1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kỵ sĩ hoang tưởng dạ - Vivibear

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 147: Lâu đài bí mật

      Duagloth đưa nàng tới La Mã mà lại tới lâu đài hoàn toàn xa lạ. Nghe nơi này chính là cơ sở huấn luyện binh mã bí mật của .

      Bất tri bất giác qua hơn nửa tháng, Lâm Linh vẫn bị giam lỏng trong căn phòng sâu trong lâu đài. Gian phòng hoa lệ này chính là nhà tù chiếc cửa sổ, nàng có thể thấy lờ mờ đối diện lâu đài là vách núi cao, bên ngoài cửa sổ là mảnh đỏ sậm.

      Chưa từng thấy hoang vu nào lại kéo dài vô tận đến vậy, phủ lên mọi thứ cảnh sắc đơn. Lâm Linh nhìn màu đỏ thắm chạy dọc chân trời, đôi mắt khô khốc. Cho dù ở cùng thời gian cùng thế giới, nhưng khoảng cách xa xôi vẫn khiến trái tim đơn thôi.

      Vốn nàng tính gọi cho Tề Văn Du, để xem thử có cách nào để trở về được hay , nhưng Duagloth lại cho phép nàng sử dụng điện thoại di động, nên con đường này chẳng thể nào thực được. Từ những lời truyền miệng của mấy kỵ sĩ đến tai nàng, La Mã quả nhiên chiến bại, hoàng đế La Mã Olybrius cũng bị đệ nhất kỵ sĩ Lancelot bắt giữ. Nhưng Duagloth vẫn chưa chết tâm, tuy lần này có được Tuyết Linh, nhưng dường như vẫn tiếp tục chờ thời cơ.

      Lâm Linh ngồi suy tư, bên mặt được ánh nắng chiếu vào, mặc dù dung mạo của nàng chưa bắt đầu thay đổi, nhưng tóc hoàn toàn hóa thành màu trắng.

      Nàng ngừng già yếu, thanh xuân của nàng dần biến mất. Xem ra chẳng bao lâu nữa, nàng trở thành bà lão mặt đầy nếp nhăn.

      Mọi việc mình tính đều có sai lầm, nhưng nàng tuyệt hối hận chút nào. Nàng hối hận dùng thanh xuân đổi lấy Tuyết Linh, hối hận việc nửa đời sau có lẽ phải lấy thân phận và dung mạo này sống tiếp, nàng cũng hối hận rời xa Arthur, bởi vì chỉ có như vậy nàng mới có thể mãi tồn tại hình thái đẹp nhất trong mắt đối phương.

      Nếu để cho Arthur nhìn thấy bộ dáng già yếu của nàng, nhất định khiến cho nàng đau đớn còn hơn cả cái chết.

      Để cho nàng tự sinh tự diệt trong thế giới này là tốt rồi. Đợi đến khi nàng chết trong thế giới này, là trở về được với thực rồi.

      Nếu có gì ngoài ý muốn, chắc ngoài đó vẫn y nguyên như cũ.

      Đột nhiên cánh cửa mở ra.

      Lâm Linh cần quay đầu lại cũng biết là ai vào, mấy ngày nay đầu là Duagloth tới đưa cơm cho nàng.

      “Lâm Linh, đến giờ cơm chiều rồi.” đặt đồ ăn xuống, bước tói sau nàng,“Nếu ngoan ngoãn ăn cơm, ta tự mình đút nàng đấy.”

      “Duagloth, tại sao lại đưa ta tới đây? Nhốt ta ở đây đâu có ý nghĩa gì với ngươi?” Hai tay nàng bấu chặt cửa sổ,“Ta rồi nhanh chóng già , chẳng lẽ ngươi nguyện ý ngày nào cũng ở cạnh bà lão sao?”

      “Ta tuyệt đối để cho nàng rời , dù nàng có trở thành bà lão, ta cũng để nàng rời . Huống chi, ta để cho nàng thành bà lão.” vòng hai tay qua thắt lưng nàng, giọng trầm thấp vang lên bên tai nàng, khiến nàng có cảm giác bị trói chặt buông. Duagloth thuận thế đè vai nàng xuống, nhàng xoay người nàng đối mặt với mình.

      “Lâm Linh, nàng hiểu chưa? Chắc nàng cũng hiểu là ta nàng.”

      Đây là lần thứ hai nàng nghe nàng, Lâm Linh lại ngạc nhiên ngẩn đầu lên, màu sắc của trời chiều bao phủ lấy , hình thành mảng u kiều diễm gương mặt .

      “Duagloth, mặc dù ta biết mục đích của ngươi là gì, nhưng ngươi đừng đùa như thế nữa, dù ngươi thế nào ta cũng tin…… Ta……”

      Nàng còn chưa hết thấy tia tức giận xẹt qua mặt . Còn chưa kịp kinh ngạc, môi nàng bị xâm chiếm, Lâm Linh hồi thần cắn mạnh vào môi , nhưng thèm để ý.

      Trong cổ họng dâng lên mùi máu nồng đậm, nàng mở to mắt, đôi môi bị hút vào, lưỡi hề kiêng kỵ liếm vào khe hở, như muốn thông qua nụ hôn này muốn với nàng điều gì đó.

      Nụ hôn này khiến Lâm Linh khó thở và rơi vào cảm giác sợ hãi, nàng giãy dụa vươn tay của mình, nhắm ngay mặt , dùng sức đánh xuống.

      “Chát!” cái tát thấu xương vang lên tiếng trong trẻo!

      Cái tát này tốn hết hai trăm phần khí lực của nàng, cả cánh tay như run lên, lồng ngực vì thiếu khí hô hấp mạnh.

      mới buông tay nàng ra, thèm để ý vết thương mặt, còn noi thêm câu như hứa hẹn:“Lâm Linh, ta nhất định để nàng thành bà lão .”

      thêm lời nào lặng lẽ rời , trong lòng lóe lên hy vọng nhoi Lâm Linh gọi lại, dù là là lớn tiếng trách , với cũng sao cả, chỉ có tia khao khát mong nàng gọi lại, kêu gọi chính mình, hơn.

      Nhưng, chẳng nghe thấy thanh nào.

      Vương cung Camelot England.

      Bên trong gian phòng bao phủ màu u ám và ảm đạm. Ánh trăng tròn lạnh lẽo treo bầu trời, như con mắt kẻ xem lạnh lùng. Quốc vương trẻ tuổi nhìn ánh trăng ảm đạm ly rượu, suy nghĩ trống rỗng, mọi thứ mờ mịt, chỉ có cảm giác đau đớn như dao cắt lan tràn khắp cơ thể mình. Sau lưng thiếu niên đứng im nhúc nhích.

      “Parsifal, có tin gì của nàng chưa?” Quốc vương uống hơi cạn sạch ly rượu, trong nháy mắt chất lỏng trôi xuống cổ họng, đại não tê liệt, tâm can đau đớn.

      Sau khi nghe Parsifal kể lại mọi chuyện, nhất là khi nghe thấy mình dùng chính thanh kiếm của mình đâm người , tim như bị kéo vào đáy biển lạnh giá, hàng loạt những xúc tu liên tục quấn lấy, cuối cùng hoàn toàn bị kéo xuống. Ngoại trừ cảm giác hối hận thấu tam can, muốn chém phăng cánh tay kia của mình.

      “Còn nữa, hắc công tước cũng biến mất tích.” Vẻ mặt Parsifal bình tĩnh nhìn ,“Bệ hạ, khi đó người hoàn toàn mất toàn bộ trí nhớ về Lâm Linh, nên cũng chẳng thể trách ngài được. Nhưng, giờ ngài chẳng những nhớ lại Lâm Linh, mà còn chẳng nhớ những chuyện trước kia, kể cả đánh thắng người La Mã như thế nào, ngài cảm thấy kỳ lạ sao?”

      “Ta cũng chẳng hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.” Ánh mắt Arthur ảm đạm,“Tuy nhiên, Lâm Linh nhất định là bởi vậy nên mới oán hận ta, nên mới tình nguyện theo hắc công tước mà chịu ở lại.” Vừa nghĩ tới bộ dáng thương tâm của nàng, trái tim của lại bắt đầu co rút, khiến đôi bàn tay của lại nắm chặt run rẩy.

      Tại sao lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy? Tại sao lại có thể quên người quan trọng nhất của mình?

      chưa bao giờ cảm thấy hận bản thân mình đến như vậy.

      “Bệ hạ, ngài nhầm rồi.” Parsifal lắc lắc đầu,“Nếu nàng hận ngài, nàng đến cúu ngài.”

      Arthur buông ly rượu, khẽ nhíu mi:“Tóm lại cho dù phải làm gì, ta cũng phải tìm cách mang nàng về. Ta tuyệt đối đưa nàng cho bất kỳ kẻ nào.” Giọng lại lặp lại lần nữa,“Bất kỳ kẻ nào.”

      “Bệ hạ, ta nhất định toàn lực giúp đỡ ngài.”

      Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng của Lancelot chuyện với thị vệ, Parsifal liếc Arthur cái, lại thối lui đứng im sang bên cạnh. Lancelot vừa vào hành lễ rồi :“Bệ hạ, thần tuân theo ý ngài phái người đưa công chúa Guinevere. Tuy nhiên Morgan phu nhân tỷ tỷ ngài biết ngài hủy hôn ước vô cùng tức giận.”

      “Vậy sao?” Arthur yên lòng đáp lời.

      “Bệ hạ, lần quyết định này của ngài là chắc chắn chứ?” Lancelot thấp giọng hỏi.

      “Lancelot, phải ngươi cũng tán thành chuyện ta cưới Guinevere sao? Ta làm như vậy hẳn ngươi phải vui mới đúng chứ.”

      Arthur chẳng muốn nghĩ tiếp tới chuyện này nữa.

      “Mặc dù thần vẫn tán thành, nhưng thần nghĩ ngài biết nguyên nhân.” Lancelot thoáng lo lắng nhìn ,“Bệ hạ, từ sau lúc ngài hồi phục sau trúng độc, dường như ngài có tâm . Ta nghe , có người thấy cùng với hắc công tước…… ”

      “Được rồi.” Arthur đột nhiên cắt đứt lời ,“Lancelot kỵ sĩ, nếu còn chuyện gì, ngươi có thể lui xuống.”

      “Vâng, bệ hạ.” Lancelot bất đắc dĩ xoay người bước ra khỏi cửa.

      “Parsifal, xem ra ngoại trừ ta, người khác vẫn nhớ đến tồn tại của Lâm Linh.” Nhìn bóng lưng Lancelot, vẻ mặt Arthur phức tạp, đôi mắt tím sáng ngời ảm đạm.

      “Bệ hạ, chuyện này đúng là có nhiều vấn đề.” Parsifal giương mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khóe môi giương lên nụ cuời ý tứ,“Tuy nhiên, có lẽ chúng ta nhanh chóng tì ra được Lâm Linh.”

      Lời của vừa dứt, bên ngoài cửa sổ đột nhiên bay tới con chim bồ câu màu xám. Chú chim đáp lên vai của Pasifal, thân thiết cọ cọ vào cổ . Vẻ mặt của cũng lên ý cười, dùng thứ ngôn ngữ kỳ quái vài câu gì đó với bồ câu, bồ câu nghe như hiểu líu ríu lại vài hồi với .

      “Bệ hạ, Lâm Linh dùng Tuyết Linh cứu ngài. Tuy nhiên nghe nếu muốn lấy được Tuyết Linh từ Tuyết thiếu niên, nhất định phải dùng ột thứ quan trọng gì đó để trao đổi, biết có phải là .” Parsifal nghe bồ câu kêu vài tiếng, tia mừng rỡ xẹt qua mắt ,“Bệ hạ, quả nhiên nó biết Lâm Linh ở đâu!”

      “Nàng ở đâu?”

      “Hóa ra hắc công tước đem nàng giấu đỉnh của Thụy thành bảo, đó là căn cứ huấn luyện bí mật của , bình thường ai có thể tới được đó. Tôi cũng mới ngang qua có mấy lần.”

      “Chúng ta lập tức xuất phát!” Arthur mừng như điên đứng dậy, vừa vài bước còn thêm,“ nên nhiều người, Parsifal, hai ta thôi.”

      “Vâng, bệ hạ.”

      Parsifal hơi khom lưng.

      Arthur gật đầu, định cho lui ra, đột nhiên hỏi lại:“Parsifal, ngươi biết điểu ngữ?”

      “Bệ hạ, ta chỉ hiểu điểu ngữ của bồ câu.” Parsifal cười ,“Vì bồ câu bên người hắc công tước là do ta huấn luyện.”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 148:
      Ánh sáng xuyên qua lớp băng tuyết chiếu lên từng tầng cành lá, từng tiếng hót của muôn loài chim ríu rít cây. Nhưng những thứ ấy vẫn thể hoàn toàn xua hết cái u tĩnh, ngược lại lại hoàn tan vào sương sớm buổi đêm, như tầng lụa mỏng trong bóng tối. Mùi hương ngào ngạt của xạ hương nhàng bay, khiến người ta sinh ra ảo giác lạc vào chốn vương cung xa hoa huyền bí.

      Lâm Linh mơ màng mở mắt, mơ hồ thấy bóng người trước mặt mình. Vừa nhận ra đó là ai nàng giật mình mém tý rớt xuống giường.

      “Thấy ta kích động vậy sao?” Duagloth nhàng cười,“Hay do tháng gặp nên nhớ ta?”

      “Có biết là ngươi tiếng nào ngồi đây là dọa chết người !” Lâm Linh lườm , thấy mặt thoáng qua vài nét mệt mỏi. Sau chuyện hôn mạnh cộng bạt tai lúc trước, quả tháng liền xuất . Vốn còn tưởng rằng hết quan tâm đến nàng, ngờ lại như u linh đột ngột xuất . Vừa nghĩ tới tình cảnh ngày đó, ánh mắt nàng đột nhiên hơi xấu hổ.

      “Biết rồi, vậy lần sau ta tới đây phát ra chút thanh.” giãn mi, còn có thêm vài phần tà ác,“Nàng thích thanh như thế nào đây? Là ta thích nàng, hay là……”

      “Này này đừng nữa!” Lâm Linh sợ ra thứ gì quá mức, vội vàng cắt đứt lời .

      “Được, ta đây .” Thoạt nhìn tâm tình của cũng tồi, đưa tay vào ngực áo,“Ta còn tưởng nàng thừa dịp ta ở đây lẻn chạy ra ngoài. May là nàng làm như vậy, nếu ta nhất định phạt nặng nàng.”

      “Với bộ dáng này của ta còn có thể chạy đâu.” Ánh mắt Lâm Linh buồn bã,“Nếu là trước kia, ta nhất định dùng hết biện pháp để đào tẩu. Nhưng giờ ngoài trừ ở đây chờ thành bà lão, ta còn có thể làm được gì.” Trong tháng này, Lâm Linh suy nghĩ rất nhiều, mặc dù cũng từng có ý định chạy trốn, nhưng nhanh chóng bị chính nàng gạt bỏ. Nếu muốn trốn tránh Arthur, có lẽ lâu đài này của hắc công tước là nơi thích hợp nhất.

      Về phần thích cái gì, chờ sau này nàng thành bà lão rồi, cũng hết mê sảng thôi.

      Duagloth vốn muốn lấy thứ gì đó từ trong lòng ra, nhưng vừa nghe Lâm Linh vậy thoáng do dự, lại rút tay trở về.

      “Tóc nàng giờ gần như trắng hoàn toàn, nhưng ràng mặt vẫn có bất kỳ biến hóa gì.” cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, dịu dàng vuốt ve, cảm thụ da thịt mềm mại của nàng. Tay nhàng vuốt ve, đến khi thấy nàng còn chịu đựng được nữa bật cười,“ đứa trẻ ngoan.”

      Lâm Linh gì thêm, hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

      “Ở đây rất an toàn, ai có thể xông được vào lâu đài này của ta. Coi như chính Arthur cũng thể. Bất luận kẻ nào muốn tiến vào lâu đài của ta, đều phải thông qua kiếm chi kiều.” Dường như cảm thấy thân thể nàng khẽ run, thuận tay ném thanh gỗ vào lò sưởi.

      Ngọn lửa mới đầu lập tức tối sầm, sau đó lại bùng lên chói lóa. ít hoa lửa bắn ra tung tóe lên áo choàng.

      “Kiếm chi kiều?” Lâm Linh chợt nhớ lời Mặc Lâm từng , khỏi bật thốt lên,“Là hắc ma pháp sao?”

      “Cứ coi là vậy .” mỉm cười,“Tuy nhiên tiên đoán giả từng , ta chưa thể hoàn toàn khống chế được sức mạnh hắc ma pháp của mình.”

      Sắc mặt Lâm Linh thoáng đổi, tiên đoán giả? Lại có dính tới Tề Văn Du! Nếu để cho Duagloth hoàn toàn nắm giữ được sức mạnh hắc ma pháp, vậy chẳng phải rất nguy hiểm với Arthur sao?

      Ánh mắt nàng phiền muộn chuyển , trong lúc vô ý chạm vào chiếc nhẫn ngón tay.

      “Chiếc nhẫn này hợp với nàng.” thuận tầm của nàng nhìn qua, nhàng lắc đầu,“Vứt nó , ta cho nàng nhiều thứ hấp dẫn hơn.”

      ! Ta chỉ muốn duy nhất cái này!” Nàng thốt lên, bảo vệ chặt chiếc nhẫn.

      Từng tiếng củi nổ lách tách trong đêm khuya u tĩnh, Duagloth ngồi trong bóng tối, tựa như bức điêu khắc lạnh lùng vô khuyết. Ngọn lửa chiếu sáng bên mặt , kết hợp với khói lửa nhảy ra trong mắt , thay thế ánh sáng vốn bức người trong đôi mắt ấy, nhưng vẫn thể hoàn toàn cho chỗ hắc ám nhất sâu trong con ngươi.

      “Thứ này nhất định là của tặng cho rồi.” nở nụ cười mập mờ. Ngữ điệu cứng ngắc như đá, như cố kiềm nén cảm xúc.

      Lâm Linh phủ nhận, điều đó có nghĩa là đúng.

      Màu vàng đỏ bao quanh ngọn lửa nhảy lên như giật mình, hoặc đó chỉ là ảo giác. Thời gian dài trầm mặc mơ hồ làm khí trở nên khác thường. Lò lửa đốt nóng thân thể lên, nhưng sâu trong lòng dòng sông băng tan dần, những tảng băng chìm nổi va chạm vào nhau, những góc nhọn đâm vào nhau làm tê buốt dây thần kinh, khiến cho nổi lên quyết định.

      “Lâm Linh, bởi vì nàng quên được , cho nên mới đau khổ như vậy. Như vậy, để ta giúp nàng thoát khỏi đau khổ đó nhé?” đè nén giọng bản thân,“Quên hết mọi thứ sao? Chỉ cần gạt bỏ đoạn ký ức có của nàng, nàng cũng có thể gạt bỏ , đúng chứ?”

      “Cái gì?” Nàng hoang mang nhìn , dường như vẫn chưa lắm ý của .

      “Ý của ta là, vĩnh viễn quên .” Ánh mắt của đột nhien sắc bén, đôi mắt bạc sâu như thủy tinh tối sầm lại, chỉ có tia ánh sáng lấp lánh bất thường. Như những dòng suy nghĩ lẩn sâu dần vào nước, thể đoán được.

      ! Ta muốn quên cậu ấy!” Nàng bắt đầu sợ hãi, nước mắt lại tràn mi, muốn lùi về sau nhưng lại bị bắt lấy. Cả người bị lật lại, nàng cảm thấy nhiều giọt nước mắt gương mặt mình rơi xuống giường.

      nhàng đọc từng câu chú ngữ gì đó, nàng lắc mạnh đầu muốn nghe, nhưng ma chú vẫn ràng truyền vào tai nàng……

      , nàng được quên .

      Đối với nàng, tuyệt đối thể quên.

      Cho dù trong nháy mắt bị chôn sâu trong bóng tối, chẳng thể khóc hay giãy dụa, nhưng ánh sáng vẫn xuyên qua bóng tối, bảo vệ nàng khỏi hắc ám.

      Sợ hãi quên bất an, sợ hãi chìm nghỉm trong bóng tối, sợ hãi chính bản thân mình rơi vào vực thẳm.

      Gió rét lạnh thổi qua bên người, từng đợt cảm xúc kỳ quái kéo tới như sóng biển tức bờ.

      Đầu, càng ngày càng trầm lắng .

      Như bị ma pháp giam cầm, mắt mở ra, thân thể quá uể oải mệt mỏi, đáy lòng toát lên cảm giác đần độn.

      giống như…… Giống như linh hồn bị nghiền nát.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 149:

      tháng sau, Arthur và Parsifal tới được lâu đài của Duagloth.

      Tòa lâu đài cao sừng sững đứng vách núi dựng đứng, vòng qua vách núi là con sông lớn chảy xiết, chung quanh còn có tuyết phủ dài, phủ lên nơi đây màu hoang vu và đơn.

      Vậy mà nơi đây lại chẳng có con đường nào thông lên vách núi.

      “Sao lại như vậy?” Parsifal kinh ngạc nhìn về phía trước,“Ta nhớ ràng là có con đường dẫn lên lâu đài mà.”

      “Có lẽ chúng ta nên qua con sông kia.” Arthur khom người xuống, duỗi tay tính xem nước sông.

      chiếc lá đột nhiên lảo đảo bay xuống mặt sông, chỉ nghe sột soạt tiếng, chiếc lá cây trong nháy mắt bị dòng nước xé nát tan tành ……

      “Xem ra chúng ta thể qua sông.” Sắc mặt Parsifal khẽ đổi,“Chẳng lẽ toàn nơi này bị yểm hắc ma pháp?”

      “Hắc ma pháp?”

      “Hắc công tước dường như có học được ít hắc ma pháp từ vị tiên đoán giả, vô cùng lợi hại.”

      Arthur ngẩng đầu nhìn tòa lâu đài trầm phía lưng đồi, bóng ma màu xám lên trong đầu , dự cảm bất an lan tràn trong lồng ngực, khiến cảm thấy thoáng lo sợ.

      “Nhất định có cách.” hạ giọng, lặp lại lần nữa như với bản thân,“Nhất định có cách.”

      Mặc kệ phía trước có khó khăn gì chờ đợi , mục đích của chỉ có — mang cái nữ nhân ngốc kia về.

      Cùng lúc đó, phía trong lâu đài, Lâm Linh và Duagloth cùng nhau dùng bữa sáng ở đại sảnh.

      “Lâm Linh, uống cái này , có lợi cho cơ thể nàng.” Duagloth vừa vừa đưa ly sữa tới trước mặt nàng.

      Lâm Linh nhận cái ly, vừa hớp được vài hớp liền bị ho sặc sụa.

      Duagloth vội vàng vỗ lưng nàng, có chút buồn cười :“Sao lại uống vội thế? Đâu có ai đến giành của nàng đâu.”

      “Ta, ta sao.” Lâm Linh nghiêng người, tránh hai tay của .

      “Nếu thích, ta gọi người đến chuẩn bị thêm.” Ánh mắt Duagloth phức tạp nhìn thoáng qua nàng.

      biết có phải do này quá mức cứng đầu hay , lần trước lúc làm hắc ma pháp lên người nàng, mặc dù nàng quên toàn bộ ký ức về England và Arthur, nhưng thái độ đối với vẫn luôn là lạnh nóng.

      Như bây giờ, ánh mắt nàng tràn ngập nghi hoặc nhìn : “Duagloth, ta là vị hôn thê của ngươi sao?”

      “Đương nhiên, thân ái.” cười đến mập mờ,“Nếu sao ta lại có thể cho phép nàng ở đây được chứ?”

      “Nhưng……” Nàng giật môi, nhưng chưa được gì.

      “Bất kể cái gì….” khẽ mỉm cười, ngón tay tùy ý nghịch mấy sợi tóc bên vai nàng, tạo thành đường cong duyên dáng trong trung,“Cho dù nàng nhất thời tiếp nhận được, nhưng nàng cũng cần ấm áp, muốn đơn, có phải ? Nên giao trái tim cho ta , ta quý trọng, bảo vệ nó tốt. Hai người cùng nhau ở nơi, còn đơn nữa.”

      Nghe câu sau cùng, nàng ngẩng mạnh đầu, khóe môi như nảy lên vài đóa hoa, nụ cười mỉm bình thường như hỏa diễm đó hiểu sao lại khiến cho nàng cảm thấy rét run.

      đột nhiên lại cúi đầu, dịu dàng hôn lên mớ tóc của nàng.

      biết tại sao, đôi mắt nàng đột nhiên cảm thấy ươn ướt, đôi lông mi dài khẽ run, cảm giác chua xót nồng đậm dâng lên từ đáy lòng.

      Thấy được tâm tình biến hóa của nàng, Duagloth ngẩng đầu lên, dùng giọng dịu dàng nhất an ủi.

      “Sao vậy…… Lâm Linh…… Nhớ ra chuyện gì vui sao? Yên tâm , trong trí nhớ của nàng giờ còn chuyện gì vui nữa ……”

      Lâm Linh cắn chặt môi, nhìn ánh mắt của , trầm mặc lắc đầu.

      Duagloth cầm chiếc khăn ăn trắng muốt, dịu dàng tỉ mỉ lau vệt sữa môi nàng, rồi sửa sang lại y phục của nàng.

      Trong đại sảnh, hai người cứ im lặng như vậy, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

      “Công tước đại nhân, có người muốn xông vào lâu đài!” Giọng hoảng hốt của thị vệ phá tan yên tĩnh trong phòng.

      Duagloth dường như đoán trước được điều đó, cười cười:“ ngờ lại tới mau vậy.” rồi, kéo lấy tay Lâm Linh,“Nào, hôn thê của ta, mau xem chút chuyện vui nào.”

      Lâm Linh theo bước tới phía cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn thấy được mọi thứ bên ngoài lâu đài.

      Cách đó xa, có thể thấy được bên bờ bên kia là hai nam tử trẻ tuổi, trong đó có nam tử tóc vàng như hoàng kim, dưới ánh mặt trời lòe lòe tỏa sáng.

      Trong nháy mắt nhìn về phía người đó, cỗ chua xót trong lòng lại dâng lên, nhưng lại có sức mạnh nào đó thúc đẩy nàng tiếp tục nhìn về phía ấy. Người kia, hình như nàng từng gặp ở đâu đó?

      Như muốn giấu cái gì, tay nàng theo tiềm thức lấy khăn trùm đầu che mặt và tóc của mình, rụt sâu vào phía trong.

      “Hóa ra là Arthur bệ hạ.” Duagloth cười , giương giọng ,“Sao ngài lại tới chỗ này vậy? Chẳng lẽ bệ hạ lạc đường?”

      Arthur khẽ nhíu mi:“Duagloth, ta tới mang Lâm Linh .”

      “Quả nhiên hổ là Arthur vương, dũng khí rất lớn.” Duagloth khẽ híp mắt,“Tuy nhiên, ta thấy hình như là ngài ngay cả con sông này cũng qua nổi phải.”

      “Mặc kệ thế nào, ta nhất định phải mang nàng .” Vẻ mặt kiên định lặp lại lời vừa rồi.

      “Vậy, Arthur bệ hạ, chi bằng chúng ta đánh cược .”

      Duagloth rồi, chậm rãi rút thanh trường kiếm bên hông ra, miệng niệm vài câu chú ngữ rồi ném thanh trường kiếm sang phía bên kia sông, thanh kiếm vẽ đường cong duyên dáng trung, khí quyển bao xung quanh nó càng ngày càng lớn, cuối cùng hóa thành thanh trường kiếm to lớn, biến thành cây cầu bắc ngang qua sông!

      “Arthur bệ hạ, chỉ cần ngươi có thể vượt qua được kiếm chi kiều ở đây, nếu như đến lúc đó Lâm Linh tự nguyện về với ngươi, ta trả nàng lại cho ngươi. Nhưng nếu như Lâm Linh muốn trở về với ngươi, ngươi mãi mãi cũng được tới tìm nàng nữa, ngươi thấy được chứ?” Duagloth chỉ vào thanh kiếm .

      Lâm Linh nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vị Arthur bệ hạ kia chớp mắt, trong lòng ngừng tự hỏi tại sao nam nhân này lại tới mang mình . Nhưng lúc nàng nhìn vào kiếm chi kiều kia, khỏi hít vào hơi khí lạnh.

      Thanh trường kiếm dưới ánh nắng lóe lên ánh sáng lạnh băng như tuyết. Nếu muốn qua cây cầu kia, chính là đùa với tính mạng.

      Chắc hẳn tên kia lùi bước.

      Đúng lúc đó, chợt nghe tên nam nhân kia kiên định trả lời:“Được, ta đồng ý với ngươi. Nhưng Duagloth, ta muốn ngươi cũng phải giữ lời.”

      “Ta cam đoan.” Duagloth lại chỉ chỉ tay về phía kiếm chi kiều, chỉ thấy ánh sáng lóe lên cái rồi hóa thành hai con sư tử lớn, như rình mồi nằm canh ở đầu kiếm.

      “Bệ hạ, chuyện này quá nguy hiểm, người bình vốn có khả năng qua được cây cầu kia!” Parsifal vội vàng ngăn cản.

      “Cho dù có thế nào ta cũng phải thử.” Arthur chút do dự tiến lên phía trước. Phía trước chẳng những là kiếm mà còn là lửa, thậm chí còn có thể bằng thiên quân vạn mã, nhưng vẫn lùi bước, sợ hãi.

      Bởi vì — nàng.

      , là tiếp thêm dũng khí lớn, cùng với chữ nỗ lực và hy sinh. Có bao nhiêu người vì chữ này mà có thể hy sinh toàn bộ những thứ mà mình có?

      phải chỉ có bên cung ứng, bên nỗ lực, còn cần phải hy sinh, người có lẽ có thể “nỗ lực” mà có “”, nhưng là tuyệt đối thể chỉ “” mà “nỗ lực”.

      Mỗi ngày mặt trời đều mọc. Chỉ cần có ngày mai, ta vẫn ở bên cạnh ngươi.

      Lâm Linh, lần này đến lượt ta bảo vệ nàng, mọi đau khổ mà nàng chịu đựng….hãy chuyển sang vai của ta.

      Lâm Linh có chút ngoài ý muốn nhìn tên nam nhân kia từng bước bước lên kiếm chi kiều, trong lúc hoảng hốt, tia ký ức từ sâu trong đáy nước chợt ngoi lên, tia trí nhớ nhiên như mũi tên đâm xuyên qua tảng băng, đâm thẳng vào đáy lòng.

      vừa bước lên kiếm chi kiều nó liền cắt đứt ngàiy của , cắt qua da tay. Những vệt máu đỏ sậm bắt đầu chảy ra từ vết thương, như những cánh hồng diệp bay múa trong ngày thu…..

      Chân đột nhiên chao đảo, phải khuỵu thân xuống, dùng hai tay chống lấy tiếp tục tiến về phía trước, những mũi kiếm nhanh chóng cắt đứt tay , máu tươi lại lập tức trào thêm cánh tay …..

      chưa được mấy bước, toàn thân đầy những vết thương, kéo theo phía sau là cả vệt máu dài……

      Lâm Linh cắn môi dưới nghiêng mặt , yết hầu cảm thấy vô cùng đau nhức, như nuốt vào bọc kim, trái tim như bị vứt vào vực thẳm. Vô tình, nàng thấy vẻ mặt ngưng trọng của Duagloth khi nhìn vào kiếm chi kiều, màu bạc trong đôi mắt ánh lên tia sáng bất thường.

      Dường như phát ra ánh nhìn của nàng, nghiêng đầu sang nhìn nàng, đồng tử khẽ co rụt, còn có tia sợ hãi thoáng qua. Tiếp đó duỗi tay lau mặt nàng, trầm giọng :“Sao lại khóc?”

      Lâm Linh sửng sốt, thuận tay sờ lên mặt mình, lúc này mới phát mặt mình bị nước mắt làm ướt nhẹp.

      ràng là mình chẳng hề nhận ra người đó là ai, nhưng , nhưng tại sao, lại lệ rơi đầy mặt?

      Nàng vội vàng lau sạch nước mắt, tầm mắt mơ hồ nhìn về phía kiếm chi kiều, tên nam tử kia toàn thân toàn là máu, nhưng vẫn ương ngạnh bước từng bước về phía trước, những giọt máu như những đóa hoa nở mặt, người , ngừng phun ra, chảy giàn dụa qua hai gò má, cằm, cổ trắng noãn của , diêm dúa lẳng lơ chảy xuôi lồng ngực tái nhợt……

      Trong nháy mắt, cả thế giới như ngừng lại, mọi thứ chung quanh như biến mất hết.

      Bốn phía của nàng bị bao phủ trong hai màu lam và lục, và chỗ sâu nhất chính là bóng tối.

      Xa xa có những ánh sáng chiếu qua những tầng mây, thế giới vốn bị độc và tĩnh mịch bao phủ đột nhiên trưởng phồng lên, từ từ biến ảo như bao kén sắp sửa nhúc nhích, sinh lực đông cứng tự dưng dần dần hồi phục. Ảo cảnh này như an ủi nàng, làm cho nàng mong muốn, nguyện ý trầm mê.

      Trong ánh sáng, nàng nghe loáng thoáng thấy tiếng gọi,“Nữ nhân ngốc…… Nữ nhân ngốc……”

      Nhưng thanh hờ hững phiền muộn này như vô cùng quen thuộc, ý nghĩa nhưng lại hoàn toàn .

      Trong lòng lại đau nhức cách khó hiểu, như tồn tại sẵn đâu đó, chờ nàng thức tỉnh. Chính cái đau đớn khó hiểu đó trong lòng, tất cả ký ức của nàng lại lần nữa dâng lên. Như cây im xuyên qua nhàng, như con bướm từ từ đâm ra khỏi kén, trong khắc giữa đống hỗn độn này, nàng từ từ tỉnh lại.

      Như tuyến thần kinh yếu ớt ngăn trước mắt, như chú chim vừa thoát khỏi lồng giam vỗ dài đôi cánh, thể áp chế.

      Tất cả ký ức như thủy triều đổ đập vào trong đầu, thân thể của của nàng run mạnh.

      Giây tiếp đó, nàng dùng hết sức đẩy Duagloth ra, vội vàng chạy về phía kiếm chi kiều…… Dùng hết toàn lực gọi tên của người kia trong trí nhớ —

      Arthur!!

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 150:

      Trong khoảnh khắc nàng kêu tên , hai con sư tử đứng canh trước kiếm chi kiều đột nhiên biến mất, nàng cũng chẳng quan tâm tới nó, lảo đảo chạy đến bên cầu, lắc mạnh đầu hét lớn:“Arthur, dừng lại! Đừng tới nữa! Đừng tới nữa!”

      Arthur nghe thấy tiếng nàng, ngược lại tăng tốc nhanh hơn, cố gắng về phía nàng. Toàn thân chằn chịt những vết thương do bị kiếm chém, những giọt máu tích tách xuống đất rồi đọng lại. Vị quốc vương bệ hạ tôn quý giờ đây chỉ có thể dùng tay mà di chuyển về phía trước, những nơi mà qua để lại vệt đỏ sậm dài.

      Bầu trời đột nhiên đổ mưa, những giọt mưa trong suốt hòa tan với máu, uốn lượn trốn vào nước sông…… Sau lúc gian nan vất vả qua kiếm chi kiều, rốt cuộc Arthur cũng gượng được nữa, “rầm” tiếng ngã xuống mặt đất. Nhưng lại giãy dụa dùng kiếm chống lên, cố gắng đứng dậy.

      Mưa dần lớn, như màn nước đổ ập xuống, vang vọng nóc lâu đài, nức nở như tiếng gió. Duagloth đứng tầng thượng lẳng lặng nhìn , đôi mắt bạc lóe lên ánh sáng kỳ dị.

      “Arthur, cậu mới là – đồ ngốc.” Nàng duỗi tay kéo xuống tấm khăn trùm đầu mình, miệng khô khốc ,“Vì tôi mà như vậy…… Đáng giá sao? Đáng giá sao?”

      Nhìn thấy mái tóc bạc trắng của nàng, Arthur chấn động:“Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là vì lý do này nên nàng mới rời khỏi ta?” Mặt của vì đau lòng mà thoáng vặn vẹo, trầm mặc vài giây lại gằng từng tiếng,“Cho dù nàng có bị biến thành gì, nàng vĩnh viễn là người duy nhất mà ta . Lâm Linh, kiếm quan trọng, áo giáp quan trọng, vương vị quan trọng, tính mạng cũng quan trọng. Cái gì ta cũng có thể bỏ , chỉ cần có thể nàng là đủ.”

      Cái gì ta cũng có thể bỏ , chỉ cần có thể nàng là đủ.

      Đột nhiên Lâm Linh cảm thấy mặt mày đều ướt sũng những nước, nhưng biết đó là nước mưa hay nước mắt. Trái tim thống khổ bao ngày của nàng lại bắt đầu đau đớn, sau đó chậm rãi hóa thành cỗ nhiệt làm tan chảy tảng băng trong lòng, hóa thành dòng nước ấm chảy vào trái tim, chảy ra thân thể, chảy ra đôi mắt……

      Nước mắt nàng rơi lã chã, hòa với nước mưa làm ướt cả tay và lưng nàng, từng giọt trong suốt. Arthur nhàng nắm lấy đầu ngón tay của nàng, cảm nhận nhiệt độ của nhau, trong nháy mắt có ảo giác như hòa tan vào nhau.

      Gương mặt ướt sũng của Arthur như nhắc nhở chuyện này là mà ngay đến cũng chẳng dám tin.

      biết có phải là nước mắt , mà lại mất khống chế trào ra khóe mắt.

      Nhưng lại bị chính nhàng gạt .

      “Arthur……”

      “Đồ ngốc, còn mau hứa rời khỏi ta! Nếu ta nhất định phạt nặng nàng!” nhanh chóng ôm nàng vào trong lòng, dùng sức đến mức như cố hòa nàng vào trong cơ thể của mình, hòa vào cùng bộ xương máu thịt. Lâm Linh cảm nhận được trái tim đập mạnh trong lồng ngực .

      “Nàng rồi nhanh chóng biến thành bà lão, đều là do ngươi ban tặng.” Duagloth biết từ khi nào đứng sau lưng bọn họ,“Để lấy được Tuyết Linh cứu ngươi, nàng dùng chính thanh xuân của mình để đổi lấy.”

      Arthur giật thót mình cái, ngước đầu:“Quả nhiên là bởi vì ta……”

      “Duagloth, ngươi hơi quá đáng.” Lâm Linh đứng lên, với ,“Ngươi dám dùng hắc ma pháp khiến ta mất trí nhớ!”

      “Làm vậy chỉ để khiến nàng bớt đau khổ thôi. Nhưng ta lại ngờ nàng có thể tự giải được hắc ma pháp của ta.” Duagloth nhìn thoáng qua Arthur mình đầy thương tích, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc cùng thương cảm,“Nhưng lý do duy nhất có thể lý giải được, chắc là do sức mạnh của nhỉ.”

      “Duagloth, đừng quên lời của ngươi, ta nhất định phải mang Lâm Linh .” Arthur .

      Lại ngọn gió đêm thổi qua, tầm mắt hai người chạm nhau. Màu bạc thâm thúy đón màu tím băng oánh, hắc y quý giá đẹp đẽ bén với quần áo rách tơi dính máu, những đám mây vẫn lềnh bềnh trôi nổi trời chiều, từ gương mặt của nam nhân này, đối gương mặt với nam nhân kia. Hai người cứ thế mà nhìn nhau, xung quanh bọn họ mơ hồ xuất luồng khí thể xâm lấn.

      “Chuyện đánh cược, nếu như ta thua, vậy ta cũng chẳng thể được gì.” Duagloth mạn bất kinh tâm nhìn qua Lâm Linh,“Như nàng thấy rồi đấy, Lâm Linh, nàng nguyện ý theo trở về sao?”

      Lâm Linh chút do dự mở miệng:“Ta muốn theo về.”

      “Cho dù có bị hóa thành bà lão cũng chẳng sao sao?” Nghe câu trả lời của nàng cũng có chút hụt hẫng, ngực ở nơi nào đó bỗng bùng lên ngọn lửa.

      “Đúng là, trước giờ ta vẫn luôn trốn tránh. Nhưng, cậu ấy ngay cả tính mạng của mình mà cũng có thể bỏ , còn ta có cái gì để có thể bỏ được nữa đây? Ta cũng biết sau này trở thành cái gì, nhưng ta biết bây giờ, ta muốn ở cạnh cậu ấy. Dung mạo quan trọng, tuổi quan trọng, tính mạng cũng quan trọng. Ta có thể bỏ tất cả, chỉ cần cậu ấy là đủ.”

      Duagloth trầm tĩnh, lập tức chuyển lời:“Vậy, trước khi , có thể cho ta cái ôm ?”

      Lâm Linh ngẩn người, vốn định cự tuyệt, nhưng biết tại sao vừa nhìn đến ánh mắt của lòng chợt mềm nhũn, do dự vài giây rốt cuộc cũng bước tới bên cạnh . Trong nháy mắt nàng tới gần, rút ra thứ gì đó từ trong ngực áo, nhanh chóng nhét vào miệng nàng. Lâm Linh ngờ ra chiêu bất giờ như vậy, cẩn thận nuốt luôn thứ kia vào cổ họng.

      “Ngươi cho nàng ăn cái gì!” Arthur biến sắc. Lời vừa dứt, toàn thân Lâm Linh được ánh sáng màu xanh bao phủ, sau khi vầng sáng biến mất, mái tóc màu trắng của nàng vậy mà hoàn toàn trở thành màu đen……

      Lâm Linh cũng nhận ra biến hóa của bản thân, nàng khó hiểu nhìn về phía Duagloth:“Ngươi vừa mới cho ta ăn cái gì?”

      “Là cái thanh xuân gì đó nàng bỏ lại, Tuyết thiếu niên trả lại nó cho ta.” Thái độ của vẫn hững hờ như trước.

      “Cái gì! Ngươi tìm Tuyết thiếu niên ? Khi nào?” Lâm Linh giật mình, chẳng lẽ chính trong tháng mất tăm lúc trước?

      “Vậy, ngươi lấy thứ gì để đổi lại?” Giọng của nàng bắt đầu run rẩy, Tuyết thiếu niên tuyệt đối vô duyên vô cớ đưa thứ này cho .

      “Đáng ra vốn sớm trả lại cho nàng. Nhưng nếu ta biết nàng quay về hình dáng ban đầu, nàng nhất định nghĩ cách bỏ trốn, nên vẫn luôn do dự khi nào đưa cho nàng.”

      trả lời câu hỏi của nàng mà lại chuyển đề tài:“Xem ra nàng cũng cần lo lắng trở thành bà lão rồi.”

      “Duagloth, cho ta biết ngươi lấy thứ gì để đổi!” Ánh mắt nàng lo lắng hét lên.

      Duagloth xoay người về phía đại môn, được nửa ngừng cước bộ, quay đầu trầm thấp câu:“Dã tâm của ta, đây chính là thứ ta dùng để trao đổi.”

      “Duagloth……” Nàng kích động đến biết nên gì.

      , thừa dịp giờ ta còn chưa hối hận.” Tay vung lên, sông lập tức xuất cây đầu đá.

      Arthur nắm chặt tay nàng, giọng dịu dàng:“Lâm Linh, chúng ta về nhà thôi.”

      “Ừ.” Nàng nhàng đáp lời.

      Nếu hạnh phúc lạc đường, ngược lại, nó cũng có thể tự tìm được đường về nhà.

      Hóa ra, đây đúng là .

      Duagloth vẫn lẳng lặng đứng sân thượng nhìn bóng lưng xa dần của hai người. trận gió lạnh tùy ý thổi tung áo choàng của , hôn lên đôi mắt tràn ngập thương cảm của .

      Từng chuyện từng trải qua với nàng chậm rãi lên trước mắt , mơ hồ mà lại mãnh liệt, nhanh đến mức biết đầu mối là chỗ nào, để rồi lại thầm vất lại cho cảm giác phiền muộn. nhìn rừng phong trống trải bốn phía, còn có mặt trời than thở sau những đám mây.

      những thứ phủ phục dưới chân mình, đáy lòng dâng lên loại cảm xúc vừa hư vừa đơn.

      Trường bào cứ như vậy tung bay nóc sân thượng, cứ như muốn rời khỏi thân thể của bay về phương xa, như muốn thổi tất cả ngạo khí cuồng loạn của , vừa hung ác lại cường đại, nhưng đánh phá máu thịt của , nghiền nát gân cốt , cắn nuốt thân thể vào gió lạnh.

      nhàng nhắm mắt, tiếng diều hâu bay qua tuyết trắng vang vọng vùng quê, bầu trời trong vắt như thủy tinh, những đám mây mềm mại, lềnh bềnh bầu trời xanh.

      Còn có cái gì, có thể vĩnh hằng.

      Có phải có thứ gì, mới là mãi mãi thay đổi?

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 151:
      Lâm Linh và Arthur cùng nhau trở lại England, mùa đông xa, mùa xuân càng ngày càng đến gần.

      Khác với lần trước, Lâm Linh chưa bao giờ khó xử như lúc này. Bởi vì ngoại trừ Arthur và Pasifal, những người khác hề nhớ về tồn tại của nàng. Rất nhiều người đối với xuất của nàng vô cùng khó hiểu, có ít người xem nàng chính là nguyên nhân dẫn tới chuyện công chúa Guinevere đột nhiên rời . Morgan phu nhân đương nhiên thể nghi ngờ chính là trong những vị này. Từ ngày Arthur đưa Lâm Linh về vương cung, sắc mặt của nàng ta đối với nàng chẳng có tý tốt đẹp gì, dưới ảnh hưởng của nàng ta, rất nhiều phu nhân cũng ôm thái độ căm thù đối với nàng, thậm chí ngay cả mấy thị nữ cũng bắt đầu tẩy chay Lâm Linh.

      Về phần những kỵ sĩ bàn tròn mà nàng từng kề vai chiến đấu, bởi vì Lamorak vẫn luôn canh cánh trong lòng thân phận “mật thám” lúc trước của nàng, cho nên đại đa số kỵ sĩ cũng có chút cảm tình gì với nàng. Chỉ có Lancelot dịu dàng và đại thúc hầu tước là có hữu hảo với nàng.

      Lâm Linh ở trong cung hoàn toàn rơi vào trạng thái bị lập.

      Tuy khí lạnh đầu xuân vẫn còn, nhưng dù sao ngày đông giá rét cũng qua. Cuộc sống trong xanh như khí trời, ngay cả gió thổi vào vương cung cũng mang hơi thở ấm áp.

      Ánh sáng ban ngày nhu hòa, ánh nắng phấn hồng tràn ngập hơi thở ấm áp, cả bầu trời như tan chảy trong hương lan thảo ngọt ngào như kem.

      Lâm Linh vốn tính tới phòng của Arthur tán dóc, nhưng còn chưa kịp đến cửa phòng cả , nàng nghe thấy giọng của Morgan phu nhân.

      “Đệ đệ của ta, sao đệ lại có thể mang người phụ nữ lai lịch bất minh về cung? Sao đệ có thể vì người phụ nữ vậy mà bỏ Guinevere? Rốt cuộc là đệ làm sao vậy!”

      “Tỷ tỷ, Lâm Linh phải là phụ nữ lai lịch bất minh!” Giọng Arthur săm nhịn được.

      “Bệ hạ, rồi đệ nhanh chóng lên ngôi hoàng đế La Mã, cái đệ cần chính là người phụ nữ có khả năng trở thành hoàng hậu, chứ phải là phụ nữ dị tộc!”

      “Tỷ tỷ, tỷ hiểu đâu.”

      “Nếu đúng như lời đệ , ta chính là người giải độc cho đệ, vậy con nàng vài khối càng rồi đuổi là được mà.”

      Lâm Linh tiếp tục nghe nữa, xoay người rời .

      Trách ai được? Đối với trí nhớ của mọi người mất tồn tại của nàng mà , phản ứng thế này cũng chẳng kỳ lạ. Trí nhớ Arthur có thể hồi phục, đây là may mắn trong bất hạnh. Nàng còn có thể cầu thêm nữa sao?

      Bất tri bất giác nàng tới hoa viên, cây đào trong vườn nở, cây còn có vài chùm nhịn được kết thành quả đào. Người đứng lẳng lặng dưới tán cây là kỵ sĩ Lancelot, khẽ nghiêng đầu, chú tâm nhìn vào mấy quả đào. Đột nhiên liếc mắt sang phía nàng cái, khóe môi nở nụ cười dịu dàng:“Lâm Linh, lại đây.”

      Lâm Linh thoáng do dự nhưng vẫn bước tới. Vừa tới trước mặt , duỗi tay hái xuống chùm đào, thấp giọng :“Cho .”

      Lâm Linh sửng sốt:“Làm sao cậu biết tôi thích ăn cái này?”

      Lancelot lại mỉm cười:“Tôi cũng biết, chắc là do cảm giác con thích ăn cái này.”

      Lâm Linh thể thừa nhận, nàng có chút bị quyến rũ bởi nụ cười đó của Lancelot, cho dù đó có thể phải là cho mình. Nụ cười như có ma lực, có thể làm cho vạn vật trong thế gian chưa bao giờ có ấm áp và an dật đến vậy, hóa giải hết tất cả bất an cùng ưu sầu, như vị thần tình , bỏ tất cả bi thương trong cuộc sống, dịu dàng mang sức mạnh của nụ cười làm tan thế giới này.

      Nàng cám ơn, nhận đào, tính bỏ vào miệng, chợt thấy có vật dưới chân nhúc nhích, tập trung nhìn vào khỏi vui mừng kêu lên:“Lancelot, cậu vẫn còn nuôi con nhím ấy à!”

      mặt Lancelot xẹt qua tia kỳ quái:“Sao biết nó là do tôi nuôi, tôi chưa từng chuyện này cho bất cứ ai biết.”

      Tiểu Lan, sao tôi lại có thể biết được chứ? Nàng thầm nghĩ, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, nhưng vẫn cười cười, quanh co:“Tôi…… Tôi đoán lụi.”

      Lancelot cũng cười:“Mọi thứ ở đây đều là do thói quen sao?”

      “Thói quen.” Nàng rũ mi.

      trầm mặc vài giây, còn thêm:“Tôi nghe các thị nữ hơi xa lánh , tại sao cho bệ hạ biết?” hiểu tại sao mình lại chú ý tới bé này nhiều đến như vậy, chẳng lẽ là do thân thiết kể từ lúc lần đầu gặp mặt? Cứ như quen biết nàng rất lâu từ trước.

      “Tôi muốn để Arthur biết, quốc gia đại xử lý mỗi ngày đủ nhiều rồi, tôi muốn cậu ấy phí tinh lực cho mấy chuyện cỏn con này.” Lâm Linh trả lời.

      “Như vậy, nếu cần gì, cứ cho tôi biết tôi nhất định tận lực giúp đỡ.” Trong mắt xẹt qua tia tán thưởng.

      “Cám ơn cậu, Lancelot.” Lâm Linh nở nụ cười vui vẻ tràn ngập ấm áp. Nàng đảo vòng con ngươi,“Vậy việc mà tôi muốn nhờ cậu.”

      “Là gì?”

      “Giúp tôi hái thêm vài trái đào nữa , lòng tham của tôi lại dấy lên rồi.”
      Lancelot nhàng cười thành tiếng, lại duỗi tay hái đào cho nàng. Nhìn nàng chăm chú ăn những quả đào, trong đầu đột nhiên xẹt qua vài hình ảnh gì đó, có lẽ trước kia, từng nhìn thấy những hình ảnh như vậy.

      biết tại sao, khi thấy nàng cười, trong lòng lại cảm thấy sảng khoái kỳ lạ.

      Vì vậy, cũng cười, nụ cười chói lóa như màu tóc của vậy.

      Ánh dương bao quanh ấm áp, êm ái rơi lên hai người trẻ tuổi, cuộn lại thành bức tranh xinh đẹp.

      Arthur vào hoa viên đúng lúc thấy cảnh này. Hình ảnh vừa ấm áp vừa hài hòa đó khiến cho cảm thấy có chút khó chịu.

      “Bệ hạ, ngài tới.” Lancelot nhánh chóng phát ra .

      Arthur gật đầu, tới bên cạnh bọn họ.

      “Vậy ta cáo lui trước.” Lancelot hành lễ rồi lui ra ngoài.

      Thoáng cái bốn phía vô cùng yên tĩnh, như có thể nghe thấy tiếng của những cánh hoa bay xuống mặt đất……

      “Vừa rồi ta nghe người hầu nàng tới tìm ta?” Arthur thấp giọng hỏi.

      Lâm Linh gật đầu:“Tôi thấy Morgan phu nhân ở đó, nên tôi…. trước.”

      “Lâm Linh, tỷ ấy nhớ ra nàng nên mới những lời đó.”

      “Tôi biết, nên tôi vốn đâu có để trong lòng, tôi cũng trách mọi người .”
      Lâm Linh giương mắt nhìn .

      Arthur khẽ động dung, tiến lên hai bước:“Kỳ , có câu ta vẫn chưa với nàng.” ngập ngừng, sau đó hạ giọng ,“Xin lỗi.”

      Lâm Linh thể tin nổi vào tai mình, nàng có nghe lộn vậy, cái tên tự cao tự đại này mà lại có lúc xin lỗi nàng?

      Thấy áy náy sâu trong đáy mắt , lòng nàng khỏi thở dài. Chuyện này cũng chẳng thể trách được ai, bởi vì mọi người đều là những nhân vật trò chơi được lập trình mà.

      Để kéo lại chút khí tích cự, nàng cố ý nháy mắt mấy cái:“Nhưng giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho cậu được, lúc đó cậu rất ghê gớm .”

      Trong lúc nàng chuyện, vòng ra sau nàng, vươn hai tay vòng qua thắt lưng nàng, chậm rãi cúi đầu, dùng môi nhàng hôn lên tay nàng.

      “Vậy, có thể tha thứ cho ta được rồi chứ?” giọng hỏi bên tai nàng.

      Hơi thở ấm áp và giọng trầm thấp của thi thoảng chọc vào thần kinh nàng, làm mê loạn chút trong đó, nhưng nàng vẫn kiên trì lắc đầu.

      “Vậy, giờ tha thứ được chưa?” Đầu lưỡi mềm mại khẽ liếm vành tai của nàng, Arthur tiếp tục hỏi.

      Nàng cười khúc khích:“Còn thua chút.”

      “Còn chút? Được, vậy giờ ta khiến cho chút đó hoàn toàn biến mất.”

      lại bá đạo hôn lên nàng.

      Ánh mặt trời nhuộm hai người nhau thành màu vàng, bóng cây đào đổ xuống đầu…… Trong nháy mắt thế giới hư điên đảo, nụ hôn ướt át, cái ôm lửa nóng, như cơn mưa xuân rơi xuống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :