1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Khách Điếm Đại Long Môn - Tinh Dã Anh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6: Gà bay chó sủa đón đương gia (hạ)
      Kiểu chào hỏi hạ lưu
      Type: Luuly
      Beta: Yuki
      Lo xong chuyện của Long đại tiểu thư, Giả quản gia vội vã ra cổng.

      Ngoài cổng Long phủ, con ngựa lớn dừng chân trước bậc thềm, Long Hiểu Ất nhanh nhẹn xuống ngựa, đứng trước cổng lớn. đeo bên bộ y sam dài màu đen vài bó trúc xám. Đôi giày dính đầy bùn đất, tay giữ dây cương, tay vỗ vỗ con ngựa rồi vuốt bờm nó. Con ngựa đó cúi đầu hít hít thể gần gũi, làm cái môi mỏng của lại nhếch lên thấy .

      “Nhìn kìa, nhìn kìa. Đương gia cười! Đẹp quá! Nụ cười ấy mới dịu dàng làm sao. Chỉ đối với con ngựa quý, đương gia mới nở nụ cười như vậy.” Mấy nha đầu đứng ngoài cổng phủ bắt đầu thầm bàn tán.

      “Đúng thế. Đương gia vừa nhìn thấy tiểu thư là sắc mặt lại lạnh băng. Tất cả đều do lỗi của tiểu thư. Khuôn mặt của người hoàn mỹ như vậy mà tiểu thư lại làm cho tức chịu nổi. Nhìn xem, đôi mắt đó, hàng mi đó, cái mũi đó, đôi môi đó…”

      “ Cái miệng của đương gia đẹp đấy! Cặp môi còn mềm mại hơn cả các nương. biết chạm vào cảm giác thế nào nhỉ?”

      “Sao biết hôn lên đôi môi đó cảm giác thế nào?”

      “Haizzz! xem, tiểu thư nhà chúng ta hôn bao giờ chưa?”

      “Xì! ấy ư? ấy có thể đứng sát bên đương gia là cũng giỏi lắm rồi. Chúng ta cũng với tiểu thư, vẻ đẹp của đương gia là tài sản chung của Long phủ, ấy thể độc chiếm được.”

      “ Chính vì tránh ấy nên đương gia mới có nhà mà thể về, hại chúng ta có mỹ nam mà được ngắm. Hằng năm, chỉ đến Tết mới được thỏa lòng mong đợi, rồi lại năm tương tư đau khổ. Híc! Haizzz! Nhưng năm nay, sao chưa hết mùa hè mà đương gia về thế nhỉ?”

      “Có lẽ do tiểu thư lại gây chuyện gì đó nên người quay về thu dọn những rắc rối của tiểu thư.”

      “Cũng có thể vì cuối cùng, đương gia chọn được người trong số tiểu thư các nhà đến cầu thân và chuẩn bị tục huyền. Người cũng thể lãng phí tuổi xuân với tiểu thư được.”

      “Rốt cuộc đương gia thích kiểu nương như thế nào nhỉ?”

      “Tóm lại là giống như tiểu thư.”

      “Ừ… Có lý. Haizzz! Giả quản gia đến rồi. Suỵt! thôi.”

      “Đương gia! Sao người cứ đứng ngoài cổng vào thế?” Giả quản gia hớn hở ra cổng đón. Thấy Long Hiểu Ất lâu ngày gặp, ông ra sức kéo vào nhà.

      Long Hiểu Ất cười lạnh lùng gạt ra mấy lần, tiếng nào, vừa dặn dò gia đinh vừa nhíu mày nhìn Giả quản gia giãi bày.

      “Đương gia nhà chúng ta bôn ba bên ngoài bao nhiêu ngày, mình đầy bụi bặm, sao thấy Long đại tiểu thư ra cửa đón?”

      “Tiểu… tiểu thư, ấy…” Giả quản gia nhìn Long Hiểu Ất tiếp tục vuốt ve con ngựa . Lẽ nào tiểu thư phải đích thân ra đón đương gia mới chịu vào phủ. Đại đương gia à, tiểu thư chẳng còn chút uy quyền nào nữa rồi. Đâu cần mỗi lần về phủ lại phải ra uy với ấy như vậy chứ?

      “Sao thế? Lâu ngày gặp, Long đại tiểu thư như thế nào rồi? Vẫn chẳng có chút tiến bộ gì, càng ngày càng được thể phải ?” Cậu gia đinh vui nhíu mày nhìn sang Giả quản gia.

      “Tiểu Bính, tên tiểu tử thối tha này, từ sau khi theo đương gia, ngươi còn biết kính trọng tiểu thư nữa sao?”

      “ Bây giờ chủ nhân của tôi là đương gia. Tiểu thư là chủ nhân của ông, chứ phải chủ nhân của Tiểu Bính này. Hứ! Ông mau gọi tiểu thư ra đón đương gia . Chải tóc, trang điểm cũng ích gì đâu. Chắc chắn là ông lại bảo ấy chải tóc, trang điểm để mê hoặc đương gia đúng ?”

      “Đương gia, người xem, Tiểu Bính cậu ta…” Giả quản gia định phàn nàn với Long Hiểu Ất thấy mắt đột nhiên sáng lên, hai con ngươi cử động, quét ánh nhìn về phía cổng Long phủ. Ông giật mình quay đầu lại phát vật thể tiến ra ngoài, liền mặt mày hớn hở: “Tiểu thư, tiểu thư đến rồi. Đương gia, tiểu thư ra đón người đó.”

      “Hứ!”Tiếng hứ trong cổ họng phát ra là ý gì. Đôi môi lại nhếch lên, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng tay xách chiếc váy dài quen mặc bước thấp bước cao tới, cho đến khi bộ váy màu vàng tơ ấy cũng trở nên lấm lem như chiếc giày phủ bụi chân mình.

      Thấy nàng dừng bước trước cổng, dường như kịp ngẩng đầu lên nhìn mình, nhếch mép vẻ vừa lòng. dám cá rằng, nàng có thể sắp ngã sóng soài trước mắt và chổng cả bốn vó lên để đón hồi phủ.

      Ý nghĩ vừa lóe lên quả nằm ngoài dự tính, nghe thấy mấy tiếng kêu đau bên tai.

      “Oạch!” Ngã.

      “Uỵch!”Ngã vào .

      Quả là nàng phụ kỳ vọng của , nàng hoàn thành pha vấp ngã có độ khó cực cao trước mắt . Chỉ có điều vị trí ngã lại cách xa so với nghĩ đến mười vạn tám nghìn dặm.

      “Tiểu thư!” Giọng Giả quản gia run rẩy.

      “Tiểu thư!” Tiểu Bính thở hổn hển.

      “Tiểu thư!” Các nha đầu hoảng hốt.

      “Ồ!” Dường như tất cả mọi người có mặt đều hốt hoảng.

      “Ờ!” Nàng biết mình ngã sóng soài. Điều này cũng chẳng có gì là mới mẻ, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên họ thấy cảnh đó. Điều mới lạ chính là hốt hoảng và tiếng kêu thê thảm.

      Ơ… đúng. Chẳng lẽ mặt nàng va vào thứ gì? Sao phải là mặt đất mà lại mềm mềm ấm ấm và có mùi quen thuộc như vậy? Vải lụa đen nào thế này? Lại còn mấy ống trúc xám gì nữa? Trò gì vậy?

      Nàng hiểu những câu hỏi quay cuồng trong đầu. Má nàng áp vào thứ gì đó ấm nhưng lại nghe thấy những tiếng hoảng hốt xung quanh càng nổi lên.

      Cuối cùng, thể chịu đựng thêm được nữa, tiếng nghiến răng vang lên bên tai nàng, là tiếng của Long Hiểu Ất – Long đại đương gia chết tiệt:

      “Long Tiểu Hoa, tránh ra cho ta!”

      Tránh… tránh ra ư?

      Muốn nàng tránh đâu?

      “Bỏ cái bản mặt biết sống chết là gì của ra khỏi chỗ đó của ta ngay.”

      Nàng giật mình. Nàng hoàn toàn hiểu. Nàng hơi ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng nhìn mình, đôi môi đầy hàm ý, đôi mày chau lại, răng nghiến ken két.

      Nhìn… nhìn nàng ư? Sao lại nhìn nàng? Ồ! Sao tay của nàng vẫn ôm hai chân thế? Ồ! Mặt nàng vừa chạm vào thứ gì vậy? Ồ! Sao nàng lại quỳ xuống trước mặt thế này? Lại còn mắt thấy, mũi gí sát vào chỗ đó của nữa chứ.

      “Tiểu thư, sao lại té xuống chân đương gia thế? Mặt va vào… của người ta. Ôi!” Giả quản gia giải thích bổ sung khiến sắc mặt nàng giống như đống tro tàn. “Đương gia sao chứ ạ? Nếu thấy khó chịu để tiểu thư giúp người… ờ… xoa bóp ạ.”

      “Giả quản gia, ông còn dung túng cho nữ quỷ háo sắc này sao? Đương gia là người có thể bị tùy tiện sờ mò như vậy à? Hứ! Tiểu Bính tôi sớm biết ông thèm muốn vị trí của đương gia từ lâu. Người vừa mới quay về, trước mắt bao nhiêu người thế này mà ông lại dám giở trò cầm thú với người. Đương gia, người sao chứ ạ?” Tiểu Bính vội vàng dìu chủ nhân của mình nhưng Long Hiểu Ất lại giơ tay ra hiệu cho lùi lại. Cú va đó quả là , và phải chỗ nào của đàn ông cũng chịu nổi cú va đó.

      “Á!” Sau khi hiểu ra miệng nàng thét lên tiếng kinh hãi.

      Nàng vội vàng buôn chân ra chạm phải vật thể khó hiểu mà mình vừa va phải. biết liệu nó có bị “hỏng hóc” gì hay ? Mặt nàng thuỗn ra, cố gắng đứng lên bằng đôi chân của mình.

      cắn răng tránh xa nàng ba bước, nhưng khi tới chỗ an toàn rồi. Lại trừng mắt nhìn nàng, tiến gần chỗ nàng. Chỉ đến khi ép nàng lùi hẳn vào bậc cửa đôi môi mỏng của mới lạnh lùng :

      “ Lâu ngày gặp, ta ngờ lại có cách chào đón ngày càng hạ lưu như vậy.”

      Đúng là… hơi hạ lưu… Gửi lời chào xuống tận chỗ đó của người ta, còn biết sống chết đụng chạm trận… Hu hu… Tự nàng cũng thấy ngại khi giải thích điều đó cho chính mình…

      Long Tiểu Hoa cố cười gượng gạo với Long Hiểu Ất. nở nụ cười lạnh lùng băng giá khiến son môi của nàng muốn đông cứng cả lại.

      Thôi rồi, thôi rồi. Phong cách “mẹ kế” của bắt đầu phát huy, chắc chắn lại nghĩ ra trò biến thái gì đó để giày vò nàng rồi. Nàng tuyệt đối thể để ép mình xem tranh khiêu dâm cả tối, rồi lại vứt nàng xó với cơn cồn cào, thèm muốn vô hạn, chà đạp lên danh dự trinh nữ của nàng…

      Nàng còn phải đợi bạch mã hoàng tử đến cứu nàng thoát khỏi tai họa. Nàng muốn là trinh nữ đầu tiên chết vì dâm dục. Tuyệt đối muốn.

      Hết chương 6.
      Last edited by a moderator: 3/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7: Quy tắc dùng bữa của Long gia

      Type: Luuly

      Beta: Yuki
      Công bằng mà , Long Tiểu Hoa thích cái tên của chính mình, giống như nàng thích tâm hồn hơi quá lương thiện thường ngốc nghếch động lòng vào những lúc thích hợp của mình. Nàng vốn chẳng phải người quá lương thiện nhưng mười năm trước, tại sao nàng lại dại dột mà làm ra cái việc đáng hận nghìn năm, đó là đưa tai họa Long Hiểu Ất về nhà nuôi dưỡng chứ? Nàng đem tất cả những sai lầm quy kết rằng, đó là do thời niên thiếu hiểu biết, bị lóa mắt trước sắc đẹp, và còn bởi vì cái mâu thuẫn tâm lý nữ nhi thường tình vốn có của nàng.

      Cũng giống như mâu thuẫn trong cái tên của nàng vậy. Họ Long – mới dữ dội và khí thế làm sao.

      Sao lại phối với cái tên nào đó cũng khí thế và hiển hách chứ? Nhưng mẹ nàng làm hỏng cả cái họ hoàn mỹ của nàng bằng cách đặt cái tên cực kỳ tầm thường – Tiểu Hoa, khiến cho nàng gặp bao nhiêu tai họa.

      Long Tiểu Hoa, cái tên nghe rất lộn xộn, rất mâu thuẫn, nhưng cũng là cái tên rất nữ tính. Tuy vậy, nàng vẫn thích người khác gọi mình là Long nương, Long tiểu thư hoặc là Long Nhi hơn. Thực ra gọi nàng là Tiểu Long Nữ nàng cũng phản đối, nhưng vẫn có người muốn ra đòn trả miếng, luôn gọi cả họ lẫn cái tên mâu thuẫn của nàng. Cũng chỉ vì hồi đó khi đưa về, trong nhà mới có Giáp, Bính, Đinh, còn thiếu Ất nên nàng đặt cho cái tên là Hiểu Ất, và ghim hận đến tận bây giờ.

      Hơn nữa, từ khi nàng có cái tên 1227 đến nay, ba chữ Long Tiểu Hoa cũng chỉ còn mình thích gọi mà thôi.

      Nàng mong đợi gì ở người đàn ông chút độ lượng này, mà chỉ cố hiểu hơn những đòn trả thù ngày cay độc của . Việc đầu tiên làm khi về phủ là giong cờ gõ trống tắm, khiến nàng khó mà quên được má mình áp vào bộ phận quan trọng của Long đại đương gia, từ lúc này, thể gột sạch bụi trần nữa. Tắm xong, tóc còn chưa khô, mặc đồ, thư thái an nhàn ngồi ghế chủ tọa nghe các vị chưởng quỹ báo cáo sổ sách. Từng tập, từng tập sổ sách chất lên bàn, nhìn mà hề biến sắc, nhưng mặt nàng lại vàng như nghệ.

      nghiêng người, lật trang, con mắt tiếp tục dò xét, tay vân vê dưới môi:

      “- Mang trà lên đây.”

      Đinh nha đầu vội vàng bưng mấy chén trà mang vào đại sảnh, đặt chén lên trước mặt đương gia nhưng đương gia lại nhíu mày, ngẩng đầu hài lòng nhìn vị tiểu thư nào đó nhàn nhã đứng ở đâu đó, có ý mà

      còn lại hầu hạ, đứng ngây ra đó làm gì?”

      Hầu hạ ư? Dựa vào cái gì mà nàng phải hầu hạ chứ? Vợ chồng người ta xa nhau lâu ngày còn phải giữ khoảng cách, muốn để người khác bàn tán sao? Mắt nàng khẽ động nhưng vẫn đứng im tại chỗ.

      cũng chẳng gì, chỉ cười lạnh lùng, lườm cái bắt Đinh nha đầu phải bê chén trà chứ cho đặt xuống. Đinh nha đầu miễn cưỡng giữ tư thế nửa ngồi nửa quỳ, đau khổ nhìn tiểu thư của mình… Tiểu thư, đấu với đương gia, sao chọn lúc Tiểu Đinh có mặt chứ? Tiểu Đinh chỉ là tiểu nha đầu bất hạnh mà thôi.

      quen nhìn thái độ cao ngạo của Long tiểu thư, Tiểu Bính lập tức lên tiếng đòi công bằng cho chủ nhân của mình:

      “Tiểu thư, đương gia vất vả quản lý cơ nghiệp cho tiểu thư. đứng bên ăn trắng mặc trơn chẳng làm gì, lẽ nào muốn bưng cho chén trà cũng được sao?”

      Giả quản gia cúi đầu thầm bên tai nàng:

      “Chuyện nhịn làm hỏng việc lớn. nên giữ vẻ hiền thục, nắm giữ trái tim đàn ông từ việc bưng trà. Đương gia có mấy khi để lại gần mình, tiểu thư mau .”

      “…” Đây là đòn trả thù. Chắc chắn trả thù chuyện ngoài cổng phủ. Nàng biết dễ dàng bỏ qua chuyện này nhưng cũng ngờ rằng cách báo thù của lại nhanh hơn sấm nổ kịp che tai như vậy.

      Đảo mắt, bĩu môi, nàng đón lấy chén trà tay Tiểu Đinh, hít hơi sâu rồi miễn cưỡng mỉm cười, bưng đến trước mặt Long Hiểu Ất :

      “Đại đương gia, mời dùng trà. Cẩn thận kẻo bỏng miệng. Để tôi thổi giúp nhé…”

      “Đặt xuống. bớt làm những việc thừa .”

      nhíu mày, ý bảo nàng đặt chén trà xuống rồi về chỗ. Dường như vẫn còn kinh hãi bởi cách chào hỏi hạ lưu của nàng trước cổng ban nãy. Tốt nhất là bảo nàng làm gì nàng hãy làm chuyện đó, bảo nàng làm nàng đừng nhiều chuyện.

      “…” Xì! Trong lòng nàng chỉ muốn nhổ bãi nước bọt lớn vào chén trà ấy.

      bê chén trà lên nhấp hớp rồi vừa đảo mắt qua sổ sách vừa vờ như tán chuyện:

      “Gần đây, có vị Bạch công tử nào đến ?”

      “À, đương gia vị công tử mặc toàn đồ trắng, khinh công tuyệt đỉnh ấy ạ? Nếu là vị công tử đó … người ta bị tiểu thư đánh cho bỏ chạy rồi.” Chưởng quỹ 420 báo cáo kết quả tình hình thực tế khiến cho Long Hiểu Ất phải giương mắt lên khó hiểu.

      đánh người đó ư?” Là người đó bỏ qua cho thôi. Cuối cùng, tử cổ họng bật ra tiếng “hứ” chẳng là ý gì. Dường như rất hài lòng với hành động ấy của nàng.

      “Tiểu thư chỉ đánh người đó mà đập hỏng nửa gian phòng ăn.”

      “…” Thái độ coi thường càng tăng lên.

      “Tiểu thư chỉ đập hỏng nửa gian phòng ăn mà còn đứng ban công chửi bới người ta nữa ạ.”

      “…”Thái độ coi thường lên đến cực điểm, liếc nhìn ai đó.

      “Tiểu thư chỉ đứng ban công chửi bới người ta mà còn làm mấy vị khách vừa bước vào quán sợ quá bỏ chạy.”

      “Chưởng quỹ 420, ông đừng có lần nào báo cáo cũng dừng cụm từ “ chỉ, mà còn”. Bớt dùng những từ ngữ như vậy để đặt câu được ?” Cuối cùng, ai đó chịu nổi những lời tố cáo nữa, phải hét lên.

      chẳng với ta, phải dùng những câu như thế nào để ghi lại những thành tựu hiển hách của Long Tiểu Hoa sao?” Long đại đương gia xen vào, đặt quyển sổ tay xuống, hai tay khoanh trước ngực đợi nàng giải thích.

      “Ai bảo người đó là kẻ ăn quỵt!” Nàng tự biện minh cho mình. Kể cả là người đứng đầu cũng thể dung túng cho bằng hữu thân thiết gì đó của mình làm như thế, thể để bạn bè có quan hệ thân thiết đến khách điếm ăn quỵt được. Nàng chính là muốn cho biết, phải cứ họ Bạch là có thể tới chỗ nàng ăn quỵt, nếu còn dám làm vậy, nàng đánh cho thành kẻ ngốc.

      “Người đó trả tiền sao?” Long Hiểu Ất quan tâm, hỏi chưởng quỹ và thấy ông ta gật đầu. nhíu mày : “Ghi vào sổ nợ.”

      “Haizzz! Đó chẳng phải là bằng hữu của đương gia sao? Còn ghi vào sổ nợ ạ?” Chưởng quỹ bàng hoàng.

      Long Hiểu Ất gập sổ lại, buông tiếng cười lạnh lùng và ánh mắt cổ quái:

      “Ta người đó là bằng hữu của ta khi nào? Ghi vào sổ nợ, lần sau nhớ đòi. Ta ghét nhất là những kẻ ăn quỵt.”

      “ Vâng, thưa đương gia.” Chưởng quỹ 420 rất sùng bái ông chủ của mình. Dường như ông ta rất tôn thờ con người máu lạnh chỉ có bạc mà nhận lục thân [1] ấy.

      [1] Lục thân gồm cha, mẹ, vợ, con, chị, em.

      Quả nhiên chỉ cần nhìn thấy bạc động vật máu lạnh đó lục thân cũng nhận. Long Tiểu Hoa lạnh toát cả người, dịch từng bước, tránh xa chút nhưng lại bị Giả quản gia đứng ở bên huých, đưa mắt với ý bảo nàng lại gần đương gia. Tốt nhất là sà đến, đấm chân, bóp vai, xoa ngực cho . Tốt nhất là xoa vào bộ phận quan trọng vừa bị đối xử tàn khốc lúc nãy. Nàng cắn răng nhìn Giả quản gia, thể tinh thần thà chết chứ chịu khuất phục của mình.

      Giả quản gia cảm thấy ánh nhìn của ai đó hợp tác nên dứt khoát bước lên bước, cười với đương gia:

      “Đương gia đường mệt mỏi chắc cũng đói rồi. Tiểu thư nghe đương gia về vào bếp làm những món ăn mà người thích ăn nhất đấy ạ. Tiểu thư rất quan tâm đến người. Cũng còn sớm nữa. Hay là cái vị chưởng quỹ cùng ở lại dùng bữa tối nhé.”

      liếc nhìn nàng tỏ vẻ chê cười:

      “Ta thực biết. Hóa ra lại mong ta về như vậy.”

      “…Đương gia cảm thấy thế nào?” Nàng bất đắc dĩ đáp lại. Mọi người xung quanh hai người bọn họ thù địch nhau đến thế nào, còn hoài nghi rằng trong lòng đương gia phải chỉ có những con số.

      Người luôn ảo tưởng rằng hai người họ có thể ân ái hòa hợp vẫn ở đó:

      “Đúng vậy, đúng vậy. Tiểu thư ngày nhớ đêm mong đương gia, cơm chẳng buồn ăn, gầy trông thấy, vì phu nhân…”

      “Giả quản gia, ta đề nghị ông, tốt nhất đừng theo ta đọc những cuốn sách hợp với mình. Nếu đầu chứa nổi đâu.” tuôn ra tràng với ông già Tiểu Giáp rồi cất bước thẳng đến phòng ăn:” Cùng dùng bữa thôi.”

      Những người xung quanh lập tức như các vì sao vây quanh mặt trăng theo nhìn lại hai người già trẻ nhìn chủ nhân uy nghiêm của họ với vẻ hậm hực.

      Phòng ăn nhà họ Long tương đối đặc biệt. giống như những gia tộc khác thích dùng bàn tròn thể đoàn viên, hòa hợp, cả nhà vui vẻ. Từ sau khi phu nhân qua đời, đương gia bái đường bỏ vợ, Long đại tiểu thư bị mất bị thế, chuyện đoàn viên tuyệt đối có, chiếc bàn tròn sớm bị dẹp .

      Thế là chiếc bàn dài bằng gỗ sơn đỏ được đặt vào chính giữa phòng. Xung quanh bàn là loạt những chiếc ghế cao, đệm rộng, và cũng có loạt những chiếc ghế gỗ thấp bé. Theo quy tắc của đương gia, dù là tiểu thư hay kẻ dưới, người có công được ngồi ở vị trí cao, kẻ gây họa có năng lực tự nhiên phải ngồi vào những chiếc ghế thấp đó. Tốt nhất là gắp nổi cả rau mà chỉ có thể ăn cơm .

      Hết chương 7.
      Last edited by a moderator: 3/8/14

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8: Dùng bữa xong tiếp tục ngược đãi

      Type: Luuly

      Beta: Yuki
      Vừa vào phòng ăn, hai nhóm người lập tức phân biệt ranh giới. Long Hiểu Ất dẫn theo nhóm người lên vị trí cao, Long Tiểu Hoa cùng nhóm người xuống vị trí thấp. Con chó quấn chân Tiểu Bính luôn làm vừa ý chủ nhân cũng được luận công ban thưởng vị trí ngồi. Kết quả, với thành tích đuổi người, đập quán, chửi bới hôm nay, nàng vẫn phải ngồi ở vị trí thấp nhất nhưng vị trí đó bị Tiểu Đinh ngồi mất rồi. Nàng thở dài, tại sao thế giới này lại có nhiều Long Hiểu Ất đến trừng trị nàng như vậy. Thường ngày có ở nhà, Giả quản gia ngồi vị trí của , cứ thế theo thứ tự, nàng còn có thể ngồi bên Tiểu Đinh, tại vị trí cuối cùng, chiếc ghế ọp ẹp. Nhưng quay về, vẫn theo thứ tự vị trí của nàng lại bị đẩy .

      Tiểu Đinh nhìn tiểu thư đứng bên bàn có chỗ ngồi rụt cổ thầm:

      “Tiểu… tiểu thư, hay là tiểu thư và Tiểu Đinh ngồi chung ghế nhé. Chúng ta mỗi người nửa ghế.”

      Nàng nhìn Tiểu Đinh dịch mông để lại nửa chỗ trống cho mình:

      “Híc… Tiểu Đinh, vẫn còn có em đối xử tốt với ta. Hồi đó, ta nên với mẹ, ta muốn gả cho em. Híc!”

      “… Ờ… Em để tiểu thư ngồi được nữa.” hoàn toàn muốn lấy tiểu thư. chẳng có chút dũng khí nào cả.

      “Này, em làm ta cảm động rồi lại ra câu vô tình thế sao?” Nàng trừng mắt, rồi bỗng cảm thấy có người nhìn mình, nàng nghiêng đầu và phát ánh mắt của Long đại đương gia ở rất xa họ. Ánh mắt đó nhằm thẳng vào nàng rồi dời . Sau đó, đương gia vẫy tay gọi Tiểu Bính lại, thầm với vài câu. Tiểu Bính lập tức gật đầu chạy ra khỏi phòng ăn. lâu sau, mang đến chiếc ghế .

      “Này, Long Tiểu Bính, đừng với ta là chủ nhân của các ngươi định để ta ngồi chiếc ghế này…”

      “Đương gia thấy đáng thương, nỡ để có chỗ ngồi. còn biết cảm ơn?” Long Tiểu Bính hứ tiếng, thêm nữa, đưa chiếc ghế cho nàng rồi quay đầu về bên chủ nhân.

      Nàng ôm chiếc ghế đó đứng nguyện tại chỗ trước ánh mắt của tất cả mọi người, cơn giận trong nàng cuồn cuộn bốc lên. Cho dù là mẹ kế cũng thể ngược đãi người ta như vậy chứ.

      “Rầm!” Nàng đập mạnh tay xuống bàn, thu hút chú ý của tất cả mọi người.

      Nàng hít hơi sau, quát lên giận dữ:

      “Rốt cuộc ai là chủ cái nhà này?”

      “Ta là chủ. Làm sao hả?” Giọng hề do dự từ vị trí cao dội xuống.

      sao. Tôi chỉ tiện hỏi thế thôi. Mọi người ăn cơm . Hì hì…” Hu hu… thực chứng minh, dũng khí và khí thế của Long Tiểu Hoa đều chỉ đến trong giây lát và biến mất ngay sau đó. Nàng lại giống như quả bóng da xì hơi xẹp lép.

      Nàng chấp nhận số phận cầm chiếc ghế định ngồi xuống cạnh Tiểu Đinh, nghe thấy tiếng từ vị trí cao đó lại vang lên:

      “Ngồi bên cạnh ta đây này.”

      “Hả?”

      “Ta bảo mang ghế lại ngồi cạnh ta.” hết kiên nhẫn nhấn mạnh lần nữa.

      “… Ờ ờ ờ.”

      Nàng lập tức bê chiếc ghế đến bên , đặt xuống, ngồi xuống, thu hút ánh nhìn của .

      Nhưng vừa ngồi xuống, chiếc bàn ăn che kín cả đầu nàng. Nàng bê bát cơm trắng, cầm đũa nghĩ xem làm thế nào để thu hút chú ý của mọi người mà vẫn gắp được món mình thích. Dường như nàng vừa nhìn thấy món sườn mà mình thích gặm nhất, loại có thịt mỡ mà ngày thường Giả quản gia sẵn sàng mang nó đến trước mặt nàng để nàng thưởng thức.

      Nàng mơ tưởng đến món sườn xào chưa ngọt cảm giác gắp rau bay qua đỉnh đầu mình, trong nháy mắt nó rơi vào bát của nàng. Nàng mơ màng ngẩng đầu lên nhìn người vừa gắp thức ăn cho mình nhận ra đó là Long Hiểu Ất. Hành động như thể mình vừa ban phát thức ăn cho người khác, rất hài lòng. Khốn kiếp, còn thèm nghĩ xem, là ai hại nàng ra nông nỗi này!

      nhìn ta làm gì? Mau ăn .”

      Nàng liếc nhìn chỗ rau mà gắp vào bát mình. Đây là gì? Món này sao? quá sỉ nhục nàng rồi! Nàng thèm. Hứ! Thà ăn cơm còn hơn.

      thấy nàng động đến chỗ rau đó, cũng thêm. Dường như chẳng buồn quan tâm đến nàng mà quay tiếp tục ăn.

      Giả quản gia trò chuyện với .”

      “Đương gia, lần này vẫn chưa đến cuối năm, sao bỗng nhiên người lại quay về thế?

      “Sao vậy? Đây phải là nhà ta à? chào đón ta về phủ sao?” vờ cười trả lời.

      Đúng vậy. chào đón. Mau cút !

      Người ăn cơm , miệng đầy cơm, thầm nghĩ trong lòng.

      “Đương nhiên phải vậy. Đương gia quay về là tốt nhất. Lão hủ rất vui. Mọi người rất vui. Tiểu thư, ấy… à, vui nhất đấy ạ. Hà hà!”

      Tiểu Bính liếc nhìn Giả quản gia vẫn chưa từ bỏ ý định tác hợp lại cho đôi vợ chồng xa cách, lạnh lùng :

      “Hứ! ấy vui hay sao chứ? Lần này, đương gia về là vì Lâm viên ngoại ở phía đông thành có chuyện muốn bàn với đương gia.”

      “Lâm viên ngoại ư? Lão già đó sao?” Giả quản gia đặt đũa xuống: “Đương gia, phải lão hủ nhiều lời nhưng đương gia còn gì để với lão già đó ạ? Hồi đó, khi phu nhân qua đời, khách điếm đứng trước nguy cơ phá sản, lão ta còn giậu đổ bìm leo. Nghĩ đến đây, lão hủ thấy uất hận trào dâng rồi.”

      Long Hiểu Ất cười nhạt , chỉ gắp miếng đậu phụ thả xuống dưới bàn như thế vứt vậy.

      cũng có lúc này lúc khác. Giả quản gia chưa từng nghe câu, thương trường có tình bạn tuyệt đối, chỉ có lợi nhuận tuyệt đối thôi sao. Đây là câu đương gia dạy cho Tiểu Bính. Hơn nữa, Lâm viên ngoại còn có ý gả nhị tiểu thư của mình làm phu nhân của đương gia. Người ta có lòng thành như vậy tại sao phải từ chối chứ?”

      thèm để ý đến chuyện tranh luận của hai người Giáp, Bính, tiếp tục gắp giá thả xuống dưới bàn nhưng người nào đó vẫn cứ ăn cơm trắng.

      “Gì cơ? Muốn bàn chuyện kết hôn với đương gia sao? Điều… điều… điều… điều này sao có thể được chứ? Tiểu thư đó, ấy…|

      |Lâm nhị tiểu thư nhà người ta học rộng biết nhiều, tao nhã ôn hòa, thanh tú dịu dàng, tinh thông cầm kỳ thi họa. Tại sao lấy được chứ?|

      “Nhưng… nhưng… nhưng… tiểu thư, ấy cũng…|

      |Tôi muốn ăn sườn.” chịu nổi sỉ nhục của Long đại đương gia, nàng thốt lên tiếng chính nghĩa nhưng lại càng khiến cho Tiểu Bính coi thường mình hơn.

      “Tiểu thư, ấy làm sao? Long tiểu thư chỉ biết gặm xương sườn mà đòi sánh với người ta?”

      “Tiểu thư, mau ăn giấm , mau ăn giấm . [1]” Đúng là hoàng đế chưa lo, thái giám sốt ruột, Giả quản gia kêu lên. “Ngoài chuyện ăn xương sườn, ấy còn có thể làm rất nhiều việc.”

      [1]Ăn giấm: Có nghĩa là ghen tuông, nổi cơn ghen.

      “Ăn giấm cái gì chứ?” Nàng lau miệng dính chút dầu nào. Hứ hứ! Làm việc cả ngày mà còn cho ăn chút đồ béo, nàng sắp gầy trơ xương rồi đây này. Sườn sao có thể ăn cùng với giấm được!

      nhìn nàng hứ tiếng lạnh lùng rồi gắp miếng xương giơ ra trước mặt mình:

      “Xem ra, miếng sườn này còn ngon hơn cả giấm?” muốn xem miếng sườn ngon hơn giấm ở điểm nào?

      Nàng nhìn gắp miếng sườn lập tức mắt sáng lên, bê bát cơm trắng đưa theo. sang trái nàng sáng trái, sang phải nàng sang phải. Hiếm khi thấy cảnh vợ chồng hợp nhau đến thế nhưng làm sao Giả quản gia có thể vui nổi cơ chứ?

      “Hứ! Ông xem . Tôi rồi mà. ấy chỉ biết có gặm xương sườn mà thôi. Phụ nữ mà biết ghen tuông, làm sao xứng với đương gia được? Đương gia xem, ấy làm gì có chút nữ tính nào chứ?” Tiểu Bính đưa ra lời nhận xét.

      “Ghen tuông và nữ tính có liên quan gì đến nhau?” Long Tiểu Hoa tỏ bất đồng với kết luận của Tiểu Bính. Hai chữ thần bí “nữ tính” sao có thể giải thích cách thô lỗ bằng hai chữ “ghen tuông” được!

      “Vẻ nữ tính của bổn tiểu thư sâu ở nơi này. Khi nào gặp được bạch mã hoàng tử tự khắc xuất , nhưng bây giờ ta chỉ ngửi thấy mùi sườn xào thôi.” Nàng làm tư thế vỗ ngực thể niềm tự hào về “vẻ nữ tính” sâu của mình.

      “Rầm!” Tiếng đũa đập mạnh xuống bàn. Nàng tròn mắt nhìn miếng sườn đó được bàn tay nặng nề của quẳng lại lên đĩa. Lúc này khuôn mặt hối lỗi hề thích hợp chút nào.

      “Hứ!” Tiếng hứ phát ra từ cổ họng . Liếc mắt đoán chừng ai đó lại cầm đũa lên và tử bỏ miếng ăn vừa rồi, nàng đứng dậy khỏi chiếc ghế và nhào đến quét sạch đĩa sườn xào chua ngọt trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Nàng dùng hành động thực tế để cho thấy “vẻ nữ tính” của mình quý giá đến nhường nào, phải ai cũng có thể dễ dàng thấy được.

      “Hóa ra, Long đại tiểu thư lại keo kiệt thể nữ tính trước mặt ta đến thế?” Lông mày hơi dựng lên, thứ ngữ điệu vui hay giận của khiến những người xung quanh chẳng còn hứng thú gì mà ăn nữa, chỉ muốn buông bát bỏ .

      Nhưng cuối cùng ai đó gặm nhắm chân dung của chính mình lại hoàn toàn cảm nhận được bầu khí buốt lạnh đỉnh đầu. Nàng bê bát ngồi xuống chiếc ghế , đặt đũa và bát cơm xuống đất, chuyên tâm gặm nốt miếng xương sườn mình hằng mong nhớ mà chẳng hề cảm thấy hình tượng và dáng vẻ của mình cực kỳ phù hợp.

      Nàng thưởng thức miếng ăn ngon và hận là chân tay mình giúp ích được nhiều cho cái miệng với miếng sườn cứng ngắc đó. Tóm lại gọi nàng đến bên nhưng nàng lại dứt khoát hạ thấp hình tượng của mình cho xem. Bỗng nhiên, mũi nàng khịt khịt, ngửi thấy mùi hương giống như thức ăn xộc vào mũi mình. Quệt cái miệng đầy dầu mỡ, nàng ngẩng đầu lên và phát nhìn nàng, chỉ tiện tay đưa cho nàng chiếc hộp mà nàng là thứ gì.

      “Tặng đấy.” Khẩu khí và thái độ đều như thể người tặng quà.

      “Tặng… tặng tôi ư?” Nàng có chút sợ hãi nhìn Long Hiểu Ất, nặng nề nuốt nước miếng, cảm thấy khó tin trước món quà của . lại chủ động tặng quà cho nàng sao? kỳ lạ! đáng sợ! định giờ trò gì ư?

      Chẳng lẽ muốn lấy thứ đó để so sánh với miếng sườn tay nàng?

      bỏ miếng sườn xuống cho ta.” nắm lấy tay nàng, thể thái độ quan tâm ràng, càng ngày càng nghi ngờ, liệu rằng trong nàng có mấy chữ “nữ tính” hay ?

      Nàng lập tức gặm nốt miếng sườn nhai cách ngon lành rồi vứt mẩu xương xuống đất tỏ ra là mình rất nghe lời.

      Hành động hào phóng của đối với nàng đúng là khó hiểu. đặt chiếc hộp đó lên bàn, buông đũa xuống, đứng dậy, xem ra bị cái miệng ngon lành của nàng đánh bại.

      vừa đứng lên tất cả mọi người cũng lập tức buông đũa, theo ra khỏi phòng ăn, giờ chỉ còn lại mình Giả quản gia nhìn Tiểu Bính :

      thấy chưa? Trong lòng đương gia vẫn có tiểu thư. Đương gia vừa tặng quà cho tiểu thư đấy. Tiểu thư mau mở ra xem là món quà gì .”

      Nàng gạt mỡ ở miệng và mở chiếc hộp ra. làn phấn thơm bay lên khiến nàng suýt nữa sặc:

      “Phì! Thứ quái quỷ gì thế này? Thối chết được. Tiểu Giáp, có phải là thuốc độc ? muốn đầu độc tôi sao?”

      “Tiểu thư, tiểu thư! Trời ơi! Đương gia tặng đồ trang điểm đấy. Đây là bộ đồ trang điểm.”

      “Đồ… đồ trang điểm ư?” Nàng bàng hoàng nhìn cái hộp đó. Ánh mắt hoài nghi hướng theo Long Hiểu Ất ở ngoài đại sảnh, khó khăn lắm nàng mới nuốt được nước bọt.

      Người xưa có câu “Nữ vi duyệt ký giả dung” [2].

      [2] Nữ vi duyệt kỷ giả dung: Con làm đẹp vì người mình .

      Đương nhiên nàng hiểu lý lẽ này. tặng nàng đồ trang điểm, lẽ nào muốn nàng bộc lộ vẻ nữ tính của mình? muốn trêu chọc dây thần kinh cảm xúc vô cùng nhạy bén của nàng sao? Đó phải là đối với nàng…?

      Híc híc híc! Nàng cảm thấy, ngay từ có cách nghĩ rất kỳ lạ về nàng. Liệu đó có phải cảm tình thời thơ ấu ? Nhưng dù sao nàng cũng như cha mẹ tái sinh ra , nhặt về nuôi. có đối xử với nàng thế này hay thế khác cũng là chuyện qua rồi, chỉ tiếc rằng mẹ kế vẫn là mẹ kế, mãi mãi thể biến thành hoàng tử. Có điều, nàng cho góc trong trái tim của nàng…

      “Giả quản gia, Tiểu Bính, hai người chớ nghĩ ngợi quá nhiều. Đây là đồ trang điểm mà người ta gán nợ cho đương gia đấy thôi. Nha đầu ở Long phủ ai cũng có phần, Tiểu Đinh tôi cũng có. Nếu ông muốn đem cúng phu nhân qua đời để tỏ lòng hiếu kính cũng hoàn toàn thành vấn đề.”

      “…”

      “Tiểu thư, sao tự nhiên tiểu thư lại đá em thế?”

      “Ta ghét những kẻ để cho ta mơ hết giấc mộng của mình.” Hiếm khi nàng được mơ tưởng chút. Nàng còn mơ tưởng là mẹ kế thay đổi thái độ với nàng, nhưng ít nhất cũng đợi nàng mơ xong rồi hãy phá vỡ giấc mộng đẹp của nàng chứ.

      “ …”

      “Ta còn ghét kẻ để cho ta gặm hết miếng xương sườn.”

      “…”

      “Ta ghét nhất là kẻ tặng ta đồ trang điểm.”

      “ Đương gia, tiểu thư ấy ghét người!”Tổng kết tất cả những câu của Long tiểu thư, Tiểu Bính vọng ra đại sảnh.

      Đại sảnh lập tức vang lại tiếng chén trà rơi xuống đất, tiếng đồ sứ vỡ tan, tiếp đó là…

      “Gọi Long Tiểu Hoa ra quét dọn, lau nền nhà, pha trà và ra chuồng ngựa!”

      “Đương gia bảo tiểu thư ra chuồng ngựa làm gì ạ?”

      “Cho ngựa ăn.””

      “… Vâng, thưa đương gia.

      Đoạn đối thoại vọng lại khiến Tiểu Bính nhướn mày, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Long Tiểu Hoa.

      “Tiểu thư, còn đứng ngây ra đó làm gì? Đương gia bảo làm việc đấy.”

      “ …”Đây là nhằm vào nàng. Đây ràng là nhằm vào nàng.

      “Phải rồi. Ngựa của đương gia chỉ thích ăn yến mạch. đừng cho nó ăn cỏ linh tinh nhé. Nó mà tức giận là đá người đấy.

      “…” Đây là ngược đãi. Đây ràng là ngược đãi mà.

      Hết chương 8.
      Last edited by a moderator: 3/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9: Đây là thế giới mà ngay cả “mẹ kế phiên bản nam” cũng có nữ nhân thèm muốn

      Type: Luuly

      Beta: Yuki
      Bôn Tiêu.

      Đó là tên con ngựa đen ngu ngốc của Long Hiểu Ất.

      Nghe Tiểu Bính , đó là cái tên mà chủ nhân chọn ra từ tên tám con ngựa của Chu Mục Vương được viết trong cuốn Thập Di Ký. Ngựa Bôn Tiêu vượt nghìn dặm đường, bụi dính chân.

      Nhưng đối với Long Tiểu Hoa, con ngựa đen mà mang cái tên đầy cảm xúc, tốt đẹp và cảm tính như vậy quả là cần thiết. Chính vì thế, nàng cũng từng đề nghị Long Hiểu Ất đổi tên cho con súc sinh chạy quá nhanh này. Có thể tùy chọn cái tên nào đó như: Đại Hắc hay Hắc Mao gì đó, cái tên thường gặp, như vậy chẳng càng thân thiết hơn sao? Gọi lên nghe cũng thuận miệng. Chỉ cần gọi Đại Hắc con ngựa đen chạy đến. Như vậy chẳng phải rất hay sao?

      Nhưng đương gia nhà họ hiểu hết được sâu sắc trong đề nghị của Long Tiểu Hoa mà liếc nàng rồi buông câu:

      “Ta “tùy tiện” như . ra ngoài .”

      “…”

      Tùy tiện ư? Nàng tùy tiện lúc nào? Tên của con súc sinh cũng có thể ví với trong trắng của nàng sao? Liệu có phải khả năng của từ đến lớn quá hạn hẹp ? Bôn Tiêu, Bôn Tiêu, nàng cũng tin trinh tiết của tên nam nhân cưỡi con súc sinh khốn kiếp “Chạy suốt đêm” [1] này lại có thể so bì với trinh tiết của nàng.

      [1] Tên con ngựa là Bôn Tiêu, “Bôn” nghĩa là chạy, “Tiêu” nghĩa là đêm, nên ý nghĩa cái tên là con ngựa quý có thể chạy suốt đêm mệt mỏi.

      “Bôn Tiêu, đương gia sai tiểu thư đến cho ngươi ăn đấy.”

      Tiểu Bính treo chiếc đèn lồng giấy lên cột chuồng ngựa, hất hàm ý bảo Long tiểu thư mau làm việc . Long Tiểu Hoa nhăn mặt bê chậu yến mạch thất thểu bước vào chuồng ngựa.

      “Thường ngày đều là tôi cho con ngựa Bôn Tiêu của đương gia ăn. biết đấy. Bôn Tiêu thích ai lại gần nó trừ đương gia. Nếu tôi cùng chắc chắn bộ móng sắt của Bôn Tiêu đá ra ngoài.”

      Đúng vậy. Chủ ngựa tình nghĩa sâu nặng còn nàng là người ngoài, năm mới gặp có lần. Nàng cũng mong đợi gì con súc sinh này có thể ghi nhớ giọng và nụ cười của mình. Nàng cười lạnh lùng. tệ khi phải cho con ngựa này ăn trong ánh nến leo lét. Nàng giơ tay ra mà cũng nhìn thấy năm đầu ngón tay của mình. Tuy nàng có thể thấy được bóng nó nhưng kiếp sau nó đầu thai làm ngựa bạch tốt hơn.

      “Chạy suốt đêm, đồ ăn của ngươi đến rồi. Ăn .” Nàng đổ yến mạch vào chuồng ngựa, hoàn thành nhiệm vụ. Đúng lúc nàng định xoay người bỏ thấy con ngựa đó ngửi ngửi yến mạch, khinh miệt ngẩng đầu lên, phì hơi ra từ cái mũi to của nó tỏ vẻ hài lòng.

      “Tiểu thư cho ăn như vậy, Bôn Tiêu ăn đâu.” Tiểu Bính khoanh tay trước ngực đứng bên. “Nó chưa bao giờ ăn uống “tùy tiện” cả.”

      Như vậy là con ngựa của đương gia còn sống tốt hơn cả nàng. Đúng là phân biệt đối xử.

      “Tại sao?” Nàng thể tin được, chỉ vì nàng đổ yến mạch vào chuồng ngựa mà Tiểu Bính lại nàng như vậy. Xí! Đúng là chủ nào tớ nấy. Có điều nụ cười của vẫn chưa luyện được như chủ nhân của . Tức giận tột bậc, hoàn cảnh tàn khốc nhưng nếu nàng thể tu thân dưỡng tính, nín nhịn, sớm muộn gì cũng bị tức chết.

      “Lẽ nào nó… còn muốn dạo xong mới chịu ăn?” Nàng liếc Tiểu Bính với kẻ khinh thường rồi nhìn về phía con ngựa rất biết hưởng thụ kia. “Thế này . Chuồng ngựa bên cạnh có con lừa cái. Ta dắt nó sang bên đấy cho chúng ở với nhau đêm. Thu xếp cho chúng như vậy là được rồi chứ gì?” Nàng cũng được coi là nhân từ đấy chứ? Ở khách điếm nàng cũng chu đáo như vậy đâu.

      cái gì?” Tiểu Bính nhảy lên kinh ngạc trước chủ ý của nàng. “ điên rồi. Bôn Tiêu là dòng ngựa thuần chủng, nghìn vàng khó mua. dám tùy tiện cho nó phối giống với lừa sao? Tôi cảnh cáo . Đây là con ngựa quý nhất của đương gia. mà làm bừa, cẩn thận kẻo đương gia cho lừa làm chuyện đó với đấy.”

      “ Trời tối đen như mực, ngươi bảo ta đâu để tìm con ngựa cái thuần chủng, nghìn vàng khó mua cho nó chứ? Nếu nó có thể chấp nhận, vậy ta…”

      đúng là hạng nữ nhân vô liêm sỉ. Sao có thể tùy tiện nhắc đến chuyện giường chiếu như vậy?”

      “Nữ nhân có liêm sỉ cuối cùng cũng vẫn bị nam nhân đưa lên giường đấy thôi.” Xin lỗi nhé. Nàng chính là hạng nữ nhân tùy tiện như vậy đấy. Hứ!

      “Làm sao có thể xứng với đương gia được chứ?”

      “Bây giờ tìm đối tượng kết hợp cho Bôn Tiêu hay là cho đương gia của ngươi đây?”

      “Hừ! Tôi thèm tranh cãi với nữa. mau cho ngựa ăn . Đây là nhiệm vụ đương gia giao cho đấy.”

      “Cho ăn cho ăn.” Nàng đổ yến mạch vào chậu và nghĩ nên dùng cách gì để nịnh con súc sinh còn tai quái hơn cả chủ này. Nó để ý chuyện nàng làm với chủ của nó hôm nay đấy chứ? Ồ, cho cùng đó vốn là chỗ của nó mà. Nàng xâm phạm chỗ của nó mà còn muốn tùy ý cho nó ăn sao? Dường như là thể. Ồ, trước đây, có vài lần nàng trông thấy Long Hiểu Ất cho nó ăn. vừa cho nó ăn, vừa vuốt cổ nó, vỗ đầu nó. Vậy nàng cũng dứt khoát phát huy tình thương đó…

      Nàng định giơ tay ra giọng Tiểu Bính lại vang lên bên cạnh:

      “Đừng chạm vào!”

      “Lại sao nữa?”

      phải tôi với rồi sao? Bôn Tiêu thích ai ngoài đương gia lại gần nó. Đến cả tôi cũng dám chạm vào nó. Hơn nữa… Hừ, vừa rồi đương gia dặn tôi được để chạm vào nó.”

      “Tại sao?”Bảo nàng cho ngựa ăn mà lại cho chạm vào nó sao?

      “Bôn Tiêu là chú ngựa ngày chạy cả nghìn dặm, cực kỳ chăm chỉ. Đừng để thói quen lười biếng của ai đó nhiễm sang nó.” Tiểu Bính nhếch mép: “Đây là nguyên văn lời dặn của đương gia. biết là đương gia rất coi thường sao?... Này, quay người định đâu thế?”

      “… Dắt con lừa cái sang đây cho con ngựa ngày chạy nghìn dặm của . Ta muốn xem sau khi nó nhiễm thói quen của con lừa nó có thể chạy được nữa ? Khốn kiếp!”

      xong, nàng bất chấp tiếng thét kinh hoàng của Tiểu Bính và tư thế bảo vệ con ngựa dũng của , cũng cần biết số phận của mình ra sao, tự mở cửa chuồng bên cạnh tìm con lừa cái đói khát đó. Tuấn mã kết hợp với lừa cái sinh ra con gì? Bây giờ nàng rất hứng thú với thí nghiệm này.

      “ Tiểu thư, hay rồi.” Tiểu Đinh chạy vào chuồng ngựa đúng lúc nàng định dắt con lừa ra:” Giả quản gia sai em gọi tiểu thư về đại sảnh ngay. Nhanh lên, nhanh lên. Họ đến rồi.”

      “Ai đến? Ái chà! Mặc kệ ai đến, phải giải quyết chuyện với con súc sinh đó trước .”

      “Tiểu thư nên lo cho hạnh phúc của chính mình . Tiểu thư, vị tiểu thư học rộng hiểu biết, tao nhã dịu dàng, hiền thục nết na, cầm kỳ thi họa mà Tiểu Bính đến rồi!”

      “Ồ…” Nàng đáp tiếng lấy lệ, giữ con lừa đứng lại, lúc này mới phản ứng kịp câu của Tiểu Đinh: “Gì cơ?”

      “Ha ha! Hóa ra là Lâm viên ngoại đưa nhị tiểu thư nhà ông ấy đến ra mắt đương gia.” Tiểu Bính lập tức hiểu chuyện gì xảy ra ở đại sảnh: “Nếu như vậy tiểu thư mau đến đại sảnh đón khách để xem người ta thế nào, có thua cũng tâm phục khẩu phục.”

      “Tiểu thư thua đâu. Phải rồi. Tiểu thư!” Tiểu Đinh kéo tiểu thư của mình ra khỏi chuồng ngựa, lắc mạnh vai nàng: “Phải rồi. Em nghe nhị tiểu thư nhà họ Lâm đó rất giỏi đàn. ta định đàn cho đương gia nghe đấy. Tiểu thư, tiểu thư luyện khúc Lệ phượng hoàng đến đâu rồi?”

      “ Đánh… đánh… đánh đàn ư?”

      “Đúng vậy. Đương gia thích nhất là những nương có khí chất, tinh thông cầm kỳ thi họa. Tiểu thư biết sao? Hồi đó, phải Giả quản gia vì muốn luyện đàn mà mua đàn cho à, rốt cuộc luyện thế nào rồi? Kể cả là bật pưng pưng dù sao cũng có thể chơi trọn vẹn khúc nhạc chứ?”

      Nàng dùng bàn tay vẫn còn dính đầy yến mạch ôm lấy đầu với bộ dạng đau khổ, cười xòa:

      “Ta chỉ giỏi gẩy linh tinh thôi, nếu để ta lôi đàn ra lại có người mất mặt đấy.”

      “Tiểu thư, em xin tiểu thư đó. Trong lúc quan trọng này, tiểu thư có thể tỏ ra nữ tính chút được ? Tiểu thư cứ như vậy khó lấy được thiện cảm của đương gia lắm.”

      “…” Nàng rất muốn keo kiệt thể chút nữ tính giấu kín đó nhưng vì chôn giấu quá lâu nên cũng rất dễ quên mất. Lần trước nàng thể vẻ nữ tính quý gia của mình là lúc nào ấy nhỉ? Ồ! Đây là câu hỏi, câu hỏi lớn.

      “Tiểu thư, phải Tiểu Đinh kích động . Nếu hôm nay, người khác muốn chiếm lấy đương gia cũng mặc nhưng đó lại là nhị tiểu thư nhà họ Lâm, lẽ nào cam lòng sao?”

      “Ồ! Nhị tiểu thư nhà họ Lâm?” Nàng sực tỉnh từ câu đố thiên cổ kia, nhìn Tiểu Đinh chớp chớp mắt: “Nhị tiểu thư nhà họ Lâm… là ả nha đầu chân còn ít thịt hơn cả thịt trong nhân bánh chưng đó ư? ta trước mặt nữ nhân, cằm còn vênh hơn cả ngực, còn trước mặt đàn ông lại yếu đuối như con mèo. Mỗi lần cười chào ta, mặt ta đều viết mấy chữ: “Nếu tôi là tôi chết quách cho xong. ”

      Tiểu Đinh gật đầu nặng trịch. Cuối cùng, tiểu thư nhà mình phản ứng lại được với thực tàn khốc rồi.

      Long Tiểu Hoa luôn tự hào về họ của mình nhưng lại đau đầu vì cái tên xấu xí của mình.

      Tương phản với Long Tiểu Hoa, nhị tiểu thư nhà họ Lâm có tên là Nội Hàm – Lâm Nội Hàm.

      Tên là Nội Hàm nhưng lại thêm cái họ chẳng ra sao lập tức hạ thấp ý nghĩa của cái tên xuống bằng [2]. Có thể vì cái tên này bị châm chọc nên từ nhị tiểu thư nhà họ Lâm phấn đầu trở thành tấm gương thiên kim tiểu thư mẫu mực: trang điểm quyết ra ngoài, mặc y phục mới quyết gặp người lạ, cầm kỳ thi họa nằm trong lòng bàn tay, lời đầy ca từ, cười để lộ răng, bước chân nhàng, gót dính bùn, tay bụi bẩn, rút ra cuốn sách nào nhất định vô cùng uyên thâm, ánh mắt nhìn Long Tiểu Hoa đúng là…

      [2] Nội hàm tức là ý nghĩa. Những trong cái tên Lâm Nội Hàm, chữ “Lâm” tiếng Trung đọc là “Lín” lại gần giống như cách đọc chữ Linh là “Líng”, mà chữ “Linh” có nghĩa là số 0, có gì. Vì vậy nghe gọi “Lâm Nội Hàm” giống như “ nội hàm” vậy.

      Làm thiên kim tiểu thư là số phận của . Nếu tôi là , tôi thà chết quách cho rồi!

      Vừa mới bị Long đại đương gia giáng xuống làm người vợ hưu, lần nào gặp, Long Tiểu Hoa cũng đều thấy ánh mắt của Lâm Nội Hàm nhìn mình rất bí . Nàng hoàn toàn hiểu tại sao nương này lại quý bản thân nàng đến vậy. Thậm chí mỗi lần nhìn thấy nàng, ta đều như muốn thay nàng chết cho xong.

      Đợi đến khi nàng hiểu được ánh mắt bí của Lâm Nội Hàm cũng là chuyện của vài năm sau rồ. Hóa ra, ánh mắt tưởng chừng nhu hòa và đầy thương cảm đó phải là muốn thay nàng tìm cái chết mà là thương hại nàng mất dáng vẻ thiên kim. Nếu cảm thấy nàng mất mặt như vậy tại sao mỗi lần các thiên kim tiểu thư tụ họp lại nhất định kéo nàng cùng chứ?

      “Tiểu thư, trong những cuốn tiểu thuyết mà chúng ta xem, có phải thường xuất những nhân vật nữ chẳng ra sao đứng bên làm nền cho nhân vật nữ chính ?” Tiểu Đinh, người cùng nàng đọc nát cả sách nhắc nhở nàng như vậy.

      Nàng cốc cái vào trán mình rồi vụt đứng dậy:

      “Khốn , ta dám lôi ta ra làm nền sao?”

      Sau mấy năm làm nền, cuối cùng nàng cũng nhận ra thực tàn khốc. Tại sao bạch mã hoàng tử của nàng lại xuất muộn như vậy? Hóa ra nguyên nhân chính vì nàng đứng bên có vòng hào quang sáng chói hơn mình gấp hàng triệu lần. Ngoài việc thể làm việc nặng, thơ, từ, ca, phú ta đều tinh thông, ngoài việc biết huýt sáo miệng, tiêu, đàn, sáo, nhị ta đều giỏi cả. Còn Long Tiểu Hoa chỉ có thể đánh bại ta ở hai điểm đó, chỉ có người mắt tròng mới để nàng lọt vào mắt được. Chẳng trách người cầu thân Lâm Nội Hàm lại nhiều đến nỗi san bằng cả bậc cửa, còn bậc cửa nhà nàng lại suốt ngày bị hàng xóm giẫm nát.

      “Có điều có thứ, ta thể mạnh bằng ta. Hơn nữa, cả thành này cũng ai lợi hại bằng ta.” Nàng vỗ ngực, tự những lời mù quáng với bạch mã hoàng tử tương lai của mình.

      “Tiểu thư còn có vũ khí bí mật gì mà Tiểu Đinh chưa biết ư?”

      “Đó chính là số phận bi thảm!” Nàng chỉ ngón tay vào mình, tự hào : “Nhân vật nữ trong sách làm gì có ai số phận bi thảm. Kể cả là con hoàng đế, cũng phải chịu ức hiếp chết sống lại, rồi sau đó mới có được hạnh phúc. Em yên tâm. đầu ta còn có bà mẹ kế quái gở như thế, chỉ cần có vũ khí bí mật này, chắc chắn bạch mã hoàng tử có thể phát ra ta mới là nữ nhân vật chính. Sớm muộn gì cũng có ngày ta thoát khỏi bể khổ này.”

      “…”

      “Ai có thể thê thảm hơn ta chứ? Ha ha ha ha!!!”

      Điều này vốn phải là thứ gì đáng vui mừng mà…

      “Nhưng tiểu thư… nếu để cái Nội Hàm” đó cướp Mẹ kế mất, có người ức hiếp tiểu thư nữa bạch mã hoàng tử của còn có thể tìm được ?’

      “ …Ờ?”

      “ Như vậy, chẳng phải tiểu thư nên đến đại sảnh cướp đương gia lại sao?” Để tăng cao ý chí chiến đấu của tiểu thư, cách khích tướng cũng phải dùng thử.

      “ Ờ… Sao em sớm chứ? Chết tiệt! Vì bạch mã hoàng tử của ta, ta thể để “ Nội Hàm” cướp mất vầng hào quang mà ta có được.”

      Mẹ ơi! Năm nay đến cả người đàn ông có tính cách “mẹ kế” mà cũng có người muốn cướp ư? Thế giới này có thể tàn khốc đến mức nào nữa đây?

      Hết chương 9.
      Last edited by a moderator: 3/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10: Cầm kỳ thi họa ư? Hãy biến !

      Type: Luuly

      Beta: Yuki
      Tối nay phủ nhà họ Long thu hút chú ý của láng giềng xung quanh bằng việc Long đại đương gia phá lệ trở về phủ vào đêm Giao Thừa như mọi lần mà lại về vào giữa mùa hạ. Chiều tối mùa hạ khá dài. Ăn cơm xong mà trời vẫn còn chưa tối hẳn. Khúc nhạc Lệ phượng hoàng như tiếng khóc nỉ non vang ra từ đại sảnh của Long phủ. Tiếng nhạc lạ lùng như tiếng thần chú của cây đàn cổ.

      Do vậy, Long phủ tối nay chẳng trách lại có ai chạy đến khiếu nại rằng tiếng đàn kỳ quái của Long Tiểu Hoa – Long đại tiểu thư làm ảnh hưởng đến hàng xóm láng giềng.

      “Đàn hay! Khúc nhạc hay!” bóng dáng quen thuộc vẫn chưa thay y phục màu trắng đứng trước cổng Long phủ. Nụ cười khuôn mặt cũng chưa hề thay đổi. nghiêng người với người mặc đồ đen mang thanh kiếm bạc phía sau mình:

      “ Xem ra, đúng là Long Hiểu Ất lừa ta. Long đại tiểu thư chẳng hiểu biết gì ràng là muốn mượn cớ thoái thác. Khúc nhạc réo rắt, giai điệu nỉ non này thể là chẳng biết gì có thể đánh được.”

      Nghe câu đó, người hầu vẫn đứng ở cổng Long phủ hài lòng bĩu môi:

      “ Hứ! Vị thiếu hiệp này là người vùng khác ư? Vị tiểu thư đó của Long phủ sao có thể đánh được khúc nhạc này. Khúc nhạc này là do nhị tiểu thư nhà họ Lâm chúng tôi chơi đấy. Tiểu thư nhà chúng tôi sáu tuổi có thể ngâm thơ, bảy tuổi biết vẽ, tám tuổi biết chơi đàn, sao có thể là nha đầu vừa mới xuất giá bị bỏ, cả ngày chỉ biết gây họa kia chứ?”

      “Ồ!” Công tử áo trắng nhíu mày: “Hóa ra phải là Long Tiểu Hoa, Long đại tiểu thư đánh đàn ư?”

      “Long đại tiểu thư đánh đàn mà có thể nghe được sao? Công tử biết , có người vì tránh phải nghe tiếng đàn của Long tiểu thư này mà cất công từ đây sang phía đông thành tìm tiểu thư nhà tôi đấy. Nhà cửa ở phía tây thành đều bị mất giá vì ta. Nếu ngày nào ta cũng đánh đàn nơi này mau chóng biến thành hoang mạc mất.”

      Công tử áo trắng hơi do dự, nở nụ cười, cũng nhiều mà định quay người bỏ .

      “Ấy! Thiếu hiệp hỏi tên tiểu thư nhà chúng tôi sao?”

      “Tiểu thư nhà các người ư?” Công tử đó ngoái đầu lại nhìn kẻ hầu kia cách khó hiểu, cười lạnh lùng: “Ta có hứng thú với tiểu thư nhà các ngươi.”

      “Tại sao vậy? Tiểu thư nhà chúng tôi là tiểu thư nổi tiếng tinh thông cầm kỳ thi họa mà…”

      “Vậy sao nào?”Công tử đó mỉm cười, giọng điệu bỗng nhiên cao vút: “Tiểu thư nhà các ngươi có số phận bi thảm ?”

      “Ơ!”

      “Có bị người khác ức hiếp ?”

      “Điều này…”

      “Có bị người ta chiếm mất cơ nghiệp tổ tông ?”

      “ …”

      ư?” Công tử đó nhún vai, lắc đầu: “Vậy hết cách rồi. Những điều khác Bạch thiếu gia ta có hứng thú mà chỉ thích cứu người này ra khỏi tai họa, quan tâm lo lắng, bù đắp thiệt thòi cho người này.”

      Bỏ lại tên đầy tớ há hốc mồm ngạc nhiên, công tử đó cầm quạt giấy phe phẩy, bước thư thái như văn nhân.

      “Thiếu chủ, sao thiếu chủ qua cửa Long phủ mà lại vào?” Người mặc đồ đen xách kiếm bạc thấp giọng hỏi.

      “Vào lúc này chắc chắn bị Long Hiểu Ất đuổi .”

      “… Vì thiếu chủ ăn mà trả tiền sao?”

      “Ngươi đến muộn nên ta đành phải dùng hạ sách đó thôi.”

      “ Thuộc hạ biết ăn quỵt còn có thể đến mức y phục xộc xệch.”

      “Hả?” Công tử đó cúi đầu đủng đỉnh cười: “Nhà họ Long vui đấy! Đến cả nha đầu tiểu nhị cũng rất thú vị!”

      “…Thiếu chủ muốn tìm vợ ở đây sao?”

      “Đúng vậy. Ta cũng còn nữa. Lập gia thất chẳng phải là chuyện tốt sao?”

      “… Điều kiện cầu thân đó của thiếu chủ tốt.” Cái gì mà cứu người ra khỏi tai họa, quan tâm lo lắng, bù đắp thiệt thòi chứ?

      tốt? Ta cảm thấy rất có hứng mà! Phải rồi. Còn phải mua con ngựa trắng nữa, trắng như tuyết là tốt nhất. thôi.”

      “…”

      Khúc nhạc kết thúc.

      Ngón tay ngọc rời khỏi dây đàn, Lâm Nội Hàm đứng dậy, thước tha uyển chuyển đến bên Lâm viên ngoại ngồi đối diện với Long Hiểu Ất.

      đợi Long Hiểu Ất mở lời, Lâm viên ngoại cười :

      “Ha ha! Nghe đồn hiền điệt từ xa về, Lâm mỗ lập tức dẫn tiểu thư Nội Hàm đến hỏi thăm. Biết hiền điệt thích đàn, thích nghe đàn nên Lâm mỗ sai tiểu thư đàn khúc mời hiền điệt thưởng thức.”

      Lâm Nội Hàm gì, chỉ đứng đó. Long Hiểu Ất liếc nhìn người đứng bên Lâm viên ngoại:

      “ Long mỗ nghe về tài đánh đàn của Lâm tiểu thư. biết tiểu thư học đàn ở đâu? “ điềm đạm trả lời, bưng chén trà lên nhấp ngụm.

      “Nội Hàm theo thầy học đàn từ nhưng phải là sư phụ có danh tiếng. Sau này bản thân có hứng và tự tập luyện.” Lâm Nội Hàm cũng ưu nhã trả lời.

      “Như vậy xem ra, Lâm tiểu thư cũng rất hứng thú với đàn. là người tao nhã!”

      “Nội Hàm dám nhận hai chữ tao nhã, chỉ mạo muội gẩy bừa mà thôi.”

      “Lâm tiểu thư khiêm tốn rồi. Chỉ cần người đó còn sống cả đời này cum từ “gẩy bừa” bao giờ đến lượt Lâm tiểu thư đâu.” cười lạnh lùng, môi kề miệng chén ngọc, đặt chén trà xuống, liền nhận ra có người đứng ở góc cửa.

      “ Long đại đương gia đến Tiểu Hoa, người vợ trước của ngài ư?”

      “Ngoài người đó ra, còn ai khác hợp với cùm từ tuyệt diệu này chứ?”

      giấu gì ngài, Nội Hàm và Tiểu Hoa cũng có thể coi là bạn bè thân thiết. Khi ngài có ở phủ, Nội Hàm và Tiểu Hoa thường ra ngoài chơi với nhau.”

      “Long mỗ cũng có nghe . Cảm ơn Lâm tiểu thư ngày thường vẫn chăm sóc cho thê tử của ta.” nở nụ cười, thái độ tỏ ra như điều đương nhiên.

      “Haizzz! phải hiền điệt bỏ Long tiểu thư rồi sao? Sao còn gọi là “thê tử” được chứ? Cách xưng hô này có vẻ ổn. Nếu đồn ra ngoài còn ra thể thống gì nữa.” Nghe hai từ nhức tai ngứa mắt đó, Lâm viên ngoại cười khà khà châm chọc.

      “Lâm viên ngoại dạy rất phải, chỉ có điều nhiều năm thành quen, Long mỗ ngại thay đổi và thấy cũng có gì.”

      “Ha ha! Lâm mỗ biết hiền điệt là người niệm tình xưa nghĩa cũ. Tuy khách điếm nhà họ Long có ơn chi ngộ với hiền điệt nhưng bây giờ khác. Hiền điệt vẫn giữ tiểu thư nhà họ Long đó ở phủ mà đuổi ta được coi là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Hiền điệt hai mươi lăm tuổi, thể vì ta mà làm lỡ chuyện lớn cả đời của mình được. Lâm mỗ sớm nghe hiền điệt mến người con tinh thông cầm kỳ thi họa, dịu dàng duyên dáng, khí chất độc lập nên đưa tiểu nữ đến ra mắt hiền điệt. Có phải hiền điệt cũng suy nghĩ về chuyện hôn nhân Lâm mỗ đề nghị lần trước?” đoạn, Lâm viên ngoại liếc nhìn con mình mấy lần.

      đợi Long Hiểu Ất lên tiếng, Lâm Nội Hàm bỗng bước lên bước rồi quỳ gối xuống đất :

      “Cha, chuyện hôn nhân của con , xin cha để con tự chọn. Con thể lấy Long đại đương gia được.”

      “…” Long Hiểu Ất nhíu mày, lời còn chưa ra kịp nuốt vào, chú ý đến Lâm Nội Hàm quỳ dưới đất và quyết định im lặng đối với chuyện nhà họ Lâm là đúng đắn.

      Lâm viên ngoại hoàn toàn ngờ con mình lại đột nhiên quỳ xuống từ chối chuyện hôn nhân. Ông ta đứng bật dậy, cao giọng :

      “Cái gì? Con ngốc nghếch gì thế? Mau theo ông chủ Long .”

      “Nội Hàm biết là mình quá đường đột nhưng thực Nội Hàm có lý do thể theo được.” Nội Hàm cụp hàng mi cúi xuống nhìn nền nhà.

      “Hừ! phải Lâm tiểu thư cũng đợi bạch mã hoàng tử đến đấy chứ?” bật cười, nhấn mạnh từng từ từng chữ. Đầu óc nương này còn quá đơn giản, cần điều chỉnh chút mới có thể thay đổi được.

      “Nội Hàm… Nội Hàm là bạn thân thiết của Tiểu Hoa, Nội Hàm thể cướp phu quân của ấy được. Dù Long đại đương gia bỏ Tiểu Hoa nhưng ấy vẫn ở Long phủ, thường xuyên giáp mặt nhau. Dù đương gia thích Tiểu Hoa vẫn phải có trách nhiệm với ấy. Nội Hàm muốn mất người bạn tốt và cũng… cũng muốn… chung phu quân với người khác.”

      Hai người ngoài cửa nghe những lời đó mà cắn răng, nắm chặt tay, hận là thể xông vào đẩy ai đó xuống nền nhà mà đánh cho trận.

      “Tiểu thư, ta lại bắt đầu rồi. Thế này chẳng phải là bảo đương gia đuổi tiểu thư ra khỏi Long phủ sao? Lấy lui để tiến, ta còn ta nhiều lần xem những cuốn sách tình cảm mà chúng ta hay đọc. ta vốn có mưu, biết đâu lại trốn vào đâu đó nghiên cứu hằng ngày.”Tiểu Đinh đứng phía sau lắc lắc Long Tiểu Hoa.

      “Khốn kiếp! Còn trách nhiệm nữa. Ta mong bà mẹ kế Long Hiểu Ất đó có trách nhiệm khi nào chứ? chuyên ngược đãi ta có. Tiểu Đinh, em xem ta tệ đến mức cần có đàn ông chịu trách nhiệm sao? Đợi ta tìm được bạch mã hoàng tử, đợi ta…”

      Nàng nghĩ cách thể chí khí của mình trong nhà vọng ra giọng của Long Hiểu Ất:

      “Như vậy là tình bạn giữa Lâm tiểu thư và thê tử của ta rất thân thiết. Thảo nào những ngày Long mỗ có ở nhà thường nghe Lâm tiểu thư và ấy tặng quà cho nhau.”

      “Ý ngài là gì ạ?”

      “Ý ta là những thứ son phấn hay y phục ấy.” Long Hiểu Ất vê cằm, liếc nhìn Lâm tiểu thư quỳ dưới đất mà ngại ngần thể mình. Bất ký cơn gió thổi làm lay động cây cỏ nào ở cái nhà này đều nắm như lòng bàn tay. “Lâm tiểu thư coi trọng thê tử của ta như vậy là đáng quý. Lần này trở về, Long mỗ cũng mang về khá nhiều thứ. Sau này phiền Lâm tiểu thư nhọc lòng vì ấy, những món quà của Lâm tiểu thư cũng cần đưa đến Long phủ nữa.”

      “… “Lâm Nội Hàm giật mình cụp mi xuống khiến Lâm viên ngoại chẳng hiểu gì chớp chớp mắt.

      “ Hiền điệt gì vậy? Tiểu nữ tặng cho Long tiểu thư thứ gì sao?”

      “Cũng có gì. Chỉ là những thứ mà Lâm tiểu thư dùng đến thôi.” mà chỉ nhếch môi nhìn Lâm viên ngoại cười:” Xem ra chuyện hôn này phải đợi Lâm viên ngoại và tiểu thư thống nhất mới được. Long mỗ tạm thời chưa cần phải suy nghĩ vội.”Dù sao cũng ai để ý đến cảm nhận của . Người quỳ dưới đất kia lại cứ tự cho rằng mình được gả vào nhà họ Long rồi.

      “Ơ… Điều này… Hiền điệt đừng vội, đợi ta về chuyện với tiểu nữ . Con bé này được nuông chiều từ nên khó tránh khỏi có chút ương bướng.”

      “Long mỗ cũng sớm lĩnh giáo qua tính ương bướng của tiểu thư. sao, Lâm viên ngoại cứ từ từ dạy bảo.” Dạy bảo được, cũng chẳng ngại mà bày cho ông ta vài chiêu cải tạo thiên kim nhà mình.

      Nghe xong đoạn chuyện bay ra từ đại sảnh, Tiểu Đinh đẩy Long Tiểu Hoa ngây người đờ đẫn, nuốt nước bọt:

      “ Tiểu… tiểu thư, sao đương gia biết “ Nội Hàm” đó cố ý tỏ vẻ thương , còn là đem đồ trang điểm dùng đến và những y phục mặc hai lần tặng cho ?

      Long Tiểu Hoa lắc đầu tiếp tục đờ đẫn…

      “Thảo nào đương gia bỗng nhiên tặng đồ trang điểm. Vậy người làm như vậy… có thể coi là giúp lấy lại thể diện ?”

      Long Tiểu Hoa lắc đầu, lại càng đờ đẫn…

      “Làm sao đây? Tiểu thư, Tiểu Đinh bỗng nhiên cảm thấy đương gia vĩ đại. Tiểu thư đừng ngây người ra nữa. Tiểu thư cảm thấy đương gia vĩ đại sao?”

      “ Ta…” Nàng há hốc mồm, lại nuốt câu vào bụng, phải cố ép mình quay trở lại, là khó chịu.

      có mục đích khác. Nàng thể mắc lừa được, phải giữ vững lập trường. Còn nghe ra sao? chẳng qua là sợ lỡ miệng làm mất thể diện và hình tượng vĩ đại của mình, để người khác cho rằng đương gia Long phủ như mà lại phải dựa vào cứu giúp để sống qua ngày, nên mới miễn cưỡng thu lại chút ác độc của mẹ kế. Thực ra suốt ngày phải làm bà mẹ kế độc ác cũng rất mệt mỏi. chỉ thích những kẻ thần kinh tinh thông cầm kỳ thi họa chứ thể là người bình thường chỉ biết gặm xương sườn như nàng…

      “Tạm thời nhắc đến chuyện hôn này nữa. Hiền điệt có thể suy nghĩ về điều Lâm mỗ nhắc trong tấm thiệp, cùng hợp tác mở khách điếm ở kinh thành.” Lâm viên ngoại tạm thời bàn chuyện hôn nữa mà quyết định bàn việc công trước.

      “Long mỗ hiểu ý của Lâm viên ngoại. Khách điếm Đại Long Môn tuyệt đối mở quán ở kinh thành.” Nhắc đến chuyện này, Long Hiểu Ất khó chịu chau mày.

      “Hiền điệt, kinh thành nhiều người qua lại, cơ hội làm ăn rất lớn, lại ở ngay dưới chân thiên tử. chuyện khác, mở quán ở đó có danh có lợi. Dựa vào thực lực của hiền điệt nay, mở quán ở đó chẳng phải chuyện gì lớn. Lâm mỗ cũng muốn góp chút vốn, kiếm chút lợi…”

      “Lâm viên ngoại, nếu hôm nay ông đến đây để khuyên Long mỗ mở quán ở kinh thành xin đừng nhắc đến nữa. khi Long Hiểu Ất vẫn còn là chủ nhà họ Long tuyệt đối có chuyện mở quán ở kinh thành. Xin mời viên ngoại về cho.”

      “Vậy lần này hiền điệt về phải là vì việc bàn chuyện hôn và mở mang khách điếm với ta sao?”

      “Long mỗ hứa hẹn với Lâm viên ngoại khi nào sao?”Ngày đó khi khách điếm có chuyện, Lâm viên ngoại cũng từng với như vậy. Giao tình là chuyện, còn việc bỏ tiền bỏ sức lại là chuyện khác. Trong đầu Lâm viên ngoại có cụm từ “kịp thời giúp đỡ”, Long Hiểu Ất cũng chẳng có nhã hứng thêu hoa gấm [1].

      [1] Thêu hoa gấm: Ám chỉ những việc thừa thải, cần thiết.

      “Nhưng hiền điệt quay về là vì…”

      “Có người bạn cũ muốn mở tiệc kén vợ nên Long mỗ về tham dự, hoàn toàn có ý gì khác.”

      “Tiệc kén vợ ư?”

      “Bạch Phong Ninh, thiếu chủ nhà họ Bạch.” Ngón tay Long Hiểu Ất gõ chén trà mấy cái, tiện miệng :” Chẳng phải Lâm tiểu thư vẫn chưa kết hôn sao? Chắc có thể suy nghĩ. Thiếu chủ nhà họ Bạch này cũng là người nổi tiếng giàu có.”

      “Nhà họ Bạch? Hiền điệt tới con trai độc nhất của nhà họ Bạch, võ lâm minh chủ ư? Bạch Phong Ninh sao?”

      nhìn ánh mắt Lâm viên ngoại sáng lên chỉ gật đầu mà gì.

      “Công tử đó đến thành này kén vợ? Điều này… Nội Hàm à, con mau đứng dậy chào từ biệt ông chủ Long . Khụ! Chuyện hôm nay đều chỉ là câu chuyện đùa giỡn giữa cha và ông chủ Long. Chuyện hôn nhân của con còn phải theo duyên phận.”

      cười lạnh nhạt gì, chỉ uể oải đứng dậy, giơ tay ra hiệu họ có thể rồi. Lâm viên ngoại còn đứng chưa vững cùng con ra ngoài. Ánh mắt Lâm Nội Hàm lướt qua Long Hiểu Ất, mím môi bước .

      theo họ qua bậc cửa, tiễn khách rồi quay đầu lại phủ nhìn hai cái bóng thu mình trong phòng. nhíu mày, mắt lim dim, đôi môi mỏng hơi nhếch lên :

      “Giả quản gia!”

      “ Đương gia, có chuyện gì thế ạ?”

      “Ông đến phòng Long Tiểu Hoa mang đàn đến đây.”

      Bóng người ở góc tường cứng đơ, cái cổ dài lại càng dài hơn. Long Tiểu Hoa quay đầu “chỉnh trang lại dáng vẻ” chuẩn bị thể bộ dạng cảm động phát khóc trước “bà mẹ kế” Long Hiểu Ất, nhưng nàng lại thấy bất kỳ cảm thông nào trong ánh mắt lạnh lùng của .

      Híc… Bệnh cũ của lại tái phát rồi. Tại sao thể bình thản chấp nhận thực rằng, nàng bao giờ có thể trở thành nương ? Chẳng phải điều này phải nên có từ khi rời khỏi nhà họ Long mấy năm trước sao? Sao bao giờ bệnh cũ lại tái phát vậy?

      “Haizzz!” Giả quản gia mơ hồ nhìn đương gia nắng mưa thất thường của mình. Chẳng phải đương gia vừa nghe Lâm tiểu thư đánh đàn sao? Nghiện rồi chắc.

      đàn xong khúc ta được ngủ.”

      “ Haizzz!” Nhưng muốn tiểu thư đánh xong khúc nhạc tất cả bọn họ cũng được ngủ.

      “Bây giờ em còn thấy vĩ đại ?” Long Tiểu Hoa run run chỉ ngón tay cái về phía sau, nhìn khuôn mặt đau khổ của Tiểu Đinh.

      “Tiểu thư, dường như vĩ đại của đương gia thể kéo dài quá khắc. Híc! Chẳng đẹp trai chút nào!” Sao đương gia luôn thích dùng khuôn mặt đẹp đó để làm tổn thương người khác đến như vậy? Đúng như sách , người đẹp lòng rắn, những người làm chuyện xấu đều có khuôn mặt đẹp sao? Tối nay họ lại được ngủ rồi.

      “Tốt lắm! Vậy khẩu hiệu của chúng ta là gì?”

      - Đả đảo Mẹ kế! Bạch mã hoàng tử vạn tuế!

      “Tốt lắm! uổng công ta dạy dỗ em. Mau giúp ta đóng khung mấy chữ đó treo lên đầu giường.”

      “Tiểu thư… chuyện đóng khung cứ để sau hãy . Tiểu thư phải nghĩ làm sao đánh hết khúc nhạc . Trước mặt đương gia mà tiểu thư đánh linh tinh là được đâu.”

      “…” Chết tiệt, mấy thứ công phu cầm kỳ thi họa dớ dẩn này sao có thể tùy tiện ép ra được chứ? Người thể tốt cần, việc gì phải chạy đến bức ép nàng như vậy? Vòng hào quang số phận bi thảm đầu nàng thế là đủ lẳm rồi, cần phải bồi thêm nữa đâu. Bạch mã hoàng tử của nàng thị lực rất tốt, nhất định tìm ra nàng thôi.

      Bạch mã hoàng tử, tối nay, tuy nàng suýt bị mê hoặc trước thủ đoạn của Mẹ kế nhưng nàng vẫn tỉnh táo thấy bản chất nịnh nọt, xảo quyệt của . Bởi vậy, xin đừng nghi ngờ nàng thay đổi, mau mở to mắt ra để nhìn thấy nàng đáng thương ở nơi này.

      Hết chương 10.
      Last edited by a moderator: 3/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :