1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kỷ Nguyên Xem Mắt - Trương Đỉnh Đỉnh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6
      #ff9900']Ttype: Vân

      tăng giá của bánh bao La Phúc Ký kích động đến tôi cách sâu sắc. Tôi đưa tay ra thề rằng, tôi biết giá cả nay ngừng tăng vọt, tôi biết bây giờ xuất đủ kiểu tăng giá vô lý. Tôi biết đôi bốt tuyết bên ngoài được làm bằng da lộn, bên trong lót lông cừu năm ngoái trăm đồng còn mua được đôi, năm nay giá bán sỉ là hai trăm chín mươi chín đồng, nhưng mà mẹ kiếp! Tôi biết đến cả bánh bao cũng tăng giá nhanh đến mức này!

      Bánh bao của La Phúc Ký, cái thứ bánh bao xíu ấy, ai miệng rộng, mỗi lần gắp cái nhét gọn luôn vào miệng là việc hoàn toàn có thể làm được, cho dù là bạn chê dầu bên trong nhân nhiều quá ăn bỏng miệng, tuyệt đối cắn hai miếng là ăn xong sạch . Mà trong xửng, chỉ có mười cái bánh bao như thế, điều này cũng có nghĩa là, cái bánh bao có giá hai đồng! Với sức ăn của tôi, mỗi bữa ăn mất sáu mươi đồng!

      Tôi vận dụng hết công lực để tính toán điều này, rất nhanh tính ra được rằng, nếu như mỗi bữa tôi đều ăn bánh bao La Phúc Ký, ăn từng bữa cho cái bụng tròn căng ra, thế tôi rất có khả năng lâm vào hoàn cảnh thu bù chi. Cái kết quả này làm cho tôi ỉu xìu xìu, cần phải biết rằng tôi luôn cho rằng mình mặc dù là nhân viên ba , nhưng vẫn có thể đáp ứng được nhu cầu ăn uống của mình, mà bây giờ, đến cả bánh bao tôi còn được ăn nữa.

      “Lát nữa, em còn có việc gì ?”.

      Lưu Thụy Căn vừa vừa nhận lấy tiền thối, tôi ngơ ngác, liền tiếp: “Nếu như có việc gì cùng xem phim nhé, hình như vừa ra mắt bộ phim mới.”

      lòng, tôi có chút muốn lắm, nhưng mà vào giờ phút này nếu đúng là quá có lỗi với người ta – đương nhiên, nếu hình như cũng có chút gì đó có lỗi.

      “Chúng ta đến rạp chiếu phim thử xem, nếu như em muốn xem, chúng ta lại quay về, được ?”.

      Thực tôi thể nào từ chối, đành phải gật đầu. Cùng nhau đường mới phát , dáng người của Lưu Thụy Căn rất đẹp, vai rộng chân thẳng, tứ chi thon dài, bước song song với tôi, ngờ lại cao hơn tôi cái đầu!

      “Sao thế?”.

      Có lẽ là bởi vì tôi cứ nhìn suốt, quay đầu qua nhìn tôi, tôi suy nghĩ lúc rồi : “ chắc cao mét tám nhỉ?”.

      “Ừ, mét tám lăm.”

      Tôi “ồ” tiếng, ánh mắt còn sót lại nơi khóe mắt lại ngừng liếc , lòng, tôi luôn chẳng có cảm giác gì lắm về vẻ bề ngoài của đàn ông, trừ phi người nào đó có vẻ đẹp giống trong phim hoạt hình như Hai ngày xưa, nếu trong mắt tôi, thực chẳng khác nhau là mấy.

      người nào đó đẹp như thế nào chăng nữa, tôi cũng chỉ là nhìn thế rồi thôi, người nào đó có bề ngoài phải xin lỗi cảnh quan của thành phố như thế nào chăng nữa, tôi cũng cảm thấy người ta đến nỗi nào. La Lợi tôi có kiểu cảm giác này là bởi vì bề ngoài của mình đẹp, cho nên có ý thức coi điều này.

      Tôi cảm thấy những lời của hẳn đúng lắm, bởi vì tôi cũng biết ngưỡng mộ cái đẹp của phái nữ đấy chứ. Nhiều người con mặc dù bề ngoài xuất sắc lắm, nhưng mà chỉ cần có nét đẹp gì đấy, tôi người ta đẹp.

      Có điều mặc dù tôi có cảm giác gì, phải là tôi biết phân biệt xấu đẹp. Trước đây tôi để ý đến Lưu Thụy Căn, nên tôi cũng chẳng thèm để ý trông ta giống cà rốt hay giống cà chua. Còn bây giờ ngắm lại, ngờ phát ra người này tương đối đẹp.

      Mắt to, nơi khóe mắt hơi xếch lên, lông mi tương đối dài, e là có thể đặt que diêm lên đó được, miệng rất rộng, khi mím môi cách vô thức luôn lộ ra chút gì đó quật cường. Đột nhiên tôi có cảm giác như nhìn người xa lạ, đương nhiên, tôi và Lưu Thụy Căn cũng chẳng thân thiết gì nhau cho cam, nhưng mà giờ đây xem ra, cách suy nghĩ của tôi về ấy trước đây, chẳng lẽ… đều là sai?

      mặt dính gì à?”.

      đột nhiên quay đầu qua, trong lòng run lên, nhưng sắc mặt hề thay đổi, tôi chỉ “à” tiếng rồi thôi.

      “Hử?”.

      “Cũng phải… Chỉ là…”

      “Cái gì cơ? Chẳng sao đâu, em cứ thoải mái.”

      “Cũng chẳng có gì, chỉ cảm thấy là điều kiện của tốt như vậy, tại sao lại phải xem mắt?”.

      “Điều kiện của tốt à?”.

      “Như thế là rất tốt rồi.”

      Lưu Thụy Căn nở nụ cười, trả lời, mà hỏi vặn lại tôi: “Còn em sao?”.

      “Cái gì cơ?”.

      “Tại sao em lại phải xem mắt?”.

      “Tại vì mãi mà chẳng lấy chồng được thôi.”

      Tôi bật cười lên ha hả, Lưu Thụy Căn ngừng bước, nhìn tôi chút, nhìn cho đến khi tôi cảm thấy hãi hùng khiếp đảm mới lắc lắc đầu, cũng chẳng gì, chỉ tiếp tục quay người tiếp, làm tôi chẳng hiểu có ý gì, cũng dám mở miệng hỏi.

      Đến rạp chiếu phim cũng chẳng có bộ phim nào hoành tráng cả, cuối cùng Lưu Thụy Căn chọn bộ phim khoa học viễn tưởng. Bộ phim đó có thêm vài chi tiết ảo tưởng, đối với người bình thường khác có lẽ còn có chút ly kì, nhưng mà tôi suốt ngày lang thang mạng, cho nên cũng từng gặp ít các kiểu thăng hạng, các kiểu đánh quái, các kiểu tu chân, vì thế cũng cảm thấy bộ phim này có gì là hay ho lắm, có điều vẫn có thể xem được. Chỉ là tôi vừa xem vừa tiếc rẻ trăm đồng mua vé xem phim ấy – có thể mua được năm xửng bánh bao La Phúc Ký lận đó!

      Trong quá trình ở rạp chiếu phim, Lưu Thụy Căn vô cùng quy củ, có ý định gì muốn cầm tay tôi, đương nhiên, càng có ý định sờ soạng chân tôi, chúng tôi cứ thế yên lặng xem xong phim, yên lặng ra khỏi rạp chiếu phim, yên lặng chặn lại chiếc xe taxi, tôi có chết cũng để ta đưa về. Làm sao mà tôi biết được ba mẹ của La Lợi có địa chỉ nơi ở của con mình cho ta biết hay ! Nếu như để ta tiễn mình về nơi La Lợi ở, việc này… Chẳng lẽ tôi lại phải bắt taxi về nhà mình nữa?

      Nhìn thấy thái độ kiên quyết của tôi, cũng miễn cưỡng, chỉ là sau khi giúp tôi kéo cửa xe, : “Chúng ta vẫn còn có thể hẹn hò với nhau phải ?”.

      Cuối cùng, tôi cũng kìm lòng đặng: “Cái đó, rốt cuộc thích em ở điểm nào?”.

      trầm mặc trong chốc lát: “Em là rất thà.”

      … Có trời cao chứng giám, cuối cùng tôi cũng biết được thế nào gọi là tiếng sấm vọng từ chín tầng mây, nếu như loại sấm bình thường chỉ làm cho tóc của bạn bị cháy đen giòn, còn loại sấm này có thể dập cho xương thịt của bạn vỡ vụn! Mà lại chỉ làm vỡ vụn xương thịt của mình bạn thôi đâu!

      Tôi thề, mãi cho đến tận khi sắp xuống xe taxi, tôi vẫn còn có thể nhận ra cái ánh mắt quái dị của người lái taxi nhìn tôi – Mẹ kiếp chứ! Quái dị cái nỗi gì! Chị đây thà ở chỗ nào? Chị đây quả có hơi mập chút, béo chút, ngốc chút, đần chút, nhưng mà nội tâm của chị đây rất thà! Nhưng mà mẹ kiếp chứ, nhưng mà tại sao, cái câu này, bản thân tôi cũng cảm thấy khó có thể chấp nhận vậy chứ?

      Mặc dù liên tiếp bị đồng chí Lưu Thụy Căn dội bom, nhưng đợi cho đến khi tôi định thần lại được, vẫn nhớ để gọi điện thoại cho La Lợi, tôi cảm thấy rằng, bây giờ chúng tôi làm như vậy đàng hoàng, mà La Lợi cứ thế mà bỏ qua Lưu Thụy Căn cũng quá là đáng tiếc.

      “Tôi cho mà nghe này đồng chí Hoàng Phiêu Phiêu kia, cái tên Lưu Thụy Căn kia trông giống Lưu Đức Hoa ? Nếu tại sao mày lại tôn sùng ta như vậy hả?”.

      Lưu Đức Hoa từng là thần tượng duy nhất của tôi, có điều ngày đó tôi mê mẩn ta phải vì ngoại hình hay là vì cái gì, mà là hồi có xem đoạn phỏng vấn của , trong buổi phỏng vấn đó, người dẫn chương trình hỏi làm nhiều việc thiện cho xã hội như vậy với mục đích gì, câu trả lời của là tin tưởng vào việc ở hiền gặp lành. Trước đây cảm giác của tôi với ta cũng rất bình thường, nhưng mà vì câu này mà tôi mê mẩn ta, luôn cảm thấy ta là người rất chân thành, mãi cho đến khi lộ ra tin tức ta kết hôn, tôi mới có cái nhìn khác về ta.

      phải vấn đề ngoại hình.”

      “Thế là cái gì?”.

      “Con người ta cũng rất tốt.”

      “Tốt là tốt như thế nào?”.

      “Tớ cảm thấy ta rất thành .”

      “Đồng chí Hoàng Phiêu Phiêu, cái này phải mày cho tao sao? Ham hố đàn ông cái gì chứ đừng ham hố cái thành của người ta, đối xử với mày tốt hả, mấy chuyện này đều có thể thay đổi được mà. Mày xem, chỉ với cái điều kiện đó của ta, tao và ta hợp nhau cái gì nữa đâu?”.

      “Nhưng mày chưa gặp ta mà.”

      “Đúng là tao chưa gặp, nhưng mà cái điều kiện đó chẳng nhẽ tao biết sao? Nhà ta ở gần nhà tao, cũng phải là nhà của ta. Đàn ông ba mươi tuổi rồi, là chuyên viên lập trình, cả đời này chắc chắn chỉ làm nhân viên quèn mà thôi!”.

      “Cái đó cũng chưa chắc đâu.”

      “Chưa chắc à? Nhân viên lập trình là cái nghề nghiệp gì hả? Há chẳng phải có tuổi nghề ngắn như nghề người mẫu sao, trước đây ta chưa làm được trò trống gì, khả năng làm được cái gì đó chắc cũng có, cứ cho là tao ham hố gì chuyện đương chỉ là để mà kết hôn, cũng kết hôn với ta được đâu, mà mày cũng được.”

      “Ủa?”.

      “Ủa cái gì mà ủa, nghe thấy chưa hả, cho dù mày cần tình cũng phải tìm người mà tương lai phải chịu ấm ức, cứ theo cái lão này, tương lai có mà khóc suốt.”

      Tôi gì, La Lợi lại tiếp: “Mày đừng nghĩ rằng tao đùa với mày. nay tháng mày kiếm được bao nhiêu tiền, năm ngàn là tối đa, ta chắc cũng chẳng hơn mày bao nhiêu, cứ cho là sáu ngàn , lương của hai người cộng lại cũng chỉ là vạn mốt. ta chưa có nhà cửa, nếu mua nhà, trả góp mỗi tháng ít nhất cũng phải mất ba ngàn – mà chắc chắn là chọn mua cái căn nhà ở vị trí đẹp, mai này mày làm phải ngồi xe mất cả tiếng đồng hồ ấy. Sau đó hai người cũng phải chi tiêu cho cuộc sống khoảng ba ngàn chứ. Rồi sau đó nữa sao, có sinh con hay ? Có phải nuôi người già hay ? Mà cái công việc này của mày cũng chẳng có gì chắc chắn ổn định cả, ta cũng giống như mày vậy, cả hai đứa bọn mày ai được phép thất nghiệp, người thất nghiệp, sợi dây kinh tế của gia đình đứt ngay lập tức. Còn ba mẹ của hai người nữa, tình hình ba mẹ bên mày như thế nào mày hiểu mà, tương lai tìm mày có việc này việc nọ là tốt lắm rồi, hy vọng họ giúp đỡ mày e rằng là cũng khó khăn, bên phía ta, chắc là cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu. Nếu như có tai nạn hoặc thiên tai nào …”

      “La Lợi, có phải mày bị đau bụng kinh hả?”.

      “Cái con chết tiệt này, cứ chịu thừa nhận lòng tốt của người khác! tóm lại, tao hết cho mày nghe rồi đấy, nghe hay mặc kệ mày!”.

      La Lợi xong rồi dập điện thoại mất, tôi ngẩn ngơ với cái điện thoại lúc rồi cũng vứt nó sang bên. Tôi cảm thấy những lời La Lợi có cái gì đó đúng, nhưng mà, tôi thấy cái việc đó cũng quá xa xôi đối với mình. Đúng là tôi cảm thấy Lưu Thụy Căn rất được, nhưng hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc tiến tới với ta. chỉ là ta, mà đối với bất kì người nào khác cũng vậy.

      Đêm nay tôi lên mạng lang thang như mọi hôm, chỉ lấy con heo ngày hôm qua vẽ xong ra tô màu cho nó. Sau đó tôi rửa mặt, đánh răng chuẩn bị ngủ. Làm việc ở trung tâm môi giới hôn nhân này phải là nghề có thể phát triển lâu dài được, đặc biệt là nơi giống như những đoàn kịch lưu động của chúng tôi như thế này. Làm việc ở những nơi khác có thể còn có cơ hội mà vươn lên, những nơi nào tốt lắm coi như là tích lũy kinh nghiệm, còn làm bà mai… lẽ muốn tôi nhảy từ đây vào phim Phi thành vật nhiễu sao? Sở dĩ tôi vẫn cứ ở lại nơi này, ngoài việc bản thân tôi thực có tài năng gì, lại chẳng có chí khí lớn lao gì cả, nhân tố quan trọng nhất đó chính là, chị Vu cho tôi chỗ ở trọ. tháng hai trăm tệ, tôi có thể ngủ ở trong căn phòng ở văn phòng. Mỗi ngày tan tầm, tùy tiện ăn cái gì đó ở bên ngoài, sau đó quay về lại lên mạng vẽ tranh, đến giờ tắm rửa rồi ngủ, có thể ngủ cho đến tận tám giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, chính cái việc này mà La Lợi cứ ngưỡng mộ tôi suốt.

      Cũng bởi vì tiện lợi, cho nên tôi cứ lượn lờ đến mười hai giờ mới ngủ, mà hôm nay mới mười giờ rưỡi tôi ngủ rồi, vào đúng lúc khi tôi sắp lên giường, Lưu Thụy Căn nhắn tin cho tôi: “Nghỉ ngơi sớm chút, mơ giấc mơ đẹp nhé!”.

      Tôi ngẩn ngơ lúc lâu trước tin nhắn này, sau đó quyết định lần sau gặp nhau, nhất định phải với , mặc dù tôi thể phơi trần cái dối trá của La Lợi ra được, nhưng thể cứ kéo dài như thế này mãi được.

      Tôi suy nghĩ đâu vào đấy hết rồi, nhưng đến ngày hôm sau khi Lưu Thụy Căn hẹn hò với tôi lần nữa, tôi chỉ có thể vội vàng từ chối , bởi vì, cái chu kì đèn đỏ mà tôi ngày ngày nhắc đến đó tới rồi! Hoàng Phiêu Phiêu tôi đây trông có vẻ mạnh khỏe cường tráng như thế này, hai vai có thể gánh được núi Thái Sơn, chân có thể lướt qua bốn bể, nhưng mà khi chu kì đèn đỏ đến, tôi biến thành con mèo bệnh ngay lập tức, điều mong muốn nhất là được cuộn tròn giường, đánh giấc đến quên cả trời đất.

      Vào những lúc như thế này, cơ thể tôi yếu ớt hơn bất cứ lúc nào, còn tâm trạng bực bội, rất khó có thể giữ được cái vẻ mặt như khúc gỗ của tôi lúc bình thường. Chị Vu và dì Vương đều là phụ nữ, hiểu rất nỗi đau khổ của tôi, mỗi lần đến những ngày này đều cho tôi nghỉ ngơi nhiều hơn, tất cả mọi việc đều có thể dời lại đến ngày sau – dù sao ở chỗ chúng tôi đây cũng chẳng có văn kiện khẩn nào.

      Nhưng hôm nay tôi lại tự tạo ra tội lỗi lớn, mẹ kiếp cái tên Trương Tường cứ ngừng gọi điện quấy rối tôi. ta cứ mực tin tưởng rằng Đặng Linh Linh có cảm tình với ta, mực tin tưởng chỉ cần ta cố gắng thêm chút nữa, Đặng Linh Linh chấp nhận ta, mực tin tưởng rằng chỉ cần tôi cho ta số điện thoại, ta có được trái tim của Đặng Linh Linh. Ban đầu tôi còn có kiên nhẫn để trả lời ta, nghe thôi hồi, tôi chỉ có thể ậm à ậm ừ cho xong chuyện.

      “Chị Hoàng này, tôi nộp tiền rồi đấy nhé, ngày đó các chị hứa hẹn tốt đẹp với tôi lắm cơ mà.”

      “Đúng thế, nhưng mà việc này cần phải có đồng ý của cả hai bên…”

      “Tôi biết Đặng Linh Linh đồng ý lắm, có điều tôi vẫn còn có cơ hội mà, chị Hoàng à, đó, chị giúp tôi hỏi lại xem mà…”

      Hỏi cái con khỉ mốc hỏi cái con khỉ mốc hỏi cái con khỉ mốc! Tôi cầm điện thoại mà muốn vứt nó luôn. Nếu như bình thường tôi có thể chuyện với Trương Tường thêm lúc nữa, nhưng bây giờ tôi chẳng có chút sức lực nào nữa rồi, biết làm cách nào đành phải đồng ý với ta.

      Trương Tường sau khi nghe tôi nửa tiếng sau nhất định gọi lại cho ta, lúc này mới tắt điện thoại. Tôi thở thở hổn hển, uống ly nước đường đỏ, lúc này mới cầm điện thoại gọi cho Đặng Linh Linh. lòng, thực tôi có chút ngại ngùng, bởi vì mặc dù trong người khó chịu nhưng vẫn phải huyên thuyên vài câu với Đặng Linh Linh trước.

      “Em có bận bịu gì đâu mà, suốt ngày ở nhà.”

      “Thế chị có làm phiền em sáng tác vậy?”.

      “Sáng tác cái gì đâu, chị Hoàng khách sáo quá.”

      “Ha ha, cái đó, em còn muốn gặp mặt người khác nữa ?”.

      “Hả?”.

      “Là thế này, lúc nãy Trương Tường lại gọi điện thoại cho chị, ta rất thích em, à, chị cái này chẳng có ý gì đâu nhé, bị ta bám riết tha, chị chịu nổi nên mới gọi điện thoại cho em, nếu em đồng ý, chị cũng ép em đâu.”

      Đặng Linh Linh im lặng lúc: “Chị Hoàng, chị thấy em có nên từ bỏ việc xem mắt ?”.

      “Ủa?”.

      nhé chị Hoàng, mặc dù em năm nay mới bắt đầu xem mắt, nhưng đến nay cũng gặp hơn mười người rồi, Trương Tường… là người tương đối tốt trong những người mà em gặp.”

      Giây phút này, tôi ngưỡng mộ dì Vương lắm lắm luôn ấy!

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7
      #ff9900']Type: Vân


      Lịch sử xem mắt của Đặng Linh Linh quả đúng là vở hài kịch. Quả nhiên là đúng với kiểu suy đoán của dì Vương, từ năm Đặng Linh Linh hai mươi lăm tuổi, cũng được nghe đủ kiểu khuyên bảo như là đừng cầu cao quá, còn khi chịu đựng nổi áp lực, khi bắt đầu xem mắt, bắt đầu được giới thiệu cho đủ các kiểu người.

      Đặng Linh Linh thuộc tuýp người thích tự lực cánh sinh, điều kiện cá nhân mặc dù tương đối khá nhưng điều kiện gia đình cũng chỉ thuộc loại trung bình. Ba mẹ đều là những người công nhân bình thường, bị thất nghiệp rồi mở tiệm tạp hóa , mẹ năm ngoái mới bắt đầu được nhận lương hưu, còn ba phải mấy năm nữa mới được nhận tiền nghỉ hưu.

      Tiền của hai người cộng lại với nhau được khoảng bốn ngàn, ở thành phố này của chúng tôi, có thể đủ cho cuộc sống của hai người già, nhưng mà giàu cũng phải là giàu. Những người mà họ quen biết, đương nhiên cũng là những người có điều kiện tương đương với họ.

      Ba mẹ Đặng Linh Linh thuộc tuýp người già cổ điển, những điều họ nghĩ cũng chỉ là có cuộc sống yên ổn là được, cho nên bất kể điều kiện của đằng trai như thế nào, đều muốn giới thiệu cho con nhà mình. Mà dưới tẩy não liên tục của ba mẹ, Đặng Linh Linh cũng bắt đầu nghiêng về phía suy nghĩ chấp nhận số phận.

      “Mỗi tháng con kiếm được nhiều như thế, nhưng đâu có được cầu người ta cũng phải kiếm được như thế, cũng đều là hai ba ngàn, bốn ngàn được xem là lương cao rồi đấy.”

      “Con chỉ để ý đến bản thân ta là được rồi, dù sao con kiếm được cũng nhiều mà.”

      “Bây giờ con còn trẻ chưa biết được đâu, tương lai rồi con hiểu thôi, đời người mà, thể sống thân mình được, con xem, mai này lỡ con có đau ốm ai chăm sóc hả? Viện dưỡng lão? Viện dưỡng lão là nơi con tới hay sao? Người ở đó bắt con uống nước đái nữa đấy!”.

      “Con mà lấy được chồng, đợi mai mốt lớn tuổi rồi chẳng đẻ đái gì được nữa đâu.”



      Mặc dù Đặng Linh Linh ở chung với ba mẹ, nhưng mỗi lần về nhà đều phải nghe những lời càm ràm như thế, từ khi về cho đến khi , tư tưởng của chủ đề cũng giống như chính sách mở cửa thị trường vậy, cái đó gọi là hề bị dao động!

      Lúc ghê gớm nhất, chính là ba mẹ thậm chí chẳng thèm để ý đến việc kinh doanh của tiệm tạp hóa, trực tiếp dọn đến ở tại nhà của Đặng Linh Linh, lấy cái lý do cực kỳ đáng là để tiện bề chăm sóc cho cuộc sống của Đặng Linh Linh, thực tế là vì cái việc hôn nhân trọng đại của mà thôi.

      “Mẹ biết là con bận bịu với công việc, bận bịu viết lách mấy thứ kia, nhưng mà những việc đó thực ra quan trọng, tương lai con vẫn có thể làm mà, nhưng cái việc cưới chồng, con cũng chỉ còn có hai năm nữa mà thôi. Hai của con cũng rồi, phụ nữ sinh con đẻ cái cũng cần phải để ý đến tuổi tác nữa đấy, qua cái lứa tuổi đó chẳng dễ đẻ nữa đâu, mà đứa trẻ được sinh ra cũng dễ bị dị tật, con thử xem, nhỡ khi con sinh ra đứa bé có tay hay là có chân sau này làm thế nào hở? Cho dù con có kiếm được nhiều tiền như thế nào chăng nữa, cũng có kiếm đủ tiền cho nó chữa bệnh ? Bây giờ nuôi đứa trẻ khó khăn rồi, nuôi đứa như thế, cả cuộc đời này con làm sao mà sống được nữa đây!”.

      Rồi lại than ngắn thở dài, làm giống như kiểu Đặng Linh Linh sắp đẻ ra đứa con dị dạng đến nơi rồi ấy.

      Bản tính của Đặng Linh Linh vốn là người lãng mạn. Nữ thanh niên hoạt động nghệ thuật mà, chắc là cũng có suy nghĩ về duyên phận, tình này nọ. Mặc dù sống khép mình, ở nhà suốt cả ngày, nhưng mà luôn mực cho rằng duyên phận của mình thuộc về mình thôi, cho dù là mình có ở nhà ra khỏi cửa, nhưng mà nếu là chân mệnh thiên tử cũng có thể rớt vào trong nhà từ ban công lắm chứ.

      Nhưng cái lãng mạn của có to tát đến nhường nào nữa cũng thể nào địch nổi với cái càm ràm của ba mẹ mình, cuối cùng sau mười mấy ngày mẹ Đặng theo sát, cúi đầu khuất phục trước ba mẹ.

      là, khi Đặng Linh Linh kể những điều này cho tôi nghe, bụng tôi rất đau, nhưng mà cách của rất hài hước, trong giọng lại mang chút gì đó bất lực, làm tôi cảm thấy có niềm vui hớn hở nho đáng lẽ nên có, nó khác hẳn với việc nghe điện thoại của Trương Tường, cho nên mặc dù trong người tôi thoải mái, nhưng vẫn rất vui vẻ nằm giường nghe chuyện.

      “Em nhiều quá rồi, làm ảnh hưởng công việc của chị rồi.”

      “Đâu có đâu có, bây giờ chị rảnh mà, em , chị cũng muốn tìm hiểu xem rốt cuộc em thích tìm người như thế nào.”

      với chị Hoàng, mới bắt đầu em chẳng có cầu gì cả, em cảm thấy chỉ cần mình thích, cho dù ta có là người ăn xin hay , em cũng chấp nhận.”

      “Nhưng mà em có thích nổi mấy người ăn xin ? phải chuyện có tiền hay có tiền, mà là loại đàn ông tài cán gì đó liệu em có cần ?”.

      “… Có thể ấy là hoàng tử hoặc là đại ma vương nào đó vừa gặp phải khó khăn, lưu lạc bên ngoài sao?

      Đặng Linh Linh với giọng điệu giễu cợt, sau đó cười lên ha hả với tôi, tôi vừa cười vừa bóp bóp vào bụng: “Linh Linh, chị kết em quá mất!”.

      “Làm thế nào bây giờ, chị Hoàng, hai chị em ta kết lại với nhau .”

      “Chị có áp lực gì cả, Thái hậu nhà em có đồng ý ?”.

      Ở phía bên kia, Đặng Linh Linh thở dài thườn thượt, sau đó cả hai chúng tôi cùng cười phá lên. Ngay từ đầu, tôi có cảm giác con người của Đặng Linh Linh rất hay, còn bây giờ, tôi , thích ấy. này, có tài nhưng ngạo mạn, hòa nhã mà lại rất dí dỏm. Còn ế ẩm đến tận bây giờ, quả , quả … quả là vì quá khép mình!

      “Linh Linh, em hòa mình vào cuộc sống của xã hội bên ngoài .”

      “Hòa mình vào cuộc sống của xã hội bên ngoài…?”.

      “Đúng rồi, đừng có giam mình trong nhà nữa, con người em như thế, ra ngoài tùy tiện tìm việc làm nào đó, đảm bảo đống người theo đuổi, đến lúc đó, em chỉ việc chọn người em thích, còn những người mà khoe khoang chúng ta lương tháng sáu ngàn gì gì đó, chúng ta liếc mắt nhìn vào mà làm gì cho mệt.”

      “Chị Hoàng cứ hay trêu em.”

      “Chị mà.”

      Tôi chuyện, điện thoại đổ chuông tút tút, cần nhìn cũng biết chắc tám mươi phần trăm là cái Trương Tường, nặng nề thở ra cái: “Đồng chí Trương lại gọi điện thoại, để chị giúp em từ chối.”

      “Dạ, có dễ từ chối ạ? Nếu như dễ từ chối, chị cứ cho ta số điện thoại của em, để em từ chối, kẻo sợ chị cũng khó .”

      “Thôi được rồi, cứ để chị làm hay hơn, ta như thế này, cho ta số điện thoại của em, biết làm phiền em như thế nào nữa.”

      “Thế … làm phiền chị Hoàng vậy.”

      “Chuyện ấy mà.”

      “Lúc nào rảnh em mời chị Hoàng uống trà nhé!”.

      “He he, chị thích nhất là việc này đó, lúc đó chị khách sáo đâu.”

      “Cứ tự nhiên, cần phải khách sáo.”

      Tôi dập điện thoại của Linh Linh với nụ cười còn nở môi, nhưng đến khi gọi điện thoại cho Trương Tường, khuôn mặt tôi lộ vẻ đau khổ. Lại chuyện nhì nhằng với Trương Tường lúc, cuối cùng cũng xua đuổi được ta dập máy. Tôi ôm bụng pha cho mình cốc nước đường đỏ, sau đó ngủ mạch cho đến tận buổi chiều khi chị Vu về.

      Biết tôi khỏe, chị Vu cũng chẳng phê bình tôi làm biếng, sau khi nghe công việc của tôi hôm nay, liền : “May quá, bây giờ trong tay chị có đối tượng, thầy giáo dạy nhạc của trường cấp hai Nhị Thập Nhất, ba mẹ là viên chức nhà nước, mẹ nghỉ hưu mở tiệm tạp hóa , hình tượng mặc dù tốt lắm nhưng mà là đứa trẻ rất tinh nhanh.”

      “Thế… cao ?”.

      mét bảy tư.”

      Vừa nghe những lời này là tôi biết, người này mà có chiều cao mét bảy là được rồi đây, nhưng mà điều này cũng chẳng phải việc gì to tát cả, đương nhiên là tôi chẳng có lý do mà từ chối, ngày hôm sau tôi ngay với Đặng Linh Linh. Trường cấp hai Nhị Thập Nhất là trường cấp hai trọng điểm của thành phố chúng tôi đây, nhắc đến trường Nhị Thập Nhất, người nghe luôn thốt lên câu “à”, con cái của gia đình nào học tại trường đó, bố mẹ đều cảm thấy rất vinh dự người khác cũng phải tấm tắc khen ngợi.

      Kèm theo đó là giáo viên trường Nhị Thập Nhất, hình như cũng có vẻ xuất sắc hơn những giáo viên trường khác chút.

      “Chị Hoàng, chị gặp người đó chưa?”.

      “Chưa.” Tôi thành trả lời.

      “Thế …”

      Bên kia có chút ngập ngừng, tôi suy nghĩ chút rồi : “Linh Linh này, tình hình nay của em nếu như còn muốn lấy được chồng, biện pháp đáng tin nhất là xem mắt đấy. Ở trung tâm bọn chị bên này, những người giới thiệu cho em chưa hẳn đều là người rất ưng ý, nhưng mà phạm vi giới thiệu rất rộng. Thực ra em thử nghĩ coi, chẳng phải là chỉ gặp mặt nhau chút thôi sao? Nếu đồng ý qua lại tìm hiểu thêm, nếu vừa mắt cứ coi như là gặp gỡ mọi người chút cho biết, điều này chị cũng với em rồi, em cứ nghĩ như vậy .”

      “Vậy được…”

      ấy trả lời có chút miễn cưỡng, xem ra vẫn chưa quen với việc này. Tôi giúp hẹn với thầy giáo kia, để đề phòng có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn cho người kia số điện thoại của ấy, lần này tôi cùng ấy nữa, bởi vì ở bên chỗ tôi đây có việc bận còn phải làm – lắng nghe người phụ nữ ly dị kể về tình sử đẫm máu của mình.

      Ở trung tâm môi giới của chúng tôi, đối tượng mà dễ đẩy nhất là kiểu người giống Đặng Linh Linh, đối tượng mà dễ đẩy nhất, chính là người phụ nữ ly dị mang theo con ngồi trước mặt tôi đây. Nam nữ bình đẳng, câu khẩu hiệu này được hô hào mấy chục năm nay rồi, ở trong thành phố, mọi người hình như cũng để ý mấy đến việc sinh con trai hay con nữa, nam nữ hình như cũng bình đẳng rồi, nhưng mà tình hình thực tế là… Nam nữ, vĩnh viễn bao giờ có thể bình đẳng được!

      Đàn ông sau khi ly hôn, chẳng có việc gì cả, chỉ cần có con, điều kiện cũng kha khá, cũng giống như là chưa kết hôn. Cho dù là có con , nhưng mà chỉ cần ta có nghĩa vụ nuôi cũng ảnh hưởng bao nhiêu.

      Nhưng phụ nữ sao, ly hôn đồng nghĩa với việc giá trị của mình bị hạ thấp bậc, nếu như còn phải nuôi con… Nếu như thế điều kiện phải cực kỳ tốt mới có thể có cơ hội tốt.

      Cái gì? Chị dịu dàng, ngọt ngào, công việc ổn định hả? Xin lỗi nhé, người ta còn chẳng muốn đến gặp mặt nữa là.

      Cái gì? Chị cầu gì hả? Ồ, vậy được, nhưng mà cần cầu có điều kiện gì cả cớ gì chị phải ly hôn? Thực là sống với nhau nổi nữa hả? Hơ, tìm người tiếp theo đây chưa chắc tốt hơn người tiền nhiệm đâu nhé. Đàn ông mà, cái tên đó chỉ nghe thôi là thấy giả dối rồi.

      Điều này có nghĩa là tôi coi thường phụ nữ ly dị còn phải nuôi con, mà là thực gặp quá nhiều đàn ông có phẩm chất thấp kém. Có thể những lúc bình thường trong xã hội là người có vai vế, nhưng sau khi ly hôn, cứ gọi là chửi mắng sỉ nhục người vợ trước, giống như người mà chung chăn chung gối hơn mười năm, lại còn sinh con với ta chính là người phụ nữ ác độc, tởm lợm, phóng đãng nhất thế giới vậy. Mà loại đàn ông như thế này có rất nhiều cầu với đối tượng muốn xem mặt.

      “Đừng có con riêng.”

      “Tốt nhất là chưa kết hôn lần nào.”

      “Cũng đừng tìm người xấu quá, nếu chẳng cách nào mà dẫn đâu chơi được.”

      “Điều quan trọng nhất là chưa có con, có con đúng là vấn đề , nếu như con còn đỡ chút, nếu như là con trai, mai này còn phải chuẩn bị nhà cửa cho nó nữa chứ.”

      Những lời như thế này là tôi nghe quá nhiều, mỗi lần nghe được những lời bàn tán như thế, tôi đều muốn rằng: “Hôn nhân có nguy hiểm, kết hôn cần thận trọng.”

      Trong trường hợp này, tôi đặc biệt tán thành việc giới thiệu cho các đối tượng người nước ngoài, bạn xem người ta kìa, có với nhau mấy mặt con rồi, mà vẫn cứ là người của nhau! Đương nhiên, ăn cơm trước kẻng phù hợp lắm với tình hình đất nước của chúng ta, nhưng tình mà, chắc là vẫn nhau được thôi. Đặc biệt là phái nữ, với tình hình trong nước như vậy, làm sao mà có thể lấy chồng cách tùy tiện được chứ?

      Cái gì, tuổi tác cao rồi kéo dài được nữa hả?

      Các em ơi, nếu như các em mà kết hôn cũng kéo dài nổi đâu!

      Cái gì, sợ ta chạy mất?

      Sau khi kết hôn chẳng nhẽ biết chạy à?

      Cái gì, lo sợ sau này khó sinh con?

      Nếu như chị mà gả cho kẻ vô lại, chi bằng đừng sinh con còn tốt hơn!

      Đương nhiên, tôi những điều này phải kêu gọi bà con đừng kết hôn, mà là lòng cảm thấy cái việc kết hôn cần phải suy nghĩ, suy nghĩ nữa, suy nghĩ mãi, thận trọng, thận trọng nữa, thận trọng mãi, xét cho cùng khi bạn kết hôn, giống như chiếc xe hơi lái ra khỏi xưởng, máy điện thoại di động ra khỏi kệ hàng, cho dù là mẫu mã đại như thế nào chăng nữa cũng giống với cái khác rồi.

      Hôm nay tôi tiếp người tên là Mã Phương, điều kiện quả là rất tốt, tự mình mở sàn giao dịch, chủ yếu là buôn bán bất động sản, mặt mày thanh tú, vóc dáng nhanh nhẹn, mặc dù ba mươi ba tuổi rồi, nhưng nếu như là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi cũng có thể có người tin.

      dắt theo đứa con đến, là bé trai khoảng sáu bảy tuổi gì đó, kháu khỉnh bụ bẫm, rất vâng lời mẹ, tôi chẳng thích gì con nít cho lắm, nhưng mà cũng cảm thấy đứa bé này đáng ghét. Tôi lấy kẹo đưa cho cậu bé, mẹ cậu ấy đưa điện thoại của mình cho con, cậu bé liền ngồi ở đằng kia chơi game.

      “Tiểu Hoàng, thực chị chẳng bao giờ nghĩ rằng mình ly hôn, thực .” Khi mới bắt đầu, chị còn có chút tự nhiên, nhưng dần dần cũng thoải mái hơn. Trung tâm môi giới hôn nhân của chúng tôi mặc dù xem ra chính qui gì cho lắm, nhưng cơ bản là vẫn có trách nhiệm với mọi người. Những đối tượng chưa kết hôn nhàng hơn chút, những đối tượng ly hôn nhất định phải kiểm tra chứng nhận ly hôn, còn phải hỏi xem nguyên nhân tại sao lại phải ly hôn. Đương nhiên, cái nguyên nhân được ra từ miệng của đương chưa chắc , nhưng từ những lời này bạn cũng có thể biết thêm được vài tin tức, ít nhất cũng có thể nghe được đánh giá của người đàn ông đối với người bạn đời cũ của mình.

      Không sao đâu, chị Mã, chị cứ bình tĩnh mà .”

      “Thực là chị thuộc kiểu người rất truyền thống, luôn tâm niệm rằng khi gả cho người nào đó, phải ở với người ta suốt đời. Năm chị được gả về cho ba nó… Thực ra là cũng vội vội vàng vàng, bởi vì…”

      Chị kể lúc, hai mắt bắt đầu đỏ lên, tôi vội vàng lấy khăn giấy đưa cho chị.

      “Cả đời này chị chỉ có hai lần, mối tình đầu của chị, là rất đẹp trai, ngày đó chị thực rất thích ấy, nhưng mà cuối cùng ấy lại tìm người khác, em biết , lúc đó chị cũng có ý định tự tử, chị chưa bao giờ nghĩ rằng ấy đối xử như thế với chị. Cũng là trong tình trạng như thế, chị quen với ba nó, thực là, lúc đó chẳng ấy cả, nhưng lúc đó chị quá bực bội, thể nào sống mình được, cho nên chị mới về sống cùng với ba nó.”

      “Ba nó chẳng có điểm nào được cả, điều kiện cũng bình thường, đối xử với chị… cũng thể là rất tốt được, chỉ được cái thà, chị nghĩ rằng gả cho ta rất an tâm, cứ suy nghĩ như thế rồi gả cho ta, ai mà ngờ được nay ta biến thành cái bộ dạng đó. Em biết sao , ta tìm người phụ nữ khác, còn lấy tiền của chị tìm người phụ nữ khác nữa chứ, chị ngăn cản, ta liền đánh chị, mắt của chị, cánh tay của chị từng bị ta đánh cho sưng vù lên, lần này chị ly hôn được là nhờ có họ ra tay giúp đỡ, nếu chừng chị bị ta đánh chết rồi hay…”

      đến đây, chị bật khóc như mưa, tôi lặng lẽ đưa ra viên kẹo. Tôi biết những lời chị ấy có phải hoàn toàn là hay – thực ra cứ cho là bóp méo , mỗi người đều có góc độ suy nghĩ khác nhau, những điều được kể ra cũng chưa chắc là khách quan. Nhưng điều tôi muốn là, phụ nữ gả cho đàn ông, hy vọng cái gì chứ đừng hy vọng vào cái tính thà của ta, bởi vì điều này có thể thay đổi được mà mà mà mà mà mà!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8
      #ff9900'] Type: Vân


      Tôi nghe Mã Phương kể về câu chuyện của chị ấy suốt cả buổi chiều. Tổng kết lại là như thế này, chị ấy rất hối hận khi gả cho ông chồng trước, tại sao chị ấy chẳng cần gì cả, chỉ mong có được cuộc sống ổn định, mà tốt đẹp cũng chẳng có được. Chị ấy hối hận, chị ấy cảm thấy mông lung, chị ấy phẫn nộ.

      Chị ấy kể về những điều này, mới ban đầu tôi còn cảm thấy rất đồng tình, nhưng về sau đồng tình bị giảm, phải đồng tình, mà là chị ấy kể quá nhiều, nhất là trong tình huống cậu con trai cũng có mặt ở đó. Đứa bé bảy, tám tuổi hiểu chuyện ít nhiều, cứ nghe tới nghe lui mẹ mình kể tội, mắng mỏ ba mình như vậy…

      Có lẽ trong câu chuyện này còn có nội tình khác bị che giấu , nhưng, tôi với thân phận là người ngoài cuộc, luôn cảm thấy có vài điều đúng cho lắm. Mã Phương và chồng trước ly hôn rồi, từ nay về sau có thể coi nhau như là khách qua đường vậy, nhưng đứa bé trai này là sợi dây kết nối với ba nó suốt cả cuộc đời.

      Từ để đứa bé trong lòng toàn chứa đựng căm hận đối với cha mình…

      “Thế , chị có cầu gì đối với đối tượng bây giờ mà chị cần tìm ?”.

      Tôi chớp lấy thời cơ, vừa đưa khăn giấy cho chị ấy vừa , chị ấy vừa lau mắt vừa thở ra: “Chị cũng biết nữa, chị nuôi con dễ tìm đâu, nhưng mà… Lần trước chị cũng chẳng đặt ra cầu gì rồi, lần này phải có cầu gì đó mới được.”

      “Dạ đúng.” Tôi bật máy tính, mở tập tin mới ra.

      được xấu quá, chị rất để ý đến ngoại hình của đàn ông, lần trước chị chẳng có cầu gì, đến lần này, chị phải đặt ra cầu mới được.”

      “Dạ.”

      được lùn quá, ít nhất cũng phải mét bảy mươi lăm, chị cao mét sáu mươi tám rồi mà.”

      “Vậy cũng đúng.”

      “Phải có việc làm, đàn ông mà có việc làm là được rồi.”

      “Đúng thế.”

      “Những cái khác… Chị cũng chẳng cầu gì nữa, quan trọng vẫn là nhân phẩm, có ly dị rồi hay chưa cũng quan trọng, có con hay … cũng chẳng sao cả.”

      Tôi biết, mặc dù chị ấy như vậy nhưng thực ra cũng để ý đấy, đương nhiên là chị ấy hy vọng người ta đừng nuôi con, chỉ là vì chị ấy nuôi con, cho nên cũng thể nào đòi hỏi người ta được. Tôi tổng hợp lại tất cả những cầu của chị ấy, sau đó chép miệng: “Chị Mã, câu nhé, những cầu này của chị xa rời thực tế lắm. Nhưng mà nghe em nhé, những người phù hợp với cầu của chị… nhiều lắm. Đương nhiên phải là có, nhưng mà nếu như có tiêu chuẩn như thế, ta cũng có những cầu khác. Chị cầu ta phải đẹp trai, có công việc tốt, dáng người phải cao, nuôi con… nếu như vậy , em cứ giúp chị giới thiệu trước, có thể phù hợp với cầu của chị, nhưng mà chị cứ gặp người ta thử xem sao. Chị nên gặp nhiều người vào, cũng để tạo tự tin cho chị?”.

      Chị có chút do dự, tôi có cảm giác là chị hài lòng lắm.

      “Em giới thiệu những người có tiêu chuẩn hợp lắm cho chị… Chị gặp rồi cũng có để làm gì đâu?”.

      “Chị Mã, em làm nghề này cũng được thời gian rồi, trung tâm môi giới hôn nhân này của bọn em cũng tác hợp thành đôi cho rất nhiều cặp vợ chồng. Căn cứ theo kinh nghiệm của em, mặc dù có rất nhiều người liệt kê ra rất nhiều tiêu chuẩn, nhưng mà người cuối cùng mà họ chọn, cách khác là người cuối cùng mà họ thích đó, ràng là khác biệt rất nhiều so với tiêu chuẩn ban đầu họ đưa ra. Em giới thiệu cho chị đối tượng tốt, mà là rằng… Tất cả các kiểu người, chúng ta đều cứ gặp thử cho biết, như vậy mới dễ dàng tạo được tự tin, đương nhiên, người phù hợp với tiêu chuẩn của chị, em nhất định giới thiệu cho chị.”

      “Vậy được rồi… Chị cũng chẳng biết có tự tin hay có tự tin, con người chị chẳng dễ gì bị đánh gục đâu, gặp nhau rồi, người ta muốn cũng chẳng sao cả…”

      Tôi cười cười rồi gật đầu, trong lòng thầm oán thán, nhưng cũng rất có khả năng người khác chẳng muốn gặp sao. Tiễn chị Mã về, tôi lại tiếp đón thêm hai người khách. người là bị mẹ dẫn đến, còn người kia tự mò đến. Người khách đầu tiên vừa trải qua cuộc tình thất bại, có bộ dạng dở sống dở chết, người khách sau lại là nam thanh niên tuổi cao chưa vợ – đối với tuổi tác của ta, tôi chẳng hề kinh ngạc chút nào, người này còn chưa đến ba mươi lăm tuổi, nhưng bề ngoài trông có vẻ như năm mươi ba!

      Hai người bọn họ chẳng có gì để cả. Cái người mà dở sống dở chết đó còn phải để cho mẹ kể về lịch sử đương của ta, thanh niên có tuổi chưa vợ kia lại rất thẳng thắn, chỉ mấy tiêu chuẩn: “thứ nhất, có công ăn việc làm, thu nhập mỗi tháng phải hơn ba ngàn; thứ hai, chiều cao được thấp hơn mét sáu mươi hai; thứ ba, bề ngoài đừng có nét khiếm khuyết nào lộ liễu quá; thứ tư, người phải có tính thà.”

      Sau khi tiễn hai người về cũng sắp đến sáu giờ rồi, tôi lười biếng vươn vai cái, khi suy nghĩ xem tối nay ăn gì liền nhận được tin nhắn của Lưu Thụy Căn: “Bận ? Ăn cơm chưa?”.

      Tôi suy nghĩ lúc, rồi nhắn lại cho : “Chưa ăn.”

      “Vậy… muốn ăn gì nào?”.

      “Cái gì cũng được.”

      “Vậy… lại ăn La Phúc Ký nhé? thấy em rất thích ăn bánh bao ở đó.”

      “Giờ này, chắc hết chỗ rồi.”

      “Chắc đến nỗi, bên ngoài mưa chắc có nhiều người đâu.”

      … Tôi có tội, tôi phải thừa nhận rằng tôi có tội, mẹ kiếp, ràng là tôi suy nghĩ kĩ rồi, phải giữ khoảng cách với Lưu Thụy Căn, ràng suy nghĩ kĩ là phải với ta rồi, ràng suy nghĩ cứ để mối quan hệ này nhạt dần , nhưng mà vừa nghe đến La Phúc Ký, tôi vẫn cứ kìm lòng đặng!

      Ngày thứ hai của chu kỳ đèn đỏ, bụng của tôi thực ra vẫn có chút căng cứng, nhưng mà La Phúc Ký có thể làm tôi quên béng điều này, tôi vội vàng xỏ giày vào, vớ lấy túi xách chạy như bay về phía đó. Bên ngoài mặc dù mưa lớn nhưng mà cứ rả rích suốt, khí có vẻ như lạnh hơn hôm qua, tôi vừa bước ra liền kìm được run lên cầm cập. Trong trường hợp này, cho dù tôi có keo kiệt cũng đành phải nín nhịn lại mà gọi chiếc taxi. La Phúc Ký hôm nay quả đông khách lắm, nhưng ở cửa cũng có người đứng xếp hàng, tôi vừa xuống xe liền nhìn thấy Lưu Thụy Căn. Hôm nay mặc chiếc áo khoác màu đen, so với hai ngày trước, có chút gì đó mập hơn, trong tay cầm chiếc ô màu đen kiểu cũ, lặng lẽ đứng ở nơi đó, phát ra tôi đến, nở nụ cười, vẫy tay với tôi.

      “Em đến ngân hàng đằng kia đứng đợi lát , để vào trước rồi nhắn tin cho em.”

      Đợi cho đến khi tôi chui vào đứng dưới chiếc ô màu đen, cất tiếng . Tiếng mưa tí tách rơi chiếc ô màu đen, bảng hiệu bên kia bị gió thổi kêu lên rầm rầm, tôi lại chẳng thấy lạnh chút nào, chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, đằng sau lưng căng cứng lên, hai chân mềm nhũn ra, giống như sắp đứng vững đến nơi nữa rồi. Tôi thầm hít hơi, bàn tay vô tình đưa lên đỡ lấy ngực.

      “Sao thế, khỏe à?”.

      “À, phải.”

      nghĩ là phải đợi mấy phút nữa, em qua bên đó đứng trước .”

      , cần đâu.” Tôi thầm cắn răng, “Cũng sắp đến lượt mình rồi.”

      sợ em bị lạnh cóng mất.”

      “Em lạnh, thấy người em đầy thịt ra đây này, sao mà lạnh được cơ chứ!”. Lúc tôi xong liền ưỡn ngực ra, tạo ra tư thế cực kỳ tráng kiện như các lực sĩ, tạo dáng xong, tôi chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ nào đó để chui vào cho xong – mất mặt chết được!

      Lưu Thụy Căn cười, dời ô về bên phía tôi chút, tôi xấu hổ đến mức lòng bàn tay cũng nóng ran lên. Trong khoảng thời gian sau đó, tôi hề dám ngẩng đầu lên, chứ đừng là nhìn thẳng vào Lưu Thụy Căn nữa. đứng bên phải tôi, thế là tôi chỉ cảm thấy được rằng phía bên phải người tôi cứ tê dại , chạm vào tôi chút là tôi có cảm giác lâng lâng muốn nhảy cẫng lên. Mãi cho đến khi vào ngồi ghế, tôi cứ thế lấy khăn giấy ra lau, lau những vết dầu mỡ còn đọng lại bàn, lau hết lần này đến lần khác, lau cho đến khi cái bàn đó sạch bóng lên, sạch đến nỗi từ khi mình biết quán ăn La Phúc Ký đến nay chưa lúc nào thấy nó sạch đến như vậy.

      “Chủ yếu là bánh bao ở quán này ngon, nếu chẳng bao giờ tìm đến nơi này.”

      “À!”.

      gian ăn uống, vẫn là mấy quán cà phê hay hơn chút, cũng rất sạch .”

      Tôi lại à thêm tiếng nữa, lúc này mới hiểu ra ý của : “Thực ra cũng phải… Em, cái này…”

      Tôi lắp bắp thôi hồi, lắp bắp thế rồi cũng chẳng ra được nguyên nhân tại sao, cuối cùng đành phải tự sỉ nhục mình: “Thực ra em hay táy máy chân tay lắm.”

      Lưu Thụy Căn hoàn toàn ngờ tôi như vậy, bật cười thành tiếng, tôi cũng ngốc nghếch cười theo mấy lần. Sau đó trong suốt bữa ăn, tôi cứ mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy bánh bao của La Phúc Ký ngon như những lần trước, hơn nữa, sức chiến đấu của tôi cũng giảm rệt, Lưu Thụy Căn gọi tám xửng, cuối cùng ngờ còn thừa lại bốn xửng rưỡi!

      “Hôm nay đúng là em khỏe phải…”

      phải, phải mà.”

      “Trời lạnh rồi, chú ý giữ ấm, mặc thêm vài chiếc áo nữa, đừng có vì sắc đẹp mà để mình bị chết rét.”

      Mẹ kiếp, chị đây sợ đẹp nên mặc ít lúc nào? Với cái dáng người của chị đây, mặc mười cái với mặc cái có gì khác nhau về bản chất ? Có ? Có ? Có ? Trong tim tôi ngừng kêu gào, bên ngoài vẫn lại nhàng gật gật đầu mà thôi.

      Lần này vừa ra, Lưu Thụy Căn cứ kiên trì đòi đưa tôi về, theo lời là thời tiết tốt, thực yên tâm để tôi về mình, còn cách nào khác, đành phải với ta địa chỉ của bên La Lợi. Sau đó, bước vào tòa nhà của La Lợi dưới ánh mắt dõi theo của .

      biết có phải cứ dõi theo tôi suốt hay , nhưng đằng sau lưng tôi có cảm giác cứ nóng ran cả lên, giống như có ánh mắt nào đó luôn theo tôi, cho đến khi bước vào cửa của La Lợi mà cái cảm giác ấy vẫn hoàn toàn biến mất.

      La Lợi rất kinh ngạc trước thăm viếng đột ngột này của tôi: “Oa, lần này đúng là kỳ tích nha, ngờ mày lại tự ghé đến chỗ tao đây, lại còn đúng vào ngày hôm nay nữa chứ?”.

      “Mày sắp phải ra ngoài, hay là vừa về đến nhà đấy?”. Tôi nhìn thấy nàng trang điểm rất đẹp, kìm được mở miệng hỏi.

      “Có hẹn với người khác rồi.” La Lợi vừa chải đầu vừa , “Rốt cuộc là mày bị gì thế hả?”.

      “Cũng chẳng có gì, đúng rồi, bánh bao La Phúc Ký, mày ăn ?”.

      La Lợi ràng nuốt nước bọt, xem ra nàng cũng thèm thuồng loại bánh bao này lắm, nhưng ngờ cắn răng, vẫn tuyệt nhiên : “ ăn!”.

      ăn à?”.

      “Hứ!”.

      “Còn có bốn xửng rưỡi, tao có thể chia cho mày xửng rưỡi lận đó.”

      “Mày có để hết cho tao, tao cũng chẳng cần, Hoàng Phiêu Phiêu, tao cho mày biết nhé, là con phải biết khống chế cái miệng của mình, có vài thứ có thể chỉ chấm mút chút rồi thôi, có vài thứ muốn động cũng được động vào, ví dụ như bánh bao La Phúc Ký, ngon đúng là ngon , nhưng mà cả đống dầu mỡ, ăn cái còn bị béo hơn cả ăn bữa cơm nữa.”

      Tôi làm ra vẻ như nghe thấy: “Mày ăn tao ăn hết đấy.”

      La Lợi chẳng thèm tranh chấp, trừng mắt nhìn tôi, mở miệng ra, định gì đó, cuối vẫn chỉ có thở ra tiếng: “Tao phải rồi, mày làm sao bây giờ, ở đây đợi tao hay là thế nào?”.

      Căn phòng mà La Lợi thuê có lò sưởi, bố trí căn phòng cũng rất có phong cách của con , thực ra tôi rất thích nơi này của , nhưng nghĩ đến sáng ngày mai phải dậy sớm vật vã vào trung tâm thành phố, tôi liền đuổi ngay cái suy nghĩ này : “Tao cùng với mày.”

      La Lợi cũng phải vào trung tâm thành phố, cũng may tiện đường cho nên đưa tôi về trước. Khi được nửa đường, tôi rốt cuộc định thần lại đôi chút, nhắc đến Lưu Thụy Căn, nhưng khi tôi vừa nhắc tên của liền bị La Lợi ngăn lại: “Chị, tao gọi mày bằng chị được chưa, bọn mình đừng nhắc đến ta được ?”.

      “Nhưng mà tao thấy ta được lắm…”

      “Được rồi được rồi được rồi, được mày cứ giữ lấy.”

      Tôi nghe La Lợi xong bỗng giật mình, có gì đó ngượng ngùng quay đầu qua : “Mày đừng tầm bậy.”

      La Lợi để ý, ngáp cái: “Cái gì mà tầm bậy với chả tầm bạ, mày thấy ta được mày cứ thử xem, dù sao tao và ta chẳng quen biết gì nhau, ta chẳng là gì của tao cả.”

      “Nhưng mà tao lấy thân phận nào để đến với ấy đây, La Lợi ư?”.

      “Hơ, mày đừng làm hỏng thanh danh của tao nha mày. Mày muốn đến với ấy , đương nhiên là phải cho ta thân phận của mày rồi, chẳng nhẽ tương lai lấy luôn cả tên tao đăng kí kết hôn với ta à?”.

      “Mày sợ phía ba mẹ mày…”

      sợ.”

      Tôi nghi hoặc nhìn La Lợi, cười xảo quyệt: “Hai ngày nữa rồi tao cho mà nghe.”

      đến nơi tôi ở, tôi hơi bị chóng mặt nên bước vội xuống xe, xách túi quay về văn phòng. Ở nơi chúng tôi đây, mặc dù là văn phòng, thực ra là chung cư ở trung tâm thành phố, nếu đêm hôm khuya khoắt tôi cũng dám ở lại đây.

      Tôi bước chầm chậm, chỉ cảm thấy cả đầu óc lẫn tay chân đều choáng váng, đường , người hàng xóm chào hỏi tôi, tôi cũng biết phải chào hỏi lại người ta như thế nào. Về đến phòng, tôi nhét bánh bao vào trong tủ lạnh trước, sau đó pha cho mình ly trà, ly trà còn chưa chạm vào miệng nhận được tin nhắn của Lưu Thụy Căn: “Trời lạnh, nhớ nghỉ sớm nhé.”

      Sáu chữ rất đơn giản, nhưng làm cả trái tim tôi nóng lên hôi hổi. Có chút vui mừng, có chút sung sướng, có chút mắc cỡ, có chút gì đó hư , tôi cầm điện thọai, cảm thấy cần phải nhắn tin trả lời, nhưng nhất thời chẳng biết phải nhắn lại cái gì, cứ thế đọc tới đọc lui, trong đầu chỉ có mỗi hai chữ lượn tới lượn lui “Xong rồi!”.

      Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi!

      Trái tim tôi rung động rồi!

      Mẹ kiếp, ngờ tôi lại rung động!

      Mẹ kiếp, ngờ tôi lại rung động trước Lưu Thụy Căn!

      Đúng vậy, rung động rồi, chị đây sống lâu như thế này nhưng từ trước đến nay chưa hề biết rung động, nhưng mà chị đây như các nam chính nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình cắn răng thừa nhận, dày vò bản thân và người mình thích đến chết sống lại mới phát ra tình .

      Tôi thừa nhận, tôi rung động rồi, tôi thích Lưu Thụy Căn. Nhưng mà mẹ kiếp, chuyện này xảy ra như thế nào thế nhỉ? Tôi chỉ vừa gặp ta có ba lần, ăn hai bữa bánh bao, thế mà lại thích ta được? Cho dù đó là bánh bao La Phúc Ký, nhưng mà mẹ kiếp, cái thích của chị đây sao mà bị hạ giá nhiều thế biết!

      Tôi chẳng uống nước nữa, ôm đầu ngồi đó nghiến răng nghiến lợi, nghiến được khoảng bốn năm phút, tôi cầm điện thoại lên, tìm số của La Lợi, định nhấn nút gọi chợt nhớ đến cuộc hẹn của . ngừng lát, tôi lật tìm số điện thoại của Hai, điện thoại đổ chuông khoảng bảy tám lần mới nghe điện thoại, nghe giọng là biết uống quá say: “Tao, tao ở quầy thu ngân… Mày, mày có đến hả?”.

      “Đến cái đầu á!”.

      “Bốp” tiếng, tôi ôm lấy đầu gào lên, mẹ kiếp! Chị đây khó khăn lắm mới thích người, sao chẳng có người nào nghe mình tâm hết vậy!

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9
      #ff9900'] Type: Vân

      Cho đến tận lúc này, tôi mới phát ra bản thân mình chẳng tốt hơn Đặng Linh Linh là bao. Mặc dù làm việc ở trung tâm môi giới hôn nhân, bình thường tôi gặp gỡ đủ các kiểu người, nhưng mà cũng chỉ là gặp mà thôi, rơi vào trường hợp của mình đến người nghe mình chuyện cũng có.

      Có điều khi nhớ đến Đặng Linh Linh, tôi như chợt nghĩ ra điều gì, ngay lập tức muốn gọi cho ấy. Nhưng suy nghĩ lúc rồi lại thôi, tôi thực thích bé này, tôi cũng nghĩ rằng kể những tâm của mình ra chẳng có gì đáng ngại ngùng cả, nhưng thực ra thời gian quen biết của chúng tôi quá ngắn.

      Bây giờ vào ban đêm, chừng người ta có hứng thú dạt dào để sáng tác, cú điện thoại của tôi gọi đến, ào ào tràng như thế, cho dù tính khí của Đặng Linh Linh tốt như thế nào chăng nữa chắc trong lòng cũng có chút gì đó vui.

      tìm được người để , trong lòng ấm ức đến là khó chịu, cuối cùng tôi mở máy tính ra, tìm diễn đàn mình hay lên, cái diễn đàn đó hầu như dành cho các chị em, trong đó những nội dung chủ yếu bao gồm những chủ đề về quan hệ mẹ chồng nàng dâu, vấn đề về hôn nhân, về bắt cá hai tay, về người thứ ba… Bình thường tôi mình diễn đàn này, lâu lâu có viết bình luận, phần nhiều là đọc chuyện của người ta, mà bây giờ đây, tôi lại có xúc động trong lòng, muốn viết những tâm trong lòng ra. Nhưng suy nghĩ lúc, tôi vẫn chẳng viết cái gì cả.

      Viết cái gì đây, chẳng qua là tôi thích người mà thôi, những năm gần đây, học sinh tiểu học tám tuổi mà cũng biết hét lên ầm ĩ sau này phải lấy ai làm vợ rồi, tôi, ế chồng hai mươi bảy tuổi thích người, mẹ kiếp chứ, cũng bình thường thôi chứ có gì đâu.

      Hơn nữa, giờ đây tôi chỉ mới hơi thinh thích mà thôi!

      Cái việc thinh thích này, cũng là chỉ là cảm giác của mình tôi thôi, cái việc thinh thích này… Có lẽ phải là tình , mà cái việc thinh thích này… Lưu Thụy Căn nghĩ như thế nào? Mặc dù thể ra dáng vẻ có hứng thú với tôi đấy, nhưng phải là tôi tự khinh bỉ mình, mà tôi luôn cảm thấy trong việc này có gì đó đặc biệt ly kì. Với cái dáng vẻ này của tôi, những tố chất tôi thể ra, mà Lưu Thụy Căn vẫn rung động với tôi… Thế quá ư à khác người! Nhưng mà… người tôi đây có cái gì đáng cho ta phải ham muốn cơ chứ?

      Bình thường chàng trai có lòng ham muốn với người con , chỉ có hai yếu tố là sắc đẹp hoặc tiền tài. Sắc đẹp, điều này người tôi e rằng cần phải suy nghĩ. Tiền tài… Cho dù là La Lợi hay là tôi, đều có gì đâu. Nếu như tôi trở thành La Lợi , tay còn có cái vòng ngọc, cổ còn đeo sợi dây chuyền, còn tôi, ngoài cái bộ đồ công sở size số 101 ra, chẳng có cái gì đáng giá cả!

      Có ai mà chấm cho được cái bộ đồ công sở ấy chứ? Có ? Có ?

      Đương nhiên, cũng có khả năng Lưu Thụy Căn thích tâm hồn của tôi, nhưng ba lần gặp mặt, cái mà tôi thể ra cũng chỉ được mỗi cái hạng mục ăn uống ngon lành mà thôi… Chẳng lẽ, gia đình của Lưu Thụy Căn nuôi heo, cho nên khi gặp tôi cực kỳ có cảm giác thân quen ư?

      Vừa có suy nghĩ này, tôi cảm giác có từng đàn, từng đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu của tôi, có con quạ đen còn khinh bỉ nhìn tôi, thả xuống đống chất thải.

      Thích ai là thứ quái quỷ gì thế biết, tôi suy tính lại thế nào chăng nữa cũng đều cảm thấy rằng, Lưu Thụy Căn thể nào thích tôi, nhưng mà tôi lại cầm lòng đặng mà đọc đọc lại, suy nghĩ tới suy nghĩ lui tin nhắn của ta.

      Đêm hôm nay, tôi mất ngủ.

      Mất ngủ vì thích người nào đó, đây tuyệt đối là lần đầu tiên đối với tôi… Được thôi, tôi cũng là lần đầu tiên thích người. Khác với các loại mất ngủ các, cái kiểu mất ngủ này, mẹ kiếp chứ, có gì gọi là đau khổ, mặc dù hai giờ đêm vẫn chưa ngủ được, năm giờ hơn mắt lại mở thao láo, nhưng mà tinh thần vẫn cứ vui vẻ lanh lẹ, chóng mặt, hoa mắt, toàn thân căng tràn sức sống. Điều duy nhất tốt chính là… Tôi chẳng muốn ăn uống gì cả!

      Đúng thế, mẹ kiếp chứ ngờ ta đây lại chẳng có hứng thú ăn uống! Đối mặt với bánh bao của La Phúc Ký, ngờ tôi chỉ lại miễn cưỡng nuốt được năm cái – mặc dù có nhiều cố gắng cũng ăn nổi năm cái, nhưng đối với tôi mà , điều này tuyệt đối chưa từng xảy ra!

      Ngày hôm nay, mông tôi y như có mọc gai ấy, lúc có người ở đây còn tạm được, nghe ngóng tán tỉnh chuyện của người khác, ghi lại những thời gian cầu của người ta chẳng có gì khó khăn, nhưng khi có ai, chỉ cảm thấy văn phòng sao mà trống trải, thời gian cũng trôi qua chậm chạp, tất cả mọi việc đều rất tẻ nhạt!

      “Tiểu Hoàng, hôm nay em bị làm sao thế?”.

      khác thường của tôi cuối cùng bị chị Vu chú ý. Trung tâm môi giới hôn nhân của chúng tôi, người thực thường trú tại đây thực ra chỉ có mỗi mình tôi mà thôi. Chị Vu tính làm gì, dì Vương cứ từ sáng đến chiều đến công viên, chị Vu cho dì Vương cái quyền lợi tự do thoải mái lại làm việc.

      Có điều cho dù chủ yếu phụ trách mảng quan hệ với nước ngoài, nhưng chị Vu phải hoàn toàn quan tâm đến việc ở trong trung tâm, mỗi lần đều ghé qua hỏi thăm tình hình. Hôm nay cũng chẳng có tình hình gì mới, chị với tôi vài câu rồi mở máy tính khác ra. Bình thường vào lúc này tôi đều ngoan ngoãn ngồi bên, như thế là đúng rồi, cấp ngày cũng chỉ ở đây đến hai tiếng đồng hồ, bất kể bình thường như thế nào chăng nữa, trong hai tiếng đồng hồ này, bạn cũng phải cố tạo ra hình tượng hết lòng cố gắng vì công việc chứ.

      phải là có câu như thế này sao, trách móc người chăm chỉ, trách móc người lười biếng, chỉ trách móc người có mắt mà như mù ấy!

      Hoàng Phiêu Phiêu mặc dù phải là người thông minh gì cho lắm, nhưng mà vẫn có chút trí khôn. Hôm nay tôi cũng định là làm như thế, nhưng mà thực là tôi chịu nổi, cho dù cố gắng giả vờ, cuối cùng cũng bị hỏa nhãn kim tinh của chị Vu phát ra.

      “Dạ ạ, cái đó, em đến ngày ạ.”

      Chị Vu liếc nhìn tôi cái: “Chắc là phải rồi, nhìn cái điệu bộ của em, giống như gặp chuyện vui gì đó.”

      “Em có chuyện vui gì ạ, chuyện vui duy nhất của em bây giờ là được tăng lương thôi ạ, có điều việc này phải cần chị đồng ý hay sao?”.

      “Muốn được tăng lương à?”.

      Tôi lập tức gật đầu.

      “Vậy tác hợp thành công cho hai đôi nữa , mỗi tháng tác thành cho năm đôi, chị lập tức tăng lương cho em.”

      “Năm đôi… Chị Vu ơi, phải là chị biết nay người ta kén cá chọn canh như thế nào mà, cần có công việc, cần ngoại hình, cần hoàn cảnh gia đình, cần học vấn, cái gì cũng cần cả, còn phải có cảm giác nữa chứ! Em có lòng giải quyết vấn đề hôn nhân đại của các cậu thanh niên chưa tìm được ý trung nhân, có điều là lực bất tòng tâm!”.

      “Ông tơ đều cột vào chân mỗi người sợi dây màu đỏ, chỉ cần em có tâm, chắc chắn là có lực thôi.”

      Tôi đau khổ chấp nhận, chị Vu lắc lắc đầu: “Thực ra em cần phải lo lắng đến những cầu của họ lắm đâu, cứ lần lượt thay đổi cho họ gặp nhau , gặp nhiều rồi có thể gặp được người thích hợp.”

      “Nhưng… nếu như họ chịu gặp sao?”.

      phải xem em thuyết phục họ như thế nào rồi.”

      Khà khà, tôi cười gượng lên hai tiếng, những lời này của chị Vu mặc dù có chút mông lung, nhưng mà tôi vẫn hiểu được. cái lưỡi vốn là xương mà, đối với người, cũng phải xem bạn với người ta như thế nào. Giống như điều kiện của Đặng Linh Linh, bạn muốn ấy tốt, tự nhiên được hàng trăm hàng ngàn cái tốt của ấy, nhưng nếu như tốt, cũng có thể tìm ra đống tật xấu, ví dụ như tính cách lạnh lùng, hợp thời thượng, biết chuyện, còn có chút gì đó độc và cao ngạo, hơn hai mươi tuổi rồi mà chưa từng đương gì cả, e rằng là có vấn đề. Những điều này khi được ra, mười chàng trai luôn có khoảng bảy tám người bắt đầu tính toán trong lòng, có thể mới đầu còn có chút hứng thú, nhưng khi nghe những lời như vậy cũng thay đổi ý định.

      Những lời đẩy người vào chỗ chết phải là tôi biết , nhưng luôn vượt qua được cửa ải lương tâm trong lòng tôi.

      “Em ấy à, còn trẻ quá.” Chị Vu hiển nhiên nhìn ra suy nghĩ của tôi, lắc lắc đầu, “Thực ra, hôn nhân cũng chỉ có thế mà thôi. Chẳng qua là tìm người mà mình chịu đựng được, điều kiện phù hợp để cùng sống với nhau mà thôi.”

      “Còn thích ai sao?”. Tôi buột miệng.

      “Thích ư?”. Khóe môi của chị Vu lộ chút gì đó mỉa mai, “Thích là cái gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là loại cảm giác. Cái loại cảm giác này có thể duy trì được bao lâu? Chúng ta đừng là thích người nào nữa, cứ lấy ví dụ là thích bài hát, thích bức tranh, mỗi ngày em đều nghe, em đều ngắm, có còn thích được nữa ? Cứ cho là ghét bỏ, nhưng thời gian kéo dài cũng cảm thấy hờ hững với nó mà thôi. Đến lúc đó, cái việc thích thú đó lại là cái gì nhỉ, chẳng qua cũng chính là ghét bỏ mà thôi.”

      Tôi ấp úng, gì được nữa, thực ra trước đây tôi cũng cảm nhận được rằng cái thích thú đó chẳng có gì là ghê gớm cả. Cũng giống như việc tôi thích ăn bánh bao của La Phúc Ký vậy, lâu lâu ăn lần, chắc chắn là vô cùng thích, nhưng mà bắt tôi ăn mỗi ngày…

      “Những người đến chỗ chúng ta đây, có mấy người là chưa từng xem mắt? Tất cả những người có thể giải quyết ở nhà, cần đến đây!”.

      Đây là , mặc dù xem mắt bây giờ là đề tài được công chúng bàn luận rộng rãi, được lên ti vi đàng hoàng, nhưng nếu như muốn xem mắt, mọi người vẫn cứ xúc tiến từ trong gia đình trước. Con cái trong gia đình đến tuổi lập gia đình, người sốt ruột nhất chắc chắn là ba mẹ, lúc này tự nghe ngóng, liên hệ với bạn bè người quen khắp nơi. Mà bình thường, con người của đất nước chúng ta thường cũng cảm thấy thích thú với việc này, gặp được người thích hợp cũng giúp đỡ giới thiệu cho nhau. Thế là, biết con cái có đồng ý hay , tóm lại vẫn cứ phải gặp gỡ vài người cái .

      người hai người, ba người bốn người, cho đến khi gặp gỡ hết nguồn nhân lực bên phía bố mẹ, mọi người mới nhớ đến trung tâm môi giới hôn nhân. Mà bình thường , khi đến trung tâm môi giới hôn nhân, có chút gì đó hơi mất mặt – nếu như bạn là người mà ai gặp cũng đều thích, bông hoa nhìn thấy bạn phải nở bung ra để mà nhìn, điều kiện tuyệt vời, có cần phải đến trung tâm môi giới hôn nhân hay ?

      Đây là tâm lý sẵn có của người thường chúng ta, mặc dù tình hình thực tế hẳn là như vậy, nhưng chung qui lại, tôi làm công việc này lâu như vậy rồi, chưa gặp người nào chưa từng xem mắt!

      “Gặp nhiều người như vậy rồi, còn có mấy người ôm mộng tưởng tìm thấy tình đích thực? Có điều mọi người đều tìm những người có điều kiện tương đương, tác hợp lại với nhau là xong.”

      Giọng điệu của chị Vu nghe có vẻ như việc đó chẳng qua là như thế thôi, tôi suy nghĩ lúc, hỏi tiếp: “Nếu như thế có thể sống được với nhau bao nhiêu lâu?”.

      “Tại sao lại được? Trước đây có bao nhiêu người chưa gặp mặt nhau trước khi kết hôn, cũng sống với nhau cả đời được đấy thôi? Cái việc sống suốt đời suốt kiếp với nhau, và cái việc có nhau hay , là hai việc khác nhau hoàn toàn. nhau sâu đậm có thể sống với nhau cả đời hay sao? Em xem , nay nhiều gia đình ly hôn như vậy, đều là nhau trước khi cưới chắc? gì cho xa xôi, cái La Ngọc Trân vừa mới giải quyết trong tháng trước đó, chỉ cần ít hơn người chồng trước của chút, nhất quyết gả cho người ta!”.

      Ở trung tâm môi giới hôn nhân của chúng tôi đây, thâm niên của La Ngọc Trân còn lâu hơn tôi, đương nhiên phải rằng là tiền bối của tôi, mà là, trước khi tôi đến làm ở đây, ấy đăng ký lấy số ở trung tâm môi giới hôn nhân của chúng tôi rồi, năm và ba tháng trôi qua rồi, luôn trong tình trạng: xem mắt, được, xem mắt, được.

      Ban đầu tôi cũng lắm, sau này thời gian kéo dài, tôi cũng hiểu được.

      là La Ngọc Trân có thể được coi là thế hệ giàu có thứ hai. Gia đình có căn biệt thự ở khu đất nổi tiếng nhất thành phố chúng tôi đây, bố từ ngày xưa mở mỏ than ở thành phố khác, kiếm được bao nhiêu tôi , nhưng khi con được hai mươi tuổi mua chiếc xe Mercedes làm quà tặng cho .

      Nếu muốn tôi đánh giá, ngũ quan của La Ngọc Trân bằng Đặng Linh Linh, nhưng ấy biết cách trang điểm hơn Đặng Linh Linh n lần. Có lẽ có được cái vẻ nho nhã thanh xuân của Đặng Linh Linh, nhưng lại toát lên vẻ cao sang quý phái thời thượng, cũng phù hợp hơn với thẩm mỹ của mọi người trong thời đại này.

      Với điều kiện này, đáng lẽ có thể nằm duỗi ở đó mà chọn đàn ông, nhưng La lại đặt tình lên hàng đầu, từ khi còn học đại học, bị người bạn học cùng lớp tán tỉnh làm bạn đến nay, chưa từng nghĩ đến người khác. Cái người bạn học cùng lớp đó của , cũng chính là người chồng trước của , tôi cũng chưa gặp lần nào. Nhưng qua những lời kể của La, đây là chàng trai có chí tiến thủ, có tài, chu đáo. Có điều gia đình nghèo, nghèo đến nỗi khi La hẹn hò với nhau, ăn quả trứng gà cũng được coi là bữa ăn rồi đó.

      Với điều kiện như thế, ba mẹ La đương nhiên là đồng ý, nhưng cũng chống lại được ý muốn của La. Hai ông bà chỉ có mỗi con cưng, đến cuối cùng cũng đành phải đầu hàng. Nghèo kệ nghèo vậy, dù sao cũng có họ, cũng để bọn họ bị khổ đâu.

      Khi La lấy chồng, là rất hoành tráng. Dẫn đầu đoàn xe là chiếc Cadillac, theo đằng sau là hai mươi chiếc xe Mercedes, mỗi bàn tiệc ba ngàn tệ, cần phải biết rằng thời gian đó cách đây khoảng bốn năm năm, lúc đó, bàn tiệc hai ngàn được xem là cao cấp rồi.

      La được gả cách mãn nguyện, nhưng cuộc sống sau hôn nhân lại rất bất mãn. Qua lời kể của La, tôi nghe ra chồng trước của từng gây ra tội ác tày đình nào cả, nhưng hai người sống chung với nhau hợp. Cứ ba ngày lại trận cãi nhau nho , rồi năm ngày lại là những trận quát tháo ầm ĩ, La cứ động tí là đòi về nhà cha mẹ đẻ, cuối cùng, cuộc hôn nhân này kéo dài được hai năm.

      “Lúc đó chị ấy, đó!”.

      Đó là lời ngày đó La với tôi, tôi vẫn luôn nhớ mãi, có điều, việc làm tôi nhớ hơn nữa, đó chính là hoang mang trong ánh mắt của .

      Rất , cực kỳ cực kỳ , nếu làm sao mà có thể cùng ăn trứng gà với ta, nếu làm sao mà có thể vì ta mà cãi nhau ầm ĩ với cha mẹ mình được, nếu chắc cũng chấm mình ta được, nhưng mà… Tại sao tình như vậy lại được lâu bền?

      như thế rồi, tại sao lại còn muốn kết hôn?”.

      “Tổ quốc của chúng ta phải là như thế sao? kết hôn là có tội, thế là bất kể người thơm hay người thối, người tốt hay người xấu đều phải ghép thành đôi với nhau.” Chị Vu xong liền đứng dậy, “Được rồi, bé, nhiều như vậy rồi, rốt cuộc là em có chuyện gì, ra được chưa?”.

      “Cũng, cũng chẳng có gì…” Tôi còn định chối, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt đó của chị Vu, liền biết là thể nào trả lời qua loa cho xong việc được, vì thế đành phải : “Chỉ là có người mời em ăn bánh bao La Phúc Ký thôi mà.”

      Chị Vu ngơ ngác, rồi bật cười lên ha hả: “Ăn bánh bao tốt chứ sao, ăn bánh bao tốt chứ sao, được rồi, chị về đây, lát nữa dì Vương đến, nếu như có việc gì cũng để cho dì ấy về sớm, thời tiết như thế này, đừng để dì ra công viên nữa, chẳng có mấy người ra đó đâu. Bánh bao bánh bao, ôi, bánh bao La Phúc Ký, í… da… .”

      rồi, chị Vu xách túi ra ngoài, câu cuối cùng còn hát theo kiểu ca kịch, lúc đó tôi chỉ cảm thấy hai má mình nóng bừng bừng, chút tâm tư này của tôi chắc là bị chị Vu phát ra rồi!

      Ngại chết được, mắc cỡ vô cùng, nhưng khi nhận được tin nhắn của Lưu Thụy Căn lần nữa, tôi vẫn kìm chế được nhảy cẫng lên.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10
      #ff9900']Type: Vân
      #ff9900'] 

      Đây là lần đầu tiên tôi rầu rĩ vì chuyện quần áo.

      Người ta , trong tú của người phụ nữ luôn thiếu chiếc áo, nhưng từ trước đến nay tôi chưa có cảm giác thiếu thốn này. Với hình dáng như tôi đứng ớ đó, cho dù là có mặc áo dát vàng dát ngọc chăng nữa, e rằng người khác chẳng thèm nhìn tôi đâu..., đúng, nếu như tôi mặc chiếc áo đó, đoán rằng có những ánh mắt của người chuyên đào mộ, các chuyên gia khảo cổ quét lên người tôi. Còn có những bé trai bé, ngây thơ biết đâu như vậy: “Oa, ở đây có xác chết khô mập mạp chưa này!”.

      Có điều ngoài mấy loại quần áo đặc sắc này ra, cho dù là tôi mặc đồ của Chanel hay là đồ bán ngoài chợ, thực ra cũng chỉ có cảm giác. Ở vấn đề này, cơ bản là tôi chẳng phải tốn công sức suy nghĩ. chiếc quần áo, chỉ cần nó hỏng, mặc bốn năm năm là chuyện cực kỳ bình thường đối với tôi.

      Ba năm gần đây, ngoài quần áo lót ra, tôi chỉ có tốn tiền vào mấy bộ đồng phục làm mà thôi. La Lợi ghét cay ghét đắng cái cách làm này của tôi, từng đứng chống nạnh như cái ấm trà chỉ tay vào mũi tôi nạt nộ: “Hoàng Phiêu Phiêu, mày có còn là con hả!”.

      Lúc đó, tay tôi cầm khoai tây chiên, vừa uống Coca, chẳng thèm ngẩng đầu lên.

      Hai từng có khoảng thời gian cũng chấp nhận được, khéo léo nhắc nhở tôi: “Phiêu Phiêu, là con nên chú ý đến hình tượng chút vẫn hơn.”

      Lần này tôi lại ngẩng đầu lên: “Hình tượng. Hình tượng đáng giá mấy đồng? Hơn nữa, cho dù em có để ý có ai thèm nhìn ?”.

      Cho dù có cố trang điểm ăn mặc như thế nào, tôi cũng vẫn như thế mà thôi, mỗi tháng tôi chí có nhúm tiền lương như thế, cần ăn cơm, cần nuôi dưỡng cha mẹ, cần mua bảo hiểm phòng tránh rủi ro, nếu như còn tốn tiền vào mấy vụ mua sắm quần áo, thế ăn KFC chắc là cũng rất khó khăn!

      Còn chưa đến việc tôi trang điểm vào rồi chẳng ai thèm nhìn, cho dù có người nhìn, tôi cũng chẳng thích đâu.

      Nhưng bây giờ tôi hối hận rồi, nhìn mấy bộ quần áo giường, tôi cảm thấy mặc bộ nào lên người cũng chẳng hợp. Đúng đúng đúng, cho dù tôi mặc đẹp cỡ nào rồi cũng lại là cái dáng vẻ đó, nhưng nếu như được ba điểm, bây giờ tôi cũng chỉ muốn lấy hai điểm mà thôi.

      Chọn tới chọn lui, cuối cùng tôi chọn chiếc áo bó sát màu đen, chiếc áo này tôi mua lúc làm bán thời gian, lúc đó Hai còn khen tôi câu: “Phiêu Phiêu, em nên mặc những chiếc áo như thế này, trông em có vẻ có sức sống hơn nhiều.”

      Mặc dù trong lòng tôi luôn nghi ngờ câu này của là để khích lệ tôi mua quần áo, nhưng vào lúc này, cũng chính chiếc áo này lại có thể cho tôi tự tin thêm đôi chút. chiếc áo bó sát màu đen, chiếc quần legging màu đen, sau đó là cái váy nỉ màu đen, tôi biết rằng mặc toàn màu đen như thế này trông rất đơn điệu, nhưng cũng chỉ có mặc kiểu như vậy, trông tôi mới có thể thon thả hơn được chút.

      Loay hoay với quần áo xong, tôi lại bắt đầu loay hoay với đầu tóc. Có lẽ là vì ăn uống đầy đủ chất nên tóc của tôi lại rất đẹp, vừa đen vừa dày, là óng mượt như tơ. La Lợi tỏ vẻ ngưỡng mộ chỉ lần, nhưng tôi lại chẳng có cảm giác gì cá, bình thường cũng chẳng làm kiểu tóc nào, đa phần là buộc túm lại. Còn bây giờ, tôi lại cảm thấy làm kiểu gì cũng hợp. Buộc lại trông quá cứng, bới lên mặt lại to quá.

      Cuối cùng, tôi quyết định buông xõa tự nhiên. Có điều nếu xõa tóc như vậy, trông tôi chẳng có chút tinh thần nào.

      Từ khi bắt đầu chuẩn bị cho đến khi ra khỏi cửa, tôi tốn mất gần đúng tiếng đồng hồ. Hẹn với Lưu Thụy Căn lúc bảy giờ, nhưng từ lúc năm giờ hơn là tôi bắt đầu chuẩn bị, vốn định khoảng sáu giờ là có thể ra khỏi nhà, nhưng khi xuống dưới lầu, ngờ là sáu giờ bốn mươi rồi!

      Từ trước đến nay tôi đều xe buýt, nhưng lần này chút do dự gọi luôn chiếc taxi. Chỗ hẹn cách nơi tôi ở xa lắm, bình thường xe taxi chỉ mất khoảng mười phút, nhưng bây giờ là giờ tan tầm, cứ đến ngã tư là lại kẹt xe, nãy giờ hết mười lăm phút rồi mà mới được nửa đoạn đường, xem ra là thể đến nơi đúng giờ được, tôi cầm điện thoại, tìm số của Lưu Thụy Căn, do dự lúc, cuối cùng cũng chỉ gửi tin nhắn cho ,

      sao đâu, đừng vội vàng, cũng chưa đến đâu."

      Tin nhắn gửi chưa bao lâu, bên kia gửi trả lời lại, đọc xong câu này, tôi thở phào nhõm, dựa đầu vào cửa xe: “Hoàng Phiêu Phiêu, mày chết chắc rồi!”.

      Cả đoạn đường này, tâm trí tôi hỗn loạn, xe lại chạy rất chậm, nhưng tôi lại sốt ruột. phải là tôi xem trọng buối hẹn lần này, mà là, tôi rất nhát gan.

      Sợ hãi, khủng hoảng, mà lại khao khát, ràng là muốn gặp gỡ, nhưng lại muốn đoạn đường này dài ra chút, dài hơn chút nữa.

      Tôi biết tại sao lại như vậy, có lẽ là bởi vì tôi sắp với ? Đúng vậy, tôí chuẩn bị hết với Lưu Thụy Căn, cho dù là xuất phát từ tính trung thực hay là vì nguyên nhân nào đó, tôi thể nào tiếp tục giấu giếm được nữa.

      Nhưng mà, cái kiểu nhát gan này hình như còn vì nguyên nhân khác.

      phải sợ , mà là, sợ người này...

      Buổi hẹn lần này là ở quán cà phê, Lưu Thụy Căn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, tôi vừa bước vào liền nhìn thấy ngay, trong tích tắc, tôi thấy chân mình tự nhiên mềm nhũn ra, mà cũng trong lúc đó, tóc tai bắt đầu dựng đứng lên, lưng bắt đầu cứng đơ lại, đến cả nhịp đập của trái tim cũng bắt đầu thay đổi.

      Tôi theo sau phục vụ, trong lòng hét to lên từng đợt: "Mẹ kiếp chứ! Mẹ kiếp chứ! Mẹ kiếp chứ chứ chứ!”.

      Tôi biết mình gào thét cái gì, nhưng mà nếu như như vậy, thể nào diễn tả hết cảm giác của mình.

      Phát ra tôi đến, Lưu Thụy Căn ngẩng đầu lên nhìn tôi cười, tôi suýt nữa nhảy cẫng lên ghế sofa, nhưng phục vụ đưa thực đơn đến: “Có cần chọn thức ăn ngay bây giờ ạ?”.

      Lưu Thụy Căn định gật đầu, tôi liền : “Để bọn chị xem trước nhé.”

      Phục vụ đưa đến cho tôi ly nước, rồi lễ phép lùi qua bên, Lưu Thụy Căn : “Em xem thứ coi, muốn ăn gì nào Ị”.

      “Khoan , em… Em có chuyện này muốn với .”

      Lưu Thụy Căn nhìn tôi, đổi tư thế ngồi khác: “Em .”

      Tôi hít hơi, nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn tinh thần: “Em phải là La Lợi."

      “Ồ.”

      gật , tôi ngỡ rằng hiểu, lại : “Em phải là La Lợi, La Lợi đẹp hơn em, thon thả hơn em, nữ tính hơn em!”.

      “Ồ.”

      Phản ứng của giống như lần trước, tôi hiểu rốt cuộc là có thái độ gì, định giải thích tiếp, : “Vậy em là ai?.

      "Em... là bạn của La Lợi.”

      “Tên gì?”.

      “Hoàng Phiêu Phiêu.”

      '"Phiêu' trong từ 'phiêu nhu' hả.”

      Tôi ngơ ngác, rồi gật gật đầu, cười : “Thảo nào tóc em đẹp như thế.”

      Đây là chế giễu tôi, tuyệt đối là chế giễu tôi! Nhưng kỳ lạ là, tôi chẳng thấy tức giận chút nào, ngược lại còn cảm thấy có chút thích thú trong lòng, trong lòng tôi vừa chửi thầm mình chẳng có tiền đồ gì cả, vừa cố gắng kiềm chế cái khuôn mặt to như bánh đúc của tôi, cho mình cười phì ra.

      đùa đấy, có điều tóc của em cũng rất đẹp.”

      cười với tôi, để lộ ra hàm răng trắng đều, tôi nhất thời cảm thấy xây xẩm mặt mày, tim đập đến nỗi muốn rớt ra ngoài lồng ngực. Ánh mắt lập tức dời đến bàn, bình tĩnh vài giây mới tiếp đến vấn đề lúc nãy: “Cái đó... xin lỗi.”

      sao đâu.”

      Tôi nhìn với vẻ kinh ngạc, cũng nhìn tôi: “ sao mà, biết em phải là La Lợi từ lâu rồi.”

      Tôi bỗng nhiên nên lời, nhìn chằm chằm vào cái bàn lúc lâu, uống ngụm nước, lúc này mới gì đó cho qua chuyện: "À, à... Biết từ lâu rồi à... Thế... thế...”

      Tôi cũng biết mình à cái gì, cũng may là Lưu Thụy Căn tiếp: “Dì Lưu có đưa ảnh của La Lợi cho xem, cho nên, lần đầu tiên đến đây, biết em phải là ấy rồi.”

      Tôi ngẩng đầu, nhíu mày nhìn , đúng lý tôi nên giận . Người ta đến đây cách đàng hoàng mà, đến trễ cũng lấy gì làm lạ lùng, còn có phong độ mời tôi ăn cơm, tôi ngược lại, câu kết với La Lợi để lừa , cho dù tôi bị đe dọa dụ dỗ cũng là làm chuyện sai trái, nhưng hiểu vì sao, tôi có tâm tư gì đó rỗ ràng ra được.

      “Rất xin lỗi vì cứ giấu em suốt, thực ra muốn từ lâu rồi, nhưng chẳng biết phải mở miệng như thế nào, hôm nay em ra, nên cũng nhân cơ hội này để xin lỗi em luôn.”

      tự nhiên thoải mái như thế, làm tôi đỏ mặt tía tai: “... ... Là tại em tốt.”

      “Là tại tốt, thực ra, biết ý của La Lợi rồi, đáng nhẽ ra phải cho em biết sớm hơn.”

      , , là tại em...”

      “Là ...”

      Trong thời gian, cả hai chúng tôi đều kéo trách nhiệm về phía mình, mãi cuối cùng đều bật cười lên, Lưu Thụy Căn nhượng bộ: “Thôi được rồi, cả hai chúng ta đều sai, vậy cả hai cùng tha lỗi cho nhau , để phục vụ gọi món ăn .”

      Tôi gật gật đầu, mũi phát ra thanh, cái thanh này vừa phát ra, tôi cảm thấy rùng mình cả người - Mẹ ơi, như vậy cũng quá là buồn nôn mà mà mà mà!

      Lưu Thụy Căn chọn phần cơm thịt bò, tôi cũng chọn phần như thế, còn cái phần cơm thịt bò này có ngon hay , tôi lại hoàn toàn có cảm giác gì, chỉ biết rằng tôi ăn chén cơm kèm theo thức ăn, sau đó, tự nhiên cảm thấy no luôn.

      là ăn đủ rồi hả?”.

      "Đủ rồi mà."

      “Em đừng có khách sáo với đấy nhé.”

      khách sáo, là em ăn nổi nữa...”

      Tôi ấp úng mở miệng, trong lòng chỉ có cảm giác, đó chính là xấu hổ chết được. Hãy nhìn xem tôi để lại ấn tượng gì cho người ta? đĩa rau cái bẹ xào, chén trứng chưng, chén canh, còn có chén cơm thêm, nếu như là La Lợi, ăn hết nửa là giỏi lắm rồi, còn tôi lại đủ ăn!

      “Thế... Có cần chọn gì uống ?”.

      , cần đâu ạ.”

      lưu Thụy Căn nhìn tôi, tôi mắc cỡ nhìn chằm chằm vào cái bàn, giống như muốn nghiên cứu ra kiểu hoa văn mới cái mặt bàn bóng loáng đó. Giờ này phút này, tôi chỉ hy vọng mình có sức mạnh siêu nhiên nào đó, để có thể quay về quá khứ, cần nhiều, chỉ cần quay lại nửa tháng trước là được rồi. Lúc đó tôi nhất định phong cái miệng mình lại, cho dù để lại ấn tượng tham ăn cho người đàn ông này, cũng tuyệt đối đế lại ấn tượng tham ăn uống như thế!

      Đúng vào lúc tôi suy nghĩ đó, Lưu Thụy Căn lại tiếp: “Bánh trứng ở đây ngon lắm...”

      là em ăn nối nữa đâu.”

      “Có thể cầm về nhà, ngày mai ăn.”

      Tôi thề, mặt của tôi đỏ rực lên rồi, tuyệt đối là đỏ lên rồi, mặc dù tôi nhìn thấy, nhưng nhất định bây giờ đẹp như cái đít khí rồi. Mặc dù từ trước đến nay tôi chưa từng cảm thấy cái việc lợi dụng người khác là chuyện gì to tát lắm - cho dù bị coi là việc làm có đạo đức, người có tính cách này cũng phải chỉ mình tôi mà thôi. Tại sao trong nhà vệ sinh công cộng của đất nước chúng ta treo sẵn giấy vệ sinh? Thực ra trước đây có treo, nhưng mà treo nhiều bao nhiêu, cũng đủ để bù đắp được cái tính hay chôm chỉa nơi công cộng mang về nhà của người dân!

      chút giấy vệ sinh mà mọi người còn muốn lợi dụng, huống chi là việc tôi muốn lợi dụng về mấy khoản ăn uống?

      Ái chà chà, xem tôi vừa đưa ra cái ví dụ gì thế nhỉ! tóm lại, trước đây bất kể là ăn hay là uống hay là chôm chỉa, sắc mặt tôi hề thay đổi, trái tim tôi hề đập nhanh, giống như cây ngay sợ chết đứng vậy, còn bây giờ, chỉ tha thiết mong có lỗ nẻ nào đó dưới đất mà chui xuống cho rồi.

      ... cần nữa đâu.”

      “Hay là cứ gọi mấy cái ? Ừm, lấy mấy cái ?”.

      hối tôi như vậy, những lời từ chối của tôi thể nào ra được nữa, tôi suy nghĩ lúc, : “Thế bữa cơm này để em mời cho.”

      nhíu mày lại, tôi để cho mở miệng: “ cứ xem như cho em bù đắp tội lỗi được , nếu như mời, em cảm thấy trong lòng bất an lắm.”

      nhìn tôi, sau đó thở dài: “Thôi được, lần này em mời , có điều, lần sau được giành trả tiền với nữa đâu đấy.”

      Tôi kinh ngạc nhìn , : “ là đàn ông, phải chi nhiều hơn chút chứ.”

      Tôi có thể cảm nhận được cái miệng tôi há to ra, những lời như thế này, đọc ở trong sách rồi, xem phim truyền hình, phim điện ảnh cũng từng nghe thấy, nhưng ở trong thực tế... Rất ít khi gặp nha! Mặc dù bình thường tôi tiếp xúc với ít đàn ông, nhưng đa phần đều để liên hệ giúp người khác. Mấy người đó cũng mời tôi ăn cơm, đương nhiên cũng những lời như vậy, còn có những hơi keo kiệt, chừng còn nửa đùa nửa để phụ -mời. Những người có quan hệ mật thiết với tôi cũng chỉ có - mình Hai mà thôi, khi hai chúng tôi với nhau số lần hai trả tiền là nhiều hơn , nhưng mà cũng như vậy. Ngược lại, thường xuyên thầm với tôi: “Hoàng Phiêu Phiêu ơi, mỗi ngày em đều ăn của , uống của , cớ sao lại vẫn cứ ngược đãi như thế hở? Cái đó mua cho em, được chưa? Nhưng mà em cũng để cho ăn chút mà...”

      Giống như thế đó, đương nhiên tôi biết Hai đùa với tôi, đương nhiên tôi cũng biết rằng nhường cho tôi. Nhưng biết biết vậy thôi, mà khi người đàn ông như vậy với tôi...

      Tôi biết làm cách nào để có thể hình dung cảm giác lúc này, ràng duy nhất chính là, Lưu Thụy Căn, ngay giây phút này, trong mắt tôi, rất chi là nam tính!

      Tôi biết, lại có người muốn tôi hay lợi dụng rồi, nhưng vào giây phút này, tôi có suy nghĩ đó. Bữa cơm này ít nhất cũng phải trăm đồng, lúc nãy taxi qua đây cũng tốn mất hai mươi đồng, hai khoản này cộng lại với nhau, cao gấp bốn lần chi phí hàng ngày của tôi rồi, nhưng là, tôi chẳng hề có cảm giác xót xa. Cho dù sau này để tôi mời Lưu Thụy Căn thêm bữa, hai bữa, ba bữa... sau đó nữa tôi biết, nhưng mà giờ này phút này, tôi hề để ý đến.

      phải tiền, mà là cảm giác, vào lúc này đây, bạn cảm thấy người đàn ông này đáng tin là thế, thiết thực là thế, đáng để cho bạn dựa vào là thế...

      Tôi nhìn , nhất thời biết gì, Lưu Thụy Căn cười:

      “Như vậy là đồng ý rồi nhé.”

      cười híp mắt lại, khóe môi hơi nhướn lên, não tôi như bị chạm phải cái gì đó, buột miệng hỏi thẳng: “Rốt cuộc là thích em ở điểm nào chứ?”.

      Tôi ngất, bây giờ nhà văn viết bài cũng bị thẩm duyệt nữa ư???!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :