1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kỷ Nguyên Xem Mắt - Trương Đỉnh Đỉnh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11
      #ff9900'] Type: Vân


      Vào giây phút này, sao tôi lại muốn đâm mình chết luôn cho rồi vậy biết nữa! Thứ xem tôi hỏi câu gì thế? Đúng, Lưu Thụy Căn đúng là có hứng thú với điểm nào đó của tôi. Nhưng mà, thứ nhất, người ta chẳng thích tôi, thứ hai theo đuổi tôi, tôi hỏi như thế... đúng là hơi có chút mất mặt!

      Thực ra nếu là người khác, có lẽ rằng tôi cách hùng dũng, hỏi hỏi chứ có gì đâu? Những việc mà còn có chút nghi ngờ phải hỏi cho ! Nhưng vào giây phút này, tự nhiên tôi vô duyên vô cớ có chút bất an... , tôi biết cái cảm giác bất an này từ đâu ra, tôi sợ Lưu Thụy Căn, tôi sợ , hề để ý đến em.

      cứ xem như là em chưa hỏi.”

      Lại thêm câu chưa suy nghĩ buột ra khỏi miệng, Lưu Thụy Căn bật cười, cười như thế, trong lòng tôi yên tâm hơn chút, cũng bắt đầu nở nụ cười ngây ngô với .

      “Nhìn bề ngoài, em có vẻ đẹp lắm.”

      Đâu chỉ là đẹp lắm! Câu này của Lưu Thụy Căn chứa đựng hàm ý gì nữa, mà là khen ngợi hết lời, nhưng ràng biết như vậy mà trong lòng tôi vẫn cảm thấy có chút thoải mái. Tôi biết tại sao lại như vậy, mặc dù chiều cao và cân nặng của tôi là , mặc dù từ khi tôi mười lăm tuối ai khen ngợi cái vẻ đẹp của tôi rồi, nhưng mà tôi cũng giống như các khác, hy vọng trước mặt người mình tôi là người đẹp mười phân vẹn mười, cho dù là đẹp, cũng giả bộ như bị mờ mắt, cho rằng tôi có nét duyên dáng đáng riêng biệt nào đó.

      Có điều, mặc dù có chút kỳ quặc như vậy nhưng mặt tôi vẫn vẻ rất hợp tác rồi gật đầu cái. Lưu Thụy Căn tiếp tục : “Nếu như tâm hồn của em... chúng ta tiếp xúc với nhau chưa nhiều lắm, như vậy, e rằng em cũng chẳng tin đâu.”

      Tôi tin! Nếu như ánh mắt mơ màng gì gì đó của tôi, cái mặt to như cái bánh đúc đặc biệt gì gì đó, cái dáng như người mộng du gì gì đó... Mặc dù tôi cảm thấy rằng những lý do này đúng là hơi bốc phét, nhưng tôi từ được hun đúc trong thế giới ngôn tình... Cho dù lý trí tin, nhưng mà cảm giác tin, tin cách ngọt ngào!

      vẫn chưa thích em.”

      cũng đúng.”

      Tôi cười nhạt hai tiếng, trong lòng cảm thấy chua xót ghê gớm. Bây giờ phút này, tôi mới thấu hiểu được cách sâu sắc thế nào là tình cảm là thứ làm người ta đau lòng nhất.

      “Hoàng Phiêu Phiêu, mày xem cái mặt to như cái bánh đúc của mày

      “Hoàng Phiêu Phiêu, cả đời này mày chắng lấy chồng nổi đâu!”.

      “Hoàng Phiêu Phiêu, chẳng có ai thích mày đâu.”

      “Phiêu Phiêu, chúng ta cần phải chú ý chút đến ăn uống, cho dù là cần phải giảm cân, khi ăn uống cũng phải chú ý đến sức khỏe nữa chứ!”.

      Những lời này, La Lợi thường hét toáng lên như thế ngay bên tai tôi, Hai cũng từng úp úp mở mở nhắc nhở với tôi như vậy. Ngay cả chị Vu và dì Vương cũng từng : “Tiểu Hoàng này, là con phải chú ý đến bề ngoài chút, nếu ... Cháu cũng biết đó, đàn ông thời nay ấy à, đều thích phụ nữ đẹp thôi.”

      Những lời này trước đây tôi nghe nhiều quá rồi, nhưng tôi cứ bỏ ngoài tai, cho dù có người muốn chống đối tôi, chỉ vào mũi nạt nộ tôi, tôi cũng giả vờ như hiểu, nếu đáp trả lại cũng chỉ cười rồi thôi, xấu làm sao? có ai thích làm sao nào?

      Hoàng Phiêu Phiêu tôi đây sống đời này, trước hết phải sống cho bản thân mình cái . Những cái giống như thế giới gì đó, trái đắng gì đó, Trung Quốc gì đó, cũng phải có tôi mới tồn tại được cơ mà nếu như hoàn toàn có tôi, có người như Hoàng Phiêu Phiêu tôi đây, cái thế giới này cho dù có hay ho cỡ nào, tốt hơn gấp vạn lần, có liên quan gì đến tôi nào?

      Căn cứ theo kiểu suy luận này của tôi, hình như cũng thuộc dòng tư tưởng nào đó, nhân vật trứ danh nào đó trong giới triết học có nhận thức giống với của tôi, ngày xưa khi học đại học, tôi có nghe thầy giáo giảng qua, nhưng những cái tên nước ngoài từ trước đến nay tôi chẳng bao giờ nhớ được.

      tóm lại, tôi cho rằng bản thân tôi mới là quan trọng nhất. với người như tôi, vui vẻ và thư thái được tôi xếp ở vị trí cao nhỉ? Nếu như tôi ăn gì có thể làm cho bản thân mình được thư thái, còn ăn gì có thể làm người khác thư thái, tội gì tôi phải vì người khác mà làm khó dễ bản thân mình nhỉ? Về việc người khác thích hay là thích tôi... Hơ, đó là việc của các cậu nhé!

      Nhưng mà bây giờ, tôi khó chịu lắm, trước giờ phút này, tôi chưa từng nghĩ rằng lời của người lại có thể làm tốn thương cách sâu sắc thế này. Tôi có chút hoang mang nhìn Lưu Thụy Căn trong lòng lại dấy lên từng nỗi buồn man mác. Tôi bị gì thế nhỉ? Tại sao thích người lại có thể trở thành như thế này? Người này tôi mới quen bao nhiêu lâu? Tôi mới thích ta bao nhiêu lâu, tại sao lại ra nông nỗi này?

      "Nhưng mà rất ngưỡng mộ em.” Lưu Thụy Căn tiếp tục , “Bởi vì em có những lúc trong sáng như thế này, thực hiếm thấy.”

      Tôi ngơ ngác, cái từ này, hình như trước đây tôi cũng dùng để Đặng Linh Linh, chẳng ngờ được rằng, bao lâu sau lại dùng để về mình? Hơn nữa, trong sáng... Đặng Linh Linh là nữ thanh niên hoạt động nghệ thuật nho nhã như thế trong sáng là đúng rồi, người tùy tiện như tôi, khi ăn như gà bới ra đến tận sau cổ, mà cũng có thể dùng từ này được sao?

      là trước đây từng lần, nhau rất lâu, nghĩ rằng sống suốt đời với ấy, nhưng mà sau đó, ấy... kết hôn với người giàu có khác.” Lưu Thụy Căn chậm rãi , “Việc này làm bị sốc nặng, có khoảng thời gian, thể nào về chuyện đương được, càng muốn kết hôn, thậm chí đối với phụ nữ, đều có hạn chế tiếp xúc nhất định nào đó. Chắc em cũng thấy rồi, chẳng phải là người giàu có gì, trước mắt chỉ lo được những chi tiêu hàng ngày cho bản thân mà thôi, sau này có mua được nhà cửa còn khó lắm.”

      “Giá nhà bây giờ, ai mà mua cho nổi?”

      Lưu Thụy Căn cười: “Trước đây, từng nghĩ chắc cả đời này kết hôn, nhưng mà tình hình thực tế lại như vậy, mong muốn có gia đình, có con của mình. Nhưng mà, phải tìm người phụ nữ như thế nào. là khi dì Lưu giới thiệu La Lợi cho , thấy thích lắm.”

      Tôi nhớ mẹ của La Lợi họ Lưu, cho nên dì Lưu ở đây, chắc là mẹ của La Lợi rồi.

      “Tại sao lại thích?”.

      La... phải là người mà có thể điều khiển nổi.”

      Tôi hơi nhíu mày. “Dì Lưu đưa ảnh cho xem, La là người rất đẹp và thời trang. Kiểu người phụ nữ như thế này, chắc chắn có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, cũng tuyệt đối tin tưởng vào tương lai. Cho nên, La nhất định là chẳng để ý đến , cứ cho là hai người có tiến triển thêm , cũng chắc chắn là chẳng có kết quả gì.”

      “Cũng chưa chắc.” Ngoài miệng tôi như vậy, nhưng trong lòng lại thầm thán phục, người này nhìn có vẻ được tinh nhanh cho lắm nhưng trong lòng suy nghĩ rất thấu đáo.

      đúng là chưa chắc, nếu như và La Lợi có tình cảm với nhau, hai bọn may ra mới có thể nhau được. Nhưng mà, lại chắc chắn là có thể sống cùng ấy suốt đời. Tất cả các khoản thu nhập của cộng lại cũng chưa quá bốn ngàn, thưởng cuối năm cũng ổn định, với cái khoản thu nhập này, ở thành phố chúng ta đây, chỉ đủ để chi tiêu cho cuộc sống hàng ngày, sau này có con sợ rằng rất khó khăn. Nếu như La sống cùng với , năm chưa tỏ thái độ, hai năm chưa tỏ thái độ, ba năm, bốn năm có lẽ La suy tính khác. Nếu như vào lúc đó có người đàn ông khác, hoặc là xảy ra việc gì... Cuộc hôn nhân của bọn xuất vấn đề."

      “Việc này... Cũng chưa chắc là như thế. Thu nhập này của là bình thường ở cái thành phố này, rất nhiều người đều có thể sống như vậy mà.”

      Lưu Thụy Căn cười cười, gì nữa, tôi suy nghĩ chút rồi tiếp: “Hơn nữa cũng chưa chắc là cứ mãi như thế này, chừng sang năm là phát tài lớn cũng nên.”

      “Mua vé số trúng độc đắc hả?”.

      Khi câu này ra, đôi mắt Lưu Thụy Căn hơi xếch lên, khóe miệng cong lên, giọng điệu có chút mỉa mai, trong tích tắc có cảm giác bất cần. Có lẽ là phải, nhưng mà mẹ kiếp, trong lòng tôi cứ như có vô số con ngựa cỏ bùn phi như bay.

      Mê hoặc chết được ấy ấy ấy ấy ấy ấy!

      Trong giờ phút này, cuối cùng tôi cũng hiểu những ôm mặt kêu trời trong phim ảnh và tiểu thuyết hề khoa trương, cuối cùng biết được cái việc sống hay chết cũng cần suy diễn, hóa ra thế giới này, loại cảm giác, cảm giác si mê!

      Khi có cảm giác này, tất cả mọi việc đều bị tôi quẳng qua bên.

      Sau đó La Lợi chỉ vào đầu tôi nhiếc móc: “ mày ngốc mày còn chịu thừa nhận, ý tứ trong những lời của ta mày nghe chưa ra hả? ta tìm người , cần tìm bạn , chỉ là muốn tìm người vợ, người phụ nữ biết chê bai ta có tài cán gì, biết chịu cực chịu khổ cùng với ta! ta căn bản hề thích mày, ta khinh bỉ mày đấy! Khinh bỉ, mày có hiểu hả?”.

      Tôi hiểu!

      Thực ra sau khi về, tôi dần dần cũng hiểu ra vấn đề. Mối tình chân mà Lưu Thụy Căn kể trong quá khứ, chắc hẳn ta rất bạn trước đó của . Mặc dù tôi biết làm những gì cho đó, nhưng nhìn vào cách đối xử với tôi, chắc là có thể tưởng tượng ra được ngày đó chiều chuộng đó đến nhường nào, nhưng người con đó cuối cùng lại rơi vào vòng tay của người đàn ông khác. Cú sốc này làm tổn thương đến người ta nhiều như thế nào tôi biết, điều mà tôi biết chính là, nhất định là tốn thương rất sâu sắc.

      Tôi và Lưu Thụy Căn quen nhau chưa bao lâu, cũng chưa có nhiều tình cảm gì sâu đậm với - mặc dù bản thân tôi cảm thấy tình cảm này rất sâu đậm, sâu đậm đến nỗi tôi cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tại sao lại thích người đến mức ấy? Cớ làm sao lại có thể bất chấp mọi thứ thích người như vậy? Lý trí của tôi đâu rồi? phân tích của tôi đâu rồi? Những ánh mắt phớt đời của tôi đâu rồi?

      ràng tôi biết suy nghĩ của Lưu Thụy Căn, ràng biết rằng giàu có, ràng biết rằng sau này sống cùng có được những tháng ngày nhàn nhã, nhưng mà tại sao tôi vẫn cảm thấy rằng những thứ đó quan trọng chứ?

      làm em thay đổi đến nỗi em còn là chính em nữa, làm em từng giây từng phút đều nhớ đến ...”

      Những câu như vậy, trước đây tôi đọc cũng chỉ là đọc thế thôi, mặc dù những thiếu nữ của thời đại này rất cảm động, nhưng từ khi làm chỉ cảm thấy viển vông và buồn nôn mà thôi. Cái gì là thay đổi còn là chính mình? Cái gì mà từng giây từng phút đều nghĩ đến người khác? Tôi nhớ về bánh bao La Phúc Ký cũng chưa đến nỗi từng giây từng phút nhớ đến nó! Vì tình mà hy sinh tất cả, đó gọi là cống hiến, tuổi còn là chưa hiểu chuyện, khi lớn lên, gọi đó là đầu óc có vấn đề!

      Những lời đó, mặc dù tôi rất ít khi ra, nhưng mà luôn quan niệm như vậy. Bây giờ tôi hiểu rồi, hóa ra đều phải, chỉ là... tôi chưa trải qua mà thôi. Tôi chưa từng có được kiểu tình cảm như thế này, cho nên cách nào hiểu được, và cũng thể nào chấp nhận nó được.

      Nhưng cho dù có thay đổi như thế, cho dù suy nghĩ như vậy, tôi vẫn biết rằng, tình cảm của Lưu Thụy Căn dành cho đó nhất định là sâu đậm hơn tình cảm mà bây giờ tôi dành cho . Nếu như rằng, tôi nghe từng câu của bị sốc như vậy, thế người con đó chạy theo người khác... đó lại là cú sốc như thế nào nhỉ?

      Cũng chính vì có cú sốc như vậy, Lưu Thụy Căn từ đó màng đến tình lứa đôi nữa, chỉ muốn tìm người con nhàng, nhàng sống cuộc sống với . cần La Lợi, là bởi vì có được chắc chắn với .

      Loại tâm lý này, cũng quá là ngốc nghếch, khác hẳn hoàn toàn với cách nhìn về đàn ông của tôi trước đây.

      Tôi luôn cảm thấy rằng, người đàn ông chân chính, chú ý, ở đây về người đàn ông chân chính, chứ phải kiểu người như Trương Tường kiếm được mỗi tháng sáu ngàn tệ tiền lương hí ha hí hứng khoe khoang khắp nơi. người đàn ông chân chính cần phải có tính trách nhiệm, có tài năng, có tinh thần ngừng vươn lên. Có thể ta thành công theo suy nghĩ truyền thống, nhưng mà ta sợ hãi trước bất kỳ thách thức nào. Cho dù chịu bao nhiêu cú sốc, cũng có thể tự đứng dậy được như những con gián kia.

      Nhưng giờ đây tôi hề có cảm giác Lưu Thụy Căn phải là đàn ông, thậm chí là bây giờ, cho dù nghĩ rằng chỉ vì tôi dễ điều khiển cho nên mới tiếp tục qua lại với tôi, tôi cũng cảm thấy chẳng có gì to tát cả.

      Đầu óc có vấn đề .

      Chẳng cần ai phải gì cả, vì tôi cũng tự thấy rằng, với hành vi này của tôi đúng là đầu óc có vấn đề . Cho dù bây giờ Lưu Thụy Căn có thể ra phong cách lịch lãm, nhưng mà tôi cũng xác định bị thiệt thòi, xác định khổ sở. Mối tình này còn chưa bắt đầu, tôi bị rơi vào vị trí bất lợi như thế này rồi.

      “Rốt cuộc là mày bị khùng cái gì thế hả?”. Sau khi tôi hết quá trình và những suy nghĩ trong lòng mình cho La Lợi, ấy gần như là hét lên.

      “Tao thích ta”

      “Mày...”

      “Tao thích ta, tao lớn to xác như thế này rồi mà lần đầu tiên thích người, cho dù là tạo nghiệt, tao cũng chấp nhận luôn.”

      “Đây là mối tình đầu của mày đó, Hoàng Phiêu Phiêu, mối tình đầu mà mày lãng phí như thế này sao?”.

      “Mối tình đầu của tao rất có giá đấy nhé.”

      Tôi vênh cái mặt to như bánh đúc lên, với giọng bình tĩnh, La Lợi tức đến phát điên, nhưng làm gì được tôi, lúc sau mới : “Sớm biết như thế này, tao tự cho rồi.”

      Tôi gì cả, mặt tôi cảm thấy may mắn vì ấy , mặt khác, tôi lại tán đồng với những lời của ấy. Nếu như ấy , Lưu Thụy Căn chắc là từ chối nổi phải ăn với ấy bữa cơm. Họ chẳng có tiến triển gì thêm, thế , bây giờ cũng chẳng xảy ra chuyện gì với tôi cả.

      và La Lợi gặp mặt nhau nữa, đương nhiên cũng chẳng làm phiền gì tôi nữa cả. Cho dù là hai chúng tôi ngẫu nhiên gặp nhau đường, cũng chỉ là lướt qua nhau mà thôi, tôi quen biết gì với người này, cũng biết được rằng thế giới này, còn có loại tình cảm như thế.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12
      #ff9900'] Type: Vân


      Tôi và Lưu Thụy Căn cứ như thế tiếp tục thử gặp gỡ nhau, tôi biết như thế này có tính là người hay . Cũng biết điều này có được tính là nhau hay , hai chúng tôi mỗi ngày đều nhắn tin cho nhau lần, cách hai ba hôm lại gặp nhau lần.

      Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, xem phim, sau đó liền nghiêm túc tiễn tôi về, tóm lại tiếp xúc được với nhau khoảng mười ngày, cả hai chúng tôi, chẳng cầm tay nhau lấy cái - tôi phải là tôi muốn cầm tay ấy, mà là, tôi cảm thấy rất hoang mang.

      Tôi rất chắc chắn rằng tôi thích người này, nhưng mà tôi biết phải tiếp cận như thế nào, biết phải ở bên như thế nào, kinh nghiệm về các đôi tình nhân mà tôi giúp họ đến với nhau, vào lúc này đây chẳng giúp tôi được chút nào cả.

      Tôi rất hoang mang, trong hoang mang đó đồng thời lại có cảm giác rất phấn khởi, kiểu đủ đầy hư . Tôi biết làm sao để hình dung cảm giác của tôi nữa, nhưng mà bây giờ thể ra bên ngoài lại là như thế này, tính nết của tôi trở nên tốt hơn, trạng thái tâm lý cũng ổn định hơn.

      Tiền lương, vật giá, trước đây đều là những thứ tôi rất hay tính toán so đo, vào lúc này đây tự nhiên trở nên chẳng quan trọng nữa, giống như việc có tiền tôi cũng có thể sống được vậy - cũng đúng là như vậy , bởi vì gần đây tôi lĩnh ngộ cách sâu sắc điều, thế nào mà gọi là có tình chỉ cần uống nước cũng thấy no.

      Trước đây tôi từng xem bộ phim do Lương Triều Vỹ và Thư Kỳ đóng, hai diễn viên này tôi đều rất thích, mặc dù bộ phim đó chỉ là bộ phim bình thường do thần tượng đóng, nhưng bởi vì diễn viên xuất sắc, nên khi xem cũng thấy rất happy. Tôi luôn nhớ mãi câu trong phim, đó là có tình uống nước cũng thấy no, bởi vì xuất nhiều lần, hơn nữa trước đây chưa từng nghe đến, cho nên có ấn tượng rất sâu sắc. Nhưng tôi mãi vẫn hiểu câu đó có nghĩa là gì. Đương nhiên, nhìn mặt chữ cũng có thể phân tích ra, chỉ cần có tình cảm, cái gì cũng đều giải quyết được.

      Mặc dù đối với điều này từ trước đến nay tôi có chút coi khinh, nhưng quốc gia của chúng ta luôn luôn thích rêu rao những thứ tình cảm vĩ đại, bạn xem hai người chết rồi có thể biến thành những con bươm bướm để bay cùng nhau, thế cái việc mà uống nước cũng thấy no cũng chẳng có gì để mà thể chấp nhận được cả.

      Mà bây giờ tôi cũng biết rồi, đây phải là ca tụng để người xưa giải trí, cũng phải là khoa trương về nghệ thuật, mà là, là có thứ tình cảm như vậy, có thể làm cho bạn chẳng màng đến việc ăn uống, người như vậy, có thể làm cho bạn cảm thấy no đủ. Trước mặt người đó, cho dù bày đầy đĩa lớn bánh bao La Phúc Ký trước mặt, bạn cũng ăn hết được ba cái!

      phải gặp nhau hàng ngày, nhưng mà lại nhớ nhung mỗi ngày.

      phải mỗi ngày đều gọi điện được cho nhau, nhưng mà từng lời đều làm mình nhớ hết lần này đến lần khác.

      Thời gian trôi qua vừa nhanh lại vừa chậm, khi gặp mặt lại cảm thấy được tự nhiên, khi gặp mặt lại mong ngóng sao cho thời gian trôi qua nhanh, giống như chờ đợi của ngày chỉ vì tin nhắn vào buổi tối, cú điện thoại, cũng chỉ vì câu đó, nghỉ ngơi sớm chút, chú ý giữ ấm cơ thể...

      “Chị Hoàng, chị gầy ư?”. Hôm nay Đặng Linh Linh hẹn tôi ra ngoài uống nước, trước đây với những lời mời như thế này tôi chỉ thấy có cũng được mà cũng chẳng sao. Mặc dù tôi luôn thích được ăn uống miễn phí như thế này, nhưng bình thường vào buổi tối, tôi muốn ra khỏi nhà.

      Thực là thế mà, ban ngày công việc bận rộn, cho dù phải là mỗi giây mỗi phút đều có việc để làm, nhưng mà trong thời gian làm việc cũng được lạm dụng làm việc riêng quá, càng thể nào vẽ tranh hoạt hình của tôi. Cho nên sau khi tan tầm, nếu như có việc gì, tôi luôn muốn ngồi ôm máy vi tính, nhưng mà gần đây thực tôi chẳng có tâm trạng để vẽ những cái thứ chẳng để làm gì đó, cho nên vừa nhận được điện thoại của Đặng Linh Linh, tôi liền đồng ý ngay. Mà câu đầu tiên của Đặng Linh Linh khi vừa gặp tôi, chính là câu này.

      Tôi ngớ người, bất giác giơ tay lên sờ khuôn mặt mình: “Thế à? Tại sao chị lại có cảm giác gì nhỉ?”.

      “Có chứ, chị Hoàng, khuôn mặt của chị gầy nhiều lắm, chị giảm cân có hiệu quả đấy.”

      Tôi cười hắc hắc, cũng biết phải tiếp như thế nào. là tôi từng nghĩ đến việc giảm béo, nhưng mà lại sợ Lưu Thụy Căn muốn tôi giảm béo, theo lời ấy là, nguyên nhân mà muốn ở bên tôi là vì tôi có thể làm ấy yên tâm, thế nếu tôi giảm béo còn có thế làm yên tâm được ? Đương nhiên là tôi nếu tôi giảm béo tôi trở thành mỹ nữ ngay lập tức, nhưng mà, tôi sợ ấy hay suy nghĩ. Nhiều lúc tôi nghĩ tôi chẳng ra gì cả, tự nhiên lại đặt mình vào vị trí thấp kém như thế!

      Bánh bao!

      Tôi biết rằng, tình hình này của tôi phải quăng lên cái diễn đàn mà tôi hay lên kia, nhất định nhận được nhiều lời bình luận như thế này, hơn nữa người ta lại khách sáo, nhưng những người miệng lưỡi ghê gớm kia biết là tôi đến nước nào nữa: “Thích người đến mức như thế này, chủ thớt cũng quá là khác thường nhỉ. Theo những lời chủ thớt , điều kiện của người đàn ông này thuộc dạng tốt, chủ thớt nghĩ rằng mình có được trái tim ấy? Cho dù có được trái tim của ấy, chủ thớt có thể có được ấy cả đời ? Bây giờ ta chưa có nghiệp, cho nên muốn tìm người như chủ thớt, trong tương lai nếu ăn nên làm ra, chủ thớt phải làm thế nào? Cái tinh thần mạo hiểm vì tình của chủ thớt là làm người ta cảm động, nhưng mà tôi vẫn phải , phải suy nghĩ nhiều hơn về bản thân mình, bình tĩnh lại chút! được cách có tôn nghiêm như vậy!”.

      Tôi cần phải viết suy nghĩ lên đó cũng biết rằng nhất định nhận được những lời bình như thế, mà đối với những lời bình này, cũng chẳng có bất kỳ cơ hội mà phản bác nào. Lưu Thụy Căn tôi làm cho yên tâm, nhưng mà, hoàn toàn thể nào làm cho tôi yên tâm được.

      Cho dù lương của thấp, cho dù có tiền cũng nhà, nhưng mà vẫn là người đàn ông rất có sức thu hút, người trước đây của thích, La Lợi thích, đồng nghĩa với việc có ai thích nữa, có lẽ người ngốc nghếch như tôi đây mới thích , lại là có lẽ, thế hệ giàu có thứ hai cũng thèm để ý đến những điều này!

      Cái thương này cũng đến cách quá đường đột, đường đột đến nỗi tôi chẳng có chút chuẩn bị gì cả, trong khi tôi chưa suy nghĩ kĩ phải ứng phó như thế nào, tôi đụng đầu vào rồi, cách nào khống chế được để bản thân mình rớt xuống vực sâu rồi!

      Chỉ số thông minh, bình tĩnh của tôi vào lúc này đây hoàn toàn thể nào phát huy tác dụng được nữa, cứ ngây ngô chờ đợi, sau đó, đợi chờ kết quả mang đến cho tôi. Điều duy nhất tệ hại chính là, Lưu Thụy Căn hình như ghét bỏ gì tôi .

      “Chị Hoàng, thực ra ngũ quan của chị rất đẹp, chỉ cần khống chế cân nặng lại chút, đảm bảo chị đại mỹ nhân!”.

      “Thôi được rồi, đừng những lời đó để mê hoặc chị nữa, gần đây em và thầy giáo đó sao rồi?”.

      Tôi chuyển đề tài chuyện, có điều tôi cũng quan tâm , tôi quan tâm vì cảm giác của tôi đối với Đặng Linh Linh rất tốt. Khoảng thời gian này tôi cứ mơ hồ, cũng chẳng chuyện với , nhưng mà... hai bên đều có tin tức gì cả, thế chắc là tin tốt lành rồi.

      Làm nghề này của chúng tôi là như vậy, giới thiệu hai người cho nhau rồi sau đó phải hỏi ngay cảm giác của cả hai bên, nếu như đều cảm thấy được chúng tôi tạm gác sang bên. Xét cho cùng việc này so sánh với việc khác được, hai bên, đặc biệt là phía các , luôn có chút gì đó ngại ngùng.

      Nếu như hai bên qua lại thuận lợi, thế khoảng thời gian có tin tức gì cả. Chỉ khi buổi trò chuyện thất bại mới có tin tức phản ánh ngược trở lại. Đặc biệt là nếu như có trong hai người là hội viên, ngay trong thời gian đầu tiên lại với chúng tôi, biết là có còn muốn gặp gỡ người khác nữa , họ vẫn luôn muốn cho chúng tôi biết rằng, phục vụ của chúng tôi vẫn chưa hoàn thành.

      Đặng Linh Linh và người thầy giáo đó chắc cũng như vậy, cũng được khoảng tháng rồi còn gì. Đặng Linh Linh phải là hội viên, lại là con nên cũng hiểu được, còn thầy giáo kia là hội viên của chúng tôi. Nếu như tôi nhớ nhầm, ngay từ ban đầu, thầy giáo đó có ấn tượng cực kỳ tốt về Đặng Linh Linh, cứ rằng tìm người như ấy suốt, còn phản hồi bên phía Đặng Linh Linh hình như cũng được, mặc dù giọng điệu có chút miễn cưỡng, nhưng tôi có thể hiểu được. Con mà, là được, thực ra cũng đồng ý khoảng năm sáu mươi phần trăm rồi.

      bên vô cùng thích thú, bên cũng bài xích, qua lại trong tháng liền, ít nhất cũng có gì đó rồi. Nào ngờ khi tôi vừa như vậy, khuôn mặt của Đặng Linh Linh bỗng trở nên có chút gì đó khó xử, tôi ngơ ngác: “Sao thế? Lại có mâu thuẫn gì à?".

      “Cũng phải là mâu thuẫn đâu. Chỉ là, chị Hoàng...”

      “Hả? Em ..."

      “Em cũng lắm, con trai và con hẹn hò với nhau, ai trả tiền tốt hơn nhỉ?”.

      Cái vấn đề này tôi cũng có chút đau đầu, thực ra thông thường đều rằng con trai phải trả tiền. Nhưng mà với vật giá nay, mỗi lần bước vào quán cà phê ít nhất cũng phải mất trăm tệ, xem bộ phim ít nhất cũng phải năm mươi tệ, lần hai lần còn thấy gì, nếu nhiều, tầng lớp làm công ăn lương chắc chẳng ai có thể gánh vác được hết.

      cũng phải xem hai người tiến triển đến giai đoạn nào rồi.” Tôi suy nghĩ chút, rồi , “Nếu như rất quen, thành người nhà rồi, thế chị cảm thấy ai trả tiền đều quan trọng nữa, nhưng mà khi mới bắt đầu... vẫn là con trai trả hay hơn, ít nhất người trả phần nhiều phải là ấy.”

      Nếu là trước đây, tôi chút khách sáo rằng, phải để con trai trả tiền! Giống như câu của các cụ ngày xưa, thê bằng thiếp, thiếp bằng vụng trộm, vụng trộm bằng người mà mình thể nào xớ rớ đến được. Câu này được tâm lý của đàn ông, khái quát theo kiểu bây giờ, chỉ có hai chữ: Đê tiện!

      Càng có được trong tay càng thấy tốt, càng mất nhiều công sức càng đáng quý. Bạn thử xem, mới bắt đầu mà trả tiền, sau này có còn hy vọng gì người đàn ông này có thể đội trời đạp đất cho bạn ? Cái gì? Như vậy người con có phải là quá coi trọng vật chất hả?

      Đừng giả ngây thơ nữa em !

      Nếu như người đàn ông đó mời Phạm Băng Băng hoặc Lý Băng Băng thử xem, ta cũng kêu gào, khóc lóc đòi trả tiền cho bằng được ấy chứ, có tiền bán thận chừng cũng đồng ý nữa là. Điều này cũng có nghĩa là, chỉ cần ta thích, cho dù bạn có lên trời hái sao, ta cũng cảm thấy bạn ngây thơ đáng lãng mạn, nếu như ta thích, cho dù bạn hái hết sao trời đến dâng trước mặt ta, ta cho rằng bạn đúng là trơ trẽn.

      Nhưng mà bây giờ mỗi lần tôi ra ngoài với Lưu Thụy Căn, luôn rất ngại ngùng khi để Lưu Thụy Căn trả tiền, luôn cảm thấy mỗi lần trả nhiều tiền hơn chút cũng cảm thấy thoải mái. Mỗi khi hỏi tôi ăn gì, tôi đều muốn ăn mấy quán bên vỉa hè, phải tôi thấy mấy quán ăn vỉa hè ngon, cho dù là món ăn ở quán vỉa hè đó rất ngon, nhưng với thời tiết như thế này, tôi cũng thích ngồi ăn cháo trong quán cà phê ấm áp kia hơn. Nhưng tôi lại chẳng muốn phải chi nhiều tiền hơn, tôi sợ mỗi lần mời tôi đến quán cà phê, rồi hai ngày sau phải ăn mì tôm cả ngày.

      Tôi cũng từng nghĩ rằng cứ để tôi trả tiền, nhưng vấn đề này lại vô cùng kiên quyết: “Đàn ông trả tiền chỉ là trách nhiệm, còn là kiểu tôn nghiêm, em hãy cho giữ lại cái tôn nghiêm đó."

      Câu này mang đậm chủ nghĩa của trang nam tử, nhưng tôi chẳng thấy vui vẻ chút nào... Được thôi, là lúc đó tim tôi nhảy nhót như chú nai , chỉ cảm thấy con người này vào giây phút này đây thực có sức hấp dẫn! Thực là những mặt ưu tú cúa đều được thể ra hết! Vào giây phút đó, tôi thậm chí thấy mình bị say chếnh choáng, nghĩ rằng, hóa ra tiểu thuyết ảo tưởng đâu có tầm bậy, có nhiều khi, phụ nữ đứng trước kiểu đàn ông nào đó, thực là chẳng có sức kháng cự! Thậm chí tôi hoài nghi rằng, nếu như vào lúc này rằng còn có người phụ nữ khác...

      Tôi biết bản thân mình có chấp nhận nổi hay , nhưng tôi biết rằng, tôi đành lòng với . Nếu muốn tôi và chia tay, để cho tôi từ nay gặp ... Chỉ là suy nghĩ thôi, mà cảm thấy khó có thể chấp nhận rồi.

      Trước đây tôi luôn cho rằng, cho dù có thích người như thế nào chăng nữa, chỉ cần ấy làm trái nguyên tắc nhất thiết phải chia tay. Mà cái nguyên tắc đó, mỗi người đều giống nhau, cho nên có những nguyên tắc khác nhau, nhưng tôi cảm thấy đối với phụ nữ hai điều này giống nhau, là gian dối, hai là bạo lực gia đình.

      Điều đầu tiên có lẽ là bệnh thường gặp của đàn ông, điều thứ hai lại là vấn đề về tố chất. Bất kể là nguyên nhân gì, người đàn ông có trách nhiệm, có lòng bao dung đều nên phạm phải hai sai lầm này, mà bất kỳ người phụ nữ có lòng tự trọng nào cũng thể cho phép đàn ông mắc vào hai điều này.

      Mặc dù Hoàng Phiêu Phiêu tôi đây bề ngoài đẹp, điều kiện cũng tốt, nhưng cũng luôn cho rằng trong tương lai nếu như tìm người , ấy dám phạm vào hai sai lầm này nhất định đá ta thẳng cẳng hề đắn đo. Thậm chí tôi từng nghĩ rằng phải lên lớp môn chính trị cho ta mới có thể bớt bực tức được.

      Nhưng mà nếu như đặt vào thời điểm tại... đương nhiên, có lẽ tôi cũng chia tay với , nhưng tuyệt đối làm cách hoành tráng được.

      “Là như thế à?”.

      Giọng của Đặng Linh Linh có chút hoài nghi, tôi định thần lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”.

      “Thực ra cũng chẳng có việc gì, chỉ là em cảm thấy có gì đó... được...”

      Đặng Linh Linh do dự, rồi kể lại quá trình của việc. Sau khi và người thầy giáo đó gặp nhau, mặc dù cảm thấy vẻ bề ngoài của người ta phù hợp với tiêu chuẩn của lắm, nhưng giống với những lời tôi đợt trước, Đặng Linh Linh chú trọng lắm với vẻ ngoài. Mà so với những người khác, điều kiện của thầy giáo này được xem là rất tốt rồi.

      Ở thành phố chúng tôi đây có căn hộ hơn trăm mét vuông, mặc dù là ở khu dân cư mấy tốt lắm, nhưng cũng là căn hộ mới gia đình ấy mua để dành cho ấy cưới vợ. Công việc lại chắc chắn ổn định, mặc dù tiền lương cao lắm, nhưng mà các thầy giáo đều có thể dạy thêm, tháng ít nhất cũng có thể kiếm được khoảng năm sáu ngàn tệ, hơn thế hai ngàn tệ cũng chẳng phải chuyện gì hiếm hoi. Hơn nữa người ta cũng tương đối biết chuyện, phải mở miệng ra là ba hoa mình kiếm được tháng bao nhiêu, khi về còn gọi xe và muốn trả tiền xe cho Đặng Linh Linh, mặc dù Đặng Linh Linh cho trả, nhưng thái độ như thế cũng là tốt rồi. Vì thế Đặng Linh Linh cũng muốn thử qua lại với xem thế nào.

      Có điều mặc dù cả hai người đều hơi có ý với nhau, nhưng hơn tháng mà cũng chẳng gặp mặt nhau mấy lần. Nguyên nhân đầu tiên là vì đợt trước Đặng Linh Linh bận với bản thảo; thứ hai là người đó hẹn hò với , mà có vẻ nhiệt tình cho lắm.

      Khi Đặng Linh Linh đến đây, tôi vốn định chen ngang nhưng suy nghĩ lúc rồi lại thôi nữa. Tôi hề biết tình hình cụ thể của lúc đó, nhưng cái tượng này đối với Đặng Linh Linh tại sao xem ra lại có vẻ như rất bình thường? Có lẽ cho rằng người ta hẹn nhiệt tình cho lắm, là bởi vì có liên quan đến việc bận với mấy bản thảo?

      tóm lại câu, hai người qua lại với nhau, vẫn chỉ dừng ở mức độ xã giao mà thôi.

      người chuyên hoạt động về lĩnh vực nhạc, người chuyên viết lách, hai người cứ về sở trường của mình, e là sợ buồn vì thiếu nội dung để chuyện. Mà vấn đề, lại xuất ở lần hẹn hò vừa rồi.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13
      #ff9900'] Type: Vân


      Đó là lần hẹn thứ tư của Đặng Linh Linh và người thầy giáo kia. Hai người lần đầu tiên chỉ gặp mặt nhau chút thôi, ngồi chút ở trong quán Dicos; lần thứ hai ăn bữa cơm ở trong quán bít tết; lần thứ ba, cùng nhau xem bộ phim. Lần đầu tiên gặp mặt nhau, Đặng Linh Linh chọn phần khoai tây chiên, đương nhiên là người thầy giáo kia trả tiền; lần thứ hai được tính là lần đầu tiên hẹn hò của hai người, cũng là người thầy giáo kia trả tiền; lần thứ ba xem phim Đặng Linh Linh trả tiền. Lần thứ tư này, hai người gặp nhau vào buổi trưa, cùng nhau ăn bữa cơm trưa, sau đó vào công viên dạo trong đó.

      Thực ra về việc dạo trong công viên, Đặng Linh Linh thích thú gì cho lắm. người sống khép kín, vốn thích hoạt động tay chân, bạn ta ngồi đó, ngày ngồi mười mấy tiếng thành vấn đề, nhưng bạn đừng bắt ấy bộ.

      Đó giống như châm ngôn cúa Sở Lưu Hương 1 , dựa được đứng, ngồi được dựa, đương nhiên, nếu như có thể làm, vậy có thể nào cũng chẳng ngồi để mà làm gì cả.

      1 S Lưu Hương: nhân vật chính trong truyện kiếm hiệp của Cố Long.

      Huống hồ bây giờ cả đất trời băng giá lạnh lẽo, trong công viên chẳng có cảnh đẹp nào cả. Nhưng Đặng Linh Linh trời sinh vốn hay xấu hố, trước mặt người lạ càng dám đưa ra ý kiến trái ngược, cứ hờ hững dạo suốt buổi chiều trong công viên với thầy giáo đó.

      dạo trong công viên xong, thực ra Đặng Linh Linh muốn về nhà rồi, nhưng mà thầy giáo kia lại đưa ra đề nghị cùng ăn cơm. Đặng Linh Linh suy nghĩ, nếu như bây giờ mình về nhà cũng phải ra ngoài ăn cơm, vậy cùng ăn với nhau cho rồi, cũng có gì to tát lắm đâu.

      Thế là hai người đến quán cà phê ở gần nhà Đặng Linh Linh để ăn, trong quán cà phê này có làm thẻ thành viên. Cũng có nghĩa là, vào lúc này đây, cũng chẳng nghĩ rằng phải bắt thầy giáo này mời nữa, bởi vì ăn trưa và dạo trong công viên đều do thầy giáo này trả tiền rồi, buổi ăn sau cùng này, muốn để mình trả.

      Trong suốt bữa ăn cũng chẳng có gì cả, sau khi ăn xong đến lúc tính tiền, vị thầy giáo kia phải vào nhà vệ sinh. Đặng Linh Linh ngồi mình ở đó hơn mười phút, bỗng nhiên nghĩ ra nhân cơ hội này tính tiền luôn cho xong, thế là liền gọi người phục vụ đến.

      Cho đến tận lúc đó, Đặng Linh Linh cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều.

      Khi người phục vụ đến, cầm thẻ của Đặng Linh Linh , rồi lại đưa hóa đơn đến, mà chính vào lúc Đặng Linh Linh ký tên lên đó, vị thầy giáo kia quay trở về, chẳng câu nào, cứ thế là ngồi xuống. Cũng chính vào lúc này, trong lòng Đặng Linh Linh mới có chút thoải mái.

      đó chị Hoàng, là em muốn để ấy phải trả tiền, sở dĩ em chọn nơi đó là bởi vì, thứ nhất là gần nhà của em, thứ hai là bởi vì ở đó em có làm thẻ thành viên. Em chỉ sợ ấy giành hóa đơn với em, giành trả tiền với em, ấy rất mất mặt. Nhưng ấy cũng chẳng lấy câu khách sáo nào liền ngồi xuống... Em biết việc này có phải là em suy nghĩ quá nhiều hay , hay là... Con người của ấy đáng tin?

      Đương nhiên con người của ta đúng là đáng tin rồi! Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng cách nào ra được, tốt xấu gì, người này cũng là do tôi giới thiệu, lại là hội viên của chúng tôi. Tôi có thể khuyên Đặng Linh Linh đừng qua lại với ta nữa, nhưng mà được làm ảnh hưởng đến danh dự của ta.

      “Nếu như em cảm thấy hợp lắm thôi vậy.”

      Đặng Linh Linh thở ra cái, trong mắt có chút mơ hồ. Tôi biết rằng, ấy tuyệt đối thích vị thầy giáo kia, nếu như ấy có trạng thái như tôi đây, tuyệt đối để ý đến chút biểu đó của người thầy giáo kia đâu - đối với lời kia của Lưu Thụy Căn tôi còn có thể vứt sang bên, huống gì là chuyện nhặt như vậy. Bây giờ cảm thấy mơ hồ, chỉ là vì cảm thấy chẳng biết làm thế nào, người thầy giáo kia đoán rằng là người rất tốt trong số những người mà từng gặp. Từ công việc, gia đình, đều rất hợp nhau rồi, nhưng mà hai nhân vật chính lại như thế này...

      Nếu như người kia có biểu vô cùng xấu xa, có lẽ cũng có thể hạ quyết tâm. Nhưng mà biểu của người này lấp lửng nước đôi như vậy, làm cho biết là rốt cuộc suy nghĩ quá nhiều hay lại là việc gì khác nữa.

      "Nếu như em lòng khó có thể hạ quyết tâm, thế qua lại với nhau thêm thời gian nữa , có điều sau này em cứ ngồi đơ ra đấy, đừng làm gì cả, xu cũng trả xem sao.”

      “Như thế... có được ?".

      “Có gì mà được? Đừng để ý là em suy nghĩ nhiều hay là gì ở đó nữa, chỉ là quen lắm với thói quen này của đàn ông mà thôi. Em thử nghĩ xem, em muốn sống với người đàn ông này, điều em muốn có được là gì, chẳng phải là người ổn định, đáng tin sao? Nếu như ta thể đáp ứng được cầu này, em còn cần ta để làm gì?”.

      Đặng Linh Linh gật đầu: “Em biết rồi, chị Hoàng.”

      Sau đó chúng tôi chẳng về người đó nữa, chuyển đề tài về cái khác. Mặc dù tôi sống khép kín như Đặng Linh Linh đây, nhưng cũng là người thường xuyên hoạt động trong thế giới hai chiều, khi chuyện tuyệt đối thiếu chủ đề, hơn nữa những thứ tôi vẽ cũng có chút liên quan đến những điều Đặng Linh Linh viết, khi chuyện mặc kệ thời gian trôi qua vùn vụt, mới đó mà hai tiếng đồng hồ rồi.

      “Chúng ta về , hơn chín giờ rồi.” Thực ra là cũng chưa khuya lắm, giờ này về nhà tôi cũng chưa ngủ đâu, nhưng lát nữa thôi, Lưu Thụy Căn lại liên lạc với tôi, mặc dù rất có khả năng chỉ gửi tin nhắn sang, nhưng càng có khả năng gọi điện thoại cho tôi, tôi muốn nhận điện thoại của khi ở bên ngoài.

      Đặng Linh Linh đương nhiên sao cũng được, lấy hóa đơn trả tiền, cả hai chúng tôi cùng bước ra ngoài, khi sắp ra đến bên ngoài, cơ thể của căng cứng lại, sau đó cúi thấp đầu xuống.

      “Sao thế?”.

      sao.” cúi thấp đầu xuống, kéo tay tôi , "Chúng ta nhanh lên chị Hoàng.”

      Tôi chẳng hiểu gì cả, bị ấy kéo ra ngoài: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”.

      “Lúc nãy em nhìn thấy Vương Thông.”

      Tôi ngơ ngác, Đặng Linh Linh tiếp: “ ấy còn chung với người con .”

      Cho đến tận lúc này tôi mới định thần lại được, Vương Thông, chính là người thầy giáo của trường Nhị Thập Nhất!

      “Em nhìn nhầm đấy chứ?”.

      nhầm được, cái dáng đó của ta, muốn người khác nhìn nhầm cũng khó.”

      Trong lời của Đặng Linh Linh mang chút chế giễu cay đắng, tôi suy nghĩ lúc rồi : “Để chị xem như thế nào.”

      “Đừng , đừng , chị Hoàng, như vậy hay.”

      Đặng Linh Linh kéo tôi, cho tôi , tôi chẳng để ý nhiều như ấy, “Việc cần phải xem cho kĩ, chỉ là vì em, ta vẫn là hội viên của bọn chị, theo qui định, chị còn phải giới thiệu khác cho ta nữa kìa."

      Nghe tôi như vậy, Đặng Linh Linh mới ngăn tôi nữa, có điều được vài bước, tôi đành quay lại: “Ai là người đó?”.

      Vương Thông này là do chị Vu giới thiệu, khi tôi chỉnh sửa lại hồ sơ mới biết đến người này, khi giúp ta liên lạc với Đặng Linh Linh có gọi điện cho ta, nghe qua giọng của ta, nhưng mà chưa gặp ta lần nào. Mặc dù căn cứ theo những lời của Đặng miêu tả tôi cũng có thể nhận ra, nhưng mà nhỡ khi nhận nhầm người, làm cho người ta có chuyện để cười.

      Đặng Linh Linh bật cười thành tiếng, tôi chẳng thèm đùa giỡn liếc nhìn ấy: “Con bé chết tiệt này, mau qua đây chỉ giúp chút xem nào.”

      Đặng Linh Linh vẫn còn cười, cùng tôi qua, chúng tôi vừa mới bước vào quán cà phê đó, gặp ngay đôi nam nữ tới. Người con trai đó có vẻ bề ngoài áp đảo người khác, bất kỳ ai gặp cũng làm ngơ được, hơn nữa nhất định liên tưởng đến những từ ngữ như núi thịt, thịt thừa.

      đấy, bản thân mình cũng là nàng béo ú, đáng lẽ tôi nên khinh thường những người béo. Những người béo trong thiên hạ đều là người nhà, khi chúng ta nhìn thấy những người béo đều có cảm giác thân quen, nhìn thấy tất cả những người gầy đều giống như nhìn thấy kẻ thù, nhưng mà người con trai này, thực là béo đến nỗi có gì đó khó tin.

      Mặc dù bây giờ trời lạnh, ta mặc cũng rất ấm áp, nhưng mà chỉ cần lướt mắt qua, cũng có thể phát giác ra từng miếng từng miếng thịt mỡ dưới cơ thể của ta. Hơn nữa mắt của người này tròng trắng nhiều hơn tròng đen, mặc dù nên khinh bỉ bề ngoài của người khác, nhưng cái bề ngoài này của ta làm cho người khác có cảm thấy đây là người xảo quyệt nham hiểm.

      So sánh với ta, người con bên cạnh ta đúng là mỹ nữ. Mặc dù đó cũng chỉ là người có nhan sắc bình thường, khen các miễn cưỡng có thể là thanh tú. Nhưng mà cao khoảng mét sáu mươi, mái tóc dài được cột cao lên, nhắn xinh xắn, mặc chiếc áo lông màu đó, trông rất quý phái.

      Hai người với nhau, làm người khác bất giác nhớ đến câu bông hoa lài cắm cái gì gì đó, hơn nữa khó tránh khỏi việc người ta nghĩ rằng chàng trai này nhất định là có tiền - nếu tại sao này lại cùng với ta!

      về cái này dài dòng lắm, thực ra chỉ là đụng mặt nhau chút thôi, nhưng mà khi tôi chuẩn bị bước vào bên trong, phát Đặng Linh Linh đứng bên cạnh dừng lại, chàng trai đứng đối diện đó cũng trở nên rất kỳ cục.

      ! Phải! Chứ!

      Vào giây phút này đây, con ngựa cố trong lòng tôi dập dềnh lên ba chữ này.

      Chàng trai trước mặt đây là cái Vương Thông kia? Chàng trai trước mắt đây chính là Vương Thông mà có cuộc hẹn lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư với Đặng Linh Linh? Chàng trai trước mắt đây chính là người mà hẹn chơi với Đặng Linh Linh, còn bắt Đặng Linh Linh trả tiền Vương Thông Thông Thông Thông đây a a a a a a a!

      là, tôi phải bị cà lăm, phải là kích động, phải là sục sôi, chỉ là ngạc nhiên! , cái từ ngạc nhiên này vẫn chưa đủ để khái quát hết trong lòng tôi, phải là kinh ngạc, kinh ngạc kinh khủng! Chàng trai này... Đến người để ý đến bề ngoài như tôi đây, cũng thể nào có thể lọt vào mắt tôi được!

      phải là vấn đề về bề ngoài, mà là khí chất, là cảm giác!

      Chị đây béo, chị đây đúng là đẹp, nhưng chị đây nếu như đứng bên ngoài nhiều nhất chỉ gây nên trận cười bão táp, nhưng mà nếu như người em này đứng ngoài đường, ít nhất cũng xuất bộ phim truyền hình cảnh sát và những tên cướp cho xem - mà ta nhất định vào vai loại người mặt người dạ thú ấy!

      Được rồi, bề ngoài và khí chất gì gì đó đều như mây trôi gió thoáng, nhưng mà mẹ kiếp chứ, tại sao sau khi tiếp xúc với Đặng Linh Linh rồi, còn dám để cho Đặng Linh Linh trả tiền? Còn dám qua lại với người con khác? Mẹ kiếp chứ! Điều kiện này của mà gặp được Đặng linh Linh là vì thắp hương cầu trời khấn Phật tổ tám đời mới có được đó, lo mà nâng niu, nựng nịu, cung phụng cho đàng hoàng, còn dám chảnh chọe? Mẹ kiếp chứ não bị ngắn hả?

      Giờ đây Vương Thông tỏ ra đúng kiểu não ngắn, ta giương mắt lên, hai môi mấp máy, muốn gì đó, nhưng cuối cùng cũng ra. Được rồi, vốn là có chút hoài nghi bây giờ cũng được chứng minh rồi, thân phận của bên cạnh ta chắc cũng giống như Đặng Linh Linh thôi!

      Vương Thông nhìn Đặng Linh Linh, Đặng cũng nhìn ta, áo đỏ qua lại nhìn hai người, hình như cũng định gì đó.

      Kì dị, lúng túng, khí lúc này đây quả đúng chẳng khác gì phim, nếu như trong tranh châm biếm, nhất định dùng đường nét đứt để thể cái sục sôi ngầm trong lòng. Tôi đứng nhìn ở bên, trong lòng cười nhạt, im lặng cái .

      Khó chịu phải , thoải mái phải , tôi ép chết luôn!

      Thực ra vào lúc này đây, tôi có thể phá tan khí trầm lặng này, nhưng tôi cứ lên tiếng đấy, cho dù như vậy có đắc tội với Vương Thông tôi cũng chẳng thèm để ý nữa. sao nào, chị đây thấy chú mày chướng mắt đấy!

      “Khéo quá.”

      Vương Thông biết gì, người con mặc áo đỏ bên cạnh ta hình như cũng suy tính điều gì đó, tôi suy nghĩ rồi, chỉ khoanh tay đứng nhìn thôi, nếu như cứ tiếp tục bế tắc như thế này, Vương Thông chắc chắn cực kỳ mắc cỡ. Nhưng mà Đặng Linh Linh thực là quá khoan dung, ấy mở miệng trước.

      Vương Thông sực tỉnh như vừa bước ra từ cơn mê, vội vàng : “Quá khéo, quá khéo. Hai người tới đây ăn cơm hả?”.

      Đặng Linh Linh cười, chẳng gì thêm. Vương Thông suy nghĩ lát, rồi : “ và bạn đến đây ăn cơm, cái đó, vừa mới ăn xong, hai người, hai người...”

      “Bọn em vừa đến, hai người trước .”

      “Thế... được, được được, ở đây có thẻ, có cần...”

      " cần đâu, cảm ơn.”

      “Thế, thế liên lạc lại sau nhé.”

      Đặng Linh Linh cười cười, chẳng gì nữa cả, khóe môi Vương Thông giật giật, cuối cùng cũng thể nào ở lại thêm được nữa, quay người với mặc áo đỏ: “Vậy chúng ta trước .”

      mặc áo đỏ đó nhìn Đặng Linh Linh cái, rồi lại nhìn qua Vương Thông, gì, chầm chậm bước về phía trước, bóng dáng của hai người nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

      “Em thiệt tình, cứ hay tốt bụng.”

      Tôi quay đầu qua tổng kết, Đặng Linh Linh lắc đầu: “Cũng chẳng có gì tốt với tốt, ta cũng là giáo viên ở trường Nhị Thập Nhất, em nghĩ mười mấy năm sau, khi con em đến tuổi học phải nhờ ta giúp đỡ đấy.”

      Tôi còn cách nào khác, chỉ tay vào : “Em ơi là em.”

      Đặng Linh Linh thở dài: “Chúng ta cũng thôi, chị Hoàng, em tiễn chị về trước.”

      Đặng Linh Linh ở tại khu dân cư mới, muốn tiễn tôi về nhà phải vòng cả đoạn đường, nhưng mà cũng phải là xa lắm. Nhiều nhất chỉ tốn thêm hai đồng tiền taxi, tôi cũng cần phải khách sáo với làm gì. Đêm hôm đó, tôi và Lưu Thụy Căn gọi điện cho nhau, phải là tôi vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng muốn gọi điện cho , nhưng mà, tôi biết gì với cả.

      Kinh nghiệm kết bạn với con trai của tôi ít cực kỳ, đối tượng tập luyện duy nhất cũng chính là Hai, hai chúng tôi quả là quen nhau quá rồi, cho dù có thảo luận đến ngày đèn đỏ của con cũng chẳng có gì phải ngại ngùng cả. Mà với Lưu Thụy Căn, hình như ngoài vấn đề về thời tiết, hình như tôi tìm được chủ đề nào an toàn để nữa cả.

      Nhưng mà, tôi có thể hàng ngày với những câu như thế này được ? Hôm nay trời lạnh quá ha? Hôm nay lạnh hơn ngày hôm qua. Hôm nay mặt trời ấm áp quá nhỉ?Tôi cũng thích đấy, nhưng mà, tôi sợ cảm thấy tẻ nhạt!

      ... cần , cần , cần , cần ! Tôi biết bản thân mình chẳng có triển vọng gì cả, nay tôi vô cùng vô cùng hiếu điều này.

      Trong tình huống biết gì, tôi thường lôi công việc mà mình gặp phải vào, hoặc là tin tức gì đó thú vị đọc được ở mạng để với . Khi mới bắt đầu tôi cũng dám chắc chắn lắm, nhưng mấy lần sau tôi phát ra bài xích mấy chủ đề này, cho nên cứ thế mà thành thông lệ. Nhưng mà hôm nay, tôi kể chuyện về Đặng Linh Linh, đương nhiên là xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, tôi hề ra tên của họ.

      xem, chàng trai đó có phải hơi quá đáng ?”.

      “Có thể theo ta chẳng là cái gì?”.

      "Là sao?”.

      “Em nghĩ xem, chúng ta mới chỉ gặp nhau mấy lần, cũng xác định được quan hệ qua lại gì với nhau đâu, theo suy nghĩ của ta, bản thân mình đương nhiên vẫn có thế gặp gỡ với người khác. Lần này bị hai em nhìn thấy, ta có lẽ cảm thấy mắc cỡ, có điều là chưa chắc ta thấy mình sai đâu.”

      “Sao lại như thế được?”.

      Tôi có chút tin, nhưng ngờ rằng, Lưu Thụy Căn đúng , mà biểu của Vương Thông, cũng làm cho tôi mở mang thêm kiến thức.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14
      #ff9900'] Type: Vân


      Khi tôi gặp lại Vương Thông là vào ba ngày sau, đó là ngày thứ bảy.

      Ngày làm việc của chúng tôi tương phản với mọi người, người khác thứ bảy chủ nhật được nghỉ ngơi, chúng tôi lại bận rộn nhất vào hai ngày này. ràng là muốn xem mắt đấy, nhưng cũng phải đợi sau khi làm xong công việc chứ. Cho nên nếu như có việc gì, dì Vương và chị Vu cũng xuất trong hai ngày này.

      Vương Thông đến cùng chị Vu, lúc đó tôi tiếp chàng trai. Chàng trai này chưa đến hai mươi sáu tuối, nhưng lại sốt ruột cực kỳ: “Chị, chị xem em lớn như thế này rồi, nếu như vẫn tìm ra, biết phải tìm người như thế nào nữa.”

      “Yên tâm , em còn trẻ trung mà.”

      “Trẻ trung cái nỗi gì nữa chị. Em lại chẳng phải là mấy người đàn ông thành đạt kia, cả đời chẳng có nổi giải Nobel, càng có khả năng đến tám mươi tuổi vẫn có thể tìm được em hai mươi tám tuổi đâu... Con mà đến hai mươi tám tuối cũng xấu lắm rồi, em thèm vào!”.

      ngại ngùng quá, người đối diện với em năm nay hai mươi bảy tuổi đấy nhé, sắp được hai mươi tám rồi đó.

      “Nhưng... nếu như xuất vấn đề gì ngoài ý muốn, ai mà chẳng phải sống đến năm hai mươi tám tuổi.” Tôi chậm rãi mở miệng .

      “Em biết. Nhưng mà nếu như sau này, biết đâu em gặp được người, mà ấy hai mươi tám tuối. Chị xem, cái lúc xuân nhất của ấy em chẳng xơ múi được gì, lại nhìn cái khuôn mặt bà già của ấy, thế cũng thiệt thòi cho em quá.”

      “… Thế ngoài tuổi tác ra, em còn cầu gì nữa ?”.

      “Đương nhiên là phái đẹp tí, dáng người phải chuẩn, mập quá em chẳng thèm đâu, chẳng ôm nổi.”

      Khuôn mặt tôi biến sắc, nhưng trong lòng tôi bắt đầu nghiến răng trèo trẹo rồi đó, mẹ kiếp! Cứ cho là chị đây có tấm lòng bao dung vô bờ bến, nhưng mà có cần phải lấy dao đâm từng nhát, từng nhát lên trái tim của chị đây ?

      “Còn gì nữa khôngị”.

      “Còn... ồ, công việc tốt nhất phải đơn thuần chút. Đừng là công chức, vì quá phức tạp. Cũng đừng là người làm ở công ty nước ngoài, ở đó cạnh tranh quá kịch liệt, người tốt vào đó rồi cũng trở nên xấu xa. Tốt nhất là giáo viên, nếu như là giáo viên mầm non tốt quá. Đương nhiên, em biết rằng việc này khó, cho nên, nếu như ấy chắng có việc làm, em cũng để ý đâu.”

      Nghe đến đây, tôi ngẩng đầu: “Tiểu Thường này, chị nhớ là em cũng chỉ mới làm mấy năm thôi mà.”

      “Đúng, em học chậm, mới làm có ba năm.”

      “Thế nếu như em tìm người có công ăn việc làm, cuộc sống sau này...”

      “Chị yên tâm, em tuyệt đối đối xứ bất công với ấy đâu. Mẹ em và em đều làm trong ngành điện lực, mặc dù em mới làm việc ba năm, nhưng mà lương mỗi tháng cũng ít. Mẹ em mỗi tháng còn cho em thêm bốn ngàn tiền trợ cấp, cho nên, chỉ cần lọt vào mắt em, ấy có việc làm cũng chẳng sao.”

      Mẹ kiếp, điện lực là lợi hại, là lợi hại, là lợi hại!

      Giây phút này đây, tôi cực kỳ phẫn nộ với cơ quan này. Tôi từng nghe Hai , mỗi năm tiền thưởng cuối năm của ngành điện là sáu vạn, mặc dù đây là con số bình quân, nhưng mà ít ra cũng được đến hai vạn. Bình thường còn đủ các kiểu tiền trợ cấp, phải quá khoa trương chứ đến băng vệ sinh còn được cấp nữa kìa. Đúng là vào làm trong điện lực, cả đời chẳng biết buồn là gì!

      “Chị Hoàng, em cũng chẳng phải muốn thể gì đâu, nhưng đó, từ hồi em còn học có người đến mai mối giới thiệu cho em rồi. Nhưng mà em lại cứ thích kiểu con đẹp chút, ngây thơ chút, đáng chút, cho nên mấy làm ở chỗ em, chẳng được nào. Nếu như chị Hoàng tìm người giới thiệu cho em, nhất định là đừng tìm người có tính cách tốt, gia đình đàng hoàng thế này thế nọ, em chẳng để ý đến mấy thứ đó đâu, nếu như em chọn mấy người đó, em kết hôn từ lâu rồi. Em chỉ muốn tìm người mà em nhìn vào cảm thấy thoải mái và phải tuổi.”

      tuổi ở đây, rốt cuộc là theo kiểu nào?”.

      “Ít nhất phải hơn em hai ba tuổi, chung chỉ cần là người trưởng thành, đều được tất.”

      Cái khẩu vị của em cũng ha, thế nào, muốn tôi tìm mười tám tuổi hả?

      “Thế theo lời em, tính cách gì gì đó đều cần phải ?”.

      “Đương nhiên là cũng đừng quá ghê gớm. Có điều con mà, hơi ngỗ nghịch chút cũng hay hay, giống như trong phim người ngỗ nghịch 1 ấy.”

      1 người ngỗ nghịch: bộ phim ca Hàn Quốc.

       

      Con người này, chắc thiếu người trừng trị đây! Tôi thầm liếc nhìn cái, định hỏi về mấy vấn đề như chiều cao cân nặng gì đó thấy chị Vu đưa Vương Thông đến. Vương Thông nhìn thấy tôi, khuôn mặt lộ ra vẻ chần chừ, đoán rằng ngày đó chắc cũng nhìn kĩ tôi rồi.

      “Tiểu Hoàng bận à, làm xong việc vào văn phòng chị lát nhé.”

      “Dạ vâng.”

      Tôi trả lời xong, sau đó hỏi thêm Tiểu Thường mấy câu nữa, rồi chào hỏi dì Vương mấy câu, lúc này mới về phía chị Vu. Khi tôi đến, nhìn thấy chị Vu chuyện với Vương Thông, từ cuộc chuyện của hai người có thể biết được, hóa ra hai người trước đây vốn quen biết nhau. Chắc là chị Vu và mẹ của Vương Thông quen biết nhau. Nhìn thấy tôi bước vào, chị Vu vội vàng bảo tôi ngồi xuống, sau đó : “Đặng Linh Linh là do em phụ trách phải ?”.

      “Dạ đúng ạ, giới thiệu cho ấy hai người rồi."

      “Đây là Vương Thông, chắc hai em từng gọi điện cho nhau.”

      “À, xin chào, xin chào.” Tôi vội vàng chào hỏi, sau đó lộ ra vẻ chần chừ, “Hình như chị... có gặp thầy giáo Vương rồi phải ?”.

      Vương Thông lúng túng ho lên tiếng: “Hình như là vậy phải.”

      “A, chị nhớ ra rồi! Ngày đó đó, chị và Linh Linh ăn cơm, lúc đó, hình như em có cùng nữa phải?”.

      Vương Thông ngượng ngùng hơn nữa, chị Vu : “Tiểu Hoàng, chị gọi em tới, là để chuyện này. Vương Thông rất thích Đặng Linh linh, nhưng mà Đặng Linh Linh mấy ngày gần đây đều từ chối cậu ấy, em giúp chị liên lạc lại xem sao.”

      “Cái này, em liên hệ liên hệ được liền, nhưng mà bên phía Đặng Linh Linh...”

      “Tôi biết, tôi biết.” Vương Thông , “Thực ra là ấy hiểu lầm rồi. Đương nhiên, cũng thế hoàn toàn là hiểu lầm được. Đúng thế, tôi gặp người khác nữa, nhưng mà chỉ có gặp mặt nhau thôi, hơn nữa là được. Đương nhiên, đây phải là lý do, quan trọng là, mối quan hệ giữa chúng tôi phải cũng chưa xác định sao? Chị Hoàng, tôi biết chị có biết hay , chúng tôi gặp nhau tháng rồi, nhưng mà mới chỉ gặp nhau có bốn lần thôi. ấy ấy phải làm cho kịp bản thảo. Tôi nghĩ ấy là nhà văn, cũng tiện làm phiền ấy mỗi ngày, cho nên mặc dù tôi rất muốn hẹn với ấy ra ngoài, nhưng mà cũng chỉ những khi ấy nghỉ ngơi tôi mới gọi cho ấy, còn ấy chẳng hề gọi cho tôi lấy lần.”

      là tôi rất thích ấy, nếu như ấy cho tôi câu trả lời ràng, chắc chắn là tôi gặp mặt người khác đâu. Nhưng mà ấy cứ treo tôi như thế... Chị xem, tôi cũng lớn như thế này rồi, còn có thế để cho ấy treo trong bao lâu nữa đây? Ôi, những cái này nữa, tóm lại là cũng tại tôi tốt, tôi tìm nhiều người như vậy rồi, chỉ có ấy mới làm tôi hài lòng nhất, chị Hoàng, chị giúp cho tôi , giúp tôi thêm với ấy, tôi chắc chắn nhớ ơn chị.”

      Mẹ kiếp, nhớ ơn cái đầu quý sứ ấy! Cái gì mà nhớ ơn tôi? Tương lai con cái tôi học trường Nhị Thập Nhất cậu cố gắng giúp đỡ sao? Bà đây còn chưa cưới xin gì, việc có con càng chưa thấy bóng dáng đâu, đợi mười mấy năm sau, khi con chị vào học trường Nhị Thập Nhất, chừng cậu bị ba bệnh huyết áp cao, mỡ máu cao, đường huyết cao ép chết rồi. Cứ cho là bị ép chết, trái tim lang sói của cậu vẫn còn nhớ đến tôi sao?

      Nếu như chỉ có mình tôi, tôi lạnh lùng đuổi cậu ta về rồi, nhưng giờ đây vẫn còn có chị Vu. Mặc dù tôi hề cảm thấy chị Vu quá nhiệt tình với chuyện này, nhưng tôi cũng thể nào giữ thể diện cho chị Vu trước mặt Vương Thông được.

      "Thôi được rồi, để chị thuyết phục thêm ấy xem sao<sub>;</sub> nhưng mà chị dám hứa đâu đấy nhé, cho cùng tính cách của Đặng Linh Linh... có chút cổ hủ.”

      "Tôi biết, tôi biết mà, được hay tôi cũng đều phải cảm ơn chị Hoàng, có điều tốt nhất là phải thành công, nếu như cho tôi gặp lại ấy lần nữa, là tốt nhất rồi!”.

      Cậu em này cũng tướng bở dữ quá ha, trước đây tôi giới thiệu Linh Linh cho cậu gặp mặt vì nghĩ rằng có thể sống cuộc sống ổn định, thoái mái, nhưng nay, với cái nhân phẩm của cậu… đừng ấy, đến tôi gặp mà còn thấy buồn nôn! Có điều, mặc dù trong lòng cảm thấy việc này đáng làm, nhưng mà vẫn phải gọi điện thôi - khi ở trong giới giang hồ, đâu thể làm theo ý mình được.

      lòng, thực tôi chẳng có chút ý định nào muốn giúp Vương Thông cả, muốn để Đặng Linh Linh có thêm bất kỳ dây dưa nào với ta - chỉ là Đặng Linh Linh, tôi hy vọng tất cả đều tránh xa ta ra. Theo như cách mạng, ta thiếu huấn luyện của tiểu công! Hơn nữa tiểu công đó tuyệt đối thể là mỹ nam, nếu hời cho ta quá.

      Cho nên tôi gọi cuộc điện thoại này, thứ nhất là để hoàn thành nhiệm vụ, thứ hai là cũng xem như có chuyện cười mà chuyện, ai ngờ sau khi nghe xong Đặng Linh Linh lại thở dài, : “ ta như thế à?”.

      “Đúng vậy, sao thế? Linh Linh, em đừng có ngốc nhé, người như thế này, chúng ta nhất định phải tránh ra cho xa chút! Chị cho em nghe, Trương Tường còn tốt hơn ta!”.

      phải... Lần thứ ba khi gặp nhau, ta nắm tay em rồi.”

      “Bọn em xem phim, ta đột nhiên thò tay qua, em chẳng biết làm thế nào, hất ra mà được, sau đó lấy cớ cởi áo khoác ra mới thoát được.”

      Giây phút này đây, tiếng “hả” tôi cũng nên lời, trong lòng tôi bị hàng ngàn hàng vạn con ngựa cỏ bùn giẫm nát tơi bời rồi. Cực phẩm! Cực phẩm! Cực phẩm! Cực phấm mà mà mà mà! Tôi từng gặp rất nhiều người cực phẩm, nhưng giống như kiểu Vương Thông đây, mẹ kiếp, vẫn là lần đầu tiên trong đời!

      Cậu cảm thấy chẳng chi nhiều tiền, chạy nấp trong toilet cũng chẳng sao - bây giờ giá cả tăng vùn vụt mà!

      Cậu cảm thấy Đặng Linh Linh thể làm cho cậu an tâm hả, cho nên mới xem mặt hả - tóm lại là vì vẫn chưa xác định quan hệ mà.

      Nhưng mà mẹ kiếp!

      Mẹ kiếp, cầm tay người ta làm gì cơ chứ!

      ta cầm tay người ta, tức là thể thích người ta, chính là muốn xác định quan hệ rồi đó, nếu như thiết lập quan hệ cơ sở này, tại sao lại phải xem mắt, còn trốn đế khỏi tính tiền là sao? Ồ, làm như thế, rốt cuộc là suy nghĩ như thế nào? Chỉ chơi cho vui hay là chỉ muốn lợi dụng?

      Mẹ kiếp lại còn cái gì mà rất thích nữa chứ! cái gì mà rất thích nữa chứ chứ chứ chứ chứ chứ!

      Thề có lương tâm, các bạn xem, loại người như thế này tôi gặp lần nào chưa... Gặp rồi! Nhưng mà toàn các ông hơn bốn mươi tuối, ly dị vợ, hơn nữa đối tượng của họ thực cũng quá... Chao ôi, phải là xấu các , mà là, thực thể nào so sánh với Đặng Linh Linh được.

      như vậy có chút thô tục, tại sao điều kiện tốt lại bị đối xử như vậy, những người điều kiện tốt lại như thế?

      Chà, việc này như vậy được. Có điều bình thường, giả dụ nếu tôi và Đặng Linh Linh ra ngoài, cùng lúc muốn tìm chàng trai giúp đỡ, số lượng các chàng trai muốn giúp đỡ Đặng Linh Linh có thể nhiều hơn tôi nhiều. Điều đó chứng tỏ rằng, với điều kiện của Đặng Linh Linh, cái tên Vương Thông kia, còn có thể đối xử với ấy như vậy...

      Mẹ kiếp, cho dù giả vờ, giả vờ giỏi thêm chút nữa !

      Sau này tôi biết được, mặc áo đó hôm đó là viên chức, thảo nào Vương Thông muốn xem mặt - phải tôi có thể hiếu được hành vi này của Vương Thông, mà là viên chức thực là rất có tiếng thơm. Sau đợt đó, tôi với Đặng Linh Linh: “ nương, chúng ta đừng có giấu giếm nữa, giống chị đây suốt ngày lang thang trong thế giới hai chiều, biết về danh tiếng của em, cũng biết tính liên tục cúa công việc của em, nhưng mà những người ở thế giới ba chiều làm sao mà hiểu được. Người ta vừa nghe em việc chính thức liền tỏ ra sợ hãi, hơn nữa em lương em mỗi tháng có bốn ngàn... Người ta, haizzz, cảm thấy chẳng có gì đặc sắc, cảm thấy em chẳng có giá trị gì cả!”.

      “Em từng có cảm giác này rồi.” Đặng Linh Linh thở dài, “Trước đây em gặp người, chưa gặp mặt nhau lần nào, hỏi QQ xem em mỗi tháng kiếm được bao nhiêu, em năm ngàn, ta thế cũng cao hơn lương bình quân ở thành phố chúng ta rồi, sau đó liền bắt đầu bày vẽ cho em làm thế nào để cải tiến.”

      “Bày vẽ cho em cái gì? ta làm nghề gì?”.

      “Bán chữ.”

      “Cái gì?”.

      “Tức là lấy tranh chữ của người khác về bán trong quán của mình... Haizz, em cũng chẳng lắm, đại khái là như thế.”

      “Thế có việc gì ta cũng thích viết lách hả?”.

      lắm, có điều nghe ta .”

      “Thế ta bày vẽ em cái gì?”.

      ta em đừng chỉ có viết tiểu thuyết thôi, phải viết thêm những thể loại có học vấn chút, thể loại lịch sử, tranh thủ làm sao để giống Vu Đan 1 , Dịch Trung Thiên 2 ."

      1 Vu Đan: Thạc sĩ Văn học cổ đại, Tiến sĩ về Điện ảnh học ca Trung Quốc.

      2 Dịch Trung Thiên: Học gi, Nhà văn và Nhà Lịch s học ca Trung Quốc.

      Tôi còn gì để , còn gì để , bây giờ tôi cảm thấy Đặng Linh Linh sống khép kín nữa, tôi chỉ cảm thấy bản thân mình kinh nghiệm quá ít! Hóa ra mặc dù tôi làm ngành này, nhưng mà gặp phải cực phẩm còn thua xa Đặng Linh Linh nữa! Cùng với những người trước mặt tôi vợ cũ tốt, những người đàn ông mà đưa ra cầu thường vẫn hay giả bộ. cách khác họ hề cần mời tôi ăn cơm, cũng đề cập đến bất kỳ lợi ích nào, cho nên chắc là vẫn chưa lộ bản chất của họ?

      Có được những hiểu biết này, ánh mắt tôi nhìn Lưu Thụy Căn càng lộ vẻ thương hơn nữa, hôm nay tôi nhìn Lưu Thụy Căn, nhìn đến nỗi có chút ngại ngùng: “Em nhìn làm gì thế?”.

      Lúc này đây, chúng tôi cũng hiểu nhau hơn rồi, mặc dù trước mặt tôi vẫn căng thẳng, nhưng vẫn tốt hơn trước đây nhiều, mà lúc đó tôi cũng ở trong trạng thái hồn xiêu phách lạc, bị hỏi như vậy, tôi cũng to gan trả lời: “Nhìn vẻ đẹp của .”

      cười, lắc lắc đầu, tôi lại tiếp: “ đó, em cảm thấy mình may mắn.”

      “Có nghĩa là sao?”.

      “Tình đầu tiên của em, có thể tìm được người như đây. nhớ em từng kể với , điều kiện của ấy tốt hơn em nhiều, nhưng mà mãi vẫn chắng gặp được người thích hợp. Gặp phải những người, ôi...”

      “Có thể người ta cầu cao quá.”

      Tôi lắc đầu, chẳng gì. Đúng vậy, cầu của Đặng Linh Linh cũng phải là quá thấp, trong những cuộc chuyện của tôi và ấy, tôi cũng phát ra, ấy cũng gặp được người tương đối bình thường, nhưng mà ấy vẫn chưa đồng ý.

      đấy, chị Hoàng à, có khoảng thời gian em cũng chấp nhận số phận, em nghĩ, có thể mình tìm được người nào đối xử với em tốt như thế nữa, nhưng mà lúc đó, em nằm giường và nhìn lên trần nhà, nghĩ rằng phải sống cả đời với ấy, luôn cảm thấy... rất thiệt thòi.”

      Trong khoảng thời gian trước khi đến chỗ chúng tôi đây, từng gặp chàng trai, chàng trai đó lương cao, nhưng chung cũng có tiền đồ để phát triển, điều kiện của gia đình cũng tạm được, điều quan trọng nhất là, vô cùng quan tâm đến ấy, lần ít nhất phải gọi điện ba ngày lần.

      Sau khi tích lũy được kinh nghiệm sau mấy lần gặp đàn ông cực phẩm, gặp được người như vậy được xem là hiếm có rồi, có điều cuối cùng Đặng Linh Linh vẫn quyết định bỏ qua. Nhưng mà điều này phải Đặng Linh Linh có tiêu chuẩn cao, cầu nghiêm ngặt, xét cho cùng, vẫn chưa tìm được người có điều kiện tương đương với , nếu như gặp được Lưu Thụy Căn...

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15
      #ff9900'] Type: Vân


      Quan hệ nay của tôi và Lưu Thụy Căn cũng khó . là bạn bè bình thường ... tuyệt đối chính xác, nhưng nếu như là người , hình như cũng chưa phải. Cái mối quan hệ này làm cho tôi cảm thấy rối như tơ vò, tôi muốn bước gần thêm bước nữa, nhưng biết làm thế nào để có thể bước được đây.

      Nhiều lúc tôi muốn nắm lấy tay chút, muốn khoác tay chút, thậm chí ôm qua vòng eo của chút... nhưng mà mỗi lần muốn hành động... tôi lại ủ rũ còn tinh thần.

      “Hoàng Phiêu Phiêu, mày là con quỉ nhát gan chắng khá lên nổi!”

      Câu này biết là tôi tự chửi mắng mình bao nhiêu lần rồi, nhưng mà, bất kể là tôi có suy nghĩ kĩ đến mức nào nữa, tự mình nắn gân mình biết bao nhiêu lần, cũng chưa dám tiến thêm bước nào. Mỗi lần đến lúc này tôi lại thấy hối hận, hối hận vì trước đây đương gì gì đó , mặc dù ngoại hình đẹp, cân nặng lại vượt mức cho phép, nhưng mà trong cái môi trường mà chín mươi chín phần trăm người đều nhau, chắc là vẫn có thế tìm được hai con ếch phù hợp với tôi. Nếu như tôi có hai lần kinh nghiệm như thế, bây giờ cũng biết phải làm như thế nào rồi...

      Tôi biết, tôi biết, tôi biết tôi biết chứ!

      Tôi biết bước đầu tiên nên để cho các chàng trai tự bước qua, tôi biết các nên biết tự trọng chút, nhưng mà mẹ kiếp! Thể trọng chị đây có rồi, nhưng tự trọng... nếu cứ tiếp tục tự trọng như thế này, Lưu Thụy Căn chạy mất làm sao?

      Đúng thế, Lưu Thụy Căn nhà, xe, tiền, nhưng điều này tuyệt đối đồng nghĩa với việc ấy thể nào tìm được người tốt hơn tôi. Ví dụ Đặng Linh Linh...

      Quan hệ giữa tôi và Đặng Linh Linh bây giờ có thể là bạn bè rồi, nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ rằng giới thiệu Đặng Linh Linh cho Lưu Thụy Căn quen biết nhau, nếu như có thể được, tôi thậm chí muốn rằng để cho hai người mãi mãi bao giờ gặp mặt nhau.

      Cứ cho tôi là người ích kỉ hẹp hòi , nhưng mà hai người họ, người đáng tin tưởng, có trách nhiệm, người trong sáng dịu dàng, nhỡ khi phải lòng nhau... Mẹ kiếp! Làm gì còn có tôi nữa? Chị đây họ Hoàng, phải họ Lôi, có tinh thần hy sinh bản thân mình vì người khác!

      Đương nhiên, cũng có lẽ là tôi lo xa. Đặng Linh Linh nhìn thế nào cũng phải là kiểu người có thể làm bồ nhí người khác, còn Lưu Thụy Căn cũng cực kỳ quang minh chính đại, nhưng mà... tôi thể nào tự tin được!

      Lúc nào tôi tự tin, tôi liền tìm Hai, bởi vì ở với , tôi luôn có đủ tự tin. Ngày hôm nay cũng ngoại lệ, mới sáng sớm phi sang nơi ở của . Nếu tuyên bố rằng tái sinh là công nghệ sống, nếu như so ra với điều kiện mềm, cái hình dáng phát tướng này của Hai thể nào thu hút các em được nữa. Nhưng mà điều kiện cứng của người ta chắc nịch luôn, khỏi đến công việc nhé, năm năm về trước, vừa mới tốt nghiệp đại học, ba mẹ mua cho căn hộ ba phòng ngủ ở khu dân cư tốt nhất thời đó trong thành phố này.

      Giá nhà của lúc đó còn chẳng ảo như bây giờ... , bây giờ thấy giá nhà thời đó đúng là rẻ chết được, lúc đó giá nhà ở những khu dân cư phổ biến ở thành phố này là hai ngàn năm trăm sáu mươi đồng mét vuông. Mà căn hộ của lại có giá đến bốn ngàn ba trăm đồng. Lúc đó tôi và La Lợi nghe thấy đều tặc lưỡi, mặc dù những khu dân cư toàn là những tòa nhà cao tầng , mặc dù những khu dân cư đó có bảo vệ hai bốn hai bốn giờ, mặc dù những khu dân cư này có lò sưởi, có nước suối, có điều hòa trung tâm, nhưng mà, bốn ngàn ba trăm đồng... Thời đó, hai ngàn tệ được coi là lương cao rồi đấy!

      “Căn nhà của lão béo đó mua đắt quá.”

      Lúc đó La Lợi còn với tôi như thế, tôi chỉ biết gật đầu cách điên dại.

      “Giá nhà nên đắt đỏ như vậy.”

      Trước đây La Lợi từng làm việc trong ngành bất động sản, khi câu này, mang chút phong cách của những nhân sĩ trong nghề, tôi tiếp tục gật đầu cách điên dại.

      Nhưng thực tế sau này chứng minh, tôi gật đầu quá sớm, La Lợi cũng đâu có chuyên nghiệp gì cho lắm. năm, chỉ trong vòng năm, giá của căn hộ này lên đến tận hơn sáu ngàn, bây giờ, vạn chắc chắn là mua được, hơn nữa, vạn này còn phải gặp được vận may cứt chó, gia chủ cần tiền gấp mà bạn cũng phải có tiền trả ngay cho căn hộ cũ này.

      Căn hộ này của Hai làm nội thất hai năm trước, bình thường lại có người quét dọn, cho nên vẫn còn rất mới. cách có lương tâm, mỗi lần nhìn thấy căn hộ này, tôi đều có tâm lý ngưỡng mộ, đố kị, căm hờn - mẹ kiếp, nếu biết giá nhà tăng đến mức này, chị đây năm đó có phải vay với lãi suất cao cũng cố mua lấy căn!

      Khi tôi đến, Hai vẫn chưa tỉnh ngủ, tôi dày vò liên tục mới cam tâm tình nguyện dựa vào đầu giường, đống thịt trắng nõn lấp la lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

      “Hoàng Phiêu Phiêu, em đúng là đàn ông.”

      Hai nheo nheo mắt, thở dài vô vọng với tôi, tôi im lặng gì, tâm trạng rất tốt: “Biết rồi, biết rồi, câu này mấy lần rồi, ai phải con trai hả?".

      đứa con nên tùy tiện kéo chăn mền người con trai như thế này.”

      “Em có tùy tiện gì đâu, chỉ kéo thôi mà.”

      Hai lại thở dài, đập đầu vào tường giả chết. Tôi lại kéo chăn của về phía dưới chút nữa, vội vàng níu lấy cái chăn: “Hoàng Phiêu Phiêu!”.

      Tiếng kêu vang lên rất chói tai, nếu như tôi là cấp dưới của , nhất định bị dọa cho chết khiếp, nhưng mà tôi nhìn thấy dáng vẻ người này ngày xưa bị phim kinh dị dọa cho mềm nhũn ra rồi, nên chuyện này tôi cũng chẳng để tâm làm gì.

      “Mau dậy , nhìn xem xem mấy giờ rồi, nếu còn dậy là em đét đít đó nha.”

      xong cái chân của tôi gác lên giường, Hai đau khổ ôm lấy chăn: “Đêm qua ba giờ mới ngủ, ba giờ mới ngủ! Hoàng Phiêu Phiêu, Hoàng tiểu thư, Hoàng cố nội! Bà tha cho cháu được !”.

      “Chính vì vậy mới càng phải dậy sớm, dậy sớm mới ngủ sớm được, ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe, nào, ngoan, dậy thôi, ngủ dậy sớm mới có súp ăn được chứ.”

      “Em hầm rồi à?".

      Hai liếc nhìn tôi, tôi cũng liếc mắt nhìn lại : “Chẳng nhẽ là La Lợi hầm cho chắc?”.

      Hai trải qua cuộc đấu tranh đau khổ, lại than ngắn thở dài, cuối cùng cũng lật người lại: “Thế , bạn Hoàng Phiêu Phiêu, bạn có thể ra ngoài chút được ?”.

      “Xì, ai mà thèm xem.”

      Mặc dù như thế, nhưng tôi vẫn ra ngoài. lúc sau, Hai ra. Thay quần áo, rửa mặt, bây giờ nhìn tươi tỉnh hơn rồi. Nhân lúc này, tôi cũng hâm nóng lại súp.

      người hay ăn, cho nên tôi cũng có chút hứng thú với việc nấu nướng. Mặc dù tôi lười biếng, nhưng trước đây cũng bỏ công sức ra học nấu ăn được khoảng thời gian. Bây giờ đa phần tôi đều ăn ở bên ngoài, đó là bởi vì điều kiện thích hợp lắm.

      Chị Vu mặc dù để tôi ở trong công ty, cũng để ý việc tôi dùng lò vi sóng hâm nóng thức ăn, buổi sáng dậy chiên cho mình quá trứng, hâm nóng sữa đậu nành gì gì đó, nhưng nếu như tôi nấu cơm nấu nước hàng ngày ở đó... vấn đề khác, chỉ mới tính đến tiền điện, tiền nước thôi cũng thấy khó lắm rồi.

      Đương nhiên, nếu như tôi biết sống hơn, mỗi lần tôi nấu ăn phải nấu nhiều lên chút, sau đó mời chị Vu và dì Vương cùng ăn, nhưng mà ngẫu nhiên nấu lần còn được, nếu như nấu hàng ngày... tôi phải đòi tiền cơm chị Vu, đòi tiền cơm, đòi tiền cơm, đòi tiền cơm chị Vu sao?!

      Cách lý tưởng nhất chính là, chị Vu tự động đưa cho tôi, hơn nữa phải đưa nhiều hơn chút, có điều, người nấu cho người ăn, và người nấu cho ba người ăn hoàn toàn khác nhau, tôi có thích ăn uống như thế nào, cũng chưa bao giờ từng nghĩ rằng muốn trở thành bà đầu bếp - nếu như thế, tôi đến khách sạn làm việc phải là càng tốt hơn saoỊ

      Có điều lúc đó, khi tôi còn làm việc bán thời gian ở đơn vị nghiệp kia, lại có rất nhiều thời gian, hơn nữa cũng có cơ hội, lúc đó tôi lại ở luôn nơi này. Công việc ở đơn vị nghiệp kia là công việc đàng hoàng nhất, nhưng tiền lương lại ít nhất, tôi được hưởng tất cả các loại tiền phúc lợi như nhân viên chính thức, nếu mà lâu lâu có cái tiền boa kia, thế cũng có thể làm tôi chết đói . Trong trường hợp đó, thuê phòng trọ hai trăm tệ cũng là quá nhiều, Hai liền cho tôi ở chỗ của luôn.

      là, cảm thấy ngại lắm, nhưng quá chẳng còn cách nào khác, cho nên cần Hai , tôi cam tâm tình nguyện làm công việc của người nội trợ. Đó là những buổi sáng có điểm tâm, buổi đêm có ăn khuya, lâu lâu lại còn ăn thêm bữa phụ, Hai biến thành cái bộ dạng nặng nề như thế này, có liên quan trực tiếp đến thời gian đó.

      Sau này tôi chuyển khỏi nơi này, Hai gào thét lên bị ép tăng cân, đồng thời cũng cảm thấy mất mát, thường xuyên nhớ tay nghề của tôi, cũng vì thế nên bây giờ tôi mới có thế dùng nồi súp để đào ấy ở giường dậy được.

      Sườn non nấu củ cải, ăn buối sáng hơi ngấy, nhưng tôi vớt mỡ ra rồi, hơn nữa còn rắc tiêu vào cho dậy mùi, món này Hai thích ăn nhất, cho nên vừa bước vào liền vội vàng hít lấy hít để.

      “Đợi chút rồi ăn, cơm chắc cũng sắp chín rồi.” Ở nơi này của Hai chắc chắn chẳng có thức ăn gì, nhưng luôn có gạo và mì.

      “Phiêu Phiêu, mỗi lần ngửi thấy mùi thơm này, đều muốn cưới quách em cho rồi.”

      “Ờ, nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dạng này của em, liền xua tan cái suy nghĩ ấy ngay lập tức.”

      Tôi tiếp lời cách thuần thục, Hai muốn gì đó nữa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng “cạch” từ nhà bếp vọng lại, tôi lập tức đá phát: “ xới cơm .”

      Hai biết rằng tôi xới cơm giúp , cho dù là khi ở tại đây, tôi cũng chỉ phụ trách nấu chứ phụ trách những việc linh tinh khác. xúc cơm, rồi ăn uống bữa no nê với canh sườn non, sau đó mới thư thái nằm sofa: “ , lại có chuyện gì à?”.

      “Ui cha, chẳng nhẽ có việc mới đến tìm hả, sao thế, em có việc đến tìm lúc nào chưa?”

      có việc đến tìm cũng có rồi, nhưng mang nồi canh đến tìm , chắc chắn là có việc gì đó.”

      Tôi suy nghĩ lúc, thể tán thưởng câu cúa quá chính xác.

      “Có phải lại hết tiền rồi ?”.

      “Câm ngay, chẳng nhẽ em tệ hại đến mức ấy sao?”. Tôi sám hối cái quá thực tế của mình, nghe thấy những lời này của , tôi liền nổi cơn giận dữ.

      Hai bị tôi nạt quen rồi, cũng chẳng bực mình: “Thế còn có việc gì? Sô--la em đừng mơ nữa, mấy cái thứ này được ăn hàng ngày đâu.”

      “Ai mà thèm đến ăn sô--la, phát ra em gầy chút à?”.

      Hai bĩu môi, định gì đó, thần sắc bỗng nhiên thay đổi, lập tức ngồi thẳng người dậy: "Hê, cũng đúng thế .”

      “Thấy chưa, thấy chưa!”.

      Tôi đắc ý vênh mặt lên, Hai chăm chú nhìn tôi: “Phiêu Phiêu.”

      “Hả?".

      “Em gầy đó.”

      “Đương nhiên rồi.”

      “Có điều lại đẹp.”

      " thấy em phải mập chút mới đẹp."

      đó, em gầy như thế này, cứ quái dị thế nào á.”

      "Giống như già mấy tuổi.”

      “Mặt cũng đen thui.”

      "Trông cứ giống như là bị ốm ấy.”

      “Bị ốm à? Ốm à? Chao ôi, Phiêu Phiêu, em chuyện chứ! ! ! Chúng ta chơi trò trầm ngâm như thế này đâu!”.

      Tôi ; nhưng dùng thanh, chỉ dùng nắm đấm, tôi phi người lên ghế sofa bên cạnh, dùng vũ lực cho Hai biết rằng thế nào gọi là người gầy nhưng ra đòn . Dưới đày đọa cùa tôi, cái áo khoác ngủ của bị rớt khỏi người, lại lộ ra cái cơ thể thịt heo kho của .

      “Hoàng Xuân Xuân, em nghiêm khắc cảnh cáo rồi, cơm có thể ăn cách tùy tiện, nhưng được ăn linh tinh.”

      Hoàng Xuân Xuân vặn vẹo nửa người ghế sofa, thở hắt ra, chẳng còn sức lực mà mở miệng. Tôi chỉnh sửa lại quần áo, tự pha cho mình cốc trà, chầm chậm ngồi qua đó, sau đó dùng chân đá phát: “Đừng giả vờ nữa, ngồi dậy chuyện.”

      , chuyện gì...”

      chuyện của đàn ông các đó.”

      “Cái gì?”.

      “Đàn ông các , rốt cuộc là thích kiểu con nào hả?”.

      “Dù sao cũng chẳng phải kiểu người như em.” Hai khẽ thào câu, nhưng mà nhìn thấy tôi trừng mắt lên, liền lại ngay lập tức: “Thế nhiều lắm, mỗi người đàn ông đều có cầu khác nhau. Cũng giống như con tụi em vậy, có người thích chín chắn chút, có người thích con trai hấp dẫn. Có người thích con trai hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật, cũng có người thích kiểu con trai làm về tài chính. Nếu như em hỏi thích kiểu con nào...”

      Nhị ca ca lên tinh thần chuẩn bị cho bài phát biểu, liền bị tôi ngăn chặn lại: “ cần , tất cả mọi người quả đất này biết thích Eruda 1 . Bây giờ em hỏi về đàn ông, người đàn ông bình thường, chứ phải là người đàn ông sống lì ở trong nhà như .”

      1 Eruda: Nhân vật trong truyện tranh Nhật Bản.

      người sống khép kín như , biết người đàn ông bình thường thích kiểu con nào."

      Hai khẳng khái trả lời, tôi liếc xéo , : “Được rồi. Bình thường , đàn ông... bất kể là người sống khép kín hay là người đàn ông bình thường, kiểu người con mà người ta thích cũng giống nhau cả thôi. Đẹp, gợi cảm, tốt bụng, ngây thơ, có lẽ là phải thêm điều kiện quyến rũ chút vào nữa.”

      có ngoại Iệ?".

      khi mới bắt đầu , nếu như trưởng thành hơn chắc. Có lẽ người vừa béo vừa mập vừa ngốc nghếch như em cũng thích ấy chứ.”

      Tôi lại lườm cái, định cãi lại những lời vừa , thực ra những lời này của Hai, trong lòng tôi hiểu lắm chớ, đến tìm ... thay vì là để xác nhận thêm chút, chi bằng là bắt nạt chút, mỗi lần bắt nạt xong, tâm trạng của tôi cực kỳ thoải mái. Lần này cũng ngoại lệ, nhưng mà đến tận bây giờ, trong lòng tôi lại cảm thấy chán nản quá.

      “Có cái gì mà chán nản, thay đổi thôi, mày đâu có cụt tay cụt chân, chỉ có hơi mập tí béo tí lôi thôi tí, nhưng mà những điều này đều có thể thay đối được mà. Mày phải biết rằng, thế giới chỉ có phụ nữ lười chứ có phụ nữ xấu. Nếu như mày có thể thay đổi vì cái người tên Lưu Thụy Căn kia, tao cảm thấy cuộc tình này của này rất có giá trị đó.”

      La Lợi bày vẽ cho tôi như thế, tôi im lặng lúc: “Thế cần... phải thay đổi như thế nào?”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :