Kẻ đầu tiên phải chết- James Patterson(Trinh thám)(Best seller)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17

      Từ cửa sổ mà Phillip Campell nhìn chằm chằm ra ngoài có cảnh đẹp đáng ngạc nhiên của vịnh, nhưng thực nhận ra những cảnh đẹp đó. bị lạc trong dòng suy nghĩ. Cuối cùng nó cũng bắt đầu. nghĩ rằng mọi thứ diễn ra. Thành phố vịnh bao giờ tượng tự như trước đây, phải vậy ? Ta cũng bao giờ giống như trước đây nữa. Điều này phức tạp – phải như vẻ bề ngoài mà đẹp theo cách riêng của nó. đóng cửa văn phòng lại vì luôn luôn làm vậy khi chìm đắm trong nghiên cứu. Giờ đây, còn ăn cơm trưa với những đồng nghiệp, bởi họ làm cảm thấy chán. Cuộc sống của họ được lấp đầy bằng những lo lắng vụn vặt và thị trường chứng khoán, những người khổng lồ và những kẻ tìm vàng năm 1949. Nơi mà họ được hướng đến trong kỳ nghỉ. Họ có những giấc mơ hời hợt, đơn giản, trung lưu như vậy, còn giấc mơ của cao xa. giống như những người có thế lực, nghĩ tới những điều mới mẻ tại thung lung Silicon.Nhưng điều đó là quá khứ rồi. Giờ đây bí mật. Bí mật lớn nhất thế giới. đẩy những tờ báo kinh doanh tới góc bàn của mình. Đây là thế giới cũ kỹ, nghĩ. Cái tôi cũ kỹ. buồn chán. Những chú ong thợ. mở khóa ngăn kéo cùng bên trái chiếc bàn. Đằng sau lộn xộn cá nhân thông thường là cái hộp bị khóa màu xám. Nó chỉ vừa đủ để đựng gói thẻ rộng hơn 7 centimét và dài hơn 12 centimét. Đây là thế giới của ta bây giờ. lại nghĩ đến khách sạn Hyatt. Khuôn mặt xinh đẹp mỏng manh của dâu, đóa hoa máu ngực . vẫn thể tin những gì xảy ra. Vết đâm nhọnn của con dao chọc qua sụn. Hơi thở hổn hển cuối cùng của ấy và tất nhiên là của nữa.Tên của họ là gì? Ôi lạy Chúa Jesus, người quên. , người quên. Gia đình nhà Brandt. Tất cả họ đều xuất báo và tin tức truyền hình. dùng chiếc chìa khóa để mở chiếc hộp . Những gì đổ ra trong phòng là bùa mê say đắm cho những giấc mơ của . dãy các phiếu mục lục, gọn gàng và theo trật tự, được sắp xếp theo bảng chữ cái. liếc nhìn chúng lần lượt từng cái . Những cái tên mới … King … Merced … Passeneau … Peterson.Tất cả các dâu và chú rể.






      Chương 18

      Có vài tin nhắn khẩn cấp bàn tôi khi tôi quay về từ nhà xác. Tốt – khẩn cấp là thích hợp.Charlie Clapper từ CSU. Báo cáo sơ bộ được thu thập. số phóng viên từ AP, các đài truyền hình địa phương. Thậm chí có cả phụ nữ đến từ tờ Thời để lại danh thiếp lại cho tôi.Tôi cầm miếng gà rán và miếng salát lê mà tôi mang khi gọi điện lại cho Clapper. - Chỉ có tin tốt thôi – tôi đùa khi nghe giọng của ta trong điện thoại.- Trong trường hợp đó, tôi có thể cho 900 số điện thoại. Chỉ mất 2 đô la mỗi phút thôi, họ cho bất cứ thứ gì mà muốn nghe.Tôi có thể nghe thấy giọng điệu đó trong lời của ta.- thu thập được gì sao?- Rất nhiều ấy chứ, Lindsay – Sếp của CSU đáp lại, ý đến những dấu vết chưa xác định mà đội của ông nhấc ra từ căn phòng xảy ra án mạng – Dấu vết của dâu, chú rể, trợ lý trưởng văn phòng, quản gia.- tắm bụi cho những cái xác sao? – Tôi nhấn mạnh. Kẻ giết người kéo Melanie Brandt ra khỏi phòng. Thế còn thùng sâm panh sao?- Tất nhiên. Chẳng có gì cả. Ai đó rất cẩn thận.- Thế còn những thứ sàn sao? Sợi bông và vết giầy.- Ngoài nước tiểu ra, Clapper cười – nghĩ tôi từ chối sao? rất lanh lợi, Lindsay ạ, nhưng tôi thoát khỏi những kẻ sát nhân mang sẵn túi nhiều hơn. Đồng thời, tôi ra lệnh cho người của tôi kiểm tra kỹ chiếc áo vét lễ phục qua kính hiển vi. Tôi cho biết. Chấp hành tốt chứ.- Cảm ơn, Charlie – Tôi cách thất vọng.Khi tôi lật tiếp các tin nhắn của mình chiếc danh thiếp của Cindy Thomas nằm ở đầu tiên.Thông thường, tôi có thói quen gọi điện lại cho các phóng viên giữa cuộc điều tra. Nhưng người này rất thông minh và điềm tĩnh, biết cách tiếp cận trường vụ án, nhưng vẫn tốt bụng khi tôi bị ấy dồn vào chân tường ở phòng tắm lần trước.Tôi liên lạc được với tại bàn làm việc.- Cảm ơn gọi lại cho tôi, thanh tra – bằng giọng như khen ngợi. - Tôi nợ , tôi đoán vậy. Cảm ơn giúp tôi thoát được yếu đuối tại khách sạn.- Xảy ra với tất cả chúng ta mà. Nhưng tôi phải hỏi : có hay hành động với tư cách cá nhân tại trường vụ án ? thám tử chuyên điều tra các vụ giết người, đúng ?Tôi có thời gian hay tâm trí nào để tham gia vào cuộc đấu trí, vì vậy tôi dùng đường dây điện thoại của Jacobi.- Đó là đám cưới. Tôi luôn khóc ở đám cưới. Tôi có thể làm gì cho , Thomas?- Hãy gọi tôi là Cindy …, tôi muốn nhờ việc. Khi tôi có tới năm điều, có lẽ làm giúp tôi điều.- Chúng tôi có vụ giết người, vụ rất tệ. Chúng ta chơi trò chơi. Hãy thỏa thuận ở đây. Và nếu chúng ta gặp nhau, thấy tôi vui vẻ gì khi tôi cảm thấy mình mang nợ.- Tôi đoán nhũng gì tôi mong chờ là để nghe câu chuyện về dâu và chú rể của .- phải Tom Stone đảm nhận chuyên mục các vụ giết người cho tờ Thời hay sao? – Tôi hỏi.Tôi nghe thấy ấy hít hơi mạnh.- Tôi dối . Tôi thường đảm nhận chuyên mục đáng quan tâm của địa phương bên ngoài Metro.- Được rồi, bây giờ có được câu chuyện thực rồi. Hôn nhân tổ chức tiên đàng và kết thúc dưới địa ngục. nên tránh chuyện này hơn.- Thưa thanh tra – Giọng trở nên hơn. là tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ thứ gì như điều đó trước đây. Việc nhìn thấy Brandt nằm đó … vào đêm tân hôn của ta. Tôi biết những gì phải nghĩ đến, nhưng đó chỉ về câu chuyện. Tôi muốn giúp đỡ bằng bất cứ cách nào mà tôi có thể. - Tôi đánh giá cao điều đó, nhưng chúng tôi có đủ những người mang phù hiệu háo hức lại xung quanh đây rồi. Chúng ta phải cho họ phát súng ? Dù sao, cũng nên biết rằng việc lén lút tìm cách lên tầng 30 giúp chúng tôi về việc được mời đến Hội đồng để ăn trưa. Tôi có trách nhiệm chiến thuật tại trường vụ án đó.- Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi thực qua được.- Vậy chúng ta thiết lập mối quan hệ, chúng ta biết ai nợ ai đây. Nhưng vì đó là vấn đề của tôi…

      Giọng của phóng viên dứt khoát:

      - Tôi gọi để xem phản ứng của đối với câu chuyện mà chúng ta mở tung ra sau hôm nay. biết là bố chú rể điều hành công ty chứng khoán. Ông biên tập của hãng chúng tôi thẳng ra rằng họ nuốt lời thỏa thuận được đề nghị ở phút cuối với hãng sản xuất ô tô lớn thứ ba của Nga, Kolya – Novgorod. Brandt cung cấp tới hai trăm triệu đô la Mỹ cho việc góp vốn quan trọng này. Kolya là trong những tập đoàn của Nga bị tiếp quản bởi chi nhánh mới của các nhà tư bản chợ đen. Theo tôi được biết nếu có tiền nó thực phá sản. Nguồn tin của tôi cho thấy tâm trạng phía bị nuốt lời ngày càng trở nên bực bội.

      Tôi cười:

      - Bực mình sao Thomas? Bản thân tôi có lẽ cũng hơi bực mình chút.- Hình như số người Nga bị bỏ lại với ông chú Vanyas của họ.

      Tôi lại cười:

      - mưu giết người là tội phạm liên bang. Nếu có điều gì đó liên quan đến mưu đó nên gọi điện cho thẩm phán.- Tôi chỉ nghĩ tôi cho biết. Đồng thời, muốn tôi đưa ra lời nhận xét về bất kỳ khả năng mà xem xét phải ?- Chắc chắn rồi. Tôi cảm thấy an toàn khi rằng chúng “tiến triển”.- Cảm ơn – thở dài – thu hẹp đối tượng tình nghi nào chưa?- Đây là những gì họ bảo hỏi ở tờ Thời à? biết là tôi thể tiết lộ điều đó mà.- chính thức. quy kết. Chỉ với tư cách người bạn mà thôi.

      Như tôi nghe thấy, tôi nhớ khi tôi là kẻ mới được tuyển dụng cố gắng len lỏi lối của mình. Làm thế nào mà giới cảnh sát cấm, đóng kín cho tới khi ai đó mở tung kẽ hở nhất để tôi trườn qua.

      - Như tôi , Thomas. Giọng tôi trở nên nhàng – hứa hẹn gì cả.- Cindy – phóng viên – ít ra cũng gọi tôi là Cindy. Lần sau khi núp vào góc phòng tắm, nhớ cảnh giác đấy.- Được thôi, Cindy. Tôi chắc chắn nhớ lời .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19


      Tôi muốn về nhà. Và tôi biết tôi thể ở lại trụ sở lâu hơn.


      Tôi vồ lấy cái túi, nhanh xuống gara để xe dưới tầng hầm và khởi động chiếc Bronco đầy bụi nhưng đáng tin của mình mà hề nhìn tôi định hướng nào.


      Tôi chỉ lái xe – Lần thứ tư, thứ ba, lên khu Mission, chạy qua trung tâm Moscone, các quán cà phê và cửa hàng đều đóng cửa. hết con đường xuống phía Embarcadero.


      Tôi nhằm hướng ra khỏi vịnh. Tôi có nơi nào để nhưng tay tôi dường như hành động theo bản năng, dẫn tôi tới nơi nào đó. Hình ảnh vụ giết dâu chú rể cứ chập chờn trong tâm trí tôi. Những tiếng vọng của Orenthaler. Cuối cùng tôi gọi điện cho bác sĩ Medved, nhà chuyên khoa huyết học để hẹn gặp.


      Tôi đến gần Sutte. Đột nhiên, tôi cho xe rẽ ngang khi nghĩ ra mình cần phải đến đâu. Tôi cố gắng vào quảng trường Liên bang. cần phải cố gắng tôi nhận thấy mình đứng trước lối vào sáng trưng của khách sạn Hyatt.


      Tôi chìa phù hiệu cho người quản lý và thang máy lên đến tầng 30.


      người bảo vệ mặc đồng phục ngồi trước phòng Cao cấp. Tôi nhận ra ta, David Hale, ngoài Trung tâm. ta đứng lên khi thấy tôi đến gần.

      - có chỗ nào để sao, Thanh tra?

      hàng rào chéo bằng dải băng vàng chặn ngang lối vào dãy phòng Cao cấp. ta đưa cho tôi chìa khóa. Tôi tháo dải băng ra và chui qua dải băng còn lại. Tôi mở khóa và vào trong.


      Nếu bạn chưa bao giờ lang thang mình tại trường vụ giết người mới xảy ra, bạn thực hiểu được cảm giác khó chịu bồn chồn này. Tôi cảm thấy những bóng ma đen của David và Melanie Brandt vẫn ở trong phòng.


      Tôi chắc mình bỏ sót thứ gì đó. Tôi cũng chắc chắn rằng nó nằm ở đây. Nhưng là cái gì nhỉ?


      Căn phòng đẹp như khi tôi ra. Tấm thảm phương Đông trong phòng khách được đưa tới phòng thí nghiệm của Clapper. Nhưng vị trí của cái xác và trường dính máu được đánh dấu ràng bằng phấn xanh.


      Tôi nhìn vào chỗ mà David Brandt chết. Trong tâm trí tôi, tôi lần lại những gì có thể diễn ra.


      Họ nâng cốc chúc tụng nhau. (Tôi biết điều đó qua những chiếc ly sâm panh vẫn còn nửa bàn gần hành lang). Có lẽ ta chỉ mới đưa cho ấy đôi khuyên tai (Cái hộp mở nằm ở phòng tắm chính).


      Có tiếng gõ cửa, David ra mở cửa. Đó như thể những bí mật rì rầm trong khí dày đặc, sống cùng với những tiếng thầm.


      Kẻ giết người vào, mang theo hộp sâm panh. Có thể David biết ta. Có thể ấy bỏ lại tiếng trước tại chỗ lễ tân. Con dao được rút ra. Chỉ nhát đâm. Chú rể bị ghim chặt tại cửa, ngập máu. Điều đó xảy ra quá nhanh đến nỗi ấy thể kêu lên. “Người đàn ông tội nghiệp vãi đái ra quần”, Claire thế.


      dâu kêu lên sao? Có lẽ ấy trong phòng tắm. Có thể ấy vào phòng tắm để đeo khuyên tai.


      Kẻ giết người lùng sục khắp căn phòng. chặn đứng dâu vừa ra mà hề đề phòng.


      Tôi hình dung ra Melanie Brandt hớn hở, sung sướng. ta cũng nhìn thấy điều đó. Liệu có phải là người mà ấy quen biết ? Hay ấy mặc kệ ? Melanie có biết kẻ giết ?


      câu châm ngôn của Navajo rằng:”Thậm trí cả cơn gió lặng cũng có giọng ”. Tôi lắng nghe trong căn phòng khách sạn tĩnh lặng như thú tội đó.


      Hãy kể cho tôi, Melanie. Tôi ở đây là vì . Tôi lắng nghe.


      Tôi sởn gai ốc rùng mình khi hồi tưởng lại từng chi tiết của vụ giết người. ấy đánh nhau với , cố gắng để chạy thoát (Những vết thâm tím và những vết xước cánh tay và cổ tay của ấy). Kẻ giết người đâm ấy tại chân giường. khiếp sợ nhưng lại kích động cách man rợ về những gì làm. ấy chết ngay. phải đâm lần nữa. Và lại thêm lần nữa.


      Khi thực xong tội ác, đưa lên giường ( phải kéo vì có vệt máu sàn). Điều này rất quan trọng. ta rất nhàng với ấy. Nó khiến tôi nghĩ biết ấy.


      Có lẽ từng Melanie chăng? đặt tay eo, ở tư thế nghỉ ngơi. công chúa ngủ. Có lẽ giả vờ rằng những gì vừa xảy ra chỉ là cơn ác mộng.


      chỗ nào trong phòng khiến tôi thực cảm thấy đây là cách thức hành động của kẻ giết người chuyên nghiệp hay kẻ giết người được thuê. Hay thậm chí ai đó trước đây giết người.


      Tôi lắng nghe.


      giận dữ hung tợn bùng lên trong máu ta. ta nhận ra rằng bao giờ gặp lại ấy nữa. Công chúa của


      quá tức giận. muốn ngủ với lần này thôi, để có thể được sờ soạng .


      Nhưng thể. Điều đó làm ô danh của . Nhưng phải có được . Vì vậy nâng váy của lên. Sử dụng nắm tay của .


      Điều đó như hét vào tôi. Tôi chắc có điều cuối cùng mà tôi nhìn thấy, nhưng vẫn chưa phát ra. Tôi bỏ sót điều gì vậy? Đến giờ mọi người bỏ sót điều gì nhỉ?


      Tôi bước qua chiếc giường. Tôi hình dung Melanie với vết đâm kinh hoàng, nhưng khuôn mặt của bình thản, oán trách. bỏ lại trong tình trạng như vậy. lấy đôi khuyên tai và chiếc nhẫn kim cương to đùng.


      Rồi điều đó chặn đứng tôi lại bằng sức công phá của đoàn tàu nổ tung khỏi đường hầm tối đen. Điều gì bị bỏ sót. Điều gì mà tôi nhìn ra. Lạy Chúa Jesus, Lindsay.


      Những chiếc nhẫn!


      Tâm trí tôi nghĩ nhanh đến hình ảnh của dâu nằm đó. Bàn tay thanh tú dính máu của . Kim cương vẫn còn đó, nhưng … lạy Chúa Jesus! Liệu có thể nào như thế ?


      Tôi chạy lại phòng giải lao và nghĩ đến cái xác dập nát của chú rể.


      Họ mới lấy nhau chỉ cách đây vài tiếng đồng hồ. Họ chỉ vừa mới thề nguyền xong. Nhưng họ đeo dải buộc bằng vàng.


      Những chiếc nhẫn cưới.


      Kẻ giết người lấy khuyên tai. Tôi nhận ra điều đó.


      lấy những chiếc nhẫn cưới.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20


      Chín giờ sáng hôm sau, tôi ở trong phòng làm việc của bác sĩ Victor Medved, người đàn ông bé, dễ chịu với khuôn mặt hẹp nét, là người có giọng Đông Âu.

      - Negli là căn bệnh chết người – Ông đều đều. Nó cướp khả năng vận chuyển ôxy cho cơ thể. - Ban đầu, các triệu chứng là bơ phờ, suy giảm hệ miễn dịch và số cơn đau đầu . Cuối cùng, có thể trải qua khác thường của não tương tự đối với cơn đột quỵ và cũng bắt đầu mất khả năng nhận thức.

      Ông đứng lên, qua tôi, giữ khuôn mặt tôi trong hai bàn tay mềm mại của ông. Ông nhìn tôi chằm chằm qua đôi kính dày cộp – lên đến đỉnh điểm. Ông và ấn hai ngón tay cái vào má tôi.

      - Tôi luôn phải mất lúc để cho máu truyền về vào buổi sáng.

      Tôi bằng nụ cười, cố gắng che đậy nỗi sợ trong tâm trí. Bác sĩ Medved :

      - Được rồi, trong ba tháng tới, nếu chúng ta đảo ngược được tình hình, trông như con ma. con ma đẹp, nhưng ma tất cả đều như nhau thôi.

      Ông quay lại bàn của mình và cầm biểu đồ của tôi.

      - Tôi hiểu thám tử cảnh sát.- Các vụ giết người – Tôi cho ông biết.- Thế chẳng nên có lý do gì để tiếp trong ảo tưởng. Tôi cố ý làm buồn. Bệnh thiếu máu có thể lật ngược được. Có đến 30 phần trăm bệnh nhân phản ứng với chế độ truyền hồng cầu hai tuần lần. Trong số những người có phản ứng, tỉ lệ phần trăm tương tự cuối cùng có thể được điều trị bằng cấy tủy sống. Nhưng cách điều trị này đòi hỏi quá trình hóa học trị liệu khá đau đớn trước đó để tăng lượng bạch cầu.

      Tôi cứng đờ người. Những tiên đoán như cơn ác mộng của Orenthaler trở thành .

      - Thế có cách nào để biết ai có phản ứng với cách điều trị ?

      Medved đan hai tay vào nhau và lắc đầu:

      - Cách duy nhất là hãy bắt đầu. Rồi chúng ta thấy.- Tôi tiến hành vụ quan trọng. Tiến sĩ Orenthaler tôi có thể tiếp tục làm việc.

      Medved bĩu môi cách nghi ngờ:

      - có thể tiếp tục cho đến khi nào còn sức khỏe.

      Tôi thở hắt ra hơi chậm chạp và đau đớn. Tôi có thể giấu điều này được bao lâu? Tôi có thể kể cho ai được đây?

      - Liệu cách điều trị có tác dụng, bao lâu chúng ta mới nhìn thấy hồi phục? – Tôi hỏi với chút hy vọng.

      Ông cau mày:

      - Đây đâu giống như uống viên aspirin để hết đau đầu. Tôi e rằng chúng ta phải điều trị trong thời gian dài.

      thời gian dài. Tôi nghĩ tới phản ứng có thể xảy ra của Roth. Cơ hội của tôi cho chức Trung úy.


      Đây là vấn đề đấy, Lindsay. Đây là thách thức lớn nhất của đời mi đấy.

      - Và nếu cách điều trị có tác dụng, bao lâu … trước khi những điều đó bắt đầu …- Bắt đầu trở nên tệ hơn hả? Chúng ta hãy đánh bật điều này bằng lạc quan và hy vọng. Chúng ta thảo luận điều đó khi chúng ta tiếp tục.

      Giờ mọi thứ được mở tung ra. Vụ án, nghiệp và tất cả những mục tiêu của đời tôi. Các nguyên tắc thay đổi. Tôi với quả bom hẹn giờ trong lồng ngực, vết thương, quả bom. Và ngòi nổ cháy mất dần là tất cả những gì tôi nghĩ tôi có thể.


      Tôi hỏi cách thanh thản:

      - Khi nào chúng ta bắt đầu?

      Ông viết nguệch ngoạch địa điểm của văn phòng trong cùng tòa nhà. Tầng ba. Dịch vụ bệnh nhân ngoài giờ Moffett. có ngày hẹn.

      - Nếu có vấn đề tương tự với tôi tôi muốn bắt đầu ngay bây giờ.




      Chương 21


      Câu chuyện về thương vụ làm ăn của Gerald Brandt với người Nga bị thất bại. Nó có mặt ở mọi quầy báo, những bài báo với tiêu đề in đậm:”Cha của chú rể có thể chọc giận người Nga”.


      Tờ Thời tường thuật rằng FBI điều tra nghiêm túc vấn đề này. tuyệt.


      Hai chiếc túi nửa lít máu chứa hemoglobin đập trong người tôi khi cuối cùng tôi cũng đến được văn phòng vào lúc 10 giờ 30 phút. Tôi phải nỗ lực đến kiệt sức để quên hình ảnh dòng máu đỏ sền sệt giọt chậm chạp trong tĩnh mạch của mình.


      Roth gọi tôi, cái nhìn cáu kỉnh thường ngày xuất khuôn mặt ông:

      - Tờ Thời đó là người Nga. FBI dường như cũng đồng tình – Ông vừa vừa dựa vào bàn làm việc của tôi. Ông đẩy tờ báo buổi sáng về phía tôi.- Tôi xem bài báo. Đừng để FBI dính vào vụ này. Đây là vụ của chúng ta.

      Tôi kể cho ông về đêm hôm trước, việc tôi trở lại trường vụ án. Tôi chắc chắn như thế nào về cưỡng hiếp xác chết, chiếc áo vét dính máu, những chiếc nhẫn bị mất cho thấy khả năng đây là kẻ giết người bị ám ảnh.

      - Đó phải là tên giết người chuyên nghiệp người Nga nào cả. cho nắm tay của mình vào bên trong đạo của ấy. làm điều này vào đêm tân hôn của ấy. Tôi gợi lại cho ông.- muốn tôi bảo bên FBI từ bỏ vụ này bởi vì có linh cảm lớn về vụ này sao? Roth .- Đây là vụ giết người. vụ án tình dục kinh tởm, lập dị chứ phải là mưu quốc tế nào đó.- Có lẽ tên giết người người Nga kia cần có chứng cớ. Hoặc có thể kẻ điên cuồng vì tình dục. - Chứng cớ của cái gì? Mọi tờ báo và truyền hình cả nước đăng tải câu chuyện. Dù sao nữa, phải những tên giết người người Nga cũng thường cắt ngón tay hay sao?

      Roth thở dài chán nản. Khuôn mặt ông cho thấy lo lắng hơn bình thường.

      - Tôi phải chạy thôi – Tôi . Tôi giơ nắm tay lên cao, hy vọng Roth buồn cười.

      Gerald Brandt vẫn ở tại Hyatt, chờ cho xác cậu con trai được đưa . Tôi tới phòng của ông và thấy ông ở đó mình.

      - Ông đọc các báo chưa? – Tôi hỏi ông ta khi chúng tôi ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn có che ô ở sân thượng.- Các tờ báo, Bloomberg, phóng viên nữ nào đó ở tờ Thời gọi điện cả đêm. Những gì họ đưa ra toàn là những điều điên rồ - Ông .- Cái chết của con trai ông là hành động điên rồ, thưa ông Brandt. Ông có muốn tôi thẳng thắn với ông khi đề cập đến cuộc điều tra ?- Ý là gì, thanh tra?- ngày kia ông bị hỏi rằng liệu ông có biết bất kỳ ai có thể muốn hại ông ?- Và tôi với thám tử của , phải theo cách này.- Ông nghĩ bè đảng nào đó ở Nga có thể tức giận ông vì việc ông rút khỏi thương vụ của họ sao?- Chúng tôi làm ăn với các bè đảng, thưa Boxer. Các cổ đông của Kolya gồm có số nhân vật có quyền lực tối cao ở đất nước này. Dù sao nữa, làm tôi có cảm giác giống như tôi là kẻ bị tình nghi. Đó là công việc làm ăn. Các cuộc thương lượng. Trong những việc chúng tôi làm, chúng tôi gặp phải chuyện như thế này hàng tuần. Cái chết của David chằng là gì đối với Kolya.- Ông Brandt, làm sao ông có thể chắc chắn về điều đó? Con trai ông và vợ của ta đều chết.- Vì các cuộc thương lượng chưa bao giờ bị hủy bỏ cả, thưa thanh tra. Đó chỉ là mưu mẹo chúng tôi dùng đối với các phương tiện thông tin đại chúng. Chúng tôi kết thúc vụ thương lượng tối qua.

      Ông đứng lên, và tôi biết cuộc phỏng vấn của tôi kết thúc.


      Cuộc điện thoại tiếp theo của tôi là gọi cho Claire. Dù sao tôi cũng cần phải chuyện với ấy. Tôi muốn chuyện với ấy thường xuyên bởi tôi cũng cần giúp đỡ trong vụ này.


      Thư ký của Claire ấy có điện thoại hội đàm khi tôi gọi đến. ấy bảo tôi giữ máy. Claire cằn nhằn khi nhấc máy.

      - Các chuyên gia pháp lý. Hãy nghe điều này … gã nào đó lái xe với tốc độ 90km/h trong khu vực chỉ cho phép tốc độ là 60km/h, đâm vào ông già lái xe Lexus đỗ cạnh xe khác trong khi chờ bà vợ. Bây giờ gã lái xe dọn sạch tài sản của người bị đâm bằng đơn kiện rằng nạn nhân đỗ xe bất hợp pháp. Mỗi bên đều muốn chiếm lấy phần tài sản, các chuyên gia pháp lý kết luận. Righetti đẩy tôi vào vì vụ này được đăng tải tạp chí AAFS. Đối với số kẻ đáng khing này, những kẻ mà suy nghĩ của họ chỉ đáng để cậu cho họ xu cậu biết cậu có được gì rồi chứ?- Tiền lẻ - Tôi trả lời bằng nụ cười. Claire cũng buồn cười.- Cậu hiểu rồi đó. Tớ có khoảng 30 giây. Cậu thế nào rồi? Tớ cậu, bạn quý. Tớ nhớ cậu. Cậu muốn gì hả, Lindsay?

      Tôi do dự, phần tôi ước có thể để mọi thứ nổ tung, nhưng tất cả những gì tôi hỏi là liệu gia đình nhà Brandt có đeo dải băng cưới khi họ được khênh vào hay ?

      - Theo mình biết . Chúng tớ kiểm kê khuyên tai và viên kim cương lớn bằng nhãn cầu. Nhưng có dải băng cưới. Bản thân tớ cũng nhận ra điều ấy. Thực tế, đó là lý do tại sao tớ gọi cho cậu tối qua. - Tư tưởng lớn giống nhau mà – Tôi .- Tư tưởng bận rộn, ít ra là vậy. Thế vụ án kinh hoàng của cậu như thế nào rồi?

      Tôi thở dài:

      - Mình biết. Điều tiếp theo mà chúng ta phải làm là kiểm tra 300 vị khách mời để xem liệu bất kỳ ai trong số đó có thể có hận thù đặc biệt gì với nạn nhân . Cậu thấy vụ này được diễn giải báo chí như thế nào rồi đấy. Người Nga trả thù. FBI cũng núp xung quanh, và sếp Mercer quát vào tai Roth rằng hãy cho thám tử thực tham gia vào vụ này. riêng nhé, mình nhờ Jacobi ra ngoài lùng tìm dấu vết của chiếc áo vét. Ngoài điều đó ra, vụ này tiến triển trôi chảy.

      Claire cười:

      - Hãy dính chặt lấy nó, cưng ạ. Nếu bấy kỳ ai có thể giải quyết những vụ giết người này người đó chính là cậu.- Mình ước đó chỉ là … - Giọng tôi chùng xuống.- Mọi thứ ổn chứ? – Claire quay lại – Cậu có vẻ thích tán gẫu, trêu đùa như mọi khi phải. Thực mình cần chuyện với cậu. Chúng ta có thể gặp nhau vào thứ 7 chứ?- Được chứ, Claire – Ôi, chết tiệt … bọn tớ phải dự bữa tiệc mừng lễ tốt nghiệp của Reggie. Có thể thêm ngày nữa được ? Tớ có thể lái xe đến giữa trưa ngày chủ nhật.- Tất nhiên là được rồi – Tôi , cố nuốt trôi thất vọng. Chủ nhật tuyệt. Mình thích ngày đó.

      Tôi cúp máy với nụ cười. Trong khoảng khắc, tôi thực cảm thấy mọi thứ tốt hơn. Chỉ riêng việc hẹn với Claire làm tôi cảm thấy như thể vừa trút được gánh nặng khỏi đôi vai mình. Chủ nhật cho tôi chút thời gian để chuẩn bị. Về việc tôi giải quyết việc chữa trị như thế nào và cả công việc của tôi nữa.


      Raleigh tới và hỏi tôi:

      - muốn tách cà phê ?

      Tôi nghĩ ta châm chọc tôi về việc tôi đến lúc mấy giờ. ta hẳn phải cảm thấy oán giận của tôi.


      ta ve vẩy chiếc phong bì bằng giấy manila cỡ thường trước mặt tôi và nhún vai.

      - Đó là danh sách khách mời đám cưới của nhà Brandt. Tôi nghĩ muốn xem ai tạo ra vết cắt đó.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22


      Chúng tôi xuống quán cà phê Roma, trong những quán theo phong cách châu Âu, trần cao, được trát vữa trang trí, ở bên kia trụ sở. Tôi thích quán Peet hơn nhưng Roma gần hơn.


      Tôi gọi tách trà, còn Raleigh quay lại với cà phê thơm ngon và lát bánh mì bí ngô tươi mới đặt trước mặt tôi.


      - có bao giờ tự hỏi làm thế nào mà những chỗ như thế này lại kiếm được tiền ?

      - Cái gì cơ? – Tôi nhìn ta.- Mỗi góc phố đều có cái quán như thế này. Họ đều phục vụ những đồ giống nhau, và giá bán trung bình của họ là, gì nhỉ … hai đô la ba mươi nhăm xen phải?- Đây phải là cuộc hẹn hò, Raleigh – Tôi ngắt lời - Hãy kiểm tra danh sách .- Có lẽ gần ba đô la hoặc ba đô la năm mươi xen. may nếu tất cả những chỗ này kiếm được bốn trăm ngàn đô la.- Raleigh, làm ơn – Tôi với vẻ mất kiên nhẫn.

      ta đẩy cái phong bì về phía tôi.


      Tôi mở phong bì và xoè ra tám hay chín trang có tên và địa chỉ được in tiêu đề thư văn phòng của Gerald Brandt. Tôi nhận ra ngay vài vị khách của nhà chú rể. Bert Rosen, cựu Bộ trưởng Bộ Tài chính của Mỹ. Summer Smith, nhà tỷ phú kiếm tiền trong thập niên 80 bằng hệ thống giải trí LBO big-time. Chip Stein, của E-flix, bạn thân của Spielberg; Maggie Sontero, nhà thiết kế nổi tiếng của Soho đến từ New York. Rất nhiều tên tuổi lớn và rắc rối lớn.


      Về phía nhà dâu, có vài cái tên đáng chú ý đối với tôi tại khu vực San Francisco là Thị trưởng Fernandez; Arthur Abrams, luật sư địa phương tài ba. Tôi từng đứng lên chống lại công ty của ông ta hoặc hai lần tại bục nhân chứng, chứng thực thực trong các vụ giết người, Willie Upton, nhà quản lý các trường công lập.


      Raleigh kéo ghế qua chỗ tôi. Chúng tôi cùng nhau lướt qua phần còn lại của danh sách khách mời. Cột danh sách các đôi có vẻ ấn tượng với từ Tiến sĩ hoặc khách mời danh dự được đặt đằng trước tên của khách mời.


      Đó là danh sách dài nhưng chẳng tiến lộ điều gì, có vẻ thể tìm ra được manh mối.


      Tôi biết mình mong đợi gì, cái gì đó nhảy bổ vào tôi. cái tên nào đó loé lên trong óc tôi dội lên với tội lỗi mà thậm trí các gia đình cũng nhận ra được.


      Raleigh thở hắt ra cách lo lắng:


      - Danh sách này đáng sợ. kiểm tra 50, tôi kiểm tra 50 và chúng ta đưa phần còn lại cho Jacobi. Tất cả chúng ta gặp nhau ở đây trong hai tuần nữa và xem chúng ta thu được những gì.


      Viễn cảnh phải tra hỏi liên tục những người này, từng người khiếp sợ và phẫn nộ trước cảnh tại sao chúng tôi lại điều tra họ làm tôi thấy thú vị hay hy vọng gì nhiều.


      - nghĩ Thị trưởng Fernandez có thể là kẻ giết người vì tình sao? – Tôi lẩm bẩm.


      - Tôi nghĩ có thể.


      Những gì xảy ra với tôi tiếp theo là điều hoàn toàn bất ngờ.


      - Vậy kết hôn sao?


      Nếu chúng ta định làm việc cùng nhau chúng ta có lẽ cũng có được kết quả. Và là tôi rất tò mò.


      Raleigh gật đầu sau khi ngắt giọng giây – Tôi nghĩ là tôi nhìn thấy nỗi đau trong mắt ta.


      - Thực ra tôi kết hôn cách đây 17 năm. Cuộc li hôn của tôi tiến hành vào tháng tới.


      Tôi nhìn ta bằng ánh mắt thông cảm:


      - Tôi xin lỗi. Chúng ta hãy dừng lại chuyện riêng tư tại đây.


      - Thế cũng được. Mọi chuyện tự xảy đến mà. bất ngờ, chúng tôi dường như vừa những quỹ đạo khác nhau. Chính xác hơn, Marion gã sở hữu bất động sản nơi văn phòng ấy làm việc. Đó là cây chuyện cũ. Tôi đoán tôi chưa bao giờ hoàn toàn hiểu nên sử dụng loại dĩa nào.


      - Tôi có thể giúp giảm bớt nỗi đau – Tôi – Nó từ trái sang phải. có con chứ?


      - Hai cậu con trai tuyệt vời. đứa 14 và đứa 12. Jason láu cá còn Teddy thông minh. lập trang chủ cho khối sáu của nó. Tôi gặp chúng nó hai tuần lần vào kỳ nghỉ cuối tuần. Chúng là ánh sáng của đời tôi, Lindsay ạ.


      Tôi thực xem Raleigh là ông bố tuyệt vời. Đá bóng suốt các ngày thứ 7, cài đặt máy tính trong căn phòng làm việc bé. Hơn tất cả những điều đó là ta có đôi mắt nhân từ. Điều bắt đầu dần trong tôi rằng ta phải là kình địch.


      ta cười toe toét với tôi:


      - Tôi đoán dù có được trật tự của những chiếc dĩa đúng chưa chắc giúp được đâu. ly hôn, đúng ?


      - Ối chà, ai đó kiểm tra xung quanh. Lúc đó tôi chỉ vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát. Tom học năm thứ hai trường Luật ở Berkeley. Đầu tiên, ấy định theo ngành hình . Chúng tôi tham gia phần vào vụ Carville và Matalin. Tôi tưởng tượng mình làm chứng, Tom tấn công tôi cách dữ dội. Cuối cùng ấy chọn hợp tác.


      - Và?


      - Đó là hình ảnh của ấy, phải của tôi. Tôi chưa sẵn sàng cho câu lạc bộ đồng quê. Đó là câu chuyện cũ, đúng ?


      Tôi mỉm cười:


      - ta bỏ tôi, làm cho trái tim tôi tan nát.


      - Có vẻ như chúng ta có số điểm chung nhỉ, Raleigh nhàng. ta quả có đôi mắt rất đẹp. Thôi , Lindsay.


      - phải biết là suốt 6 tháng qua tôi chỉ kể chuyện buồn này cho mình Warren Jacobi mà thôi.


      Raleigh cười và giả vời ngạc nhiên:


      - Hừ, Jacobi đâu có vẻ giống tuýp người của . Thế quyến rũ chết người ở đây là gì?


      Tôi nghĩ tới chồng cũ của mình, Tom, rồi người đàn ông khác mà tôi từng nghiêm túc phần nào. Điều luôn hấp dẫn tôi là khi tôi để ai đó đến gần mình.


      - Bàn tay mềm mại. Và tôi đoán, trái tim mềm mại.


      - Vậy nghĩ gì? đặt ít mứt tự làm giá. Đặt cho cà phê vài cái tên gợi cảm hơn. Arabian, Breeze, Sirocco. nghĩ chúng ta có thể tăng mức bán trung bình lên ?


      - Tại sao định xem xét kỹ điều này hả Raleigh?


      ta nhìn tôi vừa có phần bối rối vừa lanh lợi qua ánh mắt trong trẻo.


      - Tôi làm cảnh sát được 16 năm rồi. Vì vậy hãy bắt đầu nghĩ ... tôi có nơi thích này. tận Tahoe, có thể là trong những cơ sở kinh doanh này ...


      - Xin lỗi, tôi nhìn từ đằng sau quầy chọn ra những chiếc bánh nướng xốp.


      - Điều tốt nhất mà với tôi đến bây giờ đấy nhé.


      Tôi đứng lên, kẹp cái phong bì dưới tay và hướng ra cửa.


      - Suy nghĩ thứ hai là có lẽ là thợ bánh giỏi hơn là cảnh sát. ta mỉm cười:


      Đó mới là của tôi... Những chàng khôn ngoan trả lời cho mọi điều. Hãy giữ vững những lời biện hộ đó .


      Khi chúng tôi rời khỏi quán, tôi hạ giọng và với ta:


      - Tôi cũng có nơi thích.


      - Có lẽ chỉ cho tôi ngày nào đó.


      - Có lẽ.


      Tôi bị Raleigh làm cho ngạc nhiên – hãy sống và học hỏi. ta thực chàng dễ thương đấy chứ. Tôi tự hỏi liệu ta có bàn tay mềm mại hay .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23


      Khi Rebecca Passeneau ngắm mình trong chiếc áo cưới lộng lẫy, biết rằng còn là bé của mẹ mình nữa. Con là cục cưng của mẹ. nghe những lời thương như thế từ những ngày mới chào đời.


      Với ba người trai lớn hơn, quá khó để tưởng tượng tại sao mẹ luôn muốn có con . Bố cũng vậy, nhưng nhiều năm trôi qua, họ nhận ra rằng thời gian của họ hết. Người con trai lớn nhất – Ben, kẻ liều mạng bị giết trước khi ra đời. Bố mẹ hết hy vọng. Họ thậm chí hề nghĩ tới việc có thêm con. Rồi, kỳ diệu, Becky ra đời.


      - Con của tôi – nghe thấy mẹ mình thốt lên từ phía sau.


      - Ôi mẹ - Becky thở dài nhưng cũng mỉm cười.


      tiếp tục ngắm nhìn mình. xinh đẹp trong chiếc váy dài màu trắng dây vai của mình, sáng bừng lên giống như những thứ đẹp đẽ và đáng nhất thế giới. Micheal rất hạnh phúc. Với tất cả sắp xếp – khách sạn ở Napa, hoa, thay đổi áo cưới phút cuối cùng, nghĩ rằng ngày này bao giờ thực đến cả. Nhưng bây giờ nó đến rồi. Thứ 6.


      Perkins, người bán hàng ở Saks, chỉ có thể đứng nhìn và ngưỡng mộ - làm cho cậu ấy chết vì sung sướng mất, cưng ạ.


      Becky quay vòng, nhìn mình rất kỹ qua cái gương ba ô. cười toe toét:


      - Mình như vậy phải ?


      - Bố và mẹ muốn con có thứ gì đó – Mẹ .


      Bà với lấy cái ví và lôi ra cái túi đựng đồ trang sức bằng da lộn. Trong đó là chiếc trâm cài đầu bằng kim cương của bà, viên kim cương ô van 4 cara sợi dây ngọc trai, được mẹ bà truyền lại.


      Bà bước đến gần Becky, buộc cái dây ở cổ cho .


      - Ôi mẹ, nó lộng lẫy – Becky với vẻ kinh ngạc.


      - Nó được dành cho mẹ vào ngày cưới. Nó mang đến cho mẹ cuộc sống tốt đẹp. Bây giờ nó dành cho con.


      Becky Passeneau đứng đó đầy quyến rũ qua chiếc gương. Chiếc váy lộng lẫy, viên kim cương nằm nơi hõm cổ.


      Cuối cùng bước ra khỏi bục thay đồ và ôm chầm lấy mẹ mình:


      - Con mẹ. Mẹ là người tốt nhất.


      - Bây giờ xong cả rồi – Mắt bà ướt lệ.


      - , chưa hoàn toàn vậy.


      Perkins và chạy vào phía sau rồi nhanh chóng quay lại với đóa hoa. Đó là những đồ nhân tạo, các phụ kiện cho việc bán hàng, nhưng lúc này trông chúng có vẻ giống như những đóa hoa rực rỡ nhất thế giới.


      đưa chúng cho Becky. Becky bước lùi lại phía bục, ôm lấy bó hoa. nhìn nụ cười rạng rỡ qua gương đến ba lần. Tất cả mọi người đứng sau và nhìn ngưỡng mộ.


      - Bây giờ hoàn hảo rồi.


      Đứng gần cửa hàng Saks, ngắm Becky thử váy cưới, Phillip Campbell cũng thể hài lòng hơn nữa.


      - Ngày trọng đại của em sắp đến rồi. ta thầm dịu dàng – Em trông tuyệt.





      Chương 24


      Buổi sáng hôm sau, Milt Fanning từ đơn vị Tội phạm tình dục của FBI báo cáo lại. Máy tính của lên rất nhiều các tội phạm liên quan, nhưng cho tôi biết ai trong số họ là kẻ tình nghi hàng đầu.


      Họ bắt đầu bằng cách nhắm vào nắm tay sử dụng trong vụ hành hung tình dục và thấy điều đó trong vài vụ, chủ yếu là tội phạm đồng giới. vụ liên quan đến đôi bị giết, hoạt động mại dâm ở Compton từ năm 1992 trở về trước, nhưng Nicolas Chito hành nghề 25 năm để kiếm sống ở San Quentin.


      Có vài vụ giết người trong khách sạn, thậm chí vụ còn liên quan đến đôi mới cưới ở Ohio, vụ đó chú rể rạch tử cung của người vợ hình vuông khi ta phát ra mình phải là người đầu tiên. Nhưng chẳng có vụ nào liên quan tại đây cả hoặc vẫn chưa giải quyết xong, chẳng có gì ràng để cho chúng ta xác định được phương hướng.


      Tôi thất vọng nhưng ngạc nhiên lắm. Cho đến giờ mọi thứ mà chúng tôi phát được thuyết phục tôi rằng khi David và Melanie Brandt đụng phải tên giết người tại khách sạn Hyatt, đó phải là lần đầu tiên họ gặp phải.


      Từ bên ngoài, tôi nhìn thấy Jacobi lang thang bên trong. lảng tránh tôi trong hai ngày rồi, dồn sức cho nhiệm vụ của mình, đặc biệt là việc tìm kiếm chai sâm panh và chiếc áo vét.


      Sau hai năm, tôi hiểu rằng Jacobi chọc tức tôi khi vui.


      - Việc tìm kiếm thế nào rồi?


      đáp lại tôi bằng nụ đầy cười tự mãn:


      - Chin và Murphy gọi điện tới từng cửa hàng bán rượu trong bán kính 60km. có nghĩ bất kỳ ai trong số những gã này còn giữ lại dấu vết như vậy ? Tất cả bọn họ đều với tôi rằng chai rượu đó có thể được đặt mua ở bất cứ nơi nào đất nước này. Rồi còn đơn đặt hàng qua thư điện tử cũng cần phải xem xét. Mạng internet. Ôi trời!


      Tôi biết đó là cuộc tìm kiếm kéo dài. Nhưng liệu có bao nhiêu người trả 200 đô la cho chai sâm panh nhỉ?


      - Vẫn tìm kiếm – Cuối cùng ta cũng đối diện với tôi bằng nụ cười tự mãn và chúng tôi tiếp tục với vài cái tên.


      Như thể muốn chọc tức tôi, Jacobi đọc những điều ghi chép trong cuốn sổ ở trang 30. Rồi liếc nhìn và hắng giọng :


      - Được rồi, chúng ta thôi ... Cửa hàng rượu Golden State phố Crescent. Krug. Clos du Mesnil – Ông phát theo kiểu Pháp – Năm 1989. người nào đó đặt hàng thùng rượu vào tháng 3 năm ngoái. Tên là Roy C.Shoen.


      - điều tra ta chưa?


      - Chưa bao giờ tôi nghe thấy bất kỳ cái tên Brandt nào cả. ta là nha sĩ. Tôi đoán những ông nha sĩ giàu có cũng thích rượu mạnh phải – ta lật sang trang – Rồi có cửa hàng bán rượu vang ở thung lũng Mill. Murphy đảm nhận việc đó. Lần đầu tiên trong vài ngày gần đây ông thực mỉm cười với tôi. Gã mua chai rượu cũng tên là Murphy – khách hàng thường xuyên của cửa hàng đó. Được đưa vào bữa tiệc tối cho sinh nhật vợ . cho tôi nghỉ buổi sáng tôi điều tra ta, nhưng tôi nghĩ tôi để Murphy tự làm. Chỉ để cười mà thôi.


      - Có chút may mắn nào đối với chiếc áo vét lễ phục ?


      - Chúng tôi gọi điện cho nhà sản xuất. Có 15 của hàng trong khu vực bán áo vét nhãn hiệu này. Nếu nó thực bắt nguồn quanh đây, chúng ta mang đến văn phòng đại diện của họ tại địa phương. Lần ra được chủ nhân của chiếc áo này … phải là điều dễ dàng đâu.


      - Trong khi điều tra bên ngoài, Jacobi, hãy xem liệu có thể tự mua cho mình chiếc cà vạt lịch nhé – Tôi châm chọc


      - Hô hô. Vậy làm thế nào mà có thể dạo mà có tôi nhỉ? – Jacobi hỏi, nhìn thẳng vào tôi. bặm môi lại, và tôi có thể thấy thất vọng khuôn mặt của ta. Điều đó khiến tôi cảm thấy mình tồi.


      - Tôi sao chép.


      Rồi tôi đổi giọng nghiêm túc:

      - Tôi xin lỗi, Jacobi. biết là tôi cầu cái gã đó mà.

      Jacobi gật đầu ngượng ngập:

      - muốn tôi điều tra từng người rồi bới lên xem ai phát điên lên vì những chai sâm panh ngon lành đó phải ?

      Tôi lắc đầu và đứng lên, để bản danh sách khách mời dự đám cưới của nhà Brandt bàn cho Jacobi.


      - Những gì tôi muốn làm là điều tra và tìm hiểu xem họ có trùng hợp với danh sách này hay .


      Jacobi liếc qua danh sách, huýt gió khi thấy số cái tên nổi bật.


      - Quá tệ, Boxer. có Shoen hay Murphy nào cả. Có lẽ chúng ta phải đợi và kiểm tra ở danh sách thứ hai vậy.


      - Điều gì khiến thế? – Tôi hỏi. Jacobi là kẻ hay làm trò ngốc nhưng cảnh sát tốt với cái mũi thính trong việc phát ra dấu vết.


      - Chúng tôi tìm kẻ phụ mổ vui mắt thích dở trò đê tiện với những dâu bị chết, phải ?


      Tôi gật đầu. Tôi nhớ thứ gì đó mà người cộng đầu tiên của tôi kể cho tôi. Chưa bao giờ vật lộn với tên cớm, Lindsay ạ. Cả hai đều vấy bẩn. Cớm thích điều đó.


      - Tôi hiểu khó khăn cho gã như vậy để tìm được cuộc hẹn, Jacobi .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :