1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kỵ sĩ hoang tưởng dạ - Vivibear

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32: 1500m đáng sợ:

      Hôm cử hành đại hội thể dục thể thao, ánh nắng tươi sáng, khí trời trong xanh, thao trường học viện Van Hiệp chập chùng đám cỏ , những chấm hoa hoa màu trắng lay động theo gió, vô cùng đáng … Thao trường ngày thường yên ắng hôm nay lại mảng huyên náo, nếu nhầm tới lúc hoàng hôn, cuộc thi chạy 1500m nữ bắt đầu.

      Lúc ở phòng thay đồ để mặc đồ thi đấu, Lâm Linh kinh ngạc phát Trần Di kiêu ngạo kia cũng là đối thủ của nàng, Trần Di nhìn thấy các nàng cũng giật mình, tuy nhiên rất lạ lại câu nào, chỉ hừ tiếng ngang qua người các nàng tới phòng thay đồ đổi quần áo. Mấy nữ sinh bám theo Trần Di cũng như thế, cũng đồng thời phát ra tiếng hừ lạnh ngang qua các nàng.

      “Lơ bọn họ .” Quách Đình vừa vừa thay đôi giày thể thao mới được cất trong phòng thay đồ. Nàng vừa mới xỏ chân vào lên tiếng, Lâm Linh vội vàng khom lưng hỏi,“Làm sao vậy?”

      Quách Đình cau mày rút chân ra khỏi giày thấy cái đinh nhựa lóe lên ánh sáng trắng được buộc dưới đáy giày, giọt máu đỏ sẫm chảy ra từ nó.

      “Sao lại có cái đinh nhựa." Lâm Linh chấn động.

      Quách Đình lắc lắc đầu rút chiếc đinh nhựa ra,“Nhờ cậu đến phòng y tế lấy giúp tớ miếng băng keo được ? Nếu cứ thế này tớ thể nào mà chạy được.”

      “Cái gì, cậu bị thế này mà còn muốn chạy?” Lâm Linh sốt ruột trừng mắt liếc nàng cái,“Cậu được chạy!”

      Quách Đình nổi lên nụ cười sang sảng như ngày thường, trầm mặc hồi, thấp giọng ,“Đây là lần đầu tiên tớ tham gia đại hội thể dục thể thao của trường, tớ rất muốn vì lớp mà giành được cái giải nhất… Vất vả lắm mới có được cơ hội này……”

      “Còn có tớ mà.” Lâm Linh cắt đứt lời nàng.

      Quách Đình ngẩn người, hai tròng mắt nhất thời sáng ngời,“Đúng rồi, còn có cậu, Lâm Linh, may mà chúng ta có tới hai người. Chúng ta vẫn có cơ hội giành được giải nhất .”

      Kỳ Lâm Linh xong thấy hối hận, mỗi lần nàng chạy là thở đến thừa chết thiếu sống, dựa vào nàng mà muốn giành giải nhất tựa hồ có khả năng a.

      xong, cái miệng hại cái thân a …

      “Ý tớ phải thế, khả năng có thể đoạt giải nhất tớ có, tớ chỉ có thể dốc hết toàn lực mà chạy thôi…” Nàng vội vàng giải thích.

      “Chậc, cẩn thận nên giờ tiếc quá, bộ trưởng bộ trung học đoạt giải quán quân trong cuộc thi chạy trước kia hình như thể tham gia thi đấu.” biết từ khi nào Trần Di đứng trước mặt hai người bọn họ, vẻ mặt vô cùng hả hê,“Xem ra các ngươi có duyên giải quán quân rồi. Ha ha ha ha…”

      Mấy nữ sinh phía sau cũng hùa theo nàng đồng loạt nở nụ cười siêu cấp biến thái.

      Lâm Linh tức giận trừng mắt liếc nhìn các nàng, chợt phát ánh mắt Trần Di lộ ra tia có hảo ý. Trong lòng “lộp bộp” vài tiếng, chẳng lẽ cây đinh nhựa này..

      “Cậu làm được, Lâm Linh.” Quách Đình thèm nhìn Trần Di mà vỗ vỗ lên vai Lâm Linh,“Tớ tin cậu có thể giành được giải nhất.”

      Trong lòng Lâm Linh nóng lên, đột nhiên cảm thấy khóe mắt có chút ướt át, chưa từng có ai tin tưởng nàng như vậy, đáy lòng dâng lên cỗ khí thế hừng hực, nàng gật mạnh đầu,“Ân, tớ cố hết sức .”

      Trước khi cuộc thi chạy 1500m bắt đầu, chung quanh khán đài tụ tập đầy đủ các học sinh. Lâm Linh thấy vậy có chút hốt hoảng , bụng đột nhiên rộn rạo muốn WC. Ngay lúc nàng rối rắm ngó nghiêng xung quanh, đúng lúc thấy Tề Văn Du ở đây xem thi đấu.

      Người có quyền thế quả nhiên là thích méo mó, chẳng những vị trí tuyệt hảo, xung quanh còn bày rất nhiều đồ uống cùng hoa quả. hiểu sao tình cảnh như thế lại làm nàng liên tưởng tới chủ nô thời La Mã… Tề Văn Du cũng chú ý tới ánh mắt của nàng, quên hướng nàng nở nụ cười thách thức.

      Những cảnh này thu hết vào mắt Trần Di, mặt nhanh chóng lộ ra vẻ tức giận.

      Pằng! Tiếng súng vang lên, Lâm Linh và các thí sinh đồng loạt chạy ra ngoài, chưa chạy được bao nhiêu phần đường nàng cảm thấy có cố lực đánh vào sau lưng! Nàng phòng bị “bùm” tiếng ngã xuống đất, vẫn siêu cấp xui xẻo bị trặc chân.

      Nàng ngẩng đầu thấy Trần Di đắc ý vượt qua mình, tức thời ràng chuyện này là do chính ta gây ra. Mặc dù vừa vội vừa giận, chân cũng mơ hồ bắt đầu đau, nhưng bất đắc dĩ vẫn phải tiếp tục.

      Chạy được gần 800m nàng bắt đầu cảm thấy khó thở, trước mắt ánh sáng bắt đầu mờ nhạt dần, nơi mắt cá chân truyền đến trận đau đớn, tốc độ của nàng càng ngày càng chậm càng ngày càng chậm…… Vất vả chống trụ được 100m, nàng bắt đầu lảo đảo ngã sấp xuống, cùng lúc đó cũng có vài thí sinh chống trụ nổi rời khỏi đường chạy, Lâm Linh gấp gáp, cảm thấy mình trụ nổi nữa, trong đầu lóe lên ý niệm từ bỏ.

      Dù sao, nàng cũng có khả năng giành giải nhất. Mặc kệ thế nào nàng cũng tham gia, nếu người khác có thể lựa chọn bỏ cuộc, giờ nàng cũng như thế chắc có việc gì .

      “Lâm Linh, mau đứng lên!” Đúng lúc đó giọng trong trẻo quen thuộc truyền vào tai Lâm Linh, nàng hướng đầu về phía giọng đó thấy Quách Đình ở khán đài giơ cao tay mạnh mẽ cổ vũ nàng. Có lẽ là do hiệu ứng của Quách Đình, toàn bộ những học sinh trong lớp cũng bắt đầu giơ tay hô to cổ vũ nàng.

      Trước mắt Lâm Linh là những khuôn mặt tươi cười và tiếng hô to cổ vũ của bạn học, trong lòng có cảm giác ấm áp, trong đầu mang máng đột nhiên lên cánh đồng hoa Cosmos rộng lớn.

      “Mặc dù thoạt nhìn hoa Cosmos có vẻ dịu dàng mảnh mai, nhưng cho dù có bị thổi bay hay bị quật ngã cũng tiếp tục nở ra những bông hoa mới, nhìn rất nhu nhược, nhưng ra lại rất kiên cường. Cho nên, ý nghĩa của hoa Cosmos là — kiên cường. Cố gắng sinh tồn, kiên cường tuyệt từ bỏ…”

      Những lời Mặc Lâm văng vẳng bên tai bây giờ lại vô cùng ràng.

      Tuyệt bao giờ từ bỏ…

      Đúng vậy, nàng — muốn từ bỏ.

      Nghĩ tới đây, nàng thu hết dũng khí, cắn răng bật người dậy, lảo đảo cắm đầu chạy về phía trước. Mỗi bước nàng chạy, chỗ mắt cá chân lại truyền đến những trận đau nhức,

      500 m,400 m,300 m…

      Càng ngày cách càng gần hạn tuyến .

      Cũng chính là càng ngày cách càng gần Trần Di – người chạy ở đầu .

      Nàng thấy thế tinh thần hăng hái lên hẳn đuổi theo Trần Di, nhưng đôi chân lại đau đớn nghe theo điều khiển của nàng nữa, nàng đau đớn kịch liệt ngã xuống, rút hơi khí lạnh, nháy mắt Trần Di băng qua dải phân cách về đích đầu tiên!

      Nàng chịu đau đớn bước chân nhanh hơn, là người thứ hai về đích, nhưng còn kịp nữa rồi.Giải nhất chạy 1500m thuộc về Trần Di, nhìn đám bạn cùng lớp Trần Di nhảy nhót vây quanh ấy, cả người Lâm Linh vô lực ngồi phịch xuống, gương mặt nàng buồn bã… Quả nhiên nàng vẫn làm được.

      “Lâm Linh” Đột nhiên Quách Đình là người đầu tiên ôm lấy cổ nàng,” Làm tốt lắm!”

      Ngay lúc nàng chưa kịp định thần, lập tức bên tay vang lên những tiếng khác “Đúng vậy, Lâm Linh, cậu rất lợi hại a,”

      “Chúng tớ rất bội phục cậu!”

      Những học sinh khác biết từ khi nào đứng trước mắt nàng, mỗi người câu khen ngợi nàng.

      Lâm Linh kinh ngạc nhìn các nàng, lắp bắp ,“Tớ thể giành được giải nhất, tớ….”

      “Đứa ngốc, cậu bỏ cuộc giữa đường là tốt lắm rồi, chỉ cần cố gắng kiên trì, chỉ cần cố gắng hết sức, cho dù kết quả có như ý nguyện cũng có gì tiếc nuối. Ở trong mắt bọn tớ, cậu mới chính là đệ nhất.” Quách Đình cười tươi thuận tay vỗ vỗ bả vai của nàng.

      Lâm Linh đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng cuối đầu gì. Lúc nàng ngẩng đầu lên lập tức có người bạn cùng lớp trêu ghẹo,

      “Lâm Linh, cậu làm sao vậy? Hai tròng mắt sao lại hồng hồng ?”

      “Ha ha, Lâm Linh bị chúng ta làm cho cảm động đến phát khóc…”

      Mọi người đều nở nụ cười vui sướng nhộn nhạo khắp cả thao trường, giống như khe suối đầu xuân trải qua lòng nàng, mang theo tia nắng mặt trời ấm áp lan truyền toàn thân.

      Chỉ cần cố gắng kiên trì . Chỉ cần cố gắng hết sức, cho dù kết quả có như ý nguyện cũng có gì tiếc nuối .

      Như vậy nàng có nên tiếp tục kiên trì trong trò chơi Arthur vương ?

      Nếu bắt đầu nên bỏ cuộc giữa chừng.

      Trong nháy mắt, Lâm Linh nắm chặt tay, thầm hạ quyết tâm.

      Nàng muốn trở lại trò chơi, nàng tự tay chấm dứt trò chơi này.

      Lâm Linh chìm đắm suy nghĩ của mình, hoàn toàn để ý nàng thành tiêu điểm của toàn bộ nữ sinh, lúc nàng thấy trước mắt đột nhiên có bóng đen mới ngẩng đầu lên, kinh ngạc phát tên Tam công tử kia đứng trước mặt nàng từ khi nào. Ánh nắng chiếu lên cái trán trơn bóng của , lộ ra hàng lông mi đen dài, nụ cười của ôn nhu lộng lẫy.

      sao chứ.” Giọng ôn hòa, sau đó tình huống tiếp theo làm mọi người ngã vỡ mắt kính, quý công tử trong truyền thuyết đột nhiên khom lưng xuống, vươn cánh tay phải cao quý vuốt vuốt mắt cá chân của nàng. Thấp giọng ,“Nên đến phòng y tế xem thử mắt cá chân .”

      Lời của như ném quả bom vào phía nữ sinh trong trường, rơi lệ cắn nát khăn tay đồng thời bắn ánh mắt tràn ngập sát khí về phía Lâm Linh, làm cho nàng có cảm giác như mình là con cừu ở giữa bầy sói, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé xác thành từng mảnh .

      Tình huống bất hảo a, tại có ai đó hảo tâm ném cho nàng quả trứng gà

      Nàng muốn thoát khỏi nơi này a…

      Quả nhiên thế giới thực còn đáng sợ hơn thế giới trò chơi…

      Tề Văn Du chậm rãi đứng dậy, nhìn vẻ mặt co quắp của Lâm Linh, nhãn quang chợt lóe lộ lên tia ý cười —

      Sau 2 ngày nghỉ ngơi, Lâm Linh đặc biệt siêu thị chuyến, mua đống thứ lang tang linh tinh, đặc biệt bỏ vào cái bao tải rắn chắc.

      Đây cũng phải là chơi xuân, nàng đặc biệt chuẩn bị để tiến vào trò chơi. Lần này nàng hạ quyết tâm tiếp tục hoàn thành trò chơi này, cho nên lo trước hậu hoạn. Mặc dù dám khẳng định mấy thứ này có thể theo nàng tiến vào trò chơi, nhưng cứ thử lần .

      biết phản ứng của bọn Arthur như thế nào nhỉ.

      Nghĩ tới đây, nàng có chút giương lên khóe miệng, nếu giờ mà trở về còn có thể tham gia nghi thức thụ phong chức kỵ sĩ của Arthur.

      Sau khi chuẩn bị đầy đủ, nàng đưa quả trứng gà luộc sẵn lên miệng cắm ngụm lớn. Ý thức dần dần mơ hồ nhưng chưa bao giờ ý chí nàng tỉnh táo kiên định đến thế.

      Arthur, Mặc Lâm, Khải, Lancelot… Nàng trở về!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Kỵ sĩ Lancelot, cứu mạng!

      Sau khi Lâm Linh hồi phục ý thức mở mắt ra, nàng phát ra chuyện rất xui xẻo, thắt lưng của nàng đụng phải nơi nào đau như dao cắt… Vừa mở to mắt nhìn lại tình huống của mình nàng lập tức hoảng sợ. Trò chơi này quỷ dị thế a, lần xuất này của nàng là từ trời rơi xuống đỉnh gốc cây đại thụ!

      Chưa kịp nghĩ gì mà hai chân nàng mềm nhũn ra, vội vàng nắm chặt nhánh cây gần nhất, sợ là cẩn thận chút mình té ngã chết mất. Từ độ cao như này té xuống phải là chuyện đùa đâu! vui chút nào!

      Đúng lúc đó đột nhiên dưới cây truyền đến tiếng cười khẽ. Tiếng cười kia ôn nhu, phảng phất như cơn gió thổi qua rừng cây sau mưa, cuốn theo mùi hoa hòa lẫn với hoàng hôn.

      Lâm Linh hơi kinh hãi, bề bộn cúi đầu nhìn, rơi vào tầm mắt là vị nam tử dung mạo ấm mát như lá xanh, ánh nắng chiều rọi vào mái tóc màu bạc hơi óng ánh vàng, mê ly xinh đẹp động lòng người.

      Nàng vừa mới nghĩ tới đó cảm thấy mặt mình có gió xẹt qua, chớp mắt nhìn vào đôi mắt xanh thẳm như bầu trời mây sâu thấy đáy kia.

      “Lan, Lancelot!” Nàng vui mừng xen lẫn sợ hãi kêu to tiếng, có đệ nhất kỵ sĩ ở chỗ này, mình có thể được cứu rồi!

      Lancelot mỉm cười, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc,“Lâm Linh, trở về sao? Nhưng sao lại ở đó vậy?”

      Lâm Linh mếu máo,“Cậu nghĩ rằng tôi muốn ở chỗ này sao? Tôi cũng biết chuyện gì xảy ra nữa!”

      “Đừng lo, tôi cứu xuống ngay đây.” Lancelot tiến lên hai bước, đỡ thân cây, chuẩn bị tới mang nàng xuống. Lâm Linh nắm nhánh cây liên tục gật đầu, trước mắt nhất thời lấp lánh cảm động, kỵ sĩ Lancelot là người đáng nhất thế gian này!

      “Chờ chút.” giọng lạnh lùng truyền đến từ phía thân cây bên cạnh, vừa nghe thấy thanh này làm tim Lâm Linh nhảy nhanh hơn vài cái, cái tên quen thuộc gắn bó lóe lên trong đầu nàng.

      Vừa dứt lời, chủ nhân của giọng đó từ sau bụi cây ra, mái tóc vàng hoa mỹ óng ánh dưới ánh mặt trời, thanh oánh như mặt biển gợn từng đợt sóng. Lúc đôi mắt màu tím kia nhìn chằm chằm vào Lâm Linh, chỗ sâu nhất của đôi đồng tử lóe lên tia rất nhanh biến mất.

      “Arthur điện hạ.” Lancelot hành lễ cách ưu nhã. Arthur nghiêng đầu, nhìn Lancelot ,“ cần cứu nàng, nàng hoàn toàn có thể tự mình leo xuống.”

      đầu Lâm Linh xuất mấy chữ rối rắm to, tên kia vẫn từ bỏ ý định trả thù với nàng sao?

      “Thế nào, làm được à? Phong hệ ma pháp của mất hết rồi à?” Arthur nhíu mày nghiêng đầu nhìn nàng, toát ra vẻ khiêu khích.

      Lâm Linh buồn bực …. Tên này ràng là khích tướng nàng mà! Nhưng mà cũng nhờ có nhắc nhở, nhất thời bối rối quên mất năng lực của mình trong thế giới trò chơi khác với thế giới thực …

      “Ai ta quên, ta muốn dùng tư thế ưu nhã nhất, tiêu sái nhất để xuống! Hừ!” Nàng quên hừ tiếng dài.

      “Cẩn thận chút, Lâm Linh.” Trong mắt Lancelot có chút lo lắng.

      “Ưu nhã têu sái?” Nhãn quang trong mắt Arthur chợt lóe, khóe miệng nở nụ cười kỳ dị, trước khi Lâm Linh kịp đọc chú ngữ ma pháp đế thêm câu “Bất quá ta rất muốn hỏi chút tay cầm thứ gì?”

      Lâm Linh linh ngạc nhìn lại nhánh cây nãy giờ mình cầm, nghi hoặc nhìn kỹ nhánh cây giật mình, nhìn kỹ nhánh cây đó mở ra hai con mắt màu xanh, phát ra thanh nhè làm nàng lạnh cả sống lưng…

      Oa à à, nhánh cây nãy giờ nàng nắm chặt cư nhiên là con rắn to!
      Hù chết người rồi!

      Máu khắp người Lâm Linh dồn lên đến não, tay mềm nhũn, tay chân lung lay rơi xuống cành cây,

      Cái bao lớn người cũng theo nàng rơi xuống…

      Oa, cái tư thế này đúng là vừa “ưu nhã” lại vừa “tiêu sái”…

      Lúc sắp rơi xuống mặt đất Lâm Linh lờ mờ thấy Arthur vươn ra hai tay của … Trong lòng thoáng nhõm.

      Nếu thế chắc là bắt được nàng.

      Bịch!

      lo lắng, nàng rơi vào trong lồng ngực rắn chắc, nàng bị đụng đến choáng váng mắt hoa, ngẩng đầu thấy đôi mắt màu lam mang theo ý cười chăm chú nhìn nàng. Mặt gần quá làm nàng có chút gượng ngùng. Đồng thời trong lòng nàng cũng có chút mất mát, hóa ra người tiếp được mình — phải là .

      “Lancelot, cám ơn cậu……” Nàng trầm thấp , nhịn được nhìn về phía Arthur cái. Vừa nhìn, nàng nhất thời bị hóa đá .

      Arthur vẻ mặt co quắp hết sức khó coi cầm cái bao lớn của nàng.

      Quác quác… đàn quạ đen bay ngang qua đỉnh đầu

      “Bộp” tiếng, trái ở cây xuống rơi trúng trán của ……

      “Ha ha ha! Arthur, mắt cậu kém quá!” Lâm Linh nhịn được cười ha hả. Nếu đoán lầm chắc tưởng cái bao kia là mình!

      Arthur xanh mặt. Hừ lạnh tiếng, ra vẻ điều đó là đúng,“ nghĩ ta đỡ sao? Từ đầu ta muốn đỡ lấy cái bao này.” Vừa vừa trừng mắt nhìn Lancelot, “Còn mau buông cái ngốc này xuống , ta nặng hơn cái bao này nhiều đấy, cẩn thận lại đè gãy tay ngươi.”

      xong lập tức xoay người, kéo cái bao lớn nhanh chóng về phía trước.

      Lâm Linh nhìn bóng lưng thè lưỡi cái, hơn tháng gặp, tên kia vẫn miệng mồm ác độc như vậy!–

      Lúc trở lại lâu đài, Lâm Linh nhìn trước ngó sau mà vẫn thấy Mặc Lâm. Hỏi Khải mới biết là đô thành Camelot của vương quốc England.

      “Lâm Linh, trong lúc mấy ngày ở đây.” Khải chớp đôi mắt to rám nắng nhìn nàng,” Tôi nghe được rất nhiều chuyện thú vị a, tin hỏi Lancelot .”

      Thấy gương mặt tuấn của Lancelot chuyển sang xám xịt, trong lòng Lâm Linh thầm đồng tình với , xem ra mấy ngày nay lỗ tai đáng thương của đệ nhất kỵ sĩ chịu bị tàn phá .

      “Đúng rồi, tôi mới vừa nghe được tin, em của người của chị của tử tước Wright….( tràng liên tu bất tận)”

      Tuy vậy biết tại sao lúc nghe thấy ma xuyên thủng lỗ tai này, hôm nay nàng lại có cảm giác thân thiết nên lời.

      “Ca ca, trong phòng hình như hơi lạnh, có thể sai người hầu lấy thêm ít củi đốt ko?” Arthur nãy giờ mực lên tiếng đột nhiên xen vào.

      “Hay là để tôi cho, Arthur điện hạ!” Lancelot lập tức xung phong nhận việc.

      “Tốt, vậy chúng ta cùng nhau .” Khải cười thước thước kéo thân thể Lancelot đột nhiên cứng ngắc, kéo thẳng ra ngoài cửa. Giọng của vẫn loáng thoáng truyền đến, “Em của người của chị của tử tước Wright trong nhà có nuôi con chó săn, gần đây nó sinh tới mười con chó nha….”

      Nghe đến đó, Lâm Linh khì khì tiếng bật cười, mới cười được nửa tiếng đột nhiên nhớ lại chỗ này vẫn còn người sắc mặt cực kỳ hầm hầm nghiêm túc, nàng lập tức nín cười.

      “Lần này lại bị trứng thối đánh trúng nên về à?” Arthur mạn bất kinh tâm phá vỡ yên lặng.

      phải.” Lâm Linh bật thốt, do dự chút rồi thêm,” Lần này là tôi tự nguyện trở về. Hy vọng… hy vọng vẫn còn kịp tham gia nghi thức thụ phong kỵ sĩ của cậu.”

      Vừa dứt lời, nàng thấy Arthur có chút sửng sốt, bên môi chậm rãi nở nụ cười . tiến lên phía trước, nhìn mặt nàng ngơ ngác, duỗi tay nhàng phủi rơi mảnh lá cây đỉnh đầu nàng, làm cho nàng đột nhiên cảm thấy như cả thế giới này biến mất, toàn vũ trụ chỉ còn hai người bọn họ, toàn bộ chỉ nhìn thấy nụ cười ôn nhu của .

      “Mới vừa rồi ta chứng chiến được cái tư thế “ưu nhã nhất”, “tiêu sái nhát” của .”

      Thẳng đến khi giọng châm biếm của vang lên, nàng mất nửa ngày mới kịp phản ứng là giễu cợt nàng! Lâm Linh tức giận trừng mắt về phía đôi mắt tím đầy vẻ đùa cợt kia, nhưng lại đổi lại câu khiến nàng càng phát điên hơn.

      “Vẻ mặt bây giờ cũng rất ưu nhã, rất tiêu sái…”

      “Này, cậu để yên cho tôi được hả!”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: Kỵ sĩ tương lai chỉ “Tam tự kinh"

      Mảnh đất England đầu xuân mang theo tia mát lạnh.

      Mặt trời bắt đầu mọc dần, đem tia cảm giác mát lạnh ấy tiêu tán dưới ánh nắng ban mai, từng tầng màu vàng ấm áp vẩy khắp các ngóc ngách trong lâu đài. lưng ngựa, cung vệ nhảy lên sung sướng hát vang. ngày mới cứ như vậy bắt đầu!

      Bữa ăn sáng hôm ấy Lâm Linh vô tình thấy Arthur cư nhiên có thể dùng được đũa. Tựa hồ thấy được kinh ngạc của nàng, trong mắt Arthur lướt lên tia cười đắc ý.

      Gì chứ, chỉ là dùng đũa gắp miếng thịt mà thôi, có gì mà đắc ý. Lâm Linh dùng đũa hướng đến dĩa đậu, dùng tần suất siêu nhanh ném liên tiếp từ hạt đậu này đến hạt đậu khác vào trong miệng mình.

      Quả nhiên ngoài dự đoán, nàng thấy vẻ mặt Arthur co quắp chút

      Hứ, còn lâu mới luyện được đến trình độ này.

      Nàng lại ngẩng đầu liếc Khải cái, ngày thường thao thao bất tuyệt hôm nay lại im phăng phắc tập trung vào chiếc hộp quẹt tay. Thi thoảng bấm bấm chút, đỉnh hộp quẹt lập tức thắp lên ngọn lửa .

      Từ sau hôm qua nàng dùng bật lửa chỉ cách nhóm củi, Khải lập tức lấy vật này chiếm làm của riêng. Nhưng nếu có thể dùng nó để tạm thời khóa cái miệng của Khải lại nàng rất sẵn sàng đưa cho .

      Thấy Khải thích buông tay, Arthur cùng Lancelot vẻ mặt chợt khựng làm nàng bật cười.

      Mặc dù Arthur biết đây là từ cái thế giới khác gì đó, nhưng Khải và Lancelot lại đồng thời kết luận đây là loại bửu bối ma pháp thần kỳ vĩ đại.

      Sau khi kết thúc bữa sáng, mọi người trong lâu đài bắt đầu làm việc, nàng quanh vòng đình viện, người chăm chuồng ngựa quét sạch chuồng ngựa, thợ rèn ở xưởng rèn chế tạo móng ngựa, cái đinh , đồ dùng và xe ngựa, người hầu dọn rửa các phòng, quét dọn mặt đất, thợ may may khăn bàn khăn tay. Nhân viên phòng bếp bắt đàu chuẩn bị cơm trưa, xiên thịt nướng thịt, chiếc chảo sắt lớn xào đống thịt, chiếc móc xích sắt treo nồi ở phía ngọn lửa có thể điều chỉnh độ cao, vì thế có thể khống chế độ ấm của nồi.

      Sau khi Lâm Linh dạo qua vòng đình viện quay lại về phòng phát Khải đứng chờ ở đây từ khi nào.

      “Lâm Linh, có muốn theo ta đến chỗ này ?” Khải đến trước mặt nàng cười hề hề thần bí.

      “Nơi nào?”

      biết, tóm lại là nơi rất thú vị,” Khải trừng hai mắt, “Để báo đáp tặng cho tôi món bảo bối, tôi đưa mở mang kiến thức.”

      Lâm Linh chần chờ vài phút, cuối cùng cũng địch được lòng hiếu kỳ của mình, len lén chạy theo Khải ra ngoài.

      Bánh xe ngựa thời kỳ Trung cổ đều làm bằng gỗ, bên mép bánh xe dùng tấm lá sắt bao lại, các bộ phận xe được cố định bởi những cây đinh to, hoàn toàn thể co dãn, ngồi ở bên trong cực kỳ xóc này, khiến Lâm Linh xuống tới nơi biết mông mình bị xóc đến nở thành bốn cánh hoa chưa……

      Nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nàng nhanh vứt khó chịu sang bên, cho dù có bị xóc thành sáu cánh tám cánh hay mười cánh nàng cũng cam lòng a!

      Nơi này, nơi này hóa ra là chợ bán chó săn!

      Thấy xung quanh toàn là những con chó màu sắc sặc sỡ, lắc lắc bộ lông chờ chủ nhân mới chọn lựa, những tiếng chó sủa liên tiếp làm cho nơi đây nhộn nhạo hẳn lên.

      Oa, quả thực giống như là bức tranh thị trường sống động!

      đợi Khải gì, nàng hưng phấn vọt tới bên đám chó , tướng mạo phương Đông tóc đen mắt đen của nàng làm ít người chú ý.

      “Khải, hóa ra cậu muốn mua chó săn……” Lâm Linh vuốt con chó ,” Cậu thích chó săn thế nào?”

      Khải lắc lắc đầu, “Tôi có mua cho mình. bao lâu nữa tới nghi thức thụ phong kỵ sĩ của Arthur, tôi nghĩ nên mua chó săn tặng cho .”

      ra là vậy, Lâm Linh sờ hết con chó này lại vỗ đến con chó khác, con nào cũng đáng làm nàng biết nên chọn thế nào. Đột nhiên nàng cảm thấy như có cái gì chăm chú nhìn mình, nàng quay sang bắt gặp con chó màu lông vàng óng, cổ buộc chiếc vòng da , đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng như có điều gì muốn .

      Trước mắt Lâm Linh sáng ngời, chỉ chỉ con chó cười trộm,” Mua con này , nó giống y chang Arthur.”

      Khải bật cười ha ha, gật gật đầu, “Con chó săn này nhìn như huynh đệ của Arthur ấy.” rồi Khải xoay người nhìn người bán, đó là vị thiếu niên hết sức thanh tú, mái tóc đỏ bù xù trước mặt hơi che đôi mắt của . Nhìn qua khoảng 15 16 tuổi —

      “Con này bán thế nào?”

      “Ta--bán.” Thiếu niên tiện tay vén lên mái tóc đỏ lòa xòa trước mặt. Ngẩng đầu để lộ ra đôi mắt thanh tuyết sáng ngời.

      bán thế cậu đặt chó ở đây làm gì?” Lâm Linh kinh ngạc hỏi.

      Thiếu niên lộ vẻ xem thường,“Quản – làm – gì.”

      “Vậy con này?” Khải cam lòng chỉ vào môt con chó săn khác.

      Thiếu niên vẫn trưng vẻ mặt lười biếng, “Cũng – – bán.”

      “Được rồi, rốt cục con nào mới có thể bán?” Ngay cả Khải cũng mất dần tính kiên nhẫn.

      Thiếu niên càng lộ vẻ xem thường hơn, vẫn dứt khoát ba chữ, “ – con – nào.”

      bán thế ngươi đặt ở đây làm gì!” Khải rốt cuộc cũng phát điên .

      “Vì – ta – vui.”

      “Xoẹt” tiếng, Khải cây thập tự kiếm bên hông ra, cả giận , “Tên thiếu niên này ngươi quyết đấu với ta mau!”

      “Khải… bán chắc cũng có lý do, đừng dùng đến vũ lực…” Lâm Linh thấy tình huống ổn vội vàng kéo lại tay áo Khải.

      Đúng lúc đó, nam tử trẻ tuổi vội vã chạy tới từ chỗ xa, mái tóc dài màu rám nắng, đôi mắt màu chàm, vóc người cao gầy, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc. Mặc dù phải là mỹ nam tử nhưng tổng thể cũng khá là dễ nhìn .

      “Kỵ sĩ Lamorak?” Lúc Khải thấy vị nam tử kia sửng sốt chút, hình như biết người nam nhân này.

      “Kỵ sĩ Khải, xấu hổ, đệ đệ của ta lại gây họa rồi.” Lamorak liếc mắt vị thiếu niên sau lưng mình cái, giọng nghiêm khắc trách cứ, “Juatan Just, đệ lại ăn trộm mấy chó săn quý của mấy nhà quý tộc đó à.”

      Ai? Lâm Linh có thầm tự hỏi lại, tên thiếu niên này là đệ đệ của nam nhân kia? Còn trộm chó săn nhà người khác?

      “Hóa ra là đệ đệ cậu.” Khải cũng dần bình tĩnh trở lại, “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

      Lamorak bất đắc dĩ lắc đầu, “Đệ đệ của ta có sở thích rất kỳ quặc, nó thích bắt trộm chó săn nhà quý tộc người khác đem ra chợ trình diễn, mua bán, sau khi tan chợ đem chúng trả lại cho nhà chủ nhân.” thở dài hơi, “Juatan Just, nếu đệ còn bỏ cái sở thích kỳ quặc này đệ trở thành kỵ sĩ chân chính được đâu.”

      – phải – nó.” Juatan Just chỉ chỉ con chó săn màu vàng.

      Lamorak lập tức hiểu ý của , “Ý đệ là con chó này phải đệ trộm?”

      Juatan Just gật gật đầu,“Đệ - nhặt – được .”

      Khóe miệng Lâm Linh hơi co rúm, cậu thiếu niên này dùng “Tam tự kinh” dai a.

      “Nếu do ngươi nhặt sao lại bán cho bọn ta? Bọn ta muốn đem con chó săn này về làm quà tặng cho bằng hữu.” Khải tựa hồ thấy được tia hy vọng.

      Juatan Just vuốt vuốt đầu mình trả lời.

      Khải thấy có phản ứng, móc trong ngực áo ra túi bạc, “Ngươi ra giá , bao nhiêu tiền.”

      “Vô – ích – thôi.” Juatan Just đảo cặp mắt trắng dã, “Nó – theo – ta.”

      “Là như vầy, đệ đệ của ta có khả năng thuần hóa chó, bất kể là con chó nào chỉ cần ở trong tay là tuyệt đối ngoan ngoãn, ý của đệ đệ ta là con chó săn này tính tình ngang tàng, sợ là nghe lời các cậu.” Lamorak vội vàng giải thích.

      Gương mặt Lâm Linh hơi co rúm, nàng hiểu tại sao có ba chữ mà cậu ta dịch được đống như vậy chứ.

      Nghĩ tới đây, nàng vô tình sờ vào trong cái túi bên hông người, đột nhiên cảm thấy có đồ vật gì, tâm trạng nhất thời vui vẻ, “Vậy nếu nó nghe lời chúng tôi có thể bán ?”

      Juatan Just vô vị nhún vai, màu lam trong con ngươi lộ vẻ “vô – ích – thôi, nó – nghe – ta."

      Lâm Linh thấy gật gật đầu, thoắt cái lén đưa đồ vật về phía trước mặt con chó săn.

      Bất ngờ, con chó săn đột nhiên hưng phấn lên, như là muốn lao tới trước mặt Lâm Linh, quẫy quẫy liên tục cái đuôi về phía nàng.

      Juatan Just kinh ngạc, nhìn thẳng vào thứ gì đó tay Lâm Linh.

      “Nhìn , nó rất nghe lời a, chuyện cậu lúc nãy phải giữ lời nha.” Lâm Linh cười khúc khích.

      “Chờ chút!” Juatan Just có chút hốt hoảng.

      “Juatan Just, tương lai muốn trở thành kỵ sĩ phải biết tuân thủ lời hứa của chính mình.” Lamorak ý bảo Lâm Linh có thể mang con chó săn này .

      Juatan Just nhàng ngồi xuống, vẻ mặt buồn bực và hoang mang. rốt cục cũng nghĩ ra được tay Lâm Linh rốt cục là thứ gì.

      Rời khỏi chợ lúc, Khải cũng tò mò hỏi vấn đề này.

      “Ừm ~ có gì.” Lâm Linh nhét cái gì đó trong tay vào miệng con chó săn. ra là do nàng thích ăn bò khô thôi, xem ra nó rất thích món đồ ăn vặt đại này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35: Chú chó săn bị trúng ma pháp

      Lúc Lâm Linh và Khải hưng phấn mang chó săn về tới lâu đài trời nhá nhem tối. Để cho Arthur bất ngờ, bọn họ giấu con chó săn tại nơi khá an toàn.

      Vừa bước vào thành Lâm Linh thấy gương mặt quen thuộc, mái tóc xanh như biển, đôi mắt trong như bầu trời, sâu trong đôi đồng tử ấy toát lên vẻ thần bí như cất giữ những bí mật của vũ trụ bao la. Lúc nhìn thấy Lâm Linh nở nụ cười lười biếng với nàng.

      “Mặc Lâm, ngươi về!” Lâm Linh nở nụ cười to, trong mắt nàng đây chính là chìa khóa để hoàn thành trò chơi a.

      “Ngươi cũng trở về.” hình như cũng biết được trở về của Lâm Linh.

      “Khải, các người đâu thế?” Arthur đứng bên cạnh mở miệng.

      “Chúng ta…” Lâm Linh tính trả lời thấy Khải trừng mắt cảnh cáo nàng giữ bí mật. Vì thế nàng liền im bặt gì nữa.

      “Ta mang ấy ra ngoài dạo phố.” Khải cười thước thước tiếp lời.

      “A?” Arthur nhíu mày, “Cũng chỉ có huynh mới chịu được phiền phức lớn như này.”

      “Này…” Lâm Linh buồn bực trừng mắt nhìn cái, cái tên đáng ghét này lúc nào cũng những lời ác độc như thế.

      “Đúng rồi, Arthur. Người chủ trì nghi thức thụ phong chức kỵ sĩ lần này của con là phụ hoàng con, cũng chính là đương kim England quốc vương.” Arthur vừa nghe Mặc Lâm biến sắc, nhưng lập tức rất nhanh khôi phục lại vẻ lạnh nhạt. Nhưng Lâm Linh bắt được tia xẹt qua ấy trong mắt tia của vui mừng.

      ?” Ngữ khí của vẫn mực lạnh nhạt như thường, cứ như là có biểu mừng rỡ gì với cha của mình vậy.

      “Con còn có việc muốn làm, sư phụ, người cũng nghỉ sớm .” Arthur rồi xoay người rời .

      “Arthur…” Mặc Lâm nhìn bóng lưng của tính gì đó nhưng rồi lại thôi. Sau khi trầm mặc vài giây quay lại với Lâm Linh, “Ngươi theo ta.”

      Phòng Mặc Lâm là phòng đầu tiên tầng ba của lâu đài, cái tủ gỗ phía nam căn phòng còn có bình hoa cao cổ cắm đầy những bông hoa hồ điệp nở rộ, làm cho căn phòng tăng thêm chút mùi vị của “xuân”. khí trong phòng phiêu đãng mùi thơm như có như .

      Lúc này nàng mới phát hóa ra trong phòng Mặc Lâm có loài hoa này. Ý nghĩa của hoa hồ điệp là nỗi nhớ, bởi vì chất chứa quá nhiều nỗi niềm thương nhớ trong lòng mà cách nào ra, tích lũy dần theo ngày tháng, màu xanh nhàng cũng dần trở nên đen nhánh nặng nề. Hẳn là trong lòng của cũng có nỗi khổ riêng.

      Nhưng Mặc Lâm nhớ ai?

      “Vài ngày nữa ta có số chuyện cần phải giải quyết nên rời thời gian. Nhớ kỹ, nghi thức thụ phong chức kỵ sĩ của Arthur phải do phụ vương của nó chủ trì, tuyệt đối được để ra sai sót,” Mặc Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nếu để ra sai sót gì trò chơi này bị thất bại. Tất cả phải bắt đầu lại từ đầu.”

      “Nếu như quan trọng như vậy, ngươi thể đợi đến lúc nghi thức hoàn thành rồi mới rời sao?” Lâm Linh có chút nắm chắc.

      “Nơi này còn có Lancelot và khải, có bọn họ trợ giúp, ta tin là ngươi có thể làm được. Ngươi tiếp tục trò chơi này,” Mặc Lâm quay đầu mỉm cười với nàng, “Đó cũng là lý do mà ngươi chủ động quay về mà, có đúng ?”

      “Ta……” Lâm Linh hạ giọng, “ thể phủ nhận là, từ lúc bắt đầu chơi trò chơi này, ta cảm giác được mình còn như trước kia nữa, ta thích thay đổi này, cho nên, ta muốn hoàn thành trò chơi. Chỉ cần cố gắng kiên trì, chỉ cần cố gắng hết sức, cho dù kết quả có như ý nguyện cũng có gì tiếc nuối .

      xong, nàng ngẩng đầu, phát Mặc Lâm nhìn mình tựa hồ suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt phức tạp, thâm thúy khó ràng.

      “Nửa tháng sau đích thân quốc vương tới nơi này.” Nụ cười của vẫn nhàng, lười biếng, ấm áp và….. đơn như vậy.

      “Arthur cậu ấy, cậu ấy trở thành quốc vương England sao?”

      “Đương nhiên, đó là số mệnh của cậu ấy. Chỉ có cậu ấy mới là người có thể rút ra thiên mệnh chi kiếm.”

      === ====== =========

      Lâu đài ban đêm mảnh tĩnh lặng.

      Ở giữa gian yên ắng ấy có những tiếng động hỗn loạn ngừng. Những con côn trùng bay qua đánh giọt sương, chú dế mèn kéo bài đàn, chim đậu ở cành cao chải chuốt bộ lông rực rỡ của mình… Bọn chúng cứ như ở trong mộng mà giọng nỉ non. Mọi thứ xung quanh cứ im lặng như thế, cứ như có ai nghĩ trong nơi này còn có người nào.

      Arthur gối đầu lên hai cánh tay ngắm bầu trời đêm, ánh sáng lập lòe của đom đóm lượn lờ quanh thân , làm cho cả người cũng muốn lập lòe sáng lên. nhổ cọng cỏ ngậm vào miệng, mùi hương mát lạnh cam khổ của cỏ tản ra, giống như tâm trạng của lúc này vậy.

      Phía sau lùm cây đột nhiên truyền đến tiếng loạt xoạt, nhíu nhíu mày, “ ngốc, đừng có mà ở đó giả thần giả quỷ nữa, mau chui ra

      Lâm Linh ngượng ngùng lè lưỡi,“Sao cậu biết là tôi?”

      “Trừ ra làm gì còn có ai lén lút như vậy.”

      Lâm Linh trừng mắt nhìn , nàng hẳn là nên quen với thói ác mồm ác miệng của rồi mới đúng.

      Ăn xong lại nằm coi chừng bị biến thành tên mập bây giờ…. Trong lòng nàng rủa thầm

      “Đúng rồi, lần này quốc vương bệ hạ đích thân đến đây, cậu chắc cũng hẳn nhiều năm rồi chưa từng gặp lại phụ vương lần.” Nàng thuận miệng . Nhưng vừa mới xong những lời này liền hối hận, bởi vì mặt lộ vẻ quan tâm.

      “Sợ là ông ấy cũng quên tồn tại của ta rồi.” Ngay lúc nàng còn tưởng thèm mở miệng trả lời, “Ta nghĩ lần này nếu nhờ có quan hệ với sư phụ, ông ấy cũng chẳng nhớ tới là mình còn đứa con trai như này đâu.”

      Trong bầu trời đêm loáng thoáng hương hoa mãn phồn, ánh sáng chòm sao Tinh Huy phía chân trời chiếu vào mắt loe lóe, ánh lên tia đơn cùng bi thương.

      Nhìn ánh mắt đau thương ấy, nàng đột nhiên muốn dùng bàn tay vuốt lên đôi mày nhíu lại của . Từ Arthur phải rời xa phụ thân, chắc cũng rất nhớ người thân của mình, chỉ là, dùng chiếc mặt nạ lạnh lùng che hết nội tâm bên trong của mình.

      “Nếu ông ấy quên tồn tại của cậu, ông ấy cũng có thể cự tuyệt tham gia nghi thức thụ phong chức kỵ sĩ của cậu mà, nhất định chạy từ Camelot xa xôi mà tới đây đâu, ông ấy chắc chắn là rất quan tâm tới cậu.”

      Arthur lạnh lùng cười, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đầy sao, vươn tay về phía bầu trời, “ Có lẽ ngày nào đó, ta thâu tóm được cả những vì sao bầu trời này.”

      “Tôi từng nghe qua câu .” Lâm Linh mở to hai mắt, “Mỗi ngôi sao tượng trưng cho vận mệnh của con người, nên nó nhất định cho cậu thấy, tuy nhiên lại thấy rất mơ hồ. Nó vĩnh viễn nhấp nháy ở đầu cậu, nhưng cậu mãi mãi chẳng bao giờ chạm vào được nó.” Nàng nhàng cúi đầu, nhìn vào đôi mắt tự do lẫn chút tạp chất nào ở cỏ, mỉm cười vươn tay của mình lên bầu trời, đo đặc khoảng cách của những vì sao, đột nhiên cảm giác được người bên cạnh nhìn mình, nàng quay đầu lại đối mắt với con ngươi màu tím kia.

      “Cố gắng vươn tay tới các vì sao, cho dù thể chạm được đến nó, nhưng cũng chứng minh mình cố gắng thực giấc mơ của mình. Nhưng cũng rất nhiều người, ở con đường của mình nhanh thu tay về.” Ánh mắt màu tím của còn lấp lánh hơn cả những ngôi sao kia, “Cho nên, cho dù thế nào, cũng bao giờ thu tay mình về, cũng bao giờ từ bỏ ước mơ.”

      Cây cối nhàng rung động trong ngọn gió trong trẻo mà lạnh lùng, phả vào mặt nàng trận run rẩy. Ở sâu trong con ngươi sáng ngời ấy, nàng lại lần nữa thấy được dã tâm vô hạn. Ước mơ của Arthur, là nắm được tất cả những vì sao bầu trời này.

      Nàng lại lần nữa dao động, mình, có thể trợ giúp sao? là có thể chứ?

      “Muốn tiếp tục ở lại bên ta, vẫn còn kém xa lắm. Ngày mai tiếp tục hảo hảo tu luyện khả năng bắn cung của .” tựa hồ nhận ra biến hóa gương mặt nàng, lạnh lùng nhét thêm câu.

      “Nhưng, nếu tôi, có người bị biến thành heo nướng…”

      ngốc kia câm mồm lại ngay cho ta! Ngày mai ta nhất định tăng cường huấn luyện cho !

      “Tại sao…”

      “Bởi vì học quá chậm, quá ngu!”

      “Chẳng lẽ cậu học cái gì cũng rất nhanh sao…”

      “Đương nhiên!”

      “Ai da, nhưng mà giờ còn có ai đó chưa học được cách gắp đậu……”

      Thấy vẻ buồn bực mặt Arthur, Lâm Linh phá lên cười, dường như cũng bị nàng lây, khóe miệng Arthur cũng dần buông lỏng nở nụ cười nhàng, hai người cứ vậy sóng vai ngồi thảm cỏ, nhìn bầu trời đầy sao như chiếu rọi cả vùng xa xôi rộng lớn.

      Chắc chắn ngày hề do dự nắm chặt những vì sao ấy ở trong lòng bàn tay của mình.

      Vậy còn nàng sao?

      Giấc mơ có vẻ như rất xa vời, nhưng ít ra, nàng vẫn có dũng khí vươn tay chứ nhỉ?

      Nửa tháng sau, cuối cùng cũng gần đến ngày tổ chức nghi lễ thụ phong cho Arthur, quốc vương đúng hạn tới lãnh địa của bá tước Ái Khắc Luân. Arthur tự mình nghênh đón phụ thân của mà lại phái Lancelot đưa đoàn người của quốc vương vào lâu đài.

      Nhờ có Lancelot nên Lâm Linh cũng lo lắng, nếu là cậu ấy nhất định mang quốc vương an toàn nguyên vẹn đến đây.

      Lúc ngang qua hoa viên, nữ hầu chăm sóc chó săn đột nhiên đến báo với Lâm Linh rằng con chó săn chạy, Lâm Linh vội vàng cấp bách tìm kiếm khắp nơi, tốn nhiều công sức mới bắt được nó ở cổng lâu đài. Cả người con chó đầy bùn đất liều mạng giãy giụa trong lòng Lâm Linh, đôi mắt to màu hổ phách tràn đầy thần sắc lo lắng.

      “Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Đói bụng sao?” Lâm Linh hỏi nó.

      Chú chó săn vẫn tiếp tục giãy giụa, khách khi dùng móng vuốt quào lên mặt Lâm Linh, vô tư đạp lên cái mũi của nàng muốn bỏ chạy, Lâm Linh bắt đầu có chút tức giận, xách nó lên nhúng cái “bùm” xuống dưới hồ nước bên cạnh.

      Đúng lúc đó chuyện khó tin xảy ra! Chú chó săn vừa mới xuống nước đột nhiên có quần sáng màu vàng vây quanh, sau khi hào quang biến mất thấy chú chó đâu mà thay vào đó là nam hài tử!

      khoảng bảy tám tuổi, có mái đầu màu vàng y chang Arthur, đôi mắt màu hổ phách xoáy tròn linh động, vô cùng đáng .

      Hơn nửa ngày Lâm Linh mới hồi phục lại tinh thần, lắp bắp , “Ngươi, ngươi rốt cuộc là cái gì vậy?”

      Tiểu nam hài thèm trả lời nàng, ngồi phịch xuống đất thở dài nhõm, lẩm bẩm , “Tốt quá, đúng lúc khôi phục lại được hình người.” Vừa mới xong nhìn thấy Lâm Linh đứng trợn mắt há mồm, vội vàng tiếp “Ta biết ngươi nhất định cũng rất kinh ngạc, bất quá giờ ta thể giải thích được với ngươi, ta chỉ có thể cho ngươi biết có người muốn phá hỏng nghi thức thụ phong của Arthur, cho nên quốc vương có lẽ có nguy hiểm……”

      “Cái gì!” Lâm Linh chấn động, “Vậy tại làm sao bây giờ?”

      “Có lẽ có bẫy rập, ảo cảnh các loại gì đó. A… xong, lần này thời gian sao ngắn như vậy…” Tiểu nam hài còn chưa kịp hết, đột nhiên hét to tiếng, trong nháy mắt lại biến thành con chó săn màu vàng.

      “Đây là chuyện gì?” Lâm Linh hoảng sợ.

      Tiểu chó săn cũng bất đắc dĩ lắc đầu, giơ cái chân trước chỉ chỉ về phía trước.

      Lâm Linh hiểu thời gian rất gấp gáp. đường quốc vương đến lâu đài, chuyện gì cũng có thể phát sinh, những cái bẫy tưởng vẫn rình rập bọn họ.

      kịp báo với Arthur …

      Như vậy, cũng chỉ có nàng…

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 36: Cái bẫy trong rừng


      Trong rừng những cây đại thụ to lớn che hết bầu trời, ánh nắng vụn lấm tấm nhảy nhót ở dưới những khe hở của tán lá. có gió, có chim chóc muôn thú, yên tĩnh đến mức có thể mơ hồ nghe được tiếng hoa rơi nhàng cùng tiếng bướm non phá kén. Càng , ánh sáng trong rừng càng tối dần.

      Lâm Linh nhàng thúc roi ngựa bảo Triel tăng tốc độ.

      Đúng lúc đó, Lâm Linh đột nhiên thấy phía trước có mảnh sáng , ở giữa ánh sáng ấy là bóng lưng thon dài và mái tóc bạc óng ánh…

      Chẳng lẽ là Lancelot? Nàng vui mừng tăng cước bộ chạy lại gần, nhưng đột nhiên khí xung quanh co rút lại, phảng phất như hình thành những sợi dây trói vô hình trói trụ nàng lại, khiến nàng thể di chuyển dù chỉ bước. Nàng liều mạng giãy dụa muốn chạy nhưng lại thể nhúc nhích được, muốn gọi nhưng lại cổ họng lại phát ra được thanh nào.

      Ngay lúc mơ mơ màng màng sắp sửa mất ý thức, đột nhiên nàng lại cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, cứ như có người ở trong bóng tối cầm tay nàng kéo , nàng ngây ngốc bước chân theo. lát sau Lâm Linh cảm giác được áp lực giảm xuống, mọi thứ trước mắt bắt đầu ràng hơn.
      Nàng khó tin trợn to đôi mắt, xuất trước mặt nàng cư nhiên là đại sảnh của lâu đài bá tước Ái Khác Luân!

      Càng ngạc nhiên hơn là, trong đại sảnh vô cùng đông đúc náo nhiệt, có phu thê nhà bá tước, Arthur, Khải, còn có Lancelot và người có mái tóc tuyết trắng, khí thế uy nghiêm lão giả.

      Rốt, rốt cục chuyện gì xảy ra?

      “Lâm Linh, sao bây giờ mới đến, nghi thức thụ phong sắp bắt đầu rồi.” Khải cười thước thước tới cạnh nàng.

      Lâm Linh khó tin nhìn về phía Arthur, vẻ mặt cũng chẳng có gì, nàng lập tức lại quay đầu nhìn sang Lancelot, mặc dù vẫn mỉm cười, nhưng trong con ngươi trong trẻo ấy lại mang vài nét u khó dò.

      Tất cả, đều rất cổ quái.

      Cổ quái xen lẫn quỷ dị.

      ràng là nàng ở trong rừng cơ mà, sao chớp mắt quay về lâu đài rồi? Chẳng lẽ là mình ở nằm mơ? lúc nghi hoặc đánh mắt lung tung nàng thấy được bóng người quen —

      Đó đúng là Mặc Lâm!

      có khả năng, Mặc Lâm ràng thể nào ở chỗ này được …

      Sau lưng nàng bốc lên cỗ hàn khí, lãnh khủng bố, từ mỗi lỗ chân lông da tay, mỗi – tế bào, rót vào thân thể. “Cẩn thận có bẫy ảo giác”, lời của tiểu nam hài vang lên trong đầu nàng, chẳng lẽ tất cả ở đây đều là giả ……

      Chẳng lẽ nàng — bị trúng huyễn cảnh!

      Hoài nghi, lo lắng, lo âu, đan vào cùng chỗ, đại não nàng lâm vào mảnh hỗn độn, cảm thấy vô cùng rối loạn biết làm sao.

      “Trước mặt kẻ thù của mình bao giờ sợ hãi. Luôn dũng cảm đứng sóng vai……”

      Trong lúc nàng rối rắm biết làm như thế nào quốc vương bắt đầu nghi thức sắc phong kỵ sĩ, ngay lúc ông chuẩn bị cầm thập trụ bảo kiếm trong tay đưa cho Arthur, Lâm Linh vô tình phát mặt tên Arthur kia lộ ra nụ cười quỷ dị.

      đúng, chắc chắn có điểm gì đó là lạ!

      Điểm này giống Arthur, Hay cách khác, tên này phải Arthur!

      Nghĩ tới đây, biết nàng lấy dũng khí từ đâu chạy vụt lên, đánh rớt thanh bảo kiếm tay quốc vương, la lớn, “Lancelot, cậu tỉnh táo lại , đây phải là , tất cả chỉ là ảo giác thôi! Đây phải là Arthur điện hạ !”

      Lancelot hơi kinh hãi, “ cái gì?”

      Quốc vương cũng bắt đầu hồi phục tinh thần sau vụ bất thình lình hồi nãy, vẫn duy trì gương mặt điềm tĩnh trầm giọng , “ trẻ, được quấy rầy nghi thức thụ phong kỵ sĩ này.”

      “Quốc vương bệ hạ, đây chỉ là ảo giác thôi, ngài mau lùi lại !” Lâm Linh năng lộn xộn giải thích

      Sắc mặt quốc vương hơi trầm xuống,“ , mời ngươi ra ngoài.” Vừa ông vừa chỉ thị mấy người lính canh kéo Lâm Linh ra ngoài.

      “Chờ chút, bệ hạ.” Lancelot đột nhiên chắn trước thân nàng, nhíu mày nhìn Arthur vẫn quỳ mặt đất,“ hình như có cái gì đó đúng.”

      Nhân cơ hội đó Lâm Linh bay lên nhặt thanh kiếm ở mặt đất,“Bệ hạ, tôi có lừa ngài, đây là ảo cảnh, người ở nơi này đều là giả. tin hai người nhìn đây,” Vừa nàng vừa cầm kiếm chém xẹt qua tay áo Mặc Lâm, nháy mắt trông như chém qua lớp khí.

      Lancelot lập tức kinh hãi chắn trước mặt quốc vương.

      Trong nháy mắt tất cả mọi người ở trong đại sảnh trừ ba người bọn họ vặn vẹo biến hình, từ từ mơ hồ biến mất dần vào khí, trận cười nổi gai óc vang lên trong đại sảnh, chen thêm giọng bùi ngùi xót xa, “ ngờ lại bị các ngươi phát , tuy nhiên, chỉ sợ các ngươi còn kịp thực nghi thức thụ phong cho Arthur nữa……”

      Lời vừa dứt, Lâm Linh đột nhiên cảm thấy sàn nhà dưới chân rung động kịch liệt, trận thanh đứt gãy vang lên, trong nháy mắt thân thể nàng như con diều mất gió rơi xuống khe nứt tối om của sàn nhà……

      === ====== =====

      Lúc tỉnh dậy nàng ngạc nhiên phát bản thân mình bị thương, nhưng lại cảm giác được từng khối mồ hôi lạnh chảy xuống lòng bàn tay, cứ như vậy vài phút nàng vẫn chưa nhận ra mình làm gì hay ở nơi nào.

      “Lâm Linh, sao chứ?” Giọng của Lancelot vang lên bên cạnh nàng.

      “Tôi sao, còn quốc vương bệ hạ?” Lâm Linh vội vàng hỏi.

      “Ta cũng sao.” Giọng quốc vương trầm thấp nguy nghiêm, “Lần này nếu nhờ chắc là trúng kế của bọn chúng. Nếu ta đoán sai hơn phân nửa chủ kiến này là của .”

      Lâm Linh hiểu “” trong lời quốc vương là ai, nhưng cũng tiện hỏi nhiều. Do dự chút nàng nhịn được hỏi,“Nhưng tại sao bọn chúng lại muốn phá hỏng nghi thức thụ phong kỵ sĩ của Arthur?”

      “Bởi vì nếu muốn trở thành người thống trị tương lai hợp pháp người đó bắt buộc phải có được thừa nhận của quốc vương bệ hạ, nếu nghi thức thụ phong lần này thành công, các quý tộc khác cho rằng Arthur phải là người thừa kế thích hợp, con đường tương lai của nó càng khó .” Giọng quốc vương vô cùng ôn hòa, “Cho nên ta thể có mặt ở nghi thức lần này được.”

      Mặc dù ở trong bóng tối thấy được vẻ mặt của quốc vương, nhưng Lâm Linh đoán vẻ mặt lúc này của ông ấy chắc chắn rất ôn nhu, trong lòng có chút cảm động khó hiểu……

      Rất muốn để cho Arthur nghe mấy lời này, rất muốn cho biết rằng phụ vương của rất — quan tâm .

      Tuy nhiên việc làm cấp bách giờ là phải để cho quốc vương trụ trì nghi thức phong lễ , Lâm Linh sốt ruột nhìn mảnh hắc ám chung quanh, nơi này rốt cuộc là chỗ quái nào đây??

      “Thoạt nhìn có vẻ là cái giếng cạn.” Lancelot mở miệng , “Thế này trừ phi có cánh mới có thể thoát ra.”

      Cánh? Trước mắt Lâm Linh đột nhiên sáng ngời, thiếu chút nữa quên nàng có ma pháp hệ phong a, mặc dù thể tạo ra cánh, những cũng có thể tạo ra sức gió đủ lớn để đưa bọn họ ra khỏi chỗ này!

      Nghĩ vậy nàng kích động đứng lên đem ý nghĩ của mình cho hai người đó biết.Ở tình huống thế này, mọi người cũng chỉ đành nghe theo cách của Lâm Linh .

      Thấy hai người đáp ứng, Lâm Linh vội vàng đọc lên chú ngữ, thi triển ma pháp tạo gió, theo những lời thào của nàng, trong bóng tối đột nhiên nổi lên trận gió mát, gió càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, tạo thành cái vòi rồng .

      “Nhanh tiến vào bên trong !” Lâm Linh thúc giục,

      “Còn ?” Lancelot nâng quốc vương dậy, nhịn được hỏi.

      tại tôi đủ mạnh để có thể đưa được ba người lên cùng lúc.” Lâm Linh hạ giọng, “Lancelot, trước tiên cậu mang bệ hạ tới lâu đài , sau khi kết thúc nghi thức hãy tới tìm tôi.”

      “Lâm Linh……” Lancelot lập tức cự tuyệt, “Tôi thể để con mình ở chỗ này được.”

      “Kỵ sĩ Lancelot, đây là ra lệnh! Quốc vương bệ hạ giao cho ngươi !” Lâm Linh cao giọng, “Nhanh lên !”

      Lancelot sửng sốt, trong nháy mắt cảm giác như có tầng ánh sáng màu vàng nhạt bao quanh Lâm Linh, nó giống như loại khí thế phù dung sớm nở tối tàn làm cho tim hơi động.

      “Được rồi.” Lancelot đỡ quốc vương vào bên trong cơn gió, Lâm Linh gia tăng lực lượng, dùng hết toàn lực đưa cả hai người ra khỏi bóng tối.

      Sau khi đưa bọn họ rời xong, nàng kiệt sức ngồi phịch xuống dựa lưng vào thành giếng, nhưng tâm lý lại vô cùng thoải mái.

      Rốt cuộc cũng có thể vượt qua được rồi.

      Nhưng rất nhanh Lâm Linh ý thức được ngàn vạn lần đừng làm hùng rơm.

      Trong bóng tối thỉnh thoảng truyền đến những thanh nhặt kỳ quái, phảng phất như có con gì cắn nuốt, hào khí khi nãy của Lâm Linh sớm bay biến đâu mất hết, nàng căng thẳng nhìn chằm chằm vào bóng đêm đáng sợ, cứ như lát nữa có thứ gì đáng sợ khủng bố xuất trước mặt nàng vậy…

      Ôi, nhất thời kích động giết chết người mà.

      Khi nãy biết nàng lấy đâu ra tinh thần bất khuất như vậy nữa, nhất định là não bị vô nước rồi ……

      Nàng kinh hồn táng đảm (kinh hãi run sợ) ngồi ở đây, cảm giác như chìm trong bóng tối, tựa như có cái gì trói chặt cổ họng sao là lên được, cũng tài nào động đậy nổi.

      biết qua bao lâu, đột nhiên đầu nàng có tiếng động, tiếp đó là luồn sáng bên trong có bóng người hướng xuống phía nàng, mồ hôi lạnh từ thái dương nàng trượt vào trong mắt, mặn mặn cay cay, tầm mắt mơ hồ như có ánh mặt trời lay động.

      Nàng hít hơi hàn khí, chống tay đứng lên, cuối cùng cũng thấy đó phải là ánh mặt trời mà là ảnh ngược sáng của mái tóc vàng. Mái tóc vàng như che lấp cả bầu trời, dung nhan tuấn tú xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt tím tinh khiết lẫn chút tạp chất bụi trần, môi nhếch nụ cười nhạo, giọng quen thuộc vọng đến nàng.

      ngốc, vẫn ổn chứ?”

      Lâm Linh nghe được giọng này, thiếu chút nữa kích động nhảy dựng lên, liên tiếp kêu gọi, “A, Arthur!”

      khó tin, Arthur cư nhiên tự mình xuống cứu nàng !

      ngốc, học ma pháp cho thế mà ngay cả bản thân mình mà cũng tự cứu nổi được, chưa thấy nữ nhân nào ngốc hơn .” Arthur vẫn quên kèm theo tràng thanh độc ác phía sau.

      Lâm Linh đột nhiên có chút ủy khuất, muốn đẩy hai cánh tay đưa ra.

      “Tôi muốn cậu cứu tôi, tôi muốn Lancelot và Khải tới cứu!” Vừa dứt lời, nàng lập tức cảm thấy đối phương chụp cái bắt mạnh tay nàng.

      “Đau quá, buông tôi ra!” Lâm Linh bướng bỉnh giãy dụa thèm trợ giúp của , đúng lúc đó nàng chợt nghe Arthur hô tiếng, “Woa, con rắn lớn!”

      “Nơi nào?” Lâm Linh hốt hoảng theo phản xạ nhảy lui vào lòng Arthur, nắm chặt vạt áo của , rung giọng , “Nhanh lên, mau dẫn tôi ra khỏi đây a!”

      Arthur hé mắt, chậm rãi , “Arthur, hình như ta nhầm. Hóa ra là sợi dây cũ.”

      Lâm Linh sửng sốt, lập tức hiểu ra đối phương chỉ đùa nàng, khỏi giận dữ, tâm trạng lại càng ủy khuất, vừa rồi mình còn lo lắng sợ hãi quốc vương kịp tới nghi lễ thụ phong của , cư nhiên tới đây lại có thái độ như vậy với nàng!

      muốn dùng sức đẩy ra cái tên hiểu tình đạt lý này, lại ngờ rằng bị kéo ngược lại vào trong lòng, cánh tay nắm chặt nàng biểu lộ vẻ ôn nhu dễ phát .

      là — đồ ngốc.”

      Lâm Linh ngẩn ngơ, quên luôn cả giãy dụa, vùi đầu vào trong lồng ngực ấm nóng của . Mặt dán vào vạt áo của , máu mặt dường như cũng nóng bỏng sôi trào, hai mắt nàng nóng rực lên.

      Đây là — cảm động sao?

      Sau khi được kéo lên mặt đất, Lâm Linh chợt nhớ tới chuyện quan trọng, cuống quít hỏi,“Nghi thức sắc phong kỵ sĩ kết thúc sao?”

      Lancelot bên cạnh lập tức trả lời,“Điện hạ nghe còn ở dưới đáy giếng nên quyết định mang về trước .”

      Lâm Linh khó tin liếc nhìn Arthur cái, thấy sắc mặt của có chút phớt hồng nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, “Đương nhiên là phải đem đồ ngốc này về trước, bởi vì thanh thập tự kiếm dùng để thụ phong còn nằm ở trong tay ấy!”

      A? Lâm Linh lúc này mới phát từ nãy đến giờ trong tay mình vẫn còn ôm khư khư thanh thập tự kiếm!

      Trời ạ, nàng phạm vào sai lầm ngớ ngẩn! Thứ quan trọng như vậy lại quên mang nó trao lại cho quốc vương…

      Hóa ra, vội vã tới cứu nàng cũng chỉ vì thanh thập tự kiếm này. Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Linh dâng lên tia mất mát.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :