1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

KHÔNG YÊU ĐỪNG QUẤY RẦY! - Đản Đản 1113 (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 15:
      Editor: coki (Mèo)

      Đêm 30, gần mười hai giờ.

      Bất tri bất giác, bọn họ ở Thanh Đảo được 23 ngày.

      Ngành ăn uống ở Thanh Đảo, thành phố Ôn và Thượng Hải khác nhau, gần tới cuối năm các quán ăn ở Thanh Đảo buôn bán thịnh vượng, ngược lại đều đóng cửa nghỉ ngơi. Vãn Vãn và Giang Diệc Hãn chỉ có thể vùi mình ở trong khách sạn.

      Vãn Vãn ngồi ở giường, Giang Diệc Hãn ở phía sau giúp sấy khô tóc ướt.

      Máy sấy rầm rầm, Vãn Vãn vừa nhìn TV vừa khẽ vuốt ve tóc của mình.

      Giang Diệc Hãn nhìn thấy bộ dạng này của , nhịn được bật cười....

      "Hôm nay thời điểm dẫn em công viên Hải Dương, đúng là nên mua vé cho em." cố tỏ vẻ keo kiệt than thở: " là lãng phí 120 đồng cách vô ích!"

      Vãn Vãn ngước mắt: "Tại sao? tìm được phương pháp trốn vé rồi hả ?" Ở cùng với luôn có rất nhiều vui thú, ví dụ như hai người giống đứa bé bướng bỉnh tìm cách trốn vé.

      Rốt cuộc Giang Diệc Hãn cũng giúp sấy khô tóc, lật người lại.

      "Tự em , gần đây em tăng bao nhiêu cân rồi?"

      những lời này khiến Vãn Vãn chột dạ lúc lâu. theo tâm tình luôn vui vẻ, ăn ngon, ngủ ngon, muốn béo phì cũng rất khó khăn, chính cũng nhận thấy được số đo ba vòng của mình tăng rất nhanh, mà **——

      bắt đầu lộ bụng bầu rồi.

      "Dáng vẻ tròn trịa của em giống y như chim cánh chụt nên lúc công viên Hải Dương nên tốn tiền mua vé cho em bởi vì em cũng là thành viên trong đó!" lắc đầu, rất ác liệt giễu cợt .

      Vãn Vãn vừa nghe đến đây, nhất thời mặt mày có chút thất sắc.

      "Em...em, em...." sắp khóc rồi.

      Xong rồi, nhất định biến trở về thành Đại Mập Mạp!

      "Rất đẹp mắt." Đột nhiên .

      Vãn Vãn sửng sốt chút.

      " tại cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là người tình trong mắt hóa Tây Thi, rất thích dáng vẻ tròn trịa của em, cảm thấy rất xinh đẹp." dùng tay che mặt, mất mặt thổ lộ.

      Sau khi Vãn Vãn sững sờ hồi lâu có triệu chứng tương tự cảm mạo, cái mũi của từ từ ê ẩm, hốc mắt cũng giống vậy.

      cảm thấy bây giờ em khó coi?" Mắt Vãn Vãn đỏ lên, xác định hỏi.

      Tình làm trở nên cẩn thận, cho nên ghét Vãn Vãn như vậy.

      "Được rồi, trong lòng em là thần tiên muội muội ở trời, tất cả đều cực kỳ xinh đẹp! Ai nha, rốt cuộc em còn muốn đả kích ánh mắt bị bóp méo của bao nhiêu lần nữa?" làm bộ như phiền não thay đổi sắc mặt nhưng khuôn mặt dưới tay đều là tươi cười.

      biết vấn đề của bọn họ ở nơi nào, cho nên tương lai muốn để cho học được tự tin, quan trọng nhất là muốn để cho hiểu .

      , phải ra ngoài mà là muốn cảm nhận được.

      tiện tay lấy quyển tạp chí bên cạnh, đập lên đầu .

      "Bại hoại!" Vừa xinh đẹp ngay ánh mắt của mình bị bóp méo, ý là tại xấu xí đến mức thể gặp người nên chỉ có thể gặp ?

      bị "đập" trận, ngược lại tức giận mà bắt đầu cười, càng cười càng to..

      bị cười đến cũng bắt đầu cười, cười cười, hai người lăn đến giường.

      " tại bảo bảo được mấy tuần rồi?" Giang Diệc Hãn nằm ở gối, hỏi.

      Nụ cười của Vãn Vãn từ từ thu lại, gần đây luôn do dự có nên cho biết hay ....

      Lúc bắt đầu nên tại muốn mở miệng rất khó khăn. Hơn nữa thể xác định là tâm thích đứa bé này hay , còn nữa dường như làm sai chuyện....

      Liên quan đến tương lai của bảo bảo, đều cực kỳ cẩn thận, cực kỳ do dự, cho nên cẩn thận dẫn đến phạm sai lầm.

      "Nếu như mà nhớ lầm tại bảo bảo được 12 hoặc là 13 tuần tuổi rồi, đúng ?" muốn sờ lên cái bụng hơi gồ của nhưng mà tay lại dừng lại ở trung, từ đầu đến cuối có rơi xuống.

      Trong vòng ba tuần sống chung này, bọn họ rất ăn ý nhắc tới bảo bảo để tránh lúng túng.

      phải 12 hoặc 13 tuần, mà là 19 tuần.

      Vãn Vãn yên lặng ở trong lòng.

      Thấy cúi đầu , Giang Diệc Hãn có chút lúng túng.

      "Chúng ta ngủ ?" lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.

      "Được." Vãn Vãn lúng túng gật đầu.

      Ba tuần này, bọn họ đều ngủ chung với nhau, vừa mới bắt đầu Vãn Vãn còn cảm thấy rất thỏa đáng, chỉ lần lên hi vọng hai người tách ra hai phòng.

      Nhưng mà.

      "Được." Thời điểm đó cũng thêm cái gì, chỉ là lấy chăn bông, trực tiếp ngủ thẳng ghế sa lon.

      ngây ngẩn cả người.

      Ghế sa lon ở khách sạn hơi chút, chỉ có thể nằm gác hai chân lên tay ghế.

      "...." Như vậy làm sao có thể ngủ được?

      " ngủ nơi này chẳng lẽ ngủ bồn tắm?" Nhìn thấy bộ dạng đành lòng của , còn cố ý thêm.

      Ngủ ở bồn tắm....

      "Hai người chúng ta chỉ có chứng minh thư, thuê thêm phòng bằng cách nào?" giảo hoạt .

      Tiếp theo, sau khi Vãn Vãn nằm ở giường trằn trọc hai ba giờ rất vô tội, rất thuận lý thành chương nằm lại ở bên cạnh .

      Tối thứ hai Vãn Vãn liền phát mình sai lầm rồi bởi vì rất quy củ....

      ", phải ngủ sao?" Vãn Vãn hô hấp yên, hỏi.

      Bởi vì cái tay linh hoạt kia sớm bò qua eo , lẻn ra phía sau cởi móc nội y của .

      "Lại lớn lên...." Bàn tay to của nắm bên tràn đầy của , vuốt ve, hô hấp thay đổi.

      nhàng vỗ về chơi đùa còn chưa đủ, thậm chí còn tham lam chôn ở trước ngực của , dùng lửa nóng ướt át ** ngừng liếm láp , còn dùng hàm răng dịu dàng cắn mút nơi mẫn cảm của , làm cho toàn thân run rẩy ngừng.

      Khi sờ soạng bừa bãi Vãn Vãn cảm giác cả người mình mềm yếu vô lực nằm ở trong ngực , nhạy cảm cảm thấy chỗ mềm mại nào đó của mình dưới trêu đùa của dần dần trở nên ướt.

      "Diệc Hãn, bỏ qua cho em có được hay ?" Giọng từ chối bị đè nén từ trong miệng bật thốt ra nghe càng giống **, làm cho lửa nóng thân thể càng thêm hưng phấn và căng thẳng.

      mặc kệ, cánh tay di chuyển lướt qua cái bụng hơi gồ lên của , ngừng tà tứ trêu chọc cánh hoa nhạy cảm.

      Hoàn toàn là sử dụng khổ hình với ! Vãn Vãn cảm thấy rất khổ sở, ** giờ phút này thần kinh hoàn toàn bị kích thích, lửa nóng từ trong ánh mắt làm cho bắt đầu sợ hãi, lý trí cùng tình cảm ở nội tâm liều mạng giãy giụa.

      Khi hô hấp càng trở nên khác thường Vãn Vãn vội vàng đẩy ra: "Đừng...."

      Ba tuần này chỉ thử lần, ràng thân thể bị đốt nóng, ràng là cũng khát vọng giống nhưng lại cố tình vào khuôn phép.

      Chẳng lẽ sức quyến rũ của chỉ còn chút xíu như vậy? cam lòng.

      Xem ra, thực chỉ có thể ra chiêu cuối cùng rồi....

      dứt khoát nâng đùi vòng qua thân thể mình, sau đó vùi đầu vào giữa hai chân tách ra của ....

      "A, đừng!" Thân thể Vãn Vãn mềm mại, vô lực đến độ có vẻ lảo đảo muốn ngã.
      Last edited by a moderator: 15/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 16:
      Editor: Hoàng Dung

      phải thánh nhân, hơn nữa còn là người đàn ông cấm dục nhiều tháng. Lúc này, người của giống như có cỗ mùi thơm mê người, ép càng muốn nhanh sớm lắp đầy lửa nóng vào trong cơ thể .

      vùi đầu mình ở giữa hai chân của , động tác dịu dàng mà chút kiêng kỵ .

      phải từng ngại bẩn sao? hôn xuống nơi mẫn cảm ướt át của , khiến lỗ mũi Vãn Vãn ê ẩm, còn kịp suy nghĩ có quá tự đa tình , giống như có ... dòng điện nhanh chóng truyền đến toàn thân Vãn Vãn, tê dại ... càng thêm lắp đầy cả người, hòa tan lý trí của .

      "A...." khỏi ... ra tiếng, thân thể càng chấn động hơn.

      Giang Diệc Hãn có thể cảm nhận rất ràng động tình, càng trở nên kích động, chuẩn bị tiếp tục dây dưa bừa bãi....

      Đột nhiên Vãn Vãn ... vang lên bình bịch, Giang Diệc Hãn chôn ở giữa đùi cũng đặc biệt phát . Vào lúc thân mật cực hạn này, bắt đầu sắp mất khống chế, tại dù chết cũng chỉ muốn lấy được nhiều hơn.

      Lực chú ý của Vãn Vãn bị cái gì đó dời , nghiêm mặt cẩn thận chú ý tới có thứ gì đó đâm bụng của , dài dài mềm mềm, lại nhảy lên giống như có nhịp đập. Bình bịch bình bịch, lúc này, cảm giác vọt lên, ràng giống như cái đuôi tôm sông đung đưa trong bụng .

      Vãn Vãn trừng to mắt to.

      "Giang Diệc Hãn!" Vãn Vãn lên tiếng thét chói tai.

      thanh gào thét này của quả tràn đầy sức lực, giống như uy lực mười quả bom, nổ đến đầu choáng váng.

      Chẳng lẽ, tại quỷ đạo đức Băng Bàn kia lại muốn tới quấy phá? Giang Diệc Hãn hung hăng thở ra ngụm khí lớn, phản ứng kế tiếp, cảm thấy bị khi dễ, lại muốn khóc đấy chứ? Có phải lại thất bại ? Ông trời, mới là người rất muốn khóc kia đấy!


      "Bé cưng động, bé cưng động!" Vãn Vãn cực kì hưng phấn kêu lên.

      Bé cưng động? Giang Diệc Hãn sửng sốt chút.

      Có ý tứ gì? há hốc mồm cứng lưỡi.

      Vãn Vãn ngồi dậy, vội vàng kéo tay của , "Nó động!" Tâm tình của vô cùng kích động.

      Mấy ngày gần đây, vẫn cảm thấy bụng thỉnh thoảng có loại cảm giác thổi bong bóng, nhưng có lần nào ràng như bây giờ.

      Giang Diệc Hãn bị động đặt tay lên ... , đột nhiên bị cứng rắn đè lên, mắt dính chặt lên bụng , sau đó....

      "Nó trốn rồi sao?" Giang Diệc Hãn kinh ngạc nhìn hỏi.

      "A, hình như là...." biết mới vừa rồi có cảm nhận được bé cưng động ? Vãn Vãn nóng lòng.

      Bé cưng, người đó là ba con, con biết ?

      Vãn Vãn lặng lẽ cho bảo bối ở trong bụng.

      "A, nó lại động!" Vãn Vãn lại hưng phấn kêu to.

      ", , đâu đâu?" Giang Diệc Hãn vội vàng sờ loạn trận ở bụng .

      Lúc này, sờ soạng hồi, cũng sờ được, vì vậy dứt khoát cúi người ở bụng , "Này, người bạn , con nhanh chơi với chú nha!"

      Nhưng là, lại nghe được chút tiếng vang nào, nghiêng sang trái rồi sang phải bụng của , "Ah, người đâu?"

      Vãn Vãn cười khúc khích tiếng, tiếc nuối , "Nó chơi với , bị hù chạy rồi."

      "Gì chứ, mới phải dọa người, là mỡ của em quá dầy rồi. Sau này em chớ ăn nhiều như vậy, ăn nữa nó cũng có biện pháp chơi đùa với !" lớn tiếng oán trách.

      "..., ...." Vãn Vãn lại , bị khi dễ đến chỉ có thể tức giận, lần nữa cầm lấy tạp chí gõ lên đầu .

      Ghét, ghét, ghét, lại có thể cười nhạo mập!

      bị đánh đến liên tiếp chống đỡ, sắp chống đỡ được hô to, "Này, em cũng phải đối mặt thực tế có được ?!"

      Vãn Vãn lại đánh , thể đánh lại, chỉ có thể tức giận cười ra tiếng, tiếp đó là ....

      Hai người cười to trận.

      Nhưng là....

      Giang Diệc Hãn nhìn cái, di chuyển nằm lại ở bên cạnh gối đầu, có bất kỳ động tác nào, lại yên lặng mấy giây, càng thêm nhục chí rũ vai xuống.

      Mới vừa rồi, người bạn này phá hư khí! Mới vừa rồi, ở trong lúc mấu chốt đó, thành công trêu chọc kích tình, có thể cảm thấy Vãn Vãn cũng sắp tỉnh táo được, sắp có thể vọt! tại, vừa bị làm liền tỉnh táo lại, khí, lý trí quay về, muốn mang trở lại cảm xúc dâng cao như thế khó như lên trời.

      Hơn nữa.... Lúc vừa nãy tên nhóc này giật giật dưới tay , cũng bị hù dọa đến mềm nhuyễn, có được hay !

      tại, tiếp tục giống như là lạ....

      là quá uất ức.

      "Này, bây giờ nó có đá em ?" nằm ở bên cạnh, hỏi .

      " có." Vãn Vãn lắc đầu.

      lát.

      " tại thế nào?" lại hỏi.

      " có."

      buồn buồn lườm cái, "Làm ơn, nó động cái." Để cho hy sinh cũng có chút giá trị .

      Vãn Vãn dở khóc dở cười.

      mới cần xin đừng cố tình gây như vậy, cái này có thể gặp chứ thể cầu, có được hay ?!

      Mặc dù như vậy, Vãn Vãn vẫn cố gắng gọi bé cưng.

      đều chờ lâu, lúc này đổi thành Vãn Vãn nhục chí rũ vai xuống, "Nó chịu động."

      Người bạn này quá lười hay là quá làm cao? Giang Diệc Hãn nghiêm túc suy nghĩ chút, "Nếu , dẫn em ăn cơm, ăn uống no đủ, tâm tình của nó tốt, dĩ nhiên là có tâm tình và hơi sức vận động!"

      đến ăn cơm, Vãn Vãn sờ bụng cái.

      "Em hơi đói rồi." xin lỗi thừa nhận.

      "Vậy chờ cái gì, dẫn em ra ngoài ăn!" xuống giường mặc quần áo.

      Hai người đều quên, mới vừa rồi ghét bỏ đối phương mỡ quá dầy, thầm thề ở đáy lòng nhất định phải khống chế ăn uống rồi.

      Pháo hoa bên ngoài rực rỡ, tiếng pháo bùm bùm liên tiếp .

      Năm mới, lại tới.

      ....

      Đêm 30, Giang Thiệu Cạnh ở Hải Nam. Còn chưa tìm được tin tức của Vãn Vãn, dùng trăm phương nghìn kế, rốt cuộc cũng dò xét được Kỷ Oánh trốn ở trong biệt thự bên bờ biển.

      "Rầm rầm rầm!" thanh đập cửa có thể so với tiếng pháo bên ngoài.

      Bên trong yên tĩnh.

      "Giang Diệc Hãn, Kỷ Oánh, chú ra cho tôi!" rống to ngoài cửa.

      Trước kia, từng gặp Kỷ Oánh lần ở đài truyền hình, ăn mặc nóng bỏng, lời lỗ mãng, ánh mắt nhìn đàn ông....

      Dù sao, ấn tượng của đối với Kỷ Oánh tệ hết biết rồi! Đáng chết, tại sao Diệc Hãn có thể ở cùng loại phụ nữ sạch này chứ? Coi như chỉ là vui đùa chút, tuyệt đối cũng cho phép!

      "Đừng tưởng rằng trốn tránh là xong, nếu hai người ra, tôi cho người tháo dở cửa chính!" lấy ra uy nghiêm của trai.

      từng , là người lớn trong nhà, chọn em dâu phải trải qua cửa ải của trước!

      Lại đợi lát, khi lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị kêu người đến động thủ, cửa chính rốt cuộc mở ra.

      Đầu tiên đụng vào mi mắt chính là đôi mắt mang theo giận dữ, đôi mắt nước giống có thể câu hồn, phóng điện khắp nơi, khiêu khích như có như lòng của đàn ông.

      "Xin hỏi, tìm người nào?" tựa vào cạnh cửa, lộ ra làn da bả vai trắng như tuyết, õng ẹo làm dáng hỏi.

      trước mắt ăn mặc vô cùng ..., áo lót sexy, quần sọt ngắn đến gần như sắp gói được mông, nóng bỏng đến gần như có thể làm đàn ông bình thường khó thở.

      Dĩ nhiên, thuộc về đàn ông bình thường.
      Last edited by a moderator: 15/2/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 17:

      "Giang, Diệc, Hãn!" Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo từng chữ cái .

      "Hả, Giang Diệc Hãn, tìm ấy có chuyện gì ?" Nghe đến cái tên này, dường như Kỷ Oánh sớm có chuẩn bị, mềm mại nở nụ cười.

      Giang Thiệu Cạnh thể thừa nhận người phụ nữ này trời sinh giống như ánh đèn, cười tiếng quanh người giống như bừng sáng, cực kỳ chói mắt.

      Quả nhiên là ăn cơm của giới giải trí mà lớn lên.

      Đáng tiếc tình duyên của ta trắc trở cũng phải là có có đạo lý, bởi vì loại phụ nữ này trời sinh khí trán quá nặng, tuyệt đối có duyên lành.

      "Tôi tìm em trai tôi mà cũng cần phải khai báo với sao?" Nhưng phong thái này của ta rơi vào trong mắt Giang Thiệu Cạnh chút sức quyến rũ nào đáng .

      "Ai da, cái người này, tại sao lại nghiêm túc như vậy? chuyện lạnh, hiểu phong tình...." Bộ dạng của Kỷ Oánh dường như rất quen với , trừng mắt nhìn, cách chuyện cũng giống như người tình làm nũng.

      Vấn đề là quen biết nhau sao? Coi như hôm nay phải là lần đầu tiên gặp mặt nhưng cũng nên đánh đồng là bọn họ thân quen với nhau chứ? Phụ nữ quả thực rất khó hiểu.

      "Gọi em tôi ra đây!" hiểu phong tình hiểu phong tình, mặt Giang Thiệu Cạnh vẫn như cũ, chút thay đổi.

      "Ai, làm thế nào bây giờ, ấy có ở nhà." Kỷ Oánh mềm giọng thầm: "Này, hôm nay chỉ với ấy mấy câu vậy mà tức giận bỏ rồi...."

      Tức giận bỏ ?

      Vẻ mặt Giang Thiệu Cạnh như có điều suy nghĩ.

      "Hừ, ấy nha, tính khí thiếu gia là lớn, thể ngờ được lúc đầu muốn lừa tôi lên giường tính khí tốt đến bao nhiêu." quầy bar có chai rượu đỏ sớm mở ra, Kỷ Oánh chậm rãi rót ly rượu đỏ, khuôn mặt xinh đẹp có chút căm giận cùng ưu thương nhàn nhạt .

      Mặc dù ta thưởng thức Kỷ Oánh nhưng ngược lại ở Kỷ Oánh ở có chút thanh nhã.

      " sao, bỏ cứ bỏ , phụ nữ giống tôi mà sợ thiếu đàn ông sao? Giang Thiệu Cạnh, có đúng ?" Xoay người lại, mặt của ta lộ ra quyến rũ cho là tất cả mọi đàn ông đều khó lòng chống đỡ.

      Khi ta kêu tên của Giang Thiệu Cạnh mặt ta càng lạnh lẽo.

      Đây phải là lần đầu tiên ta gặp Kỷ Oánh, người phụ nữ này....

      từng quyến rũ ta, thời điểm quyết định kết hôn với Phó Vịnh Bội.

      ta cực kì thích người phụ nữ trước mắt, càng thích ta tự xem mình như cái máy phát điện, vọng tưởng có thể phóng điện với ta.

      Loại phụ nữ này hoàn toàn là loại hám tiền, chỗ nào có bến đỗ tốt lập tức muốn dựa vào! Rốt cuộc ta tốt ở chỗ nào? Tại sao lại hấp dẫn được Diệc Hãn? Chẳng lẽ kỹ năng giường rất lợi hại cho nên Diệc Hãn mới thích.

      Vẻ mặt ta rét lạnh.

      "Nếu Diệc Hãn có ở đây tạm biệt!" Giang Thiệu Cạnh muốn ở lại thêm giây phút nào nữa.

      Ở nơi này nhảm với ta còn bằng tiết kiệm thời gian những địa phương khác tìm Diệc Hãn!

      "Yên tâm , ấy trở về." Nhưng mà Kỷ Oánh phía sau ta, chậm rãi .

      Bước chân Giang Thiệu Cạnh dừng lại.

      "Thay vì chạy ngược chạy xuôi mục đích, bằng bình tĩnh ở chỗ này ôm cây đợi thỏ." Kỷ Oánh ưu nhã về phía ta, đặt ly rượu đỏ vào trong lòng bàn tay của Giang Thiệu Cạnh.

      "Mặc dù người đẹp hơn tôi rất nhiều, nhưng mà tôi lại rất hiểu đàn ông, chỉ cần hưởng qua mùi vị của tôi lần những người đàn ông kia giống như con chó , nghe mùi là tự động bò tới !" Kỷ Oánh trêu chọc .

      ta dám so sánh Diệc Hãn với chó? Sắc mặt Giang Thiệu Cạnh trầm xuống.

      Bình thường chỉ cần ta lộ ra loại sắc mặt mây đen dày đặc này những người xung quanh kinh hồn bạt vía, nhưng Kỷ Oánh này biết có phải là có não hay là hoàn toàn sợ, chỉ thấy ta dường như hiểu lạnh lẽo trong ánh mắt của Giang Thiệu Cạnh, lại mềm mại quyến rũ cười cười.

      "Giang tổng, tại sao lại có loại vẻ mặt này? Là cảm thấy tôi rất tự luyến, hay là...." Kỷ Oánh rất lớn mật phong tình vạn chủng ôm lấy cánh tay của ta: "Giang tổng, muốn nếm thử chút mùi vị của tôi sao?"

      ta dùng lưỡi của mình như có như liếm tay ta.

      "Hay là sợ mình gánh được, thưởng thức rồi bị nghiện?" Kỷ Oánh cười khanh khách: "Tôi muốn biết năng lực giường của Giang tổng có mạnh như năng lực làm việc của hay !"

      Muốn biết năng lực giường của ta có mạnh như năng lực làm việc? Rốt cuộc người phụ nữ này làm gì? quyến rũ ta? Hay là đùa giỡn ta?

      ta lạnh lẽo nhìn chằm chằm đối phương, tròng mắt đen khách khí bắn ra ánh sáng lạnh, ánh mắt nghiêm nghị này giống như ... cút ngay!

      "Tôi còn nghe Diệc Hãn nha, thích nhất là giành vật của ấy, đặc biệt là phụ nữ, chỉ cần là người phụ nữ của ấy đều có dính vào...." Kỷ Oánh hoàn toàn sợ ánh mắt lạnh lẽo của ta, ta vẫn cười như cũ, cười rực rỡ giống như đóa hoa hồng nở rộ.

      Diệc Hãn với ta? Phó Vịnh Bội hoàn toàn là ngoài ý muốn! Về phần Vãn Vãn....

      "Giang tổng, bây giờ có hứng thú cướp tôi hay đây?" ta xong, phong tình vạn chủng khẽ khom người, để cho ta mơ hồ nhìn thấy rãnh ngực mê người của mình.

      Tức giận, ta uống sạch rượu đỏ trong ly, đặt ly bàn bên ghế salon: "Tôi đề nghị dứt khoát cởi hết !"

      Vậy mới có thể khiến đàn ông dễ dàng khuynh đảo mất hồn vì má lúm đồng tiền quyến rũ, lạnh lẽo trong mắt ta cứng lại.

      "Tôi thích nhất là loại người như , nữ khắp người tản ra mùi “hôi nách”, cho nên tôi đề nghị dứt khoát cởi hết, nhìn thử chút tôi khinh thường muốn !" ta khách khí chút nào.

      nữ khắp người tản ra mùi “hôi nách”? Kỷ Oánh híp con mắt.

      ta còn bị hôi nách? ! Kỷ Oánh muốn giết người! Đời này chưa từng gặp qua loại đàn ông khách khí kèm có phong độ giống như ta! Bản thân bị ta làm cho tiến cũng được lui cũng xong!

      Nhưng tại?

      "Tốt, vậy tôi cởi hết xem thử có phản ứng hay !" xong, Kỷ Oánh giơ tay lên dứt khoát cởi áo lót của mình, tiếp đó bắt đầu cởi quần.

      Giang Thiệu Cạnh trợn to mắt, hoàn toàn ngạc nhiên.

      ....

      Máy thai, máy thai....

      Ngày đó là vui, cho nên cũng có nghĩ tới vấn đề này.

      Người đường, mồng đầu năm cần chúc tết, buồn chán cả ngày, Diệc Hãn vẫn luôn suy nghĩ vấn đề.

      Rốt cuộc là bao lâu nữa người bạn bắt đầu động đậy đây? Có cái gì đúng, là có cái gì đúng.

      " ra đứa bé vẫn luôn động đậy trong bụng mẹ mà!" Thừa dịp Vãn Vãn để ý, len lén gọi điện thoại cho Chức Tâm để hỏi.

      Chức Tâm suy nghĩ chút rồi trả lời: "Lúc ấy thời điểm mình học khóa học dành cho bà mẹ, ngược lại có nghe có những người cảm thấy máy thai tương đối sớm nhưng hầu hết đều là những người sinh đẻ rồi."

      "Mình? Khi đó khoảng 16 tuần là có thể cảm thấy được Tiểu Quất Tử động đậy, cậu cũng biết.... Trước kia mình sảy nhiều lần, Tiểu Quất Tử cũng thể coi là thai đầu của mình."

      lại là người đàn ông đầu tiên của Vãn Vãn, dĩ nhiên có thể xác định đây nhất định là thai đầu của Vãn Vãn!

      "Nhưng mà cậu khoảng 12 đến 13 tuần có thể cảm nhận được thai máy? Hơn nữa bảo bảo còn đá cái? thể nào, tuyệt đối thể nào, nhất định là cậu có nhầm lẫn về thời gian rồi!"

      cũng cảm thấy thể nào!

      Mặc dù là đàn ông nhưng cũng ngu ngốc đến loại trình độ này, bên cạnh cũng có mấy người bạn làm ba, cái gì sờ bụng, thai máy đều là hơn năm tháng sau cả.

      Chẳng lẽ, chẳng lẽ, chẳng lẽ....

      ý tưởng khó tin chợt ra làm cho toàn thân kích động run rẩy, ép buộc mình phải nhanh chóng tỉnh táo lại.

      từ từ về phía Vãn Vãn mặc đồ ngủ vùi ở ghế sa lon xem ti vi, chậm rãi đứng ở trước mặt .

      "Vãn Vãn, bảo bảo có động đậy ?" vô cùng nhàng, khẽ hỏi.

      Vãn Vãn ngước mắt: " có." lại muốn sờ bụng của sao? Nhưng mà bảo bảo có động đậy.

      "Cả ngày hôm nay đều có?" nghiêm túc hỏi.

      "Hình như có." Vãn Vãn lắc đầu cái.

      Máy thai vừa mới xuất , vốn là thỉnh thoảng có thể cảm thấy nhưng có lúc lại hoàn toàn thấy gì cả.

      "Ngày hôm qua cho nó ăn no, nó cũng nhúc nhích sao? Có phải xảy ra chuyện gì rồi ?" Cách lớp áo, sờ sờ bụng của , lo âu hỏi.

      Gặp chuyện may? Vãn Vãn cứng người.

      " người bạn, chính là Chức Tâm, em cũng biết đó. Thời điểm của Tiểu Quất Tử ở trong bụng Chức Tâm hơn bốn tháng...." đến nửa, rất tiếc nuối ngừng lại.

      " của Tiểu Quất Tử? Có phải là đứa bé trai rất thanh tú tên là Phi Phàm đó hay ?" Vãn Vãn nhận thấy trong lời của có cái gì đó đúng, vội vàng hỏi.

      Giang Diệc Hãn lắc đầu cái: "Phi Phàm là đứa bé được nhận nuôi ở nhi viện, có quan hệ máu mủ với Tiểu Quất Tử."

      "Vậy, thời điểm Chức Tâm mang thai hơn bốn tháng thế nào?" Sắc mặt Vãn Vãn từ từ tái nhợt.

      muốn hù dọa , muốn hù dọa ....

      "Chết trong bụng giải thích được...." Người bạn , con phá hỏng chuyện tốt của chú lần rồi, lúc này ngàn vạn lần đừng có động đậy nha..

      "Thai, bào thai, chết… trong bụng...." Vãn Vãn bị sợ đến mức điều khiển TV rớt sô pha, há hốc mồm, cứng lưỡi.

      Cầu nguyện của có hiệu lực, lúc này người bạn biết điều, chưa hề gây ra chuyện.

      "Vãn Vãn, chúng ta đến bệnh viện ! Làm siêu , chính mắt nhìn thấy bảo bảo động mới yên tâm." Rốt cuộc cũng ra mục đích của mình.

      "Ừ, được!" Vãn Vãn nghi ngờ, lòng như lửa đốt, quả nhiên là bị lừa, vội vã đứng dậy thay quần áo.

      thở ra hơi.

      Giờ phút này tâm tình của cực kỳ khẩn trương, tương lai là địa ngục hay là thiên đường, mặc kệ, chỉ muốn biết chân tướng thôi.

      mở điện thoại di động lần nữa, thừa dịp thay quần áo nhanh chóng lên mạnh tìm tiêu chuẩn chẩn đoán tuổi thai. Chân tướng của như thế nào, bất luận là như thế nào tuyệt đối thể dễ dàng bị lừa gạt như vậy!

      lúc ấy điện thoại di động của vang lên tin nhắn.

      "Kế hoạch thất bại. Cẩn thận, ta đuổi giết đến đấy!" cái tin nhắn ràng.

      Nhưng vừa nhìn hai chữ Kỷ Oánh dưới tin nhắn sắc mặt của Giang Diệc Hãn đại biến.
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      Wintercô gái bạch dương thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 18:
      Editor: Hoàng Dung

      Sát thần tới? Sao lại thế này! Kỷ Oánh tìm cách trì hoãn Giang Thiệu Cạnh, coi như kế hoạch thất bại, Giang Thiệu Cạnh cũng thể nhanh như vậy liền đánh tới đây chứ.

      Rốt cuộc khâu nào sai lầm? Kỷ Oánh và Chức Tâm là quan hệ bạn bè tệ, biết ở Thanh Đảo cũng bất ngờ, nhưng ta bị hai ép ra bằng cách nào?

      "Em mặc quần áo xong rồi." Vãn Vãn gọi .

      "Tốt." Giang Diệc Hãn tắt điện thoại di động.

      Trời đất bao la, bây giờ cũng cầu bắt buộc có được chân tướng.

      Trong thang máy, con số từ từ rơi xuống.

      Trong thang máy trừ bọn họ ra, còn có đám người giống như nhà tới du lịch.

      Tay từ từ "Bò" qua, nắm tay của , mười ngón tay nắm chặt.

      " rất hồi hộp?" Vãn Vãn kỳ quái hỏi.

      Bởi vì lòng bàn tay của đều là mồ hôi lạnh.

      "Ừ, cực kỳ khẩn trương." thẳng.

      Làm sao có thể khẩn trương? tại gần như sắp quyết định sống chết của .

      Vốn vẫn chưa từng nghĩ biện pháp gì, dù sao lúc đó hoàn toàn **, nhưng tại khi có cái giả thiết này, hưng phấn đến toàn thân bộ lông đều dựng lên hết rồi.

      có ** phương pháp nào là 100%! Vậy mấy phần trăm còn dư lại nhất định xuất kỳ tích!

      "Yên tâm , bé cưng có việc gì." Vãn Vãn ngược lại an ủi .

      Mặc dù mới vừa rồi có bị lời của dọa cho phát sợ, nhưng lúc mặc quần áo, tỉnh táo lại.

      lâu có khám thai rồi, bệnh viện coi như là kiểm tra khám thai theo thường lệ mà thôi, cần có quá nhiều gánh nặng, có lòng tin với bé cưng, nó rất khỏe mạnh!

      Mẹ con liền tâm, bé cưng nhất định là rất tốt!

      Nhưng dường như "An ủi" có bất kỳ hiệu quả gì.

      "Vãn Vãn, em để cho dựa vào chút, sợ." cũng quản có phải rất có hình tượng hay , lại càng để ý tới mấy hành khách cùng thang máy bởi vì nghe làm nũng mà mím môi cười trộm .

      giống như có cốt khí tựa vào vai .

      Vãn Vãn ngoan ngoãn để dựa vào, các hành khách cũng ghé mắt nhìn màn kỳ lạ này, chàng trai cao lớn tuấn dựa vào "quả bóng cao su" có chút tròn vo.

      Dựa vào lát.

      "Ừ hừ, bây giờ em tăng lên rất nhiều, dựa vào có cảm giác an toàn hơn nhiều." vẫn quên cho câu lời bình.

      Vãn Vãn dở khóc dở cười.

      "Tinh." Cửa thang máy mở.

      "Đứng dậy ." Vãn Vãn giọng nhắc nhở .

      hiểu tại sao khẩn trương như vậy, nhưng chỉ cần bất kỳ lúc nào cần , đều hi vọng mình giống như hôm nay, có thể được dựa vào chút.

      Có thể có được cảm giác ỷ lại khiến người ta cảm thấy mình rất quan trọng, rất hạnh phúc.

      "À." Giang Diệc Hãn lười biếng ngồi dậy, tiếp tục dắt Vãn Vãn, liền định cất bước ra thang máy.

      Nhưng bước chân của và Vãn Vãn đều cứng lại.

      Bởi vì người canh giữ ở cửa thang máy.

      Giang Thiệu Cạnh lại có thể đánh tới! Tốc độ nhanh như vậy khiến Giang Diệc Hãn vô cùng ngoài ý muốn.

      Xem ra, Kỷ Oánh hết rồi, lại có thể hành tung của và Vãn Vãn.

      Từ Hải Nam mua được vé máy bay đến Thanh Đảo nhanh nhất, ánh mắt của Giang Thiệu Cạnh ở ngoài cửa rất thâm trầm, nhìn chăm chú hai người bọn họ ở trong thang máy, đáy mắt bốc cháy, thấy mà kinh tâm táng đảm.

      "...." Vãn Vãn ngẩn người.

      " sai, chính là tôi!" Giọng Giang Thiệu Cạnh giống như che giấu sắt thép, trầm thấp mà tràn đầy uy hiếp.

      Ánh mắt của nhìn Giang Diệc Hãn, chỉ là bước từng bước tới gần Vãn Vãn.

      Giống như Vãn Vãn mới đúng là đầu sỏ gây nên cả kiện bỏ trốn này!

      Vãn Vãn bị buộc đến buông lỏng tay Giang Diệc Hãn ra, ở bên trong cảm giác áp bách mạnh mẽ đó, sợ đến lui từng bước về phía sau....

      "Em biết mình bây giờ làm gì ?" Giang Thiệu Cạnh lãnh giận chất vấn.

      Bọn họ lại có thể ở trong khách sạn! Hơn nữa, còn là cùng gian phòng! Rốt cuộc bọn họ làm cái gì?!

      Vãn Vãn chột dạ trận.

      "Em từng bảo đảm gì với tôi? Chỉ có chúc phúc, dây dưa!" lớn tiếng .

      Khí thế Giang Thiệu Cạnh rất cường đại, khiến hành khách trong cùng thang máy rối rít kinh hoàng chạy , sợ bị liên lụy.

      Vãn Vãn nhìn thấy thái độ Giang Thiệu Cạnh, cằm của kéo căng....


      chúc phúc, cũng có dây dưa....

      Vãn Vãn há mồm muốn giải thích, nhưng làm thế nào cũng mở miệng được.

      "Chúng ta kết hôn rồi!" lãnh giận nhắc nhở .

      Hai người bọn họ bỏ trốn, đây còn ra thể thống gì?

      Ở trong tiếng rống to của , Vãn Vãn rụt cái, lại có loại cảm giác bị người bắt gian tại giường,

      Nhưng là, đám cưới của bọn họ là giả mà....

      Chờ sinh hạ bé cưng ra liền lập tức ly hôn.

      Đoạn hôn nhân này ở trong mắt phải nên chỉ giống như chuyện làm ăn, hiệp nghị thôi sao? Đúng rồi, hình như Giang Thiệu Cạnh từng cầu hôn .

      "Tôi.... muốn biến thành ...." Đêm hôm đó, chạy trốn, ra cho đáp án.

      Mỗi lần ở chung chỗ với Giang Thiệu Cạnh, giống như biến thành người có sinh mạng, giống như pho tượng có nhiệt tình, muốn còn phải tới quấy rầy.

      muốn biến thành , mấy chữ này khiến Giang Thiệu Cạnh hít hơi lạnh.

      bị cự tuyệt, từ hồi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên cầu hôn, lại bị vô tình cự tuyệt.

      Vốn là sáng sớm hôm nay, cả người liền phiền não dứt, rất muốn tìm chỗ phát tiết, tại ngực càng thêm đốt đốm lửa.

      Ánh mắt của Giang Thiệu Cạnh từ từ trở nên hung dữ, còn có những khách ra khỏi thang máy kia cũng ở lại xem náo nhiệt cách đó xa, vẫn luôn nhìn chăm chú. Vãn Vãn khỏi nổi lên tia sợ hãi, càng cảm thấy là khó chịu.

      Sợ hãi và khó chịu càng khiến liều mạng kiềm nén nước mắt, vì thế nên giờ phút này mới có thể bị hù đến yếu đuối.

      "Từ lúc bắt đầu chúng ta ...." Nhưng vẫn nhắm mắt, để cho sai lầm kéo dài tiếp.

      hiểu tại sao đột nhiên Giang Thiệu Cạnh lại muốn biến đoạn hôn nhân này thành .

      "Cổ... cổ phần Hạ thị...." Ông trời ơi, bây giờ nên làm gì?

      có lòng tham, vẫn đổi được tật xấu luôn có lòng tham ở trong tình , mới có thể vừa thấy Giang Diệc Hãn vươn tay cái, lập tức cầm ngược lại tay của . biết như vậy tốt, nhưng đối mặt với tình , nên núp.

      từ từ có thể cảm nhận được trái tim Giang Diệc Hãn.

      Hối hận ? Nhưng là, nếu như biết khó chịu hôm nay có thể đổi tới ba ngày vui vẻ, vẫn có chút hối hận nào.

      "Vãn Vãn, đến sau lưng ." lúc có chút biết làm sao, cố nén nước mắt giọng cứu kịp thời.

      Đôi mắt Giang Thiệu Cạnh co rút nhanh, ít đốm lửa nơi đáy mắt ta sắp bộc phát, ta có chuyển mắt nhìn Giang Diệc Hãn, vẫn chỉ là lạnh nhạt nhìn Vãn Vãn, khí thế tàn độc cường đại kia hiển thị , giống như xé rách Vãn Vãn sống sờ sờ.

      giây kế tiếp, đầu Vãn Vãn được đặt ở trong ngực ấm áp.

      "Sợ núp ở trong lòng của , cần phải để ý đến gì hết, giúp em giải quyết." Những lời này, cho Vãn Vãn nghe, cũng cho hai nghe.

      Mới vừa rồi, dường như nghe được cái gì đúng.

      Bất luận như thế nào, nhất định muốn này, kết quả kiểm tra hôm nay là như thế nào đều thể thay đổi.

      sợ hai, hoàn toàn có tình giữa nam và nữ với Giang Thiệu Cạnh, lòng của vẫn có đổi, mới vừa rồi thấy rất ràng, chỉ cần xác định điểm này là đủ rồi.

      "Em trở về phòng trước ." Tay của nắm chặt tay của Vãn Vãn, cho sức lực bình tĩnh, để cho phải sợ.

      Sợ núp ở trong lòng của .

      Đây phải là câu an ủi, mà là câu cam kết, cam kết tràn đầy tình cảm.

      Những thứ tình cảm này chỉ là tình bạn bè, bởi vì bạn bè thay mình che gió che mưa, nhưng vị trí lồng ngực kia lại vĩnh viễn để lại cho người .

      Vãn Vãn bởi vì lời , đụng chạm của mà cảm thấy run sợ hồi.

      Bây giờ, ánh mắt rất kiên định, hơn nữa còn cất giấu cỗ rất ràng....

      thể tự kềm chế.

      vỗ vỗ bả vai Vãn Vãn, tiếp đó lần nữa buông tay Vãn Vãn ra. nhấn vào nút thang máy tầng lầu bọn họ ở, ý bảo tất cả để lại cho giải quyết, về phòng trước.

      Buông ra, là vì để đoàn tụ tốt hơn.

      Buông ra, là vì tình cảm có thể có cơ hội được cứu.

      "Chúng tôi chỉ là tạm thời tách ra." ngăn Giang Thiệu Cạnh ở cửa thang máy, cũng quên kiên định cho biết.

      sai lầm lần rồi, sai lầm lần nữa.

      Tạm thời, muốn ràng hai chữ này!

      ", chúng ta chuyện chút ." Vào lúc Giang Thiệu Cạnh muốn nhấn nút thang máy, muốn bắt lấy Vãn Vãn Giang Diệc Hãn ngăn lại, giọng vô cùng tĩnh táo.

      "Có chuyện gì đáng hay sao?" Ánh mắt lạnh lùng của Giang Thiệu Cạnh quét tới đây.

      Bây giờ bọn họ là kẻ địch.

      Lúc này, cặp mắt đen nhánh của Giang Thiệu Cạnh bắn ra ánh sáng lạnh lùng, nhìn chằm chằm Giang Diệc Hãn, giống như muốn đâm thủng .

      ", đừng dọa đến Vãn Vãn, tại thể chất ấy rất đặc biệt." Giang Diệc Hãn đứng ở trước thang máy đóng cửa, vững vàng bảo vệ cánh cửa chậm chạp đóng lại ở phía sau.

      Giang Thiệu Cạnh mở miệng hít ngụm khí lớn, thể cảm giác được Vãn Vãn sợ . Cho tới nay, chỉ theo bản năng trốn tránh nhận thức này.

      Người mình thích sợ mình, đây là chuyện chua cay đến cỡ nào.

      Mới vừa rồi, có thể cảm nhận được ánh mắt sợ hãi của Vãn Vãn, càng làm cho cảm giác mình là ác ma việc ác nào làm. ra , tâm tình ác liệt, lửa giận mạnh mẽ của vẫn hoàn toàn chưa làm được gì.

      Tại sao và những cấp dưới trong công ty kia lại sợ như vậy? Nhưng có phụ nữ nào sợ Giang Thiệu Cạnh ? tự giễu hỏi trong lòng.

      ", tôi nhớ được, từng câu với tôi, ‘ em như tay chân, phụ nữ như quần áo’." Giang Diệc Hãn dùng giọng điệu tỉnh táo lạnh nhạt : "Tôi hi vọng, những lời này ở vẫn có hiệu lực ở trong lòng ."

      Cả người Giang Thiệu Cạnh đều cứng lại, bây giờ giống như bị em ruột của mình vung mạnh bạt tai.

      đúng là những lời này.

      Tâm tình ngay lúc đó, quả đều là .

      Nhưng chưa bao giờ có** người như vậy, rất muốn, rất muốn phần ấm áp kia!

      ", tình phải là đôi bên tình nguyện, phải ích lợi, phải chiếm đoạt, phải ép buộc, phải tính toán." hi vọng ấy có thể hiểu.

      " làm gì Vãn Vãn?" Mặc dù chỉ đơn giản mấy câu đôi thoại tìm được phương hướng, nhưng Giang Diệc Hãn vô cùng thông minh, từ từ hiểu vài chỗ hiểu.

      hoài nghi, hai từng dùng thủ đoạn ép buộc Vãn Vãn **

      Cả người Giang Thiệu Cạnh đều căng thẳng.

      ....








      Last edited by a moderator: 15/2/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 19:
      Editor: coki (Mèo)

      Bên trong quầy rượu của khách sạn.

      Trước mặt hai người là hai ly bia.

      Điểm khác nhau chính là Giang Diệc Hãn như có điều suy nghĩ yên lặng uống bia, còn Giang Thiệu Cạnh giọt cũng chưa động đến.

      "Vãn Vãn thích , buông tay ." Giang Diệc Hãn thở dài, cũng ngờ tới có ngày hai em bọn họ đến mức giương cung bạt kiếm như thế này.

      Giang Thiệu Cạnh căng thẳng, cố chấp : “, ấy có quan hệ hôn nhân, tương lai lâu nữa, sớm muộn cũng có được lòng của ấy!"

      tại, cái ta thiếu chỉ là thời gian mà thôi.

      sao? chỉ là như vậy thôi sao? Giang Diệc Hãn lại uống hớp bia, nhìn mình.

      Hai, có cơ hội này, bởi vì em tin tưởng ấy cũng giống như em, cho phép." Giang Diệc Hãn lạnh nhạt .

      Đôi mắt lạnh lẽo của Giang Thiệu Cạnh co rút lại.

      "Em chuẩn bị cầu hôn với Vãn Vãn." Giang Diệc Hãn trấn định ném ra quả bom.

      Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo hít hơi: "Giang Diệc Hãn, rốt cuộc em biết mình làm gì ? Có hiểu cách làm người hay ?" Vãn Vãn là chị dâu của !

      "Hiếu, đễ*, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ sao?" Giang Diệc Hãn ra từng chữ .

      *Nhường nhịn.

      “Em hiểu, làm sao có thể hiểu, nhưng em cũng hiểu rằng nếu như bởi vì mấy chữ này mà buông tay như vậy em phải buông tha cho hạnh phúc cả đời của mình và ấy."

      "Hạnh phúc cả đời? Hưởng qua người phụ nữ của mình mà em có thể cảm thấy hạnh phúc sao?" Tâm tình Giang Thiệu Cạnh rất ác liệt .

      Coi như ta chiếm được Vãn Vãn cũng hi vọng Diệc Hãn và Vãn Vãn ở chung chỗ.

      Giang Diệc Hãn nở nụ cười: "Có gì thể?"

      Giang Thiệu Cạnh bị thái độ thờ ơ của làm cho cứng họng.

      Đột nhiên Giang Diệc Hãn hỏi: " Hai, phía dưới rốn Vãn Vãn có nốt ruồi đỏ rất mất hồn có đúng hay ?"

      Giang Thiệu Cạnh sửng sốt chút, chân mày nhíu lại, ta hiểu tại sao Giang Diệc Hãn lại đột nhiên năng tùy tiện như vậy.

      "Còn nữa, bên trong bắp đùi ấy...." Ánh mắt Giang Diệc Hãn sâu thẳm, lại giọng .

      "Đủ rồi, muốn nghe những chuyện này nữa!" Giang Thiệu Cạnh cắt đứt .

      Giang Diệc Hãn dừng chút, đưa mắt nhìn sang Giang Thiệu Cạnh: " Hai, ra hoàn toàn chưa chạm qua ấy, đúng ?"

      Giang Thiệu Cạnh cứng đờ.

      "Nếu như hai người từng có quan hệ thân mật, vậy Hai cho em biết thân thể ấy có gì đặc biệt ?." Ánh mắt Giang Diệc Hãn trở nên vô cùng sắc bén.

      đánh cuộc, đánh cuộc cả vận mệnh của bản thân, đánh cuộc tin tưởng của mình với Vãn Vãn.

      "Ngày đó uống say, đèn cũng bật làm sao chú ý đến những thứ này?" Giang Thiệu Cạnh cười lạnh tàn khốc muốn đánh vỡ hy vọng xa vời của .

      Giang Diệc Hãn cũng có bị đả kích: " Hai, láo, ra em có thể tìm Vãn Vãn đối chất...."

      "Đủ rồi, rốt cuộc là em muốn như thế nào?" Giang Thiệu Cạnh vui nhìn người muốn gây , cắt đứt lời của .

      " tại Vãn Vãn có máy thai, em dẫn ấy đến bệnh viện làm kiểm tra, thời gian ấy mang thai phải qua 18 tuần rồi, thể nghi ngờ ấy mang đứa bé của em." Vẻ mặt Giang Diệc Hãn tỉnh táo, làm cho người ta hoàn toàn thể hoài nghi rằng rất chắc chắn.

      Giang Thiệu Cạnh híp con mắt, khóe miệng cứng ngắc giơ lên, chân giẫm vào bẫy rập.

      " Hai, Vãn Vãn rất sợ , cho nên lúc đó làm cái gì để thuyết phục ấy đừng dây dưa với em, buộc ấy ký tên giấy hôn thú trở thành chị dâu của em?" Giang Diệc Hãn lạnh lùng hỏi.

      che giấu cảm xúc của mình rất tốt, sau đó tỉ mỉ quan sát sắc mặt rất khó coi của Giang Thiệu Cạnh, đây gần như chứng minh được giả thiết của .

      Cả quá trình nhịp tim của Giang Diệc Hãn tăng rất nhanh, đồng thời càng ngày càng nắm chắc, tâm tình cũng từ từ buông lỏng xuống.

      " Hai, biết lúc còn vì sao em lại giúp ? Bởi vì em thích chịu trách nhiệm." Giang Diệc Hãn chậm rãi : " Nhưng bây giờ Vãn Vãn mang thai đứa bé của em, em nhất định phải chịu trách nhiệm làm cha này."

      "Trách nhiệm?" Giang Thiệu Cạnh coi thường phiền muộn nơi đáy lòng, nghe thấy hai chữ này, xì mũi coi thường.

      Quả nhiên là trách nhiệm, điều này làm ta thư thái rất nhiều, càng thêm cho rằng tất cả những gì mình làm đều có sai.

      Nhưng mà.

      "Trách nhiệm và cũng có mâu thuẫn với nhau." Nhưng Giang Diệc Hãn lại rất nghiêm túc thanh minh, đánh vỡ chê cười của ta.

      Vẻ mặt của Giang Thiệu Cạnh đông lại.

      "Khi đó bởi vì ba quá mẹ em nên mới thể chấp nhận nổi tồn tại của , mới.... muốn phụ trách...." Lời Giang Diệc Hãn chạm tới nút thắt trong lòng ta, càng lúc càng chặt, chặt tới mức làm cho trái tim ta co quắp, tới mức làm cho mỗi tế bào thần kinh người ta cũng căng thẳng.

      " Hai, em rất tôn trọng , vẫn luôn hi vọng hai người chúng ta có thể chung sống vui vẻ với nhau...." Cho nên rất nhiều lần đều nhường bước, nhưng mà bây giờ thối lui đến ranh giới cuối cùng, thể nào lui được nữa.

      "Vãn Vãn phải là món đồ chơi, em cũng thể nào lui được nữa, cũng thể để cho đứa bé của em gọi em là chú!" Bây giờ nhất định phải kiên trì, thể bị cướp đoạt, nhất định thể nào lui được nữa.

      Giang Diệc Hãn hi vọng có thể giải quyết vấn đề giữa ba người, thận trọng khẩn cầu: " Hai, xin thành toàn cho em và Vãn Vãn , chúng em nhau lòng."

      Nghe được mục đích của , Giang Thiệu Cạnh đột nhiên cười lên, người quen biết ta đều cảm thấy tiếng cười của ta rất kinh khủng, bởi vì nụ cười của ta rất lạnh, trộn lẫn bất kỳ nhiệt độ nào.

      ta gằn từng chữ: "Nếu như sao?"

      " Hai, nếu cũng còn cách nào nữa, bỏ , đàm phán hôm nay được tiếp tục trong vòng năm tháng nữa! Tiếp đó chuyện có lẽ càng náo càng lớn, em chúng ta trở thành trò cười cho người khác trong lúc trà dư tửu hậu, sau đó giá cổ phiếu của Yến Thiên Hạ ắt hạ xuống...." Giang Diệc Hãn cười nhạt: "Em nghĩ cũng muốn nhìn thấy cục diện rối rắm như thế chứ?"

      sợ mất thể diện, nhưng mà Giang Thiệu Cạnh khác với , ta thể vứt mặt mũi của mình.

      Giang Diệc Hãn lại dùng những thứ này để uy hiếp ta!

      Trong nháy mắt, sắc mặt Giang Thiệu Cạnh tái xanh, miệng mím chặt: "Thành toàn? Em chắc chắn mình dùng là hai chữ thành toàn mà phải là cưỡng ép?"

      ra ta vẫn luôn nghĩ sai về em trai của mình, Giang Diệc Hãn hoàn toàn phải A Đấu*, mỗi câu đều vô cùng mạch lạc ràng, đánh vào điểm yếu, hoàn toàn là thương nhân vô cùng thông minh linh hoạt.

      *A Đấu: kẻ bất tài vô dụng

      Mà quả ta bị đánh bại.

      Giang Diệc Hãn dùng con mắt bình tĩnh nhìn ta.

      " phải là em rất muốn biết dùng cái gì để lừa ấy kết hôn sao?"

      "Vãn Vãn là tiểu thư giàu có, ấy có cổ phần của Hạ thị làm cho rất ưa thích, là người làm ăn, như thế nào cũng phải cùng ấy duy trì cuộc hôn nhân này, phải sao?" Giang Thiệu Cạnh cố ý đổi trắng thay đen.

      Lòng tự ái kiêu ngạo của ta khiến ta tuyệt đối thừa nhận là mình động lòng đối với Vãn Vãn.

      "Nếu em dùng Yến Thiên Hạ đổi Vãn Vãn, cuộc trao đổi này, có thể suy nghĩ lại." Giang Thiệu Cạnh cười lạnh .
      Last edited by a moderator: 15/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :