1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kỹ năng tranh thủ tình cảm - Chân Lật Tử (c52) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Câu đố

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Vân Lũ dùng khăn ướt cẩn thận lau tay chủ tử. Chốc lát sau, lớp sơn hồng móng được lau gần như sạch . Nàng hơi giận :" Chủ tử sao lại cẩn thận như vậy, nô tỳ khó lắm mới sơn được."

      Tiết Bích Đào mệt mỏi dựa vào người Mộ Vân:" Hôm nay coi như thôi , chờ vài hôm nữa hoàng thượng tới lại sơn."



      Vân Lũ đầu tiên là đỏ mặt. Tuy rằng biết nhiều, nhưng nghe thấy cũng xấu hổ. Lát sau, nàng lại thấy kỳ quái, thử ra câu:" Chủ tử, tiểu nhật tử của ngài ngày nào mà đến mà." Hoàng thượng gần đây phần lớn đều nghĩ ở chỗ người. Dù có hôm nào tới hôm sau chắc chắn tới. Nếu cứ vậy ba năm sau cũng chưa sơn xong.

      " phải tiểu nhật tử, mà là tiểu nguyệt tử (Chắc là tới tháng)." Tiết Bích Đào cười giảo hoạt, lại hỏi:" An tuyển thị thế nào rồi?"
      Vân Lũ "Xì" tiếng, đối với chủ tử này có chút bất đắc dĩ:" Chủ tử thế, tự nhiên có thể thuận lợi sinh hạ."

      Vân cũng gật đầu đồng ý, lại đem tình huống của An tuyển thị ra:" Qua ba tháng đầu là ổn rồi. Chỉ là cả ngày bị người ta phiền nhiễu. giờ bảy tháng. Cứ như vậy, lúc sinh ra chỉ sợ thân thể cũng quá khỏe khoắn."

      Tiết Bích Đào nghe xong gật đầu. Chờ móng tay được Vân Lũ lau sạch, nàng lập tức đứng thẳng, :" , chúng ta thỉnh an hoàng hậu nương nương."

      "Chủ tử hôm nay muốn ?" Chủ tử nhà mình từ sau khi được sủng ái liền chịu nhúc nhích thân thể. Hoàng hậu cũng có ý kiến với việc này, nhưng hoàng thượng lại cho phép, nàng ta cũng thể trách cứ.

      "Sao lại , có mấy khuôn mặt nhìn mãi cũng chán. Cuối cùng cũng có chút mới mẻ, ta nhìn thử cái." Tiết Bích Đào hứng trí bừng bừng .

      Nàng nhớ Tiểu Nghiễn có qua, nữ xuyên đều là đường đường chính chính từ tuyển tú mà tiến cung, cho nên có lẽ là trong cái đám "cống phẩm" kia . Nàng thế nào cũng phái tới nhìn chút.

      Vì thế, nàng sửa sang đẹp, chuẩn bị dùng bề ngoài làm người ta kinh sợ!

      Sơ Hiểu từ trong nội thất ra, trong tay cầm nhánh hoa đào, giọng ảo não:" Chủ tử, biết ai bẻ mất cành hoa cắm ở cửa sổ rồi, có cần tra ạ?"

      Tiết Bích Đào nhớ tới trận gió lạnh trưa hôm qua, co rúm chút. Là khí trong cung sao? loại cảm giác kỳ dị đánh úp vào nàng.

      Nàng sờ sờ ngực, quyết định tự mình dọa mình nữa.

      Nàng nhận lấy cành đào, :" Tra."

      Sơ Hiểu lĩnh mệnh mà .

      --- ------ ----

      "Nô tỳ thỉnh an Trân tiệp dư, Tiệp dư cát tường." Nữ quan dẫn nhưng người mới vào tới Trường Xuân Cung, thấy Tiết Bích Đào, bà ta vội vàng hành lễ, cũng nhắc nhở những người phía sau.

      "Thỉnh an Trân tiệp dư." Từng giọng oanh oanh yến yến vang lên. Do danh phận chưa định, các nàng cũng thể hạ mình tự xưng nô tỳ, cũng thể xưng thiếp thân, chỉ đành lược bớt xưng hô.

      số người gan lớn nhìn trộm. Lọt vào tầm mắt họ là váy dài làm bằng gấm Tô Châu, đóa hoa ánh vàng rực rỡ. Mắt bướm làm bằng trân châu, trông rất sống động.

      Lại nhìn sang diện mạo. Khuôn mặt phù dung, lông mày hình trăng lưỡi liềm, môi đỏ kiều mị. Nàng tay cầm cành đòa, vô cùng kinh diễm.

      Khúc Hãn Nhiên thầm nghĩ, quả nhiên là diện mạo của sủng phi.

      Tiết Bích Đào khẽ nâng cằm, liếc mắt cái, cười :" Ồ, quả nhiên đều là người lanh lợi. Trách được Thọ vương lại thích như vậy." Nàng cũng hề kêu miễn lễ.

      Đám nữ tử tuy tình nguyện nhưng cũng chỉ đành quỳ gối hành lễ, được đứng dậy.

      Có người xuất đầu đón lấy ý câu kia:" Đa tạ Tiệp dư khen ngợi. biết chúng ta có thể đứng dậy ?" Các nàng vốn phải xuất thân từ thế gia vọng tộc, mặc dù trong cung có nhóm ma ma chỉ dạy, nhưng đến nay lễ nghi quy củ vẫn còn mơ hồ.

      Khúc Hãn Nhiên cười thầm trong lòng. Đồ ngu. Đem chuyện này ra chẳng khác nào Trân tiệp dư làm khó các nàng. Nhóm nương nương trong cung chắc là cũng vui vẻ gì.

      Tiết Bích Đào gật đầu cái, hảo tâm :" Ừ, ngươi đứng dậy ." Nàng chỉ chữ "Ngươi", làm những người chuẩn bị rục rịch chỉ đành quy củ quay lại vị trí.

      Ngay sau đó, Tiết Bích Đào ung dung xung quanh, cành đào kia quơ quơ vào sáu người còn lại. Hành động này nếu là nam nhân chính là ngả ngớn, nhưng khi nàng sử dụng, cảm giác lại trở thành phong lưu tùy tiện, mọi người giận mà dám .

      Khi ánh mắt dừng lại người Khúc Hãn Nhiên, nàng "a" tiếng. Đợi tới khi mọi người nhìn nàng, nàng cũng muốn mở miệng chợt nghe tiếng cười cách đó xa truyền tới:" Trân muội muội đây là làm gì? Nếu bọn họ chọc giận ngươi bảo hoàng hậu nương nương làm chủ xử lý là được, đừng trì hoãn giờ thỉnh an nương nương."

      Là Trinh quý tần ở cùng cung với nàng.

      Tiết Bích Đào thu hồi cành hoa đào, động tác nhàng làm giọt sương đó khẽ run rẩy. Nàng cười khẽ:" Bọn họ vừa rồi thỉnh an, thiếp thân giật mình nên chậm chút, để quý tần nương nương nhìn thấy. Ánh mắt ngài tốt."

      Trong cung này, cũng chỉ có mình Tiết Bích Đào địa vị thấp hơn người ta nhưng lại dám chọc giận người ta thôi. Ai bảo nàng ta có hoàng thượng che chở chứ.

      Trinh quý tần nhẫn nhịn cơn tức, cười hỏi:" biết có chuyện gì có thể khiến muội muội giật mình như thế?"

      "Chuyện có thể làm thiếp thân giật mình ít." Ánh mắt Tiết Bích Đào như vô ý quét tới người Khúc Hãn Nhiên, với Trinh quý tần:" Mới vừa rồi nhìn thấy người có khí chất động lòng người như tỷ tỷ, muội nghĩ xem nàng ta có phúc khí được hoàng thượng coi trọng như tỷ tỷ , sinh được con ."

      "Nếu quý tần nương nương vậy, các ngươi đứng lên hết ." Nàng .

      Ánh mắt Trinh quý tần đột nhiên biến đổi. Trong cung tối kỵ nhất là người có chung khí chất, sợ rằng người nọ dựa vào mình mà lên. Dù tính tình giống như nhưng tuổi tác người kia lại hơn, dung mạo cũng đẹp hơn.

      Nàng nhìn Khúc Hãn Nhiên, cẩn thận quan sát. Khuôn mặt lịch tao nhã, quả càng nhìn càng giống. Nàng trước mặt hoàng thượng phải cũng như thế sao?

      Kỳ , trong cung có Nghi quý nhân và Hiền phi khá giống nhau. Nhưng Nghi quý nhân có chí tiến thủ, lại còn là muội muội của hoàng hậu. Mà Hiền phi có con nối dõi, cho nên đương nhiên Hiền phi hiền lành gì với nữ nhân giống nàng.
      Nàng nhớ tới câu của Trân tiệp dư khi nãy:" Liệu có sinh được con ." trong lòng liền căng thẳng. Dù sao cũng là nữ nhân, lập tức có tính toán.

      Giờ phút này, những người mới mặc dù khinh thường việc có người giống mình, nhưng lại nghĩ đến việc Trinh quý tần nếu có thể có nữ nhi bên người, tỉ lệ Khúc Hãn Nhiên sau này cũng được như thế rất cao. Tiền đồ so với các nàng tốt hơn nhiều, khỏi có chút ghen tị.
      Trong lòng Khúc Hãn Nhiên thầm kêu ổn. Tại sao nàng tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình nhưng vẫn bị lôi ra? Quả nhiên là quy luật của nữ chủ, phiền toái cứ đầu đuôi đánh vào nữ chủ là sao? Làm gì bây giờ.

      Tiết Bích Đào cũng mặc kệ trong lòng nàng ta hỗn loạn. Đứng cao đương nhiên có loại ưu đãi này. Tùy ý hất gáo nước, phóng ngọn lửa, đầy tớ xung quanh phải vội vàng né tránh.

      Muốn bò lên sao? Trước phải tắm rửa cho sạch, miễn cho mặt xám mày tro mà chọc tức hoàng thượng đó.

      Nàng đem cành đào cài vào bên tóc, khóe miệng giương lên.

      --- ------ ------ ----
      Vẫn như ngày thường, sau khi dùng bữa ngủ trưa. Nàng quen có người bên cạnh gác đêm. Sau khi cửa đóng kín, nàng đường lột đôi giày thêu . Người đại đều thích làm như vậy, tại có điều kiện, nàng tự nhiên muốn thoải mái chút.

      "Cử chỉ thô lỗ."

      Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nam trầm thấp khiến nàng hoảng sợ. Tiết Bích Đào xoay người, vỗ vỗ ngực, lại quên mất giày còn cầm tay, nhất thời quần áo bị bẩn mảng.

      "Bất quá, thô lỗ nhưng rất đáng ." Thọ Vương nhìn vết bẩn kia, cười .

      Đùa cái gì vậy!?

      Thân mình Tiết Bích Đào cứng đờ, "Bốp" tiếng, ném đôi giày đến chỗ người nọ.

      A, ném trúng sao?

      "Người sống?" Nàng thào nghiêng đầu nhìn .

      Thọ Vương tiếp được giày thêu, sắc mặt có chút đen. Nữ nhân bình thường bị dọa phải đều thét chói tai sao, vì sao người trước mặt lại trực tiếp động thủ như vậy?

      Bất quá, lực đạo rất , cùng mũi tên lần trước hoàn toàn khác. như có điều suy nghĩ.

      "Ngươi vào đây bằng cách nào?" Nàng hỏi.

      nam nhân tùy tiện tiến vào phòng ngủ của nàng, hơn nữa lại bị cung nhân phát giác. Cho dù có võ công cũng rất khó khăn. Điều này làm nàng nhớ tới, trong bảng nhiệm vụ của game có ghi rằng, trong cung có những mật đạo tương thông. Người muốn vượt ngục phải biết được chuyện này.

      :" cho bổn vương biết, ngươi luyện bắn cung như thế nào." Giày thêu tay gần như có sức nặng.

      "Điều kiện trao đổi?"
      "Ừ."

      Nàng trầm mặc lúc, lại hỏi:" Đúng rồi, quên hỏi, ngươi là ai?"

      Thọ vương nhất thời cảm thấy thực kỳ diệu. Phương thức tự hỏi kỳ quái như vậy, rốt cuộc là nhà nào dạy ra? muốn phái người tra chút. Người này là của hoàng huynh, vẫn muốn tự mình nuôi cái khác để đùa giỡn.

      "Thọ vương." thành trả lời.

      "Tốt, Thọ vương." Nàng tiến lên, vô lại nắm lấy ống tay áo , :" Ta thể cho ngươi biết ta luyện bắn tên như thế nào. Nhưng ngươi hôm nay ngươi tới bằng cách nào cũng đừng hòng chạy."

      Thọ Vương từ tới lớn, đây là lần đầu tiên bị trêu ghẹo.

      đột nhiên cảm thấy người này thuận mắt. Vì thế, kiên nhẫn hỏi nàng:" Ngươi biết mật đạo để làm gì ?"

      "Hãm hại người." Tiết Bích Đào thành , bày ra vẻ mặt " Ta là hậu phi, đương nhiên phải làm chuyện hậu phi nên làm." rất tự nhiên.
      "Ha ha ha ha ha, bổn vương có thể cho ngươi biết mật đạo ở đâu." Thọ vương vui vẻ. suy tư hồi, :" Nhưng đừng quên mời bổn vương cùng xem kịch vui."

      Mê cung này là tự giải, đương nhiên thèm để ý. Lúc này lại muốn nghiên cứu câu đố mới là nàng hơn.

      "Ừ." Tiết Bích Đào thuận miệng đáp. Mời, nàng chỗ nào mời chứ.

      Đến lúc đó cứ mình liên lạc được là ổn rồi.

      Thọ Vương địa điểm cho nàng lần, chờ nàng nhớ kỹ rồi mới rời . chuẩn bị tra xem, người nhà nào dưỡng ra được nữ nhân như vậy.

      Tiết Bích Đào nằm úp sấp chăn, buông lỏng hơi.

      Thọ Vương.

      Từ sau hôm đó nàng có hoài nghi, cho nên tìm hiểu qua đủ loại tích của , hơn nữa còn nghiền ngẫm qua cách làm việc. giờ thấy thẳng thắn hỏi nàng làm sao luyện được bắn tên, đôi mắt lại hờ hững, nàng biết rằng, thích khách kia chính là .

      Bất quá, người tùy tâm sở dục như vậy rất nguy hiểm. Lần này là đánh đến, nàng cũng dám trêu chọc.

      Mật đạo cung đình, là thứ tốt.
      Nàng ôm gối đầu, hôn cái.
      Phương Lăng, fujjkolinhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: Hãm hại (Thượng)

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Nàng cầm cây quạt lên, lật mặt chữ ra xem, nhưng đó hề có chữ hay nét vẽ nào, vô cùng sạch . Thưởng thức trong chốc lát, lại muốn để qua bên. Lúc này, Vân Lũ vội vàng :” Chủ tử cần thận, khung quạt làm từ trúc, giòn dễ nứt, đừng ném.”.


      Tiết Bích Đào nghĩ nghĩ. Cuối cùng cũng đưa cho hoàng đế, phá hư cũng tốt. Vì thế, nàng mở quạt ra, bày lên bàn. Vì Sơ Hiểu bẩm báo, rằng có Tiết mỹ nhân tới chơi, nàng liền bỏ lại cây quạt, ung dung tới tiền thính tiếp đãi “Khách quý.”

      Lúc gần , nàng lại xem xét, cảm thấy nếu vẻ con gấu trúc gặm trúc có vẻ thú vị hơn.

      Vẽ tranh quạt vẫn hợp hơn, vẫn là nên tặng hoàng đế tranh . Nàng phác thảo hình con gấu trúc mặt khờ trong đầu, khóe môi giơ lên.

      “Quét sạch gấu trúc, ngươi thành quốc bảo.” (Chắc có nghĩa là gấu trúc vốn quý hiếm, nếu diệt hết được nó bạn trở thành quốc bảo thay thế :)) )

      Vậy xử lý hoàng hậu, nàng có thể thành quốc mẫu nhỉ. À, quên , vị trí kia nhiều người giành lắm, nàng cũng thích hợp.

      Tiết Lục Ngạc hôm nay ăn mặc tương đối đơn giản, còn nữa phần tiên nữ như trước, cảm giác ngạo nghễ lạnh như băng. Tay nàng cầm tách trà, thấy Tiết Bích Đào tới, khóe miệng thoáng cười, :” Muội muội ban đầu mời ta tới Phương Hoa các, ta nghĩ rằng, vừa vào cung, công việc vặt vãnh nhiều nên phải tri hoãn. Hôm nay mới tới được, muội muội chào đón chứ?”

      Tiết Bích Đào cười cười ngồi xuống, bưng tách trà ngấp ngụm rồi :” Ta còn muốn mượn hào quang của tỷ tỷ để được hoàng thượng để ý đây mà.”

      Ha, lâu lâu thấy cảnh nữ nhân cổ đại giả vờ cũng khá thú vị.

      Nàng rất thích làm nền trong bầu khí này, cho nên chỉ bưng trà lên uống, có ý định mở miệng.(Câu này sửa lại sau)

      Đáng giá tham khảo.

      Sắc mặt Tiết Lục Ngạc lạnh xuống. Nhưng nàng tại được hoàng thượng coi trọng, lại nhận được lệnh của hoàng hậu, thể lấy lòng vị muội muội này.

      ràng khi đó hoàng thượng tỏ vẻ rất hài lòng với nàng. Cũng biết Tiết Bích Đào sử dụng thủ đoạn gì, khiến hoàng thượng quăng nàng ra sau đầu. Hoàng thượng có khả năng để cho gia tộc có hai vị sủng phi, Tiết Bích Đào làm vậy cũng có gì đáng trách. Nhưng người đó phải là nàng.

      Vì thế, nàng thở dài :” Muội muội vẫn tin tỷ tỷ ngày ấy phải cố ý sao? Nếu tin, tỷ tỷ tìm thái giám dẫn đường ngày đó, cùng đối chất, chỉ hy vọng muội muội có thể tin tỷ.” Nàng dừng chút:” Chúng ta dù sao cũng là tỷ muội ruột. Muội cũng từng , nương bảo chúng ta phải trông coi nhau, phải ghen ghét nhau.”

      “Tỷ tỷ là tiểu thái giám hôm đó?” Tiết Bích Đào buông ly trà xuống, tư thế ung dung. Từ xa nhìn tới, đầu ngón tay nàng đỏ rực.

      Do mấy ngày gần đây lúc giường, nàng sống chết giấu tay , cho hoàng đế nổi lên ác tâm thưởng thức bộ dạng nàng “đổ máu” như lần trước.

      Tiết Lục Ngạc thấy nàng hỏi vậy nhất thời kịp phản ứng, nhưng vẫn :” Đương nhiên là . Mặc dù là người của hoàng thượng, nhưng chuyện xảy ra như vậy, chúng ta cũng muốn để hoàng thượng xử cho công bằng. Nếu gọi phân vị nhầm người rồi.”

      Ngụ ý là, đều là do tiểu thái giám kia muốn nịnh bợ, chỉ gọi chủ tử mà gọi phân vị.

      “Tỷ tỷ nghĩ sai rồi.” Tiết Bích Đào cười:” Hoàng thượng tự nhiên xử lý công bằng. Tiểu thái giám kia sớm bị hoàng thượng thưởng trượng hình, cần tỷ tỷ nhiều lời.”
      Tiết Lục Ngạc ngưng lúc lâu mới câu:” Như vậy tốt.”

      Tiết Bích Đào bỏ quả đào trong dĩa vào miệng, nhả hột ra rồi :” Tỷ tỷ tìm ta có chuyện gì?” nghĩ muốn tiếp tục vòng vo.
      Nàng chưa ăn sáng, bụng rỗng còn uống trà nên có chút khó chịu. Xem ra, muốn ra vẻ cũng phải chọn thời điểm mình thoải mái chút, thể để đánh đối thủ ngàn tự tổn hại mình những tám trăm.

      Tiết Lục Ngạc im lặng. Đối với những người khác, nàng còn có chút hăng hái chuyện. Còn đối với vị muội muội này, đại để là vì dung mạo quá giống nhau, trong lòng nàng luôn mâu thuẫn nên muốn cùng nàng ta nhiều lời. Nhưng làm việc mà xuất bảng hiệu ra nàng biết phải làm sao.

      giờ quanh co nữa cũng có ý nghĩa, nàng thẳng:” Vốn ban đầu là định tới thăm muội muội, thuận đường tới xem An tuyển thị. Nhưng muội cũng biết ta xưa nay giao thiệp nhiều mà. Từ lúc nàng ấy hoài thai tới nay, ta chưa từng tới thăm qua, có chút thất lễ. giờ tới chỗ muội, cũng nên qua đó chuyến.”

      “Ta quen thuộc Trữ Tú Cung, hy vọng muội muội có thể an bài cung nữ dẫn đường.”

      Tiết Bích Đào tiếp lời:” Làm chi phiền toái như vậy. Tỷ tỷ rất đúng, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, cũng nên xa lạ. Để ta đưa tỷ tỷ , vừa lúc ta lâu rồi gặp An tuyển thị.”

      Tiết Lục Ngạc kinh ngạc. Ý tứ của hoàng hậu đương nhiên là muốn dẫn Tiết Bích Đào , nhưng nàng nghĩ rằng, phía trước mình gây ra động tĩnh như vậy, nhất định nàng ta muốn. Cho nên liền lấy lùi làm tiến. Dù sao cũng là cung nữ của nàng ta, xảy ra chuyện gì nàng ta cũng thoát khỏi can hệ. nghĩ tới nàng ta ngược lại đáp ứng, khác lạ này khiến nàng có chút cảnh giác.

      Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nàng lại nỡ buông tha cho cơ hội này.

      Nàng khẽ cười :” Vậy phiền toái muội muội.”

      Lúc này, An tuyển thị được Tinh Tinh nâng tới tiểu đình viện tản bộ. Theo lời thái y , cái thai tại tốt lắm. Nếu muốn sinh đứa khỏe mạnh, nàng phải tự mình lại nhiều hơn, tăng cường thể chất. Vậy nên nàng liền sửa đổi thói quen ngày trước, thường xuyên ra ngoài chút.

      Trái lại, nhiều người vừa thấy nàng ở trong đình viện lập tức chịu đứng bồi nàng chuyện, sợ va chạm gì đó lại dính tội lên đầu mình, cho nên cũng nguyện tới đây nữa. Dù sao, ngầm xuống tay là chuyện, trắng trợn làm ra loại hành vi này dù Thánh thượng quan tâm mấy cũng vẫn muốn vấn tội.
      “An tuyển thị có hứng trí.” Tiết Bích Đào dẫn Tiết Lục Ngạc tới, nghĩ lại gặp phải lúc nàng tản bộ.

      Nàng cũng có bảo Mộ Vân điều tra thời gian An tuyển thị dạo đâu.
      Tiết Bích Đào kín đáo dò xét Tiết Lục Ngạc cái.

      Tinh Tinh thấy hai người các nàng vội vàng giúp đỡ An tuyển thị vấn an hành lễ.

      Bảo phụ nữ có thai hành lễ, Tiết Bích Đào cũng muốn hoảng. đợi nàng ta hành lễ, nàng phất tay bảo thôi.

      An tuyển thị bởi vì lần trước Tiết Bích Đào nhắc nhở mình, cho nên đối với nàng có chút cảm kích, cười cũng tươi hơn so với lúc ứng phó với những người khác. Hai người cứ thấy đứng chuyện phiếm.

      Tinh Tinh nhìn Tiết Lục Ngạc đứng bên, cảm thấy có gì đúng. Nhưng vì nàng là tỷ tỷ của Trân tiệp dư, nhất thời lại có chút hoang mang. Chẳng lẽ do mình quá nhạy cảm?

      ——— —————— ——————–

      Bên này, Khúc Hãn Nhiên liên tục vài ngày bị xa lánh chèn ép cuối cùng cũng cảm thấy có chút lao lực quá độ. Mặc dù có gian, nhưng nước thần trong gian chỉ gúp cải thiện thể chất, khí chất của mình, dùng để hạ độc người khác. May mà đám người kia chỉ là tiểu đánh tiểu nháo. Trước khi được hoàng đế sủng hạnh thụ phong, cũng làm gì khác người.

      Mà lúc này, nàng cũng có chút hối hận với kế hoạch hấp dẫn hoàng đế lúc trước định ra. Hoàng đế tựa như quăng các nàng ra sau đầu rồi, lần cũng chưa tới Uyển Tử hẻo lánh này. Những kỹ năng dụ dỗ nàng kiếm được trong sách cũng dùng được.

      Cứ như vậy, chỉ sợ hoàng đế triệt triệt để để quên các nàng mất.

      Nàng phải chủ động thôi. Nhưng cũng được để hoàng đế nhìn ra là nàng chủ động. Nàng tự hỏi hồi lâu, cảm thấy biện pháp tốt nhất vẫn là nước hoa. Trong phòng nàng có lọ nước hoa quý, đó là đồ đại, người cổ đại đương nhiên mới nghe lần đầu, hoàng thượng tất nhiên cảm thấy hứng thú.

      Chỉ cần hoàng thượng có hứng thú tới hỏi, nàng có thể chậm rãi từ trong lời lộ ra vẻ đẹp tự tin khác với nữ nhân cổ đại. Khiến hoàng đế nhớ kỹ nàng.

      Khúc Hãn Nhiên dùng nước ấm lau qua thân mình, sau đó vào gian, lôi ra lọ Secret wish của Anna Sui. Mùi hương này rất dễ chịu, cho dù thể khiến người ta chú ý cũng bị phản cảm.
      Nàng hôm qua lén hỏi thăm được hành tung của hoàng thượng, chuẩn bị hôm nay xảo ngộ hoàng thượng, này cũng làm cho nàng giảm ít chuyện. Nàng cảm thấy, bằng vào thủ đoạn của đám nữ nhân này, dù có gặp được hoàng thượng cũng làm được việc gì, ngược lại có thể giúp nàng sau vượt trước.
      Nàng cẩn thận chú ý động tĩnh cách vách, sau đó lặng lẽ xuất môn.

      “Tiểu nữ tử thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng cát tường.” Chờ hai người kia xong, nàng đợi lúc rồi mới nhàng tiến lên hành lễ.

      giờ trong cung có rất ít nữ nhân dám ở lúc hoàng đế tới ngự hoa viên giải sầu mà tiếp cận rồi. Vừa nãy có hai người xuất , buồn bực, quyết định lúc rảnh liền với hoàng hậu, bảo nàng chỉnh đốn chút. Nhưng nghĩ rằn g, vừa đuổi lại có thêm người tới nữa.

      Bất quá, nhìn coi như cũng thuận mắt. Sắc mặt cũng quá khó coi.

      Khúc Hãn Nhiên thấy hoàng đế nhìn nàng cái. Mặc dù chuyện, nhưng sắc mặt cũng giống như khi đối mặt với hai người vừa rồi. Vậy nên, nàng tới gần chút. Nội thị thất khí sắc của thánh thượng, cũng ngăn trở. Nàng mỉm cười :” Tiểu nữ tử gặp qua hoàng thượng, dám biết cấp bậc lễ nghĩa. giờ thỉnh an xong, lại càng dám quấy nhiễu thánh giá. Xin phép cáo lui trước.” Nàng lại thi lễ, đứng dậy muốn rời .

      Hoàng đế ngủi được mùi hương người nàng, kêu ra tiếng:” Từ từ.”

      Khúc Hãn Nhiên quay đầu, nghi hoặc nhìn hoàng đế, đến gần hơn chút hỏi:” Hoàng thượng có chuyện gì ạ?”

      Cũng biết có phải Khúc Hãn Nhiên vận khí tốt . Đúng lúc này, Thọ Vương lại tới tìm hoàng đế, trêu chọc :” Hoàng huynh hăng hái.”

      Trước khi lên tiếng, hoàng đế bị mùi hương của Khúc Hãn Nhiên làm cho có chút hỗn tạp. Mùi hương này so với mùi mật đào tự nhiên người vật nồng đậm hơn, khiến người ta quá thoải mái.

      thuận thế nghiên đầu nhìn Thọ vương, thản nhiên :” Nếu ngươi thích, trẫm thưởng cho ngươi. Vốn cũng là ngươi trước đây ngươi chọn trúng.”

      Sắc mặt Khúc Hãn Nhiên thay đổi, nàng xiết chặt váy, trấn định lại.

      Chợt nghe Thọ Vương đáp:” Vô công nhân lộc. Thần đệ cũng dám vô duyên vô cớ nhận quà hoàng huynh ban cho.” còn cách với . Hoàng huynh , quân tử đoạt người của người khác gì đó. còn nghe , những mỹ nhân phê qua, hoàng huynh người cũng chưa sủng hạnh.

      Có lẽ phải là thích, mà là do chấm .

      Thọ vương nhớ tới nữ nhân mạnh mẽ giương cung, ném giày khi bị kinh ngạc kia. Cười vô cùng hàm xúc.

      “Như vậy, trẫm trước.”

      Hoàng đế vội, ngay cả lý do cũng , bỏ lại hai con người kinh ngạc mà rời đình.

      Hoàng đệ hôm nay tới, nhất định là muốn chèn ép triều thần hay muốn phê chuẩn chút chuyện kỳ lạ gì đó. là muốn đến giải sầu, phải muốn ầm ĩ, đương nhiên nghĩ ở lại nghe. Hơn nữa, đột nhiên có chút muốn gặp vật .
      Khúc Hãn Nhiên há hốc mồm.Bất quá rất nhanh liền khôi phục lại. Nàng nghe người thống trị tại là thuộc bộ tộc du mộc thảo nguyên, cho nên nếp sống tương đối thoáng hơn. Cho dù nơi này chỉ có nàng và Thọ Vương, nhưng giữa ban ngày, lại ngoài trời, người bên ngoài thấy cũng xấu.

      Đây là đối với tục lệ chung vợ trước đây mà đâu tính là gì. Trừ phi hoàng đế có ý kiến, nếu người khác cũng nhiều chuyện.

      Mà hoàng đế, giờ còn đem những người kia làm phi tử, cảm thấy tặng cho người khác tốt hơn.

      Nếu Thọ vương thích, càng mừng, có thể yên tĩnh chút.

      thú vị.” Thọ vương liếc mắt nhìn nàng, phun ra ba chữ bình luận. Vốn là chọn nữ nhân này là vì hoàng huynh có thể thích. Hoàng huynh ban đầu tương đối thích nữ nhân dịu dàng, cảm thấy có chút yên tĩnh, cho nên Hiền phi dù có chỗ nào vượt trội nhưng vẫn phong nàng làm trong tứ phi. cho dù muốn nhìn hậu cung gà bay chó sủa cũng phải trộn vài cái tốt vô cho hoàng huynh chứ, vậy nên mới chọn nàng.

      Chỉ là gần đây biết sau khẩu vị thay đổi rồi.

      sờ sờ cằm, cảm thấy có thể đem hoàng huynh và nữ nhân kia đặt chung chỗ nghiên cứu chút.
      Phương Lăng, fujjkolinhdiep17 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37: Hãm hại (Hạ)

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      “Ngươi mới thú vị.” Khúc Hãn Nhiên phản bác.

      Thọ vương là thân đệ đệ của hoàng thương. Căn cứ vào định luật xuyên qua, huynh đê của hoàng thượng bình thường cũng dây dưa ngớt với nữ chủ xuyên , thậm chí vì nàng mà xông pha khói lửa, trợ giúp nàng tranh giành tình cảm. Bất quá, nhìn tính tình vị vương gia này, trước mặt nàng nàng thú vị, ngày thường hẳn là thập phần cổ quái. Nàng nếu chỉ biết vâng lời, tất nhiên chướng mắt. Đối phó với người như vậy, phương pháp phải trái ngược lại.


      Vì thế, nàng sửa bộ dạng dịu ngoan lại, mang theo chút xinh đẹp .

      Thọ vương quả có chút ngạc nhiên. Nhưng tới khi đụng phải ánh mắt của nàng, liền mất hứng trí nghiên cứu. Cặp mắt kia rất bình thường, bên trong mặc dù có dục vọng, nhưng có có quyết đoán vì dục vọng mà bỏ qua hết thảy. So với nữ tử đụng ngoài phố lần trước, nàng ta tuy rằng phải trình độ cao, nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với nữ nhân trước mặt.

      Vì thế, lạnh nhạt rời . Quả nhiên là thú vị.

      Lúc này đây, ngay cả chào hỏi cũng có. Khúc Hãn Nhiên liên tục hai lần bị nam nhân quăng qua bên, đột nhiên sinh ra cảm giác quái dị.

      khí như vậy, đúng lắm.

      Vì sao bọn họ làm theo kịch bản?
      Nàng luống cuống đứng tại chỗ, lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

      ——— ———————–

      Trong đình viện, từng giọng ríu ra ríu rít vang lên, phá lệ hòa hợp.

      Thời điểm ba người nhàn thoại, thường là Tiết Bích Đào và An tuyển thị , Tiết Lục Ngạc tuy là chánh chủ tới thăm ngược lại nhiều lời, chỉ để cung nữ đưa lễ vật lên, tiếp tục duy trì phong cách lạnh nhạt của nàng.

      Nhóm chủ tử chuyện, các cung nữ tự nhiên cũng tụ lại chỗ chuyện phiếm, trao đổi chút tin tức , chờ chủ tử ban thưởng điểm tâm, trang sức.

      Tiết Bích Đào vốn quen chuyện với người khác, lúc này có thể nhiều lời vài câu cũng là vì trong lòng An tuyển thị cảm kích nàng, cố ý dẫn chuyện.

      Gió xuân thổi qua, lá cây nhàng lay động. Ánh nắng mặt trời xuyên qua từng kẽ lá, chiếu thẳng vào ba người.

      Tiết Bích Đào có chút buồn ngủ, nâng tay áo ngáp cái. Thấy thần sắc của An tuyển thị cũng mệt mỏi, nàng liền cáo từ.

      An tuyển thị tinh thần tốt, nhưng nàng là tuyển thị thấp bé, dám đưa ra cầu tiễn khách. giờ nghe các nàng cáo từ, tự nhiên bằng lòng. Nàng cảm thấy ổn, cho nên bảo Tinh Tinh nâng đỡ, chuẩn bị tiễn hai người đoạn ngắn, miễn cho thất lễ.

      Ba người cất bước . Tinh Tinh đỡ tay chủ tử. Tiết Bích Đào và Tiết Lục Ngạc cũng xoay người, hai người đều mặc váy dài, làn váy vì thế khẽ nhấc.

      Lúc này, bên tai An tuyển thị đột nhiên vang lên tiếng:” Chủ tử cẩn thận.” Nàng kích động giương mắt. Khung cảnh xung quanh như quay chậm lại, chỉ thấy đóa hoa đào bên tóc Trân tiệp dư sáng quắc, tựa như ngọn lửa hừng hực thể ngăn cản cháy lên người nàng.

      Trong nháy mắt đó, trong lòng nàng ầm tiếng, cả người cứng ngắc, gắt gao bảo vệ bụng.

      Nhưng đau đớn kịch liệt tới như dự đoán, chỉ có chút đau đau bên xương sườn mà thôi.

      Cảnh tượng hoàng đế nhìn thấy khi tới chính là——

      Cung nữ lảo đảo đỡ lấy An tuyển thị ôm bụng. Còn lại dưới người nàng là làn váy đỏ như máu dần lộ ra của Tiết Bích Đào.

      Mà chim tước cây biết tại sao lại kêu lên vui mừng, tựa như vui sướng khi người gặp họa.

      Sắc mặt lạnh lùng, bỏ lại câu “Kêu thái y tới” rồi nhanh lên, chờ mấy cung nữ nâng An tuyển thị lên xoay người ôm lấy Tiết Bích Đào, lời nào đem nàng hướng vào phòng ngủ trong Vũ Hương các.

      Tay chân nhàng đặt nàng đệm, điểu chỉnh cho nàng dựa thoải mái, tiện đà phân phó Vân Lũ chuẩn bị nước ấm. phen hành động vô cùng khác thường, chút nào mang vẻ đế vương cao ngạo. Lúc này, tuy mặt vẫn nhăn chặt, nhưng ánh mắt và giọng điệu lại tự giác mà mềm mại, tựa như nàng là búp bê thủy tinh dễ vỡ nhất, dám mạnh tay.
      “Cảm thấy thế nào?” Hoàng đế lấy tay lau mồ hôi nàng, nhìn nàng mặt mày trắng bệch, đáy lòng có chút đau đớn.

      Bé ngoan của luôn rạng rỡ như mặt trời. tại nàng lại nhợt nhạt như tờ giấy trắng. Nàng mệt mỏi nằm chỗ, còn chút sức sống như xưa.

      Tiết Bích Đào tặng nụ cười trấn an yếu ớt, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía sau, miễn cưỡng dừng người An tuyển thị cùng Tiết Lục Ngạc nôn nóng yên. Môi nàng giật giật, bỗng nhiên cười .

      “Tỷ tỷ, là vì muội bảo hoàng thượng ban cho tỷ canh ngừa thai, cho nên tỷ mới trả thù lên hài tử của muội phải ?” Mặt nàng còn chút máu, sau khi xong đầu óc choáng váng, dựa đầu vào gối, nhắm mắt lại.

      Ngữ khí mệt mỏi, giọng thong thả nhưng lại khiến mọi người trong phòng đều thay đổi sắc mặt.

      Hoàng đế nắm tay nàng, căng thẳng nghĩ. Đứa ?

      Lại biết rằng, trong lòng nàng lúc này nghĩ. Do ăn điểm tâm, hơn nữa lại chịu tác dụng phụ của thuốc, hại bây giờ đầu đau muốn chết. Nhưng như vậy hẳn là giống hơn . Nếu bảo nàng diễn bộ dạng bị đả kích, nàng đúng là am hiểu lắm.

      “Ngươi, ngươi láo.” Tiết Lục Ngạc sợ hãi lui về phía sau. Tình huống lúc này vô cùng bất lợi, Tiết Bích Đào lại mang bầu. Nếu vậy, ngay cả hoàng hậu cũng cứu nổi nàng.

      Nhưng tại sao việc lại biến thành như vậy?

      Nàng vốn là định lúc mọi người lơi lỏng, tạo thành cảnh tượng Tiết Bích Đào đẩy ngã An tuyển thị, khiến An tuyển thị sinh non. Nhưng ngay lúc nàng ra tay, Tiết Bích Đào biết làm sao lại tự té xuống, đem thân mình đặt dưới thân An tuyển thị.

      Nàng tuy rằng gặp chuyện ngoài ý muốn, nhưng vốn lo lắng lắm.

      Nhưng bất ngờ nhất là khi nghe tới ba chữ “Canh tránh thai.”, nàng liền mất bình tĩnh. Món canh bổ dưỡng nàng luôn tâm tâm niệm niệm nhớ thương kia lại là canh tránh thai. vui mừng trước kia bây giờ trở nên buồn cười.

      Hơn nữa, chuyện Tiết Bích Đào có thai là , nàng dám tin, lớn tiếng phản bác.

      “Đúng, tỷ có lẽ biết ta mang thai…” Tiết Bích Đào dừng chút, ánh mắt vẫn nhắm chặt. Nàng :” Nhưng người đẩy ta vào An tuyển thị là tỷ tỷ đúng ?”

      “Ta, ta phải ta!”

      Dù khả năng ứng biến của Tiết Lục Ngạc mạnh tới đâu, khi bị những chuyện này liên tục đả kích cũng cách nào phản bác. Càng biện giải phủ nhận càng khiến người ta tin. Đầu óc nàng trống rỗng, giống như từng bước từng bước tiến về phía bẫy rập, tìm thấy lối ra.

      Tiết Bích Đào thèm nữa. Vai này của nàng chỉ là vai phụ, tại diễn xong.

      Từ sau hôm mồng tám tháng chạp, nàng hoài nghi Tiết Lục Ngạc đầu phục hoàng hậu. Dù sao hai tỷ muội nàng lúc ấy vô cùng rực rỡ, hoàng hậu thể nào đối phó nàng rồi lại động tới tỷ tỷ nữa. Chính mình hôm đó ràng thấy tỷ ta ăn bát cháo kia, cuối cùng lại xảy ra việc gì. Nàng nghĩ rằng, việc tỷ tỷ về phe hoàng hậu có khả năng cao nhất. Lúc thỉnh an, nàng cố ý tới gần nàng ta là vì muốn thử, thử xem cảnh giác có phản ứng hay .
      Nhưng Tiết Lục Ngạc xưa nay vốn ưa nàng, lúc ấy nàng ta cũng tỏ vẻ vui sướng gì khi đầu quân cho hoàng hậu, cảnh giác lại có nửa điểm phản ứng. Cho nên, nàng thể kết luận chính xác.

      Đồng thời nàng cũng biết, cảnh giác đại khái có tác dụng với các phi tần. Dù sao bọn họ cũng có thiện ý với nàng, cho nên bị hệ thống xem luôn.

      Vì vậy, nàng để cho Hiền phi của Vĩnh Hòa Cung sắp xếp người chú ý tình huống ở Cẩm Tú các. Dù sao, thế lực gia tộc ở trong cung, là nàng và Tiết Lục Ngạc xài chung. Mặc dù sau khi mình nổi bật hơn nàng ta dùng người nhiều hơn, nhưng hiểu , dùng vẫn rất lo lắng.
      biết là, Hiền phi quả biết, hay muốn xem tỷ muội các nàng biểu diễn nữa. Tin tức tỷ tỷ liên tiếp tới Trường Xuân cung lọt vào tay nàng, có lẽ cũng nhờ Hiền phi giúp phen rồi.

      Sau khi biết danh sách bạn giá có tên Tiết Lục Ngạc, nàng liền xác định.

      Nàng giờ nổi bật biết khiến cho bao nhiêu người ngầm ghen ghét. Mà hoàng hậu có thể vững chắc ngồi kia, có hành động gì, nàng cùng Vân Lũ sau khi trao đổi qua liền cho rằng, nàng ta sợ là sớm chuẩn bị. Chỉ tiếc, hoàng hậu tính sai quan hệ tỷ muội các nàng. Nếu như cảm tình tốt, tự nhiên có thể ở sau lưng đâm nhát. Nhưng khiến cho Lục Ngạc xuất mã nàng rất kỳ lạ. biết hoàng hậu có nghe được những hành động của Tiết Lục Ngạc ở bãi săn , nếu có, đại khái yên tâm để Tiết Lục Ngạc xuống tay.

      Sau đó, nàng lại nghĩ. Nếu mình là hoàng hậu, trong cục diện này làm như thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là: Đem hai cây đinh là nàng và An tuyển thị trừ bỏ, cái này tương đối phù hợp với tác phong quyết đoán của hoàng hậu. Cho nên, nàng vẫn bảo Mộ Vân chú ý tình hình của An tuyển thị, qua được ba tháng nguy hiểm thể dám chắc hoàng hậu xuất thủ.

      Đợi tới hôm nay, khi thấy Tiết Lục Ngạc bước vào Phương Hoa các, nàng biết. Hoàng hậu ngồi yên.

      Viên thuốc lúc nàng giả bộ ngáp rồi bỏ vào miệng là lấy từ hệ thống. Lúc trừ bỏ linh lăng hương xong, kỳ trong lòng nàng cũng do dự. Có đứa , đương nhiên nàng có lợi, nhưng nếu sinh ra rồi, có tình cảm, cuối cùng lại thể dẫn nó theo làm sao đây? Ngay lúc nàng muốn thay đổi chủ ý, nàng phát trong bọc xuất thứ nàng nghĩ tới – thuốc sanh non.
      Nhưng kỳ lạ là, mặt sau viên thuốc còn ghi chữ: Giả.

      Chả lẽ còn có vụ thuốc giả sao? Nàng cảm thấy, ý này đại khái là thuốc giả dạng sanh non thôi.

      Tâm tình nàng lúc ấy có điểm phức tạp, giống như hệ thống chủ động quyết định giùm nàng, đoạn tuyệt đường lui của nàng. Nhưng có được dược này xong. Cho dù hôm nay viên thuốc có tác dụng, nàng cũng có tổn thất nhiều.

      Nàng làm như vậy đương nhiên phải vì khiến cho hoàng hậu và Tiết lục Ngạc có kết cục tốt. Kỳ toàn bộ kế hoạch đều là vì hoàng đế. Phản công người khác phải chuyện chính. Chuyện chính đương nhiên vẫn là lung lạc tâm hoàng đế. Hai người sống chung vui vẻ, trải qua đau khổ, có thể nhanh chóng gia tăng tình cảm của hoàng đế.

      Bất quá, vốn trong kế hoạch ban đầu của nàng, hoàng đế tới đúng lúc như vậy. tại có thể làm tận mắt chứng kiến, nàng phải cảm tạ người đưa hoàng đế tới hay cảm tạ chính nhỉ?

      Khúc Hãn Nhiên nếu biết mình cư nhiên gián tiếp giúp cho vị sủng phi nàng cho là vật hy sinh, phỏng chừng tức hộc máu .

      Tranh đấu trong hoàng cung, kết quả xưa nay vẫn thế. AI bị thương, ai là khổ chủ, cho dù là vô tội cũng bị vấn tội. Trừ phi hoàng đế cố ý thiên vị, dốc hết sức điều tra .
      Cho nên, dù Tiết Lục Ngạc khéo thế nào, nàng ta cũng chạy thoát tội. Huống chi, nàng bị đả kích quá nhiều, chuyện cũng mạch lạc.

      Mà đáy lòng hoàng đế tại rất kinh sợ. Sau khi thái y bắt mạch, xác nhận là đẻ non, liền híp mắt, áp chế cảm xúc, sắc mặt cũng trầm xuống:” Truyền ý chỉ của trẫm, Tiết mỹ nhân của Vĩnh Hoà cung mưu hại hoàng tự, tổn hại luân thường, vô tần ngự chi đức, lệnh biếm lãnh cung, được rời khỏi.”

      “Hoàng thượng! Thiếp thân oan uổng, thiếp thân có đẩy nàng! Là nàng! Là nàng ta muốn mượn cớ này hãm hại thiếp thân. Thỉnh hoàng thượng làm , thỉnh hoàng thượng làm !” Tiết Lục Ngạc giật mình, thẳng tắp quỳ xuống dập đầu, ai oán kêu than, sợ bỏ lỡ khắc thôi cũng còn cơ hội
      Nàng quả còn cơ hội.

      Hoàng đế nhìn nàng tóc tai tán loạn, lời và việc làm ra cái gì, lại còn hé ra khuôn mặt giống hệt Tiết Bích Đào, càng thêm chán ghét. phất tay bảo nội thị kéo nàng ta xuống.

      Tiếng khóc càng lúc càng xa.

      Tiết Bích Đào nỗ lực mở mắt, giọng mềm nhũn:” Hoàng thượng, đói.” Sau đó lại đụng tới vết máu dưới váy, nước mắt trào ra:” Đau.”

      Đám thái y bắt mạch cho An tuyển thị, bên trong chỉ còn hai người. Hoàng đế lúc này mới còn băn khoăn nữa, đem nàng ôm vào ngực, giọng đầy mất mác:” Đừng buồn, về sau còn có nữa.”

      Lại biết rằng, nàng quả đau, với cả, rất rất đói!
      Phương Lăng, fujjkolinhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Cá hồng

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      Giọng bén nhọn vang lên, sắc mặt hoàng hậu trầm:” Trân tiệp dư! Bổn cung xem thường nàng ta rồi.”
      “Tuy vậy, trải qua việc này, nương nương cũng cần quá mức xem trọng nàng ta” Kim ma ma trầm ngâm . “Nương nương nghĩ xem, ngay cả thân sinh tỷ tỷ cũng bị nàng ta hãm hại tới rơi xuống kết cục này, trong cung còn ai muốn liên minh với nàng? Chỉ sợ trở thành Bùi bảo lâm, Tiết mỹ nhân thứ hai thôi.”


      Sắc mặt hoàng hậu cũng khá hơn, móng tay khắc vào bàn gỗ:” Cho dù ai giúp nàng ta sao. Chỗ dựa lớn nhất của nàng ta tại là hoàng thượng!”

      “Này…” Kim ma ma vì nghĩ tới chuyện này, nhất thời nghẹn họng.

      Nhưng thể trách bà. Có số việc, nô tài thể nghĩ tới.

      Hoàng hậu muốn tiếp, chợt nghe ngoài cửa thông báo:” Khởi bẩm nương nương, hoàng thượng đến Trường Xuân cung của chúng ta.”

      Hoàng hậu sau khi nghe xong hơi bối rối, sau lại bình tĩnh cười lạnh:” Nhanh .”

      “Cuối cùng lại thành cuồng phi sát hại long tự. Mà dù sao, cũng may là vô tình để nàng ta sảy thai, cũng phải là có thu hoạch. Trân tiệp dư này nếu lại sinh hoàng tử, sợ lại càng biết trời cao đất rộng.” Kim ma ma ý niệm trong đầu xuất , cuối cùng tìm được lời an ủi.

      Hoàng hậu gật gật đầu, biểu tình mặt thoải mái. Đúng vậy, cũng phải có thu hoạch.
      “Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.” Hoàng hậu cười khéo, vô cùng quy củ.

      Hoàng thượng cho miễn, nhưng chưa ngồi xuống, còn lấy thái độ như đối chất, chậm rãi :” Hoàng hậu, có gì muốn với trẫm ?”

      Tiết Bích Đào có thể nghe được chuyện, thân là thiên tử, sao có thể tra được? Trước kia biết, là bởi vì muốn biết.

      Chiến trường của nữ nhân trong hậu cung, đâu cần phải dính vào.

      Hoàng hậu vẫn biến sắc:” Thần thiếp biết hoàng thượng muốn nghe cái gì?”

      “Trẫm muốn lời cam đoan của hoàng hậu.” Hoàng đế lạnh nhạt thẳng.

      Hoàng hậu dự đoán được hoàng đế trắng ra như vậy, hơi giật mình. Sau đó lại :” Nếu thần thiếp hạ cam đoan, hoàng thượng tin?”

      đợi hoàng thượng mở miệng, nàng lại cười:” bằng hoàng thượng trước đồng ý với thần thiếp kiện, thần thiếp lại đáp ứng, được ?”

      Hoàng đế từ chối cho ý kiến, gật đầu.

      “Chờ thần thiếp sinh ra hoàng tử.” Hoàng hậu nhớ tới tam hoàng nhi chết sớm, đáy mắt xẹt chút đau lòng. Nàng dừng chút, tiếp:” Thần thiếp bảo đảm nàng ta bình an vô .”

      tới đây, trong lòng hai người đều hiểu .

      Hoàng đế mặc dù muốn phá hủy thể diện của đích thê, nhưng vẫn :” Thái y từng , nàng sau khi sinh bị tổn hại cơ thể.”

      Tươi cười của hoàng hậu có chút miễn cưỡng, ai bị đụng tới vết sẹo đương nhiên cũng vui. Nhưng trước mặt là vua nước, nàng vạn thể bày ra vẻ mặt khó coi. Nàng đáp:” Thái y cũng , điều dưỡng vài năm có thể khôi phục.”

      “Thần thiếp cũng chỉ là muốn hoàng thượng cho vật bảo đảm, cầu an mà thôi.” Hoàng hậu rũ mắt.

      nghĩ tới đích thê của còn có bản lãnh như vậy. Hoàng đế khỏi nhìn nhiều nàng vài lần, nghĩ thầm. Vốn có thể khiến nàng ta thể đáp ứng, nhưng nàng vừa , lại khiến trông như sủng thiếp diệt thê, khiến nàng thể ra tay.

      Bất quá, chỉ cần có thể nhìn thấu ván cờ là được.

      thản nhiên :” Bình an của nàng ấy cần nàng lo, nàng nếu tự nhận việc này sai, cứ ở Trường Xuân cung suy xét cho tốt .” Sau đó phất tay áo rời .

      Đứng ở cửa cung, giống như mỉa mai câu:” Yên tâm, hậu vị của nàng rất ổn định.”

      -------------

      Ngày hôm sau, thân thể hoàng hậu bệnh , do đó, thánh chỉ truyền Đức, Hiền nhị phi tạm thời xử lý vụ hậu cung được ban xuống. Người trong hậu cung rất nhanh chóng có được tin tức. Ai linh mẫn chút liền phát ra, chuyện này chỉ sợ cùng chuyện Trân tiệp dư sinh non có liên quan.

      Chẳng lẽ vị trí của Trân tiệp dư trong lòng hoàng đế đến ngay cả hoàng hậu cũng thể dao động?

      Chỉ có thể rằng, dưới dụ dỗ của Tiết Bích Đào, hoàng đế đối với đứa bé của mình rất mong đợi. Hơn nữa, khi tự mình khiển trách hoàng hậu, nàng ta chẳng những hối lỗi, lại còn muốn đàm phán điều kiện, điều này xúc phạm tới uy nghiêm của hoàng đế.

      Tiết Bích Đào kỳ chỉ hơi sốt. Nếu thái độ của hoàng hậu cứng rắn như thế hoàng đế chưa chắc làm khó nàng.

      ---------------------

      “Nương nương, ngài làm sao vậy?” Chi Tử nhìn chủ tử ngồi bên giường, kỳ quái hỏi.

      Sao chủ tử nhìn có vẻ như rất lo lắng vậy?

      Nàng bên khó hiểu, bên thay nhiệt độ lò sưởi, động tác quen thuộc lưu loát.
      Hiền phi rốt cục hồi phục tinh thần, thở dài câu mà Chi Tử hiểu lắm:” Nàng tại sao lại chấp nhất như vậy?”

      “Nương nương?”

      “À.” Hiền phi buông tâm , cười ấm áp, thân thiết :” Hôm nay thời tiết tồi, bằng tới ngự hoa viên dạo .” Cái loại khí chất lắng đọng theo thời gian này, phải loại chỉ có bề ngoài như Khúc Hãn Nhiên có thể so được.

      Chi Tử vừa nghe thấy, hứng trí tăng vọt, lúc này quên mất câu kỳ quái của nương nương nhà mình, lập tức giúp chủ tử thay y phục.

      Hai người tới gần Trừng Thụy đình, cách cái cổng vòm thấy hai ba cung nhân vớt cá trong ao.

      Chi Tử được hiền phi đáp ứng, tiến đến hỏi.

      Lát sau, cước bộ nàng vội vàng, nếu phải trong hoàng cung, sợ là nàng bay về rồi. Thở xong, nàng cười hì hì :” Nương nương đoán xem là chuyện gì?”

      “Nhìn ngươi cười vui vẻ như vậy, chẳng lẽ là bắt cá nấu ăn?” Hiền phi cười theo nàng “Ta biết ngươi mơ ước chúng nó lâu rồi.”

      Chi Tử phản bác, buồn rầu :” Nấu đúng là nấu, nhưng phải nô tỳ ăn.”

      “Sao?” Hiền phi hình như đoán được chút, muốn xác nhận.

      “Là cho Trân tiệp dư ở Phương Hoa các. Vì vừa sanh non, hôm trước rằng đồ ăn nhạt nhẽo quá, ăn nhiều, muốn ăn mấy con cá nuôi trong ao này. Thái y cũng ăn nhiều cá hồng rất tốt, hoàng thượng liền hạ lệnh đem bắt gì mà cả má hồng, mắt hổ phách, đều đem tới ngự phòng nấu.” Chi Tử hâm mộ. “Đều là cá tiến công á, ngày thường chỉ để ngắm, vị chủ tử kia dám ăn luôn.”

      “Hoàng thượng đối với nàng tồi.” Hiền phi mặt mày cười cười, nhưng trong lòng rất phức tạp.

      Chút thẫn thờ kia, cũng biết là vì ai.

      ---

      Hoàng đế sau khi tới Phương Hoa các xua tay để cung nhân cần thông báo, bước tiến vào nội thất.

      Tuy rằng theo quy củ, lúc hậu phi ở cữ, hoàng đế được tới, nhưng nhìn cái mà thôi, cảm thấy cũng có chuyện gì lắm.

      Tiểu nữ nhân giường hai tay gác lên gối đầu, chăn kéo tới vai, theo hơi thở của nàng mà phập phồng. Mặt nàng lúc ngủ đỏ bừng, tư thế vẫn nhúc nhích, có vẻ im lặng nhu thuận.

      Quả nhiên là ngủ.

      Hoàng đế khóe miệng nhếch lên nụ cười cưng chìu, tiến tới nắm lấy đôi tay nàng. Cảm thấy có chút lạnh, liền đem tay nhét vào chăn.

      Động tác rất .

      Nhưng, Tiết Bích Đào vẫn tỉnh. Hôm qua tới giờ nàng ngủ muốn hôn mê. Lông mi nàng run rẩy, khó khăn mở mắt. Nhìn thấy hoàng đế lại ngơ ngác chớp chớp, sau đó cười ngọt ngào, thêm chút suy yếu:” Hoàng thương ~” Tay nàng nắm lấy cổ tay áo của .

      Đây là động tác thường làm của nàng.

      Vì nàng còn yếu, dám tùy ý làm gì. Nhưng thấy nàng cười, vẫn kìm lòng đậu mà ôm nàng vào ngực. Thân thể mềm mại ôm thoải mái. Hoàng đế sờ bụng của nàng, trong lòng thở dài.

      Tiết Bích Đào thuận thế dựa vào vai , sau đó hỏi:” Hoàng thượng, cá đâu?”

      khí nặng nề lập tức bị phá vỡ, hoàng đế nhếch mày:” Cá quan trọng hơn trẫm sao?” Cũng hỏi có mệt , có khát , câu hỏi han ân cần cũng có, chỉ hỏi tới ăn. Đồ có lương tâm!

      Tiết Bích Đào cọ cọ đầu trong lòng ngực , miệng ách xì cái, tựa như con mèo . “Cá có thể ăn, hoàng thượng thể nha.”

      Nàng cảm thấy tinh thần tốt lên chút.

      Hoàng đế nhéo khuôn mặt tươi cười của nàng, giống như muốn nhéo tới chảy nước, cười:” bằng trẫm đem nàng quăng xuống ao cá, cho nàng ăn luôn, chịu ?”

      Vì khống chế lực nhéo, cho nên, Tiết Bích Đào thấy đau. Nàng cọ cọ tay hoàng đế, híp mắt cười:” Hoàng thượng, nhéo có đau tay ? Thiếp thân thổi thổi cho người nha, phù phù.”

      Nàng đây tuyệt đối phải là vuốt mông ngực. Nàng chỉ cảm thấy là, nhéo người còn phải đo đếm lực đạo, làm hoàng đế vất vả, nàng phải thông cảm.

      Hoàng đế vui vẻ, buông tay, thấp giọng cười mắng:” Cún con.” Sau đó truyền lệnh cho bên ngoài.

      “Hoàng thượng, thiếp thân ăn con cá này rồi có phải trong ao còn gì xem ?” Tiết Bích Đào ngồi bên giường, nhìn mỹ thực bàn , lông mày cau lại, tựa như phát sầu.

      Hoàng đế còn hiểu nàng sao? Đây là điển hình của việc muốn ăn mà sợ gánh trách nhiệm đây mà. gõ trán nàng, cười :” Lại bảo bọn họ tiến cống là được, ăn đồ của nàng .”
      Tiết Bích Đào dựng ngón cái lên. Hoàng thượng, rất có khí phách.

      Sau đó, nàng vui sướng bỏ miếng cá trắng ngọc vào miệng. Nhai nhai nuốt nuốt, liếm mỡ dính môi, híp mắt hưởng thụ.

      hổ là giống quý hiếm, càng quý càng ngon. Đây là chân lý!

      Nhất là khi được ăn chùa.

      biết rằng, hoàng đế lúc này nhìn nàng tựa như con cá hồng quý hiếm, hận thể nuốt nàng vào bụng.

      Trước đem cá nuôi cho rắn chắc, sau đó vớt lên ăn mới ngon.

      Chờ nàng ăn no xong, hoàng đế đột nhiên mở miệng:” Bé ngoan, vì sao lúc ấy lại cứu An tuyển thị?”

      nhàng rũ mi xuống, Tiết Bích Đào như cũ ăn ngụm cháo, :” Nếu cứu, hoàng thượng có lẽ hoài nghi là thiếp thân làm. Nhưng ban đầu…” Nàng mang theo chút bất an đặt đũa xuống:” Thiếp thân cũng biết mình mang thai. Đợi tới lúc cảm nhận được đứa bé trôi ra khỏi thân thể còn kịp rồi.”

      biết, nó có oán ta hay ?”

      Trong lòng hoàng đế cảm khái. Quả nhiên, chỉ cần hỏi, nàng luôn . giống những người khác, là vì hoàng tử của linh tinh. Cho dù nàng vì để mình bị hoài nghi, nhưng cũng cảm thấy có gì sai. Đại khái là vì biết nàng rất coi trọng tin tưởng của ?

      Hơn nữa, chung quy là bởi vì , nàng mới mất đứa .

      Hoàng đế đau lòng xoa lưng nàng, ngữ khí ôn hòa:” Trẫm từng đáp ứng nàng, chờ nàng sinh đứa thăng nàng thành tần, để đứa được ở bên mẹ. tại nàng vì cứu An tuyển thị mà mất con, trẫm vẫn thăng tần vị cho nàng, đem đứa của An tuyển thị làm con danh nghĩa của nàng, được ?”

      suy nghĩ lâu, cảm thấy như vậy có thể bồi thường cho nàng. biết, nàng rất muốn có hài tử.
      Phương Lăng, linhdiep17fujjko thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: Ban ơn

      Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      được.” Tiết Bích Đào ngụm cự tuyệt. Lát sau, nàng lại cảm thấy giọng điệu của mình hơi cứng rắn, cho nên, nàng gắp miếng thịt cá đưa tới miệng hoàng đế, mềm mại cười:” Ăn ngon lắm.”


      Hoàng đế còn chưa kịp nhíu mày cơn hờn giận bị nàng đẩy lùi xuống rồi. bật cười, chậm rãi ăn cá xong mới :” Sao lại được?”

      Tiết Bích Đào nhìn , cắn cắn đũa, làm như để ý

      Hoàng đế nhìn nàng thay đổi bộ dạng tới đau đầu. Lúc nãy vừa nhín cười, nháy mắt lại hờn dỗi. Hai tay định tóm lấy vai nàng, nhưng tay còn chưa đụng tới nàng quay lại. Nàng giống như suy nghĩ lâu, mới chậm rãi :” muốn nuôi đứa của hoàng thượng và nữ nhân khác.”

      Hoàng đế bỗng nhiên xúc động, tim đập nhanh cái.

      Tiết Bích Đào nhìn giá trị kỹ năng lên tới năm mươi lẳng lặng vui vẻ. Từ khi tận mắt thấy mình mất đứa bé, điểm đều tăng rất nhanh. Hoàng đế tại đại khái là thích nàng ?

      Tuy rằng nàng cảm thấy như vậy có lỗi với hoàng đế, bởi vì đối với nàng rất tốt. Bất quá, muốn nuôi con người khác là , hẳn là có vấn đề.

      Hoàng đế vốn là muốn bồi thường nàng, thấy nàng vui cũng từ bỏ. Vì thế, cầm muỗng đút cháo cho nàng, sau đó :” Vậy… nàng còn muốn gì ?”

      Tiết Bích Đào tuy rằng ăn no, nhưng vẫn đem cháo cho vào miệng, hàm hồ :” Muốn bồn tắm lớn.” Ở cử được dính nước, người rất bẩn.

      Nàng ghét bỏ nhìn chính mình.
      Hoàng đế hiểu , tiểu nữ nhân này chịu được đói, chịu được bẩn. mở miệng dụ dỗ:” Chỉ cần tháng này đụng tới nước, trẫm lập tức sai người làm cho nàng.”

      “Bẩn bẩn. Hoàng thượng ghét bỏ.” Nàng khổ sở , giống như lời lập tức biến thành .

      Hoàng đế lúc này cũng bị nàng lay động, cường thế đáp:” Nàng nếu dám tắm, đừng hòng trẫm lại đặt chân tới Phương Hoa các.”

      Tiết Bích Đào che miệng cười rộ lên, cười đến hoàng đế cũng khó hiểu.

      “Vậy hoàng thượng phải đáp ứng ta hai cầu thôi.” Tiết Bích Đào cho rằng, thân là sủng phi, nàng phải làm công tác được voi đòi tiên chứ, vì thế mặt dày mở miệng.

      Hoàng đế biết nàng trước nay cư xử rất đúng mực, rất ít làm khó xử. Nhưng nàng giờ khỏe, muốn chọc nàng cũng phải lúc, vì thế đáp ứng :” Được, trẫm đáp ứng với nàng.”

      “Thiếp thân ở mình rất buồn” Nàng nửa câu, thấy ánh mắt hoàng đế tốt, lập tức sửa miệng:” Lúc có hoàng thượng thôi. Cho nên là, thiếp muốn để nương tiến cung thăm thiếp.”

      Hoàng đế gật đầu. Đây là chuyện bình thường. Huống chi, tỷ tỷ nàng còn gặp chuyện may, chỉ sợ nàng cũng hy vọng mẫu thân oán hận mình.

      Tiết Bích Đào xong chuyện, tiếp tục đưa ra cầu thứ hai:” Còn có, thiếp thân hy vọng hài tử kia do An tuyển thị chính mình nuôi dưỡng.”

      Hoàng đế nhìn nàng.

      Khóe miệng nàng có chút ướt, nhớ tới mẫu thân ở đại cả ngày bận rộn, nàng có chút nhớ. Nàng buồn rầu cúi đầu:” Dù sao cũng là do thiếp thân dùng con mình đổi lấy, thiếp thân hy vọng nó ít nhất có thể sống vui vẻ. Được ở bên cạnh mẹ đẻ của mình phải là tốt nhất sao?”

      Dù sao ở cùng cung, mặc dù có Trinh quý tần hỗ trợ, nhưng An tuyển thị tiếng động ngăn trở được nhiều người như vậy cũng là người lợi hại. Nếu nàng ta và Trinh quý tần liên thủ, lúc nàng nơi lỏng họ chui vào chỗ trống. Vẫn là tại cho nàng ta nhân tình, khiến nàng thành kẻ địch với mình.

      Cơ hội thu phục người khác, phải lúc nào cũng có.

      Hoàng đế vỗ vỗ cổ nàng, gì, xem như chấp nhận.
      Quy củ này là do tiền triều để lại, muốn sửa cũng dễ dàng. Huống chi, An tuyển thị tuy rằng gia thế bình thường, nhưng thái độ làm người coi như tệ, đủ dạy đứa rồi.

      ——— —————

      Tiết Bích Đào cho rằng, làm việc tốt thể lưu danh, vì thế để Mộ Vân lặng lẽ tới Vũ Hương các đưa tin tức.

      An tuyển thị biết tin xong vui sướng vô cùng, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an. Nàng dựa vào tháp thượng, đem sách thảo dược đóng lại, nắm trong tay, hỏi Tinh Tinh:” Ngươi xem, Trân tiệp dư có ý gì?”

      Nhân tình trong cung phải có thể tùy tiện cho. Lại tiếp, đây là lần thứ ba Trân tiệp dư giúp nàng. Lần đầu tiên nàng cảm kích, lần thứ hai nàng áy náy, mà lần thứ ba, tuy rằng nàng cao hứng, nhưng lại sợ chính mình bị mê muội, thấy loan nhiễu bên trong.

      Tinh Tinh suy nghĩ lát, đáp:” Nô tỳ nghĩ, Trân tiệp dư chỉ sợ là muốn mượn sức ngài. Dù sao nàng cũng ở Trữ Tú cung, nhìn Trinh quý tần nương nương giúp đỡ ngài, nàng ta hẳn là lo lắng mình thế lực mỏng, bị chúng ta tính kế lập ?”

      An tuyển thị như có điều suy nghĩ, gật đầu :” Ngươi có lý.” Nàng vì để ý đứa , cục diện đơn giản như thế lại thấy được.

      “Vả lại…” Tinh Tinh do dự :” Nô tỳ xin lời nên . Nương nương cũng cần quá coi trọng chuyện này. Với vị trí của Trân tiệp dư trước mặt hoàng thượng, đây bất quá chỉ là câu mà thôi. Quy củ có lớn hơn nữa cũng so được với hoàng thượng. Hoàng thượng muốn dùng việc này làm bồi thường, ai có thể ngăn cản?” Nguồn: nekofighter.wordpress.com

      xong, có chút lo lắng nhìn nàng.

      Trừ bỏ hoàng thượng, đứa tại là mạng của chủ tử. giờ có thể đem đứa nuôi bên người, nàng cũng cảm kích Trân tiệp dư. Nhưng nàng hy vọng chủ tử vì thế mà Trân tiệp dư gì nghe đó, khăng khăng mực vì nàng ta.

      “Rốt cuộc vẫn là thiếu nợ nàng.” Nàng với Tinh Tinh, đem sách đặt trước mặt, cười:” Ngươi cần lo lắng, ta biết nên làm thế nào. Ngươi cũng , hoàng thượng là muốn bồi thường nàng nên mới đáp ứng việc này. Nàng ta vô duyên vô cớ buông tha cơ hội này để giúp ta cầu tình, nếu ta nhớ kỹ ân huệ của nàng làm sao làm người?”

      Nàng cúi đầu vuốt bụng, khuôn mặt phá lệ dịu dàng.

      Tinh Tinh ôm lấy sách, mặt mày vẫn mang vài phần do dự. Nhưng thấy ý chủ tử định, với lại, chủ tử còn như trước, si mê hoàng thượng tới nỗi đem mọi chuyện đều quăng sau đầu, cư xử rất đúng mực, cho nên thêm nữa.

      Cuối cùng vẫn bằng Hạnh nhi, nàng thể tùy tiện mở miệng hỏi trong lòng chủ tử nghĩ thế nào.

      Còn có chuyện của Mật quý nhân. Nàng vì sao gần đây chủ tử đối với việc Mật quý nhân khỏi bệnh tranh sủng mà canh cánh trong lòng, người thường xuyên vì nhận được tin tức của Mật quý nhân mà sợ hãi, sau đó gắt gao ôm lấy bụng mình, như sợ bị cướp . Thậm chí Trinh quý tần vì sao giúp chủ tử, nàng cũng . Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Nàng nhớ tới Hạnh nhi hiểu sao bị hoàng hậu nương nương xử lý, khỏi rùng mình cái.

      —————-
      Cây cổn ngọc lạnh lẽo đè nặng lên người, thấm vào từng thớ da thịt. Đức phi thoải mái nằm nghiêng tháp mỹ nhân, hai mắt nhắm nghiền.

      Tương Ngọc ngồi ghế con thấp, lấy cổn ngọc cẩn thận mát xa cho chủ tử, cùng chủ tử nhàn thoại:” Lúc này hoàng thượng nương nương thất thế, là cơ hội khó có được cho chủ tử.”

      “Ừ.” Đức phi khẽ hừ tiếng, lại đáp:” Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi, còn có Hiền phi cơ mà.”

      “Hiền phi nương nương? Nô tỳ thấy nàng ta xưa nay tranh mấy thứ này.” Tương Ngọc kinh ngạc.

      “Bổn cung cũng nghĩ vậy. Nhưng giờ xem ra, nàng cũng phải mười phần nguyện ý cùng bổn cung liên thủ lật đổ hoàng hậu, ngược lại rất là giữ gìn. Nếu quyền, lại đem người của mình đề bạt lên. Nếu thương quyền, sao lúc nào cũng chống đối bổn cung?” Nàng xong tức giận nhíu mày, sao đó, cảm nhận được xúc cảm mặt, mày mới thả lỏng chút.

      “Chẳng lẽ Hiền phi nương nương có liên quan gì tới hoàng hậu nương nương?”

      Lời của Tương Ngọc đánh thức Đức phi, nàng phân phó:” Kêu người thăm dò, Hiền phi và hoàng hậu trước kia có gì bất thường ?” Tiện thể thào:” Nàng cùng bổn cung cùng tiến phủ, sao có thể dưới mí mắt bổn cung mà mượn sức hoàng hậu, sao bổn cung có thể phát giác?”

      Tương Ngọc nửa khuyên giải, nửa nhắc nhở:” Hoàng hậu nương nương khi ở trong phủ thế lực thâm căn cố đế, nương nương lúc đó vẫn còn là người mới, vừa muốn lôi kéo hoàng thượng, vừa muốn đề phòng nàng, sơ hở là bình thường.”

      Đức phi đồng ý :” Vô luận thế nào, việc này cũng phải điều tra ra. Cơ hội tốt như vậy, bổn cung cũng muốn tự nhiên bị Hiền phi gây trở ngại.”

      “Trừ bỏ Hiền phi nương nương ra, giờ còn có người mà nương nương cần chú ý.” Tương Ngọc nhớ tới Trân tiệp dư sau khi đẻ non còn có thể tấn phong thành tần.
      Kể cả Mật quý nhân, có phi tần nào bảo vệ được hoàng tự mà bị hoàng thượng lạnh nhạt chứ? Cố tình chỉ có mình nàng, cho dù có đứa , hoàng thượng chẳng những trách nàng sơ ý, ngược lại còn đau lòng sủng ái. tại ở cữ, hoàng thượng cũng ít lần đặt chân tới Phương Hoa các.

      Tuy là vì cứu long thai trong bụng An tuyển thị, nhưng có thể khiến hoàng thượng lo lắng như vậy cũng thể coi thường.

      Đức phi cười:” Ngươi Trân tần? Nàng quả khó lường.” Ngữ khí phải rất để ý.

      Có vinh sủng là chuyện, được sủng ái lâu dài lại là chuyện khác. Nàng sớm có an bài.

      Hậu phi trong cung bị hoàng hậu áp chế nhiều năm như vậy, phần lớn muốn thần phục. Nàng muốn chọn người vừa ý để lôi kéo cũng dễ dàng. Nhưng người mới ở Lưu Hương uyển kia cũng tệ. gia thế, địa vị nhưng có dung mạo xuất sắc. Nàng nâng đỡ người, cho dù thể để Trân tần bị chèn ép cũng có thể phân ít sủng ái của nàng ta.

      Thánh thượng chưa bao giờ là người bị bất kỳ ai mê hoặc.

      “Hoàng hậu nương nương muốn ra uy với đám người mới, nhưng lại cấp cho chúng ta cơ hội tốt để ban ơn.” Đức phi tươi cười:” Đến hỏi Thượng tẩm cục xem, bài tử cửa những người trong Lưu Hương Uyển kia khi nào làm xong. Kêu bọn tay chân nhanh lẹ chút, đừng lười biếng.”

      “Hoàng thượng nếu quên, chúng ta nên nhắc nhở chút, miễn cho có người sinh ra tâm tư được sủng sinh kiêu.”

      Tương Ngọc nghe xong liền hiểu, gật đầu cười :” Là nô tỳ lo lắng thừa, bản thân nương nương trong lòng tự ràng.”

      Ngọn lửa đèn dầu vì có gió thổi qua mà vặn vẹo, bỗng chốc khôi phục như cũ.
      Phương Lăng, fujjkolinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :