1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

KHÔNG YÊU ĐỪNG QUẤY RẦY! - Đản Đản 1113 (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18:
      Editor: Hoàng Dung

      "Tôi thể bị phá hủy!" Danh vọng, hình tượng, những thứ này đều là vất vả xây dựng nhiều năm, Phó Vịnh Bội thể thua trong tay Giang Thiệu Cạnh!

      " đương với em trai, sau đó ân cần ước hẹn với trai. Lúc đó, Phó Vịnh Bội chưa từng sợ sao?" ta hỏi ngược lại.

      Cả người Phó Vịnh Bội cứng đờ.

      "Từ đến lớn, tôi chưa từng bị người đùa bỡn." chút để ý nâng ly mời ta, giọng điệu băng hàn này làm cho người ta phát run.

      "Tôi đùa bỡn ai? Lựa chọn kết hôn với là suy tính từ rất nhiều yếu tố, tối thiểu thái độ là thành khẩn!" Phó Vịnh Bội đứng thẳng lưng, phủ nhận tất cả.

      từng có đoạn thời gian rất dài, ta cũng rất khổ sở giãy giụa, đấu tranh giữa tình và tiền bạc, mà loại phụ nữ như ta cũng vĩnh viễn thể có loại tình uống nước cũng no bụng. ta dứt khoát chọn con đường này, chỉ là ngờ bước chân vào lại có đường về.

      Rất buồn cười, ra người ta coi như tên nhà nghèo lại có xuất thân nhà giàu có. phải là sức quan sát của ta quá kém, mà là cách sống tùy tính của người ta dẫn người ta nhầm đường.

      "Nhưng thành khẩn của lại khiến Diệc Hãn bỏ nhà ra , phải sao? Dưới tình huống như vậy, cảm thấy chúng ta còn có thể có hôn lễ được ư?" Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng hỏi ngược lại.

      thế giới này có rất nhiều sai lầm, phải câu xin lỗi là có thể đền bù.

      "Đừng làm như mình là em tình thâm, cách thẳng thừng, chẳng qua chỉ là kẻ cướp đoạt thôi!" Phó Vịnh Bội phản kích.

      Lời này khiến sắc mặt Giang Thiệu Cạnh trầm xuống.

      " điều tra tôi?"

      "Đúng, tôi điều tra !" Phó Vịnh Bội thẳng lưng, " và Diệc Hãn chỉ là em nửa đường, năm đó mẹ là thư ký kiêm người tình của Giang đổng, nhưng cuối cùng Giang đổng vẫn nghe theo an bài của gia tộc kết hôn với thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, từ bỏ mẹ của ! Chỉ là tất cả mọi người ngờ lúc ấy mẹ lỡ mang thai, hơn nữa thầm mưu kế, chờ 16 tuổi, bà ta liền muốn mang vào nhà họ Giang! Giang đổng bị mẹ cuốn lấy, còn biện pháp mới đồng ý suy nghĩ chuyện để cho nhận tổ quy tông! Nào biết chuyện này còn chưa có kết quả, Giang đổng vì dỗ dành an ủi Giang phu nhân, hai vợ chồng cùng gặp nạn trong tuần trăng mật. Năm ấy Diệc Hãn chỉ có 12 tuổi, cho nên mượn cơ hội chống lại cả nhà họ Giang, lấy thân phận con trai trưởng gia nhập vào Yến Thiên Hạ!"

      Sắc mặt của Giang Thiệu Cạnh càng ngày càng khó coi.

      "Nhưng đến bây giờ có rất nhiều cổ đông ở ‘Yến Thiên Hạ’ vẫn cách nào chân chính chấp nhận , bởi vì tất cả của đều là cứng rắn tranh đoạt từ người của Diệc Hãn! chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách, Diệc Hãn mới đúng là chủ nhân chân chính của ‘Yến Thiên Hạ ’, là thái tử gia duy nhất được nhà họ Giang thừa nhận! Cho nên phải dựa vào hôn nhân để củng cố địa vị của mình, để ‘Yến Thiên Hạ’ thể rời bỏ Giang Thiệu Cạnh !"

      Nghe xong lời nhận xét đặc sắc, Giang Thiệu Cạnh giận quá hóa cười, "Cho nên hối hận?"

      câu đánh trúng tim đen của Phó Vịnh Bội.

      Đúng, ta hối hận, hối hận mình có mắt biết vàng xem ngọc, nhưng thế giới này cần nhất chính là hai chữ hối hận.

      "Nghe , rất tích cực hỏi thăm tung tích Diệc Hãn. Thế nào, muốn hợp lại?"

      Phó Vịnh Bội bị hỏi tiếng nào.

      ta phủ nhận, ý niệm này xoay quanh mãnh liệt trong đáy lòng ta.

      Nhưng là....

      " chết tâm , tôi hiểu tính cách Diệc Hãn, coi như quỳ xuống cầu xin nó, nó cũng quay đầu lại." Cặp mắt Giang Thiệu Cạnh thoáng qua tia mỉa mai.

      Phó Vịnh Bội cắn môi dưới của mình gần như trắng bệch.

      Lui tới bảy năm, sao ta có thể biết tính tình người mình. Chính vì như vậy, lòng của ta mới phải tràn đầy tuyệt vọng. ta làm chuyện tuyệt tình như vậy, muốn quay đầu lại quá khó khăn.

      "Diệc Hãn có từng với hay ? nghiêm túc, cũng được tính là mối tình đầu của nó?" Giang Thiệu Cạnh rất "Tốt bụng" cho ta biết.

      " ấy từng đề cập qua chút." Phó Vịnh Bội ôm thân thể, "Lúc cấp ba, ta và hoa khôi của trường từng lui tới hai, ba tháng, sau lại bởi vì tính tình hợp cho nên chia tay."

      Diệc Hãn khi , là người đàn ông bỏ ra rất nhiều tình cảm, chỉ cần ta hỏi, gần như chưa từng giấu giếm.

      "Tính tình hợp?" Giang Thiệu Cạnh giống như nghe được chuyện cười lớn, "Nó là người giao thiệp bạn bè rất rộng lớn, rất khó hợp với tình tình người khác đấy? !"

      "Rốt cuộc muốn cái gì?" Phó Vịnh Bội gay gắt chất vấn.

      "Giang Diệc Hãn đồng ý toàn tâm toàn ý kết giao với đối phương, nhưng hoa khôi của trường đó cũng như , ngoài mặt đối với nó ngàn y trăm thuận, ra vì chứng minh sức quyến rũ của mình, rất chịu được đơn...."

      Phó Vịnh Bội bị khinh thường, sắc mặt tái xanh trận.

      "Trong lúc tan lớp, Diệc Hãn vô tình bắt gặp bạn và bạn tốt nhất của mình, hai người đó lại có thể ôm hôn ở trong phòng thể dục của trường."

      Phó Vịnh Bội hít hơi lạnh, cả người tê dại, "Vậy vận số ta đúng là tốt, ra tôi phải là người đầu tiên...." Dự cảm chẳng lành càng ngày càng nghiêm trọng.

      " hỏi tôi tại sao biết ràng như thế ư?" Giang Thiệu Cạnh "Tốt bụng" hướng dẫn ta.

      "Tại sao biết?" Biết là cạm bẫy, Phó Vịnh Bội vẫn nhịn được tò mò bước vào .

      "Bởi vì chuyện kia huyên náo rất lớn. Hoa khôi của trường vì muốn kéo nó quay lại, chỉ vừa khóc vừa gào đơn giản như vậy, đối phương vì nó tự sát hai lần, chảy rất nhiều máu!" Nụ cười hả hê của Giang Thiệu Cạnh rất lạnh lẽo, rất máu tanh.

      Tự sát?

      Phó Vịnh Bội nắm chặt nắm tay.

      "Kết quả thế nào?"

      "Kết quả, nó vẫn bỏ rơi người ta như thường, coi như đối phương lại vì nó chết mười lần cũng vô dụng!" Môi mỏng của Giang Thiệu Cạnh ra kết quả vô tình.

      Nghe được kết quả này, Phó Vịnh Bội nhắm mắt, lòng tràn đầy tuyệt vọng.

      Đúng, tính cách của người ta chính là dứt khoát như vậy.

      Cho nên vào lúc hôn lễ, ta mới có thể mỉm cười làm bộ biết , mà phải lấy xuống khăn voan trắng.

      "Phó Vịnh Bội, coi như có thủ đoạn kinh người, có thể vãn hồi Diệc Hãn, nhưng tôi đây là cửa đầu tiên qua được!" Giang Thiệu Cạnh tàn nhẫn bỏ đá xuống giếng, "Bây giờ tôi là người đứng đầu nhà họ Giang, tương lai em trai tôi muốn kết hôn với người nào, trước hết phải lấy được đồng ý của tôi, phải con mèo, con chó nào cũng có thể tùy tiện vào cửa chính nhà họ Giang chúng tôi!"

      " nhiều như vậy, còn chưa kết quả của người bạn tốt kia." Lúc mở mắt, mặt ta còn chút dấu vết khổ sở nào, bờ môi của ta lộ ra nụ cười, sang chuyện khác.

      Đây cũng là nguyên nhân ban đầu Giang Thiệu Cạnh chọn ta, đủ trấn định trước bất cứ chuyện gì.

      "Có thể có kết cục gì, đoạn giao mà thôi." ta hời hợt.

      "Phải là cả đời qua lại với nhau , ấy lãng phí hơi sức thù hận hoặc là trả thù, phương pháp tốt nhất của ấy chính là đếm xỉa tới." Phó Vịnh Bội khẽ mỉm cười, đáp trả từng chữ, "Giang Thiệu Cạnh, ấy phải trốn tránh nên bỏ nhà ra , mà là...."

      " ấy bao giờ muốn gặp lại và tôi nữa!"

      Giang Thiệu Cạnh chấn động nặng nề.

      "Ham muốn khống chế của rất mạnh, nhưng rất đáng tiếc, khống chế được Giang Diệc Hãn!" Mặt Phó Vịnh Bội lộ vẻ tiếc hận, "Hơn nữa, Giang Thiệu Cạnh, tôi còn đường lui nào, cho nên chúng ta chỉ có thể đồng sanh cộng tử!"

      ....

      Ánh rạng đông dần dần xuất , bầu trời tràn ngập những rặng mây lờ mờ, khó bề phân biệt. Giang Thiệu Cạnh dựa vào bên cửa sổ, ngón giữa đốt điếu thuốc, khói mù lượn lờ ở bên trong, suy ngẫm đến mất hồn.

      "Xấu hổ, xấu hổ, đứa bé xấu hổ ai muốn!"

      "Bò như chó , chỉ cần mày bò như chó, tao liền bỏ qua mày!"

      " thể bởi vì con là nhi liền đánh những bạn học khác, tính tình con cực đoan lại kiêu ngạo như vậy, giáo viên có biện pháp để cho con đạt được đạo đức đủ cầu."

      ....

      Cho đến khi người phụ nữ kia xuất , vận mạng của ta mới thay đổi

      "Sau này con họ Giang. Nhớ, con phải vĩnh viễn mang họ Giang!"

      Khi người phụ nữ kia dẫn ta tới trước tòa nhà đó.

      "Con là Giang Thiệu Cạnh, sau này con phải cướp toàn bộ mọi thứ ở chỗ này."

      Tòa nhà kia cực kỳ xinh đẹp, cánh cửa cũng lộ ra ánh sáng rực rỡ, căn phòng ở dưới đất của ta vĩnh viễn đều là mùi ẩm thấp, dường như trong nháy mắt liền bị đánh tan tành.


      Mở cửa là thiếu niên.

      "Em là Giang Diệc Hãn, là ai?" Cho dù quần áo của ta dơ dáy bẩn thỉu, thiếu niên đó vẫn lộ ra nụ cười sáng ngời với ta.

      Sau lưng thiếu niên xuất người đàn ông, diện mạo tuấn tú sạch , môi mỏng kiên nghị, giống như khắc ra từ khuôn mẫu với thiếu niên đó.

      " là Giang Thiệu Cạnh, là của em, con của ông ta!" ưỡn ngực từng chữ, dã tâm ****.

      ....

      Mặt trời dần dần mọc lên từ đường chân trời phía đông, cho đến khi chiếu rọi cả vùng đất.

      "Mệt quá." buổi tối ngủ, hai chân Vãn Vãn đau nhức đến phát run.

      nặng nề thở ra hơi.

      Mặc dù mệt đến gần như sắp ngã xuống, nhưng Vãn Vãn thành công ôm được máy chơi game bản số lượng có hạn, khóe môi vẫn lộ ra nụ cười đơn thuần và thỏa mãn.

      "Mình với sâu róm, mình muốn.... chia tay với ta, máy chơi game bản số lượng có hạn này là quà chia tay, ta chắc chắn tức giận chút?" Nghĩ đến điểm này, chân mày nhíu lại.

      Đều do tốt, "sâu róm" với mọi người ta là bạn trai của , lại giải thích, làm chuyện phát triển đến mức này.

      Nhưng tại ....

      "Mình thể có bạn trai, mình muốn thích Giang Diệc Hãn, cho dù chỉ là tiếp tục thầm mến mà thôi...." Ôm máy chơi game, dùng tiếng giống như lông vũ nỉ non

      Cảm giác nhịp tim ngóc đầu trở lại, mãnh liệt như vậy, hoàn toàn có cách nào trốn tránh. Việc có thể làm chỉ là để cho đóa hoa trong trái tim yên lặng nở rộ, có thể nở rộ hoàn toàn.

      "Máy chơi game.... nhờ mày rồi!" khẩn cầu tất cả có thể thuận lợi.
      Last edited by a moderator: 3/12/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19:
      Editor: Hoàng Dung

      "Vãn Vãn, tới đây ." Trong phòng bếp, Giang Diệc Hãn gọi .

      "Ừ!" vẫn ngồi ở trong phòng khách tùy thời đợi lệnh, nhảy dựng lên.

      "Rau dưa đó đều là loại già, thể xào ăn được nữa, cũng nấu canh được! Bên trong củ cải trắng đều là loại già rỗng ruột, có cách nào làm thịt bò hầm củ cải, hơn nữa nếu như hầm thịt bò cách thủy, phải mua thịt bò nạm, mà phải loại thịt sườn bò mắc tiền này! Mùa hè đừng mua bao tử heo, đầy mùi khai, tôi làm món này được. Cua mua lại có thịt, lúc mua thức ăn phải khôn khéo chút, đừng có bộ dáng vừa nhìn liền biết là người dễ dàng bị làm thịt! Còn nữa, cần lập tức mua nhiều thức ăn như vậy, với loại thời tiết này, ngày mai thức ăn còn tươi nữa...."

      đứng ở phía trước cho nghe rất nhiều, thấy phía sau tiếng nào, cho là tức giận, quay đầu lại liền phát nghiêm túc ghi chép.

      bật cười, trời rất nóng đứng ở phòng bếp, buồn bực khi phải đối mặt với bàn nguyên liệu thể nấu ăn được trở thành hư .

      "Muốn phản bác lời tôi ?" Cầm cái xiên xào đồ, cười hỏi.

      Vãn Vãn vội vàng lắc đầu.

      Dáng vẻ nhu thuận của thành công làm vui vẻ, Giang Diệc Hãn hắng giọng cười tiếng, xoa xoa tóc của , " biết nghe lời!" Từ đến lớn luôn muốn có em ngoan như vậy.

      Tay khẽ chạm trán của , nghiêm chỉnh mà , tiếp xúc tay chân đáng kể chút nào, nhưng vào lúc này gương mặt Vãn Vãn lại nóng lên, đầu óc choáng váng , gần như đứng vững bước chân.

      vội vàng mở to mắt, dám ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười của , như vậy khiến tim đập nhanh đến sắp nhảy ra khỏi buồng tim.

      Khoảng cách gần như vậy, sợ bị phát , lực hút của với quá mạnh mẽ.

      " tại cũng gần tám giờ, tôi làm cơm chiên thịt bò với trứng đơn giản, chúng ta tạm chấp nhận được ?" nhìn đồng hồ treo vách tường chút, thời gian quả rất trễ, trọng điểm là bụng cực kỳ đói, cả người cực kỳ mệt mỏi, muốn nấu món quá phức tạp.

      Ngày đầu tiên "Bắt đầu nấu ăn", liền muốn lười biếng.

      may là có chỉ trích , rất dễ chuyện, "Ừ!" Vãn Vãn gật đầu đồng ý.

      Chỉ cần có đồ ăn, miễn là có thể nếm được tay nghề của , cảm thấy thỏa mãn.

      Tốn 10 phút, làm xong bữa ăn tối.

      Vãn Vãn cầm cơm chiên thịt bò với trứng đưa tới, cúi đầu nhìn thức ăn trong tay. Trong mũi ngửi thấy được cỗ mùi thơm ngào ngạt của món ăn, hương vị kia đập thẳng vào mặt, lượn quanh ở mũi , chui vào lòng của , để cho hô hấp cả người đều thông thuận.

      "Nhìn ngon?" ngồi mở miệng lớn ăn cơm chiên, nghi ngờ hỏi cầm chén ngơ ngác nhúc nhích.

      " có, có...." Vãn Vãn phục hồi tinh thần, vội vàng nhét cơm chiên thịt bò vào miệng, nhanh chóng nuốt xuống, bởi vì ăn quá nhanh nên bị nghẹn, thậm chí ho khan vài tiếng.

      "Xem ra rất được hoan nghênh." Thấy thưởng thức, chỉ "Nuốt", Giang Diệc Hãn sờ sờ cằm của mình, võ đoán .

      đưa ly nước ấm cho , để cho có thể thuận lợi nuốt cơm xuống.

      Cúi đầu, lại nếm thử miếng, phải kiêu ngạo, cảm thấy mùi thơm bốn phía, mùi vị đậm đà, tay nghề của mình quả rất tuyệt.

      ", phải, ăn rất ngon!" uống vài ngụm nước mới có thể thuận lợi nuốt xuống.

      vội vàng giải thích, chỉ sợ hiểu lầm, cảm thấy biết phân biệt, "quản" nữa.

      "Làm ơn, tôi chỉ là tin tưởng vị giác của , tôi rất có lòng tin với tài nấu nướng của mình!" Chân mày cau lại.

      "Ừ." Vãn Vãn vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn cơm, lại dám ngẩng đầu.

      "Hôm nay cơm chiên, ngày mai mình tan việc sớm, nên nấu món ngon gì cho vợ con ngu ngốc của chúng ta đây?" Vừa ăn, vừa lầm bầm lầu bầu, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, "Đúng rồi, ngày mai mua ít tôm, tôi trở về sớm, làm tôm tỏi cho ăn!"

      "...." vùi đầu ăn cơm.

      " phải là tôi tự khen mình, theo tôi, có phúc, tôi làm cho ngày ngày vui vẻ!" Tâm tình của rất tốt. tự biên tự diễn.

      "...."

      Thấy mình đùa mà xung quanh có động tĩnh gì, cũng phản bác tiếng, ngước mắt nhìn thấy bên má đột nhiên nhiễm hồng.

      "Sao lại đỏ mặt?" nghi ngờ cúi người đến gần .

      Có phải do nhịn cười ? Buồn cười liền hào phóng bật cười , da mặt dày lại sợ bị tổn hại.

      " có, thời tiết hơi nóng." qua loa, còn dùng tay quạt quạt gò má nhiễm đỏ của mình.

      Vãn Vãn, bản thân 24 tuổi rồi, phải thiếu nữ 18 tuổi thầm mến đâu! liều mạng nhắc nhở mình, sờ lên khuôn mặt của mình, để cho nó tiếp tục nóng lên nữa.

      "Đúng, mấy ngày nay có chút nóng, nhưng trong phòng khách mở điều hòa quá hao tốn điện rồi, chúng ta nhịn chút, chờ tháng bảy, tháng tám nóng thêm chút nữa, chúng ta xa xỉ phen!" Điện nước đều là gánh, muốn làm cho bé ngốc này gánh kinh tế quá nặng, vì thế cho dù mình nóng đến sắp nằm bò cũng quyết định tiếp tục nhịn.

      "Ừ." có ý kiến đáp đồng ý.

      ....

      Tôi rất luyến tiếc ăn hết chén cơm chiên thịt bò này! Lúc ngơ ngác cầm cơm, phải rất cố gắng khắc chế mới có thể xông về phòng, chụp hình lưu niệm trước. tiếc nuối, có dũng khí như vậy....

      Bị ánh mắt hoài nghi của nhìn chăm chú, tôi cảm thấy mình giống như bị cuốn vào trong ánh mắt mênh mông như biển của , tâm sắp bị biển nuốt hết, như là bị thiêu đốt.

      gọi ngu ngốc rất thân mật, bộ dạng cười lên là đẹp mắt.

      "Chúng ta" "Chúng ta" , há miệng là "Chúng ta" , ngậm miệng cũng "Chúng ta" , rất thích hai chữ này.

      là sợ ngu ngốc của mình dọa , cho nên tôi thời tiết hơi nóng. Thuận tiện nhắc nhở mình, ngày mai phải tìm lý do tự nhiên hơn.

      ....

      Đêm đó, Vãn Vãn ghi chú mấy dòng chữ này trong nhật ký.

      ....
      Last edited by a moderator: 5/12/15
      Wintercô gái bạch dương thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 20
      Editor: Bồ CôngAnh

      Ăn tối xong, Vãn Vãn “Bắt đầu làm việc”, đôi tay mịn màng vươn vào trong bồn rửa bát đầy bọt, cười híp mắt, bắt đầu tỉ mỉ rửa bát.

      Từng cái bát được rửa sạch , ca hát trong lòng, nhưng mà, tính cách của vốn hướng nội, cùng lắm, cũng chỉ là mặt nóng hừng hực mà dùng lượng chỉ mình có thể nghe được, khẽ hát.

      Giang Diệc Hãn giúp sắp xếp bát đũa xong mới tắm, sau khi tắm xong, mặc cái áo phông trắng nhàn nhã ngồi ở phòng khách đọc báo buổi tối:

      Công ty trò chơi SquareEnix nổi tiếng tung ra 200 bản hạn chế kỷ niệm tròn mười năm máy chơi game “Ảo tưởng cuối cùng” ra đời, làm cho nhóm người mê Võng Du điên cuồng tranh giành. Rạng sáng ngày hôm nay, người đứng trước cửa của cửa hàng XX giữ độc quyền về máy trò chơi này xếp thành hàng dài, Thượng Hải cả đêm đều có mưa , nhưng mà, hề làm giảm nhiệt tình của những người tuổi trẻ mê Võng Du.
      dien.da.n.le.q.uy.don

      Vỗn dĩ, Giang Diệc Hãn cũng chỉ là tiện tay xem qua thôi, nhưng mà, bức hình đăng báo kia, nhìn rất quen mắt, dường như gặp qua ở đâu đó rồi phải.

      nghĩ nghĩ lại, cuối cùng, ánh mắt dừng lại túi ny long màu trắng ghế sa lon kia, mở túi ra, quả nhiên, chính là cái máy chơi game trong bức hình.

      “Vãn Vãn, rất thích chơi game sao?” Đứng dựa vào cửa phòng bếp, Giang Diệc Hãn cười như cười hỏi.

      Vãn Vãn rửa chén, nghe được câu hỏi của , lập tức nghiêm túc.

      “Bình thường…” hơi chột dạ.

      Có phải mình luôn thức suốt đêm để chơi game bị biết được ? Ở chung dưới mái nhà, hình như khó mà bị bắt gặp?

      Cho dù biết đây là tự do của mình, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng yên.

      “Thế này mà là bình thường sao??” Giang Diệc Hãn vừa cười vừa giơ cái máy chơi game bản hạn chế tay lên.

      Vãn Vãn mở to mắt, thầm trách mình quá sơ ý, nên để máy chơi game ở ghế sa lon.

      “Đội mưa đứng suốt đêm xếp hàng có mệt ?” Giang Diệc Hãn thuận miệng hỏi câu.

      “Ừ…” Vãn Vãn dám ngẩng đầu lên.

      “Mắc mưa?” Giang Diệc Hãn nhìn cái.

      “Ừ.” Vãn Vãn thành trả lời.

      bị sốt chứ?” tiếp tục hỏi.

      .” May mà về sau có cái ô, hơn nữa, sức khỏe của rất tốt, dễ ngã bệnh được.

      ra , người bạn làm ở tổng đại lý máy chơi game ở Thượng Hải, nếu như sớm cho biết, gọi cuộc điện thoại là có thể dễ dàng giải quyết.

      muốn cho biết .

      , phải là cho tôi dùng, đúng, là bạn…” Sắc mặt Vãn Vãn hơi trắng bệch, sắp gánh nổi áp lực, giọng giải thích.


      Cứ như vậy bị Giang Diệc Hãn hỏi đáp, làm cho chợt nhớ tới Giang Thiệu Cạnh , “ Hạ, lãng phí cả buổi tối, chỉ để lấy được chiếc máy chơi game phiên bản hạn chế, cảm thấy, cuộc sống cứ trôi qua như vậy, lãng phí thời gian cách đáng xấu hổ hay sao?”

      Nếu Giang Diệc Hãn cũng có cái nhìn như vậy, nên làm gì bây giờ? Dù sao, Võng Du có thể khiến con người mất ăn mất ngủ, nhưng mà đối với những người hứng thú, hề tán thành.
      Bồ.Công.-d.d..l.q.d

      Về việc Giang Thiệu Cạnh nghĩ thế nào về , Vãn Vãn vốn so đo, dù sao, đối phương cũng chỉ là người xa lạ, nhưng mà, nếu người đó đổi thành Giang Diệc Hãn…

      “Sao vậy?” Giang Diệc Hãn thu lại nụ cười.

      Sâu Róm nghe tôi ở Thượng Hải, liền nhờ tôi mua hộ máy chơi game…” Vãn Vãn năm mười khai báo lại mọi việc.

      Cho nên, mê chơi game như vậy, nếu như thích chơi game,

      Hạ Vi Vãn, rốt cuộc mày khẩn trương cái gì? ấy chỉ thuận miệng hỏi mấy câu mà thôi, mày lại nghĩ đâu vậy?

      Càng nghe, sắc mặt của Giang Diệc Hãn càng trầm xuống.

      Lúc đầu, thực chỉ thuận miệng hỏi chút mà thôi, sợ bị bệnh mà còn kiên trì đòi rửa chén, nhưng mà, bây giờ, có cách nào làm như mình nghe thấy lời giải thích của .

      “Trò chơi này rất hay, xếp hàng cả đêm chỉ để đưa cho người khác, vậy đưa cho tôi cũng được!” Nụ cười trở lại gương mặt , làm như có chuyện gì ném ra câu như vậy.

      Cái gì? Nghe vậy, Vãn Vãn trợn tròn mắt.

      “Giang, Giang… Hãn!”

      Vãn Vãn vội vàng gọi lại, nhưng mà, Giang Diệc Hãn làm như nghe thấy, cầm máy chơi game của , xoay người trở về phòng!



      Vãn Vãn ngồi ở trong phòng của , khẩn trương nhìn .

      Mà người bị nhìn chăm chú, ngược lại gương mặt lại tự nhiên thoải mái, siêu cấp vui vẻ chơi game.

      Sau khi lại chém giết xong cửa ải, đầu cũng quay lại, lành lạnh câu, “ tệ, cảm giác, tốc độ, hình ảnh đều rất được.”

      Vãn Vãn nuốt cổ họng, nhìn cái ót , cẩn , “Vậy, chơi có vui ?”

      “Vui chứ, rất lâu rồi tôi được chơi trò chơi vui như vậy!” ra , kể từ khi lên cấp ba, còn quá mê chơi game nữa.

      “Vậy, vậy… Vậy tốt rồi.”

      Lại đợi lúc lâu, đến lần thứ ba ân cần pha trà cho Giang Diệc Hãn liếc nhìn đồng hồ báo thức.

      “Gần mười giờ rồi, hôm qua đêm ngủ, có phải bây giờ nên về ngủ rồi ?” nam quả nữ, còn ở trong gian như vậy, vẫn nên kiêng dè chút hơn.

      Nghe vậy, Vãn Vãn định ngồi xuống lần nữa, mông cách ghế ngồi khoảng vài mi li mét, do dự, đấu tranh lại hỏi, “Này, máy chơi game rất được hả?”

      tệ.” Nhân lúc chém giết, xoay người lại, nở nụ cười cực đẹp với , miệng đột nhiên trở nên cực kỳ ngọt, “Cảm ơn Vãn Vãn, món quà sinh nhật này, tôi rất thích!”

      Quà sinh nhật? biết là bị nụ cười của mê hoặc, hay là bị câu của dọa sợ, Vãn Vãn cảm thấy đầu mình hơi choáng váng.

      “Nhưng mà… Nhưng…” Vãn Vãn lắp bắp.

      “Ngày đó tôi mời ăn cơm, nhưng tặng quà cho tôi, vừa hay, món quà này, tôi vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng thích, cho nên, cám ơn !” cố ý dùng vài chữ vô cùng liền nhau, hơn nữa còn cám ơn.

      “Giang… Hãn, đừng có đùa!” Vãn Vãn bị bắt nạt đến sắp khóc rồi.

      Máy chơi game này rất quan trọng với , thể đưa cho được.

      “Ừm hừ.” từ chối cho ý kiến, hừ cái.

      Đùa? cũng có đùa, tại vô cùng nghiêm túc.

      “Tôi… Ngày mai tôi mua, thích gì, tôi đều mua cho !” ngồi xổm trước mặt , vỗ tay cầu xin tha thứ.

      “Tôi chỉ thích cái máy chơi game này!” Nào ngờ, vô cùng nể mặt mà từ chối.

      Vãn Vãn gấp đến độ hốc mắt cũng đỏ lên, nhưng mà căn bản nhìn thấy.

      Nhưng mà, lần này ngồi chơi game, ràng trầm mặc rất nhiều.

      kéo vạt áo , để ý tới, tiếp tục cẩn thận từng li từng tí kéo kéo.

      “Vãn Vãn, nếu tôi thích , đừng để cho tôi đứng suốt đêm chờ mua máy chơi game, cho dù đứng vài đêm cũng có vấn đề gì, chỉ cần ấy có thể vui vẻ là được!” chơi game, đột nhiên ra câu này.

      biết, ai mà làm bạn rất hạnh phúc, khi đó cũng rất hâm mộ Phó Vinh Bội, nhưng mà hiểu, tại sao lại câu này.

      Tiếp tục kéo góc áo của , Vãn Vãn tội nghiệp tiếp tục níu lấy .

      Trả lại cho tôi mà! Cầu xin !

      “Nhưng mà ngược lại, tôi vô cùng thích vật, muốn bạn tôi cực khổ đứng xếp hàng suốt đêm để đổi lấy? Đàn ông cái rắm gì!” hừ lạnh tiếng.

      đem suy nghĩ bày tỏ đầy đủ ràng, nhìn vừa mắt, vô cùng khó chịu với cái tên Sâu róm kia! Muốn sao tự mình mà xếp hàng, cái thể loại đàn ông gì vậy!
      di.e.n.d.a.l..q.u.y.do.n

      Vãn Vãn cái hiểu cái tại sao đột nhiên lại tức giận, nhưng mà…

      “Giang… Hãn” Nước mắt của Vãn Vãn đều sắp rơi xuống rồi.

      Cái máy trò chơi này, đối với thực rất quan trọng.

      Nhưng mà, Giang Diệc Hãn chỉ hất tay ra, mắt híp thành đường thẳng, ý làm bộ dáng đáng , cười với lặp lại lần nữa, “Tôi rất thích món quà sinh nhật này, cám ơn tiểu ngu ngốc của nhà chúng ta, vất vả rồi.”

      muốn nhìn xem, bị cướp quà tặng, tên côn trùng kia ** giận dữ như thế nào, muốn nhìn chút, tiếp tục bị bạn trai ức hiếp như thế nào!

      “Chờ đến sinh nhật của tiểu ngu ngốc nhà chúng ta, tôi cũng trả lễ lại như vậy, đưa phần đại lễ cho .” thực thích bé thuần khiết hiền lành này, cho nên, nếu muốn đội mưa xếp hàng đêm, cũng OK!

      đều như vậy, còn có thể làm sao?

      Trong nháy mắt, Vãn Vãn có loại cảm giác khóc ra nước mắt.

      có quà tặng chia tay, chia tay với tên Sâu Róm kiểu gì đây?
      Last edited: 12/12/15
      cô gái bạch dươngbellchuong thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21
      Editor: Bồ CôngAnh

      Tối hôm qua, , nếu buổi sáng dậy sớm được, nấu cháo cho tôi.

      Vừa rời giường, tôi liền nhìn thấy bát cháo bàn.

      Tôi nếm thử miếng, hương vị đậm đà ấm áp, tan ra ở trong khoang miệng, quấn quanh đầu lưỡi.

      Tôi nhướn mày, vẻ mặt giãn ra, ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy liền hỏi, “Ngon ?”

      “Ngon, rất ngon!” Tôi cười gật đầu phụ họa.

      Ăn ngon đến mức, muốn cất kỹ.

      “Ừ, tôi cũng cảm thấy đồ ăn trong tiệm cháo ở tầng dưới cũng tệ lắm.”

      Chỉ câu , làm cho mặt tôi ngốc trệ, may là, phát ra.

      còn rung động kia, cúi đầu, nếm lại lần nữa, hương vị ở lưỡi trở nên biến dạng.

      Chỉ là, hôm nay nhìn thấy , hô hấp vẫn cảm thấy khó khăn như vậy. Lần này, tôi phải mất bao lâu, mới có thể dập tắt được rung động hồi sinh ở trước ngực.

      ( trang nhật ký)

      ***

      Rốt cuộc, khi nào mới có thể cầm lại chiếc máy chơi gảm kia đây? Sâu Róm nhiều lần thúc dục Vãn Vãn, đều chỉ có thể ấp úng.

      “Vãn Vãn, tôi ra ngoài đây!” Sau tiếng kêu, Vãn Vãn vội chạy ra khỏi phòng, chỉ kịp nghe được tiếng đóng cửa.

      bàn, còn có chén cháo thịt nạc trứng muối.

      Mấy ngày hôm này, và Giang Diệc Hãn đều ăn cháo ở tiệm cháo dưới tầng này. Giang Diệc Hãn vừa rời giường, gọi trước cuộc điện thoại xuống tầng dưới, chờ khi tắm xong, cháo nóng hổi cũng được đưa tới nơi.

      Mỗi lần, đều để lại cho nhiều hơn chút, đây chỉ là hào phóng với người ở chung mà thôi.

      hơn.

      Vãn Vãn cảm thấy mình vừa vui vẻ lại vừa mất mất mát mâu thuân nhau.

      Đặc thù của nghề nghiệp, vì thế rất bận rộn, hơn nữa, Tổng Biên Tập của tòa soạn bọn họ cầu đối với công việc vô cùng nghiêm khắc. Ngày đó vốn đồng ý về nhà sớm, nhưng mà, tạm thời có cuộc phỏng vấn phải làm, chỉ có thể để đống tôm vừa mới mua vào trong tủ lạnh, nhưng mà dám mở miệng thúc giục lung tung, thực dám.
      di.e.n..da.n.l.e..q.u.y.do..n

      Buổi trưa, mở tủ lạnh ra, lấy ra khối đóng thành đá, bỏ vào trong lò vi sóng để dã đông.

      Đó là cơm chiên thịt bò làm ngày đó vẫn còn thừa lại, ngày hôm sau bảo vứt , nhưng mà, Vãn Vãn lại bỏ chúng nó vào trong ngăn đá, mỗi ngày ăn bát .

      đáng tiếc, hôm nay là bát cuối cùng rồi.

      Bát cơm sau khi được làm nóng, Vãn Vãn lấy cốc nước vừa nhai kĩ nuốt chậm, vừa lâm vào trầm tư.

      Aizzz, phải làm thế nào đây? Vốn định làm vẻ mặt nghiêm túc, hướng Giang Diệc Hãn cứng rắn lấy lại, nhưng mà, dáng vẻ của có vẻ vô cùng thích, ngay cả làm cũng mang máy chơi game theo.

      thích như vậy… có thể mở miệng kiểu gì đây? Nhưng mà, có máy chơi game này như hứa, chắc hẳn Sâu Róm vô cùng tức giận ?!

      “Tinh tinh”

      Vừa nghe thấy tiếng báo có tin nhắn, da đầu Vãn Vãn liền tê dại, mở ra đọc, quả nhiên…

      “Đầu gỗ, hôm này là ngày chân nhân tú cuối cùng, em nhất định phải xuất đấy!!! Còn nữa, tiện thể mang máy chơi game cho nha!!!”

      Xem ra, thể tránh được rồi…



      Đây là lần đầu tiên Vãn Vãn gặp bạn mạng, cảm giác đặc biệt thấp thỏm.

      Chuyên gia đều , nếu như có võ công hạnh nhất cùng trí thông minh, ngàn vạn lần được gặp mặt bạn khác phái mạng. Mà Vãn Vãn tự nhận mình có võ hai có trí thông minh, cho nên, vẫn đem thế giới ảo, dẫn đường đến thực.

      “Lương, Lương Vũ, cậu… Cậu đến chưa?” được vài bước, Vãn Vãn liền khẩn trương lấy điện thoại ra.

      “Yên tâm , mình đến rồi! Cậu cứ về phía trước , nếu có gì đúng, mình báo cảnh sát giúp cậu.” Lương Vũ đáp lại .

      “Này, cần khoa trương như vậy chứ?”

      “Ai cần khoa trương như vậy? Người thế giới mạng đều là giả dối, tuyệt đối chân , nếu các người gặp mặt, phát đối phương hề đối với mình chân thành như vậy, hơn nữa, khả năng có thể rất an toàn, làm thế nào? Cậu đọc báo sao? Có cũng gặp bạn mạng, kết qua là uống ly nước bị bỏ thuốc mê, ngày hôm sau tỉnh lại, nằm ở trong bồn tắm, bên thận bị người ta cắt mất rồi!” Lương Vũ cố ý hù dọa , “Cậu chính là người ngốc nhất trong những người ngốc, ngộ nhỡ bị người ta bán , có khi còn ngồi đếm tiền cho bọn họ!”

      Vãn Vãn càng nghe càng sợ, “Chắc như vậy đâu, mình quen ấy lâu như vậy…”

      “Cậu biết cái gì, cậu chỉ nghe đối phương kể về tình trạng của bản thân, ta là là kỹ sư phần mềm máy tính, chẳng lẽ cậu coi là sao? Cậu có nghĩ đến, mình có thể bị lừa , biết người biết mặt nhưng biết lòng.”

      Tối hôm qua nghe Lương Vũ tràng như vậy do dự hỏi, “Nếu cậu cảm thấy hứng thú như vậy, cùng mình ?”

      “Hừ, ai với cậu là mình thấy hứng thú?” Lương Vũ kêu oan.

      Nhưng mà hôm nay, Lương Vũ vẫn chủ động xuất .

      “Mình là thấy chúng ta là bạn bè, nên để cho cậu dễ dàng bị người lừa như vậy…!” ra , trong lòng mọi người đều hiểu , Lương Vũ vẫn luôn hiếu kỳ Sâu Róm trông như thế nào, mới có thể cùng Vãn Vãn.

      Vãn Vãn tâm nặng nề bước về phía trước, tới nơi hẹn.

      Cách đó xa, có người con trai đứng ngừng nhìn đồng hồ tay, người con trai này gầy gò cao lêu nghêu, dáng vẻ bình thường, nhưng lưng được thẳng, mặc dù chưa tới mức gù lưng, nhưng mà có cách nào làm cho người ta cảm giác cao lớn.
      Bồ.Công.-d.d..l.q..d

      đeo mắt kính gọng đen, dưới khóe miệng có nốt ruồi, chỗ đó, tục gọi là nốt ruồi phúc khí.

      Trước đó Vãn Vãn cũng có nhìn qua hình của Sâu Róm, lập tức nhận ra , nhưng mà giùng giằng do dự, Vãn Vãn vẫn có cách nào thoải mái mà đến phía trước được.

      Đặc biệt là, trong tay trống trơn, có máy chơi game tiếp thêm can đảm cho !

      Có lẽ đứng lề mề ở đó quá lâu, trong nháy mắt bốn phía đều nhìn vào, tên con trai có nốt ruồi nhìn về vị trí đứng, ánh mắt ràng dừng chút.

      “Bên kia có tiểu mỹ nữ nhìn cậu kìa.” người con trai gầy như cây gậy trúc đứng cạnh , đẩy đẩy , đùa, “Có phải là Đầu Gỗ ?”

      thể nào!” Người con trai có nốt ruồi xua xua tay, nhưng hai mắt vẫn nhìn về phía Vãn Vãn, “Nếu Đầu Gỗ xinh đẹp như vậy, chắc chắc suốt ngày che che giấu giấu như vậy.” thể nào, cho nên, mục đích đến đây hôm nay chỉ là muốn lấy máy chơi game thôi.

      “Nhưng mà, ấy vẫn luôn nhìn cậu!” Đồng bạn lại nhắc nhở .

      sao? Để ấy nhìn thêm mấy lần , ai kêu đây lớn lên đẹp trai như vậy!” Chàng trai có nốt ruồi sờ sờ đầu, tuy rằng tự mãn như vậy, nhưng ánh mắt vẫn lâng lâng, nhàng nhìn về bên.

      lúc lâu, Vãn Vãn vẫn đứng im tại chỗ, tiếp tục giãy giụa, từ chối lâu, lấy dũng khía, muốn bước về phía trước.

      Đột nhiên, dáng vẻ thon dài cách đó xa, bóng dáng tuấn đập vào mắt của .

      “Giang Hãn, cậu cũng tới hội triển lãm chụp ảnh mấy em sao?”

      “Hết cách rồi, trang báo mình phải làm kỳ này, chuẩn bị làm kỳ về nữ thần Võng Du!”

      “Mình cho là cậu làm bên mảng Anime này chứ, dù sao trước đây rất ít khi thấy cậu viết về mảng này.”

      “Tổng Biên Tập của bọn mình , lấy lượng tiêu thụ làm tiêu chí hàng đầu.”

      Nụ cười mê người quen thuộc, đưa lưng về phía , chuyện cùng với đồng nghiệp.

      Ông trời! Vãn Vãn bị dọa phải lùi từng bước về phía sau.

      Đột nhiên bụng phải quặn đau trận, Vãn Vãn xoay người bỏ chạy.

      “Này, Vãn Vãn, sao cậu kém cỏi như vậy, chạy cái gì mà chạy!” Lương Vũ tinh mắt, mắng ở trong điện thoại.

      Sâu Róm lấy điện thoại di động ra, gọi vào số của Đầu Gỗ, đáng tiếc, đầu dây vẫn báo bận.

      à!” Thấy người vẫn cùng “Liếc mắt đưa tình” chạy trối chết, Sâu Róm gấp đến độ chạy đuổi theo.
      Last edited by a moderator: 12/12/15
      cô gái bạch dươngbellchuong thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22:
      Editor: Bồ CôngAnh

      à, cũng đến tham gia buổi gặp mặt chân nhân tú sao? thích chơi game à, game mà chơi tên là gì vậy? Có lẽ chúng ta từng gặp nhau trong biển ‘Du’ mênh mông rồi!” Sâu Róm lấy can đảm ngăn lại, có vẻ rất muốn làm quen với .

      Sau lưng, chàng trai gậy trúc huýt gió.

      Loại cảm giác này, Vãn Vãn ra được, mọi khi ngồi ở trước màn hình biết nhau rất lâu, rất lâu, rất lâu, thậm chí còn có thể hàn huyên tâm , nhưng mà , khi người đứng trước mặt có cảm giác vô cùng xa lạ và khó chịu, dường như câu cũng được.
      di..ễ.nđ.à.n..lê.q.úyđ..ô.n

      ràng nhìn thấy ảnh của Sâu Róm, nhưng mà vẫn cảm thấy sợ hãi với người này.

      ra, tôi là Mộc…”

      Vừa nghe đến chữ “Mộc”, hai mắt của Sâu Róm trợn to, tỏa ra ánh sáng kì dị.

      phải là Đầu Gỗ chứ, thể nào, vận khí của tốt như vậy? Làm sao có thể chứ!

      “Vãn Vãn.” lúc nhắm mắt ra hai chữ “Đầu Gỗ” phía trước vang lên giọng đầy từ tính.

      trùng hợp quá, sao lại ở đây?” Giang Diệc Hãn cầm máy ảnh, dường như chỉ thuận miệng hỏi câu.

      Đúng vậy, quá trùng hợp mà, khéo đến mức muốn chạy, chạy được nửa, lại bị đuổi kịp.

      “Biết tôi ở khu triển lãm, cho nên đến tìm tôi sao?” để kịp trả lời, Giang Diệc Hãn tiếp tục dịu dàng cười hỏi.

      Đối với cái vấn đề này, Vãn Vãn muốn thành thực lắc đầu, nhưng mà nhìn thấy nụ cười “Rất nhiệt tình”, “Rất vui vẻ” của , Vãn Vãn đành lòng dội gáo nước lạnh xuống đầu .

      Vãn Vãn chỉ có thể mỉm cười.

      thôi, đến tận đây rồi, tôi mời ăn cơm.” Giang Diệc Hãn rất tự nhiên vòng tay lên vai .

      Vãn Vãn cần thận từng li từng tí nhìn bàn tay khoác lên vai mình, nhịp tim lại lỡ nhịp lần nữa.

      muốn cho biết, mình ăn trưa rồi, nhưng đến bên miệng lại biến thành…

      còn chưa ăn trưa sao?” Vãn Vãn nhíu mày hỏi.

      “Hôm nay rất nóng, chút ngon miệng cũng có, ngờ hai giờ chiều rồi.” thường bận rộn đến hai ba giờ chiều mới ăn cơm trưa.

      Loại thời tiết này đúng là muốn lấy mạng của những nhân viên hay phải ra ngoài như mà!

      Có phải bị trúng gió rồi ? Vãn Vãn cau mày nhìn .

      Đột nhiên cảm thấy kiếm tiền cũng vất vả, để cho cảm thấy khổ sở.

      “Vậy sao được? Nóng như thế nào cũng phải ăn cơm, nếu dạ dày hỏng mất! Thân thể mới là tiền vốn cách mạng!” Vãn Vãn nhịn được lo lắng càu nhàu .

      “Cho nên, nhìn thấy liền cảm thấy vui vẻ, lập tức cảm thấy thèm ăn rồi.” cười sang sảng tiếng, ôm lấy vai , “Khuôn viên này có quán ăn , bên trong phục vụ cơm trưa, đồ uống lạnh, chúng ta thôi!” Thời tiết lúc này, hơi nóng cuồn cuộn như muốn nướng cháy người ta, cũng cần vì những người vô vị mà mạo hiểm để bị cảm nắng!
      di..ễ.nđ.à.n..lê.q.úyđ..ô.n

      Vừa nghe đến đồ uống lạnh, Vãn Vãn lập tức thèm suy nghĩ gì nữa theo chân Giang Diệc Hãn, nghĩ nhanh chóng đến nơi có điều hòa, để cho cảm thấy thoải mái chút! Lo lắng như vậy, Vãn Vãn cũng biết mình gần như đem Sâu Róm coi như khí mà quên luôn rồi.

      Nhìn thấy màn trước mắt, Sâu Róm xụ mặt xuống, vừa rồi trong nháy mắt, còn tưởng mình vận số tốt như vậy, cho rằng mắt to có mái tóc xoăn tự nhiên này là Đầu Gỗ! Quả nhiên, con người nên ôm quá nhiều ảo tưởng, ra vừa rồi tiểu mỹ nữ phải là nhìn , mà là chàng đẹp trai sau lưng .

      Chịu đựng cảm giác mất mát mãnh liệt, định lùi về phía sau.

      “Quý Vị Vãn, sao cậu có thể như vậy? phải trước, hai chúng ta cùng nhau sao?” Lương Vũ đỏ mắt nhảy ra ngoài, ngăn cản đường của bọn họ.

      núp ở chỗ bị ánh nắng mặt trời nướng cho cháy khét, chịu đựng ánh mắt bị con ếch độc hại, Vãn Vãn có thể lại tốt số theo trai đẹp uống đồ uống lạnh, đây là cái thế giới gì hả? Hơn nữa, quan trọng là, cái tên Sâu Róm kia phải là nhân vật chính của ngày hôm nay sao?

      Mặc dù, chỉ đứng phía xa nhìn trộm, đủ để Lương Vũ nhìn thấy bộ mặt , rốt cuộc hiểu cái gì là trạch nam, cái sơ mi trắng giặt đến ố vàng, khẳng định chính là đồng phục làm việc, người đàn ông luôn nhìn vào máy tính, quả nhiên thể mong đợi có bất kỳ phẩm vị gì, căn bản chính là con ếch nam điển hình! Điều này làm cho thấy lãng phí thời gian, muốn về nhà ngay lập tức.

      Lúc Lương Vũ nhảy ra, Vãn Vãn mới giật mình, từ lúc Giang Diệc Hãn xuất , làm đầu óc của mình liền phát dục.

      muốn xin lỗi.

      “Lương Vũ, trùng hợp , lại gặp mặt rồi! cũng tới tham gia chân nhân tú sao, hay là tới gặp bạn mạng?” Giang Diệc Hãn thoải mái chào.

      ấy là cùng…” Vãn Vãn muốn giải thích.

      “Lương Vũ, hôm nay mặc quần áo rất đẹp, nếu mà tham gia chân nhân tú như tôi , tôi rất có lòng tin, nhất định có thể đoạt được chức vô định, trở thành nữ thần Võng Du!” Giang Diệc Hãn liếc nhìn , với giọng thưởng thức.

      Nghe thấy , vội vàng nhìn về phía Lương Vũ, hôm nay Lương Vũ mặc cái áo tơ tằm màu đen mát mẻ, chất liệu rất mỏng, hơi xuyên thấu, áo ngực màu đen bên trong như như , phía dưới mặc cái quần ngắn miễn cưỡng có thể che mông, khiến cho đôi chân thon dài, màu lúa mạch mê người tùy tiện ra.

      ra là, thích những ăn mặc mát mẻ như Lương Vũ? Vãn Vãn cúi đầu nhìn thoáng qua cái áo phông giản dị của mình, lại nghĩ tới các phóng viên khác hỏi có phải đến hội triển lãm để chụp ảnh các em , cỗ cảm giác ê ẩm, tràn ngập trái tim.

      Có phải đàn ông đều thích phụ nữ mặc ít? Kiểu phụ nữ giống như ngay cả những bộ quần áo tay cũng chưa bao giờ mặc thử, khẳng định trong mắt , chẳng có chút quyến rũ nào?! Vãn Vãn cảm thấy như đưa đám.

      Nữ thần Võng Du?

      Vừa nghe thấy trai đẹp ca ngợi, Lương Vũ lập tức kiêu ngạo tự tin, “Đó là đương nhiên, tôi chỉ xinh đẹp, phẩm vị quần áo cũng rất tốt, tôi mà muốn giành lấy cái danh hiệu nữ thần Võng Du, làm gì có đất đặt chân cho những em dung tục kia?”
      di..ễ.nđ.à.n..lê.q.úyđ..ô.n

      Giang Diệc Hãn vỗ tay phụ họa, “Đúng vậy, đúng vậy, Lương Vũ, mà ra tay, nhất định có thể bắt được trái tim đàn ông làm tù binh.”

      Lương Vũ được khen liền cảm thấy tự mãn, cái danh hiệu nữ thần Võng Du kia, phải thử chút, chứng minh sức quyến rũ của mình!

      “Lương Vũ, lên , đem những Phù Dung tỷ, Phương muội muội đẩy hết xuống đài , tôi đối với việc giải cứu số mạng của các trai tơ, dẫn bọn họ về con đường thẩm mỹ quan đúng đắn có lòng tin.” chỉ vào giữa sân khấu ngừng cổ vũ.

      “Coi như tinh mắt.”

      Hai người bọn họ sao lại trở nên hợp cạ như vậy?

      “Đúng rồi, còn chưa cho tôi biết, gặp được Sâu Róm trong truyền thuyết chưa?” Giang Diệc Hãn đột nhiên hỏi câu.

      “Gặp được rồi, phải là ta sao?” Ngón tay của Lương Vũ chỉ vào con ếch trạch nam bên cạnh theo bản năng.

      Sâu Róm bị điểm đến tên, nhất thời kinh ngạc hồi, đại mỹ nữ tự tin tràn đầy làm cho người ta kinh nể trước mắt chính là Đầu Gỗ? Ông trời! thể nào! Internet quả nhiên là thế giới thần kỳ!
      Last edited by a moderator: 12/12/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :