1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

KHÔNG YÊU ĐỪNG QUẤY RẦY! - Đản Đản 1113 (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 22:
      Editor: Bồ CôngAnh

      Năm ngày trước.

      Vãn Vãn ngay cả thở cũng dám, vội vàng úp sấp vào vách tường.

      Bây giờ, tiến lùi đều khó.

      Cả người Giang Thiệu Cạnh tản ra chướng khí màu đen, khuôn mặt có chút hung tàn.

      "Bà thử thêm câu nữa?!" Giang Thiệu Cạnh cắn răng nghiến lợi bước bước dài về phía mẹ mình.

      Mẹ của hoảng sợ nuốt cổ họng, nếu như bình thường, bà sớm thông minh mà ngậm miệng, nhưng mà này đó lại như quỷ thần xui khiến, bác bị bức ép đến mức nóng nảy lại có thể lớn tiếng kêu la, "Sao tôi lại dám ? Cậu đến cùng có là Giang Thiệu Cạnh hay , căn bản vẫn chưa xác định !"

      Sắc mặt của Giang Thiệu Cạnh vô cùng vô cùng khó coi.

      "Năm đó, tôi là người đàn bà trong nhà nuôi nổi con trai, lúc ấy vẫn còn muốn gả cho người khác... Đêm khuya từ trong bệnh viện ra ngoài, đến nhi viện, nhìn thấy có đứa bé cũng bị người ta vứt bỏ ở cửa ra vào khóc thút thít, tôi... tôi liền đem con trai cùng với đứa bé kia đặt ở trước cửa nhi viện, nghĩ tới hai đứa bé cùng nhau khóc, nhất định có thể làm người khác chú ý... Qua mấy năm, sau khi tôi ly hôn... Đến nhi viện nhận cậu về mới biết, hai đứa bé ngày đó bởi vì ở trong gió tuyết lạnh lẽo cả đêm, cùng được đưa vào bệnh viện, kết quả... được cứu, đứa khác... Bác sĩ ở người hai đứa bé chỉ tìm được tờ giấy, liền đem đứa bé còn sống sót trực tiếp gọi là Giang Thiệu Cạnh đưa về nhi viện. Ngay cả người của nhi viện cũng thể khẳng định cậu rốt cuộc có phải Giang Thiệu Cạnh hay ..." Bác xấu hổ .

      Vãn Vãn trừng lớn, vậy rốt cuộc Giang Thiệu Cạnh phải là Giang Thiệu Cạnh?

      "Có muốn chúng ta nghiệm DNA hay ?" Giang Thiệu Cạnh cười lạnh hỏi.

      Do dự chút, bác phẫn nộ trả lời, ", cần..." Bà cũng là người thông minh, nếu như kết quả kiểm tra Giang Thiệu Cạnh phải là Giang Thiệu Cạnh, đối với người nào cũng bất lợi, đương nhiên biết điểm này, cho nên, chỉ có thể đâm lao phải theo lao.

      "Tốt nhất là cần, bà chỉ cần nhớ, tôi là Giang Thiệu Cạnh, từ đến lớn, tôi chính là Giang Thiệu Cạnh! Tôi với bà, tôi chỉ có thể là Giang Thiệu Cạnh!" Giang Thiệu Cạnh híp con ngươi thâm thúy lại, trần đầy phẫn nộ, "Nếu , bà và tôi đều cũng có cuộc sống tốt!"

      bình sinh ghét nhất là có người đem cái mật sớm bị phủ đầy bụi bí lấy ra .

      Hơi thở mạnh mẽ hung hãn của , làm bác chảy mồ hôi, "Tôi hiểu..."

      Vãn Vãn cảm thấy sợ, bình thường TV cũng diễn, người nghe được bí mật, mệnh cũng quá dài.

      vừa trốn, vừa vội vừa sợ muốn lập tức chạy ra khỏi hẻm .

      "Sau này tôi nhắc lại, nhưng mà cậu rốt cuộc lúc nào có thể lấy được yến thiên hạ từ trong tay Giang Diệc Hãn? Cậu tốt nhất là nghĩ cách nhanh lên chút, lừa cậu ta ký giấy chuyển nhượng cổ phần!"

      "Ngu xuẩn! phải cậu ta cam tâm tình nguyện, giấy chuyển nhượng cổ phần lừ gạt mà có được hữu dụng sao? !" là người thiếu kiến thức pháp luật!

      "Vậy cậu vẫn tiếp tục đóng vai người tốt, Giang Diệc Hãn cam tâm cho cậu à!"

      "Chuyện của tôi, cần bà quan tâm! Diệc Hãn chẳng qua chỉ là tên ngu ngốc chịu được, muốn đối phó cậu ta, tôi tự có biện pháp..."

      Chân Vãn Vãn run lên, "Rắc" tiếng, lại có thể dẫm lên chai cola đất.

      Bình nhựa ở trong ngõ hẻm phát ra thứ thanh nóng nảy đáng sợ.

      Giang Thiệu Cạnh chợt xoay người, con mắt ngoan lệ bắn qua.

      Vãn Vãn cũng để ý tới cái khác nữa, vội vàng chạy khỏi ngõ hẻm.

      Giang Thiệu Cạnh rốt cuộc đối với Diệc Hãn là mấy phần mấy phần giả? Bộ dáng trai tốt của đều là giả bộ? Vãn Vãn cảm thấy người đàn ông này sâu thấy đáy, là đáng sợ.

      Vãn Vãn bước gần như chạy, nhưng mà, cổ áo của bị người phía sau túm lấy.

      xoay người lại, chống lại đôi mắt giống hệt mãnh thú ăn thịt.

      Ánh mắt kia, giống như muốn giết người, , là giết người phanh thây.

      "Tôi cái gì cũng nghe được!" Vãn Vãn khẩn trương đến mức ngu xuẩn đánh khai.

      ", chuẩn bị gọi điện thoại cho Giang Diệc Hãn..." Ánh mắt của vô cùng sắc bén.

      Vãn Vãn rất muốn khóc, muốn tránh thoát, nhưng mà người của bị bàn tay Giang Thiệu Cạnh đính vào tường, cách nào giãy giụa được nửa phân.

      "Thiệu Cạnh, ta đa nghe thấy hết? Nhanh, mau giết ta diệt khẩu!" Bác sợ đến mức biết lựa lời .

      Nếu nhưng lời đó để cho Vãn Vãn ra, hai mẹ con bọn họ cái gì cũng còn!

      Giết diệt khẩu? Toàn bộ máu mặt Vãn Vãn rút hết.

      Giang Thiệu Cạnh nhìn , ánh mắt hung dữ, tay đưa đến cổ của , thong thả trườn lên cái cổ mảnh khảnh của [​IMG]

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 23:
      Editor: Bồ CôngAnh

      Bởi vì Diệc Hãn đột nhiên xuất , cả ngày Vãn Vãn đều ở đây ngẩn người.

      "Sau khi xưởng in ấn của chúng ta mua vào bộ thiết bị sản xuất mới này, lập đưa vào hoạt động, thiết bị mới có thể đơn giản hoá quá trình sản xuất, nâng cao tốc độ in ấn, dự tính sang năm giá trị sản lượng của xưởng in ấn chúng ta có đạt mức 30%."

      Đồ công sở màu xám tro chỉnh đốn khuôn mặt trẻ con ngây thơ của Vãn Vãn, lúc này ngồi ở trong phòng họp, nghe bộ phận quản lý sản xuất báo cáo tiến triển mới cho .

      Sang năm à...

      Rất nhanh, người cũng mặc nổi bộ đồ công sở này, sang năm bé cưng của cũng sắp ra đời, đoán chừng khoảng thời gian thể tới xưởng in ấn rồi.

      Sau khi chia tay, lúc vừa rời khỏi thành phố Ôn tới Thượng Hải, mỗi đêm đều trốn ở trong chăn khóc thút thít, hiểu tại sao có thể buông tha dễ dàng như vậy. tháng sau, còn ở trong cảm xúc đau thương, nghĩ mình lại xót cho thân, những thứ chua xót, cảm giác mờ mịt đau đớn này bắt đầu chỉ giấu ở trong chỗ sâu nhất trong tâm hồn.

      Nhưng mà bây giờ, còn hận tâm kết khó giải, cuộc sống của rất phong phú, xưởng in ấn, bé cưng chiếm vị trí quan trọng nhất trong sinh mệnh của , cho dù có tình , cuộc sống vẫn vô cùng đầy đủ, tràn đầy hi vọng.

      Chỉ là, lúc hội nghị kết thúc, lúc cũng sắp đến giờ tan việc, vừa nghĩ tới người kia ở trong nhà, trái tim Vãn Vãn khó tránh khỏi căng thẳng.

      Muốn gặp, lại dám thấy.

      "Bữa tối muốn ăn gì?" Lúc tắt máy vi tính chuẩn bị tan việc, thấy online, Vãn Vãn ở bàn phím gõ gõ vấn đề này.

      Lúc ăn sáng, thức ăn bàn, gần như chạm cũng chạm thử.

      Là món ăn hợp khẩu vị, hay là mấy món ăn cháy sạch kia của rất khó cho vào miệng?

      chờ mấy phút đồng hồ, lúc cho là có ở đó, chuẩn bị vươn tay tắt máy, hộp thoại màu vàng sáng lên.

      " cần phải phiền toái, hai ăn gì, liền ăn nấy."

      Vãn Vãn ngẩn người, nhưng mà hôm nay là thứ năm, phải ngày Giang Thiệu Cạnh tới xưởng in ấn, sáng sớm hôm nay là ngoài ý muốn.

      "Được." Vãn Vãn vẫn chỉ gõ xuống chữ.

      biết nên làm sao cho biết, "Vợ chồng" bọn họ bình thường cũng ở cùng chỗ.

      ra khỏi xưởng in ấn, lúc Vãn Vãn ở cửa chờ xe, sau lưng có tiếng còi xe.

      "Tin nhắn."

      Vãn Vãn vừa quay đầu lại, ngoài ý muốn lại thấy chiếc xe hơi màu đen của Giang Thiệu Cạnh.

      Cửa xe, ở trước mặt mở ra.

      "Lên xe." Giọng ra lệnh như cũ.

      Vãn Vãn xoay người lại, dừng chút.

      Thấy chần chờ, Giang Thiệu Cạnh biết vậy nên bất mãn, có người nguyện ý làm tài xế miễn phí, còn ở đó mè nheo cái gì?

      " phải thứ năm và thứ bảy ở công ty hay sao?" Nhắm mắt, Vãn Vãn chỉ có thể ngồi lên xe.

      "Tôi đến, em giải thích với Diệc Hãn thế nào? !" Giang Thiệu Cạnh vòng tay lái, về phía đường về nhà .

      Vãn Vãn trầm mặc, lúc có chút cảm kích , lại tiếp...

      "Tôi phải đảm bảo em giữ chữ tín, tuân thủ hiệp nghị, đằng làm nẻo, chỗ này đồng ý dây dưa với Diệc Hãn nữa, giây kế tiếp lại đem bụng mình làm thành lợi thế mà bày ra."

      chút cảm kích liền bay theo gió, Vãn Vãn tức đến mức muốn đánh người, "Yên tâm, tôi để cho Diệc Hãn biết tồn tại của bé cưng!" Biểu lúc sáng của , mặc dù thể là 100%, nhưng tối thiểu thành ý tuân thủ hiệp nghị là mười phần.

      Lại , sợ nhất là đối với bé cưng bất lợi, sao có thể hành động thiếu suy nghĩ?!

      "Đó là tất nhiên, về mặt pháp luật, tôi là ba của bé cưng, liên quan bất cứ chuyện gì đến Diệc Hãn!" cảnh cáo .

      Vãn Vãn chán ghét nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn ngoài cửa xe, tiếp tục nhiều lời với .

      Giang Thiệu [​IMG]
      Winter thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 24

      Vãn Vãn ở trong phòng sửa sang lại văn bản tóm tắt lại hội nghị hôm nay.

      Những thứ này vốn là do thư ký làm, nhưng mà, chỉ cần gấp, có thể cần để cho nhân viên làm thêm giờ, đều cầu quá hà khắc.

      Kết quả, tại biến thành bản thân khắc được rảnh rỗi.

      Chỉ là, hai em bọn họ ở bên ngoài chuyện gì vậy? Vãn Vãn khó tránh khỏi có chút giật mình.

      Chín giờ tối, Vãn Vãn mượn lý do lấy nước, lúc từ trong phòng ra, chỉ thấy trong phòng khách chỉ còn lại mình Giang Thiệu Cạnh.

      "Diệc Hãn đâu?" kỳ quái giọng hỏi.

      "Cậu ta ra ngoài hóng mát rồi." Giọng nhàn nhàn của Giang Thiệu Cạnh vang lên.

      "Hóng mát?" Vãn Vãn nghi hoặc thôi.

      Nhưng Diệc Hãn ở đây, lại để cho tạm thời thở phào nhõm.

      "Phòng ốc như vậy, ba người ở, sao có thể cần hóng mát?!" Giang Thiệu Cạnh câu hai nghĩa.

      Đáng tiếc, Vãn Vãn chỉ nghe hiểu ý tứ mặt ngoài.

      "Nếu như em muốn căn phòng này, tôi giúp em lấy đến tay, nhưng mà, tôi vẫn giữ câu kia, tôi hi vọng em trở về ở trong nội thành, tôi thích phòng lớn." Vẻ mặt Giang Thiệu Cạnh có chút thay đổi nào.

      "Giang Thiệu Cạnh, phải cái gì cũng đều dựa vào tranh giành là có thể giải quyết." Vãn Vãn đồng ý.

      "Tôi nhớ, trước khi chúng ta kết hôn, em tự tay định ra vài điều ước định, em phải tiếp tục ở nơi này, chính là trong số đó." Tròng mắt Giang Thiệu Cạnh thoáng qua tia mỉa mai.

      Lúc này, Vãn Vãn tức giận, chỉ thử giảng đạo lý với .

      "Tôi muốn ở nơi này, là hy vọng... Bé cưng có thể ra đời ở nơi này..." có nguyên nhân của , "Nhưng mà, Diệc Hãn trở lại, nếu như cái phòng này là trắng trợn cướp lấy mà có được, tôi nghĩ bé cưng ở chỗ này cũng vui vẻ."

      "Tôi làm việc chỉ cần kết quả, quan tâm quá trình." Giang Thiệu Cạnh rất cố chấp, "Mặc dù, tôi hi vọng em chuyển về trong thành phố." Ở chỗ này, làm cùng xã giao cũng dễ dàng.

      Vãn Vãn cảm thấy cách nào khai thông với được.

      "Tại sao thích phòng lớn? Tôi cảm thấy phòng ốc quá lớn, cảm giác trống vắng quá mãnh liệt, lúc mình ngươi ở trong biệt thự lớn, chẳng lẽ có cảm giác này? ra phòng ốc chút, ngược lại có vẻ vô cùng ấm áp, đẹp đẽ." Vãn Vãn hi vọng có gắng hết sức ở chung hòa bình với .

      Giang Thiệu Cạnh mặc dù làm cho người ta cảm thấy chán ghét, nhưng mà mỗi khi nghĩ tới thân thế của , Vãn Vãn lại cảm thấy đồng tình.

      "Tôi có thói quen độc, cho nên, tôi thích ở biệt thự." Diệc Hãn cũng từng những lời như vậy với .

      Gương mặt Giang Thiệu Cạnh chút thay đổi nhìn , lúc Giang Diệc Hãn mới vừa mua căn phòng này, làm khách, từng khách sào mà cười nhạo nơi này là tổ chim.

      "Về phần em... Em là Tổng giám đốc của xưởng in ấn, Tổng giám đốc đại diện cho cả công ty, em lại ở trong căn nhà như vậy, có thể hy vọng xa vời người khác sinh ra lòng tin đối với xưởng in ấn?"

      Vãn Vãn ngây ngẩn cả người.

      "Giang Thiệu Cạnh, công trình gì cũng đều muốn làm từ trong trứng, có cảm thấy cuộc sống quá mệt mỏi hay ?" Rất nhiều khi, Vãn Vãn cảm thấy bức tường trong lòng Giang Thiệu Cạnh xây quá cao, đối với ai cũng quá mức phòng bị.

      " mệt! Xã hội này, cái gì đều dựa vào bản lãnh bên ngoài." Giang Thiệu Cạnh nhìn , "Lúc em vừa tới Thượng Hải nhận lấy xưởng in ấn, bất kể là nhân viên hay là quản lý ngân hàng, phải bắt nặt gương mặt trẻ con của em, là tính tình lại dễ chuyện, cho nên bất kể em có cầu gì, người khác cũng chỉ là tùy ý qua loa làm lấy lệ với em?" Sống ở xã hội này, muốn thành công phải hy sinh rất nhiều.

      "Diệc Hãn có lẽ rất nhanh trở lại, chúng ta vào phòng !" Giang Thiệu Cạnh cảnh giác, giống bắt như bắt mèo , tay phủ lên gáy, ý bảo trở về phòng chuyện.

      gian như vậy, chung mái nhà, chuyện nhất định càng phải cẩn thận hơn nữa.

      "Diệc Hãn đồng ý với tôi, mấy ngày nữa chuyển ."

      Vãn Vãn cứng đờ, "Nhanh như vậy?" Đối với tin tức này, Vãn Vãn vừa thở phào nhõm lại cảm thấy rất mất mác.

      Con mắt Giang Thiệu Cạnh rét lạnh, đông lạnh khiến Vãn Vãn hồi chột dạ.

      Trở về phòng, nửa giờ sau, người ngồi xem văn kiện, người còn lại tinh thần thấp thỏm.

      " có phải nên trở về hay ?" Nơi này cách nội thành hai [​IMG]
      Winter thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 25
      Editor: Bồ CôngAnh

      "Giang Thiệu Cạnh, đừng làm loạn!" Vãn Vãn lập tức giãy này, phòng bị mà nhìn chằm chằm vào Giang Thiệu Cạnh.

      Sức quyến rũ của cổ phần Hạ thị rất lớn, tôi từ sớm có hứng thú, cho nên, tôi ngại trở thành người kia.

      biết bí mật của tôi, mà tôi cũng muốn bảo vệ bí mật của , cho nên, tôi chính là thí sinh tốt nhất!

      Giang Thiệu Cạnh ở cục dân chính ký tên của mình vào như vậy.

      Lý do của đường hoàng, về phần tâm? có thói quen đem vật kia lấy ra.

      "Nhìn tình huống bây giờ của ? Tôi đối với phụ nữ đói khát như vậy, càng có khẩu vị đối với phụ nữ có thai." Con mắt Giang Thiệu Cạnh nhàng khinh bỉ, môi càng thêm lạnh lẽo, liếc mấy cái lên cái hôm lớn mấy tấc của cùng với cái bụng bằng phẳng.

      Coi như công việc bình thường, lãnh khốc, hà khắc đến căn bản coi như người đặc biệt mà đối đãi, nhưng mà, lúc bí mật sống chung, luôn nhớ tới cái bụng của .

      Nếu như phải xem trọng đứa bé của Giang Diệc Hãn, căn bản ngay cả chút đường lui cũng để cho !

      Nhưng mà, nét mặt bây giờ của gì? Chưa từng có người phụ nữ nào có thể có vinh hạnh ngủ cùng giương với , tại chịu đem vinh hạnh này ban cho , lại còn mang bộ dạng kỳ lạ!

      "Tối nay tôi ở lại chỗ này, thể nào thay đổi!" ra câu lạnh lùng cứng rắn, nằm ở giường, nghênh ngang chiếm cứ nửa vị trí.

      Nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ tại muốn lãng phí thời gian mặc cho người nào đó nhảm.

      Vãn Vãn hít sâu.

      Từ lúc quen biết đến bây giờ, đều ràng, căn bản thể đạo lý với Giang Thiệu Cạnh.

      Người đàn ông này chỉ cần là vật ta nhận định, ta xoải bước về phía trước, nghe ý kiến của bất cứ người nào, càng chịu ảnh hưởng của bất kỳ bóng người nào.

      tại, để cho Diệc Hãn nhìn ra điểm thích hợp, kiên định đem hôn nhân của bọn họ "Chân hóa" ?

      "Nếu , ngủ sàn nhà? ..." Vãn Vãn chỉ có thể lùi bước, cùng hiệp thương.

      "Ngủ sàn nhà? Hừ, em muốn tôi chết rét à!" Giang Thiệu Cạnh hừ lạnh.

      bình sinh có rất nhiều cái hận nhất, trong đó bao gồm cả hai chữ sàn nhà.

      " phải... tôi lấy chăn bông, để cho chịu rét..." Vãn Vãn thận trọng .

      Mà câu trả lời của Giang Thiệu Cạnh, là trực tiếp quay lưng lại, chân dài đè ở gối tình nhân ngày hôm qua mới vừa mua.

      bóng lưng lạnh lẽo, giống như viết hai chữ "Nằm mơ".

      Từ đến lớn, mỗi lần nhân số trong nhi viện tăng lên, đều phải nếm đủ tư vị ngủ sàn nhà, cho nên, chờ khi có rất nhiều tiền giường của đều là loại giường hoàng gia Thụy Điển ngự dụng nhãn hiệu xa xỉ, giá cả trời, ngay cả chăn đệm ga giường cũng thế.

      Đây đối với gối tình nhân, bao gồm rất nhiều bài biện trong phòng, đều là ngày hôm qua cưỡng ép mua , lý do của là, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, cũng bị người đem lòng sinh nghi.

      ngờ, ngay cả chuyện này cũng có thể trùng hợp như thế, tới nhanh như vậy.

      Thấy căn bản để ý đến , Vãn Vãn chỉ có thể rất chấp nhận mở cửa tủ ra, tìm chăn đệm dự phòng, trải lên mặt đất.

      "Tôi đành ngủ mặt đất vậy..." còn cách nào khác.

      có khả năng ngủ cùng giường với Giang Thiệu Cạnh, coi như bọn họ học theo Lương Sơn Bá và Chúc Đài ở giữa để chén nước, Vãn Vãn cũng cảm thấy kỳ cục chịu được.

      Giang Thiệu Cạnh đưa lưng về phía , sau khi nghe lầm bầm, mi tâm nổi lên vết nhăn sâu.

      Tốn năm phút đồng hồ, Vãn Vãn đem chăn đệm sắp xếp xong.

      từng, khoảng thời [​IMG]
      Winter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :