", ơi, mấy tuổi vậy?" "17, chúng ta học chung lớp mà!" "Nhưng mà chuyện như là ông ngoại em á!" "..." "Sao gì vậy?" "..." "!" ------------------------- Chương 9: Giấc mơ lạ lùng "Phong! Phong!" "Nguy rồi, hình như nó ngừng thở rồi!" " thể nào, hô hấp nhân tạo xong nó thở bình thường rồi mà" "Xe cấp cứu chưa tới" "Sao lại như vậy, lúc nãy vẫn còn bình thường." Tiếng của mọi người lẫn lộn bên tai tôi, tôi nghe rất nhưng thể nào mở mắt nổi. Cả người như bị đóng băng vậy, trở nên nặng trịch, lạnh lẽo và đau đớn. Đột nhiên, chút ánh sáng le lói trước mặt, tôi đột nhiên bẫng, tôi vội vàng bật dậy. Vừa định bảo con Tâm đừng lo lắng tôi phát , nơi tôi nằm lạ hoắc, và trước mặt tôi là những khuôn mặt cũng lạ hoắc, tuy nhiên, họ lại đẹp vô cùng. Có tổng cộng năm người đứng xung quanh tôi, mỗi người phong thái khác nhau, nhưng đều có điểm chung là họ đều mặc áo choàng dài màu trắng che phủ tới mắt cá, ánh mắt của bọn họ đều lạnh đến thấu xương, và khuôn mặt dù đẹp đến mức như chỉ có thể mơ thấy mà thôi nhưng thể phân biệt được họ là nam hay là nữ. Xung quanh tôi là căn phòng màu trắng, trắng đến nỗi nếu có cửa ra vào tôi còn tưởng tôi ở cõi vô định trong như trong mấy phim khoa học viễn tưởng rồi. Còn tôi ngồi cái gần giống như giường phẫu thuật, cạnh bên tôi còn là cái bàn với khay chứa ống tiêm và hàng tá những chai lọ thủy tinh chứa dung dịch đủ thứ màu nhãn mác. Còn chưa kịp để tôi kịp thắc mắc về chuyện gì diễn ra người trong họ với đôi mắt đặc biệt trầm buồn màu ve chai lên tiếng : "Dù gì cũng gây ra tôi gì, chúng tôi cho đặc ân, có thể chọn loại mà thích!" Tôi nhíu mày định : "Cái quái gì vậy, làm ơn chuyện dễ hiểu giùm !" giọng khác vang lên, đó là giọng tôi:" Chọn cái nào cũng chỉ có kết cục mà thôi, các người tự chọn !" Cái gì vậy, hình như cái giọng tôi đó, nó cũng phát ra từ miệng tôi. người khác với mái tóc màu bạch kim buông dài nhìn tôi rồi : " bỏ công nghiên cứu chắc cũng biết Giọt nước mắt Mặt Trăng chứ?" Miệng tôi tự động nhả chữ: "Có nghe vài người , những người Auro cổ có thời gian cho rằng loại cây này là loại cây của thần mặt trời vì hương thơm lạ kỳ của nó và họ tôn thờ nó, cho đến khi.." Người có mái tóc màu bạch kim nhìn tôi cười nửa miệng: "Cho đến khi họ phát nó là loại cây cực độc, nó bào mòn con người và khiến sức khỏe họ sụt giảm khi ngửi mùi thơm của nó, chỉ lượng chất nhựa cây cũng có thể tiêu diệt cả bộ lạc, do vậy họ tiêu hủy nó, loài cây này bị tuyệt chủng!" Tôi cười châm chọc:" Nhưng họ đâu ngờ đây là loài cây của thần , chỉ là họ thể biết được cách sử dụng thôi!" Người đó tiếp:" Biết cũng vô dụng, 500 năm quá dài so với con người" Tôi lại :" Dùng loại thuốc cao cấp khó chiết xuất như vậy lên người tôi, uổng à?" Tóc bạch kim lại : " đáng giá thế nào tự phải biết chứ!" Tôi thở dài : "Tùy các người, nhưng tôi có thể gặp người ấy lần ?" Người có đôi mắt tím hơi thấp người phía sau :" biết là thể, đẳng cấp cậu ta khác , cậu ta thể hy sinh như được." Tôi nhún vai: "Được rồi, làm " người khác với tóc đen ngắn, đến cái bàn bên cạnh tôi, cầm lấy ống tiêm và cái lọ chứa dung dịch trong suốt rồi rút lấy ống đầy. Sau đó cầm nó nhìn tôi. Chờ , theo những gì mà mấy người này hình như họ định tiêm cái gì đó kịch độc vào người tôi, thế tôi phải chạy chứ, sao tôi lại bình tĩnh ngồi đây thế này, đáng lẽ dù sao tôi cũng nên phản kháng chứ. Nhưng , tôi vẫn ngồi đó, nhìn ống tiêm ngày càng gần động mạch của mình. Thình lình, ống tiêm đột nhiên bị hất ra, vỡ tan nền đất, tôi ngước lên thấy người định tiêm vào tay tôi tung nắm đấm vào mặt người tóc bạch kim, và người có đôi mắt buồn nhắm mắt lại, miệng liên tục tụng niệm cái gì đó, người mắt tím và người nãy giờ vẫn im lặng gì tấn công nhau. Tôi nhìn bọn họ, muốn thét lên, nhưng bàn tay đột nhiên che đôi mắt tôi, và giọng xa lạ thầm vào tai tôi: "Tới đây được rồi, tôi thể để thấy tiếp, chuyện từ giờ liên quan tới nữa!" Cái gì mà từ giờ, từ nãy giờ đúng ra là liên quan tới tôi mới đúng. Nhưng tôi thể giận dữ được, vì tôi nhận ta ra tôi mềm nhũn, thể cử động nổi. Ý thức tôi mong manh dần... "Hình như nó tỉnh lại rồi" " lãng phí chai rượu pháp đắt tiền vô mặt nó mới được như vậy đấy, nhớ mà đền cho " Tiếng của người nhà tiệm hoa tên lần nữa vang lên trong tôi... Tôi mở mắt, kịp nhìn thấy Tùng định đổ nguyên thau nước vào mặt tôi, tôi vừa vội vàng bật dậy, vừa hét: "Mọi người định làm gì thế?" Há miệng ra rồi tôi mới hối hận, ra Tùng đổ nguyên chai rượu pháp vào miệng tôi , miệng tôi đầy mùi rượu cay xè, khiến đầu tôi váng vất, chỉ muốn xỉu thêm lần nữa. Tâm vội vàng nhào đến: "Mày có sao ? tự nhiên mày nằm ngã vật ra, tao còn định chửi ông Tùng coi ổng có bỏ gì bậy bạ vô đồ ăn ?" Tùng lý : "Nó tỉnh rồi nhé, phải ngộ độc thực phẩm đâu, đừng hòng thiếu xu nào nhé!" Tôi sặc sụa: "Em bị gì vậy?" Con Tâm cau mày: "Tao mới là người định hỏi này!" Huân lên tiếng: "Có thể Phong bị dị ứng với giọng văn của hai cũng nên..." Con Tâm dựng ngược: "Ý là gì?" "Ý phải như vậy đâu!" Tùng đế thêm: "Là hai đứa bắt đấy nhé, muốn đâu!" Xì xà xì xồ, bọn họ lại bắt đầu nhí nhố. Tôi thở dài mệt mỏi cái khăn vắt ngang qua mặt, tôi ngước lên, là Dương. hiểu sao bây giờ tôi lại thấy ngượng ngùng khi đối mặt với ah, tôi lấy khăn cách nhàng nhất có thể, nhìn tôi lúc, đột nhiên hỏi: " có gặp ai lạ mấy ngày nay ?" Lạ à? Tôi lắc đầu theo bản năng. trầm ngâm suy tư lúc lâu, rồi mới : "Nếu có thấy ai lạ tới bắt chuyện đừng nghe người ta gì hết!" Tôi lơ mơ gật đầu , cảm thấy mình bỏ qua gì đó. Ngày hôm đó trôi qua lạ thường. Hôm sau có tiết Toán cao cấp của thầy Long, tôi chán ngán con người thầy, dù thầy đẹp trai , giảng hay , nhưng y như rằng mỗi ngày có tiết là thầy lại túm lấy tôi bắt tôi đến nhà thầy chơi với vợ, mà chị vợ thầy lại đúng kiểụ phụ nữ mà tôi thích nhất : xinh đẹp, dịu dàng , nhu mì, nết na, chuyện bào giờ lớn tiếng nhé, lại còn giỏi việc nhà, là kiểu tôi--bao-giờ-giống-như-vậy-được. Mỗi lần chuyện với vợ thầy áp lực lắm biết , nhất là khi tôi gì thầy và vợ thầy đều cười hạnh phúc,nhất là kh i họ dọn lên cho tôi toàn những món tôi thích ăn, nhất là khi họ cứ bắt tôi uống cà phê đen đắng muốn chết, nhất là khi họ làm tôi có cảm giác họ coi tôi là Tuyết . ai thích bị coi là bản sao của ai cả. Tôi cũng vậy... Như thường lệ, tôi ngồi ghế sopha nhà thầy Long, lắng nghe chị Vân kể về thời học trò của ba người, nhưng lần này khác chút, họ kể về mối tình học trò của Tuyết. "Em biết .." Chị Lâm "Chị cứ nghĩ người cầu toàn như Tuyết bao giờ thích ai đó, nhưng mà năm 15 tuổi, chị thấy được người của Tuyết, lúc đó Long còn đùa rằng, chết nhắm mắt được rồi..." Tôi gật đầu giả vờ chăm chú lắng nghe. Câu chuyện diễn ra như bộ phim, đó là chàng trai học hành giỏi giang ở trường, vừa đẹp trai lại vừa biết vẽ tranh, chơi đàn, nhưng chàng trai lại lạnh lùng, vô cảm với tất cả, rồi Tuyết với cá tính mạnh của mình mang đến nụ cười cho chàng trai đó, hai người thương nhau bằng tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ. Chuyện hoang đường xảy ra từ đây, năm Tuyết 16 tuổi, chàng trai chuẩn bị thi đại học, hai người du lịch nước ngoài, đáng lẽ mọi chuyện êm đẹp nhưng họ mạch nửa năm về, đến khi về chỉ có mình Tuyết về, chàng trai nghe chết vì tai nạn, Tuyết trở về giống như người khác, lạnh bạc với tất cả mọi người. Trước sinh nhật 17 tuổi của Tuyết đúng ngày, Tuyết tự sát, nghe là uống thuốc độc, dù được đem cấp cứu nhưng qua khỏi. Điều lạ là nhà Tuyết hề tổ chức tang lễ mà im lặng hỏa táng rồi dọn nhà nơi khác. Giờ đây nhắc đến chuyện cũ, chị Lâm chỉ còn lại nụ cười nhàn nhạt: "Phải chi lúc đó chị quan tâm nó hơn nó tự tử rồi!" Đó là câu chuyện của người xa lạ, nên tôi thể cảm thấy gì, hơn nữa tôi càng tán đồng với cách làm của Tuyết, tôi vì ai mà hy sinh mạng sống này, bởi vì dù cho có thương như thế nào, sinh mạng vẫn là ranh giới cuối cùng. Sao lại có thể kết thúc dễ dàng như vậy. Tôi lơ mơ nhìn ra sân, ngôi nhà này dù nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy đẹp, nhất là cây tử đằng trước sân, đổ thành giàn rất đẹp, hẳn người trồng rất kì công. Cả những khóm hoa trong sân nữa, đặc biệt trong nhà thầy Long dùng chậu, tất cả các loài hoa đều trồng thẳng ra đất, mang lại phong cách rất cổ điển. Tôi lang thang ra vườn nhân lúc vợ chồng thầy nấu cơm chiều, vợ chồng thầy nhất quyết giữ tôi lại ăn cơm. Dây tầm xuân leo lên chiếc thang dựng hờ hững nơi góc tường làm tôi chú ý, tôi khâm phục con mắt của thầy Long, thầy bày trí cái vườn nhìn là thú vị, tôi vươn tay định ngắt bớt mấy cái lá khô quắt queo dính vào thân cây tầm mắt bỗng dừng lại nơi vách tường mà cái thang dựa vào, nó nằm gần sát đất, lại bị cỏ che gần hết nên tôi hiểu tại sao mình lại thấy được, đó là chỗ gồ ghề bức tường trơn láng, có đó chỉ là mảnh gì đó dính vào tường mà thợ sơn chú ý, quét sơn lên luôn nên nó mới vậy, vả lại dấu vết lại rất , nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại sờ vào nơi đó, nắm lấy mảnh gồ ghề, và kéo ra. Tôi nhìn quanh quất, đó là bao nilon , có đựng vài mẩu giấy bên trong. bức tường vẫn còn khe mà tôi vừa lấy cái bao này ra tạo thành. Có thể nhìn ra được ai đó đục cái khe này rồi nhét nó vào, sơn thêm vài ba lớp để che lại. Vấn đề là tại sao người ta phải tốn công sức để giấu vài mảnh giấy như vậy. "Phong ơi, vô ăn cơm nè !" Tiếng chị Lâm vang lên, tôi vội vàng nhét bao nilon đó vào túi. Phủi tay rồi vào ăn cơm, giả vờ như có chuyện gì xảy ra, tôi muốn cho hai vợ chồng biết về thứ tôi vừa tìm thấy. Về đến nhà Trúc với Mai chơi bài, bất phân thắng bại, tôi đành phải tham gia để lãnh cái vai trò thua, cái bao đó nằm im lặng trong túi áo khoác tôi giá treo áo, nhưng lòng tôi như vậy, nó dậy lên những cảm giác khó hiểu, như tôi sắp đâm thủng gì đó, mà vượt qua đó , tôi tài nào quay lại được.
@silvereyes ơi, em cố gắng post hoàn truyện nha, sau tuần thấy em hồi chị ban nick hoặc trừ ruby cho phần truyện này nhé.
Chương 10: Từng bước đến gần. Tôi nằm giữa sa mạc, cổ họng cháy khô, nó cần nước, đôi mắt nóng rát, nó cần bóng râm. Tôi nhúc nhích nổi, chỉ có thể giương đôi mắt cay xè nhìn từng hạt cát vàng chói lóa lấp lên người tôi, từng bước mang tôi đến với tử thần. có ai đến cứu tôi, tôi chết sao? ra, chết so với hấp hối dễ chịu hơn nhiều.Lần đầu trong đời tôi mong mỏi được chết... "Cứu!" "Dậy !" bên má nóng rát mang tôi ra khỏi giấc mơ địa ngục đó, tôi thấy biết ơn vì con Trúc tát mình. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng: "Mày bị sao vậy? Mấy nay mày mớ dữ lắm!Hôm nay mày mớ lớn dữ dằn luôn, nguyên nhà trọ chắc tỉnh hết!" Tôi lấy ống tay áo lau mồ hôi mặt, nhưng càng lau càng ướt, tôi nhìn lại, ra là ống tay áo tôi đẫm mồ hôi rồi, tôi cố điều chỉnh hơi thở: "Chắc tại hôm qua về ngủ trễ quá, lấy giùm tao ly nước!" Trúc nhanh chóng lấy nước cho tôi, tôi uống hết nguyên ly, nhưng vẫn xua được cảm giác trong mơ, tất cả mọi thứ như là của chính tôi mới hôm qua. Và nỗi đau dồn ứ nơi lồng ngực này, dù tôi cố phớt lờ, nhưng tôi vẫn thể ngơ nó. Tôi mặc kệ Trúc và chị Mai lo lắng với lời trấn an đơn giản thể đơn giản hơn của tôi: Tôi sao. Thế nhưng trằn trọc mãi tôi vẫn thể nào ngủ thêm tý nào, đành bật dậy mở laptop lên xem phim, bộ phim dạo gần đây rất nổi tiếng của Trung Quốc , Princess Agent . Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp dù lấm lem bùn đất của Triệu Lệ Dĩnh, cùng giọng quả cảm của : "Cho dù phải sống như con chó, cũng vẫn phải sống!" Những dòng chữ phụ đề ấy in vào đầu tôi, làm trí óc tôi mụ mị, làm tôi tưởng như lâu trước đây, có ai đó câu tương tự như vậy, nhưng tôi hoàn toàn nhớ đó là ai, nhớ giọng , chỉ nhớ là câu ấy như muốn khoét sâu trong ngực tôi lỗ, đau đến mức thở được. Tôi lắc đầu, xem ra việc xem phim cũng chả giúp ích gì cho tôi lúc này, những tập phim tiếp theo trôi qua trong mơ hồ của tôi, tôi hoàn toàn thể tập trung được nữa. Sáng hôm sau tôi mang đôi mắt cú mèo đến tiệm hoa nhà Tùng, và chịu đựng màn cười cợt của ảnh: " dặn em bao nhiêu lần rồi, ngủ cho sớm vào, giờ nhìn em còn xấu hơn cả trước kia nữa!" "Bộ em tưởng cứ làm quầng mắt đen là giống gấu trúc à , em sỉ nhục họ hàng nhà gấu trúc đấy!" "Đáng lý ra phải thương hại cho người khuyết tật sắc đẹp là em, nhưng xin lỗi, nhịn cười được!" Tôi quạu quọ!" " ít lại tý chết à?" ta sừng sộ lại: " hiền đừng để dữ nhá, chưa đuổi em ra khỏi tiệm là may rồi đó!" Tâm ngồi vắt chân lên ghế kế bên nghe vậy ngẩng đầu lên khỏi máy tính: "Đánh chó phải nể mặt chủ nha!" Tôi đành lặng câm, rốt cuộc còn ai đứng về phía tôi . Đúng lúc tôi sắp sửa nổi khùng với mấy con người chỉ lo là thế giới quá bình yên này Dương nhàng đưa cho tôi túi khăn bọc đá lạnh. Giọng dịu dàng: "Chườm cái này , đỡ hơn đấy!" hiểu sao tôi lại cảm thấy mắc cỡ vô cùng, bối rối lúc mới đưa tay lấy túi đá, chườm vào mắt. Người con trai này, mãi mãi vẫn như vậy, đối xử với tôi tốt, nhiều lúc làm tôi hoang tưởng rằng, có lẽ cũng thích tôi. Trong lúc mọi người ở tiệm hoa làm công việc hàng ngày, đánh bài. tôi lại nghiêm túc nghiên cứu mảnh giấy lấy được từ trong vườn nhà thầy Long. Nó được bọc bao nilon bên ngoài nên tránh được những phá hoại của môi trường, người giấu nó rút hết khí bên trong ra ngoài rồi mới cuộn lại, nên mảnh giấy củng ẩm. Tôi nhàng lấy nó ra khỏi bao, mảnh giấy được gấp , tôi phải cố nhàng để làm rách nó. Nhưng có vẻ tôi lo thừa, chất giấy rất dày, mịn, tốt hơn tất cả mọi loại giấy tôi dùng trước đây. Và bên mảnh giấy khổ A4 chỉ vẻn vẹn có dòng chữ : 4454564C3230313233383632-Selyta.wordpress.com. Dòng chữ số với số đầu tiên tôi biết, nhưng mà dòng chữ phía sau tôi có thể chắc chắn đó là trang blog. Rất thịnh hành ở khoảng 5,6 năm về trước. Lúc ấy phong trào editor rầm rộ diễn ra,và cơn sốt ngôn tình Trung Quốc bao phủ toàn giới trẻ, chính xác hơn là những trẻ mới lớn, những truyện ngôn tình được edit lại từ bản dịch tự động đăng tải những trang mạng như wattpad, diendanlequidon.com, và nhiều nhất theo tôi biết là viết blog cá nhân phần mềm wordpress. Tôi cũng may mắn nằm trong số những cuồng ngôn tình thời đó. Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra gõ địa chỉ vừa có được vào, quả nhiên đó là trang blog. Tuy nhiên, trang blog gần như trống trơn, chỉ có vài tấm hình chụp ảnh mèo . Tôi chán nản, chả lẽ người ta lại tốn công giấu mảnh giấy chứa địa chỉ trang blog mà chả có gì thế này. Tôi nhìn vào đống số phía trước, chả nhẽ phần quan trọng mới là đống số này. Có khi nào người viết blog cài chế độ chỉ mình người viết mới có thể thấy bài viết , và đống số này chính là mật khẩu. Tôi bèn đăng nhập bằng mật khẩu là 24 chữ số đó, kết quả là mật khẩu sai. Tôi chỉ còn cách gấp tờ giấy đó cho lại vào trong bao nilon cất . Nghĩ kỹ chút, thứ người ta cố công mà giấu, lẽ lại để tôi tìm ra dễ dàng vậy, tôi chỉ đành chờ thời gian để hiểu thêm tời giấy này. Tôi vừa ngước mặt lên khỏi điện thoại phát 3 người Huân, Tùng , Tâm còn đánh bài nữa, mà chuyển sang bói bài, Tâm còn ra vẻ tốt bụng vẫy tay kêu tôi lại: “Lại đây nhanh lên, coi nhà tiên tri Huân bói cho nè!” Tôi dựa vào những lần thấy Huân thua đen mặt chiếu bạc, tin tưởng vào tay nghề coi bói của ấy lắm. Nhưng mà Tâm lại cương quyết kéo tôi lên chiếu, nơi Huân tác nghiệp. Huân xóc bài rồi đưa cho tôi bộ bài: “Lấy lá bất kỳ !” Tôi lười biếng lấy ngay lá cùng của bộ bài. Huân lật lá bài đó lên, là con đầm cơ. Rồi kêu tôi lấy thêm vài lá nữa, tôi vẫn như cũ lấy những lá cùng. đặt những lá bài khác xung quanh con đầm cơ, rồi nhàng : “Tuần này em rất tốt nhé, tiền bạc đầy đủ, tình duyên tạm thời chưa có, lại còn được chơi xa…” ngập ngừng chút rồi : “Nên kiêng về phía bắc trong tuần này nhé!” Tôi tự nhiên nhìn về phía bắc, nơi đó Dương ngồi ghế bành, xem quyển sách, hoàn toàn để ý tới những người ồn ào bọn tôi. Tôi thầm nghĩ, nếu mà nơi đó có , cho dù thế nào, tôi cũng .
Ngoại truyện: ngày của Dương Mỗi sáng sớm của bạn bắt đầu như thế nào? Có thể nó rất buồn chán, bạn thức dậy , ăn uống, làm, rồi lại về nhà, và ngủ, lặp lặp lại, buồn chán, nhưng đôi khi có những lúc bạn cảm thấy hạnh phúc bất ngờ: chiếc hôn trán vào buổi sáng, nụ hồng bàn làm việc, cuộc gọi than vãn về ông sếp khó tính, bữa ăn gia đình ấm áp, vòng tay ôm chặt lúc ngủ say… Điều đó khiến cuộc sống của bạn hoàn thiện hơn, khiến cho bạn cảm thấy rằng cuộc sống mình trọn vẹn, dù đôi lúc bạn ước mình có thể chết ngay lập tức. ngày của Dương như thế nào, ấy thức dậy, ăn uống , làm, về nhà, và ngủ, lặp lặp lại, suốt thời gian dài. “Dương, dậy !” Dương phớt lờ giọng cố đánh thức dậy, muốn nằm trong chăn lúc nữa, nhưng đôi tay đó vẫn ngừng lôi kéo . cáu bẳn tỉnh giấc. Người con đó nằm giường , với chiếc áo ngủ mong manh, như là nó chỉ vắt hờ lên cơ thể này thôi, nhìn bằng ánh mắt trong veo, khiến thể làm được gì ngoài việc ra khỏi giường làm. Khi sắp ra khỏi nhà, thay bộ áo khác, chiếc váy màu hồng nhạt kiểu dáng đơn giản, nhưng lại họp với đến ngờ, khoác ngoài thêm chiếc khăn choàng len trắng mỏng, nhớ đan nó lâu trước đó, nhưng ngờ kết hợp với chiếc váy này lại đẹp như vậy, hơn hẳn lần đầu thấy nó trong tiệm quần áo trước đó. nhàng chạy đến nắm tay , chờ dắt đến chỗ làm của . Khi ra khỏi nhà, ngừng ríu rít , như con chim vậy, nhưng phiền, đường làm, chạy bộ buổi sáng cùng chó con lướt qua họ, kìm lòng ngoái đầu nhìn mấy lần , nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ : “Chịu thôi, em quên cho nó ăn thôi, với lại thể đem nó đến chỗ làm của được!” nhéo mũi cái,biết nghĩ cho cơ đấy. nhăn mặt nhìn , tỏ vẻ thích tý nào. Đến chỗ làm, chạy loanh quanh định giúp , nhưng thể nhấc nổi chậu hoa nào cả, cuối cùng đành ngồi im ghế nhìn làm. Trong lúc nhìn còn chứng tỏ mình hẳn vô dụng bằng cách cho biết nên cắm hoa như thế nào để nhìn trông đẹp nhất. nghe tý nào nhưng vẫn ừ ừ theo lời . Buổn trưa trôi qua đơn giản với những món ăn mà làm, ăn rất ít, hầu như đụng đũa, mắng có phải ăn vặt nên giờ còn bụng ăn cơm , làm giận dỗi suốt buổi, cuối cùng đành mua cho bó thủy vu thích nhất. thích đến mức mắt híp lại thành đường dài. Về đến nhà, đề nghị ăn thịt hầm măng, loay hoay trong bếp làm suốt buổi, còn tìm lọ cắm hoa. Hai người ăn xong châu đầu vào rửa chén, rồi tắm rửa lên giường ngủ. lên giường sau , nhưng vừa chạm vào sau lớp chăn bỗng khựng lại, nhìn đầy phức tạp, cảm giác bàn tay truyền đến bờ lưng trần của , biết, sau lớp chăn này, mặc gì. Nhưng khó xử bao lâu, quay người nằm xuống giường, chui vào chăn, nhắm mắt ngủ, nhưng thể, bàn tay mơn trớn khuôn mặt , nhàng. cố gắng mở mắt, nhưng giọng bên tai thể nào xóa nhòa được: “ Tại sao muốn chạm vào em, là muốn em mặc gì nằm đây chờ mà?” “ có!” Giọng yếu ớt. “ phải Dương, muốn vậy, muốn vậy, muốn biết cảm giác chạm vào em dưới lớp chăn này là như thế nào, muốn biết những nơi khác có giống bờ lưng trần của em mà!” “ có!” hét lên. “Tại sao làm?” hạ giọng bên tai “Tại vì…” nghẹn ngào thầm : “Tại vì biết đúng , chưa từng chạm vào em trước đây, nên biết nó như thế nào” mở mắt ra, trân trối nhìn , nhìn lại , đôi mắt vẫn trong veo như cũ: “Em phải là , Dương, em chỉ là suy nghĩ của thôi!” Giọt nước mặt lăn dài khuôn mặt trong sáng của , nhìn chớp mắt: “ luôn em là người đặc biệt , Dương, em chỉ là người bình thường, chỉ có là người đặc biệt thôi. Còn em, em chết rồi.” Mắt Dương mờ , là do muốn thấy nữa, hay do hơi nước phủ mờ đôi mắt , bên tai vẫn văng vẳng giọng : “Chúng ta còn là cùng nhau nữa!!!” Đôi lúc trong cuộc sống để vượt qua nỗi đau, ta cần phải chấp nhận , hãy để nó qua và ta lại sống cuộc sống bình thường, ai thể sống mà có ai cả. Sáng hôm sau, lại phải cố gắng chống lại quấy rầy của : “Dậy Dương!” Nhưng phải ai cũng muốn sống cuộc sống đúng đắn.