1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kỷ Nguyên Xem Mắt - Trương Đỉnh Đỉnh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #339966']Chương 16
      #ff9900']Type: Vân


      Nghe tôi hỏi như vậy, La Lợi ngừng cái tay cầm bút chì kẻ chân mày lại, liếc mắt nhìn tôi: “Mày hạ quyết tâm đấy à?”.

      Hạ quyết tâm chưa? Việc này tôi còn chưa biết nữa, lớn ngần này rồi, tôi chưa từng nghĩ thay đổi bản thân mình. Tôi lớn lên như vậy, mặc dù trong mắt người khác tôi có loạt vấn đề, nhưng bản thân tôi cảm thấy rất thoải mái.

      Khuôn mặt to như bánh đúc làm sao nào? Cái eo to như thùng nước làm sao nào? giống con làm sao nào? Chị đây thoải mái! Chị đây tự do tự tại! Chị đây thích như thế! Nếu muốn so sánh thế giới nội tâm, mấy người suốt ngày chỉ biết kẻ mắt vẽ mũi kia, trang điểm lên cho mình đẹp như bông hoa nhưng chưa chắc sướng giống chị nhá. Giống như La Lợi, mỗi ngày đều mong ngóng gặp tình của mình, từng gặp bạn cũ của mình, những người lấy chồng sướng, khi về nhà ăn bù trận cho tức. Mỗi ngày đều ngồi tính toán xem lương của mình rốt cuộc đủ mua bao nhiêu bộ quần áo, bao nhiêu mỹ phẩm. Tính toán rằng nếu như ăn nhiều hơn quả chuối mập thêm mấy lạng thịt, so sánh dáng người của mình hơn bao nhiêu kém bao nhiêu so với người dáng chuẩn...

      Từng ngày cứ trôi qua như thế, có lẽ bản thân ấy cảm thấy gì, nhưng mà có làm cách nào tôi cũng cảm thấy mệt mỏi. Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ phải sống những tháng ngày như vậy, tôi cảm thấy con người đến được với thế giới này dễ dàng gì, được làm điều gì để hành hạ bản thân mình nữa.

      Đương nhiên, về quan điểm này, La Lợi và tôi có cách nhìn khác nhau: “Hoàng Phiêu Phiêu, chúng ta là người! khác nhau cơ bản nhất giữa người và động vật chính là người có thế giới tinh thần, tinh thần! Cái gì gọi là tinh thần mày hiểu hả? Tức là chúng ta có đủ các cung bậc tình cảm, chúng ta phải buông thả, phát huy những cung bậc tình cảm này của chúng ta. Nếu chỉ là ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, thế có khác nhau gì so với động vật? phải, khác nhau gì so với heo?”.

      “Heo cũng có tình cảm mà.”

      “…”

      “Hơn nữa, thời gian cực khoái của heo con người khó có thể mà sánh kịp.”

      “... Hoàng Phiêu Phiêu, mày giữ thể diện chút được ?”.

      phải là tao buổi thảo luận học thuật với mày sao?”. Mặt tôi đỏ, tim tôi đập, vừa cắn hạt dưa, vừa liếc xéo nó, “Hơn nữa, cái tình hừng hực mà mày đó, phát triển đến cuối cùng chẳng phải cũng đến bước đó sao, mày đừng với tao là mày chỉ cần tình tinh thần, mơ tưởng chút nào đến va chạm xác thịt.”

      thể nào mà chuyện với mày được."

      “Được thôi, cho dù mày thích như thế, mày cũng phải hỏi người đàn ông kia có cần hay . Có thể ba đến năm tháng người ta cũng vui vẻ đón nhận tình tinh thần với mày, mày thử kéo dài ba đến năm năm thử xem... Có điều cũng có thể lắm chứ, ta bị bất lực mà...”

      Câu này tôi chưa hết, bởi vì bị cái gối đập lên người. Sau đó, tôi và La Lợi xông vào nhau, sau đó nữa , ấy tiếp tục theo đuổi tình của mình, còn tôi tiếp tục làm con heo lười biếng. Đương nhiên, ấy cũng quên lâu lâu lại càm ràm với tôi, còn tôi lâu lâu cứ phỉ báng lại ấy.

      Chúng tôi là bạn với nhau, nhưng mà về điểm này, chúng tôi đều muốn học hỏi lẫn nhau. Nhưng bây giờ, tôi bắt đầu bị lung lay. Vì Lưu Thụy Căn, tôi muốn thay đổi, tôi muốn thay đổi để càng phù hợp hơn với ấy, mặc dù ấy , ấy để ý tôi, là vì tôi cho cảm giác an toàn. Nhưng mà tôi muốn chỉ có như thế mà thôi.

      “Hoàng Phiêu Phiêu, đây có thể là cơ hội cuối cùng của mày rồi đấy, cho dù là mày phải vì người khác, cũng phải vì bản thân mày tí!". Nhìn thấy tôi bị lung lay, La Lợi thừa thắng xông lên, thả cây chì kẻ mắt xuống, quì trước mặt tôi, “Mày cũng nghe Hai rồi đó, tao cho mày biết, đàn ông chẳng có ai người đẹp cả.”

      “Nhưng mà ấy...”

      ta? ta làm sao?”. La Lợi còn định gì đó, nhưng điện thoại đổ chuông, ấy vừa lấy điện thoại, vừa với tôi, “Mày đừng nghĩ ta từ quê ra chân chất, tao cho mày nghe, mấy người từ quê ra còn ghê gớm hơn! Mấy người như ta ấy hả...”

      ta có phải từ ở nhà quê lên đâu...”

      phải há? phải tại sao lại đặt cái tên như thế này... A lô?”.

      La Lợi còn muốn châm biếm thêm vài câu, nhưng sau khi nhìn điện thoại lập tức thay đổi thái độ, sau đó nữa, đến cả ngữ điệu cũng thay đổi luôn. Cái tiếng “a lô” đó nghe sao mà dịu dàng, say đắm lòng người, làm tôi khỏi nghi ngờ.

      là ai vậy, gọi nhầm điện thoại hả...”

      La Lợi vừa nũng nịu, vừa ra bên ngoài, tôi nhìn theo dáng người , trong lòng khỏi sửng sốt, cái giọng điệu này, dáng vẻ này, lẽ, lẽ...

      “Mày rồi đấy à?!”.

      Sau hơn mười phút trôi qua, La Lợi mới từ bên ngoài vào, vừa nhìn thấy ấy, tôi liền buột miệng hỏi. La Lợi chớp chớp mắt, sau đó nhìn tôi cách tự tin: “Đúng thế, tao .”

      “Mẹ ơi, cuối cùng mày cũng !”.

      “Ê, ê, Hoàng Phiêu Phiêu, mày có ý gì hả? Cái gì mà cuối cùng? Chị đây trước kia chỉ vì gặp được người mà mình thích, gặp được rồi, tự nhiên thôi. Mày mà gặp được Lưu Thụy Căn, mày có hả?”.

      ", , , ý tao là, người kén cá chọn canh như mày, cuối cùng cũng gặp người cho mày cảm giác, mau khai ra, ta làm nghề gì, có giống người mày tưởng tượng , đừng với tao là mày kiếm được chàng cao hơn mét tám, tài sản hơn tám ngàn vạn, biết ba thứ tiếng, có đai đen môn Teakwondo đó nha.”

      Tôi vừa vừa cười.

      Tôi và Hai đều thuộc người trong thế giới thứ hai, theo thông thường, người vô cùng thực tế, vô cùng mạnh mẽ hiếu thắng như La Lợi hình như nằm trong cùng thế giới, nhưng hình như là như vậy - nếu như trong ba người chúng tôi ai thực tế nhất, người đó chắc chắn là La Lợi.

      La Lợi, chiều cao mét sáu mươi bảy, cân nặng năm mươi ki-lô-gam, vòng ngực 34C, vòng ba chín mươi mốt cm, vòng eo 60 cm, đôi chân dài 105 cm, có dáng người rất quyến rũ, còn ngũ quan, ấy tuy phải tuyệt thế giai nhân, nhưng ấy biết sử dụng mỹ phẩm, năm xưa còn làm việc ở tiệm chụp hình, rất biết cách trang điểm... chung khi được thể ngay người , tay nghề thực rất khéo léo. Hơn nữa cũng rất chú ý đến cách ăn mặc, đường phố, đó mỹ nữ trăm phần trăm.

      Theo đánh giá của người ta, mỹ nữ như vậy chắc là từng có hàng trăm cuộc tình, ít nhất cũng có trải nghiệm trong tình trường, nhưng La Lợi mới chỉ có mối tình đầu trong sáng khi học cấp ba mà thôi. Mối tình đầu đó kể rất chi tiết cho tôi nghe, tôi chỉ biết rằng từ đó về sau, thề phải có tình chân chính y hệt như mối tình đầu đó.

      Mà cái tình chân chính này phải chỉ là về mặt tình cảm đâu, theo như lời , người đó nhất thiết phải đạt đến tiêu chuẩn nào đó, mới người ta. Mà cái tiêu chuẩn đó - hoàn toàn là được tham khảo trong những quyển tiểu thuyết lãng mạn của Đài Loan.

      ... Thôi được rồi, tôi nên cười nhạo La Lợi, khi tôi học lớp tám, cũng có những ảo tưởng như thế. Có cầu người đó phải có trái tim khoan dung độ lượng, cao ráo, ánh mắt sâu thẳm, song mũi cao, còn phải tài giỏi, có khí phách, sức hấp dẫn, tính sáng tạo. Nếu như bước ra ngoài bước có kẻ dạ người thưa, tùy tiện câu gì đó cũng có thế làm cho người khác lo sợ đứng ngồi yên, ánh mắt cũng có thể làm cho cấp dưới, đối thủ cúa tim đập chân run.

      Thuộc hạ, bạn bè bao gồm cả đối thủ của đều phải sùng bái , minh tinh, tài nữ gì gì đó , muốn điên dại, nhưng chỉ mình tôi thôi. chỉ thôi đâu, phải cách si mê ngây dại, cách chết sống lại được ấy, tôi hắt xì cái cũng có thể làm căng thẳng mãi thôi, tôi sứt mất miếng da, nhìn bác sĩ với ánh mắt muốn giết người, tôi chỉ bị thương , bực bội và xót xa trách mắng tôi tại sao lại cẩn thận?

      Nếu như nhỡ khi tôi gặp điều gì may, ví dụ như sinh khó hoặc là ung thư, nhất định túm lấy cổ áo của bác sĩ hét ầm lên: “ điều trị được cho ấy, tôi giết chết ông! Nếu như ấy chết, cả địa cầu này bị chôn cất cùng với ấy!”.



      Ảo tưởng như thế, có thể rằng nữ sinh nào cũng từng có, nhưng mà khác biệt giữa La Lợi và người khác là, chỉ lớp tám có ảo tưởng như thế, vào đại học, làm rồi, mãi cho đến tận khi lớn tuối như thế này mà vẫn còn giữ ảo tưởng đó! Hơn nữa dứt khoát là kiên trì chờ đợi, kiếm tìm. Tinh thần như thế, thái độ như thế, kĩ lưỡng như thế... Giống như bé con năm sáu tuổi, cố chấp tin tưởng rằng thế giới này vẫn còn Bạch Mã hoàng tử và Công chúa Bạch Tuyết.

      Mặc dù trước đây tôi chưa từng nghĩ lấy chồng, nhưng tôi luôn kiên định tin tưởng rằng, La Lợi nếu như dẹp bỏ cái suy nghĩ này, nhất định còn khó lấy chồng hơn cả tôi nữa.

      Còn bây giờ, ấy rồi ư? rồi à? rồi cơ đấy! sao? Đừng có trách tôi lặp lặp lại bốn lần, bởi vì theo như cách của hai thầy giáo đầu trọc trong bộ phim Phi Thành Vật Nhiễu là, ba câu là ngốc xít, bốn câu là cảnh giới đó!

      Hai mắt tôi sáng lên như đèn pha, tâm trạng kích động, suýt chút nữa nhảy bố lên ra sức lay vai của ấy, bắt chước Mã giáo chủ: “ cho tao nghe cho tao nghe cho tao nghe cho tao nghe !”.

      cái gì? Dù sao cũng tuyệt hơn nhiều so với ông Lưu Thụy Căn kia của mày.”

      “Cái đó chưa chắc.”

      “Chưa chắc? ta mặc dù cao mét tám, nhưng cũng cao mét bảy tám, mặc dù biết Teakwondo, nhưng lại biết Thái cực quyền. Còn về gia thế... Tao chưa hỏi, nhưng mà nhất định ít hơn là tám ngàn vạn, còn ngôn ngữ, thông thạo ba thứ tiếng, nếu như cộng thêm ngôn ngữ ấy biết nữa, tổng cộng là năm thứ tiếng”.

      Tôi hồ nghi nhìn ấy: “Mày mớ đấy à?”.

      mớ gì mà mớ, ấy biết tiếng Nhật, tiếng , còn biết tiếng phổ thông, đó phải là ba nước à? Hơn nữa ấy còn biết tiếng tiếng Quảng Đông và tiếng Phúc Kiến. Hai thứ tiếng này mặc dù là tiếng Trung Quốc, nhưng mà tiếng địa phương đâu dễ học được như thế.”

      Cái này tôi tin, ngày xưa tôi cũng từng thứ học tiếng Quảng Đông, mỗi ngày đều xem đống phim hoạt hình của Quảng Đông, xem và nghe thuộc lòng từng câu , nhưng mà cứ ra khói miệng được, người đó nếu như nắm bắt được, quả thực là ghê gớm.

      Nhưng mà có có kiểu người này hay ? Hay cách khác loại người như thế này tại sao La Lợi lại gặp được?

      phải là tôi coi thường La Lợi, mà căn cứ vào kinh nghiệm công việc của tôi, đàn ông - bất kể là có tài hay có tài, thực ra những điều kiện lựa chọn bạn cũng tương tự nhau cả thôi. Chỉ là căn cứ vào điều kiện cá nhân, dựa vào đó để đưa ra những cầu khác nhau về đẳng cấp.

      Ví dụ như tầng lớp làm công ăn lương, cũng chỉ cầu nhan sắc tính tình, sau đó hỏi thêm về lương bổng. Mà người đàn ông La Lợi đó, đương nhiên người đó chẳng để ý lương tháng của bạn là bao nhiêu, nhưng mà người đẹp kiểu gì mà họ chưa từng gặp? đương kiểu gì mà họ chưa từng có? Nếu như tìm vợ, nếu như tìm người có gia thế, tìm người mà có thế giúp đỡ cho bản thân mình, có những người suy nghĩ thoáng, cũng cần kiểu phụ nữ mà khi ra ngoài có thể làm cho họ nở mặt nở mày ấy.

      Cái việc nở mặt nở mày này phải là cầu về nhan sắc. Nhiều người giàu có tìm và cặp kè với mấy ngôi sao, thứ nhất là họ tiếp xúc được với các sao cách dễ dàng, điều quan trọng hơn là, đưa các sao theo rất có thể diện, thần tượng của biết bao nhiêu người đàn ông được mình cưới về nhà riêng, người khác chỉ có thể tự sướng, còn mình vừa được sờ vừa được đè, cái kiểu tâm lý đó, suy nghĩ thôi e rằng cũng thầm cảm thấy sung sướng hết cả cõi lòng rồi!

      Đương nhiên, cũng có người lại chuộng kiểu này lắm, có thể là do gia đình tương đối nghiêm ngặt, thế cũng tìm những người như giáo viên dạy đại học, hoặc là công nhân viên chức. La Lợi... La Lợi đương nhiên là rất tốt, nhưng mà đối với những người này, hình như cứ khập khiễng làm sao ấy.

      “Người đó rốt cuộc làm nghề gì?”.

      La Lợi cười: “ cho mày đâu.”

      Tôi nhíu mày: “La Lợi, mày muốn tìm tình kiểu gì tao có ý kiến, nếu như mày muốn tìm người tốt tao lại càng có ý kiến, nhưng mà mày đừng làm người thứ ba đấy nhé. Nếu như mày làm người thứ ba, sau này nếu gặp được người mình ...”

      “Thôi thôi thôi , ai làm người thứ ba chứ hả? cần mày tao cũng biết phải làm như thế nào, chao ôi, với mày nữa đâu, tao trễ hẹn mất.” ấy vừa vừa ngồi trước gương, bắt đầu tiếp tục tô vẽ cho chân mày của mình, “Mày cứ chờ nhé, mấy ngày sau tao cho mày thời gian biểu định sẵn, chỉ cần mày cứ làm theo đó, trăm ngày, đảm bảo trở nên xinh đẹp, trở nên mĩ miều.

      Những lời của La Lợi chắc chắn phải là những lời xạo, nhưng nếu tôi làm theo những lời của ấy ... Tôi vô cùng hoài nghi cần trăm ngày tôi có thể gặp chúa Giê-su rồi!

      Mỗi ngày phải rửa mặt như thế nào, mát-xa mặt như thế nào, làm mặt nạ như thế nào gì gì đó thôi cũng được , điều quan trọng là, còn có đủ các kiểu qui hoạch của ấy nữa cơ.

      La Lợi quả hổ danh là bạn thân thiết của tôi, chuẩn bị kĩ càng cho tôi đến như thế, chỉ lên kế hoạch về những việc làm đẹp cho tôi, đến cả giờ làm việc, nghỉ ngơi đều lên kế hoạch nghiêm ngặt cho tôi. Cái gì mà dậy lúc sáu giờ, mười giờ ngủ. Cái gì mà sau khi dậy phải uống ly nước ấm, sáu giờ mười lăm làm xong các việc vặt là bắt đầu tập thể dục, nửa tiếng sau nấu cơm rồi nghỉ ngơi luôn, bảy giờ mười lăm ăn cơm, thức ăn là củ cà rốt, ly nước đậu nành, quả trứng gà, lát bánh mì lúa mạch, hai miếng thịt nạc.

      Đúng thế, thịt, thịt nạc! Trong thực đơn của tôi còn có thịt, nhưng đây là bữa ăn có thịt duy nhất trong ba bữa ăn hàng ngày. Hai bữa ăn rau, quả thực có thể là để ăn chơi cho vui. Buổi trưa còn tạm ổn, dù sao vẫn có chút rau chút cơm. Cái khẩu phần ăn buổi tối ấy, chỉ có nửa chén bột yến mạch và quả táo!

      Mẹ kiếp! Sức tôi ăn được ba xửng bánh bao, bây giờ chỉ được ăn quả táo! Lấy được thực đơn này tôi tìm La Lợi ngay: “Mấy cái khác tao làm gì, ngủ sớm dậy sớm, còn cái gì mà chạy chậm khi tập Yoga, mày có làm được ?”.

      “Tao chẳng cần làm.” La Lợi chậm rãi trả lời ở đầu dây bên kia, “Bởi vì dáng của tao rất chuẩn, dáng đứng cũng rất nho nhã rồi, Phiêu Phiêu, nếu như mày thích người kia , phải làm theo lời tao thôi.”

      Tôi thích Lưu Thụy Căn , mặc dù bây giờ tôi ăn cơm lại được rồi, cũng có thể ngủ lại được rồi, nhưng mà, tôi vẫn thích Lưu Thụy Căn . Trước mặt <sub>7</sub> tay chân tôi cứ long nga lóng ngóng, tôi luôn rất mực cẩn thận, đến độ ợ hơi cái thôi... cũng cảm thấy ngại ngùng. Khi tôi ở bên , tôi muốn mình và có thêm bước phát triển mới.

      Tôi muốn làm cho thích tôi, cũng giống như tôi thích vậy.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :