Chương 3:
Editor: Bồ CôngAnh
Giang Diệc Hãn sâu sắc cảm nhận được, mình bị lừa gạt!
Lúc ba giờ chiều, nhận được điện thoại của ông ngoại, "A Hãn, còn chưa tới thăm ông ngoại sao?!" Trong điện thoại, giọng của ông ngoại đặc biệt hiền hòa.
Mọi người phải hẹn ăn cơm tối sao?
"Ông ngoại à, bạn của cháu có chuyện ra ngoài, chờ ấy trở lại, chúng cháu cùng đến thăm ngài."
"A Hãn, lâu thấy cháu rồi, ông ngoại rất nhớ cháu! Cháu tới sớm chút, hai ông cháu ta tán dóc hồi!" Ông ngoại cố làm cảm thán.
Giang Diệc Hãn yên lặng mấy giây.
Thành mà , ra tình cảm của và ông ngoại vốn tương đối lạnh nhạt, nhưng mà nghĩ lại, ông ngoại cũng 70, thời gian có thể gặp mặt, ngày so ngày ít hơn rồi.
"Ông bảo tài xế chờ ở dưới lầu nhà cháu, A Hãn, tới sớm chút , về phần bạn của cháu, có thể đế lát nữa kêu tài xế đón ta!" Ông ngoại tiếp tục .
"Vâng, được, bây giờ cháu qua." Vì vậy, gật đầu.
Vãn Vãn trang điểm cũng còn phải lúc nữa, lát nữa lại cùng tài xế đón !
Nhưng mà, khi đến nhà ông ngoại, cảm thấy có cái gì đúng.
Ông ngoại hẹn tới sớm, để ôn chuyện sao? thế nào càng nhìn lại càng thấy giống.
Trong phòng khách, chỉ có đầy đủ toàn bộ người nhà cậu, cả nhà dì cũng ở đây, thời gian của mọi người đều rảnh rỗi như vậy sao, tình cảm cũng tốt như vậy? , những người này bình thường có chuyện gì, tuyệt đối nhà tề tụ chung chỗ!
Mà ghế sa lon đối diện , là xinh đẹp dịu dàng, cũng sớm đưa tới hoài nghi cho .
"A Hãn, gọt trái cây cho Tống tiểu thư !" Ông ngoại cười thúc giục.
Mới vừa rồi giới thiệu qua, kia là thiên kim tập đoàn ẩm thực Tống thị.
có mái tóc dài quá eo vừa đen vừa thẳng, gương mặt của rất , ngũ quan cực kỳ tinh xảo, chỉ là khuôn mặt tuyệt mỹ hơi tái nhợt, ràng là do tiếp xúc nhiều với ánh mặt trời, hơn nữa, khuôn mặt nhắn nhưng lại thiếu hụt cảm xúc.
Dáng vẻ nhúc nhích, tuy là rất làm người thương , nhưng giống cọc gỗ hơn.
Nghe muốn gọt trái cây cho ăn, ánh mắt ngây ngô chăm chú mà nhìn .
" cần, hay là tự mình gọt , nếu rất vệ sinh." chút cử động, giọng nhàn nhạt cự tuyệt.
Gia đình liên hoan, vô duyên vô cớ có thêm người ngoài, phải ngu ngốc, lập tức liền biết mình giẫm vào bẫy, căn bản là buổi xem mắt!
chút khách khí, khiến sắc mặt ông ngoại cương cứng chút, cậu cùng dì hai mặt nhìn nhau.
ngược lại yên lặng, nổi giận, chỉ là cúi đầu, tròng mắt đen giống như như tơ lụa rủ xuống.
"Giang Nhị thiếu, tôi biết điều kiện của ngài rất tốt, nhưng mà, điều kiện của tiểu thư chúng tôi cũng tồi! Ngài phải cũng nên tỏ ra thành ý tương tự như vậy sao?!" Người nghiêm mặt phục, là trợ lý của Tống tiểu thư .
Rất khó tưởng tượng, có người xem mắt lại còn mang theo trợ lý, hơn nữa, nghe vị trợ lý này phục vụ bên cạnh Tống tiểu thư vài chục năm rồi.
lấy tay nhàng kéo kéo ống tay áo trợ lý, đây là cử động duy nhất trong tối nay của .
"Xin lỗi, tôi có bạn , buổi xem mắt ngày hôm nay, cũng phải là ý muốn của bản thân tôi!" Ông ngoại đúng là lão hồ ly, cố ý đồng ý muốn gặp Vãn Vãn, kì thực là lừa đến Thượng Hải xem mắt!
"Mấy Đại Thiếu Gia có tiền, trước hôn nhân ai mà gặp dịp chơi? Giang đổng trước kia phải cũng như vậy sao? Tiểu thư của chúng tôi cũng ngại!" Trợ lý trong lòng phục trả lời.
Tay của bé, khẽ run, nhưng mà, vẫn ngước mắt nhìn .
Cặp mắt kia, trắng đen ràng, lại có chút giống với Vãn Vãn!
"Xin lỗi, đối với Vãn Vãn, tôi phải chỉ là vui đùa chút mà thôi!" Giang Diệc Hãn giống như nghe thấy đối phương khoan hồng độ lượng, cười cười, đứng dậy, "Tôi thấy buổi tiệc tối nay cần thiết nữa, Tống tiểu thư, ông ngoại, cậu, dì, xin lỗi, tôi cáo từ trước!"
"Hãn, Hãn!" Nghe muốn , gương mặt vốn đờ đẫn của rốt cuộc xuất vẻ mặt lo lắng.
Giang Diệc Hãn muốn ra ngoài, sửng sốt.
Có rất ít người gọi là Hãn (Hãn ca ca), ngoại trừ…
giật mình quay đầu lại, quan sát lần nữa.
Nghe thấy chuyện, trợ lý kinh ngạc, đột nhiên trở nên kích động, "Tiểu thư của chúng tôi chưa bao giờ mở miệng chuyện với người ngoài! Tôi... Tôi thông báo cho lão gia ngay bây giờ!" Trợ lý ràng là rất khôn khéo, lúc này lại huơ tay múa chân chạy ra ngoài.
"Diệc Hãn, cháu và Ngữ Yên là thanh mai trúc mã, lúc còn rất , tình cảm của hai người khá tốt…" Ông ngoại khôi phục nụ cười, nhạo báng người trẻ tuổi bọn họ.
Giang Diệc Hãn nhíu mày cái.
Tống Ngữ Yên? dường như có chút ấn tượng.
"Khi các cháu còn , hai nhà còn muốn đính hôn đấy!" Ông ngoại cố làm vẻ hòa ái .
"Đúng vậy, cha mẹ của các cháu nếu là còn tại thế, dì đoán chừng hai người sớm kết hôn, ngay cả con cũng sinh rồi!" Dì cũng thiết tha mở miệng.
nhớ tới năm ba mẹ gặp chuyện may, mười hai tuổi, Tống Ngữ Yên tám tuổi, cha mẹ cùng cha mẹ của Tống Ngữ Yên chỉ ở phương diện làm ăn lui tới, còn là bạn tốt, cho nên vào mỗi chủ nhật, hai nhà bọn họ tụ tập chỗ.
Trước khi gặp chuyện may, bọn họ đều là con , quả tình cảm hai người rất tốt, giống như em vậy.
Trong óc của thoáng qua cảnh tượng, trong phòng ánh nắng tươi sáng, dịu dàng ít , trong tay ôm con búp bê, mở đôi mắt to trong suốt yên lặng ngồi bên, nhìn làm bài tập, khóc nháo .
Lần từ biệt này, mười sáu năm rồi, tự nhiên cũng quên rất nhiều chuyện.
Mắt Tống Ngữ Yên cái cũng nháy vô cùng chăm chú nhìn, giống như quên hết mọi thứ, chỉ có mình .
"Ông ngoại, ông cũng là khi còn bé, phải sao? !" Giang Diệc Hãn hoàn hồn lại, cắt đứt lời của ông ngoại.
chuyển sang Tống Ngữ Yên, ôn hòa , "Tiểu Yên, nhớ em rồi, có cơ hội, Hãn giới thiệu bạn của cho em biết."
Bởi vì lời của , nhất thời làm sắc mặt của ông ngoại vô cùng khó coi, mà ánh mắt vui mừng của Tống Ngữ Yên lại trở thành mất mác.
"Cháu và Ngữ Yên đồng thời mất cha mẹ, Ngữ Yên chịu nổi kích thích, bị đưa nước ngoài du học, các cháu nhiều năm gặp như vậy, cũng khó tránh khỏi quen, nhưng mà có việc gì, trò chuyện nhiều chút tình cảm dĩ nhiên tới, sau khi kết hôn tự nhiên tương thân tương ái!" Dì ngừng nỗ lực hoà giải.
năm kia, cha mẹ bởi vì Giang Thiệu Cạnh mà suốt ngày gây gổ, sau lại vì hòa hoãn quan hệ, cha mẹ quyết định hẹn bạn bổ sung tuần trăng mật, ai ngờ…
tai nạn xe cộ, và Tống Ngữ Yên đồng thời thành trẻ mồ côi.
"Cháu có bạn ." Vẻ mặt kiên định nhắc lại.
Nhưng mà.
"Bạn ? Hôm nay, tôi cho ta đến, chính là để cho ta nhận cục diện, ta và cháu là thể nào!" Ông ngoại hừ lạnh.
Lời của ông ngoại, khiến ánh mắt Giang Diệc Hãn bắt đầu lạnh lẽo.
may là Vãn Vãn ra ngoài mua quần áo rồi! Nếu dám tưởng tượng, người nhà ông ngoại nhục nhã như thế nào!
"Ông, bất luận ông nghĩ gì, ấy vẫn là đối tượng kết hôn tương lai của cháu!" Giọng Giang Diệc Hãn lạnh hơn vài phần.
Từ lúc cùng Vãn Vãn xảy ra quan hệ kia, quyết định, phụ trách với này tới cùng.
Nghe được lời , ông ngoại nhếch môi lên, có chút phẫn nộ, "A Hãn, Tống gia chỉ có cháu là Ngữ Yên, Tống lão đầu , ông ấy cũng hơn 70 rồi, năm tháng còn lại cũng có hạn, chỉ cần hai nhà chũng ta có thể kết thông gia, Tống thị có thể giao cho chúng ta quản lý!"
ngờ, ông ngoại trực tiếp như vậy.
"Cửa hôn này, ta định rồi!" Ông ngoại dùng giọng trầm thấp mà uy nghiêm tuyên bố, cho cự tuyệt.
Giang Diệc Hãn nhìn về phía Tống Ngữ Yên, rất kỳ quái, đối với lời của ông ngoại, gần như chút phản ứng cũng có.
Rất dễ nhận thấy, những ngày có ở Thượng Hải, bọn họ cũng đạt thành nhất trí.
"Giao cho chúng ta? Là giao cho Lôi thị !" Giang Diệc Hãn giận, ngược lại cười cười.
như vậy, hôn nhân đại của , phải là trao đổi ích lợi sao?
Người nhà cậu cùng dì, ánh mắt trở nên chột dạ lảng tránh.
Giang Diệc Hãn cũng gấp, giọng bình tĩnh, tương đối kiên định, "Ông, vẫn là câu kia, xin lỗi, cháu có đối tượng kết hôn rồi!"
Chân mày ông ngoại nhíu chặt.
"A Hãn, người trẻ tuổi thích mấy chuyện đương cũng là bình thường, nhưng mà về phần kết hôn, đương nhiên phải lựa đúng đối tượng có lợi cho việc phát triển nghiệp của mình!" Cậu rốt cuộc vẫn phải chen miệng.
"Cháu chỉ là phóng viên , thu thập tin thức kiếm tiền lương ăn cơm, có nghiệp gì! Nhưng mà, thắng ở chỗ chuyện gì cũng tự do tự tại, kết hôn cũng giống vậy, tên người giấy chứng nhận kia, nhất định phải là người cháu lòng!" thong thả nhàn nhạt phản bác.
cả đời này, ghét nhất chính là bị người nắm mũi dẫn !
Lời của , thành công kích thích ông ngoại.
"Ngươi còn có mặt mũi chuyện, làm cái quỷ phóng viên gì, để mặc ‘yến thiên hạ’ lớn như vậy quản lý, ngươi muốn cho mẹ ngươi chết nhắm mắt sao?" Ông ngoại căm giận, "Nhớ năm đó, người phụ nữ kia mang theo Giang Thiệu Cạnh, dây dưa nhà các ngươi, mẹ ngươi ngày ngày phát bệnh nằm giường, trong lòng như trong chảo dầu, nghĩ đến ba ngươi nhảy ra đứa con riêng liền chảy nước mắt, Giang Thiệu Cạnh tồn tại mang cho mẹ ngươi khổ sở lớn như vậy, nhưng mà, ngươi ở đây làm cái gì? Ngươi lại có thể đem cả ‘yến thiên hạ’ giao cho Giang Thiệu Cạnh quản lý!" Tức giận dâng lên, ông ngoại lên án mạnh mẽ.
Giang Diệc Hãn bình tĩnh chăm chú nhìn ông ngoại hồi lâu, lời.
"A Hãn, nếu cháu thích làm phóng viên, vậy , cháu đem ‘yến thiên hạ’ giao cho A Sâm quản lý !" Cậu lập tức .
A Sâm là họ của , con thứ của cậu.
" ra , Đông nhà chúng tôi cũng trưởng thành!" Dì cũng vội vàng ghi danh.
Đông là em họ của , con cả của dì.
"Ngươi sắp xếp chút, để cho A Sâm cùng Đông đến yến thiên hạ, thể tiếp tục để cho Giang Thiệu Cạnh lộng hành ở yến thiên hạ, ngươi biết quản lý, để cho người nhà chúng ta thay ngươi quản công ty!" Ông ngoại ra lệnh cho .
Ngày lễ mỗi năm, đây đều là về đề tài, đều phiền chết rồi.
" hai cũng là người trong nhà." Giang Diệc Hãn lạnh nhạt trả lời, "Năng lực của hai rất tốt, đem công ty giao cho ấy, cháu rất yên tâm." Nếu như năng lực hai người A Sâm cùng Đông tốt như vậy, Lôi thị cũng như mấy năm này càng ngày càng kém.
Giang Diệc Hãn biết , nhà ông ngoại có tính toán gì.
Hôm nay là tết Trung thu, chỉ hy vọng có thể giới thiệu Vãn Vãn cho bọn họ, người nhà bình an ăn cơm mà thôi, nhưng mà, ra là đây cũng chỉ là hy vọng xa vời.
ra , có lòng tốt gì chứ? Mười hai tuổi năm ấy, đứa bé như , cũng biết ích lợi tiền bạc, ngay cả máu mủ cũng đại diện cho cái gì! Ông ngoại cùng cậu bọn họ có sắc mặt thế nào, bọn họ muốn qua phân chia yến thiên hạ, mục tiêu vô cùng ràng xác thực.
nhớ khi còn bé, mẹ từng câu làm cho người ta bận tâm: thương nhân trọng lợi biệt ly (Thương nhân coi trọng lợi ích, xem biệt ly).
"Người trong nhà? Chúng ta mới là người nhà!" Trong mắt ông ngoại tràn đầy ý giận, dựng râu trợn mắt, "Con của ta thông minh thế nào, con rể của ta kiêu hùng ra sao, sao lại sinh ra đứa trẻ biết tốt xấu như ngươi chứ?!"
Giang Diệc Hãn bị lên án mạnh mẽ, vẻ mặt tự nhiên.
"A Hãn, cháu đừng ngốc nữa, cháu xem Giang Thiệu Cạnh làm em?" Dì cũng nhịn được mở miệng, "Cháu và Giang Thiệu Cạnh cho đến bây giờ còn có thể xưng là em, đó là bởi vì cháu làm chủ, nếu cháu thử đem quyền quản lý thu hồi lại , Giang Thiệu Cạnh khẳng định trở mặt với cháu!"
"Chuyện của Yến thiên hạ, trong lòng cháu biết , cần những người khác chen miệng." Giọng điệu của thường thường như cũ, nhưng mà lại làm cho người nhà ông ngoại giống như nhận được cái bạt tai tại chỗ.
"Được, yến thiên hạ, hôm nay chỉ về hôn của ngươi!" Ông ngoại tức nhịn nổi, thái độ ương ngạnh, "Hôm nay nếu như ngươi đem hôn kỳ với Tống tiểu thư định ra, cũng đừng nghĩ từ nơi này ra ngoài!" Sức hút của Tống thị quá lớn, là làm cho người ta động lòng.
Mười hai tuổi năm ấy, cũng mong đợi phần ôn tình đến từ ông ngoại, mười hai tuổi năm ấy, cảm thấy, tiền bạc, ích lợi trước mắt, lòng người là chuyện đáng mong đợi nhất.
Người đâm dao sau lưng , có khả năng là người thân thiết nhất của .
biết từ lúc nào xuất khoảng mười bảo vệ, vây lại, bộ nếu hôm nay vào khuôn phép, để cho thuận lợi rời .
Xem ra, tất cả mọi thứ hôm nay, đều sắp xếp xong xuôi.
"Ở trong mắt các người, tính khí tôi tốt như vậy?" Giọng bình tĩnh gợn sóng như cũ, ánh mắt lại tựa như mữi kiếm, chậm rãi từng cái từng cái đông lạnh mấy người thân thích tốt kia của .
Đừng ép đối phó với người trong nhà!
Sắc mặt của có nửa phần tức giận, nhưng mà hiểu để cho ông ngoại cảm thấy tâm thần có chút tập trung, mấy thân thích càng thêm bắt đầu sinh lòng sợ hãi.
Những ai chọc giận tới Diệc Hãn, đều biết, phải con con hổ giấy! Lúc Lôi phu nhân còn tại thế từng , đột nhiên nhảy lên đầu tất cả mọi người.
giằng co, điện thoại di động của vang lên, vừa nhìn thấy dãy số gọi tới, vốn muốn giải quyết chuyện trước mắt trước, lại thể nhận điện thoại.
"Vãn Vãn… E rằng được… nghĩ, cảm thấy em tham gia tụ hội có thể có chút tiện, vẫn là hôm nào có cơ hội giới thiệu mọi người cho em biết!" có cách nào giải thích quá nhiều, lúc này đôi mắt có chút lạnh lẽo ngoan lệ, bởi vì người trong điện thoại mà thoáng hòa hoãn, ra chút ánh sáng nhu hòa.
" mang quà tặng của em cho mọi người, mọi người rất thích." thực tế, quà tặng mua, từ đầu tới đuôi, có trưởng bối nào mở ra.
Mà món đồ chơi mua, bị chê ném sàn nhà, mấy đứa trẻ kia chỉ thích hộp xe đồ chơi điều khiển từ xa đắt giá.
" hai rất nhanh đến đón em, hai người cứ ăn cơm trước, muộn chút tới." tắt máy, cũng để ý đám người kia, điện thoại cho hai trước.
Tất cả, sắp xếp xong xuôi.
xoay người, lại ngạc nhiên phát , cả đại sảnh trở nên im ắng, chỉ còn lại có và Tống Ngữ Yên.
Hai người bọn họ, bị khóa ở trong phòng.
Chương 4:
Editor: Bồ CôngAnh
Vẫn rất khó ăn, Giang Thiệu Cạnh rút khăn giấy ra, lau sạch khóe môi.
Vãn Vãn lúc này, có chút xốc xếch, chỉ có cái kẹp tóc bươm bướm bằng đá, ngay cả bộ quần áo mấy vạn vừa mới mua người cũng dính đầy dầu mỡ, khắp người toàn là mùi khói dầu.
Mà để cho trở nên chật vật như vậy, chính là người đàn ông trước mắt.
Tết Trung thu của quả vô cùng bi thảm, thấy bé lọ lem mặc váy công chúa bao giờ chưa? Có, chính là đây, bởi vì phải phục vụ Giang khó hầu hạ này!
tại Vãn Vãn mang tiếng là ở biệt thự, chỉ là trong biệt thự lớn như vậy, chỉ có Giang vừa lạnh vừa hung trước mắt này.
Người giúp việc đâu hết rồi? Đều nghỉ rồi! Cho nên, hiểu, tại sao đến nhà hàng, lại muốn tới chỗ này?
Rượu đỏ trong ly, nhàng lắc lắc, từng món ăn, Giang Thiệu Cạnh sau khi nếm thử, rất khách quan cho lời nhận xét, "Thịt cá có vị tươi, thịt bò quá dai, rau cải cho quá nhiều dầu, cua đồng bị làm cho gãy mất ba cái chân." phải cảm thấy Vãn Vãn e sợ , cho nên cố gắng tỏ ra hiền hòa chút.
bàn tám món ăn, lời nhận xét của có lấy câu là khen ngợi hay chấp nhận, nhưng mà, ra trong lòng có chút kinh ngạc nho , mặc dù tài nấu nướng vẫn hơi hỏng bét, nhưng mà, đối với mà , coi như vô cùng tiến bộ rồi.
Là cái gì kích thích cái người ngu ngốc này? vẫn còn nhớ, tháng trước, đồ ăn làm cho cháy sạch còn có thể so với thức ăn cho heo.
Mà vẻ mặt Vãn Vãn, vẫn trong trạng thái hoảng thần như cũ.
"Hôm nay ăn mặc rất đẹp, chín mười." Giang Thiệu Cạnh khẽ lắc ly rượu, nhàn nhạt .
Rất đẹp, trong khoảng khắc khi nhìn thấy , còn tưởng rằng gặp được thục nữ xinh đẹp.
là người dựa vào quần áo, Phật dựa vào nạm vàng, đáng tiếc…
Là thục nữ nực cười bị người cho leo cây.
"Cám, cám ơn." Vãn Vãn cố gắng lắm mới có thể nặn ra nụ cười.
Giang Thiệu Cạnh động tay, nhấc vỏ cua ra, mùi vị gạch cua rất ngon, kết hợp với mùi rượu nguyên chất quanh quẩn ở trước mũi, khỏi ăn chán chê hồi, tâm tình rất tốt.
" ăn sao?" Ăn được nửa, ngừng tay.
Cả buổi tối, dường như đều là ăn, Vãn Vãn ngay cả chiếc đũa cũng động đến.
"Tôi có khẩu vị." Vãn Vãn nhàng lắc đầu trả lời.
Vãn Vãn cảm thấy rất đau khổ, cái gì cũng ăn vô, chỉ mong có thể rời khỏi Thượng Hải nhanh chút!
Bây giờ thậm chí muốn gặp Diệc Hãn chút nào.
muốn so đo, nhưng mà tối nay có cảm thấy bị người khác cố ý chơi đùa.
có chút tức giận, hơn nữa, lòng phát lạnh.
Trái với tâm tình tồi tệ của , tâm tình của Giang Thiệu Cạnh lại vô cùng tốt, đôi đũa gắp miếng trứng chiên cho vào trong miệng.
Thành mà , mùi vị đĩa trứng chiên này rất bình thường, thế nhưng so với kinh nghiệm đáng sợ từng để cho ăn phải vỏ trứng trước kia, vẫn vô cùng sẵn lòng cho đạt tiêu chuẩn.
bên tâm tình rất tốt dùng cơm, bên từ từ hỏi, " ăn chút?" Nhìn tinh thần vô cùng tốt , cũng muốn đưa bệnh viện.
"Chuyện xảy ra rồi, tâm tình có kém nữa cũng còn cách nào khác, Diệc Hãn vẫn ở chỗ Lôi lão đầu kia tham gia buổi xem mắt, nếu để mình chết đói, càng có biện pháp cùng với người phụ nữ khác đấu trận!"
Tin tức Giang Thiệu Cạnh vô tình hay cố ý truyền đạt, khiến Vãn Vãn ngạc nhiên, " Giang, … Ý của là…” Làm sao có thể?!
"Cậu ta xem mắt." Giang Thiệu Cạnh mặt thay đổi dứt khoát cho biết.
Chỉ là cố ý , Diệc Hãn dùng thời gian nhanh nhất thoát khỏi đám người kia, chạy tới gặp bọn họ.
Bỗng chốc nhận được tin tức, sắc mặt Vãn Vãn bắt đầu trắng bệch, trái tim rầm cái chìm vào đáy cốc, " ấy xem mắt? …" Vãn Vãn cảm thấy khó có thể tin được, nhưng mà tin tức này là do Giang cung cấp, chắc dối.
"Ừ, đối tượng hẹn hò tối nay của cậu ấy là thiên kim Tống thị Tống Ngữ Yên." ngại cho biết.
"Người thừa kế duy nhất của tập đoàn ẩm thực Tống thị Tống Ngữ Yên, ấy tự nhiên so với trân châu còn quý hơn! Tống tiểu thư vốn có chứng tự bế, năm nay Tống chủ tịch phát bị ung thư phổi, cho nên Tống chủ tịch tự nhiên chuẩn bị trước khi hấp hối nhất định phải thay cháu an bài xong nửa đời sau. Có thể lấy được Tống Ngữ Yên, tương đương với đào được mỏ vàng, toàn bộ tập đoàn ẩm thực Tống thị dễ như trở bàn tay…"
Lòng của Vãn Vãn khẽ phát run.
Cuộc sống của Vãn Vãn vốn yên bình, chưa bao giờ là phần tử trong xã hội thượng lưu, thế giới kia cách rất xa, thế nhưng ngờ Diệc Hãn cuốn vào trong đó.
"Tôi... Tôi có lòng tin với ấy..." Cuộc sống của bọn họ vô cùng yên bình tốt đẹp, tin, Diệc Hãn cũng cho là như vậy!
"Nếu là như vậy, tại sao cậu ấy lại để lạc ở chỗ này, mình dự tiệc?" Giọng Giang Thiệu Cạnh nhàn nhạt phản bác.
Vãn Vãn chấn động.
Đúng vậy, tại sao? khẽ phát run, giật mình nhìn chằm chằm vào Giang Thiệu Cạnh.
" cảm thấy, mục đích cậu ta làm như vậy, phải là bảo vệ quá mức sao?!" Giang Thiệu Cạnh dựa vào thành ghế, lạnh giọng hỏi.
vốn là cao thủ đàm phán.
"Đúng, là bảo vệ quá mức..." Ngập ngừng lúc, Vãn Vãn trả lời.
Chỉ là, vì cái gì mà chờ cùng nhau đến chỗ hẹn? bị bỏ lại mình, dễ chịu dẫn đến suy nghĩ lung tung.
" có muốn biết, tại sao tôi có thể nắm tình huống của Tống Ngữ Yên như vậy ?"
Chần chờ chút, Vãn Vãn gật đầu, ngờ tới, mình ngây ngốc nhảy vào cạm bẫy.
"Bởi vì, Tống Ngữ Yên là người khu A chọn, còn đem tôi làm đối tượng trọng điểm bồi dưỡng." Giang Thiệu Cạnh nhàn nhạt cho biết.
"Vậy Giang..." Tại sao lại cố nắm chặt lấy chứ?!
"Trong tất cả các đối tượng hẹn hò của tôi, Tống Ngữ Yên là người duy nhất thất hẹn." Giang Thiệu Cạnh cũng sợ bị mất mặt, lạnh tanh cho biết, "Nghe , ngay từ lúc bắt đầu, chủ tịch Tống giới thiệu rất nhiều đối tượng cho ấy, đều là tinh trong giới thương nghiệp, chủ tịch Tống ngừng giới thiệu, ấy ngừng thất hẹn, ấy giống như tiểu thư lầu các muốn gặp người, bước cũng dám bước ra khỏi thế giới đóng kín của mình."
"Vậy tại sao ấy chấp nhận gặp mặt Diệc Hãn?" phải cự tuyệt tất cả mọi người sao? Chuyện này theo lẽ thường!
"Diệc Hãn có lòng cho nghiệp, vốn phải là đối tượng trong danh sách. Cho đến ngày, chủ tịch Tống phát trong ngăn kéo của cháu của mình có cất giấu quyển album, đều là trước năm Diệc Hãn 12 tuổi, chời đùa cùng Diệc Hãn, học đàn dương cầm với Diệc Hãn, những bức hình kia nếu như chỉ là bạn thời thơ ấu, giữ gìn cẩn thận như vậy..."
Trái tim Vãn Vãn bị gõ mạnh cái.
Tống tiểu thư thầm mến Diệc Hãn, cũng giống như vậy...
"Chủ tịch Tống tôi có từng tiếp xúc lần, khi đó Diệc Hãn vừa mới bắt đầu lui tới cùng , tôi mực cự tuyệt đối phương, nào biết chủ tịch Tống chưa từ bỏ ý định, bắt đầu tiếp xúc với người nhà họ Lôi, điều kiện chủ tịch Tống đưa ra vô cùng hấp dẫn, chỉ cần có thể thành công gả Tống Ngữ Yên , năm phần trăm cổ phần Tống thị để đáp tạ người làm mai, toàn bộ phần dư lại làm đồ cưới của Tống Ngữ Yên!"
Năm phần trăm cổ phần? Ít nhất cũng phải năm triệu? Vãn Vãn níu lưỡi.
" chỉ có vậy, chủ tịch Tống còn mở miệng cam kết, nếu như Diệc Hãn có ý định quản lý Tống thị, Tống thị có thể giao cho người nhà họ Lôi quản lý!" Đây mới là trọng tâm chính!
Càng nghe, sắc mặt của Vãn Vãn càng tái nhợt.
"Diệc Hãn tốt nhất là nên đồng ý, nếu đồng ý, tôi e rằng Lôi lão đầu đem Diệc Hãn đánh cho bất tỉnh, để cho bọn họ trực tiếp động phòng luôn!"
Rốt cuộc chịu được đe dọa, Vãn Vãn gấp gáp đứng dậy.
" Giang, có thể cho tối biết, ông ngoại Diệc Hãn ở chỗ nào được ?" Trái tim bị dọa đến sắp rụng rồi!
" có thể làm được gì? Chỉ là tự rước lấy nhục!" Giang Thiệu Cạnh lạnh giọng nhắc nhở .
" Giang, làm ơn, xin hãy cho tôi biết địa chỉ!" Vãn Vãn chú ý tới nam nữ hữu biệt, nắm chặt cổ tay của cầu xin.
" thích cậu ta như vậy?" Giang Thiệu Cạnh từng câu từng chữ lạnh lùng hỏi.
Những lời vừa , ra chỉ là khảo nghiệm mà thôi.
Khảo nghiệm, đến cùng thích Diệc Hãn bao nhiêu.
Về phần, mục đích khảo nghiệm? ...
" chỉ thích, tôi rất ấy!" Vãn Vãn thốt ra.
Sinh nhật ngày ấy, Diệc Hãn chuẩn bị cầu hôn với ! Cho nên, vô cùng tin tưởng , chọn Tống tiểu thư!
Đáp án của , khiến đôi mắt Giang Thiệu Cạnh cũng rét run.
Vãn Vãn đột nhiên cảm thấy gương mặt rét lạnh, đó là bàn tay lạnh buốt của Giang, cái lại cái vuốt má mềm của .
Vãn Vãn nín thở, hồi phát run, bởi vì, loại ** này, mang theo bất kỳ ** nào, chỉ giống như đánh giá hàng hóa.
"Nếu như mà tôi , xin đừng cản trở tiền đồ của em trai tôi, muốn buông tha cho nó sao?" Quả nhiên, Giang lạnh giọng hỏi.
Cho nên, người nhà họ Giang có người thích ? Vãn Vãn gấp đến mức từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu trào ra khỏi khỏi hốc mắt.
đơn giản chỉ là thích người mà thôi, tại sao trở thành cản trở tiền đồ của ấy, tại sao lại phải chịu nhục nhã như vậy?!
"Chỉ cần ấy tôi, tôi buông tay!" Vãn Vãn lắc đầu, vẻ mặt kiên định.
"Thức thời chút, chủ động rời khỏi, tôi bồi thường cho , giới thiệu đối tượng khác cho ! Chắc chắn có người đàn ông cảm thấy có hứng thú với ..." Giang Thiệu Cạnh tiếp tục vuốt ve “Mặt hàng” dễ vỡ như đậu hũ này, từng câu từng chữ rét lạnh tiếp tục khuyên nhủ.
Giới thiệu đối tượng cho ? Chắc chắn có người đàn ông cảm thấy hứng thú với ? Gương mặt Vãn Vãn bị vuốt ve, trong lòng sởn cả gai ốc.
"Tôi giúp tìm người đàn ông, người đàn ông kia bây giờ mặc dù có thể vẫn chưa Phú Khả Địch Quốc như Diệc Hãn, nhưng mà đợi thời gian, tài sản của ta nhất định thắng được Giang Diệc Hãn!" Giang Thiệu Cạnh chậm rãi hỏi, "Có hứng thú tiếp nhận đề nghị tốt như vậy ?"
phải viên ngọc nhân tạo, mới là viên kim cương chân chính!
", tôi muốn!" Vãn Vãn chợt lùi về phía sau, cho dù người đàn ông có điều kiện tốt hơn nữa, có quan hệ gì với đâu? Cho dù có bị đe dọa cũng bao giờ chấp nhận.
Cho nên, Giang cũng chuẩn bị đứng về phe địch, cũng muốn vươn bàn tay ác quỷ ra chia rẽ với Diệc Hãn?!
Thái độ của , khiến tâm trạng tốt của Giang Thiệu Cạnh, ngược lại giận dữ dâng cao.
"Thức ăn bàn, miếng cũng được để lại, miếng cũng được nhả, ăn sạch toàn bộ cho tôi, tôi cho biết địa chỉ nhà họ Lôi!" lạnh lùng thốt ra.
thích đề nghị của ? Được, chỉnh chết !
Last edited by a moderator: 17/1/16