1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

KHÔNG YÊU ĐỪNG QUẤY RẦY! - Đản Đản 1113 (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 3:
      Editor: Hoàng Dung

      Áo mơ si nhuộm đỏ máu của , giặt sạch , nhưng biết có nên trả lại cho hay ?

      biết tên của , gọi là Giang Diệc Hãn.

      Trong trường này, chỉ cần bộ dạng nam sinh đẹp trai chút, chính là đề tài vĩnh viễn chán của các nữ sinh, cho nên biết tên của dễ như trở bàn tay.

      Đây chỉ là đoạn nhạc đệm, mập mạp giống như , để tránh chọc người cười nhạo, tuyệt đối biết tự lượng sức mình đến gần trai đẹp chói mắt như vậy.

      Nhưng áo sơ mi đó khiến đấu tranh lâu.

      " cho các cậu xấu Chức Tâm!" Lúc đến gần học viện hệ tin tức, ở ** sân , nhìn thấy nam sinh nho nhã yếu đuối đánh nhau với đám nam sinh thoạt nhìn rất cường tráng.

      "Tụi này sai sao? Chức Tâm mang thai, lấy gia thế của Hứa Ngạn Sâm, sau này có thể coi ta như giày rách để ném , đúng là số!"

      "Dư Nhân Thư, làm sao mày lại thảm như vậy? Theo đuổi lâu như thế, coi Thẩm Chức Tâm như bảo bối. tại chính mình phát người trong lòng bị người khác làm lớn bụng, mày đau lòng ?"

      "Tao thấy, chờ Hứa Ngạn Sâm dùng cước đá Thẩm Chức Tâm, mày tiếp tục giữ vững thái độ này, có thể Thẩm Chức Tâm là tàn hoa bại liễu suy nghĩ đến mày!" Các bạn học mát, càng càng quá đáng, càng càng khó nghe.

      Đám nam sinh ở sân trường gần như là nhìn quen lắm rồi, nhưng mà đối với việc phá thai, mọi người vẫn rất để ý, thậm chí ánh mắt còn mang theo khinh bỉ.

      Chuyện này huyên náo quá lớn, Vãn Vãn thể biết, cho dù coi như sớm tốt nghiệp, Hứa Ngạn Sâm ở trong trường học gần như vẫn dùng thân phận của nhân vật truyền kỳ tồn tại. Gia thế, năng lực của ta có người có thể sánh kịp, tự nhiên người đỏ mắt quá nhiều. Lần này, Thẩm Chức Tâm là bị những người đỏ mắt kia lấy làm bia rồi.

      "A!" Giận dữ gầm lên, khống chế được tâm tình của mình nữa, nam sinh tên là Dư Nhân Thư kia giống như sư tử nổi giận vọt tới.

      Nhưng mới mấy hiệp thôi, ta ngã xuống sân, bị đánh đến gần như bò dậy nổi.

      lúc nam sinh lại muốn nâng quả đấm lên cục đá bay tới, đánh trúng nắm tay của , nam sinh đau đến oa oa kêu to.

      "Đánh nhau, dĩ nhiên tìm người biết đánh." Giang Diệc Hãn ném cục đá lên trung, cười lưu manh.

      "Giang Diệc Hãn, mày đừng xen vào việc của người khác, đây là quyết đấu giữa hệ truyền thanh chúng tao với hệ tin tức!" Nam sinh đánh người kia cả giận .

      "Hình như tôi cũng là hệ tin tức? Đúng lúc các người thảo luận Thẩm Chức Tâm, hình như là của lớp chúng tôi?" nhún vai cái, "Tôi làm người có ưu điểm gì, nhưng phi, thường, bao che, khuyết điểm!"

      quả đấm của trực tiếp đánh về phía Trương Hiêu mới vừa chuyện, đánh Dư Nhân Thư sưng mặt sưng mũi còn chịu bỏ qua, đối phương nhất thời bị đánh đến mềm thành đoàn.

      Mấy người kia nhào tới đánh với .

      Bốp bốp, binh binh, rầm rầm, quả đấm nện ở thân thể con người, ngừng vang lên tiếng trầm đục, truyền ra khiến Vãn Vãn ngây người, cũng bị dọa ngốc, vội vàng che mắt.

      Bởi vì chính là hẹn tới ** trường lấy áo, mới có thể dẫn tới trận ác chiến này.

      Trong lòng hơi sợ, trời sanh nhát gan khiến lùi lại vài bước, rất muốn nhanh thoát khỏi trường. Nhưng như vậy lại giống như có nghĩa khí? Ba từng , làm người quan trọng nhất chính là nghĩa khí.

      Trước là 3-1, tại, cũng là 3-1.

      "Giang Diệc Hãn, mày nhớ cho tao, tao cho Vịnh Bội, mày vì Thẩm Chức Tâm đánh chúng tao!" Khóe miệng bị thương, môi sưng gấp đôi, đến mắt cũng bầm tìm, nhìn bạn học kia nhếch nhác kêu gào.

      lại tiến lên bước, ba người nam sinh kia cũng dám vây công tới nữa, tan tác như chim muông.

      "Hệ truyền thanh, chính là miệng lớn!" rủa thầm tiếng.

      Bị mấy kẻ hệ truyền thanh thêm dầu thêm mỡ tuyên truyền, mặc dù Vịnh Bội rất tín nhiệm , nhưng lòng ghen tỵ của con rất đáng sợ, trở về phải giải thích rồi!

      "Còn tốt đó chứ?" đỡ Dư Nhân Thư dậy.

      Dư Nhân Thư bảo vệ được mình thích, ở ** sân khóc rống thất thanh.

      "Dư Nhân Thư, cậu chân trời chỗ nào cỏ thơm, cậu khóc cái gì hả?!" Giang Diệc Hãn ngồi xổm ở trước mặt ta, vô cùng nhức đầu.

      , vẫn còn chậm chạp giãy giụa giữa chạy và chạy.

      "Này, cậu nhìn rất quen mắt? Cái áo cậu cầm trong tay, là áo của tớ sao?" trấn an được Dư Nhân Thư, đột nhiên xoay người.

      A, muốn lấy áo lau nước mắt cho đối phương? Vãn Vãn vội vàng giơ cao đôi tay, cầm áo nâng ở trước mặt .

      Thấy có áo mới rồi, vươn tay nhận lấy, sau đó....

      Nghênh ngang ở trước mặt cởi áo, lộ ra lồng ngực rắn chắc, nhưng để cho có cơ hội "Thưởng thức" nhiều, mặc lại áo sơ mi.

      tiện tay ném áo bị xé rách do vừa rồi đánh nhau vào thùng rác, trực tiếp hủy thi diệt tích.

      Đây là lần thứ hai ở trước mặt cởi áo rồi, Vãn Vãn lại lần nữa bị dọa hỏng, sợ tới mức động cũng dám động.

      "Lỗ mũi của cậu tốt hơn chưa?" hỏi.

      "Tốt, tốt lắm...." trả lời cà lăm.

      "Vậy tốt, tớ đây!" phất tay cái, cũng quay đầu lại liền bước , "Cậu phải tin tưởng tớ, lúc đàn ông khóc, tuyệt đối muốn người khác đứng bên cạnh nhìn đâu, cho nên cậu cũng như tớ, nhanh chóng !"

      Đây là lần thứ hai gặp được , giống như lần đầu tiên, vẫn chỉ có câu đối thoại.

      ....

      "Này, nhóc béo, chuyện với đấy."

      "A." trì độn mấy giây, ngơ ngác nhìn về phía bạn học cũng quá quen kia.

      "Chúng tôi muốn quan hệ hữu nghị, tính cho phần!" Dáng vẻ nữ sinh dẫn đầu kia rất bá đạo.

      "Tôi muốn, tôi !" vội vàng khoát tay.

      " dám ? Dẫn là coi trọng !" Nữ sinh khác đặt lên bả vai , "Trong quan hệ hữu nghị cũng có người béo, thích hợp với , theo cảm kích chúng tôi đấy!" Bốn phía đều là tiếng cười mỉa mai.

      Từ đến lớn, bởi vì vóc người này, bị châm biếm ít lần.

      "Ah, tại nhìn lại chút, nhóc mập dường như gầy hơn nhiều rồi, có thể đoạt phong thái của tụi mình ?" người nữ sinh bên cạnh đáp lời.

      Vãn Vãn có cặp mắt cực kỳ xinh đẹp.

      "Cậu có khả năng sao?" Mọi người lại cười to vang dội.

      Lá xanh luôn làm nền cho hoa tươi, Vãn Vãn mập mạp, chính là lá xanh tốt nhất.

      để ý đến tiếng kháng nghị phát ra, các nữ sinh nhấc lên.

      Toàn bộ quá trình quan hệ hữu nghĩ với hệ tin tức, làm đủ bổn phận lá xanh, nhưng họ cố tình chịu bỏ qua cho .

      "Ai nha, hôm nay phải làm sao bây giờ, lại có thể là bốn đối năm!" phút trước, bạn học nữ ở trước mặt hung giống cọp mẹ, giờ khắc này ở trước mặt các nam sinh lại rất giả bộ, giọng nụng nịu làm cho người ta dựng lông toàn thân.

      "Chúng tôi có gọi Giang Diệc Hãn, nhưng tên nhóc kia rất trung thành với bạn , cậu ta mình làm kẻ bắt cá hai tay." Bạn học nam giải thích câu, các nữ sinh ngồi ở đây đều rất thất vọng.

      Lông mi dài của Vãn Vãn chớp cái.

      Trong đôi mắt mang theo tò mò đơn giản.

      " mất hứng!" Các nữ sinh rất vui, nhưng vẫn quan tâm, "Vậy phải người bị bỏ rơi sao?"

      Vãn Vãn muốn thức thời giơ tay.

      "Đây còn phải , đương nhiên là Vãn Vãn ai muốn, trong mấy người tụi mình chỉ ta mập nhất, thịt mỡ heo như vậy, chẳng lẽ còn có nam sinh gặm được?" Giọng rất khắc nghiệt.

      Tay Vãn Vãn cương cứng , từ từ để xuống.

      biết mình mập mạp có lỗi gì với đám người các ? muốn đứng dậy....

      "Mặt bánh quai chèo, biết rất nhiều nam sinh đều là động vật ăn thịt ư? Dáng người khô cằn như bánh quai chèo của , mắt người nào bị mù mới có thể ước hẹn với ." Sau lưng truyền đến tiếng cười như cười.

      Mọi người cứng đờ.

      "Diệc Hãn, sao cậu lại tới đây?" người nam sinh vội vàng đứng dậy hoà giải.

      "Vịnh Bội muốn tớ biết thêm vài nữ sinh, để tránh tương lai hối hận, oán trách là ấy chiếm cứ tớ, cho tớ quyền lựa chọn." sao cả nhún vai cái.

      Sỡ dĩ Vịnh Bội dám làm như vậy, còn phải là do nắm chắc rồi sao, đời này sớm chọn xong?!

      Mặt nữ sinh bị kêu là bánh quai chèo, trong lòng tức muốn chết, bày khuôn mặt thối, " tại như thế nào, muốn chọn đối tượng quan hệ hữu nghị rồi sao?" Đàn ông đều là động vật ăn thịt? phi!

      Mấy nam sinh quẩy người cái, thành , trước khi bị Giang Diệc Hãn tổn hại, mọi người coi trọng nhất là "Mặt bánh quai chèo", dù mặt có chút tàn nhang, nhưng vóc người cực đẹp.

      Chỉ là tại người nào chọn , phải biến thành mắt bị mù rồi ư?

      "Này, thôi, xem phim." Giang Diệc Hãn gọi Vãn Vãn vẫn luôn cương cứng bả vai.

      Vãn Vãn ngoài ý muốn ngước mắt.

      Cho nên, là người đầu tiên được chọn? Mặt những nữ sinh khác đều đen rồi.

      Vãn Vãn được cứu, cảm ơn vội vàng đứng dậy.

      "Giang Diệc Hãn, cậu cường hãn, khối thịt mỡ heo lớn như vậy mà cậu cũng nuốt xuống được, cậu mới đúng là người mắt bị mù!" "Mặt bánh quai chèo" bị so sánh với người mập, đám người ở sau lưng rống giận.

      Giang Diệc Hãn xoay người lại, ánh mắt cực lạnh lùng, khinh thường , "Trong mắt tôi, ấy rất đẹp, bởi vì nội tâm mới là xinh đẹp nhất! Mặt bánh quai chèo, có nội tâm ?"

      nữ sinh bị trái banh đá trúng lỗ mũi, có oa oa kêu to, dễ dàng bỏ qua cho người gây họa, ngược lại còn trở về giặt áo sạch , nội tâm tuyệt đối cao hơn các gấp trăm lần!

      Cả người Vãn Vãn chấn động ngay tại chỗ, dòng nước ấm cảm động chảy khắp cơ thể, từ đến lớn, trừ ba, là người đàn ông đầu tiên khen xinh đẹp.

      Mặc dù, khen ngợi nội tâm.

      xong, kéo tay của , ở trước mặt đám nữ sinh tức đến lệch mũi, mang theo rời khỏi trường.

      ....

      Giang Hãn.

      Giang Diệc Hãn.

      Hai cái tên này ở trong miệng Vãn Vãn, chạy vòng lại vòng.

      nghĩ ra, tại sao muốn dùng tên giả, trở thành bạn cùng phòng, loại hành vi này của rất thành .

      nhớ , lần đầu tiên gặp lại, Vãn Vãn liền xác định.

      Cũng đúng, bọn họ ở trong sân trường chỉ gặp mặt ba lần, mặc dù lần thứ ba, bọn họ xem bộ phim điện ảnh.

      Nhưng đối thoại của bọn họ, vẫn chỉ có câu .

      Thời gian tan cuộc, gặp lại sau, cũng ngập ngừng trả lời ba chữ "Gặp lại sau".

      Vốn là người sống trong hai thế giới, tiếng gặp lại sau, liền đại biểu sau này cùng xuất nữa.

      Nhưng lại dùng khoảng ba năm, từ từ dập tắt rung động ở trong lòng mình.

      Trai đẹp và khí cầu mập mạp, thế nào cũng thể được tổ hợp lại với nhau, cũng phải là diễn《Tên của tôi là Kim Sam Soon 》đúng ? Nhưng lại nhớ, tên phim điện ảnh năm đó là《Nếu như 》.
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      cô gái bạch dươngMeoconkissu2 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 4:
      Editor: Hoàng Dung

      ra làm bạn "Ở chung" với Hạ Vi Vãn, cũng bỏ ra cái giá rất lớn. Tỷ như thói quen ngủ trần truồng của , cũng thể tùy tiện, đầu mùa hè rất nóng bức, nửa đêm toleit, cũng thể xuất với trạng thái nửa thân trần, chỉ mặc quần lót, dù là "Mộng du" cũng phải duy trì bộ dáng thần thánh áo mũ chỉnh tề.

      hy sinh nhiều như vậy, còn bị bạn cùng phòng xem như là "Tặc", đến cơ hội chuyện cũng cho, cho nên rất oan uổng đó!

      Mười giờ tối, đám người bọn họ vừa lúc làm xong cuộc phỏng vấn, bởi vì bận công việc, từ giữa trưa đến bây giờ, mọi người đều chưa uống giọt nước, đói đến nỗi ngực dán vào lưng.

      Ăn bữa khuya vào mùa hè, nơi nào ăn? Đương nhiên là đồ nướng cộng thêm bia, gia vị là ba hoa kiêm đánh rắm, là phương thức thả lỏng rất tốt.

      Mọi người vui vẻ thu dọn, đúng lúc cách đơn vị xa có quán đồ nướng lâu đời, vừa khéo bộ nhanh khoảng mười phút là tới nhà của . Đây cũng là nguyên nhân lúc liếc thấy tin tức cho thuê kia, để ý vẫn còn làm liền vội vã chạy tới, chỉ sợ xuống tay chậm hối hận kịp.

      Vừa gần đơn vị của , vừa có thể tiết kiệm tiền xe, cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, cớ sao mà làm? Cho nên để tránh bị đuổi vào quý tiếp theo, nhất định phải tạo mối quan hệ với con Ninja rùa kia.

      "Phóng viên Giang, chờ được cháu rồi! Hôm nay bàn này này của các người, bác mời khách, tận tình ăn, cứ việc gọi." Thấy đoàn người bọn họ, ông chủ rất vui mừng, vội vàng tiến lên đón.

      Mấy ngày trước, thay quán này làm chuyên mục thức ăn ngon.

      Bây giờ《tuần san thành đô 》ở Ôn Thành trong giai đoạn khởi đầu, công việc tương đối phức tạp. Mặc dù mỗi người đều có khu vực công việc riêng của mình, nhưng trước mắt thành viên còn nhiều, muốn áp dụng phân chia công việc tương đối khó khăn. Ví như chuyên mục thức ăn ngon, danh nhân, nếu rãnh rỗi cũng kiêm thêm chút, theo như lời của Hứa lão đại, cái này gọi là người tài nhiều vất vả.

      Ở giai đoạn mới xây dựng nghiệp, công việc mệt mỏi nhất chính xác là rơi vào đầu . Ngoài sáng là nòng cốt được tín nhiệm, ra hoàn toàn bị Hứa Ngạn Sâm lợi dụng. Ai bảo bị người ta thu lưu, vẫn là nhìn mặt mũi của Thẩm Chức Tâm! Nhưng cũng vào lúc này ồn ào đòi cải cách, dù sao theo Hứa lão đại có thể học được rất nhiều kinh nghiệm khó có được. Hơn nữa, con quả quýt thiếu tháng của Hứa lão đại mới ra đời, đến nay vẫn còn ở trong lồng giữ nhiệt, lần lại lần thông báo tin bệnh tình nguy kịch, cực kỳ giày vò.

      Cho nên, Hứa lão đại giao tất cả công việc ở Ôn Thành cho xử lý, thực , bản thân ta chỉ điện thoại chỉ huy mà thôi. Nhưng Giang Diệc Hãn dám có bất kỳ trách móc gì, cũng dám tạo thêm phiền phức, chỉ có thể dùng hành động thực tế tới trợ giúp Hứa lão đại "Tuổi già" có con .

      thực tế, thậm chí chỉ lần nghĩ tới trở về Thượng Hải, xem chút con bảo bối của Thẩm Chức Tâm và Hứa lão đại, nhưng là....

      Thượng Hải.

      nghĩ, hay là thôi .

      "Ông chủ, ông muốn hại cháu bị lão đại của chúng cháu chặt đầu sao?!" cười híp mắt hỏi ngược lại.

      Ngày đó mình tới đây ăn thử, rồi cầm máy chụp hình, sau đó gõ gõ ở trong máy vi tính xách tay. Lúc ấy ông chủ tới, cũng còn cố ý gì, thích kiểm tra đột kích, rồi viết toàn bộ " ", nên khen ngợi keo kiệt, nên phê bình cũng lưu tình chữ.

      Tóm lại, ngày đó khi cầm hóa đơn quầy tính tiền, vẫn ăn đến rất hài lòng.

      "Phóng viên Giang, ngày đó cháu chụp rất đẹp, viết bài báo càng tốt, trợ giúp rất lớn cho quán của bác! Cho nên tại mời mọi người ăn bữa, là bác phải làm!" Ông chủ rất khách khí, thực tế, kể từ sau khi đăng bài báo đó, ông chỉ lần tới tòa soạn tìm vị gọi là phóng viên Giang Hãn này, hi vọng bày tỏ đáp tạ chút, nhưng phóng viên Giang trơn trượt giống như bùn, chạy cực nhanh.

      "Ông chủ, ông đừng hại cháu, tổng biên của tụi cháu rất hung dữ, bị ấy biết cháu nhận riêng công việc khó giữ được, tính nguy hiểm quá lớn, có lợi lắm, có lợi lắm!" cười khoát tay từ chối.

      sợ nhất chiêu thức này của người khác, sắp tới mùa hè, cũng có thể đến chỗ khác để sưu tầm địa điểm ăn uống. Tuy rất tùy tiện, nhưng thích dùng lần thành bại để quyết định sống chết. cũng hy vọng khi chất lượng của đối phương giảm xuống hoặc là để cho phát làm việc gì đúng quy định**, mình viết bài có gánh nặng trong lòng.

      Thấy nghiêm trọng như vậy, ông chủ cũng tiện làm khó, "Vậy bác giảm cho tụi cháu 85%, lại tặng thêm hoa quả và các món nguội." Chắc chắn chỉ có bạn bè của ông chủ mới hưởng thụ đãi ngộ như vậy.

      "Được, vậy cám ơn trước." nhún vai cái, chối từ nữa, tỏ vẻ cảm ơn.

      Chờ ông chủ vừa , các đồng nghiệp liền kháng nghị, "Bây giờ bữa ăn tối miễn phí phải tự trả tiền rồi, chúng tôi mặc kệ, Giang Hãn, bữa này phải tính tiền!" Vốn là mọi người AA, tại khó chịu, có thể đổ thừa liền đổ thừa.

      "OK, tôi trả." Tính tình rất rộng rãi, năng lực giữ tiền và quản lý tài sản rất tệ, cho dù tiền mướn phòng ba tháng kiêm tiền đặt cọc hai tháng vét sạch tiền tội nghiệp dành dụm, khiến cuộc sống gần đây của rất túng quẫn, cần tách phân tiền thành hai để dùng. Nhưng hành vi khóc than có tiền này, làm được.

      Cùng lắm nửa tháng sau ăn mì ăn liền, hy vọng có thể chống đỡ, đừng hết đạn cạn lương.

      Nhưng đột nhiên phát vấn đề rất nhức đầu, vì ngăn chặn tính thích xài tiền bậy bạ của mình, tháng này ra cửa, tiền mặt trong bóp da gần như vượt qua 500 tệ.

      tóm lấy vị nhân viên phục vụ, xác nhận nơi này buôn bán , thể cà thẻ.

      Vốn là tiếng với ông chủ, khẳng định có thể ký nợ, nhưng thích thiếu người nhân tình. Đúng rồi, nợ nhân tình, dù sao đều phải thiếu....

      nhanh chóng dùng di động lên mạng.

      Cứu mạng!

      "Nước sông phi nhanh" gần như lên mạng hai mươi bốn giờ, sau khi chần chờ nửa phút, rốt cuộc dời sông lấp biển bắt đầu lay động.

      Đầu Gỗ: ?

      Koal¬aBear: Tôi ăn cơm chùa, bị ông chủ giam! (Hệ thống hình ảnh QQ: nét mặt khóc lớn)

      Đầu Gỗ: A ( vẻ mặt kinh ngạc )

      Koal¬a Bear: Mau tới cứu tôi, nếu tôi rửa chén muốn đến tay rút gân, hơn nữa ông chủ uy hiếp nếu như mà tôi rửa sạch, lúc nào cũng có thể bị bán sang Châu Phi làm nam kỹ. (vẻ mặt phát điên)

      Đầu Gỗ: Ách (vẻ mặt đổ mồ hôi lạnh)

      Koal¬a Bear: hàn huyên nữa, tôi rất bận, vội vàng thổi bong bóng, tiếp tục rửa chén cực khổ, nhanh dẫn tôi về nhà ! (đánh biểu tình rất ủy khuất)

      Đầu Gỗ: (vẻ mặt đổ mồ hôi lạnh kéo dài) Ông chủ có đánh chứ?

      Koal¬a Bear: Nhanh, nếu như mà còn mang tiền tới, nhất định bị đánh vào bệnh viện, nghe ông chủ còn có chút bối cảnh xã hội đen! (biểu cảm đáng thương tội nghiệp)

      như có điều suy nghĩ, tay cầm điện thoại di động, tay khác dùng ngón nhãn nhã gõ lên bàn theo quy luật.

      Đầu Gỗ: ( phát ra biểu cảm lau mồ hôi) phải có cho tôi biết, ở đâu?

      Koal¬a Bear: ra khỏi chung cư, quẹo phải, bộ mười phút, quán đồ nướng XX, gian phòng 222.

      Đánh xong hàng chữ này, QQ của liền biến thành màu xám, bởi vì nhanh chóng log out.

      "Giang Hãn, ở đây cười cái gì?" đồng nghiệp vui vẻ uống bia, tò mò hỏi.

      Bởi vì bây giờ gục mặt xuống bàn, cười đến bả vai rung rung, hoàn toàn thể tự kiềm chế.

      " có, chỉ là vừa mới lừa nhóc đần độn." nên giải thích quá ràng với người khác, vui mình là được, lại trực tiếp cười to.
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 5:
      Editor: Hoàng Dung

      Vãn Vãn dùng tốc độ nhanh nhất thay xong quần áo, mang bóp da, vội vàng chạy ra khỏi nhà. Dọc theo đường , bởi vì quá mức sốt ruột, thiếu chút nữa vấp chân mấy lần.

      Chỉ là đến cửa quán đồ nướng XX, đột nhiên mới chậm chạp phát , nếu quả như bị ông chủ giam rửa chén, phải là nên phòng bếp hoặc là hẻm sau tìm ư, sao lại biến thành phòng? Chẳng lẽ tại ông chủ cũng xa hoa như vậy, nguyện ý dọn ra cái ghế lô cho người ta rửa chén.

      có thể bị lừa.

      Nhưng vừa nghĩ tới, chỉ là "Có thể" mà thôi, vẫn nhắm mắt đẩy cửa ra.

      "Người chủ chuyện hôm nay rất oan, là tôi nuốt trôi cục tức này, ràng ký xong hợp đồng giấy trắng mực đen với nhà đầu tư, cũng nộp tiền mua phòng cho bộ phận rồi. Nhưng mấy năm này bởi vì giá phòng ốc tăng đến điên rồi, nhà đầu tư có lý do nào bội ước, người bị hại cho là có thể bảo vệ quyền lợi của mình, cầm hợp đồng muốn nhờ luật pháp trợ giúp, nhưng tòa án cũng nguyện ý mở phiên toà trực tiếp liền chuyển tới pháp đình xử lý, đồng thời để công ty giao hoàn trả khoản tiền nhà năm vạn nguyên làm tiền bồi thường, đến cơ hội thẩm vấn tòa án cũng có!"

      "Đúng, năm vạn nguyên, từ chín năm trước đến bây giờ, căn nhà kia tăng ít nhất 50 vạn, là người dân thường có chỗ giải oan!"

      Mọi người vừa say sưa, vừa hung hăng giành thịt xiên nướng ăn, vừa thảo luận công việc của hôm nay.

      "Chuyện này ràng chính là môi giới bất động sản tuân theo giao ước, vốn phần thắng lớn vô cùng, nhưng vấn đề xuất ở quyền tài sản của căn nhà đó rệt, người bị hại tự nhiên có lý do bị áp lực. Chúng ta chỉ có thể phát động lực lượng truyền thông, hy vọng có thể giúp được ta, để cho người bị hại tiếp tục nhà để ở." vừa uống bia, vừa .

      Cửa khép, Vãn Vãn lui bước, biết nên gõ cửa hay .

      rất thích làm trạch nữ, ra có chút chứng sợ xã giao, tại phòng đầy người khiến khiếp đảm và sợ hãi.

      may là Giang Diệc Hãn mắt tinh, hô to tiếng, "Hạ Vị Vãn!"

      Ánh mắt phòng đều tập trung ở ngoài cửa.

      Vãn Vãn có loại kích động muốn chạy trốn, thích trở thành tiêu điểm, điều này làm cho cực kỳ được tự nhiên.

      "Mau tới đây, ngồi chung!" Hiếm khi lừa gạt được ra ngoài, tự nhiên bỏ qua cơ hội thân cận với hàng xóm thà.

      lui về phía sau muốn chạy trốn.

      "Hạ Vị Vãn, có mang ví tiền chứ? Tôi muốn ở lại rửa chén, buổi tối thay tôi tính tiền trước !" cười híp mắt lên cầu.

      Ách.

      quên mang ví tiền ư? Vãn Vãn chỉ có thể nhắm mắt bước vào.

      Tất cả mọi người xê dịch qua bên cạnh, tự động tự phát dành ra ghế trống bên cạnh . Điều này làm cho vốn định để ví tiền xuống liền trốn , phải bị động ngồi xuống.

      "Ăn chung, lát nữa chúng ta cùng về." đè thấp lượng.

      ra , bọn họ có quen thuộc như vậy.

      Vãn Vãn lắp bắp biết nên cự tuyệt như thế nào.

      "Hình như tôi uống hơi nhiều, phải làm người tốt đến cùng, đừng bỏ tôi ở nơi này mình!" than thở.

      Này....

      cũng như vậy, còn có thể cự tuyệt sao?

      "Hạ tiểu thư, chúng tôi rất hiền lành, cứ tùy ý!" Các đồng nghiệp của đều lộ ra nụ cười hòa ái dễ gần.

      "Được, cám ơn...." giọng trả lời.

      Ba dạy , cho dù luống cuống hơn nữa, cũng cần phải duy trì giáo dưỡng mọi lúc, thể lễ phép.

      xong, bọn họ tiếp tục tán gẫu chuyện công việc của mình. yên lặng, ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ vùi đầu ăn cơm.

      Bụng đói! Gần đây ăn mì ăn đến sắp nôn mửa rồi.

      Ăn ngon! Suy nghĩ này khẽ lên trong đầu Vãn Vãn, sợ tiếp xúc với người xa lạ, lại có món ăn ngon có thể giúp trốn tránh. Vãn Vãn suy nghĩ như thế liền dừng tay được, tiếng nào, vùi đầu tận lực ăn, cũng ngừng quơ đũa.

      "Uống nước lạnh , thích hợp với đứa bé ngoan ngoãn." Lúc có đồng nghiệp tính toán mời bia, trước bước, đặt nước lạnh ở trước mặt , cười như cười, .

      Vãn Vãn có phản bác, bởi vì đúng lúc khát.

      Thấy bộ dáng nhu thuận đáng của , lại thêm dáng vẻ rất cố gắng ăn. Con bây giờ làm như vậy, bàn, chàng mắt kính rốt cuộc nhịn được thử dò xét: "Giang Hãn, và Hạ tiểu thư là...."

      Vãn Vãn dừng đũa lại.

      Giang Diệc Hãn quay đầu , suy nghĩ chút, "Bạn bè." Nếu như thừa nhận là bạn cùng phòng, nam nữ ở chung ở chung chỗ, giải thích với bọn họ khẳng định rất phiền toái.

      "Bạn ?" Nào biết, chàng mắt kính tiếp tục hỏi tới.

      Giang Diệc Hãn sảng lãng cười to, "Là nữ, phải chính là bạn sao? Suy nghĩ cái gì! Các người đều biết tôi thích dạng phụ nữ gì, ấy phải là món ăn của tôi!" thích kiểu phụ nữ lý trí, thông minh, mà phải liều lĩnh mơ hồ.

      Nhưng tiếng vừa mới rơi xuống, bên cạnh ràng cương cứng chút, lập tức phát , "Dĩ nhiên, phải Vãn Vãn tốt. thực tế, Vãn Vãn cực kỳ đáng , đáng đến mức khiến người ta rất động lòng!" Sợ cảm thấy tự ái tổn thương, vội vàng vòng trở về, thậm chí vì khuyếch đại hiệu quả, cố ý gọi thân mật, giống như hai người là bạn tốt.

      chàng mắt kinh thở phào nhõm, "Hạ tiểu thư, có thể có vinh hạnh kết giao bạn bè ?"

      cầu này khiến Vãn Vãn và Giang Diệc Hãn đều ngẩn ra, sau đó, Giang Diệc Hãn sử dụng ánh mắt hiểu mập mờ nhìn ta, cười hòa nhã nhìn chàng mắt kính.

      Vãn Vãn nhất thời có chút luống cuống.

      Ba từng , năm sông bốn biển đều là em, bạn bè càng nhiều càng tốt, như vậy Vãn Vãn mới tịch mịch.

      "Có thể cho tôi số di động của ?" chàng mắt kính buông tha, tiếp tục truy vấn.

      "Có thể lấy mã số QQ ?" Rốt cuộc cũng trả lời, chỉ là có chút khó khăn.

      Điện thoại di động của hư hai tháng, còn chưa có mua mới.

      chàng mắt kính sửng sốt chút, "Được...." Mặc dù có chút thất vọng, có số điện thoại di động thuận tiện rất nhiều, nhưng là lùi bước, có thể có mã số QQ cũng tồi.

      Giang Diệc Hãn nhìn ra, đây coi là nhìn vừa mắt rồi, còn hàm hồ cự tuyệt ư? Dù sao đôi mắt đen trắng ràng kia của Hạ Vị Vãn quá mức trong suốt, đơn thuần, ngược lại khiến thăm dò vào được thế giới của .
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 6:
      Editor: Bồ CôngAnh

      Hơn mười giờ, tất cảm mọi người đều cơm nước no nê.

      Tính tình Giang Diệc Hãn nhiệt tình ôn hòa, ai cũng có thể chuyện, mà trong mắt giống như chỉ có đống thức ăn nhìn vô cùng ngon miệng kia. là bạn bè, nhưng mà cơ hội bọn họ chuyện với nhau cũng nhiều lắm, bởi vì trong toàn bộ buổi tối, Vãn Vãn vô cùng yên lặng, dường như hợp với những thức xung quanh, tự mình làm thành thế giới riêng.

      Nhưng mà, cho dù là như vậy, kì lạ là, điềm tĩnh, cùng với gương mặt trẻ con trong sáng, đánh gục hầu như tất cả các phái nam chưa lập gia đình bàn.

      Giang Diệc Hãn cũng nhận ra, những người đánh chủ ý lên , chỉ có tên đàn ông đeo mắt kính, lúc ra mã số QQ, đều thầm ghi lại, cũng phải chỉ có hai cái mà thôi.

      Vì thành viên trong tòa soạn vô cùng vui vẻ, lúc có ông chủ ở đây nháo nhào cãi ầm ĩ.

      “Người là mình gọi tới, đương nhiên là mình phải đưa Vãn Vãn về.” Mấy con sói độc thân ngồi bên kia đều muốn vươn móng vuốt ra, vung tay lên, lập tức tuyên bố.

      “Dùng con lừa của cậu hả?” Có người chất vấn, vô cùng ghét bỏ cái xe máy của .

      tại việc tự chuẩn bị rất thông dụng. Ông chủ Hứa lại còn hào phóng trả toàn bộ tiền xăng, vì thế các thành viên trong tòa soạn đều mỗi người xe, ngay cả người đàn ông đeo kính mắt mới tốt nghiệp lâu, cũng mua chiếc xe máy loại giới hạn ở thành phố Ôn, giá khoảng mười vạn.

      Chỉ có Giang Diệc Hãn, vẫn còn sử dụng chiếc xe con lừa rách nát, chiếc xe máy này, chính là lấy của công chiếm làm của riêng. Ông chủ Hứa giao cho Giang Diệc Hãn để tiện làm việc, có thể thấy được tài sản của Giang Diệc Hãn có bao nhiêu vang dội.

      “Ngây thơ” nháy mắt, “Đúng thế, con lừa của mình đắc tội gì với các cậu sao?”

      may là, người ở chung với có lộ ra ánh mắt khinh bỉ, chỉ cúi đầu, yên lặng theo ra đến cửa quán.

      “Khi nào về tôi đem tiền trả lại cho .” Lừa gạt người ta ra ngoài, vậy mà trong mắt hề có chút xấu hồ nào.

      cần đâu —— tôi cũng ăn rất nhiều.” giọng trả lời.

      Chậc? quay đầu, cười như cười , “ đúng là sợ chịu thiệt sao!” Cẩn thận nghĩ lại, trong ba tháng này, chưa lần nào nhận được hóa đơn thu tiền điện nước, cái người bạn cùng phòng này, từ đầu đến cuối, chút ý kiến để cho gánh vác cũng có. Hơn nữa, các đồ dùng điện trong nhà như máy giặt, tủ lạnh các thứ đều tùy ý cho sử dụng, trong phòng tắm, cũng từmg thấy đồ lót gì đó của để quên, để cho cảm thấy phức tạp bối rối.

      ở trọ, hiển nhiên biết người thuê cùng có bao nhiêu bất tiện, trước kia ở trường học, bạn cùng phòng ở giường thường “ cẩn thận” để tất thối lên giường của , bao nhiêu lần mà vẫn “ cẩn thận” như vậy. Bạn giường bên cạnh vô cũng thích yên tĩnh, chỉ cần người đó đọc sách hoặc ngủ, lại, cũng liệt vào danh sách tiếng ồn với dB cao, chứ đừng đến, đến giờ tắt đèn, ngay cả ngọn đèn cũng được phép.

      Tính vốn thắng thắn, cho nên nhẫn nhịn bốn năm đại học, vừa bắt đầu làm việc tại Thượng Hải, liền thuê phòng trọ đơn, bắt đầu cuộc sống theo ý mình.

      Lúc mới vào ở, thành , rất để ý tới cảm xúc của người khác, vẫn , đứng dưới mái hiên người ta, thể cúi đầu. Nhưng mà, ngờ, thỉnh thoảng cảm xúc dâng trào, trong phòng bật loại nhạc rock roll thích của mình lên, mà cũng nghe được bất kỳ câu kháng nghị nào.

      Cho nên, người bạn cùng phòng tốt như thế, hại cẩn thận” thích cảm giác được về nhà, người tốt như vật, tìm được ở chỗ nào chứ? Cho nên, quyết định, nhất định dựa vào !

      “Tự tôi về là được rồi.” chưa từng ngồi xe máy bao giờ, cũng dám ngồi lên, nhưng mà cũng từ chối ngay tại chỗ, sợ ngay trước mặt đồng nghiệp của , làm mất mặt.

      câu nào, chỉ ném mũ bảo hiểm cho , “Mặc dù đường cũng xa lắm. Nhưng mà cảm thấy, bộ đường lớn rất an toàn? Hơn nữa là do tôi lôi ra ngoài, chũng ta lại ở chung nhà, tôi đương nhiên phải đưa về rồi!”

      Con đường này rất rộng, gần đấy là phủ Thị Chính, mặc dù trị an rất tốt, chỉ là, còn đường vắng như vậy cũng có gì hay để mà di dạo.

      “Tôi…” rất bảo thủ, muốn muốn ngồi cùng đàn ông chiếc xe máy, trong có vẻ… vô cùng lúng túng…

      nghe nhảm nữa, cất bước lên xe.

      Khởi động tay ga, nhìn .

      Vãn vãn lúng túng đúng tại chỗ, biết bây giờ nên làm gì .

      Đúng lúc ấy

      “Vãn Vãn?” Phía sau có người gọi .

      quay đầu lại, nhận ra là Lương Vũ, mặc cái váy màu bạc mới, trong tay cầm cái túi xách màu sách rực rỡ, cả người lộ ra vẻ tao nhã.

      “Cậu làm gì ở đây vậy?” Vãn Vãn sững sờ hỏi.

      Lương Vữ phải sợ nhất là những quán bán đồ nướng hay sao? Vẫn thường sợ có mùi, sợ vệ sinh. Trước kia có lần cãi nhau với Vãn Vãn, là do gọi đồ nướng bên ngoài đến, kết quả, cả đên Lương Vũ gài rít, lên án tuân theo quy định, làm hỏng chất lượng khí trong phòng.

      Vẻ mặt Lương Vũ có chút được tự nhiên.

      phải cậu vẫn ăn đồ nướng bị nổi mụn, còn gây ung thư sao?” Vãn Vãn thành hỏi.

      “Diệp Thần thích ăn đồ nướng nhất, mình ấy, chỉ đành phải nhường ấy thôi, đáp án này, cậu hài lòng chưa? Còn muốn hỏi gì nữa ?” Lương Vũ thẹn quá hóa giận.

      Chậc.

      Vãn Vãn gì nữa, bơi vì, trong ấn tượng của , Lương Vũ luôn liến thoắng ngừng, hết lần này tới lần khác trình bày Diệp Thần cố ấyy như thế nào, nhường nhịn ấy ra sao, làm hình dung ra, Diệp Thần lòng dạ với ấy, chính là dáng vẻ cầm tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.

      “Ôi chao, Vãn Vãn, phải mình cậu, nhưng mà ăn mặc kiểu gì vậy?” Chậc chậc vang lên, Lương Vũ bắt đầu lảng sang chuyện khác.

      Vãn Vãn cúi đầu, nhìn áo sơ mi cùng quần jean người mình, cảm thấy vấn đề gì, bởi vì trước khi ra ngoài, thay quần áo ở nhà, cố ý đổi lại chiếc áo sơ mi kiểu dáng nhàng thoải mái mới đặt mua mạng.

      “Sao cậu vẫn biết cách ăn mặc như vậy, loại quần áo kiểu gì kia? Hơn nữa, tóc cậu sao lúc nào cũng buộc hết lên vậy? Cậu cũng nên đến tiện làm tóc đổi kiểu tóc mới chứ, chịu nóng chút cũng được chứ sao! Còn nữa, cái thể loại giày gì kia? Trời ạ, vẫn còn có người giày Cavans sao, thế lại còn là đế bằng? Cậu biết vóc dáng mình thấp, mà cũng chịu che khuyết điểm của mình ! Aizzz, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Cậu mà cũng như vậy, coi chừng dù có nhà cửa làm của hồi môn, cũng có người đàn ông nào chịu uất ức mà coi trọng câu đâu!” Lương Vũ đem từ đầu đến chân ra trắch mắng, đánh giá thấp đến đáy cốc.

      Mặc kệ cho đối phương kích động, Vãn Vãn cũng chỉ cười nhạt, Lương Vũ vẫn có thói quen tìm xương trong trứng gà, cũng cần để ý.

      “Được rồi, mấy ngày nữa đến nhà mình tìm vài bộ quần áo, Diệp Thần suốt ngày mua quần áo mới cho mình, làm mình có chỗ mà treo, phải xửa lý phần trang phục, vẫn còn rất mới, bỏ tiếc, tình cảm chúng ta tốt như vậy, mình đương nhiên có thể cho cậu!” Lương Vũ làm ra vẻ rộng rãi vui vẻ.

      cần đâu, nếu cần, mình tự mua.” Vãn Vãn mỉm cười từ chối.

      “Cậu mua? Cậu ra ngoài làm việc, lấy đâu ra tiền chứ?” Lương Vũ chất vấn lại lời của …, còn làm bộ vô cùng đau đớn, “Vãn Vãn, phải mình cậu, suốt ngày ở nhà chơi game cũng đọc tiểu thuyết, đây phải là phí hoài cuộc sống hay sao! Nếu mình là ba mẹ chết của cậu, chắn chắn mình rất đau lòng.”

      Nụ cười của Vãn Vãn, đông cứng.

      Ngược lại Giang Diệc Hàn bên cạnh đạp chân chống xe máy xuống, đôi tay thả tay lái ra, ôm ngực, tạo ra cảm giác khí phách nghe được nữa.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Wintercô gái bạch dương thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 7
      Editor: Bồ CôngAnh

      “A, cái túi xách trong tay ở Hồng Kông bán cũng rẻ lắm.” Giang Diệc Hãn cười , đột nhiên chen miệng vào.

      Nghe được giọng có từ tính truyền từ sau lưng đến, là giọng trầm thấp của phái nam, Lương Vũ xoay người lại, trả lời, “Ánh mắt của cũng tệ lắm…”

      Lương Vũ lại chuẩn bị bắt đầu tự biên tự diễn, đột nhiên, giống như bị điện giật, nhìn chằm chằm vào Giang Diệc Hãn, chỉ có thiếu điều chảy nước miếng ngay tại chỗ.

      Thấy nét mặt của , Vãn Vãn vô cùng khó chịu, cảm thấy bị mất thể diện.

      “Vãn Vãn, chàng đẹp trai này là ai vậy? Sao giới thiệu chút!” điệu cao vút vừa rồi của Lương Vũ trở nên mềm mại rất nhiều, kết hợp với giọng oán trách Vãn Vãn, càng tôn thêm vẻ đẹp của mỹ nhân dịu dàng.

      Thái độ thay đỏi 180 độ này, Vãn Vãn là bạn của Lương Vũ cũng tập mãi thành thói quen, vừa xuất đối tượng mục tiêu, Lương Vũ liền thích giả bộ.

      Vãn Vãn có chút cảm thấy đáng giá cho Diệp Thần, ở trong mắt của , thả ra hứng thú với những phái nam khác, cũng giống như loại bất trung vậy.

      Vẻ mặt Giang Diệc Hãn buồn bực.

      ghét nhất bị người khác dùng ánh mắt ăn kem nhìn mình, lại còn ăn ngừng! may là hôm nay mặc quần áo chỉnh tề, có bất kỳ chỗ nào bất tiện. Càng may hơn là, người ở chung với giống vị hoa si trước mắt này. Nếu , hoài nghi trinh tiết của mình khó mà giữ được.

      “Túi xách này có phải mua ở quầy chuyên doanh trong nước ? Túi xách này năm trước được đưa vào thị trường Hồng Kông, năm ngoái ở Hongkong giảm giá rất nhiều!” thầm bật cười, mang dáng vẻ rất đường hoàng.

      Nhất thời Lương Vũ biết nên tiếp lời kiểu gì.

      Túi xách này của , đúng là mua được vào đợt giảm giá.

      “Chào , tôi là bạn cùng phòng mới của Vãn Vãn!” Giang Diệc Hãn vươn tay, giọng điệu thoải mái giới thiệu.

      Quả nhiên, con mắt của Lương Vũ trừng lớn, “Bạn cùng phòng, là bạn cùng phòng?”

      nhìn từ xuống dưới, cẩn thận quan sát Giang Diệc Hãn, dường như hận thể ngay lập tức kiểm tra xem ta có phải người phi giới tính .

      “Đúng vậy, tôi chính là cái người trong miệng của , coi như có nhà ở làm của hồi môn, cũng có người đàn ông nào chịu uất ức mà coi trọng Hạ Vi Vãn.” cố ý để lại cho người ta rất nhiều gian tưởng tượng.

      , thực thích cái đề nghị lấy nhà ở làm của hồi môn này, nếu bạn dùng nhà cửa làm của hồi môn, vậy ở chỗ nào? Chờ đến khi tìm được phòng trọ trong nội thành với giá cả như vậy, ở đầu đường xó chợ cho rồi.

      Nghe được cái tin tức kinh ãi như vậy làm mắt đẹp của Lương Vũ biến thành mắt trâu, ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Vãn Vãn.

      Vẻ mặt Vãn Vãn được tự nhiên, tỏ ra vô cùng chột dạ, biết Giang Diệc Hãn cố ý như vậy, là giúp lẫy lại mặt mũi, nhưng mà, hành vi của có phải là giống cố tình làm loạn đúng hơn ?

      “Vãn Vãn, cậu… cậu, cậu, thế mà lại học người khác ở chung!” Lời mà Lương Vũ ra làm cho người khác kinh ngạc chết cũng ngừng.

      Trong lòng Giang Diệc Hãn thầm cười nghiêng ngửa, hay lắm, cũng muốn nghe người bạn cùng phòng mới của giải thích kiểu gì.

      Gương mặt của Vãn Vãn đỏ lên, “, phải như cậu nghĩ đâu!”

      “Cậu… cậu, Vãn Vãn, cậu hư hỏng!” Lương Vũ cũng thèm nghe giải thích, giơ ngón tay chỉ thẳng vào mũi của Vãn Vãn, run lên giống như lá rụng, mang dáng vẻ khá là kích động.

      Lương Vũ đột nhiên lóe lên ý tưởng, “Cậu đừng có là, ta chính là ‘Sâu róm’ bạn tri mà cậu liên lạc hơn năm nhá.” Trời ạ, nếu mà biết trạch nam mà cũng có loại mặt hàng ưu tú như vậy, sớm qua mạng để tìm lồng ngực nương tựa vào rồi.

      Có suy đoán như vậy, thiếu chút nữa Lương Vũ thét chói tai.

      “ ‘Sâu róm’, bạn tri ?” Giang Diệc Hãn nghiêng đầu hỏi Vãn Vãn.

      Thế là có ý gì?

      Vãn Vãn cảm thấy như mình bị lột sạch quần áo đứng trước mặt mọi người, chút riêng tư cũng có.

      phải phải về sao? Tôi ngồi xe của .” Vãn Vãn đội mũ bảo hiểm xong, trèo lên xe trước, cúi đầu, muốn them câu nào nữa, những ai quen biết , đều hiểu, đây chính là phương thức thể tức giận của .

      Giang Diệc Hãn cũng nhiều lời nữa, hướng Lương Vũ vẫy tay cái, “Bye bye, hẹn gặp lại, có gì tôi lại thỉnh giáo ‘bạn tri ’ là gì.” cùng bạn cùng phòng mới quen biết, càng hiểu , tự nhiên biết, đãng tức giận.

      Nhấn tay ga, chiếc xe máy chạy ra khỏi quán đồ nướng.

      “Vừa rồi phải là Vãn Vãn sao, sao ấy lại ở đây?” người đàn ông với gương mặt lịch , dáng vẻ hơi bình thường, cầm cái chìa khóa xe BMW, tiến về phía Lương Vũ.

      “Diệc Thần, biết , Vãn Vãn lại biết được đẹp trai (đại soái ca) siêu cấp vô địch. Hơn nữa trước mắt bọn họ còn ở chung.” Nhìn thấy bạn trai, Lương Vũ lập tức cất giọng the thé .

      Diệc Thần liếc nhìn cái xe máy càng ngày càng xa, đáy mắt xẹt qua cảm xúc phức tạp.

      “Nhất định là Vãn Vãn thấy người ta đẹp trai, chủ động hiến thân! Dù sao trước kia ta cũng hay trải qua tình đêm, cùng ông xa lạ biết xấu hổ mà lăn qua lăn lại, cái này ấy vẫn quen thuộc nhất! Vãn Vãn này nhìn mặt nhu thuận, nhưng sau lưng cuộc sống riêng tư chính là vô cùng bừa bãi!” Lương Vũ chửi bới thỏa thích.

      Càng nghe, con mắt Diệp Thần càng trở nên lạnh lẽo, cuối cùng, lạnh nhạt , “Đàn ông lớn lên đẹp trai, có ích gì chứ! Chủ yếu vẫn là, phải nhìn vào năng lực kinh tế!” Về điểm này, vô cùng tự tin, người đàn ông kia, vừa nhìn là biết là người nghèo kết xác.

      Chiếc chìa khóa xe BMW, bị nắm rất chặt trong lòng bàn tay, thiếu điều bị bóp nát.

      Mà Lương Vũ vẫn còn ngừng liến thoắng, “ phải Web vẫn , trạch nam chính là hoàng tử ếch sao! được, em tin, chắc chỉ là bạn bè bình thường đến giúp nỏ mày nở mặt, đẹp trai đó sao có thể là ‘Sâu róm’ được! Vãn Vãn sao có thể may mắn thế được!” Lương Vũ vẫn tiếp nhận nổi cái tin trấn động này, “Em tin, bọn họ lại ở chung chỗ, em muốn kiểm tra đột xuất xem thực hư thế nào!”

      Dáng vẻ ghen tị của phụ nữ, xấu xí, ngay cả Lương Vũ xinh đẹp cũng ngoại lệ.

      “Diệp Thần, có phải đói bụng rồi ?” Lương Vũ lại đổi lại vẻ mặt nịnh nọt.

      “Ừ.” Diệp Thần cũng quay đầu lại bước thẳng vào quán đồ nướng.

      ra, nhất, tối này dù có là cao lương mĩ vị gì nữa, cũng còn khẩu vị nữa rồi.



      “Sâu róm là ai?” Vừa lái xe máy, Giang Diệc Hãn vừa tò mò hỏi người phía sau.

      “…” Phía sau có tiếng trả lời.

      đương qua mạng hả?” Cho nên, người bình thường chôn chân ở trong phòng bước ra ngoài nửa bước, ra là thông qua cái dây điện, nhìn vào màn hình, trong tai là nhũng lời ngọt ngào?

      “…”

      yên tâm, tôi chỉ tò mò chút thôi, tôi đối với hề có ý nghĩ bất lương nào, ở cùng chỗ với tôi, có thể sinh hoạt của có chút bất tiện, nhưng mà trinh *** của an toàn! Hơn nữa, tôi còn là người bạn cùng phòng vô cùng toàn năng, sửa chữa gì đó, chỉ cần tiếng, tôi lập tức OK!” Dĩ nhiên, nếu có bạn trai như trong lời , nhưng việc sửa chữa kia, thích hưởng thụ thoải mái lập tức đứng sang bên.

      ấy, là người rất tốt… ấy tôi có tâm hồn đẹp…” lâu, Vãn Vãn mới gian nan ra câu.

      Có chút tức giận, bởi vì phá rối khơi ra đề tài này, nhưng mà giáo dục tốt đẹp làm cho Vãn Vãn có khả năng hỏi mà đáp.

      Lúc này Giang Diệc Hãn bị dọa sợ, “Ôi, thể nào, vẫn còn có người lừa gạt kiểu này?” tiếng kêu thể tin nổi vang lên, khẩn cấp phanh xe lại.

      Nếu như cho đám sói trong cùng xã kia, này là hoa có chủ, hơn nữa còn bị câu “Tâm hồn đẹp” lừa mất, đoán chùng đám đàn ông tối nay có ý định với , đều hộc máu mà chết.

      Phía trước là đèn đỏ, vừa rồi bị sét đánh thiếu chút nữa là vượt luôn.

      phanh xe gấp, đôi tay Vãn Vãn chỉ nắm hờ vạt áo mang tính chất tượng trưng, có mà cũng ôm lấy thắt lưng , có chút phòng bị nào bị sứ mạnh ập tới, làm cho cả người nặng nề đập bụp lên lưng cái.

      Có hai luồng mềm mại lại dồi dào dựa sát vào lưng Giang Diệc Hãn, nặng nề đè cái, tôi tay hoảng sợ mất khống chế ôm lấy hông của , lại càng dán chặt hơn vào người , gần như cùng với lưng của , chặt chẽ rời.

      sửng sốt chút.

      cũng chột dạ, cả người cứng lại.

      Muốn chết mà, vóc người đẹp vô cùng!

      Tám chữ này, tự nhiên nhảy ra trong óc .

      nhìn ra, dưới cái áo sơ mi, Vãn Vãn lại rất có da có thịt, cảm giác lưng, giống như sóng lớn mãnh liệt vô cùng.

      phải cố ý, , thề!

      Gương mặt Vãn Vãn đỏ rực như sắp ra máu, lùi cả người ra với khoảng cách lớn nhất, nắm được tay vịn phía sau, đem cả người thẳng tắp ngả ra sau, gần như sắp ngã xuống đất, cả người vẫn còn run lẩy bẩy.

      Vừa rồi, vừa rồi… Ngực của , … đụng phải ?

      “Sắp tới chung cư của chúng ta rồi, , xuống xe trước?” nghiêng mặt sang bên, liếc thất đôi tai lộ ra dưới chiếc nón bảo hiểm của người ngồi phía sau đỏ ửng, vì vậy, vô cùng tốt bụng thay giải vây.

      “Được!” Vãn Vãn vội vàng nhảy xuống xe, đầu cũng quay lại thẳng về phía trước, giống như phía sau có rắn độc thú dữ đuổi theo vậy.

      Giang Diệc Hãn thở dài, có thể khẳng định mình chính là con rắn độc thú dữ kia, nét mặt của rằng quẫn đến sắp khóc, giống như vừa rồi bị kéo vào trng bụi cỏ cưỡng gian.

      Muốn chết mà, chỗ kia, vẫn chưa có đàn ông chạm qua đúng ? Mặc dù lần này cũng được tính là “Chạm”, nhưng mà, Giang Diệc Hãn hoài nghi chính mình vừa vô tình cướp “Lần đầu tiên” của tiểu nương người ta.

      biết, biết, a di đà phật, phải còn có con “Sâu róm” hay sao? tin chắc, đối phương thể biết được cái này, như vậy có đạo lý, như vậy để cho thất vọng! (e hiểu câu này lắm)

      Aizzz, hay là nên về nhà vội, tránh khỏi xấu hổ, để cho tiểu nương người ta còn co thời gian khóc chút!

      Giang Diệc Hãn khom người nhanh quay đầu xe máy lại, ngược lại với đường về nhà.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :