1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

KHÔNG YÊU ĐỪNG QUẤY RẦY! - Đản Đản 1113 (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17:
      Editor: Bồ CôngAnh

      Lúc Hứa Ngạn Sâm chạy tới bệnh viện, toàn thân Giang Diệc Hãn đều là máu, bụng bị đâm dao, vết thương rất sâu, tình huống rất nguy hiểm.

      dao kia, là từ giữa xương sườn đâm vào trong cơ thể, đâm rách dạ dày, thậm chí thiếu chút nữa liền đâm bể tim, chảy rất nhiều máu.

      Đèn phòng giải phẫu cuối cùng cũng tắt, bác sĩ từ trong phòng giải phẫu ra ngoài.

      "Chúng tôi khẩn cấp làm giải phẫu vá dạ dày cho bệnh nhân, giải phẫu coi như thành công, nhưng mà bệnh nhân mất quá nhiều máu, tại chỉ có thể hi vọng ấy có thể thuận lợi vượt qua giai đoạn nguy hiểm!"

      Sau khi tiêm thuốc mê, bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn lẩm bẩm tên của người:

      "Vãn Vãn, Vãn Vãn... Nghe giải thích..."

      Phó Vịnh Bội đứng ở bên, đáy mắt có chức nước mắt, cùng với ánh mắt ghen tỵ khó có thể che giấu, lo lắng cho vết thương của , đồng thời, ngọn lửa ghen ghét lại lửa cháy lan ra đồng cỏ làm cho gần như muốn cắn gãy hàm răng.

      Từ lúc được đưa vào bệnh viện đến bây giờ, vẫn kêu tên Vãn Vãn, thậm chí sau khi bị đâm, cũng đường che vết thương, từ từ xuống cầu thang, cuối cùng té xỉu ở đường lớn.

      "Điện thoại di động của cậu ấy đâu? Hoặc là có ai có số điện thoại của bạn cậu ấy? Thông báo cho ấy tới!" Hứa Ngạn Sâm trầm giọng hỏi.

      Mọi người hai mặt nhìn nhau.

      Các đồng nghiệp trong tòa soạn nhận được tin tức chạy đến, hỏi nhau số điện thoại của Vãn Vãn, nhưng mà bất đắc dĩ, mọi người đều lắc đầu.

      Bình thường, Giang Diệc Hãn giấu Vãn Vãn quá tốt.

      Mà Phó Vịnh Bội bên, lặng lẽ đem điện thoại Giang Diệc Hãn, giấu ở trong túi của mình.

      Cho dù chết, cũng tuyệt đối để cho hai người bọn họ gặp mặt nhau cuối!

      "Tôi biết địa chỉ nhà bọn họ, để tôi thông báo cho bạn Giang Hãn!" Có vị đồng nghiệp đến nhà bọn họ chủ động mở miệng.

      lúc đồng nghiệp chuẩn bị đứng dậy, Phó Vịnh Bội vội vàng kéo đối phương:

      "Bộ thông tin vì ảnh hưởng xã hội, phải là để cho chúng ta đem chuyện này tuyên bố ra ngoài sao? Cho nên, sao có thể thông báo bạn của ấy? ấy tới trừ nóng lòng cùng khóc thút thít, có thể làm cái gì?! Vạn nhất đem chuyện nháo lớn, hậu quả này, có thể gánh nổi nổi sao?"

      Chuyện này...

      Đồng nghiệp do dự.

      Ánh mắt Hứa Ngạn Sâm thâm trầm cúi nhìn Giang Diệc Hãn bị thương, "Giang Hãn, lần này cậu gặp nạn, tổ điều tra rất coi trọng, cảnh sát thầm tham gia điều tra, bên kia đồng ý với chúng ta nhất định bắt được hung thủ! Nhưng mà, thể đánh rắn động cỏ! Văn bản báo cáo vụ tai nạn cầu Đại Kiều vẫn còn thẩm hạch, nếu như tuyên bố với bên ngoài tại hình tượng khác hùng trong lòng dân chúng bị người khác đâm bị thương, hướng phát triển của xã hội khẳng định khỏe mạnh, cho nên tổ điều tra hy vọng có thể trước khi giải quyết xong vụ án cố cầu Đại Kiều, phong tỏa tin tức cậu bị thương." Hứa Ngạn Sâm trầm giọng hỏi thăm, "Ý kiến của cậu thế nào?"

      vẫn trong trạng thái nửa hôn mê, kiên cường chống đỡ ý chí.

      Tai Hứa Ngạn Sâm ghé vào môi , nghe dùng giọng yếu đuối ra quyết định, "Lão đại, nghe lời ..." nghe ý kiến từ đoàn đội, mà như vậy cũng được...

      tiếp tục gian nan giao phó: "Đừng, đừng, , cho, Vãn Vãn... ấy, lá gan, ..."

      sợ khóc, rất sợ.

      ...

      Vãn Vãn cảm thấy mình thất bại, thất bại đến suy sụp.

      muốn kích động như thế, nhưng mà, ở trong phòng khách sạn nhìn thấy màn kia, quả tan nát đến luống cuống.

      Hạnh phúc khi luôn giống nhau, nhưng mà khổ sở lại muôn hình muôn vẻ, ai cũng thay thế được người nào, trước đây chưa từng lần trải qua chuyện như vậy, cũng ngờ, mình người phụ nữ căn bản thèm nghe giải thích.

      tại đầu mảnh hỗn loạn.

      " quá đáng, phải muốn giải thích? Bây giờ ngay cả bóng người cũng có, ta khẳng định nghĩ nếu bắt cá hai tay cũng bị cậu phát , vậy dứt khoát chia tay! Dù sao đàn ông đều có tính tình như vậy!" Lương Vũ tức giận .

      "Lương Vũ, cậu để mình yên tĩnh chút, được ?" Vãn Vãn khóc đến giọng đều có chút khàn khàn, kéo chăn lên cao, vùi mình vào trong chăn, yên lặng rơi nước mắt.

      tại sao lại đuổi theo?

      Vừa khóc, trái
      [​IMG]
      duyenktn1cô gái bạch dương thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18:
      Editor: Bồ CôngAnh

      Bảy ngày sau.

      Khi hoàn toàn mất liên lạc, chút xíu tin tức, Giang Diệc Hãn lại xuất .

      Sắc mặt của có chút tái nhợt.

      mang chìa khóa, trực tiếp ấn chuông cửa, sau khi Vãn Vãn mở cửa gặp được , ngoài ý muốn ngẩn ra.

      "Về nhà?" Nụ cười của Vãn Vãn hơi cương cứng.

      "Ừ." vào nhà, cởi giày, đưa lưng về phía , để cho phát , động tác cúi xuống cởi giày, làm đau đến đổ mồ hôi lạnh.

      Vãn Vãn đứng ở sau lưng , xoay người, mở miệng câu đầu tiên chính là...

      " với trai , ấy chăm sóc em, tạm thời trợ giúp em quản lý xưởng in ấn! giúp em mua xong vé máy bay rồi, bây giờ em lập tức lên đường Thượng Hải !" Giọng chân đáng tin.

      Vãn Vãn sững sờ ba phút.

      đuổi ? Mặc dù, nơi này là phòng của .

      Ba phút sau, Vãn Vãn cố gắng nặn ra nụ cười, "Được, tôi Thượng Hải."

      ràng thở phào nhõm.

      "Đợi thêm mấy ngày, em muốn ở lại Thượng Hải hay là trở về thành phố Ôn, đều tôn trọng ý kiến của em." Giọng điệu của nhu hòa hơn rất nhiều.

      "Được, về sau tự tôi suy nghĩ ràng, ở lại Thượng Hải hay là trở về thành phố Ôn." Vãn Vãn có bất kỳ ý kiến gì, vào phòng, sắp xếp lại hành lý.

      thuận theo, hỏi, làm cho có chút lo lắng.

      Từ từ chuyển bước, dựa vào cửa phòng .

      Vãn Vãn kéo va li ra, sắp xếp quần áo, chỉ là, sắp xếp được nửa, lại tiếng động rơi lệ.

      Mấy ngày nay, suy nghĩ vô cùng ràng, gặp nhau cũng có lúc chia tay, sau khi trở về, dây dưa .

      Nhưng mà, lòi hi vọng rời, làm cho cảm thấy rất khó chịu.

      "Chuyện ngày đó là hiểu lầm, hề lên giường với Phó Vịnh Bội, mặc dù uống nhiều quá, nhưng có làm hay , đến nỗi hồ đồ như thế!" Tâm tình của xem ra ràng tỉnh táo rất nhiều, nhưng mà trước khi Thượng Hải, vẫn phải giải thích .

      Vãn Vãn trầm mặc lúc, "Chuyện ngày đó, nếu như là hiểu lầm, như vậy mấy ngày nay, đâu?"

      Câu trả lời của , chỉ là hồi tĩnh lặng.

      "Hai người nghỉ phép? tìm cảm giác tình ?" Vãn Vãn dùng lời của Phó Vịnh Bội mà hỏi ngược lại .

      ngạc nhiên.

      Đầu dưa của rốt cuộc suy nghĩ gì? cảm thấy hồi vô lực.

      " ấy chỉ là chị dâu của ..." tại ngay cả chị dâu cũng phải rồi!

      "Hai người từng nhau." Vãn Vãn đánh gãy lời của .

      Ngoài ý muốn, bất ngờ! xanh cả mặt, rốt cuộc nghe ai ?

      " là người đâu tiên tôi thích, cũng là người duy nhất." Vãn Vãn bình tĩnh lên tiếng lòng, "Tôi vô cùng thích ."

      đến lúc nên cho biết tất cả.

      "Ừ." Cho nên, từng có mấy ngày, cảm thấy vô cùng áp lực, cũng chính là như thế, từng thấy trái tim của mình.

      Nhưng mà, đầu tiên, duy nhất? phải sai rồi chứ?

      "Có thể biết, lúc tôi thích , phải là sau khi vào ở cùng, mà là rất lâu rất lâu trước đó."

      hơi ngoài ý muốn.

      "Tôi từng rất hèn mọn, đơn phương thích , cho dù tôi chỉ là người lúc học đại học nhớ nổi hình dáng. Tôi từng với , tôi từng thích người con trai, liên tiếp ba năm, nguyện vọng sinh nhật mỗi năm của tôi đều là hy vọng vào ngày sinh nhật của , có thể được chia miếng bánh ngọt..." Đáy mắt Vãn Vãn đều là nước mắt, "Người mà tôi , chính là ! Cho nên, cám ơn năm nay hoàn thành ước nguyện sinh nhật trước kia của tôi..." Cho dù rất đau, nhưng mà, vẫn từng hạnh phúc, cho nên, hối hận.

      Lời của ..., làm cho hồi sững sờ. Mình chính là người mà
      [​IMG]
      cô gái bạch dươngWinter thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19:
      Editor: Bồ CôngAnh

      Hai tháng sau.

      Trong phòng trống rỗng, phòng bếp cũng sớm phủ lớp bụi mỏng, thế giới của , bởi vì mà hoang vu trống trải.

      Thứ bảy, tám giờ sáng, cử động tứ chi tê cứng, ánh mắt dời về phía màn hình máy vi tính.

      Rất tốt, tài khoản game của tăng thêm cấp bậc.

      Vừa mới bắt đầu, biết chơi, chỉ có thể tốn tiền mời người dắt, bây giờ vất vả lắm mới có thể chơi chút, cấp bậc cũng cao hơn rồi.

      Ánh mắt của dời về phía tài khoản game của , vẫn online.

      Mà số QQ của , cũng có màu xám tro giống như vậy.

      Bây giờ ở Thượng Hải thế nào?

      Điện thoại di động ở trong tay, ngập ngừng chút, ấn dãy số điện thoại của ở Thượng Hải.

      nhớ , nhớ điên cuồng.

      Tương tư thành hoạ.

      "Chào ." Giọng trong veo cất lên.

      "Hạ tổng có ở đây ?" Hai chữ "Hạ tổng" được tự nhiên, làm cho khóe môi giương .

      "Hạ tổng ra ngoài với Phó tổng Giang rồi." Thư ký cho biết.

      Sớm như vậy ra ngoài với hai? có chút kinh ngạc.

      "Hạ tổng để di động ở phòng làm việc, nếu như tìm ấy có việc gấp, có thể gọi vào số điện thoại di động của Phó tổng Giang!"

      " có việc gì, tôi tìm ấy có việc gì, mấy người làm việc !" cúp điện thoại.

      dường như, có vẻ rất bận rộn.

      Mỗi lần hỏi hai, tình huống bây giờ của như thế nào, hai luôn dùng mấy từ "Cực kì ngu dốt, rất khó mang theo!" để hình dung, mấy chữ mang theo, hỏi nhiều mấy câu, hai cũng nhịn được dứt khoát hỏi ngược lại, hai người phải chia tay rồi sao? Hỏi nhiều như vậy làm gì?!

      Đúng vậy, chia tay, tạm thời chia tay.

      Sau khi đến Thượng Hải, có chủ động gọi tới, cho biết phương thức liên lạc mới của mình.

      Điều này làm cho ràng, sau khi chia tay, đối với tia oán hận, để cho thở phào nhõm, tiếp tục ở thành phố Ôn dưỡng thương, cũng có thể an tâm rất nhiều.

      Sau đó, thường thường gọi điện thoại cho .

      Ba ngày hoặc là năm ngày, mỗi cuộc điện thoại, đều nhịn xuống nhớ nhung vô hạn.

      Vì vậy, biết chút tình huống của , lúc vừa mới nhận lấy xưởng in ấn, nhân viên mới phục , mà nhân viên kỳ cựu...

      ràng là chủ quản hội nghị, lại luôn biến thành trưởng bối cùng bọn tiểu bối ở giữa hội đàm.

      Xưởng in ấn có tư lịch nhân viên kỳ cựu cơ hồ đều là nhìn lớn lên, tự nhiên coi như chuyện, hơn nữa, Vãn Vãn cũng có loại kiên quyết này.

      cũng thay gấp ở trong lòng, vì vậy, gọi cuộc điện thoại về yến thiên hạ, hi vọng hai mỗi tuần có thể rút ra hai ba ngày đến xưởng in ấn tạm thời giữ chức phó tổng, trợ giúp Vãn Vãn thành lập uy tín, cùng với đưa xưởng in ấn vào quy củ.

      Ngoài dự liệu, cần bỏ môi lưỡi nhiều, hai chỉ là trầm ngâm mấy giây, trầm giọng đồng ý.

      Vãn Vãn vô cùng kích động cho biết, Giang Thiệu Cạnh cực kỳ lợi hại, ấy vừa đến, công ty liền phong vân biến sắc, chỉ có nội bộ công việc khí khẩn trương đến căng cứng, ngay cả vấn đề khó khăn như vay vốn ngân hàng cũng được giải quyết.

      cho Vãn Vãn, "Thầy giáo dẫn vào cửa, tu hành dựa vào bản thân." Cho nên, phải cố gắng, cố gắng lên nha!

      Mà câu trả lời của Vãn Vãn, là mạnh mẽ gật đầu.

      ở Thượng Hải, buông tình cảm xuống, trong bận rộn vui vẻ lên rất nhiều, ràng có thể cảm thấy.

      Aizzz, điều này làm cho vừa vui mừng lại vừa mất mác.

      "Giang Hãn, tối thứ Tư tuần sau có báo cáo, cục trưởng Trần XX cũng sắp xuống đài, nghe ông ta mua vé máy bay muốn bay đến nước Mĩ, bên tổ điều tra chúng tôi thu thập xong chứng cứ, chỉ cần bắt Trần cục trưởng lại, cậu liền an toàn!" Mấy ngày trước nhận được tin tức tốt.

      Nghe , vị Trần cục trưởng bị hoài nghi này nhìn rất vừa mắt, bỏ tiền muốn mạng của .

      Vụ án bị đâm, cũng dần dần tra ra manh mối, chỉ chờ đối phương lẻn trốn, khắc cuối cùng bắt người.

      "Ừ!" Nghe được tin tức này, cũng rất bộc trực.

      Thứ Tư tuần sau, ngày tốt, cần cầm sách mới xuất bản của sống qua ngày, đến thứ tư, được tự do!

      cuối cùng cũng có thể Thượng Hải, theo đuổi lần nữa!

      màn hình máy vi tính kêu bíp bíp hai tiếng, bên phải góc màn hình lay động ngừng.

      cần nhìn, Giang Diệc Hãn cũng biết là người nào.

      "Hứa lão đại, chuyện gì?" bàn phím gõ chữ.

      Hộp thoại lộ ra người bên kia soạn tin, đợi trong chốc lát, hàng chữ ra, "Thành phố Ôn mấy ngày gần đây có nghe đến phong ba mượn tiền của người dân ?" Quả Quít được hơn trăm ngày, vô cùng đáng , chỉ là để cho người đàn ông nghiêm khắc như Hứa lão đại lấy làm hình avatar QQ, cảm giác đặc biệt vặn vẹo.

      "Có nghe đến, rất nhiều ông chủ ôm tiền chạy trốn, mấy cụ già cũng thế, tuần hoàn ác tính, có ít người nhảy lầu, chính phủ tham gia."

      "Giang Diệc Hãn, vụ
      [​IMG]
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20:
      Editor: Bồ CôngAnh

      Giang Diệc Hãn rốt cuộc ngóng đến thứ năm, ngày hai người đoàn tụ! Hạ Vị Vãn, em ngốc nghếch! Em để lọt hai chũ! Là hai chữ rất mấu chốt! muốn đến tìm , hung hăng hôn tỉnh , để cho nhớ lại chút, mình rốt cuộc sót cái gì!

      Tốn thời gian đêm, xem xong “Hợp đồng tình ”, đau lòng khó nhịn.

      nghĩ thầm lâu, mới nhớ ra, trong trí nhớ lúc học đại học của , mơ hồ có bóng dáng của bé rất mập.

      Đó là bé mập luôn tự ti xấu hổ, đá bóng trúng người , làm hại chảy máu, cho nên, sau lại thấy bị mấy nữ sinh bắt nạt, thuận tay dắt .

      Dường như, lúc ấy hai người còn xem bộ phim, về phần trong rạp chiếu phim có mua bỏng ngô vào cola cho hay , trong lúc xem phim có ngủ hay , hoàn toàn nhớ ra.

      Trai đẹp cùng quả bóng mập, làm sao có thể tổ hợp lại với nhau? Thấy năm đó mang tâm thầm mến, cảm thấy buồn cười lại đau lòng.

      Là bởi vì từng rất mập sao? ra , Vãn Vãn thiếu hụt tự tin.

      Để hai giúp mài giũa, quả có chỗ tốt. Về phần ? thể xuống tay mà mài được!

      thể chờ đợi, ngồi máy bay chuyến sớm nhất trở về Thượng Hải, vốn có thể móc cái chìa khóa trực tiếp mở cửa, cố ý ấn chuông cửa.

      Bởi vì, muốn lớn tiếng tuyên bố: "Hạ Vị Vãn, thích em, muốn theo đuổi ngươi lần nữa!" còn nước mắt, còn đau khổ, tâm của , đều hiểu!

      Cửa mở ra, đôi mắt to đen trắng ràng kia, quả nhiên sau khi thấy , cứng lại.

      "Diệc Hãn..." Vãn Vãn nhìn chằm chằm, có chút tin vào mắt của mình.

      " từ chức, đến Thượng Hải rồi!" cười lời dạo đầu.

      Đón lấy, nên là thổ lộ như vậy.

      hít vào hơi sâu, ra , mặc dù tính tình hướng ngoại, nhưng mà, rất sợ buồn nôn, rất sợ loại tình cảnh này .

      Nhưng mà, nếu như ba chữ kia là tâm kết của , nguyện ý tự tay cởi ra.

      "Vãn Vãn, ai tới vậy?" Bên trong nhà, lại có thể truyền đến giọng lạnh lẽo của đàn ông.

      Giọng kia, rất quen, Giang Diệc Hãn sau khi nhìn Giang Thiệu Cạnh bước ra ngoài, ngây ngẩn cả người.

      " hai." Sáng sớm, hai sao lại đến viếng thăm nhà Vãn Vãn? Cho dù có chuyện , phải nên ở công ty sao?

      "Diệc Hãn, trở lại sao thông báo trước tiếng?!" Thấy , Giang Thiệu Cạnh dường như cũng ngoià ý muốn.

      cười cười, kéo hành lý bước vào nhà, vừa tiến đến, cảm thấy có cái gì đúng, trong nhà bày biện đều bất đồng.

      Gối dựa ghế sa lon cũng là thành đôi.

      Vãn Vãn ở mình, sao lại đem căn phòng trở nên lãng mạn như vậy? với , trở về Thượng Hải mà!

      "Đúng rồi, Diệc Hãn, nên gọi chị dâu rồi." Giang Thiệu Cạnh đột nhiên tuyên bố chủ quyền, ôm bả vai Vãn Vãn.

      Chị dâu? Cả người sững sờ, nghe hiểu lời cua hai, kinh ngạc xoay người lại, nhìn bàn tay cường thế của Giang Thiệu Cạnh vai .

      "Chúc mừng chúng tôi , chiều hôm tôi cùng Vãn Vãn đến cục dân chính lĩnh giấy giấy hôn." Giang Thiệu Cạnh cười nhạt .

      Giang Diệc Hãn thể động đậy, đầu nhất thời trống rỗng.

      Cái chuyện cười này tuyệt đối buồn cười! Ánh mắt của bình tĩnh chuyển sang mặt của Vãn Vãn, cùng với ngón vô
      [​IMG]
      cô gái bạch dươngWinter thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21:
      Editor: Bồ CôngAnh

      Toàn bộ chuyện này, quá mức đột ngột, Giang Diệc Hãn căn bản chút chuẩn bị, miễn cưỡng duy trì mặt ngoài mất khống chế, trái tim lại sớm nổ tung.

      Khó có thể tiếp nhận biến hóa này, nhiều hơn, là đau nhức.

      Hai tháng ngắn ngủi, người thích lại biến thành chị dâu của .

      cho là, người duy nhất thay đổi thế giới này, chính là Vãn Vãn, cho nên, an tâm để tự do.

      "Hai người ở cùng với nhau từ lúc nào?" Giang Diệc Hãn đưa mắt nhìn Vãn Vãn.

      Vãn Vãn cho nụ cười nhàng nhàn nhạt, "Được... tháng..." Hai tháng này, bị Giang Thiệu Cạnh huấn luyện, cũng thành thục lên rất nhiều.

      tự với mình, miễn là vào lúc tại chức học được trấn định, có thể bình an vượt qua cửa ải này.

      Cửa ải này, phải vượt qua! Đây là nhận thức chung duy nhất của và Giang Thiệu Cạnh.

      "Chúng ta chuyện điện thoại với nhau vào lần, em đều nhắc tới."

      Nếu như, nếu như, biết bọn họ... sớm Thượng Hải rồi ! Mới vừa rồi, gọi điện thoại cho vệ sĩ thầm bảo vệ trong hai tháng này, mới biết ra bọn họ vẫn luôn với nhau.

      ra cũng rất nhiều người biết hai đối với đặc biệt bất đồng, chỉ có , hề biết chút nào, mỗi lần hai bảo đừng làm phiền Vãn Vãn, lúc Vãn Vãn cũng lần lại lần nhắc tới hai, còn ngây ngốc tin tưởng.

      "Có chút ngượng ngùng, cho nên nhắc tới." Vãn Vãn hơi lộ ra vẻ mặt lúng túng.

      Ngượng ngùng? Đúng vậy, bọn họ từng nhau, tại hai của ở cùng chỗ, theo như tính cách của Vãn Vãn, chắc chắn cảm thấy lúng túng.

      Nhưng mà, phải có bao nhiêu tình cảm, mới có thể để cho dũng cảm chọc thủng loại lúng túng này? ... Đến cùng là thích hai bao nhiêu? Thích đến mức, người biết ấu ăn như , lại vì hai mà học nấu ăn...

      "Qua lại tháng, liền quyết định kết hôn?" Bọn họ rất…!

      Vãn Vãn dừng chút, mới chậm chạp giọng trả lời, "Cùng người trong lòng mình kết hôn, sinh con, vẫn là khát vọng lớn nhất trong cuộc sống của tôi..."

      Giang Diệc Hãn cứng đờ.

      Đúng vậy, khát vọng kết hôn, sinh con, từng, đây cũng là mâu thuẫn cách nào thống nhất trong tình của bọn họ.

      Nhưng mà, cũng bởi vì nguyên nhân này? và Vãn Vãn tạm thời chia tay lại biến thành mãi mãi? tên ngốc, đối với quá mức tự tin, còn tưởng rằng đối với sâu đậm, ra là, căn bản chống lại được sức quyến rũ của chiếc nhẫn cầu hôn.

      Ánh mắt Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng liếc mắt nhìn Vãn Vãn cúi thấp đầu, đối với biểu của , lộ ra vẻ mặt miễn cưỡng coi như hài lòng.

      "Vãn Vãn muốn kết hôn, đúng lúc, tôi cũng đến tuổi, cảm thấy cùng kết hôn có gì tốt, liền quyết định lĩnh giấy chứng nhận kết hôn." Giang Thiệu Cạnh nhàn nhạt giải thích nghi hoặc.

      Nghe hai giải thích, Giang Diệc Hãn đột nhiên cười, cười rất to, cười đến mức gần như khom lưng, cười đến mức gần như chảy nước mắt.

      ra là, đối với kết hôn, bọn họ cũng có nhận thức chung như vậy.

      Lúc ở thành phố Ôn, những người thành phố Ôn bên cạnh , đến số tuổi nhất định, chỉ cần xem mắt gặp được người thuận mắt, điều kiện đối tượng lại thích hợp, lập tức đập bàn kết hôn.

      nghĩ tới, hai mới đến thành phố Ôn mấy lần, mà lại thích nghi với hoàn cảnh tốt như vậy!

      " hai, vậy còn ? Sao có thể ở cùng chỗ với Vãn Vãn? Tôi tin tưởng, đối với , ấy phải người phụ nữ có điều kiện tốt nhất." cười lớn hỏi.

      Hai người bọn họ hợp, còn tưởng rằng ngàn năm cũng nhận được cái tin này.

      Tính sai, tính sai.

      cảm thấy đối phương hung thần ác sát, cảm thấy đối phương trí lực có vấn đề nên học lại mẫu giáo, hai người kia, sao lại có thể cọ sát sinh ra lửa tình? Đừng với , tình thứ rất kỳ diệu.

      Giang Thiệu Cạnh thận trọng suy tính phút, giọng bình thản, "Đợt Tết Trung Nguyên lần đó, tôi với Vãn Vãn bị vây ở trong công viên, cậu còn nhớ ?"

      Nụ cười của Giang Diệc Hãn cứng lại, ngờ, hai lại nhắc tới lần kia.

      Nhớ lại phản ứng lúc ấy hai đưa bọn họ về nhà, quả , có chút cổ quái.

      "Khi đó, Vãn Vãn chiến đấu quên mình cứu tôi, tôi liền có cảm giác đối với ấy." Giang Thiệu Cạnh bình tĩnh , "Nhưng mà, hai người các cậu vẫn còn ở cùng nhau, tôi thể làm gì cả."

      "Về sau Vãn Vãn tới Thượng Hải, là tôi
      [​IMG]
      cô gái bạch dươngWinter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :