Kem Chống Muỗi Tự Nhiên Của Anh - Mèo Lười Ngủ Ngày (Đoản văn)

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Kem Chống Muỗi Tự Nhiên Của

      Tác giả: Mèo Lười Ngủ Ngày
      Số chương: 1
      Chuyển ngữ: Tàm Nguyệt
      Beta: Nhã Vy
      Thể loại: Đoản văn, tản văn, thanh mai trúc mã
      Nguồn raw: Tấn Giang
      Nguồn chuyển ngữ: Phong Tình Cung​


      Tháng bảy, những cơn mưa dai dẳng cứ liên tiếp rơi xuống.

      Sống ở nơi đồng bằng thấp trũng như thế này, cái nóng bức của mùa hè cũng khó nhịn đến nỗi đảo qua Thành Đô, và đó cũng là tiền đề cho mưa rơi rơi, cho trận trận gió mát, cho người dân thành phố đều vui mừng đến độ cười ra mặt.

      Chỉ có người mới từ trường đại học trở về, rỗi rãi ở nhà cho qua kì nghỉ như Hạ Vũ mà thôi.

      Hạ Vũ, Hạ Vũ, ràng là sinh vào ngày mưa mùa hạ, nhưng lại ghét mưa mùa hạ nhất, đúng, chính là mưa mùa hạ đấy!

      Ôi, có phải đây là kiểu trả thù nhỉ? Hạ Vũ nhìn chằm chằm tay, đùi lên biết bao nhiêu nốt sưng đỏ của mình mà buồn muốn chết. Bởi vì là người nhóm máu O, lại còn là trạch nữ tiêu chuẩn, da trắng nõn nên dường như máu Hạ Vũ ăn đặc biệt ngon. Mỗi lần đến mùa hè – mùa mà loại muỗi sinh sôi phát triển mạnh mẽ nhất Hạ Vũ cũng liền gặp họa.

      Bình thường là vì trời quá nóng, trong nhà hay mở máy điều hòa nên mấy con muỗi vì sợ lạnh mà dám bay vào phòng là chuyện may mắn vô cùng, nhưng vào mấy ngày trời mưa liên tiếp như thế này, khí mát mẻ nên dĩ nhiên là có lý do để mở điều hòa, việc này khiến Hạ Vũ rất là phiền não.

      “Ghét quá , là đáng ghét quá ! “

      Hạ Vũ ôm đầu gối, ngồi salon đá chân phát tiết tính khí tiểu thư của mình. Nhưng người đối diện vẫn quan tâm mà tiếp tục chìm vào trận đấu vòng loại World Cup chiếu tv.

      chết …. chết …. chết ngay !!!!”

      Hạ Vũ từ nhảy dựng lên, hận thể chỉ dùng cước để đạp người trước mặt bay ra ngoài. Đúng vậy, thứ khiến Hạ Vũ tức giận buồn bực, trừ con muỗi ra còn có người này — Tần Nhiên.

      Hai người cũng có thể coi là thanh mai trúc mã đấy nhỉ? Hạ Vũ chống nạnh, mắt trợn trắng, ai mà biết được? Dù sao kể từ khi bắt đầu có trí nhớ, người kia ở sát vách với nhà mình, từ mẫu giáo bắt đầu cướp khăn tay của mình, đến tiểu học lại kéo bím tóc, mãi cho đến năm đầu trung học lại cười nhạo thành tích tiếng của mình….

      Lên đại học vất vả lắm mới có thể tách ra, cuối cùng cũng có thể đạt đến cảnh giới “mắt thấy, tâm phiền”, nhưng kết quả lại là tới nửa năm, kì nghỉ hè cũng vừa mới bắt đầu, người nào đó lại bỗng dưng xuất trong phòng khách nhà . Còn đáng ghét hơn nữa là, tên chết tiệt này xông vào nhà cop chớ, lại còn lấy cớ khí lưu thông, ánh sáng quá mờ, vân vân và mây mây…rồi mở tất cả cửa sổ trong nhà ra, vì vậy, binh đoàn muỗi hùng hậu cũng bắt đầu hưởng thụ miếng thịt béo là Hạ Vũ chút kiêng kị.

      Tiếng nghiến răng ken két của Hạ Vũ càng ngày càng to, “Tần Nhiên, cậu nóng hả? Chúng ta đóng cửa sổ ?”

      Tần Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào tv như cũ, ngay cả mắt cũng thèm nháy cái, “Cậu ở nhà lúc nào cũng mơ màng buồn ngủ, chính là bởi vì thiếu dưỡng khí, mà thiếu dưỡng khí cũng là bởi vì khí được lưu thông, mà khí lưu thông chính là…”

      “Dừng!” Hạ Vũ thể nào chịu nổi tên Tần Nhiên, à , Đường Tăng này nữa, vùng đứng lên từ salon, rối rắm-ing, người này ở trước mặt người ngoài luôn tỏ vẻ đẹp trai phóng khoáng, lại còn thích đùa bỡn này nọ, nhưng khi đến nhà mình lại biến thành dáng vẻ bà thím kiêm người giám hộ vậy, phiền chết được, mùa hè chết tiệt, ngày mưa chết tiệt này chứ!!!

      Hạ Vũ nhượng bộ, “Được rồi, nhà tôi khí lưu thông, cậu trở về nhà xem đá bóng của cậu !” Chỉ cần đuổi người này là mình có thể yên lặng ngủ rồi?

      Ai ngờ Tần Nhiên hoàn toàn vẫn có cảm nhận được lệnh đuổi khách của chủ nhà, còn thản nhiên : “Ba mẹ và bác trai bác trước khi du lịch đặc biệt dặn dò rằng phải trông nom cậu, còn có,” Tần Nhiên hơi xoay người, dùng gương mặt đẹp trai nhìn Hã Vũ, lời tàn nhẫn:

      “Còn nữa, tôi ở đây, mình cậu có thể nấu cơm ăn sao?”

      “…….” Hạ Vũ trầm mặc, rồi lại trầm mặc, cổ lại bị muỗi xem như bữa ăn ngon mà ngấu nghiễn thưởng thức, đập chết con, Hạ Vũ cắn răng: “Nhưng cứ mở cửa sổ suốt như vậy, cậu sợ muỗi sao?”

      Nghe vậy, Tần Nhiên lộ ra nụ cười ác quỷ tà ác, rồi gằn từng chữ: “, có cậu là cái vợt muỗi thiên nhiên ở đây, cho tới giờ vẫn chả có con muỗi nào dám cắn tôi cả.”

      Hạ Vũ nổi đóa, tức đến nội thương đầy người, nhưng kết quả là vẫn phải thỏa hiệp…

      Vì vậy, dưới thỏa hiệp ở , Tần Nhiên mới buông tha cho trận bóng đá để làm cơm, còn Hạ Vũ hả… tiếp tục nằm ghế salon vừa giả chết kiêm thêm làm thức ăn ngon cho lũ muỗi.

        ——————————— Truyện ngắn cũng có thể có phân cách tuyến~~~ ————————————

      Nửa giờ sau , Tần Nhiên bưng thức ăn từ phòng bếp ra , Hạ Vũ cũng cầm điện thoại di động cúp điện .

      Cái mùa hè này, là làm cho người phiền muộn nha. Hạ Vũ uể oải ngẩng đầu nhìn Tần Nhiên, “Tôi muốn ăn, quay về nhà ngủ tiếp lát đây,”

      “Này ___”

      Nghe tiếng kêu, Hạ Vũ quay đầu theo bản năng, chỉ thấy Tần Nhiên cười vênh váo, “ phải là cậu muốn giảm cân sao?”

      “Ừ…hả?”

      ăn no, làm sao có sức giảm cân đây?”

      “…..” Hạ Vũ siết tay thành nắm đấm, đôi mắt vô thần dần dần phát ra tia sáng.

      “Còn nữa, cây vợt muỗi như cậu mà ăn cơm, mùi đương nhiên còn thơm nữa, vậy mấy con muỗi tôi nuôi phải làm sao bây giờ?”

      “Tần Nhiên, cậu là tên đần thối!!!” Hạ Vũ gào lên như sư tử Hà Đông, người này ràng là trời sinh hợp với mình, hay là, à , chắc chắn là cậu ta cười nhạo mình đúng ? Đúng rồi, chỉ mấy tháng trước, Hạ Vũ còn báo tin mừng cho Tần Nhiên qua điện thoại rằng có người để thích rồi. Đối phương cao lớn tuấn như ánh mặt trời rực rỡ, còn là nhà vô địch bơi lội của trường, vì để làm cho mình xứng đôi với chàng bơi lội đẹp trai, Hạ Vũ liền la hét muốn giảm cân, còn mong đợi rằng mình có thể mặc bikini sexy để tỏ tình vào ngày nào đó, nhưng ngay khi Hạ Vũ còn mỗi ngày cố gắng giảm cân, ăn uống khắt khe, ngày ngày la hét “ ăn no sao có thể giảm cân”, đối phương cũng có bạn mất rồi.  

      Hạ Vũ ăn nữa, lại quay trở về nằm salon, thở dài: “Vừa rồi bạn học gọi điện thoại rằng bạn của ấy rất đẹp, vóc người cũng rất tốt, người còn phảng phất mùi nước hoa cao cấp.”

      Dứt lời, Hạ Vũ cũng đợi Tần Nhiên trả lời vừa miễn cưỡng lật người vừa lẩm bẩm: “Trước kia ấy cũng , mùi nước đuổi muỗi người tôi cũng rất thơm mà! Tại sao lại ai thích mùi này chứ?”

      Tần Nhiên , chỉ lấy chén đũa ra rồi vỗ đầu Hạ Vũ như xoa mèo con: “Có lẽ…cũng có người thích đó.”

      “Hả?” Hạ Vũ nghiêng đầu, lông mày Tần Nhiên cũng nhướn lên, “ phải ngày kia có giải bơi lội nam sao?”

      Nghe lời này, đôi mắt sáng ngời của Hạ Vũ lại ảm đạm, đúng rồi, cũng bởi vì nguyên nhân này nên nhận điện thoại mới thất hồn lạc phách. lại lộ ra việc mạnh mẽ, mà lại chỉ tổ nhìn hai người kia em em, ân ân ái ái.

      Vừa nghĩ đến việc người đẹp lau mồ hôi cho nhà vô địch bơi lội, Hạ Vũ phát bực.

      “Âyz…rốt cuộc phải làm sao bây giờ?” Có nên hay là , chuyện này còn khó hơn là lựa chọn giữa việc ăn cơm hay giảm cân nữa.

      Tần Nhiên bắt đầu cười nhạo, “Nể tình bạn nhiều năm của chúng ta, tôi giúp cậu chuyện này.”

      “Hửm?”

      “Giới thiệu bạn trai cho cậu, cậu nhất định thấy người đó sau giải đấu.”

      Hạ Vũ cố mở to mắt, mắt cũng bắt đầu lóe sáng, “Có ? ấy có đẹp trai hơn nhà vô địch bơi lội ?”

      “Ừ.”

      “Có chói chang như ánh mặt trời hơn ta ?”

      “Có.”

      “Có…”

      “Cậu có phiền hay thế?” Tần Nhiên khoanh tay, muốn mắng thêm mấy câu bỗng nhiên lại thấy đối phương tay chống cằm, vẻ mặt bắt đầu trầm tư: “Nhưng mà Tần Nhiên này, lỡ tớ vừa mắt đối phương làm sao bây giờ?”

      Tần Nhiên: “……. Cái này đối phương nên mới phải.”

      —————————— Đường phân cách ngắn lại xuất lần nữa ~~~ ————————————

      3 ngày sau, câu lạc bộ bơi lội .

      Hạ Vũ vì để tăng thêm điểm cho bản thân nên trước khi ra khỏi nhà cố ý chọn chiếc váy liền màu trắng, gấu váy là đường viền hoa đẹp mắt, trước ngực là nơ con bướm màu đen, hợp với làn da trắng nõn và đôi mắt đen nhánh của Hạ Vũ, tuy đơn giản nhưng lại vẫn mất vẻ đẹp.

      Lúc này, Hạ Vũ trốn trong góc râm mát mà ông mặt trời chiếu tới, hết nhìn đông lại đến nhìn tây, cho nên mới mùa hè thể nào chung sống được với mình, mấy ngày trước khi còn ăn dầm nằm dề ở nhà lại thấy đâu, nay vừa mới bước chân ra khỏi cửa thấy ông mặt trời điên cuồng tỏa nắng rồi.

      Hạ Vũ suy nghĩ vẩn vơ đôi giày da liền rơi vào đáy mắt. theo đôi chân dài, Hạ Vũ ngước đầu lên nhìn

      “Tần Nhiên?” Hạ Vũ nghiêng đầu, thần thần bí bí nhìn bốn phía chút, “Này, cậu giới thiệu ai cho tớ thế?”

      Tần Nhiên mím chặt môi, mũi cũng nhăn lại, khóe mắt cong lên thành đường cong hài hước, mặt như “Cậu mù à?”

      Dừng lại chút, Hạ Vũ hình như hơi hơi hiểu được lại lập tức há to mồm, “ —- phải —–chứ” Nào có ai lại tự giới thiệu mình thế này chứ?

      Tần Nhiên như hiểu suy nghĩ trong lòng Hạ Vũ nên liền dịu dàng vò vò mái tóc , “Ngốc, thế này sau này kết hôn mất tiền bà mối đâu.”

      “Nhưng mà…”

      Hạ Vũ còn muốn thêm điều gì, nhưng Tần Nhiên bá đạo nắm tay vào bên trong: “Tôi làm sao có thể đần đến nỗi nhường cây vợt muỗi thiên nhiên này cho người khác đây?”

      Em ấy hả, từ mười mấy năm trước trở thành hàng hóa bị tôi mua đứt rồi!

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :