1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kỵ sĩ hoang tưởng dạ - Vivibear

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: cuộc săn bắt quý tộc

      Sau lần sinh nhật, quan hệ giữa Arthur và Lâm Linh chẳng những cải thiện mà còn muốn tệ hơn so với trước.

      Với bộ dạng kỳ quái, Lâm Linh là người duy nhất trong thế giới này nghênh đón mùa đông.

      Mùa đông trong tòa thành lạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng. Mặc dù ngồi co ro bất động bên chiếc lò sưởi tường nhưng đối với cả tòa thành rộng như thế này mà , nhiệt lượng này đủ xa. Bây giờ nàng nhớ tới khí ấm áp của cái điều hòa ở nhà. biết phải ở đây đợi bao lâu…… Mặc dù bây giờ thời gian ở thực đứng yên, nhưng ở nơi này nàng lại cảm thấy thời gian ngừng trôi qua. Nhờ có chút thích ứng nên lần đầu tới nơi này nàng cũng chẳng thấy thất kinh.

      Tuy vậy chờ sau lần này được trở về thế giới thực, nàng còn do dự biết có nên tiếp tục vào trò chơi lại .

      Từ nơi cách nhà bếp xa truyền đến tiếng giết trâu, mấy ngày trong tòa thành vẫn quanh quẩn cái tiếng này. Lâm Linh biết được từ miệng Khải rằng nguyên lai lúc này châu Âu phải giảm bớt gia súc tiêu thụ nhiều lương thực vào mùa đông, bắt bọn chúng giết thịt rồi đem hun khói tẩm ướp chất bảo quản để dự trữ.

      Ôi, xem ra suốt mùa đông này sợ rằng phải ăn thịt muối đông lạnh rồi ……

      Nàng buồn bực nghĩ châu Âu thời Trung cổ đúng là làm cho người ta muốn hướng tới……

      “Lâm Linh, nguyên lai ở chỗ này!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng Khải, bước vào thấy Lâm Linh cuộn đống chăn quanh người lại thành bọc ngồi bên lò sưởi, khỏi ách nhiên thất tiếu (hết hồn),“ sợ lạnh đến thế sao?”

      Lâm Linh bất đắc dĩ gật đầu,“Tôi vừa sợ lạnh cũng vừa sợ nóng.”

      “Nếu như có việc gì chúng ta lại cùng tâm . Này ngươi có biết phu nhân của tử tước Lyle……” Khải lại bắt đầu thao thao bất tuyệt nổi lên mới vừa nghe được Bát Quái.

      Lâm Linh lộ ra ánh mắt xem thường, trong lòng hô to tiếng, cứu mạng a……

      hồi, chợt nhớ tới cái gì, “A, còn có kiện này muốn cho , hai ngày nữa cả gia đình nhà Ái Khắc Luân chúng ta bắt đầu sắn bắn mùa đông, cũng cùng , đúng lúc thử xem trình độ bắn cung của .”

      Nàng kinh ngạc ngẩng đầu,“Săn bắn mùa đông?”

      Vừa nghĩ tới bên ngoài toàn là băng tuyết, nàng hoàn toàn có nửa điểm hứng thú, đến mùa đông nàng thà ở nhà làm trạch nữ còn hơn.

      “Ôi, muốn a……” Nàng đem đầu giấu vào trong chăn.

      “Nếu muốn cũng sao.” Khải cười mịch mịch .

      Nàng mặt lộ vẻ vui mừng,“ ?”

      “Đương nhiên, nếu ngươi ta cũng , chúng ta cùng ở trong tòa thành chuyện phiếm……”

      “Ta !” Nàng đột nhiên cắt đứt lời của , cười cái to,“Ta thích nhất là săn bắn!”

      Trong đầu nàng đột nhiên nghĩ tới cấu trúc đặt câu trong tiết ngữ văn, dùng tâm tình tại diễn tả thành lời là hết sức thích hợp .

      Thà ra ngoài cho lạnh tới đông cứng còn hơn là ngồi đây chuyện phiếm với ……–

      Mùa đông núi rừng phủ màu trắng xóa, vô số các bông tuyết bay lả tả đầy trời như những con bướm mưa, cuốn theo gió lạnh chậm rãi thành mảng trong suốt long lanh. Những phiến cây lá kim tựa như những mặc những ống quần trắng noãn ngượng ngùng, ở gió lạnh vỗ về chơi đùa với tuyết rơi. Ngoài trừ mấy tiếng “chiêm chiếp” của mấy con chim còn thanh nào khác. Mấy con sóc nghịch ngợm nhảy xuống từ đầu cành cây, làm từng khối từng khối băng lạnh lẽo rơi xuống cổ .

      Bọn kỵ sĩ tư thế đeo cung tên oai hùng, mang theo chó săn với chim ưng, giục ngựa tiến sâu vào rừng.

      “Muốn săn con nào đây?” Lâm Linh nghiêng đầu hỏi Mặc Lâm câu, nàng chỉ cảm thấy lạnh run, tại sao Mặc Lâm dạy nàng hỏa hệ ma pháp, chừng còn có thể ấm lên ít.

      “Bình thường chúng ta đều săn các con vật như thỏ rừng heo rừng, kể cả chim như thiên nga, khổng tước, am thuần, quán điểu, bạch hạc, chim sơn ca……” đợi Mặc Lâm trả lời, Khải bên mở máy hát.

      “Cái gì, thiên nga, khổng tước, bạch hạc? Săn mấy con chim đó làm cái gì?” Nàng kinh ngạc hỏi.

      “Đương nhiên là để ăn rồi, nữ nhân ngốc!” Arthur lạnh lùng xen vào câu. Con ngươi của tỏa ra hàn quang lạnh như hố băng. Thân hình tuấn tú gọn gàng dứt khoát, trường bào màu xanh làm cả người tỏa ra khí chất bệ nghễ phi phàm .

      Tuy vậy cũng thay đổi được việc Lâm Linh và những người man rợ này cùng nhau chung.

      “Khổng tước với thiên nga mà cũng ăn được…Dã man.” Nàng khẽ hừ tiếng tỏ vẻ bất mãn. Châu Âu thời Trung cổ quả nhiên phải dã man bình thường.

      Mặc Lâm trong mắt lướt tia ý cười.

      === ====== ====== ====

      Cuộc săn bắt bắt đầu……

      Lâm Linh đối với việc này hoàn toàn có hứng thú, giục ngựa theo sau bọn họ, hết nhìn đông lại nhìn tây. lúc sau nàng cảm giác được có cái gì đó đúng, mọi người trong quá trình sắn bắt bất tri bất giác cũng bắt đầu rời ra, ngay cả Mặc Lâm với Khải cũng đâu mất, phía trước nàng chỉ còn lại cái nam nhân khó ưa kia, “Arthur!” Nàng vội vàng hô tiếng,“Sao thấy mọi người nữa?”

      Arthur kéo dây cương chậm rãi về phía trước, cho là đúng ,“Ngươi cho rằng mọi người đều như ngươi tham gia là để góp vui sao? Họ đương nhiên là săn thú rồi.”

      “Này…… Ngươi chậm chút.” Nàng nhìn bốn phía xung quanh, chỗ này an tĩnh quá mức làm cho nàng cảm thấy có chút sợ hãi.

      Arthur khóe miệng kéo ra tia cười trả thù. Ôi chao? ta cũng biết sợ sao, giờ phải là cơ hội tốt của ta à?

      Lâm Linh biết ý nghĩ trong đầu , ra roi thúc ngựa cong đuôi đuổi theo Arthur. Ánh mắt lơ đãng xẹt qua vách núi cách đó xa, chợt phát có thứ gì đó di chuyển vách đá.

      “Arthur, kia giống như là người?” Nàng nghi hoặc chỉ hướng đó .

      Arthur tập trung nhìn vào, sắc mặt khẽ biến,“ là người, hơn nữa còn là phụ nữ!”

      “Nguy hiểm quá, nếu cẩn thận nàng bị té xuống!” Lâm Linh kinh ngạc biết tại sao lại có phụ nữ xuất ở chỗ này.

      Arthur gật gật đầu, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, thúc về hướng vách núi, Lâm Linh cũng vội vã giục ngựa đuổi theo.

      Lúc bọn họ sắp chạy tới, kia cẩn thận trượt chân cái rơi cả người xuống vách núi……

      “Ngẩn ngơ cái gì, mau dùng ma pháp của ngươi!” Arthur hô to tiếng.

      Lâm Linh lúc này mới hòi phục lại tinh thần, cũng quản được nhiều như vậy, lập tức tập trung ý niệm niệm chú ngữ, ngày giữa lúc dây mảnh treo chuông, trận gió mạnh tuôn ra từ đầu ngón tay của nàng,cấp tốc hướng xuống thân người phụ nữ, đem thân thể của nàng chậm rãi đỡ lại trước mặt họ.

      Lâm Linh ngẩn người khó tin nhìn vào hai tay, lẩm bẩm ,“Ta sjw có thể thao túng gió để cứu người……” Nàng hưng phấn quay sang Arthur,“Ngươi thấy ngươi thấy ? Ta có thể dùng ma pháp cứu người !”

      Arthur vứt cho nàng ánh mắt kinh ngạc,“Học nhiều như vậy thấy lạ gì? Ngu!”

      Ầm — chậu nước lạnh đổ xuống đầu, ách — tên nam nhân này……

      hôn mê từ từ mở mắt, đó là trạc tuổi Lâm Linh. Nàng mái tóc dài màu vàng, lục đôi mắt màu lục nhạt còn mang theo thần sắc hoảng sợ, đôi môi như cánh hoa tím lại vì bị lạnh.

      “Tiểu thư, sao chứ?” Arthur xoay người xuống ngựa, nho nhã lễ độ hỏi.

      lắc lắc đầu, đột nhiên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sắc mặt đại biến, nhìn xuống tay mình, thấy trong tay vẫn còn nắm chặt đóa hoa sơn trà màu trắng thở phào nhõm.

      “Cám ơn các ngươi……” Nàng .

      chạy đến nơi nguy hiểm này chỉ để hái hoa thôi sao?” Lâm Linh nhìn chút hoa trong tay nàng.

      Nàng cúi đầu, gì, tựa hồ có cái gì khó .

      “Nếu là việc chúng ta có thể hỗ trợ cứ ta .” Lâm Linh chỉ chỉ Arthur,“Vị Arthur tiên sinh này nhìn thế chứ nhiệt tình lắm.”

      do dự nhìn Arthur chút, đột nhiên tiến lên kéo lại góc áo Arthur, nước mắt chảy xuống,“Van cầu các ngươi xin hãy cứu lấy Boralias kỵ sĩ! Nếu ấy bị hủy hoại trong tay người đàn bà kia mất!”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Chàng kỵ sĩ bị hấp dẫn

      Sau lời kể lại đứt quãng của , Lâm Linh cùng Arthur hiểu đại khái. này tên là Metia, là thiên kim của nhà nam tước Andew, nàng còn có người tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp tên là Adana. chàng kỵ sĩ tên là Boralias điên cuồng nàng Adana xinh đẹp, vì nàng mà thần hồn điên đảo.

      “Boralias là vị kỵ sĩ ưu tú nhất mà ta từng gặp, chỉ cần để ý đến nữ nhân nào là người đó thể thương chàng . Nhưng tỷ tỷ Adana của ta rất ngạo mạn, hết lần này tới lần khác cứ cách vài ngày là lại cho kỵ sĩ của mình quyết đấu với Boralias.” Metia mặt lộ ra vẻ đau thương,“Sau khi bị những kỵ sĩ của tỷ ấy đánh bại chàng còn cam tâm tình nguyện làm tù binh cho bọn họ, bởi vì chỉ có như vậy, chàng mới có thể lấy thân phận tù binh để được gặp nàng.”

      “Thế tỷ cảm động sao?” Lâm Linh bật thốt.

      Nàng lắc lắc đầu,“Nhưng mỗi lần tỷ ấy nhìn thấy chàng là lại dùng những biện pháp ô nhục đáng sợ nhất với chàng, có lần nàng còn sai kỵ sĩ cột chàng vào đuôi ngựa diễu phố, có khi lại trói chàng dưới bụng ngựa, chỉ cần chàng ấy bị bắt đến trước mặt nàng nàng liền vắt óc tìm mưu nghĩ cách ác độc nhất để hành hạ chàng. Như lần này ràng biết chàng bệnh, bên ngoài lại là mảng băng tuyết phủ đầy, tỷ lại đột nhiên phái người đến với chàng chỉ cần chàng lên núi hái hoa sơn trà màu trắng cho tỷ ấy, tỷ ấy gặp chàng lần.”

      “Cuối cùng là tới đây hái hoa giúp ……” Lâm Linh nhíu nhíu mày,“Sao lại để cho con làm việc nguy hiểm như thế này? Cậu ta có biết ?”
      Metia lắc lắc đầu,“Tôi cản người truyền tin, tính giúp chàng ấy hái hoa sơn trà xong mới cho chàng biết. Để chàng được gặp mặt tỷ tỷ lần.”

      “Ngươi thích .” Arthur đột nhiên mở miệng .

      Mặt nàng có chút đỏ lên,“Ta, ta với chàng ấy chỉ là bằng hữu.”

      “Nhưng chỉ vì giúp cậu ta mà thiếu chút nữa hy sinh luôn cả mạng sống của mình.” Lâm Linh khỏi có chút bội phục người thiếu nữ này.

      Nàng dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Arthur và Lâm Linh,“Thế hai người có định giúp tôi ?”

      Arthur vẻ mặt biểu lộ bất cứ điều gì, nhưng giọng lại mang theo tia nhu hòa hiếm thấy,“Có người gặp nạn cầu xin ta ta chắc chắn dốc toàn lực giúp đỡ. Đây là trong những đạo lý cần thiết để trở thành kỵ sĩ, cho nên ta nhất định giúp ngươi.”

      Metia kích động rơi nước mắt, cuống quít cảm ơn.

      “Nhưng chúng tôi làm sao để giúp ?” Lâm Linh nghi hoặc hỏi,“Quyết đấu với kỵ sĩ của tỷ tỷ sao?”

      Nàng ngẩn người,“Kỳ ta cũng chưa nghĩ kĩ.”

      Ôi chao? Lâm Linh khóe miệng co rúm chút,“ còn chưa nghĩ ra chúng tôi làm cách nào để giúp đây!”

      Nàng suy nghĩ chút rồi ,“Kỳ tôi cũng từng khuyên chàng nên bỏ cuộc , nhưng chàng lại tin rằng ngày chàng khiến tỷ ấy cảm động, hơn nữa chàng vẫn cho rằng mỹ nhân như tỷ ấy có cao ngạo cũng cảm thấy kỳ quái, muốn có được lòng nàng quả thực còn khó hơn cả lên trời.”

      Lâm Linh vắt hết cả óc mà vẫn nghĩ ra được biện pháp, lại bị người nào đó tạt chậu nước lạnh,“ ngốc như , dù có bổ đầu cũng nghĩ ra được đâu , đừng phí công vô ích nữa.”

      Nàng nhất thời chán nản, nhưng đúng là trong đầu chẳng có tí ti ý tưởng nào cả. Dường như tiềm lực của nàng mới được kích thích, trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ mình nghĩ ra cách này.

      “Nếu cậu ta cho rằng có được tâm tỷ tỷ khó hơn lên trời, vây nếu tỷ tỷ thương người khác cậu ta chết tâm rồi? chừng thấy vong cũng có thể làm chết tâm.”

      Metia suy nghĩ chút,“Chủ ý rất được, nhưng vấn đề là phải tìm ai mới được đây?”

      Lâm Linh mỉm cười, chỉ chỉ Arthur dựa cái cây bên cạnh,“Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt. Chọn người này là thích hợp nhất.”

      Arthur sửng sốt,“ ngốc, ngươi tào lao cái gì? Tuyệt đối có khả năng.”

      “Nha…… Nhưng chẳng phải ngươi vừa mới cái gì có người gặp chuyện may ngươi dốc hết sức giúp đỡ sao……” Lâm Linh đặc biệt kéo dài kéo dài thanh .

      “Ngươi……” Arthur ngờ bị nàng đào lỗ.

      “Vậy tôi cám ơn hai người.” Metia cám ơn chuỗi dài.

      “Nhất trí như vậy , chính thức áp dụng kế hoạch mỹ nam!” Lâm Linh nháy mắt cái, cười hì hì liếc mắt nhìn Arthur buồn bực cái.

      Nhất định phải dốc toàn lực đấy a, Arthur vương bệ hạ tương lai…… Mau thi triển mỵ lực của mỹ nam của ngươi .

      “Trước đưa ta đến chỗ của kỵ sĩ Boralias , sau đó ta cùng ngốc này chạy đến lâu đài nam tước Andrew, đến lúc đó cũng đưa kỵ sĩ Boralias tới tòa thành .” Arthur xoay người lên ngựa, thuận tay đỡ lấy Metia nhàng lên theo, lại quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Linh,“Còn chờ gì nữa, lên ngựa!”

      Lâm Linh bĩu môi, cũng xoay người lên ngựa, đối với nữ nhân khác có phong độ kỵ sĩ ghê lắm, còn đối với nàng lúc nào cũng là cái giọng ác ý khó ưa đó, lời lạnh nhạt, lòng dạ hẹp hòi, mà nàng nhớ cũng lâu lắm rồi sao lại có lấy cái trứng gà a!

      Tiễn Metia xong trời cũng nhá nhem tối. Bọn Lâm Linh xuyên qua rừng tùng rậm rạp, bóng cây cao lớn như những con quái thú thi thoảng xẹt qua trước mặt. Đây đoạn đường sâu trong sườn núi, mặc dù cưỡi ngựa khá chậm, nhưng ở trong bóng đêm có tí ánh sáng thế này, Lâm Linh vẫn lờ mờ nhận ra được mọi thứ lui về phía sau, chúng nó càng ngày càng thưa thớt đến cuối cùng hoàn toàn biến mất.

      Lúc này sừng sững trước mắt nàng chính là lâu đài nam tước Andrew —

      trận gió đêm tan mây đen, ánh trăng đột nhiên soi con đường trước mặt nàng. Mặt trăng sáng rỡ mà to tròn treo đỉnh lâu đài. Đây là tòa kiến trúc rất có khí thế; Màu trắng của đá hoa cương ở dưới ánh trăng lộ ra hình dáng mờ ảo.

      “Đợi lát ta giả thân phận đường săn thú cầu ở tạm đêm, về phần ngươi, chính là thị nữ theo ta, hiểu chưa?” đè thấp thanh .

      “Thị nữ……” Mặc dù nàng hài lòng mấy với thân phận này, nhưng cũng còn cách nào khác.

      “Sau khi vào tất cả đều phải nghe theo ta .” lo lắng phân phó thêm lần nữa.

      “Biết rồi,” Nàng lên tiếng, do dự chút lại hỏi,“Nhưng nếu chúng ta qua đêm ở đây, Mặc Lâm với Khải có lo lắng cho chúng ta ?”

      “Có ta ở bên cạnh ngươi bọn họ lo lắng đâu .” thuận mồm câu.

      Có ta ở bên cạnh ngươi…… Câu vô tình này truyền vào lỗ tai của nàng, Lâm Linh đột nhiên cảm thấy có cỗ cảm giác an tâm khó hiểu dâng lên trong lòng .

      bao lâu, họ lấy lý do đó thuận lợi tiến vào lâu đài nam tước Andrew.

      Sau khi được Arthur cho biết thân phận của mình, nam tước Andrew hết sức nhiệt tình ngỏ lời mời bọn họ cùng nhau ăn tối. Đối với cái vị nam tước đại nhân béo như thùng nước này thấy dễ nhìn, Lâm Linh cảm giác có chút buồn cười.

      Ở bên cạnh bàn ăn chập chờn hoa nến, Lâm Linh rốt cuộc cũng gặp được vị tiểu thư Adana cao ngạo. Đúng như lời Metia , nàng tiểu mỹ nhân.

      “Arthur điện hạ, vị này chính là đại nữ nhi của ta Adana.” Ngồi vào vị trí đầu, nam tước Andrew ân cần mở miệng giới thiệu với Arthur.

      “Rất hân hạnh được diện kiến tiểu thư xinh đẹp.” Arthur tư thế ưu nhã xoay người, cúi đầu, nâng tay nàng lên hôn cái hết sức chuẩn mực, thân cận lại đúng mực, rất nhanh liền buông ra, lui về đứng bên bàn, khóe môi nở nụ cười cao quý làm cho người ta quên cả thở, phảng phất như hoa hồng lặng yên nở rộ dưới ánh mặt trời, sáng bóng rực rỡ, đẹp tỳ vết. Trong nháy mắt làm cho người ta cảm thấy đất trời đảo lộn.

      Lâm Linh sững sờ, đúng là ai thích hợp với mỹ nam kế này hơn so với …… Chưa từng thất mặt mê người như vậy của .

      Adana tựa hồ cũng thất thần trong vài giây, mái tóc xoăn màu hồng đỏ buông xuống hai bên gương mặt nhắn của nàng làm nàng càng thêm vài phần kiều diễm, đôi mắt màu lam dừng người Arthur mang nửa kinh diễm, nửa còn lại tinh quang vui vẻ như mộng, mang theo nét quyến rũ khác thường.

      hai người này mà đứng chỗ quả xứng đôi …… Tuy nhiên Lâm Linh lắc lắc cái đầu của mình, sao mình lại có cảm giác có chút khó chịu nhỉ?

      Bởi vì thân phận tỳ nữ, Lâm Linh thể cùng ngồi trân bàn ăn với họ được, nàng ở phía sau Arthur buồn bực, nhìn đáy mắt Adana có mảnh sóng biển từng đợt từng đợt truyền lại. Hai người liếc mắt đưa tình rất náo nhiệt.

      Thiết…… Lâm Linh rất chấp nhận liếc nàng cái, cái gì mà cực kỳ cao ngạo, nhanh như vật đổ trước Arthur. Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất mỹ nam kế có hiệu quả !

      Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cái cửa sổ, Metia cùng kỵ sĩ Boralias chắc cũng sắp đến rồi.

      “Arthur điện hạ, thị nữ của ngài hình như là người dị tộc?” Nam tước Andrew tò mò nhìn Lâm Linh,“Tướng mạo cũng khác chúng ta, kỳ lạ.”

      Lâm Linh tránh né ánh mắt săm soi của nam tước, tâm lý oán thầm câu, nhảm, đương nhiên là kỳ lạ, lúc này người châu Âu Trung cổ chưa có cơ hội được diện kiến người phương Đông a.

      “A, là nô lệ ta mua được với giá rất rẻ chợ. có gì kỳ lạ .” Arthur mạn bất kinh tâm (vẻ quan tâm) .

      Nam tước Andrew lập tức lộ ra bộ mặt: ta chưa từng được gặp qua,“Lần sau ta tới chỗ này nên để ý chút.”

      Lâm Linh nhìn chằm chằm vào gáy Arthur, đột nhiên có cảm giác rất muốn đánh vào đó.

      “Nếu như điện hạ thấy có gì kỳ lạ, bằng cho ta , ta ra giá gấp bội.” Andrew do dự ra miệng.

      Lâm Linh thân thể choáng cái, vội vàng chống lên lưng ghế Arthur.

      “Vậy sao……” Arthur khẽ nhếch khóe miệng,“Để ta cân nhắc chút.”

      Cân nhắc cái đầu ngươi! Lâm Linh rất muốn vơ đại thứ gì đó mà đập vào đầu . Bọn ở chỗ này ăn uống thịnh soạn, còn mình để bụng đói đứng nhìn bọn họ ăn, là rất rất tàn nhẫn …… Trong lòng của nàng đột nhiên phát lạnh, tên kia ghét mình như vậy có khi nào đem mình bán ?

      “Nhưng trong lúc ta suy nghĩ ngài cho nàng ăn chút gì .” Arthur thoạt nhìn như tùy ý câu.

      Nam tước Andrew gật gật đầu,“Thiếu chút nữa quên, thế cho nàng xuống phòng bếp ăn cơm cùng với người làm thuê .” vừa vừa quay đầu bảo thị nữ đưa Lâm Linh xuống phòng bếp.

      Vừa nghe được ăn cơm, Lâm Linh hoàn toàn đem ý nghĩ muốn phạm tội vừa nãy trong đầu vứt tới chín từng mây, cuối cùng tên kia cũng coi như còn chút lương tâm.

      Trước khi nàng ra khỏi cửa, nam tước Andrew vẫn ý vị thâm trường liếc nhìn nàng cái, mấy khối thịt béo mặt lắc lư theo động tác. Lâm Linh chỉ thấy cỗ hàn khí thẳng hướng lên đỉnh đầu, liên tục ngừng đạp cửa xông ra!

      Nếu Arthur mà dám có dũng khí bán nàng cho tên mập đó nàng nhất định liều mạng với ……

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Sao nàng có thể khinh rẻ tình của ta

      Lâm Linh vừa đến phòng bếp cảm nhận được vô số ánh mắt tò mò phóng lên người mình. Ôi, ai kêu đây là châu Âu hơn nghìn năm trước đây, nếu là đại, tùy tiện tìm người Trung Quốc mắt đen da vàng đường châu Âu cũng đầy rẫy. Mình cũng bị vây xem như con khỉ trong sở thú.

      Nhưng mọi người tò mò tò mò chứ vẫn lấy đồ ăn ra chiêu đãi nàng. Nàng đói bụng đến choáng váng, lập tức cầm lấy bánh mì gặm. , nàng vẫn cảm thấy bánh mì chỗ này ăn được, bởi vì khi đó bánh mì giống với tại, dùng nguyên liệu rất thô, cũng có nhiều bánh kem, cho nên tất cả bánh mì cũng mang theo cỗ mùi vị chua xót. Nhưng giờ nàng lại cảm thấy nó chính là cao lương mĩ vị……

      Nàng ăn no đến đánh ợ cái, hài lòng vỗ vỗ cái bụng khẽ nhô, chuẩn bị tìm Arthur. Chắc cũng dùng cơm xong rồi.

      “Này, này, chắc các ngươi tin, ta nhìn thấy Adana tiểu thư cùng vị Arthur điện hạ kia về phía hoa viên đấy.” tì nữ tiến vào phòng bếp hưng phấn rải tin Bà Tám.

      “A, ?” Mấy người khác tỏ vẻ vô cùng hứng thú.

      “Ân, hinh như còn là Adana tiểu thư chủ động cầu Arthur điện hạ đấy……”

      ngờ tới tiểu thư cũng động tâm .”

      “Vị Arthur điện hạ kia đúng là người nam nhân ôn nhu nhất mà tôi từng gặp, tôi thấy chỉ cần đó là nữ nhân tất động tâm……”

      “Đúng vậy, lúc cười rộ lên, Thượng Đế a, cứ như thiên thần!”

      Lâm Linh nghe đến đó, trong miệng muốn phun tiếng, ôn nhu, thiên sứ? Ha ha ha, nàng nhớ tới cười to ba tiếng, đây là đó hả? đám phụ nữ đều bị bộ mặt giả dối của lừa rồi……

      Thừa dịp mấy hầu nữ vẫn tiếp tục cao hứng bàn luận, Lâm Linh len lén chuồn khỏi phòng bếp, vừa mới qua góc tường đúng lúc thấy được bóng người quen thuộc.

      “Metia!” Lâm Linh vội vàng vẫy vẫy tay chạy tới trước mặt nàng, lúc này mới thấy bóng người đứng ở bên cạnh nàng là vị kỵ sĩ trẻ tuổi cao ngất.

      Kỵ sĩ tiên sinh lễ phép hướng nàng gật đầu thăm hỏi.

      “Vị này chính là kỵ sĩ Boralias sao?” Lâm Linh đánh giá vài lần, sắc mặt mặc dù hơi khó coi, nhưng nhìn qua cũng là mặt mày tuấn tú, khí chất ưu nhã, là vị kỵ sĩ ưu tú, tuy nhiên, theo lương tâm mà khí chất và dung mạo so với Arthur còn kém chút.

      Cũng khó trách Adana bị Arthur hấp dẫn ……

      “Tỷ tỷ của tôi đâu?” Meta hỏi.

      Lâm Linh thừa dịp Boralias chú ý, hướng nàng làm cái ánh mắt,“Nàng hình như hẹn hò trong hoa viên.”

      “Hẹn hò?” Boralias sắc mặt hơi đổi.

      Metia lập tức hiểu ý, lôi kéo ,“Chúng ta cùng tới hoa viên xem thử .”

      Dưới ánh trăng mát lạnh, gió lại bắt đầu thổi rơi từng giọt tuyết mịn, lộ ra ánh sáng màu ngân bạch nhu hòa, lộng lẫy làm cho người ta hoa mắt, tuyết rơi an tĩnh nhàng như bay múa.

      Cả hoa viên tràn ngập mùi tuyết tươi mát.

      Bọn Lâm Linh rất nhanh phát dưới gốc tùng cao lớn cách đó xa, Arthur đứng chung với tiểu thư Adana. Hai người tựa hồ rất tâm đầu ý hợp, khóe miệng Arthur mỉm cười, dung mạo tuyệt mỹ dưới ánh trăng giống như mỹ thiếu niên trong thần thoại Hy Lạp.

      là Arthur sao? Lâm Linh dụi dụi con mắt, cư nhiên mới cười ……

      “Tên nam nhân kia là ai? Bọn họ cái gì?” Boralias nhíu nhíu mày, tỏ vẻ đố kỵ.

      “Muốn biết họ cái gì đừng động đậy.” Lâm Linh trầm thấp câu, thăm dò nhìn qua đó từ bồn hoa nơi đây. Thiệt tình, chẳng lẽ mấy người này cũng biết lạnh, cho dù muốn tình ái, cũng nên tìm chỗ nào ấm áp chút chứ, hại nàng phải chịu cảnh mùa đông lạnh lẽo thế nào.

      Trong gió mơ hồ truyền đến tiếng hai người chuyện, nhưng lại nghe ràng. Lâm Linh suy nghĩ chút, yên lặng đọc chú ngữ điều khiển gió, quả nhiên gió lớn dần lên, bọc thanh thổi lại về phía bọn họ.

      “Điện hạ, ngài từ cao quý như vậy, khí chất lại hơn người, chắc chắn võ nghệ cũng rất cao cường, thế gian khó có thể tìm được người con có thể xứng đôi với ngài.”

      “Cũng chắc a, tiểu thư Adana là người con xinh đẹp nhất mà ta từng gặp .”

      “A a, vậy, ngài nghĩ…..ta có xứng đôi với ngài ?”

      Vừa nghe đến những lời này, Boralias cũng thể kiềm chế được nữa, từ sau bồn hoa xông bật ra ngoài, Metia chưa kịp ngăn cản, vọt tới trước mặt Arthur, xoẹt tiếng rút ra kiếm,“ danh nghĩa của Thượng Đế, ta – Boralias muốn vì vị tiểu thư cao quý này mà quyết đấu với ngươi!”

      “Sao lại là ngươi.” Khuôn mặt Adana lộ lên tia kỳ quái,“Khi nào mà ta cho phép ngươi có thể tiến vào lâu đài của ta?”

      Lâm Linh đột nhiên cảm giác có gì đó là lạ, lúc thấy Boralias xuất , mặt Adana cũng có biểu như căm hận hay phiền chán, tóm lại là ánh mắt ràng.

      Metia vội vàng lôi ra mấy bông sơn trà màu trắng,“Tỷ tỷ, phải tỷ nếu chàng hái những bông hoa sơn trà này, tỷ gặp chàng ấy lần sao.”

      Trong đôi mắt lam của Adana lướt lên tia cười trào phúng,“Boralias, ngờ thế mà ngươi cũng làm , ngươi đúng là ngu xuẩn, tuy nhiên nhìn như vậy ngươi rất ta.”

      Boralias đáy mắt ánh lên thần sắc bi thương,“Đúng vậy, tiểu thư Adana, ta rất nàng.”

      “A, vậy ngươi chứng minh tình của ngươi đối với ta .”Adana nở nụ cười tàn nhẫn,“Chỉ cần ngươi chặt bỏ tay trái của mình, ta tin tình của ngươi là .”

      === ====== ====== =========

      Lâm Linh nghe vậy hít hơi lạnh, nữ nhân này quá tàn nhẫn chứ! Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Arthur cái, mặt khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, phảng phất như chờ màn kịch hay.

      được, tỷ tỷ, nhanh thu hồi lời của tỷ, nếu chàng làm như vậy mất!” Metia sắc mặt tái nhợt hô lớn.

      Adana xoay người sang chỗ khác, bất vi sở động ( nhúc nhích).

      Boralias cười khổ chút,“Được, ta chứng minh cho nàng thấy!” Vừa dứt lời, quang kiếm chợt lóe, đột nhiên hét lên tiếng sợ hãi, muốn dừng đao lại, nhưng ngọn đao sắc nhọn xuống……

      “Metia!” Lúc Lâm Linh thấy người bị thương khỏi chấn động, nàng sao lại…… Nàng đúng là rất thích . Nhưng lúc này nàng (Lâm Linh ) cũng nghĩ nhiều, vội vàng cúi người, móc ra khăn tay thay nàng (Metia) băng bó đơn giản chút, may là kiềm chế lại nên chỉ cắt da, đáng lo ngại.

      Boralias đứng hồi lâu, hồi phục lại hoàn toàn tinh thần, đem Meta ôm vào trong lòng, thanh run rẩy,“Tại sao, tại sao nàng lại làm như vậy?”

      Metia hạ mi mắt, ánh mắt xẹt qua tay , nở nụ cười thư thái,“Hoàn hảo, tay chàng vẫn còn……”

      “Tại sao……”

      “Tại sao tại sao, cậu còn hỏi tại sao! Não cậu bị nước thấm vào rồi à !” Lâm Linh cảm thấy có cái gì từ ngực muốn tiến mạnh ra ngoài, nàng xoẹt đứng dậy, lớn tiếng ,“Đương nhiên là bởi vì nàng cậu, nếu như thương cậu, nếu sao lại mạo hiểm tính mạng hái hoa cho cậu, nếu như thương cậu, sao lại dùng chính thân thể của mình bảo vệ cậu, nếu như thương cậu, sao nàng lại hao tổn tâm trí như vậy, cố giúp cậu được đến gần với người mình , cái này là sâu đậm cỡ nào mới có thể làm được như thế!”

      đống câu, nàng cũng giật mình, len lén nhìn thoáng qua Arthur, cười nhìn nàng. Nàng vội vàng cúi đầu, xong đời, có khi lại muốn cười nhạo nàng……

      Boralias lúc này mới như chợt tỉnh mộng, khóe mắt dần ẩm ướt, lẩm bẩm ,“Metia, xin lỗi, ta đến cùng vẫn nhận ra, nguyên lai nàng……”

      Adana ngờ chuyện phát sinh thành như vậy, nhất thời nên lời. “Ta…… Ta biết chàng tỷ tỷ của ta nên……“Nàng giọng .
      Boralias tựa hồ suy nghĩ mênh mang, ngay cả chính cũng biết phải làm như thế nào .

      Lâm Linh hít hơi, cứ như thế cũng phải là biện pháp, dù sao lúc này mình nghĩ như thế nào như thế ấy . “Ta muốn , ở đất nước chúng ta có từ gọi là duyên phận, các ngươi ở đây chắc cũng hẳn là số mệnh. Nếu có duyên, thành tâm quý trọng nó tự nhiên có hiệu quả, nếu vô duyên, chắc chắn chuyện cũng thành, nên sớm bỏ cuộc hơn. Nhưng là chúng ta nhưng chúng ta lại làm ngơ trước những người có duyên quan tâm tới mình, ngược lại lại đối với những người vô duyên thành tâm dốc hết lực. Boralias kỵ sĩ, có nên ?“

      Thân thể Boralias khẽ run lên, ánh mắt nhìn về phía Metia càng thêm áy náy, lại thêm vài phần nhu tình, duỗi tay nhàng vuốt cánh ta bị thương của nàng, thấp giọng ,“Hai mắt ta đúng là mù rồi, Metia, ta biết thế nào là quý trọng người luôn ở bên cạnh ta, Thượng Đế ơi, hy vọng rằng tất cả vẫn chưa muộn, nàng có tha thứ cho ta hỡi tiểu thư của ta?”

      Metia khó tin nhìn , mặt đỏ lên, kích động khóc nấc.

      “Boralias, thế này là sao? phải ngươi rất ta sao?” Adana cau mày nhìn hai người kia,“Làm sao mà ngươi có thể thích con nha đầu có tướng mạo tầm thường như thế được.

      Boralias câu mà thèm ngẩng đầu nhìn nàng,” Ta bỏ cuộc, Adana tiểu thư, ta dây dưa nàng nữa.”

      Adana sửng sốt, sắc mặt khẽ biến,“ thể! Ngươi là phải người theo đuổi ta, người phụ nữ ngươi có thể chỉ được phép là ta!”

      Boralias gì ôm lấy Metia,“Ta mang nàng .”

      được!” Adana đột nhiên ngăn cản bọn họ, lộ ra vẻ mặt kỳ quái,“ cho , Boralias, ra là ta ngươi !”

      khựng lại,“Nàng cái gì?”

      “Thượng Đế ơi, giờ ta mới có thể hiểu được tình của mình, ta thể mất ngươi, Boralias, ta hối hận ! Có lẽ là do ta ngươi, cho nên đối với ngươi so với những người khắc ngặt nghèo hơn, mới thử nghiệm ngươi nhiều lần như vậy!” Mắt nàng đầy tơ máu, giọng khàn khàn.

      Sao lại biến thành như vậy? Lâm Linh bỗng dưng cảm thấy trận đau đầu, nâng mắt liếc nhìn Arthur, đột nhiên cần chỗ mà phát tiết, thản nhiên tự đắc đứng dựa bên cây cổ thụ, làm bộ dáng tất cả đều liên quan tới mình.

      Còn cái gì dốc hết sức lực giúp đỡ…… chết ……

      Tuyết hình như rơi càng nhiều. Sắc mặt Metia càng thêm tái nhợt, lo lắng bất an chờ đợi quyết định của Boralias. Nếu vậy Boralias hồi tâm chuyển ý mà tỷ tỷ của mình?

      “Metia, chúng ta thôi.” mỉm cười tiếp tục lên phía trước.

      “Boralias, ngươi hối hận !” Adana hét lên tiếng.

      “Hối hận chính là ngài, tiểu thư Adana.” Lâm Linh liếc nàng cái,“Mặc dù ta chưa từng , nhưng là ta rất phải là cầu xin, cũng phải là bố thí, càng thể dùng lòng tự tôn của người khác để mà chứng minh, là phải tôn trọng lẫn nhau. Nếu ngài biết điều đó, viễn viễn ngài cũng xứng để , cũng xứng được người khác mình.”

      Cả người Adana thoáng ngây ngẩn, giật giật môi, nhưng lại gì.

      ngốc, chúng ta cũng nên về thôi.” Trong mắt Arthur lướt lên chút ý cười, hướng nàng tới.

      Lâm Linh nhặt mặt đất đóa hoa sơn trà màu trắng, đặt trước mặt nàng,“Ngài để cho kỵ sĩ Boralias hái hoa này. Thế ngài có biết ý nghĩa của hoa sơn trà màu trắng ?” Vừa nàng vừa tiến đến bên tai Adana câu.

      “Chúng ta thôi.” Lâm Linh vừa quay người lại nghe thấy tiếng khóc của Adana từ phía sau truyền đến……

      Arthur quay đầu nhìn nàng cái, mạn bất kinh tâm mà hỏi,” Ý nghĩa của hoa sơn trà màu trắng là gì?“

      “Hừ.” Nàng thèm trả lời, ai kêu ngay lúc đó chỉ đứng bên xem trò vui.

      ta đem ngươi bán cho lão kia.”

      “Ngươi dám……”

      “Nhưng chắc ngươi bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền, hay là đổi hai bao lúa mạch nhỉ.”

      chết !”

      Nàng hung đá đống tuyết về phía bóng lưng của , lại quay đầu nhìn Adana vẫn còn khóc nức nở, trong lòng dâng lên cỗ phiền muộn .

      Ý nghĩa của hoa sơn trà màu trắng — sao nàng lại kinh rẻ tình của ta.

      Cho nên, cần chờ đến lúc tổn thương mới cầu xin tha thứ,

      cần chờ đến lúc mất mới cố gắng níu lại.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19: Nam tử tóc đen thần bí:

      Lúc bọn họ rời khỏi thành, Lâm Linh kinh ngạc phát Mặc Lâm chờ sẵn ở ngoài.

      “Săn bắn kết thúc, ta đến đưa bọn ngươi về thành .“Mặc Lâm mỉm cười, sau khi lên ngựa nhìn chăm chú vào Arthur, ý vị thâm trường liếc Lâm Linh cái, “Làm rất tốt.”

      “Cái gì?“Nàng có chút hiểu.

      Mặc Lâm dùng loại thanh chỉ có nàng và mới có thể nghe thấy, “Ngươi cứu lấy tình của kỵ sĩ Boralias, làm tốt lắm.”

      “Được gì ?”

      “Đó chỉ là nhiệm vụ thêm vào, nếu như hoàn thành được cũng ảnh hưởng đến toàn bộ trò chơi, nhưng nếu như hoàn thành có được món quà bất ngờ.” Ánh mắt của như biển rộng mênh mông, “Tương lai có lúc ngươi được trợ giúp của nó.”

      “Vậy sao……” Nàng đột nhiên phản ứng,“ như vậy tất cả đều nằm trong kế hoạch của ngươi?” Thấy gật gật đầu, nàng lại càng buồn bực,“Vậy cũng sớm, hại ta sợ bóng sợ gió, còn tưởng rằng sắp bị đem bán……”

      cười ra tiếng,“Yên tâm, ngươi tuyệt đối thua hai bao lúa mạch đâu.” vẫn nhìn nàng,“Ta xem, ít nhất cũng phải đáng hai cái đầu heo.”

      “Sư phụ, các người nhanh lên, tuyết càng lúc càng lớn .” Arthur quay đầu lại nhìn bọn họ cái, giương roi thúc ngựa rời .

      “Ta lập tức tới ngay.” Mặc Lâm như gió giục ngựa vượt qua.

      Ách —— nàng bóng lưng hai người rời xa, nắm chặt hai đấm, hai người nàng ghét nhất bây giờ chính là Mặc Lâm với Arthur!

      trận gió lạnh thổi tới, bóng cây lắc lư, trong rừng truyền đến vài tiếng kêu thê lương của cú mèo, nàng rùng mình cái, vội vàng giựt cương ngựa quýnh quáng đuổi theo.

      “Này, hai người các ngươi chậm chút, chờ ta với! đáng sợ a ———- cứu mạng!!”

      ——— ——————–

      Cuộc sống trong trò chơi ngày lại ngày trôi qua, nháy mắt, băng tuyết bắt đầu tan dần, lâu sau đó, mùa xuân tới.

      Lâm Linh bên hà hơi, bên cho thêm củi vào lò sưởi, trong lòng mong ngóng cái mùa đông gian nan này mau qua chút. Mấy ngày trước, Mặc Lâm rời khỏi nơi này, là muốn La Mã chuyến. Bình thường lúc chuyện phiếm, Lâm Linh cũng hiểu hoàn cảnh thời đại tại giống như trong lịch sử, lúc này quần đảo England vẫn còn dưới trướng đế quốc La Mã, nên sau khi Arthur trở thành quốc vương tương lai hẳn là còn chặng đường rất dài.

      Mặc Lâm La Mã, nhất định cũng có chuyện trọng yếu muốn làm .

      Nhưng nàng mong chờ nhất chính là chờ tới đầu xuân, nếu nàng có thể thông qua đợt kiểm tra của Mặc Lâm có thể trở về thế giới thực. Qua được bài kiểm tra của chắc cũng có vẫn đề gì, bởi vì cho dù tuyết rơi dày đặc hay trời đổ mưa đá, Arthur bắt buột nàng phải luyện tập, nhưng lại vẫn trưng bộ dáng hung ác.

      nhất định rất hối hận đem nàng bán đổi hai cái bao lúa……
      Nghĩ đến đây – nàng liền thở dài, ôi, nếu có thể sớm trở về tốt rồi, nàng rất nhớ ba ba mụ mụ, cũng muốn thăm bệnh ngoại công. Chờ đến khi trở về có rất nhiều chuyện muốn làm đây.

      Nhưng rốt cục có nên quay lại trò chơi ?

      “Lâm Linh, có ở trong đó ?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng Khải. Lâm Linh da đầu tê rần, cái lỗ tai của nàng lại phải bị hành hạ rồi……

      “Tới đây.” Nàng phủ thêm lớp áo khoác, chậm rãi mở cửa, Khải cười mịch mịch thò đầu vào, tiện tay kéo người phía sau lưng lại,“Hôm nay tôi cũng lôi theo Arthur tới, vừa lúc cùng nhau……”

      được nửa, ánh mắt của dừng lại mặt của nàng, tiếp theo khóe miệng đột nhiên co quắp lại, cùng Arthur đồng thời hóa đá ……
      Lâm Linh kinh ngạc nhìn hai người trước mặt trong nháy mắt biến thành pho tượng, chợt nhớ tới cái gì, duỗi tay sờ mặt, nhất thời sợ hãi kêu a tiếng, xong đời rồi, cư nhiên quên mất mình đắp mặt nạ !!

      ——— —————-

      Hai người rốt cục từ trạng thái kinh hách định thần trở lại,“Lâm Linh, đây là làm gì vậy?”

      Lâm Linh gỡ từng mảnh mặt nạ xuống khỏi mặt mình, nhàng ,“Dưỡng ẩm da.”

      “A?” Khải mặt viết chữ hiểu to.

      “Nơi này khí hậu khô ráo như vậy, da tay của ta càng ngày càng khô, tuy ta giờ chỉ mới 16 tuổi, nhưng phải bổ sung vitamin và độ ẩm thích hợp mới ……”

      Arthur cùng Khải liếc mắt nhìn nhau cái, đồng thời cùng lộ ra vẻ mặt ta chả hiểu cái gì.

      “Trước ngồi xuống .” Khải lôi kéo Arthur ngồi tấm thảm trải gần lò sưởi, rất tự nhiên đoạt mấy cái đệm lớn do chính tay Lâm Linh may, thoải mái dựa vào, duỗi chân duỗi lưng, hắng hắng giọng, chuẩn bị bắt đầu tiếp tục câu chuyện Bà Tám hôm nay.

      “Được rồi, các cậu có muốn uống gì ? Ta lấy giúp cho.” Vì để tránh khỏi ma của Khải xỏ vào tai, Lâm Linh biểu tính tích cực chủ động hiếm thấy.

      “Mang cho tôi chút rượu nho nhưỡng từ năm trước ấy.” Khải nhún vai.“Nhưng để cho nữ hầu lấy là được rồi.”

      “Để ta .” Arthur mở miệng ,“Dù sao ấy cũng đâu khác gì nữ hầu.”

      được tức giận, được tức giận, mình nên quen với giọng điệu ác khẩu của mới đúng, cứ coi như khí , Lâm Linh tự an ủi chính mình, tới cạnh cửa, cầm lên cái đệm dựa, cười cười,“Đệm dựa có đủ ta cho ngươi cái nhé.” xong, nàng dốc toàn lực hung hăng ném cái đệm kia bay , xoay người bỏ , phía sau truyền đến thanh của Khải,“Arthur, ngươi làm sao vậy!”

      Môi nàng giương lên, sợ là càng ngày mình càng có khuynh hướng bạo lực ……

      Lúc tới phòng bếp, nữ hầu tên Ngải Kỳ làm việc ở đây đưa nàng xuống dưới hầm nhưỡng rượu dưới tòa thành. Cái hầm nhưỡng rượu này là trong sáu hầm dưới tòa thành, trừ lúc lấy rượu, bình thường cũng có người lui tới.

      “Tiểu thư Lâm Linh, nơi này tối đen mảnh, đáng sợ a.” Ngải Kì thử nhìn vào trong thăm dò chút, nhưng lại sợ dám bước tiếp.

      Lâm Linh mặc dù cũng mao cốt tủng nhiên (nổi da gà), nhưng ở trước mặt Ngải Kì, nàng lại muốn lộ ra bộ dáng sợ hãi, đành phải kiên trì đến cùng ,“Vậy đứng ở chỗ này chờ tôi lấy.”

      Vừa vào cái hầm tối như mực này, tay cầm nến của Lâm Linh khỏi có chút run rẩy, nàng men theo hành lang hẹp dài dẫn đến phía trước, trong mảng yên tĩnh chỉ nghe phan phác tiếng tim mình nhảy loạn. Biết thế nàng bàn ra cái loại đề nghị này……

      tới chỗ chất rượu vất vả, nàng cẩn thận bước qua, cúi người xem xét số năm nhưỡng ghi thùng rượu. Đúng lúc đó đột nhiên có nhanh truyền từ phía sau thùng rượu, Lâm Linh cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, cơ hồ ném ngọn nến bỏ chạy, lúc nàng chuẩn bị tư thế hành động, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy thứ, nhất thời thân thể cứng đờ, trong nháy mắt cảm thấy máu trong người đóng băng hết cả……

      Ở sau thùng gỗ lộ ra cánh tay nhợt nhạt!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20: Xin lỗi, ta muốn trở về

      Lâm Linh giờ hiểu việc, nguyên lai TV vì nguyên nhân này mà sợ hãi đến hô to gọi đều là gạt người , bởi vì, người bị kinh hách đến cực độ hoàn toàn chẳng phát ra được tiếng nào .

      Giống như nàng bây giờ vậy.

      Sau đó, nàng chứng kiến chuyện rất quỷ dị, cái tay kia có chút giật .

      Ngược lại cái động đậy này lại làm cho nàng sợ, ít nhất chắc là phải chỉ tay, lại càng phải là cỗ thi thể, mà là……

      Nàng hít sâu hơi, cũng biết lấy dũng khí từ chỗ nào, đứng dậy, nhấc ngọn nến trong tay hướng nơi đó chiếu tới.

      Ngọn nến trong tay nàng thiếu chút nữa rớt xuống, chiếu lần lượt từng chỗ sát vách tường, cư nhiên che dấu người!

      Từ hướng này của nàng nhìn lại, có thể mơ hồ nhìn ra đó là nam nhân, mái tóc dài màu đen như mun che hết mặt của , nhìn thấy bộ dáng. Ngay lúc nàng sửng sốt, nam nhân kia đột nhiên mở hai mắt ra, duỗi tay vườn tới, đợi nàng kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cạnh tiếng, ngọn nến cũng rơi xuống đất, làm cho bốn phía nhất thời mảnh đen nhánh. Ngay sau đó nàng cảm thấy cổ mình mát lạnh, thanh chủy thủ đặt lên yết hầu của nàng.

      “Muốn trách hãy trách ngươi xui xẻo.” Thanh của trầm thấp mà yếu ớt, còn có chút đứt quãng,“ giết ngươi, ngươi nhất định cho người khác biết ta trốn chỗ này.” Vừa dứt lời, đột nhiên hộc ra ngụm máu tươi, mắt nhắm lại hôn mê bất tỉnh.

      Lâm Linh kinh hồn chưa định đẩy ra, nếu kịp thời té xỉu, thiếu chút nữa nàng đánh mất cái mạng của mình.

      Nàng đốt lại ngọn nến, nương theo ánh sáng hoa nến lay động nhìn người nam nhân hôn mê bất tỉnh kia, đập vào mắt là khuôn mặt lãnh khốc nhưng vô cùng tuấn mỹ, nhưng ở khuôn mặt chê vào đâu được kia lại mơ hồ lộ ra chút độc cùng sát khí nhè làm cho người ta có chút sợ hãi, loại độc dược cực kỳ xinh đẹp.

      Mặc dù ở trong hoàn cảnh như vậy, nhưng nàng cũng nhịn được trong lòng cảm thán tiếng, đây là nam tử đẹp nhất mà nàng từng gặp .

      Nhưng rốt cuộc là ai? Sao lại ở chỗ này?

      nghi vấn, ánh mắt Lâm Linh dừng lại lồng ngực của , nhất thời ràng nguyên nhân tại sao bất tỉnh. Ở trước ngực vết kiếm rất sâu, mặc dù máu ngừng chảy, nhưng mất máu ít, có thể chống trụ đến giờ quả là kỳ tích.

      hiển nhiên phải người tốt, nhưng nàng thể cứ trơ mắt mà nhìn người chết .

      Bởi vì, nàng còn nhớ điều luật cuối trong tám quy luật của kỵ sĩ: Tinh thần. Cách đối xử lý trí nhất với mọi người là phải đối xử bằng cả lương tâm.

      Lúc nàng đem rượu về tới phòng mình Khải đến mặt mày hớn hở, Arthur lại ngủ khì giữa đống gối ôm.

      “Sao mang rượu về lâu quá vậy?“Khải lộ ra vẻ mặt khoa trương, “Ta còn tưởng ngươi ngã vào thùng nào nên say rồi chứ.”

      “A, tôi tìm hơi lâu.” Nàng tận lực giả bộ như có việc gì, đem rượu đặt ở bàn. Mặc dù tự với mình phải luôn tỉnh táo, nhưng trái tim vẫn vẫn đùng đùng nhảy ngừng.

      “Quả nhiên là – đồ ngốc.” Arthur mở mắt, đôi mắt tím ra mảnh trong suốt gợn sóng, lạnh nhạt tĩnh lặng như dưới ánh trăng bay xuống từng mảnh cánh hoa lung linh, có tia châm biếm xẹt qua rồi biến mất dấu vết.

      Nàng trừng mắt liếc cái,“Được rồi, còn sớm, các người cũng nên , đây là khuê phòng của con đó, hiểu ? Khuê phòng.”

      Giờ nàng thầm nghĩ nên sớm đuổi bọn họ nhanh chút, miễn cho chính mình lộ ra chân tướng. Nhất là ở trước mặt Arthur, chỉ cần cẩn thận chút ít bị nhìn ra sơ hở.

      “Được rồi được rồi, là mất hứng” Khải ra vẻ thương tâm dụi dụi con mắt, quay đầu hướng Arthur, đổi thành bộ tươi cười,“Đến phòng ta tiếp tục chuyện tử tước Gia khi nãy .”

      chưa xong Arthur biến mất thấy tăm hơi ……

      Vất vả đợi tới khi mọi người đều nghỉ cả, nàng cầm bộ giường chiếu chuồn ra khỏi phòng, suy nghĩ chút lại lén trở về lấy thanh đoản kiếm cắm ở bên hông, mặc dù nàng đúng là hảo tâm muốn cứu , nhưng là cái mạng của mình cũng rất quan trọng. Thừa dịp phòng bếp ai nàng lại lấy ít bánh kem và bánh mì, lúc này mới vội vã xuống hầm nhưỡng rượu.

      Lúc nàng chạy tới đây, nam tử tóc đen kia hình như tỉnh. Thấy nàng xuất lần nữa, tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng ngại vết thương, chỉ nhíu nhíu mày mà gì.

      Lâm Linh đặt ngọn nến ở mặt đất, đưa bánh mì và nước tới trước mặt , “Mấy thứ này cứ yên tâm mà ăn, tôi gọi người tới bắt đâu, cho nên, cũng cần giết tôi.”

      chậm rãi ngẩng đầu lên, Lâm Linh nhìn thấy màu mắt của sửng sốt chút, thậm chí còn có đôi mắt màu bạc! Giống như ánh trăng chảy xuôi, lưu quang bay múa, lúc này, cặp mắt lạnh lẽo quỷ dị kia phát ra quang tà mị khiếp người, ngay cả giọng cũng mang theo vài phần bí hiểm,“ chừng ta có thể là người xấu.”

      Lâm Linh do dự chút ,“ tự nhiên muốn giết người, còn muốn cho người khác biết trốn ở chỗ này, nhìn vết thương của giống như là bị đuổi giết, tôi đoán cũng chẳng phải người tốt lành gì. Nhưng cho dù là người xấu cũng có quyền lợi được sống.”

      hạ mi mắt dài như cánh điệp, kéo kéo chút khóe miệng, thoáng như hồ nước phản chiếu tia sáng kỳ dị trong sáng của ánh trăng, dắt ra tia rung động mỹ lệ.

      “Tiểu nương, ngày ngươi hối hận vì cứu ta.”

      xong, cũng cầm miếng thức ăn lớn. Sau khi đồ ăn trước mặt bị ăn hết, tinh thần của cũng tốt hơn ít so với trước.

      “Tôi về đây.” Lâm Linh đứng dậy, giả bộ thu dọn dụng cụ ăn uống, thuận tay đem chăn phủ lên người ,“Buổi tối ở đây rất lạnh, cái này giúp đỡ ít. Ngày mai tôi tiếp tục mang đồ ăn tới cho . Cho nên,” Nàng dừng chút,“Đừng có tùy tiện mà chết đấy.”

      Khóe miệng duyên dáng của thong thả cong lên tia mỉm cười như tám cây đào to lớn tầng tầng lớp lớp nở hoa.

      “Ngươi tên là gì?”

      “Lâm Linh. Vậy gọi là gì?”

      “Ta sao?” Màu bạc sáng trong trong mắt mơ hồ lan tràn chút thần sắc ác ma,“Ta gọi là — Lucifer.”

      “Lucifer?” Lâm Linh thấy tên này có chút quen tai nhưng cũng để ý gì nhiều…

      Đến khi nàng trở về gian phòng của mình mới đột nhiên nhớ ra, Lucifer, phải chính là thiên thần có sáu chiếc cánh được ghi chép trong Thánh kinh …… Linh quang lóng lánh nhất, Kim đọa thiên sứ (thiên thần sa ngã) sao! vốn là thiên thần đẹp nhất Thiên giới, bởi vì cự tuyệt thần phục Thánh tử Jesus, lôi kéo phần ba thiên thần giương cờ chống lại. Trải qua ba ngày thánh chiến, phản quân của rốt cuộc bị Jesus đánh tan, trong lúc hỗn loạn rơi xuống chín tầng địa ngục, trở thành Satan – Ma vương đứng đầu.

      Đừng hỏi nàng tại sao biết như vậy, mấy kiến thức này đều là từ truyện tranh mà ra cả.

      Nàng ở giường lăn lộn, nhắm hai mắt lại. Chắc là chỉ tùy tiện với nàng tên thôi. Nếu như là Ma vương, khắp nơi đều ngập tràn bi thương chết chóc. Nhưng làm gì có người xấu nào lại có thể tùy tiện ra đích danh bản thân chứ……

      Người nam nhân này rất tà ác giống Lucifer……

      Nàng cứu rốt cục có đúng hay ?

      Tối hôm sau, lúc Lâm Linh mang đồ ăn đến lại chỗ cũ, phát nơi đây người đâu mất, mặt đất vẫn còn để lại chiếc chăn dính máu.

      Lâm Linh nhặt tấm chăn lên, trong lòng dân lên tia , tên nam nhân kia rốt cục cũng có tín nhiệm nàng, cho nên mới khôi phục được tý sức lực đợi được rời khỏi nơi này……

      Cuộc sống lại ngày ngày qua , Lâm Linh sớm quên chuyện nam tử bị thương kia. Trước khi Mặc Lâm trở về từ La Mã, tòa thành bá tước Ái Khác Luân đột nhiên có hai vị khách.

      “Boralias kỵ sĩ! Metia, là các cậu!” Lâm Linh ngờ lại là hai người bọn họ, vui mừng lẫn sợ hãi ngênh đón đưa vào trong đại sảnh.

      “Lâm Linh, chúng ta tới là để từ biệt .“Metia tươi cười .

      “Từ biệt?” Lâm Linh ngẩn người,“Các cậu phải rời khỏi nơi này sao?”

      Boralias tiến lên hành lễ,“Đúng vậy, tiểu thư Lâm Linh, mẫu thân của ta báo tin thúc giục ta trở về, cho nên ta tính mang nàng cùng về nước Pháp.”

      “Nguyên lai ngươi là người nước Pháp?” Lâm Linh có chút giật mình.

      “Cũng hẳn, mẫu thân ta là biểu muội của Quốc vương nước Pháp.” khẽ cười cười,“Cha của ta lại là người Scotland.”

      ra là vậy,” Lâm Linh chợt nhớ tới lời Mặc Lâm, vị kỵ sĩ Boralias sau này trợ giúp bọn họ sao?

      “Đúng rồi, Arthur điện hạ đâu?” Metia ngó nghiêng xung quanh.

      Lâm Linh chỉ chỉ ra bên ngoài,“ ở tầng hầm vũ khí tìm cái gì ấy.”

      “Chúng ta ở đây đợi lát, nhất định cũng phải từ biệt với ngài ấy, có hai người, tôi cùng Boralias cũng ……” Nàng cùng Boralias liếc mắt nhìn nhau cái, mặt nở nụ cười hạnh phúc.

      Lâm Linh trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, thấy được người khác hạnh phúc cũng là chuyện rất đáng vui mừng đây.

      “Được rồi, đây là chút tạ lễ nho của tôi.” Metia hướng cái hộp về phía nàng,“Đây là món điểm tâm ngọt tôi tự làm, hy vọng các cậu có thể nếm thử.”

      Lúc nàng xốc lên chiếc khăn che hộp, trước mắt Lâm Linh sáng ngời, kinh ngạc bật thốt,“Pudding?” Nàng biết Pudding đại chính là Pudding truyền thống của nước cổ đại được truyền thụ lại, cho nên kinh ngạc cũng có gì kỳ lạ.

      Nhưng Pudding tự nhiên thời này lại ngon miệng bằng Pudding thời đại, giống như là loại đồ ngọt sền sệt……

      “Pudding? Tên này hay lắm a.” Metia cười cười,“ nếm thử xem, ăn rất ngon đấy, tôi còn bỏ thêm ít trứng gà.”

      Tay cầm hộp của Lâm Linh có chút run lên,“ phải trong kuôn viên mấy trăm dặm quanh đây có trứng gà sao?”

      “Đúng vậy, cho nên chúng ta phải vất vả đợi gà đẻ ra được quả trứng đầu tiên, mới làm món điểm tâm ngọt này.”

      Trứng gà, đúng là trứng gà…… Chỉ cần ăn cái này, là có thể về được thế giới thực! Trong lòng của nàng mừng như điên trận, rất kích động nhưng trong tích tắc cũng thoáng do dự, này — có tính bỏ cuộc đây?

      Có lẽ làm rất nhiều người thất vọng, nhưng ý niệm muốn trở về của nàng khống chế toàn bộ ý thức, duỗi tay cầm lên cái Pudding, ngay lúc muốn bỏ vào miệng chợt nghe tiếng hét lớn.

      ngốc, ngươi cứ như vậy mà về sao!!”

      Nàng hoảng sợ, giương mắt liếc nhìn cái, Arthur nổi giận đùng đùng đứng ở cửa, màu tím trong mắt trầm như muốn tóe lửa, có lẫn hàn quang làm cho người ta sợ hãi.

      nghe thấy được đoạn đối thoại mới nãy? phải dị ứng với trứng gà sao? Lâm Linh nuốt ngụm nước miếng, áy náy cúi đầu dám nhìn lại .

      Lúc Pudding trượt vào yết hầu, nàng chưa kịp nếm ra được vị gì, chỉ nghe giọng mình như muỗi,“Xin lỗi, ta muốn trở về.”

      “Vậy ngươi trở về , sau khi trở về đừng quay lại, đừng để cho ta thấy ngươi!”

      Trước khi mất ý thức nghe được những lời này, khóe miệng khỏi nổi lên tia cười khổ, đúng là vất vả để có thể hòa hoãn mối quan hệ với Arthur, đúng là hoàn toàn có khả năng hòa hảo ……

      Nhưng nàng cũng chẳng quan tâm, dù sao nàng cũng chắc là trở lại.

      Gió nhàng thổi, nàng mở to mắt phát mình ở trong nhà bếp, bàn vẫn bày đống thức ăn chưa ăn xong.

      Cá đường giấm chua, thịt hầm, cà chua, cùng món hành thái sao trứng tản mát ra mùi thơm.

      Hết thảy giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :