1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kỵ sĩ hoang tưởng dạ - Vivibear

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37: Kỵ sĩ Arthur

      Bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn này mà nghi thức thụ phong của Arthur được trì hoãn lại.

      Nghe được tin này làm Lâm Linh thở phào nhõm hơi. Mặc kệ như thế nào giờ quốc vương cũng an toàn, nghi thức sắc phong chắc hẳn cũng có vấn đề gì ?

      Nàng vuốt vuốt bả vai đau nhức, cầm quần áo tắm rửa bỏ vào trong cái thùng gỗ, tính tắm rửa cái sạch . Hơn nữa cả ngày hôm nay lăn qua lăn lại như vậy, toàn thân nàng đều mốc meo lên hết cả rồi.

      Lâm Linh đường tới phòng tắm, trong đầu suy nghĩ về lời quốc vương mới khi sáng, biết người mà quốc vương nhắc tới là ai? Có liên quan đến trò chơi nhỉ? Chẳng lẽ là – nhân vật phản diện lớn?

      miên man suy nghĩ nên nàng để ý đến dị thường của phòng tắm, lỗ mãng “két” tiếng đẩy cửa ra.

      Nhưng nàng lập tức mắt trợn trắng mồm há hốc .

      Bởi vì…… Nàng vừa nhìn thấy cảnh nóng cấm trẻ dưới mười tám tuổi!

      Ở giữa làn nước mờ ảo và ánh nến màu cam nhu hòa, thân thể của thiếu niên tóc vàng như như giữa làn nước nhàng gợn chuyển , đôi mắt màu tím trong sáng như trăng sao buổi đêm bị che mờ bởi tầng hơi nước nhàn nhạt, khóe môi duyên dáng hơi mím lại như hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này.

      Xong đời rồi — đầu nàng nhất định là bị teo lại rồi.

      Nếu nàng vì cái gì lại chứng kiến cái cảnh mông lung huyền ảo này của Arthur đây??

      Thẳng thắn thẳng thắn — lòng nàng kêu to, này là cái gì? Này đúng là cái gì? Tim nàng nhảy mạnh lên, xong hết rồi xong hết rồi, vẫn là giọng phát ra từ lồng ngực nàng. Cúi đầu nhìn lại, thân thể đột nhiên sao lại tỏa ra nhiều khói trắng như vậy? Chờ ! Mình có phải là bánh bao đâu sao lại có thể bốc khói được chứ??

      sao chớ?” Arthur vẫn duy trì giọng điệu tỉnh táo như thường, khóe miệng nhàng khơi mào vài thần sắc buồn cười,“ ngốc, mặt của ngờ hồng đến nổi có thể bốc khói a.”

      “Ta, ta……” Lâm Linh lắp bắp khâu đầy đủ lại các câu trong não,“Sao, sao cậu tắm lại đóng cửa?”

      Arthur hé mắt, “Muốn vào phải gõ cửa, hình như đây mới là phép lịch cơ bản.” Vừa vừa cựa quậy thân mình trong nước.

      “Oa, cậu đừng có động đậy, được đứng lên!” Lâm Linh hoảng sợ, vội vàng quay lưng ,“Tôi, tôi ra ngoài đây!”

      “Chờ chút!” Đôi mắt tím của Arthur ánh lên tia giảo hoạt.

      “Tôi…… Tôi ra ngoài được sao?” Lâm Linh cảm thấy chỉ cần ở đây thêm tý nữa thôi là nàng hoàn toàn có thể bị ngượng nướng đến chín.

      “Lại đây chà lưng giúp ta.”

      “A a?” Đầu nàng hỏng mất thôi, ý niệm đầu tiên xuất trong đầu là đạp cửa xông ra ngoài, nhưng chân còn chưa kịp bước tới cửa nghe lời rành mạch của truyền lại từ phía sau lưng,“Nếu như dám rời khỏi, ta với Khải chuyện cố ý xông vào rình coi ta tắm.”

      Ôi chao? Miệng nàng co quắp mãnh liệt, rình coi? Nàng — rình coi ?

      Cùng lúc đó, tốc độ đại não của nàng xoay tròn, việc rình coi ra mọi người chưa chắc tin, nhưng qua cái mồm Bà Tám của Khải, sợ là biết mình có thể thăng cấp thành cái dạng gì a!

      đáng sợ…… Nàng vuốt vuốt mồ hôi lạnh trán, cứng ngắc xoay người từng bước tới cạnh Arthur .

      “Tốt hơn hết là dùng khăn lông .” Arthur phân phó nàng bằng giọng của kẻ bề .

      Trong lòng Lâm Linh thầm oán thầm n lần, mới vừa rồi nàng còn chuẩn bị tâm lý để nghe nổi giận, nhưng ngờ lại có mặt giảo hoạt như vậy.

      “Lau lau, bất quá tôi cảnh cáo cậu a, cậu nhất định chỉ được duy trì cái tư thế này, nếu dám nhúc nhích đừng trách……” Nàng tình nguyện cầm lấy khăn lông, nhắm mắt chà chà lau lau lưng .

      “Ách…… Đồ ngốc, tay chút được à?” Arthur tựa hồ hút hơi hàn khí, Lâm Linh mở to mắt, lúc này mới mới thấy mấy vệt vết thương hồng hồng ở lưng , hình như là vừa mới bị.

      Trong lòng nàng đánh “thịch” cái.

      Chẳng lẽ là lúc cứu nàng cẩn thận bị thương? Nghĩ đến đây, trong lòng nàng dâng lên cảm giác ấm áp, bàn tay cũng lau rất nhiều.

      “Arthur, cậu gặp được phụ vương chưa?” Nàng do dự hồi, cuối cùng nhịn được hỏi.

      gặp.” thản nhiên đáp.

      “Kẻ muốn phá hư nghi thức lần này của cậu biết rốt cuộc là người nào,” Nàng suy nghĩ chút, lại ,“Cậu có biết , quốc vương khi đó vô cùng sốt ruột. Vì thế có thể cho thấy ông ấy thực rất quan tâm đến nghi thức thụ phong của cậu .”

      “Ta cũng quan tâm. Ông ấy cũng — quan tâm ta.” Giọng vẫn lạnh lùng.

      “Ông ấy quan tâm!” Lâm Linh nhớ tới những lời quốc vương với nàng ở dưới đáy giếng, gằn từng tiếng lặp lại những lời ấy,“Bởi vì nếu muốn trở thành người thống trị tương lai hợp pháp người đó bắt buộc phải có được thừa nhận của quốc vương bệ hạ, nếu nghi thức thụ phong lần này thành công, các quý tộc khác cho rằng cậu phải là người thừa kế thích hợp, con đường tương lai của cậu càng khó . Cho nên, ông ấy mới nhất định phải có mặt ở nghi thức lần này của cậu. Cậu hiểu chưa, Arthur? Ông ấy làm tất cả những việc này là vì cậu!”

      xong, nàng mơ hồ cảm thấy lưng của Arthur có chút căng thẳng, nhưng lập tức khôi phục nguyên trạng.

      ngốc, thể mạnh tay hơn chút nữa sao?” đột nhiên nhăn lại mi,“ giống như lúc ăn cơm chút nào.”

      Lâm Linh hung hăng nắm chặt khăn lông, tên kia, cậu quá đáng, hồi chê nàng chà yếu, hồi lại chê nàng chà mạnh, là xem nàng như lao công miễn phí mà! trong tâm trạng buồn bực, đột nhiên nàng cúi đầu xuống thấy củi đốt ở dưới thùng tắm.

      Đúng rồi, nơi này là thời Trung cổ có nước nóng a, bình thường là có người hầu đứng thổi lửa phía dưới thùng nước để giúp cho nước giữ được độ ấm liên tục.

      Xem ra lúc Arthur tắm rửa cũng có thói quen có người hầu bên cạnh.

      A! Phải rồi! Lâm Linh nở nụ cười trộm, trong đầu vừa mới lóe lên ý tưởng “trả thù” rất tuyệt!

      Vì vậy, nàng lặng lẽ đọc chú ngữ ma pháp, đem nhiệt độ ở dưới đám củi càng ngày càng tăng……

      “Tôi muốn ra ngoài lát!” Nàng vội vàng .

      “Nhiều chuyện .” Arthur liếc nàng cái,“ .”

      “A, cậu chờ a, tôi lập tức quay lại!” Nàng buông khăn lông, nhanh như chớp chạy ra ngoài cửa, sau đó áp lỗ tai vào khe hở cửa phòng tắm, quả nhiên bao lâu sau Lâm Linh nghe được tiếng hô đúng như ý nguyện của mình, sau đó là tiếng “bùm” ngã xuống của thùng gỗ……

      Giọng tức giận của Arthur vọng lại,“Đồ ngốc Lâm Linh , nhất định đây là chuyện tốt do làm ra!”

      Lâm Linh ở cửa cười đến đấm ngực dậm chân, cười đến muốn thở được.

      Hừ hừ, cái gì Arthur vương, cũng sắp biến thành heo vương rồi!–

      Ban đêm, nghi thức thụ phong chức kỵ sĩ cuối cùng cũng bắt đầu.

      Đại sảnh hoa lệ rộng mở chào đón những vị quý tộc ngồi kín khắp các chỗ, mỗi người mặc bộ quần áo hoa lệ, giọng chuyện, chờ đợi Arthur xuất .

      Lâm Linh ngồi bên cạnh Khải, tươi cười chuyện với Lancelot ngồi ở bên phải. biết tại sao, tinh thần hôm nay đúng là đặc biệt sảng khoái, tâm tình tồi a!

      Lúc Arthur vào đại sảnh, mọi người trong nháy mắt đều an tĩnh lại.

      mặc bộ y phục được dệt từ loại vải phương Đông thượng hạng, giống như những bông hoa tuyết êm ái trắng noãn, sợi tơ ngân bạch ánh lên tia sáng hoa lệ trang nghiêm, hai đai vàng ròng tia bện thành đai lưng, phía có gắn bảo thạch, Phỉ Thúy màu lục xanh ngắt, ruby như bồ câu máu kiều diễm ướt át.

      Lâm Linh ngây ngốc nhìn , hoàn toàn thể đem so sánh cùng heo vương được……

      Arthur chân sau khuỵu xuống, quỳ gối trước mặt quốc vương, áo giáp màu bạc của sáng quắc lên dưới ánh nến, cao ngạo, hoa lệ, mái tóc vàng như ánh mặt trời, đó là màu vàng tượng trưng cho vương giả, dáng người như vậy, dung mạo như vậy, phảng phất như muốn rút linh hồn của ra, ngưng kết lắng đọng thành thực thể, linh hồn mờ mịt xinh đẹp đến khiếp sợ.

      Lúc này Lâm Linh cảm thấy như có tầng run rẩy kỳ quái dâng lên từ sâu trong lòng, làm nàng đột nhiên có cảm giác mềm yếu, nhịn được liền muốn hít sâu hơi.

      Lời tuyên thệ của Arthur tràn đầy mạnh mẽ,“ danh nghĩa lời thề của Thượng đế, vì nghiệp kỵ sĩ của ta, ta chắc chắn mở rộng nhân từ, hiền lành thương xót với những người yếu, tuyệt ra oai tấn công những người tấc sắt tay, luôn rộng lượng với phụ nữ và luôn bảo vệ trẻ con, gặp người khó khăn dốc toàn lực giúp đỡ, lúc chiến đấu luôn dũng cảm chống lại kẻ địch, biết nhận những sai lầm của mình, đối xử chân thành với bạn bè của mình, trợ giúp huynh đệ kỵ sĩ của ta, bảo vệ người ta thương, đến chết thay đổi, khiêm tốn, chánh trực, hy sinh, công chánh, vinh dự, dũng, thương xót mãi mãi trở thành tinh thần của ta!

      Quốc vương lẳng lặng nhìn con trai mình, bên trong đôi đồng tử màu tím có chút phớt hồng, khóe miệng hơi cong che dấu nội tâm sung sướng bên trong, ông chậm rãi giơ lên thanh thập tự kiếm trong tay, đặt nhàng lên đai lưng Arthur, lại rút ra bảo kiếm mình đem theo bên người, sử dụng thanh kiếm đặt lên vai Arthur, trầm giọng :

      “Ở trước mặt kẻ địch của ngươi, tuyệt sợ hãi.
      Cứ dũng cảm chiến đấu tới cùng, Thượng Đế ngươi.
      Luôn , cho dù nó có làm ngươi mất tính mạng.
      Vì muốn trợ giúp bảo vệ mọi người, coi đây là thệ.
      ……
      Phong ngươi chức kỵ sĩ!”

      Trong nháy mắt, phảng phất như ánh sáng toàn thế giới đều tụ tập vây quanh người Arthur. Chói mắt sáng lạn..

      Lâm Linh trong lòng nổi lên tia ôn nhu khó hiểu, nhưng trong đầu lại lên đoạn chữ,

      Arthur vương là người thống trị của Britain , France , Germanic , và… lúc đại quân Arthur vương chinh phục La Mã đế quốc, do La Mã Giáo hoàng đề bạt lên ngôi hoàng đế…

      Vì vậy, ôn nhu như con ốc sên xúc sừng, đụng phải cái gì cứng rắn, thoáng cái rụt lại trở về trong vỏ. Kiềm nén cảm giác lại lần nữa bao trùm lên ngực.

      — dù sao, có thấy ràng thế nào chăng nữa cũng thể chạm tới, ánh sáng của lúc nào cũng sáng ngời như thế

      Những khả năng mà nàng có thể đạt được đều rất yếu ớt .

      Khoảng cách của và nàng quá xa……

      . Mãi mãi cũng chỉ là hư ảo …

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38: Lời mời dự vũ hội hoàng gia

      Sau khi nghi thức thụ phong kết thúc, quốc vương cũng bắt đầu lên đường trở về.

      Arthur vẫn duy trì thái độ hết sức lạnh nhạt xa cách, thẳng đến lúc cáo biệt quốc vương cũng chỉ cúi chào đúng theo lễ tiết, ít lời từ biệt rồi kiếm cớ trở về phòng .

      Nhìn vẻ mặt thất vọng của quốc vương, Lâm Linh có chút đành lòng, nhưng lại biết nên cái gì để an ủi ông ấy. lúc bất an, đột nhiên nàng nhìn thấy quốc vương thúc ngựa tới trước mặt nàng. Nàng ngẩng đầu lên, đập vào mắt mình là khuôn mặt tươi cười hiền lành.

      trẻ, ta nghe Mặc Lâm qua về , lúc trước ta cũng từng hoài nghi liệu nữ hài tử như có thể đảm đương trách nhiệm lớn như vậy , nhưng giờ ta thay đổi cách nhìn. trẻ, mong hãy dùng toàn bộ sức mình để giúp cho nó……”

      Lâm Linh gật gật đầu, vô tình chạm tay vào túi đột nhiên thấy có vật gì, nàng giật mình, cao giọng , “Quốc vương bệ hạ, vừa rồi tôi nghe cho lắm, liệu ngài có thể lặp lại lần nữa hay .”

      Quốc vương tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn mở miệng , “Mong hãy dùng toàn bộ sức mình để giúp cho nó…”

      “Bệ hạ, trong lòng của ngài, cậu ấy là người như thế nào?” Lâm Linh vẫn hỏi tiếp.

      Quốc vương càng lại kinh ngạc, trầm mặc lúc, thấp giọng , “Nó là đứa con trai mà ta tự hào nhất.”

      xong, thần sắc ông ấy trở nên buồn bã, giục ngựa bước lên cầu treo lâu đài.

      Chỗ cao cao của lâu đài, Arthur nghiêng người dựa bên tường, đơn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào bóng lưng quốc vương ngày càng xa dần.

      “Rầm!” Đột nhiên cửa bị đập mạnh. kinh ngạc nhìn đứng ở cửa, thở hổn hển vì chạy quá độ.

      “Arthur. Còn mau đuổi theo phụ vương của cậu!” Nàng vừa thở dốc vừa .

      Arthur lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, “Ta .”

      “Cậu ngốc a! Người mà phụ vương cậu quan tâm nhất đó chính là cậu, cậu cảm giác được tình cảm của ông ấy dành cho cậu à!” Arthur mặt thoáng động, nhưng nhanh chóng ánh mắt chuyển sang bộ dáng tin.

      “Được rồi, tin cậu nghe cái này , chắc chắn là cậu nhận ra được giọng của phụ vương mình.” Lâm Linh móc máy thu từ trong túi ra, dí trước mặt mạnh mẽ bấm xuống “Quốc vương bệ hạ, vừa rồi tôi nghe cho lắm, liệu ngài có thể lặp lại lần nữa hay .” “Mong hãy dùng toàn bộ sức mình để giúp cho nó…”“Bệ hạ, trong lòng của ngài, cậu ấy là người như thế nào?”“Nó là đứa con trai mà ta tự hào nhất.”

      Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Arthur, Lâm Linh thầm đắc ý, khoa học kỹ thuật đúng là uy lực, thừa thắng xông lên!

      “Đây là vật ở thế giới của tôi, nó có thể ghi lại lời người khác , nên tôi mới có thể phát lại được lời của quốc vương. Cậu cũng nghe rồi, cậu là đứa con trai mà ôn ấy tự hào nhất. Người mà quốc vương an tâm nhất chính là cậu, chỉ là ông ấy giỏi biểu đạt thôi, cậu có thấy lúc cậu trở thành kỵ sĩ ông ấy vui mừng cỡ nào . Arthur, tôi biết là cậu cũng rất quan tâm đến phụ vương của mình! Tình cảm đối với người thân của mình, là đọng ở cửa miệng, là để ở trong lòng, biểu ở hành động.” Nàng dừng chút, “ với phụ vương cậu nhớ ông ấy thế nào, đó phải là chuyện xấu hổ gì cả.”

      Ánh mắt Arthur kỳ dị khác thường nhìn nàng, im lặng gì.

      “Còn mau , chậm chút nữa là phụ vương cậu mất đấy!” Lâm Linh sốt ruột kéo tay .

      Arthur đột nhiên đứng dậy, đẩy cửa ra vọt xuống dưới lầu, phi thân lên ngựa, nhanh chóng chạy ra lâu đài. Lâm Linh cũng vội vàng xuống lầu, nắm Triel đuổi theo.

      biết giục ngựa chạy hết bao lâu, rốt cục nàng cũng loáng thoáng thấy đội ngũ phía trước, quốc vương lúc này mới phát người đuổi theo cư nhiên là Arthur, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nên lời.

      “Arthur… Sao con lại tới đây?” Ánh mắt quốc vương lộ ra tia mừng rỡ.

      Arthur dừng ngựa, mặt vẫn duy trì ánh mắt lạnh lùng, nhưng bàn tay nắm chặt dây cương của cho thấy rất khẩn trương, do dự hồi mới bắn ra được câu, “ đường cẩn thận.”

      Quốc vương đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong mắt ông ấy là mảng vui mừng, ầng ậng nước như sắp khóc.

      “Arthur…” Giọng quốc vương dẫn theo vài phần nghẹn ngào.

      Lâm Linh lắc đầu, muốn tên này ra những lời thương, phỏng chừng còn khó hơn là muốn giết , có thể mấy chữ “ đường bình an” cũng coi như là phá lệ lắm rồi.

      Arthur tựa hồ có chút mất tự nhiên quay đầu ngựa lại, quát Lâm Linh cười trộm ở bên, “ ngốc, còn mau cùng ta trở về!”

      Mặc dù hành động trút giận vừa rồi với nàng có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng nàng biết rất vui sướng. Trước khi rời , nàng để ý thấy quốc vương gật đầu cười cười với nàng.

      Dốc hết khả năng mà giúp , nàng có thể làm được ?–

      Bất tri bất giác hơn tháng trôi qua.

      Lâu đài sáng sớm tràn ngập hơi thở mùa xuân. Lá xanh chập chùng nhú lên, mỗi phiến là cũng đều có tư thế, có nhan sắc, sinh động vô cùng, Úc Kim Hương, hoa hồng, sắc vi, xanh non ướt át nở rộ, thậm chí còn có thể thấy giọt nước ở đầu cánh hoa thư giãn, thoang thoảng phát ra mùi thơm , tràn ngập tự nhiên.

      Cây đào ở giữa đình viện kết trái đỏ au, thiếu niên tuấn lãng lanh lợi chơi đùa với nhánh cây đào, nam tử tóc vàng nhắm mắt dưỡng thần dưới gốc, bên cạnh là vị thiếu niên tóc bạc môi luôn nở nụ cười ôn nhu như gió xuân. Cả ba đều đều rất phong đại tuyệt thế, như ánh mặt trời xuyên thấu qua khe lá nhàng thả rơi kim quang, quanh quẩn trước mắt mọi người.

      Lúc Lâm Linh tới hoa viên, xuất trước mặt nàng là tổ hợp ba người lóa mắt dễ nhìn như vậy, nàng hít sâu hơi tới, nhưng quên câu tục ngữ.

      Có thể nhìn thấy được chúng tinh vĩ đại, ngươi chẳng còn bận tâm dưới chân có vật gì có thể khiến ngươi té chết giữa đường.

      Bạn Lâm Linh đáng thương tuy té chết giữa đường, nhưng dưới chân đột nhiên bị hòn đá làm cho lảo đảo, vô tư té ngã tư thế kiểu “chụp ếch” dưới tán cây đào. Nàng ngẩng đầu lên thấy đôi mắt kia của Arthur tràn ngập vẻ đùa cợt cùng buồn cười.

      Tiếp đó Lancelot nhanh chóng bước tới đỡ nàng dậy.

      Đúng lúc nàng ngượng ngùng tính gì đó thấy quản gia trong lâu đài vội vã chạy tới trước mặt họ. Ông hành lễ với bọn họ rồi chậm rãi :

      “Arthur điện hạ, kỵ sĩ Lancelot, kỵ sĩ Khải, còn có — tiểu thư Lâm Linh, trong cung phái tới sứ giả long trọng mời các ngài tham gia buổi vũ hội hóa trang do hoàng cung tổ chức.”

      “A? Vũ hội hóa trang?” Lâm Linh lộ tò mò và hứng thú, trong đầu lập tức xuất những mĩ nữ che mặt mặc những bộ váy dạ hội hoa lệ……

      Nhất định rất rất rất thú vị……

      Ngay lúc nàng chìm trong những suy nghĩ kỳ quái giọng lạnh lùng của Arthur xuyên vào, “Hoàng cung giống với nơi này, nếu như biết được các lễ nghi trong cung , cái đồ ngốc này nhất định mang đến phiền phức cho chúng ta.”

      Toàn thân Lâm Linh run lên, đột nhiên có loại dự cảm cực kỳ bất hảo, nàng nuốt nước miếng, ấp a ấp úng , “Vậy, như vậy…”

      “Muốn sao?” Khóe môi Arthur nở nụ cười .

      Sau khi thấy Lâm Linh gật đầu lia lịa trong mắt xẹt qua tia ranh mãnh, “Vậy bắt đầu từ ngày mai luyện tập mấy lễ nghi hoàng cung ma quỷ đó !”

      “Bùm” tiếng, Lâm Linh ngất rồi……

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39: Hoàng cung Camelot

      Cho đến lúc ngủ dậy, Lâm Linh vẫn phân vân rốt cục có nên hay , mặc dù nàng rất tò mò về buổi vũ hội hoàng cung, nhưng vừa nghĩ tới buổi luyện tập ma quỷ hai chân nàng lại như muốn nhũn ra.

      “Ta nghĩ, cái kia, ta, ta nữa……” Nàng ngước nhìn ba nam nhân trước mắt ngượng ngùng cười.

      “Như vậy chẳng phải rất đáng tiếc sao?” Khải lộ ra vẻ mặt thần bí cười hề hề,“Có biết , ở nơi như hoàng cung nhất định nghe được rất nhiều tin tức…… Ta có thể dùng tin tức mà ta biết được để trao đổi nhiều tin tức khác, hô hô hô ha ha.”

      “Khải, cậu cười man rợ quá a,” Lâm Linh đột nhiên cảm thấy sau lưng trận rét run, ngờ người kia lại hưng phấn với chuyện Bà Tám như vậy.”

      Lancelot mỉm cười,“Tôi tôn trọng lựa chọn của .”

      Quả nhiên Lancelot vẫn là người tốt nhất! Lâm Linh vừa định chảy xuống hai giọt nước mắt cảm động chợt nghe giọng lạnh lùng của Arthur vang lên trước mặt.

      “Nếu như chính là cãi lệnh của quốc vương, người cãi lệnh quốc vương chắc chắn bị trừng phạt nghiêm trọng.” Mặt Arthur chút thay đổi nhìn nàng.

      Ôi chao? Nghiêm trọng như thế? Lâm Linh nhất thời cảm thấy trong lòng phát lạnh, bật thốt,“Trừng phạt thế nào? bị giết sao?”

      nghiêm trọng như vậy, nghe hình như là cạo trọc đầu ……”

      “A a…… Ta ta !”

      Đối với Lâm Linh, cạo trọc đầu còn khủng bố hơn là bị giết.

      Cuộc luyện tập lễ nghi ma quỷ cũng bằng bị cạo trọc đầu. Màn đêm buông xuống. Ánh trăng êm ái như mộng, thản nhiên chiếu khắp ngóc ngách lâu đài. Lúc này Lâm Linh ở trong phòng, nhìn ba người bu lại dạy nàng các lễ nghi trong cung.

      “Quy củ trong cung nhiều hơn rất rất nhiều so với trong lâu đài, tất cả lễ nghi nhất định phải hảo hảo nhớ kỹ.” Arthur vừa vừa trải ra tấm da dê dài,“Trong vòng 3 ngày phải thuộc lòng toàn bộ chỗ này.” Lâm Linh vừa thấy tấm da dê toàn chữ với chữ, nhất thời choáng váng, giọng ,“Này, cái này chính là toàn bộ lễ nghi đó hả?”

      phải a, cái này chỉ là lễ nghi ăn uống thôi.” Nghe được câu trả lời của Khải đột nhiên chân nàng cảm thấy loạng choạng, may là Lancelot kịp thời đỡ lấy nàng.

      Chịu đựng, chịu đựng, chỉ giống như bài vở thôi, mặc dù có nhiều chút, nhưng nhất định cũng làm khó được nàng……

      Nàng duỗi tay nhận tấm da dê, nhìn hai hàng đầu: Lúc uống canh, được tạo ra thanh, được ừng ực nhồm nhoàm, được hồng hộc ra tiếng. Đọc mấy dòng này làm nàng nhịn được muốn cười. Nàng chậc lưỡi vài cái, người này khác gì heo a. Nhưng liếc mắt thấy ánh mắt nghiêm túc của ba vị soái ca kia cố nhịn xuống, tiếp tục đọc.

      Khi ăn được lấy khăn bàn lau mắt lau mũi, giữ hình tượng lúc ăn là điều quan trọng nhất. Lúc ăn được thổi canh quá mạnh, gây mất hình tượng. Dùng khăn ăn lau miệng, lấy tay che ly rượu mà uống. Lúc ăn được táy máy tay chân, nếu ngứa ra ngoài giải quyết rồi mới được vô lại. Vừa nhìn thấy câu này, trong đầu nàng đột nhiên lên hình ảnh kỳ dị, ba vị soái ca kia lúc ăn cơm nôn mửa, quần áo xốc xệch ngứa ngáy…… Nghĩ tới đây rốt cục cũng nhịn được nữa, nàng bất chấp ánh mắt buồn bực của ba người kia bật cười ha ha.

      “Hôm nay học kỹ cho ta, lần sau ta lại tới kiểm tra kết quả!” Arthur lạnh lùng bỏ lại câu xoay người ra ngoài. Tên kia, . "Khải lộ ra vẻ mặt “ có nghĩa khí”, cười mịch mịch ngồi xuống bên người Lâm Linh, “Đừng lo, có tôi đây. Kỳ cũng phức tạp như vậy đâu, chỉ cần thực hành nhiều lần là được rồi,”

      Lancelot nhìn Lâm Linh, “Vậy tôi xin cáo lui trước. Nếu có việc gì cứ việc tới tìm tôi.”.

      Lâm Linh gật gật đầu, cảm kích nhìn Khải, ngờ Bà Tám huynh cũng nghĩa khí như vậy, nhận ra.“Như vầy , mấy chỗ đầu có vẻ đơn giản, tôi làm mẫu cho xem."

      giảng vài câu đột nhiên Lâm Linh hỏi, “Cậu tới hoàng cung chưa?” Nhưng ngay sau đó Lâm Linh lập tức hối hận, bởi vì nàng thấy ánh mắt của lóe sáng, đó là loại cảm giác hưng phấn, hưng phấn chỉ có lúc muốn bàn chuyện Bà Tám.

      “Đương nhiên là rồi a. Lúc trước chúng tôi hoàng cung còn đụng phải nhà nam tước Bernard. có biết , biết tại sao tự dưng lúc bắt đầu khai tiệc vị nam tước kia lại bị nấc cục, kết quả……” Khải đem mấy chuyện Bà Tám trong cung ra kể liên tu bất tận.

      Vẻ mặt của Lâm Linh vẫn còn trong trạng thái đông cứng. Thế giới này có chỗ nào bán thuốc hối hận ?

      Nàng muốn mua mười liều a!

      Sau khi trải qua loạt những ngày bị hành hạ thống khổ, Lâm Linh rốt cũng qua được cửa lễ nghi. bao lâu sau ngày tổ chức buổi vũ hội cũng tới.

      Sáng sớm, Lâm Linh bị nguyên đám thị nữ vây quanh, bị các nàng ba chân bốn cẳng lột những thứ quần áo nàng mặc thường ngày, sau đó bị bắt thay bộ váy mang đậm phong cách của phu nhân quý tộc.”

      Sau khi thu thập xong, bá tước phu nhân cười mịch mịch đưa nàng đến trước gương.

      Lâm Linh vừa thấy mình trong gương, nhất thời ngây ngẩn cả người.

      Trong gương là có vóc người nhắn xinh xắn lộ vẻ kinh ngạc và xấu hổ, cái cổ thon trắng mịn như răng ngà, gương mặt hồng phấn như hoa hồng nở rộ tháng năm, đôi lông mi thanh tú hơi rũ che đôi mắt đen láy sáng ngời bên trong, chiếc váy màu xanh da trời chấm đất, được may vừa với thân hình của nàng, hai bên hông dưới ngực dùng sợi dây lưng co dãn thắt lại, dây lưng có đính vài viên hồng ngọc, mã não đủ loại màu sắc xung quanh. Này, đây là nàng sao?

      Ngay cả nàng cũng dám tin đây chính là nàng……

      “Được rồi, cài thêm cái này nữa là hoàn hảo,” Bá tước phu nhân cầm lấy cây trâm có hoa văn ngọc bích định cắm lên tóc mai của nàng.

      Lâm Linh lắc đầu liên tục, thứ quý giá như vậy lỡ nàng mà đánh mất đền nổi đâu.

      “Được rồi, phu nhân, tôi dùng cái này là tốt rồi.” Nàng thuận tay nhón bông hoa cúc màu lam ở phía bình hoa bên cạnh cài lên bên đầu chính mình.

      Trong thần thoại La Mã, cây cúc là hóa thân của nàng tinh rừng tinh nghịch vui vẻ Bellides. Bởi vậy ý nghĩa của hoa cúc xanh là vô cùng vui vẻ.

      Dùng cái này rất thích hợp để mô tả tâm trạng lúc này của nàng .

      Lúc ra cổng lâu đài, trang phục hôm nay của nàng quả nhiên cũng làm cho mọi người lắp bắp kinh hãi.

      Khải là người đầu tiên chạy lại,“Lâm Linh, ngờ ngày thường giống con trai như vậy mà trang điểm cũng có dáng vẻ lắm chứ!”

      “Bây giờ nhìn rất ra dáng vị tiểu thư đoan trang thục nữ.” Lancelot đứng ở bên khẽ cười.

      Lâm Linh hơi đắc ý ngẩng đầu, vô tình đánh mắt qua Arthur, thấy trong mắt cũng là mảnh kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bị thần sắc quỷ dị khác thay thế.

      Rốt cục tâm tình đắc ý ngàn năm mới có được lần của nàng lại bị phá hủy mất.

      “Còn lề mề làm gì, lên xe ngựa mau lên!”

      Nàng trừng mắt nhìn cái, bước nhanh qua cạnh , có lẽ là do tâm trạng có chút khó chịu, cước bộ rối loạn cái cẩn thận, đạp trứng chân váy chút, thân thể thoáng cái mất thăng bằng ngả người về phía trước.

      Ngay lúc lòng nàng thất thanh tiếng bất hảo, phát mình được cánh tay vững vàng kéo lại, chủ nhân của cánh tay kia kéo nàng lại bên người, đôi mắt trong suốt màu tím như tỏa ra ánh mặt trời, nàng thấy được cả hình ảnh chiếu ngược của mình trong đôi mắt đó.

      Đột nhiên trong đôi mắt đó xẹt qua chút ý cười, khóe môi hơi động, hộc ra mấy chữ,

      ngốc, coi bộ thục nữ thích hợp với .”

      Lâm Linh nắm chặt hai đấm, ráng khống chế cảm giác muốn đánh người sôi sục trong người, trong lòng gào thét bốn chữ,

      Cậu – –chết –!

      Xe ngựa xóc nảy xuất phát chạy về phía hoàng cung, những hàng cây cao to trải dọc hai bên đường, màu xanh xa gần làm tối cả vùng, như những bóng ma ám ảnh lưu động trong rừng, ánh mặt trời trong gió mang theo mùi hương hỗn loạn, trong lúc hít thở có thể nghe thấy được mùi hương thơm mát ấm áp ôn ngọc của lá cây.

      biết qua bao lâu, Lâm Linh có cảm giác như mình ngồi lâu đến mức muốn hóa thành tượng, rốt cục cũng nghe được tiếng Khải ở bên cạnh hưng phấn hô lên tiếng.

      “Tới hoàng cung rồi!”

      Nàng lập tức từ trạng thái cứng ngắc chuyển sang trạng thái tuyết tan, phốc cái nhảy tới bên cửa sổ, tò mò nhìn ra bên ngoài.

      Xuất tại trước mặt nàng là quang cảnh chỉ có thể xuất trong phim.

      Bể nước được điêu khắc tinh xảo đặt dưới ánh mặt trời yên lặng chảy xuôi, cột nước thẳng tắp từ chảy xuống lóng lánh như ánh sao huyền diệu mê ly, hoa hồng, bách hợp, lan tử la, chú bướm vây quanh những bông hoa nở rộ, quang cảnh nhà cửa và thực vật kết hợp hình thành những hình ảnh nguy nga như người khổng lồ che cả bầu trời…… Còn có tường thành cung điện bao quanh giới hạn, yên tĩnh như ở đó rất lâu……

      “Hoàng cung a, là hoàng cung a!” Nàng lúc này cực kỳ hưng phấn như vừa phát ra kỳ quan mới, chỉ hận mình thể cầm máy ảnh kỹ thuật số chụp loạn xung quanh.

      Đây chính là Hoàng cung hàng giá a!

      “E hèm, ý tứ chút……” Lancelot ho tiếng, ý bảo nàng đừng quên tình cảnh.

      Nàng lè lưỡi, ngoan ngoãn quay lại đứng bên cạnh bá tước phu nhân, thiếu chút nữa quên nơi này là châu Âu thời Trung cổ.

      “Bá tước đại nhân, bá tước phu nhân, các người rốt cuộc cũng tới rồi.” Từ nơi xa đột nhiên truyền đến giọng ôn nhu như gió xuân.

      Lâm Linh đột nhiên cảm thấy sau lưng bốc lên cỗ hàn khí, sao mình cảm thấy giọng này quen tai quá vậy nhỉ?

      nam tử trẻ tuổi toàn thân tràn đầy hơi thở quý tộc từ trong cung bước ra, mái tóc màu rám nắng được chải chuốt vô cùng chỉnh tề làm khí chất càng thêm cao quý, đôi lông mi dài rậm khẽ rung , tô điểm cho đôi mắt sáng như viên lục bảo thạch.

      Vừa thấy người này, Lâm Linh lập tức hiểu hàn khí lúc nãy của mình là từ đâu.

      Đây phải là cái tên hầu tước Gawain biến thái có sở thích sưu tầm sản phẩm gì đó sao?

      Cư nhiên lại đụng mặt ở chỗ này!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40: Nam tử thần bí trong yến hội

      Hầu tước Gawain mỉm cười tới trước mặt nàng, rất lễ phép nâng tay nàng lên, hôn lên mu bàn tay cái đúng tiêu chuẩn hôn thủ lễ.

      đợi hành lễ xong Lâm Linh rụt nhanh tay lại, tựa hồ nhận ra sợ hãi của nàng, nụ cười của Gawain càng thêm chói lọi, trầm giọng câu chỉ đủ để nàng nghe thấy,“Mặc y phục trang điểm như vậy, ta càng có hy vọng có món hàng như cất giấu mà nhâm nhi.”

      Lâm Linh hoảng hốt, bất chấp lễ tiết lách mình cái, trốn ra phía sau lưng Arthur.

      Gawain vẫn tiếp tục nở nụ cười nho nhã lễ độ mời bọn họ trước.

      Trước khi các vị khách nhân đến, người hầu trong hoàng cung đều sắp xếp chỗ ngồi thỏa đáng. Từng vị trí trước bàn bày rất nhiều thau đồng rửa tay, bầu rượu lớn, các món gia vị và đĩa, bình được xếp thành hình sư tử, chim, người hoặc các loại hình quái vật.

      Dựa theo tục lệ thời Trung cổ, khi quý tộc cử hành yến hội, các dãy ngồi thường đem chủ nhân cùng khách nhân, nam nhân cùng nữ nhân ngồi đan xen nhau để tỏ vẻ tôn trọng khách đồng thời cũng khiến họ thấy hưng phấn và vui vẻ. Bởi vì nữ sĩ thường bị an bài ở giữa hai vị kỵ sĩ quý tộc, nên kỵ sĩ và nữ sĩ cùng ăn và cùng cầm ly rượu uống rượu, ăn cùng khay thức ăn.

      Tuy nhiên, lúc này Lâm Linh chút cũng cảm giác cái gì hưng phấn và vui vẻ, trống ngực ngừng gia tăng vận tốc. Bởi vì ngồi bên phải nàng chính là tên hầu tước biến thái đó.

      Nàng ai oán những người bạn khác cách đó xa, Khải bừng bừng khí thế trao đổi thông tin Bà Tám với mấy phu nhân bên cạnh, Lancelot mỉm cười lắng nghe vị tiểu thư kể chuyện, mà cái tên Arthur kia lại ngồi bên cạnh vị tiểu thư xinh đẹp, lộ ra vẻ lễ phép nhưng xa cách.

      Quốc vương vui vẻ hàn huyên với mọi người vài câu rồi tuyên bố vũ hội bắt đầu, các món ăn nóng hổi đủ màu nhanh chóng được bưng lên.

      Tâm tình Lâm Linh sa sút chợt nhìn thấy đồ ăn phấn chấn hẳn lên, hoàng cung quả nhiên là hoàng cung, thức ăn so với trong lâu đài phong phú hơn ít a!

      Trước mặt nàng bày ít thức ăn, cải bắp nướng gia vị với cá, tôm nướng rượu nho, gà hấp gừng, đinh hương nhũ cáp, còn có thịt tuần lộc nướng khô vàng, cuối cùng, cư nhiên là con thiên nga nướng!

      là dã man…… Lâm Linh lắc lắc đầu, véo khối bánh bao , chấm chút tương hạnh nhân bỏ vào trong miệng,

      “Tiểu thư Lâm Linh, có muốn ta phục vụ ?” Bên phải nàng vang lên ma , Gawain cầm ly rượu màu vàng nhạt đặt trước mặt,“Loại rượu Berg Laith này là loại rượu mà ta thích nhất, nó được tạo thành từ mật ong và rượu nho pha loãng với nhau, có muốn nếm thử ?”

      Lâm Linh vốn muốn để ý đến , nhưng nhớ lại quy tắc trong khóa lễ nghi học lúc trước có , trong lúc ăn uống phải chú ý chuyện với những người xung quanh, nếu chỉ ăn uống liên tục bị coi là thất lễ.

      Nàng theo tiềm thức quay mặt sang bên trái, lúc này mới phát chỗ ngồi ở bên trái nàng vẫn còn trống.

      Di? Vị khách này lại tới?

      Sau đó nàng cảm giác trong đầu trận rối rắm, chẳng lẽ bữa cơm buồn chán dài dòng này nàng chỉ được chuyện với tên hầu tước biến thái này thôi sao.

      được a……

      “Xoẹt” tiếng, hầu tước Gawain rút bên hông ra cây đao, Lâm Linh phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, thầm nghĩ tên hầu tước này bưu hãn quá , muốn hành hung sao?

      được, tránh voi chẳng xấu mặt nữ hiệp.

      “A, ta uống!” Nàng phát nắm lên ly rượu Berg Laith, ực cái nuốt toàn bộ rượu xuống bụng, nhất thời nước mắt như cũng muốn ứa ra ngoài .

      Gawain hơi kinh ngạc nhìn nàng, lắc lắc thanh đao trong tay,“Nàng uống nhanh quá vậy, ta tính cắt cho nàng phần thịt thiên nga.”

      Ôi chao? Mặt Lâm Linh co rúm chút, đúng rồi, thời này có khá nhiều kỵ sĩ khi dự tiệc đem theo dao ăn của mình, như vậy, cái thanh kia là dao ăn của ?

      Ách — hóa ra chỉ là sợ bóng sợ gió.

      “Đợi lát nữa bắt đầu buổi vũ hội hóa trang, ta có thể mời nàng nhảy điệu ?” Gawain cười dài .

      “A ha ha…… Có thể a.” Nàng cười ha ha mấy cái, dù sao lát nữa đều phải mang mặt nạ hết rồi, đến lúc đó cũng chẳng còn nhận ra ai đâu.

      Lâm Linh hiển nhiên quên quần áo cũng có thể khiến người khác nhận ra.

      “Có thể mời nàng tới lâu đài của ta ……”

      “Hầu tước các hạ,” Nàng lập tức lắc đầu,“ có mp4 cùng máy tính xách tay, ta tới lâu đài .”

      Gawain khom khom khóe miệng, tính thêm cái gì, nhưng ánh mắt đột nhiên lại tập trung điểm nào đó, bên trong con ngươi nổi lên tia bất ngờ.

      Lâm Linh theo ánh mắt của nhìn lại thấy vị kỵ sĩ từ ngoài cửa chính vào, người mặc bộ y phục màu đen, dáng người cao ngất, mặt mang chiếc mặt nạ màu đen trong khi buổi vũ hội mặt nạ còn chưa bắt đầu.

      Kỵ sĩ quét mắt nhìn chung quanh lượt, ánh mắt rơi lại người Lâm Linh. Tiếp theo bước từng bước đến bên trái Lâm Linh, gì ngồi vào chỗ trống.

      Trong khắc Lâm Linh có cảm giác lãnh nhưng quen thuộc, như ở gần bóng tối và tội ác, cảm giác như bị thiếu trong khí áp bức trong ngực.

      ràng là nhìn thấy được dung mạo của người nam nhân này, nhưng lại sao nàng lại luôn có cảm giác như từng quen biết ?

      ——— rốt cuộc là ai?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 41: Hầu tước đại nhân xui xẻo


      Thủ đô Camelot, England.

      Lúc này trong hoàng cung Camelot tiệc tùng đèn đuốc sáng, ăn uống linh đình, bóng người lượn lờ như điệp.

      Vách tường hai bên màu đỏ thẫm, bàn ăn trơn nhẵn ưu nhã đặt chiếc chén nến được điêu khắc vô cùng tinh xảo, ánh nến sáng ngời nhảy nhót ngân nến, thỉnh thoảng bắn ra ít ngân quang, hoa lệ mà ấm áp. Sáo, thụ cầm, lục huyền cầm, trống, kèn tây, đàn vi-ô-lông,tiếng của đủ loại nhạc khí và giọng của đám nam nữ quý tộc hòa với nhau cách hài hòa.

      Lâm Linh len lén đưa mắt đánh giá vị hắc y kỵ sĩ ngồi ở phía bên phải, chỉ thấy nhàng đưa tay bắt lấy ly rượu thủy tinh, rượu trong chén đo đỏ thần bí mà lại vô cùng mị hoặc, giống như vậy. Mặc dù mọi người nhìn được dung mạo của , nhưng bất tri bất giác lại bị khí chất thần bí của hấp dẫn, các vị tiểu thư phu nhân ngồi các bàn xung quanh thi thoảng cũng len lén liếc , giọng bình luận rốt cuộc vị kỵ sĩ này là quý tộc phương nào?

      “Tiểu Linh, sao lại ăn ?” giọng ôn nhu như gió xuân truyền đến từ bên trái Lâm Linh, khóe miệng nàng co rúm chút, sao nàng lại có thể quên bên cạnh còn có lão biến thái cần được xử lý chứ.

      “Hầu tước đại nhân, ta và ngài hình như có thân quen như thế, làm ơn đừng làm phiền tới ta nữa.” Nàng tức giận bắn cho ánh mắt xem thường, nhích sang phía bên phải.

      , nhân khí của tên hầu tước này cũng kém, đại loại cũng có thể hoan nghênh. khác với vị kỵ sĩ lãnh khốc kia, khi thấy các phu nhân đưa mắt tình hầu tước vẫn mỉm cười gật đầu đáp lễ lại. Được đáp lễ nên các phu nhân ai cũng che miệng cười khẽ, đuôi lông mày thể vui mừng.

      Tiệc tối của giới thượng lưu thường cũng là nơi mà những nữ nữ quý tộc kết bạn tìm ý trung nhân, nhất là khi quốc vương lại là người chủ trì bữa tiệc này, lại càng tụ tập đông đảo những công tử con nhà thế gia, kể cả ít những vị vương tử của vương quốc England. Nếu bỏ qua vị kỵ sĩ thần bí kia và tên hầu tước High Timor hoa lệ xa xỉ này tâm điểm chú ý chính là tổ hợp ba người soái ca kia.

      Lâm Linh giương mắt nhìn lên thấy Arthur giọng nhàng chuyện cùng với vị tiểu thư quý tộc, khuôn mặt vị tiểu thư kia lộ ra vẻ ngượng ngùng, ánh mắt hưng phấn, chăm chú dán mắt lên người Arthur rời nửa giây. Nàng đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực, cái tên kia có sức hấp dẫn lớn vậy sao? Cho dù lớn lên có tuấn thế nào, cho dù sau này có trở thành quốc vương như thế nào, cho dù…..dù sao lúc đầu cũng chỉ là cục kẹo đường!

      “Tiểu linh…… làm cái gì vậy?” Giọng nghi hoặc của Gawain kéo nàng từ trong những suy nghĩ miên man trở về, nàng cúi đầu nhìn, trán toát ra giọt mồ hôi lạnh, thịt nướng trong dĩa biết từ khi nào bị dao ăn của nàng băm đến nhừ tử……
      Lâm Linh thu hồi lại dao của mình, cười cười nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của các quan khách ngồi cùng bàn,“Ha ha…… ăn như vầy mùi vị rất thơm.” Vừa nàng vừa chứng mình lời mình là , tiếp tục nặng nề đâm thêm vài nhát vào trong dĩa của mình!

      Nhưng hình như lần này lỡ dùng tay quá sức, “vút” tiếng, cái đĩa kia bay lên trời, sau đó thẳng tắp rơi xuống…… Mắt thấy mình ở dưới cái dĩa, Lâm Linh chưa kịp nghĩ gì đọc chú ngữ, cái dĩa kia lập tức đổi hướng……

      Hoàn hảo hoàn hảo…… Trong lòng Lâm Linh thầm kêu may mắn, những nàng chưa kịp thở phào bỗng nghe thấy tiếng “bang” truyền đến từ phía bên trái, sau đó là tiếng hét của hầu tước Gawain, Lâm Linh kinh hồn táng đảm quay đầu thấy dạng cực kỳ thảm thương đập vào mắt nàng.

      cái dĩa hoa hoa lệ lệ rơi ngay giữa đầu của hầu tước đại nhân, nước tương bắt đầu từ từ chảy xuống gương mặt tuấn mỹ của , giọt rơi xuống bộ y phục hoa lệ……~

      Hầu tước đại nhân hiển nhiên hoàn toàn bị shock, linh hồn bé hồi lâu còn chưa kịp trở lại. Cho đến khi Lâm Linh len lén rút khăn tay ra định lau cho đột nhiên định thần lại, gạt phắt tay nàng ra, đột nhiên đứng dậy, lời nào chạy vụt ra khỏi đại điện.

      Trong đại điện mảnh yên tĩnh, mọi người khó tin nhìn bóng lưng hầu tước, số người muốn cười nhưng vì lễ nghi nên cố gắng nhịn xuống. Mà cũng nhiều người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, ngừng xì xào bàn tán

      “Con tóc đen mắt đen này là người nào thế?”

      “Hình như là chung với Arthur điện hạ, nghe là chính quốc vương mời đến.”

      đứa con vô giáo dục a……”

      “Hầu tước đại nhân ngồi bên cạnh nàng là xui xẻo.”

      “Ta nghi có khi nó ngồi với người nào là người đó xui xẻo……”

      Những giọng thầm đứt quãng truyền vào tai Lâm Linh, khiến tay chân nàng luống cuống biết nên làm thế nào cho phải, ở thời đại xa lạ này, nàng đột nhiên cảm thấy mình bất lực……~

      “A, Thượng Đế a, biết trong lòng hầu tước có nghĩ quẫn mà tự sát a.” vị phu nhân khuôn mặt lo lắng ,“Đối với vị hầu tước đầy lòng kiêu ngạo mà việc này quả thực là quá nhục nhã.”

      Tự sát? Lâm Linh sắc mặt đại biến, …… yếu ớt như vậy chứ, chợt nghe cách đó xa truyền đến tiếng Khải ho khan, nàng lặng lẽ giương mắt nhìn lên thấy Khải ranh mãnh cười, Lancelot vẫn duy trì nụ cười ưu nhã, mà Arthur…… căn bản thèm nhìn nàng.

      biết tại sao, có loại cảm giác uất ức lành lạnh lan tràn khắp cả lồng ngực, ràng mình rất cố gắng cẩn thận, nhưng vẫn gây ra náo động lớn như vậy.

      Arthur tức giận mới là lạ……

      Nàng vừa nghĩ, bên thuận tay giật giật dao ăn, “rầm” tiếng, quan khách ngồi cùng bàn với nàng vội vàng nâng chén đĩa của mình đứng lên, đột nhiên có cùng hành động giống nhau biến mất dạng.

      Lâm Linh khựng tay chút, cỗ cảm giác ảo não nên lời ập vào trong lòng, tại sao nàng lại có thể phạm lỗi lần thứ hai chứ!

      Đúng lúc đó có chiếc đĩa sạch được đặt nhàng trước mặt nàng, nàng quay đầu nhìn lại thấy cư nhiên là do vị hắc y kỵ sĩ bên cạnh đưa qua, thầm nghĩ tên này nhìn thế mà lại tự nhiên và phong độ như vậy. Vì thế nàng cười cười với , giọng ,“Cám ơn ngài.”

      cần cám ơn.” Hắc y kỵ sĩ đọt nhiên mở miệng,“Hóa ra biết sử dụng ma thuật gió.”

      Giọng của trầm thấp lạnh lẽo, nó khác với loại lạnh lùng của Arthur, đó là loại cảm giác lạnh lẽo khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, Lâm Linh hơi kinh hãi, mới vừa rồi nghe thấy giọng trầm này rất quen thuộc, hình như mình nghe qua ở đâu đó rồi phải??

      Hơn nữa còn biết mình có thể sử dụng phong hệ ma pháp? Tên kỵ sĩ thần bí này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mang theo bụng đầy nghi hoặc, nàng len lén đánh giá lại tên kỵ sĩ kỹ càng lần nữa, chỉ tiếc mặt mang mặt nạ lại còn cúi đầu, hoàn toàn nhìn ra manh mối gì.

      Chưa tới mười phút, hầu tước Gawain rất nhanh quay lại đại điện, lúc này thay bộ lễ phục khác màu xanh biếc, mái tóc màu rám nắng cũng được gội sạch , còn thoảng thoảng tản ra mùi thơm. Các vị tiểu thư quý tộc nhất thời mắt lại sáng lên, hầu tước đại nhân hoa lệ trở lại……

      Nhìn tư thế ưu nhã trở lại vị trí cũ, mọi người đều hít vào ngụm khí lạnh. Lâm Linh kinh ngạc nhìn , bật thốt lên, “Ngươi nhanh a……”

      Gawain tỏ vẻ sao nhún vai,“ sao, ta chỉ phải tắm rửa cái, gội sạch – đầu, tha thêm dầu vừng, xoa bóp chút, uống thêm ly trà, thuận tiện hàn huyên chút với các nữ hầu chuẩn bị đồ ăn……”

      Lâm Linh khóe miệng ngừng co quắp, ngài có phải là người hay vậy, trong thời gian ngắn ngủi mà lại làm được nhiều việc như vậy?

      “Đúng rồi, Tiểu Linh, cái thứ nước tương này là rất khó gội nha.” Gawain như cố ý nhắc nhở nàng.

      Lâm Linh sửng sốt, cúi đầu lắp bắp nhận lỗi,“Xin… Xin lỗi, ta cố ý.”

      “Ta đương nhiên biết nàng cố ý a.” Gawain tươi cười nhìn nàng, đột nhiên nắm tay nàng, đưa lên môi nhàng hôn cái thủ lễ, thấp giọng câu chỉ đủ cho nàng và nghe thấy,“Chờ sau khi trở thành trong những món hàng trong bộ sưu tập của ta, ta hảo hảo dạy .” xong, vươn đầu lưỡi, thừa dịp ai chú ý lặng lẽ liếm lên mu bàn tay của nàng.

      Sau lưng Lâm Linh bốc lên cỗ hàn khí, vội vàng vứt bỏ tay như con đỉa, đem tay mình ra sau lưng chùi mạnh vài cái.

      Ách — đúng là tên đại biến thái!

      Sau khi chấm dứt bữa tiệc, buổi vũ hội được long trọng bắt đầu.

      Quốc vương vươn tay ra, nắm lấy tay vương hậu nhảy điệu nhảy đầu tiên, mọi người cũng lập tức ồn ào đứng lên, nhanh chóng kết đôi với bạn nhảy của mình cùng nhau khiêu vũ. Nháy mắt, trong sảnh tràn ngập thanh của các loại nhạc. Những người kỵ sĩ phong độ có bước nhảy thành thạo; Các bộ váy của các nàng phu nhân và tiểu thư tung bay uyển chuyển như cánh bướm.

      Sau khi thấy hầu tước bị hai vị tiểu thư nào đó kéo , Lâm Linh thở dài nhõm hơi, biết có phải do tướng mạo của bọn họ và nàng giống nhau hay , cư nhiên có mấy vị thiếu niên quý tộc bước lên mời nàng cùng khiêu vũ, nàng bối rối đến nỗi hận thể trốn xuống cái bàn nào đó cho nhanh, nhưng ngàn vạn lần thể làm cái chuyện mất mặt này được!

      Cách đó xa ba người kia cũng được những mỹ nữ vây quanh.

      “Arthur, cậu xem, có mấy người đến mời Lâm Linh cùng khiêu vũ kìa, nhìn bộ dáng của cổ kìa, ha ha, đúng chuẩn sợ hãi.” Khải vẫn quên thỉnh thoảng chú ý bốn phía trò chuyện Bà Tám với các mỹ nữ chung quanh.

      Lancelot mỉm cười,“Hôm nay Lâm Linh quả rất xinh đẹp.”

      Chỉ có Arthur cho là đúng hừ tiếng,“Xinh đẹp cái gì, các nữ nhân khác so với ta còn đẹp hơn, bởi vì cái đồ ngốc đó lớn lên khác với chúng ta cho nên mấy tên nhàm chán kia mới có hứng thú với nàng thôi."

      Khải liếc nhìn Arthur bằng ánh mắt hảo ý,“Tên nhàm chán? Di? Ngữ khí sao lại có chút là lạ? Đúng rồi Arthur, bộ dáng của cậu trông rất khó chịu a.”

      “Những kẻ có hứng thú với đồ ngốc đó chỉ có những tên nhàm chán biết thưởng thức thôi.” Arthur quay đầu thèm nhìn Lâm Linh.

      “Nhưng như vậy cũng hay cho lắm,” Lancelot đứng lên,“Điện hạ, ta đến giúp nàng giải vây.”

      “Được rồi, các ngươi đứng chờ ở đây ,” Arthur cũng đột nhiên đứng lên,“Ta qua đó đem ấy lại đây, đề phòng nàng lại gây ra rắc rối như chuyện vừa rồi! đồ ngốc siêu cấp phiền toái mà!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :