Khác - Silvereyes

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. silvereyes

      silvereyes Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      19
      Chương 5: Khởi đầu của những kỳ lạ:
      Tôi bước lên phòng, nghe tiếng chị Mai và Trúc í ới, quyết định cất thứ nhặt được vào túi. Sau đó phát chị Mai và con Trúc lấy hết cả hai ống kem đánh răng để xịt vào mặt nhau chỉ để đùa giỡn mà thôi.Nên mới có màn sau:

      Tôi đứng trước cửa phòng tắm, chống nạnh cầm hai cái tuýp kem giờ xẹp lép, nhìn hai kẻ kia như hai đứa tội đồ, thét lên:

      “Thế này là thế nào?”

      Con Trúc cúi hẳn đầu xuống, còn chị Trúc nhanh miệng :

      “Là hết kem rồi ý!”

      Tôi điên tiết lên:

      “Ý em là tại sao mà hai tuýp kem lại hết chỉ trong vòng ngày, có dùng kem đánh răng để chà nhà tắm cũng thể hết nhanh như thế chứ?”

      Lần này đến lượt con Trúc giọng:

      cũng rưa rứa thế!”

      Tôi nhìn bọn họ với ánh nhìn hung ác nhất có thể:

      “Là sao em biết, chỉ biết là hai người phải chịu trách nhiệm về chuyện này, mua kem !”

      Con Trúc lật đật đứng phắt dậy, ôm lấy vai tôi cười nịnh nọt:

      “Đừng vậy mà Phong, chúng ta ngồi xuống đây chơi cờ cá ngựa chút, chuyện ai phải chịu trách nhiệm cứ để sau !”

      Chị Mai cũng gật đầu phụ họa, vừa gật lấy gật để vừa trải chiếu bày bộ cờ ra.

      Tôi nhìn hai người bọn họ khinh khỉnh:

      “Hai người tưởng tôi dễ bị gạt lắm à?”

      Ba tiếng sau , tôi phải lê cái thân tàn này xuống nhà lần nữa để mua kem đánh răng, mà còn phải chạy nhanh nữa kẻo tiệm tạp hóa đóng cửa, vừa chạy vừa oán thán ông trời tại sao lại cho tôi quen biết với toàn tinh thế này. Tuy nhiên, trời chiều lòng người, khi tôi tới cửa tiệm tạp hóa tối thui. Tôi còn hơi sức để kêu lên nữa, bây giờ tôi đứng ngoài đường vắng tanh, đối mặt với nguy cơ phải để miệng thối ngủ và miệng thối học sáng mai. còn cách nào khác, tôi chỉ đành quay về nhà trọ, chấp nhận . Nhưng mà khi tôi vừa xoay mặt lại bỗng dưng nhìn thấy cái bóng thon dài về phía tôi. Tim tôi bỗng dưng đập bình bịch, có khi nào là ma nữ tóc dài mà dạo này chị Mai hay . Cái dáng ấy càng ngày càng gần về phía tôi, tôi sợ đến mức đứng chết trân tại chỗ thể thốt nên lời, cũng thể nhúc nhích, chỉ trơ mắt nhìn "nó". Trong lòng tôi bỗng trào lên niềm hối hận vô biên, nếu biết trước lúc nãy...phải dẫn cả hai người kia để họ chịu cùng mình. Khi "nó" tiến đến phía dưới ánh đèn đường, tôi chợt nhận ra đó phải ma nữ ma nam nào cả, mà là người con trai tuyệt mỹ, từ ngữ nào có thể lột tả được nét đẹp đó được, nhất là khi khuôn mặt đó lại được dưới ánh sáng "mờ ảo" của đèn đường. Tôi tiếp tục đứng ngây ra nhìn người đó, phải là bởi tôi bị hớp hồn bởi khuôn mặt hoàn mỹ đó, mà bởi vì dù chưa nhìn thấy mặt lần nào, nhưng tôi vẫn nhận ra,vì đôi mắt đó quá đẹp, quá trong vắt, đó là Dương. Người đó chầm chậm về phía tôi, người mặc chiếc áo sơ mi rất đỗi bình thường, cùng với quần tây rất bình thường, nhưng cũng rất đẹp, tay cầm cái túi màu nâu. Khi còn cách tôi khoảng ba bước, dừng lại, nhìn tôi chăm chú, rồi chưa kịp đợi tôi mở miệng, :

      "Sao lần nào gặp, cũng ra ngoài vào đêm hôm khuya khoắt thế?"

      Tôi biết phản ứng như thế nào:

      "Tôi...tôi..."

      :

      "Để tôi đưa về, khuya rồi, mai mốt đừng ra ngoài vào đêm hôm như vậy nữa!"

      Tôi cuối cùng cũng phát ra được tiếng:

      "Làm sao tôi tin được, tôi cũng đâu biết !"

      ta chẳng thèm nhíu mày:

      "Từ đây tới nhà trọ của chưa tới 100m, tôi làm gì được ?"

      Tôi há hốc mỏ, cố kìm ném xấu hổ:

      "Sao biết?"

      nhún vai:

      "Thấy học về!"

      Rồi để tôi lảm nhảm làm tốn thêm thời gian, ta hối:

      "!"

      Tôi vẫn ngúng nguẩy:

      "Tôi... Tôi mua kem đánh răng, nhưng mà..." Tôi liếc sang cửa tiệm tạp hóa đóng kín mít. Dương im lặng, rồi thở dài cái, lấy ở trong túi ni lông trong tay ra tuýp kem đánh răng đưa cho tôi.

      Về tới phòng,nắm chắc trong tay tuýp kem màu xanh bạc, tôi vẫn tin tưởng lắm vào chuyện ban nãy, tôi và người đó chuyện với nhau, cách tự nhiên giống như từng như thế nhiều lần lắm ý. Tôi ngẩn người nhìn tuýp kem tay lúc lâu, cho đến khi con Trúc đánh vào mặt tôi như con ác phụ:

      "Này, tỉnh lại , kem đánh răng có gì mà mày nhìn tới mức mặt đỏ như đít khỉ vậy?"

      Tôi thèm so đo với nó, luôn vào trong phòng tắm, sực nhớ ra hình như tôi quên chưa cám ơn người ta phải. Tôi mải suy nghĩ xem ngày mai có nên đến tiệm hoa cảm ơn hay , bỏ mặc con Trúc đứng ngoài cửa tru tréo" Con này hôm nay uống lộn thuốc rồi hả? Bắt mày mua có ống kem đánh răng mà làm gì dữ vậy?..." Tôi vừa định cởi áo khoác ra để tắm sực nhớ tới vật lúc nãy, giờ phút này, dù nó còn hấp dẫn bằng Dương nữa, nhưng tôi vẫn muốn tìm hiểu xem nó như thế nào. Tắm rửa xong tôi ngồi giường, cầm nó lên quan sát dưới đèn, chợt nhận ra có gì đúng, tôi sờ lên bề mặt của nó, nhẵn bóng, những vết xước biến đâu mất, dù vết máu lúc nãy vẫn còn, nó thấm vào trong. Tôi kinh ngạc nhìn miếng vảy đó, nó vượt qua hiểu biết của tôi. Tôi bước xuống giường tìm sợi dây mảnh chắc chắn, rồi dùng dao khẽ rạch đường tay, để máu chảy ra, rồi vuốt máu lên sợi dây đó, tất cả chậm nhưng tôi làm rất nhanh, vì tôi sợ máu khô. Tôi kéo sợi dây xỏ qua bề mặt nhẵn bóng của miếng vảy đó, lúc đầu đương nhiên sợi dây lọt qua, cho đến khi tôi mất kiên nhẫn sợi dây xuyên vào trong mảnh vảy, tôi vội vàng thêm máu vào sợi dây, sợ máu khô, sợi dây chầm chậm luồn qua nó, cho tới khi có thể cột lại thành dây chuyền, tôi thêm máu nữa. quả nhiên lúc sau, máu khô, sợi dây kẹt vào mảnh vảy, cứng đến nỗi thể suy suyển gì nổi. Tôi bước đầu khẳng định, vật này cho máu tươi qua. Sở dĩ tôi dám khẳng định như vậy là vì dù sử dụng nhiều cách, kể cả dao cắt kính có mũi kim cương vẫn làm gì được nó. thứ rắn chắc chỉ cho máu tươi qua và có khả năng lành lặn mọi vết xước. Nhìn vệ máu khô của tôi nằm giữa mảnh vảy, tôi bắt đầu suy nghĩ, thứ gì làm cho nó xước được vậy, thứ phải cứng hơn cả kim cương sao.
      Chuyện này kỳ lạ, nghĩ mãi ra được gì, tôi đành cột sợi dây thành cái dây chuyền mặt là mảnh vảy trong suốt, sau đó đeo lên cổ, chắc chắn nó rơi mất được mới yên tâm nằm ngủ.
      Last edited: 29/1/17

    2. silvereyes

      silvereyes Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      19
      Chương 6:Rắc rối

      Hôm sau, tôi thức sớm hơn mọi lần, nguyên nhân là vì "chị" Tâm nhà ta vui vẻ, chạy qua nhà trọ bắt tôi chạy bộ buổi sáng chung. Tôi mắt nhắm mắt mở vào toilet, kéo đàn violin răng hồi, mặc bộ đồ thun rộng rồi chạy xuống gặp "chị Tâm". Lúc này "chị" mặc bộ đồ thể thao màu trắng vừa nhìn biết đắt tiền, đứng nhịp nhịp chân trong đôi giày thể thao đỏ choét trước bậc thềm, bên cạnh là Huân mặc bộ đồ giống y chang nó và Tùng mặc bộ đồ thể thao kim sa kim tuyến y như cái của thằng vai chính phim Secret garden. Tôi còn chưa kịp bấn loạn vì những con người chói mắt này con Tâm dập tôi trước:

      "Làm gì lâu quá vậy mày, tưởng mày trang điểm dâu chứ!"

      Tôi còn hơi sức đâu để vặc vẹo lại nó, ngày hôm qua hao tất cả calo và tiền bạc cho cả nhà nó, ngày hôm nay mới hơn 4 giờ nó gọi điện thoại dựng tôi dậy, bắt máy nó gọi liên tiếp làm đầu tôi nổi thêm hai cục u vì bị gối của hai mụ phù thủy cùng phòng phang vào đầu.

      Con Tâm cũng thèm để ý xem tôi có để ý tới nó hay mà cứ thế kéo tôi chạy theo nó. Tôi đương nhiên là có cả sức để lết nên cứ mặc nó kéo tôi đâu , cũng như bỏ ngoài tai những lời của chủ đại lý móc câu Tùng. Cuối cùng sau khi cặp giò tôi gần như muốn biến thành hai khúc, bộ ba nhà con Tâm mới nhân từ thả cho tôi về nhà, nhưng cũng quên bỏ lại câu" Ngày mai lại chạy nhé" làm tôi sợ chết khiếp.

      Lúc tôi về đến phòng cũng là lúc chị Mai và con Trúc chuẩn bị học. Có lẽ cũng bị thương cảm bởi bộ dạng khác cái mền rách là mấy của tôi, Trúc hốt hoảng :

      “Mày chạy bộ hay huấn luyện quân vậy?”

      Tôi nằm cái ịch lên giường màng đến thế . Từ tới lớn, Phong tôi làm biết bao nhiêu là chuyện rồi, chỉ trừ cái việc chạy bộ buổi sáng ra, ngày hôm nay lần đầu tiên chạy mà còn phải chạy nhiều như thế, tôi te tua cũng lạ. Con Tâm này đúng là con người độc ác.

      Trúc có vẻ tốt bụng :

      “Thôi mày nghỉ học hôm nay , tao điểm danh giùm cho!”

      Tôi cảm kích nhìn nó, lần đầu tiên cảm thấy bộ váy trắng của nó cũng có nét giống đôi cánh thiên thần.

      “Cám ơn mày nhiều lắm.”

      có gì, nhỡ mày bệnh lấy ai mua đồ ăn vặt buổi tối cho tao!”

      Uổng công tôi đột nhiên cảm động.

      Tôi nằm giường lăn lộn tới trưa bỗng cảm thấy có chút đói bụng, đành bò xuống bếp kiếm lấy cái gì đó mà ăn. “Cái gì đó” đương nhiên gì khác ngoài mì gói nhưng cả căn bếp chẳng còn cái gì có vẻ như là ăn được cả. Tôi định cứ thế nằm luôn trong bếp luôn. vai tôi bỗng chốc lên hai nhân vật…Cái bao tử và cái con mắt.

      Bao tử :

      ăn , đói lắm!”

      Con mắt nhảy dựng lên :

      “Ăn cái gì, ăn có chết ? Tao mà cho tao ngủ là tao chết liền á!”

      Bao tử sento vòng đá bay con mắt :

      ăn mới chết có!”

      Mắt phun ra ngụm máu tươi, khẽ lảo đảo, tưởng như sắp gục ngã tại đây. Nhưng , mắt bỗng dưng trụ vững lại, bứt mi ra hai cọng lông mi, phi về phía bao tử với tốc độ ánh sáng, hét lên:

      “Hair blead, chết !”

      Hai thanh đao xoáy gió cắm phập vào bụng bao tử. Knock out.

      Thế là con mắt chiến thắng, tôi bò lại vào giường ngủ cho quên cơn đói.

      Hai phút sau, mắt vẫn chưa kịp quay lưng đột nhiên thấy từ trong cát bụi bóng hình đột nhiên đứng dậy. Chính là:

      “Bao tử, mày vẫn chưa out sao?” Mắt nghiến qua kẽ răng.

      Bao tử quẹt vệt máu ngang miệng, cười sặc:

      “Chỉ với chiêu thức này của mày, mà muốn đánh bại tao ư?”

      Mắt cảm thấy được nguy hiểm, vội vàng lùi về phía sau phòng thủ,nhưng muộn. Bao tử nhảy lên cao, hét to:
      "Chính mày buộc tao phải xuất ra chiêu này, đừng trách sao ta độc ác."
      xong há miệng lớn, phun ra chất lỏng màu xanh lá cây vào mặt con mắt:
      "Toxic!"
      Con mắt nằm vùng vẫy trong đống nhầy nhụa, nước mắt lưng tròng, chết nhắm mắt:
      "Được lắm, thù này, ta trả, ta trả!"
      Oọcccccccc. Bụng tôi kêu tiếng dài như Minh Vương hát vọng cổ, xem ra thể ra ngoài ăn được rồi. Tôi chỉ đành đứng dậy, mặc thêm cái áo khoác, quán bà Trình thẳng tiến.
      Tôi mặc thêm cái áo khoác nữa rồi mới yên tâm ra đường, đó cái áo màu hồng trông quê tệ hại mà mẹ tôi mua. Nhớ khi chia tay, bà rơm rớm nước mắt cầm chiếc áo này cùng với rất rất nhiều băng vệ sinh được gói cứng ngắc trong cái túi to mà :
      "Con xa như vậy nhớ tự chăm sóc cẩn thận. Đừng để cho mấy đứa khác bắt nạt, cũng đừng có mà ham chơi quá, ráng học cho giỏi nha con...!"
      Nay bốn lời dặn của mẹ tôi vi phạm hết tất. Luôn để mình nhịn đói suốt, luôn để cho con Tâm và hai bà ma nữ chung phòng đè đầu cưỡi cổ, luôn luôn vì chuyện chơi mà quên chuyện học. Lắm lúc bản thân tôi cũng thấy tự hổ thẹn, muốn quyết tâm sửa đổi, nhưng ngặt nỗi vào những lúc ấy lại xuất hai con ma nữ cùng phòng rót vào tai tôi nhưng lời thầm của ác quỷ kéo tôi vào con đường tội lỗi. Cho nên tôi thành ra thế này cũng đều la do "xã hội" mài mòn, hoàn toàn phải là cố ý. Qua chuyện này có thể thấy ông bà ta sai chút nào: "Gần mực đen, gần đèn rạng" mà.
      Tôi vừa ngoài đường vừa huýt sáo, vui vẻ nhảy nhảy , ba bước thành bước. Đột nhiên tôi bỗng hứng thú nhảy Walking in the moon, thế là tôi "lê" những bước vô cùng duyên dáng, giật lùi rồi lại giật lùi. Cuối cùng, số phận chứng minh, bộ nhìn đường là tốt chút nào, tôi tông ngay vào người nào đó đường. Tôi vội vàng quay đầu lại để xin lỗi người ta phát : mình tông vào người phụ nữ xinh đẹp, quan trọng hơn là, người phụ nữ này trông quen quen.
      Tôi đứng đực mặt ra đánh giá người phụ nữ này mà quên mất phải xin lỗi. Coi nào, dáng người cao lắm, rất cao, chắc hơn 1m80, khuôn mặt trái xoan nhắn được ôm lấy bởi mái tóc bạch kim suông dài, khóe môi đào khẽ mím lại, giống như phảng phất nụ cười, lại như hờn dỗi, sống mũi cao vút như người phương Tây, đuôi mắt lúng liếng hơi xếch, tóm lại là người phụ nữ đẹp cách hoàn hảo. Tôi dám chắc nếu con Tâm nhìn thấy cũng xấu hổ vì nhiều chỗ thể so bì.
      Tôi mê mẩn nhìn hồi quên mất cả phải xin lỗi. Nhưng mà "" ta cuối cùng cũng để tôi đứng ngốc nghếch ở đó quá lâu, tự mình lên tiếng:
      " !"-Giọng của con vịt đực-" nhìn tôi như thế hình như được lịch lắm..."
      Tiếng làm tôi tỉnh lại ngay, vội vàng nhìn xuống ngực "" ta, phẳng lỳ như đường băng máy bay, rồi nhìn lên khuôn mặt thể xinh đẹp hơn khẽ nhíu mày nhìn tôi ấy. Trong khoảnh khắc ấy tôi bỗng cảm thấy, ông trời tạo cho tôi rất nhiều cơ hội để trông thấy những điều phi thường. Nhưng, cũng may là khi trông thấy bộ đồ thể thao lấp lánh ánh sáng của Tùng, tôi thấy chuyện này hình như cũng dễ chấp nhận hơn. Tôi nhanh chóng lấy lại phong độ, nhìn "nàng con trai" trước mặt cách thành khẩn rồi :
      "Xin lối ra tôi cũng cố ý đâu!"
      ta nhìn tôi chút, rồi nở nụ cười (trông giống như) nhạo báng:
      " sao! Tôi cũng nhìn đường!" rồi như định quay lưng bỏ , bỗng mắt ta lướt qua cổ tôi, ta sững sờ, e dè cầm luôn mặt dây chuyền của tôi, hỏi cách mà có thể gọi là bất lịch :
      "Cái này ở đâu có!"
      hiểu sao tôi lại thích nhìn bàn tay đó nắm chặt mảnh vảy kia, tôi giật lại, bao nhiêu hảo cảm biến mất sạch, tôi sừng sộ:
      "Của tôi! sao?"
      ta trừng mắt nhìn tôi rồi lắc đầu:
      " thể được, thể cầm nó được!"
      Tôi bỏ qua việc ta biết được lai lịch món đồ này, hất tay ta:
      "Đây là của tôi, đừng có nghĩ gì bậy bạ nữa, coi chừng tôi la lên bây giờ!"
      ta nhìn xung quanh chút, rồi đột nhiên giơ tay túm lấy khuôn mặt tôi, ép tôi nhìn vào trong mắt ta. Tôi cố gắng giãy giụa nhưng đều thể địch lại ta, ta quá mạnh, cánh tay như là gọng kềm bằng thép, bản năng thôi thúc tôi để ta muốn làm gì làm, người đàn ông này rất nguy hiểm. ta giữ chặt tôi, nhìn sâu vào mắt tôi, và với giọng kỳ lạ, là nam hay nữ:
      "Đưa dây chuyền của cho tôi!"
      Tôi mặc kệ ta gì, giãy giụa mạnh, ta lặp lại lời đó lúc rồi bỗng dưng buông tay thả tôi ra. Tôi mặc kệ ta kinh ngạc nhìn tôi như thế nào, tôi phủi người, thở dốc rồi bỏ chạy, để lại ta đứng đó lẩm bẩm:
      " thể tin được, là ai?"
      Tôi dùng hết tốc lực chạy nhanh đến quán ăn, dám quay đầu nhìn lại, tên đó khiến cho tôi sợ. Cho đến khi ngồi xuống ghế, chưa kịp đợi phục vụ ra, tôi cảm thấy lạ, đầu bỗng váng như búa bổ, phải là cảm giác não thiếu oxy sau khi chạy, mà là cảm giác như có cái gì đó bên trong đâu muốn bung vỡ ra, tôi chợt nghĩ thôi xong rồi, ngờ tôi cả đời minh sáng suốt, lại chết vì bị vỡ mạch máu não sau khi chạy khỏi ăn trộm. Khung cảnh cuối cùng mà tôi thấy được là đôi giày da quen thuộc, còn ý nghĩ cuối cùng mà tôi có là: Tên ăn trộm kia, ta làm ma cũng tha cho ngươi.
      Khi tôi tỉnh lại nhìn thấy trần nhà màu trắng, y như trong phim, tôi tỉnh lại ở bệnh viện, nhưng có chai nước biển nào được truyền vào người tôi hết, tôi chỉ nằm giường bệnh và ngửi mùi thuốc sát trùng thôi. Sau khi biết chắc là mình chưa chết, tôi cố gắng ngồi dậy, nhìn quanh quất, tính ra đây là lần đầu được ngất xỉu cách hoành tráng như vậy, nhưng mà người cứu tôi phải hùng tốt bụng gì cả, tôi nhìn người đàn ông ngồi lật giở tài liệu cạnh giường, nhăn nhó cố làm cho giọng ra vẻ đáng thương hết sức có thể:
      " hai!"
      Người cứu tôi ai khác ngoài ông trai siêu đẹp trai và trí thức của tôi.
      Last edited: 29/1/17
      ivy_139 thích bài này.

    3. ivy_139

      ivy_139 New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      8
      Truyện hay và rất tự nhiên. Lâu rồi đọc truyện tự sáng tác, bây giờ đọc lại thấy thích . Ủng hộ bạn nhiều!!:foyourinfo:

    4. silvereyes

      silvereyes Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      19
      Chương 7: Gặp lại trai
      Trong bệnh viện đầy mùi thuốc và hỗn loạn phong cách của tôi đúng là khác biệt, nhàng từ tốn lật từng trang tài liệu giống như ở nhà, nghe tôi kêu mới ngẩng đầu lên, nhíu mày nghiêm khắc nhìn tôi:
      "Còn biết tới hai hả?"
      Tôi nhìn tôi nghiêm nghị, lòng khỏi hốt hoảng, chẳng lẽ tôi bị bệnh ung thư gì gì đó rồi, sống nổi nữa. Trời ơi đất hỡi, tôi chỉ mới 18 tuổi thôi, chả nhẽ cao xanh kia thích tôi đến bực muốn tôi nhanh chóng đến bên hầu hạ vậy sao. Tôi nhìn tôi trân trối, giọng run run hỏi:
      "Còn..còn bao lâu nữa hả ?"
      tôi im lặng lát như cân nhắc, rồi mới thở dài :
      "Khoảng hai tháng!'
      Bầu trời đầu tôi sụp xuống, nhìn tôi khỏe mạnh như vầy mà chỉ còn sống được hai tháng, xem ra tôi ăn ở hoàn toàn mấy tốt đẹp rồi. Tôi quay lưng vào tường, muốn nhìn mặt ai nữa, chi còn trách số phận hẩm hiu, nhưng mà tôi chưa thể tiếp nhận này,tôi :
      " ra ngoài , em muốn yên tĩnh lát!"
      tôi im re, nhưng thanh khác lại vắt qua tai tôi:
      "Ủa, dậy rồi hả, sao con nhóc này còn chưa chịu thay đồ về , khỏe như vâm thế ở đây làm gì? Nhường giường cho người ta với chứ, cái kia gãy chân còn có giường nằm kia kìa, dậy dậy!"
      Tôi kinh ngạc ngóc đầu dậy tôi bỏ tài liệu vào cặp từ đời nào , ung dung nhìn tôi, :
      "Con này, người ta đuổi rồi kìa sao còn chưa chịu , định nhõng nhẽo gì đây!"
      Tôi lơ mơ theo tôi ra tới quán cà phê gần bệnh viện, sốt sắng hỏi tôi:
      " ơi, em bị bệnh nguy hiểm tới tính mạng, còn sống được bao lâu nữa hả?'
      tôi lật giở menu, mắng:
      "Coi phim Hàn ít thôi, trù ẻo mình chi vậy!"
      Tôi thôi:
      "Vậy em bị gì mà ngất xỉu thế?"
      tôi từ tốn đáp:
      "Bác sĩ em thiếu ngủ!"
      Tôi mừng húm nhưng vẫn phải hỏi cho ra lẽ:
      "Vậy hai tháng lúc nãy là gì?"
      tôi tênh:
      "Hai tháng nữa chuyển công tác tới đây!"
      tiếng sét giáng ngang tai tôi,tôi gượng gạo :
      "Sao đột ngột vậy ?"
      tôi gõ đầu tôi:
      " muốn tới lo lắng cho em già của chớ sao, phải khó lắm mới xin sếp được đó, sao em như là muốn tới vậy?"
      Tôi giả lả:
      "Đâu có, tại em ngạc nhiên quá đó mà!"
      tôi bỗng nghiêm mặt:
      "Thiếu ngủ dẫn tới ngất xỉu là gì? Em toàn thức đêm hả, nếu hôm nay em biết làm sao? Sao em lớn rồi mà còn y như con nít vậy?"
      Tôi lúng búng:
      "Em..."
      tôi thèm nghe, bắt đầu bài học:
      "Sao em bao giờ biết tự lo cho bản thân em hết, em có biết , hồi bằng em..."
      Tôi đành yên lặng nghe tôi ngồi giáo huấn gần hai tiếng đồng hô, lòng đau đớn như sắp chết. Điều hay ho là sau khi mắng chửi tôi xong, tôi đưa vào tay tôi khoảng khá khá, bảo cho tôi bồi dưỡng sức khỏe. Nhưng tôi thể nào vui nổi, sau này tôi phải sống dưới mi mắt hai tôi, những trận thâu đêm suốt sáng nay còn đâu, những ngày vui đùa cùng mấyhù thủy đáng cùng phòng giờ còn đâu.
      Tôi còn bận tiếc thương cho những ngày tự do tung hoành của cuộc sống mình cho đến khi ra tới cổng bệnh viện tôi, người hiểu tôi hơn cả tôi an ủi:
      "Đừng lo, hai tháng sau mới chuyển đến ở đây hoàn toàn mà! Đồ nhóc con!"
      Tôi bĩu môi, nếu khó khăn kiềm kẹp, tôi đau buồn làm gì!
      Sau đó tôi đưa tôi về nhà trọ,vẫn tràng dặn dò dài dòng, mới chịu về khách sạn, còn hẹn sẵn ngày mai đưa tôi ăn cơm rồi mới về thành phố.
      Chuyện tôi ngất xỉu tưởng trôi vào quên lãng, chỉ có tôi và tôi biết, thế nhưng hiểu vì sao buổi chiều hôm đó, Tâm lại biết và sang nhà trọ tôi làm to chuyện, thậm chí còn quyết hỏi tôi tên nhóc kì lạ đó là ai để nó cho thằng đó trận. Tôi khuyên bảo nó:
      "Tao bỏ chạy chứ lẽ còn rảnh đứng lại hỏi coi nó là ai, ở đâu?"
      Nó còn bù lu bù loa hồi, cũng may là chị Mai và con Trúc chưa về, nếu chắc đặc sắc lắm, khó khăn lắm mới khuyên nó về được. Tôi vừa đặt lưng xuống giường lại có tiếng gõ cửa, cùng với giọng nhàng truyền tới:
      "Là tôi, Dương đây, tôi nghe bị bệnh!"
      Tôi hoảng hốt thét lên:
      "Chờ tý"
      Rồi ba chân bốn cẳng chạy chải đầu, tiện thể thay ra cái áo mới , khẽ liếc mình trong gương tý rồi mới ra mở cửa. Dương đứng ngoài cửa, tay cầm bó hoa thủy vu trắng, có vẻ ngần ngại biết phải làm thế nào, tôi nhanh nhẹn lôi cái ghế duy nhất trong phòng ra , bảo Dương ngồi xuống, còn lăng xăng pha ly cà phê bưng lên cho ấy, tôi vừa làm vừa nghĩ, đãi ngộ của tổng thống cũng thế này là cùng. Khi tôi bưng cà phê lên Dương chăm chú quan sát cả căn phòng, ánh mắt lướt nhanh khắp phòng rồi dừng lại ngay giường tôi. Tôi thầm cảm tạ trời đất, may là lúc tôi tôi có việc gì làm nên lê thân tàn này mà dọn dẹp phòng, nếu bây giờ tôi phải đào ba bốn cái lỗ để chui xuống.
      Dương đón lấy ly cà phê trong tay tôi, khẽ :
      "Tôi nghe bị bệnh, ngất xỉu phải vào viện!"
      Tôi lúng búng, bịa đặt đại cái cớ:
      "Ờ, tại thiếu máu ấy mà!"
      Dương gật đầu rồi gì, bầu khí gượng gạo giữa chúng tôi được đẩy lên cực điểm, bất đắc dĩ tôi phải mở miệng:
      " dạo gần đây ra sao, khỏe ?" xong tôi liền muốn tát cho mình bạt tai, hỏi gì ngu thế, cứ như bạn bè ba năm mới gặp bằng. Dương gì, chỉ nhìn tôi chăm chú, khiến tôi ngượng chín mặt.
      Rồi đột nhiên thở dài, đứng dậy xoa đầu tôi:
      "Em nên sống như vậy!!!"
      Tôi kịp phản ứng, :
      "Phong, chúng ta đừng nên gặp nhau nữa!"
      Rồi bỏ ra khỏi cửa.
      Tôi có cảm giác như xô nước đá vừa đổ xuống đầu, xương sống tôi lạnh toát, người ngừng run lên... biết, biết tôi thích , và hơn nữa, từ chối tôi, khi tôi còn chưa kịp ngỏ lời, bằng cự tuyệt cứng rắn nhất: "Đừng gặp nhau nữa!" . Tôi hiểu cảm giác bây giờ của mình là gì, vừa xấu hổ, vừa nhục nhã, nhưng hơn hết là cảm giác đau lòng, con tim tôi thắt lại, cổ họng tôi ngẹn lại làm tôi thở được. Tôi biết hơn nửa con trong khu nhà trọ này từng tỏ tình với , nhưng chưa từng thẳng thừng từ chối ai, dịu dàng với tất cả, nhưng lại phải với tôi, tại sao?
      Tôi khóc nổi, trân trối nhìn bó hoa thủy vu bàn, trắng cách tàn nhẫn. 18 năm của tôi lần đầu tiên thích người, tôi thể để nó kết thúc như vậy được, tôi thèm mặc áo khoác, chạy nhanh ra khỏi cửa.
      Dương vừa ra khỏi nhà trọ, bóng lưng chầm chậm di chuyển.
      "Tôi thích !"
      Tôi hét lên với bóng lưng hoàn mỹ đó:
      "Tôi biết cảm thấy thế nào, nhưng mà , tình cảm của tôi quan trọng hơn chứ! Tôi cứ tiếp tục gặp đấy, gặp tôi tôi nhìn lén, tôi bỏ cuộc đâu, tôi chỉ thích thôi, tôi đâu có bắt thích tôi đâu!"
      Sau này nghe người ấy kể lại, người ấy mất ngủ khi nghe tôi câu đó, dẫu sao cũng rất yếu đuối mà.
      Last edited: 15/6/17

    5. silvereyes

      silvereyes Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      19
      chương 8 ( hoa và dương cầm):
      "Có bao giờ tin vào những điều ?"
      "Giống như?"
      "Như ma cà rồng, hay tiên nữ, hồn ma đó! tin ?"
      "..."
      "..."
      "Còn em, em tin ?"
      "Tin!"
      nũng nịu với người , hay trai chăng? Tôi biết, vì thể nhìn thấy , chỉ có tiếng của họ là văng văng bên tai tôi. Giống như cuốn phim cũ cứ lặp lặp lại, thu hút, nhưng lại ám ảnh...A, hình như màn hình kéo đến gần họ chút, người con trai cười nhạt, tiếng cười như giọt nắng buổi sớm, trong lành, rồi ta quay mặt . Sườn mặt rất quen thuộc, nhưng tôi thể nhớ là ai.
      Tôi lại giật mình tỉnh lại. Kể từ khi tôi gặp người con trai đẹp hơn cả con đó, ngày nào tôi cũng nằm mơ những giấc mơ kỳ lạ. Lúc nào cũng là tiếng chuyện của hai người, và bóng hình của họ cách lờ mờ, đề tài chuyện của họ rất nhiều, từ cây cối hoa lá tới chuyện nhảm như hồn ma gì gì đó lúc nãy vậy. Tôi nhìn sang đồng hồ: 5 giờ. Dù sao cũng ngủ được,nhớ đến hôm qua tôi bạo dạn tỏ tình như thế nào tôi lại ngủ được, thôi nên bật dậy rủ con Tâm chạy bộ vậy.
      Nghĩ là làm, tôi nhanh chóng gọi cho nó, đầu dây bên kia lập tức bắt máy:
      "A lô!" giọng nó hề ngái ngủ chút nào, nếu là tỉnh như ruồi. Con này, bộ nó là cú hả:
      "A lô, tao nè, Phong nè!"
      "Mày hả?"Nó hí hửng"Mày cũng biết nữa hả?"
      Tôi cau mày:"Biết gì, tao tính rủ mày chạy bộ thôi mà..."
      Nó có vẻ mất vui:"Vậy hả, vậy mà tao tưởng..."
      Tôi bắt đầu tò mò:" Mày tưởng gì?"
      Nó tiu ngỉu: " Kệ nó , lát tao qua, chờ chút..tút tút!" Nó cúp máy. Rốt cuộc là nó có chuyện gì vậy nhỉ.
      Tôi nhanh chóng đứng dậy, vào nhà tắm thay ra bộ đồ thoải mái. Tôi xả nước rửa tay, dòng nước sớm ở Đà Lạt, lạnh. bao lâu rồi tôi vẫn thể quen được cái khí hậu này, cũng đúng thôi, vì tôi vốn là mgười khó thích ứng mà...Tôi rùng mình cái, rồi đành với tay chụp lấy cái áo khoác màu hồng, mặc vào. Tuy nhiên tôi vừa tròng vô vội vã phải tháo trở ra, bởi vì nó hôi quá. Tôi đành quăng nó vào thau nước, để lát nữa giặt.
      Khi tôi nhìn thấy Tâm, cũng là lúc nó ngồi xổm trước cửa nhà tôi, miệng ngồm ngoàm nhai xôi, tý phong thái mỹ nữ gì cả, tôi nhìn nó khẽ lắc đầu, uổng cho hình dáng xinh đẹp trời cho của nó. Nó nhíu mày nhìn tôi rồi la làng lên :
      "Mày lắc đầu cái gì?"
      Tôi vội vàng chối bay:
      "Đâu có, thôi mình chạy bộ thôi."
      Nó nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, tuy nhiên cũng chạy theo.
      Chạy được lúc, con Tâm đột nhiên bâng quơ hỏi tôi:
      "Hôm nay là ngày mấy há?"
      Tôi lơ mơ:
      "Hình như ngày 2 tháng 12 phải, chi vậy?"
      Hỏi xong, tôi mới đột nhiên thấy mình ngu, vô duyên vô cớ đột nhiên kó lại ân cần hiền dịu như vậy, thế nào cũng có vấn đề, mà vấn đề đó có thể là:
      "Hôm nay sinh nhật mày hả?"
      Con Tâm giả vờ giọng tên nhưng cái mặt nó hơn hớn chứng thực suy đoán của tôi:
      "Cũng thường thôi!"
      Tôi nhăm mặt, thường thôi mà cái mặt mày như thế á. Trong lúc tôi còn bận khinh bỉ, nó nhét vô tay tôi tấm giấy được ghi nắn nót.
      Nhân dịp sinh nhật của Tâm, xin mời đến tiệm hoa số xx, đường xy để dự tiệc vào lúc 6h tối nay.
      Tôi nhìn tấm giấy thèm ghi ngày tháng và địa chỉ này, nghi ngờ nhìn nó:
      "Tiệc sinh nhật có ai vậy?"
      Tâm tỉnh ruồi:
      "Mày, tao, Huân, Tùng, với Dương."
      Vặy mày đưa thiệp cho tao làm chi, kêu tao tới luôn là được mà. Tôi vớt vát:
      "Mày thích gì?"
      "Thường thôi mày ơi, ba tao tặng tao cái Macbook mới, Huân mua cho tao cái túi của Prada, Tùng cho tao cái máy Ps4 của ảnh, cha keo kiệt."
      "Hờ..." Vậy nó mà biết tôi định tặng nó tấm thiệp tự làm, chắc nó quăng trở lại vô mặt tôi luôn.
      Thường thôi của nó đấy.
      tưởng tượng thương xót cho cái ví của tôi, đột nhiên mùi hương lạ lùng bay qua, khiến tôi im lặng. Giọng con Tâm oang oang , chỉ còn tiếng giận dỗi:
      "Em biết, thua làm mà, leo lên cây hái hoa cho em "
      Chàng trai cười cười :
      "Mỗi bông hoa đều là sinh mệnh, bà em am hiểu phật giáo vậy mà em biết hả?"
      cố cãi:
      " Bà em chứ đâu phải em, em biết, hứ."
      "Em biết hoa này là hoa gì ?"
      tò mò:" Hoa gì vậy?"
      Giọng con Tâm lớn:" Hoa này là hoa gì vậy?"
      ngạc nhiên, giọng tôi đều đều :" Hoa hoàng lan, tên khoa học là Cananga odorata, ra hoa vào tháng 10,12. Thời gian ra hoa trong năm chỉ có ba tháng, em nỡ ngắt của nó sao?"
      Tôi giật mình trong tiếng truy hỏi của con Tâm: "Em nào ở đây, tên khoa học gì, mày điên rồi sao?"
      Tôi lắc mạnh đầu:
      " Tao hơi chóng mặt!" Đôi nam nữ đó lại ra trước mắt tôi, lần này phải trong mơ nữa, mà là khi tôi tỉnh táo. Tôi lắc đầu mãi mà biết, giọt nước rơi khỏi khóe mi tôi tự lúc nào.
      Buổi chạy bộ kết thúc vì con Tâm phải về nhà chuẩn bị cho sinh nhật, còn tôi cảm thấy tình trạng tồ tệ hơn nên ham hố gì thể thao nữa mà vội vàng về nhà giặt đồ. Tôi nhìn đăm đăm dòng nước chảy trong xô. Cảm nhận cái lạnh giá buốt của nước, tôi nghĩ rằng biết đâu mọi chuyện chỉ là do tôi hoang tưởng vì đọc quá nhiều ngôn tình chăng. Tôi lấy hai tay đẫm nước vỗ vỗ má mình:
      "Tỉnh lại nào, chỉ là nằm mơ thôi mà, việc gì phải lo như vậy, có ai nằm mơ mà chết chưa?"
      Tự trấn an mình xong tôi cầm chiếc áo khoác lên mà vò, những sợi lông nhân tạo dập dìu trong nước như mấy khóm huệ biển vậy, tôi sờ sờ chút bỗng cảm thấy trong túi có gì đó cộm cộm. Omg, tôi để sót tiền trong túi à, tạ ơn thánh Ala hiển linh, chúa Jesus thương xót, Bồ Tát phù hộ, cuối cùng tôi cũng tìm ra chút tiền ở đâu đó rồi. Tôi hí hửng cho tay vào túi và lấy ra xấp dày, là ...
      "Giấy?" Trời ơi người thương con nữa sao???!!! Tôi lật lật xấp giấy đó định quăng qua bên dòng chữ đó đập vào trong mắt tôi:
      "Số 25 đường xx, phố zz!!"
      Gì vậy? Trông giống như địa chỉ vậy, nhưng với khả năng xác định phương hướng và nhận dạng địa hình tương đương với con gà của mình, tôi hoàn toàn có thể đảm bảo tôi chưa hề qua nơi này. Bởi vỉ nó nằm trong phạm vi tôi dám lại. Tôi tò mò lật thêm tờ thứ hai nữa bất ngờ, nó cũng ghi "số 25 đường xx phố zz", có dòng mà ghi hai tờ giấy chi vậy, tôi lật tiếp mấy tờ khác, và chúng đều ghi nội dung như nhau" số 25 đường x phố zz" Lại thêm điều kì lạ nữa diễn ra. Tôi thấy sống lưng rợn rợn, được, tâm trạng tốt, phong thủy thuận,đành nhanh chóng giặt đồ rồi lên giường trùm mền. Ngủ cho đến khi mà con Tâm gọi điện thoại nhắc nhở tôi đừng quên bữa tiệc của nó.
      Phải mất hai tiếng đồng hồ để tôi chọn lựa bộ đầm trông có vẻ đẹp nhất của tôi tròng vào , rồi lặn lội tìm món quà sinh nhật cho Tâm, chiếc chuông gió bằng đất sét và những đồng xu cổ, mang đến cho tôi nhiều tuần ăn mì gói, nên khi tôi đứng trước cửa tiệm hoa, lông mày con Tâm nhăn thành hai con sâu róm, cũng may nhờ Huân nhanh nhẹn kéo tôi vào nhà.
      Lúc này tôi mới nhìn kỹ lại, tiệm hoa dường như thay da đổi thịt hoàn toàn. Đèn đóm tắt hết, chỉ còn đống nến được sắp xếp kỹ càng chiếc bàn dài khổng lồ đặt giữa tiệm, chồng lên nhau, thắp sáng còn hơn cả đèn neon thường ngày, cùng với nến , bàn là đầy những dĩa thứa ăn trông ngon miệng, cùng với chiếc bánh sinh nhật cỡ bự rải đầy những lát cam-loại quả mà con Tâm thích nhất- làm tôi chua tê tái theo nó, và những bình đầy hoa hồng đỏ thắm, dưới đất cũng được rải đầy hoa hồng, nhưng nổi bật nhất lại là cái sân khấu bự chảng ,đứng sân khấu là Tùng, dáng vẻ khác với thường ngày, chải chuốt tới từng cọng tóc, mặc bộ complet màu trắng pha đen, nhìn tôi đầy khinh bỉ:
      "Trễ gì mà tới hai tiếng, mọi người vẫn giữ nguyên trường cho đấy!"
      Con Tâm oai phong hất mặt với Tùng:
      "Cằn nhằn làm gì, bây giờ bắt đầu luôn !"
      Tôi còn chưa hết ngạc nhiên sao hôm nay con này có uy ở nơi này thế, Tùng với bộ dạng nịnh nọt hết mức có thể bắt đầu moi trong túi ra tờ a4, giơ micro trong tay lên và đọc với giọng như đọc với người :
      "Hôm nay ngày 2 tháng 12, là ngày đẹp đẽ nhất trong năm, bởi vì nó là ngày mà thượng đế mang đến cho chúng ta thiên thần, Tâm, toàn diện, thông minh xinh đẹp đáng nhất đời này. .."
      Bài diễn văn vẫn còn tiếp tục nhưng dạ dày tôi thể chịu đựng hơn nữa, cứ nhìn cái cách mà Tùng dám mạo hiểm biến tiệm hoa thành như thế này là biết, thể nào sau khi cái tiệc sinh nhật này kết thúc, trong tài khoản của ảnh thể nào cũng có thêm con số từ Huân. Chậc, những con người này luôn làm tôi được mở rộng tầm mắt.
      biết qua bao lâu, bài diễn văn của Tùng cuối cùng cũng kết thúc, tôi nhìn đống đồ ăn bàn với ánh mắt thương đắm đuối, chuẩn bị ra tay đột nhiên nến phụt tắt.
      tiếng đàn vang lên, ltiếng đàn piano,là bài chúc mừng sinh nhật. Tim tôi bỗng dưng đập vô cùng nhanh,nhanh đến mức khiến tôi phải khó thở, cứ như có gì rất rất quan trọng sắp sửa xảy ra. ôi mở to mắt nhìn về phía tiếng đàn phát ra, tim vẫn ngừng tăng nhanh nhịp đập, cho đến khi ánh đèn điện bật sáng, lộ ra bóng lưng của người thể nào nhầm lẫn được, Dương say sưa lướt từng phím đàn, tầm mắt tôi cũng biến mất. Ý nghĩ cuối cùng trong tôi lúc đó là:" Dương chính là người con trai trong giấc mơ của tôi."
      Last edited: 22/12/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :