạn bước. xoay người nhìn cười ý.

      nương đến chuyển lời ư?”

      “Hả? À… Cũng có thể coi là thế.”

      nương chuyển lời cho ai vậy? Đương gia của hay là… Long Nhi nhà ta?”

      “…” Long Nhi nhà ta… Trời ơi! Đương gia mau đến bắt tên gian phu này.

      “Xem ra là người sau rồi.” Nhếch mép mỉm cười: “Vậy Long Nhi nhà ta gì?”

      “… ấy … “Xuân… xuân… xuân sắc khắp… vườn, khôn cách giữ”.”

      “Khà! cành hạnh đỏ, đủ cao nhưng vẫn dám vươn lên.” cười phóng khoáng:”Hôm nay cảm ơn nương giúp ta và Long Nhi.”

      “Hả? , tôi có làm gì đâu. Bạch công tử, phải hai người …”

      nương biết, ta và Long Nhi lén lút tư tình ư?”

      “…” có thể lựa chọn biết ? Chàng mặt mũi sáng sủa, phong độ ngời ngời mà lại lén lút tư tình sao? Híc… 1227 chết tiệt! Nhưng ấy có câu rất đúng. Nam nhân thể nhìn tướng mạo bề ngoài. Hóa ra Bạch công tử lại xấu xa như vậy. Vừa kén vợ khắp toàn thành, vừa lén lút tư tình, dụ dỗ thê tử của bạn. là cầm thú…

      “Phải rồi. Xin hỏi nương, giờ Long Nhi làm gì?”

      “… ấy bị đương gia tôi ép xuống đệm êm ở khách điếm…” nghĩ đến tội danh phản bội đương gia bị đuổi việc nên chỉ buông câu.

      “Thế ư?” Bạch Phong Ninh mỉm cười, hy vọng nương đó ngại cho mình biết mức độ sâu sắc của chuyện này.

      “Chao ôi! Đương gia bắt ấy phải mạnh lên chút. ấy cứ thở hổn hển, hổn hển ấy.”

      “ …”

      “… “ Bịt miệng nhưng kịp nữa rồi. Ôi, Bạch công tử đừng cười như cười, cười đau khổ như thế mà nhìn có được ? chỉ thực thôi mà. Quả đúng là ác dâm là tội hàng đầu. bị mấy cuốn sách dâm ô làm cho hư hỏng. Tất cả là tại mấy cuốn sách đó của 1227. may bị tiêm nhiễm mất rồi…

      1227 chết tiệt!

      Hết chương 17.
      Last edited by a moderator: 4/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18: Thực ra nàng hiểu lòng ta (thượng)

      Type: Luuly

      Beta: Yuki
      thế giới có loại hoạt động dành riêng cho hai người vô cùng có sức mê hoặc. Bình thường khi thực hoạt động này, người chủ yếu vận động, người thoải mái nằm đó hưởng thụ. Người vận động sao? Huy động sức lực, thở hổn hển, mồ hôi vã ra như mưa. Nếu như kẻ hưởng thụ quan tâm, ngừng thúc giục, còn bắt mạnh hơn, mạnh hơn, mạnh hơn nữa, cuối cùng khiến người kia cạn kiệt sức lực. Hoạt động đầy khoái cảm mà người ta mê đắm đó chính là…

      “Vớ vẩn! Đương nhiên là quạt cho rồi!” Long Tiểu Hoa ngoác miệng tiết lộ câu trả lời vừa thuần khiết lại vừa bí , vỗ vỗ vào cái đầu đen tối của 813.

      “Hả? Quạt ư?” 813 há hốc miệng, nhìn đương gia tựa vào ghế mềm ở trong phòng, vắt chân chữ ngũ, an nhàn thảnh thơi. Nhìn bộ dạng của đương gia kìa. Sao có thể trách nghĩ linh tinh được chứ? “… Ờ… 1227… tôi với chuyện. đánh tôi cũng được nhưng đừng cho tôi mượn sách nhé.”

      “Hả? làm chuyện gì có lỗi với tôi sao? Tôi biết mà. Có phải báo với mẹ kế về ám hiệu của tôi ?” Nàng nghĩ ngay tới ám hiệu. Sao có thể bị Long Hiểu Ất phát ra chứ: “Xuân sắc khắp vườn khôn cách giữ. cành hạnh đỏ vượt mé rào”. Nàng muốn bị phạt đứng bên tường nữa đâu.

      “Tôi… tôi… tôi có… có… có… nhưng… chuyện này còn phiền phức hơn.” 813 khóc dở mếu dở nhìn Long Tiểu Hoa.

      “Haizzz! Chỉ cần bán đứng tôi, trái tim ở đâu, tôi cũng để ý mà.” Nàng là nương có tinh thần dân chủ. Giống như nàng đây, thân ở đây quạt cho mẹ kế nhưng lòng lại bay đến bờ sông lén lút tư tình với Bạch mã hoàng tử. Lén lút tư tình ư? Từ này khó nghe chết được!

      “Vậy ư? Vậy tốt rồi.” 813 thở phài: “Nhưng thực ra tôi cũng có thể coi là đúng mà thôi. Vốn dĩ cũng bị đương gia ép ra giường, mất sức, thở hổn hển rồi… Nhưng Bạch công tử nghe xong thái độ…”

      “… gì?”

      “Tôi thái độ của Bạch công tử… Ái! Sao lại gõ đầu tôi?”

      kể những thứ linh tinh mà tưởng tượn ra cho chàng sao?”

      cũng thể trách tôi được. Ai bảo thường ngày 1227 như thế cũng khó trách tôi nghĩ linh tinh mà.”

      “Híc! Sao tôi lại ngốc nghếch cho đọc mấy thứ sách đó cơ chứ? Hạnh phúc của tôi, hạnh phúc của tôi! Hu hu!”Long Tiểu Hoa còn chưa kịp rơi nước mắt vội sải bước về phía cửa lớn: “ được. Tôi phải giải thích cho Bạch mã hoàng tử, lấy lại trong sạch của mình. Tôi chưa hề làm chuyện gì có lỗi với chàng.”

      Vừa ra khỏi cửa nàng thấy ba con chó lớn ngồi bên cạnh Long Tiểu Bính thè cái lưỡi dài ra nhìn mình:

      “Gì… gì thế này?”

      Long Tiểu Bính gì, chỉ giữ chặt ba con chó hung hãn có thể xé nàng ra thành từng mảnh trong nháy mắt. Ngay sau đó vang lên giọng của Long đại đương gia.

      phải quên tối qua hứa gì với ta rồi chứ? Hả?”

      “Tôi gì?” Nàng chớp mắt, hoàn toàn mơ màng nhìn vào trong nhưng lại nghe thấy tiếng Long Tiểu Bính ngoài cửa.

      “Đương gia, rùa và cóc nhái đều để trong bếp. Có cần lấy ra ạ?”

      “Cứ để đó . Nếu ta có động tĩnh gì tối nay nấu canh tẩm bổ cho ta.” Long Hiểu Ất thản nhiên , ràng vẫn chưa từ bỏ kế hoạch “ thương” đến chảy máu cam.

      “…” Có cần phải gợi lại nỗi đau của nàng như thế ? Được, được rồi… Nàng… nàng nhớ ra rồi… Nàng hoàn toàn nhớ ra những câu vô trách nhiệm gì đó của mình: “Tôi muốn , muốn, muốn, muốn . Ai người đó là con rùa, là cóc nhái. Ai đí người đó bị chó đuổi cắn. Ai người đó rơi xuống sông, bị hà bá ăn thịt”.

      Híc… Nàng… nàng chỉ là buột miệng ra thôi mà. Chắc chắn mọi người trong thành đều biết Long Tiểu Hoa nàng mà. Việc gì phải nghiêm trọng như vậy? Mẹ ơi, ông trời có mắt rồi.

      “Oành!”

      tiếng sấm mùa hạ dường như nghe thấu lời nàng. Nàng giật mình sợ hãi ngã lăn ra đất. Hu hu! Nàng chỉ buột miệng ra thôi mà. Ông trời ơi, có cần phải nổi sấm nhanh thế ? Thế giới này có còn lẽ trời vậy? Đến cả ông trời cũng đứng về phía bà mẹ kế độc ác ức hiếp nha đầu đáng thương như nàng, muốn đổ mưa vào lúc này sao?

      “Rào rào!!!”

      Dường như câu của nàng được ứng nghiệm nhanh chóng. Trời bắt đầu mưa như trút nước. Nàng muốn khóc mà ra nước mắt nhìn lần đầu tiên ông trời thực lời nguyện của nàng nhanh như thế.

      “Mưa rồi ư?”

      biết Long Hiểu Ất đứng ngay sau lưng nàng từ lúc nào. Họa phúc khó lường. nhìn trời mưa sầm sập, người đường chạy nháo nhác, gà chó đều tìm chỗ trú. Ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, nhếch mép cười. Lẽ nào đây là cách ông trời tỏ ra hài lòng? Cũng đến lúc dạy cho kẻ trước mặt bài học rồi. Phải biết cúi đầu, dù là hạnh đỏ cũng phải cúi đầu trước .

      “Tiểu Bính, đến nhà kho lấy hai chiếc áo tơi ra đây. Về phủ.” chỉnh lại chiếc áo của mình, thấp giọng ngăn ba con chó gầm gừ với Long Tiểu Hoa và ra lệnh cho Long Tiểu Bính.

      “Bây giờ ư?” Long Tiểu Bính liếc nhìn bên ngoài trời mưa như trút nước: “Nhưng bên ngoài còn mưa ạ.”

      Long Hiểu Ất chẳng hề để ý. nhìn trời mưa với Long Tiểu Hoa:

      “Thời tiết đẹp! ngại bộ về nhà cùng ta chứ? Hả?”

      Sao nàng ngại chứ? Đương nhiên là ngại rồi. Cùng người chồng trước bộ trong mưa cho bà con khắp thành xem. trong sạch của nàng bị 813 hủy hoại rồi. Cứ tiếp tục chẳng phải có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch được sao?

      được giả vờ khóc. Ta ăn thịt đâu.” hơi cau mày bắt nàng thu lại thái độ của mình, mắt lim dim, môi nhếch lên mỉm cười. dùng tay áo lau nước mưa mặt cho nàng khiến nàng thở cũng dám thở: “Nhìn kìa, từ trưa đến giờ đứng ngồi yên. muốn thế sao?”

      “…” Đừng hòng dùng tình cảm miễn cưỡng đó để ép nàng ra nhé.

      “Nếu như vậy ta cùng đánh cược nhé.”

      “Hả? Đánh cược ư?” Nàng chỉ vào mũi mình. Tại sao nàng lại ngửi thấy mùi gian tà thế nhỉ?

      “Đánh cược.” vân vê tay áo mình. “Ta cược là còn ở bờ sông nữa. dám cược ?”

      Dựa vào tính cách của Bạch Phong Ninh, với chuyện này, chắc chắn là rồi. có chuyện ở lại đó đâu. Hứ!

      “Thua làm sao?”

      “ Hừ! Còn chưa đánh cược mà nhận thua sao?”

      “Tôi chỉ muốn biết trước con đường tiếp theo thôi.”

      “Nếu thắng ta để .” mỉm cười tự tin. “Nhưng nếu thua…”

      “Ực!”Nàng nuốt nước bọt đợi lời phán quyết cuối cùng.

      “Thua… làm sao?”

      phải để ta thấy.”

      “Thấy gì cơ?” người nàng có thứ gì thần bí mà muốn khám phá sao?

      “Vẻ nữ tính của .”

      “Hả?” Nàng hề biết là vẻ nữ tính của nàng lại đáng giá như vậy. muốn lấy nó ra để đánh cược với nàng sao?

      phải luôn luôn cư xử đúng với thục nữ trước mặt ta” hứ lạnh lùng, quên mối hận cũ: “Còn nữa, từ nay về sau, phải vĩnh biệt với bạch mã hoàng tử của mình.”

      “… Điều… điều kiện này quá hà khắc.”

      được rằng gặp . được nhắc đến trước mặt ta, cũng được để ta nghe thấy nhắc đến với người khác. Cả đời này, đừng nghĩ chuyện đến với ai. thấy thế nào?”

      “…”

      dám đánh cược hả? Vậy thôi” hài lòng với uy hiếp của mình. Cuối cùng, còn hy vọng nào với phong thái nữ nhi của nàng, giơ tay ra nhận chiếc áo tơi Tiểu Bính đưa cho. “Về nhà cùng ta thôi.”

      “Tôi đánh cược!”

      Dường như phải dùng toàn bộ sức lực, hai từ “đánh cược” thốt ra từ miệng Long Tiểu Hoa lập tức ngăn được bước chân . hơi sững người, mắt lim dim, nghiêng đầu nhìn kẻ dũng cảm vì bạch mã hoàng tử của mình mà lần nữa đấu chọi với .

      gì?” Dường như ngờ nàng có quyết định như vậy, lại chấp nhận thương lượng với những điều kiện mà đưa ra chủ yếu là để châm chọc nàng, giọng như bị nén xuống cực điểm.

      “ Tôi muốn đánh cược.”Để có thể có ngày mai tươi sáng, Bạch mã hoàng tử thể bị gió mây cuốn trôi được. Tuy võ công của chàng hơi kém chút nhưng sau khi ăn quỵt, bỏ chạy, vẫn biết quay về thanh toán. Vì chàng mà nàng đánh cược cả tương lai tươi đẹp của mình. Nếu như thua nàng phải ở bên Mẹ kế và phải chịu ngược đãi cả đời, đến cả nghĩ cách thoát khỏi cũng thể.

      “…” ngừng lại lát, rồi bỗng nhiên nhếch mép cười lạnh lùng, khẽ gật đầu: “Được… Coi như giỏi. Tiểu Bính, dắt ngựa cho Long đại tiểu thư.” Quả là to gan! dám cá cược với ta. Ta đành phải cho được như ý thôi.

      “Tôi cần ngựa làm gì?” Nàng nhìn khuôn mặt đột nhiên trầm mặc. Tiếng sấm bỗng nổi lên bầu trời. Ông trời ơi, chơi nhạc phụ họa cho khí thế của sao. Khí thế của khủng khiếp lắm rồi, sắp khiến nàng ngạt thở rồi. Bây giờ nàng dùng chút dũng khí cuối cùng của mình để thở, vì hạnh phúc mà phải liều mạng đấy.

      “Chính là ta “thương đấy.”Mặt tối dần, nụ cười nham hiểm, thấy Tiểu Bính dắt ngựa từ chuồng ngựa của khách điếm ra: “Trời mưa to thế này, chạy bộ khổ quá, chi bằng là cưỡi ngựa.”

      “Cưỡi ngựa…” Nàng nhìn theo ánh mắt ra ngoài, chỉ thấy Long Tiểu Bính dắt con ngựa màu trắng như tuyết quen thuộc chịu ra ngoài trời mưa về phía nàng. Đó… đó… đó… đó… chẳng phải là con ngựa ngốc nghếch của Bạch mã hoàng tử sao? có ý gì vậy? nhìn thấy mắt con ngựa đó ngây ra vì sợ hãi sao? Ngoài cỏ khô ra, nó có biết gì khác đâu.

      .” giơ tay cách phong độ, ra hiệu cho nàng cần phải để ý đến cảm nhận của con ngựa, cứ cưỡi ngựa mà .

      “Tôi có thể dùng nó để …”

      “Ta muốn cưỡi nó.”

      “ …” Nàng biết tốt bụng như thế mà. Sao tên gian thương này có thể đánh cược cách công bằng với nàng được chứ? Sao có thể đánh cược mà nắm chắc cơ hội thắng? sớm có mưu tính, chuẩn bị con ngựa ngốc nghếch đó, con ngựa chịu , để làm mất thời gian của nàng. Bây giờ qua hơn canh giờ. Đợi nàng đến bên bờ sông chẳng thấy ai nữa rồi. Huống hồ, Bạch mã hoàng tử nghe câu chết tiệt của 813, chưa biết chừng lại cho rằng nàng thay lòng đổi dạ nên chạy về nhà mà khóc rồi cũng nên.

      còn ngây người ra đó làm gì? .” rộng lượng thúc giục Long Tiểu Hoa.

      Bà mẹ kế khốn kiếp! Hôm nay, nàng đấu với !

      Bạch mã hoàng tử, để sau này chúng ta có thể quang minh chính đại, xin hãy đứng bên bờ sông đợi thiếp.

      Hết chương 18.
      Last edited by a moderator: 4/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19: Thực ra nàng hiểu lòng ta (hạ)

      Type: Luuly

      Beta: Yuki

      Quyết sống mái trận!

      Thắt chặt dây lưng, Long Tiểu Hoa lao vào màn mưa, kéo dây cương của con ngựa trắng ngốc nghếch trong mưa, nhưng con súc sinh ấy hoàn toàn biết suy nghĩ gì cả. Dường như nó cảm thấy thời tiết này hợp với bộ lông trắng như tuyết của nó. Dù làm thế nào nó cũng chịu bước . Cuối cùng, nàng hiểu bộ lông trắng sạch , đẹp đẽ của nó ở đâu mà ra. Tất cả đều nhờ vào lười biếng mà có.

      Đường bẩn , trời mưa , trắng cái con khỉ! Ngựa trắng thực là loài động vật vừa ngốc lại vừa lười. Thảo nào Bạch mã hoàng tử vứt nó ở Long phủ thèm cưỡi về nhà.

      Đường gập ghềnh, mấy lần ngã, con đường bình thường đến hai khắc tới, nay bị con súc sinh này kéo dài tới tận nửa canh giờ, lại còn bị dân chúng cười nhạo vì cưỡi con ngựa ngốc nghếch trong mưa. Toàn bộ thiện cảm của nàng đối với nó đều bị quét sạch sành sanh. Khó khăn lắm mới kéo được con ngựa đến cổng thành. Sau khi cẩn trọng nhìn quanh, thấy bà mẹ kế độc ác đâu, nàng liền buông dây cương, chạy ra bờ sông.

      Dòng sông hiền hòa thường ngày bị nước mưa biến thành con nước lớn dữ dội. Bên bờ sông bóng người, có bóng áo trắng bay bay, có người gặp nàng lúc giờ Ngọ ba khắc, có nụ cười dịu dàng và tiếng gọi trìu mến “Long Nhi”. Ngoài tiếng mua rơi ra, chỉ còn lại nàng ướt sũng như chuột lột, đứng bên bờ sông vuốt nước mưa mặt.

      Cũng đúng thôi. Nàng đến muộn hai canh giờ, lại gặp trời mưa lớn như vậy. Y phục của chàng quá sạch , đâu có thần kinh đứng trong mưa đợi nàng. Hơn nữa, 813 còn câu chết người đó với chàng, chỉ có kẻ ngốc mới đứng đây đợi.

      Lần này hết rồi. Bà mẹ kế độc ác thắng. Nàng thua rồi. Bạch mã hoàng tử ơi! Hu hu! Lần này, Long Nhi phải vĩnh biệt chàng rồi, phải quay về để bà mẹ kế ngược đãi cả đời, còn phải cả đời làm bà già nữa. là thê thảm! Ít nhất nàng cũng từng hy vọng vào ngày mai tươi đẹp bên Bạch mã hoàng tử. Nào ngờ đến hy vọng cuối cùng đó cũng bị bà mẹ kế độc ác dập tắt. phải là con người!

      Thở dài, nàng lầm bầm rồi quay người chỉ thấy con súc sinh ngựa trắng bỗng nhiên nhiệt tình lao về phía mình? Hả? Lẽ nào bộ dạng đau khổ của nàng lại có sức hấp dẫn như vậy? Có thể khiến nó thay đổi tâm tính sao?

      “Này! Sao bỗng nhiên ngươi lại chạy thục mạng như vậy?”

      “Cộc cộc cộc cộc!’

      “Này! Ngươi cứ lao thẳng như vậy là ý gì chứ?”

      “Cộc cộc cộc cộc!”

      “Này! Ngươi còn lao đến đây là ta hét lên đấy.”

      “Cộc cộc cộc cộc!”

      “Này! Ục ục ục... ặc ặc! Đồ chết tiệt! Ngươi hất ta xuống sông rồi. Ục ục ục! Cứu cứu cứu tôi với!” Đánh cược gì chứ? Cưỡi ngựa trắng gì chứ? Thương nàng gì chứ? Tất cả là vì lời độc của nàng. ngờ nàng còn chưa kịp bị chó cắn, biến thành rùa, cóc nhái bị con ngựa trắng mình sùng bài nhất hất xuống sông cho hà bá ăn thịt.

      “Ta biết… Ta biết đây là kế hoạch của bà mẹ kế độc ác đó mà… Ục ục ục…”

      “Ta hận ục ục ục… ngươi! Long Hiểu Ất! Ta biến thành ục ục ục… cũng tha…”

      “Làm gì có ai giống như , chết đuối đến nơi rồi mà vẫn còn sức những câu vớ vẩn đó chứ?” tiếng cười nhạo vang lên bên tai nàng.

      Vì nàng nghĩ rằng cuộc đời này còn được nhìn thấy mặt trời của ngày mai, nên nàng để tất cả oán ân bùng phát, nhưng vào lúc quyết định đó đôi mắt màu xám lại nhìn nàng, mái tóc đen ướt sũng nước mưa, bộ đồ trắng vẫn bay bay nhưng tất cả đều nổi mặt nước, hề bị lấm.

      “Lếch thếch quá!” nhìn bộ dạng ngạc nhiên nên lời của nàng, cười nhún vai: “Ta vốn muốn thấy bộ dạng lếch thếch này nhưng nào ngờ … vì đợi được ta mà nhảy xuống sông tự vẫn.”

      “…” Nhảy nhảy xuống sông tự vẫn ư? Ai cơ? Nàng á? Lẽ nào chàng nhìn thấy nàng bị con ngựa ngốc nghếch đó hất xuống sông? Ờ! Nhưng mà hiểu nhầm này lại rất tốt! Nàng cũng chẳng muốn ra, chỉ là ục ục ục… ặc ặc… Chân nàng vừa đạp lại uống ngụm nước sông, mặt nước phủ qua đầu khiến đầu óc nàng quay cuồng. Nàng cố bám lấy thứ gì đó mặt nước bỗng nhiên đôi môi bị bịt chặt lại. Sau đó, luồng khí ấm thổi vào miệng nàng, lan tới phổi nàng. Cảm giác dễ chịu khiến nàng thỏa mãn. Nàng mở mắt ra thấy hàng lông mi dài đó nhắm lại, ở rất gần nàng. Chàng dùng tay kéo cằm nàng về phía mình.

      Lẽ nào nàng và chàng

      Hít luồng khí lạnh.

      thực chứng minh, hà hơi cho người khác trong nước là lựa chọn lãng mạn nhưng đương nhiên phải là lựa chọn sáng suốt. Bởi vì đương vì ngạc nhiên, nhạy cảm hay hưng phấn quá độ, bất cứ lúc nào cũng có thể hít hơi… , là nước xộc vào mũi. Sau đó…

      Tứ chi co giật!

      Ngất !

      Bạch Phong Ninh nổi lên khỏi mặt nước, mái tóc đen xõa ra. nhìn Long Tiểu Hoa càng cứu càng gần cái chết trong lòng mình, nở nụ cười.

      “Ngất như thế sao? Quả là bình thường!”

      Bỏ , nhàng đứng dậy nhìn mực nước chưa đến ngực mình mà :

      “Nếu chết đuối với mực nước như thế này là mất mặt đấy!”

      bế “vật thể” còn ý thức tay, vừa bước từng bước lên bờ vừa nhìn nàng. Cổ áo nàng bung ra, để lộ sợi dây lụa làn da trắng. Sợi dây đó treo chiếc khóa tinh xảo. giơ tay định gỡ ra lại dừng lại, ngẩng đầu nhìn con ngựa trắng đứng bên bờ gặm cỏ với dáng vẻ lười biếng. vỗ vỗ con ngựa:

      “Ngày ta mua ngươi, ta biết ngươi nhất định có ích. Hôm nay là cảm ơn ngươi đấy.”

      nhàng gạt mái tóc ướt, kéo “vật thể” hôn mê lại gần mình, thầm bên tai “vật thể” biết có nghe được gì đó:

      “Chúng ta thân mật hơn cả bình thường, môi kề môi. Từ này về sau, được dối ta. Chắc chắn biết bản khế ước bán thân của Hiểu Ất ở đâu. Nhất định phải ngoan ngoãn cho ta biết đấy.”

      Tiếng vó ngựa thu hút chú ý của Bạch Phong Ninh. ngẩng đầu lên nhìn con ngựa đen từng bước từng bước tiến về phía mình. hổ là ngựa chạy suốt đêm, nó khác hẳn với cá tính lười biếng của ngựa trắng. Chạy trong mưa mà hề e ngại. Áo choàng đen của kẽ cưỡi lưng ngựa ướt sũng, đến cả chiếc roi ngựa cũng ướt sũng nước mưa sẫm màu. nhướn hàng mi với ánh mắt lạnh lùng, tuy phẫn nộ nhưng cũng có chút gì là tình bạn thân thiết cả.

      “Huynh đến nhanh đấy! Ta định đưa ấy về phủ.” Bạch Phong Ninh nở nụ cười: “Với cá tính của ta đợi người ta lâu lắm cũng chưa đến nửa canh giờ bỏ về rồi. Huynh đoán như vậy, đúng ?”

      “…” Người ngựa gì nhiều, giơ tay ra đoạt lại “thứ” trong lòng Bạch Phong Ninh.

      “Huynh có ý gì thế? Huynh nghĩ ấy là của mình sao?”

      “Lẽ nào huynh còn muốn ta cảm ơn huynh?” Long Hiểu Ất tay giữ cương, tay giơ ra trước mặt Bạch Phong Ninh, giọng điệu khó chịu.

      ấy ngã xuống sông. Ta cứu ấy lên bờ giúp huynh. Chẳng lẽ huynh nên cảm ơn ta sao?” Bạch Phong Ninh dùng ngón tay vén những lon tóc trước mặt như khiêu khích.

      Long Hiểu Ất liếc nhìn mực nước sông cao quá ngực, cảnh cáo Bạch Phong Ninh được ăn linh tinh. Dòng sông này từ xưa đến nay chưa từng có ai chết đuối cả. Chuyện hùng cứu mỹ nhân đến lượt Bạch Phong Ninh. Còn chuyện rơi xuống nước được cứu cũng đến lượt Long Tiểu Hoa. Để bị sặc nước ngất ở dòng sông này là mất mặt lắm rồi. Lẽ nào còn dám công kích sao? Hai kẻ mặt dày dám hẹn hò ở đây là chướng tai gai mắt!

      “ … Giao người cho ta, huynh có thể rồi.” Để khỏi phải phí lời, Long Hiểu Ất đuổi thẳng kẻ trước mặt .

      Bạch Phong Ninh hề tức giận mà còn mỉm cười, chẳng chút xấu hổ nhún vai:

      “Này! Huynh như vậy có coi là qua cầu rút ván đấy? Dù gì ta cũng giúp huynh mà.”

      phải là huynh giúp ta mà là huynh lắm chuyện.”

      “Theo ý huynh ta nên để ấy chết đuối dưới sông, chứ nên lắm chuyện cứu ấy đúng ?”

      “…” Giữ dây cương, Long Hiểu Ất nhằm vào kẻ cười, chỉ muốn giẫm chết .

      “Này! Muốn con ngựa Chạy suốt đêm đó giẫm chết ta cũng được nhưng huynh đừng quên tay ta còn có người, cành hạnh đỏ đấy.” Bạch Phong Ninh nhếch mép cười, cúi đầu nhìn “cành hạnh đỏ” hôn mê trong lòng mình. Phản ứng của nàng đáng ! Cố gắng lên. rồi, đủ cao cũng sao, chỉ cần bế nàng sớm muộn gì đóa hoa này cũng nở bên ngoài tường thôi. Điều này phải… ứng nghiệm rồi sao?

      Bạch Phong Ninh mỉm cười với mưu đen tối của mình con ngựa Chạy suốt đêm cứ thế lao về phía :

      “Này! Huynh giận quá mất khôn rồi à? Huynh định giết cá phá lưới sao?” Lẽ nào tính toán nhầm rồi? Người trong hề có tác dụng gì với kẻ kia? Hay kẻ đó nghĩ nếu để hạnh đỏ vươn ra thà chặt luôn cành hạnh đỏ đó cho xong?

      “Ta rất muốn giẫm chết huynh. Rồi có ngày đó.” Giọng mất kiên nhẫn của Long Hiểu Ất vang lên, tiếng vó ngựa càng lúc càng nhanh, như ngọn gió lướt qua Bạch Phong Ninh. lùi lại hai bước nhưng muộn, vòng tay trống . nhíu mày đứng đó nhìn Long Hiểu Ất cưỡi con ngựa đen phi , hoàn toàn để ý gì đến người hùng nhảy xuống nước cứu người.

      Nhìn con ngựa phi đó và nhìn con ngựa Long Tiểu Hoa khó nhọc kéo đến, Bạch Phong Ninh chỉ cười:

      " phải chỉ là bản kế ước bán thân sao? Nếu quan tâm mình giúp lấy về."

      Hết chương 19.


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20: cơn ác mộng đau khổ triền miên.

      Type: Luuly

      Beta: Yuki
      Long Tiểu Hoa biết mình nằm mơ. Nếu nàng bỗng nhiên biến thành đứa trẻ bảy, tám tuổi, còn chưa dậy . Nàng cảm thấy trực giác mách bảo nàng rằng đây chắc chắn là ác mộng. Tay nàng cầm xiên kẹo hồ lô vừa vừa mút, mu bàn tay có mấy vết đỏ mà mẹ nàng đánh dấu khi bắt nàng phải học làm sổ sách và sử dụng bàn tính.

      ra mà , đến Long Tiểu Hoa cũng thể thừa nhận rằng hồi mình là bé rất đáng với chiếc quần đỏ hoa trắng và đôi giày thêu màu đỏ. bé ngây thơ trở thành nương xinh đẹp nhưng tại sao lại biến thành người khiến người ta thấy là ghét, chỉ thích đọc “sách người lớn”, bị mẹ kế Long Hiểu Ất giày vò. Có điều nàng cũng coi là hoàn toàn quái dị, nàng chỉ giữ lại chút tính cách tuổi thơ: muốn học, tham ăn và lười biếng.

      Hài lòng ngắm nhìn hình ảnh bản thân mình khi còn là bé bảy tuổi trong sáng tà niệm, nhìn bím tóc đầu bé, trong lòng nàng bùng lên những xúc xảm khó diễn tả. Chỉ là cảnh tượng khá quen mắt lúc này khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Sau cơn mưa, nhà nhà đều thắp đèn buổi tối, nàng mình ăn kẹo hồ lô, ở nhà còn chạy ra ngoài làm gì?

      “Tôi phải bỏ nhà . Tôi muốn xem sổ sách, muốn học dùng bàn tính. Hu hu! Mẹ lấy roi mây đánh tôi, tôi trèo qua cửa sổ chạy trốn. Tôi muốn tìm A Tam ca mua kẹo hồ lô. Tôi lấy huynh ấy để được ngày ngày ăn kẹo hồ lô.”

      Tiếng của bé bảy tuổi giải thích những nghi hoặc của nàng. Ồ… Đúng rồi. Khi nàng bảy tuổi, người trong lòng nàng chính là A Tam ca bán kẹo hồ lô góc phố. Lúc đó, nàng nghĩ rằng mình lấy huynh ấy có thể đòi ăn kẹo hồ lô, cần phải học làm sổ sách, cần phải học sử dụng bàn tính, bị mẹ đánh nữa. Thế nên nàng thường mỉm cười để lộ cả hàm răng ra với A Tam ca. Hai chiếc răng thỏ cứ thế chìa ra. Nhưng chiêu này sau khi nàng gặp Long Hiểu Ất dần dần mất tác dụng. A Tam ca nhà nàng có thêm Long Hiểu Ất nụ cười của nàng bắt đầu xấu xí, hàm chứa nỗi ấm ức. Híc…

      Nếu như gặp tên Long Hiểu Ất bệnh hoạn đó, nếu như hồi trước nàng đưa về nhà, nếu như… vân vân. Cuối cùng nàng biết tại sao cảnh tượng này lại quen thuộc như vậy. Đây chính là cái ngày số phận nàng thay đổi. Long Tiểu Hoa, đừng chạy khắp phố, đừng nhìn vào góc phố, đừng ngây người ra trước cái đẹp, đừng…

      Ôi!... Đẹp quá! Mình chưa từng nhìn thấy thứ gì đẹp như vậy. Đôi môi mọng đỏ là ngon, muốn chạm vào, chạm vào chút thôi. Ồ! Hình như hiệu quả lắm! Hay là ôm cái nhỉ? Ừm ừm, được. Mình phải hôn cái mới được…

      “Bỏ cái miệng của ngươi ra!” bàn tay trực tiếp đẩy nàng.

      “Hu hu hu!”Bị bàn tay đẩy ra xa ba tấc, suýt nữa xiên kẹo hồ lô trong tay nàng cũng rơi xuống đất. Nhìn bộ dạng đáng thương của dựa vào góc tường kìa, chẳng đáng xu. Dầm mưa dãi nắng mà lại mang vẻ đẹp của cành tường vi đáng thương chứ. Xem chừng khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng bàn tay to của đẩy nàng ra. Nàng biết lúc đó chỉ làm bộ từ chối, cự tuyệt để hấp dẫn nàng. Bây giờ nàng hiểu lòng lang dạ sói của . Nhưng khi ấy nàng mới chỉ có bảy tuổi, hoàn toàn là nha đầu ngốc, thèm chảy nước miếng, quên hẳn lời thề lấy A Tam ca. giống như con sâu gặm nhấm nàng vậy.

      “Huynh à, huynh bán thân chôn cha ư?”

      “… Tránh ra.” chẳng thèm liếc nhìn nàng, đẩy nàng ra xa.

      “Huynh à, huynh đói rồi phải ? Tôi cho huynh ăn kẹo hồ lô của tôi nhé.” Nàng bận tâm mà đưa cho xiên kẹo hồ lô dính nước miếng của mình.

      “Ngươi .” hằm hằm nhìn xiên kẹo hồ lô đó, biết có phải là ghét nước miếng của nàng nhưng ràng bộ dạng của như sắp chết đói đến nơi rồi.

      “Đừng bảo người ta . Người ta rất thích huynh mà.” Mặt tròn .

      “… Thích ư? Vậy ta đáng giá bao nhiêu?” buông câu, thế nhưng sau này, cuối cùng cũng hiểu, những thứ Long Tiểu Hoa thích đều đáng tiền. Nàng có thể vì đồ ăn mà sẵn sàng thích cả A Miêu, A Cẩu, có thể vì muốn mua được “dâm thư” mà sẵn sàng ôm cả ông chủ tiệm sách, và vì muốn tránh việc phải sử dụng bàn tính nên mới cố tình mua về.

      “Huynh à, huynh biết làm sổ sách sao?” Mắt nàng sáng lên, dường như vẻ đẹp bên ngoài của lại càng tăng thêm bậc.

      “ …”

      “Huynh biết sử dụng bàn tính đúng ?” Nàng liếc nhìn chiếc bàn tính có những hạt ngọc xanh ở dây lưng mình.

      “ …”

      “Tốt quá rồi. Tôi có thể nộp bài tập ngày mai rồi. Mẹ tôi , nếu tôi tính toán xong cuốn sổ này ngày mai nhốt tôi vào chuồng lợn và bỏ đói tôi đấy. Hu huh u…oa oa oa oa!”

      bàng hoàng, lần đầu tiên chính thức nhìn nàng, nhếch mép :

      “Ngươi cũng bị ép học tính toán sao?”

      “Có phải là thê thảm lắm ? Bà ấy quả thực giống như mẹ kế vậy. Tôi vốn định tìm phu nhân bán kẹo hồ lô nhờ giúp…”

      “Ta đói.” bỗng ngắt lời nàng. thừa nhận là cần đồ ăn, cũng coi như là chấp nhận giúp nàng làm bài tập: “Nhưng ta muốn ăn kẹo hồ lô của ngươi.”

      “Nhưng kẹo hồ lô… - Rất ngon mà.”

      “Ta ghét những thứ tròn tròn, đặc biệt là chúng còn xiên lại với nhau.” nhấn mạnh hình thức của món đồ ăn này và nguyên nhân cự tuyệt: “Vì nó giống như cái bàn tính.”

      “ Hả?”

      phải ngươi muốn ta giúp ngươi tính toán sao? Còn à?” chống tay xuống đất, đứng dậy. Lúc này nàng mới phát ra mình chỉ đứng tới thắt lưng , cứ như người lùn. bỗng trở nên cao lớn. Trong bóng tối, nàng thể nhìn vẻ đẹp “nghiêng nước nghiêng thành” của nhưng nàng nghe thấy tiếng cười: “Có điều tiền công làm sổ sách rẻ đâu.”

      Nhiều hơn rẻ là đắt rồi. Nàng chưa bao giờ ngờ rằng, mình lại dẫn dắt kẻ bị đói ngoài phố sắp chết đến nơi vượt tường, trèo qua cửa sổ về phòng mình, sau đó đưa bài tập mẹ giao ra trước mặt . hề nhíu mày, mở sổ ra và liếc nhìn lượt. nhìn nàng như thể những thứ này quá đơn giản. Nàng nhìn gẩy bàn tính ngưỡng mộ nhưng lại đá nàng ra khỏi cửa, bảo nàng tìm đồ ăn.

      Dù sao Long Tiểu Hoa cũng là thiên kim tiểu thư sáu, bảy năm nay, “kinh nghiệm” nhiều năm tạo cho nàng thói quen “cái gì cũng biết”. Vào nhà bếp, nàng giống nhe ngốc làm náo loạn cả lên. Cuối cùng, nàng bê ra bát mỳ trắng nấu với nước trắng, phía có rắc vài cọng rau xanh, mang đến trước mặt người đẹp của mình. Mỳ trắng ngon gì, bổ béo gì chứ? Nàng vốn tưởng bắt mình làm lại bát khác, bởi vì nàng phát , “mỹ nhân” mà mình đưa về hoàn toàn tốt đẹp như vẻ ngoài của .

      Nào ngờ, vừa nhìn thấy mỳ trắng thái độ thay đổi hẳn, cứ như nàng mang đến thứ khiến cảm động vậy. mỉm cười, lắc lắc đầu, vừa như bất đắc dĩ lại vừa như cảm thấy rất vui. cầm đũa lên ăn mà lời oán thán. Chắc là thích món ăn này. Nàng vui mừng khôn xiết vì mình sắp qua được cửa ải nhưng cửa ải của mẹ nàng dễ vượt qua như thế đâu.

      Ngày hôm sau, lật qua cuốn sổ mà làm, mẹ nàng vô cùng ngạc nhiên, bà biết chắc chắn có người giúp nàng. Và thế là, nàng vẫn bị nhốt vào chuồng lợn bỏ đói. Khi bò ra khỏi chuồng lợn nàng mới ngạc nhiên phát ra khách điếm Đại Long Môn vừa tiếp nhận khế ước bán thân của tân chưởng quỹ - Long Hiểu Ất. Người đẹp của nàng chỉ sau đêm biến thành chưởng quỹ của khách điếm nhà nàng, lại còn được mẹ nàng tin tưởng nữa chứ. Người biết tính toán sổ sách có sức hấp dẫn đến thế sao? Có sức hấp dẫn hơn cả con ruột của mình sao? Híc…

      Bi thảm chưa kết thúc ác mộng lại tiếp tục…

      “Long Tiểu Hoa, cần phải học làm sổ sách và sử dụng bàn tính nữa.” Vị tân chưởng quỹ của gia đình này đối với nàng mà , tuy rằng thái độ của dành cho nàng chẳng có chút gì gọi là “thương hương tiếc ngọc”, nhưng cũng đáng để nàng phải reo lên vì nhờ mà nàng được giải thoát khỏi địa ngục sổ sách.

      Thế nhưng ngay sau đó, giơ ngón tay thon dài ra trước mặt nàng khua , với nàng rằng, ác mộng giờ mới thực bắt đầu: “Bắt đầu từ hôm nay, chỉ cần học cầm kỳ thi họa, biết thế nào là tiểu thư đài các, thế nào là lễ nghĩa, thế nào là chăm chồng dạy con.”

      “Hả? Đó là những thứ gì? Sao nghe nó còn khủng khiếp hơn cả sổ sách và bàn tính thế?”

      “Ta sớm với rồi. Tiền công làm sổ sách của ta rẻ đâu.” cười nhắc lại lời tối qua và còn thêm mấy câu nữa: “Tốt nhất là chuyện tùy tiện chuyện với đàn ông ở ngoài đường, đưa người ta về nhà, chỉ nên làm lần này thôi. Từ nay về sau, ta muốn nhi nữ dịu dàng từ trong ra ngoài. nghe chưa?”

      “Xì!” Long Tiểu Hoa bảy tuổi chưa kịp trở thành nương dịu dàng số phận nàng thay đổi. Bây giờ câu trả lời của Long Tiểu Hoa chính là…

      “Hãy cút với nương dịu dàng từ trong ra ngoài của ngươi! Hãy cút !”

      Tuổi trẻ ngang bướng, nhiệt huyết cuồn cuộn, Long Tiểu Hoa chống đối. Lúc này mọi người biết tại sao Long Tiểu Hoa từ bé ngây thơ đáng biến thành người như bây giờ rồi chứ? Nàng vốn cũng có tiền đồ xán lạn, tương lai rực rỡ, nhưng khi kẻ cầm roi quất sau lưng vừa đánh, vừa thúc, tinh thần học tập của nàng tụt dốc, nàng ném mấy thứ cầm kỳ thi họa đó vào sọt rác và thể trở thành dịu dàng từ trong ra ngoài. Nàng trở nên oán hận, kèm theo là nụ cười kỳ quái, hành động ngang ngược, lời lẽ thô thiển và hề có vẻ thân thiện, hòa nhã. Vẻ ngây thơ của nàng vĩnh viễn ra . Nàng thích thu mình đọc sách dâm ô và làm người con đáng thương mong có bạch mã hoàng tử đến giải cứu.

      Dường như Long Hiểu Ất cũng hiểu ra rằng, đưa ra quyết định đầu tư có tiền đồ, có tương lai. Do vậy dừng lại phương thức giáo dục quái gở ban đầu và đành mặc kệ. Dù sao ngay cả cũng ôm hy vọng đào tạo nên được thiếu nữ hoàn hảo, nàng còn phải căng thẳng gì chứ?

      Ồ! Giấc mơ khủng khiếp này cứ kéo dài mãi là đau khổ. Nó chứa đựng toàn bộ những bi thảm mà nàng từng trải qua. Nàng muốn tỉnh lại, tỉnh lại, trở mình rồi ngủ tiếp…

      “Thịch thịch thịch!” Tiếng nhịp tim đập đều đều bên tai nàng.

      Nàng nghi ngờ trở mình, cảm giác như nằm nhoài thứ gì đó cứng hơn giường, mềm hơn sàn nhà, lại còn động đậy và phát ra tiếng động hơn, nhanh hơn.

      “Thịch thịch thịch thịch thịch!”

      “Tiểu Đinh, ầm ĩ quá!” Ý nghĩ đầu tiên của nàng là Tiểu Đinh lại ôm gối trèo lên giường nàng, nhưng thường mỗi khi đương gia vĩ đại về phủ, Tiểu Đinh dám ngủ ở giường của nàng. Vì Giả quản gia rằng, chừng ngày nào đó đương gia hồi tâm, đem đến hạnh phúc cho tiểu thư, nên ông đuổi Tiểu Đinh về phòng mình.

      Cái giường này quá ầm ĩ, lại êm. Nàng định trở mình để tư thế nằm được thoải mái hơn nghe tiếng Mẹ kế bên tai:

      “Đừng làm ồn. Ngủ nào.” Nàng cảm thấy eo mình bó chặt, lại bị giữ chặt bên.

      “Nửa đêm ngủ còn định làm gì?” Chủ nhân của cái giường lên tiếng. Long Hiểu Ất thoải mái, cúi đầu nhìn thứ cựa quậy trong lòng mình. Vừa mới ướt nhẹp vì bị ngã xuống sông, uống bụng nước, sốt suốt cả đêm mà vẫn còn tinh thần như vậy sao? Loại thuốc này thực có tác dụng nhanh như vậy? giơ tay kéo lại chăn cho nàng, nhíu mày hỏi: “Muốn vệ sinh à?”

      “Tôi muốn vệ sinh. Tôi muốn uống nước.” Nàng khát khô cả miệng, cố gắng trả lời.

      vén chăn ra, bước xuống đất, đến bên bàn trà rót chén nước rồi quay lại giường. dìu kẻ ôm gối vừa rồi khỏi lòng dậy, kề chén nước bên miệng nàng. Môi nàng chạm phải chén sứ lạnh liền vô thức uống ngụm nước lớn. Sau khi uống xong, đỡ khát, nàng nấc cái, rồi lại thiếp . nhìn chén nước còn thừa ngẩng đầu lên uống hết rồi đặt chén lên bàn trà, ngồi lại bên mép giường.

      vừa ngồi xuống phát kẻ khách sáo này giống như con bạch tuộc ôm lấy cái giường, ngủ xấu chết được, hoàn toàn chừa chỗ nào cho . nương dịu dàng thế này sao? Hừ! nên có bất kỳ hy vọng gì.

      Nghĩ đến đó, giơ tay nâng cổ nàng lên, chỉnh lại tư thế ngủ cho nàng, thử độ nóng trán nàng, để nàng quay lại tư thế ngủ trong lòng mình. Nàng mơ hồ cự tuyệt lồng ngực ầm ĩ và mềm mại của , nhưng thầm dọa nạt:

      “Còn cựa quậy nữa là ta đuổi ra ngoài đấy.”

      - Hu hu… Bạch mã hoàng tử cứu với. Mẹ kế lại ức hiếp người ta. Hãy dùng Song kiếm hợp bích đánh bại .”

      “…”

      “Tôi muốn học cầm kỳ thi họa. Trả sách lại cho tôi. Tôi muốn mẹ kế. Hu hu!”

      “…”

      “Tôi muốn “bị thương”. Tôi muốn tự do. Chiếc giường này vừa ầm ĩ vừa cứng. Nó cứ kêu thịch thịch ấy. Hu hu!”

      thể ngủ yên chút được sao? Đừng linh tinh nữa. Ta ném ra khỏi cái giường kêu thịch thịch này bây giờ.”

      “ …”

      Hết chương 20.
      Last edited by a moderator: 4/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :