1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kỵ sĩ hoang tưởng dạ - Vivibear

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 26: Người khổng lồ mắt trong truyền thuyết


      Khu rừng trải dài đến vô tận, đỉnh mấy tán cây, sao trời mang theo hương gió say nhè thổi, ngay cả đại dương xanh biếc ban ngày cũng biến thành mảng thâm đen dưới ánh trăng. Sương đọng những phiến lá rơi xuống những hòn đá phát ra thanh leng keng, gió thổi qua rừng mang theo thanh sàn sạt, toàn bộ đều là thanh tự nhiên tạo thành bản nhạc lời.

      Trong hoàn cảnh đẹp đẽ lãng mạn như vậy nhưng trong lòng Lâm Linh vẫn thấy rất bất an. Lên đường được mười ngày nhưng mặt Arthur vẫn lạnh tanh, giống như ai nợ mấy mươi vạn lượng vậy.

      Nhớ tới những lời tàn nhẫn ngày đó của , nàng lại cảm giác được da đầu trận tê dại. Hơn nữa nhìn sắc trời tối đen như mực thế này, nàng rất sợ bị ném lại trong rừng.

      “Arthur, trời tối rồi, chúng ta tìm nơi nghỉ lại thôi……” Nàng giục ngựa tiến lên cạnh , ráng nặn ra nụ cười hòa hảo.

      “Muốn nghỉ ngơi sao? Được.” Arthur liếc nàng cái,“Ngươi cứ việc ở chỗ này nghỉ ngơi, ta tiếp.”

      “A! Vậy, ta cũng nghỉ ngơi.” Nàng thấy tăng tốc, hốt hoảng vội vàng giục ngựa đuổi theo.

      Trời đột nhiên mưa. Lâm Linh chỉ cảm thấy vừa lạnh vừa đói, rất muốn tìm nhà người dân nào đó nghỉ lại chút. biết qua bao nhiêu con đường, từ dưới tán lá xum xuê đột nhiên ra ánh sáng le lói của đèn dầu. Lâm Linh hướng theo ánh sáng của đèn dầu nhìn lại, khỏi mừng rỡ chỉ vào đó ,“Arthur, kìa kìa, nơi đó có nhà dân!”

      Arthur ngẩng đầu hướng tay nàng chỉ, quả ở đó có ngôi nhà làm bằng đá, ánh sáng đèn dầu là từ đó chiếu tới.

      “Chi bằng chúng ta xin ở nhờ nơi đây đêm được ?” Trong mắt Lâm Linh mang theo cầu xin, làm ơn đáp ứng nếu nàng ngủ lưng ngựa mất.

      Arthur nghiêng đầu, kéo kéo dây cương giục ngựa tới phía trước vài bước, đột nhiên quay đầu lại ,“ ngốc, còn đuổi theo.”

      Lâm Linh thấy lên tiếng hướng về phía đó, chân thấp chân cao chạy theo.

      Đá tường nhà phủ rêu xanh, ngay cả cửa gỗ cũng vậy. Dưới ánh trăng cả ngôi nhà đá tỏa ra loại thanh sắc quỷ dị.

      “Ngôi nhà này có chút cổ quái.” Lúc nàng chạm tay lên cánh cửa gỗ phủ đầy rêu xanh, Arthur nhíu nhíu mày.

      “Cái gì cổ quái, chẳng lẽ ngươi dám vào?” Lâm Linh thầm nghĩ tính ở trong phòng ấm áp ở lại đêm, nàng muốn nghỉ ở nơi hoang dã.

      “Nực cười, sao ta lại dám.” liếc nàng cái, tiến lên gõ gõ cửa.
      Cánh cửa “két” tiếng bật mở, xuất đằng sau cánh cửa là người phụ nữ trẻ tuổi.

      Hơn nữa, còn là nữ nhân xinh đẹp.

      Arthur xuống ngựa, chào bằng tư thế đúng chuẩn quý tộc,“Thưa phu nhân, xin lỗi quấy rầy , chúng tôi là những người du lịch tha hương, biết chúng tôi có thể ở nhờ lại đêm ?”

      Nàng lắp bắp kinh hãi, ánh mắt xẹt qua thanh kiếm bên hông Arthur, lại xẹt qua cung tên lưng Lâm Linh, lập tức lộ ra nụ cười ôn nhu,“Nếu như cậu chê nơi này đơn sơ xin mời vào.”

      Trong phòng bày biện đơn sơ hơn so với tưởng tượng của bọn Lâm Linh, vừa vào phòng, Arthur lại nhíu nhíu mày, Lâm Linh hít hít cái mũi, cảm thấy trong căn phòng có cái mùi gì đó rất kỳ quái. Hơn nữa biết tại sao có cảm giác trong căn phòng này có cái gì đó là lạ nên lời.

      Người phụ nữ trẻ tuổi mời họ ngồi xuống, rất nhanh bưng đậu hũ nóng cùng bánh mì lên, thân thiết ,“Đứa trẻ đáng thương, nhất định là đói bụng lắm, hãy ăn chút gì .”

      Lâm Linh tiếng cám ơn, lập tức cầm thức ăn lên nuốt ngấu nghiến, nàng có giống như mấy người đến ăn vẫn còn muốn duy trì phong độ quý tộc. Nhìn ăn cách nhã nhặn có cảm giác muốn bỏ đói vài ngày xem thử còn có thể duy trì phong độ gì .

      Thấy bọn họ ăn xong thức ăn, mặt người phụ nữ xẹt qua tia phức tạp, chần chừ mãi mới mở miệng,“Ăn xong rồi, giờ hai người hay là ra ngoài .”

      Lâm Linh sửng sốt, khối bánh mì cuối cùng mới nuốt kẹt trong cổ họng, vị phu nhân này sao tự nhiên êm đẹp lại đuổi khách ?

      Nhưng Arthur lập tức đứng lên,“Đa tạ phu nhân chiêu đãi, chúng tôi quấy rầy nữa .”

      Mặt phu nhân lộ vẻ khó khăn,“ là ngại quá, nhưng tôi thể giữ hai người ở lại chỗ này, hy vọng chút thức ăn này có thể bổ sung ít thể lực cho hai người, nhanh rời nơi này thôi. Rời khỏi nơi này càng xa càng tốt.”

      Lời nàng vừa dứt ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, ngay cả bức tường cũng chấn động theo từng cước bộ, sắc mặt người phụ nữ đột nhiên trở nên trắng bệch, lẩm bẩm ,“ xong, về, nhưng thời gian còn chưa tới mà!”

      Lâm Linh trong lòng dâng lên cỗ sợ hãi, có thể phát ra tiếng bước chân này chắc chắn phải là người bình thường.

      Arthur sắc mặt khẽ biến, tay đặt vỏ kiếm.

      được, hai người phải là đối thủ của phu quân tôi đâu,” Phụ nữ hướng Arthur lắc lắc đầu, cố gắng trấn định nhấc tấm ván gỗ dưới mặt đất lên, chỉ vào tầng hầm tối om,“Hai người trước trốn tạm vào hầm này , nhớ kỹ, vô luận các ngươi nhìn thấy cái gì cũng được ra, cũng được phát ra tiếng động gì. Hiểu chưa?”

      Lâm Linh khó xử nhìn Arthur, bất thình lình tình huống này làm cho nàng có chút suy nghĩ, phu quân? Chẳng lẽ chủ nhân của thanh đáng sợ ngoài đó đúng là của phu quân nàng?

      “Xuống mau.” Arthur thấp giọng , khéo nàng nhanh chóng nhảy vào tầng hầm, người phụ nữ lập tức nhanh tay khép lại tấm ván gỗ.

      Tầng hầm này khá , nhưng lại chất đầy khoai tây, làm cho chỗ đứng của bọn họ chật đến thảm thương, dưới tình hình này chỉ có thể dựa lưng vào nhau.

      “Arthur……” giọng nàng có chút run rẩy.

      “Đừng sợ.” đột nhiên nắm lấy tay nàng, cảm giác ấm áp của từ đầu tay truyền xuống toàn thân, giúp nàng tỉnh táo hơn chút.
      Phía đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng bước chân làm căn phòng lung lay muốn đổ cùng tiếng nam nhân ồm ồm như hét,“Anna, nhanh làm cơm cho ta.”

      Lời vừa dứt, chỉ nghe bịch tiếng, loại đồ vật vô tư bị ném phía đỉnh đầu bọn họ. mùi máu tươi đập vào mặt, Lâm Linh cảm thấy mặt nóng lên, giọt chất lỏng ấm áp tích ở khe hở tấm gỗ lên mặt nàng, nàng thử sờ mặt thấy có cái gì sền sệt, cẩn thận ngửi lại, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chất lòng này hình như là – máu tươi!

      “Anna, trong phòng hình như có mùi người lạ?” Nam tử kia khàn khàn ,“Nếu như ta tìm thấy ta nhất định ra ăn.”

      “Phu quân thân ái, nơi nào có mùi người lạ, có lẽ là mùi thi thể đứa bé mà chàng mới mang về vọng lại .” Người phụ nữ ôn hòa .

      “Được rồi được rồi, nhanh làm cơm tối để lát ta còn ra ngoài!” Nam nhân kia nhịn được .

      “Thiếp đây.” Người phụ nữ cúi người, kéo cái gì đó nền nhà .

      Lâm Linh hoảng hốt, như vậy đỉnh đầu nàng là thi thể đứa trẻ.

      Là bữa cơm của tên nam nhân này.

      Nghĩ đến đây, toàn thân nàng run rẩy tự chủ đứng lên, chưa bao giờ sợ hãi trong nháy mắt chạy dọc hết khắp tứ chi trăm mạch của nàng như vậy, nếu biết trước gặp chuyện kinh khủng thế này có giết chết nàng nàng cũng nhất định trọ ở đây đâu!

      Nhận ra sợ hãi của nàng, bàn tay Arthur nắm tay nàng càng nắm chặt hơn, mặc dù xung quanh mảnh tối om nhưng nàng có thể cảm nhận được trấn định từ đôi mắt tím của , cùng với cảm nhận ngừng truyền đến từ bàn tay kia — cuồn cuộn chảy ngừng nhiệt lượng và dũng khí.

      Lòng nàng chậm rãi bình tĩnh lại. sợ hãi sâu trong nội tâm từng chút từng chút bị ấm áp từ bàn tay xua đuổi dần.

      Mặc dù toàn thân bị bóng tối bao phủ nàng cũng còn cảm giác sợ hãi.

      Ngẫu nhiên ở trong trường hợp này có lẽ cũng phải chuyện xấu.

      Ít nhất vì chống đỡ bóng tối mà đề cao dũng khí, thu hẹp khoảng cách.

      Đúng là ấm áp mà ngay cả ánh sáng mặt trời cũng tài nào cho được.

      Hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai.

      Cái gì cũng nghĩ, muốn, sợ hãi.

      Chỉ có mạch đập của nàng và nhàng nhảy lên .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 27: Lần đầu kề vai chiến đấu


      bao lâu sau người đàn ông ăn cơm xong lại ra ngoài .

      Thấy đá ra ngoài cửa, người phụ nữ tên Anna kia vội vàng vén tấm gỗ lên, giọng còn sợ hãi,“Rất nhanh về lại, hai người nhanh chạy trốn .”

      “Sao lại gả cho người như thế chứ?” Lâm Linh kiềm chế sợ hãi, thấp giọng hỏi.

      Anna trầm mặt xuống,“ là người khổng lồ chuyên ăn thịt người, còn tôi vốn là hôn thê của kỵ sĩ Aida, nhưng lại bị tên khổng lồ này bắt làm thê tử, kỵ sĩ Aida dẫn người tới cứu ta, nhưng lại bị cắt đứt hai chân. Tôi chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại mà sống.”

      Người khổng lồ? Lâm Linh giờ hiểu được tại sao lúc qua cửa loại cảm giác kỳ lạ, ra là do tất cả đồ dùng trong ngôi nhà này đều có kích thước lớn hơn bình thường!

      muốn giết à?” Arthur đột nhiên hỏi.

      “Sao lại , tôi hận đến mức muốn lột da rút gân , nhưng tôi chỉ là người phụ nữ có thể làm cái gì? Tôi cũng từng năn nỉ xin giúp đỡ của những người kỵ sĩ ngang qua đây tá túc, nhưng quá mạnh, có ai là đối thủ của . Mới nãy hai người xin ngủ lại tôi cũng tính như thế, nhưng nhìn lại hai người vẫn còn trẻ như vậy, tôi đành lòng để hai người mạo hiểm được. Nên mời hai người nhanh rời ……” Anna rưng rưng .

      “Phu nhân, Xin cho phép ta được giúp .” Arthur ánh mắt sáng quắc nhìn nàng,“Thấy khiếp đảm mà lùi bước, thấy chết mà cứu là ngược lại với đạo nghĩa kỵ sĩ.”

      Lâm Linh hoảng sợ thốt lên,“Arthur, ngươi điên à, chúng ta phải là đối thủ của cái tên khổng lồ ăn thịt người kia đâu?”

      Arthur sắc mặt sa sầm,“Nếu ngươi sợ cứ việc trốn . Chỉ cần cản trở ta là được rồi. Dù sao,” dừng chút,“Tinh thần kỵ sĩ cũng có tác dụng với ngươi.”

      Nàng sững sờ, biết nên trả lời thế nào, mỗi điều luật kỵ sĩ nàng đều nhớ rành mạch. Điều thứ sáu, tinh thần dũng được chùn bước, luôn đấu tranh trước cái ác. Điều thứ bảy, thương xót đồng cảm và giúp đỡ người yếu đuối hơn mình.

      Nàng biết điều đó, nhưng nàng dám tưởng tượng mình khiêu chiến với người khổng lồ, huống chi còn là người khổng lồ ăn thịt người.

      Cho dù chỉ là trò chơi nàng cũng dám.

      Nàng biết mình rất vô dụng,

      Nàng chỉ là… học sinh trung học bình thường……

      “Rất nhanh trở lại, ta đợi ở chỗ này phục kích .” Arthur rút kiếm bên hông ra, giọng điệu kiên định .

      “Cảm ơn, ngài dũng cảm,” Anna cảm động cúi đầu, giọng ,“Mắt giữa của có thể phun ra lửa, có rất nhiều vị kỵ sĩ chết vì điểm đó. Ngàn vạn lần xin hãy cẩn thận.”

      Arthur và Lâm Linh lại trốn trong tầng hầm, dựa theo kế hoạch, Anna cố chuốc say người khổng lồ, sau đó gõ vào nền nhà phát tín hiệu, đến lúc đó Arthur nhảy ra phục kích . Nhưng Anna vẫn liên tục nhắc nhở họ, người khổng lồ mặc dù say rượu nhưng sức vẫn lớn vô cùng, vì biện pháp này trước sử dụng nhưng bị thất bại.

      Còn Lâm Linh chỉ cần ngoan ngoãn ở yên chỗ là được rồi.

      Trong bóng tối, Lâm Linh kéo xuống cây cung bên người, bởi vì chưa thể sử dụng được Nguyệt Chi tiễn, nên chỉ mang theo mũi tên gỗ bình thường đựng trong cái bao đựng tên ……

      Arthur đứng bên cạnh nàng nắm chặt thanh kiếm trong tay, khoảng cách gần như vậy khiến nàng có thể cảm giác được hơi thở gấp gáp của , giống như con kiến chạm vào cổ nàng, ngưa ngứa.

      Arthur cũng rất khẩn trương.

      “Arthur, ngươi — sợ sao?” Nàng nhàng mở miệng.

      Arthur trả lời, khẽ hừ tiếng.

      Mặc dù là thời khắc nguy hiểm nhưng đột nhiên nàng thấy có chút buồn cười, ràng rất khẩn trương nhưng vẫn cố chấp sống chết thừa nhận.

      “Cho dù có chuyện gì xảy ra ngươi chỉ cần đợi ở chỗ này là được rồi.” thấp giọng .

      “Arthur, ngươi có chắc là đánh bại được ?” Nàng do dự hỏi, kỳ nàng rất yên lòng, chỉ hy vọng đối phương có thể khẳng định để an ủi nàng chút.

      Nhưng câu trả lời của lại nằm ngoài ý muốn của nàng, “ nắm chắc. Nhưng…,” dừng chút,“Bảo vệ kẻ yếu là trách nhiệm của kỵ sĩ.”
      Lâm Linh hơi xúc động cúi đầu, mặc dù biết chỗ này tối nên nhìn thấy được mặt mình, nhưng biết tại sao lại muốn trốn tránh……

      Bốn phía an tĩnh mảnh khiến cho cảm giác hít thở thông, cứ như chỉ cần cử động chút là có thể nghe được ràng. Đúng lúc đó đột nhiên phát ra mấy tiếng bước chân “rầm ,rầm, rầm” như sấm sét truyền đến tai bọn họ……

      Kế hoạch tiến hành vô cùng thuận lợi, lâu sau vang lên tiếng lẩm bẩm kinh thiên động địa của tên khổng lồ. mặt đất nhàng truyền đến tiếng gõ.

      Thời cơ tới rồi!

      Lâm Linh thấy ngân quang chợt lóe, Arthur bay người nhảy ra ngoài, xuất trước mặt người khổng lồ, tiếp theo là tiếng đao kiếm cùng tiếng rống giận dữ của người khổng lồ, tiếng người phụ nữ thất kinh quát tháo……
      Trong đầu nàng suy nghĩ miên man, tay chân luống cuống nắm chặt cung tên trong tay, nàng có nên tiếp tục núp ở chỗ này ? Nếu như Arthur bị đánh bại….Nếu như Arthur chết…… Có phải trò chơi này chưa hoàn thành kết thúc?

      Nghĩ đến đây, bàn tay nắm chặt cung tên của nàng run lên. Đáy lòng dâng lên cỗ cảm giác run rẩy kỳ quái, làm nàng cảm thấy mình mềm yếu.

      Giờ nàng ở trong trò chơi, còn trong thế giới thực vẫn là chẳng có sở trường gì. Nàng học kiếm, bắn tên, học ma pháp hệ gió……Rốt cục vẫn thành…

      Trong lúc nàng do dự, phía đỉnh đầu đột nhiên truyền đên tiếng binh khí rơi xuống đất, tiếp đó là tiếng cười sảng khoái của tên khổng lồ, “ tên biết lượng sức tự tìm đường chết!”

      Arthur…… Tim nàng đánh thịch cái, chần chờ cắn răng xách tấm ván gỗ xông lên.

      Vừa ra đối mặt với người khổng lồ, nàng lập tức lạnh sống lưng muốn trở về chỗ cũ mà trốn! Người khổng lồ đáng sợ chỉ xuất trong thần thoại đứng sờ sờ trước mặt của nàng!

      Tóc thưa thớt, mắt như chuông đồng, thân cao mấy thước, quơ tay là có thể đập nàng chết tươi! Tên khổng lồ thấy nàng xuất có chút sửng sốt, lập tức cười rộ lên,“ ra nơi này vẫn còn nữ hài tử da thịt non mềm nữa,” Ánh mắt của sáng quắc như sói,“Nhìn trông có vẻ ăn rất ngon, nên lột da kho tàu hay ăn sống đây?”

      Những lời này làm Lâm Linh sợ đến hồn phi phách tán, giờ hối hận cũng kịp, đột nhiên muốn câu kia.

      Nhất thời xúc động giết chết người .

      “Đồ ngốc, sao người lại chui ra!” Arthur cả giận .

      Lâm Linh uốn éo đầu, thấy bưng tay trái, ràng là bị thường, nàng sốt ruột thốt lên,“Ta tới giúp ngươi!”

      “Ngươi giúp được cái gì!” Arthur nhặt kiếm mặt đất lên.

      “Còn nhảm nữa ta biến các ngươi thành heo quay!” Người khổng lồ đột nhiên chớp chớp mắt, đoàn hỏa diễm hướng thẳng vào mặt Arthur. Lâm Linh lập tức đọc chú ngữ điều khiển gió, thay đổi hướng của ngọn lửa quay ngược lại về phía tên khổng lồ, tên khổng lồ ngờ chiêu này, oa oa hét lớn!

      “Bắn vào mắt !” Arthur đột nhiên hô lớn tiếng, cầm kiếm vọt tới đánh với tên khổng lồ. Thần hình gầy gộc của nhàng mềm dẻo, thong dong ưu nhã thành thục né đòn, tứ chi phối hợp cùng phản ứng, động tác thừa, tránh né từng trận đòn của tên khổng lồ.

      Lâm Linh thừa dịp phía sau kéo dây cung lên, nhưng khoảng cách lại quá xa nên lần nào cũng bắn hụt.

      Thấy Arthur dần dần bị dồn vào thế hạ phong, nàng lại càng sốt ruột lo lắng, mũi tên lại càng chệt hướng hơn.

      mũi tên, hai mũi tên, ba mũi tên……

      Nhìn mũi tên bay xẹt qua tai người khổng lồ, Lâm Linh ảo não biết làm thế nào, tay chạm vào bao đựng tên, bất ngờ phát trong bao chỉ còn mũi tên!

      Arthur còn né tránh những đoàn hỏa diễm phát ra từ mắt người khổng lồ, Lâm Linh ngẩng đầu nhìn (tên khổng lồ), nàng cách quá xa, hơn nữa mục tiêu lại ngừng chuyển động khiến nàng khó mà nhắm. Chỉ còn cách lại gần cho kích chí mạng!

      “Làm cái gì thế, muốn bị lột da kho tàu sao!” Arthur vừa chống đỡ vừa gầm lên.

      Những lời này như sấm nổ đỉnh đầu nàng, nàng hít sâu, trong lòng hiểu rất nếu hôm nay mà giết được tên khổng lồ này, kết quả của nàng và Arthur rất bi thảm.

      Trong đầu lại xuất cái công thức ngữ văn kia,

      Thà liều mạng với còn hơn là bị làm thịt kho tàu!

      Nghĩ vậy, tay phải nàng nắm cung tên, nhàng xoay người, thừa dịp người khổng lồ duỗi tay ra chớp mắt ôm lấy cổ tay , dùng thân mình và tay làm bệ đỡ, bật người nhảy lên, vù tiếng chạy lên vai . Hết thảy các động tác nhanh nhẹn ăn ý như nước chảy mây trôi!

      Nhân lúc người khổng lồ chưa kịp phản ứng, nàng dùng mũi tên đâm tới đầu , phản xạ đem đầu rụt lại nàng thuận thế chuyển hướng nhắm ngay mắt , dùng hết lực nhắm bắn mũi tên chính xác!

      “Phụt” tiếng máu tươi chảy ra, người khổng lồ kêu thảm tiếng duỗi tay bưng lấy mắt. Lâm Linh ngây ngẩn cả người, hoàn toàn ngờ vậy mà mình có thể làm được. Đúng lúc đó nàng nghe thấy được tiếng rống to của Arthur,“Xuống nhanh lên!”

      vừa vừa ném thanh kiếm trong tay, thanh kiếm bay hình vòng cung cắm phập vào tim người khổng lồ!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: Vị lục y kỵ sĩ cổ quái

      Tên khổng lồ lung lay bước thêm vài bước, duỗi tay muốn quào Lâm Linh, nhưng nàng nhanh xoay người nhảy xuống, kêu lên hai tiếng rồi ngã xuống.

      Động tĩnh quá lớn làm cho cả căn nhà đá cũng rung động theo……

      xong, mau chạy ra!” Arthur sắc mặt khẽ biến, phục hồi tinh thần đẩy Anna ra ngoài cửa, tiếp theo dùng sức xách Lâm Linh ra ngoài. Đúng lúc bọn họ vừa chạy ra khỏi căn nhà, căn nhà “ầm ầm” vài tiếng sụp đổ hoàn toàn.
      Lâm Linh bỗng nhiên trước mắt tối sầm, phảng phất có bóng đen đứng chắn trước mặt.

      Nàng chấn động mở to mắt, người dùng thân thể che chở cho nàng cư nhiên là…..

      Thiếu niên tóc vàng mặt từng giọt từng giọt máu xuống, biết do nóng hay lạnh mà đột nhiên trời đổ mưa, gương mặt lưu động, đem nước mưa hòa lẫn với máu sền sệt chảy xuống, mấy giọt bắn vào mặt nàng cũng lập tức bị nước mưa rửa trôi mất……

      Nàng chẳng thấy gì xung quanh cả, in vào tầm mắt nàng bây giờ là đôi mắt tím chói lọi sâu thẳm kia.

      Mưa, vẫn tiếp tục rơi.

      biết qua bao lâu, Lâm Linh mới giật mình hốt hoảng đẩy ra, la lên thất thanh, “Ngươi chảy nhiều máu quá.”

      Trong mắt Arthur ánh lên tia kỳ diệu, thản nhiên vô tâm lau vệt máu ở mặt mình,“Là máu của tên khổng lồ kia thôi.”

      Nàng thoáng thở dài nhõm, muốn chuyện, đột nhiên nhìn thấy Anna hình như còn chưa kịp định thần, khó tin nhìn những gì xảy ra trước mắt, nàng mỉm cười rơi nước mắt.

      Sau hồi vừa khóc vừa cười, cuối cùng tâm tình của nàng cũng ổn định lại, rối rít lời cảm ơn với Arthur và Lâm Linh.

      “Tòa thành của ta cách đây xa, nếu hai người hê có thể ở lại nơi này nghỉ ngơi đêm, thay quần áo mới rồi lại xuất phát.” Nàng cảm kích đề nghị.

      Arthur suy nghĩ chút, gật gật đầu,“Làm phiền tiểu thư dẫn đường.”

      Anna quay đầu lại nhìn đống nát lần nữa, vẻ mặt ánh lên tia được giải thoát, mời Arthur và Lâm Linh theo nàng.

      Arthur gì với Lâm Linh, trực tiếp lên phía trước.

      Lâm Linh đứng chôn chân chỗ. Bầu trời nửa đêm mảnh hắc ám hỗn độn, nàng cảm thấy như mỗi bước qua đường như càng ngày càng đen.

      mới lên được vài bước đột nhiên quay đầu lại, xoay người về phía nàng , vươn tay tới nàng, giọng điệu vẫn thiếu kiên nhẫn trước sau như , “ ngốc, còn lo lắng cái gì!”

      Nàng cắn cắn môi, nhìn bóng lưng mà cái mũi có chút chua xót, nhanh như vậy mà vẫn xoay người trở về. Thấy đứng gần trước mặt mình như vậy, còn vươn tay với mình. Tim của nàng trong nháy mắt nhảy lên mãnh liệt..

      Nàng sợ hãi rụt rè duỗi tay mình đặt vào trong tay , tay hơi ẩm ướt và lạnh như tay của nàng vậy, nhưng nàng lại cảm thấy có chút gì đó ấm áp, theo con đường vô hình truyền vào trong tim —

      Sau khi tới được tòa thành Aida, mọi người biết được bọn họ giết người khổng lồ trong tâm vô cùng bội phục, từ đáy lòng rất cảm tạ bọn họ cứu Anna ra. Sau khi tử tước Aida biết được thân phận của Arthur rất kích động, hứa rằng sau này nếu có chuyện gì mà có thể làm được nhất định dốc hết sức phò trợ.

      Sau khi ở tòa thành nghỉ ngơi đêm, thay quần áo, mang thêm lương khô, hai người lại tiếp tục lên đường tìm kiếm vị kỵ sĩ dưới hồ.

      Sau lần cùng chiến đấu, Lâm Linh mơ hồ cảm thấy quan hệ mấy ngày qua của nàng và Arthur có biến hóa kỳ lạ. Nhưng biến hóa thế nào nàng biết.

      ngốc, sao nữa?” Arthur đứng bên người nàng đột nhiên hỏi.

      có gì, chỉ là đến giờ vẫn thể tin tưởng là có thể bắn trúng .” Nàng vẫn cảm thấy toàn bộ chỉ là mơ.

      ta cũng tin.” cười ranh mãnh,“Chắc chỉ là ăn may thôi?”

      “Ăn may?” Nàng phục trừng mắt nhìn cái,“ thấy ta mạo hiểm tính mạng bò lên sao.”

      “Ân, đó là bởi vì ngươi muốn bị lột da kho tàu.” khom khom khóe miệng, vẻ mặt chỉ mình ta biết. Lúc này có với cái gì cũng vô dụng thôi.

      “Nếu như có ta sợ là thế gian này nhiều thêm con heo quay ……“Nàng giọng .

      “ Cái gì!“ lập tức trợn trừng mắt lên.

      , có gì……” Giọng nàng càng , thiệt là, chút nhân quyền cũng có.

      Trải qua bao ngày lặn lội đường xa cuối cùng hai người cũng tới được khu rừng mà Mặc Lâm . Cuối khu rừng có cái hồ xanh biếc, truyền thuyết rằng dưới hồ có tòa thành xanh biếc làm bằng thủy tinh rất hoa mỹ, người trong tòa thành ấy chính là đệ nhất kỵ sĩ — Lancelot.

      Từ nay về sau vận mệnh của người kỵ sĩ này gắn liền với vận mệnh của Arthur vương.

      Lúc tìm được hồ hai người vô cùng kinh ngạc.

      Hồ nước trong xanh cách kỳ lạ, giống như có thể hút người ta vào trong đó. Phảng phất hình như tất cả cây cối xung quanh cuốn vào đáy nước, chúng nó từ từ dần có linh tính kết thành tinh hoa nên mới tạo ra màu nước này. Chung quanh tất cả yên a lặng ngọn gió. Chiếc lá đầu cành gió mà rụng, giống như chiếc lông vũ chậm rãi xoay tròn rơi xuống mặt hồ, tạo ra những vòng vằng nước ôn nhu nhàng tiếng động tản ra.
      Tất cả sắc thái như bức tranh ưu nhã.

      “Arthur, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Chờ Lancelot xuất hay là xuống hồ tìm lâu đài?” Lâm Linh đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhưng nàng lại lắc đầu liên tục,“ cho biết trước là kỹ năng bơi của ta rất kém a, chỉ là công phu mèo quào thôi.”

      Arthur đứng bên mép hồ trầm tư.

      “Arthur, đó là ai kìa!” Trong lúc vô ý Lâm Linh chợt thấy ảnh ngược mặt hồ mơ hồ có bóng người, nàng kinh ngạc ngẩng đầu thấy bên kia hồ có vị kỵ sĩ mặc y phục màu xanh ngồi lưng ngựa, mặc bộ giáp bằng bạc, mũ giáp che khuôn mặt của , chỉ lộ ra khe hở ở mắt.

      Nhưng cái làm cho người ta cảm thấy kỳ quái là thứ cầm tay, nó phải bảo kiếm mà là cây rìu lớn.

      “Người trẻ tuổi, các người tính xuống tòa thành dưới hồ sao?” Người nọ đột nhiên mở miệng.

      Arthur gật đầu.

      “Ta có thể cho các ngươi biết cách vào tòa thành, nhưng đổi lại ta muốn các ngươi tiếp nhận khiêu chiến của ta.” Kỵ sĩ trầm giọng .

      “Chuyện gì? Chỉ cần đó là việc chúng ta có thể làm được.” Lâm Linh xen mồm.

      “Ngươi nhất định có thể làm được.” Kỵ sĩ dùng búa chỉ chỉ Arthur,“Ngươi lại đây chém rơi đầu của ta, nếu như ta chết ta cho các ngươi biết cách vào lâu đài, nhưng nếu như ta chết, ta muốn ngươi nhận của ta ba trảm. Tất nhiên nếu lúc đó ngươi chết ta cũng cho các ngươi cách.”

      Lâm Linh giật mình cái, đây là cái loại khiêu chiến gì a! Máu tanh quá , tên kỵ sĩ này tám phần là bị nước vô não rồi .

      “Arthur đừng nghe lời khuyên ma quỷ của , nếu chết làm sao mà cho chúng ta biết cách vào thành được.” Nàng lập tức ngăn cản.

      Kỵ sĩ cười tiếng, xuống ngựa, chém rìu xuống dưới hồ nước, đột nhiên hồ nước chia thành hai nửa, ra bậc thang thông tới đáy hồ.

      “Nếu ta chết cây rìu này thuộc về các ngươi.”

      Arthur gì, Lâm Linh gấp gáp kéo kéo tay áo ,“Ngươi đừng đáp ứng, tên cổ quái này chừng có vu thuật, cẩn thận mục đích của .”

      “Nhưng tại đó cũng là biện pháp duy nhất,” Arthur nghiêng đầu hết nhìn nàng rồi lại nhìn về phía vị kỵ sĩ kia,“Ta tiếp nhận khiêu chiến.”

      Kỵ sĩ cười to vài tiếng, ý bảo Arthur đến bên cạnh , giao búa cho . Arthur vẻ mặt trầm tĩnh giơ búa lên, tay cầm rìu bổ mạnh xuống đầu kỵ sĩ.

      Bất ngờ, vị kỵ sĩ đầu này cư nhiên nhặt lại đầu của mình lên, phi thân lên ngựa, chỉ tay về phía sau khu rừng, cái đầu mới bị chém rơi khẽ động mở miệng,“ tới lâu đài màu xanh bá tước Austin, nhất định phải ghi nhớ lời hứa của ngươi, tiếp nhận ba trảm của ta.”

      Vừa dứt lời vị kỵ sĩ đầu vụt biến mất .

      Chương 29: Bá tước phu nhân trong lâu đài màu xanh

      “Arthur, căn bản là biết vu thuật, mục đích là để chơi đùa với ngươi thôi, ngươi cần phải mực giữ lời hứa với đâu.“Lâm Linh nhịn được .

      Arthur lắc lắc đầu,” Cho dù thế nào ta cũng giữ lời hứa của mình.“

      “Não ngươi bị đứt dây thần kinh à .” Mặt của nàng thoáng cái đỏ lên,“Trảm ngươi ba rìu chứ phải là gãi ngươi ba cái đâu, ngươi chết đấy có biết !”

      Arthur nghiêng đầu cười nhìn nàng,“Ngươi lo lắng?”

      Nàng hơi sửng sốt, vội vàng hừ tiếng giấu mất tự nhiên mặt,“Có quỷ mới lo cho ngươi!”

      Tâm tình Arthur tựa hồ tồi, chỉ về phía khu rừng,“Chúng ta tìm lâu đài kia thôi.”

      Khu rừng trải dài đến đỉnh núi, màu xanh nhạt của lâu đài hòa quyện với màu hồng ánh kim của ánh nắng trời chiều.

      Mặc dù lâu đài ở đây cũng màu xanh, nhưng khác với ngôi nhà đá phủ đầu rêu xanh của tên khổng lồ lúc trước, tất cả dụng cụ đồ dùng trong lâu đài đều được làm từ gỗ cây sồi, phía có quết lớp sơn màu để bảo vệ hoa văn màu xanh nhạt của vốn có của gỗ. Mà ngay cả bảo thạch dùng để trang trí lâu đài cũng là lục bảo thạch và số rất ít bạch bảo thạch.
      Chủ nhân lâu đài là vợ chồng bá tước Austin, họ tiếp đãi bọn Arthur rất nồng nhiệt.

      Mặc dù bá tước Austin là người đàn ông trung niên có dung mạo khá bình thường, nhưng vị phu nhân của ngài lại vô cùng trẻ trung xinh đẹp, vui tươi giống như đóa hồng đỏ nở rộ, nhất là đôi mắt kia, cứ như bầu trời xinh đẹp, sâu thấy đáy, mê ly như muốn đem cả linh hồn người nhìn hút vào đó. Từ khi nhìn thấy Arthur, ánh mắt của bá tước phu nhân vẫn luôn dán lên người của .

      Bá tước với Arthur, trong lúc ba ngày chờ đợi vị kỹ sĩ mặc đồ xanh kia đến gặp để thực giao hẹn cứ việc ở lại trong lâu đài.

      Sáng sớm ngày đầu tiên, bá tước Austin săn thú, trước khi ra khỏi cửa ngài ấy hứa với Arthur đem những con thú săn được đến cho để đổi lấy bất cứ vật phẩm gì, mà Arthur cần nghĩ gì đồng ý .

      Sau khi bá tước khỏi, đại sảnh cũng yên tĩnh lại.

      Lâm Linh còn buồn bực về chuyện hôm qua Arthur tự mình mạo hiểm tính mạng. Nhìn lúc bình thường thông minh như thế mà lại cố chấp vậy đấy, biết ràng là lành ít dữ nhiều rồi còn…… Nàng càng nghĩ càng thấy bực mình, nhất là thấy bộ dáng e thẹn của bá tước phu nhân đối với Arthur, tâm trạng lại càng bốc hỏa.

      Ăn xong điểm tâm, nàng lập tức ra đại sảnh tới sau hoa viên trong lâu đài. Hoa viên trồng rất nhiều ngân liên, cánh hoa tỏa sáng như ánh trăng, nhụy hoa ngọt ngào mềm mại, giống như những tinh linh nhảy múa dưới ánh mặt trời.

      từng thấy loài hoa này chưa?” Phía sau nàng đột nhiên truyền đến giọng của bá tước phu nhân. Lâm Linh kinh ngạc quay đầu lại, chẳng phải bá tước phu nhân còn ở trong đại sảnh sao? Sao mới chớp mắt ở phía sau lưng nàng ……

      Quá quỷ dị……

      từng thấy ở cửa hàng bán hoa.” Nàng trả lời.

      “Cửa hàng bán hoa……” Bá tước phu nhân có chút sửng sốt, mỉm cười,“Truyền thuyết kể rằng ngân liên là do ghen ghét của thần hoa Flora mà hóa thành. Vì thế nên ngân liên là loại hoa đơn, nghĩa của nó là….. Chờ đợi.”

      đến đó vẻ mặt nàng ánh lên vài tia phức tạp, nhìn sang Lâm Linh,“ cảm thấy ý nghĩa của loài hoa này rất bi thương sao?”

      “Chờ đợi…… Bi thương chỗ nào a, trái lại ta còn cảm thấy ý nghĩa của nó đẹp.” Lâm Linh đưa tay vuốt vuốt mấy cánh hoa, cười cười,“Bởi vì có hy vọng mới có chờ đợi. Vì trong lòng vẫn còn hy vọng nên bao giờ bỏ cuộc, có phải ?”

      Bá tước phu nhân thoáng sửng sốt, đột nhiên nở nụ cười, lặp lại lời nàng,“Vì có hy vọng nên mới có chờ đợi, sai.” Nàng thuận tay ngắt đóa ngân liên đặt vào tay Lâm Linh,“Tặng cho .”

      Lâm Linh thấy nàng rời , dựa lưng vào thân cây ngồi xuống, nhàng ngửi mùi của đóa ngân liên trong tay, gió nhè thổi tới, ánh mặt trời chiếu toàn thân nàng, phong cảnh như vậy là rất thích hợp để đánh giấc ……

      Lúc nàng tỉnh dậy mới phát là giữa trưa . Nghĩ nghĩ lại nàng quyết định tìm Arthur, tiếp tục khuyên thừa dịp tên kỵ sĩ áo xanh kia còn chưa tới hãy mau mau tránh .

      Tới trước cửa phòng Arthur, nàng chợt nghe bên trong có tiếng của bá tước phu nhân.

      “Chàng trai a, chàng là nam tử tuấn nhất mà ta từng thấy, tại phu quân của ta cũng ở đây, chẳng lẽ chúng ta thể thân thiết hơn chút sao?”

      Lâm Linh chấn động, vội vàng nhìn vào khe cửa, loáng thoáng thấy vẻ mặt đáng của bá tước phu nhân dựa vào người Arthur, Arthur vẫn trưng vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt tia hờn giận.

      “Phu nhân, xin ngài nên như vậy.” nhanh nhẹn tránh người sang bên.

      Bá tước phu nhân tựa hồ hơi thất vọng, còn mấy câu hết sức mê hoặc, đến Lâm Linh nghe mà cũng thấy đỏ mặt tai hồng.

      Nhưng mặt Arthur vẫn trước sau như đổi sắc, bất vi sở động.
      Bá tước phu nhân cuối cùng cũng nữa, thể làm gì khác hơn là khẩn cầu, "Vậy chàng dựa vào kỵ sĩ chi lễ mà tiếp nhận nụ hôn hoan nghênh của ta .”

      Dứt lời, nàng nhón chân lên hôn lên mặt Arthur.

      Arthur nhăn mi gì, vì lễ tiết nên cũng thể cự tuyệt cái hôn này.

      Khóe miệng Lâm Linh hơi co rúm, cái này có tính là bá tước phu nhân quyến rũ Arthur ?

      Nhưng kỳ lạ là nàng lại cảm thấy rất khó chịu, cực kỳ khó chịu……

      Đêm hôm đó, bá tước giao con tuần lộc vừa mới săn được cho Arthur, mà Arthur lại hôn cái đáp lễ cho bá tước. Bởi vì tuân theo ước định, cho bá tước biết cái hôn này là từ đâu ra.

      Mặc dù tất cả mọi người có chút kinh ngạc, nhưng Lâm Linh lập tức hiểu được, ý của Arthur là đem cái hôn của bá tước phu nhân trả lại nguyên vẹn cho phu quân của mình.

      Sau khi ràng tâm tình của Lâm Linh cũng tốt hẳn lên.

      Ngày thứ hai, bá tước lại sắn thú, bá tước phu nhân tiếp tục quyến rũ Arthur, Arthur lại cự tuyệt nàng, nhưng vẫn đồng ý tiếp nhận nụ hôn hoan nghênh của nàng. Bá tước khi trở về lại đem con heo rừng giao cho Arthur, Arthur cũng theo lẽ thường đưa cho bá tước cái hôn. Giống như hôm qua, vẫn giải thích gì về cái hôn này.

      Thẳng đến ngày thứ ba, bá tước phu nhân đến để quyến rũ Arthur vẫn bị cự tuyệt. Lâm Linh đứng ở ngoài cửa cũng phát hỏa, ông bá tước này não có vấn đề hay a, lúc nào cũng săn thú săn thú , thậm chí còn biết vợ mình ngoại tình!

      Mà nàng cũng hiểu nổi tại sao ngày nào nàng cũng đứng đây nghe lén, ôi……

      “Chàng trai, chàng khiến ta đau lòng. Trước khi chàng rời có thể nhận đai lưng ta tự tay làm được ?” Đôi mắt trong suốt của bá tước phu nhân đẫm lệ khẩn cầu.

      Arthur lạnh lùng nhìn cái đai lưng,“Phu nhân tôn kính, ngài nên đưa cho phu quân của mình hơn.”

      Bá tước phu nhân đột nhiên khóc lên,“Chẳng lẽ ngay cả cầu này mà chàng cũng thể đáp ứng ta sao? Còn cái gì “kỵ sĩ tôn trọng phụ nữ, bao giờ khiến phụ nữ đau lòng”, ta hoàn toàn chẳng thấy như vậy.”

      “Phu nhân,” Sắc mặt Arthur thoáng nhu hòa,“Nếu ta tôn trọng ngài ta cũng mong ngài tôn trọng ta. Huống chi người phụ nữ có thể tặng đai lưng cho ta chỉ có thể là người mà ta nhất, cũng là người duy nhất thế gian này.”

      xong, đột nhiên đứng dậy kéo cửa ra ngoài.

      Lâm Linh rình coi ở ngoài căn bản ngờ ra, chật vật ngã nhào vào trong.

      “Ngươi ở đây làm gì?” Thấy xuất của nàng, sắc mặt Arthur tựa hồ có chút xấu hổ, mắt chợt lóe,“Ngươi nghe lén?”

      “Người nào, người nào nghe lén ,,” Nàng vội vàng giải thích .

      hừ tiếng, thèm để ý tới nàng nhấc chân thẳng ra ngoài.

      Lâm Linh nhìn bá tước phu nhân ngừng khóc ở trong phòng, đột nhiên thấy nàng rất đáng thương.

      “Phu nhân đừng khóc, ta thay nhận giúp vậy.” Nàng thấp giọng .

      Bá tước phu nhân đột nhiên ngẩng đầu, lau hai mắt sưng đỏ,“ ?”

      “Ân, trước hết cứ để ở chỗ ta .” Lâm Linh cầm lấy đai lưng bỏ vào trong ngực áo của mình.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Kỵ sĩ Lancelot xuất

      Lúc bá tước trở về vào buổi tối. Lần này ngài đem con hồ ly săn được cho Arthur, mà Arthur lại chẳng nhúc nhích gì. Bá tước đột nhiên nở nụ cười kỳ quái,“Được rồi, vị kỵ sĩ áo xanh kia ở trong hoa viên chờ ngài, giờ ngài có thể thực lời hứa của mình.”

      Arthur cũng có gì kinh ngạc, chỉ gật gật đầu, về phía hoa viên. Lâm Linh cũng căng thẳng vội vàng chạy theo ra ngoài.

      Lúc này, trời chiều như lửa đốt tới chân trời như sắc thái kỳ dị.

      Lúc Arthur và Lâm Linh tới hoa viên thấy vị kỵ sĩ áo xanh kia tay cầm cây rìu lớn đứng chờ bọn họ. Thấy bọn họ xuất , vị kỵ sĩ hài lòng gật đầu,“Tốt lắm, ngươi quả nhiên rất biết giữ lời hứa. Ngươi sợ chết sao?”

      Arthur vẻ mặt trầm tĩnh nhìn , ngạo khí trong con ngươi chớp động, “ giữ uy tín còn đáng sợ hơn cả cái chết.”

      “Được, vậy chúng ta bắt đầu.” Kỵ sĩ áo xanh ý bảo tới đứng trước mặt mình.

      mới bước được vài bước Lâm Linh kéo tay áo lại, thấp giọng ,“Đừng , Arthur, ngươi chết đấy.”

      quay đầu lại, màu tím trong đôi mắt dao động vài tia ôn nhu lộng lẫy hiếm thấy cùng ý chí kiên định tuyệt dao động,“Ta chết. Hãy tin ta.”

      xong, rút tay áo lướt tới trước mặt kỵ sĩ áo xanh, theo ước định chờ tên kỵ sĩ trảm . Tên kỵ sĩ kia cũng chút khách khí chém xuống!

      Lâm Linh chưa kịp định thần đột nhiên thấy bất ngờ!

      rìu bổ xuống nhưng Arthur có chỗ nào bị thương, kỵ sĩ vung rìu thứ hai cũng có việc gì!

      Tiếp theo là nhát rìu cuối cùng.

      Chỗ bị nhát thứ ba chém trúng vẫn hoàn hảo vô khuyết, nhưng chỗ mới nãy bị nhát thứ hai chém trúng lại bị chảy máu.

      Kị sĩ áo xanh hạ rìu, cười ha hả, liên tục mấy chữ tốt, đột nhiên vung tay lên, cảnh vật xung quanh mờ ảo xoay tròn……

      Đến khi Lâm Linh hồi phục tinh thần lại, khiếp sợ phát mình đứng ở trong tòa lâu đài màu xanh làm bằng thủy tinh, nàng vội vàng nhìn về phía Arthur, tựa hồ chẳng có gì là kinh ngạc cả, nhìn chằm chằm vào tên kỵ sĩ.

      Lâm Linh rối rắm, rốt cục xảy ra chuyện gì?

      Lúc này, vị bá tước đại nhân kia biết từ đâu xông ra, nhanh chóng hóa thành nữ tử xinh đẹp, đôi mắt của nàng màu xanh lục nhạt giống như cành lá đầu xuân, tràn ngập cảm giác mờ ảo, bừng tỉnh như vị tiên tử ở chốn nhân gian.

      “Nếu như ta đoán sai ngài chính là vị tiên tử trong hồ?” Arthur mở miệng.

      Nụ cười của nữ tử tươi mát như lá xanh,“Đúng vậy, ta chính là tiên nữ trong hồ Briza. Arthur vương tương lai, chúc mừng ngươi vượt qua thử luyện lần này.” Vừa nàng vừa hìn về phía vị kỵ sĩ áo xanh kia,“Ta bảo cậu biến thành bộ dáng của bá tước phu nhân xem ra cũng thiếu sức quyến rũ của phụ nữ.”

      Lâm Linh khóe miệng hơi co quắp,“Cái gì, bá tước phu nhân và là cùng người?”

      “Phải, bởi vì cậu ấy muốn xem thử vị Arthur vương tương lai và cũng là chủ nhân cậu ấy vĩnh viễn phục tùng sau này. Nên cậu mới hóa thành hình dáng của phụ nữ để quyến rũ Arthur, có phải ?” Briza tiên nữ cười mịch mịch nhìn kỵ sĩ áo xanh,“Giờ hài lòng rồi chứ, Lancelot, mau bỏ mũ giáp của cậu xuống .”

      Lancelot, cái tên này truyền vào trong tai Lâm Linh khiến nàng nhảy dựng lên. thể nào, cái tên kỵ sĩ mặc đồ xanh này chính là đệ nhất kỵ sĩ mà bọn họ muốn tìm!

      Lancelot xuống ngựa, chậm rãi tháo xuống mũ giáp đầu.

      Lộ ra khuôn mặt mê người, mái tóc bạc đón gió bay dưới ánh mặt trời, cùng với đôi mắt xuất trần cao thượng như tinh linh—

      Con ngươi nhiễm chút bụi trần thế gian.

      dần kéo khóe miệng nở nụ cười, trong nháy mắt xung quanh như sáng bừng lên, làm cho hoa hướng dương ở sau lưng cũng nhạt nhẽo , làm cho người ta cảm thấy có đoàn ánh nắng ấm áp ôn nhu chiếu thẳng vào mặt, tựa như gió xuân.

      “Arthur điện hạ, Lancelot thần vẫn luôn chờ ngài đến.”–

      Arthur nhìn , màu tím trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng dạt dào, như vằn nước xuyên qua thủy tinh yên tĩnh chiếu rọi trong khí.

      “Hoan nghênh ngươi, kỵ sĩ đầu tiên của ta.”

      “Arthur điện hạ, ba nhát mà Lancelot chém ngài tượng trưng cho ba ngày mà ngài ở đây,” Briza tiên nữ toát ra tia tiếc nuối,“Nhát thứ ba làm ngài bị thương là do ngài nhận đai lưng của bá tước phu nhân.”

      Arthur sửng sốt,“Đai lưng? Ta đâu có nhận của nàng.”

      tiếng sợ hãi vang lên,“Là ta thay ngươi nhận.”

      Arthur kiềm chế tức giận quay đầu ,“Ai kêu ngươi nhận thay ta?”

      Lâm Linh cúi thấp đầu hơn,“Xin lỗi, ta biết như vậy, ta chỉ thấy nàng rất đáng thương……” Vừa nàng vừa bắn ánh mắt xem thường về phía Lancelot,“Ta làm sao mà biết là do giả thành cơ chứ ……”

      Lancelot khẽ cười,“ thay ngài ấy nhận cũng chính là ngài ấy nhận.”

      “Này, đó là do ngươi nhờ mà,” Nàng tức giận ngẩng đầu,“Nếu như biết trước ngươi chỉ thử , ta như thế nào lại nhận cái thứ quỷ này làm gì, là ngươi mặt dày đưa lên mà, chẳng phải chỉ nhận của người thích nhất sao!”

      ngốc!” Arthur vội vàng bụm miệng nàng lại,“ bậy bạ gì đó!”

      Lancelot cười thành tiếng,“Được, được, lần này là tôi lừa . Vậy thưa tiểu thư tôn quý, sau này Lancelot ta nghe theo sai khiến của , có được chưa?”

      Lâm Linh suy nghĩ chút, gật gật đầu,“ vậy còn được .”

      Còn chưa xong đầu ăn cái cốc, nàng kêu thảm tiếng ôm xoa đầu mình, căm tức liếc tên Arthur cái,“Lancelot kỵ sĩ, nghe theo sai khiến của ta đánh !”

      “Ôi chao?” Lancelot nhìn hai người mắt to trừng mắt , nụ cười miệng càng sâu ……

      Bởi vì có hy vọng mới có chờ đợi.

      Lời ấy sai chút nào.

      Lúc trở lại lâu đài của bá tước Ái Khắc Luân, Mặc Lâm chờ sẵn bọn họ .

      nghe Lâm Linh báo cáo chi tiết cuộc hành trình, trong đó nàng đặc biệt nhấn mạnh đoạn đánh nhau cùng với người khổng lồ, buồn cười nhướng mi.

      “Đắc ý cái gì .” Arthur vẻ mặt chấp nhận.

      có ta có kẻ bị nướng thành heo.” Thừa dịp Mặc Lâm ở chỗ này nàng công kích chút, hài lòng nhìn mặt trợn trắng lên.

      “Arthur, hai tháng nữa chính là tới ngày ngươi thụ phong chức kỵ sĩ.” Mặc Lâm tựa hồ nhớ ra cái gì đó,“Người chủ trì nghi thức được định chưa?”
      Arthur lắc lắc đầu,“Chưa.”

      “Nghi thức thụ phong kỵ sĩ?” Nàng nhướng lên đầy hứng thú,“Nhất định là rất thú vị, ta cũng muốn xem, đúng rồi đúng rồi, còn phải chụp hình lại nữa!”

      “Ngươi,” Mặc Lâm cười cười,“Lần này ngươi hoàn thành nhiệm vụ, nếu ngươi muốn trở về ta cũng ngăn cản.”

      Nàng sững sờ, tin tưởng mấy,“Ý ngươi là giờ ta có thể tùy tiện trở về?”

      “Đương nhiên.”

      “Ngươi, ngươi sợ ta trở lại sao?” Nàng cẩn thận nhìn Mặc Lâm.

      Mặc Lâm móc từ trong túi ra quả trứng gà đặt trước mặt nàng,“Ta nghĩ kỹ, việc này cứ do ngươi tự mình quyết định . Đến hay đến ngươi hãy suy nghĩ cho phù hợp.”

      Chuyện này làm thần trí nàng bay nơi nào, về dễ dàng như vậy? Cho dù mình muốn tiếp tục trò chơi này cũng được? Có chuyện tốt như vậy sao?

      ràng là chuyện rất đáng mừng, nhưng biết tại sao tâm trạng lại vui, ánh mắt của nàng vô ý xẹt qua Arthur, vô tình bắt gặp tia mất mát trong mắt .

      “Được rồi, người hãy tự mình quyết định .” Mặc Lâm đứng dậy đẩy cửa ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn lại nàng và Arthur.

      “Ngươi lại muốn về?” đột nhiên mở miệng.

      “Ân.”

      “Hai tháng nữa là ngày thụ phong chứ kỵ sĩ của ta, đến lúc đó mà ngươi dám quên, ta tha cho ngươi!”

      xong cũng đẩy cửa bước ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng , mắt nàng có chút phớt hồng, hít hít cái mũi, cầm lấy trứng gà cắn cái, trong lòng dâng lên tia buồn vô cớ.

      Xin lỗi, Arthur.

      Lễ thụ phong chức kỵ sĩ của ngươi .

      Có lẽ thể nhìn thấy được rồi.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 31: thích quăng rác bừa bãi


      Lúc Lâm Linh mở to mắt ra, đập vào mắt là gương mặt bị phóng đại làm nàng nhảy dựng lên, giãy giụa cuốn quýt lui ra sau hai bước. Lúc tập trung định thần lại thấy đó là Tam công tử! Lúc này khuôn mặt của tựa như suy nghĩ điều gì nhìn nàng, miệng vẫn hơi cong cười cười. Chỉ là lúc thấy nàng lộ ra vẻ mặt kinh hách nụ cười có chút cứng ngắc.

      Tam công tử rất là khó chịu, dí gương mặt điển trai này trước mặt nàng dĩ nhiên là muốn hù dọa nàng! Lâm Linh biết Tam công tử nghĩ điều đó nên oán thầm . Thế này gần quá rồi, đến nỗi đối phương còn nhìn thấy được cái mắt cái mũi nó như thế nào, bị dọa đến nhảy dựng là may lắm rồi còn phân biệt tốt xấu cái gì!

      Sau vài giây ngây người Lâm Linh đột nhiên phản ứng lại, mình trở về thế giới thực rồi. Toàn bộ trí nhớ lúc trước như thủy triều vọt tới đầu nàng! Chẳng phải là nàng bị cái trứng thối đánh trúng nên bị đưa về thế giới trò chơi sao?

      Hóa ra đúng như lời Mặc Lâm , thời gian vẫn bị ngừng ở chỗ này, cho dù nàng ở trong thế giới trò chơi bao lâu nơi này cũng vẫn đứng yên .

      Gạt gạt lòng trứng ở mặt mình, trong lòng nàng dấy lên cỗ phiền muộn. Trong đầu vẫn còn văng vẳng tiếng của tên tóc vàng kia,“Hai tháng nữa là lễ thụ phong chức kỵ sĩ của ta, đến lúc đó mà ngươi dám quên, ta nhất định tha cho ngươi!”

      Thấy cái trứng mình ném đánh trúng mục tiêu, nổi trận lôi đình, nàng hung hăng dậm chân, móc ra từ sau lưng chiếc túi ni-lông màu đen căng phồng. Tề Văn Du vừa thấy chiếc túi ni-lông kia, sắc mặt khẽ biến, thành thục lấy cái ô biết từ đâu ra, “phạch” tiếng căng ra chắn trước mặt và Lâm Linh, với Lâm Linh câu,“Nếu muốn bị ném chết đừng nhúc nhích.”

      Dứt lời, trận thanh bùm bùm vang đầu bọn họ, loáng thoáng còn có giọng hùng hổ giận dữ của .

      Đợi lúc thanh hoàn toàn biến mất, Tề Văn Du mới chậm rãi thở hạ ô xuống.

      vừa buông ô, trong nháy mắt Lâm Linh trợn tròn mắt. mặt đất toán rác là rác, ruột táo, vỏ cam, giấy vụn, chén bể, xương đầu cá, làm thành bãi chiến trường toàn rác.

      Còn kia biến đâu mất tăm.

      “Hiệp Toa là em họ tôi, tính khí hễ nóng lên là quăng rác.” Tề Văn Du trong mắt lên bất đắc dĩ,“Tật xấu này của nàng từ đến giờ vẫn đổi được.”

      Khóe miệng Lâm Linh hơi co rúm, hóa ra em họ của hễ nóng lên là quăng rác, hờ hờ, nữ sinh cá tính a…

      “Có sao ? Lau .” Lâm Linh ngẩng đầu, ngạc nhiên thấy đưa cho nàng khối khăn tay màu vàng nhạt. Giờ thay bằng vẻ mặt ôn nhu như thường.

      Lâm Linh chần chờ nhìn khăn tay, nghĩ ra muốn cái gì, nhưng trực giác cho nàng biết tên Tam công tử phúc hắc này tuyệt đối phải thứ tốt lành gì. Nếu chẳng mang nàng ra làm tấm bia chặn quả trứng thối kia!

      cần.” Nàng tức giận câu, thuận tay quăng chiếc đĩa CD vào mặt trưởng quầy,“Cái này tôi cho ông!”

      Ông chủ thấy bóng lưng nàng xa chợt thấp giọng mở miệng,“Tam công tử, đĩa CD trò chơi này…”

      Tề Văn Du gì, thuận tay bỏ đĩa CD vào trong túi, đồng tử lóng lánh sâu thấy đáy, mê ly như bị đám sương mù bao phủ.

      Chớp mắt Lâm Linh trở về được tuần .

      Hôm nay, nàng bước vào phòng học, như thường lệ nghe thấy giọng líu ríu cùng tiếng cười sang sảng của Quách Đình, tính cách hướng ngoại của Quách Đình rất có duyên trong lớp học, nên bạn bè của nàng rất nhiều.

      Ai đó , muốn nhanh chóng quen thuộc hoàn cảnh mới, biện pháp tốt nhất chính là làm bạn cùng với người ở chỗ đó trước, đúng là sai chút nào cả. Có lẽ cũng nhờ lý do này mà quan hệ của nàng và các học sinh trong lớp cũng nhanh chóng quen thuộc.

      Nhiều lúc nàng rất hâm mộ tính cách đó của Quách Đình.

      “Lâm Linh, mau lại đây! Bọn tớ thảo luận về chuyện báo danh đại hội thể dục thể thao này.” Quách Đình vừa thấy bóng dáng của nàng lập tức chạy qua bắt chuyện.

      Ủy viên phụ trách báo danh thể dục tên Ngụy ngôn đẩy đẩy kính mắt mũi, vẻ mặt nghiêm túc hỏi,“Lâm Linh, cậu tính báo danh hạng mục nào?”

      Vẻ mặt Lâm Linh thoáng suy sụp,“ báo danh cũng được sao?” Từ đến lớn nàng dở nhất là thể dục, mặc dù ở trong trò chơi nàng làm được rất nhiều việc khó tưởng tượng, nhưng khi ở trong thực nàng lại bị đánh về nguyên hình.

      “Bạn học Lâm Linh, cậu cũng là thành viên của ban năm nhất chúng ta, sao lại báo danh?” Ngụy Ngôn liếc nàng đẩy đẩy kính mắt, thế nào cũng là tân tiền nhiệm, bạn học này để cho chút mặt mũi nào mà.

      Lâm Linh tính trả lời lại Quách Đình vỗ vỗ vai nàng,“Lâm Linh, cậu báo danh với tớ . sai đâu! Chúng ta cũng cần có bạn mà!”

      “Bạn học Lâm Linh, tớ viết tên của cậu lên đây.” Thấy nàng phản đối, Ngụy Ngôn hài lòng nhớ kỹ tên nàng, trôi chảy câu,“Vậy chạy 1500m dựa vào hai người các cậu.”

      Ầm! Lâm Linh cảm thấy dường như có bình hoa siêu cấp to lớn đập vào đỉnh đầu của nàng, nàng co quắp khóe miệng, ôm tia hy vọng cuối cùng, đáng thương nhìn Quách Đình,“Cậu, cậu báo danh cái gì vậy?”

      “Mới nãy cậu nghe thấy à? Đương nhiên là chạy 1500m a, cái này mới có tính thử thách chứ… Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng lên a!”

      Nàng chư kịp xong, Lâm Linh “bùm” tiếng té ghế, trong đầu có ý niệm đảo quanh.

      1500m… muốn-giết-người-à .

      Kể từ đó, cuộc sống cực khổ của bạn học Lâm Linh bắt đầu. Mỗi sáng đúng 6h, Quách Đình đều đến đúng giờ bấm chuông cửa nhà nàng, lôi kéo nàng cùng tập chạy. Lâm mụ mụ mặc dù lúc đầu có hơi phê bình, sợ ảnh hưởng việc học tập của Lâm Linh. Nhưng Quách Đình lại làm cho nàng vô cùng kinh ngạc, biết Quách Đình gì với mẹ nàng mà bà còn phản đối nữa.

      Mới sáng sớm, Lâm Linh còn chảy nước miếng ngủ khì bị người nào đó đào chăn lôi ra, nàng bắt đầu mang theo vẻ mặt ngái ngủ thống khổ luyện tập.

      Cuộc luyện tập này còn khổ cực hơn ở trong trò chơi nữa. Mà như thế nào trong trò chơi còn có mấy người siêu cấp đẹp trai đứng ở bên cạnh.

      biết Mặc Lâm bây giờ làm gì? Khải chắc lại ở trong nhà thao thao bất tuyệt mấy thông tin quý tộc Bà Tám, cũng biết lỗ tai người nào lại bị chịu khổ, Triel có ngoan ngoãn ăn bữa cơm do nàng đặc biệt điều chế ra , kỵ sĩ Lancelot có thích ứng được với cuộc sống mới chưa, còn có — Arthur, rất nhanh rồi trở thành kỵ sĩ chân chính.

      Cho dù có nàng, mọi người vẫn hảo hảo sinh hoạt ở cái thế giới ảo kia…

      “Lâm Linh, sao lại nán lại vậy, chạy nhanh lên.” Tiếng của Quách Đình cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của nàng.

      Ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán lá tùng rậm rạp trong công viên, tạo thành những mảng loang lổ. Lâm Linh dụi dụi con mắt, ngẩng đầu nhìn Quách Đình tinh thần hăng hái, ánh nắng vụn chiếu vào mặt nàng, từng giọt mồ hôi chảy xuống gương mặt, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

      “À đúng rồi, cậu gì mà mẹ tớ đồng ý cho chúng ta tham gia đại hội vậy?” Lâm Linh nhịn được hỏi.

      Quách Đình nhìn nàng,“Tớ với mẹ cậu rằng, nếu lần này chúng ta thắng có thể được cộng điểm vào bài thi!”

      “A, thế mà cậu cũng nghĩ ra được!” Lâm Linh hơi sửng sốt rồi nở nụ cười, quả nhiên hổ là nữ hiệp Quách Đình, vừa ra tay đánh trúng được điểm yếu mẹ nàng.

      “Lý do này trăm phần trăm hữu dụng!” Quách Đình ha hả cười chạy về phía trước, chạy được vài bước quay đầu lại hỏi Lâm Linh,“nhanh lên, chúng ta thể để mất thể diện của ban năm nhất được!”

      Lâm Linh bất đắc dĩ gật đầu lia lịa, khóe miệng giương lên.

      Vô luận là Arthur hay Mặc Lâm… Bọn họ đều là hư ảo .

      Mà người bạn ở trước mắt nàng mới là người chân thực nhất .

      Nhưng tại sao vừa nghĩ còn được gặp lại bọn họ, trong lòng luôn có cảm giác khó chịu tràn đầy…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :