1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kỵ sĩ hoang tưởng dạ - Vivibear

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 131: Lạc Lâm

      Cuối tuần, vì cũng mấy ảnh hưởng tới công việc học tập, nàng bắt đầu chạy đến khu nhà cấp cao của Tam công tử, bắt đầu tiếp tục cuộc sống bi thảm của nữ công.

      Lâm Linh mang theo thân oán khí chậm rãi vào phòng Tề Văn Du, tình nguyện kéo tấm khăn trải giường ra.

      Nhớ lần trước vì vụ nàng phải lau sàn nhà đến có thể soi gương được mà sùi bọt mép, phỏng chừng hôm nay lại phải giậm lên vết xe đổ đó rồi. Ôi chao, cuộc sống như vậy là khổ mà.

      “Cộp!” Ngay lúc nàng cố lôi kéo tấm khăn trải giường, đột nhiên có thứ rớt ra từ trong đó. Nàng tò mò nhặt lên nhìn, hóa ra là – điện thoại di động. Tuy nhiên chiếc điện thoại này nàng chưa bao giờ thấy qua thị trường, hơn nữa còn tênh như có trọng lượng. Nàng lật lại, chỉ thấy phía sau có khắc hai chữ — Lạc Lâm.

      Lạc Lâm? Hình như tên này nàng thấy ở đâu đó rồi, đúng rồi, phải là ở dưới bức họa chú chó săn vàng kia cũng có ký tên này hay sao?

      Nàng suy tư, mở nắp điện thoại lên, vừa nhìn thấy hình ảnh đầu tiên nàng chấn động, hình chờ màn hình điện thoại lại chính là— a hoa! Nàng luống cuống ấn lung tung vài phím, trong danh sách liên lạc điện thoại lên đống tên, nhưng hình như đó phải là tên người.

      Cuộc chiến Troy

      Vương tử Ai Cập

      Đại Đế Ba Tư ……

      “Làm việc mà tốt tôi trừ tiền công đó nhá.” lúc nàng muốn nhìn cẩn thận hơn, Tề Văn Du lại như quỷ đúng lúc xuất trước mặt nàng, mặt đổi sắc rút cái điện thoại từ trong tay nàng.

      “Tề Văn Du, Lạc Lâm là ai?” Nàng thoáng dừng lại, nhịn được tiếp tục mở giọng nghi hoặc,“Tại sao trong chiếc điện thoại tay cậu lại có hình ảnh của [Arthur vương truyền kỳ], còn có, mấy danh chữ vừa rồi là?”

      nhìn lén đồ của người khác rồi mà còn đặt thêm mấy vấn đề nhàm chán, là người đầu tiên đó.” Tề Văn Du mỉm cười,“Chẳng lẽ thấy sao? Tất cả những tên này đều là trò chơi. Còn Lạc Lâm, cậu ta là người bạn tốt của tôi, cái này điện thoại này cũng là của cậu ta. Cậu ta là người cực kỳ thích tên trò chơi, cho nên cũng lưu tên liên lạc thành tên trò chơi, vậy thôi.”

      “Ý cậu là tên đó cũng có chơi Arthur vương truyền kỳ?” Tâm Lâm Linh đột nhiên cứng tới cổ họng.

      “Ai biết, cũng có thể.” Tề Văn Du nhún vai.

      “Vậy tên đó ở đâu?” Lâm Linh bối rối hỏi.

      “Hình như câu hỏi của hơi nhiều, Lâm Linh bạn học thân mến.” nâng cổ tay nhìn đồng hồ của mình,“Thời gian của hình như cũng còn nhiều đâu.”

      “Tôi biết!” Lâm Linh tức giận đáp lại, nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn, rốt cuộc cái tên Lạc Lâm này là ai? Nếu như cũng chơi [ Arthur vương truyền kỳ ], có phải mọi chuyện trải qua cũng giống y như nàng? Chẳng lẽ và nàng chơi cùng chiếc đĩa? Hay là mỗi chiếc đĩa đều xảy ra những biến cố khác nhau?

      Nàng vừa cố hết sức suy tư, vừa ôm ga trải giường về phía nhà vệ sinh, còn chưa được mấy bước, đột nhiên nàng nghĩ tới việc trọng yếu, vì vậy vội vàng xoay người hỏi:“Tề Văn Du, lần trước tôi đến phòng sách của cậu thấy có cuốn cái chết của Arthur vương, giờ cậu có thể cho tôi mượn xem chút ?”

      “Vậy sao?” Vẻ mặt tiếc nuối,“Tôi cho bạn mượn rồi, sợ là ba tháng nữa cậu ấy mới có thể trả lại cho tôi.”

      “Ba tháng?” Thần sắc Lâm Linh chợt thất vọng, nhưng lập tức lại nghĩ ở chỗ khác có thể còn có quyển sách khác mà mượn, vì vậy sau đó cũng hỏi thêm nữa.

      Khoảng gần giữa trưa, Lâm Linh mãnh liệt cầu nghỉ ngơi lát, nếu bãi công. kẻ ăn khôn ngoan cũng phải biết nhìn xa trông rộng, nàng dự đoán trước chắc chắn thế nào bữa ăn cũng có biến, vì thế nàng rút ra ổ bánh mì và bình nước đề phòng lại bị mắc lừa.
      Tề Văn Du vừa buồn cười nhìn nàng, vừa thản nhiên tự đắc chế biến bàn tiệc lớn.

      ăn sao? Ừm, tôm hùm hải sản ngon !” thi thoảng còn khiêu khích nàng vài câu.

      Lâm Linh nuốt vào miếng bánh mì cuối cùng, trừng mắt nhìn cái, trầm mặc nhìn cái đồng hồ vàng của với muôn vàn khinh bỉ. Thừa dịp thời gian trống, nàng từ từ rút từ trong túi tùy thân ra cuốn vở. Đây chính là điều mà tên tiểu Tam kia đáp ứng nàng, nàng có thể ôn bài giữa giờ giải lao. Chỉ là, mới làm tới đề thứ ba, nàng bắt đầu thấy đau đầu, ôi, ai kêu số học luôn là điểm yếu của nàng chứ?

      “Sao thế, làm nữa sao?” Tề Văn Du biết từ lúc nào dứng sau lưng nàng.

      Nàng vẫn thèm để ý tới , tiếp tục tập trung đầu óc suy nghĩ.

      “Loại đề này chỉ là chuyện .” cúi người, cầm lấy cây bút thoăng thoắt ghi ra tất cả các cách giải đề giấy,“ ra là còn cách khác nữa, cách của giải sai rồi, cách đó rất phức tạp, ra có thể như vậy,,,”

      Trong lòng Lâm Linh hơi buồn bực, ông trời đúng là công bằng mà, tên kia lớn lên chẳng những tướng mạo được, trong nhà còn có tiền, lại còn thông minh như vậy, là thập phần hoàn mỹ mà.

      “Hóa ra cũng có thể giải như vậy.” Nàng kinh ngạc nhìn các bước vừa viết.

      “Đúng vậy, vậy chi bằng mời tôi làm giáo viên dạy kèm tại nhà cho ?”

      Nàng chịu nổi đả kích nghiêng đầu , lúc này mới phát nàng cách gần như thế, hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng. Oa, cái tư thế này kỳ quái…… Nàng cuống quít tránh ra, ngập ngừng :“Thôi bỏ , tôi chịu nổi cái tính Bồ Tát đó của cậu đâu.”

      “Tiểu Linh, ra cũng có cách xóa sạch nợ của cần phải làm gì cả đấy.” Ngữ khí của đột nhiên mập mờ, sâu trong đôi mắt đen như có cái gì đấy chớp động.

      “Cách gì?” Người nào đó tràn đầy hy vọng ngẩng đầu lên.

      “Là, hẹn hò với tôi.”

      Ha hả? Lâm Linh trợn to hai mắt ra vẻ khó tin, đầu nhất thời bị lâm vào trạng thái đông cứng.

      nghĩ lại xem, nếu như hẹn hò với tôi, chẳng những có thể miễn nợ, hơn nữa còn được ăn bất kỳ món ngon nào, tôi cũng có thể bổ túc cho bất kỳ lúc nào, xem có phải là tốt hơn rất nhiều hay ?” Tên nào đó bày ra bộ dáng Sói già dụ dỗ Thỏ non.

      phút sau, Lâm Linh bắt đầu hồi thần lần lần, nàng nhắm mắt rồi lại mở ra, sau đó rất kiên định lắc đầu, ra ba chữ kiên quyết nhất từ lúc sinh tới giờ:“Tôi, , muốn!”

      cần phải , tên kia nhất định là lại trêu nàng.

      Nhãn quang trong mắt Tề Văn Du chợt lóe, khom khom khóe miệng,“Vậy đáng tiếc quá.” như lơ đãng liếc mắt sang nàng cái,“Chẳng lẽ có người mình thích rồi?”

      Mặt Lâm Linh lập tức hồng lên, nhưng vẫn gật đầu:“Đúng vậy, cậu ấy là nam nhân ưu tú nhất mà tôi từng gặp.” Cái này có tính là vương bà bán qua, mèo khen mèo dài đuôi ta? Quên quên , tạm thời quên đống tật xấu của tên ác thần đó .

      khó tin, đời này vậy mà còn có tên nam nhân còn ưu tú hơn cả tôi?” Vẻ mặt sửng sốt.

      Nhìn vẻ mặt của như vậy, làm nàng nhịn được muốn cười.

      “Vậy, thích tới nỗi có thể đánh đổi mọi thứ sao?” đột nhiên nở nụ cười nham hiểm, thần sắc cổ quái chỉ vào chiếc nhẫn tay nàng,“Đây là đưa cho ?”

      Lâm Linh vội vàng giấu tay ra phía sau, rền rĩ :“Mắc mớ gì tới cậu?”

      nhanh chóng khôi phục lại nụ cười như trước:“Đương nhiên là chuyện này liên quan gì tới tôi. Nhưng nếu đáp ứng lời mời hẹn hò của tôi, vậy bài giải lúc nãy cũng phải được thu phí.”

      “Này, cậu đừng có đụng gì cũng thu phí được , cùng lắm là tôi giúp cậu giặt sạch cái tấm ra giường kia là được rồi!” Lâm Linh sợ lại báo thêm cái giá trời, nhảy dựng lên lập tức chạy vào nhà vệ sinh.

      Tề Văn Du nhìn bóng lưng của nàng, mi tâm nổi lên tia bí hiểm.

      Tới chiều, Lâm Linh rốt cuộc cũng hoàn thành tất cả công việc vất vả ngày hôm nay. Mặc dù vẫn chưa tới mức phải sùi bọt mép, nhưng hai tay run rẩy vô lực phải là giả. Nàng thấy thời gian cũng chưa muộn lắm, vội vã chạy khỏi cái nhà Ma vương này như chạy nạn, vội vã bắt xe chở tới thư viện. Nhưng ngoài dự đoán của nàng, trong thư viện vốn có quyển sách này. Nàng vừa thất vọng lại can tâm tiếp tục chạy tới mấy hiệu sách lớn, kết quả vẫn giống nhau. Nàng tìm tới lúc hoàng hôn nhưng vẫn thu hoạch được gì. Vì vậy quyết định về nhà, chờ thêm vài ngày nữa rảnh thời gian lại tới tìm quyển sách này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 132: tồn tại bị xóa (1)

      Nháy mắt hai tháng trôi qua. Mặc dù bình thường tên Tề Văn Du vẫn kêu nàng làm nữ công dứt, nhưng nàng vẫn tranh thủ ôn tập được hết, khó khăn chen lên mười vị trí đầu bảng.

      Mà cũng trong khoảng thời gian này, hễ nàng rảnh rỗi là lại chạy tới mấy tiệm sách lớn tìm quyển sách [Cái chế của Arthur vương], nhưng cuối cùng vẫn phải thất vọng ra về. Vốn mấy loại sách tra cứu lịch sử này ít được chú ý tới, cho nên nhất thời mua được cũng có gì kỳ quái. Nhưng vấn đề là, tất cả mọi loại sách về Arthur dường như biến mất dấu vết, mà những người chủ tiệm sách cũng tỏ vẻ biết loại sách này. Nàng cũng thử tìm ở mạng, nhưng kỳ lạ thay, mạng vậy mà cũng chút tin tức của Arthur vương.

      Hôm nay cũng vẫn như vậy. Nàng hỏi nhiều tiệm sách lớn khác nhau, từ chủ tiệm đến nhân viên đều biết quyển sách này. Lúc nàng hậm hực từ hiệu sách ra đúng lúc gặp được Quách Đình.

      “Tiểu Linh, cậu ở tiệm sách làm gì thế? Tìm truyện tranh à?”

      Lâm Linh lắc lắc đầu,“Tớ tìm sách về Arthur vương nhưng tìm hoài thấy.”

      “Arthur vương?” Vẻ mặt Quách Đình khó hiểu,“Là ai? Nhân vật trong truyện tranh sao? Tới giờ là lần đầu tiên tớ nghe được tên đó đấy.”

      Lâm Linh thoáng kinh hãi,“Sao cậu lại biết? Lúc trước phải cậu muốn xem phim Arthur vương sao?”

      “Tiểu Linh cậu cái gì vậy? Chỗ nào có bộ phim này?” Quách Đình còn kinh ngạc hơn cả nàng.

      “Trí nhớ của cậu kém quá .” Lâm Linh kéo nàng tới bảng quảng cáo của rạp chiếu phim gần đó, chỉ cho nàng thấy tấm áp phích quảng cáo.

      “Nếu như tớ nhớ nhầm hình như là cuối tháng này chiếu.”

      Quách Đình cười ha ha, chỉ vào áp-phích :“Tiểu Linh, cậu nhìn lại , chỗ nào có Arthur vương?”

      Lâm Linh ngẩn người, quay đầu nhìn lại, nơi đó đúng là tấm áp phích nàng nhìn thấy, vẫn là tên diễn viên Hollywood đẹp trai Jaegarry kia, nhưng phía dưới áp phích lại viết cái tên khác — Mossthun vương.

      đúng, lúc trước ràng là Arthur vương là, Quách Đình, cậu đừng giả vờ, cậu biết Arthur vương đúng ? phải trong sử sách vẫn tồn tại cái tên này sao?” Nàng miễn cưỡng nở nụ cười.

      “Cái gì vậy, Lâm Linh, tớ biết ai là Arthur vương cả, sử sách cũng vốn đâu có người này. Người nổi tiếng nhất trong lịch sử phải là Mossthun vương này mới đúng.”

      Nhìn vẻ mặt Quách Đình phải đùa, Lâm Linh đột nhiên cảm thấy sống lưng rét run, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Giống như mọi thứ về Arthur vương đều bị xóa vậy.

      , đúng, mọi thứ thích hợp! Mặc kệ thế nào, cũng nhất định có người biết Arthur vương tồn tại! Nàng vội vã cáo biệt Quách Đình, chạy thẳng tới nhà Tề Văn Du.

      Vừa tới cửa khu nhà của , Lâm Linh thấy chiếc xe Bentley xa hoa chậm rãi dừng trước cửa. Lâm Linh tính né chiếc xe sang bên, nhưng lại thấy tấm cửa kinh màu trà hạ xuống, lộ ra nửa mặt của bên trong, vừa nhìn thấy nàng bị dọa cho nhảy dựng, bé này chính là Trần Di!

      “Lâm Linh, lên xe .” Nàng ta làm cái thủ thế với Vân Phong.

      Lâm Linh chần chừ lui vài bước về phía sau, ác nữ này xưa nay đều cùng bàn với nàng, phải là mưu quỷ quái gì chứ.

      “Nghe tìm quyển sách này, nếu muốn mau lên xe .” Trần Di lấy ra cái gì đó lắc lắc tay. Mặc dù chỉ qua thoáng ngắn ngủi, nhưng nàng thấy cuốn sách kia chính là [cái chết của Arthur vương]!

      Nàng lập tức do dự nhảy vào trong xe, nhìn được thêm nữa :“Sao có quyển sách này?”

      “Là Tề Văn Du cho tôi mượn, nhưng bây giờ tôi có ý định trả lại cho ấy.” Trần Di mặt đổi sắc .

      “Vậy, có thể cho tôi mượn xem chút được ?”

      “Tôi có thể cho mượn năm phút.”

      Lâm Linh suy tư, gật đầu:“Được ~ chỉ năm phút.”

      Lúc nhận lấy cuốn sách, nàng thèm để ý tới hàm ý trong mắt đối phương, hết sức chăm chú mở vài tờ cuối của cuốn sách, đoạn văn đập vào mắt nàng.

      Trận chiến bên cây mộc lan chính là trận chiến khốc liệt nhất của Arthur năm xưa. Arthur vương điều quân trở về trừng phạt kẻ muốn cướp ngôi Mor…… hai bên quyết chiến trận lớn dải đất thung lũng bên sông Kalmland, máu chảy thành sông, tất cả kỵ sĩ bàn tròn của quốc vương đều tử trận. Duy chỉ có người may mắn sống sót, tên của là……

      Đoạn văn dừng lại ở đây, nhưng đầy đủ hai thông tin nàng cần có
      Arthur vương điều quân trở về trừng phạt kẻ cướp ngôi Mor……

      Tất cả kỵ sĩ bàn tròn của quốc vương đều chết trong trận chiến này, duy chỉ có vị kỵ sĩ may mắn còn sống sót, tên của là……
      Nhìn chằm chằm vào hai câu này, toàn thân cốt của nàng cảm thấy run rẩy, đại não nháy mắt trống rỗng, trước mặt như dòng thủy triều màu đen thẳm nuốt chửng mọi thứ. Nàng biết, đây phải là ảo giác của sợ hãi, mà chính là tốc độ thanh từ sâu trong tim, ngừng run lên.

      Tất cả kỵ sĩ đều chết trong trận chiến này? Còn cái kẻ cướp ngôi kia là ai? Arthur vương điều quân trở về trừng phạt kẻ cướp ngôi Mor…… Mor cái gì đây? Lòng nàng kinh hãi, chẳng lẽ là — Morgan phu nhân? , làm sao có thể, Morgan phu nhân chính là tỷ tỷ thân sinh của Arthur!

      “Hết năm phút rồi đó, có thể xuống xe được rồi.” Trần Di nhanh chóng thu cuốn sách lại, bảo nàng xuống xe.

      Lâm Linh vô thức mở cửa xe ra, lúc sắp xuống xe đột nhiên quay đầu lại hỏi câu:“Trần Di, biết nhân vật Arthur vương trong sử sách này sao?”

      Mắt Trần Di ánh lên tia quỷ dị:“Xem cuốn sách này rồi chẳng phải là biết sao?”

      Sau khi Lâm Linh xuống xe về nhà mà lại chạy thẳng tới tiệm bánh kem gần đó. Bây giờ trong đầu nàng chỉ có ý nghĩ là quay về bên người Arthur. Mặc dù biết chính xác là ai phản bội Arthur, nhưng nhất định đó chính là người ở bên cạnh . Có lẽ, chừng chính là Morgan phu nhân.

      Mặc kệ thế nào, nàng nhất định phải trở về.

      Dù còn chưa hết thời hạn ba tháng, nàng cũng phải trở về, bởi vì — nàng phải bảo vệ .

      Ngay lúc nàng ăn cái trứng gà, chiếc điện thoại di động mới mua của nàng đột nhiên vang lên. Nhân úc mình còn chưa hoàn toàn mất ý thức, nàng vội vàng bắt máyc.

      “Mụ mụ, có chuyện gì sao?”

      “Lâm Linh, con lập tức trở về ngay cho mẹ, cái đứa này càng ngày càng biết nghe lời, con vậy mà dám chơi……. –”

      Nàng còn nghe thấy được vế sau của câu nữa, ý thức càng ngày càng mơ hồ…… Cả người từ từ chìm xuống……

      Phải quay lại thế giới trò chơi ……

      Arthur……

      --- ------ ------ ------ ------ ------

      England lúc này cuối thu, so với khí trời trong thu, bây giờ hẳn là lạnh hơn rất nhiều.

      Gió thu thổi qua lạnh lẽo, tựa như những lưỡi đao gió sắc bén, cắm sâu vào mỗi đầu khớp xương, mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo bức người, khiến cho Lâm Linh còn mơ hồ, từ từ mơ màng tỉnh lại.

      Nàng chậm rãi mở mắt, muốn nhìn xem mình ở chỗ nào. Bất đắc dĩ nhìn lại thêm cái, xung quanh vẫn là mảng tối đen. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng hẳn là phải về tới Camelot rồi chứ nhỉ.

      Cách đó xa chợt vang lên vài tiếng đốt lửa, trước mắt nàng đột nhiên bừng sáng lên.

      Lúc thấy được vạn vật xung quanh, lòng nàng liền dâng lên cỗ bất an khó hiểu.

      Đây coi như là căn nhà rộng, nhưng cái trần nhà kỳ dị thấp chủng đầy tro bụi và mạng nhện kia lại khiến lòng người khó chịu vô cùng, bức tường dày màu xám đen phủ đầy rêu xanh, kéo dài đến tận mái nhà.

      có cửa sổ, cái cửa sắt loang lỗ đặt giữa bức tường. Cả gian phòng chỉ có thứ được coi là vật dụng trong nhà, cá bàn vô cùng cũ kỹ, màu nước sơn cơ hồ cũng muốn rơi ra hết, lộ ra nguyên thể là gỗ. Phía ngọn nến thô, ngọn hỏa diễm yếu ớt đó chính là nguồn sáng duy nhất của cả căn phòng.

      Ngồi bên cạnh là bà lão, thân hình ục ịch với mái tóc xoăn hình như là màu nâu, khuôn mặt tròn tròn hòa hảo, trông có vẻ hơi tức cười, trong tay bà ấy còn cầm mẩu hài cốt cháy, vẫn duy trì tư thế đốt nến.

      Cảm giác bất an lúc đầu trong lòng Lâm Linh lại dâng lên, ngay cả tóc gáy của nàng cũng bắt đầu dựng đứng lên, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng đứng dậy:“Đây là đâu? Bà là ai?”

      “Tiểu nương, đừng sợ.” Mặt bà lão lộ vẻ hòa ái,“Đây là nhà của ta, ta nhìn thấy té xỉu trước cửa nhà ta, nên ta mới mang vào đây.”

      “Vậy đây là kinh đô Camelot của England sao?” Nàng ôm tia hy vọng hỏi.

      “A, đây phải England,” Bà lão lắc đầu,“Nơi này là Guadeloupe.”

      Nàng mở to hai mắt, Guadeloupe? Chỗ này hình như hơi quen tai.

      A! Hình như tên Tề Văn Du từng , nhà ở Pháp có trang viên nho ở Guadeloupe•••

      A?! Cái gì! Nước Pháp?

      thể nào!

      “Lão bà bà, nơi này, nơi này là nước Pháp sao?”

      Nàng khó tin hỏi lại lần nữa, thấy bà lão gật đầu, tim nàng vụt thẳng xuống đáy cốc.

      Thảm rồi. khác biệt lần này trong trò chơi quá lớn, nhưng cũng vô cùng may mắn là, nàng vẫn còn ma pháp phong hệ. Đừng sợ đừng sợ!

      Nghĩ tới đây, nàng thở cái, với bà lão kia:“Lão bà bà, cám ơn bà, ta đây làm phiền nữa.”

      Bà lão biến sắc, liều mạng lắc đầu:“ được, chỉ là tiểu nương, tuyệt đối được ra ngoài, giờ chiến tranh, khắp nơi loạn lạc, hơn nữa nhìn tướng mạo của cũng giống người nơi này, nếu như bị bắt xong đâu.”

      giờ chiến tranh? Lâm Linh ngẩn người, thốt lên:“Là bên nào chiến tranh với bên nào?”

      “Hình như là người England với người La Mã.” Bà lão sợ hãi đáp lại.

      Người England và người La Mã… Lâm Linh lặp lại lần nữa, bỗng dưng nàng nhất thời mừng rỡ như điên, người England, người England! Vậy có phải là Arthur ở gần đây ? Còn có Tiểu Lan, Khải, Tiểu Tư •••

      đúng là đắc lai toàn bất phí công* ! Vừa nghĩ đến chuyện mình có thể gặp được người hàng ngày thương nhớ, cả người nàng đột nhiên hơi nóng lên, kích động đến mức hận thể lập tức lao ra. Nàng thể đợi thêm giây phút nào nữa!

      *đạt được mục đích mà cần tốn công

      “Lão bà bà, cám ơn bà! cám ơn bà !” Nàng hưng phấn ôm chặt bà lão cái, xoay người mở mở cửa ra khỏi nhà—

      Nhưng vừa ra khỏi nhà cảnh tượng trước mắt làm nàng thoáng ngây dại
      Mặc dù trời vẫn tối, nhưng nàng thấy được ràng trước mắt mình chính là đội quân kỵ sĩ mũ giáp chỉnh tề.

      Thấy cảnh như vậy, nàng thầm rùng mình cái, nàng biết chuyện đơn giản như vậy, trực giác cho nàng biết những người này tới là vì nàng, nàng lập tức bắt đầu cảnh giác, như con mèo cảm thấy nguy hiểm cận kề dựng đứng lông mao.

      Lúc này, từ sau những dãy hàng có vị hắc y kỵ sĩ giục ngựa bước tới trước mặt nàng, chậm rãi mở miệng, “Vội vàng như vậy là muốn đâu thế?” Trong phút chốc nghe được giọng này, Lâm Linh đột nhiên cảm thấy có cỗ hàn khí chạy dọc cốt tủy của mình, như vừa ngã vào chốn băng sơn cùng cốc.

      Tại sao…. tại sao lại là ? Tại sao nàng lại gặp phải tên nam nhân đáng sợ đó ở đây?

      Đó là đóa hoa hồng nở rộ nơi địa ngục — hắc công tước Duagloth.

      Nàng cố gắng kiềm chế run rẩy của bản thân, sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên.

      Dưới ánh sao lạnh nhạt, tên nam nhân trước mặt này toát lên vẻ nguy hiểm và khủng bố, đôi mắt bạc dưới bóng đêm lóe lên như huỳnh quang, như thân của ác ma địa ngục.

      hơi nhướng mày, rũ mi đánh giá người trước mặt, sau đó nở nụ cười lạnh nhạt.

      “Lại gặp nhau rồi, Lâm Linh.”

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 133: tồn tại bị xóa (2)

      Trong đầu Lâm Linh mảnh hỗn độn, nàng hiểu tại sao trông Duagloth như lường trước được việc nàng xuất ở đây. Coi như là người La Mã ở gần đây đối chiến với người England, nhưng tới cũng quá mức đúng lúc rồi chứ?

      “Sao người biết ta ở đây?” Nàng cố khống chế trống ngực cuồng loạn, vẻ mặt cố gắng thể tỉnh táo, nhưng cơ mặt vẫn có co rút biểu thị lo lắng và căng thẳng.

      Khóe miệng của khẽ nhếch lên:“Đương nhiên là tới đón ngươi, sư tử của ta.”

      Tim nàng giật nảy mình, ý của là — , nàng giẫm lên vết xe đổ lúc trước nữa. Nàng tuyệt đối trở thành công cụ để uy hiếp Arthur.

      “Duagloth, ta rồi, ta tuyệt đối để kẻ nào dùng ta làm công cụ uy hiếp với Arthur .” Nàng vừa xong chữ cuối, đột nhiên nhào tới đánh tên kỵ sĩ gần mình nhất, nhanh tay đoạt lấy kiếm của .

      Ai cũng thể ngăn nàng gặp Arthur.

      Ai cũng thể.

      Chỉ cần nghĩ đến chuyện nhanh chóng tìm thấy , lòng nàng lại tràn ngập sức mạnh và dũng khí, cho dù phía trước có thiên quân vạn mã, nàng cũng sợ.

      Cái gì nàng cũng có thể làm được.

      Chỉ cần , là có thể làm được.

      Duagloth nhíu mày:“Lần này ta dùng ngươi để uy hiếp Arthur, bởi vì đối với Arthur mà , ngươi còn giá trị để uy hiếp .”

      “Ý ngươi là sao?” Nàng run rẩy chĩa mũi kiếm vào ngực .

      “A, ngươi vẫn chưa biết sao?” Mắt lướt qua tia cười ý tứ,“Trước khi Arthur vương xuất chinh đính hôn với công chúa Guinevere của Camland quốc.”

      Lâm Linh nghe tiếng vỡ choang trong đầu mình, thân thể có chút đứng vững, lại nâng thanh kiếm cao hơn, cả giận :“Ngươi đừng hươu vượn!”

      “Ta cần gì phải hươu vượn. Nghe Arthur hết sức sủng ái vị hoàng hậu tương lai này, ngay cả xuất chinh mà cũng mang nàng theo.” Ngữ khí Duagloth còn mang theo vài phần đồng tình.

      “Ta cần tin cái tin ma quỷ đó của ngươi, ta muốn gặp Arthur! Các ngươi ai cũng đừng hòng cản ta!” Lâm Linh rốt cuộc cũng kiềm chế được lửa giận trong lòng, kiếm chém ngã tên kỵ sĩ đối diện, lại đâm kiếm về phía Duagloth!

      Thân thủ Duagloth cũng cực kỳ nhanh nhẹn, lách người nhanh chóng né chiêu của nàng. Lâm Linh lập tức thay đổi phương hướng, lần nữa tấn công vào chỗ yếu của , gió hai bên ngừng va chạm vào nhau, dưới ánh trăng như bắn ra vài ánh tia chớp.

      Qua mười mấy chiêu, Lâm Linh bắt đầu dần rơi vào thế hạ phong, tuy kiếm thuật của nàng tồi, nhưng đem so với Duagloth chẳng có nửa điểm lời. Nàng vừa ngăn cản, vừa mò lấy nhúm lông sư tử, muốn triệu Arthur Hoa đưa nàng trốn .

      Đánh lại vẫn có thể trốn.

      Nhưng ngoài dự tính của nàng, sau khi nàng niệm chú ngữ lại chẳng có gì xảy ra, nhưng bả vai lại truyền đến trận đau nhức. Nguy rồi, chẳng lẽ như lời Mặc Lâm — ba tháng sau trở lại vết thương mới khỏi hẳn được? Chẳng lẽ việc này cũng ảnh hưởng tới việc sử dụng ma pháp?

      “Leng keng –” Trong lúc nàng bần thần, kiếm trong tay nàng bị Duagloth chút lưu tình đánh rơi xuống đất.

      Lâm Linh thấy thế càng thêm hoảng sợ, muốn nhặt thanh kiếm kia, nhưng vai lại càng đau đớn hơn, cúi đầu nhìn xuống, thậm chí còn có chút máu bắt đầu chảy ra.

      Mắt nàng cảm thấy choáng váng, hai chân mềm nhũn, đầu dần hạ xuống mặt đất. Trước khi nàng hoàn toàn bất tỉnh, nàng mơ hồ nghe thấy giọng của Duagloth:“ ai được đả thương nàng, kẻ trái lệnh, giết!”

      Lúc Lâm Linh tỉnh lại, nàng nhất thời vẫn chưa ý thức được mình bị rơi vào tay Hắc công tước. Cho đến khi tiếng động từ người truyền tới.

      “Ngươi tỉnh rồi.” Chỉ ba chữ ngắn gọn xúc tích nhưng lại tràn đầy lãnh ngạo nguy nghiêm, mơ hồ còn có chút quan tâm, nhưng lại được thâm trầm .

      Trong lòng Lâm Linh rét lạnh, lập tức hiểu tình cảnh của bản thân. Nàng giương mắt quét nhanh qua căn phòng. Vách tường màu xanh ảo thạch, mặc dù nhìn thoáng qua như được đánh bóng tỉ mỉ, từng hòn đá được xếp theo hoa văn đẹp đẽ, có khắc phù điêu, song màu xanh buồn bã lại ức chế mỹ cảm của người nhìn vào nó. tường có cửa sổ, nhưng bị rèm che , thể nhìn ra bên ngoài, cũng nhìn thấy được dấu vết của mặt trời.

      Ngay cả tiếng cũng nghe được.

      Nhìn vào bên trong phòng, cho dù cả căn phòng bao trùm cảm giác u ám nhưng vẫn hề làm thuyên giảm bức bách khi ở trong nó.

      “Đây là nơi ở tạm thời của chúng ta tại Guadeloupe.” Duagloth thắp thêm hai ngọn nến,“ tháng trước khi England và La Mã khai chiến, vẫn ở trong trạng thái giằng co.”

      “Ta thấy nhất định là các ngươi bị rơi vào thế hạ phong, Arthur mới là người chiến thắng cuối cùng.” Lâm Linh tức giận .

      “Phải ?” Ánh mắt của đảo qua,“Đúng rồi, dường như ngươi bị thương , vết thương này ta chưa từng thấy qua.”

      Lúc này Lâm Linh mới cảm thấy bả vai có chút đau đớn, cúi đầu nhìn xuống thấy vết thương được băng bó:“Này, ai giúp ta…….”

      “Ở đây trừ ta ra còn ai. Nhưng cũng cần cám ơn ta đâu .” Độ cong bên môi càng sâu.

      Cái gì! Vậy, phải là bị thấy….Trời ạ! thấy được bao nhiêu, Lâm Linh lập tức cảm thấy xấu hổ, mặt lúc đỏ lúc trắng, nhíu chặt mi, cắn răng cúi đầu :“Rốt cuộc là ngươi muốn gì?”

      Duagloth khom môi, hoa nến mập mờ như ánh trăng chiếu lên đôi mắt bạc của màu vàng đồng, nếu nhìn kỹ, khẽ khiến cho người ta bị hãm sâu vào u muội tươi đẹp.

      “Đương nhiên là đưa ngươi tới La Mã.”

      Tâm Lâm Linh trầm xuống, nhưng vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh, nghiêng đầu sang chỗ khác để ý đến . Mặc kệ thế nào, nàng phải nghĩ cách chạy khỏi nơi này, nàng nhất định phải gặp lại Arthur .

      “Parsifal, nhiệm vụ trông Lâm Linh giao lại cho ngươi.” Duagloth nhàng hô tiếng ra ngoài cửa. Lời vừa dứt, ngoài phòng liền xuất mộ bóng dáng nam nhân.

      Lâm Linh vừa thấy người trước mặt, càng trợn to con ngươi:“Tiểu Pars, sao cậu vẫn còn ở bên cạnh tên này? Cậu phải tới cạnh Arthur mới đúng!”

      “123.” Lúc Parsifal thấy nàng, màu xám trong mắt ánh lên tia hoàng quang.

      Duagloth phân phó mọi thứ rồi xoay người rời .

      “Tiểu Pars hôm nay cậu là thiện hay ác?” Vừa thấy Duagloth rời , Lâm Linh nhịn được muốn biết Parsifal là thiện hay ác.

      “Vai phải của sao lại bị thương? Có đau ?” Trong mắt lộ vẻ ân cần. Lâm Linh vừa vui mừng vừa sợ hãi, rốt cuộc cũng biết được,“Tiểu Pars hôm nay cậu đúng là thiên thần!”

      “Nhưng cho dù có chuyện gì, tôi cũng thả đâu. Đây là lệnh của công tước.” Parsifal dường như đoán ra tâm tư của nàng.

      “Tôi cũng làm khó cậu. Nhưng cho dù muốn , ta cũng phải có thứ để lấp cái bụng đói .”

      Parsifal mang thức ăn tới rồi đứng canh ngoài cửa. Lâm Linh nhìn ra ngoài cửa sổ thăm dò, Thấy bốn phía ngoại trừ mấy tên kỵ sĩ tuần tra, còn lại cũng ngủ. Nàng lại nhìn sang thức ăn, tâm niệm vừa chuyển, ném dĩa tảo xuống dưới đất.

      “Lâm Linh, làm sao vậy?” Đúng như dự đoán của nàng, Parsifal lập tức vọt vào.

      Nàng bưng kín bụng của mình, vẻ mặt làm bộ thống khổ:“Thức ăn này có phải bị hư rồi ? Tôi bụng đau quá!”

      “Sao lại thế được?” Parsifal vào hai bước, cúi đầu xem những món ăn còn chưa được ăn xong.

      Chính là ở phía sau !

      Lâm Linh thừa dịp khoảnh khắc cúi đầu xuống, cầm lấy cây nến bên cạnh đập vào đầu ! Cú đập lần này vừa ngoan vừa chuẩn, chưa kịp kêu lên tiếng nào liền ngã quỵ xuống đất. Lâm Linh cũng dám ở lại lâu, đoạt lấy kiếm của , lầm bầm:“Xin lỗi cậu, tiểu Pars…… Xin lỗi……” Rồi xông ra ngoài cửa. khi được tự do, nàng cũng quan tâm đến vai phải bị thương của mình nữa, dùng sức cầm kiếm đâm ngã tên kỵ sĩ, đoạt lấy ngựa của chạy như điên ……

      Mấy kỵ sĩ còn lại sau khi hồi thần cũng lần lượt đuổi theo, nhưng lại bị Parsifal từ sau lao tới ngăn lại.

      “Đừng đuổi theo nữa.” xoa xoa cổ của mình, người này ra tay mạnh , tuy nhiên muốn thoáng cái như vậy mà đánh gục , cũng phải chuyện dễ dàng.

      “Parsifal đại nhân, vậy công tước đại nhân trách tội mất.” Tên ám kỵ sĩ cầm đầu nắm dây cương.

      trách tội.” Parsifal cắt đứt lời , quay đầu nhìn về phía đằng sau cây ngô đồng,“Công tước đại nhân, quả đúng như ngài đoán, nàng dùng cách này chạy trốn”

      “Nhất định là bây giờ nàng ấy chạy tới chỗ của Arthur.” Duagloth chậm rãi bước ra từ phía sau cây ngô đồng,“Parsifal, ngươi theo nàng, đến đó đưa nàng về.”

      Parsifal nghi hoặc thấp giọng :“Công tước đại nhân, tại sao lại để cho ấy gặp Arthur?”

      “Bởi vì như vậy,” Duagloth cười càng quỷ dị,“Nàng ấy mới có thể hoàn toàn hết hy vọng.”

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 134: tồn tại bị xóa (3)

      Con ngựa chạy mãi vào trong rừng, Lâm Linh ngẩng đầu lên, để mặc cho những giọt băng sương lạnh lẽo đập vào mặt mình. Nàng thúc ngựa chạy nhanh hết mức có thể, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể nhanh chóng được gặp .
      re mỉm cười:“Tỷ tỷ cho thiếp theo chàng xuất chinh, phải chính là muốn thiếp chăm sóc cho chàng sao? Chúng ta cũng sắp thành vợ chồng rồi, cần gì phải khách khí như vậy?”

      Nghe được câu sau cùng của Guinevere, nàng như bị bàn ủi ủi ngang qua người, toàn thân như bị thiếu đốt, Lâm Linh nắm chặt nắm tay, kinh ngạc nhìn hai người trước mặt. Cơ thể như bị ngâm trong hồ băng, lạnh tận tận xương tủy, khiến ngay cả hô hấp cũng vô cùng khó khăn. Trong nháy mắt, nàng mất tất cả dũng khí để hỏi.

      Mọi thứ quá đột ngột và bất ngờ, nàng thể tiếp nhận nổi.

      Đúng lúc đó, con ngựa bay nhanh tới, thắng lại trước bản doanh, còn chưa xuống ngựa mở miệng:“Bệ hạ, viện quân của Lancelot và Khải đêm nay tới đây.”

      Vừa nghe giọng này, Lâm Linh căng thẳng trong lòng, ôm tia hy vọng nhoi ngẩn đầu lên, nhìn phía người nọ. Vẫn là mái tóc màu rám nắng tán loạn ấy, màu mắt xanh ngọc bích mê người tựa như ánh trăng.

      Chính là Gawain đại thúc!

      Đối phương dường nưh cũng chú ý tới ánh mắt của nàng, vừa bước xuống ngựa vừa mỉm cười với nàng:“Vị nữ sĩ trẻ tuổi này là từ đâu tới vậy? Tại sao lại ở đây?”

      Lâm Linh hoàn toàn tuyệt vọng…… Ngay cả đại thúc cũng nhận ra nàng. Tiểu Lan cùng và Khải cũng ở đây…… Nàng muốn biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì…… Ai có thể cho nàng biết ?

      Nàng buồn bã gục đầu xuống, ánh mắt lơ đãng xẹt qua Arthur, thấy vật người hai mắt đột nhiên sáng ngời, tiến lên hai bước, chỉ vào đó, giọng hỗn loạn,“Arthur, cậu thể nhận ra tôi đúng ? Cậu vẫn mang cái đai lưng này mà? Cậu vẫn còn nhớ cái đai lưng này là do tôi làm đúng ? Cậu vẫn còn nhớ ý nghĩa của cái ký hiệu đó chứ? phải cậu rồi sao? Người có thể tặng đai lưng cho cậu phải là người cậu nhất……”

      “Ngươi im miệng cho ta, mật thám.” Guinevere đột nhiên cắt đứt lời của nàng, nhìnt hẳng vào mặt nàng, khinh miệt dương môi, bàn tay trong nháy mắt vung lên, tát mạnh vào mặt nàng.

      cú bạt tai được chuẩn bị cứ thế hạ xuống, cảm giác đau rát và nóng bỏng khiến đầu óc Lâm Linh trong phút chốc trở nên trống rỗng.

      “Đúng là bọn La Mã cho người đến đây quấy rối sao?” Guinevere lại giơ tay.

      “Được rồi được rồi, thế nào ấy cũng là nữ nhân.” Gawain biết từ khi nào đứng chắn trước mặt nàng,“Công chúa điện hạ, hình như gần đây tính tình ngài được tốt.”

      Lâm Linh đỡ lấy mặtkhó tin nhìn tên quốc vương trẻ tuổi kia, nhưng đập vào mắt chỉ là thần sắc vô tâm của .

      “Áp giải ta vào.” lạnh lùng xoay người, bóng lưng trước mặt nàng dần trở nên mơ hồ.

      “Đứng lại! Arthur!” Nàng phẫn nộ giãy dụa, cố gắng ngẩng đầu lên, hét to về phía :“Tôi là Lâm Linh đây mà! Cậu tỉnh lại , Arthur!”

      Cho dù có quên mọi thứ cũng thể quên bản thân, cho dù có nghi ngờ mọi thứ cũng thể nghi ngờ chính mình. Nàng cam lòng mình bị vứt bỏ như vậy, cam lòng. Thế giới trước mắt nàng đột nhiên mất màu sắc, chỉ còn lại hai màu trắng đen. Môi nàng run rẩy, cả thân thể nàng cũng run rẩy như vừa mới rơi xuống hầm băng. Luồng bi thương trong lòng ngừng lan tràn, như núi cao biển lớn ngừng bao phủ chính mình.

      --- ------ ---------

      Gió lạnh thổi qua thân thể đơn bạc của nàng, nàng cắn chặt môi, trong miệng hòa tan mùi máu tanh. Nàng cảm nhận được đau đớn quanh quẩn má phải, và đôi mắt ẩm ướt nóng hổi bị gió thổi khô . Cho dù dịu dàng còn tồn tại, nhưng đau đớn nơi trái tim lại nổi lên từng đợt sóng.

      chính là lựa chọn tự hành hạ lẫn nhau, cho dù ý thức còn ở đây, cũng có thể chứng kiến mọi thứ, chỉ là như vậy, nhưng cũng đủ để khiến người hoàn toàn bị chết . Thích người, chính là được gần người đó như nàng bây giờ. Gần như vậy, nhưng lại là lần đầu tiên khiến nàng bật khóc trong thống khổ.

      “Cho dù như vậy, ngươi vẫn lựa chọn tin tưởng đối phương sao? Lâm Linh……”
      Chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón mọi khó khăn phía trước. Có lẽ có nhiều thứ khiến ngươi thể nào chịu đựng được, có lẽ khiến ngươi thống khổ bi ai, thậm chí còn có thể đưa ngươi vào tận cùng của tuyệt vọng, cho dù như vậy, ngươi vẫn chọn tin tưởng đối phương sao? Lâm Linh……

      hiểu sao những lời của Mặc Lâm lúc trước lại quanh quẩn trong đầu nàng. Nàng chôn vùi đầu mình vào đầu gối, thầm đọc lại câu trả lời của mình lần nữa.

      “Nhất định. Cho dù có xảy ra chuyện gì, ta vẫn tin tưởng như tin tưởng ta.”

      Thần từng với người ta rằng: Ta chữa thương cho ngươi, cũng chỉ để làm hại ngươi; Ta sủng ái ngươi, cũng chỉ để trừng phạt ngươi. Từng có hạnh phúc, có thống khổ.

      Như vậy, tất cả mọi thứ vừa rồi là gì đây?

      Nàng lại ngẩn đầu nhìn ra cửa sổ, mặt trăng vẫn tròn vành vạnh sáng rỡ treo bầu trời, ánh sáng yếu ớt mông lung, chiếu sáng dêm dài đằng đẵng, buồn chán.

      Arthur…… Lòng nàng lại gọi thầm tên lần nữa, như làm như thế có thể tiếp thêm dũng khí cho nàng, vô luận có rới vào tình cảnh nào, cũng có thể kiên cường bước tiếp, chờ đợi ánh sáng xua tan bóng đêm.

      Cho dù là có chuyện gì xảy ra.


      Đến lúc những tia nắng bình minh vừa lên, Lâm Linh rốt cuộc cũng tìm được sườn núi nơi bản doanh đóng quân, lá cờ tung bay kia chính là biểu tượng đội quân Arthur mà Lâm Linh vô cùng quen thuộc! Đột nhiên nàng cảm thấy hô hấp và trống ngực mình nhanh hơn, lần nữa lại thấy vô cùng hưng phấn và kích động. Nàng tưởng tượng vẻ mặt của khi gặp nàng như thế nào……

      Nàng ra roi thúc ngựa vọt nhanh tới cửa bản doanh. Kiềm chế tâm tình kích động, nàng nhanh chóng xoay người xuống ngựa, chạy thẳng vào trong bản doanh.

      “Này, ngươi là ai! Lập tức đứng lại!” giọng quen thuộc truyền đến từ đâu lọt vào tai, Lâm Linh nghiêng đầu nhìn lại, khỏi nở nụ cười thư thái, nhiệt tình phất tay về phía người nọ:“Lamorak, tôi trở về!”
      Nhưng Lamorak lại như nhận ra nàng, nhìn chằm chằm nàng hỏi:“Ngươi là ai? Sao lại biết tên của ta?”

      Lâm Linh bật cười:“Lamorak, ngờ người nghiêm túc như cậu cũng có lúc biết đùa giỡn. Được rồi, đừng đùa nữa, Arthur đâu?”

      Sắc mặt Lamorak càng trầm xuống:“ giỡn cái gì? Rốt cuộc ngươi là ai?”

      Ngược lại Lâm Linh cười càng lớn hơn:“Lamorak, sao cậu lại còn giả bộ nữa, sao tôi trước đây lại nhận ra được thiên phú này của cậu nhỉ?”

      “Nữ sĩ kia, ta hiểu ngươi cái gì.” Ánh mắt của cực kỳ xa lạ.

      Nhìn vẻ mặt dường như phải đùa của , Lâm Linh thoáng mơ hồ, có vẻ giống như là diễn trò, hơn nữa tên này trước giờ cũng chưa hề giỡn lần nào, chẳng lẽ sọ cháy nên hỏng rồi?

      “Được rồi, đừng đùa nữa, tôi muốn gặp Arthur.” Mặc dù nàng hơi nghi hoặc, nhưng vì vội vã muốn gặp Arthur nên cũng chẳng suy nghĩ nhiều, thẳng lên phía trước.

      “Xoát –” Đột nhiên rút trường kiếm ra, ngăn trước mặt nàng,“Mặc dù ta thân phận của ngươi, nhưng nếu ngươi còn lại gần bản doanh nữa, cho dù ngươi có là nữ nhân, ta cũng khoan nhượng.”

      “Cậu điên rồi, Lamorak!” Lâm Linh nhìn mũi kiếm chỉ cách mình có vài cm, khỏi bắt đầu có chút tức giận. Xem ra sọ não tên kia thực cháy hỏng rồi .

      “Chuyện gì xảy ra vậy?” giọng lạnh lùng cắt ngang bầu trời bao la.
      Cơ thể Lâm Linh hơi run động, tầm mắt lướt qua Lamorak rơi lên người thiếu niên tóc vàng mà nàng hằng đêm mong nhớ kia. Ánh mắt nàng run rẩy dừng lại người , dường như cảm thấy mọi thứ đời đột nhiên trở nên tốt đẹp, như lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng đời, như chờ đóa nụ hồng nở rộ, như cả ánh mắt và lnh hồn đều bị hút vào nơi đó.

      Nàng thậm chí còn nghĩ giây tiếp theo đó, cau mi, dùng vẻ mặt cho là đúng che dấu đáy lòng vui sướng, sau đó tức giận mở miệng:“Đồ ngốc, sao lại về sớm như vậy?”

      Nàng đoán đúng, quả nhiên nhíu mày, nhưng sắc mặt vẫn lạnh băng như cũ, vô cảm hộc ra ba chữ:“Ngươi là ai?”

      Lâm Linh hít sâu hơi, khí trời mùa thu mang theo cảm giác lạnh băng, tâm tình ấm áp lúc nãy còn ở huyết tủy dần mất , để hàn khí chạy dọc toàn thân.

      Chẳng lẽ Arthur cũng đùa sao?

      “Arthur…… Trò đùa này vui chút nào.” Nàng bất an giọng .

      “Nữ nhân ngông cuồng kia, sao ngươi lại dám gọi thẳng tên của bệ hạ!” Lamorak ở bên trầm giọng .

      “Rốt cuộc các ngươi bị làm sao vậy? Arthur, tôi là Lâm Linh đây mà!” Nàng thất kinh nhìn bọn họ,“Các ngươi đừng dọa ta, Lancelot đâu? Khải đâu? Đặc Lý Ti đâu? Bọn họ đâu?”

      “Nữ nhân này vậy mà lại biết tên của tất cả kỵ sĩ ở bên cạnh ta.” Ánh mắt Arthur càng thêm khó lường,“Chẳng lẽ ngươi là mật thám của La Mã.”
      Lời của như mũi tên bắn vào đầu nàng, giọng Lâm Linh bắt đầu run rẩy Lâm Linh:“Arthur, chẳng lẽ não cậu cũng bị hỏng rồi à, sao tôi có thể làm mật thám được! Tôi là Lâm Linh, chính là Lâm Linh đây mà! Chẳng lẽ các người nhận ra tôi?”

      “Làm sao bệ hạ có thể nhận ra kẻ mật thám như ngươi!” Từ bản doanh bước ra thiếu nữ trẻ xinh đẹp.

      Trong đầu Lâm Linh như có cái gì đó nổ tung,mỹ nhân đứng bên cạnh Arthur chính là— Guinevere!

      Tiếng vọng của hắc công tước đột nhiên vang lên bên tai nàng:“Arthur xuất chinh còn mang theo cả công chúa Guinevere vừa mới đính hôn của mình.”

      “Nghe vị Arthur vương này rất thích vị hoàng hậu tương lại này, lúc xuất chinh còn mang theo cả nàng bên người.”

      Sao lại thế này? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người đều nhận ra nàng?

      “Bệ hạ, nữ nhân kia khác chúng ta, tóc đen mắt đen, xem ra phần lớn khả năng chính là mật thám, hay là chúng ta cứ bắt nàng lại rồi tra hỏi sau.” Guinevere thuận tay khoác chiếc áo choàng lên người Arthur, giọng lại vô cùng dịu dàng,“Khí trời lạnh như thế, bệ hạ cẩn thận cảm lạnh.”

      Sắc mặt Arthur thoáng hoà hoãn, nhìn nàng:“Cho nàng theo ra chiến trường là vất vả cho nàng rồi.”

      Guineve

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 135: Tuyệt vọng

      Ánh bình minh báo hiệu ngày mới đen tối, bốn phía an tĩnh đến mức khiến người ta hít thở thông. Màn đen phía chân trời như tấm lụa, xuất lưa thưa vài tia sáng, gia tăng ít độ sáng cho bầu trời u, nhưng cũng tăng thêm phần quỷ dị. Lâm Linh suốt đêm ngủ, tròng mắt xuất vài đường tơ máu.

      Qua đêm suy tư, nàng cũng dần tỉnh táo lại, cẩn thận nghĩ ngợi, vấn đề nàng nghi hoặc nhiều lắm. Tại sao chỉ có những người bên cạnh Arthur mới bị mất trí nhớ, mà phía bên hắc công tước vẫn nhớ kỹ nàng nhỉ? Chẳng lẽ trò chơi xảy ra vấn đề gì? Trước tình huống hỗn loạn này, người duy nhất biết cách giải quyết có lẽ chỉ có Mặc Lâm.

      Trong lúc nàng cân nhắc có nên tìm Mặc Lâm hay , đột nhiên ngoài cửa xuất bóng người, theo đó là tiếng “cạnh” của cánh cửa bị mở ra!

      Thiếu niên tuấn xuất ngoài cửa có đôi mắt màu bụi, như bông hoa độc nở rộ vách đá, toả sáng hương thơm mị hoặc lòng người.

      “Tiểu Pars, sao cậu lại tới đây!” Lâm Linh chấn động.

      Parsifal như thay đổi thành người khác, vẻ mặt tối tăm nhìn nàng:“Là công tước đại nhân bảo ta tới cứu .”

      Lâm Linh giật mình:“? Cứu ta?‘

      “Bớt sàm ngôn , còn mau nhanh theo ta.” Parsifal tức giận bắt lấy ống tay áo của nàng, kéo nàng ra khỏi phòng.

      Nhìn thái độ ác liệt của tiểu Pars, Lâm Linh hiểu rằng bị mặt ác khống chế.

      “Tôi chưa hề là muốn theo cậu.” Bả vai nàng bắt đầu cảm thấy đau đớn.

      “Ý kiến của vô dụng, ta chỉ phụng lệnh công tước.” Ánh mắt Parsifal đột nhiên chợt tắt, khinh miệt kéo khóe miệng,“Xem ra bọn họ cũng có chuẩn bị.”
      Lời vừa dứt, mấy chục binh sĩ đứng canh trong góc liền vọt lên, vây Lâm Linh và Parsifal ở giữa.

      “Bệ hạ, thiếp sai chứ, nữ nhân này chính là mật thám của La Mã, nếu , sao hắc công tước lại cho người tới cứu nàng ta chứ?” Giọng sắc nhọn của Guinevere phá tan màn đêm yên tĩnh.

      Lâm Linh ngẩng đầu lên, thấy Arthur chậm rãi ra từ phía sau bọn binh lính, cũng nhìn nàng và Parsifal. Vẻ mặt khinh thường của làm tráu tim nàng đau đớn.

      Môi của mân chặt thành đường thẳng, vẻ lãnh khốc.

      “Bắt lấy bọn chúng.”

      chậm, đến nhanh. Parsifal rút nhanh thanh kiếm bên hông, triển khai kiếm pháp, ánh mắt lạnh lùng thong dong. So với mấy tên lính kia, kỹ thuật kiếm pháp của cao hơn, những đường kiếm hoa mỹ của cho thấy được chỉ giáo vô cùng chuyên nghiệp, quơ kiếm nhàng như yến, liên tiếp né tránh lẫn tấn công, tốn chút sức lực nào đâm về phía đối phương.

      Lâm Linh thừa dịp hỗn loạn chạy nhanh về phía Arthur.

      Nàng cam lòng, cam lòng xuất hiên trước mặt nhưng lại tỏ ra là quen biết, an lòng nhìn cứ như vậy mà quên hết tất cả.

      “Arthur……” Nàng giọng mở miệng, trong lòng run lên cảm giác thương cảm lẫn đau khổ.

      nắm chắc thanh trường kiếm trong tay, ánh sáng lưỡi kiếm lóe lên lộng lẫy, đôi mắt tím tản ra hơi thở lạnh lùng. Nàng muốn chạm vào cánh tay của , nhưng lại cảm thấy vô cùng xa xôi

      “Arthur…… …… nhận ra tôi?” Lâm Linh cố chấp lại gần thêm bước nữa.

      Giờ phút nàng còn thấy vẻ say đắm và dịu dàng trong mắt đối phương nữa, ngực trái nàng chưa bao giờ đau đớn đến thế.

      Đột nhiên trong lúc đó, cơn lạnh buốt như điện giật vụt tới, nàng cả kinh, cánh tay che trước mặt.

      Quốc vương trẻ tuổi nắm thanh trường kiếm trong tay, dừng lại. Màu bạc sắc bén của mũi kiếm dừng lại trước mắt nàng, chói lọi mà lãnh khốc.

      Mũi kiếm chưa chạm vào người nàng, nhưng nàng cảm thấy như linh hồn mình bị đâm xuyên qua, lạnh lẽo, rồi khuếch tán ra từng bộ phận cơ thể. Đôi tay ấm áp kia, đôi tay ấm áp từng khiến nàng rất an tâm, bây giờ toàn bộ, cách nàng rất xa.

      Tại sao?

      Lại có cảm giác quen thuộc với nàng như vậy? Ánh mắt Arthur dừng lại người tóc đen, đáy lòng dâng lên tia yết ớt và mãnh liệt, thong thả rung động, thanh khiến quên luôn cả hành động của bản thân.

      Parsifal thừa dịp chém ngã hai gã kỵ sĩ đánh mắt về phía Lâm Linh cái, trong lòng đột nhiên dâng lên cỗ bất an khó hiểu. hoàn toàn hiểu được ý nghĩ trong đầu của nàng, hoàn toàn biết nàng tính làm gì, ý nghĩ vút qua, lập tức bay tới người nàng.

      “123, mau đến bên cạnh ta!” rống lên câu.

      Lâm Linh mím môi, dường như nghe thấy những lời đó, đột nhiên bắt lấy mũi kiếm sắc nhọn, đau đớn trong lòng bàn tay dường như nàng chẳng cảm thấy , từng giọt máu tươi đỏ sẫm đẹp đẽ chậm rãi rơi xuống, rơi xuống. Tầm nhìn đột nhiên tối sầm lại, cơ thể của nàng lung lay, đôi chân còn đứng vững được nữa, đổ người về phía trước.

      Arthur tự chủ vội vàng thu kiếm, nhưng mũi kiếm này xuyên qua vai phải vốn bị thương của tóc đen kia, thân kiếm dính những đường máu dài, rồi quay về trạng thái yên tĩnh vốn có của nó.

      Thân ảnh Parsifal chớp cái bay tới trước nàng, duỗi tay bắt lấy nàng.

      Nhìn kia ngã vào trong lòng của tên thiếu niên, đầu và bụng của Arthur đột nhiên quặng thắt. mảnh ký ức xẹt nhanh qua đầu , giọng thầm bên tai, rất hoài niệm, rất ấm áp, nhưng bây giờ, lại vô cùng thống khổ và đau đớn. Đợi đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, thiếu niên kia đoạt được con ngựa, ôm chạy ra khỏi bản doanh.

      Arthur nặng nề đặt thanh kiếm sang bên, mấy đầu ngón tay cảm thấy lạnh lẽo, cúi đầu nhìn mấy vệt máu hồng còn đọng ở thân kiếm, nhìn chăm chú lâu, đột nhiên có cảm giác muốn khóc, cảm giác chua xót lan tràn từ nơi sâu nhất của trái tim.

      --- ------ ------ ------ --------

      Quân doanh Hắc công tước Duagloth.

      Lúc Parsifal ôm Lâm Linh bị thương bất tỉnh tới trước mặt, Duagloth cảm thấy nơi sâu nhất của trái tim dâng lên cảm giác nho gì đó.

      Cảm giác xa lạ này khiến thoáng hoang mang, e ngại.

      “Đây là có chuyện gì?” khẽ nhíu mi.

      Parsifal thuật lại tóm tắt mọi chuyện, rồi thối lui sang bên.

      Mới vừa rồi ôm Lâm Linh trốn ra khỏi quân doanh Arthur, dọc đường máu vẫn ngừng chảy, sau đó rơi vào hôn mê. Đó là lần đầu tiên cảm thấy hoang mang và bất lực như thế, từ khi bị mặt ác khống chế tới nay, chưa từng trải qua cảm giác đó.

      Để cố thoáng khỏi cảm giác kỳ quái này, quyết định dời lực chú ý sang chuyện khác.

      “Công tước đại nhân, ngài định khi nào lại khai chiến với England? Nếu còn tiếp tục ở trạng thái giằng co như vậy, chỉ sợ chúng ta cũng khó có thể nắm chắc phần thắng. Viện quân của Arthur đêm nay tới, có lẽ chúng ta nên rút về La Mã trước.”

      Duagloth gì, chỉ bảo lui ra ngoài trước.

      Chờ sau khi ra ngoài cửa, Duagloth nhanh chóng thay nàng tẩy rửa vết thương, lại lần nữa giúp nàng băng bó. Có lẽ là do đau đớn, Lâm Linh bắt đầu khôi phục ý thức, nàng mở mắt nhìn thấy người băng bó cho mình chẳng tỏ ra thái độ gì, chỉ mệt mỏi xoay người, vẫn thấp giọng câu:“Cám ơn!”

      Duagloth khẽ giật mình, rồi lại tự chủ vươn hai tay, nhàng ôm nàng vào người. Ngoài dự tính của , nàng chỉ như con mèo yếu ớt hề giãy giụa. Tay nhàng an ủi lưng nàng, có cảm giác như từng dòng mạch máu chảy rần rật dưới tay . Sau đó, cảm thấy hai vai nàng run lên nhè .

      Bất giác, Lâm Linh khóc lên, nước mắt chảy như suối, như đứa trẻ bị người khác bắt nạt.

      Vô luận là Arthur nhận ra nàng, hay dùng kiếm chĩa thẳng vào nàng, nàng cũng nhịn xuống khóc giọt. Vậy mà bây giờ nước mắt lại khống chế được rơi xuống mãnh liệt, ngay cả nàng cũng hiểu rốt cuộc là tại sao.

      Tại sao lại mềm yếu trước mặt địch nhân như vậy.

      Đôi mắt bạc của Duagloth xẹt qua tia thương tiếc, lập tức dùng sức ôm chặt nàng, chỗ lồng ngực biết là tiếng tim đập của người nào, nhưng lại có cảm giác yên bình, trong nháy mắt như lạc vào mộng.

      hiểu, rốt cuộc vì cái gì mà lại cảm thấy bi thương đến thế.

      Vì vậy, giọng vốn cường ngạnh của giờ đây lại dịu dàng bên tai nàng:“Lâm Linh, cùng ta cùng nhau về La Mã thôi.”

      La Mã. Nghe được cái tên này, cơ thể Lâm Linh khẽ run lên, cho dù có cố gắng lắc đầu cũng bõ công trong bóng tối thế này, nàng như chôn chính mình vào trong vũng bùn. Cái gì cũng muốn thấy, cái gì cũng muốn nghe.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :