Kẻ đầu tiên phải chết- James Patterson(Trinh thám)(Best seller)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 67


      Sáng hôm sau tôi làm việc hăng hái hơn bao giờ hết. Tôi vẫn tin chúng tôi ở rất gần, có thể chỉ vài giờ nữa là chúng tôi biết tên của gã râu đỏ.


      Tôi kết nối với Jim Hekkin ở lực lượng cảnh sát Seattle bằng đường dây của Roth. Hekkin họ phân loại tài sản của dâu như chúng tôi . Nếu có điều gì, ấy cho tôi biết ngay lập tức.


      Tôi nhận được hồi từ Infortech, nơi Kathy Voskuhl làm việc ở Seattle. Trong ba năm ấy đảm trách công việc, có ghi nhận nào về những khoản chi trả cho những chuyến công tác đến San Francisco. Công việc của ấy là làm việc với những khách hàng phát triển ở Seattle. nhân viên quản lý tài khoản cấp thấp. Nếu ấy đến đó nhiều lần, ấy tự .


      Cuối cùng tôi gọi cho McBride. Nhà Koguts vẫn quả quyết rằng họ chẳng biết gì hơn cả. Nhưng ngày hôm qua, McBride gặp ông bố, ông ta có vẻ sẵn sàng nhượng bộ. sai lầm khi nỗ lực tuyệt vọng để gìn giữ đức hạnh của con khiến đầu óc suy xét của họ bị che khuất.


      Vì tôi là phụ nữ, McBride gợi ý, có thể nỗ lực của tôi khiến họ ra. Tôi gọi cho Christine Kogut, mẹ của dâu.


      Khi bà ta nhấc máy, giọng bà khác, thờ ơ nhưng dịu dàng hơn, như thể bà ấy trong tình trạng bớt đau khổ hơn. Tôi hy vọng có thể đúng là như thế.


      - Kẻ sát hại con tự do – tôi . Tôi thể kìm nén thêm nữa. Gia đình của hai cặp vợ chồng khác cũng phải chịu đau khổ. Tôi nghĩ bà biết kẻ nào làm tổn thương Kathy. Xin hãy giúp tôi bỏ tù .


      Tôi nghe thấy bà ấy hít hơi dài. Khi bà ấy , nỗi đau khổ và xấu hổ run lên trong giọng của bà.


      - nuôi dưỡng đứa trẻ, Thanh tra ạ, nghĩ là nó luôn luôn là phần của . nó rất nhiều và nghĩ phần ruột thịt ấy bao giờ rời bỏ .


      - Tôi biết, tôi . Tôi có thể cảm nhận là bà ấy do dự. Bà hẳn là biết tên ta, phải ?


      - Nó xinh đẹp và có thể làm mọi người đều quý nó. tâm hồn tự do. ngày, chúng tôi nghĩ, tâm hồn tự do khác định hình nó thành kiểu người mà nó mong muốn. Chúng tôi nuôi dưỡng nó cùng với lũ trẻ của chúng tôi. Chồng tôi khăng khăng rằng chúng tôi luôn thiên vị Kathy. Có thể chúng tôi góp phần khiến chuyện đó xảy ra.


      Tôi lời nào. Tôi biết cuối cùng bà tiết lộ những gì bà kìm nén trong mình. Tôi muốn để bà tự làm chuyện đó.


      - có con , Thanh tra.


      - Chưa ạ, tôi với bà.


      - khó tin, đứa con bé bỏng của lại là nguyên nhân của quá nhiều đau khổ. Chúng tôi van xin nó từ bỏ, thậm chí chúng tôi kiếm cho nó nghề mới. Chúng tôi nghĩ, chỉ cần nó thoát khỏi ta.


      Tôi im lặng, hãy để cho bà ấy tự kể.


      - Nó ốm, giống như người nghiện bị ốm, Thanh tra ạ. Nó thể ngăn mình lại, nhưng điều mà tôi hiểu đó là tại sao ta lại làm nó đau đớn ghê gớm đến thế. lấy tất cả những gì là trong trắng của nó. Tại sao lại nhất thiết phải làm Kathy đau.


      Hãy cho tôi cái tên. ta là ai.


      - Nó bị mê hoặc bởi tên tuổi của ta. Cứ như thể nó còn tự kiểm soát được mình mà phải nhờ đến người đàn ông này. Nó làm cho chúng tôi xấu hổ cho đến tận lúc chết. Nhưng ngay cả bây giờ - giọng bà hạ thấp xuống – Tôi vẫn tự hỏi làm thế nào mà người con tôi lại có thể giết nó. Tôi sợ rằng tôi thể tin chuyện này. Đó là phần lý do tại sao mà tôi kể cho .


      - Giờ hãy cho tôi biết, tôi .


      - Tôi nghĩ nó gặp ở buổi chiếu mở màn trong những bộ phim của . với con bé rằng khuôn mặt giống với khuôn mặt của con bé trong tâm trí khi tưởng tượng ra trong những nhân vật của mình. Nữ hùng của .


      Tôi chết lặng cả người sau khi nghe bà Kogut .


      Tôi biết cái tên này. Tôi nhận ra nó. nổi tiếng, gã râu đỏ ấy.





      Chương 68


      Tôi ngồi đó, lắp ráp những mối liên hệ có thể có trong tâm trí. Các việc bắt đầu chắp nối với nhau. trong những hội viên phe thiểu số ở Sparrow Ridge Vineyards, nơi đôi vợ chồng thứ hai bị đánh gục. biết Kathy Kogut nhiều năm ở San Francisco và làm hại ấy. già hơn ấy, kết hôn, và là người nổi tiếng.


      Bản thân cái tên của kẻ tình nghi chẳng chứng minh điều gì. Chỉ đơn thuần là biết dâu thứ ba. tình cờ có quan hệ với trường tội ác của vụ giết người thứ hai.


      Nhưng dựa những mô tả của Merrill Shortley và Christine Kogut, tính cách đầy dã thú, và có thể đó là động cơ để thực những vụ giết người xấu xa đó. quả quyết xuất trong tôi rằng đây chính là gã Râu Đỏ.


      Tôi túm lấy Raleigh.


      - Chuyện gì xảy ra vậy? – hỏi – Lửa cháy ở đâu vậy?


      - Em nhóm lên ngọn lửa ở đây. Hãy nhìn đây.


      Tôi lôi ấy vào phòng làm việc của Roth.


      - Tôi có cái tên – tôi tuyên bố, trong khi tung nắm đấm vào khí.


      Họ nhìn tôi với đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.


      - Nicholas Jenks.


      - Nhà văn ư? – Raleigh há hốc miệng.


      Tôi gật đầu.


      - Ông ta là người tình của Kathy Kogut ở San Francisco này. Mẹ ấy cuối cùng ra.


      Tôi cho họ những mối liên quan thể là quá ngẫu nhiên mà ông ta có với ít nhất ba nạn nhân.


      - Người đàn ông này nổi tiếng – Roth thốt ra – Ông ta tạo ra những bộ phim có doanh thu khổng lồ.


      - Vấn đề chính là chỗ đó. Merrill Shortley rằng đó là người mà Kathy cố gắng che dấu. Người đàn ông này có hai việc liên quan, Sam ạ.


      - Ông ta có những liên hệ, đúng – Roth rên rỉ - Jenks và vợ của ông ta được mời tới tất cả những kiện lớn. Tôi xem phim của ông ta cùng với ông thị trưởng. Ông ta chẳng phải là phần của nỗ lực giữ cho nhóm Người khổng lồ ở đây sao?


      khí trong phòng làm việc của Cherry trở nên nặng nề với gánh nặng của những khả năng và nguy cơ hiểm nghèo.


      - Ông nên nghe những gì mà nhà Kogut mô tả về ta Sam ạ - tôi – Giống loài động vật, dã thú. Tôi nghĩ chúng ta tìm ra có mối quan hệ nào đó với cả ba .


      - Tôi nghĩ Lindsay đúng, Sam – Raleigh .


      Chúng tôi quan sát Roth chậm chạp nạp các thông tin vào đầu. Nicholas Jenks nổi tiếng. nhân vật tầm cỡ quốc gia. thể động đến. Gương mặt của viên trung úy nhăn lại như nuốt phải con trai thối vậy.


      - tại chưa có gì – ông ta quay lại – Tất cả chuyện đó vượt ra khỏi ngẫu nhiên.


      - Tên của ông ta tình cờ có liên quan với bốn người chết. Chúng ta có thể mặt đối mặt, giống như tôi làm với bất kỳ ai khác. Chúng ta chuyện với Phó chưởng lý quận.


      Roth giơ cánh tay lên. Nicholas Jenks là trong những công dân nổi tiếng nhất của San Francisco. Việc gắn ông ta với cáo buộc giết người là rất nguy hiểm. Tôi biết Cherry nghĩ gì. Cuối cùng cũng có chút thư giãn cổ ông, chỉ cái nuốt , nhưng theo ngôn từ của Roth đó là tín hiệu tốt.


      - có thể chuyện với Phó chưởng lý quận – ông đồng ý – Hãy gọi cho Jill Bernhardt.


      Ông quay sang Raleigh.


      - Chuyện này thể lọt ra ngoài cho đến khi chúng ta có điều gì đó thực chắc chắn.


      may, Phó chưởng lý quận Jill Bernhardt mắc kẹt trong tòa án. Thư ký của bà rằng bà thể ra ngoài cho đến tận cuối ngày. Quá tệ. Tôi biết Jill chút, và tôi thích bà. Bà mạnh mẽ với sắc sảo gây kinh ngạc. Thậm chí, bà còn là người có lương tâm.


      Raleigh và tôi uống cà phê, xem xét những gì chúng tôi phải làm tiếp theo. Roth đúng. Cho đến khi lệnh bắt được đưa ra, chúng tôi chẳng có gì. cuộc đối đầu trực diện có thể là nguy hiểm. người đàn ông như thế này, bạn nên chắc chắn. Ông ta có thể đánh trả.


      Warren Jacobi vào với nụ cười tự mãn khuôn mặt.


      - Hôm nay phải có rượu sâm panh trút xuống như mưa – ông ta lẩm bẩm.


      Tôi cho đó là tiếng rít nhạo báng khác nhằm vào Raleigh và tôi.


      - Trong nhiều tuần tôi thậm chí thể cắn cái lên kẻ đê tiện này. Ông ta ngồi xuống và hếch mặt hướng về phía Raleigh – Cắn … rượu sâm panh …: những thứ đó có tác dụng, đúng , Đại úy?


      - Có tác dụng với tôi, Raleigh .


      Jacobi tiếp tục:


      - Vì ngày hôm qua Jennings quay về với ba địa điểm và bán vài thùng rượu sâm panh điều tra. trong số những người mua là kẻ phạm tội về tiền bạc ở San Mateo. Điều buồn cười là, tên của ta có trong hồ sơ. Nhưng việc ta làm trong vòng hai năm ở Lampoc là lừa gạt cổ phiếu. Phần nào trong tầm tay, đúng ? Giết người hàng loạt, lừa đảo cổ phiêu…


      - Có thể gã này có cái gì đó chống lại được những người lập báo chung về – tôi và cười với Jacobi.


      ta cau mặt lại.


      - Người thứ hai là nhà quản lý nữ nào đó tại 3Com – người cất vào kho để dành cho bữa tiệc sinh nhật lần thứ 40. Bà Clos du Mesnil này là nhà sưu tầm thực vật thực . Đó là người Pháp, tôi được cho biết như vậy.


      Tôi liếc lên, chờ ta đến điểm chính.


      - Bây giờ là người thứ ba, người mà tôi ám chỉ với từ trút xuống như mưa … nhà bán đấu giá lớn , Butterfield và Butterfield. Ba năm trở lại đây, ông ta bán hai thùng tám mươi chín chai, mỗi thùng có 2.500 chai gồm cả chai uống thử. nhà sưu tập cá nhân. Đầu tiên họ tiết lộ tên tuổi. Nhưng chúng tôi ép họ. Hóa ra ông ta là nhân vật lớn. Vợ tôi, ấy tình cờ là người hâm mộ ông ta. ấy đọc tất cả các cuốn sách của ông ta.


      Raleigh và tôi đóng băng.


      - Của ai, Warren? – Tôi hối thúc.


      - Tôi chỉ ra, tôi kiểm tra, tôi có thể là hùng, mang về nhà bản in có chữ ký. bao giờ đọc cuốn Phần của kẻ mạnh của Nicholas Jenks chưa?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 69


      Lời khẳng định của Jacobi giống như khuỷu tay thúc vào bụng tôi. Cũng chính lúc đó nó xóa bỏ mọi nghi ngờ của tôi.


      Kathy Kogut, Sparrow Ridge, rượu sâm panh Clos du Mesnil. Giờ đây Jenks có liên quan tới cả ba vụ giết người.


      Ông ta chính là gã râu đỏ.


      Tôi muốn chạy đến và thách thức Jenks, nhưng tôi biết tôi thể. Tôi muốn tiến lại gần, nhìn thẳng và xoáy sâu vào đôi mắt tự mãn của ông ta, để ông ta biết rằng tôi biết mọi chuyện.


      Cùng lúc ấy, cảm giác nghẹn thở xuất trong lồng ngực tôi. Tôi biết liệu nó có phải là thoáng qua của buồn nôn hay là giải phóng cơn thịnh lộ bị kìm nén trong tôi.


      Dù nó là gì nữa, tôi biết tôi phải xả ra.


      - Em phải – tôi với Raleigh. Tôi thấy sợ hãi.


      ấy trông ngạc nhiên và lúng túng khi tôi ra.


      - Này, tôi gì sai sao? – Tôi nghe thấy Jacobi .


      Tôi vớ lấy chiếc áo khoác và ví của mình rồi chạy xuống các bậc thang để xuống đường. Máu trong người tôi chảy loạn lên giống như con quay giận dữ. Mồ hôi lạnh toát bất chợt đầm đìa khắp người tôi.


      Tôi chạy ra ngoài, hòa vào thời tiết lạnh lẽo, bắt đầu bộ nhanh xuống phố.


      Tôi biết mình đâu. Tôi cảm thấy giống như vị khách du lịch nước ngoài lang thang ở thành phố lần đầu tiên ghé thăm. Chẳng bao lâu sau, có những đám đông, những cửa hàng, những người vội vã lao , những con người chẳng biết gì về tôi. Tôi muốn tự thả lỏng mình trong vòng vài phút. Starbusks, Kinko’s, Empress travel. Những cái tên quen thuộc chợt thoáng qua.


      Tôi cảm thấy buồn rầu bởi thôi thúc duy nhất và thể kìm nén. Tôi muốn nhìn vào mắt ông ta.


      đường Post, tôi thấy mình đứng trước hiệu sách Borders. Tôi vào.


      Đó là hiệu sách rộng và thoáng, sáng sủa với những giá sách có tất cả những quyển sách hành. Tôi hỏi mà chỉ nhìn. Tôi phát ra thứ tôi tìm cái bàn trước mặt tôi.


      Phần của kẻ mạnh. Có thể là năm mươi bản in, dày, màu xanh sáng, số được xếp thành chồng, số để lung tung.


      Phần của kẻ mạnh của tác giả Nicholas Jenks.


      Ngực tôi vỡ tung ra. Tôi cảm thấy như hiểu thấu thể ra nhưng chắc chắn thể chối cãi. nhiệm vụ, mục tiêu. Đây chính là lý do tại sao tôi lại là thanh tra.


      Tôi cầm lấy bản in cuốn sách của Jenks và nhìn vào bìa sau.


      Tôi nhìn chằm chằm vào tên sát nhân những dâu và chú rể. Tôi chắc chắn về điều ấy.


      Đó là bức hình khuôn mặt Nicholas Jenks, sắc như cạnh của viên đá, khuôn mặt đó với tôi như vậy. Đôi mắt nâu, lạnh lùng và khô khan, tự chủ.


      Và còn thứ nữa.


      Mái tóc đỏ, điểm những sợi nâu.


      Phần III – GÃ RÂU QUAI NÓN





      Chương 70


      Jill Bernhardt, viên Phó chưởng lý cứng rắn, hiểu biết, được giao vụ dâu và chú rể, đá tung đôi giày hiệu Ferragamos và ngồi khoanh chân chiếc ghế da đằng sau bàn. hướng đôi mắt màu xanh sắc sảo thẳng vào mặt tôi.


      - Hãy để tôi thẳng vào nội dung. nghĩ kẻ giết dâu và chú rể là Nicholas Jenks đúng ? – ấy hỏi.


      - Tôi chắc chắn về điều đó – tôi .


      Jill có làn da ngăm đen, hấp dẫn cách mộc mạc. Mái tóc xoăn đen nhánh, ôm lấy khuôn mặt trái xoan thon . người thành đạt, 34 tuổi, ngôi sao nổi ở văn phòng của Bennett Sinclair.


      Tất cả những gì bạn cần biết về Jill là: khi còn là ủy viên công tố năm thứ ba, chính ấy là người xử vụ La Frade, khi người cộng về luật pháp già nua của thị trưởng bị kết tội chi phối dư luận. ai, gồm cả ngài chưởng lý, muốn nhấn chìm nghiệp của mình với việc tóm người gây quỹ đầy tế lực. Jill tóm được ông ta, bỏ tù ông ta 20 năm. Điều đó khiến được thăng chức tới văn phòng này, chỉ sau Big Ben.


      Raleigh và tôi lần lượt chỉ ra những mối liên hệ của Nicholas Jenks với cả ba vụ giết hai người lúc: sâm panh được tìm thấy ở trường vụ thứ nhất; tham gia của ông ta ở Sparrow Ridge Vineyards – khu vườn nho của Sparrow Ridge; mối quan hệ thay đổi thất thường của ông ta với dâu thứ ba, Kathy Voskuhl.


      Jill quay đầu lại và mỉm cười.


      - Hai người muốn ập vào bắt giữ người này vì làm phiền cuộc sống của ai đó, xin cứ tự nhiên. Hãy đến chỗ Người thẩm tra thử xem. Tại đây tôi e rằng họ buộc chúng tôi phải làm chuyện đó với chứng cứ.


      Tôi :


      - Chúng tôi chứng minh ông ta có liên hệ với cả ba vụ án giết hai người lúc mà, Jill.


      Môi ấy hé nụ cười hoài nghi có thể hiểu là – Xin lỗi nhé, hẹn lúc khác.


      - Manh mối về rượu sâm panh phải cẩn thận nếu hai người bắt ông ta. Có điều hai người biết rằng: Công ty bất động sản là nơi có triển vọng gì đâu. Chẳng có điều gì ở nó có thể trực tiếp gắn ông ta với bất kỳ vụ án nào. Với người nổi tiếng như Nicholas Jenks, thi hai người đừng lung tung và đưa ra những cáo buộc vô căn cứ.


      Với tiếng thở dài, ấy đẩy chồng hồ sơ tóm tắt sang bên.


      - Hai người muốn bắt con cá lớn đúng ? Hãy quay về và tự trang bị cho mình cái cần câu mạnh hơn .


      Tôi buộc miệng thốt ra trước phản ứng khó hiểu của ấy với vụ án của chúng tôi.


      - Đây thực phải là kẻ giết người đầu tiên tôi điều tra, Jill.


      Cái cằm cương nghị của ấy lại tiếp tục hoạt động:


      - Và đây chính xác cũng phải là vụ án giật gân trang nhất đầu tiên của tôi.


      Sau đó ấy cười, dịu xuống:


      - Xin lỗi – ấy – Đó là trong những cách biểu ưa thích của Bennett. Tôi phải dành nhiều thời gian ở quanh những kẻ lừa gạt hơn mà.


      - Chúng ta về kẻ giết người hàng loạt – Raleigh , thất vọng dâng lên trong đôi mắt ấy.


      Jill có kiểu phản ứng gì lay chuyển và như muốn thách thức “hãy chứng minh cho tôi xem nào”. Trước đây tôi có hai lần làm việc với Jill về các vụ giết người, nên tôi biết ấy hề biết mệt mỏi và chuẩn bị kỹ lưỡng như thế nào khi đến tòa án. lần, ấy khiến tôi “quay như chong chóng” trong suốt phiên tòa mà tôi là nhân chứng. Tôi vã mồ hôi sau 30 phút mệt nhoài, nhưng Jill tuôn ra hàng tràng ngơi nghỉ, tiếp tục với tốc độ điên cuồng trong cả 45 phút sau. Hai năm sau khi rời khỏi văn phòng luật Stanford, ấy cưới cổ đông trẻ tuổi nổi của trong những công ty kinh doanh hàng đầu của thành phố. ấy vượt qua đội ngũ công tố viên lão luyện và trở thành cánh tay phải của chưởng lý quận. Trong thành phố của những người thành đạt, Jill là kiểu phụ nữ mà mọi thứ đều suôn sẻ.


      Tôi đưa cho ấy bức ảnh an ninh chụp từ Hall of Fame, sau đó là bức ảnh của Nicholas Jenks.


      ấy xem xét nó rồi nhún vai:


      - Hai người có biết người phản bác chuyên nghiệp làm gì với những thứ này ? Nếu những cảnh sát ở Cleverland cảm thấy rằng họ có thể kết án với những cái này, xin cứ việc.


      - Tôi muốn để mất ta vào tay cảnh sát Cleverland – tôi .


      - Vậy hãy quay lại chỗ tôi với thứ gì đó mà tôi có thể mang đến chỗ Big Ben.


      - Thế cuộc khám xét và tịch thu thế nào – Raleigh gợi ý. Có thể chúng ta đối chiếu chai rượu sâm panh thu được từ trường vụ án thứ nhất với lô rượu mà ông ta mua.


      - Tôi có thể làm việc ấy với tư cách quan tòa. Jill đăm chiêu. Phải có ai đó ở ngoài tòa án cũng nghĩ rằng Jenks làm ô danh giới văn chương đủ để họ công kích. Nhưng tôi nghĩ hai người phạm sai lầm.


      - Tại sao?


      - Hai người có thể đưa kẻ chơi lão luyện chuyên lừa tình vào diện nghi vấn của chúng ta. Hai người đưa Nicholas Jenks vào diện nghi vấn và công khai buộc tội ông ta. Hai người đánh động ông ta rằng hai người theo dõi ông ta, hai người mất nhiều thời gian để né tránh những luật sư của ông ta và báo chí hơn là điều tra vụ án của mình. Nếu ông ta làm việc đó, hai người chỉ có phát đạn duy nhất để khám phá những điều mà hai người cần để kết tội . Ngay bây giờ, hai người cần nhiều hơn nữa.


      - Trong phòng thí nghiệm của Claire có sợi râu mà ấy lấy được từ vụ sát hại thứ hai, vụ DeGeogres – tôi . Chúng ta có thể bắt Jenks đưa cho chúng ta sợi râu làm mẫu của ông ta.


      ấy lắc đầu.


      - Với những gì hai người có, tuân theo của ông ta là hoàn toàn chủ động. cần cũng biết là nếu hai người sai hai người có thể mất những gì.


      - muốn đến việc thu hẹp cuộc khám xét đúng ?


      - Tôi về mặt chính trị. Hai người biết luật chơi mà, Lindsay.


      ấy hướng thẳng đôi mắt màu xanh mạnh mẽ vào tôi. Tôi có thể mường tượng ra những đầu đề báo, xoay chuyển vụ án chống lại chúng tôi. Giống như những vụ xử lý kém với O.J.Simpson và Jon Benet Ramsey. Trong cả hai vụ dường như các cảnh sát lại bị kết tội giống như những bị cáo chắc chắn nhất.


      Jill đứng dậy, vuốt thẳng chiếc váy màu xanh nước biển của mình, rồi tựa vào bàn.


      - Nhìn này, nếu người đàn ông này có tội, tôi cũng muốn phanh thây ông ta thành nhiều mảnh giống như hai người vậy. Nhưng tất cả những gì hai người mang đến cho tôi là niềm đam mê rượu sâm panh xui xẻo và nhân chứng tận mắt nhìn thấy ly rượu vodka và thuốc bổ thứ ba của ta. Cảnh sát ở Cleverland ít nhất có mối quan hệ từ trước với trong số các nạn nhân, và đưa ra động cơ chắc chắn, nhưng ngay bây giờ chẳng có quyền nào trong số các quyền hạn xét xử phù hợp để áp dụng cả.


      - Tôi có hai trong số những kẻ thích túm lấy những tít giật gân đầu báo ở thành phố này quan sát từng cử động của tôi – cuối cùng Jill thừa nhận – Hai người nghĩ ngài chưởng lý quận và ngài thị trưởng muốn thông qua cái này sao?


      Sau đó ấy điềm tĩnh nhìn thẳng vào tôi: Phép thử ở đây là gì? chắc chắn là ông ta chứ, Lindsay?


      ta có liên quan đến cả ba vụ án. Giọng tuyệt vọng của Christine Kogut ràng trong tâm trí tôi. Tôi cho Jill thấy cái gật đầu gần như quả quyết của mình.


      - ta chính là kẻ sát nhân.


      ấy đứng dậy và quanh bàn. Với nụ cười mỉm, ấy :


      - Tôi khiến phải trả giá nếu chuyện này thổi bay bất kỳ cơ hội xuất bản những cuốn hồi ký của tôi vào tuổi 40.


      Qua lời mỉa mai, tôi thấy ánh mắt sáng rực trong đôi mắt của Jill Bernhardt; cái nhìn cương quyết giống như tôi từng nhìn thấy khi ấy chất vấn. Nó đánh trúng tôi giống như phát thuốc xịt Mace.


      - Được rồi, Lindsay. Hãy làm vụ này .


      Tôi biết điều gì làm Jill thay đổi. Quyền lực? thôi thúc phải hành động đúng đắn hay cố gắng thất thường để làm việc tốt hơn nào đó? Dù nó là gì nữa, tôi cũng nghĩ là nó khác nhiều so với những điều luôn bùng cháy trong tôi.


      Nhưng việc lắng nghe những gì ấy chỉ những thứ chúng tôi cần để có thể kết án, ý nghĩ dai dẳng như trêu ngươi bám lấy tôi.


      Tôi nghĩ về việc gắn kết ấy cùng với Claire và Cindy.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 71


      Tại cái bàn thép cũ kỹ trong những phòng lớn tối tăm của thư viện dưới tầng hầm của tờ Thời , Cindy Thomas chiếu những bài báo bốn năm trước lên tấm vi phim. Lúc đó muộn. Sau 8 giờ. Làm việc mình tầng hầm của tòa nhà, cảm thấy như thể mình là nhà Ai cập học đơn độc phủi bụi khỏi những bản ghi chữ tượng hình. Giờ đây biết tại sao nó được ví như “Những ngôi hầm mộ”.


      Nhưng cảm thấy phát ra điều gì đó. Bụi rời khỏi những bí mật, và chẳng bao lâu nữa điều gì đó quan trọng ràng trước mắt .


      Tháng Hai … Tháng Ba, 1996. Cuốn phim lướt qua với tốc độ nhanh chóng.


      người nào đó nổi tiếng, người bạn của dâu ở Cleverland như vậy. Cindy đẩy phim lên . Đây chính là những câu chuyện được tạo ra. Những buổi tối muộn và nỗ lực.


      Trước đó, gọi tới công ty quan hệ công chúng nơi Kathy Kogut làm việc tại San Francisco, Công ty Truyền thông Ngôi sao sáng.


      Tin về cái chết của người đồng nghiệp cũ chỉ đến với họ vào ngày hôm đó. Cindy hỏi về bất cứ bộ phim truyền hình nào mà Công ty Truyền thông Ngôi sao sáng có liên quan. thất vọng khi biết là công ty quản lý các bộ phim mà là ở The Capital, Tòa nhà hòa nhạc. Theo ghi chép của Kathy.


      chần chừ, Cindy nhập tên của Công ty Ngôi sao sáng vào ngân hàng dữ liệu của tờ Thời . Tất cả các bài báo, những cái tên, các công ty, những cuộc phỏng vấn trong 10 năm qua đều được lưu lại ở đó. Đáp lại vui mừng của , việc tìm kiếm trở lại với vài kết quả nóng hổi.


      Đó là công việc đòi hỏi siêng năng vì nó rất dễ nản lòng. Những bài báo bao quát giai đoạn hơn 5 năm. Điều đó trùng với thời gian Kathy ở San Francisco. Mỗi bài báo đều ở băng cat-set khác nhau.


      Công việc đòi hỏi phải quay trở lại các tệp dữ liệu. gõ ba lệnh kế tiếp nhau. Sau bốn lệnh, người quản lý thư viện ban đêm chuyển cho hồ sơ và :


      - Đây, Thomas. Tất cả là của . Hãy tự giải quyết chúng !


      Lúc đó là 10 giờ 15 phút, chẳng nghe thấy cuộc gọi nào từ bất kỳ ai trong hơn hai tiếng – đến tận lúc tìm thấy điều gì đó thú vị.


      Nó được đề ngày 10 tháng 2 năm 1995. Mục Nghệ thuật ngày nay. “Nhờ ban nhạc địa phương Sierra, Bộ phim mới trở thành tác phẩm thành công”.


      Mắt Cindy lướt xuống bài báo, lướt nhanh qua bất kỳ thứ gì ra: các kế hoạch cho album của họ, chuyến lưu diễn tám thành phố. Những lời trích dẫn từ ca sĩ chính.


      “Sierra biểu diễn bài hát tại buổi diễn tối mai tại Capital để bắt đầu cho việc trình chiếu bộ phim Crossed Wire – Sợi dây bắt chéo”.


      Tim Cindy vẫn bình lặng. nhìn gần hơn vào mục Nghệ thuật của ngày tiếp theo.


      Cindy đọc ngấu nghiến bài báo gần như chỉ trong hơi thở: “… tiếp quản Capital. Minh tinh Chris Wilcox ở đó. bức ảnh với nữ diễn viên. Bright Star – Ngôi sao sáng … những ngôi sao được ghi nhận khác nhau tham gia”.


      Cindy nhìn ba bức ảnh đính kèm. Trong bản in xíu đầu tiên, bên dưới mỗi bức ảnh, chú ý đến tên người chụp ảnh: “Chụp bởi Sal Esposito. Tài sản của báo Thời ”.


      Nhiếp ảnh … Cindy nhảy khỏi ghế của mình và hối hả quay lại, vượt qua những chồng báo mốc meo, ngả vàng cao đến ba mét. Ở phía bên kia là phòng tư liệu ảnh của tờ Thời . Các dãy ảnh chưa sử dụng.


      chưa bao giờ vào đó nên biết nó được sắp xếp như thế nào.


      nơi sởn gai ốc, đặc biệt vào lúc muộn trong đêm tối như thế này.


      Trong thoáng, nhận ra rằng những dãy ảnh được xếp theo thứ tự thời gian. Cindy lần theo các ký hiệu ở cuối mỗi dãy cho đến khi tìm thấy tháng 2 năm 1995. lướt nhìn bên ngoài của thùng nhựa được đề ngày mùng 10.


      Khi phát ra nó ở giá cao nhất. Còn nơi nào khác nữa chứ? leo lên giá, đứng đầu ngón chân và với cái thùng xuống.


      sàn nhà bụi bậm, Cindy cuống quýt nhìn nhanh những tập ảnh được bó lại bằng dây chun. Cứ như thể trong giấc mơ, tìm ra bức ảnh được đánh dấu bằng những chữ cái màu đen lớn: “Công chiếu phim Crossed Wire – Sợi dây bắt chéo – Esposito”. Chính là nó…


      Bên trong là bốn tấm giấy tiếp xúc, vài bức đen trắng bóng nhoáng. Ai đó, có thể là phóng viên, viết tên của mỗi người bằng bút dưới mỗi bức ảnh.


      Mắt khựng lại khi phát ra tấm ảnh mà mong đợi. Bốn người nâng cốc trước máy quay, với những cánh tay ngoắc vào nhau.


      nhận ra khuôn mặt của Kathy Kogut từ bức ảnh mà Lindsay mang về. Mái tóc đỏ, quăn. Đôi kính khảm hợp mốt. Và đứng cạnh ấy, cười trước máy quay, là khuôn mặt mà Cindy cũng biết. Nó làm nghẹn thở. Những ngón tay của run lên cùng lúc với việc nhận ra rằng cuối cùng giải mã được những chữ tượng hình.


      Đó là mái tóc màu đỏ, được cắt gọn gàng. Nụ cười mỉm, khó hiểu – như thể ông ta biết chuyện này đến đâu.


      Đứng cạnh Kathy Kogut là tiểu thuyết gia Nicholas Jenks.





      Chương 72


      Tôi thấy vô cùng kinh ngạc khi Cindy xuất ở cửa nhà tôi lúc 11 giờ 30. Với đôi mắt mở to đầy phấn chấn và tự hào, ấy thốt ra:


      - Mình biết người tình của Kathy Kogut là ai rồi.


      - Nicholas Jenks – tôi đáp – Vào , Cindy. Ngồi xuống, Martha – Con chó cố chui vào chiếc áo ngủ hiệu Giants của tôi.


      - Ôi, Chúa ơi, ấy gào lớn. Mình làm việc đứt cả hơi. Mình nghĩ là mình tìm ra điều ấy.


      ấy phát ra nó. ấy đánh bại McBride và Seattle. Hai tổ thanh tra được đào tạo giỏi ngang Cục điều tra Liên bang. Tôi nhìn ấy với ngưỡng mộ chân thành.


      - Bằng cách nào?


      thể ngồi xuống vì quá bồn chồn, Cindy quanh phòng khách khi đưa tôi qua từng bước của quá trình khám phá đầy kinh ngạc của . mở bản sao của tấm ảnh chụp Jenks và Kathy Kogut tại lễ mở màn bộ phim. Tôi quan sát quanh chiếc văng, cố gắng tự theo kịp mình: Bright Star – Ngôi sao sáng … Sierra … Crossed Wire – Sợi dây bắt chéo … ấy là nhà giải mật mã.


      - Mình quả là phóng viên giỏi, Lindsay ạ - ấy .


      - Mình biết cậu là phóng viên giỏi – tôi cười với ấy. Chỉ có điều cậu thể viết về chuyện này.


      Cindy dừng lại và rên rỉ:


      - Ôi, Chúa ơi! Điều ấy giống như ở trong nhà tắm với Brad Pitt, nhưng bạn thể chạm vào được.


      ấy nhìn tôi, nửa như cười, nửa như muốn khóc khi người ta đóng đinh vào tim ấy vậy.


      - Cindy – tôi đứng dậy và ôm lấy – cậu thậm chí thể biết để tìm ra ông ta nếu mình cung cấp manh mối cho cậu ở Cleverland.


      Tôi xuống bếp.


      - Cậu muốn uống chút trà ? – Tôi kêu to.


      ấy quăng mình ủ rũ xuống chiếc ghế văng và thở dài rên rỉ.


      - Mình muốn cốc bia. , phải bia. ly rượu ngô.


      Tôi chỉ vào quấy rượu gần cầu thang của mình. lát sau, chúng tôi ngồi xuống. Tôi với cốc Nocturnal Seasonings, Cindy với cốc rượu mạnh hiệu Wild Turkey, Martha ngồi thoải mái dưới chân chúng tôi.


      - Mình tự hào về cậu, Cindy ạ - tôi với ấy. Cậu thực phát ra cái tên ấy. Cậu qua mặt được hai lực lượng cảnh sát. Khi vụ này kết thúc, mình đảm bảo là cậu được nhắc đến đặc biệt báo chí.


      - Mình là báo chí mà – Cindy la lên, gượng cười. Và ý cậu là gì vậy, khi vụ này xong ư? Cậu bắt được rồi ư?


      - Chưa – tôi lắc đầu. Tôi giải thích mọi điều chúng tôi có, thậm chí cả những điều ấy biết – vườn nho, rượu sâm panh – những chi tiết phụ. Ngay cả việc chúng tôi còn thể bắt ta đưa cho sợi tóc.


      - Vậy chúng ta cần làm gì?


      - Trói chặt Nicholas Jenks với vụ án thứ nhất.


      Đột nhiên Cindy bắt đầu nài nỉ.


      - Mình phải viết về chuyện này, Lindsay.


      - – tôi khăng khăng. ai biết hết. Chỉ có Roth và Raleigh. Và người nữa…


      - Ai vậy? – Cindy chớp mắt.


      - Jill Bernhardt.


      - Phó trưởng lý quận ư? Cái văn phòng ấy giống như cái chảo cố chèo qua Thái Bình Dương. Nó chẳng có gì ngoài những kẽ hở đâu.


      - phải là Jill – tôi hứa. ấy bỏ qua vụ này đâu.


      - Làm sao cậu có thể chắc như vậy?


      - Bởi vì Jill Bernhardt cũng muốn tóm gã này như chúng ta vậy, tôi với quả quyết.


      - Chỉ có thế thôi sao? – Cindy rên lên.


      Tôi uống ngụm trà lớn dễ chịu, bắt gặp ánh mắt ấy.


      - Và bởi vì mình mời ấy tham gia vào nhóm của bọn mình.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 73


      Ngày hôm sau chúng tôi gặp nhau sau giờ làm để uống nước tại quán Susie, đó là buổi giới thiệu Jill Bernardt với cả nhóm chúng tôi.


      Cả ngày, tôi thể tập trung vào việc gì khác ngoài ý nghĩ đối đầu với Jenks với những gì chúng tôi có và buộc tội ta. Tôi muốn đẩy nhanh mọi việc – đối đầu trực diện. Tôi muốn cho ta biết rằng chúng tôi tóm được . Gã tóc đỏ đáng khinh bỉ.


      Trong khi chờ nước uống, tôi về hai tiến triển mới. là cuộc lục soát nhà Kathy Kogut ở Seattle phát ra tên và số điện thoại nhà của Jenks ở cuốn sổ điện thoại của dâu chết. dấu vết do bưu điện vùng tây bắc cung cấp về ba cuộc gọi cho ông ta vào tháng trước – có cả cuộc gọi ba ngày trước đám cưới ở Cleverland. Nó khẳng định những gì Merrill Shortley với chúng tôi.


      - Tận đến cùng lúc chết – Claire . Sởn cả gai ốc. Cả hai người bọn họ.


      Chúng tôi bày tấm ảnh của Jenks cùng năm tấm ảnh khác trước mặt Maryanne Perkins của tiệm áo cưới Saks. Chúng tôi cần cái gì đó để ghim chặt ông ta vào vụ thứ nhất. Bà ngừng lại ở bức chân dung của ông ta vài giây.


      - Chính là ông ta – bà khẳng định, sau đó ngừng lại – nhưng khó . Chuyện đó diễn ra quá nhanh. Và xa nữa.


      Ý nghĩ về cuộc phỏng vấn chéo bà Maryanne Perkins của vị luật sư biện hộ làm tôi yên.


      Tôi chẳng có gì ngạc nhiên khi Jill đồng ý. Chẳng mất thời gian quá lâu để ấy quyết định nhập vào nhóm chúng tôi.


      Claire gặp ấy vài lần khi làm chứng ở các vụ án. Họ ngưỡng mộ về thăng tiến của nhau ở những nơi làm việc vốn do đàn ông thống trị.


      Chúng tôi hỏi Jill về bản thân và ấy cho chúng tôi rằng ấy từng làm ở phòng luật Stanford, bố luật sư ở Dalas. có lợi nhuận trong việc liên kết nhóm với chúng tôi. Đó là vì chồng , Steve – người điều hành quỹ kinh doanh cho Ngân hàng Mỹ.


      Họ sống ở Burlingame trong giàu có, tách biệt và có những chuyến trèo vách đá trong sa mạc Moab. có đứa con nào.


      - Chỉ vì bây giờ chưa thích hợp – Jill .


      Jill dường như sống theo mẫu hình cuộc sống gấp gáp, thành công. Nhưng cũng trong lúc ấy, dường như còn thiếu cái gì đó. Có thể ấy mệt mỏi bởi nhịp đều đặn của những thành công của mình.


      Khi đồ uống đến, Claire và tôi nâng cốc chúc mừng khéo léo của Cindy trong việc tìm ra tên của Jenks trong thời gian ngắn như vậy. Và về việc đánh bại hai sở cảnh sát.


      Claire nâng cốc về phía Cindy.


      - Tất nhiên cậu là lính mới tuyệt vời. Nhưng cậu vẫn chưa phải là vua – ấy nhạo tôi đây mà.


      - Nên tôi nghĩ – Jill , nhìn quanh bàn – Tôi biết tôi có thể giữ lập trường của mình ở các bữa tiệc tối và tất cả … nhưng đó phải là lý do đề nghị tôi tham gia đúng ? Có vẻ như chúng ta có đủ các bộ phận ở đây: nhà báo, cảnh sát, xét nghiệm y học. Vậy đây là loại nhóm gì vậy?


      Tôi trả lời, vì tôi là người mời ấy tham gia.


      - Những người phụ nữ bước lên thang nghiệp của họ - thực thi pháp luật.


      - Đúng thế, với những ông chủ nhàng dễ thuyết phục – Cindy thêm vào.


      - Tốt thôi, tôi đủ tiêu chuẩn đó – Jill . Và sai khi tôi cho rằng có vẻ như mỗi người trong số các bạn đều có chút liên quan tới vụ án dâu và chú rể này.


      Tôi nín thở. Jill có thể thổi bay tất cả những chuyện này nếu ấy muốn, nhưng ấy ở đây.


      - Chúng ta phần nào làm việc cùng nhau – tôi khẳng định – Bên ngoài cuộc điều tra.


      Tôi giải thích về việc ban đầu chúng tôi gặp nhau như thế nào. Làm thế nào chúng tôi tiếp cận vụ án này, nỗ lực để giải quyết nó, chia sẻ những gì chúng tôi biết cách thoải mái. Làm thế nào vụ án này trở thành phần của giao kèo giữa chúng tôi. Làm thế nào mà mọi việc trở nên sâu sắc hơn chút như thế.


      Jill nháy mắt.


      - Tôi đoán là mọi người chia sẻ mọi chuyện liên quan tới vụ điều tra này đúng ?


      - Tất nhiên – tôi khẳng định. Phần nào.


      Tôi với ấy về chuyện chúng tôi chỉ cung cấp cho Cindy những gì mà sở cảnh sát sắp sửa thông báo rộng rãi với báo chí như thế nào. Về chuyện có câu chuyện giật gân liên quan đến nhiều sở cảnh sát và giúp vụ án tiến triển như thế nào.


      - Tôi biết đó là trò chơi khác khi mọi thứ bắt đầu được đưa ra pháp luật, tôi . Nếu có gì trong chuyện này làm thoải mái


      Tất cả chúng tôi đều cúi đầu chờ đợi phản ứng của ấy. Lorretta đến, và chúngt tôi gọi lượt nước uống nữa. Chúng tôi vẫn cúi đầu chờ đợi Jill.


      - Tôi cho các bạn biết khi mọi thứ bắt đầu trở nên thuận lợi thế nào, Jill và mở to đôi mắt màu xanh. Lúc đó mọi người cần có được chắc chắn hơn rất nhiều nếu chúng ta muốn đưa chuyện này ra tòa.


      Ba chúng tôi thở dài nhõm. Chúng tôi nghiêng cốc gần cạn của mình về phía thành viên mới.


      - Vậy nhóm này cần có cái tên chứ nhỉ? – Jill đề nghị.


      Chúng tôi nhìn quanh, nhún vai, lắc đầu.


      - Chúng ta là kiểu nhóm điều tra án mạng thôi mà – tôi .


      - Lindsay đại diện cho chúng ta – Claire cười toe toét.


      - Margarita Posse – Đội Margarita – Jill thốt lên – Nhiều khả năng được đấy.


      - Bad-ass Bitches – Những con sói cái ngu ngốc xấu xa chăng? – Claire cười khúc khích.


      - ngày nào đó, tất cả chúng ta vận hành mọi thứ - Cindy – Homicide Chicks – Những tìm kẻ giết người, quay lại với nụ cười thỏa mãn: Đó chính là chúng ta. Là điều chúng ta làm.


      - Hãy giam tôi lại nếu tôi gào lên, Jill .


      Chúng tôi nhìn quanh bàn. Chúng tôi là những phụ nữ sáng sủa, quyến rũ, làm chuyện vô nghĩa. ngày nào đó chúng ta điều hành mọi thứ.


      Nữ nhân viên phục vụ mang đồ uống đến cho chúng tôi. Chúng tôi nâng cốc chúc nhau. – Cho chúng ta.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 74


      Tôi lái xe về nhà, thực vui vì đưa Jill vào nhóm của mình, nhưng lâu sau bắt đầu nghĩ về việc mà tôi vẫn giấu các bạn.


      Điện thoại reo.


      - Em làm gì thế? – Raleigh hỏi khi tôi trả lời.


      - Em đường về nhà.


      - Em qua đây chuyện với chút thôi được ? ở quán Mahoney.


      Mahoney là quán rượu tối tăm, đông đúc gần sảnh đường nơi thường chật cứng những cảnh sát hết giờ làm nhiệm vụ.


      - Em ăn rồi, tôi .


      - Dù sao cũng gặp , Raleigh . Về chuyện vụ án mà.


      Tôi chỉ cách quán đó vài phút. Quán Mahoney nằm đường Brannan. Để đến Petroro, tôi phải xuyên qua nó.


      Tôi thấy mình lại hơi lo lắng chút. Tôi sợ rằng chúng tôi còn cư xử như sách nữa. Trong sách vở, những người nhau được tham gia vào cùng công việc. Cả những người với cuộc sống tàn dần cũng . Tôi biết rằng nếu tôi để mặc mọi chuyện, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đây phải là cuộc chơi cho vui thông thường nào đó mà tôi có thể tham gia chỉ trong tối và dùng lý trí để tránh xa nó trong những ngày tiếp theo. Tôi muốn có ấy bao nhiêu, tôi cũng do dự bấy nhiêu. Tôi sợ nếu để mọi chuyện xảy ra. Sợ để bản thân bị cuốn . Sợ vì lôi ấy vào.


      Tôi dịu khi nhìn thấy Raleigh chờ tôi bên ngoài quán rượu. về phía xe tôi, tôi thể nhận ra rằng trông tuyệt, như thường lệ.


      - Cảm ơn vì để em phải vào, tôi .


      dựa vào rìa cánh cửa xe mở của tôi.


      - xem xét kỹ Nicholas Jenks rồi, .


      - Rồi sao?


      - Người đàn ông này 48 tuổi. học trường Luật nhưng bao giờ tốt nghiệp. Bắt đầu viết tiểu thuyết từ năm học thứ nhất. viết hai cuốn sách nhưng chẳng đến đâu. Sau đó cuốn tiểu thuyết ly kỳ hư cấu này, Cross Wire – Sợi dây bắt chéo trở thành tác phẩm thành công vang dội.


      - Còn điều em nên biết. Có thể 7 năm trước đây, có nhân nhượng chút, cảnh sát được gọi tới nhà ông ta trong vụ cãi lộn trong gia đình.


      - Ai gọi điện hả ?


      - Vợ ông ta. Bà vợ đầu tiên của ông ta. Raleigh dựa vào gần hơn – xem bản báo cáo. Ngày trang đầu tiên mô tả bà ấy như người xinh đẹp bị hành hạ. Những vết thâm tím và dưới cánh tay. Những vết bầm tím lớn mặt.


      ý nghĩ vụt qua trong đầu tôi – Merill Shortley, về bạn trai của Kathy – ta thích những trò chơi tình dục mạnh mẽ.


      - Bà ấy có kiện ? – Tôi hỏi.


      Raleigh lắc đầu.


      - Chuyện đó chỉ đến đó thôi. Ông ta bao giờ phải chịu trách nhiệm cả. Sau đó, ông ta lên đến đỉnh cao của thành đạt. Sáu cuốn sách bán chạy kinh khủng. Những bộ phim, những vở kịch và cả vợ mới nữa.


      - Điều đó có nghĩa là còn có người là người vợ cũ của ông ta sẵn sàng ra.


      Khuôn mặt Raleigh đầy vẻ thỏa mãn.


      - Vậy có thể mua cho em bữa tối , Lindsay?


      giọt mồ hôi nóng hổi chảy chầm chậm xuống cổ tôi. Tôi biết nên ra ngoài hay cứ ngồi trong xe. Tôi nghĩ, nếu tôi ra ngoài …


      - Chris, em ăn rồi. Em có cuộc gặp mặt.


      - Jacobi à? cười toe toét. Raleigh luôn có thể túm được tôi với nụ cười đó.


      - Đại loại là việc phụ nữ, nhóm nữ. Chúng em gặp nhau tháng lần. Xem xét cuộc sống của mình. biết đấy, nhiều vấn đề, những người đào tạo riêng, chuyện trong nhà. Những vấn đề, những việc đại loại như vậy …


      - có biết ai ? – Raleigh nhướng mày.


      - Có thể ngày nào đó em giới thiệu với họ.


      Chúng tôi đứng đó, tim đập mạnh cách chậm chạp trong ngực tôi. Lông cẳng tay của Raleigh nhàng sượt qua cẳnh tay tôi. Điều này khiến tôi mất trí. Tôi phải gì đó.


      - Tại sao lại gọi em ra đây, Chris?


      - Jenks – ấy đáp. chưa với em tất cả. Bọn cuộc kiểm tra các loại súng trường của ông ta với Sacramento.


      Raleigh nhìn tôi với tia sáng lấp lánh trong mắt.


      - Ông ta có vài khẩu có đăng ký. khẩu súng săn Browning có cỡ nòng 22, khẩu Renfield 30-30, khẩu Remington 4,5.


      cảm giác chắc chắn dâng lên trong các mạch máu của tôi.


      Raleigh cau mày.


      - Ông ta có vũ khí là lựa chọn, Lindsay. Chúng ta phải tìm ra khẩu súng đó.


      Tôi nắm tay thành nắm đấm và hạ xuống khi thấy Raleigh trong niềm hân hoan chiến thắng. Trí óc tôi hoạt động rất nhanh. Sparrow Ridge, những cuộc điện thoại, và bây giờ là khẩu Glock Special. Tất cả chỉ vẫn là trùng hợp tình cờ, nhưng nó dần vào đúng chỗ.


      - Ngày mai làm gì, Raleigh? Tôi hỏi với nụ cười.


      - rỗi. Sao vậy?


      - Em nghĩ là đến lúc chúng ta chuyện trực tiếp với gã này.





      Chương 75


      Phía cao những vách đá của cầu Cổng Vàng, ở số 20 El Camino del Mar là ngôi nhà kiểu Tây Ban Nha có trát vữa với cánh cổng sắt bảo vệ con đường lái xe vào nhà màu nâu đỏ.


      Gã tóc đỏ sống ở đây – Nicholas Jenks.


      Ngôi nhà của Jenks thấp, bề thế, được bao quanh với những hàng rào được cắt tỉa trang trí và những cây hoa màu sáng đua nở. Tại góc rẽ của con đường lái xe vào nhà, có bức điêu khắc lớn bằng sắt, bức Madona and Child – Đức mẹ và Chúa hài đồng của Betero.


      - Thế này tiểu thuyết của ông ta hẳn là phải hay rồi. Raleigh huýt tiếng khi chúng tôi bước lên cửa chính.


      Chúng tôi đặt lịch hẹn qua trợ lý riêng của Jenks để gặp ông ta vào buổi trưa. Tôi được Sam Roth cảnh báo là nên gay gắt quá.


      Người quản gia dễ chịu chào đón chúng tôi ở cửa và đưa chúng tôi vào phía sau tới căn phòng rộng rãi, và thông báo với chúng tôi rằng ngài Jenks xuống sau vài phút nữa. Căn phòng rộng lớn với bức tranh tường dệt hoa đẹp, những cái ghế của Phương Đông, cái bàn uống cà phê bằng gỗ gụ, những giá để đồ lưu niệm và những tấm ảnh. Căn phòng mở ra phía hiên đá trông ra Thái Bình Dương.


      Tôi sống cả đời ở San Francisco nhưng chưa bao giờ biết rằng bạn có thể về nhà mỗi tối để nhìn quang cảnh tuyệt đẹp như thế này.


      Trong khi chờ đợi, tôi xem xét những tấm ảnh được xếp cái bàn bên cạnh. Jenks với những gương mặt nổi tiếng: Micheal Douglas, người đứng đầu hãng Disney, Bill Walsh – thuộc loại những người đổ xô tìm vàng năm 1949. Những tấm ảnh khác chụp cùng người phụ nữ lôi cuốn mà tôi cho là vợ mới của ông ta – vui vẻ, tươi cười và có mái tóc màu hung đỏ - ở rất nhiều địa điểm nước ngoài: những bãi biển, nơi trượt tuyết, hòn đảo ở Địa Trung Hải.


      Trong khung ảnh bằng bạc có tấm ảnh cỡ 4x6 chụp hai người họ ở trung tâm của phòng lớn có mái vòm được chiếu sáng rộng lớn. Mái vòm của Cung điện nghệ thuật tạo hình. Nó là tấm ảnh cưới.


      Sau đó Nicholas Jenks vào. Tôi nhận ra ông ta ngay lập tức từ những bức ảnh.


      Ông ta gầy hơn tôi hình dung. Gọn gàng, chắc khỏe, quá 50, mặc chiếc áo choàng màu trắng rộng chiếc quần bò sờn. Mắt tôi ngay lập tức chú ý đến mái tóc đỏ, điểm nâu.


      Gã tóc đỏ, tuyệt vì cuối cùng cũng được gặp ngươi.


      - Xin lỗi vì để hai người chờ, thanh tra, ông ta với nụ cười dễ chịu, nhưng tôi e rằng tôi trở nên lập dị nếu tôi viết xong những trang viết buổi sáng.


      Ông ta giơ tay lên, chú ý đến bức ảnh tôi vẫn cầm.


      - Hơi giống với bức Marriage of Figaro – Đám cưới của Figaro đúng ? Bản thân tôi muốn bữa tiệc trong gia đình, nhưng Chessy nếu ấy có thể khiến tôi mặc bộ lễ phục, ấy bao giờ nghi ngờ lời hứa của tôi với ấy.


      Tôi thích thú gì với việc bị quyến rũ bởi người đàn ông này, nhưng ông ta điển trai và ngay lập tức giành thế chủ động. Tôi có thể hiểu vài phụ nữ tìm thấy hấp dẫn gì ở ông ta. Ông ta ra hiệu cho chúng tôi đến chỗ ghế dài.


      - Chúng tôi hy vọng được hỏi ông vài câu, tôi .


      - Về vụ sát hại dâu và chú rể ... Trợ lý của tôi với tôi. Điên khùng ... tồi tệ. Nhưng những hành động này, kinh khủng cách khó tin, cầu xin ít nhất chút đồng cảm.


      - Cho các nạn nhân, tôi và đặt tấm ảnh cưới của ông ta trở lại bàn.


      - Mọi người luôn quan tâm đến cảnh ngộ tuyệt vọng của các nạn nhân – Jenks . Nhưng vấn đề là điều gì trong đầu của kẻ sát nhân đẩy đẩy đến hành động ấy. Hầu hết những kẻ gây ra những hành động đó chỉ đơn giản là vì lòng hận thù. Kiểu thù hận bệnh hoạn nhất ... Hoặc thậm chí là khuất phục, giống như những vụ cưỡng hiếp. Nhưng tôi chắc.


      - Vậy giả thuyết của ông là gì, ông Jenks? Raleigh . ta như thể là người hâm mộ ông ta vậy.


      Jenks giơ bình trà đá ra.


      - Uống chút gì chứ? Tôi biết hôm nay là ngày nóng bức, mặc dù tôi trốn trong phòng làm việc từ 8 giờ.


      Chúng tôi lắc đầu. Tôi lấy xấp tài liệu ra khỏi cặp và đặt nó lên lòng. Tôi nhớ lời khuyên của Cherry: “Hãy nhàng. Jenks là người quan trọng. Cậu ”.


      Nicholas Jenks đổ cho mình cốc trà đầy và tiếp tục.


      - Từ những gì tôi đọc được, những vụ sát hại này có vẻ như kiểu cưỡng hiếp, cưỡng hiếp những người còn trinh trắng. Kẻ giết người hành động theo cách mà ai có thể tha thứ. Trong môi trường hết sức thiêng liêng của xã hội chúng ta. Đối với tôi, những vụ giết người này là hành động tột cùng của tẩy uế.


      - may, ông Jenks, tôi , lờ câu chuyện nhảm nhí của ông ta, chúng tôi đến đây để tìm kiếm những lời khuyên chuyên môn của ông. Tôi có vài câu hỏi liên quan đến những vụ giết người này giành cho ông.


      Jenks ngồi trở lại ghế của mình. Ông ta nhìn cách kinh ngạc.


      - câu đó nghe vô cùng trịnh trọng.


      - Chuyện đó hoàn toàn liên quan đến ông, tôi . Tôi lấy ra chiếc máy chạy băng xách tay từ túi của mình. Ông có phiền nếu tôi bật cái máy này?


      Ông ta nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt ông ta thay đổi cách đáng suy nghĩ, sau đó ông ta phẩy tay như thể vấn đề gì.


      - Vậy điểm tôi muốn bắt đầu, ông Jenks, đó là những vụ sát hại này ... Ông có hiểu biết đặc biệt về bất kỳ vụ án nào trong số những vụ án này ngoài những gì ông đọc báo ?


      - Hiểu biết ư? – Jenks hít vào, giả vờ ngẫm nghĩ. Sau đó ông ta lắc đầu. – . gì cả.


      - Ông biết vụ giết người thứ ba chưa? Tuần trước. Tại Cleverland.


      - Tôi biết chuyện đó. Tôi đọc năm hay sáu tờ báo mỗi ngày.


      - Và ông cũng đọc xem nạn nhân là ai chứ?


      - Họ đến từ Seattle, đúng ? Tôi nhớ là trong số họ là người tổ chức hòa nhạc.


      - Chú rể là James Voskuhl, tôi gật đầu. – Thực tế dâu từng ở thành phố này thời của ấy là Kathy Kogut. Có cái tên nào trong số họ có ý nghĩa gì với ông ?


      - Họ ư? .


      - Vậy ông chưa từng gặp cả hai người họ? Bất kỳ quan tâm nào của ông đối với vụ án này chỉ đơn thuần như của bất kỳ ai khác ... tò mò lành mạnh đúng ?


      Ông ta dán mắt vào tôi.


      - Đúng thế. tò mò là nghề của tôi.


      Tôi mở tập tài liệu của mình và lấy ra tấm ảnh ở cùng. Ông ta đùa giỡn chúng tôi giống như ông ta từng đùa giỡn chúng tôi bằng cách để lại những đầu mối dẫn đến ngõ cụt đường vậy.


      Tôi đẩy tấm ảnh qua bàn.


      - Cái này có lẽ làm trí nhớ của ông ràng hơn, tôi . Đó là Kathy Kogut, dâu bị sát hại tối đó. Người đàn ông đứng cạnh ấy, tôi tin chắc là ông.





      Chương 76


      cách chậm chạp, gã Tóc Đỏ cầm tấm ảnh lên và nhìn chằm chằm vào nó.


      - Đó là tôi, ông ta khẳng định. Nhưng tôi nhận ra người phụ nữ, dù khá xinh đẹp. Nếu tôi có thể hỏi, bức ảnh này ở đâu ra thế?


      - Lễ công chiếu phim Sợi dây bắt chéo ở San Francisco.


      – A, ông ta thở dài, như thể điều đó chỉ ra điều gì đó cho ông ta.


      Tôi nhìn thấy những bánh răng trong bộ não của ông ta bắt đầu thay đổi để có câu trả lời đúng. Ông ta quả sắc sảo, và là diễn viên giỏi điển trai.


      - Tôi gặp nhiều người ở những kiện đó. Đó là lý do tại sao tôi cố tránh họ. đây là bị giết ở Cleverland ư?


      - Chúng tôi hy vọng đây là người ông có thể nhớ - tôi đáp.


      Jenks lắc đầu.


      - Quá nhiều người hâm mộ, mà tôi lại mong muốn gặp họ nhiều lắm, ngay cả những người thực xinh đẹp, Thanh tra ạ.


      - Cái giá của nổi tiếng, tôi hình dung... – Tôi lấy lại bức ảnh, lật giở nó lát, sau đó đẩy nó trở lại phía ông ta.


      - Tuy nhiên tôi phải quay lại người hâm mộ đặc biệt này. Tôi tò mò là tại sao ấy có được ông. Từ trong số những người hâm mộ còn lại đó.


      Tôi mở cặp tài liệu của mình và rút ra bản sao hóa đơn điện thoại của Bưu điện vùng Tây Bắc đưa cho ông ta, đó có vài cuộc gọi được đánh dấu.


      - Đây là số của ông đúng ?


      Jenks cầm bản sao thanh toán. Mắt ông ta sầm lại.


      - Đúng vậy.


      - ấy gọi cho ông, ông Jenks. Ba lần chỉ trong vài tuần trước. lần ... đây, đó là cuộc gọi dài 20 phút ngay tuần trước, chỉ ba ngày trước khi dâu kết hôn, sau đó bị giết.


      Jenks chớp mắt. Sau đó ông ta cầm tấm ảnh lên. Lần này ông ta khác hẳn: ủ rũ và hối tiếc.


      - Thanh tra, là – ông ta hít hơi thở sâu và – tôi rất, rất lấy làm tiếc khi biết chuyện gì xảy ra. Tháng trước dường như ấy vẫn tràn đầy hy vọng. Tôi sai khi đánh lừa . Điều đó ngu ngốc. tôi biết Kathy. Tôi gặp ấy vào cái buổi tối của bức ảnh này. Thỉnh thoảng, những người hâm mộ tôi khá nhạy cảm và quyến rũ. Đôi khi tôi có thể là người đàn ông dễ xúc động.


      Tôi muốn nhảy qua bàn và lột bỏ khuôn mặt dễ xúc động của Nicholas Jenks xuống. Tôi chắc chắn ta phải chịu trách nhiệm cho sau lần giết người xấu xa. Giờ đây nhạo báng chúng tôi và những nạn nhân. ta bẩn thỉu.


      - Vậy ông thừa nhận – Raleigh xen vào – rằng ông có quan hệ với người phụ nữ này phải ?


      - phải theo cách mà ám chỉ đâu, Jenks đáp. Kathy là người phụ nữ hy vọng thỏa mãn những khao khát nghệ thuật mơ hồ của mình qua kết hợp với người nào đó liên quan tới việc sáng tác. ấy muốn tự viết. Nó chính xác phải là cuộc mổ não, nhưng tôi đoán nếu nó dễ đến như vậy tất cả chúng ta đều có cuốn sách trong danh sách những cuốn bán chạy rồi, đúng ?


      ai trong hai chúng tôi trả lời.


      - Chúng tôi chuyện, có thể gặp nhau vài lần trong vài năm qua. Nó bao giờ vượt quá giới hạn đó. Đó là .


      - dạng tư vấn chăng? – Raleigh gợi ý.


      - Vâng, đúng vậy. lựa chọn từ ngữ tốt.


      - Liệu có cơ hội nào – tôi cúi về phía trước, còn kiểm soát được giọng của mình – vào tối thứ bảy tuần trước, tối ấy bị giết ông cũng tư vấn cho Kathy ở Cleverland sao?


      Khuôn mặt của Jenks đanh lại như đá grannit.


      - lố bịch. Đó là điều thích hợp.


      Tôi cho tay vào trong cặp tài liệu lần nữa, lần này tôi lấy ra bản sao tấm ảnh an ninh chụp kẻ sát nhân bước đến sảnh ở Hall of Fame.


      - Đây là bức ảnh an ninh tối hôm ấy bị giết. Đó là ông đúng , ông Jenks?


      Jenks thậm chí chớp mắt.


      - Có thể, Thanh tra ạ, nếu tôi ở đó. Nhưng tôi chắc chắn ở đó.


      - Ông ở đâu tối thứ bảy tuần trước?


      - Vậy tôi hiểu rồi, có phải hai người ám chỉ tôi là kẻ tình nghi trong những vụ án này?


      - Kathy Kogut kể với chị và các bạn ấy, ông Jenks. Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta. Chúng tôi biết ông đối xử với ấy như thế nào. Chúng tôi biết ấy rời vùng Vịnh để cố gắng thoát khỏi thống trị của ông. Chúng tôi biết những việc diễn ra giữa hai người cho đến tận buổi tối hôm đám cưới.


      Tôi rời mắt khỏi Jenks. Chẳng có gì trong phòng ngoài tôi và ông ta.


      - Tôi ở Cleverland, ông ta . Tôi ở đây tối hôm đó.


      Tôi chỉ ra tất cả những bằng chứng có liên quan đến ông ta. Từ chai rượu Clos du Mesnil để lại ở Hyatt, đến tham gia của ông ta ở công ty bất động sản sở hữu các Vườn nho ở Sparrow Ridge, đến rằng hai trong số các vụ giết hại được thực bằng những khẩu súng chín ly và theo nhà chức trách, ông ta sở hữu khẩu.


      Ông ta cười tôi.


      - Tôi hy vọng đây phải là căn cứ của những giả định của hai người.


      - Tôi có chai sâm panh đó từ nhiều năm trước – ông ta nhún vai – Tôi thậm chí nhớ nó ở đâu nữa.


      - Ông có thể xác định vị trí của nó, cho là như thế đúng ? – Raleigh hỏi, sau đó giải thích việc chúng tôi cầu ông ta giao nó cách tự nguyện là dấu hiệu của tôn trọng.


      - Liệu ông có phiền nếu cung cấp cho chúng tôi mẫu tóc từ mái tóc của ông ? – Tôi hỏi.


      - Gì chứ? Đôi mắt ông ta bắt gặp ánh mắt của tôi với thách thức đầy cáu kỉnh. Tôi hình dung ra ánh mắt Melanie Brandt nhìn thấy khi ông ta tấn công ấy. Thứ mà Kathy Kogut nhìn thấy khi ông giơ súng chĩa vào đầu ấy.


      - Tôi nghĩ, cuối cùng Nicholas Jenks cũng trả lời. Cuộc chất vấn hấp dẫn này đến lúc kết thúc.


      Ông ta giơ tay ra.


      - Trừ khi hai người có ý định đưa tôi , còn bữa trưa của tôi chờ.


      Tôi gật đầu.


      - Chứng tôi cần phải hỏi tiếp về những nơi ở của ông. Và về khẩu súng.


      - Tất nhiên, Jenks , rồi đứng lên. Và nếu hai người cần bất cứ hợp tác nào thêm nữa, hãy thoải mái cầu qua luật sư của tôi.


      Tôi thu lại những bức ảnh và cất nó vào tập tài liệu. Raleigh và tôi đứng dậy.


      Đúng lúc đó, người phụ nữ với mái tóc hung đỏ quyến rũ trong bức ảnh vào phòng.


      thể phủ nhận là ấy rất xinh đẹp, với đôi mắt dịu dàng màu xanh nước biển, gương mặt nhợt nhạt, mái tóc dài, buông xõa. ấy có thân hình cao của vũ công, mặc cái váy dài đến bắt đùi và chiếc áo phông hiệu Nike.


      - Chessy! – Jenks la to. Đây là những nhân viên từ Sở cảnh sát San Francisco. Đây là vợ tôi, Thanh tra.


      - Xin lỗi, Nickky – Chessy Jenks xin lỗi. Susan đến. Em biết là có khách.


      - Họ chuẩn bị rồi.


      Chúng tôi gật đầu cách cương quyết, về phía cửa.


      - Nếu ông có thể tìm thấy vị trí của những thứ chúng tôi , chúng tôi cử ai đó đến để lấy chúng – tôi với ông ta.


      Ông ta nhìn chằm chằm như xuyên thấu tôi.


      Tôi ghét phải về mà chưa tóm được ông ta, và phải cư xử với ông ta mềm mỏng. Nhưng chúng tôi vẫn còn cách cuộc bắt giữ vài bước.


      - Vậy là cuối cùng chồng tôi cũng phạm tội giết người, đúng ? Chessy Jenks mỉm cười và .


      ta về phía Jenks, siết chặt tay ông ta trêu chọc.


      - Tôi luôn với ấy là với những nhân vật kinh dị mà ấy viết ra, đó là chuyện thể tránh khỏi.


      ta liệu có biết ? Tôi phân vân. ấy sống với ông ta, ngủ với ông ta. Làm sao ấy lại nhận ra điều gì diễn ra trong đầu ông ta chứ?


      - Tôi thực hy vọng là , thưa bà Jenks, đó là tất cả những gì tôi ..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :