1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kỵ sĩ hoang tưởng dạ - Vivibear

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42: Vương hậu tương lai của Arthur

      Lâm Linh có chút dám tin nhìn về phía trước, mái tóc vàng của thiếu niên như tỏa ánh sáng ra xung quanh, xuyên qua những đóa hoa cẩm tú phủ kín bốn phía, thong thả bước tới chỗ nàng. Trong chớp mắt, ngàn hoa vạn vật như ngưng đọng lại, bừng tỉnh như ảo giác. Bốn phía chung quanh như nghe được tiếng gì cả, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh.

      Phía sau đột nhiên cửa lớn bị đẩy ra…… ngoài cửa xuất bóng dáng màu tím khiến mọi người chú ý.

      Cả đại điện yên tĩnh, ngay cả những người nhạc công cũng quên luôn cả việc gảy đàn.

      quý tộc trước mắt này có vẻ đẹp từ nào có thể miêu tả được, nàng mặc bộ váy màu tím đơn giản dài chấm đất, người cũng có bất cứ món trang sức rườm rà nào mà chỉ cài bên tai loạt những viên bảo thạch hình đóa hồng trắng li ti quấn quanh. Nàng lẳng lặng đứng giữa mảnh ồn ào, tuyệt trần thoát tục, yểu điệu như tiên, mang theo chút khói lửa bụi trần, tựa như nữ thần trong rừng, tựa như ảo mộng.

      Nam tử đứng bên người nàng tươi cười mở miệng:“Bệ hạ, ca ca tốt của ta, xem ta mang ai đến này? Đứa cháu tuyệt vời nữ tử nào thế gian này có thể sánh bằng, chính là –”:”

      Quốc vương ở ngai vàng mỉm cười, cắt đứt lời của ,“Hóa ra là công chúa của Camland quốc, quả nhiên xinh đẹp như trong lời đồn. Hoan nghênh con đến đây, công chúa.” Vừa ông vừa chuyển mắt sang Arthur,“Arthur, con ta, con làm quen với vị công chúa này .”

      Arthur vẫn đứng yên bước bước nào, để vị công chúa kia thong thả tới trước mặt , khuỵu gối xuống đúng chuẩn lễ tiết của hoàng cung, mỉm cười:“Arthur điện hạ, biết ta có vinh hạnh được cùng ngài nhảy điệu nhảy đầu tiên ?” Nàng rũ mi nhìn chằm chằm,“Cự tuyệt lời mời của nữ tử hình như phải là hành vi đúng đắn của kỵ sĩ. Hơn nữa chắc ngài cũng để ta mất mặt trước bàn dân thiên hạ chứ nhỉ?”

      Arthur khẽ gật đầu, ưu nhã hành lễ vươn tay phải:“Xin mời công chúa điện hạ.”

      nhạc chậm rãi vang lên, cánh tay thon dài của Arthur nắm lấy vòng eo thon gọn của công chúa, đưa công chúa bay múa như chú bướm. Công chúa cũng thua vương tử, lúc nàng xoay người khiêu vũ làm chiếc váy dài nhàng bay múa, tỏa ra ánh sáng nhàng quanh quẩn quanh hào quang của .

      Những phu nhân tiểu thư đứng ở hai bên ngừng ca ngợi bọn họ đôi ngọc bích, tiếng kinh ngạc cảm thán lúc nào cũng vang lên trong đại sảnh, mọi người thể nào bỏ qua bài nhảy tuyệt vời này. Bọn họ vừa giơ tay vòng qua đầu liền tỏa ra khí chất ưu nhã khiến cho mọi người cảm phục. Bao nhiêu phu nhân hâm mộ nhìn Arthur khiêu vũ với công chúa, ánh mắt đan lại như lưới bao trùm lên hai người bọn họ.

      Nhìn hồi, đôi mắt Lâm Linh đột nhiên cảm thấy khô khốc, giống như con ốc sên cẩn thận bò lên lớp xi măng cứng rắn, lập tức đau nhói chui tọt lại vào trong vỏ.

      và nàng ấy mới chân chính là vương tử cùng công chúa…… Mà mình và vĩnh viễn có bức tường vô hình bao quanh, chỉ có thể đứng ngoài bức tường mà nhìn từ xa, thể chạm đến, cũng thể nghĩ đến.

      “Kỹ thuật khiêu vũ tuyệt vời,” Gawain biết từ khi nào đứng ở bên cạnh nàng,“Danh tiếng này lan truyền khắp cả England và các nước láng giềng lân cận, từng nghe qua bài thơ ca ngợi vẻ đẹp của nàng chưa?”

      đợi Lâm Linh trả lời, nhàng đọc lên:

      “Nàng có thể điều khiển được chim đại bàng,

      Nàng tinh thông tất cả các loại trò chơi và đánh cờ,

      Nàng thao thao bất tuyệt những bài thơ lãng mạn từ thời cổ, giọng hát êm tai.

      Thượng Đế ban cho nàng dung nhan xinh đẹp như thế

      Thượng Đế cho nàng những gì đẹp nhất của loài người,

      Nàng là ánh sáng chiếu sáng cả thế gian,

      Nàng hoàn mỹ vô khuyết,

      Gặp nàng rồi ngươi mới biết được cái gì là thập phần hoàn mỹ thế gian.”

      “Gặp nàng rồi ngươi mới biết được cái gì là thập phần hoàn mỹ thế gian……” Lâm Linh giọng lặp lại lần, muốn hoàn mĩ vô khuyết như vậy, quả thực đối với nàng là nhiệm vụ bất khả thi.

      “Ta thấy người có thể xứng đôi với điện hạ cũng chỉ có thể là công chúa Guinevere này thôi.”

      Nghe thấy lời làm nàng khiếp sợ ngẩn đầu,“Ngươi gọi nàng là gì?”

      “Guinevere.”

      Guinevere…… ra nàng chính là Guinevere. Lâm Linh kinh ngạc đứng im, đến giờ nàng tựa hồ quên mình vô tình đọc qua đoạn lịch sử…… biết tại sao, trong lòng nàng luôn cảm thấy buồn bực đau nhói, trong người có cảm giác hoảng hốt , đầu óc trống rỗng, gì cũng nghĩ được.

      Guinevere — Vương hậu tương lai của Arthur vương cuối cùng xuất .

      “Mặc dù nàng rất mỹ lệ, bất quá ta cũng rất có hứng thú với mắt đen tóc đen nha.” Gawain vẫn quên chớp lấy thời cơ thể hảo cảm của mình với Lâm Linh.

      Lâm Linh kéo kéo khóe miệng, sâu hít hơi, tự nhắc lại với lòng mình, tất cả cũng chỉ là trò chơi mà thôi, vô luận là Arthur hay Guinevere, tất cả đều chỉ là hư ảo. Nhưng biết tại sao trong lòng vẫn có nỗi buồn man mác? Nàng lắc mạnh đầu, đừng suy nghĩ nhiều nữa.

      Như được ảnh hưởng của Arthur, ngày càng có nhiều thanh niên quý tộc cùng tham gia khiêu vũ. thanh vui vẻ, bóng người bay bay, đại điện nơi nào cũng có những cặp đôi nam nữ khiêu vũ, cơ hồ như muốn đem Guinevere và Arthur bao lại bên trong. Động tác nhảy múa của mọi người ngừng lượn lờ qua lại làm cho người ta cảm thấy hoa mắt lên.

      Lúc vũ điệu sắp kết thúc, chợt công chúa Guinevere thất thanh tiếng hét lên:“Bảo thạch của ta!”

      Mọi người đồng thời ngưng lại bước nhảy, Lâm Linh cũng theo mọi người nhìn lại, Guinevere lấy tay sờ vào nơi cài chuỗi bảo thạch hoa quý giá kiều diễm cánh mà bay.

      “Chẳng lẽ là rơi mặt đất?” Có người kinh ngạc hỏi.

      “Vậy mọi người cùng tìm mặt đất xem có !” người cầm lên ngọn nến trong tay lập tức bắt đầu tìm kiếm. Mọi người vừa nghe thấy thế cũng ba chân bốn cẳng cầm nến lên tìm kiếm mọi ngọc ngách

      Qua hồi lâu mà mọi người vẫn chưa tìm được bảo thạch ở nơi nào, những giọt nến chảy ra dính đầy ra cả sàn và bàn, tạo thành mớ hỗn loạn.

      “Phụ thân, trang sức của công chúa là món bảo vật có giá trị liên thành, ta thấy khả năng bị trộm là cao nhất. Hơn nữa, rất có khả năng mới vừa rồi khiêu vũ có người trộm mất, bởi vì chỉ có thể nháy mắt ngang qua công chúa mới có dịp trộm .” Arthur tiến lên từng bước, cất cao giọng ,“Nếu như là bị trộm, chắc chắn tên trộm còn ở nơi này, và bảo thạch chắc cũng người của . Hãy cho vệ binh canh gác nơi này, trước khi được lục soát ai có thể rời .”

      Quốc vương trầm ngâm lát,“Ân, vậy cũng tốt. Vì trong sạch của mọi người, cũng chỉ có thể ủy khuất các ngươi. Như vậy , ta lục soát các vị nam sĩ, còn vương hậu phụ trách lục soát những vị nữ sĩ, như thế các ngươi có ý kiến gì .”

      “Quốc vương và vương hậu thân phận tôn quý, đây là vinh hạnh của chúng ta.” Lập tức có ít kẻ nịnh nọt phụ họa.

      “Vậy quyết đinh thế .”

      Lục đục tới tận nửa đêm mới lục soát hết đám người quan khách, nhưng ai mang người bảo thạch hoa cả. Trong đại điện cũng bị lật tung lên hết rồi nhưng vẫn thể tìm được vật bị mất.

      Guinevere lo lắng thấp giọng :“Đây là kỷ vật mẫu hậu để lại cho ta, sớm biết thế này ta đeo nó.”

      Thứ quý giá thế lại mang ra cắm ở đầu, mất cũng đáng lắm. Lâm Linh đứng ở bên thầm nghĩ, nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn quét qua quté lại ở mặt đất. Trong đầu đột nhiên nhớ tới bộ phim hoạt hình trinh thám lúc trước mình từng xem, nếu mà có Connan ở chỗ này nhất định có thể tìm ra thủ phạm rồi……

      Nếu như theo lời Arthur mà kẻ trộm vẫn còn ở chỗ này, nhưng bảo thạch rốt cùng nằm ở chỗ nào?

      Nghĩ tới đây, nàng khẽ nhích tới bên người Khải, chậm rãi hỏi:“Này, cậu có biết món trang sức đó có gì đặc biệt ?”

      “A, đó là bảo vật của Camland quốc, nghe mỗi đóa hoa hồng có thể tách ra được từng phần, có thể tự do đeo theo ý thích của mình.” Khải vẫn quên hỏi thêm câu,“Mấy người vừa rồi mời khiêu vũ thế nào? Có thấy hợp ý ?

      Lâm Linh trả lời , trong đầu miên man phân tích câu kia,“…Nghe mỗi đóa hoa hồng có thể tách ra được từng phần, có thể tự do đeo theo ý thích của mình.” Đột nhiên mắt nàng sáng ngời, nếu như tách từng đóa hoa hồng ra thành từng mẩu như ngón tay cái có thể dễ giấu hơn, nhưng vẫn đề là có thể được giấu ở đâu mà lại để cho mọi người phát ra đây?

      Nàng đánh giá lại đại điện từ xuống dưới, trong đầu có dấu chấm hỏi to.

      “A –” Đúng lúc đó vị phu nhân “rầm” tiếng ngã mặt đất, lập tức có kỵ sĩ tiến lên đỡ nàng dậy. Phu nhân kéo xuống mặt nạ của mình, tức giận ,“ mặt đất toàn là sáp nến, phải mau lau sạch mới đúng.”

      Lâm Linh theo ánh mắt nàng nhìn lại thấy mặt đất loan lỗ bãi đầy sáp nến, chắc là vết tích của việc tìm kiếm bảo thạch vừa rồi, trong lòng khẽ động chút. Nàng sâu hít hơi, bắt chước như mấy người thám tử, tua lại từ đầu tới cuối việc như bộ phim. Bang! Nàng đột nhiên nghĩ ra nơi!

      Đúng lúc đó vị phu nhân kia :“Bệ hạ, nếu lục soát kỹ càng hết tất cả những người ở đây mà vẫn tìm thấy bảo thạch, lại còn khiến ta thành ra cái bộ dạng như thế này, ngài có thể cho phép ta cáo lui trước được ?”:

      Quốc vương suy nghĩ chút, liền gật đầu:“Nam tước phu nhân Fodas , ngươi có thể ra về trước.”

      Ông vừa dứt lời mấy quan khách khác cũng bắt đầu xin phép rời . Dưới tình huống này vũ hội cũng thể tiếp tục nổi nữa, hơn nữa đại điện bây giờ cũng thành mảnh hỗn độn.

      “Chờ chút, quốc vương bệ hạ!” giọng dõng dạc phát ra từ trong góc, mọi người tò mò nhìn về phía nguồn gốc của giọng kia, kinh ngạc phát người vừa mới lên tiếng là phương Đông tóc đen mắt đen kia.

      “A, Thượng Đế, Cổ lại muốn náo loạn cái gì nữa đây?” Khải bất đắc dĩ vuốt vuốt khóe mắt.

      Arthur nhíu nhíu mày, nhưng cũng lời nào.

      Quốc vương cũng hơi kinh ngạc mở miệng:“Sao vậy? Lâm Linh?”

      “Bệ hạ, ta nghĩ ta biết bảo thạch giấu ở chỗ nào.” Lâm Linh nhìn lượt những người xung quanh,“Nhưng trước tiên xin ngài đừng để cho bất cứ người nào rời .”

      Cái đề nghị này thể khiến cho người ta nghe theo. đoàn phu nhân tiểu thư bắt đầu nhìn Lâm Linh với ánh mắt khinh thường. Đối với các nàng đây chính là miệt thị.

      “Thân phận của nàng là gì mà lại có thể cầu chúng ta như vậy?”

      đứa con vô giáo dục……”

      Những thanh ghê tởm huyên náo của nữ nhân vang lên…… Lâm Linh kiên nhẫn kiềm nén cảm xúc, thầm nhe răng trợn mắt. Hít đều, hít sâu vào, nhịn, nhất định phải nhẫn nại…… Mọi người nhìn vào bóng dáng xíu ở giữa bằng ánh mắt u ám đầy oán khí, đầu mơ hồ còn có hai cái sừng quỷ……

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43: Bảo thạch bị mất trộm

      “Vậy làm theo lời của Lâm Linh , tất cả mọi người ai được phép rời khỏi chỗ này.” Quốc vương sắc mặt trầm tĩnh mang theo vài phần chờ đợi,“Lâm Linh, xem bảo thạch ở đâu?”

      Lâm Linh gật gật đầu:“Bệ hạ, nếu như ta đoán nhầm, những viên bảo thạch hẳn là được giấu trong sáp nến, hơn nữa, còn là sáp nến ở dưới gầm bàn đằng kia.”

      Quốc vương lập tức sai vệ binh dò tìm viên ngọc theo lời Lâm Linh, quả nhiên ở góc của chiếc bàn dài họ tìm thấy được vài khối bảo thạch màu trắng đánh cắp.

      Mọi người chấn động, quốc vương có chút tò mò hỏi nàng:“Làm thế nào biết?”

      Lúc này Lâm Linh có chút dương dương tự đắc, vươn tay quơ quơ,“Mây mù thường che ánh mặt trời, chân tướng thường được giấu ở nơi thích hợp. Nếu như phải vừa rồi được nam tước phu nhân nhắc nhở, tôi cũng nghĩ rằng viên đá được giấu ở trong sáp nến. Tên trộm muốn viên bảo thạch bị giẫm lên hay phát đương nhiên chọn nơi an toàn và bí mật, và ở nơi này dưới gầm bàn phải là chỗ an toàn nhất sao? Như vậy tên trộm chỉ cần chờ sau khi được lục soát xong, gây ra hỗn loạn rồi lấy viên bảo thạch là được.” Lâm Linh còn bổ sung thêm câu,“Cho nên , chân tướng chỉ có !”

      Ha ha, bình thường xem phim hoạt hình cũng loạn giống như vầy

      “Vậy ai là người ăn trộm bảo thạch?” Quốc vương chuyển mắt nhìn về phía nam tước phu nhân.

      Nam tước phu nhân sắc mặt tái nhợt, lắp bắp :“Bệ hạ, phải ta, vừa nãy biết có ai đó đẩy ta khiến ta té nhào mặt đất, mới mới phải về.”

      phải nam tước phu nhân.” Lâm Linh cười ,“Tôi muốn hỏi mọi người chút, mọi người còn nhớ ai là người đầu tiên đề nghị cầm nến tìm bảo thạch ?”

      Mọi người rơi vào mảnh trầm mặc, đột nhiên có giọng thốt lên:“Là bá tước phu nhân Lai Tư!”

      Lời nàng vừa dứt, ánh mắt mọi người đều tập trung vào người bá tước phu nhân Lai Tư. Đó là vị phu nhân thoạt nhìn nhu mì xinh đẹp, dáng vẻ cao quý, giống như là kẻ trộm.

      “A, vậy là bá tước phu nhân Lai Tư là người trộm bảo thạch. Ngài nhất định là nhân lúc khiêu vũ lấy trộm bảo thạch , biết trước có khả năng bị lục soát nên tách viên bảo thạch ra, cố ý dùng ngọn nến tìm kiếm cơ hội giấu nó vào trong sáp nến dưới gầm bàn, sau đó chờ đến lúc lục soát xong xô ngã nam tước phu nhân, nhân lúc hỗn loạn thần biết quỷ hay lấy bảo thạch rời . Có đúng hay ?” Lâm Linh tim đập “thình thịch” lớn.

      Nhưng bá tước phu nhân lại mỉm cười:“Quả ta đúng là người đầu tiên cầm, nhưng chỉ là nhất thời nóng lòng muốn tìm ra được bảo thạch. Đường đường là bá tước phu nhân cao quý như ta sao lại có thể làm ra chuyện vô sỉ này chứ?”

      A? Tim Lâm Linh đánh “bịch” cái, nguy rồi, có chứng cớ a. Đúng rồi đúng rồi, chẳng phải ở trong hoạt hình tội phạm lúc đầu cũng có chống cự chút rồi mới thừa nhận đó sao?

      A a! Làm thế nào để cho bá tước phu nhân ngoan ngoãn khai nhận đây.

      Connan, cứu mạng a!

      Arthur kêu vệ binh đưa bảo thạch cho xem, sau đó lại gần công chúa Guinevere, giọng bên tai nàng cái gì đó.

      Sau khi nghe công chúa xong, trong mắt Arthur xẹt qua tia ý cười, chậm rãi tới trước mặt bá tước phu nhân , bình tĩnh :“Bá tước phu nhân, nếu ngài ngại có thể để cho vương hậu lục soát người thêm lần nữa ?”

      Bá tước phu nhân sắc mặt khẽ biến:“Arthur điện hạ, nếu ta nhớ lầm ngài ấy lục soát qua lần rồi. Vương hậu có thể làm chứng ta hoàn toàn có vấn đề.”

      Arthur nhướng nhướng mày:“Mới vừa rồi có vấn đề, nhưng giờ chưa chắc.” Ánh mắt của trong nháy mắt trở nên sắc bén,“Thế nào, bá tước phu nhân, ngài dám sao?

      “Ta…… Ta có cái gì mà dám.” Bá tước phu nhân mặc dù vẫn cố gắng duy trì bộ dáng trấn tĩnh, nhưng sắc mặt ràng càng ngày càng trắng.

      “Bảo thạch của công chúa có tổng cộng năm mẩu, giờ nơi này có bốn mẩu. Bá tước phu nhân, chắc là lúc nãy ngài nhặt bảo thạch lên Lâm Linh hô lớn, tay vẫn chưa kịp giấu . Cho nên,” Arthur lạnh lùng nhìn nàng,“ viên bảo thạch còn lại, chắc là bị ngài tiện tay giấu nơi nào rồi, thứ quý giá như vậy, nếu ta đoán sai chắc là ở người……”

      “Được rồi được rồi, cần lục soát nữa đâu.” Bá tước phu nhân vô lực co quắp ngồi phịch xuống ghế,“Là ta, là ta nhất thời đố kị, nên mới……”

      Bá tước phu nhân nhanh chóng bị vệ binh dẫn xuống, Lâm Linh lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người .

      Quốc vương khen ngợi nhìn nàng, trầm giọng :“ hổ là người bên cạnh Arthur, trẻ, xem muốn phần thưởng là gì?”

      Mấy quý tộc chung quanh thấy quốc vương ưu ái Lâm Linh hơn, lập tức chớp thời cơ mở lời nịnh nọt.

      Lâm Linh đứng thu lu trong góc, có chút quen khi mình bị biến thành tiêu điểm, nhưng lời ca ngợi này làm nàng có chút lâng lâng. Nhưng thú là nếu lần này mà có Arthur đỡ, nàng biết nên làm như thế nào. Nghĩ tới đây, nàng hướng ánh mắt cảm kích về phía Arthur, ánh mắt của cũng nhìn về phía nàng, nhưng mặt lại viết mấy chữ to, nữ - nhân – ngốc!

      Lâm Linh tức giận lập tức nghiêng đầu với quốc vương:“Bệ hạ, tôi cần được thưởng gì đâu, tôi chỉ muốn dạo hoa viên chút thôi!”

      Nàng rời khỏi đại điện nên chú ý tới có đôi mắt thâm thúy vững vàng nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt lạnh lẽo như băng chớp động tia khó nắm bắt.

      Buổi vũ hội buổi tối vẫn chưa hết đâu.

      Bầu trời đêm như tấm vải gấm hoa lệ, rải rác đầy sao ở khắp nơi như những viên kim cương nền trời đêm tối, xa xăm như chỉ thuộc về những con người đơn. Lâm Linh giống như cũng trở thành phần trong đó, lúc này nàng chẳng còn giữ tư thế thục nữ nữa, ngồi lên chiếc ghế trong góc hoa viên miên man suy nghĩ.

      Dù sao mấy người ở trong đại điện đó cũng đến đây.

      Cái tên Arthur kia thậm chí còn cho nàng được ánh mắt khích lệ, chẳng lẽ mình như vậy bộ khiến chán ghét lắm sao? ngẫu nhiên tùy hứng ôn nhu như sớm nở tối tàn rốt cuộc là vì cái gì? Vì nàng chỉ là người tương lai giúp đỡ sao?

      Vô luận mình có cố gắng như thế nào cũng hài lòng.

      Rốt cuộc phải làm thế nào mới có đủ tư cách đứng bên cạnh đây?

      Nghĩ tới đây, nàng phục hừ tiếng, tự nhủ:“Ta quan tâm ta quan tâm, ta đây muốn trở về!”

      Vừa dứt lời nàng chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, tóc gáy nàng lập tức dựng đứng, tính xoay người lại xem đó là ai, ngờ đứng dậy nhanh quá, “ầm” tiếng ngã mặt đất.

      Mặt trăng nhàng rắc ánh sáng ấm áp nhu hòa lên vạn vật trong hoa viên. Dưới ánh trăng, vị kỵ sĩ mang mặt nạ màu đen kia ánh lên loại khí phách vương giả tôn quý. Mái tóc màu đen dài quá vai hoa lệ xinh đẹp bay bay trong gió .

      “Sao mỗi lần gặp là lại gấp gáp như vậy thế?” Giọng lúc này trầm thấp hơi rượu, như độc mị từ dưới đáy biển sâu, rực rỡ như ánh trăng và những ngôi sao bầu trời đêm

      Bạc, đôi mắt – màu bạc!

      Lâm Linh nhìn kỵ sĩ áo đen, miệng há to đủ để nhét nguyên quả trứng gà, nhan sắc đó, ánh mắt đó…… Trước mắt nàng dần tái lại cái cảnh ở mặt đất trong phòng rượu lúc đó, lắp bắp :“Ngươi…… Ngươi…… Lucifer?"

      Đôi mắt màu bạc của thoáng qua tia cười:“ ra còn nhớ ta.”

      Bốp! Lâm Linh cảm thấy như bị đại chùy đánh n cái lên đỉnh đầu, chẳng trách nàng lại có cảm giác quen thuộc như vậy, chả trách cảm thấy giọng của quá đỗi quen thuộc như vậy, tại sao lại đụng ở chỗ này a!

      “Ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Nàng lấy tay chống lên mặt đất định đứng dậy.

      “Ta sao? Ta được quốc vương mời đến.” nhàng khom thắt lưng xuống , thuận tay đem nàng bế lên, ý vị thâm trường nhìn nàng ,“ ngờ lại có thể gặp ở đây. xem ta nên làm thế nào để báo đáp đây? Ân nhân cứu mạng của ta?

      Lâm Linh bỗng dưng bị ôm lấy, gương mặt sớm hồng tới tận cổ, giương mắt nhìn , ánh trăng trong đôi mắt màu bạc của lấp lánh bay múa, phảng phất như muốn quét cái hút hết toàn bộ năng lượng bên ngoài.

      Đầu của nàng trận mơ hồ, động đậy được nửa điểm trong cái tình huống mị hoặc bẫy rập này.

      khí mờ ảo cực nóng như gió xoáy, lượn lờ tràn ngập bốn phía xung quanh, gian yên tĩnh mà quỷ dị, tựa hồ như chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn trong lòng.

      “Ta, ta cần ngươi báo đáp, mau buông ta xuống.” Nàng vất vả giãy dụa thoát ra từ trong cõi mộng, cố gắng để mình bị tên này dụ hoặc.

      như vậy,” ngược lại nắm chặt cánh tay nàng, đôi môi dưới mặt nạ nở nụ cười bí hiểm,“Ta có vinh hạnh được mời nhảy điệu ?”

      “Vậy, vậy trước tiên ngươi buông ta xuống ?” Bị ánh mắt xuyên thấu của nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng Lâm Linh đột nhiên có cỗ sợ hãi . Trực giác cho thấy tên nam nhân này rất có những khí chất đặc biệt của kẻ phản diện, nên tiếp xúc gần hơn. Ôi, sớm biết thế này nàng chẳng tự rước phiền toái vào mình đâu.

      Bất quá lúc trước phải là bị người ta đuổi giết sao? Sao bây giờ lại quang minh chính đại xuất trong cung?

      “Nàng là – bạn nhảy của ta.” Phía sau đột nhiên truyền đến giọng quen thuộc, Lâm Linh kinh ngạc nhìn sang thấy Arthur khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người dựa vào bức tường đằng sau, màu vàng mặt nạ che vẻ mặt của , nhưng mơ hồ có thể thấy mím chặt môi.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44: Thân phận của hắc y kỵ sĩ

      Nghe được giọng của Arthur, bên môi hắc y kỵ sĩ cong lên tia quỷ dị.

      “Vậy đáng tiếc .” nhàng buông Lâm Linh xuống , đột nhiên vừa vừa nghĩ tới điều gì, khom lưng thấp giọng bên tai nàng,“Tiểu nương, ngày nào đó, hối hận cứu ta .”

      Trong nháy mắt lúc thoáng qua Arthur, Lâm Linh cảm giác được có gì đó quỷ dị, cảm giác như ánh sáng và bóng tối mãnh liệt va chạm vào nhau, như muốn khiến cho những bức tường đá xung quanh hoa viên run rẩy rơi xuống …… Cho đến khi Arthur đến trước mặt nàng, cốc cái mạnh lên đầu, nàng mới kịp định thần lại tất cả chỉ là ảo giác..

      “Ô oa! Cậu nặng tay quá vậy!” Nàng ủy khuất ôm đầu mình xoa xoa, rốt cuộc nàng đắc tội gì với tên thô lỗ này a!

      “Vũ hội bắt đầu lại rồi, nhảy sao?” làm bộ như có việc gì ngồi xuống bên người nàng.

      !” Nàng lắc đầu,“Ta muốn bị mất mặt!”

      “Cho nên mới ở chỗ này trêu ong ghẹo bướm sao?” tà tà liếc nàng cái.

      “Này…… Người nào trêu ong ghẹo bướm?” Lâm Linh có chút tức giận,“Tôi thấy cậu mới là người trêu ong ghẹo bướm, cậu tới đây làm gì, trong đại điện còn có biết bao nhiêu mỹ nữ chờ cậu kìa, mới vừa rồi phải các người nhảy rất đẹp sao! Đừng đến đây gây chuyện với tôi nữa, phiền phức quá!”

      Quăng qua đống câu, nàng vốn tưởng rằng lại bị Arthur đập thêm cái nổ đom đóm mắt nữa lên đầu, ngờ lại chỉ hơi kinh ngạc, nở nụ cười đứng lên, hướng nàng làm cái lễ tiết hoàng gia, vươn tay của mình ra với nàng.

      “Làm gì vậy?” Nàng quen với Arthur phản ứng bạo lực.

      phải mới rồi sao? Ta mới là bạn nhảy của .” Khóe miệng của khẽ giương, trong đôi mắt lấp lánh ánh trăng.

      A? Tên kia uống lộn thuốc? Đây là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Lâm Linh, lập tức lắc đầu nguầy nguậy:“Tôi biết khiêu vũ!”

      biết học.” tựa hồ cũng kiên nhẫn, phát kéo nàng qua,“Nhảy ở chỗ này.”

      “Chỗ này?” Nàng mở to hai mắt.

      ôn nhu nở nụ cười:“Đúng, chỗ này.”

      thanh vui vẻ trong cung điện theo gió đêm bay tới, trong hoa viên nhàng thoang thoảng tỏa ra mùi hương hoa huệ ngào ngạt. Vài mảnh lá cây Tiêu Tiêu phiêu nhiên hạ xuống, cọ xát với mặt đất gẩy lên thanh vô cùng .

      Lâm Linh nửa ngờ nửa tin đặt tay mình lên lòng bàn tay của , mắt nhắm mắt mở bước lên.

      Ti — bên tai truyền đến tiếng hút khí lạnh của Arthur.

      “A, xin lỗi, tôi tôi biết khiêu vũ a……” Nàng lo lắng giải thích.

      “Trở lại!” cố gắng nhẫn nhịn.

      Vì vậy, cước, lại cước……

      “Ui!”`

      “Xin lỗi!”

      “Ai!”

      “Xin lỗi!”

      “Ui da!”

      “Xin lỗi ……”

      “Trở lại!” Arthur giống như sắp phát điên ……

      Lâm Linh cúi đầu nhìn, bị doạ đến nhảy dựng lên:“Cậu, chân của cậu……”

      Arthur theo hướng mắt nàng nhìn xuống, khuôn mặt lập tức méo xệch, trời ạ, cả cái chân bị giẫm mém thành cái – móng heo rồi…… Hít sâu vào, thở ra, hít sâu vào, thở ra…… Trấn tĩnh, trấn tĩnh, ngàn vạn lần được bùng nổ.

      chú ý cho ta, nếu ,” kiềm nén oán khí, bình tĩnh chỉ chỉ chân của mình,“Đây cũng là kết quả của !!”

      Lời đe dọa này quả nhiên hữu dụng, Lâm Linh lập tức hết sức chăm chú động tác dưới chân, dần dần , rốt cuộc cũng đuổi kịp nhịp chân của .

      Gió nhàng thổi, Arthur nhìn chăm chú vào Lâm Linh chú ý dưới chân, bàn tay bé trong tay nóng rực, như có đám lửa nóng bỏng thiêu đốt từ bên ngoài, thi thoảng còn đột nhiên run rẩy. Trong lòng bàn tay nhơ nhớp mồ hôi, khiến cho tay cũng ướt đẫm theo.

      thoải mái sao?” thấp giọng hỏi, tự chủ nắm chặt cánh tay kia.

      …… có gì, chỉ là, sợ lại giẫm phải chân cậu.” Nàng ấp a ấp úng trả lời.

      Vừa mới xong, đột nhiên tăng lực tay ôm lấy eo nàng, tay phải ôn nhu đặt lên gáy nàng, thân thể cao lớn của bao nàng ở trong, cho nàng cái thế giới ấm áp an toàn…… cỗ nhiệt lượng biết từ đâu chảy khắp toàn thân, hô hấp của nàng bắt đầu rối loạn, mông lung yếu ớt, giật mình mang theo hoảng hốt.

      Đầu nàng như ngừng hoạt động, cũng chẳng nghĩ được gì, toàn tâm toàn ý nhịp nhàng khiêu vũ…… giống như cánh bướm vờn quanh nhảy múa cánh hoa non nớt…… Tinh xảo như chuồn chuồn vờn quanh giọt nước lá sen…… nhàng hạt mưa xuân đọng lại đỉnh lá xanh ngắt……

      Cách đó xa, hầu tước Gawain đứng trước mặt vị phu nhân, lơ đãng rơi ánh mắt xuống khiêu vũ dưới ánh sao, miên man suy nghĩ rời mắt.

      “Hầu tước đại nhân, ngài nghĩ gì vậy?” Phu nhân kiều diễm dùng quạt che hờ đôi môi đỏ mọng dưới mặt nạ, cười yếu ớt hỏi.

      “A,” khẽ mỉm cười,“Ta nghĩ có nên dọn dẹp căn phòng cất giấu hàng sưu tập của ta .”

      Phu nhân tò mò mở to hai mắt:“Hầu tước đại nhân ngài lại muốn mua thêm vật phẩm về thưởng thức sao? biết lần này vật phẩm như thế nào nhỉ?”

      “Lần này sao?” vươn ngón tay thon dài khẽ vuốt lên mặt phu nhân,“Là người sống nha.”

      Phu nhân lập tức nở nụ cười khanh khách:“Hầu tước đại nhân ngài sao?”

      Gawain khẽ rũ mi mắt, hàng lông mi dài màu nâu rám nắng che bóng ma ở sâu bên trong, trong lòng lạnh lùng cười.

      Con người đều như vậy, ngươi dối tất cả mọi người lại tin là ; mà khi ngươi lại ai thèm tin.

      Bầu trời như biển đen rộng lớn mà tĩnh lặng, lập lòe mấy tia đom đóm vờn quanh cánh hoa, tóc dài ( Lâm Linh ấy) như như ở trong gió đêm, những sợi tóc như có như xẹt qua gò má thiếu niên, trong khí vẫn thoang thoảng từng đợt mùi hương hoa huệ, phảng phất tiếng hát xa vời làm vạn người say mê.

      khúc kết thúc, hơi buồn cười nhìn Lâm Linh vẫn còn ngẩn ngơ, lại muốn cốc lên đầu nàng thêm cái, đột nhiên xoay người ngắt xuống bông hoa huệ, thấp giọng :“Đóa hoa này nở ra cũng biết bay về nơi nào, cài lên đây .”

      Mùi hương hoa đậm đặc bay trong gió, khiến tâm trạng Lâm Linh có niềm vui sướng lời. Nhưng trong tích tắc nàng đột nhiên nhớ tới ý nghĩa của loài hoa huệ, đôi mắt chua xót, lồng ngực nhói đau, cúi người xuống tránh bàn tay của .

      Bàn tay kinh ngạc khựng lại trong khí, nụ cười mặt thoáng chốc đóng băng, nàng cái gì cũng , kéo váy chạy thục mạng về phía đại điện……

      Ý nghĩa của hoa huệ — niềm vui nguy hiểm .

      Đúng vậy, kết quả của niềm vui này là nằm bờ vực nguy hiểm. Nàng lại lần nữa, lại lần nữa nhắc nhở chính mình: Đây chỉ là trò chơi, tất cả, tất cả chỉ là hư ảo, tất cả đều tồn tại!

      Mặc Lâm, Arthur, Khải, Lancelot, tất cả, tất cả đều là những nhân vật được sắp đặt.

      Lúc trở lại đại điện cũng là lúc buổi vũ hội kết thúc. Quốc vương ngồi xuống ngai vàng, quét mắt qua bảo mọi người im lặng, cao giọng :“Các vị quan khách tôn quý, ra hôm nay ta còn mời thêm vị khách có thân phận vô cùng cao quý, ngài ấy chính là đại diện của Giáo Hoàng La Mã — công tước Duagloth .

      Lời quốc vương vừa dứt, mặt mọi người lộ ra thần sắc kỳ dị và sợ hãi, thầm với nhau.

      “Thượng Đế a, đây phải là hắc công tước trong lời đồn sao?”

      “Nghe là con riêng của Giáo Hoàng La Mã, thủ hạ của là đội quân ám kỵ sĩ giết người vô tung vô ảnh……”

      “Trời ạ, ta còn nghe thích nhất là dùng những dụng cụ tra tấn đáng sợ để hành hạ người khác. Hễ kẻ nào mà dám đối nghịch với nhận lấy kết cục rất bi thảm.”

      Lâm Linh đứng bên nghe thấy thế kinh hồn táng đảm, nàng thầm đoán thử xem rốt cục ai là hắc công tước bóng dáng quen thuộc màu đen chậm rãi tới bên cạnh quốc vương, nhàng tháo xuống mặt nạ mặt.

      Dưới mặt nạ là gương mặt vô cùng tuấn mỹ nhưng thập phần lãnh khốc, khuôn mặt lộ ra chút sát khí độc khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, như loài hoa độc dược nở rộ xinh đẹp chết người. Đôi mắt màu bạc mơ hồ lưu động vài phần tà khí, khiến kẻ nào nhìn vào trong đôi mắt đó đầu cảm thấy rét run.

      Đúng là !

      Thấy xuất làm đầu của Lâm Linh nhất thời rơi vào trạng thái chân , bên tai truyền đến tiếng cảm thán mơ hồ hỗn loạn của mấy vị phu nhân.

      “Thượng Đế a, chàng trai hoàn mỹ! Ta chưa bao giờ thấy vị nam tử nào đẹp đến thế!”

      “Nhìn kìa, đôi mắt là màu bạc đấy!”
      ngờ nam nhân ác ma trong truyền thuyết lại có dung mạo đến ngay cả thiên thần cũng phải ghen tỵ như vậy……”

      Công tước Duagloth hành lễ với các quan khách, khóe môi nhếch nụ cười lạnh nhạt sắc như dao. Nhưng trong đôi đồng tử xinh đẹp lại bắn ra luồng khí lạnh tương xứng với nụ cười môi, giống như kẻ trào phúng nhìn tất cả mọi người thế gian này, lại giống như Tinh Linh độc bị lạc đường……

      Nhìn tên nam nhân kia, trong lòng Lâm Linh dần dần cảm thấy bất an, cỗ cảm giác ấy cứ quanh quẩn trong lồng ngực cách nào giải tỏa.

      Đúng lúc này nàng rốt cuộc nhận ra được, cái gì đó thay đổi từ lúc nàng cứu tên nam nhân này.

      Con riêng của Giáo Hoàng La Mã, thân phận này định đoạt và Arthur sau này là kẻ địch.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45: Hắc công tước

      Buổi vũ hội long trọng rũ màn che, các quan khách bắt đầu ra về, công tước Duagloth muốn sớm trở về La Mã nên cũng rời trong đêm.

      Cung điện mới nãy còn ồn ào náo nhiệt nháy mắt chìm trong mảng im lặng.

      Arthur cùng phụ vương lời tạm biệt với công chúa, tính rời lại thấy ánh mắt phức tạp của ông nhìn :“Con ta, tối nay có thể ở lại cùng với ta ?

      có chút kinh ngạc, hơi do dự chút gật gật đầu.

      “Arthur, chẳng lẽ con tính tiễn công chúa à?” Vị nam nhân hộ tống công chúa, cũng là đệ đệ của quốc vương – công tước Joseph đột nhiên mở miệng.

      Công chúa Guinevere đợi Arthur trả lời, bật cười sang sảng:“Công tước Joseph, ta cũng còn nữa, đâu cần phải tiễn chứ.” Vừa nàng vừa kéo váy ưu nhã hành lễ với Arthur,“Arthur điện hạ, cáo từ. Nếu lần sau có dịp ngài tới Camland quốc, ta nhất định hết sức chiêu đãi ngài.”

      rồi nàng cũng quay sang hành lễ với công tước Joseph và quốc vương, thanh tao xoay người lên xe ngựa.

      “Bệ hạ, công chúa Guinevere này mỹ nhân hiếm thấy a.” Công tước Joseph thấy xe ngựa nàng xa, lẩm bẩm .

      Vương hậu đứng bên cạnh cũng khẽ gật đầu:“Đúng vậy, công chúa này tài mạo song toàn, tính tình phóng khoáng, hề có thói quen kệch cỡm của nữ quý tộc, quả rất hiếm có.”

      Quốc vương hơi nhíu nhíu mi, dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn công tước Joseph, nhưng cũng lời nào.

      Tiếp theo ánh mắt của ông đảo qua bên người Lâm Linh, vẫy vẫy tay với nàng:“Lâm Linh, lại đây.”

      Lâm Linh ngẩn người, Khải đứng phía sau kiềm chế được đẩy nàng tới:“Còn mau qua.”

      Nàng theo quán tính vọt tới trước mặt quốc vương, dưới chân lảo đảo cái mém ngã, quốc vương hoàn hảo đỡ lấy nàng. Nàng tức quay đầu trừng mắt Khải cái thấy bất đắc dĩ nhún vai:“ cẩn thận dùng quá sức.”

      “Ngại quá, thần cố ý.” Nàng vội vàng giải thích

      sao,” Quốc vương cười cười,“Được rồi, hôm nay nhờ mới có thể tìm được bảo thạch bị mất trộm, nên ta có thứ muốn tặng cho .” rồi ông lấy từ trong ngực áo ra chiếc hộp tinh xảo đưa cho Lâm Linh.

      Lâm Linh tiếp nhận cái hộp, mở ra nhìn vào bên trong, hóa ra là chiếc vòng cổ màu hổ phách.

      “Vòng cổ này là vật của mẫu hậu Arthur để lại, ta nghĩ nếu nàng còn sống chắc cũng phản đối việc ta đưa cho .”,

      Lời quốc vương khiến Lâm Linh hoảng sợ, nàng vội vàng đẩy chiếc hộp về lại tay quốc vương, lắc đầu liên tục:“ được, được, thứ quý giá thế này tôi thể nhận được.”

      Quốc vương nhìn Arthur vẫn im lặng từ nãy giờ, ánh mắt phức tạp thu hồi cái hộp: “Vậy ta cũng ép buộc .”

      “Vậy xin phép bệ hạ cho chúng tôi được cáo từ trước.” Khải tiến lên hành lễ, gật gật đầu với Arthur vài cái rồi kéo Lâm Linh lên xe ngựa.

      Lâm Linh ở xe ngựa quay đầu lại nhìn Arthur vài cái.

      Ánh trăng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt của như loại quang ảnh lờ mờ. Đôi mắt của bình tĩnh như nước hồ mùa xuân, tất cả tâm tình đều bị che dấu dưới đôi mắt lạnh lùng ấy, thể toát ra dù chỉ ít.

      cũng chỉ là nhân vật trong trò chơi! Lâm Linh tự nhắc lại bản thân mình, xoay người lại ngồi yên trong xe ngựa.

      Xe ngựa lộc cộc tiến vào khu rừng , ánh trăng sáng tỏ bao phủ cả rừng cây, như phủ lớp sa y lên vạn vật, hàng cây đại thụ núi phía xa như như .

      “Lâm Linh, hôm nay tôi nghe được ít thông tin thú vị nha, ha ha, có muốn nghe ? Chờ về tới lâu đài tôi kể ràng cho .” Khải vẫn còn ở trong trạng thái vô cùng hưng phấn, quên quay đầu ra ngoài cửa sổ hét lớn với Lancelot ở bên ngoài,“Còn có cậu nữa, Lancelot, tôi bỏ rơi cậu đâu!”

      Lâm Linh nghe tiếng bước chân con ngựa lảo đảo vài cái, nàng ló đầu ra ngoài cửa sổ, mái tóc bạc của cậu ấy dưới ánh trăng tỏa ra bốn phía, so với đom đóm dưới bầu trời đêm còn rực rỡ hơn. Nhưng vẻ mặt xám xịt rút gân đó hợp với tình cảnh chút nào ……

      Nàng cười thầm trong lòng, xem ra đệ nhất kỵ sĩ cũng bị chịu trận ít.

      biết công tước Joseph mang công chúa Guinevere tới là có ý gì?“Khải đột nhiên nghĩ tới điều gì,“Công tước Joseph kia tuy thân phận là đệ đệ của quốc vương, nhưng từ trước đến nay quan hệ của hai người luôn bất hòa, lần này sao lại nhiệt tình giới thiệu bạn cho Arthur nhỉ?”

      “Lần trước lúc quốc vương bệ hạ và chúng ta lâm vào ảo cảnh, bệ hạ có câu: “Nếu ta đoán sai hơn phân nửa chủ kiến này là của ”, đó là tới công tước Joseph sao?” Giọng trầm ấm của Lancelot theo gió bay vào xe ngựa.

      Lâm Linh bỗng dưng cũng nhớ tới lời kia, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, công tước Joseph này chẳng lẽ tương lai cũng thành mối trở ngại Arthur lên ngôi sao?

      Tuy nhiên còn có vị công tước khác làm cho nàng cảm thấy sợ hơn nhiều.

      “Khải, cậu có biết gì về công tước Duagloth kia ?”

      Lần đầu tiên Khải thấy Lâm Linh có hứng thú với mấy chuyện Bà Tám của , lập tức phấn khích đem toàn bộ những gì mình biết kể cho Lâm Linh nghe:“ hắc công tước sao? phải là nhân vật đơn giản đâu, mặc dù có thân phận là con riêng của Giáo Hoàng La Mã chống lưng, nhưng lại là người mà Giáo Hoàng sủng ái nhất, tám tuổi được thụ phong chức công tước, ngay cả hoàng đế La Mã cũng phải nể ba phần. Hơn nữa người này tâm cơ rất khó lường, nghe lúc trước cháu Giáo Hoàng muốn diệt trừ , ngờ những chạy thoát được mà còn sai ám kỵ sĩ dưới tay diệt cả nhà……”

      Lâm Linh nghe đến đố trong lòng giật thót cái. Chẳng lẽ lần trước bị thương là do bị cháu của Giáo Hoàng đuổi giết?

      Khải ngồi bên cạnh vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, nhưng nàng lại chẳng nghe lọt được chữ nào, não trong đầu tựa như bị biến thành miếng đậu hũ, ầm ầm hoảng hốt ngừng.

      Lúc này, xe ngựa công chúa Guinevere cũng chầm chậm xuyên qua cánh rừng về Camland quốc.

      “Công chúa điện hạ, ngờ lần này ngài lại đáp ứng cầu của công tước Joseph. Trước giờ ngài có bao giờ tham gia mấy loại tiệc tối như thế này đâu, chẳng lẽ là vì muốn xem thử vị Arthur điện hạ kia?” Thị nữ tùy thân Mira của công chúa cảm thái .

      “Ừm, xác thực là ta có chút tò mò với vị Arthur điện hạ này.” Guinevere cười cười,“ hơi khác so với tưởng tượng của ta, nhưng như thế lại càng khiến cho ta cảm thấy hứng thú.”

      “Nhưng……”?

      “Ta biết em muốn gì, Mira. Công tước Joseph giới thiệu ta với Arthur, đơn giản là vì ông ta muốn ta dùng nhan sắc để dụ dỗ , nếu như thành công, hứa sau khi lên ngôi quốc vương chống lưng cho Camland quốc. Tuy nhiên hình như ông ta quá xem thường Arthur rồi.”

      “Công chúa điện hạ, vậy người tính như thế nào?” Mira ngẩng đầu nhìn công chúa, chỉ thấy con ngươi trong suốt màu lam nhạt của nàng hơi lay động, đôi lông mi dài khẽ chớp, đôi thủy mâu từng vòng rung động, tỏa ra tia ánh sáng long lanh, xinh đẹp vô cùng.

      “Ta hợp tác với ông ta. Bởi vì,” Ánh mắt của công chúa ánh lên tia khó hiểu,“Người cuối cùng có thể lên được ngôi vua phải là ông ta, mà là Arthur.”

      “Công chúa……” Mira nhất thời biết nên cái gì, bởi vì từ trước đến nay, nàng nhìn ra được gì trong mắt công chúa.

      “Mira, ta muốn trở thành vương hậu của England.”

      Mặt trăng tỏa ra ánh sáng màu bạc, phảng phất như muốn bao phủ cả thế giới này trong màu bạc của nó.

      Sau khi Lâm Linh trở về lâu đài thấy Mặc Lâm ở đấy.

      Ánh nến trong phòng lập lòe chiếu sáng nụ cười lười biếng môi của . Đôi mắt của sáng ngời như chứa cả dải ngân hà trong đó. Sóng mắt của hơi chuyển làm cho cả dải ngân hà trong đó lưu động, khiến người khác say mê.

      Mặc dù giống như là vui vẻ tươi cười, nhưng trực giác Lâm Linh mách bảo có điều gì đó kỳ quái: Hôm nay tâm tình của có chút gì đó phá lệ .

      “Lúc ta có ở đây ngươi làm tốt lắm. Arthur thuận lợi được thụ phong chức kỵ sĩ, hơn nữa……” vừa vừa đến bên giường, cắm thêm vài bông hồ điệp vào chiếc bình sứ bàn,“Ngươi cũng khiến mối quan hệ giữa và phụ thân hòa hoãn ít, điều này cũng khiến cấp bậc của tăng thêm chút.”

      vậy chăng?” Lâm Linh lập tức mừng rỡ mở miệng,“ vậy cấp bậc của ta có thể tăng thêm ?”

      “Chờ sau khi Arthur trở thành quốc vương, ngươi lại tăng tiếp thêm cấp mới nữa, tuy nhiên, đây chỉ là bắt đầu.” nhìn chăm chú vào vài đóa nụ hồ điệp ló ra khỏi bình,“Chiến tranh cũng sắp bắt đầu rồi, cấp bậc kế tiếp của lại được tăng thêm trong lúc chiến đấu.”

      “A?” Lâm Linh khóe miệng hơi kéo,“Chiến tranh? Chiến tranh với ai? La Mã sao?”

      “Cái này sau này hẵng .” Mặc lâm quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt xanh lam sâu như biển rộng khó lường,“Hôm nay tại buổi vũ hội chắc gặp được hắc công tước rồi chứ nhỉ?”

      Lâm Linh hơi kinh hãi, chột dạ gật đầu. Giọng của lại tiếp tục trầm thấp vang lên:“Kỳ quái, đáng lẽ hắc công tước thể tiếp tục xuất ở trong trò chơi nữa mới đúng . Sau lần bị cháu Giáo Hoàng đuổi giết, hẳn là phải bị biến mất khỏi hệ thống rồi chứ.”

      Tựa hồ như phối hớp với lời của , trận sấm sét kèm theo gió lạnh lùa vào phòng, làm ánh nến ở phía đầu giường lay động mãnh liệt…… Đại não Lâm Linh đột nhiên trống rỗng, trước mắt chỉ có câu lượn lờ, lúc bị cháu Giáo Hoàng đuổi giết hẳn là biến mất khỏi hệ thống rồi……

      Chẳng lẽ trong lúc vô ý nàng thay đổi toàn bộ trật tự của trò chơi?

      Nên làm thế nào bây giờ!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 46: Tin dữ từ hoàng cung


      Nàng đánh “ực” tiếng nuốt nước bọt xuống. Sau vài cái như thế nàng cũng bắt đầu bình tĩnh lại, cố gắng che giấu bất an và hoảng hốt của mình, ngập ngừng :“Đúng là kỳ quái , vậy trình tự trò chơi bị thay đổi sao?”

      “Làm sao có thể, trình tự trong trò chơi này hoàn toàn…..” Mặc lâm nhưng đột nhiên ý thức được điều gì, lập tức im bặt.

      Mặc dù Lâm Linh bình thường hay sơ ý, nhưng lúc này lại vô cùng lưu ý đến lời Mặc Lâm , phải cũng là nhân vật trong trò chơi sao? Tại sao lại rành rọt về sắp xếp trong trò chơi vậy? Còn có, những thứ trước giờ nàng mang đến từ thực, cho dù có thấy cũng biểu bất cứ kinh ngạc nào, giống như quen thuộc với tất cả những thứ đó vậy.

      “Nhưng sao, ta nhất định tra nguyên nhân.” Bên môi Mặc Lâm tiếp tục nổi lên ý cười,“Tăng độ khó trong trò chơi cũng phải là chuyện tốt.”

      Lâm Linh do dự vài giây, trong lòng rục rịch biết có nên ra chuyện kia :“Mặc Lâm, ra hôm nay, ta còn gặp được công chúa Guinevere.”

      “Guinevere?” thư thái nở nụ cười,“Vậy là vương hậu tương lai của Arthur cuối cùng cũng xuất . Thế Arthur có phản ứng gì ? có hảo cảm đối với công chúa ? Dựa theo hệ thống trò chơi chắc là vậy rồi. Đứa này tâm khí cao ngạo, người phụ nữ có thể trở thành vương hậu của cũng chỉ có thể là Guinevere.”

      Trong lòng Lâm Linh có chút đau nhói, nhưng lập tức lấy lý do đây chỉ là trò chơi đè nén cảm giác đó xuống, giọng điệu thoải mái đáp: “Rất có thể, Arthur còn nhảy với ấy điệu nhảy đầu tiên, hẳn là có ấn tượng tồi.”
      Mặc dù là như vậy, nhưng trong đầu của nàng lại ra hình ảnh hai người vừa nãy cùng khiêu vũ dưới trăng.

      Lồng ngực rắn chắc mà ấm áp, ánh tay ưu nhã khẽ dùng lực, nàng biết tất cả cũng chỉ là hư ảo, nhưng hết lần này tới lần khác luôn có cảm giác vô cùng chân thực……

      “Lâm Linh, con đường sau này càng ngày càng khó , ngươi sẵn sàng chưa?” đột nhiên .

      Nàng sâu hít hơi, nặng nề gật gật đầu:“Ân, ta nhất định hoàn thành trò chơi này. Ta muốn nhìn thấy trở thành quốc vương England, trở thành hoàng đế La Mã, và còn phải tìm được chén thánh nữa. Khi đó ta cũng có thể trở về thế giới của mình, đúng ?”

      “Đúng vậy,” hạ mi mắt,“Đây chỉ là – trò chơi, Lâm Linh.”

      Hai người im lặng gì, trầm mặc ngồi đối mặt nhau.

      biết qua bao lâu, ngọn nến trong phòng cũng dần cháy hết. Hoa lửa giãy dụa nhảy lên vài cái rồi cuối cùng bị dập tắt hoàn toàn.

      nghỉ sớm .” Mặc Lâm thấp giọng trong bóng tối,“Ngày mai còn còn phải tiếp tục luyện tập bắn cung và ma pháp nữa.”

      “Ân, ngủ ngon, Mặc Lâm.” Lâm Linh mò mẫm về phía cửa. Đột nhiên Mặc Lâm nhớ tới điều gì, vội vàng nhắc nhở,“Đúng rồi, quên nhắc với ngươi bên kia có đống sách, hãy cẩn thận……”

      còn chưa kịp dứt lời nghe thấy tiếng “rầm” sụp đổ của chồng sách, tiếp đó là giọng tràn đầy oán khí:“Sao ngươi sớm!”

      “Ha ha ~~” cười khẽ, khóe miệng khẽ cong lên độ cong đẹp mắt.

      Nhưng rất nhanh nụ cười đó của vụt tắt.

      === ====== ========

      Mỗi ngày Lâm Linh luyện tập cũng là mỗi ngày cuối xuân của England.

      Gió nhàng thổi khiến cho từng đám mây bầu trời bị thổi trúng càng thêm mỏng manh, bầu trời trong xanh chói mắt. Nước sông đào bảo vệ tòa thành được ánh nắng chiếu vào trong veo lấp lánh, vài con thiên nga trắng noãn lượn lờ bơi trong hồ, thiên nga mẹ kéo những con thiên nga bụ bẫm mới nở kiếm ăn, bùm bùm nhảy xuống nước. Ánh mặt trời chiếu sáng mấy lá cây, phất phơ giữa trung. Dưới gốc cây lặng lẽ yên tĩnh như bức tranh màu lam tím, u tĩnh mật.

      Lâm Linh tranh thủ lúc rảnh rỗi nằm dưới tán cây, nhắm hai mắt thưởng thức tiếng hợp xướng của mấy con chim. Hôm nay Khải nhận được lời mời của nam tước phu nhân Solden nên vừa mới sáng sớm phấn khích tới lâu đài của nàng trao đổi tin tức Bà Tám. có ở đây, là những giây phút thanh tĩnh hiếm có.

      “Lâm Linh, lại tập bắn cung ?” giọng ôn nhu truyền xuống từ đỉnh đầu nàng.

      Giọng này…… Nàng nở nụ cười, thèm mở mắt, duy trì tư thế:“Lancelot, cậu thấy mấy ngày nay tôi thảm thương lắm à? Ngay cả thời gian được nghỉ ngơi cũng có, hôm nay tôi cố ý ăn cơm nhanh mới có được những giây phút ngắn ngủi này a.” Nàng dừng chút, lại hỏi,“Arthur ăn xong chưa?”

      “Lúc tôi ra điện hạ còn chưa ăn xong.” Lancelot cười cười,“Chả trách hôm nay chỉ ăn có hai cái bánh mì rồi chuồn mất.”

      “Đúng vậy đúng vậy, tôi sợ lắm a.” Lâm Linh dụi dụi mắt, mấy ngày qua đều bị Arthur hành hạ đến nỗi xương sống thắt lưng đều đau, tên này còn nghiêm khắc hơn trước kia nữa. Mặc dù sau buổi vũ hội bọn họ đều trở về trạng thái như cũ, nhưng biết tại sao nàng cảm thấy mỗi lần nhìn nàng là lại thấy khó chịu.

      ôn nhu ở buổi vũ hội hôm đó lại như sớm nở tối tàn bay biến đâu mất.

      Nhưng như thế cũng tốt, như vậy lúc nào cũng có thể nhắc nàng đây chỉ là trò chơi, chờ sau khi hoàn thành trò chơi rồi tất cả mọi thứ ở đây cũng còn liên quan tới nàng.

      “Chắc ngài ấy cũng mong học được nhiều thứ, dù sao tương lai cũng ngày cùng ngài ấy sóng vai chiến đấu.” Lancelot ngồi xuống bên cạnh nàng,“Lâm Linh, ra Arthur ngài ấy rất đơn.”

      đơn?” Lâm Linh khó hiểu ngẩng đầu,“Bên cạnh có người nhiều như vậy, sao lại đơn được chứ? Hơn nữa, nếu mà tới đơn, Lancelot cậu từ sống ở trong hồ phải đơn hơn sao?”

      “Lâm Linh, như thế khác nhau. Loại đơn này phải là có nhiều người xung quanh làm bạn, cũng phải là nỗi đơn bị bỏ rơi, ngài ấy đơn là vì có ai cùng gánh vác sẻ chia gánh nặng trách nhiệm với mình.” Lancelot nở nụ cười thản nhiên ôn nhu như những bông hoa nhắn,“May mà, vận mệnh lựa chọn cùng chia sẻ nỗi đơn này, Lâm Linh, nhất định làm được.”

      Lâm Linh ngồi thẳng người, khom hai chân lại, rúc cằm vào đầu gối, màu đen trong đôi mắt suy nghĩ mông lung.

      “Lâm Linh, Lancelot, ra hai người ở đây, xảy ra chuyện lớn rồi!” Giọng của Khải từ xa truyền đến, khuôn mặt ngày thường luôn hi hi ha ha vui vẻ hôm nay mảnh nghiêm trọng.

      “Chuyện lớn gì mà vội vội vàng vàng thế? phải lại là chuyện Bà Tám ở đâu chứ?” Lâm Linh còn tưởng rằng lại lừa mình.

      “Hoàng cung Camelot truyền tin đến, quốc vương bệ hạ, bệ hạ ngài ấy……” Khải dừng lại chút, hổn hển hít thở rồi tiếp,“Bệ hạ ngài ấy qua đời!

      “Cậu cái gì!” Nàng thoáng cái nhảy dựng lên cỏ.

      “Quốc vương bệ hạ qua đời, vì chưa lập người thừa kế nên giờ cả hoàng cung loạn thành đoàn rồi!” Khải lắc đầu,“Xem ra England lại sắp vào hỗn loạn.”

      “Tại sao lại như vậy? Arthur điện hạ phải chính là người thừa kế sao?” Lancelot thu lại nụ cười.

      “Vấn đề là chỗ đó, lúc quốc vương qua đời có công tước Joseph ở bên cạnh, là trước lúc lâm chung bệ hạ gì cả…… Tôi thấy hẳn là hươu vượn rồi.” Khải căm giận ,“ tại trong cung phân làm hai phái lớn, bên ủng hộ công tước Joseph, bên còn lại ủng hộ Arthur. Trong thời gian dài sợ rằng còn chưa quyết định được ai là người thừa kế.”

      Lâm Linh nghe vậy, đột nhiên cảm giác có tia phức tạp trong lòng, khiến nàng vô cùng buồn bực.

      “Vậy Arthur cậu ấy biết tin này chưa?” giờ nàng quan tâm là chuyện này nhất.

      Mặt Khải tối sầm lại:“Mới vừa rồi thị vệ trong cung đến báo tin cũng ở đấy, nghe xong cũng có phản ứng gì, xoay người ra. Bất quá xưa nay tính cách của như vậy, chắc cũng có vấn đề gì lớn.”

      “Tôi tìm cậu ấy.” Lâm Linh phủi phủi bụi đất người, vụt chạy về phía phòng của Arthur.

      Hừ, chính là vì cái tính cách này nên mới có vấn đề đấy.

      Từ xưa đến giờ biết bao nhiêu chuyện xảy ra cũng tại cái tính này của cậu ấy……

      Nếu như vận mệnh lựa chọn nàng, hãy để nàng "cứu vớt" cái tên kia !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :