Kẻ đầu tiên phải chết- James Patterson(Trinh thám)(Best seller)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 77


      - “ ta như thế là có ý gì? Chessy Jenks hỏi chồng đầy bối rối sau khi hai thanh tra cảnh sát rời khỏi ngôi nhà.


      Jenks gạt ta sang bên. Ông ta bước nhanh về phía những tấm cửa kiểu Pháp lớn dẫn ra ngoài phía biển Thái Bình Dương.


      - Những kẻ ngu ngốc, ông ta lẩm bẩm. Những kẻ nghiệp dư. Chúng nghĩ là chúng dính đến ai chứ?


      Ông ta cảm thấy nóng rát như kim chích chạy khắp qua vai và lưng. Chúng là những kẻ ngu ngốc, óc tí hon. Những kẻ ngu đần. Đó là lý do tại sao chúng là cảnh sát. Nếu chúng có chút trí não, chúng làm những việc mà ông ta làm. Sống cao của Thái Bình Dương.


      - Đó là lý do tại sao chúng đào xới những nền đất, nơi để cho những tên cớm cảm thấy thoải mái. Ông ta điên cuồng đáp lại.


      Chessy cầm bức ảnh cưới từ bàn cà phê lên và đặt chúng trở lại đúng chỗ của nó.


      - Bây giờ làm gì, Nick?


      Tại sao ta luôn dồn ông ta? Tại sao ta luôn cần biết?


      ta đến, nhìn ông ta với đôi mắt nhẫn nại và trong sáng đó.


      Như thường lệ, cơn thịnh lộ của ông ta dâng lên trong nháy mắt.


      Ông ta thậm chí nhận ra rằng ông ta đánh ấy.


      Chỉ đơn giản là cánh tay ông ta đánh và Chessy bị nhã sóng soài sàn nhà và cái bàn tre đó có những bức ảnh đổ xuống và ấy ôm miệng.


      Ông ta quát:


      - biết lúc nào phải tránh xa tôi sao? cần gì, tấm bản đồ chỉ đường sao?


      - Ừ … Nick, Chessy . phải ở đây … phải bây giờ.


      - phải ở đây cái gì? – ông ta hét lên. Ông ta biết rằng ông ta quát tháo và mất tự chủ. Người làm có thể nghe thấy.


      - Em xin , Nick – Chessy và lết dậy khỏi sàn nhà. Susan đến ngay bây giờ. Chúng ta ăn trưa.


      Chính việc Chessy chỉ có thể ngồi đó và trách cứ ông ta càng làm cho ông ta thực nóng nảy hơn. ta nhận thấy ta thực là ai chưa? Chỉ là người đàn bà tóc vàng hoe nào đó với những vết tàn nhang mà ông ta chọn ra từ đàn súc vật vô danh và biến thành món quà của Chúa dành cho Martha Stewart mà thôi.


      Ông ta ghì chặt ta trong tay và kề mặt ông ta sát đôi mắt sợ hãi xinh đẹp của ấy.


      - Hãy .


      Cánh tay giữ ta rung lên. dòng nước mũi xíu chảy ra từ mũi ấy.


      - Chúa ơi, Nick …


      Đó là điều ông ta thích, sợ hãi của ta với ông ta, dù ấy bao giờ thể nó trước công chúng.


      - Ta là hãy Chessy. Ông ta vặn tay ta ra sau lưng.


      Giờ đây ta thở cách lặng nhọc, mồ hôi xuất dưới chiếc áo phông của ta. Bộ ngực của ta nhô ra. Khi ấy nhìn chừng chừng lại ông ta với kháng cự nhoi, ông ta vặn tay ấy chặt hơn, thọc sau những ngón tay của ông ta vào cánh tay của ta. Ông ta xô ấy về phía giường, đôi chân trần của ta bước lảo đảo.


      Từ trong phòng ông ta đóng sầm cửa.


      Tên cớm chỉ huy nghĩ mình là ai mà đến đây và buộc tội ông ta như vậy. Trong bộ quần áo của hãng Gap rẻ tiền… Đúng là con chó cái láo xược.


      Ông ta nhét Chessy vào phòng quần áo của ấy. Trong đó tối tăm. Chỉ có bóng tối và những tiếng khóc nức nở cùng mùi nước hoa tỏa khắp nơi của ấy. Ông ta đẩy Chessy úp mặt vào tường, chà xát người mông ta.


      Ông ta kéo chiếc quần soóc thể dục của Chessy xuống, cùng với chiếc quần lót.


      - Làm ơn , Nicky – ấy khóc.


      Ông ta tìm thấy nơi quen thuộc nơi đôi mông bé của ấy rẽ ra. Cái của ông ta cứng lên và ông ta đẩy mình sâu vào trong.


      Ông ta tự điều khiển mình bên trong Chessy.


      - Hãy – ông ta thở hổn hển. biết làm thế nào để dừng việc này lại mà. Hãy .


      - Cắt … - cuối cùng ấy thầm.


      Giờ đây ta thích việc này, như vẫn thế. Nó tệ mà tuyệt. Cả hai người họ đều muốn và thích việc này. Ông ta luôn làm chúng cách hoàn hảo.


      - Cắt …, ta thút thít. – Cắt … cắt … Đó có phải là điều muốn , Nick?


      Đúng, đó là phần những điều ông ta cần. Đó là tất cả những gì ông ta mong đợi ở Chessy.


      - Em thích điều này, Chessy – ông ta thầm lại với ta – Đó là lý do tại sao em ở đây.





      Chương 78


      Chúng tôi theo dõi sát sao mọi cử động của Jenks với đội trinh sát trong ba chiếc xe ô tô. Nếu ông ta có bất kỳ cử động để quẳng khẩu súng , chúng tôi biết. Nếu ông ta định giết người lần nữa, chúng tôi hy vọng có thể ngăn cản ông ta. cần biết ông ta thông minh đến đâu, tôi biết liệu ông ta có thể thực vụ sát hại nữa trong lúc này như thế nào.


      Tôi muốn chuyện với ai đó – người biết ông ta, người có thể sẵn sàng chuyện. Raleigh nhắc đến người vợ cũ, đến tiền sử bạo lực giữa họ. Tôi cần phải chuyện với bà ta.


      khó để lần theo dấu vết của Joanna Jenks. Bây giờ là Joanna Wade. Tìm kiếm trong các tệp dữ liệu của cảnh sát thấy có tên thời con của bà ấy được ghi lại như phần của vụ thưa kiện về chuyện gia đình mà bà ta đâm đơn kiện ra tòa chống lại chồng bà ta nhiều năm trước. Có Joanna Wade sống ở số 115 đường Filbert đồi nước Nga.


      Đó là ngôi nhà làm bằng đá vôi ở phần dốc nhất của ngọn đồi. Tôi nhấn chuông và tự giới thiệu mình với người coi nhà ra mở cửa. ấy cho tôi biết rằng Wade ở nhà.


      - luyện tập, ấy . Phòng tập Vàng đường Union.


      Tôi tìm thấy phòng tập đó gần góc giữa quầy Starbucks và siêu thị của Alfredson. Tại bàn lễ tân, nhân viên có nước da nâu sẫm, tóc buộc cao cho tôi biết Joanna ở phòng tập C.


      Khi tôi hỏi Joanna Wade trông như thế nào, nhân viên cười.


      - Tóc vàng. Và người cân đối.


      Tôi thơ thẩn, và qua cánh cửa sổ quan sát lớn, tôi thấy lớp tập Tae-Bo trong phòng tập C. Khoảng tám người phụ nữ toát mồ hôi trong bộ quần áo bó và những chiếc áo ngực đá chân theo kiểu võ karate trong tiếng nhạc lớn. Bất kỳ ai trong số những người phụ nữ đều trông như thể ấy có thể quăng kẻ khả nghi chống cự vào tường, rồi xua chiếc xe tuần tra của cảnh sát về khu để xe với hơi sức thừa thãi.


      Chỉ có người tóc vàng đứng phía trước. Gọn gàng, như tạc, tung chân cách chắc chắn và hầu như chẳng đổ mồ hôi chút nào. Đó là lớp của ấy.


      Tôi quanh quẩn cho đến khi ấy tan lớp và hầu như cả lớp ra. ấy lấy khăn lau mồ hôi mặt mình.


      - Quả là phòng tập luyện lớn, tôi khi về phía tôi.


      - Phòng tập tốt nhất ở vùng Vịnh đấy. đến để đăng ký à?


      - Có thể. Nhưng trước tiên tôi nghĩ tôi có thể hỏi vài câu hỏi .


      - Hãy gặp Diane ở phía trước. ấy có thể với mọi thứ có liên quan.


      - Tôi về Tae-Bo. Tôi giơ cho ấy xem thẻ ngành của mình. Tôi về Nicholas Jenks.


      Joanna nhìn tôi chằm chằm, hất mái tóc buộc cao màu vàng khỏi vai cho mát cổ. ấy cười khẩy.


      - Ông ta làm gì, bị bắt quả tang ăn trộm trong những cuốn sách của chính mình khỏi hiệu sách Stacey ở trung tâm thành phố sao?


      - Chúng ta có thể chuyện chứ? – tôi .


      nhún vai và dẫn tôi tới khu vực sửa chữa để trống.


      - Vậy tôi có thể điều gì với về Nick mà thể tìm thấy từ vạt áo khoác của ông ta đây?


      - Tôi biết chuyện này lâu rồi, tôi – nhưng từng làm vụ kiện về chuyện gia đình chống lại ông ta.


      - Nghe này, vì công việc giấy tờ theo kịp, nên tôi bỏ vụ kiện đó rồi.


      Tôi lại nhìn thấy sợ hãi trong giây lát ở ấy.


      - Nhìn này, tôi cách thành thực – ai cố khơi lại vết thương cũ của cả, Wade. Tôi chỉ muốn biết về người chồng cũ của mà thôi.


      - Lại về những thủ thuật cũ của ông ta ư?


      Tôi có thể nhận thấy ấy đánh giá tôi. Liệu tôi là đồng minh hay kẻ thù? Rồi ấy thở dài chấp nhận và nhìn thẳng vào tôi.


      - Nếu ở đây vì Chessy, tôi từng cảnh báo ấy. Ông ta là kẻ ghê rợn như cái cách ông ta đánh đập tôi. Ông ta gây ra nó như thế nào, tôi viết cho ấy, Jo (tên thân mật của Jessy) ấy. ấy gợi cảm hứng cho tôi. bao giờ đọc những cuốn sách của ông ấy chưa, Thanh tra? – hỏi – ấy phải động viên ông ấy bằng cách làm việc trong khi ông ấy ra ngoài và tự mình tìm kiếm, đúng ? ấy phải đọc những bản nháp của ông ấy, giải tỏa những cơn thịnh lộ khi ông ấy bị từ chối, hàng đêm với ông ấy rằng ấy tin ông ấy biết bao. có biết ông ấy gặp ta ở đâu ? Ở phòng hóa trang tại Entertainment Tonight – Giải trí tối nay đấy.


      - Điều tôi hỏi , Wade, đó là chuyện Nicholas Jenks là kẻ bạo lực như thế nào? Tôi .


      ấy ngừng lại, nhìn tránh chỗ khác. Khi quay mặt lại, mắt ấy ngấn lệ như thể ấy sắp khóc.


      - biết đấy, đến đây sau thời gian và làm cho tôi phải trải qua chuyện này lần nữa. muốn tôi gì ư? Rằng mẹ ông ấy thương ông ấy ư? Rằng ông ta là người đàn ông say xỉn, nguy hiểm sao? Cuộc sống với Nick … quá khó khăn. Ông ta giam cầm thứ gì đó và chỉ có Chúa biết khi nào nó thoát ra được. Tôi tự hỏi. Tại sao? Tôi làm gì? Tôi chỉ là đứa trẻ.


      Đôi mắt ấy long lanh ngấn lệ.


      - Tôi xin lỗi, tôi thực cảm thông với ấy. Cho cả hai người vợ của Jenks. Tôi thậm chí thể tưởng tượng được việc tỉnh dậy và phát ra mình kết hôn với người như ông ta ra sao.


      - Tôi cần phải hỏi. Liệu có lúc nào mọi thứ với người chồng cũ của mạnh mẽ và trở nên nghiêm trọng hơn ?


      ấy nhìn tôi đầy kinh ngạc.


      - Chessy vẫn ổn chứ, Thanh tra?


      - Chessy vẫn ổn. Tôi gật đầu, nhấn mạnh rằng tôi cảm thấy có những người khác hoàn toàn ổn.


      ấy chờ tôi nháy mắt đùa bỡn. Khi tôi làm như vậy, ấy nở nụ cười ủ rũ.


      - Vậy tôi đoán là chúng ta về chuyện nghiêm trọng hơn nhiều so với chuyện chôm chỉa cuốn sách từ hiệu sách Stacey đúng ?


      Tôi lại gật đầu. Giờ đây, giữa phụ nữ với nhau, tôi :


      - Tôi cần hỏi câu hỏi quan trọng, Wade.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 79


      Điều tôi hỏi Joanna Wade là liệu Nicholas Jenks có khả năng là kẻ sát nhân .


      Tôi thể cho ấy biết lý do, nhưng cũng chẳng hề gì. Joanna là người hiểu nhanh. Nhìn ánh mắt ấy tôi thấy ấy bị sốc. Khi ấy dịu , tôi quan sát ấy trải qua cuộc đánh giá đầy suy tư.


      Cuối cùng, nhìn tôi và hỏi lần nữa:


      - bao giờ đọc những cuốn sách của ông ấy chưa, Thanh tra?


      - Tôi đọc cuốn mê hoặc định mệnh. cuốn khó đọc.


      - Ông ấy sống với những nhân vật đó, Thanh tra ạ. Đôi khi tôi nghĩ ông ấy quên mất rằng nó là việc duy nhất ông ấy làm để kiếm sống.


      Tôi thấy ánh mắt tự xét trong mắt ấy. Tôi cúi sát ấy hơn.


      - Tôi muốn làm tổn thương . Nhưng tôi phải biết.


      - Ông ta có thể giết người ư? Liệu ông ấy có khả năng là kẻ sát nhân ? Tôi biết ông ta có khả năng hạ thấp người khác. Đó là giết người ư? Ông ta là người mà người ta gọi là kẻ ác dâm. Cha ông ta đánh mẹ ông ta trong phòng ngủ như kẻ bị kích thích tình dục. Ông ta giày vò kẻ yếu đuối. Đúng thế, Nicholas Jenks lừng danh làm nhục tôi … Nhưng hãy để cho tôi cho điều tồi tệ nhất, điều hết sức tồi tệ. Ông ta bỏ tôi, Thanh tra ạ. Tôi bỏ ông ấy!


      Joanna ngả về phía sau và nở nụ cười thương xót với tôi.


      - Tôi nhìn thấy Chessy vài lần. Tại những bữa tiệc trưa, những buổi biểu diễn. Thậm chí chúng tôi còn chuyện với nhau chút. Ông ta thay đổi. ấy biết đích xác những gì ấy chịu đựng. Nhưng đó là điều chúng tôi thể chia sẻ. Tôi nhìn thấy nỗi sợ hãi. Tôi biết nó như thế nào. Khi ấy nhìn vào gương, ấy còn nhận ra con người vốn có của mình nữa.


      Máu tôi sôi lên đến đỉnh. Qua bề ngoài cứng cáp, tôi nhìn thấy con người vốn có của Joanna Wade – trẻ trung, ham thích, bối rối.


      Tôi cầm tay ấy. Tôi có câu trả lời của mình. Tôi đóng tập tài liệu của mình vào, chuẩn bị đứng dậy Joanna làm tôi ngạc nhiên.


      - Tôi nghĩ đó là ông ta nhưng chắc chắn lắm. Nhưng tôi nghĩ đến Nick khi tôi nghe về những vụ án khủng khiếp đó. Tôi nghĩ đến cuốn sách của ông ta, và tôi “Đó có thể là ông ta”.


      Tôi cắt ngang Joanna.


      - Sách gì cơ?


      - Cuốn đầu tiên ông ta viết là cuốn Mãi mãi là dâu. Tôi nghĩ cuốn sách đó là điều đưa đến đây, thứ gắn ông ta với những vụ giết người đó.


      Tôi nhìn ấy chằm chằm, lúng túng:


      - về chuyện gì vậy?


      - Tôi vừa nhớ ra nó. Ông ta viết nó trước khi chúng tôi gặp nhau. Tôi chỉ may mắn được góp phần vào cuốn sách được xuất bản thứ hai thôi, cuốn mà tôi được cho biết là gần đây ông ta bán được hai triệu. Nó viết về sinh viên luật phát ra vợ mình ngủ với người bạn thân nhất của ta. ta giết cả hai người. Và chuyện đó trở thành hành vi bạo lực.


      - Hành vi gì? – Tôi hỏi. Điều ấy sau đó khiến tôi há hốc miệng.


      - ta khắp nơi giết các dâu và chú rể. Rất giống với những gì xảy ra.





      Chương 80


      Đó là phần của câu đố mà tôi cần. Nếu Jenks dự tính trước những tội ác này, dựng chúng trong cuốn sách đầu tiên nào đó, là thông tin đáng tin cậy. còn là suy diễn nữa. Cùng với tất cả những điều chúng tôi có khác, chúng tôi chắc chắn tóm được ông ta.


      - Tôi có thể tìm cuốn sách đó ở đâu? Tôi hỏi.


      - Nó hay lắm và chưa từng được xuất bản. Joanna Wade đáp.


      Mọi dây thần kinh trong người tôi chết lặng .


      - có bản sao nào ?


      - Hãy tin tôi, nếu tôi có, tôi đốt nó từ nhiều năm trước rồi. Nick có người đại diện trong thành phố, Greg Marks. Ông ta bỏ ông ấy khi ông ta thành công. Nếu có ai đó có nó, người đó là ông ấy.


      Tôi gọi cho Greg Marks từ trong xe. Giờ đây tôi thực ngâm nga. Tôi thích việc này.


      Nhân viên trực tổng đài kết nối cho tôi và sau bốn tiếng chuông, cuốn băng trả lời lên tiếng: “Bạn liên lạc với Greg Marks …”. Tôi co rúm người lại vì thất vọng. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt.


      cách miễn cưỡng, tôi để lại cho ông ấy số điện cầm tay của tôi. “ vấn đề khẩn cấp”, tôi . Tôi chuẩn bị với ông ấy lý do tôi gọi giọng cắt ngang cuốn băng “Greg Marks đây”.


      Tôi giải thích rằng tôi cần gặp ông ấy ngay lập tức. Văn phòng của ông ấy quá xa, tôi có thể ở đó trong vòng mười phút nữa.


      - Tôi có cuộc hẹn tại One Market lúc 6 giờ 15, người đại diện cộc lốc đáp. Nhưng nếu có thể đến đây…


      - Ông phải ở đó, tôi với ông ta. Đây là việc của cảnh sát và nó rất quan trọng. Nếu ông rời khỏi đó, tôi bắt ông!


      Greg Marks làm việc cách xa ngôi nhà đá nâu của ông ta, ở gác xép tầng ba ở Những đỉnh Thái Bình Dương với phần quang cảnh của cây cầu Cổng Vàng. Ông mở cửa ra vào với dè dặt đầy nghi ngờ. Ông thấp, đầu hói dần, ăn mặc lịch , cái áo vải hoa được đính cúc đến tận cổ.


      - Tôi e rằng mang đến đề tài phổ biến với tôi nữa, Thanh tra ạ. Nicholas Jenks còn là khách hàng của tôi trong sáu năm qua. Ông ta rời bỏ tôi từ cái ngày Sợi dây bắt chéo thành công trong danh sách những tác phẩm bán chạy nhất của tờ Thời .


      - Hai người vẫn liên lạc với nhau chứ? – Tôi muốn chắc chắn rằng mọi điều tôi hỏi ông ấy đến tai Jenks.


      - Tại sao? Để gợi lại cho ta chuyện tôi chăm sóc cho ta trong suốt những năm ta chỉ có thể sử dụng danh từ với tính từ, về chuyện tôi nghe những cuộc gọi ám ảnh nửa đêm của ông ta ra sao và việc đánh gục cái tôi khổng lồ thế nào à?


      - Tôi ở đây vì tác phẩm Jenks viết từ rất sớm – tôi xen vào, trước bất kỳ cuốn sách thành công vang dội nào. Tôi chuyện với vợ cũ của ông ta.


      - Joanna ư? – Marks kêu lên kinh ngạc.


      - ấy ông ta viết cuốn sách chưa từng được xuất bản. ấy nghĩ nó được gọi là Mãi mãi là dâu.


      Người đại diện gật đầu.


      - Đó là nỗ lực thành công đầu tiên. có sức mạnh trần thuật thực . thực là tôi chưa bao giờ gửi nó cả.


      - Ông có bản sao nào ?


      - Tôi gói nó lại và gửi trả ta ngay khi tôi giở đến trang cuối cùng. Dù sao, tôi nghĩ là ta giữ lại. ta nghĩ cuốn sách là kiệt tác ở dạng tiềm .


      - Tôi hy vọng tôi phải nhờ qua ông ta, tôi tiết lộ nguồn cơn quan tâm của tôi.


      Tôi nghiêng người về phía trước.


      - Làm thế nào tôi có thể chạm tay vào bản sao của cuốn tiểu thuyết đó, mà phải trực tiếp qua Jenks.


      - Joanna giữ nó sao? – Marks cọ ngón tay vào thái dương của mình. Jenks luôn mắc chứng hoang tưởng rằng mọi người xâu xé ta. Có thể ta đăng ký bản quyền tác giả cho nó. Tại sao kiểm tra việc đó nhỉ?


      Tôi cần ai đó thực việc này.


      Tôi cần làm nó với các của mình.


      - có muốn nghe điều thực rùng rợn về Jenks ? – Người đại diện bổng .


      - Ông làm ơn hãy .


      - Đây là ý tưởng cho cuốn sách mà ta luôn muốn viết. Nó về tiểu thuyết gia bị ám ảnh – kiểu tiểu thuyết mà Stephan King viết rất tốt. Để viết cuốn sách hay hơn, cuốn sách vĩ đại, ta thực phải giết người để xem việc đó như thế nào. Hoan nghênh đến với bộ óc kinh khủng của Nicholas Jenks.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 81


      Đây là lý do tại sao tôi trở thành thám tử điều tra án mạng. Tôi trở về văn phòng của mình, đầu óc quay cuồng với việc làm thế nào để đặt tay vào cuốn sách thất lạc kia khi việc gây chấn động diễn ra.


      Đó là McBride.


      - ngồi chứ? – ta hỏi như thể sắp nổ phát súng kết liễu ai đó và làm tôi phải ngã bổ chửng vì kinh ngạc. Nicholas Jenks ở đây, tại Cleverland. Buổi tối có vụ giết người ở Hall of Fame. Gã đáng ghét đó ở đây.


      Jenks dối vào thẳng mặt tôi. ta thậm chí còn chớp mắt.


      Giờ , người đàn ông danh tính ở Hall of Fame rốt cục là ông ta. Ông ta có bằng chứng ngoại phạm.


      McBride giải thích người của ta lùng sục các khách sạn địa phương như thế nào. Cuối cùng, họ phát ra rằng Jenks ở tại Westin, và ngạc nhiên, ông ta đăng ký bằng tên của chính mình. Người thư ký làm việc ở đó nhớ ông ta. ấy nhận ra ngay từ phút ấy gặp ông ta, ấy là người hâm mộ ông ta.


      Tâm trí tôi chạy đua với những luồng suy nghĩ khác nhau. Đây là tất cả những gì McBride cần. có mối quan hệ từ trước với nạn nhân, quan sát hợp lý tại trường. Giờ đây Jenks được đặt trong khu vực của McBride. Thậm chí ông ta nằm trong tầm xét hỏi.


      - Ngày mai, tôi đến chỗ Chưởng lý quận để xin lệnh bắt, McBride tuyên bố. Ngay khi chúng ta có nó, tôi muốn bắt Nicholas Jenks.


      đó như búa tạ đánh trúng tôi. Chúng tôi có thể để xổng ông ta vào tay Cleverland. Tất cả những bằng chứng, tất cả những linh cảm đúng đắn đều giúp được chúng tôi. Giờ đây chúng tôi chỉ có thể thêm tù chung thân lần thứ hai tại lần xử án thứ hai. Nhà Brandt và nhà Weil, nhà DeGeorge và nhà Passeneau bị giày vò. Mercer như tên lửa.


      Tôi bị bỏ lại với lựa chọn gây nản lòng hoàn toàn: hoặc là bắt Jenks và nộp ông ta cho McBride, hoặc hành động ngay bây giờ.


      Mình nên làm việc này mình, tiếng trong đầu tôi vang lên.


      Nhưng tiếng trong trái tim tôi lại tôi nên làm việc này cùng với những bạn của tôi.





      Chương 82


      Tôi tập hợp họ bằng thông báo trước tiếng.


      - Cảnh sát Cleverland chuẩn bị buộc tội, tôi với họ. Sau đó tôi kể câu chuyện động trời về cuốn sách Mãi mãi là dâu.


      - Cậu phải tìm nó, Jill . Nó là sợi dây nối khiến chúng ta có thể buộc chặt vào cả ba vụ sát hại. Vì nó chưa từng được xuất bản, điều này có ý nghĩa như hiểu biết ngoài lề về những vụ án mạng. Thậm chí nó còn tương đồng với những vụ án . Cậu tìm cuốn sách , Lindsay, và chúng ta tống Jenks vào sau song sắt mãi mãi!


      - Bằng cách nào? Joanna Wade nhắc tới người đại diện trước đây, và mình đến gặp ông ta. Ông ta hãy kiểm tra ở văn phòng bản quyền. Nó ở đâu vậy?


      Cindy lắc đầu.


      - Washington, mình nghĩ thế.


      - Việc đó mất nhiều ngày, hoặc lâu hơn trong khi chúng tôi có nhiều thời gian. Tôi quay về phía Jill. Có thể đến lúc đưa ra lệnh khám bất thình lình ở nhà Jenks. Chúng ta cần khẩu súng và cuốn sách. Và bây giờ chúng ta cần chúng.


      - Nếu chúng ta làm việc đó, chúng ta có thể phá hỏng cả cuộc điều tra, Jill cách đầy lo âu.


      - Jill, cậu muốn để mất ta sao?


      - Có ai biết chuyện này chưa? – ấy hỏi.


      Tôi lắc đầu.


      - Chỉ có nhóm đầu tiên là các bạn thôi. Nhưng khi Mercer phát ra, ông ta nhảy lên với mọi thứ ông ta có. Máy quay, tai nghe, Cục điều tra liên bang đợi ở các ngả.


      - Nếu chúng ta sai, Jenks kiện chúng ta, Jill . Mình thậm chí muốn nghĩ đến chuyện đó nữa.


      - Và Cleverland đứng đợi, khiến chúng ta trông giống lũ ngốc, Claire .


      Cuối cùng, Jill thở dài.


      - Được rồi … Mình làm cùng cậu, Lindsay. Nếu cậu thể nghĩ ra cách nào khác.


      Tôi nhìn cả ba người họ để chắc chắn rằng chúng tôi đồng lòng. Đột nhiên, Cindy ngắt lời.


      - Cậu có thể cho mình thêm 24 giờ nữa ?


      Tôi nhìn ấy.


      - Mình biết. Tại sao?


      - Chỉ đến mai thôi. Và mình cần số đăng ký xã hội của Jenks.


      Tôi lắc đầu.


      - Cậu nghe những gì mình về McBride rồi đấy.


      Cindy có ánh mắt giống như cái đêm ấy xộc vào nhà tôi – trong tay cầm tấm ảnh của Jenks và Kathy Kogut, dâu thứ ba.


      - Hãy cho mình đến sáng ngày mai.


      Sau đó ấy đứng dậy và ra.





      Chương 83


      Sáng hôm sau, Cindy bẽn lẽn đẩy tấm cửa kính dẫn đến văn phòng Hội nhà văn San Francisco. Ngày hôm nay rất giống với ngày ở khách sạn Grand Hyatt. Tại bàn lễ tân, người phụ nữ trung niên với cái nhìn dò xét của người thủ thư ngước nhìn ấy.


      - Tôi có thể giúp gì cho ?


      Cindy hít sâu.


      - Tôi cần tìm bản viết tay. Nó được viết cách đây lâu.


      Từ bản quyền tác giả làm phấn khích. viết những chuyện ngắn hồi còn ở trường đại học, chứng chỉ hay đủ để có thể được đưa vào thời báo văn học của trường, nhưng mẹ lại khăng khăng cầu đăng ký bản quyền cho chúng. Khi xem xét, hóa ra phải mất hai tháng và rất tốn kém. Nhưng người bạn xuất bản sách với cách khác để có thể đăng ký những tài liệu này ở địa phương. ta với rằng “tất cả các nhà văn đều làm như vậy”. Nếu Nicholas Jenks muốn bảo vệ chính mình trong những ngày tuổi trẻ của ông ta, ông ta chắc chắn cũng con đường giống như thế.


      - Đó là câu chuyện gia đình, Cindy với người phụ nữ. trai tôi viết câu chuyện lịch sử này. Kể ngược về ba thế hệ. Chúng tôi có bản sao nào hết.


      Người phụ nữ lắc đầu.


      - Đây phải là thư viện, ạ. Tôi e rằng bất kỳ thứ gì chúng tôi có ở đây đều bị giới hạn. Nếu muốn tìm nó, phải đưa trai tới đây.


      - Tôi thể, Cindy cách trịnh trọng. Nick chết.


      Người phụ nữ dịu xuống, nhìn bớt nghiêm trang hơn chút.


      - Tôi xin lỗi.


      - Vợ của ấy chị ấy thể xác định vị trí của bản sao nào. Tôi muốn tặng nó cho bố tôi, quà tặng cho sinh nhật lần thứ 60.


      Cindy cảm thấy tội lỗi, ngu ngốc khi dối trắng trợn như thế này, nhưng mọi điều đều dẫn đến việc có được cuốn sách.


      - Có quy trình cho việc này – người phụ nữ cao đạo đáp. Đó là giấy chứng tử. Bằng chứng chứng minh họ hàng. Luật sư gia đình có thể giúp . Tôi thể để vào đây.


      Nào, Cindy nghĩ nhanh. Đây đích xác phải là Microsolf. Nếu tìm được đường tiếp cận trường vụ án tại grand Hyatt, lần theo Lindsay đến vụ án thứ hai, cũng có thể giải quyết chuyện này. Mọi người trông chờ vào .


      - Phải có cách nào đó để bà có thể cho tôi nhìn chút chứ ạ. Làm ơn ?


      - Tôi e là , . thể khi có giấy tờ. Điều gì khiến nghĩ nó được đăng ký ở chỗ chúng tôi?


      - Chị dâu tôi chắc chắn như vậy.


      - Được rồi, tôi thể tìm và đưa ra những tài liệu được đăng ký dựa linh cảm của ai đó, bà ta dứt khoát.


      - Ít nhất bà có thể tìm, để xem xem tài liệu đó nó có ở đây , Cindy đề nghị.


      Người trông coi tờ báo tự do có cái mũi chồn cuối cùng cũng bớt căng thẳng.


      - Tôi nghĩ là tôi có thể làm việc đó. nó cách đây vài năm đúng ?


      Cindy cảm thấy như adrenalin dâng lên: - Vâng.


      - Vậy còn tên?


      - Tôi nghĩ nó được gọi là Mãi mãi là dâu. Cindy cảm thấy ớn lạnh khi những từ đó.


      - Tôi muốn tên tác giả ấy.


      - Jenks, Cindy , nín thở Nicholas Jenks.


      Người phụ nữ nhìn ấy xăn soi.


      - Nhà văn huyền thoại ấy ư?


      Cindy lắc đầu, cố tạo nụ cười.


      - Người bán bảo hiểm – lấy hết bình tĩnh .


      Người phụ nữ có cái nhìn lạ lùng với nhưng vẫn tiếp tục đánh tên.


      - có cái gì chứng minh mối quan hệ ?


      Cindy đưa cho bà ấy mảnh giấy với số An ninh xã hội của Jenks đó.


      - Số này được ghi giấy đăng ký của ấy.


      - Cái đó đủ - người phụ nữ .


      Cindy mò mẫm qua cái khóa kéo vào trong chiếc ba lô của mình. cảm nhận thấy thời gian trôi qua.


      - Ít nhất hãy cho tôi biết liệu nó có ở đây . Tôi quay lại sau với những thứ bà muốn.


      - Jenks – người phụ nữ lẩm bẩm đầy hoài nghi. Có vẻ như trai sáng tác nhiều hơn là nghĩ đấy. ta có ba bản thảo được đăng ký ở đây.


      Cindy muốn hét lên.


      - Cuốn duy nhất tôi muốn tìm là Mãi mãi là dâu.


      Phải mất vài phút nhưng cuối cùng khuôn mặt lạnh lùng của người phụ nữ kia cũng nhàng hơn.


      - Tôi biết tại sao tôi lại làm thế này, nhưng nếu có thể xác định câu chuyện của mình, có vẻ như có bản của bản thảo đó ở đây.


      Cindy cảm thấy hợp lý. Bản thảo đó là miếng ghép cuối cùng mà họ cần để phá vụ án giết người và trừ khử Jenks.


      Giờ đây chỉ còn phải tìm cách để lấy nó ra.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 84


      - “Mình tìm thấy nó!”. Cindy la lên, giọng hổn hển trong điện thoại. Mãi mãi là dâu ấy!


      Tôi đấm mạnh lên bàn trong niềm phấn khích. Điều này có nghĩa là chúng tôi chắn chắn có thể hành động.


      - Vậy nó gì hả Cindy?


      - Mình tìm thấy nó nhưng mình chưa có nó thôi – Cindy nhấn mạnh cho dễ hiểu hơn.


      ấy với tôi về Hội nhà văn. Cuốn sách ở đó, nhưng phải mất chút ngọt ngào dỗ dành để thực có nó trong tay.


      Phải mất hai giờ - tôi điên cuồng gọi cho Jill. ấy bắt quan tòa bị đẩy khỏi phòng làm việc, và chúng tôi có lệnh của tòa án ủy thác việc lấy bản phác thảo cuốn Mãi mãi là dâu của Jenks.


      Sau đó Jill và tôi chạy xuống gặp Cindy. đường , tôi gọi thêm cuộc điện thoại nữa. Có vẻ phù hợp khi tất cả chúng tôi đều có mặt ở đó.


      Hai mươi phút sau, Jill và tôi gặp Cindy và Claire đằng trước tòa nhà màu nâu xám đường Geary, nơi Hội nhà văn đặt trụ sở. Chúng tôi cùng nhau lên tầng tám.


      - Tôi quay lại đây và mang theo giấy tờ của mình – Cindy với người phụ nữ kinh ngạc đứng sau bàn lễ tân.


      Bà ta nhìn chúng tôi nghi ngờ.


      - Những người này là ai, em họ à?


      Tôi giơ thẻ của mình ra cho người văn thư xem đồng thời giơ lệnh khám xét có đóng dấu chính thức.


      - Có chuyện gì với cuốn sách này vậy? Người đàn bà há hốc miệng. ràng chuyện này ngoài thẩm quyền của bà. Bà vào trong và trở lại cùng với người giám sát, ông này đọc qua lệnh của tòa án.


      - Chúng tôi thường chỉ giữ chúng trong 8 năm, ông ta với đôi chút chắc chắn. Sau đó ông ta biến mất trong khoảng thời gian mà tôi cảm giác như cả đời người.


      Tất cả chúng tôi ngồi trong khu vực lễ tân ảm đạm giống như những người bà con tới lui chờ đứa trẻ được sinh ra. ra sao nếu nó được đưa ra?


      Cuối cùng người giám sát cũng ra với bọc đầy bụi được quấn trong giấy nâu.


      - Ở tận đáy thùng – ông ta với nụ cười tự mãn.


      quầy cà phê ngay dưới đường. Chúng tôi lấy bàn ở phía sau và túm tụm lại. Tôi vất tập bản thảo xuống bàn, bóc tờ giấy bọc màu nâu ra.


      Tôi đọc tờ bìa – Mãi mãi là dâu. cuốn tiểu thuyết của Nicholas Jenks.


      Với tâm trạng đầy lo lắng, tôi mở nó ra và đọc trang đầu tiên.


      Người kể chuyện miêu tả lại những tội ác của ta từ trong tù. Tên ta là Phillip Campbell.


      “Điều gì tồi tệ nhất”, cuốn tiểu thuyết bắt đầu, “có ai từng làm?”.





      Chương 85


      Chúng tôi chia cuốn sách thành bốn phần. Mỗi chúng tôi đọc cách yên lặng, tìm kiếm những cảnh hoặc chi tiết tương đồng với những tội ác trong đời thực.


      Phần của tôi về cuộc đời của người đàn ông tên là Phillip Campbell. Người vợ tuyệt vời như tranh của ta, việc bắt quả tang ta với người đàn ông khác. ta giết cả hai người bọn họ và cuộc đời ta thay đổi mãi mãi.


      - Tuyệt vời, Jill đột ngột hét lên. ấy đọc to, uốn cong thếp giấy lại như cỗ bài.


      ấy miêu tả cảnh có Phillip Campbell – “hơi thở đập thình thịch trong người, nhưng giọng vang lên trong đầu ta” – lẻn qua những phòng lớn của khách sạn. Khách sạn Grand Hyatt. dâu và chú rể ở trong căn phòng. Campbell lẻn vào phòng và ta giết họ mà cần giây suy nghĩ.


      “Chỉ hành động duy nhất”, Jill đọc từ bản thảo, “ ta xóa sạch mùi hôi thối của phản bội và thay thế nó bằng trong sạch, niềm khát khao có từ trước đến nay. ta thích giết người”.


      Mắt chúng tôi gườm gườm. Chuyện này còn hơn cả rùng rợn. Jenks điên rồ nhưng ông ta cũng xảo trá đấy chứ?


      Claire là người tiếp theo. Phần này là đám cưới khác. Lần này là ở ngoài nhà thờ. dâu và chú rể xuống bậc tam cấp, gạo được vung ra cùng những tiếng reo hò chúc mừng và những tiếng vỗ tay. Vẫn người đàn ông đó, Phillip Campbell, ở bánh của chiếc xe limo mà đưa dâu và chú rể .


      Chúng tôi nhìn nhau, choáng váng. Đó chính là cách vụ án mạng thứ hai được thực .


      Jill lẩm bẩm: - Đồ đê tiện.


      Claire chỉ lắc đầu. ấy trông buồn rầu và bị sốc. Tôi đoán là tất cả chúng tôi đều như vậy.


      tiếng khóc kìm nén lâu ngày của thỏa mãn dâng lên trong ngực tôi. Chúng tôi làm được. Chúngt tôi giải quyết được những vụ giết hại dâu chú rể.


      - Mình phân vân biết nó kết thúc ra sao?


      Cindy đăm chiêu, giở nhanh đến phần cuối của cuốn sách.


      - Còn gì nữa? – Jill – Với cuộc bắt giữ.





      Chương 86


      Tôi lái xe đến nhà Jenks cùng với Chris Raleigh. Chúng tôi chẳng chuyện mấy, cả hai chúng tôi tràn đầy cảnh giác cao độ. Bên ngoài, chúng tôi gặp Charlie Clapper và đội điều tra trường của ấy.


      Chúng tôi tiến hành lục soát tỉ mỉ ngôi nhà và sân ngay khi chùng tôi bắt được Jenks.


      Chúng tôi bấm chuông. Mỗi giây chờ đợi, tim tôi đập khó khăn hơn. Mọi lý do tôi trở thành cảnh sát chèn ngực tôi. Đây chính là nó.


      Cánh cửa mở ra, và vẫn người quản gia đó trả lời. Lần này, mắt ta mở o khi đón tiếp đoàn những người mặc áo xanh trắng ở bên ngoài.


      Tôi giơ thẻ của mình ra.


      - Chúng tôi cần gặp ông Jenks.


      Chúng tôi ra phía sau về phía phòng khách, nơi chúng tôi gặp Jenks ngày hôm qua. Chessy Jenks hoảng hốt khi gặp chúng tôi trong phòng lớn.


      ta há hốc miệng ra khi nhận ra tôi.


      - Thanh tra, có chuyện gì vậy? Tất cả những chiếc xe cảnh sát làm gì ngoài kia vậy?


      - Tôi xin lỗi, tôi , bắt gặp ánh mắt ta. Tôi thấy tiếc cho ta. Chồng bà có nhà ?


      - Nick! ta khóc và sợ hãi khi nhận ra lý do chúng tôi đến đây. Sau đó, ta chạy cùng chúng tôi, gắng ngăn tôi lại, la hét.


      - Các người thể vào đây như thế này. Đây là nhà chúng tôi.


      - Làm ơn, bà Jenks, Raleigh khẩn nài.


      Tôi bị xúc phạm quá mức để có thể dừng lại được. Tôi muốn bắt được Nicholas Jenks. giây sau ông ta xuất , từ bãi cỏ nhìn ra Thái Bình Dương ở phía sau vào. Ông ta cầm chiếc gậy đánh gôn.


      - Tôi nghĩ là tôi với rằng nếu cần thứ gì dó từ tôi nên liên lạc với luật sư của tôi, ông ta , trông bình tĩnh cách hoàn hảo trong chiếc áo trắng và chiếc quần soóc vải lanh.


      - Ông có thể tự mình với ông ta – tôi , tim đập dồn dập. Nicholas Jenks, ông bị bắt vì những vụ sát hại David và Melanie Brandt, Micheal và Rebecca DeGeorge, James và Kathleen Voskuhl.


      Tôi muốn ông ta nghe từng cái tên, ghi nhớ từng người mà ông ta giết. Tôi muốn nhìn thấy thờ ơ cách nhẫn tâm tan vỡ trong mắt ông ta.


      - Chuyện này điên rồ! – Jenks nhìn tôi chằm chằm. Đôi mắt màu xám của ông ta cháy lên cùng mãnh liệt.


      - Nick ư? Vợ ông ta khóc. Họ về chuyện gì thế? Tại sao họ lại ở trong nhà chúng ta?


      - Các người có biết các người làm gì ? Ông ta hỏi, mạch máu phồng lên cổ. Tôi hỏi các người, các người có biết các người làm gì ?


      Tôi trả lời, chỉ đọc lệnh của Miranda.


      - Các người làm gì vậy – ông ta giận dữ - điều đó gây ra sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của các người đấy.


      - Họ gì vậy? – vợ ông ta tái xanh. Nick, làm ơn cho em biết. Chuyện gì diễn ra vậy?


      - Câm , Jenks bạt tai ta. Thình lình, ông ta quay ngoắt và dúi nắm đấm về phía tôi với ánh mắt hằn học.


      Tôi đốn chân ông ta. Ông ta ngã trượt qua rìa bàn rơi xuống nhà, những bức ảnh rơi khắp nơi, thủy tinh vỡ tung tóe. Nhà văn kêu to trong đau đớn.


      Chessy Jenks gào thét nhưng vẫn đứng đó trong trạng thái tê liệt. Chris Raleigh tung cú đấm vào Jenks và kéo lê về phái chân mình.


      - Hãy gọi cho Sherman – Jenks quát vợ, hãy cho ông ấy biết tôi ở đâu và chuyện gì xảy ra.


      Raleigh và tôi đẩy Jenks ra ngoài về phía xe của chúng tôi. Ông ta tiếp tục chống cự và tôi nhận thấy chẳng có lý do gì để lịch cả.


      - Bây giờ giả thuyết của ông về các vụ sát hại là gì? Tôi hỏi ông ta.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 87


      Sau khi cuộc họp báo cuối cùng kết thúc, những ánh đèn flash tắt, sau khi tôi kể lại dường như là lần thứ trăm chuyện chúng tôi thu hẹp phạm vi điều tra đến Jenks như thế nào, sau khi cảnh sát trưởng Mercer được đưa , tôi ôm chầm lấy Claire, Cindy và Jill. Sau đó tôi chuyền ly bia chúc mừng và thơ thẩn về Sảnh Công lý.


      Lúc đó là hơn 8 giờ và chỉ có chuyện phiếm bàn lúc thay ca tối mới làm gián đoạn đơn độc của tôi.


      Tôi ngồi ở bàn làm việc trong tĩnh lặng đáng giá của căn phòng và cố gắng nhớ lại lần cuối cùng tôi cảm thấy tuyệt vời như thế này là khi nào.


      Ngày mai chúng tôi bắt đầu tập hợp cách kỹ lưỡng vụ án chống lại Nicholas Jenks: thẩm vấn ông ta, góp nhặt thêm bằng chứng, lấp đầy hết báo cáo này đến báo cáo khác. Nhưng chúng tôi làm được việc đó. Chúng tôi bắt được ông ta chỉ bởi vì tôi hy vọng chúng tôi làm được. Tôi thực được lời hứa với Melanie Brandt vào cái đêm kinh hoàng trong phòng Cao cấp tại khách sạn Grand Hyatt.


      Tôi cảm thấy tự hào về bản thân. Bất kể chuyện gì xảy ra với bệnh Negli, dù tôi bao giờ được làm trung úy, ai có thể cướp khoảng khắc này được.


      Tôi đứng dậy, bước về phía cái bảng có giá đỡ, đó đề những vụ án chúng tôi theo đuổi.


      Dưới dòng chữ “Những vụ án mở”, gần cùng là tên ấy: Melanie Brandt. Tôi lấy giẻ lau tên ấy , sau đó đến tên chồng ấy, cho đến khi vết phấn xanh biến mất.


      - cá là em cảm thấy rất tuyệt vời, giọng Raleigh vang lên sau lưng tôi.


      Tôi quay lại. đứng đó, trông đỏm dáng.


      - làm gì ở đây thế? Tôi hỏi. muộn quá rồi.


      - nghĩ là sắp xếp cho ngăn nắp bàn của Roth, lấy trộm vài cái bánh hạnh nhân – – Em nghĩ sao, Lindsay? Nếu đến để tìm em?


      Chúng tôi ở trong góc của căn phòng, và có ai quanh đó. ấy cần di chuyển mà tôi về phía ấy. Chẳng có gì đường . Chẳng có gì để chối bỏ chuyện này.


      Tôi hôn ấy. giống trước đây, chỉ để Chris Raleigh biết rằng tôi quan tâm. Tôi hôn ấy theo cách tôi muốn ấy hôn tôi buổi tối hôm đó ở Cleverland. Tôi muốn đánh cắp hơi thở của ấy. Tôi muốn rằng em muốn làm việc này ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy .


      Khi chúng tôi rời nhau ra, ấy đáp lại với nụ cười.


      - mà, cá là điều đó rất tuyệt.


      tuyệt vời. Ngay bây giờ, mọi chuyện đều tuyệt vời. Cảm giác như thể tránh được.


      - Kế hoạch của là gì? – Tôi cười với .


      - Chúng ta chuyện mới cởi mở làm sao?


      - cách đặc biệt, ngay bây giờ. Tối nay, ít nhất là trong vài giờ tới.


      - nghĩ quay lại, sắp xếp bàn làm việc của Cheery, và gặp em nếu em muốn đưa em về nhà.


      - Để em lấy túi của em .





      Chương 88


      Tôi biết làm cách nào chúng tôi hết quãng đường về căn hộ của tôi ở đường Potrero. Tôi biết làm cách nào mà Raleigh và tôi chuyện và lái xe, lờ điều cào xé bên trong chúng tôi.


      Ngay khi chúng tôi qua cửa nhà tôi, còn gì ngăn cản nữa. Tôi quấn lấy Raleigh và ấy cũng quấn lấy tôi. Chúng tôi chỉ được đến chỗ thảm trải nhà trong phòng nghỉ, hôn nhau, động chạm, lần tìm những chiếc cúc và khóa kéo, thở hổn hển.


      Tôi quên mất mình phải được nắm giữ tuyệt vời như thế nào, được khao khát bởi người mà tôi muốn ra sao. Khi chúng tôi chạm vào nhau, chúng tôi biết đến lúc. Cả hai chúng tôi đều muốn điều đó kéo dài. Raleigh có điều mà tôi cần hơn bất kỳ điều gì khác, đó là đôi bàn tay mềm mại.


      Tôi thích hôn ấy, thích đụng chạm và lịch thiệp của ấy, sau đó là thô ráp của ấy, thực tế giản đơn rằng ấy quan tâm đến thoải mái của tôi cũng nhiều như của chính ấy vậy. Bạn bao giờ biết cho đến khi bạn thử - nhưng tôi thích ở cùng ấy. Tôi hoàn toàn thích điều ấy.


      Tôi biết đó là lời sáo rỗng, nhưng đêm đó tôi làm tình như thể nó bao giờ xảy ra nữa. Tôi cảm thấy nguồn điện từ Raleigh sưởi ấm tôi, kích thích từ bụng dưới tới đùi rồi tới đầu ngón tay và ngón chân của tôi. Cái ôm chặt của ấy giữ chúng tôi bên nhau, giữ cho tôi khỏi rời ra. Tôi cảm nhận thấy tin tưởng vô điều kiện ở ấy.


      Tôi chẳng giữ lại gì. Tôi dâng hiến mình cho Raleigh theo cách mà tôi chưa từng làm với ai trước đó, chỉ thân xác mà cả trái tim tôi. Tôi trao cho ấy hy vọng rằng tôi vẫn có thể sống.


      Khi tôi bùng nổ, những cái rùng mình cũng bùng lên trong tôi, ngón tay và ngón chân của tôi cứng đờ vui sướng, giọng trong tôi thầm điều tôi biết là .


      Tôi trao cho ấy tất cả và ấy cũng vậy.


      Cuối cùng, Raleigh cũng rời tôi ra. Cả hai chúng tôi đều bị kích thích như vẫn còn say mê.


      -“Gì thế?”, tôi thở hổn hển. “Bây giờ là gì?”


      ấy nhìn tôi và cười. “ muốn xem phòng ngủ”.





      Chương 89


      cơn gió lạnh thổi vào mặt tôi. Ôi Chúa ơi. đêm tuyệt vời. ngày tuyệt vời. Giống như chiếc đu quay điện.


      Tôi quấn mình trong chăn và ngồi hiên nhà, nhìn ra phía nam của vịnh. Chẳng có gì chuyển động, chỉ có những ánh đèn của San Leandro ở phía xa. Lúc này là 2 giờ 15.


      Trong phòng Raleigh ngủ.


      Tôi thể ngủ được. Cơ thể tôi vẫn bị kích thích, giống như bờ biển xa với hàng nghìn ngọn đèn chiếu sáng kia.


      Tôi thể cười với ý nghĩ: Quả là ngày vĩ đại. “Ngày 27 tháng 6”, tôi to “Tao ghi nhớ mày”. Đầu tiên chúng tôi tìm thấy cuốn sách. Sau đó chúng tôi bắt Jenks. bao giờ tôi tưởng tượng nó có thể xa hơn nữa.


      Nhưng nó xảy ra và xa hơn thế. Raleigh và tôi làm tình với nhau thêm hai lần nữa trong đêm đó, ba giờ của điệu nhảy ngọt ngào, của đụng chạm, khát khao đương.


      Tôi muốn đôi tay Raleigh rời khỏi tôi. Tôi bao giờ muốn bỏ lỡ hơi ấm của cơ thân thể ấy. Nó là cảm giác mới mẻ, đầy kích thích. Lần duy nhất tôi giữ lại điều gì và điều đó tuyệt, rất tuyệt.


      Nhưng ở đây, trong bóng tối của màn đêm, tiếng buộc tội giày vò tôi. Tôi dối. Tôi chưa cho tất cả. Có thể trốn tránh mà tôi vẫn che giấu.


      Tôi với ấy về bệnh Negli bởi tôi biết chuyện ấy bằng cách nào. Chúng tôi chỉ vừa mới cảm nhận được cuộc sống tuyệt vời như vậy, làm sao tôi có thể với ấy rằng tôi chết dần. Đó là cơ thể tôi, cơ thể mà chỉ khoảng khắc trước vẫn tràn trề đam mê, lại bị nhiễm bệnh. Trong ngày, dường như mọi thứ của cuộc đời tôi biến đổi. Tôi muốn bay liệng. Tôi xứng đáng được như vậy. Tôi xứng đáng được hạnh phúc.


      Nhưng ấy đáng được biết.


      Tôi nghe thấy tiếng sột soạt phía sau. Đó là Raleigh.


      - Em làm gì ngoài này thế? – hỏi và tiến lại phía sau tôi, đặt đôi tay lên cổ và vai tôi.


      Tôi ôm gối, cái chăn chỉ che phần ngực của tôi.


      - rất khó để trở lại như xưa – tôi và dựa đầu mình vào ấy.


      - Ai là mọi việc trở lại như xưa?


      - Em muốn là như những đồng . Ngày mai chúng ta phải thẩm vấn Jenks. Chắc ngày bận rộn với cả hai chúng ta.


      Những ngón tay của ấy trêu đùa ngực tôi, sau đó là gáy. ấy khiến tôi loạn nhịp.


      - Em cần phải lo lắng, . Ngay khi vụ án được thực , về. ở quanh đó để theo dõi cuộc thẩm vấn.


      - Raleigh, tôi , cảm giác ớn lạnh lướt qua. Tôi quen có .


      - với em rằng chúng ta phải là đồng mãi mãi.


      cúi xuống, ngửi mùi tóc tôi, ít nhất phải là kiểu đồng đó.


      - Kiểu nào ra ? Tôi thầm. Cổ tôi nóng ran lên ở nơi vuốt ve. Ôi, hãy để cho chuyện này đến nơi đến chốn, tôi van nài trong đầu. Hãy để chuyện này kết thúc tốt đẹp.


      Tôi có thể với ? Đó còn là chuyện tôi tìm ra giải pháp. Chỉ là giờ đây chúng tôi ở đây, tôi muốn nó kết thúc.


      Tôi để ấy đưa vào phòng ngủ.


      - Chuyện này ngày càng tuyệt vời hơn, tôi thầm.


      - Đúng vậy ? thể đợi để xem chuyện gì xảy ra tiếp theo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :