1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kỵ sĩ hoang tưởng dạ - Vivibear

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 142: Đôi vợ chồng già

      Từ đến lớn, Lâm Linh ghét nhất là mùa đông, nhất là mùa đông ở England, lại càng khiến cho nàng kêu khổ.

      có áo ấm có điều hòa, chỉ có thể dựa vào chiếc lò sưởi tường, cho dù ủ lông từ lòng bàn tay đến lòng bàn chân, hàn khí vẫn qua từng khe hở quần áo chui vào cơ thể. Mà lần này vào trò chơi, khéo lại đúng lúc tuyết rơi. Những bông tuyết nhàng rơi xuống, ánh trăng cùng bầu trời cuối chiều màu đỏ tối, vừa chói lọi lại vừa u kiềm nén.

      Nàng biết mình rơi xuống đâu, chỉ có thể mạo hiểm tiếp tục trong gió tuyết.

      Tuyết dường như càng ngày càng lớn hơn trước, những khối tuyết xốp kêu xàn xạt dưới chân, những bông tuyết lành lạnh chút lưu tình rơi lên mặt và quần áo nàng, mang đến cảm giác lạnh thấu xương.

      Bước chân nàng như bị đóng băng mà chậm lại. Ước chừng khoảng nửa canh giờ, rốt cuộc nàng cũng thấy được ánh đèn phát ra từ căn nhà gỗ .

      Xem như được cứu rồi! Trong lòng nàng vui vẻ, vội bước nhanh hơn, nhưng vừa mới tiến lên được vài bước bị vật thể lạ dưới chân gạt ngã.

      Lâm Linh nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn, khỏi biến sắc, trong nền tuyết có người!

      lưng người này đầy những tuyết, Lâm Linh cũng rốt cuộc là chết hay còn sống, đành phải lật người lại xem là ai.

      Nhưng vừa mới nhìn thấy dung mạo người này dưới ánh trăng, nàng xém nữa nhảy dựng lên. Nàng khó tin dụi dụi mắt mình.

      Thần linh ơi!

      Sao lại gặp Duagloth ở chỗ này!

      Lâm Linh duỗi tay sờ mũi , may, còn sống.

      Nhưng, có nên cứu ?

      là địch nhân của Arthur, cũng nhiều lần gây khó khăn cho nàng, chừng còn giết Parsifal.……

      Nàng phạm sai lầm lần, có nên lặp lại lần thứ hai?

      Lâm Linh lâm vào đấu tranh tư tưởng, nửa muốn , nửa lại bị điều luật kỵ sĩ chi phối – thấy người gặp nạn phải cứu.

      Thấy tuyết càng lúc càng lớn, nàng cũng còn thời gian do dự được nữa. bên đành liều mạng đỡ lấy Duagloth, bên hô to tên lay dậy. Nhưng vẫn hề có động tĩnh gì, nàng cắn răng cho hai cái bạt tai nhưng vẫn bất động.

      Đường cùng, nàng thể làm gì khác hơn là đành cố kéo tiến về phía trước.

      Gió lạnh đánh vào mặt từng trận đau nhức, nàng càng bất đắc dĩ nhắm mắt lại lại đập vào đau hơn. Cứ như vậy, nàng vừa được vài bước lại ngã mấy lần, cứ như vậy thành vô số lần. Tuyết càng ngày rơi càng nhiều. Lòng bàn tay nàng lẫn tuyết và máu, làm nàng đau đến nhe răng trợn mắt. Nhưng nàng chẳng dám dừng lại, liếm vết thương của mình về phía trước, tiếp tục bê cơ thể về phía căn nhà gỗ.

      Từng bước, từng bước…… tốn hết bao nhiêu sức lực, đến nỗi Lâm Linh tưởng chừng như mình kiệt sức, cuối cùng cũng đến được căn nhà gỗ.

      May mắn thay, nàng vừa gõ cửa vài cái, cánh cửa gỗ màu đỏ mở ra. Xuất trước mặt nàng là ông lão tóc bạc trắng, ông ấy mặc chiếc áo khoác da dê mỏng, mặt mũi hiền lành, lúc nhìn thấy Lâm Linh vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

      “Ông, bọn họ chắc là người đường gặp gió tuyết, sao còn mau mời họ vào?” Từ trong phòng vọng ra giọng của bà lão.

      Ông lão lúc này mới giật mình, cười với nàng:“Xin lỗi, bởi vì ta chưa bao giờ thấy qua người nào lại có tóc và mắt màu đen như cháu. Nhất định là cháu bị lạc rồi, mau vào đây .”

      Lâm Linh liên tục cám ơn, lại chỉ vào Duagloth:“Đây là bằng hữu của cháu, hình như bị thương do giá rét, có thể cho vào cùng ?”

      “Đương nhiên có thể, mau vào !”

      Ông lão giúp Lâm Linh đỡ Duagloth vào phòng.

      Đó là căn phòng lớn, nằm trong góc tường là chiếc lò sưởi đơn sơ, những que củi bị đốt phát ra tiếng lách tách, khiến cho cả phòng ấm áp như xuân.

      bà lão tóc bạc có gương mặt tròn hiền hậu ra từ phía sau.

      Bà tiến lên xe tình trạng của Duagloth, sau đó chỉ chỉ về phía lò sưởi:“Ông, mau đem tên nam nhân này đến đây , có vẻ như bị cảm lạnh rồi.”

      cám ơn hai người…… May mà gặp được hai người, chúng cháu bị đông chết rồi.”

      Nghe thấy Duagloth sao, nàng thở cái, toàn thân như được thả lỏng co quắp ngồi ghế.

      “Trong thời gian này cũng thường xuyên gặp những người lạc đường trong tuyết, hai người cũng phải là người duy nhất.” Bà lão cười khúc khích nhìn nàng,“Nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp có dung mạo xinh đẹp như vậy đấy, tóc đen mắt đen, cực kỳ xinh đẹp.”

      Lâm Linh hơi ngượng ngùng cúi đầu, vò chặt góc áo của mình.

      “Đúng rồi, tên nam nhân kia là tình nhân của cháu sao?” Bà lão lén nhìn vào mắt nàng.

      đúng đúng!” Lâm Linh bị lời của bà ấy xém nữa nhảy dựng lên ghế, vội vàng xua tay phủ nhận,“ chỉ là bằng hữu của cháu thôi.”

      “Nếu phải tình nhân, vậy sao lại mạo hiểm tính mạng cứu ?”

      Bà lão vừa vừa liếc nhìn ông lão cười cười, đồng thời vẻ mặt hai người rất mập mờ.

      trán Lâm Linh chảy vài cái hắc tuyến, trình độ Bà Tám của hai người này chắc cũng ngang ngửa với Khải đấy.

      “Ưm……”

      Đúng lúc đó, đột nhiên Duagloth kêu .

      Lâm Linh thèm phản bác nữa, vội vàng chạy đến xem .

      Lông mi hơi run, rồi mở ra.

      “Duagloth, ngươi sao chứ?” Nàng vui mừng và sợ hãi lớn tiếng hỏi.

      Trong mắt Duagloth xẹt qua tia kinh ngạc, chậm rãi ngồi thẳng dậy, trầm mặc vài giây lại hỏi:“Đây là đâu? Tại sao ngươi lại ở đây?”

      “Người trẻ tuổi, này vừa mới cứu ngươi thoát khỏi tay tử thần đấy. Gió tuyết nguy hiểm như vậy, vậy mà ấy vẫn ngại thân mình, cố gắng kéo ngươi tới đây.” Bà lão nhanh chóng vọt tới bắt lấy tay Lâm Linh, chỉ vào những vệt máu tay nàng,“Đây chắc là do ngã nhiều lần đường . Hình như vết thương càng ngày càng dài hơn!”

      Nhìn những vết thương kia, tim Duagloth khẽ động, nhưng lại im lặng gì.

      “Được rồi được rồi, chúng ta quấy rầy các ngươi nữa. Ông này, chúng ta xuống bếp làm chút gì đó . Bà lão liếc mắt nhìn Lâm Linh, kéo ông lão về phía nhà bếp.

      Sau khi đôi phu thê già khỏi, Lâm Linh nhịn được hỏi:“Sao ngươi lại ở đây? Parsifal đâu? thế nào rồi ?”

      “Tại sao mỗi lần gặp ngươi là ngươi lại hỏi nhiều thứ thế hả?” Duagloth ho khẽ hai cái,“Parsifal tới tìm Arthur vương, còn La Mã, tháng trước bại trận.”

      “Cái gì!”

      Tin tức này khiến nàng vừa thấy vui vừa thấy sợ, nhưng phía sau cái tin đó lại làm nàng thấy khó tin.

      Bốn tháng, trong thời gian gần bốn tháng, Arthur đánh bại người La Mã. Đánh bại hắc công tước. như vậy, phải rất nhanh đăng cơ thành hoàng đế La Mã sao?

      Hóa ra dù có nàng bên người Arthur, mọi chuyện trong trò chơi vẫn tiếp tục tiếp diễn.

      A! đúng đúng!

      Arthur phải trúng độc sao? Sao Duagloth thoạt nhìn hình như biết tin này?

      “La Mã thất bại? phải ngươi đó điện thoại của ta sao? phải có thể biết được tin tức phía bên ta sao?” Nàng tò mò hỏi.

      “Ý ngươi là cái người cùng ngươi trò chuyện hôm đó?” Duagloth dường như hơi bất đắc dĩ thở dài,“ bị Parsifal lấy rồi.”

      ?” Lâm Linh ngờ vực nhìn , so với hắc công tước hăng hái lúc trước, Duagloth bây giờ lại vô cùng sa sút và chán chường.

      Như vậy theo lời , hẳn là Arthur trúng độc sau khi đánh bại La Mã. truyền được đến tai của Duagloth, hẳn là bên England phong bế tin tức.

      Hơn nữa Tề Văn Du cũng nhanh biết tin này như vậy được? Cho dù biết, bây giờ có điện thoại, cũng cách nào liên lạc được với Duagloth.

      “Đúng rồi, đây là đâu?” Lâm Linh đột nhiên nhận ra vấn đề quan trọng.

      “Ta cũng biết.” Duagloth nhún vai,“Ta vì né binh truy sát nên lên đại chiếc thuyền, cuối cùng tới đây. Ai ngờ thừa dịp đụng phải ngươi, sao ngươi lại ở đây?”

      “Ta…… Ta vừa mở mắt tới đây, ta cũng biết……” Nàng trả lời quanh co,“Mà này, chuyện ta xuất ở đâu liên quan gì đến ngươi.”

      “Đúng liên quan đến ta, nhưng ta –”

      “Lạch cạch!” Trong bếp đột nhiên truyền đến tiếng trái cây bị rơi, cắt đứt nửa câu sau của Duagloth, theo sau đó là tiếng khóc của bà lão,“Ông ơi, cơm tối chúng ta làm bị cháy mất rồi……”

      sao, bà ơi, đừng khóc .” Ông lão dịu dàng an ủi bà.

      “Lần nào cũng như vậy, ngay cả chút chuyện như vậy mà tôi cũng làm được, đêm nay lại khiến ông phải đói bụng rồi.”

      Lâm Linh nhìn thoáng qua Duagloth, tiếng “Ta xem lát.” Rồi chạy về phía phòng bếp.

      Trong phòng bếp mảnh hỗn độn, bà lão đứng đó lau nước mắt, ông lão ngọt ngào dịu dàng an ủi bà. Lâm Linh nhặt nồi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, thốt lên:“Xin hỏi ông bà có thịt và bột mì ạ?”

      Ông lão gật đầu:“Bột mì có, trong hầm còn ít thịt heo rừng.”

      “Vậy là tốt rồi!” Lâm Linh mỉm cười,“Để cho cháu làm món ăn truyền thống của đất nước mình coi như là tạ lễ cho hai người .”

      ?” Bà lão liền nín khóc mỉm cười.

      “Vâng, nhưng mong hai người đợi lát.” Nhưng dù sức lực Lâm Linh cũng mệt, nhưng vì cảm tạ hai người, sắc mặt cũng phấn khởi hẳn lên, cắt thịt, chuẩn bị nguyên liệu làm món ăn đặc sản của Trung Quốc — sủi cảo.

      Trước giờ nàng chưa từng làm sủi cảo, nhưng tốt xấu gì cũng nhìn mẹ làm n lần, nên cũng học được mô dạng đầu tiên.

      Lúc nàng đặt sủi cảo lên bàn, hai vợ chồng già lập tức hưng phấn, hăng hái gắp lên nếm thử.

      Lâm Linh cũng thuận tay đặt đia trước mặt Duagloth:“Ngươi cũng nếm thử .”

      Duagloth dường như tình nguyện cầm lấy đĩa ăn, thuận tay bóc lên cắn miếng, nhíu mày:“Đây là cái gì vậy?”

      ăn được sao?” Lâm Linh cũng dám tin tưởng vào khả năng nấu nướng của mình lắm.

      Bên môi khẽ nâng lên đường cong mờ:“Ngươi nhìn họ thử xem.”

      Lâm Linh nghiêng đầu nhìn đôi vợ chồng già cái, nhất thời bị biểu cảm của bọn họ dọa nhảy dựng lên.

      “Woa, ăn ngon quá !” Bà lão chảy nước mắt cắn miếng sủi cảo,“Trong đời ta chưa bao giờ được ăn món gì ngon như thế này!”

      “Đúng vậy, rất ngon!” Vẻ mặt ông lão cũng kích động đến đỏ bừng.

      Mặt Lâm Linh khẽ giật vài cái, chẳng lẽ mình có thiên phú làm đầu bếp?

      Nàng cũng nếm thử hai cái, mặc dù vị giác cho nàng biết cũng tồi, nhưng hình như hai ông bà lão này khoa trương quá rồi?

      Nàng quyết định gì, ăn no trước rồi tính.

      “Nếu phải do hôm nay hai người lạc đường, chúng ta chắc bao giờ được ăn món ngon thế này.” Ông lão thân thiết cười,“Nhưng các người cũng khá may mắn, nếu tới cánh đồng tuyết, chẳng nhận ra được đường nào.”

      Cánh đồng tuyết! Lâm Linh vô cùng nhạy cảm với từ này, vội vàng hỏi lại:“Ông lão tới cánh đồng tuyết nào ạ?”

      “Chính là cánh đồng tuyết nổi tiếng của Na Uy chúng ta, từ đây tiếp về hướng bắc, tới được cánh đồng tuyết.” Ông lão đáp lời.

      “Cái gì! Nơi này là Na Uy! Đây là nơi gần với cánh đồng tuyết?”

      Lâm Linh quả thực thể tin nổi thế giới lại có chuyện khó tin như vậy, lần này nàng bay thẳng tới Na Uy?

      “Hóa ra chiếc thuyền kia của ta dạt vào Na Uy.” Câu trả lời Duagloth cơ hồ có chút ngoài ý muốn.

      “Vậy có phải đỉnh núi có Tuyết thiếu niên ?” Nàng vội vàng hỏi.

      “Tuyết thiếu niên……” Thần sắc ông lão xẹt qua tia kỳ quái,“ cánh đồng tuyết quả có Tuyết thiếu niên, cháu tìm nó có chuyện gì sao?”

      “Cháu….cháu chỉ muốn nhờ chuyện……” Nàng thấp giọng .

      “Hóa ra là vậy.” Ông lão vuốt vuốt cằm mình,“Nhưng đường đến cánh đồng tuyết rắc rối phức tạp, ngoại nhân vào đó rất dễ lạc đường.”

      sao sao, chúng ta nhất định có cách.” Ông lão vỗ vai nàng như an ủi.

      “Vâng.” Lâm Linh nở nụ cười bỏ cuộc của mình lại cho đối phương.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 143: Lâu đài băng

      Sau bữa cơm tối, hai vợ chồng già cho Lâm Linh và Duagloth ngủ lại trong nhà.

      “Nhà chúng ta nên chỉ dư lại có mỗi phòng này. Dù sao hai người cũng là đôi, ngủ lại đây .” Bà lão đưa ra ý kiến khiến đầu Lâm Linh cảm thấy ê ê.

      “Bà ơi, cháu và phải là…”

      “Cảm ơn các ngươi, ta chăm sóc nàng tốt.” Duagloth lúc này hồi sức, tốn chút khí lực kéo nàng về phía mình.

      “Ngươi buông tay ra!” Lâm Linh giãy dụa , lại vội vàng giải thích với bà lão,“Bà lão, cháu và hề là đôi!”

      Bà lão cười mập mờ, chúc nàng ngủ ngon rồi kéo ông lão , Lâm Linh và ở trong phòng còn nghe lờ mờ lời hai vợ chồng già kia.

      “Xem ra đôi tình nhân này vẫn cần bồi đắp tình cảm thêm.”

      “Ha ha……”

      Lâm Linh dở khóc dở cười quay đầu, lại nghe thấy giọng trầm thấp của Duagloth:“Vậy chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi thôi, Lâm Linh.”

      Nàng vừa nghe đến hai chữ “Nghỉ ngơi”, lập tức như con mèo dựng đứng lông mao đầy đề phòng, tức giận :“Đừng có suy nghi lung tung, hồi nãy ta vừa cứu ngươi đấy!”

      “A? phải ngươi biết tính ta rồi sao. Cứu ta là chuyện của ngươi, đâu liên quan đến ta, ta cũng vì thế mà cảm ơn ngươi.” chớp mắt nhìn nàng, bên môi còn có nụ cười tà ác quen thuộc.

      Dưới bóng đêm, đôi mắt bạc của trong suốt mà sâu thẳm. Nàng nhịn được nhìn thẳng vào đấy, vì thế khiến nàng cảm thấy vô cùng căng thẳng và bối rối.

      “Sớm biết thế, cho ngươi ở ngoài kia đông lạnh đến chết được rồi.” Nàng tức giận nằm xuống tấm nệm, thèm để ý đến nữa. Mặc dù nàng vẫn cảm thấy có chút bất an, nhưng vì quá mệt mỏi, cũng nhanh chóng đánh cờ với Chu Công.

      Duagloth vẫn duy trì tư thế như vậy, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, đột nhiên, vươn tay vuốt tóc nàng, đôi mắt bạc lưu chuyển tia dịu dàng hiếm thấy.

      Có lẽ ngay cả cũng hiểu , cảm giác của đối với này là như thế nào.

      Tình cảm này lúc đầu chỉ là chấm , nhưng bất tri bất giác, nó trở thành hạt giống thầm nảy mầm phát triển trong bóng tối, nắm chặt lấy trái tim vốn đắm chìm trong bóng tối của , đến ngay cả của tìm được tâm mình.

      Ánh sáng xuyên thấu mà thường kinh sợ ấy, ánh sáng mà luôn thường cho là hèn mọn, lại bị này hấp dẫn, chưa bao giờ trải qua cảm giác nào ngọt ngào như vậy, giống như chờ đợi, giống như chịu khổ, giống như lời thề, giống như khát vọng, giống như phiêu lưu, giống như tưởng niệm, giống như ghen ghét.

      Vì vậy, chậm rãi cúi đầu, hôn lên gương mặt của kia.

      Trái tim đột nhiên nhảy mạnh lên, thậm chí thanh còn vang lên cả tận tai .

      Nụ khẽ chạm qua, cảm giác non mềm của cánh hoa kia còn vươn đầu ngón tay.

      thậm chí còn cảm giác được tóc nàng chạm vào mặt , mang theo loại hơi thở đặc biệt, như hương của đóa hoa hồng nở rộ trong vườn khiến người ta mê muội.

      Có những chuyện thể nào tránh được, tình cảm của , nhất định phải bộc lộ ra, thể quên được.

      muốn nàng.

      muốn này mãi mãi ở bên cạnh mình.

      Ánh rạng đông chậm rãi rơi vào ô cửa, vô thanh vô thức đánh tỉnh Lâm Linh.

      Nàng dụi dụi con mắt, phát Duagloth ngủ cách nàng xa, người chỉ đắp duy nhất chiếc áo khoác của mình, còn người nàng lại phủ tấm mền đáng lẽ ra phải thuộc về .

      hiểu sao, trong lòng nàng dâng lên tia cảm động.

      Nhưng mặc dù vậy, nàng vẫn quyết định để lại đây, mình tới cánh đồng tuyết. Nàng rón ra rón rén bò tới cạnh cửa, lén lút mở cửa, chạy vụt ra ngoài.

      Mặc dù tuyết ngừng rơi, nhưng khí bên ngoài vẫn lạnh thấu xương, Lâm Linh bó quần áo sát người, xoa xoa hai tay hà hơi.

      Đúng nàng chuẩn bị rời , đột nhiên cánh cửa mở ra, lộ ra nửa người của bà lão.

      “Nha đầu, cháu chờ chút.” Bà lão vẫy tay với nàng.

      Lâm Linh thể làm gì khác hơn lại quay trở lại, ngập ngừng :“Xin lỗi, bà lão, cháu từ biệt là vì……”

      “Nha đầu, ta biết cháu muốn tới cánh đồng tuyết tìm Tuyết thiếu niên.” Bà lão chậm rãi mở lòng bàn tay, bên trong đột nhiên có ột chú chim màu xanh bay ra,“Đây là con chim xanh mang đến hạnh phúc. Nó giúp cháu tìm được nhà của Tuyết thiếu niên.”

      vậy sao ạ? Con chim xanh này có thể tìm thấy Tuyết thiếu niên? Nhưng tại sao……” Lâm Linh ngờ mình lại có thể gặp may đến như vậy.
      Lão thái thái cười khúc khích nhìn nàng:“Bởi vì, Tuyết thiếu niên chính là con trai chúng ta. Vợ chồng chúng ta sống ở đây hơn ngàn năm, lần đầu tiên tối hôm qua mới ăn được món ngon như vậy, cho nên thế nào cũng phải tỏ tạ ý của chúng ta.”

      “Cái gì!” Lâm Linh khẽ nhéo cánh tay bản thân, oa, đau quá! phải nằm mơ, phải là nằm mơ! Vận may của mình thực rất tốt! Vậy mà lại gặp được phụ mẫu của Tuyết thiếu niên!

      “Chỉ cần theo chú chim xanh này, nhất định cháu bao giờ lạc đường. Sau khi đưa cháu tới nơi, nó tự động bay về nhà.” Bà lão dùng ngón tay vỗ đầu chú chim xanh, nó run những sợi lông người, bay vút lên bầu trời.

      “Cám ơn, cháu biết như thế nào để cám ơn bà!” Ngoài trừ cám ơn, nàng biết phải gì.

      Bà lão cười ôn hòa, còn câu ý vị thâm lường:“Nhớ kỹ, nha đầu. Cho dù hạnh phúc có lạc đường, nó cũng về được đến nhà.”

      Gần hoàng hôn, Lâm Linh tới được cánh đồng tuyết trong truyền thuyết. Cánh đồng tuyết, hóa ra chính là như thế này. Khắp nơi đều là màu trắng tinh khiết. Giữa băng tuyết chính là biển, biển băng màu xanh, cùng với màu trời. Tuyết trắng hai bên bờ chính là nước biển ngưng tụ thành, hình thành những tảng băng vạn năm trôi nổi biển.

      Nước biển trong suốt, nhưng nước biển ngưng thành băng lại màu lam, như màu bầu trời, nhưng lại là màu lam khiến người ta cảm thấy ấm áp mà quên giá lạnh, huống chi, nó là băng vạn năm tan.

      Nếu phải vì có chuyện gấp trong người, nàng nhất định đứng lại xem cảnh đẹp này. Nhưng trời rất lạnh, nhiều khi nàng nghĩ chỉ cần đứng thêm chút nữa thôi, chính nàng cũng biến thành băng. Nên, nàng chẳng dám ngừng lại, tiếp tục đuổi theo chú chim xanh.

      Chim xanh bay mãi, cuối cùng dừng lại trước tòa băng sơn. Nó bay vài vòng quanh băng sơn, rồi nôn cái gì đó lên phía , chỉ thấy luồng ánh sáng lóe lên đó, từ chân núi xuất cầu thang dài, thông lên đến thẳng đỉnh núi.

      Chẳng lẽ Tuyết thiếu niên ở đó? Mặc dù trong lòng Lâm Linh rất vui mừng, nhưng nhìn cầu thang lại cảm thấy đổ mồ hôi lạnh. Cái này chỉ trượt chân cái thôi hay đâu. Nhưng…. Chỉ cần vì cậu ấy, thế nào nàng cũng sợ.

      Lâm Linh hít sâu hơi, tính bước chân lên cầu thang, đột nhiên nghe thấy thanh quen thuộc vang lên phía sau lưng:“Sao, tính mình lên đó à?”

      Lâm Linh khẽ thở dài hơi, bất đắc dĩ quay đầu lại —- Duagloth lẳng lặng đứng đó, mái tóc đen dài của tung bay trong trời tuyết, những bông tuyết trong suốt chiếu vào đôi mắt bạc chết chóc của , đan lẫn vào nhau, từng trận gió lạnh quét qua vẫn hề lay động chút nào, băng thiên đông lạnh , nhưng chưa bao giờ thấy nao núng.

      “Sao ngươi lại ở đây?” Lâm Linh vừa xong lập tức nhận ra,“A, ta biết rồi! Nhất định là ngươi giả bộ ngủ, lén theo dõi ta rồi?”

      chỉ im lặng, tới trước mặt nàng, thèm đạo lý kéo tay nàng:“, ta cùng ngươi vào.”

      cần……” Lâm Linh muốn gữ tay ra, nhưng lại bị nắm chắc, nhúc nhích được gì.

      “Ngươi cảm thấy như vậy ấm hơn chút sao?” Nơi sâu nhất trong đôi mắt bạc của lóe lên tia sáng,“Thêm nữa, rét lạnh giống như đơn vậy, dù chạm tay vào chỗ nào, cũng có thể tạm thời bị lãng quên.”

      rồi, kéo mạnh nàng về phía những bậc tam cấp.

      Lâm Linh giãy ra được, đành để mặc cho kéo mình . Mặc udf là bị bắt buộc, nhưng là tay , rất ấm.

      Có lẽ là đúng như lời , có thể tạm thời quên cái lạnh.

      Đến lúc đến đỉnh băng sơn, trước mặt bọn họ xuất cánh cửa lớn có hoa văn tinh xảo được làm hoàn toàn từ băng.

      Chim xanh nhàng gõ lên cửa hai cái, cánh cửa kia chậm rãi mở ra…… Lâm Linh liếc mắt vào trong, nhưng lại chẳng thấy gì, chỉ nghe thấy loáng thoáng có tiếng đàn.

      Duagloth đứng sang bên, thản nhiên :“Ta vào, ta đứng đây chờ ngươi.”

      Lâm Linh đương nhiên cũng chẳng mong vào, vừa nghe thế, lập tức qua cánh cổng.

      Mọi thứ trước mắt hoàn toàn ngoài dự đoán của nàng: Phía sau cánh cửa băng là lâu đài bằng băng trong suốt, bên ngoài lâu đài có hoa viên với những bức tượng băng, hoa cỏ băng tuyết…… Mọi thứ, đều được tạo thành từ băng, toàn bộ như thế giới băng.

      Phía trước lâu đài có băng ghế, băng ghế bằng tuyết trong suốt là thiếu niên tuấn mỹ, chăm chú vào chiếc đàn bằng băng tay, vẻ mặt biến ảo nhấp nhô theo điệu nhạc. Khi ngây thơ mỉm cười, khi tràn đầy ước mơ; Khi bi ai thương khổ, khi lại hy vọng tới thất vọng. Những cảm xúc vui sướng hay bi thương, hạnh phúc hay đau khổ đều biến tấu như những ngọn gió gương mặt ngây thơ của thiếu niên, tự do ngao du cả thế giới; như bài thơ hoa mỹ, khiến người ta say mê

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 144:

      Cho đến khi Lâm Linh sắp đông lạnh thành đá thiếu niên kia mới dừng lại. đặt đàn sang bên, mạn bất kinh tâm hỏi:“Ngươi là người đầu tiên có thể khiến cho mẫu thân ta đưa chim xanh chỉ đường tới. , ngươi tìm ta có chuyện gì?”

      Lâm Linh hồi hộp nhìn , hỏi thêm lần nữa để xác nhận:“Ngươi là Tuyết thiếu niên?”

      Thiếu niên mỉm cười:“Nếu ngươi nghĩ là ai?”

      “Xin lỗi, phải ta tin ngươi, nhưng tìm được ngươi là tốt quá!” Lâm Linh bắt đầu kích động,“Là như vậy, người bạn tốt của ta bị trúng độc, chỉ có Tuyết Linh của cậu mới có thể cứu được !”

      “Hóa ra lại là người muốn Tuyết Linh.” Nụ cười của thiếu niên vô cùng xinh đẹp, nhưng lại lạnh như băng ngàn năm,“Tuy nhiên hơn ngàn năm qua, chưa có ai có thể lấy được thứ này.”

      “Ta biết thứ này rất quý giá, nhưng bạn của ta cũng rất cần nó, van cầu ngươi !” Lâm Linh đau khổ cầu khẩn.

      “Ta nghĩ ngươi nghĩ sai rồi.” Thiếu niên lạnh lùng nhìn nàng,“Sỡ dĩ ai có thể lấy thứ này, là vì muốn lấy được Tuyết Linh, phải trao đổi.”

      “Là gì vậy?”

      Nàng như thấy được tia hy vọng.

      “Mỗi người đều có những thứ quan trọng khác nhau, mà ngươi, vị tiểu thư này, nếu như ngươi muốn Tuyết Linh, vậy ngươi phải đưa cho ta…….. ”

      Khóe môi của thiếu niên khẽ giật, những thanh vô cùng êm , nhưng rót rất vào tai Lâm Linh.

      Sắc mặt của nàng biến đổi, lộ vẻ chần chờ.

      được mau .” Thiếu niên dường như đoán trước được câu trả lời của nàng.

      Lâm Linh lắc đầu, hạ quyết tâm, gằn mạnh từng chữ:“Ta đồng ý.”

      Thiếu niên thoáng kinh ngạc, lập tức cười lên:“Giờ ta hiểu tại sao mẫu thân lại đồng ý giúp ngươi. Vậy, ngươi hối hận chứ?”

      “Tuyệt , chỉ cần có thể cứu .”

      Thiếu niên mím môi, sắc mặt nhu hòa:“Người kia, hẳn rất quan trọng với ngươi.”

      Mặt Lâm Linh hơi đỏ lên, trả lời.

      “Quả nhiên là vậy. Vậy chúng ta bắt đầu thôi. Nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ, Tuyết Linh cũng mang đến sức mạnh cường đại cho người sỡ hữu nó, ngàn vạn lần được để nó rơi vào tay của những kẻ lòng dạ khó lường.”

      Thiếu niên chậm rãi mở miệng, hộc ra hạt châu, sau đó đưa tay đặt đầu Lâm Linh……

      Duagloth ngoài cửa băng nhìn xa xăm, vốn tưởng rằng tuyết tiếp tục rơi nhưng biết ngừng lại từ khi nào, khắp nơi trắng xoá mảnh, mặc dù có mặt trời, nhưng trắng xóa nơi đây khiến khỏi phải nheo mắt.

      nhìn cánh cổng băng nãy giờ vẫn đóng chặt, bên môi nở nụ cười bí hiểm, sau đó nhàng đặt tay lên miệng huýt tiếng sáo.

      Cuối chân trời nhanh chóng bay tới chú chim bồ câu lông xám, đậu vững tay . thò tay vào ngực lấy ra thứ. Cẩn thận đeo lên chân phải của nó, vỗ vỗ cái lưng. Bồ câu vỗ cánh vài cái lại bay .

      Ít lâu sau, cánh cổng lại mở ra. Lâm Linh vừa ra khỏi cổng đột nhiên lảo đảo vài cái.

      “Gặp được Tuyết thiếu niên rồi?” Duagloth nhìn nàng. Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lại hỏi thêm,“Ngươi làm sao vậy? khỏe sao?”

      Lâm Linh im lặng, lắc đầu:“Ta sao, chúng ta xuống trước .” Vừa xong, chân nàng lại lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may là Duagloth nhanh tay đỡ lấy nàng.

      “Ta sao……” Nàng giọng , tay đẩy ra, tiếp tục về phía cầu thang, nhưng lại bị trượt chân lần nữa.

      “Ngươi đừng cậy mạnh .” Duagloth đột nhiên duỗi tay ôm lấy nàng,“Để ta ôm ngươi xuống hơn.”

      cần.” Lâm Linh muốn giãy dụa, nhưng lại chẳng có chút lực nào, đành để tùy ý ôm nàng xuống chân núi.

      Tiếp xúc gần gũi như vậy, khiến nàng cảm thấy vô cùng bất án. muốn đối mặt với hơi thở ấm áp của , nàng đành phải nghiêng đầu , nhắm hai mắt lại.

      “Tuyết Linh mang đến sức mạnh cường đại cho người sỡ hữu nó, ngàn vạn lần ngươi được để nó rơi vào tay của những kẻ lòng dạ khó lường.” Trong đầu vang lên lời của Tuyết thiếu niên, nàng chợt nhận ra.

      Có lẽ gặp được Duagloth ở đây, phải là– ngẫu nhiên.

      Mặc dù biết dụng ý của , nhưng cảm giác ấm áp này khiến cho nàng cảm thấy nhớ nhung đến phát khóc, thậm chí còn có chút lưu luyến. Bởi vì, lâu trước đây cũng từng ôm nàng như thế.

      Nàng nhớ lại từng ký ức trước đó, trái tim cảm thấy tràn ngập hạnh phúc, ngay cả xuống dưới chân núi cũng nhận ra. Cho đến khi nghe thấy tiếng cười khẽ, nàng mới mở mắt. Nhưng vừa nhìn thấy tình cảnh của mình trước mắt, lòng nàng hoàn toàn chìm xuống đáy cốc. cỗ hàn ý bốc lên từ lưng nàng, lan ra tới tận xương tủy.

      Dưới chân núi biết từ khi nào xuất nguyên binh đoàn hắc kỵ sĩ, như đội quân địa ngục màu đen giữa nền tuyết trắng khiến người ta thể chú ý.

      Đó ràng là hắc kỵ sĩ!“Ngươi gạt ta?”

      Giọng nàng cũng quá phẫn nộ, vì nàng cảm thấy người đáng trách nhất chính là nàng. Duagloth là người thế nào, nàng hiểu rất . Sao nàng lại dễ dàng tin lời vậy chứ? Arthur gọi nàng là đồ ngốc quả là sai.

      Duagloth nhìn nàng bằng ánh mắt khó lường:“Ta biết ngươi muốn England cứu Arthur, tuy nhiên cần phải vậy. Ngươi phải theo ta về La Mã.”

      “Nếu như mục đích của ngươi là tuyết Linh, vậy để ngươi phải thất vọng rồi.” Nàng lại nghiêng mặt để ý tới .

      Hóa ra sớm biết tin Arthur trúng độc, vì vậy lên kế hoạch hết mọi thứ, kể cả vô tình gặp hôn mê trong tuyết, tất cả chỉ là để lời dụng nàng tìm Tuyết Linh.

      Lâm Linh, ngươi rất ngốc. Nghĩ tới đây, nàng khom môi tự giễu.

      Duagloth im lặng ôm nàng lên ngựa, cúi đầu bên tai nàng:“Mục đích của ta chỉ có Tuyết Linh, còn có ngươi, Lâm Linh.”

      đợi nàng kịp phản ứng, lại quay sang phân phó thủ hạ:“Lập tức chạy tới bến tàu, chúng ta lên thuyền La Mã!”

      Tuyết lại bắt đàu rơi, những bông tuyết màu ngân chậm rãi rơi xuống.

      Mang theo vẻ đẹp vô hạn.

      Giống như chỉ có bắt đầu, có kết thúc.

      Bến tàu cách nơi đó khoảng khá xa, đến đêm, Duagloth phải tìm khu nhà nghỉ lại giữa chừng, dự định ngày thứ hai tiếp tục .

      “Có chuyện ta lừa ngươi, La Mã là chiến bại.” chậm rãi ngồi xuống bên giường nàng,“Chuyện Arthur trúng độc là sau đó.”

      “Nên người muốn nhờ sức mạnh của Tuyết Linh? Muốn đánh thêm trận với Arthur?” Nàng lườm ,“Cái điện thoại kia nhất định vẫn còn ở chỗ ngươi! Nhất định là cho ngươi biết, nếu , ngươi vốn biết!”

      Duagloth lẳng lặng nhìn nàng, cũng phủ nhận. Lòng nàng đột nhiên rét run, Tề Văn Du quen thuộc với trò chơi này như vậy, chừng mới là người lập trình ra trò chơi! , hoặc là thân phận của còn phức tạp hơn nàng nghĩ nhiều.

      đúng, nếu biết Arthur trúng độc, sao ngươi thừa dịp này phản công?” Nàng đột nhiên nghĩ tới điều này.

      “Ngươi vẫn luôn nghĩ nhiều như vậy.” nhếch môi cười khẽ,“Arthur vương mặc dù trúng độc, nhưng binh đoàn kỵ sĩ của cũng còn ở đó, dễ phản công như thế. Ta muốn đoạt lấy Tuyết Linh, vừa ngăn ngươi cứu Arthur, cũng có thể mượn sức mạnh của nó. Khi nó ta mới có thể nắm chắc được thêm phần thắng.”

      “Vậy chẳng lẽ ngươi nằm trong tuyết cũng là dàn dựng?” Trong lòng nàng tràn ngập cảm giác bị lừa.

      “Đúng vậy, bất quá ta biết ngươi nhất định cứu ta. Ngươi chính là như thế. Mà ta, thích ngươi cũng là vì điểm đó, Lâm Linh.” giọng thở dài vang lên trong đáy lòng , bật ra tự nhiên từ miệng .

      Chỉ có Lâm Linh, mới có thể mở ra cánh cửa đen tối vốn đóng chặt trong lòng .

      “Ta hối hận khi cứu……” đột nhiên Lâm Linh nghĩ lại nửa câu sau của , thốt lên :“Ngươi cái gì?”

      “Ta ,” Mặt đổi sắc nhìn nàng,“Ta thích ngươi như thế.”

      Lâm Linh ngạc nhiên nhìn .

      Tai nàng bị hư rồi chứ? thích nàng? Điều này sao có thể chứ?

      chừng, ra những lời ma quỷ này là để đoạt lất Tuyết Linh!

      “Cho dù ngươi thế nào cũng chiếm được Tuyết Linh đâu, cho dù ngươi có lục khắp người ta, cũng tìm được.” Nàng thấp giọng , tràn đầy phẫn nộ.

      sao, sau khi về tới La Mã, thời gian của chúng ta còn khá nhiều. Nhưng cũng đừng tưởng rằng ta trông coi vào đâu mà chạy , ta muốn ngươi mãi mãi ở bên cạnh ta.”

      rồi, đứng dậy tính thổi tắt ngọn nến màu trắng.

      “Chờ !” Trong lúc ánh mắt nàng xẹt qua ngọn nến, trong đầu đột nhiên lóe lên tia sáng, vội vàng ngăn .

      “Cái gì?”

      “Ta, ta hơi sợ, có thể để nến như vậy ?” Nàng giọng .

      “Đương nhiên có thể, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời.” Thấy đôi lông mi của nàng rung động như đôi cánh của những chú chim cổ đỏ, đột nhiên có cảm giác muốn hôn lên đôi mắt kia.

      nghĩ hành động, vì vậy, lập tức cúi người xuống.

      Vừa cảm giác được đôi môi mềm mại lạnh băng của đối phương chạm vào mắt mình Lâm Linh liền nhảy dựng lên, nhưng lại hề phản kháng.

      “Cuối cùng cũng hơi thông minh lên chút.” hài lòng khom môi, lúc này mới xoay người ra ngoài

      Lâm Linh vừa thấy rời , lập tức bật dậy. Nếu phải để đảm bảo kế hoạch sau đó thành công, đời nào nàng chịu ngoan ngoãn như thế! Ít nhất tại để lại thứ rất hữu dụng với nàng.

      Sau khi đảo vòng quanh phòng, nàng xé chăn giường thành những mảnh , vò thành quả cầu . Tiếp đó, nàng đọc chú ngữ ma pháp, quả cầu chậm rãi bay lên. Lúc trước nàng bị thương nên thể sử dụng được ma pháp, nhưng bây giờ nhờ có Tuyết Linh, nàng có thể sử dụng được ma pháp cách thành thục.

      Vốn nàng chỉ tính xem thử, ngờ lại thuận lợi hơn dự tính.

      Sau khi cố định quả cầu ở ngoài cửa sổ, nàng liếc mắt ra ngoài, từ góc độ này của nàng có thể nhìn thấy đoàn ngựa đen. Bọn ám kỵ sĩ cũng ở đó.

      Mặc dù cánh cửa sổ này hơi , nhưng cũng đủ để nàng thực kế hoạch của mình.

      Nàng cầm ngọn nến lên, từ từ đốt quả cầu thành ngọn lửa.

      Chính là lúc này!

      Nàng lại đọc chú ngữ, quả cầu lửa như con mắt rơi vào lũ ngựa, từng con ngựa lần lượt hý dài, thậm chí có con còn giật dây cương, bên ngoài loạn thành đoàn.

      Lâm Linh liếc qua cánh cửa sổ thấy Duagloth và bọn hạ nhân chạy tới đây, nhưng nàng lại chạy , mà lại chui xuống gầm giường trốn ……

      Quả nhiên bao lâu, có người vọt vào phòng này, sau đó chỉ giây sau, giọng của người đó vang lên,“ hay rồi, công tước đại nhân, kia chạy trốn!”

      “Cái gì! Lập tức tìm cho ta! Tìm được các ngươi cũng đừng hòng quay về!” Giọng của Duagloth mất vẻ tỉnh táo vốn có, thậm chí còn có vài phần phẫn nộ.

      Lâm Linh che miệng cười thầm, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, câu này quả sai.

      Đợi sau khi bọn kỵ sĩ nháo nhào lên vì tìm nàng, nàng mới len lén chuồn ra phòng, thuận tay dắt con ngựa, thúc ngựa rời khỏi nơi này.

      “Van ngươi! Ngựa, chạy nhanh lên, cầu ngươi chạy nhanh lên chút!” Nàng cắn chặt môi dưới, ngừng quất sợi roi dài trong tay. Thân ảnh mảnh khảnh cùng với con ngựa vụt như ngôi sao băng trong đêm tối.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 145: Cứu Arthur

      Bầu trời xanh trong vắt, những chú chim hải âu bay lượn lòng vòng trời, lượn vòng như tìm kiếm thứ gì. Đường chân trời từ ngoài khơi xa óng ánh đường bạc lờ mờ, sau đó lại gần thuyền rồi vỡ vụn, tản ra xung quanh.

      Lâm Linh đứng bong thuyền, nhìn từng con sóng bạc va đập vào thân tàu, tâm tình cũng như chúng, nháo nhào thể bình tĩnh.

      Nàng may mắn thoát được hắc công tước chạy tới bến tàu, lại may mắn lên đúng thuyền buôn tới Camelot. Nhưng vừa nghĩ tới việc cách người kia càng ngày càng gần, trái tim nàng lại cảm thấy đau đớn, đau đơn hơn cả cảm giác hạnh phúc mà nó từng mang lại.

      Vì có thể nhìn thấy được người kia lần cuối, nàng buông bỏ mọi hy vọng trong đầu. Nàng lại bắt đầu quyết tâm quay lại thế giới thực.

      Có thể lần nữa nhìn thấy — Arthur.

      , vì viên Tuyết Linh cần trao, cho dù tất cả nỗ lực mang đến nguy hiểm, nàng cũng hối hận.

      Chờ sau khi được cứu, nàng quay về thế giới thực, từ nay về sau…… từ nay về sau có quan hệ gì với thế giới trò chơi nữa. Mà Arthur, cũng có thể sống hạnh phúc mãi mãi bên Guinevere.

      Như vậy, phải là tốt rồi sao?

      Nửa tháng sau, thuyền buôn tới được Camelot. Vì ngoại hình của mình quá mức gây chú ý, Lâm Linh thay bộ y phục khác, khoác chiếc áo choàng màu đen, lấy mũ trùm đầu phủ lên toàn bộ cơ thể mình.

      Vì muốn nhanh chóng chữa cho Arthur, nửa đêm nàng lại gần chỗ vương cung, tìm cơ hội đột nhập vào.

      Nàng từng bị cho là mật thám, giờ chỉ còn có cách này là hữu hiệu nhất.

      Có thể là do Arthur bị trúng độc, thủ vệ trong vương cung cũng nhiều hơn trước, Lâm Linh vất vả hồi mà vẫn chưa lẻn vào được.

      Đường cùng, nàng vòng ra phía sau vương cung. Nơi đây khá hẻo lánh, nên thủ vệ cũng ít dần. Lâm Linh diễn lại trò cũ, dùng ma pháp thổi bay mũ giáp của bọn kỵ sĩ, thành công phân tán lực chú ý của bọn họ, thừa dịp bọn họ nhặt mũ, nàng như con thỏ nhanh chóng lẻn vào vương cung.

      Mọi thứ ở đây đối với nàng vô cùng quen thuộc. Lâm Linh chạy xuyên qua hoa viên tới phòng của Arthur.

      Tới trước phòng , nàng tính xem thử bên trong có người hay nên. Ngay lúc nàng muốn tiến tới cửa sổ nghe giọng lạnh lùng vang lên:“Người nào?”

      Nàng đầu tiên là hốt hoảng, nhưng lại cảm thấy cảm này hết sức quen thuộc. Trong lúc hai mắt giao nhau, đối phương bật thốt lên:“Tại sao là , 123?”

      May là Lâm Linh nghe qua chuyện của từ Duagloth, nên cũng ngạc nhiên mấy, nhưng nàng lại cảm thấy rất vui:“Parsifal, cậu thực tìm chỗ Arthur để nương tựa?”

      Parsifal gật đầu:“Sau khi hắc công tước thả tôi ra, tôi nghĩ nên theo lời , tìm đến bệ hạ. Còn ? phải rồi sao? Sao lại quay lại?

      “Tôi biết Arthur trúng độc, nên chạy về cứu .” Thần sắc Lâm Linh buồn bã,“Làm xong chuyện này tôi về.”

      “123……” Parsifal nhìn nàng chăm chú,“Nếu cứu ngài ấy ngài ấy vẫn vĩnh viễn nhớ lại , vậy tại sao lại chờ kỳ tích xuất ?”

      “Tôi, tôi nhất định cần phải trở về.” Lâm Linh nghĩ tới cái giá cần trao đổi để lấy Tuyết Linh, trong lòng lại dâng lên cỗ phiền muộn.

      bệ hạ có trong phòng. Vì công chúa Guinevere chăm sóc rất tốt cho ngài ấy, nên bệ hạ được chuyển tới khuê phòng của ấy tầng hai.” Parsifal nhanh chóng , ngón tay chỉ vào khoảng sân cách đó xa,“Là chỗ đó.”

      Nương theo ánh sáng lập lóe, Lâm Linh nhìn về khoảng sân tầng hai phía xa xa. Lui về phía sau chút, thấy được cánh cửa sổ mở rộng. Tiếp đó, nếu lùi thêm tý nữa, là có thể thấy chiếc rèm cửa trắng noãn tung bay, mơ hồ lộ ra mảnh u tử.

      Mặc dù còn có mùi hương thôi thối, nhưng chẳng hiểu tại sao có cảm giác muốn rời xa.

      Nàng thấy cả người mình run rẩy, lòng đau đớn đến khó thở.

      Arthur ở…… ở trong phòng của Guinevere……

      “Bệ hạ vẫn chưa cưới nàng ấy. ra……” Parsifal như an ủi nàng. Từ lúc sau khi tôi gia nhập vào đội quân của bệ hạ, bệ hạ có hỏi tôi ít chuyện về ……”

      “Tiểu Pars, tôi nghĩ tôi nên mau chóng cứu Arthur, những chuyện khác, tôi hứng thú.” Lâm Linh cắt đứt lời . Nghĩ tới mục đích mà nàng tới đây, tâm tình nàng vừa cạn kiệt lại lập tức hồi phục.

      Ánh mắt Parsifal chợt lóe, trầm mặc vài giây còn thêm:“ giờ Guinevere cũng có trong phòng.”

      “Cám ơn cậu, tiểu Pars.”

      Lâm Linh nở nụ cười cảm kích với , thẳng về phía cầu thang cẩm thạch.

      Ánh trăng tối nay vừa trắng noãn lại nhu hòa, chiếu lên những vách tường đá bay nhảy như những bóng ma, như những tia bạc lưu lại dấu vết năm tháng đó, bé, nhưng lại thể xóa .

      Trong phòng im lặng tiếng động, trầm mặc như vậy.

      Thậm chí nàng còn nghe thấy tiếng bước chân của mình.

      Ánh trăng lạnh lẽo như nước chiếu qua cửa sổ, giống như những tơ nhện êm ái rơi lên người quốc vương trẻ tuổi say ngủ, rơi lên mái tóc màu vàng của , rơi lên gương mặt tuấn mỹ của , rơi lên đôi môi tái nhợt của , sau đó rơi xuống y phục của , lặng yên tiếng động rơi lên mặt đất, chảy xuôi, rồi lại sau đó nhàng rót tiếp, khiến cả căn phòng tràn ngập hơi thở của ánh trăng.

      Nhìn gương mặt của hồi, khiến nàng quên cả thời gian.

      Thời gian dài như vậy, chia cách lâu như vậy, cho nên, cho dù bây giờ là hay mơ, cũng quan trọng nữa.
      Cảm giác đó như dòng suối chảy xuôi qua mọi ngóc ngách, ngấm vào hô hấp nàng, như có thể nghe thấy được tiếng trái tim đập nhàng, nàng đặt tay lên ngực trái, cảm giác nó ngừng nhảy mạnh lên.

      Nàng tưởng rằng chỉ cần suy nghĩ thêm nữa, tất cả cảm tình dần phai nhạt , cả cảm giác này cũng im lặng mà biến mất.

      Nàng tưởng rằng chỉ cần suy nghĩ thêm nữa, chỉ cần cố chấp để nó mòn dần, cuối cùng trở thành phần ký ức xa xôi. Nhưng hóa ra phải như vậy. Nàng như vậy…… nàng thương nhiều hơn so với tưởng tượng của nàng……

      “Arthur…… Rồi cậu nhanh chóng bị làm sao nữa.” Nàng nhàng vuốt ve hàng mi của cẩn thận từng li từng tý như chạm vào vật trân bảo của thế gian…… nàng chậm rãi thu lại ngón tay của mình, đọc nhẩm chú ngữ, từ trong miệng nhả ra viên châu trong suốt.

      Nàng cầm viên châu, dựa theo lời dặn của Tuyết thiếu niên, đặt nó lên ngực của Arthur.

      Dung nhan của quốc vương trẻ tuổi dưới ánh trăng mỹ lệ lạ kỳ, như làm tan biến hết tang thương trong phòng.

      Lâm Linh thoáng do dự, cuối xuống đặt nụ hộn lên đôi môi tái nhợt kia, nụ hôn cuối cùng cho người nàng vĩnh viễn bao giờ gặp lại nữa, lời trong im lặng khiến kẻ khác tan nát cõi lòng.

      Tạm biệt, Arthur.

      Tạm biệt.

      Bầu trời đầy nắng, hoa mỹ…… Trong lòng trong suốt……

      Nhớ lại những thứ sâu trong ký ức, lại rơi nước mắt.

      Ta nguyện ý mỉm cười, ôm lấy tất cả của chàng. Ta nguyện ý mỉm cười, tiếp tục ở bên cạnh chàng.

      Nếu phải trong lúc ở cạnh nhau đó, khoảng cách giữa hai người xa như vậy, có nhiều chuyện như vậy.

      Tuyết lại rơi bầu trời, thi thoảng vài hạt tuyết còn bay qua khe cửa vào trong phòng, sau đó rơi xuống đất, chậm rãi tan ra, làm ướt cả mảnh, trong phòng toàn mùi băng tuyết, nhưng lại cảm thấy khá ấm áp vui vẻ.

      Đúng lúc nàng chuẩn bị rời , đột nhiên Tuyết Linh phát ra ánh sáng chói mắt, xuyên thẳng lên trời. Như mặt trời giữa đột nhiên nổ tung thành từng mảnh bầu trời, ánh sáng trắng bao khắp vương cung, chiếu sáng toàn bộ nơi này như ban ngày!

      Lâm Linh kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, sức mạnh của Tuyết Linh lớn như vậy?

      Nàng vội vàng xem thử tình hình của Arthur, phát lông mi của khẽ run lên, mở ra đôi mắt tím trong suốt như tinh thạch!

      Lâm Linh ngờ tỉnh lại nhanh như vậy, nhất thời chỉ biết chết trân nhìn , có bất kỳ phản ứng gì.

      Arthur chậm rãi đứng thẳng người lên, nhìn nàng chớp mắt, đột nhiên duỗi tay kéo nàng vào trong ngực mình, giọng mừng rỡ như vừa tìm lại được bảo vật của mình:“Nữ nhân ngốc, nàng trở về, nàng cuối cùng cũng trở về, nàng vẫn sao chứ? Ta……”

      Lời phía sau của nàng nghe được nữa, trong đầu nàng như bị nghẹt lại, Arthur vừa mới gọi nàng là — nữ nhân ngốc?

      Chẳng lẽ nhớ nàng? thể nào, có khả năng! Ngay cả Tề Văn Du cũng rằng, đa phần dữ liệu thể khổi phục được nữa.

      Đây là thế giới trò chơi thôi mà!

      “Vết thương của nàng hoàn toàn hồi phục rồi sao?” Arthur vừa vừa dịu dàng vạch cổ áo của nàng ra xem, vừa nhìn thấy vết thương lờ mờ cúi đầu thở hơi, trìu mến hôn lên vết thương ấy, thấp giọng :“Ba tháng này là dài quá, ta đợi tới sắp phát điên rồi. Nhưng nàng về lại là tốt rồi, nữ nhân ngốc, ta để nàng rời khỏi ta nữa, tuyệt đối .”

      Lâm Linh ngạc nhiên ở to mắt, sống lưng cứng ngắc, giọng mờ mịt :“Arthur, cậu nhận ra tôi? Cậu nhận ra tôi?” Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao nghe như trí nhớ của Arthur tiếp tục thời điểm ba tháng lúc nàng rời ?

      “Nàng càng ngày càng ngốc lên đấy à?” Arthur vừa tức giận vừa buồn cười nhìn nàng,“Sao ta có thể nhận ra nàng, phải đầu nàng lại bị ngựa đá trúng đấy chứ?”

      Lâm Linh cảm thấy hốc mắt truyền đến từng đợt nóng rát đau đớn, nước mắt ngừng chảy dài từng đợt. Hóa ra thế giới này có kỳ tích, cho dù là nguyên nhân gì, vẫn quay về với nàng! Nếu là trước kia, nàng nhất định cảm tạ ông trời, cảm tạ tất cả thần tiên, nàng nhất định ôm chặt , chừng còn đánh vài đấm, thổ lộ tất cả ủy khuất trong lòng, nhưng mọi thứ bây giờ giống như thế nữa.

      Nàng thể làm gì được nữa. Điều duy nhất nàng có thể làm là lấy trứng gà giấu trong túi ra, sau đó, cắn mạnh xuống……

      “Nữ nhân ngốc, nàng điên à! Sao lại ăn trứng gà!” Arthur vội vàng duỗi tay đến đoạt, nhưng vẫn chậm bước. Mặt tái mét nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt như tóe nữa,“Tại sao? Tại sao phải về?”

      Nàng im lặng xoay mặt , dám nhìn thẳng vào mắt . phải đâu…… Sao nàng lại muốn bỏ được? Nhưng …… Nàng nhất định phải trở về……

      Nhất định phải……

      Vậy, hãy coi nàng như giấc mông đẹp thôi. Trong giấc mộng kia có ánh trăng, có nước mắt. Mỗi giờ khắc còn trong mộng, nàng phi thường phi thường thương tâm, đơn giản là người nàng . Nàng tin là nàng mất mãi mãi. Thương tâm là , nhưng so với tình còn hơn.
      — cũng đủ rồi.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 146: Cái giá trả của Lâm Linh

      Vài giây trước, nàng còn ở nơi này.

      Mấy chục giây đồng hồ qua, nàng vẫn ở nơi này.

      Lâm Linh buồn bực mở to mắt, hoàn toàn hiểu chuyện gì xảy ra. Tại sao ăn trứng gà rồi mà vẫn thể quay về? Chẳng lẽ trò chơi xảy ra vấn đề gì?

      “Lâm Linh, lần sau đừng có giỡn như vậy nữa, ta nhất định đánh mông nàng đấy, nàng nghe Nhất định là Phiêu Nhân làm ra cho nàng đúng ?”chưa?” Arthur tức giận nhéo mặt nàng,“Tìm đâu ra trứng gà giả vậy?

      Lâm Linh cũng còn tâm trạng để trả lời , toàn thân cảm thấy lạnh băng như vừa rơi vào chốn thâm sơn cùng cốc. Nếu như nàng thể quay về, nếu như nàng sống cả đời ở đây…… …… được, tuyệt đối được……

      “Ầm!” Đột nhiên cửa sổ bật mở, nện lên tường thanh vang dội.

      Gió lạnh thổi vào trong phòng. nam nhân trẻ tuổi xuất cửa sổ, hắc y người tung bay, mái tóc đen dài được ánh trăng chiếu óng ánh nửa bên. quay lưng về phía ánh sáng nên thấy được vẻ mặt, chỉ có đôi mắt bạc lóe sáng, còn thâm sâu hơn cả màu đen, như gian thâm thúy tàng.

      “Duagloth, ngươi……” Lâm Linh cả kinh thiếu chút nữa rớt cả cằm. Sao tên kia lại ở đây? Sao lại xuất bằng cách khoa trương như vậy?

      “Lâm Linh, ngươi rất thông minh.” Mặt bị bóng đêm che khuất.

      “Duagloth, lá gan của ngươi cũng lớn .” Sắc mặt Arthur đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nhìn đối phương. Ánh mắt hai người giao nhau đến tóe lửa, cơ hồ như có thể thiêu rụi cả căn phòng; ngọn lửa trong mắt song phương ngừng giằng co, hoa lửa ngừng bắn ra trong phòng.

      “Lâm Linh, ngươi còn mau theo ta ?” Duagloth chuyển mắt nhìn Lâm Linh nãy giờ còn ngẩn người.

      “Lâm Linh là người của ta, sao nàng lại theo ngươi.” Arthur tức giận , nụ cười môi lạnh đến đóng băng tất cả mọi thứ,“Xem ra ngươi ……” Đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn Lâm Linh chậm rãi bước lại gần Duagloth, rồi, nghe được từng chữ mà nàng với kẻ kia:“Dẫn ta , Duagloth, nhờ ngươi dẫn ta ……” Mặt Arthur lập tức trắng bệt, khó tin gầm :“Nữ nhân ngốc, nàng có biết mình thế!”

      Lâm Linh ngẩng đầu lên, im lặng nhìn chằm chằm.

      Lâu đến khiến người khác khó thở.

      Bọn họ ai lời nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau.

      Mọi thứ đều phải là giả dối.

      “Arthur, tôi biết tôi cái gì.” Rốt cuộc nàng cũng nhàng mở miệng:“Xin lỗi, tôi…… tôi nghĩ mình ……gặp lại cậu .”

      “Nàng cái gì!” như bừng tỉnh. Cảm thấy linh hồn mình như bị mũi dao sắc bén đâm phải, cảm giác lạnh lẽo dần khuếch tán đến tứ chi, ánh mắt mờ mịt đông cứng.

      Tiếng gì cũng nghe được, bóng đêm còn ma mị hơn bất cứ lúc nào.

      Nghe thấy lời nàng, Duagloth dường như cũng thoáng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng che kinh ngạc ấy. đột nhiên huýt sáo tiếng, con ngựa đen từ đâu vọt tới, vững chắc hạ xuống cửa sổ. Ánh mắt Duagloth lướt qua Lâm Linh cái rồi nhảy xuống, rơi đúng vào tọa kỵ.

      Lâm Linh biết thời gian còn nhiều, nghĩ ngợi liền bò lên cửa sổ. Nàng đau đớn nhắm mắt lại, mười ngón nắm chặt, như muốn bẻ gãy những ngón tay mảnh khảnh của mình…… Arthur vẫn đứng đó bất động. Nhưng Lâm Linh biết nhìn chằm chằm vào mình, có ngọn lửa róng rực như lửa địa ngục nhìn về phía nàng, như muốn thiêu đốt toàn bộ da thịt và quần áo nàng.

      “Nữ nhân ngốc, ta tuyệt để nàng !” Dường như kịp phản ứng hô lên tiếng. Lâm Linh căng thẳng trong lòng, nàng chưa từng nghe Arthur phát ra thanh nào bi thương và phẫn nộ như thế, nàng lại càng có dũng khí quay đầu lại nhìn vẻ mặt của , trong nháy mắt duỗi tay xông đến bắt lấy nàng, nàng nhảy xuống với Duagloth.

      Nàng tại sao mình lại can đảm như vậy. Nhưng nàng cũng còn cách nào khác.

      …… Nhắm hai mắt lại, nàng cảm nhận được cái ôm chặt của Dugloth, hô hấp ấm áp lướt qua trán nàng, nhưng nàng lại cảm thấy ấm áp chút nào, mà có lẽ cũng chẳng còn gì có thể khiến nàng ấm áp được nữa.

      Đôi khi lại tự nhiên gặp nhau cách bất thường, tại sao lại còn gặp lại người đó, tại sao phải là những người khác, mà chỉ nhìn thấy được đôi mắt đối phương, nụ cười của đối phương.

      Và, cảm giác được trái tim của nhau.

      Chỉ là, càng hiểu càng ngơ ngẩn, bàn tay lại càng muốn nắm lấy, càng muốn chạm vào cơ thể ấm áp của đối phương, muốn vĩnh viễn, dựa vào đối phương, bao giờ tách rời.

      Nhưng kết quả lại tan biến thành bọt nước.

      Trái tim đau đớn đến còn là của mình, thân thể như thể khống chế được linh hồn của mình nữa, sau đó quay lưng với nhau, lời nào.

      Những cuộc gặp gỡ hẹn lúc đầu đều trở thành những thống khổ và thương tổn.

      Tất cả, nếu gặp nhau, ở chung với nhau, mới có thể hạnh phúc?

      Trước khi Duagloth rời , nàng nhịn được nhìn quốc vương trẻ tuổi đứng cửa sổ, cả người bị bao phủ bởi ánh trăng màu xám đầy bi ai tuyệt vọng.

      Rèm cửa nặng trịch ở phía sau tung bay theo gió, như cố che màu sắc ảm đạm bầu trời. biết chạy được bao lâu, đột nhiên Duagloth kìm ngựa lại.

      ngờ là ngươi theo ta.” Duagloth cười nhìn nàng,“Chuyện này là nằm ngoài dự đoán của ta, Lâm Linh.”

      “Duagloth, ta nghĩ hẳn là ngươi chạy tới đây là vì Tuyết Linh, nhưng khiến ngươi thất vọng rồi, Arthur còn việc gì.” Lâm Linh nghiêng mặt thấp giọng , nàng đoán chạy tới vương cung Camelot hơn phân nửa là vì lý do này.

      “Tuyết Linh đúng là mục tiêu của ta, nhưng ta cũng rồi, nàng cũng là mục tiêu của ta.” thoáng ngừng lại,“Huống chi, tiên đoán giả cho ta biết, lần này chắc chắn nàng theo ta.”

      Tiên đoán giả? Lòng Lâm Linh trầm xuốn, chẳng lẽ ý là Tề Văn Du? Cái tên Tam Công Tử kỳ cục kia rốt cuộc là ai? Rốt cuộc trong trò chơi này còn có bao nhiêu bí mật mà nàng chưa biết đến?

      “Theo ta, ngươi sợ ta dùng ngươi uy hiếp Arthur nữa sao?” Duagloth ôm nàng xuống ngựa, cúi đầu khẽ cười. Sợi tóc đen dài mềm mượt của thi thoảng bay qua gáy nàng.

      Lâm Linh cho là đúng lộ ra vẻ châm biếm:“Này hiếp sao? Cho dù nhớ lại ta, chiêu này cũng mất tác dụng.”

      Duagloth muốn cái gì đó, đột nhiên ánh mắt chợt tối, thốt lên :“Lâm Linh, tóc ngươi……”

      Sắc mặt Lâm Linh khẽ biến, rút từ trong ngực ra chiếc gương tùy thân. Qua tấm gương, nàng biết mái tóc đen của mình hoàn toàn biến thành màu bạc! Đây vốn là việc lạ, nhưng biểu của nàng lại bình tĩnh vô cùng, chỉ khẽ thở dài phiền muộn:“Điều nên tới cũng tới.”

      “Nên tới cũng tới? Đây là ý gì? Ý ngươi là, có liên quan tới Tuyết Linh?” Duagloth bắt đầu nhận ra điểm lạ.

      “Nếu như muốn lấy Tuyết Linh, ta phải bỏ ra thứ quan trọng để trao đổi. Thứ mà Tuyết thiếu niên muốn chính là –” Nàng rũ mi,“Thanh xuân….của ta.”

      “Cái gì? Ngươi điên rồi!” Người luôn hỉ nộ bất lộ như Duagloth cũng sắc mặt đại biến.

      “Ta vốn tính cứu Arthur rồi về lại thế giới của mình, nếu như vậy dù mất thanh xuân ở đây cũng chẳng sao cả. Nhưng ngờ là ăn trứng gà vẫn trở về được, cho nên……”

      “Ngươi muốn để cho nhìn thấy ngươi bị già , cho nên mới cầu cứu tới ta?” Nụ cười của trong nhay mắt thoáng cứng ngắc, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát. Mới vừa rồi lúc Lâm Linh chọn , trong lòng cũng có chút nghi ngờ, nhưng thể phủ nhận, lúc ấy trong lòng tia mừng thầm.

      “Cho nên, bà lão chẳng có bất cứ uy hiếp gì với Arthur. Duagloth, xin ngươi đấy, để ta được ?” Lâm Linh bắt đầu suy sụp,“Dù sao đối với ngươi, ta cũng chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào mà?”

      “Vậy, nếu phải lấy hình dạng của bà lão sống vĩnh viễn ở thế giới này, ngươi hối hận sao?” đột nhiên hỏi.

      Lâm Linh mím môi, gằn từng tiếng :“, ta hối hận.”

      “Vậy, đến lâu đài của ta .” Giọng của lộ vẻ uy hiếp tha.

      cần, mặc dù ta bị biến thành thế này, nhưng vẫn có thể tự lo cho mình được. Ta cam chịu. Mặt khác, cảm ơn ngươi vì vừa rồi giúp ta.”

      Lâm Linh xoay người muốn rời .

      “Đây phải là chuyện ngươi có thể quyết định. Lâm Linh, ta rồi, ta để cho ngươi rời khỏi ta lần nữa.” bắt lấy tay nàng, cường ngạnh om nàng vào ngực mình,“Ta khiến cho ngươi vĩnh viễn quên .”

      Câu “Ta cho ngươi vĩnh viễn quên ” kia tựa như cây châm sắc bén đâm vào tim nàng.

      Đâm sâu vào đấy.

      Đau quá.

      So với cái ôm mạnh này còn khiến cho nàng cảm thấy đau hơn.

      Nước mắt nàng thoáng cái chảy xuống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :