1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

KHÔNG YÊU ĐỪNG QUẤY RẦY! - Đản Đản 1113 (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26
      Editor: Bồ CôngAnh
      "Giang Nhị thiếu, có phải nhức đầu hay ? Muốn uống trà giải rượu sao?" gương mặt khác sáo, là trợ lý của Tống tiểu thư.

      trầm mặc phút, đỡ người, ngồi dậy, "Tiện tay" rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay bé mềm nhũn kia.

      "Tại sao tôi lại ở chỗ này?" Tỉnh rượu, vì bản thân luống cuống, cảm thấy khó chịu.

      "Giang Nhị thiếu, tối hôm qua là tự mình chủ động gọi điện thoại cho tiểu thư của chúng tôi." Trợ lý cho biết tình huống lúc đó, "Loại địa phương như quán bar quá mức phức tạp, Tống lão gia để cho tiểu thư , nhưng mà tiểu thư nghe, giày định ra khỏi cửa..."

      Ánh mắt của túng quẫn.

      "Chúng tôi đến quán bar, liền phát Giang Nhị thiếu cũng phải chỉ gọi mỗi tiểu thư mà thôi, ngài còn bị rất nhiều bạn bè vây quanh, mà tôi chỉ có thể ngồi ở cửa đợi rất lâu, cũng có biện pháp chào hỏi với ." Trợ lý vừa tức vừa buồn cười, "Đợi đến cuối cùng, ngược lại nhặt được ngài say đến rối tinh rối mù về."

      nhìn Tống Ngữ Yên, vẫn mang vẻ mặt trống rỗng.

      rất xin lỗi, căn bản nhớ mình tại sao lại quấy rầy .

      Người giúp việc mang trà giải rượu tới, trợ lý muốn nhận lấy, nhưng mà, Tống Ngữ Yên luôn luôn phản ứng chậm hơn nửa nhịp so với người bình thường lại sớm bước nhận lấy ly trà, cặp mắt trắng đen ràng kia nhìn , đưa trà cho .

      Bộ dáng quá thận trọng, Giang Diệc Hãn chỉ có thể nhắm mắt nhận lấy, lễ phép cười nhạt uống hết, đặt ở bên.

      "Giang Nhị thiếu uống trà có nghĩa là đồng ý nhận tiểu thư của chúng tôi làm học trò rồi!" Trợ lý nhanh trí.

      Học trò?

      Giang Diệc Hãn và Tống Ngữ Yên đều sững sờ sửng sốt.

      "Tiểu thư của chúng tôi vẫn tìm được người có thể phó thác cả đời, chỉ là, tình trạng sức khỏe của Tống lão gia ngài cũng biết, kéo dài được bao lâu, nếu như tiểu thư chúng tôi muốn gả, phải học được cách quản lý Tống thị như thế nào, nhưng mà Tống lão gia mời rất nhiều thầy giáo cho tiểu thư, tiểu thư cũng chịu học, thậm chí ngay cả gặp mặt những thầy giáo kia cũng chịu. Giang Nhị thiếu, ngài là thanh mai trúc mã của tiểu thư, tôi nghĩ ngài làm thầy giáo cho tiểu thư của chúng tôi, ấy nhất định đồng ý!"

      Làm thầy giáo? nên để Giang Thiệu Cạnh làm thầy giáo cho Vãn Vãn.

      Đây là chỗ sai lầm nhất của .

      Tống Ngữ Yên vẫn là bộ dáng ngốc nghếch, lâu sau mới chậm chạp phản ứng kịp, ánh mắt trống rỗng dần dần có chút hưng phấn, ngơ ngác dùng sức gật đầu.

      "Giang Nhị thiếu, uống trà lại im lặng, tôi liền coi như ngài đồng ý!" Tống Ngữ Yên có trợ lý rất thông minh.

      quay mặt sang, ánh mắt kia của , dáng vẻ khẩn trương lại có chút ngây ngô, lại có mấy phần bóng dáng của Vãn Vãn.

      "Để sau hãy ." nhàn nhạt đứng dậy.

      Tình nghĩa thanh mai trúc mã làm cho có biện pháp hớp cự tuyệt, nhưng mà, cùng Tống tiểu thư, theo trực giác thấy nên có quá nhiều dây dưa.

      phải là đừng quấy rầy, sai lầm lần là đủ rồi.

      lấy điện thoại di động ra, gọi cuộc điện thoại, khách sáo lạnh nhạt, " xin lỗi, hôm nào mời em ăn cơm, về nhà trước."

      Nơi Tống gia ở là khu biệt thự, phụ cận căn bản gọi được xe.

      Tống Ngữ Yên giương giương môi lên, nhất thời luống cuống, mà trợ lý cũng biết nên dùng biện pháp gì giữ lại.

      "Tiểu thư, sắp tới thời gian luyện đàn." Trợ lý chỉ có thể kéo trước, giọng rỉ tai với , "Tiểu thư, yên tâm, mọi người chúng tôi giúp ." Biểu của Giang Nhị thiếu tối hôm qua ràng là thất tình.

      Tống Ngữ Yên nhúc nhích, nhìn chằm chằm bóng lưng đầu cũng quay lại xuống tầng.

      ...

      Tầng dưới, Giang Diệc Hãn gặp mặt Tống lão gia dùng cơm.

      Khi còn bé, từng gặp Tống
      [​IMG]
      Winter thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Quyển cuối: Nảy sinh thương.

      Chương 1:

      Editor: coki (Mèo)

      "Xưởng in ấn hoạt động như thế nào?" Rốt cuộc cũng phá vỡ trầm mặc.

      "Rất tốt, mấy ngày nữa em phòng tài vụ đưa bảng cáo cáo đến cho xem qua chút." Mặc dù xưởng in ấn là của , nhưng vẫn cảm thấy mới là ông chủ chân chính.

      "Nhưng mà có chuyện rất là kỳ quái, năm nay nhà xưởng thuê đến tháng 11 nhưng lại có ai tới thu tiền, điện thoại cho chủ thuê bắt máy." có chút khổ não.

      Nghe vậy, cúi xuống, cười cười lạnh nhạt: " phải là rất tốt sao? Tạm thời cần trả tiền thuê, hoạt động của xưởng in ấn cũng quá căng thẳng." Đương nhiên là có ai thúc giục tiền thuê xưởng bởi vì chính là chủ thuê mới của .

      thầm tính toán qua, phí tổn về những phương diện khác của xưởng in ấn cũng phải là cao cho nên nguyên nhân kinh doanh khó khăn ngoại trừ đơn đặt hàng đủ ra trong xưởng nuôi quá nhiều người rỗi rãnh mà khâu mấu chốt nhất chính là tiền thuê công nhân quá cao.

      Năng lực của nhóc này có hạn, sợ giao xưởng in ấn cho khổ sở như đưa đám, rất sợ khóc cho nên lúc đó để cho an toàn dứt khoát mua cả đất lẫn nhà xưởng luôn lần, kể từ đó coi như nhóc có đầu óc buôn bán xưởng in ấn cũng bị phá sản.

      Vãn Vãn nhăn mày, lời Diệc Hãn làm sao hiểu, Giang Thiệu Cạnh cũng có ý này, muốn gây , chỉ là....

      Tính cách của rất sợ thiếu nợ người khác.

      " ra .... Hoạt động của xưởng in ấn tương đối ổn định, cần phải nhờ Giang Thiệu Cạnh đến giúp xưởng in ấn nữa đâu." Vãn Vãn do dự chút, cuối cùng vẫn là ra: "Về sau, nếu có chuyện em tự hỏi ấy...."

      Giang Diệc Hãn nhìn chằm chằm Vãn Vãn cái.

      "Tại sao, cho lý do." Trước kia nhờ Hai giúp là vì tâm tư riêng của mình, tại chồng giúp vợ phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?

      "Em thấy ấy phải chạy qua chạy lại giữa xưởng in ấn và công ty, rất cực khổ ...." Vãn Vãn .

      Nhưng còn có khác mà thể ra khỏi miệng đó chính là mỗi lần nhìn thấy Giang Thiệu Cạnh đều cảm thấy áp lực, đặc biệt là gần đây.

      Hô hấp của Giang Diệc Hãn trở nên khó khăn.

      Câu trả lời của cũng phải là ngoài ý muốn nhưng khi thể quan tâm của mình với Hai ngực của bị đè ép chặt.

      "Được, cứ theo ý của em ." Nụ cười của nhạt hơn.

      Đến xưởng in ấn.

      "Che dù cẩn thận, đường rất trơn, cẩn thận chút." Nụ cười của vẫn thay đổi.

      Lúc chia tay nếu thể trở thành người hy vọng có thể tiếp tục làm bạn.

      cũng đến nỗi có phong độ như vậy mặc dù yên lòng về .

      Nơi cổ họng cay đắng, mình từ từ tiêu hóa là tốt rồi.

      Vãn Vãn mong con đường này dài hơn chút, thậm chí còn mong sai đường nhưng mà đáng tiếc, đường chỉ ngắn như vậy mà cảm giác của về phương hướng lại rất tốt.

      "Cám ơn đưa em đến đây.” Đè chặt ước muốn của mình ở trong chỗ sâu nhất của nội tâm, Vãn Vãn mở cửa xe ra.

      "Đúng rồi, xế chiều cho người tới chuyển hành lý ." Lúc bung dù, sắp đóng cửa xe lên tiếng.

      Vãn Vãn ngây ngẩn cả người.

      muốn dọn ? Nhanh như vậy sao?

      "Dọn đâu?" Vãn Vãn kinh ngạc hỏi.

      "Trước tiên dọn đến công ty! Phòng làm việc của rất lớn, bên trong còn có phòng nghỉ ngơi, phòng ngủ cũng có." cố làm ra vẻ thoải mái mời : " Nếu có rãnh rỗi đến phòng làm việc của chơi chút, bên trong có phòng tiếp khách rất lớn, đủ để cho mọi người chơi đùa, có thể mời mấy người bạn bè tới chơi để chúc mừng thăng quan."

      suy nghĩ lâu, rời khỏi căn nhà kia là lựa chọn tốt nhất.

      Em chồng cùng chị dâu quả thích hợp ở chung nhà, quan trọng nhất là có cách nào tận mắt nhìn thấy hai người ân ái, càng sợ buổi tối mình nghe được chút tiếng vang....

      sợ mình nổi điên, càng biết khi nổi điên làm ra những chuyện đáng sợ gì.

      , say
      [​IMG]
      Winter thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2:
      Editor: Hoàng Dung


      Vãn Vãn đến Yến Thiên Hạ là thời gian nghỉ trưa, trong đại sảnh chỉ có tiểu thư lễ tân.

      " ở phe đại thiếu hay nhị thiếu?" Hai nữ nhân viên chỗ quầy tiếp tân thừa dịp mọi người tan việc, ở đó len lén rỉ tai.

      "Đương nhiên là phe nhị thiếu, nhị thiếu là Quý công tử nhàng phong độ, tiếng như gió xuân, càng chút kiêu xa ngạo mạn, ngược lại hình dáng đại thiếu rất dương cương, mày rậm mắt lệ, hung thần ác sát, khí thế quá ép người!" Nữ nhân viên được hỏi sớm bị phong thái tự nhiên của nhị thiếu mê hoặc**.

      "Lại , nhân duyên nhị thiếu rất tốt, ấy mới cầm quyền nửa tháng mà thôi, lung lạc phần lớn lòng nhân viên chúng ta." Nữ nhân viên đồng ý.

      "Đúng vậy, sau khi nhị thiếu trở về, khí cả Yến Thiên Hạ liền khác , cảm giác làm việc cũng vui vẻ, tự tại rất nhiều!"

      "Đại thiếu và nhị thiếu, suy nghĩ quản lý của hai người hoàn toàn khác nhau. người nghiêm nghị, người khác chính là trong khoan dung mang theo áp lực."

      "Vốn chúng ta chính là ngành dịch vụ, tôi cảm thấy nhị thiếu quản lý có tình người hơn, phù hợp với công ty hơn!"

      "Nhưng có phần tầng lớp quản lý vẫn còn ủng hộ và sùng bái cách quản lý của đại thiếu, ở công ty nhiều năm như vậy, bọn họ nhất định có thế lực. Nếu như đại thiếu ở lại Yến Thiên Hạ, khẳng định đám tầng lớp quản lý kia cũng chuyển với ta!" Nhân viên phân tích, "Đến lúc đó Yến Thiên Hạ của chúng ta tổn thương nguyên khí nặng nề."

      "Nhiều năm bình an vô như vậy rồi, hi vọng bây giờ đại thiếu và nhị thiếu có thể hòa bình với nhau!"

      Họ mỗi người câu, Vãn Vãn mất lúc lâu mới có thể chen lời vào , "Xin hỏi, Giang Diệc Hãn có ở công ty ?"

      Tiểu thư lễ tân thấy người tới, lập tức cảnh giác im lặng, ưỡn thẳng lưng, lộ ra nụ cười thân thiết, "Tiểu thư, xin hỏi ở công ty nào? Có hẹn trước với đổng trưởng Giang của chúng tôi ?"

      Vãn Vãn mặc đồ công sở rất chính thống, lại ôm túi giấy dầy, bộ dạng vừa nhìn liền giống như là tới bàn công việc.

      Hẹn trước? Vãn Vãn ngớ ngẩn.

      ra là, tại gặp cũng phải hẹn trước....

      "Tôi có hẹn trước...."

      "Tiểu thư rất xin lỗi, ngài trước đăng ký vào sổ công việc chút, sau đó chúng tôi và bộ phận thương vụ hẹn trước tốt thời gian thông báo cho ." Tiểu thư lễ tân rất lễ phép .

      Vãn Vãn kinh ngạc, mặc dù giọng đối phương thân thiết, nhưng ràng ta chỉ là qua loa, muốn gặp được Diệc Hãn vô cùng khó khăn.

      " sao, tôi ở đây đợi ấy." Vãn Vãn ôm túi giấy an tĩnh ngồi ở góc đại sảnh.

      muốn gặp ....

      Lý trí và tình cảm, luôn ngược lại .

      ràng sau khi chia tay hai tháng kia, khoảng cách xa như vậy cũng có thể đè nén xuống nhớ nhung. Nhưng bây giờ cách càng gần, nhớ nhung ngược lại càng cuồn cuộn.

      Sợ bé cưng đói bụng nên luôn mang theo bánh bao lấp đầy cái bụng, Vãn Vãn đợi đến gần giờ rưỡi xế chiều.

      "Nhị thiếu, buổi chiều tôi còn có chút việc,
      [​IMG]
      Winter thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3:
      Editor: coki (Mèo)

      Giang Thiệu Cạnh biết mình khiến cho các nhân viên chú ý, nhất thời trở thành nhân vật tiêu điểm.

      Trong hiệp nghị của ta và Vãn Vãn viết hôn nhân của bọn họ chỉ cho người là Giang Diệc Hãn nhìn còn về phần những người khác? Nhất định phải giữ bí mật.

      "Được rồi, người cũng cho em ôm rồi, thỏa mãn chưa?" lạnh lùng hỏi.

      thích luống cuống vì Diệc Hãn.

      người luống cuống vì người khác, nguyên nhân trong đó làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.

      ta lại muốn tìm hiểu làm gì!

      ta có buông ra trước, Vãn Vãn xấu hổ rời khỏi vòng ôm của ta.

      Tìm kiếm ấm áp ở trong lồng ngực của Giang Thiệu Cạnh phải là biện pháp tốt, ta như khối băng, cho dù hai người có ôm chặt hơn nữa cũng có nhiệt độ. Nhưng mà tác dụng lớn nhất của "Khối băng" chính là có thể làm cho người ta nhanh chóng trấn định lại.

      chôn ở trong ngực Giang Thiệu Cạnh lát, ở trong "Khối băng" cố gắng điều chỉnh hô hấp, rốt cuộc cũng có thể ổn định tâm tình của mình, ngẩng mặt lên.

      Lập tức Vãn Vãn lúng túng phát sau lưng Giang Thiệu Cạnh còn có đám quản lí theo.

      Biểu vừa rồi của nhất định rất tệ....

      Chung quanh có rất nhiều ánh mắt tò mò, dù sao mới vừa rồi Giang Diệc Hãn còn cầm lấy tay , muốn giữ lại mà Giang Thiệu Cạnh vừa xuất lập tức giang hai cánh tay ôm , thể tính chiếm hữu.

      Chẳng lẽ cái mà em bọn họ tranh đoạt chỉ là công ty mà thôi? nhiều chuyện khiến các nhân viên thầm vây xem cảm thấy hưng phấn nhưng lại dám biểu ra bên ngoài.

      Vãn Vãn biết biểu vừa rồi của mình rơi vào trong mắt Diệc Hãn, rất giống với vừa đám cưới xong chịu nổi đơn nên cứ thích quấn quýt si mê chồng mình.

      Vãn Vãn có chút ngượng ngùng quay đầu lại, ánh mắt chạm vào đôi mắt lạnh nhạt của Giang Diệc Hãn lần nữa, nhìn nhìn đám người quản lí kia, vẫn là dáng vẻ tươi cười thay đổi.

      Đám quản lí theo Giang Thiệu Cạnh dùng cơm trở về cũng lộ ra vẻ mặt dò xét.

      Trong khí đóng băng ngột ngạt.

      Cũng chính bởi vì vậy cho nên các nhân viên vốn lặng lẽ núp ở bên muốn trộm nhìn kịch cẩu huyết đều bị hấp dẫn bởi trường hợp ám chiến Long Tranh Hổ Đấu hấp dẫn này.

      Quả gần đây Giang Thiệu Cạnh rất bận, bận củng cố thế lực của mình.

      "Tất cả mọi người đều ăn cơm trưa xong rồi hả?"

      Giang Diệc Hãn nhàn nhạt gật đầu với trưởng phòng tài vụ của Yến Thiên Hạ cái coi như là chào hỏi, vẻ mặt của lạnh nhạt nhưng lại làm cho lưng đối phương đổ mồ hôi lạnh.

      Giám đốc bộ phận nghiệp vụ, quản lý tài nguyên nhân lực, quản lý bộ phận phục vụ phòng ăn, gần như là những người có chút thế lực trong đội ngũ quản lí cao cấp của Yến Thiên Hạ đều ở đây, tại bọn họ đều chột dạ giống nhau.

      "Vâng, vâng."

      "Ăn ở đâu?" vân đạm phong khinh hỏi.

      Đây có được coi là kết bè kết phái ?

      "Ở hội sở Hoàng Phổ, gần đây mọi người đều rất khổ cực, cho nên buổi trưa tôi mời khách." Giang Thiệu Cạnh lạnh nhạt trả lời.

      "Xa như vậy?" Giang Diệc Hãn cười nhạt: "Yến Thiên Hạ của chúng ta cũng là nhà hàng kiểu Trung Quốc, Hai muốn mời khách mời ở Yến Thiên Hạ là tốt rồi, cần gì phải giúp đối thủ kiếm tiền như vậy? !"

      Mặt Giang Thiệu Cạnh thay đổi: "Mỗi ngày đều ăn ở đây rất ngán, cần phải thay đổi khẩu vị."

      ràng là trọng tâm đề tài rất bình thường nhưng mà những người xung quanh đều dám thở mạnh.

      Giang Diệc Hãn nghiêm túc trầm ngâm, khóe môi vẫn mỉm cười như cũ: "Vậy cũng đúng, nhưng muốn thay đổi khẩu vị có thể đến nhà hàng Nhật ở gần đây, món Oya¬ma¬Sushi ở đó cũng tệ! Tối hôm qua em vừa mới ăn, tuy nhà hàng lớn nhưng ông chủ kiêm bếp trưởng làm shushi rất ngon, bà chủ rất khéo léo trong việc giao tiếp, có thể dùng tiếng thành thạo để giới thiệu món ăn hơn nữa nhà hàng của bọn họ chỉ
      [​IMG]
      Winter thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4:
      Editor: Hoàng Dung


      Lầu cuối đều là khu làm việc của Giang Diệc Hãn, cách phòng thủy tinh rộng rãi sáng sủa đều là phòng trợ lý, phân thành tám ô, làm việc bận rộn bên ngoài là khu hành chính của nhân viên.

      Rất khó tưởng tượng, nửa tháng trước, tầng lầu này vẫn chỉ bỏ .

      "Thư ký Tạ, giúp tôi gọi quán ăn trung quốc chuẩn bị phần cơm trưa, bảo đầu bếp chính của chúng ta tự mình làm, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới." Còn chưa tới phòng làm việc, giao phó cho thư ký.

      Thư ký lập tức gọi điện thoại, chờ thư ký mới vừa dừng máy.

      "Có bánh bích quy sô - đa ?" tiếp tục hỏi.

      Sau khi lấy được câu trả lời phủ định, " giúp tôi hỏi đồng nghiệp chút, hoặc là xuống lầu mua, cho năm phút đồng hồ."

      Bàn giao toàn bộ, tiếp tục mang Vãn Vãn vào phòng làm việc.

      Vừa đến phòng làm việc, cả dạ dày Vãn Vãn quay cuồng càng lợi hại hơn, lập tức mang phòng vệ sinh.

      "Ọe, ọe...." Vãn Vãn nôn đến cả bả vai đều phát run, khó chịu đến lợi hại.

      cắm hai tay ở trong túi quần tây, đứng ở bên cạnh, hề rời , vẫn chỉ yên lặng nhìn .

      "Ọe, ọe...." thanh nôn ọe chỉ rất đáng sợ, cả dạ dày giống như xoay chuyển, nhổ ra đều là nước mật vàng.

      Bả vai nho , dường như gánh vác áp lực rất lớn.

      Nhìn từ sau lưng, thân thể rất thoải mái, nắm chặt quả đấm giấu ở trong túi quần của mình.

      Lần đầu tiên viêm dạ dày, bọn họ phát triển theo hướng người , cho dù ốm đau, giữa môi của luôn có nụ cười tự nhiên xinh đẹp ngọt ngào như hoa, hoàn toàn là bộ dáng quyến rũ đáng , khiến cho lòng của vừa căng thẳng vừa nặng nề.

      Lần thứ hai viêm dạ dày, quan hệ của bọn họ bắt đầu mâu thuẫn, cự tuyệt đụng chạm của , cả người bị đau đớn và hành hạ, trong giấc mộng cũng rơi nước mắt liên tục.

      tại, có thể là lần thứ ba.

      "Có khỏe ?" Rốt cuộc vẫn nhịn được lên tiếng hỏi.

      Vãn Vãn lắc đầu cái, đứng ở trước bồn cầu, tiếp tục nôn mửa đến dời sông lấp biển.

      Rốt cuộc hôm nay cục cưng làm sao vậy hả? ‘Nó’ rốt cuộc kháng nghị cái gì? Có phải ‘nó’ cũng khổ sở giống mình ?....

      xong, hi vọng có thể tìm được hạnh phúc của mình, cười chúc phúc. xong, từ đó về sau phải cố gắng học phụ thuộc, để bất luận kẻ nào phí tâm chăm sóc.

      Nhưng vô dục vô cầu, ra là khó khăn như thế. Đặc biệt là, trong lòng còn có tình.

      ra tại cũng tốt, là sợ, bởi vì hốt hoảng khiếp đảm, bởi vì tham luyến hạnh phúc, cho nên nhờ giúp đỡ.

      Giang Thiệu Cạnh hoàn toàn cắt đứt đường lui của .

      Cho dù trái tim đau đớn bởi vì gặp được màn người phụ nữ xinh đẹp khác mới
      [​IMG]
      Winter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :