1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kỵ sĩ hoang tưởng dạ - Vivibear

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Tại sao vừa quay lại

      Trong tòa thành bá tước Ái Khắc Luân, lửa trong lò sưởi nổ lách tách lách tách, thỉnh thoảng có tiếng cây gỗ vỡ ra rất “lụp bụp”. khí trong phòng ẩm ướt và ấm áp, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt như tầng hơi thở mập mờ che hết cảnh vật xung quanh. Sương khói lượn lờ bay nhanh chậm cách tùy ý, thăng lên trần nhà, từ từ và lạnh nhạt.

      Lâm Linh đứng cách ngốc nghếch, ánh mắt thất vọng nhéo góc áo, thi thoảng liếc đôi mắt lam xinh đẹp dễ nhìn rất tự đắc phía đối diện, hiển nhiên phản ứng này đối với nàng có chút ngoài ý muốn nào.

      “Hoan nghênh trở về, Lâm Linh.” Mặc Lâm kéo bên môi nụ cười trong dự tính.

      Nàng ủ rũ nhìn mặt đất, hữu khí vô lực hỏi,“Tại sao ta vừa quay lại?”

      Mặc Lâm mỉm cười,“Ta phải rồi sao? Rời khỏi trò chơi từ khóa đúng là e-g-g, ngược lại, khởi động trò chơi từ khóa cũng là e-g-g, ngươi có phải ăn trứng gà?”

      Lâm Linh đột nhiên nhớ tới lúc nãy mình ăn trứng chiên hành hoa, miệng cũng há hốc thành cái trứng gà, thể nào? Chẳng lẽ đó là nguyên nhân?

      “Tại sao lần trước cho ta biết cách vào trò chơi cũng là ăn trứng gà!” Nàng nghiến răng nghiến lợi mà hỏi.

      Mặc Lâm ưu nhã đùa nghịch tóc mình,“Quên.”

      “Này, ngươi rất chuyên nghiệp đấy có biết , lúc bắt đầu trò chơi điều cơ bản nhất là phải đem hết thảy hạng mục công việc cho người chơi chứ.” Nàng càng ngày càng buồn bực .

      nhàng thở dài hơi,“Ôi, quả nhiên là tuổi cao, rất nhiều chuyện cũng nhớ được. Tuy nhiên, ngươi nên thấy may mắn mới đúng, nhờ có ta giúp ngươi lưu trữ lại thông tin, nếu ngươi phải bắt đầu lại từ đầu rồi.”

      Cái gì nhớ được, ràng là cố ý . Lâm Linh trong lòng oán thầm câu.

      Mặc Lâm tà tà liếc mắt nàng cái,“ nên thầm xấu ta trong lòng nha. Ta có thuật đọc tâm đấy.”

      Ôi chao? Sắc mặt của nàng cứng đờ.

      “Ta muốn chơi, tha cho ta được sao?” Nàng tội nghiệp nháy hai mắt,“Ta cũng có cuộc sống của mình a, ta thể đem thời gian lãng phí ở đây được.”

      “Nếu như ngươi lo lắng cuộc sống thực bị ảnh hưởng, vậy hoàn toàn có vấn đề.” đưa tay nhàng đặt lên hoa văn lưng cái ghế dựa,“Ta cân nhắc qua việc ngươi có thể tùy thời qua lại trò chơi và thực cùng lúc.”

      “Qua lại trò chơi và thực cùng lúc?” Lâm Linh hoang mang ngước đầu,“Thông qua trứng gà sao?”

      Mặc Lâm cười gật gật đầu.

      “Nhưng là, nơi này thời gian mấy năm qua nhanh như vậy, mà ta ở trong thực chỉ mới vài ngày, vừa rồi gặp Arthur làm ta giật cả mình.”

      “Vậy có vấn đề gì, sau khi Arthur 18 tuổi, thời gian được đặt lại, làm lúc ngươi ở trong trò chơi thời gian ở thực đứng yên. Mà lúc ngươi về lại thực, thời gian gian ở đây trôi vô cùng thong thả.”

      Lâm Linh sửng sốt,“ cách khác, ta ở năm, trong trò chơi tương đương với hơn năm (phép tính gì kỳ cục vậy nhỉ?). Mà lúc ta ở trong trò chơi, thực hết thảy cũng có thay đổi.”

      tồi, như vậy căn bản ảnh hưởng tới cuộc sống trong thực của ngươi có phải ?” Mặc Lâm cười cười,“Mấy hôm trước, Arthur vừa qua sinh nhật thứ 18.”

      Nàng đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu,“Ta rốt cục khi nào mới có thể trở về?”

      “Mỗi khi hoàn thành giai đoạn trò chơi, hay cách khác là qua được ải, ta đưa trứng gà cho ngươi.” đứng dậy, dừng bên cửa sổ ngắm ánh sáng lóng lánh từ hồ nước,“Bởi vì lần trước ngoài ý muốn, nhiệm vụ ngươi chỉ mới hoàn thành nửa trở về, phải biết rằng tìm và cứu được Arthur trở về là chưa đủ .”

      Lâm Linh cúi thấp đầu hơn,“Vậy, nửa còn lại là gì?”

      “Đương nhiên là học ma pháp cùng những kỹ năng cơ bản, hơn nữa thông qua khảo hạch của ta tăng lên cấp bậc của ngươi, mới có thể tiếp tục vượt ải tiếp theo. tại cấp bậc trong trò chơi của ngươi là 1, lúc nào cũng có thể bị người ta dễ dàng giết chết, hiểu chưa?”

      Lâm Linh gật gật đầu, cố gắng giả vờ bộ dáng ngoan ngoãn, chờ trở về lại được thế giới thực, nàng tuyệt đối, tuyệt đối lại chạm thứ gì liên quan đến trứng gà!

      “Thời gian cũng còn sớm, ta gọi thị nữ đổi lại quần áo cho ngươi, lát nữa đến thính phòng ăn cơm .” Mặc Lâm đứng dậy ra cửa, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cười ,“Được rồi, để tránh việc lần trước lại tái diễn, trong khuôn viên vài trăm dặm quanh đây sợ rằng ngươi thể tìm được cái trứng gà nào đâu.”

      Ôi chao? như vậy thể trở về…… Lâm Linh buồn bực thở dài hơi.

      biết thở dài hết nhiêu hơi, Lâm Linh chợt nghe cách đó xa truyền đến tiếng cười khẽ.

      Nàng đột nhiên ngẩng đầu thấy vị thiếu niên mặt mày lanh lợi đứng nghiêng dựa vào mép cửa, ánh trăng ưu nhã bao quanh thân tạo thành vầng sáng nhàn nhạt nhu hòa, nước da sáng trắng, ánh mắt màu Lưu Ly rám nắng khẽ lưu chuyển lộ chút ý cười.

      “Ngươi là……” Nàng cảm giác được thiếu niên này có chút quen mắt.

      Thiếu niên lộ ra ánh mắt u oán, thở mạnh hơi,“Lâm Linh, nhanh như quên tôi, tốt xấu gì chúng ta cũng cùng nhau học tập a.”

      Lâm Linh sửng sốt, trong đầu xẹt qua cái bóng dáng tiểu nam hài lanh lợi, khỏi kinh ngạc bật thốt,“Ngươi là…… Khải?”

      Thiếu niên cười đến híp mắt,“Cuối cùng cũng còn nhớ tên của tôi, coi như có lương tâm.”

      “A, ngươi cũng lớn như vậy, cao như vậy !” Lâm Linh cũng có chút kích động đứng lên, nữ đến mười tám thay đổi, ngờ nam nhân cũng như vậy a. riêng gì Arthur, ngay cả Khải cũng biến thành thiếu niên cực phẩm mỹ lệ như vậy.

      Nhìn đến mình biết sao thấy xui như vậy……

      === ====== ====== =======

      “Nghe Mặc Lâm mấy năm nay vẫn tu luyện sao?” vòng vòng con ngươi,“ học được cái gì thế?”

      Lâm Linh nhất thời biết nên trả lời như thế nào, thấy ánh mắt Khải lộ ra thần sắc hoài nghi, nàng vội vàng cừoi cách xấu hổ,“Cậu xem tôi có cái gì thay đổi ?”

      Khải đánh giá nàng phen từ xuống dưới, lắc lắc đầu,“ chút.”

      Nàng cười khan ,“Đây chính thành quả của việc tu luyện a… Bảo toàn thanh xuân…”

      “A –” Khải nhàng nở nụ cười,“Nguyên lai là như vậy, như vậy, Những kỹ nghệ khác của cũng chưa từng đề cao chút?”

      “……”

      “Được rồi, đây là cái gì?” Ánh mắt Khải dừng lại y phục của nàng, nàng hướng mắt nhìn lại, Lâm Linh lúc này mới phát nguyên lai túi trong vẫn để điện thoại di động của mình, sợi dây móc còn lộ ra ngoài.

      có gì.” Nàng nhét điện thoại vào trong túi, ngờ mang theo cả điện thoại di động đến đây, dù vậy mang đến cũng vô dụng, nơi này làm gì có tín hiệu.

      “Được rồi, sang năm là tôi được thụ phong chức kỵ sĩ.” đột nhiên nghĩ tới điều gì, sáng ngời chớp chớp cặp mắt nai con màu rám nắng.

      vậy chăng?” Lâm Linh bật thốt,“Vậy còn Arthur?”

      đắc ý giơ giơ khóe miệng,“Chỉ có nam tử hơn hai mươi tuổi mới có tư cách được thụ phong chức kỵ sĩ, Arthur kia tuyệt đối nhanh như ta. Bởi vì ta thế nào cũng hơn hai tuổi, ha ha!” càng nghĩ càng vui vẻ, xoa xoa thắt lưng cười đắc ý……

      Lâm Linh vuốt vuốt trán, nguyên lai cùng Arthur vẫn còn đối địch a……

      Khải cười hồi, đột nhiên cảm giác có điểm gì là lạ, nghiêng đầu đúng lúc nhìn thấy mặt Lâm Linh co lại, lúc này mới ý thức được mình quên hết ý tứ, vội vàng ngượng ngùng cười cười,“Được rồi, tôi quấy rầy nữa, hẹn gặp ở bữa cơm.”

      Lâm Linh vẫn duy trì nụ cười mặt, gật đầu.

      “A, đúng rồi, đừng bảo ta nhắc ngươi nha.” đột nhiên quay đầu lại, lộ ra nụ cười thần bí,“Lát nữa bàn cơm, ngàn vạn lần đừng nhắc tới trứng gà nha.”

      Nàng khó hiểu nhìn ,“Tại sao?”

      biết sao bắt đầu từ mười năm trước, chỉ cần mọi người đề cập đến chữ trứng gà trước mặt Arthur, phát điên, rất đáng sợ nha……” mà trong lòng có chút sợ hãi.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Bắt đầu cuộc huấn luyện địa ngục

      Nhờ Mặc Lâm sớm giải thích qua nên vợ chồng bá tước đối với xuất của Lâm Linh cũng thấy gì kỳ quái. Bá tước phu nhân vẫn trước sau như ôn nhu thân thiết, hơn nữa còn cực kỳ hứng thú với việc dung nhan nàng mười năm đổi.

      “Mẫu thân, đó là thành quả tu luyện của nàng.” Khải lập tức xen mồm .

      “Có thể tu luyện được như vậy, làm cho người ta hâm mộ.” Bá tước phu nhân liếc mắt nhìn phu quân mình cái, che miệng ưu nhã cười.

      Mặc Lâm bên mỉm cười uống cạn ly rượu.

      Lâm Linh cắn ổ bánh mì, dừng mắt lại người Arthur ngồi phía đối diện. Nãy giờ vẫn lời nào. Vì bị ngược sáng nên nàng sắc mặt của , mơ hồ nhìn mái tóc vàng hoa mĩ của đỉnh nến bắt mắt dị thường, giống như hoàng kim tản ra hào quang chói mắt lộng lẫy. Đột nhiên ngẩn đầu nhìn lúc nàng còn chưa kịp thu lại ánh mắt, nhưng chỉ khom khom khóe miệng trào phúng như thường.

      Lâm Linh vội vàng cúi đầu, trực giác của nàng mách bảo hình như thích trở về của nàng.

      “Ngày mai bắt đầu tiếp tục bài huấn luyện của ngươi, thứ nhất, ta dạy cho ngươi ma pháp cơ bản, thứ hai, ngươi học cưỡi ngựa và bắn cung.” Mặc Lâm đột nhiên mở miệng .

      “A? Nhanh như vậy?” Nàng cảm thấy trước mắt tối sầm.

      “Còn có,” Trong mắt của lướt lên ý cười,“Ta gần đây bề bộn nhiều việc, cho nên cưỡi ngựa bắn cung nhờ Arthur .”

      “A……” Tay nàng khựng lại chút, trong lòng dâng lên dự cảm lành.

      “Sư phụ, ta muốn dạy cái ngốc này.” Arthur mở miệng biểu đạt ràng ý kiến của mình.

      Ta cũng muốn học với ngươi…… Nàng trong lòng oán thầm câu, mặc dù nàng thích trai đẹp, nhưng trán Arthur như dán ràng từng chữ đừng làm phiền ta, nàng cũng có can đảm khiêu chiến.

      Tuy nhiên đúng là mạc minh kỳ diệu, mình đâu có đắc tội với a, sao thái độ nhìn mình như càng ngày càng vừa mắt .

      “Ngay cả lời sư phụ cũng nghe sao?” Mặc Lâm mỉm cười, vẻ mặt ôn nhu nhưng mang theo loại cường thế làm cho người khác thể nào kháng cự.

      Arthur nhìn nàng với ánh mắt mấy thân thiện, chính xác mà , là trừng mắt liếc Lâm Linh cái, tình nguyện gật đầu.

      “Về phần dạy như thế nào là tùy ngươi,” Mặc Lâm buông chén.

      Arthur đột nhiên nghĩ tới điều gì, khuôn mặt lạnh lùng nổi lên tia tươi cười ý nghĩ. Lâm Linh cảm thấy da đầu trận tê dại, tiếp theo nghe thấy thanh trầm thấp của vang lên,“ như vậy, nếu ta học nổi cũng do ta xử trí?”

      “Đương nhiên.” Mặc Lâm thèm cân nhắc gật cái rụp.

      Arthur quay đầu thoáng nhìn Lâm Linh hóa đá, nở nụ cười quỷ dị,“ ngốc, ngươi nghe cho , nếu học nổi cũng đừng trách ta khách khí.”

      Lâm Linh cuối cùng từ trạng thái hóa đá sang giãy dụa, hướng ánh mắt cầu cứu nhìn Mặc Lâm, Mặc Lâm mìm cười quay đầu, biết hề đùa giỡn, nàng đành hướng ánh mắt nhìn sang Khải.

      Khải đầu tiên là sửng sốt, lập tức hiểu ý gật đầu,“Nếu được tôi hỗ trợ .”

      “Ân ân ân, ta thích Khải đến dạy ta hơn.” Nàng gật đầu lia lịa, ở chung với Khải tự nhiên hơn nhiều so với tên kia.

      Mặc Lâm biết chủ ý của nàng cũng phản đối,“Cũng tốt, để khải với Arthur cùng dạy ngươi .”

      Lâm Linh bắn cho Khải ánh mắt cảm kích, xoa xoa tay cầm lên ổ bánh bao, ánh mắt vô thức quét vòng bàn cơm, thấp giọng thốt lên,“Kỳ lạ, có trứng gà à……”

      Nàng vừa dứt lời, nhất thời sắc mặt mọi người đại biến, Lâm Linh đột nhiên nhớ tới lời nhắc nhở khi nãy của Khải hốt hoảng nhìn về phía Arthur, thấy ánh mắt cổ quái của , nàng đứng bật dậy chạy ra khỏi phòng, tiếp theo nàng nghe trận thanh náo loạn.

      “Lâm Linh, chẳng phải vừa mới nhắc ngươi ngàn vạn lần được nhắc tới hai chữ trứng gà sao.” Khải bất đắc dĩ lắc đầu,“ biết nơi nào lại gặp nạn đây.”

      Lâm Linh vẻ mặt hoang mang cúi đầu, kỳ quái, liên can gì đến trứng gà?

      “Muốn biết sao?” Mặc Lâm cúi xuống bên tai nàng,“Này nguyên nhân đều do ngươi a.”

      “Ôi chao? Chẳng lẽ –”

      người sống sờ sờ đột nhiên biến mất trước mặt , hơn nữa còn là do trứng gà đưa, ngươi xem chịu nổi ?” Mặc Lâm nhàng cười,“ hài tử đáng thương a, về sau, vừa nghe đến hai từ trứng gà này là phát cuồng.” đem thanh ép xuống thấp hơn,“Trong trò chơi hề có triết lý này nha.”

      Lâm Linh cười xấu hổ, nguyên lai đúng là có liên quan tới nàng, chả trách tỏ vẻ phản cảm, nghĩ tới việc đó lại để lại di chứng trong đầu …… Ôi, muốn cải thiện quan hệ sợ là có chút vất vả đây, đều bị trứng gà làm hỏng hết!

      Arthur vương sợ trứng gà…… Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên thấy rất buồn cười, như thế nào cũng thấy cả hai có liên hệ gì a……

      === ====== ====== =====

      Đầu thu bầu trời có đám mây trôi , trong khí mơ hồ lẫn mùi thơm, lá vàng nhàng rơi xuống nghiêng ngả do gió thu tới, cắt ánh sáng xuyên qua cây cối thành nhiều mảnh .

      Buổi sáng đẹp như vậy, Lâm Linh lơ mơ buồn ngủ đứng bãi đất trống trong tòa thành, đến giờ nàng vẫn chưa thể nhận thức được mình ở cái nơi kỳ quái này.

      “Này, nữ nhân ngốc, tỉnh lại mau!” Nàng chưa kịp gì, trán bị ăn cái cốc mạnh. Nhất thời buồn ngủ chạy hết đâu mất, nàng trừng mắt cái tên tóc vàng rất hăng hái, tỏ vẻ phục vuốt vuốt trán của mình, cư nhiên dùng bạo lực!

      “Nhìn cái gì!” xiết chặt dây cương,“Ta nhìn ngươi sớm biết quên hết kỹ năng cưỡi ngựa rồi .”

      “Arthur, nàng dù sao cũng là nữ hài tử, thái độ của ngươi với nàng có chút hơi quá.” Khải đứng bên đỡ.

      Lâm Linh cũng vội vàng “hướng theo cột bò lên”,“Đúng vậy, đúng vậy, lễ phép đối với phụ nữ phải là lễ nghi cơ bản sao, càng thể dùng bạo lực.”

      Arthur nhướng mi, môi nhếch lên tia châm biếm,“ tồi, tuy nhiên lễ nghi này chỉ có tác dụng đối với nữ nhi, mà ngươi căn bản có giống nữ nhi.”

      Lâm Linh mặt cứng đờ, đây là ép lý trắng trợn a……

      “Còn lo cái gì! Lên ngựa!” Arthur con ngựa màu đỏ bên cạnh, con ngựa hí tiếng, dịu ngoan cọ cọ tay .

      “Triel, hôm nay thấy thế nào?” Ánh mắt màu tím của ánh lên tia ôn nhu hiếm thấy, nhàng vuốt vuốt bờm nó, quay đầu sang, ôn nhu trong mắt bị thay thế bằng tia trào phúng,“Sao, hay là muốn ta bế ngươi lên ngựa?”

      “Ta tự mình leo……” Nàng đến bên người con ngựa, dựa vào trí nhớ lúc trước và trợ giúp của Khải, chật vật bò lên lưng ngựa, nắm chặt dây cương. Triel đối với người điều khiển xa lạ lộ ra tia nôn nóng, nhàng lắc lắc cái lỗ tai.

      “Lâm Linh, còn nhớ kiến thức lúc trước ? Nếu như nhớ , trước hết xuống đây .” Nhìn bộ dáng lúng túng của Lâm Linh , Khải có chút lo lắng hỏi.

      Lâm Linh vững vàng cầm lấy dây cương, mặc dù vẫn sợ hãi như trước, nhưng ánh mắt trào phúng của Arthur làm nàng cảm thấy khó chịu, cho nên cứng rắn lắc đầu,“ sao, lúc trước cũng cưỡi qua rồi mà?”

      Tuy nhiên, con ngựa cưỡi lúc trước có cao như vầy.

      như vậy, ngươi chạy vòng cho ta xem thử.” Arthur dựa lưng vào con bạch mã bên cạnh, mạn bất kinh tâm .

      vừa dứt lời, Triel đầu đột nhiên bật dậy, Lâm Linh sợ đến mức kẹp lại hai chân, Triel hí dài tiếng bay vụt như mũi tên. Lâm Linh hét lớn tiếng, cả người nàng cùng Triel bay luôn ra ngoài, Triel vừa chạy vừa giãy dụa, muốn đem Lâm Linh vứt xuống. Nàng sợ đến hồn phi phách tán, lập tức thân thể co rụt lại, hai tay ôm chặt lấy cổ ngựa, nàng ôm cổ càng làm Triel tức giận, nó nhảy càng lợi hại hơn, muốn đem Lâm Linh văng ra xa……

      “Nguy rồi, Arthur, chuyện hay rồi!” Khải kinh hồn táng đảm hô tiếng, từ con ngựa cao to như vậy té xuống chết cũng trở nên ngu ngốc.

      Arthur trầm thấp mắng câu,“ nữ nhân ngốc!” Noi rồi xoay người lên con bạch mã đuổi theo phía Lâm Linh.

      Lâm Linh ở lưng ngựa xóc nảy, trước mắt bắt đầu mơ hồ, được, thể thế được …… Quên hỏi Mặc Lâm, nếu như trong trò chơi mà chết mất có thể trở về lại được thực hay ……

      ngốc, kéo dây cương, đừng ôm cổ nó!” Đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng hét lớn, nàng còn mình nghe nhầm, tiếp tục ôm lấy cổ ngựa buông, đến khi thấy bóng dáng Arthur đuổi kịp đến, nàng mới phản ứng, khó tin nghiêng đầu nhìn, thiếu niên như ánh mặt trời giục ngựa đến, tóc vàng tung bay, ống tay áo phất phớ, ánh mặt trời chiếu xuống tựa như thiên thần……

      Giờ phút này, não nàng bị nỗi sợ hãi bao phủ đột nhiên xuất bốn chữ — bạch, mã, vương, tử!

      Tạo hình như vậy giống bach mã vương tử a……

      đợi nàng nghĩ nhiều hét lớn tiếng,“Đưa tay đây!”

      Lâm Linh cuống quít lắc đầu, tại nàng nào dám buông tay, chỉ sợ vừa buông tay là bị phóng luôn đến nước Inđônêsia .

      “Nữ nhân ngốc, bắt lấy tay ta!” Arthur bên lôi kéo dây cương, bên nghiêng thân mình duỗi tay ra.

      “Ta té xuống ……” Nàng lắp bắp hô.

      “Bắt tay ta!” cao giọng,“Tin ta, ta để cho ngươi té xuống !”

      Nghe được những lời làm cho nàng kinh ngạc ngẩn đầu, những sợi tóc màu vàng quấn quanh gương mặt , bên trong đôi mắt tím ấy dao động những tia kiên định, khiến cho người ta tự chủ có cảm giác an tâm.

      Nàng do dự chút, nhắm mắt lại, buông ra tay, run rẩy duỗi tay ra.

      ngốc, là tay phải, ta ở bên phải ngươi! Ngươi duỗi tay trái làm gì!” Arthur giọng như sắp phát điên.

      Lâm Linh lúc này mới phát mình luống cuống cư nhiên duỗi nhầm tay, vội vàng thay đổi vươn tay phải của mình ra, bị vững vàng bắt được, nàng cảm thấy thân thể chợt , cả người bị kéo sang……

      “A a a!!!” Ở trận tiếng kêu thê thảm phát ra, nàng nhanh chóng bị kéo sang lưng ngựa của .

      “Còn la cái gì! Câm miệng!” tức giận nắm chặt dây cương.

      Nàng mở mắt ra, phát mình tạm thời an toàn, lúc này mới thở mạnh hơi, tuy nhiên vừa nhận thấy cái vị trí an toàn này là trong ngực của , cảm nhận có cỗ mùi cỏ xanh tươi mát truyền đến chóp mũi, sắc mặt nàng liền đỏ lên, tiềm thức giãy dụa vài cái.

      “Đừng lộn xộn nữa, có tin ta ném ngươi xuống .” Arthur chút khách khí cảnh cáo nàng, chính cũng tại sao nàng làm cho dễ dàng tức giận như vậy, có lẽ cầu phụ nữ có tính cách hoàn mỹ của mình thể chịu được thể loại phụ nữ nhát gan vậy …… Còn cái gì nữ nhân này giúp đạt được vương nghiệp, đúng là chuyện cười thiên hạ!

      Bị uy hiếp, Lâm Linh lập tức ngoan ngoãn dám cử động nữa, đột nhiên trong lòng nảy lên loại cảm giác phiền muộn , ra ở nơi nào cũng dụng người vô dụng,cho dù là trong trò chơi hay ở thực nàng vẫn an phận tầm thường như nhau.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Tiếp tục cuộc tôi luyện thống khổ.

      bao lâu sau khi Arthur mang nàng về lại, Triel cũng thản nhiên tự đắc chạy về, nó ngượng ngùng chạy tới cạnh Arthur, vẫn thân thiết cọ cọ tay .

      Lâm Linh mặc dù hồn vẫn thất kinh chưa kịp ổn định, nhưng để tỏ vẻ hữu hảo, nàng cũng vươn tay, nhưng chưa kịp đụng tới Triel đổi lấy cước của nó.

      “Ô……” Nàng xoa cái bắp chân mới bị đá đau, lá gan yếu ớt bé lại bắt đầu rối rắm. Nhờ, mới vừa rồi xém chút nữa bị nó giết chết, giờ mình còn cố hướng nó làm lành, thế mà nó vẫn chịu thua!

      “Triel thích ngươi.” Arthur khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày,“Ta thấy ngươi cưỡi được nó thôi đổi lại con khác .”

      “Tôi cũng thấy nên đổi lại cho an toàn, xem vừa rồi là quá nguy hiểm .” Khải cũng tỏ vẻ tán thành.

      Lâm Linh tính phủ định, lơ đãng ngẩn đầu bắt gặp tia trong ánh mắt Arthur thể toàn bộ ý tứ của : Ngươi được. biết tại sao ánh mắt của làm nàng do dự……

      “Thôi đổi lại con hơn , ca ca, ngươi chọn giúp nàng ……”

      “Ta muốn con này.” Nàng đột nhiên cắt đứt lời Arthur.

      Arthur tựa hồ có chút kinh ngạc,“Ngươi cái gì?”

      “Ta , ta muốn cưỡi con ngựa này.” Nàng cũng có chút kinh ngạc với cố chấp giống tính cách bình thường của mình,

      Arthur quay đầu nhìn Khải, kéo kéo khóe môi,“Ca ca, ngươi nghe nàng ? Ta nghe nhầm chứ?”

      Khải nhìn nàng, mỉm cười,“Vậy cho nàng thử lại .”

      “Nếu ca ca cũng như vậy, ta cũng ý kiến.” Arthur dắt cương ngựa, liếc Lâm Linh cái,“Tuy nhiên, trước khi ngươi cỡi nó tốt hơn hết phải làm cho nó hết ghét ngươi .”

      Lâm Linh gật gật đầu,“Ta cố thử.”

      “Mặt khác ta nhắc nhở ngươi điều,” Thần sắc trong mắt Arthur dẫn theo
      vài phần xa cách,“Triel ghét nhất là bị người khác ôm cổ.”

      Nhìn dắt ngựa xa dần, Lâm Linh lẩm bẩm ,“Ta là vừa nhát gan lại vô dụng.”

      Khải vỗ bả vai nàng,“Cũng hẳn, ít nhất ngươi còn có dũng chí đương đầu với khó khăn mà phải sao?”

      Lâm Linh sửng sốt, giương mắt nhìn vào ánh mắt ôn hòa rám nắng của , trong lòng dâng lên cỗ ấm áp, đột nhiên cảm giác trong mắt có cái gì cay cay.

      “Cám ơn ngươi…… Khải.”

      Lâm Linh vốn tưởng rằng sau kiện cỡi ngựa hôm nay được xả hơi tý, ai ngờ vừa mới ăn xong cơm trưa bao lâu, nàng bị Arthur xách tới đình viện tiếp tục tập bắn cung.

      Nhìn đến thanh Nguyệt Chi cung quen thuộc của mình làm nàng có cảm giác vừa vui mừng vừa sợ hãi, đây là đồ vật của nàng, có thể là đồ vật duy nhất trong trò chơi này chân chính thuộc về nàng.

      Cho nên có loại cảm giác thân thiết khó nên lời.

      “Ôi, sư phụ bất công khi cho món vũ khí đẹp đến như vậy.” Khải ở bên cười mịch mịch .

      Lâm Linh cũng cười cười,“Có lẽ vì cây cung này hợp với nữ hơn.”

      “Cho dù vũ khí có tốt đến mấy mà rơi vào tay thứ ngốc như ngươi cũng giống như phế vật mà thôi.” Arthur lạnh lùng xen vào câu.

      Lâm Linh trừng mắt liếc cái, đáng ghét, bộ ít câu là chết hay sao ấy.

      Có lẽ là linh ứng lời của Arthur, kết quả bắn tên của nàng hoàn toàn có thể dùng bốn chữ để hình dung: Vô cùng thê thảm.

      “Arthur, sao ngươi câu nào hết vậy?” Khải hướng Lâm Linh với ánh mắt đồng tình, lại nhìn về phía Arthur.

      “Ca ca, ta hết cách rồi.” Arthur ném mũi tên trong tay,“Ngươi xem nàng bắn kiểu gì mà so với trước còn kém hơn bây giờ.”

      Khải cười cười,“Cũng hẳn, ít nhất mũi tên có mạc danh kỳ diệu phóng tới chúng ta, coi như là có tiến bộ .”

      Arthur kéo kéo khóe miệng, trong đầu lập tức xuất cảnh tượng khi còn bé mỗi lần nàng tập bắn tên, cùng Khải đều siêu ăn ý với nhau đột nhiên biến mất dạng, nghĩ tới đây, trong mắt của lướt qua tia ý cười.

      Tuy nhiên, khi nhìn đến tấm bia tập bắn cung chút sứt mẻ cộng thêm đống tên bắn lạc tứ tung xung quanh lại bắt đầu thấy thừa số bạo lực trong người rục rịch.

      “Được rồi, hôm nay dừng ở đây.” chỉ vào cung tay nàng,“Chủ nhân tốt hay xấu mới là điều quyết định tới độ tốt xấu của vũ khí, ta hy vọng ngươi để cho món vũ khí này biến thành phế vật.”

      Lâm Linh nắm chặt Nguyệt Chi cung trong tay, khom lưng nhìn mảnh ngọc bích lấp lánh tay, trong lòng loáng thoáng đau nhói.

      Nàng muốn biến cây cung này thành phế vật.

      Sau bữa cơm chiều, Lâm Linh trộm vài mẩu cà rốt từ trong phòng bếp rồi vội vã chạy tới chuồng ngựa. Lúc trước đối phó với mấy con ngựa khác cũng dùng chiêu này nên nàng hy vọng đối với Triel cũng có tác dụng. Triel vừa thấy nàng, lỗ mũi liền nặng nề bắn ra hơi, tỏ vẻ nàng là người được hoag nghênh.

      Lâm Linh tươi cười cái lấy lòng, đem cà rốt quơ quơ trước mặt nó, ai ngờ nó quay phắt đầu, căn bản nó chả thèm ngó tới thứ này.

      “Triel ngươi keo kiệt quá.” Lâm Linh thất vọng ngồi bệt xuống đống cỏ khô trong chuồng,“Cho dù có chán ghét ta cũng phải lý do chứ, chẳng lẽ ngươi khiển trách ta sao?”

      Triel lắc lắc lỗ tai như đáp lại nàng, phát ra tiếng trầm thấp tê rợn.

      “Ta biết ngươi thích bị người khác ôm cổ, nhưng tình huống hôm nay nguy hiểm như vậy, ta sợ đến nghĩ gì được đâu phải là cố ý mà đúng ?” Nàng vừa vừa tiến lại gần nó, lập tức nó nhận ra chuyển động của Lâm Linh, nhanh nhẹn giơ cái móng trước lên.

      Lâm Linh chần chờ chỉ chốc lát, cuối cùng quyết định — bỏ cuộc chuyện với nó.

      “Triel, chờ sau này tâm tình ngươi tốt lên rồi ta lại tiếp tục tìm ngươi hàn thuyên tâm .”

      rồi nàng phi nhanh ra khỏi chuồng ngựa. Nhưng vừa tới cửa đâm sầm vào người, cỗ mùi hương cỏ xanh tươi mát xông vào mũi, nàng đột nhiên ngẩng đầu đúng lúc chạm vào đôi mắt màu tím mang theo vài tia cười nhạo.

      “Sao ngươi lại ở chỗ này?” Nàng thốt lên.

      “Nếu như ta vừa vặn đến đây làm sao có thể chứng kiến màn nữ nhân ngốc ngươi ở chỗ này làm chuyện buồn cười gì.” Thói quen cười nhạo trong mắt làm cho nàng , rất khó chịu.

      “Ta chỉ muốn cải thiện quan hệ với nó có gì mà buồn cười .”

      “Ta khuyên ngươi thôi đừng uổng phí sức mình nữa, nhanh chọn con ngựa khác để khỏi phí giờ của ta.” mặt của lộ ra ánh mắt : Ngươi làm được đâu.

      Lâm Linh buồn bực, mặc dù rất khó chịu nhưng lại có biện pháp bắt . Nàng duỗi tay thọc vào váy, đột nhiên mò thấy điện thoại di động của mình.

      Trong đầu đột nhiên lóe lên trò đùa, nàng thử ấn nút nguồn điện thoại, oa, kỳ tích, cư nhiên còn pin! Nàng bật tiếp camera điện thoại.

      “Đây là cái gì?” Arthur hiển nhiên có chút tò mò.

      “Đây là……” Nàng kêu tên của tiếng, thừa dịp lúc ngẩng đầu, nhanh chóng ấn nút, "tạp" tiếng đem khuôn mặt khinh ngạc của Arthur thu vào màn hình.

      “Sao lại thế này?” cũng có chút lý do.

      “Ân, đây là ma khí có thể thu được linh hồn, linh hồn của ngươi tất cả thuộc về ta.” Nàng nghiêm túc .

      cười cười cách tin tưởng,“Làm sao có thể?”

      tin sao?” Nàng đưa điện thoại dí sát mặt của ,“Ngươi xem thử linh hồn ngươi bị nhốt ở chỗ này này .”

      Arthur nhìn thoáng qua màn hình thấy chứa khuôn mặt của mình sắc mặt liền đổi,“Đây là thứ quỷ gì?”

      phải mới rồi sao, linh hồn của ngươi bị nhốt ở chỗ này.” Thấy vẻ mặt ràng lên nét sợ hãi rồi lại cố gắng trấn định , nàng chỉ có thể nhịn cười, ngờ cũng có lúc Arthur vương lại dễ dàng chịu thua như vậy.

      Khoa học kỹ thuật vạn tuế!

      hươu vượn!” duỗi tay tính đoạt lại điện thoại tay nàng, nàng "bạch" tiếng khép lại điện thoại di động, cười cách tà ác,“Được rồi, nếu như ma khí này mà bị có bị hư tổn gì linh hồn của ngươi cũng được giải thoát đâu nha.”

      Sắc mặt của nhất thời cứng đờ,“Ta tin.”

      “Tin hay là tùy ngươi.” Nàng liếc cái xoay người rời , vừa vừa nhịn được nở nụ cười, cuối cùng cũng có được lần mình chiếm được thế thượng phong, tối nay sợ rằng có người mất ngủ……

      Tới nơi này được hai ngày lần đầu tiên nàng có cảm giác sung sướng như vậy.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: thông điệp của hoa Cosmos ( loại hoa cúc)

      Lại ngày mới bắt đầu.

      Nắng sớm chiếu qua cửa sổ rọi vào phòng ăn làm tất cả đồ vật cũng phủ lên tầng màu vàng ấm áp, thông thấu mà chói mắt. Giữa phòng đặt cái bàn gỗ dài có phủ khăn trắng, bốn chân chống đỡ là bốn trụ đá hoa cương màu trắng, lúc này cũng như tỏa ra vầng sáng màu vàng nhạt.

      Lúc ăn điểm tâm, Lâm Linh vô ý nhìn thấy hai cái mắt gấu mèo mặt Arthur, quả nhiên mất ngủ.

      “Arthur, sao hôm nay sắc mặt kém vậy?” Khải lo lắng hỏi câu.

      có gì.” Arthur ánh mắt xẹt nhanh qua Lâm Linh, bưng chén dĩa xung quanh tống hết đồ ăn vào miệng.

      “Arthur, đó là thau rửa tay!” Khải còn chưa kịp can Arthur hớp hết nửa chậu.

      Lâm Linh ngồi bên nhịn cười đến muốn nội thương, xem ra trò đùa ngày hôm qua của nàng để lại bóng ma trong đầu Arthur.

      Mặc Lâm khẽ cười cười, thấp giọng ,“Hiếm khi thấy được Arthur mơ hồ như thế.”

      “Arthur, con sao chớ?” Ái Khắc Luân Bá tước cũng có chút kinh ngạc.

      có gì.” Arthur giật giật khóe miệng, tâm lý càng thêm hoài nghi, chẳng lẽ vì linh hồn của mình bị giam lại nên mới hành động kỳ quặc như vậy?

      Arthur đáng thương hoàn toàn ý thức được nguyên nhân là do mình thiếu ngủ nên mới thành ra như vậy.

      Mà Lâm Linh sau khi lau n lần bàn tay dính đầy dầu của mình quyết tâm dự định làm ra đũa trước .

      Điểm tâm trôi qua, khóa ma pháp của bắt đầu rồi.

      Nhờ bình thường phải học nhiều bài để tham gia các cuộc luyện thi nên lý thuyết ma pháp lúc trước nàng học vẫn nhớ rất . Thấy ánh mắt kinh ngạc của Mặc Lâm làm nàng rất muốn cho biết rằng, nếu như đây là bài kiểm tra, chừng toàn bộ các trường đại học nàng đều được thông qua, bởi vì đều là bị buộc a……

      Đến xuất sư biểu của Gia Cát Lượng nàng còn thuộc làu làu sợ gì tí lý thuyết ma pháp đơn giản này?

      “Nhớ tồi, xem ra rất nhanh là có thể dạy ngươi phong hệ ma pháp rồi.” Mặc Lâm gật gật đầu,“Ta cho ngươi năng lực điều khiển gió, bởi vì năng lực này trong tương lai vô cùng hữu dụng lúc chiến tranh.”

      Năng lực điều khiển gió…… Lâm Linh lâm vào ảo tưởng của chính mình, có cảm giác rất oai…… Chỉ cần nàng cao hứng, hôm nay khiển gió Đông Nam, ngày mai khiển gió Tây Bắc…… điều khiển được gió Đông Tây Nam Bắc thành vòi rồng rồi……

      Oa, cũng phải là chơi mạt chược!

      Mặc Lâm thấy nàng vẻ mặt quái dị, biết tư tưởng của nàng có chút lệch hướng, kéo nàng ra khỏi tư tưởng kỳ quái……“Hôm nay Arthur bị sao thế?” đột nhiên mở miệng hỏi.

      Nàng nghĩ vẩn vơ bỗng nhiên bị kéo lại, ngẩn người ,“ biết a. Ta đâu phải .”

      “Còn biết.” nheo chút đôi mắt màu lam,“Mới nãy ta hỏi qua , vất vả lắm mới ra ngươi dùng ma khí bắt linh hồn của , chả trách hôm nay cứ hồn bay phách lạc.”

      “Ha ha……” Nàng cười khan,“ ra là do điện thoại di động của ta thôi, ai kêu luôn gây khó dễ cho ta làm gì……”

      “Hôm qua phải cứu ngươi sao?”

      “Cũng phải là tình nguyện .”

      “Lâm Linh, tương lai ngươi phải trợ giúp Arthur vương, cho nên đừng làm quan hệ giữa ngươi và xấu .” Mặc Lâm ý vị thâm trường (xâu xa, để nguyên cho hay) nhìn nàng cái.

      “Nhưng giờ hình như càng ngày càng chán ghét ta.” Lâm Linh cúi đầu,“Tuy nhiên cũng thể trách được, ta đúng là rất vô dụng. Cưỡi ngựa cũng được bắn cung cũng xong, cái gì cũng làm hỏng hết cả.”

      Mặc Lâm giương lên tia cười lười biếng, vỗ đầu của nàng,“Đừng nản chí thế, từ từ đến, tuy nhiên nếu ngươi hoàn thành được bài kiểm tra của ta, ngươi thể trở về được đâu.”

      Lâm Linh chôn đầu vào đầu gối,“Ta, ta cũng phải là chưa thử qua, nhưng ngay cả con ngựa kia cũng khi dễ ta, ngay cả mấy chuyện xíu cũng làm được, còn cái gì hoàn thành trò chơi.”

      Gió lướt qua đình viện, trong gió thoang thoảng mùi thơm cây cỏ nhàng khoan khoái dịu lòng người.

      “Như vậy, ngươi tính bỏ cuộc sao?” Thanh của hòa cùng gió thu thổi lại.

      Lâm Linh do dự chút, gật gật đầu,“Nếu như ta muốn bỏ cuộc, ngươi đưa ta trở về sao?”

      Mặc Lâm tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, hai mắt híp như hào quang mùa thu mỏng manh sáng rỡ mà dịu mát mị hoặc.

      “Lâm Linh, theo ta đến nơi này.”

      Dải rừng phía sau tòa thành làm nàng ngạc nhiên, nàng biết nguyên lai phía sau tòa thành lại có mảng lớn hoa Cosmos như vậy.

      khắp thiên hạ này, hoa Cosmos màu nổi bật nhất là, trắng, hồng , tím …… Hoa Cosmos ôn nhu mà đáng , phong nhã mà kích thích. Từng bông hoa nhu nhược hợp lại thành đại vườn hoa, rung rinh trái phải trong gió như vũ điệu Ba-lê nhàng. Dù chỉ là nhánh cũng khiến cho nó ngừng ra hoa. Chạm vào nhau như thầm cái gì.

      xinh đẹp!” Nàng cảm thán từ sâu trong nội tâm chính mình, ở thực nàng từng gặp loài hoa này ở cửa hàng hoa nhưng lại chưa bao giờ thấy chúng kết lại thành cánh đồng Cosmos đẹp như thế này.

      “Hai năm trước nơi này còn là mảnh đất hoang vậy mà ngờ bây giờ sinh trưởng nhiều hoa Cosmos như vậy.” Mặc Lâm đứng bên cạnh phiến hoa thấp giọng .

      “Chúng nó đều là tự nhiên hết sao?” Nàng nghi hoặc hỏi.

      “Ân, chắc là hạt giống theo gió bay đến nơi này.” mỉm cười,“Sức sống rất mãnh liệt .”

      Lâm Linh khom lưng, đưa tay sờ sờ vuốt vuốt đóa Cosmos màu đỏ, cảm thán ,“ là nghĩ ra, nhìn qua giống như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay vậy.”

      “Đóa hoa cúc nhìn yếu kém như thế nhưng cho dù có bị gió to thổi ngã cũng bao giờ nhận thua mà tiếp tục nở rộ, nhìn như nhu nhược nhưng kỳ cũng rất kiên cường. Vẻ yếu kém tưởng bề ngoài tạo thành bản tính tồn tại của nó.” Mặc Lâm ý vị thâm trường nhìn nàng,“Cho nên, ý nghĩa của hoa Cosmos là — kiên cường. Cố gắng sinh tồn, kiên cường tuyệt bao giờ bỏ cuộc.”

      Ngón tay Lâm Linh run lên chút, loại cảm xúc nên lời, giống như mùa xuân tuyết tan hòa thành dòng nước chạy lại trong lòng, nàng ngắm hoa cúc ngừng lắc lư trong gió, nở nụ cười thuần túy.

      “Ta hiểu tại sao Mặc Lâm muốn dẫn ta đến dải rừng này.”

      Mặc Lâm cười cười,“Vô luận là trò chơi hay thực, đều chính là ngươi. Cho nên nếu ngươi bỏ cuộc trong trò chơi của mình cũng chính là bỏ cuộc trong cuộc sống ở thực.” nhìn như tùy ý hỏi,“Còn nhớ điều thứ tư trong tám điều luật của kỵ sĩ ?”

      “Trách nhiệm?” Nàng thốt ra.

      “Đúng vậy, trách nhiệm. Lúc ngươi khởi động trò chơi này ngươi có trách nhiệm phải hoàn thành nó, phải kiên cường cũng là trách nhiệm của ngươi.
      Cái này trong trò chơi và thực cũng giống nhau mà thôi.”

      giọt sương từ cánh hoa Cosmos mềm mại trượt xuống lòng bàn tay nàng, lành lạnh. Nàng nắm chặt tay, hít hơi,“Ta, ta cố thử lại xem.”

      “Đây chính là ngươi a, hoa Cosmos.” ranh mãnh híp lại con ngươi.

      Lâm Linh khóe miệng dãn ra, khì khì tiếng bật cười.

      Thế là sau này vào mỗi buổi tối đều thấy lén lén lút lút lẻn vào chuồng ngựa, sau đó mặt mũi bầm dập bị đá ra,táo, cà rốt với lê trong tay bay theo tán loạn……

      Đêm nay cũng ngoại lệ, Lâm Linh mang theo xô nước lại bước chân vào chuồng ngựa, cười dài đứng trước mặt Triel,“Triel, bằng đêm nay ta giúp ngươi kỳ cọ thân thể, có biết là muốn làm con ngựa đẹp việc bảo trì thân thể là điều trọng yếu, như vậy mới có nhiều con theo đuổi a.”

      Triel thèm nghe quay đầu , giật giật cái lỗ tai.

      Lâm Linh cầm cái bàn chải chà ngựa, thần bí hề hề ,“Đây chính là bàn chải cải tiến của ta a, cam đoan khiến ngươi thoải mái vô cùng.” rồi nàng đem bàn chải chà vài cái lên thân Triel. Triel muốn đá nàng nhưng cái cán của cái bàn chải quá xa, tài nào với tới. Sau vài lần kỳ cọ, tựa hồ cũng cảm thấy có chút thoải mái , cũng còn mạnh liệt thể tâm tình chán ghét nàng, lúc được kỳ cọ khoái chí vẫn trầm thấp hí vài tiếng.

      Tâm lý Lâm Linh vui hẳn lên, xem ra chiêu này rất hữu dụng!

      Kỳ cọ khắp người cho Triel sạch xong nàng cũng mệt lả cả người, tuy nhiên nàng vẫn rất mừng vì phục vụ của nàng cuối cùng cũng có kết quả, chính là lúc nàng lại gần nó nó còn muốn đá bay nàng.

      “Triel ngày mai ta lại quay lại nha.” Nàng hướng mắt về phía Triel, xách đồ ra khỏi chuồng ngựa.

      Lúc nàng rời lâu, bóng người chui vào chuồng ngựa, vỗ đỉnh đầu Triel, Triel lập tức dịu ngoan cọ cọ tay .

      đúng là – đồ ngốc……” Khóe miệng thiếu niên dẫn lên tia buồn cười.

      Quay lại cuộc sống bình thường, ngày nọ lúc ăn cơm chiều, mọi người kinh ngạc phát chén đĩa bên cạnh mình nhiều hơn thứ gì đó.

      “Thứ này là dĩa ăn, sử dụng dễ dàng hơn.” Lâm Linh vừa vừa làm mẫu như thế nào sử dụng dĩa ăn, nàng cũng bất ngờ với phản ứng của mọi người, mấy ngày hôm trước nhờ Khải giúp mình tước mấy đầu gỗ làm mấy cái dĩa ăn cũng làm bộ dáng giật mình.

      Mà việc này cũng kỳ quái, lần đầu tiên từ lúc đến đây nàng lại có tâm tình làm việc này.

      Bá tước phu nhân nhìn nàng dùng dĩa ăn thoải mái đưa miếng thịt bỏ vào miệng đột nhiên nở nụ cười,“ đúng là thứ thú vị, như vậy khi ăn vẫn giúp chúng ta bảo trì tư thế ưu nhã.” rồi bà cũng cầm dĩa ăn phía bên phải lên dùng thử.

      Thấy bá tước phu nhân dùng mọi người còn lại cũng bắt đầu tò mò học theo.

      “Ngươi lại dùng cái gì vậy?” Arthur đột nhiên nhìn thoáng qua chiếc đũa tay nàng.

      “A, đây là loại dụng cụ ăn khác, tuy nhiên đối với các ngươi mà cách dùng khó hơn chút.” Nàng vừa vừa dùng đôi đũa gắp cây cãi bắp bỏ vào trong miệng.

      Ôi, thức ăn rau dưa thời Trung cổ mùi vị vẫn rất nhạt nhẽo, mặc dù ít người coi ăn là để sống, thậm chí sinh mệnh nhân loại là thể thiếu, nhưng sách dạy nấu ăn cũng rất ít ghi lại rau dưa tinh khiết để chế tạo món ăn, đa số chỉ đảm đương làm bạn thức ăn, cho nên phương pháp làm rau dưa rất thiếu thốn. Hơn nữa thức ăn rau dưa thông thường của châu Âu giờ cũng có ở thời Trung cổ. Như cây khoai tây, đậu đỏ, cà chua, ớt, ngô đều được phát sau cuộc cải cách sau thế kỷ 15, bắt đầu từ châu Mỹ dẫn vào châu Âu, thêm quãng thời gian dằng dặc tranh giành mới chậm rãi dung nhập từ điển các món ăn của châu Âu.

      Trò chơi này lập trình đúng là tuân thủ lịch sử đây……

      Nếu như giờ ở trong hoa viên mà nướng BBQ thích cỡ nào a.

      “Ta muốn dùng cái này.” Arthur chỉ vào đôi đũa của nàng .

      “Nhưng là…… Rất khó a.”

      gì có thể làm khó được ta.” Trong mắt của lộ ra tính trẻ con cố chấp.

      Trán nàng lên chữ rối rắm to, đưa đũa cho .

      khách khí nhận lấy, nhịn được lập tức sử dụng.

      “Lạch cạch”…… miếng thịt rớt.

      “Lạch cạch”…… mảnh rau dưa rớt.

      “Lạch cạch”…… Lần này là chiếc đũa rớt.

      Cả phòng ăn lạnh ngắt như tờ, tất cả mọi người miệt mài sử dụng dụng cụ ăn kiểu mới, chỉ có mình Arthur ở nơi này ngừng phát ra thanh rớt đũa.

      Làm sao bây giờ? Nàng nín cười đến nỗi bụng muốn rút gân luôn rồi.

      Nàng len lén ngẩng đầu nhìn mọi người cái, phu thê bá tước dùng khăn ăn che dấu ý cười môi, Khải nhịn đến mức mặt mày đỏ bừng, giữa hai gian lông mày của Mặc Lâm cũng khơi mào vài phần ý cười.

      Mãi cho đến khi mọi người ăn xong Arthur vẫn ở lại ngừng tiếp tục phấn đấu gắp thức ăn.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: BBQ thời Trung cổ

      Bầu trời tháng chín trong xanh, trời lơ lửng vài đám mây từng mảng mờ mịt liên tục đổi hình. Dưới bầu trời lá rụng bay múa, dòng nước lạnh nhạt trang điểm từng góc mà nó trôi qua.

      “Bắn cung quan trọng là nhàng, tinh chuẩn, hung ác. có hùng hồn khí thế, nhưng lại vô tung vô ảnh. mang theo máu tanh sát khí, nhưng lại phong hầu chí mạng……” thanh trong trẻo của Arthur vang vọng trong sơn cốc.

      Lâm Linh cẩn thận nghe, dựa vào chỉ dẫn của kéo dây cung.

      “Tư thế đúng, đồ ngốc!” Arthur tức giận vỗ vỗ cây cung của nàng, từ lần Mặc Lâm cho biết lần đó bị nàng đùa giỡn nên giờ càng xem nàng để vào mắt .

      Được rồi, còn có… hai cái que chết tiệt kia nữa, vừa nghĩ tới là lại muốn bùng nổ.

      “Như vậy đúng ?” Lâm Linh thấy tâm trạng tốt, hôm nay địa điểm luyện tập lại chuyển đến sâu trong rừng, Khải cũng ở chỗ này, nếu chọc giận người kia người thiệt hại nhất chính là mình.

      “Tay thả lòng ra chút, như vậy……” lèo ra sau lưng nàng, vươn tay nắm tay nàng chỉ, sửa đúng tư thế của nàng.

      Lâm Linh cảm thấy trận cỏ xanh tươi mát mơ hồ quen thuộc kéo tới, thân nhiệt của từ từ truyền vào phía sau thân thể của mình, tiếp xúc gần gũi như vậy khỏi làm cho nàng cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa. Vừa định cựa quậy thân thể truyền đến tiếng mắng,“Đừng lộn xộn, nhắm vào chính giữa hồng tâm, đừng nghĩ gì hết cả, bắn ra!”

      Kỳ quái, mặc dù bình thường Arthur có chút lạnh lùng cao ngạo, nhưng đối xử với mỗi người ở đây đều rất nho nhã lễ độ, sao lại hết lần này tới lần khác đều trưng bộ dáng hung ác trước mặt nàng.

      Cuối cùng, trứng gà chính là đại boss ……

      “Bắn a, sao lại ngập ngừng!” Tiếng thúc giục của làm nàng vội vàng bắn mũi tên, chỉ nghe vù tiếng, mũi tên cư nhiên cắm vào chỗ gần sát với hồng tâm.

      “A, Arthur, ngươi xem, ta bắn trúng !” Nàng hưng phấn kêu lên.

      lẳng lặng nhìn nàng, màu vàng tóc bay bay theo gió, ánh sáng mặt trời chiếu hai bên chói lọi, phảng phất vũ động tinh quang (ánh mắt lưu động), bên môi nở nụ cười hiếm thấy, ngay lúc Lâm Linh còn tưởng rằng phá lệ tán dương nàng vài câu nghe được thanh lạnh lùng của vang lên,“Đắc ý cái gì, còn chưa bắn trúng hồng tâm dương dương tự đắc, nông cạn.”

      chậu nước lạnh tạt xuống làm nụ cười của nàng cứng đờ, tên này lời toàn là ác độc chứ chả bao giờ có được câu hay nào…… vẻ mặt ôn nhu lại ra những lời khủng bố đáng hận……

      Sau bữa cơm chiều, Lâm Linh như thường lui tới chuồng ngựa, nhờ mấy ngày nay chà rửa sạch , thái độ của Triel rốt cuộc cũng bắt đầu chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, cũng miễn cưỡng cho nàng đến gần, nhưng vẫn cho nàng sờ vuốt nó.

      Sau khi tắm rửa sạch , Lâm Linh lại muốn thử muốn sờ vuốt nó, nghĩ nó dùng đỉnh đầu đem nàng thoáng cái đạp trở lại mặt đất. Chỉ nghe ầm tiếng, nàng ngã vào trúng xô nước bẩn!

      Cố gắng nhiều ngày như vậy vẫn được…… Nàng cúi đầu nhìn cả người ướt sũng, đột nhiên cảm giác bị thất bại, quả nhiên nàng vẫn trở thành được hoa Cosmos, có lẽ nên bỏ cuộc để……

      lúc này, nàng cảm giác có cái gì cọ vào đỉnh đầu nàng, khỏi nôn nóng tiện tay đánh chút,“Đừng để ý tới ta, phiền quá!” tát xuống, ngón tay đột nhiên đụng phải cái gì mềm mềm nong nóng, tâm lý đột nhiên nghĩ tới điều gì, khó tin ngẩng đầu lên, phát cái kẻ làm phiền đầu nàng cư nhiên đúng là Triel!

      “Triel……” Nàng khó tin hô tiếng, Triel trầm thấp tê rợn tiếng, trong đôi mắt to màu rám nắng hoàn toàn có địch ý, nó hạ đầu cọ cọ cái trán của nàng, ngứa , tê tê ……

      “A a! Triel, ngươi ghét ta !” Nàng kích động nhảy dựng lên, mừng rỡ như điên ôm cổ nó, làm được ! Nàng làm được !

      Nguyên lai chỉ cần cố gắng bỏ cuộc là có thành công! Tâm tình làm xong được việc trước giờ cũng có thoải mái như thế này!

      Bên ngoài chuồng ngựa vị thiếu niên dựa vào tường, bóng của lá cây che khuất vào bóng tối, thiếu niên bên môi vung lên chút cười khẽ như tỏa ra ánh sáng lung linh của các vì sao, đẹp sao tả xiết.

      Lúc nàng có thể khống chế Triel tài bắn cung của nàng cũng tiến bộ ít, ma pháp của nàng cũng có chút thành quả nho , đúng là hiệu ứng kỳ diệu.

      Đương nhiên điều này kể đến: cẩn thận thổi mấy bộ quần áo mới giặt trong tòa nhà, bị tì nữ giặt quần áo oán hận đủ mười ngày; cẩn thận thổi đứt vài gốc đại thụ, thiếu chút nữa đè chết Arthur vương tương lai; cẩn thận đem mấy đóa hoa ở trong hoa viên trong vòng đêm bay hết còn bông, làm cho bá tước phu nhân cũng nhịn được khó chịu……

      cẩn thận……

      Tất cả chỉ là cẩn thận.......

      Tuy nhiên mọi người vẫn thấy may mắn vì ma pháp nàng học phải hệ hỏa……

      Cuộc sống thoáng qua cái, đảo mắt tới rằm tháng mười .

      Tiết trời chiều cuối thu, lửa hoàng hôn như phảng phất cháy lan tới chân trời, sáng ngời làm bỏng rát mắt người. Mấy đám mây hồng vàng dần về phía chân trời, làm cả bầu trời phủ lên tầng màu sắc sặc sỡ hỗn tạp, biến thành vẻ tươi đẹp trầm.

      Lâm Linh nằm đám cỏ thưởng thức phong cảnh xinh đẹp, trong khoảng thời gian này là quá mệt mỏi, khó có thể tranh thủ được ngày nằm sải lai mà phải làm gì cả, cần phải nghĩ gì cả.

      Tuy nhiên, nàng hình như quên thế giới này chả có cái gì là đúng với ước nguyện…

      “Này này, còn có tình nhân của tỷ tỷ họ hàng của bạn của vị nhị nữ nhi của bá tước Vice, gần đây hình như cùng người khác bỏ trốn, nghe nàng cực kỳ thương tâm.” Khải ở bên cạnh nàng khí thế hăng hái bừng bừng bàn chuyện phiếm.

      Lâm Linh nghiêng người đưa lưng về phía , lộ ra vẻ mặt vẻ mặt thống khổ, vất vả để tìm chỗ nghỉ ngơi a…… Tại sao cứ lải nhải bên nàng, giờ trong đầu của nàng toàn là cái gì mà quyết đấu, rồi cái gì bỏ trốn, rồi cái gì đương vụng trộm……

      A a! Điên mất rồi……

      Vị kỵ sĩ tiên sinh tương lai này là Bà Tám quá

      “A, đúng rồi, có biết là sắp đến sinh nhật Arthur rồi .”

      Nàng hừ tiếng cho là đúng, sinh nhật của cái tên kia nàng quan tâm làm gì.

      “Hàng năm chúng ta đều tổ chức mừng sinh nhật , tuy nhiên thấy chẳng có ý tưởng gì mới cả, bằng cũng phụ nghĩ xem có thứ gì hay ?”

      “Chỗ chúng tôi chỉ đơn giản là ăn bánh sinh nhật, rồi mọi người cùng nhau ăn bữa ăn chúc mừng mà thôi.”

      “Bánh sinh nhật?”

      “Là loại điểm tâm ngọt, bất quá tôi làm……” Nàng vội vàng bổ sung câu, lại nghi hoặc hỏi,“Khải, phải quan hệ giữa cậu và Arthur……”

      “Tên kia đúng là chẳng biết tốt xấu ,” Khải khẽ cười lên,“Nhưng tuổi còn như vậy mà mẫu thân mất, cũng khó trách ý thức bảo vệ bản thân của cao hơn người khác, phải bảo vệ chính mình, được đem toàn bộ cảm xúc ý nghĩ của mình đều hết lên mặt cho người khác biết.”

      Nghe như vậy làm tim Lâm Linh có chút đồng cảm, nhưng sao người kia trước mặt của nàng hề che giấu vẻ khó chịu vậy……

      Vậy tìm biện pháp nào mới tốt đây? Nàng sờ sờ đầu, trong ấn tượng của nàng, sinh nhật chính là ăn nhiều hơn và nhận lễ vật, dân dĩ thực vi thiên (lấy thức ăn mà nuôi dân, hình như ko liên quanhttp://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif), hay là chuẩn bị đồ ăn kỹ lưỡng hơn chút.

      Nhưng đồ ăn nơi đây chán nản vô cùng, phương pháp nấu nướng cũng đơn điệu. Nướng là phương pháp nấu ăn phổ biến nhất thời Trung cổ. Lúc ấy thịnh hành nhất là đôn nồi (mình biết thứ này, ai biết chỉ với), bởi vì nó vừa có thể giữ củi vừa tránh được nước thịt bị trôi , tuy nhiên đôn nồi đối với thời lại nghèo nàn như này hơi sang quý. Cho nên người dân dùng que sắt xiên thành cây đồ ăn.

      Xiên sắt, cái loại thịt……

      Trước mắt nàng đột nhiên sáng ngời, được rồi, quyết định làm lò nướng BBQ thế kỷ! Chẳng những là sáng kiến mà còn giúp mình đỡ thèm!

      Nàng ý nghĩ của mình với Khải, quả nhiên cậu ra vô cùng hứng thú, lập tức bắt đầu chuẩn bị nguyên tài liệu chuẩn bị cho BBQ!

      May là ở đây chỉ cần chuẩn bị thêm ít vỉ với lò nướng cùng số tài liệu cơ bản là được, Lâm Linh trong đầu liệt kê ra loạt danh sách dùng để làm BBQ: Thịt heo, thịt dê, thịt bò, thịt gà, đương nhiên, còn có cánh gà mà nàng thích nhất!

      Vừa nghĩ tới có thể ăn được món ăn sở trường cánh gà nướng mật ong của mình là nàng lại bắt đầu hy vọng sinh nhật Arthur mau đến chút. Thế là mỗi lần nàng gặp Arthur là ý nghĩ đó lại nổi nên làm nàng chảy cả nước miếng, làm Arthur nổi da gà mấy trận……

      hoàn toàn biết hình tượng vô cùng tuấn của trong mắt nàng sớm bị biến thành mong muốn được nhanh chóng nướng cánh gà!

      Trông ngày trông đêm cuối cùng Lâm Linh cũng chờ được tới ngày sinh nhật của Arthur.

      Quả nhiên đúng như nàng đoán, phương thức nấu ăn độc đáo này của nàng rất được hoan nghênh, cánh gà nướng mật của càng lại cung đủ cầu, hết nửa ngày nàng cũng chả ăn được mấy cái. “Lâm Linh, nhanh nướng thêm mấy cái đem lại đây.“Mặc Lâm ở bên nhàn nhã uống rượu, bên đem cánh gà nàng nướng cực khổ nãy giờ hào phóng chia cho mọi người.

      Lâm Linh trầm thấp oán giận câu, còn tưởng có thể được ăn bữa cơm no đủ ngon lành, kết quả là bị biến thành người làm thuê …… “Cách này tồi” Bá tước cười mịch mịch, lại chuyển hướng Arthur ,“Ngươi thấy sao, Arthur?”

      Arthur khẽ gật đầu,“Đa tạ bá tước quan tâm.“

      Khải vội vàng tới tiếp lời, “Phải cám ơn tất cả đều là do nàng nghĩ ra.“

      Arthur tựa hồ sửng sốt chút, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc rồi lại như chưa có gì xảy ra câu," ngốc này nghĩ ra? có khả năng.“

      Này…… Lâm Linh khỏi có chút buồn bực, nàng ở tình cảnh gian khổ bị khói hun đến mức chảy cả nước mắt, còn vì mọi người mà tự tay nướng thịt, thế mà lại đổi lại lời châm chọc của .

      là làm cho người ta phát hỏa!

      biết tại sao tên kia cũng rất nhiều lần công kích nàng rồi.

      Arthur xong, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt nhắn của Lâm Linh bị hun đến đen thui, đột nhiên có chút buồn cười, biết tại sao trong tâm có chút cảm động nhịn được muốn móc châm chọc nàng.

      Xem ra đúng là phải chán ghét cái nương này bình thường.

      nghĩ nghĩ, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt đen thui đó ngẩn lên, tươi cười để lộ ra hàm răng trắng, sau đó, que xiên cánh gà đưa tới trước mặt . “Arthur ngươi cũng nhân dịp này ăn chút ” Nàng cười hồn nhiên ngây thơ, làm cho người ta có cảm giác cự tuyệt nàng là tội ác.

      Arthur duỗi tay nhận cái que, nhàng câu cám ơn, đột nhiên có cảm giác hình như mình quá hà khắc với cổ rồi, sau này điều chỉnh thái độ tốt hơn chút……

      Nhưng loại suy nghĩ hiếm có này của Arthur lập tức biến thành hư ảo sau khi cắn miếng cánh gà….

      “Sao thế, Arthur!“Khải thấy sắc mặt của sau khi cắn cánh gà có chút cổ quái. Arthur thốt ra được câu nào, cầm lấy cái ly rượu của mình uống cạn hơi, hình như còn chưa ghiền, gì đoạt luôn cái chén của Khải, trút hết hơi vào miệng, giữa đuôi lông mày lướt lên tia tức giận.

      “Rốt cục là làm sao vậy Arthur?”

      có việc gì.” nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Linh, cái nữ nhân ngốc này ít nhất cũng đem nửa ký bột ớt rắc lên cái cánh gà mới nãy…… Nhìn nụ cười đắc thắng của Lâm Linh, hoàn toàn ràng, ta đúng là cố ý, tuyệt đối là cố ý!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :