1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

KHÔNG YÊU ĐỪNG QUẤY RẦY! - Đản Đản 1113 (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Muốn đánh PVB quá sao mà mặt dày quá k bít
      ngược nam 9 mà phải k

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14:

      Ngày 30, sinh nhật Vãn Vãn.

      Giang Diệc Hãn vừa rời giường, chuyện đầu tiên chính là gõ cửa phòng của .

      "Vãn Vãn, mở cửa!" Sau ngày hôm đó, bọn họ lại khôi phục trạng thái trước đó, lúc từ khách sạn về nhà đến bây giờ, Vãn Vãn vẫn vùi ở trong phòng viết văn, bước cũng bước ra ngoài.

      muốn mở miệng giải thích với , nhưng mà lại biết nên từ đâu. Trước mắt thể có đứa bé, cũng muốn có đứa bé, đây đúng là .

      Bên trong yên tĩnh.

      Nhưng mà ngừng cố gắng gõ cửa, dạng nếu mở cửa, ngừng.

      Bởi vì hôm nay phải là ngày bình thường.

      Rốt cuộc khi gõ có chừng khoảng mười phút, cửa phòng mới chậm chạp mở ra.

      "Có chuyện gì sao?" Vãn Vãn núp ở phía sau cửa bình tĩnh hỏi.

      "Nha đầu, sinh nhật vui vẻ!" mặt dày bước vào phòng , xoa xoa tóc , chúc sinh nhật vui vẻ.

      ràng hai người thân mật như thế, tại sao lại trở nên lạnh nhạt như vậy? Là bởi vì viên thuốc kia? loại cảm giác vô lực.

      Đối với , càng ngày càng biết nên làm sao thế nào.

      Là do quan niệm khác nhau sao? là người Thượng Hải, cảm thấy tất cả đều có thể từ từ rồi đến, hai năm, cả thể xác và tinh thần đều thành thục, sau đó vào thời đại hôn nhân, hi vọng trước làm gia đình DINK* mấy năm, hưởng thụ thế giới hai người chút sau đó mới nghĩ đến chuyện có em bé. Nhưng mà cũng biết, người thành phố Ôn phải như vậy, hôm nay chọn được đối tượng, tháng sau có thể đính hôn, yến tiệc kết hôn nâng cao bụng bự chỗ nào cũng có, coi là hổ thẹn, ngược lại còn lấy làm kiêu ngạo. Hơn nữa, vợ chồng mới cưới nếu như căn bản có vấn đề **, vậy phải cố gắng nhiều hơn, tranh thủ sang năm liền ôm đứa con nít trắng mập hưởng thụ hạnh phúc gia đình.

      *Dual Income, No Kids: Cặp vợ chồng muốn có con cái.


      cảm thấy "Nhanh chóng" như vậy, đáng sợ .

      Nhưng Vãn Vãn cũng là người thành phố Ôn, tự nhiên có quan niệm khác .

      Cho nên, nên làm như thế nào mới sai đây? Huống chi bởi vì chuyện tin tức kía, gần đây tinh thần vẫn có chút tập trung.

      "Cám ơn." Vãn Vãn đối với lộ ra nụ cười lễ phép.

      Rất cuộc năm nay cũng là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật , thở phào nhõm, " có quà sinh nhật cho em!"

      xong dường như chỉ sợ lại lập tức khóa chặt cửa phòng, dùng tốc độ nhanh nhất xông về trong phòng.

      Nghe bốn chữ quà sinh nhật này, bàn tay Vãn Vãn cầm nắm cửa hơi căng thẳng, tim níu chặt.

      muốn đưa cho chiếc nhẫn kia? cần, cần chiếc nhẫn đó! Chiếc nhẫn có cam kết, cầm trong lòng bàn tay, trong lòng chỉ thấy nặng nề hơn!

      Vãn Vãn trong lòng nghĩ nên từ chối thế nào.

      Nhưng mà khi trở lại, thứ cầm ở trong tay lại là túi hồ sơ màu vàng.

      "Vãn Vãn, ra , em ít nhiều gì cũng nên biết chút bối cảnh nhà ..." ôn hòa cười , "Cái này đưa cho em, của chính là của em, của em chính là của , cần có gánh nặng."

      Vãn Vãn nghi ngờ nhận lấy, bên trong dường như là xấp tài liệu dày, Vãn Vãn rút tài liệu ra tập trung xem.

      Chỉ liếc mắt cái, Vãn Vãn liền ngây người, vội vàng tỉ mỉ tra xét tài liệu.

      Là xưởng in ấn của nhà lúc đó bị bác cả thu mua... tại quyền sở hữu, quyền kinh doanh, toàn bộ đều là tên của ... từng với , tiếc nuối lớn nhất của mình và mẹ là giữ được xưởng in ấn ba để lại...

      ngờ, nhớ ở trong lòng.

      Vãn Vãn khiếp sợ dùng ánh mắt phức tạp ngước mắt nhìn .

      "Quà sinh nhật của em, muốn đưa cho em trang sức hoặc là đồng hồ đeo tay hoa lệ, Vãn Vãn, muốn đưa cho em tâm nguyện." Đây cũng là nguyên nhân nhất định phải có cái xưởng in ấn kia.

      "Vãn Vãn, từ em lớn lên ở Thượng Hải, sau khi qua đời cha mẹ mới về đến thành phố Ôn, em suốt ngày ở nhà, là bởi vì em sợ tiếp nhận vật mới, ra , em có cái thói quen đơn độc này! Nhưng mà ở thành phố Ôn có thân thích có quan hệ tương đối mật thiết với em, em muốn ở lại nơi có người thân, như vậy em mới có thể cảm thấy đơn." Cha mẹ cũng đều mất, tự nhiên có thể cảm nhận được.

      "Vãn Vãn, trở về Thượng Hải , nơi đó mới là nơi em quen thuộc nhất, hoàn thành tâm nguyện của mẹ em, kinh doanh xưởng in ấn tốt." trầm tư, giọng .

      Ánh lệ tràn ra hốc mắt Vãn Vãn, ngưng tụ thành giọt nước rơi thẳng xuống dưới.

      dùng thân mật, muốn dung nhập vào cuộc sống của , nếu chú ý đến những chuyện này.

      Tại sao, luôn làm khóc?

      "Vãn Vãn, có phải em từng nghĩ tới, muốn kinh doanh xưởng in ấn hay ?" hỏi .

      Vãn Vãn ra lời, chỉ là ngay lập tức rơi nước mắt.

      Muốn, sao lại muốn? Tiếc nuối trước khi lâm trung của mẹ, ánh mắt khó chịu, vẫn ở trong đầu của . Đúng, là có năng lực! Nhưng mà bác cả lấy lý do là phận con hiểu kinh doanh, đem xưởng in ấn của bọn họ xem như sản nghiệp của nhà họ Hạ mà thu hồi lại, cũng phản kháng, cũng chán ghét, mặc dù vậy căn bản có hiệu quả.

      Những thứ này, chưa bao giờ , nhưng mà lại có thể hiểu.

      Lòng của Vãn Vãn, hồi nhéo đau, vốn là như vậy, ràng , tại sao lại đối xử tốt với như vậy?

      "Em về Thượng Hải rồi, vậy làm sao?" Vãn Vãn cúi đầu, hỏi khẽ.

      chờ lời chia tay, miễn cưỡng nữa, thả tự do cho .

      Nhưng mà.

      "Em phải trở về Thượng Hải, đương nhiên cũng Thượng Hải rồi! Vãn Vãn, dùng tất cả năng lực của mình trợ giúp em, khiến xưởng in ấn dần dần khởi sắc." dịu dàng cười tiếng.

      Đây chính là quà tặng đưa cho .

      Quà tặng này quá quý trọng, Vãn Vãn thể nhận, nhưng mà lại thể nhận.

      Vãn Vãn sụt sịt, lấy dũng khí, hạ quyết định đau lòng, "Tiệc sinh nhật, còn có quà tặng nào khác đưa cho em ?"

      Có lẽ, đến lúc bọn họ phải nghiêm túc chuyện rồi.

      Lời của ..., lại làm cho ngẩn ra, lát sau, cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Vãn Vãn, em muốn cái gì?" đều có thể mua cho , chỉ là... Trước mắt, chỉ chuẩn bị món quà này thôi...

      " có thứ gì khác đưa cho em sao?" Vãn Vãn còn ngoài ý muốn hơn cả .

      "Trước mắt có." nhắm mắt lắc đầu.

      Vãn Vãn kinh ngạc.

      ...

      Sau khi Giang Diệc Hãn làm, Vãn Vãn mở vali ra, bên trong ràng trống , làm Vãn Vãn sững sờ.

      ràng nơi này có chiếc nhẫn mà.

      Tại sao, lại có quà tặng nào khác?

      Cả buổi sáng, cái gì cũng viết được.

      "Vãn Vãn, bốn giờ chiều hôm nay tại khách sạn Shangri-La Đại có buổi họp báo, cậu có biết ?" Lương Vũ gọi điện thoại cho .

      "Biết." gật đầu.

      "Sau khi bọn họ tổ chức họp báo xong, có tiệc rượu chiêu đãi." Lương Vũ đơn giản gọn gàng cho biết.

      "À." Vãn Vãn bình thản đáp tiếng.

      "Hôm nay là sinh nhật cậu, bất kể ta đối với người phụ nữ kia là lòng hay , bây giờ cậu vẫn là bạn ta, cậu bảo ta đừng tham gia tiệc rượu, bắt ta phải về ăn tối với cậu, bước cũng thể cho, tuyệt đối thể để cho ta có cơ hội phát triển gian tình với người phụ nữ kia!" Lương Vũ so với còn kích động hơn.

      Vãn Vãn trầm mặc trận.

      "Cậu vẫn còn ở nghe sao?" thấy trả lời, Lương Vũ hỏi.

      " ấy , tiệc sinh nhật mình... Vừa lúc cũng ở Shangri-La, bảo mình đến đó trước sáu rưỡi..." Vãn Vãn gian nan .

      Mặc dù nghe như rất có thành ý, nhưng mà , buổi họp báo trùng ngày với sinh nhật cũng phải cố ý gây nên, vì muốn cho tiệc sinh nhật lãng mạn, sớm chọn địa điểm, hao phí sức tâm. Vãn Vãn, viết văn có lẽ rất quan trọng đối với em, nhưng mà cũng quan trọng mà, cho nên được thất hẹn? Đừng làm cho thất vọng được ? !

      "Lương Vũ, cậu có muốn cùng mình hay ?" Vãn Vãn mở miệng cầu.

      ...

      Ba giờ rưỡi Vãn Vãn đến khách sạn Shangri-La.

      Bởi vì, đến tìm người.

      " , tại sao muốn gặp tôi?" Phó Vịnh Bội lộ ra mỉm cười xinh đẹp, " xin lỗi, hôm nay tôi cực kỳ bận rộn, tôi là người cộng tốt nhất của Diệc Hãn, ấy rất cần tôi, hôm nay thể tách rời tôi được!"

      Vãn Vãn bị làm tức giận, chỉ cúi đầu, từ trong túi lấy ra hộp trang sức.

      Nhìn cái hộp tinh sảo đó, nụ cười của Phó Vịnh Bội cương cứng chút, " phải hôm nay định cho tôi biết, Diệc Hãn cầu hôn chứ?"

      Vãn Vãn , tất cả chua xót, chỉ lặng lẽ chôn ở trong lòng.

      chỉ muốn biết chân tướng.

      "Sợ chưa? Tôi rồi tình cảm của bọn họ rất tốt, cái người hồ ly tinh này đừng nghĩ tới việc chen vào!" Lương Vũ mặc dù thích bắt nạt Vãn Vãn, nhưng mà, ra cũng ghét Vãn Vãn, nếu , cũng thuê chung lâu như vậy, hơn nữa, Lương Vũ mới vừa thất tình hận thể đập nát tất cả tiểu tam khắp thiên hạ tham gia phá hỏng tình tình của người khác!

      Vãn Vãn lời, đem hộp trang sức để mở trước mặt Phó Vịnh Bội mở ra.

      Thấy chiếc nhẫn kia, Phó Vịnh Bội cười phá lên.

      "Trời ạ, ấy cầm cái này cầu hôn với ? Căn bản là thể!" Phó Vịnh Bội giống như nghe được chuyện cười lớn.

      Vãn Vãn nhìn .

      Phó Vịnh Bội rất dứt khoát, rất rộng rãi từ bên trong hộp trang sức gở chiếc nhẫn ra, rất dứt khoát lưu loát đeo vào ngón tay vô danh thon gầy của mình, ở trước mặt Vãn Vãn khoe khoang, "Hơn năm trước, ở nhà hàng rất lãng mạn, ấy chính là cầm chiếc nhẫn này cầu hôn với tôi !"

      Rầm.

      Tim của Vãn Vãn nổ tung.

      rốt cuộc biết, tại sao chiếc nhẫn này vừa với .

      Chiếc nhẫn này, chính là miêu tả tình với Phó Vịnh Bội, chính là miêu tả, cam kết của đối với Phó Vịnh Bội.

      Hoàn mỹ vậy, đâm thẳng vào trong mắt của Vãn Vãn, trong lòng của .

      "Cái người phụ nữ này đừng có mà bậy!" Lương Vũ thấy tình huống đúng, vội vàng vỗ bàn .

      "Có phải bậy hay , có thể tự mình hỏi ấy." Phó Vịnh Bội rất tự tin đem chiếc nhẫn để vào hộp trang sức lần nữa, đẩy về trước mặt Vãn Vãn, đối với Vãn Vãn lời châm chọc, "Chẳng qua tôi đoán dám hỏi, ngay từ đầu chất vấn, phải cho là bảo vệ ấy, so với chân tướng còn quan trọng hơn sao?"

      Bây giờ cả người Vãn Vãn cứng ngắc , nhúc nhích, nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi ra khỏi hốc mắt, hình ảnh cầu hôn với Phó Vịnh Bội, giống bộ phim, đau đớn chiếu trong đầu .

      "Đúng rồi, tôi còn hỏi , có từng cầu hôn với chứ? Tôi nghĩ, chắc chắn !"

      "Cái rắm, ta khẳng định cầu qua! Hôm nay là sinh nhật Vãn Vãn, khẳng định ta cũng đưa nhẫn!" Lương Vũ vội muốn chết, thua người chứ thua trận!

      Nhưng mà, Vãn Vãn lại che miệng, có tiền đồ vội vàng đứng dậy.

      "Vãn Vãn! Đừng khổ sở, ra lệnh ta lập tức mua nhẫn cầu hôn cậu, xem người phụ nữ này còn cười được !" Ra đến cửa, Lương Vũ kéo lấy tay của .

      "Cầu hôn? ..." Vãn Vãn giống như nghe thấy chuyện đáng cười, khom người, dùng sức cười to, cười chảy cả nước mắt, ", ấy cầu hôn với mình, ấy có loại ** này..."

      Bộ dáng tan vỡ của , Lương Vũ bị sợ đến buông lỏng ra.

      "Mình sai rồi, ràng là tự mình mình đơn phương, vẫn còn chịu tỉnh lại... Vì cái gì mà mình vẫn cứ ngu ngốc sống ở trong mộng, giấc rất ngu rất ngu rất ngu... Tại sao..."

      Chuyện kết hôn này, ra rất cần chút **...

      Đây là .

      rốt cuộc nhìn thấu trái tim của , ra là, cũng phải chưa từng có **.

      Trong cuộc tình này người sai phải là , mà là ! Vẫn đúng, chỉ là mà thôi, là Vãn Vãn đúng!

      Lúc tỉnh mộng.
      Last edited by a moderator: 27/1/16
      duyenktn1, Wintercô gái bạch dương thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 15:
      Editor: Bồ CôngAnh

      Trước buổi họp báo, Hứa Ngạn Sâm hỏi Giang Diệc Hãn, "Tối nay, cậu với công chúng , cho số người kích trí mạng, có thể mang đến cho cuộc sống của cậu chút khốn nhiễu cùng nguy hiểm, cậu suy nghĩ kỹ chưa?"

      Giang Diệc Hãn gật đầu, "Hứa lão đại, yên tâm, em phải là người làm việc bỏ dở nửa chừng."

      Hứa Ngạn Sâm hài lòng cùng thưởng thức gật đầu, đưa mắt nhìn Giang Diệc Hãn ra hội trường.

      Buổi họp báo, gần phóng viên tới, Giang Diệc Hãn biểu đạt ràng, ý chí cứng rắn, biểu xuất sắc, dẫn tới đồng cảm của tất cả mọi người, tổ chuyên viên điều tra tai nạn tỏ , về cố cầu Đại Kiều chính phủ tương đối coi trọng, văn bản báo cáo viết xong, ngày mai gửi lên chờ thẩm phê.

      Đồng thời, chuyên viên điều tra trong buổi họp báo càng cho thấy, nếu như có người cố ý giấu giếm chân tướng , tiếp nhận kỷ luật của đàng cùng xử phạt hành chính nghiêm khắc .

      Sáu giờ, họp báo kết thúc, đón tiếp tổ điều tra đặc biệt vì cố cầu Đại Kiều lần này mà khổ cực bôn ba, cử hành chiêu đãi tiệc.

      Nhưng mà.

      " xin lỗi, tôi có chút chuyện, xin phép trước." Giang Diệc Hãn từ trong ba tầng máy ảnh, trong ba tầng vòng vây chen ra, từ chối nhiệt tình của mọi người.

      ra khỏi phòng hội nghị, tiệc rượu, ngược lại chạy thẳng tới nhà ăn buffett ở lầu .

      Đến phòng ăn, sớm đặt chỗ xong, kiên nhẫn chờ Vãn Vãn.

      Chỉ là, đợi lúc lâu, vẫn thấy bóng dáng của , Giang Diệc Hãn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho .

      Nhưng mà, lại là trạng thái tắt máy.

      "Ai, phải bảo ấy đế lúc sáu giờ rưỡi sao?" Thở dài, chấp nhận gọ vào số điện thoại nhà.

      Chỉ là, rất kỳ quái, trong nhà có ai nghe điện thoại.

      đường tới đây, gặp tắc đường? tiếp tục chờ người, tiếp tục gọi vào điện thoại của .

      lần đợi, cũng là gần ba giờ.

      giống đứa ngốc, sợ đến mà thấy , dám rời , cho đến khi đồng hồ chỉ gần chín giờ.

      Nhân viên phục vụ chỉ có thể đẩy bánh sinh nhật, rượu đỏ cùng với hoa hồng ra ngoài, "Thưa ngài, chín giờ, người đánh đàn dường cầm nhà hàng buffett chúng tôi... Còn có Violin, cũng chuẩn bị tan sở..."

      Tối nay, bao cả cái phòng ăn này, cũng chuẩn bị sau khi tới, phòng ăn tạm thời tắt đèn phút, ở nhạc Violin lãng mạn, tất cả nhân viên phục vụ cùng hát khúc ca sinh nhật chậm rãi về phía bọn họ, ở bên trong tiếng hát cùng chúc phúc, giao hoa hồng giao tay cho , sau đó để cắt bánh ngọt.

      thậm chí sắp xếp cả nhiếp ảnh gia, phụ trách ghi lại tất cả mọi việc, sau đó đem ảnh có ý nghĩa kỷ niệm tối nay rửa ra, đóng thành quyển photo album tinh sảo, làm kỷ niệm sinh nhật ăm đầu tiên nhau.

      tự nhận là sắp xếp vô cùng tốt, thậm chí đem vài tình huống ngoài ý muốn cũng tính toán hết, phương pháp giải quyết tạm thời, đều nghĩ xong, ví dụ như, có thể dính lên bánh ngọt hoặc là uống nhiều mấy chén mà thoải mái, ngay cả phòng nghỉ cũng chuẩn bị đàng hoàng rồi.

      đặt căn phòng Giang Cảnh xa hoa, hai người có thể vào thời khắc mười hai giờ, cùng nhau ngắm nhìn sông Trường Giang.

      thậm chí, ở bên kia sông Trường Giang, chuẩn bị pháo hoa.

      Vì tiệc sinh nhật của , chuẩn bị rất nhiều công đoạn, nhưng mà, ngàn tính vạn tính, lại có ngờ tới xuất .

      "Làm phiền , mở rượu đỏ ra giúp tôi, tự tôi ở chỗ này ngồi lúc nữa." yên lặng .

      Nghe vậy, nhân viên phục vụ làm theo.

      Đèn lớn trong phòng ăn, cũng tắt hết, chỉ còn dư lại chút ánh đèn hành lang, tương đối vắng lặng.

      từ từ uống hớp rượu đỏ, lần cuối cùng, gọi vào số di động của .

      Vẫn tắt máy.

      Mà điện thoại trong nhà, tất nhiên cũng là người nào nghe.

      Bây giờ ở trong nhà viết văn, vừa trầm ngâm ở trong thế giới chữ viết của mình, lại quên mất hữu của ?!

      "Lương Vũ, có thể giúp chuyện, giúp tôi chuyến đến nhà, bảo Vãn Vãn đến chỗ hẹn? !" gọi cho bạn của .

      Lương Vũ giống như ở phòng karaoke, có vẻ vô cùng ầm ĩ.

      " ấy tới! ấy ở bên cạnh tôi, đám bạn bè chúng tôi ở thay ấy tổ chứcsinh nhật." Nhưng mà, giọng Lương Vũ tương đối tốt cho đáp án rất giật mình.

      đám bàn bè tổ chức sinh nhật cho ?

      " bảo Vãn Vãn nghe điện thoại!" hình dung ra được tâm tình của mình, dù sao, cực kỳ khó chịu.

      vì ở bên bạn bè mà lỡ hẹn, tại sao gọi cho cú điện thoại?

      "Này." lúc lâu, Vãn Vãn mới nhận điện thoại.

      thanh của trầm thấp khàn khàn, giống như dùng tiếng quá độ.

      Giang Diệc Hãn đợi đêm, rất muốn mắng chửi người, hít vào hơi sâu, mới cố đè xuống vui, dùng giọng ôn hòa trước sau như : "Vãn Vãn, ở phòng ăn chờ em, tại sao em tới?"

      "..." Vãn Vãn trả lời, cũng cười.

      Trong điện thoại, chỉ chờ được trầm mặc của , cho là, chột dạ.

      Hít sâu lần nữa, cố gắng cười cười , "Được rồi, hôm nay là sinh nhật của em, tha thứ cho em thất hẹn! Bây giờ em cho biết, em và bạn bè ăn mừng ở chỗ nào? cũng đến điên khùng cùng mấy người!"

      " đừng ... Lương Vũ thay tôi tổ chức sinh nhật là đủ rồi, tôi... muốn đón sinh nhật cùng với ..." Vãn Vãn rốt cuộc mở miệng, khàn khàn trả lời.

      kinh ngạc.

      ngờ, cái đợi được là loại đáp án này.

      tia tức giận cộng thêm chút cảm giác vô lực xông lên trong đầu của , "Vãn Vãn, rốt cuộc gần đây em bị làm sao? Em đối với có cái gì bất mãn, em ! Tại sao muốn đem quan hệ của chúng ta trở nên vui như vậy? !"

      Nghe được vô lực chất vấn lại khổ não, cảm giác đau đớn ùn ùn kéo đến, níu chặt trái tim Vãn Vãn.

      "Tôi... Đối với có gì bất mãn, cũng phải là cố ý đem quan hệ của chúng ta làm tệ ..." Vãn Vãn tiếng động rơi lệ : "Nhưng mà, Diệc Hãn, chúng ta thích hợp sao?"

      Ngực Giang Diệc Hãn hồi co rút.

      Đây chính là nguyên nhân gần đây hay cười cùng việc tối nay đến?

      "Vãn Vãn, em ở đâu? tìm em!" Giọng duy trì nhu hòa.

      "Tôi muốn ở với bạn... muốn đón sinh nhật với !" Hôm nay là sinh nhật của , ít nhất, cùng hai chữ kia, phải hôm nay.

      xong, Vãn Vãn liền cúp điện thoại.

      Giang Diệc Hãn nắm chặt điện thoại trong tay, cỗ khí lạnh, từ đáy lòng dâng lên.

      cầm chai rượu đỏ bàn lên, chính mình ực mạnh miệng to.

      như vậy tính là gì? cũng có tính khí!

      Bọn họ từ trước đến nay gây gổ, cưng chiều Vãn Vãn, mà Vãn Vãn đối với cũng giống vậy, nhưng mà, gần đây dường như loại trạng thái này bắt đầu dần mất ổn định.

      đứng dậy, ra khỏi nhà hàng, muốn tìm .

      Nhưng mà, thành phố Ôn có bao nhiêu KTV? Trong KTV lại có bao nhiêu căn phòng được bao? Mấy ngàn gian phòng, chẳng lẽ tìm từng gian , xông vào từng gian từng gian?

      tức giận gọi cho điện thoại Lương Vũ, đối phương vừa mới nhận điện thoại, liền quát khẽ, " bảo Vãn Vãn với tôi, tại sao tôi thích hợp với ấy? ấy rốt cuộc có ý gì? !"

      Chẳng lẽ, là muốn chia tay sao? Rốt cuộc làm sai điều gì? Trái tim hồi quấn đau.

      " cho ấy biết, tôi cảm thấy được..."

      " phiền!"

      giận dữ ngút trời còn chưa xong, đầu kia điện thoại cắt đứt lời , truyền đến thanh quả quyết cắt đứt quan hệ.

      Giang Diệc Hãn giận đến thiếu chút nữa hộc máu.

      vô cùng thích Lương Vũ này!

      Giang Diệc Hãn lại gọi lại, điện thoại của Lương Vũ cũng tắt máy.

      Tại sao, ràng tiệc sinh nhật hẳn rất tốt đẹp, rất lãng mạn, cuối cùng thành như vậy? Các loại cảm xúc của Giang Diệc Hãn đều trào dâng trong lòng.

      "Phóng viênn Giang, chúng tôi cuối cùng tìm được rồi, tất cả mọi người muốn kính snh ly !" Các phóng viên ở bữa tiệc lầu hai lại xuống tìm , rối rít ùa lên .

      "Phóng viên Giang, nể mặt !" Mọi người kéo .

      Lần này, có cự tuyệt, cười cười, "Được, mọi người say về!"

      tính là gì, ở trong mắt Vãn Vãn, chính là tên hề!

      ...

      khí bữa tiệc rất sôi động.

      Phó Vịnh Bội híp mắt quan sát, rốt cuộc uống bao nhiêu? Dường như bị cái gì kích thích, dường như ai đến cũng cự tuyệt, mới hơn hai giờ mà thôi, cũng uống sắp gục.

      Cơ hội của đến rồi!

      "Phóng viên Giang, chúng ta lại Uống...uố...ng!"

      "Tốt!" cười sảng lãng, hầu như cần người khác khuyên, giống như cho hả giận, cầm chai rượu lên, liền ngửa đầu "Ọc ọc ọc" dội thẳng.

      "Phóng viên Giang, chúng ta hợp!" Những người đồng nghiệp uống đến vô cùng vui vẻ.

      "Hợp, tôi cũng cảm thấy chúng ta rất hợp..." ** , hợp với ai được chứ? Tại sao bạn của lại chất vấn cùng hợp? là...

      Trái tim rất khó chịu!

      Khi lại lấy thêm chai rượu, Phó Vịnh Bội cảm thấy thời cơ sai biệt lắm, ưu nhã tiến lên, lấy chai rượu của , "Đừng uống nữa, uống nhiều hại người!"

      Mà câu trả lời của , là trực tiếp ngã quỵ ở bàn.

      ...

      Bên trong phòng Giang Cảnh xa hoa.

      nghênh ngang nằm ở giường, say đến lời có mạch lạc lầm bầm, "Vãn Vãn, , cho chia tay... chia tay... Hợp, chúng ta rất hợp..."

      Phó Vịnh Bội đứng ở đầu giường, sâu ngưng mắt nhìn Giang Diệc Hãn say rượu lâm vào mê sảng.

      lấy ra điện thoại di động của mình, gửi cái tin nhắn:

      "Diệc Hãn say đến lợi hại, ở 1803 phòng, nhanh tới." Gửi xong, bỏ điện thoại di động qua bên.

      Điện thoại mặt thảm, người nhận là Hạ Vị Vãn.

      tiến lên, động thủ, cởi từng cái nút áo của ra, lộ ra lồng ngực mê người của , tiếp đó, tháo dây lưng ra vứt hết đất.

      Tiếp theo, là quần lót của .

      "Vãn Vãn, rốt cuộc làm sai điều gì? ... muốn cùng đón sinh nhật với em..."

      Nghe được lời mơ hồ lúc say của , ngừng mấy giây, Phó Vịnh Bội dứt khoát kéo khóa kéo chiếc váy màu đen trễ ngực bó sát của mình xuống, đường cong mỹ lệ của phái nữ được phác họa xót chút nào.

      Phó Vịnh Bội chui vào chăn, doi chân trần xinh đẹp quấn lấy hông của , dán lên môi của , hôn lên ** ...

      ...

      Rạng sáng 12 giờ, ngoài cửa sổ, pháo hoa.

      ...

      Rạng sáng 12 giờ, trong phòng KTV.

      có bánh sinh nhật, hai người phụ nữ cùng tắt điện thoại, hơn chục chai bia đều rỗng .

      Lương Vũ say đến bò lên ghế sa lon ngủ.

      Mà hai gò má hồng Vãn Vãn, ràng cũng cảm thấy say, nhưng đầu vẫn vô cùng tỉnh táo.

      Em biết như vậy tốt

      Cũng biết tình của chỉ có thể ít như vậy

      Em chỉ thể ngừng đòi hỏi, đành phải trốn khỏ

      Lệ ướt gối đầu phơi khô là tốt rồi

      Nước mắt trong lòng của chỉ là cố tình gây

      Cho là ở sau lưng , là em cả đời kiêu ngạo

      ra là cái gì cũng muốn

      Em cần che chở của , hoa hồng của

      Chỉ cần em lần

      Coi như hư vinh cũng được lòng tham cũng được

      Phụ nữ nào đối với tình ích kỷ hy vọng xa vời

      Em muốn hữa hẹn vĩnh viễn của

      Chỉ cần thực em lần

      Coi như hư vinh cũng được lòng tham cũng được

      Sợ nhất lấy im lặng, làm câu trả lời với em

      ...

      lượng Vãn Vãn cao, mềm mại lại nhu thuận, ra cũng thích hợp hát bài hát của Trương Huệ Muội, nhưng mà, lại cầm micro, chảy nước mắt lặp lại hát bài hát này biết bao nhiêu lần .

      Mỗi ca từ, đều làm chua xót đẩy tới ranh giới tận cùng, nghẹn ngào ở linh hồn yếu ớt của , cùng bị vỡ ra từng mảnh.

      Em cần che chở của , hoa hồng của , chỉ cần em lần...
      Last edited: 27/1/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 16:
      Editor: Bồ CôngAnh

      Sáu giờ sáng, tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào từ khe hở, Vãn Vãn say đến mức nằm sấp ghế sa lon tự nhiên tỉnh lại.

      Nhưng mà, tâm tình của vẫn như cũ tốt lên nổi.

      Sinh nhật của qua, còn có lý do trốn tránh nữa rồi.

      Trong thân thể của giống như có hai linh hồn, người tên là buông, người tên là vứt bỏ, hai linh hồn đồng thời hung ác dắt lòng của , cái muốn tiếp tục ngốc… linh hồn khác, lại vung lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào trái tim , để cho nhanh chóng tỉnh lại.

      Lương Vũ cũng tỉnh, hai người đều có chút nhếch nhác, đánh răng qua quít, cầm khăn mặt lau mặt, lúc bước ra gần như còn ai ở trong trung tâm giải trí.

      Lúc ở cửa ra vào đứng chờ xe, mở điện thoại di động ra.

      Nghe Lương Vũ , dường như tối ngày hôm qua vô cùng tức giận.

      "Diệc Hãn say quá, ở phòng 1803, nhanh tới." Vừa mở điện thoại di động ra, nhìn thấy cái tin nhắn ngắn này.

      Người gửi tin, lại là Phó Vịnh Bội.

      Tim Vãn Vãn thoáng chốc se lại, Lương Vũ vừa lúc bắt được chiếc taxi, "Lương Vũ, taxi để mình lên trước, mình có việc gấp!" vội vàng lên xe.

      "Này, sáng sớm, chỗ này rất khó bắt xe! Tiền xe cậu trả, mình với cậu!" Lương Vũ chịu lên xe theo.

      ...

      Hơn sáu giờ chút, Giang Diệc Hãn đỡ trán như muốn nứt ra, cũng tỉnh lại.

      Chỉ là, vừa tỉnh lại, liền phát sức lực đúng, ngực của , dáng người nóng bỏng dán vào.

      ngồi dậy, mỹ nhan đè lồng ngực cũng lặng lẽ tỉnh lại, Phó Vịnh Bội cố ý nửa chống người lên, bộ ngực khêu gợi làm cho người ta hiệu quá cao ngất.

      lạnh mắt nhìn.

      "Tại sao lại ở chỗ này?"

      " say, em lại tìm thấy thẻ phòng trong túi áo ." Phó Vịnh Bội cười .

      hề đề cập tới, hôm qua sau khi Vãn Vãn , từng cử động của , đều thời khắc giám thị, tùy thời xuống tay.

      "Tôi hỏi , tại sao ở giường tôi?" Giọng của càng ngày càng lạnh.

      "Hãn, ngày hôm qua uống say, rất nhiệt tình đó!" Phó Vịnh Bội bị đông lạnh, ngược lại cười cười vươn cánh tay trần trụi ra ôm lấy .

      Dưới chăn, với mảnh vải che thân.

      "Có muốn lần nữa hay ?" Trong tay Phó Vịnh Bội nhiều hơn hộp hình vuông, giơ lên trước mặt , quyến rũ .

      Đó là bao...

      "Phó Vịnh Bội, nên tìm bác sĩ kiểm tra đầu óc chút!" bị quyến rũ, chút cử động, lạnh lùng đẩy ra, bước xuống giường, bắt đầu tìm quần áo của mình.

      Chân của vừa mới đặt xuống đất, liền dẫm lên vật thể sền sệt.

      Đó là bao… dùng qua.

      "Hãn, muốn nhào tới nữa à?" Lời của làm Phó Vịnh Bội cảm thấy khó chịu, thậm chí thoải mái vén chăn lên, bày ra thân thể trần trụi xinh đẹp của mình, cười thần bí, "Tối hôm qua, vô cùng mãnh liệt đấy..."

      "Phó Vịnh Bội, mọi người hảo tụ hảo tán, đừng tự rước lấy nhục đem tia tình cảm cuối cùng của tôi với diệt sạch!" xoay người, hầm hầm giận giữ cắt đứt lời .

      Tâm tình của vô cùng tốt, đừng làm phiền !

      Phó Vịnh Bội cứng ngắc, đột nhiên phải chịu tính khí nóng nảy của , cả người tê dại, nhắm mắt, "Hãn, em mà..." Vốn là, cảm thấy mình rất hiểu , nhưng mà tại phát mình càng ngày càng hiểu người đàn ông trước mắt này.

      mặc kệ , tiếp tục quay lưng lại, mặc quần lót vào, sau đó là áo sơ mi.

      "Phó Vịnh Bội, công việc kết thúc, lập tức trở về Thượng Hải ! động đến ranh giới cuối cùng của tôi, đừng ép tôi đối phó với !" vừa cài nút áo, vừa mặt chút thay đổi , "Tôi có bạn , nếu như vẫn cứ tiếp tục quấy rối, tôi nhất định bỏ qua cho !" Chuyện tối ngày hôm qua, hi vọng thông minh chút, ngoan ngoãn câm miệng, đừng kéo dài vở kịch nháo này nữa!

      ra , tính tình của tốt như vậy, ôn hòa sáng sủa chỉ là vẻ ngoài của .

      " ràng vẫn còn giữ chiếc nhẫn kim cương năm đó cầu hôn với em, như vậy còn dối còn tình cảm với em?" Phó Vịnh Bội mềm giọng , cố ý coi thường giận giữ của .

      Giang Diệc Hãn ngạc nhiên.

      Nhẫn kim cương? Nhẫn kim cương gì? lúc lâu, mới nhớ tới, năm ngoái từng mua chiếc nhẫn kim cương, nhưng mà sau khi bị tổn thương tình cảm, căn bản nhớ mình vất chiếc nhẫn kim cương ở chỗ nào rồi.

      Cũng có khả năng, đúng là phiền lòng đến nỗi mà "Giấu" quá tốt...

      "Đợi chút, làm sao biết tôi ‘giấu’ chiếc nhẫn kim cương?" Nút áo cũng chỉ cài được nửa, thông minh phát có cái gì đúng.

      "Là bạn của , ngày hôm qua cầm chiếc nhẫn tới hỏi em, kết quả [​IMG]
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Phó vịnh bội đáng ghét mặt dày ghê tởm

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :