1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

KHÔNG YÊU ĐỪNG QUẤY RẦY! - Đản Đản 1113 (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 20:
      Editor: Hoàng Dung

      Sau đó, ba người bọn họ cùng trở lại Thượng Hải, mỗi người đều có tâm riêng.

      Mưa ngoài cửa sổ, tí tách dưới đất, thời tiết ẩm ướt như vậy kéo dài vài ngày.

      Tâm tình Vãn Vãn cũng ẩm ướt như vậy.

      vẫn ở nhà, muốn đâu, cũng chịu .

      đợi điện thoại người, nhưng đợi rồi lại đợi, luôn đợi đến thất vọng.

      phải tự với mình, sau này đợi thêm nữa sao? Cảm giác khó ngày đó vẫn còn ở trong trái tim .

      Rất nhiều vấn đề, chỉ là cố ý lựa chọn quên , nhưng có nghĩa là nó tồn tại, ví dụ như....

      Về mặt pháp luật, đúng là phụ nữ kết hôn, mặc dù đơn thỏa thuận hôn nhân sớm bị đè ở dưới gối, nhưng tất cả chuyện bây giờ, luôn có vẻ như càng để ý càng phát triển mạnh hơn.

      Cho dù là đám cưới giả, cũng thể thay đổi và Giang Diệc Hãn từng là quan hệ chị dâu em chồng.

      Trước khi quyết định sinh con ra, trong lòng sớm quyết định có "chỗ" cho tình . Chỉ là làm sao giữ được đứa bé, để cho nó có thân phận hợp pháp, những thứ này đều là trọng điểm suy nghĩ của .

      Nhưng tại sao quay đầu lại phát , mình biến tất cả thành rất tệ.

      Ở Thanh Đảo, cảm thấy mình dường như chạm tới tim của . Cho nên ở trước mặt tình , lần nữa động lòng, khát vọng hạnh phúc như thế? Giang Thiệu Cạnh xuất , lại như tưới tỉnh bằng chậu nước lạnh.

      Diệc Hãn , sợ núp ở trong lòng của .

      Nhưng có thể núp ở trong ngực của sao? xác định nổi.

      Nếu bao tay chỉ có thể ấm tay, cái tay khác rất khổ sở.

      Nếu như hai người bọn họ ở chung chỗ, đại biểu phải vui vẻ, mà là mất , vậy phải làm thế nào? Chỉ cần ngày còn là Giang Diệc Hãn, tồn tại của đối với chính là loại khó chịu thôi.

      "Là tôi, tôi ở dưới lầu nhà em, mở cửa để cho tôi lên!" Hình ảnh truyền từ điện thoại cửa chính lầu dưới khiến cho ngẩn người.

      Người chờ đến, người đợi hết lần này tới lần khác lại tìm tới cửa.

      Vãn Vãn có chút hoảng hốt, có chút sợ hãi.

      "Tôi...tôi chuẩn bị nghỉ ngơi...." Vãn Vãn theo bản năng muốn trốn tránh.

      "Chỉ là muốn tán gẫu với em chút mà thôi, em trước để cho tôi lên rồi ." Giọng Giang Thiệu Cạnh nghe vô cùng túc nghiêm, dường như lại trở về đại ca Giang quen thuộc tỉnh táo đó.

      Vãn Vãn có chút an lòng, ra bọn họ đúng là nên chuyện chút.

      Rốt cuộc nhấn mở khóa.

      phút đồng hồ sau, Giang Thiệu Cạnh xuất ở trước mặt .

      Hôm nay Giang Thiệu Cạnh đặc biệt khác bình thường, mặc rất chỉnh tề. Mặc dù bình thường cũng là giày tây, nhưng cảm giác hôm nay đặc biệt giống bình thường.

      "Có… chuyện gì sao?" Vãn Vãn đứng ở bên cửa, chủ động hỏi.

      Hôm nay Giang Thiệu Cạnh cùng với Giang Thiệu Cạnh xuất ở Thanh Đảo hoàn toàn khác nhau, ánh mắt của tỉnh táo đến khác thường.

      "Ngày mai là ngày tám." lạnh nhạt .

      lên chính là vì cho biết ngày mai là ngày tám ư?

      "Tôi biết , tôi làm lại." Vãn Vãn có chút ngây ngô, nhắm mắt trả lời.

      "9h sáng khách sạn XX, có hội chiêu đãi ký giả. Em tới, hoặc là đến lúc đó cũng có thể xem tin tức." Giọng điệu của nghe rất tỉnh táo, tỉnh táo đến gần lạnh lùng, "Hôm nay tôi bàn thành khoản buôn bán lớn, tôi làm khoản buôn bán có lời, thua thiệt, tuyệt thua thiệt...."

      Vãn Vãn nghe đến hiểu ra sao.

      Nếu buôn bán có lời, tại sao là giọng lại phiền muộn như vậy?

      "Trong tay luật sư của Diệc Hãn có phần tài liệu, là báo cáo ba nó kịp đọc khi còn sống, nhiều năm như vậy, Diệc Hãn vẫn có mở ra." Mặt chút thay đổi tiếp tục , "Có thể, nó cũng sợ chính mình khi mở ra, nội dung bên trong phải điều mà nó và tôi có thể chịu đựng được."

      "Chúng tôi là em mười mấy năm, mặc dù thể tình cảm rất tốt, nhưng quả sống nương tựa vào nhau."

      Vãn Vãn hiểu tại sao ta những thứ này.


      "Lúc còn rất , chúng tôi từng nghe qua chuyện xưa Khổng Dung nhường lê, nhiều năm như vậy, ra đáy lòng tôi vẫn cảm thấy Diệc Hãn thiếu tôi rất nhiều, nó nên nhường cho tôi." Khóe môi lãnh phúng nâng lên, "Nhưng ra , có phải Giang Thiệu Cạnh tôi cũng chỉ là số hay ? ra là nó vẫn biết, chỉ là mà thôi." Rất nhiều thứ, hóa ra là Diệc Hãn che giấu tốt như vậy.

      Vãn Vãn dần dần nghe hiểu, phần tài liệu kia....

      "Diệc Hãn , tình cảm phải trò chơi, thể giống như ở thương trường. Yến Thiên Hạ đối với nó mà , cũng chỉ là công ty gia đình mà thôi, mà tình cảm phải trân quý, phải giữ gìn."

      Vãn Vãn gật đầu, hiểu loại cảm giác này.

      trầm mặc hồi, sau đó hỏi, "Có phải em có lời gì muốn với tôi ?"

      Nếu chủ động ra....

      Vãn Vãn lấy dũng khí, "Tôi muốn ly hôn, cổ phần Hạ thị, tôi chuyển toàn bộ sang tên của ."

      Mặc dù lời của sớm trong dự liệu, nhưng sắc mặt của Giang Thiệu Cạnh có vẻ hết sức nặng nề.

      " ra đám cưới giả của chúng ta vừa bắt đầu chính là trò khôi hài, mà bây giờ, tôi chỉ sợ trò khôi hài này có cách nào có ngày kết thúc." Vãn Vãn ra lo lắng của mình.

      nỗ lực, nhưng vẫn có biện pháp khống chế tim của mình.

      "Hôm nay tới, ra là tôi nghĩ đến cho em biết, nếu như mà tôi tạm thời đồng ý ly hôn, ra phần giấy thỏa thuận li hôn kia hoàn toàn có hiệu quả pháp luật." Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng , "Mà bây giờ, cổ phần Hạ thị đối với tôi mà , còn có lực hút."

      Vãn Vãn hít ngụm khí lạnh, bởi vì ban đầu hoàn toàn cân nhắc qua vấn đề này.

      "...."

      "Cuộc sông riêng của tôi rất sạch , cũng có sử dụng bạo lực với em, chỉ cần tôi đồng ý, hai người cũng rất khó làm gì tôi." Giang Thiệu Cạnh lạnh giọng tiếp tục .

      Trong khoảng thời gian ngắn, Vãn Vãn có biện pháp tiếp nhận.

      Chẳng lẽ, muốn sống cả đời với ? Nhưng coi như và Diệc Hãn có ở cùng nhau, cũng muốn chấp nhận như vậy.

      Nét mặt khó có thể tiếp nhận, Giang Thiệu Cạnh nhìn thấy ở trong mắt, khiến gương mặt đầy trầm, khóe miệng mím chặt, cho dù che giấu rất tốt, vẫn hơi tiết lộ dấu vết bi thương.

      "Để cho tôi ngủ ở đây buổi tối, sáng sớm ngày mai, tôi cho em biết đáp án." lên cầu.

      Nghe được cầu của , nhớ lại chuyện tốt nên khiến cả người Vãn Vãn trở nên căng thẳng trong nháy mắt.

      "Tôi làm loạn, tôi chỉ muốn ngủ ở đây buổi tối, suy nghĩ kỹ ràng ít chuyện." bình tĩnh nhìn , đáy mắt là mảnh quá bình tĩnh, " chút chuyện đó đối với hai người mà , chính là chuyện rất quan trọng."

      Vãn Vãn biết nhắc đến là chuyện gì. đêm này, đúng là bước ngoặt cuộc đời .

      có thể lắc đầu sao? Lặng lẽ, chỉ có thể lui thân ra, cho vào.

      ....
      Chú thích:
      (1) Khổng Dung nhường lê:
      Khổng Dung là học giả nổi tiếng đời Đông Hán. Trong gia đình, Khổng Dung ở hàng thứ sáu, ông có năm người đứa em. Năm người này làm điên cái đầu của cha Khổng Dung. Nếu trong nhà có thức ăn ngon, đồ chơi đẹp gì là họ bu lại, người cướp cái này, kẻ giật cái kia, ai nhường nhịn cho ai cả, thậm chí có lúc còn ra chân múa tay đánh nhau túi bụi.

      Tuy cha của họ là viên quan nghiêm khắc, nhưng đối với năm đứa con cưng của mình ông lại có cách gì dạy dỗ.

      Vào năm Khổng Dung bốn tuổi, bạn bè của cha ông đem đến tặng cho gia đình giỏ lê. Người khách vừa về, năm người của Khổng Dung cứ như bình thường, liền xúm lại tranh lấy lê ăn, người cha vội bảo:" Đừng có tươm tướp, những trái lê này phải rửa sạch mới ăn được." xong, ông tự ra tay rửa mâm lê, chuẩn bị để lên bàn cho các con ăn.

      Khi người cha bưng mâm lê lên chưa đến bàn, năm người chạy ùa tới. Đầu tiên người cả thò tay vô mâm chộp lấy quả lê lớn, tức bỏ vô miệng cắn đầy họng. Người thứ hai, thừ ba, thứ tư và thứ năm, theo đó cũng chịulép, xúm nhau giành lấy trái ngon, trái lớn, cãi nhau inh ỏi, làm loạn cả lên.

      Lúc này, chỉ có Khổng Dung làm thinh đứng bên, ông chờ các lấy xong mới chậm rãi bước tới, từ từ chọn lấy trái lê nhất. Người cha hấy vậy bèn hỏi Khổng Dung: "Dung nhi, vì sao con lấy trài lê nhất ấy?" Khổng Dung hồn nhiên đáp:" Vì tuổi con nhất, cho nên phải lấy trái nhất."

      Người cha nghe xong liền hết sức vui mừng. Ông để mâm xuống, ôm lấy Khổng Dung, :" Đúng! Đúng! Ngay từ mà con biết nhường nhịn, đứa bé tốt, sau này nhất định con lập nên nghiệp." xong, ông quay đầu nhìn lại mấy đứa con khác, thấy chúng mặt đỏ bừng, gục đầu gì.

      Từ đó về sau, các của Khổng Dung đều trở nên khuôn phép đàng hoàng và biết nhường nhịn nhau.
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 21.
      Editor: coki (Mèo)

      Giang Thiệu Cạnh ở trong phòng trải chăn đệm nằm dưới đất.

      Vãn Vãn cảm giác mình hoàn toàn hiểu Giang Thiệu Cạnh, lại càng hiểu tại sao ta lại ra cầu cổ quái như vậy, nhưng nếu đây là điều "Cần phải trải qua" trước đêm ly hôn kiên nhẫn tiếp nhận.

      Chỉ là cả đêm thần kinh của Vãn Vãn luôn cực kì căng thẳng, ngay cả thở cũng dám thở mạnh.

      căng thẳng của rất ràng, Giang Thiệu Cạnh muốn làm như thấy cũng rất khó.

      Nửa đêm, hai giờ.

      "Em rất sợ ." Trong bóng tối, Giang Thiệu Cạnh hề buồn ngủ, mặt cũng chút thay đổi ra quan sát của mình.

      "À, phải là sợ.... Nhưng rất tự nhiên...." Vốn là có quá nhiều cơ hội tiếp xúc với đàn ông, trừ Diệc Hãn đối với những người khác đều được tự nhiên, huống chi tại ở chung với người khác dưới mái nhà, trong cùng phòng.

      được tự nhiên? Giang Thiệu Cạnh hừ lạnh tiếng.

      ngủ được, ta chậm rãi ngồi dậy, động tác đơn giản của ta cũng làm sợ đến hít thở thông, chỉ có như thế, thậm chí Vãn Vãn còn có thể cảm giác người bạn trong bụng của cũng cực kỳ khẩn trương.

      khẩn trương, thái độ ràng khiến Giang Thiệu Cạnh trợn to mắt, tức giận gầm : " có làm cái gì hả? Tại sao em lại sợ như vậy?" To gan lớn mật của Kỷ Oánh tại sao lại thể chia cho chút xíu? Nhớ tới Kỷ Oánh hồ ly làm ra chuyện tình to gan lớn mật đối với ta, ta liền hận đến nghiến răng nghiến lợi lúc lâu.

      Ban đầu ta hy sinh rất nhiều mới đổi lấy được tin tức của bọn họ. Nhưng mà kết quả như thế nào đây? Còn bằng hỏi, còn bằng biết!

      Đột nhiên giọng của ta to lên làm Vãn Vãn sợ hết hồn.

      " hỏi em nếu như tại muốn hôn em hoặc là nhất định em phải hôn em có cảm giác gì?" Giang Thiệu Cạnh lạnh nhạt hỏi.

      Ngực Vãn Vãn chợt căng thẳng.

      ta, ta, phải ta lại muốn nhào tới chứ? Trong bóng tối, tay Vãn Vãn run rẩy mò xuống dưới gối, cầm vật cứng.

      Đó là vật giống đèn pin cầm tay như đúc, kì thực lại là công cụ phòng vệ.

      Mặc dù quản lý chung cư này vô cùng tốt, nhưng mà độc thân, lại ở mình, tất nhiên là phải chuẩn bị chút cho an toàn của mình cho nên mỗi ngày đều sạc điện đèn pin rất đầy, bên trong nhà lại cài đặt thêm hệ thống báo cảnh sát, chỉ cần khi đúng....

      Vãn Vãn nháy mắt cũng nháy mắt nhìn chằm chằm ta, phòng bị mọi cử động của ta.

      Quả nhiên, ta đứng dậy, từng bước từng bước về phía .

      Trong nháy mắt Vãn Vãn liền thở gấp, khi ta đến gần , tay Vãn Vãn nắm "Đèn pin cầm tay" rất chặt.

      "Câu trả lời của em là sao? Nếu như tại cầu cái KISS, chỉ cần em chịu đồng ý, tất cả đều dễ chuyện, ừ, đáp án của em?" Hô hấp của ta lạnh như băng, thở ra mặt Vãn Vãn làm sợ đến mức rụt cổ lại.

      Nhưng....

      "Em ...." Sợ vẫn sợ nhưng Vãn Vãn cũng thỏa hiệp.

      "Em suy nghĩ kĩ chưa?" để cho né tránh, ta lại đến gần hơn.

      Vãn Vãn tâm hoảng ý loạn, phần lưng gần như dán ở tường, vì vậy khoảng cách giữa bọn họ hình như chỉ cách nhau hơi thở mà thôi.

      Cũng dám hít thở, nhưng câu trả lời của vẫn là kiên quyết lắc đầu.

      "Tại sao, để cho chạm vào em khó khăn đến vậy sao?" ta gằn từng chữ hỏi, nắm chặt quyền của mình, trong hơi thở đều là hương thơm dịu dàng người , ta cực kì cố gắng hết sức đè nén, mới có thể khắc chế đưa tay ra.

      ràng ta có thể bá đạo hôn lên miệng hồng nộn của , biến trở thành thức ăn của mình, nhưng ta làm bởi vì bây giờ ta có kinh nghiệm, hiểu bị người khác ép buộc cảm giác cực kì hỏng bét.

      Vãn Vãn có thể tinh tường nghe được tiếng tim đập mạnh mà có lực của ta, trong nháy mắt khi hai người giằng co kia, đột nhiên Vãn Vãn hiểu được vấn đề này đối với có lẽ rất quan trọng.

      “Đúng vậy, em có cách nào chịu được." Vãn Vãn nghiêm túc suy nghĩ chút, sau đó nhắm mắt, dùng sức gật đầu.

      có biện pháp vì an toàn "Sinh mạng" của mình mà lừa ta.

      Vãn Vãn trả lời khiến Giang Thiệu Cạnh hoàn toàn run lên.

      cái KISS cũng có cách nào chịu được, làm sao có thể tiếp tục ở lại bên cạnh ta? Rốt cuộc ta vẫn còn nực cười kiên trì cái gì nữa? Rốt cuộc ta vẫn còn mong đợi cái gì? Cho là thời gian có thể làm cho ta? ta vẫn luôn cảm thấy giữa bọn họ chỉ thiếu thời gian mà thôi, giờ phút này rốt cuộc hiểu chỉ là lừa mình dối người.

      Giang Thiệu Cạnh buông lỏng ra.

      "Rất nhiều khi cũng biết mình làm cái gì, dường như luôn luôn lặp lặp lại những chuyện phí sức mà có kết quả tốt đẹp." Con mắt ta thoáng qua chút tự châm biếm

      Đoạn ái tình này, thứ duy nhất ta cảm nhận được chính là phí sức lại chẳng có kết quả tốt.

      Từ đầu tới đuôi, ta cũng có được cái gì.

      khí yên tĩnh.

      Nguy cơ của Vãn Vãn còn nữa.

      Lại yên tĩnh.

      "Năm đó bọn xem tài liệu giám định DNA, ra và Diệc Hãn là em ruột thiên chân vạn xác." ta bình tĩnh .

      Thời điểm mở tập tài liệu bị phủ đầy bụi mười mấy năm, nhìn thấy kết quả giám định DNA, cả ta và Diệc Hãn đều thở phào nhõm.

      Tiếp đó tất cả những gì ta muốn có cũng trở nên thuận lợi, suôn sẻ nhưng biết vì sao trong lúc nhất thời lòng của ta giống như bị đổ chảo dầu sôi.

      "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!" Đặc biệt lúc Diệc Hãn sảng khoái kí tên mình tài liệu trong lòng ta lại giống như bị bỏng, cảm giác rất đau đớn.

      Bởi vì phút kia ta hiểu được mình có toàn bộ thế giới nhưng lại mất hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình.

      ta muốn đổi ý.

      "Tại sao thể ?"

      Vừa định mừng thay cho bọn họ, Vãn Vãn bởi vì ta hỏi vấn đề này mà ngây ngẩn cả người, cho là mình nghe lầm.

      Vấn đề rất sắc bén, nhưng mà ta lại quá nhàng, trầm thấp gần như chỉ là cho mình nghe.

      "Tại sao thể ?" ta hỏi lại lần nữa.

      ....

      "Sau khi làm cho thế giới của long trời lở đất, tại sao thể ? Tại sao bao giờ em em bảo vệ ?" ta liên tục đưa ra những cái vì sao để chất vấn.

      Vãn Vãn bối rối.

      Bởi vì đột nhiên hiểu, hiểu được chỗ vẫn luôn cảm thấy đúng rốt cuộc ở nơi nào.

      ra là....

      Nhưng phải thế nào để ta? Tình phải là cộng bằng hai.

      tại phải trả lời thế nào?

      ta hiển nhiên cũng cần câu trả lời của , bởi vì cái ta muốn chỉ là phát tiết mà thôi. Bây giờ còn có thể làm cái gì nữa? Chỉ là chờ cho phần động tâm ở đáy lòng từ từ tan rã mà thôi.

      " cần tình , thói quen rồi!" ta ngạo nghễ xoay người, quay trở lại chỗ ngủ.

      ta ta cũng lại, có gì đặc biệt hơn người? Giang Thiệu Cạnh chưa bao giờ , chẳng phải cũng sống rất tốt đó sao!

      Nhắm mắt, tất cả phiền nhiễu, ta đều dứt khoát vứt .

      Tâm từng cảm thấy ấm áp, lòng từng nhấp nhỏm yên, nhưng bây giờ trái tim ta hoàn toàn bị đưa xuống mồ.

      Dù thế nào nữa ta cũng phải là người đàn ông có thể , mà ta cũng quen rồi.

      ....

      Ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuyên qua cửa sổ, trong lúc mơ hồ Vãn Vãn giật mình nhìn bóng lưng của ta.

      Vãn Vãn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, tại sao ta lại cố ý muốn ở lại đây đêm? ta mong đợi cái gì vậy? Giang Thiệu Cạnh là người đàn ông kiên cường, cứng rắn như sắt thép, từng, từng cho là như vậy mà nghi ngờ chút nào.

      Nhưng mà chẳng lẽ sắt thép lại thể có mặt yếu ớt sao? Tại sao hôm nay luôn cảm thấy bóng lưng kia độc mà tịch mịch, thậm chí toát ra mấy phần yếu ớt kỳ lạ? Giống như đứa bé được người lớn thương.

      ....

      Sáng sớm ngày hôm sau, vẫn là mưa dầm liên tục.

      Mắt hai người đều có quầng thâm, có thể nhìn ra được tối ngày hôm qua ai ngủ ngon cả.

      Sau khi ta rời giường vệ sinh xong, Vãn Vãn cẩn thận hỏi: " Hai .... Muốn ăn điểm tâm ?" Có lẽ có thể lòng nấu cho ta bữa điểm tâm, lần cuối cùng vì ta mà chuẩn bị bàn đồ ăn nóng hổi.

      ta nhìn , nhìn cực kỳ lâu, rốt cuộc lạnh lẽo trả lời: " cần, tuy em dậy sớm nấu cơm nhưng rất khó ăn!"

      Trải qua cả đêm, cảm xúc của ta bây giờ bình tĩnh trở lại, cũng coi như trở lại lý tính, tất cả những gì với đều xem như giấc mơ cho nên ta muốn lại tra tấn dạ dày của bản thân.

      Bị ta khách khí, Vãn Vãn có chút khó xử, mà ta cũng gì, mở cửa ra khỏi phòng, bước tới thang máy.

      "Còn đuổi theo?" ta ngửa đầu nhìn con số thang máy báo tầng lầu thay đổi, lạnh nhạt nhắc nhở.

      Đuổi theo? đâu? Xưởng in ấn sao?

      Vãn Vãn cũng quan tâm tới điểm tâm còn chưa có ăn, đuổi theo sát bước chân của ta.

      "Có mang theo chứng minh thư ?" ta nhàn nhạt hỏi.

      Chứng minh thư?

      "Có." Vãn Vãn trả lời.

      Sau khi từ Thanh Đảo trở lại, chứng minh thư của giải thích được lại xuất trong ví da của .

      Thang máy tới, ta bước vào.

      " Hai, chúng ta đâu?" Vãn Vãn cũng bước vào thang máy, cảm thấy có cái gì đó rất đúng, hỏi.

      " cục dân chính ly hôn." Khuôn mặt tuấn của Giang Thiệu Cạnh lộ vẻ gì cả.

      Nghe được đáp án này, Vãn Vãn có chút ngạc nhiên, lộ ra nụ cười.

      Nụ cười kìm chế được của làm đau ánh mắt ta. ta liếc nhìn , ánh mắt rất lạnh: "Đừng có vui vẻ sớm như vậy, đồng ý ly hôn với em nhưng đồng ý em trở thành em dâu của !"

      Lời của ta khiến Vãn Vãn cứng đờ.

      Thang máy đến lầu .

      "Nếu như hai người muốn ở cùng nhau, được! Cả đời này hai em lui tới với nhau nữa!" câu tàn nhẫn, ta quay đầu ra khỏi thang máy.
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 22:
      Editor: Hoàng Dung

      Vấn đề tài sản, món nợ, nuôi dưỡng con cái, Giang Thiệu Cạnh và Vãn Vãn có tranh cãi toàn bộ mấy phương diện này, trừ khoản trong ghi chép hôn nhân, cuộc ly hôn này vô cùng đơn giản, giống như đứa bé bày trò chơi gia đình, quyết định chơi nữa mà thôi.

      Xong thủ tục, bọn họ cùng nhau ra cục dân chính.

      "Bây giờ chúng ta có bất kỳ quan hệ gì, cũng cần gặp mặt lại, tôi cũng hai chữ gặp lại." lãnh khốc vô tình, giọng càng thêm băng hàn như thời tiết tháng chạp.

      Cuộc sống hai người từng có quá ngắn ngủi, hướng bên trái, hướng bên phải.

      Quả cần gặp lại.

      Vãn Vãn vài bước, phát mưa rơi dần dần lớn lên, chưa có ăn bữa sáng, cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, chống cây dù ở bên cạnh trạm xe buýt, chậm rãi ngồi xuống, tránh mưa ở ghế dài.

      ngửa đầu nhìn bầu trời u, đen kịt chút, ngây ngô vài phút.

      Bụng của bị đá vài cái.

      "Bé cưng, đói bụng sao?" Vãn Vãn khẽ vuốt bụng, dịu dàng lẩm bẩm hỏi.

      Đáp lại , là trận nhảy lên ở trong bụng.

      Thời gian bữa sáng qua lâu, bé cưng khẳng định đói bụng lắm ?! Vãn Vãn lấy lại bình tĩnh, muốn đứng dậy tìm nơi có thể ăn sáng.

      Lúc này, điện thoại di động của vang lên.

      "Có phải Khảo Lạp ? Tôi là Tiểu Tần vẫn hợp tác với !"

      "Tiểu Tần, chào ." Chịu đựng khó chịu, lễ phép .

      "Khảo Lạp, hôm nay tôi quấy rầy , là muốn cho biết, sách mới《 tình mướn chung 》của gặp chút ngoài ý muốn và trở ngại trong quá trình xuất bản."

      Ngoài ý muốn và trở ngại? Vãn Vãn ngẩn người, chần chờ hỏi, "Là. . . tiêu thụ tốt sao?" Viết quyển sách này, là ghi chép xuống dấu vết quãng thời gian hắc ám và chua cay qua kia, cũng vì khát vọng ánh sáng nơi gửi gắm mong đợi, càng là vì lời thề son sắt đó, hôm nay lại viết xuống tỉnh Hải Giác Thiên Nhai(1) phần kỷ niệm.

      ra , tiêu thụ tốt hay xấu cũng quá để ý.

      " phải, tiêu thụ rất tốt." Tiểu Tần cười cười , để cho an tâm.

      "Vậy vấn đề là gì?"

      "A, là như vậy, có người đàn ông gọi điện thoại đến chỗ chúng tôi, trực tiếp vạch trần quyển 《 tình mướn chung 》này của là lấy từ tài liệu thực tế!" Tiểu Tần hỏi tới, "Khảo Lạp, có phải như vậy hay ?"

      Cái vấn đề này, khiến Vãn Vãn tê dại da đầu.

      Muốn đem kỷ niệm ra ngoài, lại muốn phải có riêng tư, đây là mâu thuẫn của .

      tại nên làm cái gì, thừa nhận được, phủ nhận lại đúng.

      Người đàn ông xa lạ đó là cho vấn đề khó khăn.

      "Người đàn ông kia còn , chép lại rập khuôn chuyện xưa của ta và bạn . chỉ có cảnh tượng, đối thoại giống nhau, ngay cả tình tiết bên trong cũng giống vậy. Cho nên, 《 tình mướn chung 》 bị làm náo loạn, hình như bên bản quyền có vấn đề."

      Nghe được câu như thế khiến Vãn Vãn trợn tròn mắt, sáng tác rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên bị người chất vấn sao chép.

      "Lúc trước ta có đăng tải tác phẩm rồi sao? Tiểu Tần có từng xem qua chưa, rất giống ư?" Vãn Vãn kinh ngạc hỏi.

      "Có, tôi xem rồi. Câu chuyện tình của ta và bạn viết có chút có quy tắc gì, nhưng giọng khôi hài sinh động, thu hút rất nhiều người, tương đối náo nhiệt! Tình tiết với chuyện xưa viết gần như là giống nhau như đúc! Khác chỉ là, tính chất góc độ của hai người mà thôi."

      Gần như là giống nhau như đúc? Giống nhau đến như vậy sao? Vãn Vãn cảm thấy chuyện này kỳ lạ.

      "Nhưng thời gian đăng bài viết của ta là ba ngày trước!" Tiểu Tần buồn cười.

      Ba ngày trước?! Vậy bản quyền hẳn có vấn đề! Nhưng đây là đối phương cố ý chỉnh ư? Vãn Vãn hiểu ra sao.

      "Mục đích của ta là gì?" Vãn Vãn buồn buồn hỏi.

      " ta hả? Bây giờ mình cực kỳ khó chịu, vốn nghĩ là nhân vật cấp bậc đại thần, viết câu chuyện tình của ta, nên ta nhịn. Nhưng viết chuyện xưa giữa ta và bạn là rất có linh hồn, chép lại cũng chút tiêu chuẩn. Hơn nữa, kết cục quá kiểu cách và hư cấu, lọt mất hai chữ mấu chốt nhất, dẫn đến kết cục vở kịch phát triển máy móc, hoàn toàn phù hợp , quá ngược, hoài nghi lừa gạt nước mắt độc giả!"

      Vãn Vãn bị chỉ trách và chất vấn đến vô lực trận. Làm ơn, y như , giống như chép lại chuyện xưa của bọn họ.

      Nhưng mà phát sinh chuyện làm người ta vui như thế, sao lại có vẻ là lạ, lối chuyện rất quái dị, tuyệt tức giận, càng giống như cố nén cười.

      "Khảo Lạp, vị tiên sinh kia mãnh liệt cầu thu hổi tất cả sách tồn kho ngay lúc đó và từ các nơi cả nước về. đốt hủy hết, tiếp đó thay đổi kết cục quyển sách này lần nữa!" Vui vẻ .

      Thay đổi kết cục lần nữa? Thu hổi hết tất cả sách tồn kho về? Vãn Vãn nghe như truyện trời.

      " ta có giải thích hay , đây là chuyện thể?" Đối với người đàn ông cố tình gây này, Vãn Vãn dở khóc dở cười.

      "Có, tôi với ta chuyện này liên qua đến rất nhiều phương diện, đặc biệt là tài chính, chúng tôi thể nào làm mua bán lỗ vốn. Nhưng mà đối phương chỉ cần có thể sửa đổi tái bản lần thứ hai, dù là mấy triệu sách, ta cũng đều bao trả!"

      trách được lại vui vẻ như vậy, ra là gặp phải thần tài.

      "Tôi bỏ sót hai chữ mấu chốt nào?" Vãn Vãn hỏi.

      ngược lại có chút tò mò, rốt cuộc bỏ sót hai chữ quan trọng kia, làm cho đối phương xúc động như vậy.

      "Tạm thời." Tiểu Tần lập tức cho ra đáp án.

      Vãn Vãn ngẩn ngơ.

      Tạm thời....

      Hai chữ này rất quen thuộc.

      Vãn Vãn mê mang trận.

      "Khi đó Giang Diệc Hãn là ‘được rồi, chúng ta tạm thời chia tay’, cũng phải ‘ được rồi, chúng ta chia tay!" Tốt bụng nhắc nhở .

      Lời của Tiểu Tần giống như tiếng chuông gõ mở trái tim Vãn Vãn.

      Tạm thời....

      "Đúng vậy, ta vai nam chính là ký giả, lao vào công việc viết báo nguy hiểm là chuyện hàng đầu. Lúc ấy có rất nhiều bất đắc dĩ, rất nhiều lo lắng, chỉ có thể lựa chọn tạm thời chia tay."

      Vãn Vãn cảm giác mình sững sờ, có chút đánh tới, đặc biệt là....

      "Còn nữa, ta có lời muốn với Khảo Lạp!"

      " ta rẽ sang phải!"

      Vãn Vãn mở to mắt, bởi vì đột nhiên có chút lĩnh ngộ được có cái gì đúng, người tiểu Tần phải là....

      Nhịp tim Vãn Vãn từ từ gia tốc.

      nhanh chóng quẹo phải.

      Bên phải vắng ngắt, chỉ có xe tải to lớn rầm rầm rầm, chậm rãi lái qua trước mặt .

      "Chẳng có cái gì cả." Lời của Vãn Vãn vừa dứt, cả người đều cứng lại.

      Chỉ thấy đuôi xe tải to lớn đó lướt qua, xuất dải "cầu vồng" .

      Vãn Vãn nhìn chăm chú, từ từ thấy trong màn mưa cầu vồng kia chỉ có xinh đẹp, còn lóe ra rất kỳ diệu, chùm ánh sáng LED bắn ra ba chữ:

      em.

      Chú thích:
      (1)Thiên Nhai Hải Giác (chữ Hán:天涯海角, bính :Tiānyá Hǎijiǎo), có nghĩa là "Chân trời, góc biển", là khu du lịch nghỉ mát nổi tiếng ở phía nam của đảo Hải Nam tại thành phố Tam Á, tỉnh Hải Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nó nằm cách trung tâm Tam Á khoảng 24 km (15 dặm) về phía tây, gần cảng Du Lâm, bờ biển Đông phía nam tây nam của đảo Hải Nam. Đây là điểm danh lam thắng cảnh tọa lạc bên bờ biển, được tạo nên từ quần thể các tảng đá có hình thù kỳ thú được người Hoa thời nhà Thanh gia công tạo tác thành di tích. Khu vực này được coi là điểm cực nam của lãnh thổ Trung Quốc, mặc dù điểm cực nam thực là mũi Cẩm Mẫu (錦母岬), cực nam đảo Hải Nam, ít nhất cho đến hết đời nhà Thanh[1][2].
      Cặp tảng đá Thiên Nhai và Hải Giác nằm đối diện nhau, tạo thành cái cổng tự nhiên mở ra hướng bờ biển (phía nam) giới thiệu quần thể đá tảng khác (gồm hai khối) nằm dưới mép biển được đặt tên là đá Nhật Nguyệt (日月石, trời đất). Tảng đá lớn Thiên Nhai (nghĩa là chân trời), nằm ở phía chính đông, có di tích khắc chữ "天涯" của thái thú quận Châu Nhai thời nhà Thanh là Trình Triết khắc vào năm Ung Chính thứ nhất (1735). Tảng đá lớn đối diện với đá Thiên Nhai, ở phía tây, là đá Hải Giác (nghĩa là góc bể), được văn sĩ khuyết danh cuối thời Thanh khắc lên hai chữ "海角" (hải giác), để đối lại với thiên nhai. Phía đông cặp đá Thiên Nhai, Hải Giác là tảng đá dạng trụ, được khắc chữ "南天一柱" gọi là đá "Nam Thiên Nhất Trụ", nằm gần cụm đá Nhật Nguyệt, bài thơ nổi tiếng của Phạm Vân Thê (范雲梯) khắc năm Tuyên Thống thứ nhất (1909).[3]
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 23.
      Editor: coki (Mèo)

      em.

      Ba chữ này nặng nề đánh vào trái tim Vãn Vãn, hoàn toàn phá vỡ bình tĩnh.

      ngơ ngác, gần như có cách nào nhúc nhích, đúng lúc ấy sau bắp chân của bị thứ gì đó đụng vào, cúi đầu, nhìn thấy máy bay đồ chơi điều khiển từ xa "đụng" vào chân của , giống như trăm phương ngàn kế muốn hấp dẫn lực chú ý của .

      " ơi, máy bay có tờ giấy." Bên cạnh biết từ đâu xuất dáng dấp khả ái.

      Vãn Vãn định thần nhìn lại, khe hở ở cánh phải của máy bay tờ giấy được gấp lại.

      mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là bốn chữ lớn: quảng cáo tìm bạn trăm năm. (Gốc là 4 chữ “chinh hôn quảng cáo”)

      Giới tính bản thân: nam.

      Sở thích: giặt quần áo, nấu cơm.

      Đặc biệt: lấy về nhà để cầu xin bao nuôi.

      tại muốn cưới vợ để sóng vai dắt tay nhau ở đường. cầu số tuổi của đối phương là 25 tuổi, chiều cao 158 cm, hơi mập, tính tình đơn thuần, dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, mang thai sáu tháng (để gần bốn tháng sau có thể thăng cấp làm cha), tốt nhất là tại vừa khéo có người phụ nữ mặc váy bầu màu xanh dương đậm, màu giày đen đế bằng, cầm cái ô có in hình bông hoa.

      Những người hợp với tiêu chuẩn xin chớ làm phiền.

      Nếu như may mắn phù hợp như vậy liền em, sau này tất cả những gì của đều là của em, xin thận trọng suy nghĩ dẫn về nhà !

      ....

      Vãn Vãn nhìn tới nhìn lui tờ giấy này ba lượt, bởi vì kiểu chữ này quá mức quen thuộc, quen thuộc đến mức cả người đều kích động thôi.

      "Ai da, mỹ nữ, là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi." giọng cà lơ phất phơ trêu chọc vang lên làm lui về phía sau.

      Vãn Vãn dám quay đầu lại, bởi vì sợ bị phát cả người đều run rẩy.

      Trái tim rất xúc động.

      Ba chữ kia, em, là với sao? Khẳng định chỉ là trùng hợp! Bởi vì cho tới bây giờ loại tình tiết thổ lộ này chỉ xảy ra ở trong mộng.

      sợ, sợ khi mình quay đầu lại giật mình từ trong mộng tỉnh lại.

      Thực tế rất tàn khốc.

      "Mỹ nữ, trời mưa rất khó chịu, em lại có thai khẳng định có phương tiện lại, nể mặt để chở em đoạn đường ." khí định thần nhàn đứng ở sau lưng .

      Hừ, vội nha.

      chiếc xe tải to lớn quay đầu chạy tới đây, trong mưa chữ ảnh quảng cáo màu hồng ra ràng....

      Xin hãy gả cho !

      Lúc này, hô hấp của Vãn Vãn hoàn toàn rối loạn.

      cảm giác chân mình nhũn ra, có chút đứng vững thân thể của bị người khác từ phía sau ôm lấy, hơi thở quen thuộc kia thổi lất phất ở bên tai của .

      "Đừng sợ, đây chỉ mới là bắt đầu!" dùng giọng khàn khàn tuyên bố ở bên tai của .

      Chỉ mới là bắt đầu?

      Đột nhiên, rầm rầm rầm, từ trong xe tải xuất đám nhân vật họa hình.

      Có công chúa Bạch Tuyết, Hoàng tử cùng với bảy chú lùn, tổng cộng chín nhân vật hoạt hình, trong giai điệu vui vẻ và mưa phùn lất phất, bọn họ sử dụng vũ đạo đơn giản đáng để trình diễn lại vở kịch "Từ nay bọn họ hạnh phúc với nhau".

      khom người tựa vào vai Vãn Vãn, còn khẽ nhếch miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.

      Việc này làm cho mọi người tập trung vây xem náo nhiệt, thậm chí số người còn rối rít lấy điện thoại di động ra quay lại màn vô cùng thú vị này.

      Lúc này dường như tất cả cũng chuẩn bị ổn thỏa rồi.

      thầm lấy tay ra hiệu.

      Mỗi nhân vật hoạt hình biết từ đâu lấy ra các tấm poster lớn, mỗi người đều giơ tấm poster, tổng cộng 9 chữ: em! Xin hãy gả cho , được ?

      Vãn Vãn hoàn toàn quên mất cách hô hấp, biết làm cách nào mới có thể thở được.

      "Sợ sao? Nếu sợ trốn trong ngực là được rồi!" Giang Diệc Hãn cười khẽ tiếng, ngón tay ấm áp thon dài khẽ vuốt qua lỗ tai nóng bừng của , đáy mắt lóe ra ánh sáng hài hước.

      Sợ sao? Trốn trong ngực của , dê vào miệng hổ, cho vào nhưng cho ra!

      Bây giờ hoàn toàn dựa sát vào người của , hơi thở của như mạng nhện mỏng manh mà dầy đặc tấn công .

      "Bây giờ em cần làm cái gì cả, gật đầu là tốt rồi." mở tay của mình ra, để cho nhìn thấy ràng chiếc nhẫn kim cương rất chói mắt trong lòng bàn tay .

      Chiếc nhẫn kim cương này vô cùng đặc biệt, tám viên kim cương vây xung quanh viên chính, giống như hoa hồng và nhưng chiếc lá vây quanh, tuy hoa lệ nhưng lại thanh lịch ý vị.

      Từ trước đến giờ hoàn toàn chưa thấy cái này.

      Trong lúc còn giật mình nhanh chậm đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út của .

      Rất vừa vặn.

      Lúc ở Thanh đảo, luôn nắm lấy ngón tay , tại rốt cuộc Vãn Vãn cũng biết ra là lúc đó mưu đồ màn bí mật hôm nay.

      Tất cả những chuyện này làm Vãn Vãn ứng phó kịp, nhắm mắt lại, hình như có nước mắt chảy ra.

      Trong bụng có cái gì đó chui tới chui lui, hình như là bảo bảo rất hưng phấn, khua tay múa chân hô hào: "Gật đầu, gật đầu, gả cho ba, gả cho ba !"

      thấy vẫn trầm mặc, cười: "Quả nhiên, cái kế hoạch này được tốt lắm! Vốn định dẫn em cáp treo, Yun-night Speed, ngồi thuyền hải tặc, chỉ có những trò chơi tốc độ kia mới có thể kích thích tuyến thần kinh của em làm cho em lập tức gật đầu! Ai, đáng tiếc...."

      vươn tay, vuốt ve nơi hơi gồ lên của .

      Vì "nó", thể thay đổi kế hoạch, mất rất nhiều niềm vui thú.

      "Nhanh lên, đồng ý , có thể chờ nhưng “nó” thể chờ được nha." thúc giục.

      Người bạn này phá hỏng kế hoạch của nhưng cũng coi như làm được chuyện tốt.

      Vãn Vãn lại bối rồi.

      thấy vẻ mặt của vẫn còn mê mang và do dự, buông ra, quay người, dứt khoát cầm lấy tay của , quỳ xuống tại chỗ: "Tất cả mọi người ở đây xin hãy làm chứng, tôi Giang Diệc Hãn muốn lấy Hạ Vị Vãn làm vợ, đời kiếp, vĩnh viễn chia lìa."

      Vãn Vãn ngơ ngác nhìn , rất ít khi dùng vẻ mặt và giọng nghiêm túc này.

      Hạnh phúc dường như ở ngay dưới chân bọn họ.

      "Gật đầu, gật đầu, gật đầu nhanh lên chút!" Mọi người vây xem rối rít hưng phấn mở miệng lên tiếng ủng hộ.

      "Chị, nếu chị muốn gả để em gả cho!" Thậm chí có nữ sinh trung học đùa.

      cười cười nhíu mày.

      "Nhanh gật đầu , nếu vô cùng xấu hổ." mở miệng thúc giục lần nữa.

      cười đến xán lạn như thế, tự tin như thế.

      Mà Vãn Vãn lại từ từ cúi thấp đầu xuống, chậm chạp đưa tay tháo chiếc nhẫn ra, thả lại vào lòng bàn tay của .

      Nụ cười của đông cứng.

      " xin lỗi." Sau tiếng xin lỗi, thậm chí có che dù, vội vã vọt ra màn mưa, cản xe taxi lại.

      màn ngờ này khiến mọi người ở đó, bao gồm cả đều đông lại.

      Nữ nhân vật chính đột nhiên rời , khiến mọi người mang theo ánh mắt đồng tình, rối rít tản .

      bị cự tuyệt? Đả kích ngoài ý muốn khiến ngã ngồi ở ghế dài xe buýt.

      Dưới màn mưa, toàn bộphồn hoa của thế giới giống như là kết thúc.
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 24:
      Editor: Hoàng Dung

      Tan việc, Vãn Vãn về đến nhà.

      phòng yên tĩnh.

      Tư vị độc, dễ chịu, đặc biệt là hạnh phúc này có thể đụng tay đến. Bị cứng rắn cắt đứt, buồng tim đè ép giống như bọc quần áo nặng trĩu, thở hơi cũng cảm thấy rất khó chịu.

      Vãn Vãn ngồi mình ở ghế sofa lúc lâu, ti vi để ở tiết mục giải trí khôi hài, nhưng mặt của lại có nụ cười.

      Thế giới bên ngoài náo nhiệt hơn nữa, ở trong mắt cũng giống như sau khi qua hết phồn hoa chính là thê lương.

      Đồng hồ báo thức chuyển tới bảy giờ, bụng của có chút thình thịch, giống như bên trong có vật gì đó khó chịu lăn lộn.

      "Bé cưng, có phải đói rồi ? Mẹ nấu mì cho con, được ?" khẽ vuốt ve ** hơi gồ lên của mình, với bảo bối trong bụng.

      Từ sáng sớm đến giờ, "Nó" cũng động vô cùng lợi hại, quyền đấm cước đá giống như kháng nghị chuyện gì.

      " xin lỗi bé cưng, con chịu uất ức." Hốc mắt khẽ ê ẩm.

      có lỗi với bảo bối của .

      Lau mặt cái, đứng dậy đến phòng bếp, lấy mì sợi từ trong tủ lạnh ra. Hơi nước sôi trong nồi hun mắt đến nóng lên, mảnh mông lông.

      Vãn Vãn vội vàng lau nước mắt lần nữa, nâng nồi nấu chín trước mặt lên.

      Tài nấu nướng của rất kém cỏi, chén mì tốt lại bị nấu đến dán thành đoàn. nắm đũa, ăn từng chút , mới ăn vài miếng, liền buồn nôn trận nên để đũa xuống, còn khẩu vị.

      Lại ngồi mình lâu, lâu đến mức chén nóng hôi hổi kia cũng trở nên lạnh lẽo.

      từ từ vô lực nằm sấp tựa vào bàn ăn.

      biết từ lúc nào, bàn còn ném cái vòng móc lon. đưa tay trái ra, tay phải bắt chước động tác buổi sáng của , chậm rãi đeo vòng móc vào ngón giữa của mình.

      mở năm ngón tay ra, đeo chiếc nhẫn.

      "Em nguyện ý." vẫn nằm sấp nhúc nhích, nước mắt lẳng lặng chảy xuống.

      là muốn nắm chặt tình tới lúc rực rỡ....

      Nhưng....

      tại nhất định hận chết .

      chịu nổi....

      Đúng lúc ấy , trong phòng trống trải truyền đến thanh chìa khóa chuyển động. Vãn Vãn lắc lắc đầu, cho là ảo giác.

      Nhưng là....

      "A, ăn mì sao, cũng rất đói." giọng quen thuộc truyền đến từ phía sau.

      Vãn Vãn kinh ngạc.

      đợi quay đầu lại, có người nghênh ngang ngồi ở trước mặt , ném bọc lớn bả vai xuống, kéo mì lạnh nửa khét ăn, ăn từng miếng từng miếng.

      trước mắt, tóc ẩm ướt, dáng vẻ mới vừa mắc mưa. Bộ dáng lang thang hào sảng, túi đeo lưng gần như cao cỡ nửa người, dường như là cõng toàn bộ hành lý lên người.

      "Ăn chậm chút." Vãn Vãn vội vàng mang khăn lông tới cho , lại bưng nước tới cho .

      ừng ực uống cạn sạch nước, lại ném khăn lông ở bên.

      Vãn Vãn chỉ có thể đứng dậy, bận trước bận sau, lấy máy sấy ra, cẩn thận giúp sấy khô tóc.

      Rầm rầm rầm, tay của mơn trớn tóc vui buổi sáng trong lòng dần dần tiêu di.

      cúi đầu, tiếp tục mở lớn miệng ăn, giao toàn bộ tóc mình cho xử lý.

      Giúp sấy khô tóc, ngồi ở trước mặt , vẫn nhìn chằm chằm, chỉ sợ lại là ảo giác, phút sau biến mất.

      uống nước canh còn dư lại chút nào.

      "...." sao lại xuất ? cho là tức giận đến bao giờ muốn gặp nữa.

      " phải trời mưa sao? có chỗ trốn mưa, lại ở nổi khách sạn, thể làm gì khác hơn là tới nương nhờ vào em." nhún vai cái.

      cũng rất muốn có cốt khí, nhưng cốt khí đảm đương nổi cơm ăn, cốt khí chỉ có thể khiến vĩnh viễn mất người quan trọng nhất.

      nổi khách sạn? xảy ra chuyện gì? Vãn Vãn ngạc nhiên.

      "Aizz, lời khó hết, dù sao cũng là đấu tranh thất bại, thua rất thảm, đến công ty cũng mất." Buông chén xuống, lau chùi miệng, lớn tiếng tuyên bố, " có nhà để về, muốn ở nơi này."

      Vẻ mặt của quá tự nhiên, giống như đây là chuyện đương nhiên, dường như màn buổi sáng chưa bao giờ xảy ra, khiến Vãn Vãn cũng bắt đầu hoài nghi, có phải cầu hôn chỉ là ảo tưởng ra thôi ? Nhưng là, giấy chứng nhận ly hôn vẫn còn ở trong ngăn kéo của .

      " phản đối chứ?" khẽ đến gần .

      Vãn Vãn có lập tức gật đầu.

      Bởi vì, có khả năng phản đối sao? Nơi này là nhà của .

      Giang Diệc Hãn hạ thấp giọng, " tại nghèo đến muốn tìm phú bà bao nuôi, tàn nhẫn muốn bỏ đá xuống giếng, đuổi ra cửa chứ?!"

      Tầm mắt Vãn Vãn chuyển lên báo chiều hôm nay, bên trong đăng, theo tin tức gọi là đáng tin, dưới Yến Thiên Hạ phong vân biến sắc. Giang Diệc Hãn xuống đài, tất cả cổ quyền thuộc về Giang Thiệu Cạnh, Giang Thiệu Cạnh chính thức trở thành chủ nhân mới của Yến Thiên Hạ.

      Cái tin tức này tương đối có tính chất oanh tạc, đánh cho đầu trống rỗng.

      "Có phải em làm ...." Vãn Vãn biết nên hỏi như thế nào, tâm hơi chua xót.

      Là bởi vì sao? Cho nên Giang Thiệu Cạnh tha cho ?

      "Làm cái gì?" làm vẻ mặt kỳ quái.

      Vãn Vãn nhất thời nghèo từ, làm sao cũng tìm được phương thức biểu đạt.

      " thích em gặp vấn đề giải quyết được liền trốn tránh." Giang Diệc Hãn chỉ ra.

      Tình cảm đối với ràng như vậy, thể nào thích . Nhưng tại sao sáng sớm hôm nay lại ngoài ý muốn cự tuyệt như vậy? Giang Diệc Hãn dạo ngày, vẫn luôn nghĩ ra. Giải thích duy nhất chính là có thể cho là vì trách nhiệm nên mới cưới thôi.

      muốn giải thích.

      Chỉ có thể dựa vào dùng thời gian để hiểu được tâm mình, trách nhiệm và có xung đột.

      "Thế nào đột nhiên làm ở Yến Thiên Hạ nữa?" Vãn Vãn vẫn hỏi ra miệng.

      "Công việc vui, lừa tôi gạt mệt chết , đồng nghiệp hữu nghị, muốn trở thành nhân vật tiêu điểm...." Rất nhanh, liền nghĩ ra đống lớn lý do.

      Nhưng Vãn Vãn hiểu, ra nguyên nhân chân chính, là làm cho em bọn họ hợp.

      Đều là gây ra họa.

      " ra .... nên chung sống tốt với của .... Dù sao, ta là trai của , là người thân duy nhất thế giới này của ." Vãn Vãn suy nghĩ chút, vẫn là khuyên nhủ.

      có gì quan trọng hơn người thân, cho nên tới cửa thăm hỏi chú vào ngày lễ ngày tết.

      "Ai , còn có ‘nó’." nhìn lướt qua bụng của .

      Vãn Vãn đầu tiên là sững sờ, sau đó đỏ mặt.


      Quả nhiên dối gạt được, nếu thông minh, đều đoán được tất cả.

      Giang Diệc Hãn dãn gân cốt cái, "Aizz, dạo ngày, buồn ngủ quá, muốn ngủ, ngày mai phải bắt đầu tìm việc làm!" Mối hận cướp vợ, và Giang Thiệu Cạnh kết "mối thù đội trời chung", phải là chuyện có thể giải quyết trong ngày hay hai ngày.

      tại, cuộc đời của phải bắt đầu lại từ đầu.

      "Đúng rồi, em ngại để cho ở trong phòng sách, cùng tiếp tục làm bạn cùng phòng chứ?!"

      Vẻ mặt giống như đưa đám, bi thương lúc trước của Vãn Vãn dần dần biến mất, thay thế là khóe môi khẽ nâng lên.

      "Được."

      Nếu như chỉ là làm bạn cùng phòng, có phải có thể làm cho quan hệ giữa hai em bọn họ hơi hòa hoãn chút ?

      "Ừ, được. Vậy trước hết chúng ta bắt đầu thương gần tháp nước !" Trước khi vào phòng sách, bỏ lại lời có tính oanh tạc.

      Hắc hắc, nếu đồng ý dẫn sói vào nhà, như vậy nhất định dựa vào !
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :