1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

KHÔNG BIẾT ANH YÊU AI- Thâm Lam Dạ Tử (4.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 3.1:

      Tương Vân Ảnh có lừa , hôm sau liền phái người đưa chi phiếu đến, người đó còn tận tình theo gặp chủ nợ trả tiền, đám chủ nợ thấy mang theo vệ sĩ ra cửa, cho dù muốn dùng lời làm nhục phen cũng dám.

      Lương Tịnh Uy rất thuận lợi trả hết nợ, cũng gỡ xuống gánh nặng từ trước đến nay.

      Sau khi trả nợ liền bắt đầu tìm việc làm.

      Mấy ngày sau, công ty tư nhân từng kém hơn tập đoàn Tất Thắng gọi điện thoại tới mời đến phỏng vấn, Lương Tịnh Uy lập tức mặc chỉnh tề tới công ty này, lòng tràn đầy mong đợi sắp tìm được công việc.

      "Lương tiểu thư, mời bên này."

      "Cám ơn." theo thư ký vào cửa.

      "Lương tiểu thư, mời ngồi. đến theo lời mời?" Chủ nhiệm muốn ngồi xuống.

      "Đúng vậy." Lương Tịnh Uy gật đầu, bộ mặt thành khẩn. tính toán ở trong lòng, sau khi có việc làm ổn định, là có thể sớm ngày đem tiền trả lại cho Vân Ảnh rồi.

      "Nhưng cha của là Lương Dật Thánh. . . . . ." Chủ nhiệm nhìn lý lịch của .

      Sắc mặt của biến đổi, ông ấy là có ý gì?

      "Tiền lương của chúng tôi, sợ rằng rất khó thỏa mãn ." Chủ nhiệm tiếp.

      " sao, vạn, hai vạn tôi đều có thể làm."

      "Thế nhưng vẫn sợ có lỗi với cha của , chúng tôi thể dùng , xin lỗi."

      Nghe xong lời của ông ấy, Lương Tịnh Uy lập tức đứng lên, nhanh chóng cầm bản lý lịch về mình xé làm đôi, "Cám ơn lời khuyên của ông." Bỏ lại lời , giống như Khổng Tước cao ngạo rời khỏi phòng làm việc.

      Nếu như muốn dùng cần gì lãng phí thời gian của nhau? Trong lòng phiền muộn.

      "Người cao ngạo như vậy, có thể làm tổng đài mới là lạ, chỉ mới vài lời, liền nổi nóng như vậy."

      Sau cánh cửa, nghe được chủ nhiệm kia lầm bầm lầu bầu.

      Lương Tịnh Uy ngẩng đầu lên, để cho nước ở khóe mắt tạo thành giọt trong đôi mắt. Quả nhiên được, tìm được công việc, chỉ cần danh hiệu thiên kim nhà họ Lương, ở thương trường hoàn toàn có người dám dùng .

      Nếu như tiếp tục vẫn kiếm được tiền, bằng quay về làm tiếp rượu, mở chai tiền thưởng ít, tối thiểu về điểm này còn có bản lãnh.

      Thời gian chờ người, tiếp tục như vậy, tháng này có đưa tiền thuê phòng sợ đuổi ra ngoài.

      Lương Tịnh Uy cầm bản lý lịch xé thành nhiều mảnh tung lên bầu trời.

      Cái gì tự ái, kiêu ngạo? bỏ !

      Ban đêm trong quán bar Piano lãng mạn, trang nhã, say lòng người, khí xa hoa xung quanh ở bốn phía, dõi mắt thấy đều là nam nữ theo đuổi khích thích, cả buổi tối Hạng Minh Lam vẫn yên lòng nhìn nơi góc kia, trong lòng gợn sóng ngừng.

      Ah, phải ở cửa chính là trai sao? Vì sao lại tới? Đúng rồi, có phải đến tìm chị Tịnh Uy.

      Hạng Minh Lam sững sờ nhìn trai mang theo u ám từ cửa chính tới, kế tiếp, níu tay chị Tịnh Uy lại.

      " phải tôi nghỉ việc ở đây sao? lại có thể ở chỗ này uống rượu?" Tương Vân Ảnh nhận được tin tức, lập tức chạy như bay mà đến, trong đầu nghĩ " thể nào" , lúc nhìn thấy , tức giận tăng nhanh, lao thẳng mà đến. bá đạo khí thế hết sức dọa người, tức giận giống như sắp bộc phát.

      "Tránh ra." Lương Tịnh Uy vùng vầy khỏi , lập tức lại bị nắm chặt

      " theo tôi!"

      "Tôi muốn."

      " còn có vấn đề gì? phải tôi lấy tiền đưa rồi sao? đủ có phải ? Còn thiếu bao nhiêu?" Tương Vân Ảnh vừa vừa trừng nhìn hai người khách nam bàn bên cạnh, ánh mắt bọn họ có ý tốt, nhìn thấy được sao? Chẳng lẽ muốn bị lừa thất thân mới cam tâm? Trong mắt Tương Vân Ảnh tự chủ lộ ra đau thương,rung động mãnh liệt đến Hạng Minh Lam theo cách xa dạ dày co rút mãnh liệt.

      nên thấy mình may mắn tới sớm, hay là nên chửi mình học được cách buông ra? Bi ai đủ để hình dung tâm tình của .

      "Đủ rồi, cần để ý đến, có được hay ?" Lương Tịnh Uy cảm kích, trước mặt mọi người làm cho khó chịu.

      trai đó đối với chị rất tốt, tại sao chị Tịnh Uy lại như vậy? Hạng Minh Lam ngây người.

      Hạng Minh Lam hâm mộ chị Tịnh Uy, mặc dù đối với quan hệ bọn họ biết gì cả, nhưng mặc cho người có mắt hay cảm giác nào nhìn thấy, cũng nhìn ra trai đối tốt với chị Tịnh Uy. Nhưng tại sao chị Tịnh Uy chấp nhận?

      "Sao tôi có thể mặc kệ ? phải trả tiền, tôi lập tức trả cho , nơi này phải nơi nên tới, bây giờ xin nghỉ việc cho tôi. , cần xin nghỉ, lập tức theo tôi." lôi kéo Lương Tịnh Uy muốn ra ngoài.

      " cần, cần. . . . . ." Lương Tịnh Uy liều mạng giãy giụa.

      " đáp ứng tôi xin nghỉ việc, kết quả đây? gạt tôi."

      tìm công việc, kết quả đâu? nhìn thấy gì ở nơi này? nữ quỷ say, phải quỷ, say là chữ làm càng thêm đau lòng nữ - - rượu.

      ở ngay cạnh , có khó khăn, vì sao tìm ? Chẳng lẽ trong mắt của , kém hơn so với Sắc Quỷ này? Lửa giận trong như bốc lên, chỗ khí quản như muốn nứt ra.

      "Tôi có, cho rằng tôi muốn đến nơi này kiếm tiền sao? Tôi thử qua, nhưng bọn họ cần tôi, tôi có biện pháp gì?"

      "Ai dùng ?" Tương Vân Ảnh nhíu mắt lại, hai mắt sắc bén chưa từng buông tha nhìn , lúc này mới có chú ý tới, ánh mắt kia tràn đầy bi thương.

      "Ai dùng tôi? Tôi là con Lương Dật Thánh, ai thuê được, trừ nơi này. . . . . ." Lương Tịnh Uy dừng lại, có muốn đồng tình, cho nên cần thêm nữa.

      " có khó khăn, tại sao tìm tôi?" Tương Vân Ảnh nhẫn tức giận, cho đến sau khi xác định mình hề tức giận như vậy nữa, mới mở miệng chuyện, nhưng hành động của lại kích thích cuồng nộ.

      " cho rằng là ai? Thần sao? Tôi có thể tự mình nuôi sống mình."

      Lương Tịnh Uy quật cường ngồi trở lại, thay khách nam rót hai ly rượu, ", Uống....uố...ng!"

      "Tịnh Uy!" trợn mắt nhìn , gương mặt khó có thể tin.

      "Này, bạn, ấy muốn theo , tốt nhất thức thời chút, " khách nam đưa tay muốn chụp vai .

      ngờ, tay của người kia còn chưa có đến gần Tương Vân Ảnh, "Đụng" tiếng, Tương Vân Ảnh xuất quyền, hướng đến người khách kia.

      Khách nam ngã xuống đất đụng vào cái bàn, cái bàn bị đụng đổ lật ngược.

      Tương Vân Ảnh ôm tâm đánh đồ dê xồm, cho nên, lưu tình.

      "A!" khách nam khác bên cạnh co rụt lại, nhát gan sợ phiền phức phát ra tiếng thét chói tai.

      "Tương Vân Ảnh! Tại sao đánh khách của tôi?" Lương Tịnh Uy gào to, vừa bắt tay lại.

      "Bọn họ có ý tốt, chẳng lẽ ánh mắt của mù rồi, nhìn ra? ! Cùng tôi trở về." Tương Vân Ảnh trở tay nắm chặt .

      " cần."

      "Nếu như phải muốn trai biết. . . . . ."

      "Câm miệng, Tương Vân Ảnh đừng nghĩ mang trai tới dọa tôi, tôi để mình bị đẩy vòng vòng."

      " để mình bị đẩy vòng vòng phải ? Tôi liền xem muốn như thế nào?"

      Tương Vân Ảnh lặp lại lời phía sau của , ngay sau đó bắt lấy vác lên vai, tất cả động tác làm liền mạch, nhõm giống như vác bao cát nhàng, để ý giãy dụa mang .

      "Ai, Ai tìm quản lý đến? Có người gây huyên náo!" Lương Tịnh Uy càng đánh, đấm vào lưng của , nhưng hề đau.

      Tương Vân Ảnh ném ra xấp tiền mặt quầy rượu Tả sư phụ, "Cầm , bồi thường tổn thất trong quán. Còn nữa, em , lần sau nhìn ấy đến nữa, gọi điện thoại cho tôi biết." chỉ tùy ý nhờ người, nghĩ tới là Hạng Minh Lam.

      "Ách." Hạng Minh Lam nghĩ tới đột nhiên với , nhận lấy danh thiếp tay phát run .

      "Chết tiệt, Tương Vân Ảnh, tại sao trông chừng tôi? Tôi cần lo. . . . . ." Lương Tịnh Uy vừa giãy giụa vừa khóc sụt sùi, nhưng có tính buông ra, nước mắt của rơi liên tục nhưng thay đổi được.

      hoàn toàn biết nỗi khổ của , cũng phải cố ý muốn làm như vậy, đây tất cả phải là vì tiền sao? mềm yếu vừa khóc vừa kể lể, giống như là muốn khóc hết tất cả uất ức, cùng với đơn trong mấy ngày qua.

      Tương Vân Ảnh mắt điếc tai ngơ, lần nữa nhắc mình lần này tuyệt mềm lòng, đường khiêng Lương Tịnh Uy thẳng tắp mà ra quán bar Piano.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 3.1:

      Tương Vân Ảnh có lừa , hôm sau liền phái người đưa chi phiếu đến, người đó còn tận tình theo gặp chủ nợ trả tiền, đám chủ nợ thấy mang theo vệ sĩ ra cửa, cho dù muốn dùng lời làm nhục phen cũng dám.

      Lương Tịnh Uy rất thuận lợi trả hết nợ, cũng gỡ xuống gánh nặng từ trước đến nay.

      Sau khi trả nợ liền bắt đầu tìm việc làm.

      Mấy ngày sau, công ty tư nhân từng kém hơn tập đoàn Tất Thắng gọi điện thoại tới mời đến phỏng vấn, Lương Tịnh Uy lập tức mặc chỉnh tề tới công ty này, lòng tràn đầy mong đợi sắp tìm được công việc.

      "Lương tiểu thư, mời bên này."

      "Cám ơn." theo thư ký vào cửa.

      "Lương tiểu thư, mời ngồi. đến theo lời mời?" Chủ nhiệm muốn ngồi xuống.

      "Đúng vậy." Lương Tịnh Uy gật đầu, bộ mặt thành khẩn. tính toán ở trong lòng, sau khi có việc làm ổn định, là có thể sớm ngày đem tiền trả lại cho Vân Ảnh rồi.

      "Nhưng cha của là Lương Dật Thánh. . . . . ." Chủ nhiệm nhìn lý lịch của .

      Sắc mặt của biến đổi, ông ấy là có ý gì?

      "Tiền lương của chúng tôi, sợ rằng rất khó thỏa mãn ." Chủ nhiệm tiếp.

      " sao, vạn, hai vạn tôi đều có thể làm."

      "Thế nhưng vẫn sợ có lỗi với cha của , chúng tôi thể dùng , xin lỗi."

      Nghe xong lời của ông ấy, Lương Tịnh Uy lập tức đứng lên, nhanh chóng cầm bản lý lịch về mình xé làm đôi, "Cám ơn lời khuyên của ông." Bỏ lại lời , giống như Khổng Tước cao ngạo rời khỏi phòng làm việc.

      Nếu như muốn dùng cần gì lãng phí thời gian của nhau? Trong lòng phiền muộn.

      "Người cao ngạo như vậy, có thể làm tổng đài mới là lạ, chỉ mới vài lời, liền nổi nóng như vậy."

      Sau cánh cửa, nghe được chủ nhiệm kia lầm bầm lầu bầu.

      Lương Tịnh Uy ngẩng đầu lên, để cho nước ở khóe mắt tạo thành giọt trong đôi mắt. Quả nhiên được, tìm được công việc, chỉ cần danh hiệu thiên kim nhà họ Lương, ở thương trường hoàn toàn có người dám dùng .

      Nếu như tiếp tục vẫn kiếm được tiền, bằng quay về làm tiếp rượu, mở chai tiền thưởng ít, tối thiểu về điểm này còn có bản lãnh.

      Thời gian chờ người, tiếp tục như vậy, tháng này có đưa tiền thuê phòng sợ đuổi ra ngoài.

      Lương Tịnh Uy cầm bản lý lịch xé thành nhiều mảnh tung lên bầu trời.

      Cái gì tự ái, kiêu ngạo? bỏ !

      Ban đêm trong quán bar Piano lãng mạn, trang nhã, say lòng người, khí xa hoa xung quanh ở bốn phía, dõi mắt thấy đều là nam nữ theo đuổi khích thích, cả buổi tối Hạng Minh Lam vẫn yên lòng nhìn nơi góc kia, trong lòng gợn sóng ngừng.

      Ah, phải ở cửa chính là trai sao? Vì sao lại tới? Đúng rồi, có phải đến tìm chị Tịnh Uy.

      Hạng Minh Lam sững sờ nhìn trai mang theo u ám từ cửa chính tới, kế tiếp, níu tay chị Tịnh Uy lại.

      " phải tôi nghỉ việc ở đây sao? lại có thể ở chỗ này uống rượu?" Tương Vân Ảnh nhận được tin tức, lập tức chạy như bay mà đến, trong đầu nghĩ " thể nào" , lúc nhìn thấy , tức giận tăng nhanh, lao thẳng mà đến. bá đạo khí thế hết sức dọa người, tức giận giống như sắp bộc phát.

      "Tránh ra." Lương Tịnh Uy vùng vầy khỏi , lập tức lại bị nắm chặt

      " theo tôi!"

      "Tôi muốn."

      " còn có vấn đề gì? phải tôi lấy tiền đưa rồi sao? đủ có phải ? Còn thiếu bao nhiêu?" Tương Vân Ảnh vừa vừa trừng nhìn hai người khách nam bàn bên cạnh, ánh mắt bọn họ có ý tốt, nhìn thấy được sao? Chẳng lẽ muốn bị lừa thất thân mới cam tâm? Trong mắt Tương Vân Ảnh tự chủ lộ ra đau thương,rung động mãnh liệt đến Hạng Minh Lam theo cách xa dạ dày co rút mãnh liệt.

      nên thấy mình may mắn tới sớm, hay là nên chửi mình học được cách buông ra? Bi ai đủ để hình dung tâm tình của .

      "Đủ rồi, cần để ý đến, có được hay ?" Lương Tịnh Uy cảm kích, trước mặt mọi người làm cho khó chịu.

      trai đó đối với chị rất tốt, tại sao chị Tịnh Uy lại như vậy? Hạng Minh Lam ngây người.

      Hạng Minh Lam hâm mộ chị Tịnh Uy, mặc dù đối với quan hệ bọn họ biết gì cả, nhưng mặc cho người có mắt hay cảm giác nào nhìn thấy, cũng nhìn ra trai đối tốt với chị Tịnh Uy. Nhưng tại sao chị Tịnh Uy chấp nhận?

      "Sao tôi có thể mặc kệ ? phải trả tiền, tôi lập tức trả cho , nơi này phải nơi nên tới, bây giờ xin nghỉ việc cho tôi. , cần xin nghỉ, lập tức theo tôi." lôi kéo Lương Tịnh Uy muốn ra ngoài.

      " cần, cần. . . . . ." Lương Tịnh Uy liều mạng giãy giụa.

      " đáp ứng tôi xin nghỉ việc, kết quả đây? gạt tôi."

      tìm công việc, kết quả đâu? nhìn thấy gì ở nơi này? nữ quỷ say, phải quỷ, say là chữ làm càng thêm đau lòng nữ - - rượu.

      ở ngay cạnh , có khó khăn, vì sao tìm ? Chẳng lẽ trong mắt của , kém hơn so với Sắc Quỷ này? Lửa giận trong như bốc lên, chỗ khí quản như muốn nứt ra.

      "Tôi có, cho rằng tôi muốn đến nơi này kiếm tiền sao? Tôi thử qua, nhưng bọn họ cần tôi, tôi có biện pháp gì?"

      "Ai dùng ?" Tương Vân Ảnh nhíu mắt lại, hai mắt sắc bén chưa từng buông tha nhìn , lúc này mới có chú ý tới, ánh mắt kia tràn đầy bi thương.

      "Ai dùng tôi? Tôi là con Lương Dật Thánh, ai thuê được, trừ nơi này. . . . . ." Lương Tịnh Uy dừng lại, có muốn đồng tình, cho nên cần thêm nữa.

      " có khó khăn, tại sao tìm tôi?" Tương Vân Ảnh nhẫn tức giận, cho đến sau khi xác định mình hề tức giận như vậy nữa, mới mở miệng chuyện, nhưng hành động của lại kích thích cuồng nộ.

      " cho rằng là ai? Thần sao? Tôi có thể tự mình nuôi sống mình."

      Lương Tịnh Uy quật cường ngồi trở lại, thay khách nam rót hai ly rượu, ", Uống....uố...ng!"

      "Tịnh Uy!" trợn mắt nhìn , gương mặt khó có thể tin.

      "Này, bạn, ấy muốn theo , tốt nhất thức thời chút, " khách nam đưa tay muốn chụp vai .

      ngờ, tay của người kia còn chưa có đến gần Tương Vân Ảnh, "Đụng" tiếng, Tương Vân Ảnh xuất quyền, hướng đến người khách kia.

      Khách nam ngã xuống đất đụng vào cái bàn, cái bàn bị đụng đổ lật ngược.

      Tương Vân Ảnh ôm tâm đánh đồ dê xồm, cho nên, lưu tình.

      "A!" khách nam khác bên cạnh co rụt lại, nhát gan sợ phiền phức phát ra tiếng thét chói tai.

      "Tương Vân Ảnh! Tại sao đánh khách của tôi?" Lương Tịnh Uy gào to, vừa bắt tay lại.

      "Bọn họ có ý tốt, chẳng lẽ ánh mắt của mù rồi, nhìn ra? ! Cùng tôi trở về." Tương Vân Ảnh trở tay nắm chặt .

      " cần."

      "Nếu như phải muốn trai biết. . . . . ."

      "Câm miệng, Tương Vân Ảnh đừng nghĩ mang trai tới dọa tôi, tôi để mình bị đẩy vòng vòng."

      " để mình bị đẩy vòng vòng phải ? Tôi liền xem muốn như thế nào?"

      Tương Vân Ảnh lặp lại lời phía sau của , ngay sau đó bắt lấy vác lên vai, tất cả động tác làm liền mạch, nhõm giống như vác bao cát nhàng, để ý giãy dụa mang .

      "Ai, Ai tìm quản lý đến? Có người gây huyên náo!" Lương Tịnh Uy càng đánh, đấm vào lưng của , nhưng hề đau.

      Tương Vân Ảnh ném ra xấp tiền mặt quầy rượu Tả sư phụ, "Cầm , bồi thường tổn thất trong quán. Còn nữa, em , lần sau nhìn ấy đến nữa, gọi điện thoại cho tôi biết." chỉ tùy ý nhờ người, nghĩ tới là Hạng Minh Lam.

      "Ách." Hạng Minh Lam nghĩ tới đột nhiên với , nhận lấy danh thiếp tay phát run .

      "Chết tiệt, Tương Vân Ảnh, tại sao trông chừng tôi? Tôi cần lo. . . . . ." Lương Tịnh Uy vừa giãy giụa vừa khóc sụt sùi, nhưng có tính buông ra, nước mắt của rơi liên tục nhưng thay đổi được.

      hoàn toàn biết nỗi khổ của , cũng phải cố ý muốn làm như vậy, đây tất cả phải là vì tiền sao? mềm yếu vừa khóc vừa kể lể, giống như là muốn khóc hết tất cả uất ức, cùng với đơn trong mấy ngày qua.

      Tương Vân Ảnh mắt điếc tai ngơ, lần nữa nhắc mình lần này tuyệt mềm lòng, đường khiêng Lương Tịnh Uy thẳng tắp mà ra quán bar Piano.









      Chương 3.2

      lại biết, phong cách giống như hùng, ở trong trái tim Hạng Minh Lam lưu lại ấn tượng sâu.

      Tương Vân Ảnh mang Lương Tịnh Uy mất mặt vào trong xe, nhanh vòng qua đầu xe, cơ hồ vừa tiến vào ghế lái, liền khóa cửa xe lại.

      Khóc thút thít ngừng nghỉ, Lương Tịnh Uy biết thể trở lại làm, chỉ có thể phát ra tức giận tựa như mắng : "Tương Vân Ảnh, có việc gì làm phải hay ?"

      "Đúng vậy, đúng là có việc gì làm." Tương Vân Ảnh nhún vai, mạnh miệng có gì khôngchịu thừa nhận.

      bộ dáng lưu manh, nhìn liền tức giận, Lương Tịnh Uy kém chút lên tiếng chửi bới, nhưng vẫn chuyện vòng vo, tránh cho tình cảnh hai người lúng túng hơn." Tại sao kết giao bạn ? Thích làm quản gia công như vậy, tại sao trông nom người khác? Càng muốn để ý tới tôi? A, tôi hiểu rồi, quá đáng ghét, cho nên có người nào để ý ."

      Lương Tịnh Uy cố ý chọc giận , chỉ chờ tức giận, bao giờ để ý tới , mới có thể làm mình chuyện nên làm.

      Tương Vân Ảnh biết lâu như vậy, đối tâm tư của , hiểu nên bị lừa.

      "Tôi thay tìm công việc, những nơi này cần trở lại." quyết định .

      " tìm việc cho tôi? Tại sao?" Lương Tịnh Uy ngừng lại, đến công ty làm sao?

      " biết?" tin lại biết. . . . . . Tình cảm của đối với .

      Tương Vân Ảnh tình nguyện nghĩ chỉ giả bộ ngu? Bởi vì hai người có khả năng ở cùng nhau, cho nên, lựa chọn giả bộ ngu để tránh tình cảm của .

      "Tôi dĩ nhiên biết, nghĩ rằng tôi làm công việc này làm mặt gia đình có đúng hay ? yên tâm, tôi có dùng tên , bọn họ cũng gọi tên tôi là Nhân Nhân."

      Nghe biệt danh chói tai. , phải như vậy, cảm thấy chỉ chói tai, mà hơn thế, thế nhưng hiểu tình cảm của .

      Thất vọng mọi việc qua, vì làm mà tốn công vô ích. Chuyện này đến đột ngột làm tính tình vô cùng tốt xưa nay của Tương Vân Ảnh đối với liền mất khống chế, "Đừng nhắc tới chuyện đó, nghe theo an bài của tôi là được."

      "Tôi muốn nợ , tôi cần." Lương Tịnh Uy nổi nóng với .

      càng đối tốt với , tình hình càng khó xử.

      Khó xử cái gì đây?

      Tình cảm kỳ lạ này sợ là . , Vân Kỳ, phải , mặc dù hai em trưởng thành giống nhau như đúc, chưa từng nhận lầm , cũng nhận lầm.

      "Tôi muốn ,... " Tương Vân Ảnh thở dài, thấy bình tĩnh mà thay đổi thái độ, "Tôi đồng ý đưa tiền cho chứng tỏ tôi chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa, giúp vượt qua hoàn cảnh khó khăn cũng phải là chuyện xấu."

      thông qua kính chiếu hậu bên trái mà nhìn chăm chú vào bên mặt của , hiểu tại sao trai cưng chiều gọi là đứa bé hổ phách, chỉ vì biết cách làm cho người khác đau lòng.

      là bạn của trai. Cho dù nhắc nhở mình vài chục lần, vài trăm lần, vẫn có cách nào tiếp nhận. Cho đến sau khi về nước gặp lại được , Tương Vân Ảnh mới biết mình hành động của mình giống đà điều, hoàn toàn ngừng được tình của bản thân đối với .

      " được, tôi muốn nợ , hơn nữa, vấn đề phải chỉ có tiền mà thôi."

      Lương Tịnh Uy biết nếu làm như vậy, chút năng lực đền bù cũng có. người chỉ có tốt nghiệp đại học, còn là học sinh hệ trung văn, có thể làm cái gì? muốn thà nhận với , hoàn toàn tìm được việc làm.

      Nợ đủ nhiều, thể thêm phiền toái, dù Vân Kỳ muốn chăm sóc , làm nhiều, vĩnh viễn cũng trả nổi.

      "Nếu như tôi , đây phải là thiếu nợ?"

      Trong lời của Tương Vân Ảnh có nhiều tình ý sâu xa khiến cho lòng bình lặng của cuồng loạn, Vân Ảnh có ý gì. . . . . . ?

      Đột nhiên, dừng xe, xoay đầu lại nhìn , trong mắt của chưa từng thấy kích động.
      căng thẳng , "Tôi hiểu biết đồng ý Vân Kỳ chăm sóc tôi, cho nên mới. . . . . ."

      " liên quan gì đến ấy, tôi lòng quan tâm , khoonglieen quan đến ai, chỉ cần biết vậy là đủ rồi." Tương Vân Ảnh cắt đứt lời của , trong lòng hiểu nhất định là giả bộ ngu.

      kích động nắm chặt lấy vai của , đem mặt của đối diện với .

      "Vân Ảnh, làm gì?"

      " chỉ cần biết, tất cả có quan hệ với ai, tôi giúp đỡ , là tôi tự nguyện. Còn nữa, là tôi cho mượn nên tự bù vào, phải phiền não dùm tôi. Chuyện ngày hôm nay, tôi cho bác , nhưng phải đồng ý với tôi, sau này làm công việc ngu ngốc này." Thái độ Tương Vân Ảnh rất thận trọng, giống như thanh minh nhưng cũng giống như muốn nhắn nhủ điều gì đó sâu kín.

      Từ trước đến nay Lương Tịnh Uy chưa từng thấy qua bộ dáng này của , điều này làm cho biết từ trước đến giờ chưa từng hiểu hết về .

      Tại sao lại tự nguyện vì "Tự tìm phiền toái" ?

      "Lần trước, ở đồn công an goi điện cho tôi, chính là hy vọng bác biết."

      "Ừ." Lương Tịnh Uy gật đầu, " phải muốn cho mẹ tôi biết chứ?"

      " đáp ứng đến công ty tôi làm ."

      CHƯƠNG 3 (tt)

      "Được rồi." là vô cùng cố chấp, Lương Tịnh Uy thở dài thỏa hiệp.

      "Chúng ta hãy cùng quên chuyện này ."

      "Ừ."

      Nghe vậy, Tưởng Vân Ảnh tươi cười trở lại, lại là dáng vẻ mà quen thuộc.

      nhàng thở ra, thế , chuyện này, coi như là bí mật chung của hai người !

      Hạng Minh Lam biết phải cố lấy dũng khí rất lớn, mới dám làm chuyện này, hít thở lại hít thở, cầm lấy điện thoại, " Tưởng, Tưởng à?"

      " là ai?"

      "Em là Tiểu muội chơi piano ở quán bar Hồng Linh Viên, em là. . ."

      "Có phải Tịnh Uy lại chạy đến quán bar hay ?" Tưởng Vân Ảnh nhớ hình như mình từng đưa danh thiếp cho Tiểu muội. Giọng điệu lo lắng của truyền qua điện thoại, cắt ngang lời tự giới thiệu của Hạng Minh Lam.

      ". . . phải." Hạng Minh Lam dường như nghe được tiếng thở ra, rất quan tâm chị Tịnh Uy.

      "Có chuyện gì sao?" Tưởng Vân Ảnh khôi phục vẻ hờ hững như trước.

      "À, có gì, em chỉ định hỏi Tưởng có rảnh thôi? Em, em có chút chuyện muốn với ."

      "Chuyện gì mà thể qua điện thoại thế?"

      Nghĩ đến biết rất ít về , Hạng Minh Lam quýnh lên, "Là về chị Tịnh Uy."

      " ở đâu, tôi qua ngay."

      "Em... Em ở trước cổng chính của trường trung học Tam Dân."

      "Được, chờ tôi."

      Điện thoại bị ngắt, Hạng Minh Lam mới ngơ ngác cúp máy, chậm chạp thể tin được, làm được rồi.

      Quả nhiên, đoán đúng, chỉ có nhắc tới chị Tịnh Uy mới có thể khiến thay đổi thái độ, vừa nghĩ như vậy, lòng lại chua xót.

      Hạng Minh Lam cũng phải chờ lâu lắm, bóng dáng cao lớn quen thuộc kia vội vàng đến chỗ rất nhanh, khiến có ảo tưởng như được gặp lại tình nhân.

      " Tưởng." Hạng Minh Lam tiến lên trước gọi .

      " là?" Tưởng Vân Ảnh quên tên , ràng hoàn toàn chưa từng để ý đến .

      Hạng Minh Lam kìm nén khó chịu cùng ảm đạm trong lòng, : "Em là Hạng Minh Lam, còn nhớ em ? Lần trước ở đồn cảnh sát, phiền thay em đóng tiền bảo lãnh."

      "À, tôi nhớ ra rồi, bán đĩa CD."

      Đầu năm nay, đĩa CD lậu và hàng giả tràn lan khắp mọi nơi, Tưởng Vân Ảnh cũng còn nhiều việc như thế nữa, vì biểu dương chính nghĩa mà bắt tới đồn cảnh sát. Trong lòng rất ràng , trừ khi là Tịnh Uy, những người khác quan tâm nhiều .

      "Dạ." Hạng Minh Lam đỏ mặt, sợ cảm thấy công việc kia tốt, vội vàng thanh minh: " tại em làm nữa rồi."

      " tìm tôi có việc gì? Tịnh Uy làm sao?" Tưởng Vân Ảnh chỉ hỏi Lương Tịnh Uy.

      "Thực ra, là ..." Hạng Minh Lam nhăn nhó .

      "Thực ra như thế nào? mau !"

      Thấy bộ dạng lo lắng của , ngẩn ngơ, đối với , chị Tịnh thực quan trọng vậy sao? Như vậy, nếu thích , nhất định nhận, nhưng . . . muốn thất bại bởi hư hỏng.

      " mau !"

      "Thực ra, em chỉ là muốn biết, giữa hai người có phải hay . . . . . ."

      "Là sao?" Tưởng Vân Ảnh buồn cười nhìn , Bảo Bảo ( ) tò mò này, trái tim vị thành niên luôn thích mơ mộng. thừa nhận thẳng thừng, : "Em nhìn lầm, là chị ấy."

      ? Hạng Minh Lam chấn động.

      "Nhưng người ấy lại là trai song sinh của ."

      Có lẽ là do còn tuổi chăng? Hay có lẽ là đối với , có chút liên quan nào, cho nên Tưởng Vân Ảnh chút do dự mà cho biết.

      " trai song sinh?" Hạng Minh Lam trừng mắt, chỉ là thầm, như vậy có lẽ còn có tia hy vọng.

      "Ừ."

      "Chị Tịnh Uy. . . Chị ấy xác định nhầm người chứ?"

      Tưởng Vân Ảnh cười, "Cám ơn em an ủi , ấy nhầm người đâu ."

      cũng muốn Tịnh Uy nhận sai người đấy! Nhưng vẫn chỉ có Vân Kỳ. Cho nên, ba năm trước, sau khi Tưởng Vân Ảnh khẳng định người Tịnh Uy đúng là trai, mới chọn rời khỏi nơi này đến Singapore, còn giấu kín tình vào sâu trong lòng. Mãi đến khi trai muốn xuất ngoại du học, nhưng lại cùng, trong vòng năm năm này, có lẽ còn có cơ hội. Mong muốn có được mãnh liệt này lại thôi thúc trong lòng, mới về nước, định thay đổi điều gì, đương nhiên càng kỳ vọng tình cảm của cuối cùng có thể có kết quả.

      "Thực xin lỗi, em biết." Phân ra là bi thương thay ai, ánh mắt Hạng Minh Lam buồn bã.

      "Em cần xin lỗi, mấy chuyện thế này, có ai đúng ai sai."

      "Dạ, Tưởng . . . Em có thể gọi như vậy chứ?" Hạng Minh Lam gật đầu, ra muốn hỏi, thích , là đúng hay sai?"

      "Cả buổi em gọi, bây giờ mới hỏi hả?" Tưởng Vân Ảnh xoa xoa đầu , lại bị cáu kỉnh hất ra, cần kiểu quan tâm giống em này.

      " Tưởng, thực xin lỗi, chỉ là em thích người ta sờ đầu mình, em cũng phải trẻ con.”

      "Tại vô lễ, em muốn cho chuyện gì?" Tưởng Vân Ảnh hề để ý lời giải thích của , nhớ trong lòng, niệm trong miệng vẫn là Lương Tịnh Uy.

      "Dạ, ngày hôm qua, em thấy chị ấy lên xe của người, em nhớ biển số xe..."

      " ấy vẫn còn làm việc đó? thể nào, ấy đồng ý với rồi mà." Tưởng Vân Ảnh lắc đầu tin, nhưng lập tức nhớ đến ngày hôm qua, rời khỏi công ty sớm nhất, chẳng lẽ. . . còn làm thêm?

      Hạng Minh Lam nhận ra tức giận, vội vàng : "Thực ra chị Tịnh Uy vừa lên xe là luôn. nán lại lâu lắm."

      "Số xe đâu?"

      "À nhỉ, vâng . . ." đọc số xe, " Tưởng, đâu?"

      "Cám ơn em, lần sau mời em ăn cơm." Tưởng Vân Ảnh vẫy vẫy tay, đương nhiên là kiểm tra chủ nhân của chiếc xe là ai.

      Hạng Minh Lam nhìn theo bóng lưng , chẳng lẽ ngoài chị Tịnh Uy ở ra, bất luận là nào, cũng đều liếc mắt cái sao? so với chị Tịnh Uy trẻ tuổi hơn, cũng đơn thuần hơn mà!

      Trong văn phòng to như thế, truyền ra giọng thế này.

      "Lần sau, dạy em dùng e-mail được ? Em nghe cái này có thể truyền thư tín đến khắp nơi thế giới." Lương Tịnh Uy ở trong bộ phận công trình chơi máy tính.

      "Thế có vấn đề gì đâu? Chuyện này rất đơn giản, bây giờ dạy em cũng được."

      " sao?" Mắt Lương Tịnh Uy sáng lên.

      Tưởng Vân Ảnh cho ở trong công ty làm mấy việc gửi công văn vặt vãnh, thấy rất nhàm chán mới la cà tới đây, tìm đến Tiểu Bàn có thể chỉ cách dùng máy tính.

      "Nhấp vào đây, để truy cập, nhưng trước hết em phải lập hộp thư nhỉ? Em dùng Kimo cũng được, có thể được miễn phí."

      "Kì mông cái gì cơ?" Lương Tịnh Uy còn tưởng rằng đó là tiếng đài.

      "À, là Kimo. . . . . . Chính là cái này, trước tiên phải điền các thông tin cơ bản của em vào. . . Em nhập vào bằng cách nào?"

      "Ách. . . ?" Vẻ mặt Lương Tịnh Uy mờ mịt.

      Tiểu Bàn thở dài hơi, "Được rồi, dùng phương pháp nhập vào ngữ ."

      "Tinh . . ." Điện thoại Lương Tịnh Uy reo lên.

      "Tiểu Bàn, ngừng chút." Nhìn màu sắc màn hình di động, sao lại là là Vân Kì? Bên Mĩ bây giờ phải là ban đêm sao?

      "Này, Vân Kì, rảnh rỗi hay sao lại gọi em thế? phải bây giờ ngủ sao. . . ?" chăm chú nhìn thời gian. "Bác trai bác quay về, bảo họ mang quà cho em . . .? Được, em sắp xếp thời gian để qua nhà . Đúng rồi, Vân Ảnh bố trí công việc giúp em, sau này, ban ngày có thể gọi điện thoại đến công ty. ...Đúng, là điện tử Nghiễm Tuyên. . ."

      Em. . . Em muốn đến công ty của bố làm việc, cũng biết bọn họ nhất định vì em là đại tiểu thư mà hậu đãi em long trọng, em thích như vậy. . . Ừ, em biết rồi, em tự chăm sóc tốt bản thân. Vân Kì, đợi chút. . . Đồng nghiệp vừa dạy em cách dùng e-mail, có tài khoản ? Em học được rồi sau này chỉ cho . . . shinger76@. . . . . . @ là cái gì? Được, em hỏi đồng nghiệp, sau này chúng ta dùng cách này liên lạc, ừ, bye-bye!"

      Cúp điện thoại, Lương Tịnh Uy lập tức vỗ vai Tiểu Bàn, "Tiểu Bàn nhanh lên, dạy ta??? nhanh lên."

      "Bạn trai em hả?"

      "Ừ." Vẻ mặt Lương Tịnh Uy tràn đầy hạnh phúc, mặt mày hớn hở, dáng vẻ kiều của đắm chìm trong hạnh phúc

      " Điện thoại đường dài?"

      "Đúng vậy, dạy ta cách dùng như??? nhanh lên ."

      "Khó trách muốn học cái này, ra cái này rất đơn giản, chỗ trống này là để em điền nội dung, gống như viết thư bình thường vậy. . ."

      Lương Tịnh Uy thực học rất nghiêm túc, rất nhanh, gõ ra bức thư đầu tiên với ý nghĩa là "Nhớ ".

      Buổi tối, khoảng tám giờ, Lương Tịnh Uy xách theo cả gói đồ đạc to, dạo phố xong, tâm tình vô cùng tốt, bộ về nhà. Khăn lụa là mua cho mẹ, gần đây mẹ cứ kêu lạnh, quàng khăn lụa lên hẳn ấm hơn. Kem dưỡng ẩm Clinique là mua cho chính mình, mới lạnh ngày mà da của khô, còn có mua cho. . . . . .

      "Tịnh Uy!" Tưởng Vân Ảnh đột nhiên hét lớn, cắt ngang suy nghĩ của .

      "Vân Ảnh, hết giờ làm rồi hả , à, đúng rồi, em mua cho . . ."

      "Bộp..." Tưởng Vân Ảnh giật lấy gói đồ to tướng trong tay , đồ rơi tứ tung .

      " làm gì thế? Ơ kìa! Bữa tối của em với mẹ. . ." Lương Tịnh Uy ngồi xổm người xuống nhặt đồ, hai cái nắp hộp bento bị bật ra, cơm và đồ ăn lẫn lộn cũng sao, mà còn dính vào đất.

      " xem việc tốt của làm này." Lương Tịnh Uy trừng mắt liếc cái, chỗ này giờ ăn được nữa rồi.

      "Em đâu vậy? Câu được kẻ ngốc nào mua cho em mấy thứ này thế?" Tưởng Vân Ảnh có đến lời xin lỗi, ngược lại còn thét to với .

      đợi từ lúc tan làm đến giờ, lại có thể đến giờ mới về? Thời gian dài chờ đợi cộng thêm thiên mã hành *, tưởng tượng lung tung, khiến mất lý trí, sợ chuyện Hạng Minh Lam cho trở thành , lại trở về làm nữ nhân viên tiếp rượu. Mải tức giận mà quên mất chuyện, nữ nhân viên tiếp rượu thể tan ca sớm như vậy, chắc phải đợi tới , hai giờ sáng mới đúng.

      * thiên mã hành (ngựa thần lướt gió tung mây) ý chỉ văn chương, thi ca phóng khoáng, câu nệ, ở đây là chỉ tưởng tượng quá mức phong phú, xa vời.

      " nổi điên gì vậy? Ai cho , em câu kẻ ngốc? Em chỉ dạo phố thôi." Lương Tịnh Uy cảm thấy mạc danh kỳ diệu, mới yên ắng được hai ngày, lại tới quấy rầy .

      *Mạc danh kỳ diệu: ý chỉ hiểu ra sao cả, khó hiểu

      " mình sao?" Tưởng Vân Ảnh tin.

      Tối hôm qua, tra xét cả buổi tối, vẫn tìm ra chủ nhân của biển số xe kia là ai? Điều này khiến có cảm giác thất bại. Nghĩ đến chơi cùng người đàn ông khác, làm cho người vẫn luôn cao quý kiêu ngạo như phải bực mình, cuối cùng lại đêm mất ngủ.

      Hôm nay lại càng tập trung làm việc, nôn nóng mong đến chiều, mới biết tan làm sớm. Nôn nóng muốn biết hành tung của , sớm mất bình tĩnh trước kia, thái độ tự nhiên cũng khống chế được .

      "Vớ vẩn, chứ em với ai?" Mất bữa tối, Lương Tịnh Uy trả lời rất hờ hững .

      " thể nào, ràng Lam muội với . . ."

      "Lam muội?" Lần đầu tiên Lương Tịnh Uy nghe thấy tên khác từ miệng , tựa như tin dữ dồn dập đến với , tác động mạnh mẽ mà mãnh liệt, tựa như muốn chọc cho tim thủng lỗ lớn mới chịu ngưng.

      Nhưng nhanh chóng áp chế cảm giác bối rối kia, đó là thể nào, hề có đạo lý. Nhất định là suy nghĩ nhiều quá. Nhưng hề giải thích, như thể xem Lam muội là bạn bè bình thường nhiều năm, khiến trái tim của lại nổi lên chút bất an.

      "Em cần quan tâm chuyện đó, em cùng người đàn ông khác khác ra ngoài sao?"

      Thái độ của như người gây lại chẳng hề dịu dàng, làm kinh hãi, nhưng cá tính chịu thua khiến cho Lương Tịnh Uy phản bác lại, mới có thể che dấu hoàn toàn kích động của mình.

      "Tưởng Vân Ảnh, cho dù trai của nhờ trông coi em, cũng nhất thiết phải như vậy chứ? Em ra ngoài với ai là quyền tự do của em, các ai có thể xen vào."

      " vậy tức là có?" Tưởng Vân Ảnh nheo mắt, thoạt nhìn cực kỳ nguy hiểm. Nhưng Lương Tịnh Uy cũng tức giận nên thể quản nhiều như vậy, buột miệng : "Có sao? sao? Em cũng tiêu tiền của ."
      Thái độ của thể ràng là cùng người đàn ông khác ra ngoài, nhìn túi lớn túi trong tay , người này nhất định có lai lịch. Lửa ghen đốt cháy hừng hực trong người, Tương Vân Ảnh mất khống chế kéo lại gần, nắm lấy mái tóc dài của kéo về phía sau, để gương mặt của ngước nhìn mình, chút kích động, môi phủ lên.

      "Ưmh. . . . . ." Lương Tịnh Uy giãy giụa, sức lực so với thắng nổi, chỉ có thể thuận theo .

      Sao có thể lớn mật như thế? Hôn như thể nụ hôn kết giao giữa tình nhân lâu năm, nhiệt độ này cùng kích tình quen thuộc như thế, kịch liệt như thế, khiến mê muội rồi. trợn to hai mắt nhìn , lúc này mới thấy trong tròng mắt lộ ra hai chữ thâm tình.

      ? Tình cảm lộ ra trần trụi trước mắt . Ba chữ kia khiến ngay cả chút dũng khí để hỏi cũng có, đầu óc hề quan tâm kinh hãi, hoàn toàn trống rỗng.

      Vừa chạm vào môi , Tương Vân Ảnh mất lý trí, chờ đợi ngày này lâu.

      Kề sát nụ hôn của , khó kìm lòng nổi, nhắm hai mắt lại, hưởng thụ chút ấm áp cùng ngọt ngào này. Đầu lưỡi thăm dò đôi môi , cường ngạnh muốn cạy mở hàm răng của , tiến vào trong khoang miệng ngọt ngào của . Mới đầu, thà chết theo, nhưng dưới sức lực hung hãn mạnh mẽ của , dần dần buông lỏng phòng ngự. Cuối cùng, cũng được nếm vị ngọt ngào trong miệng , đó là tư vị mà mong nhớ lâu.

      từng tưởng tượng tư vị này ở trong mộng, trong đầu vô số lần, nhưng khắc nào sánh được với lúc này, chắc cũng như , cũng lưu luyến ngọt ngào như thế. Chẳng qua là lúc đó cầm được tay , gần được cơ thể , mà giờ khoảng cách gần đến thế, nhưng nếu trái tim đó cũng là của , nguyện ý vì khắc ngắn ngủi này, mà trả cái giá đau đớn.

      "Đừng . . ."

      Ý thức của đều bị cảm giác tê dại chiếm hết, nhất thời thể tưởng tượng nổi sức mạnh kiên trì tiến vào trái tim phòng bị lâu của , chóp mũi ngửi thấy mùi xạ hương người , nghĩ, có lẽ chút tư vị đó thôi cũng đủ để thôi miên bất kỳ nào chăng? nhịn được, thân thể khẽ run, ngã vào vòng ôm của .

      Rất lâu sau, hai người mới tách ra.

      "Cái tên vô lại này," sau khi đầu óc tỉnh táo, lập tức nhảy ra xa , " cho qua đây nữa."

      " muốn qua, đương nhiên qua, bây giờ qua, có nghĩa là nghe lời em, hiểu chưa?" tuyên bố, trong lòng biết, phải có cảm giác với .

      "Sao lại dám hôn em? sợ em cho trai biết sao?"

      thờ ơ buông hai tay, "Em , tốt nhất là cho ấy biết, quấy rầy em, em xem ấy có thể lập tức trở về hay ."

      Trải qua nụ hôn kia, để tin chắc phải có chút cảm giác nào với , điều này khiến cho nhất thời có dũng khí, tiếp tục dây dưa với , lần này, làm đà điểu nữa, muốn làm thêm lần nào nữa.

      ", đáng ghét. . ." bí lời, có cách nào đôi co với , tài nào phủ nhận mới vừa rồi cũng mất khống chế, vỡ đê rồi biết làm sao, sợ đó là đón nhận tình cảm của .

      Né tránh tầm mắt nóng rực của , ngồi xổm người xuống nhặt túi đồ ăn lên.

      giữ lấy tay , ngăn cản , ra lệnh: "Đem vứt hết !"

      "Sao em phải nghe ?"

      " cho phép em nhận bất cứ thứ gì từ gã đàn ông nào khác, em muốn gì mua cho em." Những lời này thường , giống như là nguyện ý vĩnh viễn cưng chiều . Người đàn ông như vậy, còn do dự cái gì nữa?

      "Em chỉ cần mấy thứ này. . ." buột miệng, liền nghĩ đến có thể hôn , lập tức đổi giọng điệu, "Bữa tối của em với mẹ bị ngươi??? biến thành như vậy, lấy lên, chúng em làm sao mà ăn?"

      "Hai người ăn mấy thứ này sao?" Lúc này mới để ý, đó là hai hộp cơm thịt. Họ bây giờ thực khó khăn thế sao? Trước kia họ ăn toàn tiệc lớn, nhưng bây giờ. . .

      Lòng mềm nhũn, giọng ràng cũng mềm xuống, " đưa hai người đến chỗ khác ăn."

      " cần, em muốn nợ ."

      "Chúng ta lại quay lại vấn đề ban đầu sao? đây phải là nợ, là tự nguyện." Giọng bất đắc dĩ khiến lòng khẽ động, nơi cổ họng tài phát ra nổi câu, chỉ biết ngây người nhìn .

      " đưa hai người ăn." .

      "Mẹ có thói quen ăn bên ngoài." lấy cớ khước từ.

      " lên mời bác." vài bước, cảm giác được đuổi kịp, quay đầu lại cảnh cáo: " cho phép em nhặt mấy thứ đó!" vẫn cho rằng đó là của người đàn ông khác mua cho .

      "Ngu ngốc!" giọng thầm mắng, những thứ này là dùng chính tiền của mua, quên hôm nay phát lương sao? đứng tại chỗ , vẫn cứ ở sau lưng nhặt lên cái cà vạt màu xanh dương.

      Tâm trạng khi tìm được món quà cảm ơn này, vĩnh viễn bao giờ biết.
      Last edited by a moderator: 30/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 4.1

      "Phó tổng giám đốc, hôm nay chủ tịch và phu nhân trở về, muốn đích thân đón bọn họ sao?"

      Nghe vậy, Tưởng Vân Ảnh ngạc nhiên, ba mẹ tháng, thời gian trôi nhanh như vậy, cơ hội nắm bắt được trái tim còn có, thoáng chốc, năm năm trôi qua, trai về nước . . . ?

      "Ừ. . . Chuẩn bị xe cho tôi." Tưởng Vân Ảnh kìm hãm cảm giác buồn phiền. , chừng nào Tịnh Uy còn chưa có kết hôn, buông tay.

      "Vậy, còn hội nghị chiều nay?"

      "Đổi sang ngày mai, chiều nay, tôi đến văn phòng ."

      "Được."

      "Còn nữa, lưu ý đến điện thoại riêng của tôi. Nếu có nào tìm tôi, lập tức gọi điện thoại lại cho tôi." Ý của Tưởng Vân Ảnh là Hạng Minh Lam.

      " ?"

      "Đừng hỏi nhiều như vậy, nhớ là gọi điện thoại cho tôi ."

      "Vâng"

      Đường cái cạnh bệnh viện.

      " lên đâu, tránh cho Phó Viện Trưởng lại chèo kéo lời , em biết mới là thành nhất ."

      " thành ? Xì, là đầu heo có được hay ? Sớm biết giữ được bí mật rồi." Hạng Minh Lam nhìn cái, người này đúng là tự sướng.

      "Ai , dù sao chuyện Phó Viện Trưởng bị ung thư gan, cũng giữ hai tháng vậy. . . Đừng, em làm gì đấy?" Cổ Ký Dư gỡ bàn tay Hạng Minh Lam bịt miệng xuống.

      " chút ! Lỡ như y tá đẩy Phó Viện Trưởng ra tản bộ nghe được làm sao?"

      "Làm sao có thể?"

      Bọn họ có tiền giao trả tiền thuốc thang, làm sao có thể có y tá có lòng tốt như vậy được? Vả lại, đây là đường cái, người đến xe , ồn ào như vậy, nghe được mới là lạ.

      "Dù sao cẩn thận chút vẫn hơn."

      "Cho nên mới bảo lên. . . A, em nhìn gì vậy?" Cổ Ký Dư phất phất tay.

      Hạng Minh Lam đẩy ra, "Suỵt, đừng ồn ào. A, đó phải là Tưởng sao? Tưởng . . ."

      đột nhiên Đứng lại chỗ đèn xanh đèn đỏ tiếp theo cạnh xe ferrari chạy, cổ vừa dư nhất thời ngăn được, thể làm gì khác hơn là đuổi theo sau.

      " Tưởng, đợi chút . . ."

      "Lam muội? Sao em lại ở đây?" Tưởng Vân Ảnh bật đèn xi-nhan, chạy đến lối bộ bên cạnh dừng lại.

      Chờ Tưởng Vân ảnh dừng xe xong, Hạng Minh Lam liền vội vã chuyện, " Tưởng, định đâu vậy?"

      khéo! Lại gặp ở chỗ này, đây là phải gọi là hữu duyên thiên lý tới gặp nhau à? Tâm trạng của Hạng Minh Lam thực rất kích động.

      " định đến sân bay đón bố mẹ ."

      "Sân bay?" Giọng Hạng Minh Lam nghe có vẻ rất phấn khích, "Em phải có thể chung với sao? Ta còn chưa được đến sân bay nữa."

      "Em bận chuyện gì sao?" Tưởng Vân Ảnh liếc mắt nhìn mặt chàng trai phía sau cái, nghĩ rằng đó là bạn trai .

      " có việc gì, Cổ Ký Dư, thăm Phó Viện Trưởng, Tưởng đưa em về." Hạng Minh Lam hiển nhiên .

      "Cái gì? Em muốn cùng người này à?" Cổ Ký Dư trợn to hai mắt.

      "Đúng thế, Tưởng phải người xấu, em muốn đến sân bay xem chút." Hạng Minh Lam vòng qua ghế lái, chút gian xảo chạy đến bên cạnh chỗ ngồi cảu Tưởng Vân Ảnh, thái độ chủ động mặc dù khiến người ta ghét, nhưng cũng đủ khiến cho Cổ Ký Dư bất ngờ rồi.

      "Cậu yên tâm , tôi đưa ấy về ." Tưởng Vân ảnh cam đoan với Cổ Ký Dư.

      "Thấy chưa, Tưởng là người tốt?" Hạng Minh Lam khoe khoang với Cổ Ký Dư, bộ dạng như thể Tưởng Vân Ảnh là bạn trai .

      "Bye-bye!" Hạng Minh Lam phất tay về phía Cổ ký dư sững sờ, lại quay sang Tưởng Vân Ảnh : " Tưởng, mau lái xe !"

      biết có đúng là vì chưa bao giờ đến sân bay nên muốn để mở rộng tầm mắt mà hăng hái như vậy, hay là...

      Vừa đến sân bay, Hạng Minh Lam chạy thẳng tới khu đại sảnh nhập cảnh, xem ra giống bộ dạng chưa từng tới.

      " Máy bay của bố mẹ , tới rồi."

      "Vậy sao? Bọn họ thăm người em sinh đôi kia hả?" Hạng Minh Lam hỏi.

      "Em còn nhớ hả?"

      "Đương nhiên rồi, phải là chị Tịnh Uy thích trai sao." biết là vô tình hay hữu ý, mà Hạng Minh Lam lại thích đề cập đến chuyện này.

      "Ừ " Tưởng Vân Ảnh muốn nhắc lại, hết nhìn đông tới nhìn tây tìm bóng dáng cha mẹ, "A, nhìn thấy họ rồi." , nhưng bên cạnh họ có Lương Tịnh Uy cùng, Tưởng Vân Ảnh hơi bất ngờ, nhưng ảm đạm nhiều hơn.

      nóng lòng muốn biết tin tức trai như vậy sao? Vừa nghĩ như thế, lòng dạ lập tức bị chua xót lấp đầy.

      "Đâu? Ở đâu?"

      "Ở phía trước." Tưởng Vân Ảnh chỉ tay.

      Hạng Minh Lam lại nhanh tay nhanh chân chạy vội qua, "Chài bác trai, bác ."

      "Đây, người này là. . ." Tưởng Nghiễm Tuyên bị hạng Minh Lam làm sợ hết hồn.

      "Bác trai, bác , cháu tên là Hạng Minh Lam, là bạn của Tưởng, hôm nay tới đón máy bay của hai bác, hoan nghênh trở về nước." Hạng Minh Lam khom lưng cung kính .

      "À. Ra là vậy, a ha ha! Cháu là khách khí quá." Tưởng Nghiễm Tuyên , bởi vì là lần đầu tiên gặp mặt tự nhiên dồn hết chú ý lên , mà bỏ quên Lương Tịnh Uy quen thuộc lâu.

      "Hạng tiểu thư, cháu biết Vân Ảnh nhà bác từ lúc nào đó?" Con trai chưa từng đưa nào về nhà, hôm nay lại mang theo tới đón máy bay, Giang Yến Tinh rất nhanh liền nghĩ đến "Phía kia".

      "Bác , cháu và Tưởng quen biết lâu, là cháu ầm ỹ đòi tới đón hai bác, hai bác ngàn vạn lần đừng trách móc nhé!" Hạng Minh Lam bịa ra khi thấy Tưởng Vân Ảnh nhìn mình, nhưng mặt cũng biểu cảm gì nhiều lắm.

      "Làm sao có thể chứ? Bác vui mừng còn còn kịp nữa là ! Bác thấy cháu cũng đừng gọi chúng ta là bác trai, bác nữa, gọi bố Tưởng, mẹ Tưởng có vẻ thân thiết hơn đấy."

      "Bố Tưởng, mẹ Tưởng." Hạng Minh Lam phản ứng cực nhanh mà gọi tiếng, "Vậy hai bác cũng đừng gọi cháu là Hạng tiểu thư, cháu còn chưa đầy mười tám tuổi đâu, gọi cháu là Lam muội cũng được."

      "Được, được." Giang Yến Tinh cười nhìn hai người họ, lặng lẽ : "Ừ, rất xứng với nhau."

      Thời nay phải là có câu tuổi tác là vấn đề sao? Chúng thích là tốt rồi, bà phản đối.

      "Á, chị Tịnh Uy." Hạng Minh Lam nhìn Lương Tịnh Uy lời, đáy mắt thoáng qua chút gì đó.

      "Em cùng Vân Ảnh?" Lương Tịnh Uy tầm mắt lướt qua , nhìn lên gương mặt của Tưởng Vân Ảnh bình tĩnh dao động, cho dù là lời chưa ra miệng, biết đáp án này dĩ nhiên là khẳng định.

      "Ừ, là Tưởng chở em tới." Hạng Minh Lam lại liếc Tưởng Vân Ảnh cái.

      Lương Tịnh Uy nhìn đáy mắt hiểu, trong mắt chỉ có .

      thay đổi sao? Hóa ra, kiên trì của đến đây chấm dứt rồi, cho tới khi Lam muội đến . . . ? Lòng Lương Tịnh Uy thắt cái, vội vàng quay đầu chỗ khác thêm gì nữa.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4.2

      "Mẹ Tưởng, con thay mẹ xách hành lý." Hạng Minh Lam tự động nhận lấy túi xách của Giang Yến Tinh.

      "Được, cám ơn."

      "Ba mẹ, hành lý của hai người cứ giao cho con là được, chúng ta thôi!" Tưởng Vân Ảnh nhìn Lương Tịnh Uy cái sâu mới lên tiếng.

      "Được, chúng ta thôi! Lam muội, chúng ta cùng nhau trở về, mẹ Tưởng còn có rất nhiều chuyện muốn với con đấy!"

      "A? Tốt quá!" Hạng Minh Lam ngẩn người kinh ngạc, nhưng đồng ý rất nhanh.

      "Vân Ảnh, đừng quên gọi điện thoại bảo dì Lý bắt đầu chuẩn bị bữa ăn tối ."

      "Bố, dì Lý biết rồi."

      "Nhưng hôm nay chúng ta có Lam muội đến nữa!"

      "Bố Tưởng, Bố cần lo lắng cho con đâu, người nên ăn bữa ngon chính là hai người đấy." Hạng Minh Lam thân mật kéo tay Giang Yến Tinh, người ngoài biết còn tưởng rằng hai người là mẹ con.

      "Ăn bữa? Được, theo ý con ăn ‘ tấn ’." Tưởng Nghiễm Tuyên Hòa liếc nhìn Giang Yến Tinh cái. Con mắt Vân Ảnh tệ, Lam muội này cực kỳ đáng .

      "Đúng rồi, Tịnh Uy con cũng tới." Tưởng Nghiễm Tuyên .

      "Vâng. Bác trai."

      "Hôm nay Tịnh Uy muốn tham gia bữa tiệc sao? Làm phiền con tới đón ta ngại quá, nếu như con bận việc cứ ." Giang Yến Tinh trợn mắt nhìn chồng cái, ý bảo nên mời Lương Tịnh Uy về nhà làm khách.

      Thái độ này ràng là hoan nghênh, Hạng Minh Lam nhận thấy rất ràng.

      "Bác , con bận chuyện gì đâu." Lương Tịnh Uy vội vàng giải thích.

      Hạng Minh Lam để ý thấy chị Tịnh Uy hợp mẹ Tưởng, nếu như Giang Yến Tinh thích Lương Tịnh Uy, như vậy chị ấy và Tưởng đến với nhau, có phải càng có hi vọng hay ? thầm nghĩ.

      "Vậy sao? Con phải là ngày nào cũng đòi Shop¬ping, uống rượu . . ."

      "Mẹ, Tịnh Uy phải ngày nào cũng chơi như vậy, mẹ đừng hiểu lầm người ta." Tưởng Vân Ảnh thay Lương Tịnh Uy cãi lại.

      Nhưng những được lời tốt, lại càng làm tăng thêm bất mãn cho Giang Yến Tinh, " phải ham chơi như vậy, sao tiếp tục học chứ? Cũng suy nghĩ cho bố mẹ nó chút, bọn họ tuổi cũng đều lớn, chỉ có đứa con , sau này ai thừa kế tập đoàn Tất Thắng?"

      "Bác , con. . ." Bị hiểu lầm Lương Tịnh Uy muốn dùng hành động giải thích thay mình, nhưng có "nhân chứng" ở đây, có nỗi khổ khó .

      "Yến Tinh, mà ít hai câu, cho bớt phiền não, bà sao cứ phải bận tâm?" Tưởng nghiễm tuyên nghe được ít tin tức thị trường, ông đoán Tịnh Uy là có nỗi khổ khó , mà cũng phải là thực ham chơi.

      "Hừ, " Giang Yến Tinh kêu rên, lập tức nắm tay Hạng Minh Lam xoa , "Cũng là con khéo léo, con , con sao lại quen biết Vân Ảnh?"

      "Mẹ, hỏi nhiều như vậy làm gì?" Tưởng Vân Ảnh sợ hỏi hỏi lại, nhắc tới chuyện Tịnh Uy bị bắt vụ mại dâm. ho tiếng, "Lam muội, chuyện qua cũng cần nhắc lại."

      "À. . . Đúng rồi!" Hạng Minh Lam muốn làm cho Tưởng ghét, chỉ đành nghe .

      Vì vậy, sau hồi hỏi đáp ngắn gọn trong lúc chuyện phiếm, mọi người trở lại biệt thự nhà họ Tưởng.

      Bữa ăn tối kết thúc trong khí rất ấm áp, trong bữa tiệc, Hạng Minh Lam ngừng gắp thức ăn cho hai người nhà họ Tưởng, mình hầu như ăn gì, vì vậy sau khi ăn xong, bọn họ giữ lại kéo xuống ăn món điểm tâm ngọt cùng trái cây.

      Từ phòng ăn dời trận địa sang phòng khách, tiếp tục chủ đề còn dang dở.

      "Mẹ Tưởng, đây là áo bành tô mẹ mua ngoài đó ạ, là đẹp, mẹ là tinh mắt."

      "Hoàn hảo á..., mẹ chọn bừa ấy mà. . . Đúng rồi, Tịnh Uy, dây chuyền đó là Vân Kỳ nhờ chúng ta mang về đưa cho con, con cầm ."

      "Cám ơn bác ." Vân Kỳ với trong điện thoại, Lương Tịnh Uy cũng bất ngờ.

      "Lam muội, bởi vì biết có con, cho nên mang quà cho con, hôm nào mẹ Tưởng bù cho con." Giang Yến Tinh vỗ vỗ hạng tay Hạng Minh Lam, thái độ mến của bà vô cùng ràng.

      Lương Tịnh Uy nhìn vào đáy mắt, gì. Nếu là Lam muội thích Tưởng Vân Ảnh, đến lúc phải ! chấp nhận rời .

      Chỉ là, nếu tự nhận mình quan tâm, cớ sao lại bất an? Tim lại khó chịu, tựa như, tựa như còn là người Quản gia công của riêng nữa.

      "Mẹ Tưởng, cần đâu..., con cần quà gì cả."

      " cũng phải, nhưng nếu là Vân Ảnh đưa khác, đúng ?" Giang Yến Tinh giễu cợt .

      "Mẹ Tưởng, phải thế mà." Khuôn mặt nhắn của Hạng Minh Lam đỏ bừng lên.

      Giang yến tinh càng nhìn càng cao hứng.

      "Tịnh Uy, con và mẹ con vẫn khỏe chứ?" Tưởng Nghiễm Tuyên lúc này mới hỏi.

      "À?" Lương Tịnh Uy kinh ngạc, theo bản năng hướng về phía Tưởng Vân Ảnh nhìn.

      "Có gì khó khăn cứ mở miệng cho bác trai câu, biết ?"

      "Bác trai, có chuyện gì chứ? Bác đừng lo lắng chúng con." Mắt Lương Tịnh Uy rũ xuống, có chút khó chịu.

      "Đúng vậy, có chuyện gì chứ? Ông đúng là thương chăm lo quá đỗi rồi." Giang Yến Tinh chỉ trích .

      "Tốt nhất là có việc gì." Tưởng Nghiễm Tuyên , ngoài Lương Tịch Uy cùng Tưởng Vân biết chuyện ra, có ai để ý.

      "Ah, ba Tưởng, mẹ Tưởng, hai người bị chênh lệch múi giờ sao?" Hạng Minh Lam chen miệng .

      "Ở máy bay đều ngủ no rồi, có gì mà trở ngại chênh lệch chứ? Có điều ta nên trở về phòng để sắp xếp lại hành lý. Tịnh Siển, con có việc gì nữa cũng về sớm chút, để bà Trương tiễn con về." Giang Yến Tinh , bà muốn Hạng Minh Lam trước, ý tứ rất ràng, bà còn muốn để cho Hạng Minh Lam có thời gian ở bên Vân Ảnh.

      Lương Tịnh Uy vội đứng lên, "Bác trai, bác , vậy con quấy rầy nữa."

      "Được, bà Trương. . . . . ."

      "Mẹ, cần đâu, con đưa Tịnh Uy về." Tưởng Vân Ảnh liền đứng dậy, có lời muốn với .

      "Này Lam muội. . ."

      "Mẹ Tưởng, con xe buýt về là được rồi. Ở đây có xe buýt chứ?" Hạng Minh Lam đúng lúc .

      "Làm sao có thể để con xe buýt được? Vân Ảnh, con làm sao vậy?" Giang Yến Tinh cau mày.

      "Bác , Vân Ảnh, cần đau, tự con bắt tắc xi về, đưa Lam muội về ."

      Con nhà giàu đúng là có khác biệt, nhìn Lam muội quá mức tiết kiệm, trong lòng Giang Yến Tinh đối với Hạng Minh Lam thương xót khôn cùng, đối với Lương Tịnh Uy . . .

      " cần mà..., con có thể. . ." Mọi người đừng đẩy tới đẩy lui nữa.

      "Cả hai cùng lên xe, như vậy là được." Tưởng Vân ảnh mở miệng.

      "Vậy cũng tốt, Vân Ảnh con đưa Tịnh về trước, rồi đến Lam muội, tối nay cần quay về gấp đâu."

      Lương Tịnh Uy nhận thấy Giang Yến Tinh nhìn Tưởng Vân Ảnh nháy mắt, ý tứ ràng là tác hợp khiến cho cảm thấy thoải mái, nhưng lần nữa tự với mình, chuyện này liên quan đến đâu!

      Nếu nhờ vậy mà Tưởng Vân Ảnh ít đến làm phiền ..., cũng tốt. Nhưng. . . Như vậy chút tiếc nuối từ đáy lòng của cứ khó hiểu thoát ra, cái loại cảm giác bất an đó từ từ lan rộng trong lòng.

      "Mẹ Tưởng, mẹ gì vậy? Con với Tưởng phải là kiểu quan hệ ấy mà." Hạng Minh Lam đỏ mặt .

      càng phủ nhận càng lộ chân tướng, Giang Yến Tinh vì vậy mới tin lời .

      "Được rồi, thêm gì nữa dần dần , Vân Ảnh con đưa hai đứa về, lái xe cẩn thận." Tưởng Nghiễm Tuyên lên tiếng cắt lời bọn họ.

      "Bác trai, bác chúng con ạ." Lương Tịnh Uy nhìn họ gật đầu .

      "Vâng, tạm biệt ba Tưởng, mẹ Tưởng, hôm nào lại tới thăm hai người ạ." Hạng Minh Lam lễ phép quay qua cúi người chào họ, thái độ cung kính lễ độ, khiến người ta thể bới móc được chút bất kính nào.

      "Được, được."

      Cửa chính vừa đóng lại, Giang Yến Tinh : "Vân Ảnh cuối cùng có bạn , vậy tôi rốt cuộc có thể yên tâm."

      "Đúng vậy, Lam muội tính tình tệ, lại lễ phép, Vân Ảnh nhất định rất thích, nếu sao có thể đưa tới sân bay đón chúng ta được . . . ?"

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :