1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kỵ sĩ hoang tưởng dạ - Vivibear

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 92:

      Mưa rơi suốt đêm, đến sáng vẫn chưa tạnh.

      Nước mưa ngừng rơi ngoài ô kính cửa sổ, rơi lên nền xi măng, từng bọt nước văng tung tóe. Những giọt nước chậm rãi tụ lại thành vũng, chảy về nơi thấp hơn.

      Lâm Linh biết mình vẫn còn trong mơ, nhưng lại mệt mỏi thể tỉnh dậy……

      Chưa cần mở mắt, nàng nhận thức được, nàng quay về.

      Nàng mở mắt nghiêng đầu nhìn chiếc đồng hồ tường, cây kim giờ vẫn dừng lại vào khoảnh khắc mà nàng rời khỏi đây.

      Giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

      Nhưng nàng có cảm giác thời gian trôi qua lâu, lâu.

      Lâu đến nỗi khiến cho nàng quá quen với thế giới trò chơi kia.

      Nàng nằm vô lực giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát.

      Giọng Mặc Lâm vang vọng bên tai nàng:“Nếu như trong khoảnh khắc nguy hiểm nào đó ngươi bị địch nhân vây quanh, đúng lúc đó ngươi có thể dùng trứng gà để quay về thế giới thực. Lúc ấy thời gian trong thế giới trò chơi hoàn toàn bị ngưng lại, vì ải này ngươi vẫn chưa vượt qua được nên hệ thống lưu lại cho ngươi, cách khác, lúc ngươi trở lại trò chơi, bắt đầu tình cảnh vẫn là bọn địch nhân vây quanh kia, hiểu chứ? Ngươi phải qua ải này thời gian mới có thể tiếp tục được. Ngươi thể né tránh, trừ phi ngươi quyết định quay lại thế giới này nữa.”

      quay lại trò chơi?

      Điều đó đồng nghĩa với việc nàng còn được nhìn thấy nụ cười củ Lancelot, còn được nghe những câu chuyện Bà Tám của Khải, cũng còn được thấy vẻ mặt phát điên của Đặc Lý Ti, còn được gặp lại Mặc Lâm, cũng còn đc gặp lại….. người trong lòng kia.

      Nàng trốn thoát, dùng quả trứng gà để chạy trốn khỏi đó.

      Tuy lần này may mắn thoát được, nhưng sau này như thế nào đây?

      Nếu như nàng lại ăn trứng gà trở về lại trò chơi, vẫn bị tiếp tục dụng hình sao?

      Nếu như vậy, chẳng lẽ, thể quay lại trò chơi nữa sao?

      “Bíp bíp bíp bíp……”

      tiếng chuông liên phanh kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

      Lâm Linh sửng sốt hai giây đồng hồ, sau đó mới giật mình nhận ra là chiếc điện thoại đặt đầu giường kêu.

      Nàng thuận tay nhấc điện thoại lên, bên tai truyền đến giọng quen thuộc:“Bạn học Lâm Linh, hôm nay là thứ bảy, đừng quên tới nhà tôi làm việc nha.”

      Khóe miệng nàng giật giật, ôi, sao nàng lại có thể quên trong xã hội này còn có tên ác ma nữa cơ chứ a!

      Chỉ vì bát mì thịt bò giá trời mà bắt nàng tiếp tục làm công việc của nữ hầu đầy gian khổ này, cái này biết có được tính cũng là loại cực hình a?

      “Sao cậu lại biết số điện thoại nhà tôi? Nếu ba mẹ mà biết hay đâu!” Nàng thấp giọng vội trả lời.

      “Bởi vì tôi gọi được số di động của , nên còn cách nào khác là phải gọi vào số bàn. phải có câu trốn được hòa thượng nhưng trốn được miếu đó sao?”

      “Được rồi, được rồi, tôi lập tức tới ngay.”

      Lâm Linh vội vàng đặt ống nghe xuống, tùy tiện rửa mặt chút, thay bộ quần áo khác chạy ra ngoài cửa.

      Lúc ra tới cửa nàng đụng phải mẹ mua đồ về, thể làm gì khác hơn là lấy cớ tới trường học bổ túc, vội vã rời .

      Mẹ Lâm Linh nhìn bóng lưng nữ nhi mình, trong lòng nổi lên tia nghi hoặc. Tại sao trong thời gian gần đây lại liên tục học bổ túc như vậy?
      Chương 93:

      Trước khi chạy tới nhà Tề Văn Du, Lâm Linh cố mò khắp mọi ngóc ngách trong nhà nhưng vẫn thấy chiếc điện thoại của mình đâu.

      Tim nàng giật thót cái, phải là làm rơi trong thế giới trò chơi rồi chứ?

      Nguy rồi, cái điện thoại kia vẫn chưa hết pin a, nếu ai vô tình nhặt được, tám phần là bị dọa đến chết khiếp.

      Tới nhà Tam Công Tử, Lâm Linh vừa ngáp vừa bấm chuông cửa, qua hồi lâu mà bên trong vẫn có bất kỳ động tĩnh nào.

      Đến khi hai chân nàng bắt đầu cảm thấy nhức mỏi vị thiếu niên tuấn mỹ mặc chiếc áo ngủ ra mở cửa.

      Lâm Linh buồn bực trừng mắt nhìn cái:“Tề Văn Du, tôi ấn chuông cửa cũng lâu lắm rồi đấy, sao cậu chậm quá vậy!”

      Tề Văn Du quả hổ danh là được mọi người gọi là Tam công tử, cho dù chỉ mặc mỗi chiếc ảo ngủ cũng phong nhã như vậy, nụ cười bên môi vẫn ôn nhu:“Ngại quá, tôi phải thay quần áo nên bắt đợi hơi lâu tý. Nhưng mà,” nhìn chằm chằm,“Nếu như tôi trực tiếp ra gặp thẳng , sợ là bị dọa a.”

      “Tôi đâu có dễ bị dọa như thế.” Nàng phục trả lời lại.

      Nụ cười bên môi của càng sâu:“Nếu bị dọa tốt quá, vì tôi có thói quen khi ngủ thèm mặc đồ a.”

      Lâm Linh đầu tiên là sửng sốt, đến lúc phản ứng được mặt lập tức đỏ bừng, sửng sốt cả buổi mới lắp bắp bắn ra câu:“Biến thái……”

      Tề Văn Du lập tức trưng ra bộ mặt vô tội:“Chẳng lẽ thích ngủ mặc đồ là biến thái sao?”

      “Được rồi, được rồi, bây giờ là muốn tôi làm cái gì đây? Mua điểm tâm sao?” Lâm Linh vội vàng chuyển đề tài, nàng chẳng muốn dây dưa cùng thêm tý nào nữa.

      “Hôm nay lấy đại cho tôi hai cái trứng là được rồi.” mạn bất kinh tâm .

      Lâm Linh tin vào lỗ tai mình:“Cậu cái gì? Chỉ cần hai quả trứng thôi á?”

      Từ lúc bắt đầu cuộc sống nữ hầu, ngày nào nàng cũng bị đưa ra những cầu từ ngạc nhiên đến cổ quái, hành hạ nàng đến trợn mắt tuyệt bỏ qua.

      Hôm nay lại cầu đơn giản như vậy khiến nàng vô cùng khó tin.

      Nhất định là có mưu gì đó.

      “Đúng, bữa sáng chỉ cần hai quả trứng là được rồi.” Nụ cười của có chút xảo trá, đợi nàng nghĩ nhiều, tiếp tục mở miệng,“Tuy nhiên……”

      “Tuy nhiên cái gì?” Khóe mắt Lâm Linh giựt giựt, đột nhiên có dự cảm lành, loại dự cảm tuyệt đối xui xẻo.

      “Tuy nhiên, hai quả trứng này phải là trứng có ba tròng a, như vậy mới nhiều chất dinh dưỡng.”

      “Trứng ba tròng? Tôi nên lấy ở đâu được chứ?” Nàng có cảm giác dự cảm của mình càng ngày càng chuẩn.

      chỉ cần soi quả trứng gà dưới ánh sáng là có thể biết được đó có phải là trứng ba tròng hay .” liếc nhanh qua phòng bếp,“Hôm nay đúng lúc có người vừa mới đem ít trứng gà đến tặng, trong đó hẳn là có trứng tam hoàng, đến xem rồi lấy hai cái là được rồi.”

      Lâm Linh đảo vòng con ngươi, nhấc chân tới phòng bếp, xem ra mình dự cảm sai rồi, chỉ là lấy hai quả trứng ba tròng trong ít trứng gà thôi mà, cũng phải là chuyện gì khó.

      Lâm Linh mang tâm tình chẳng có chuyện gì khó đẩy cửa phòng bếp.

      Nhưng nàng vừa thấy cảnh tượng trước mắt mình lập tức hóa đá.

      Lần đầu tiên nàng thấy căn phòng bếp còn lớn hơn gấp mấy lần ngôi nhà nàng ở.

      Phòng bếp khiến nàng hóa đá lần, lần thứ hai nàng lại tiếp tục hóa đá, cư nhiên cả nửa căn phòng bếp chất toàn là trứng!

      Từng loạt từng loạt trứng gà được sắp xếp cách chỉnh tề, khiến cho người ta có cảm giác như ở trong kho hàng chứa đồ của siêu thị vậy.

      “Đây, đây mà là ít trứng gà sao?” Nàng nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh từng chữ.

      Tề Văn Du lập tức cất ngày nụ cười xảo trá, lộ ra vẻ mặt vô tội:“Đây phải chỉ là ít thôi sao? Lần trước người ta còn đưa tới nhiều hơn cơ.”

      “Tề Văn Du, ăn trứng gà nhiều có thể bị tiêu chảy đấy.” Nàng bực tức nhìn thái độ của ,“ nghi ngờ các người có ăn được hết mớ trứng gà này hay !”

      “A, cái này cần lo, ngày nào tôi cũng thuê người tới lọc lại những quả trứng ba tròng, còn những quả trứng bình thường còn lại, quăng hết thôi.”

      lơ đễnh nhún vai.

      Đến cái động tác đáng đánh đòn đó của cũng vô cùng tiêu sái nữa.

      có người tới làm thuê tại sao lại còn muốn bóc lột sức lao động của tôi chứ!”

      Lâm Linh căm phẫn biểu đạt bất mãn của mình.

      “Nguyên nhân rất đơn giản a.” nghiêng đầu mỉm cười,“Vì sức lao động của cần phải trả tiền.”

      Lâm Linh càng tức giận:“Nhà mấy người có tiền như vậy mà còn quan tâm đến những chuyện này sao?”

      “Ân. Vì vui sướng thể mua được bằng tiền a.” Nụ cười của càng thêm sáng lạn,“Tỷ như, bóc lột sức lao động miễn phí của khiến tôi cảm thấy khoái trá vô cùng a.”

      đợi Lâm Linh quăng vẻ mặt khinh bỉ nhìn , lập tức tươi cười:“Được rồi, mau lựa trứng . Tôi thấy việc này tốn nhiều thời gian lắm đấy.”

      “Đúng rồi, quên cho biết, đúng là trong này có rất nhiều trứng hai tròng. Nhưng rất đáng tiếc là người giao đồ tới cho tôi biết, trứng ba tròng chỉ có,” khẽ nhếch môi,“Hai cái.”

      Từ trong cái kho trứng này chọn ra hai trứng ba tròng?

      thể nào! Khả năng hoàn thành nhiệm vụ chắc chắn rất thấp a?

      “Sau khi làm xong món điểm tâm, sẵn tiện dọn dẹp phòng bếp giúp tôi, cũng cần sạch lắm đâu, chỉ cần lau cho nó đến bóng loáng như mới vừa mua về là được rồi. Đúng rồi, sẵn tiện lau sàn luôn , chỉ cần đại khái qua loa kiểu phản chiếu được bóng người là được rồi, còn có phải dọn dẹp hoa viên nữa, đừng dùng máy làm hư cỏ, chỉ cần dùng tay nhổ cài cọng là tốt rồi……”

      Người nào đó tiếp tục hóa đá…… Phong hoá…… lại oxy hoá……

      Từ đống trứng gà chất cao như núi tìm hai cái trứng ba tròng, xác suất này còn thấp hơn cả trăm năm chơi vé số được trúng lần nữa.

      Nên Lâm Linh sau hơn tiếng mò mẫm quyết định từ bỏ.

      Nàng vừa xoa xoa cái thắt lưng, vừa ngẩn người nhìn núi trứng gà.

      Sau hồi do dự, Lâm Linh quyết định đánh sáu cái trứng, đập vào trong bát.

      Hai cái trứng ba tròng = sáu cái trứng gà bình thường.

      Trong đầu Lâm Linh lên công thức này. Dù sao chẳng phải cũng là tổng cộng có sáu cái lòng đỏ sao!

      Ha ha, càng ngày mình càng thông minh mà!

      Trong chốc lát sau, đĩa trứng chiên thơm ngào ngạt được đặt lên bàn.
      biết có phải là do kết quả cuộc việc làm nô dịch hay , mà tài nấu nướng của Lâm Linh càng ngày càng tốt, nhưng Lâm Linh lại cảm thấy vô cùng buồn bực, tại sao hết lần này tới lần khác người hưởng dụng luôn là cơ chứ.

      Nếu được đem cho người mà mình thích ăn, cảm giác thích thú hơn nhiều.

      Người mình thích.

      Nghĩ tới mấy chữ này, trước mắt nàng hơi nhòe .

      Đôi mắt màu tím sáng ngời, dung mạo phong hoa tuyệt đại, bên môi luôn mang theo nụ cười mạn bất khinh tâm xen lẫn vài tia cười nhạo.

      “Đây là trứng ba tròng?” Tề Văn Du vừa nhìn lên bàn ăn lập tức tỏ ra nghi hoặc.

      Lâm Linh lập tức gật đầu như gà mổ thóc:“Có thấy chưa, có sau lòng trứng mà!”

      “Đúng là có sáu lòng trứng,” Vẻ mặt thay bằng nụ cười ,“Nhưng sao trong thùng rác lại có tới sáu vỏ trứng gà vậy?”

      trán Lâm Linh chảy xuống giọt mồ hôi lạnh.

      ngờ tới tên này còn soi đến cả thùng rác!

      “Lần này coi như tạm bỏ qua, bạn học Lâm Linh, lần sau nhất định phải nhớ phi tang chứng cứ phạm tội nha.” mím mím môi,“Nhưng đây phải là trứng ba tròng nên tôi ăn, vậy, Lâm Linh, ăn nó .”

      Lâm Linh sửng sốt, vội vàng xua tay:“Tôi, tôi chưa bao giờ ăn trứng gà !”

      Oa, nàng nào dám ăn trứng gà a, vạn nhất lúc quay trở lại trò chơi trúng cái cảnh kia, nhỡ may mà bị gì đó “Xin mời khởi đầu lại trò chơi” thảm rồi……

      Vừa nghĩ tới mấy thứ dụng cụ dụng hình kia, nàng rùng mình cái.

      nhàng nở nụ cười:“ ăn cũng sao, nhưng hình như tôi thấy vô cùng sợ hãi a, có thù oán gì với trứng gà sao?”

      Lâm Linh bị trúng tim đen, giật nảy mình ngẩn đầu nhìn Tề Văn Du.

      mặt vẫn nở nụ cười tươi, giống như toàn bộ cảm xúc hỉ nộ ái ố đều ở dưới nụ cười ấy.

      Trong nháy mắt khiến nàng có cảm giác quỷ dị.

      Tựa như tên kia phải là người thuộc về thế giới này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 94:

      “Đừng đứng đực ở chỗ đó nữa, công việc hôm nay của khá là nhàng, nhưng nếu cố gắng đến tối cũng làm xong đâu.” gõ gõ ngón tay xuống mắt bàn.

      nhàng?

      Lâm Linh hơi giật giật khóe miệng.

      Vị công tử này là “Nhân từ” a, xem ra, nàng thể làm gì khác hơn là phải làm cái việc “ nhàng” là lau sàn nhà đến phản chiếu được bóng người kia rồi.

      cái thế giới này có rất nhiều thứ giả dối.

      số người nhìn vô cùng ngăn nắp, hoàn mỹ vô khuyết, nhưng lại hoàn toàn phải vậy.

      Sau thời gian “gần gũi tiếp xúc” với tên Tam Công Tử này, nàng nhận ra điều đó.

      Nhất là sau mỗi lần nàng nhìn vào mỗi căn phòng thể dùng từ bừa bộn để hình dung được nữa, nàng thậm chí còn hoài nghi rằng có khi nào sau này nàng bị Tam Công Tử diệt khẩu vì biết bí mật này .

      Ngoại trừ bí mật này, tên Tam Công Tử kia hình như còn có tình đặc biệt với sách.

      bàn, giường, mặt đất, đâu đâu cũng toàn sách với vở.

      Nhưng kỳ quái là thậm chí còn có số bản cổ ngữ, văn tự mà Lâm Linh chưa bao giờ từng thấy qua. Còn có mấy văn bản tiếng Trung viết về lịch sử cổ đại, trong đó cũng thiếu lịch sử cổ đại châu Âu.

      Tên kia xem có thể hiểu được mấy thứ văn tự này sao?

      Lâm Linh tỏ ra thái độ cười nhạt, hơn phân nửa quăng vứt lung tung như vậy, đại khái chắc là mua chỉ để làm kiểng thôi.

      Như thường lệ, Lâm Linh lòng vòng nhặt lại từng cuốn sách, trong lúc thoáng mắt qua sàn thấy có quyển sách vứt dưới góc giường. Dưới gáy sách như như , nàng đọc được dòng chữ: Thomas Leste Marlow.

      Như bị cái gì điều khiển, nàng cúi người xuống giường, cẩn thận nhặt quyển sách kia lên. Trong khoảnh khắc nàng lướt mắt qua tựa đề quyển sách, toàn thân nàng đột nhiên có cảm giác lạnh thấu xương, trước mắt phủ màn đen u ám, đôi tay nàng run rẩy muốn đánh rơi cuốn sách.

      Nàng nhắm chặt hai mắt lại, tựa đề của quyển sách ngừng phóng đại trong đầu, nàng căn bản thể bỏ qua được những dòng chữ này— Nguyên nhân cái chết của Arthur vương.

      Nàng hít sâu hơi, lật đại trang sách, ánh mắt đảo nhanh qua câu trong cuốn sách: Trong câu chuyện của vua Arthur, Avalon tượng trưng cho nơi tiền kiếp và hậu kiếp. Sau khi Arthur vương bị thương nặng thể qua khỏi, ngài được người tỷ tỷ cùng mẹ khác cha của mình mai táng chiếc thuyền ở nơi đây.

      Trong nháy mắt, nàng cảm giác trước mắt mình mảng tối tăm, hơi thở ngày càng gấp gáp.

      Tay nàng loạng choạng gập cuốn sách lại, hít sâu lần nữa, tự an ủi mình, đâu, đâu, tên Arthur mà nàng biết kia là nhân vật trong trò chơi chứ phải là người lịch sử, cho nên nhất định số mệnh của cậu ấy chắc chắn giống như vầy.

      Sau lần thứ n tự thôi miên bản thân, rốt cục tâm trạng hoảng loạn của nàng cũng bình tĩnh trở lại.

      Nàng dám nhìn quyển sách này thêm chút nào nữa, vội vội vàng vàng cất lên giá sách, nhưng đột nhiên có cơn gió thổi qua, làm rơi tờ giấy kẹp giữa những trang sách.

      Lâm Linh nhặt tờ giấy kia lên, đó là chú chó được vẽ hác thảo, bút pháp thuần thục, trông rất sống động. Nhìn chú chó đó khiến nàng có cảm giác quen thuộc.

      Hình như nàng nhìn thấy con chó này ở đâu rồi.

      Ở đâu nhỉ?

      Nếu đúng lúc này mà Tề Văn Du vào, nhất định thấy loạt những động tác bất thường của Lâm Linh.

      Cau mày, vò đầu, ngồi xổm xuống, tiếp tục vò đầu, đứng lên, lại cau mày, lại ngồi xổm xuống, lại vò đầu, lại đứng lên…… Cứ như thế lặp lặp lại như cái vòng luẩn quẩn.

      Đột nhiên Lâm Linh vỗ “bộp” cái mạnh váo trán mình, đúng rồi, đây phải chính là chú chó săn ở trong trò chơi sao? Quả là giống nhau y chang a!

      Nàng nghi hoặc cầm tờ giấy phác họa cẩn thận nhìn lại, phát thấy phía dưới góc bản vẽ có cái tên xa lạ: Lạc Lâm.

      cảm giác yên lặng đến quỷ dị kéo tới, trong lòng nàng có nguyên chấm hỏi to, Tề Văn Du chơi trò chơi làm sao lại có thể vẽ ra được bản vẽ này? Chẳng lẽ, chỉ là trùng hợp?

      Còn Lạc Lâm này là ai?

      “Bạn học Lâm Linh, tự tiện xem đồ của người khác là thói quen tốt đó nha.”

      Ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng của Tề Văn Du.

      Lâm Linh hốt hoảng vội vàng kẹp lại tờ giấy vào trong cuốn sách, tức giận đáp lời:“Ai xem đồ của cậu . Tài sản của cậu vứt lung tung như vậy, muốn nhìn cũng được!”

      Tề Văn Du mỉm cười, tiến tới đoạt lấy cuốn sách trong tay nàng:“Cuốn [ cái chết của Arthur vương ] này là cuốn sách mà tôi thích nhất đấy . Đúng rồi, nghe ông chủ tiệm hồi bữa là nội dung trong cái đĩa kia hình như là dựa cuốn sách này phải.”

      Trong lòng Lâm Linh lộp bộp vài tiếng, bật thốt lên:“Chẳng lẽ kết thúc cũng y như vậy sao?”

      Tề Văn Du nhướng đôi lông mày tỏ vẻ :“Có lẽ thế, tôi cũng đâu có chơi, chơi rồi biết kết cục thôi.”

      xong, gục đầu xuống, ánh mắt kỳ quái nhìn chăm chú vào quyển sách tay, ánh mắt bất thường này của khiến lòng Lâm Linh dâng lên cảm giác bất an.

      Nếu như đúng như lời , kết cục của trò chơi giống như cuốn sách……

      Cả người nàng rùng mình cái, dám nghĩ tiếp, trong lòng rối rắm, chẳng lẽ là do mình còn sợ hãi nên dám quay lại sao?

      Nếu như quay lại trò chơi, còn được gặp lại Mặc Lâm, Lancelot ôn nhu, được thấy bạn bè của mình, được nhìn thấy — .

      Thời gian nghỉ mau chóng trôi qua, tiến vào cuộc sống bình thường.

      Mặc dù mọi thứ trong trường vẫn như trước, nhưng Lâm Linh có cảm giác như trải qua khoảng thời gian rất dài, lúc vào lớp trong lòng khỏi có chút hoài niệm.

      “Tiểu Linh, mau lại đây!” Quách Đình vừa bắt được nàng liền kéo nàng về phía góc lớp, vẻ mặt lo lắng thấp giọng hỏi,“Nghe mấy hôm trước ác nữ Trần Di tìm cậu gây chuyện?”

      “Mấy hôm trước? Mấy tháng trước chứ.” Lâm Linh thuận mồm ra, nhưng đột nhiên nhớ lại là mình bị lộn với thời gian trong trò chơi, vội vàng sửa lại nửa câu sau,“Đúng vậy, nhưng tớ vẫn sao a.”

      “Sau này nếu nàng ta dám khi dễ ai, cậu cứ với tớ, tớ nhất định ra tay!” Quách Đình tự tin vỗ vỗ lồng ngực của mình, nở nụ cười chân thành.

      “Ân, cám ơn cậu.”

      Trong lòng Lâm Linh ấm áp, trong phút chốc có cảm giác mình may mắn.

      Bởi vì, nàng những có được những đồng bạn thân thiết trong trò chơi, mà ngoài đời thực cũng có người bạn chân thành đến thế.

      “Đúng rồi, nghe Tam Công Tử giúp cậu giải vây a.”

      Quách Đình nghịch ngợm mở to mắt, trán lộ ra thần sắc vô cùng quen thuộc với Lâm Linh.

      Đó là loại biểu cảm thường rất hay xuất mặt Khải, ra đó chính là biểu cảm Bà Tám.

      “Ân, là có cậu ta giúp phần.” Mặc dù nàng vẫn rất oán hận cái tên công tử phúc hắc này, nhưng thể phủ nhận rằng giúp nàng rất nhiều.

      Ánh mắt Quách Đình sáng ngời:“Tam Công Tử quả là người tốt mà! Làm sao đây, Lâm Linh, tớ càng ngày càng thích cậu ấy a!”

      Lâm Linh khì khì cười thành tiếng, tên kia tuy bình thường chẳng thẳng thắng chút nào, nhưng cũng có thể khiến người hâm mộ mình, giống như nàng cũng có cảm giác như vậy, giống nàng……

      Đúng lúc đó, sau lưng nàng truyền đến giọng vài học sinh chuyện phiếm —

      “Sao? Lưu Kỳ hôm nay học? Tớ còn chờ cậu ấy giao bài tập đây.”

      “Hôm nay gia gia của nàng có tới xin phép, hình như là nằm ở bệnh viện.”

      “Hình như nàng lại đổ bệnh rồi……”

      Hiển nhiên Quách Đình cũng nghe được những lời vừa rồi, nàng ngẩn đầu lên với lớp trưởng:“Chi bằng hôm nay lúc ra về chúng ta mua ít đồ thăm bạn ấy .”

      Lớp trưởng thoáng do dự:“Cũng được thôi, nhưng ngày mai còn bài kiểm tra rất quan trọng……”

      “Vậy sau khi hết kỳ kiểm tra chúng ta cùng . Ba mẹ Lưu Kỳ lúc nào cũng ở ngoài, bình thường trong nhà chỉ có mỗi gia gia và nãi nãi ấy, cậu ấy ở mình trong bệnh viện chắc chắn là rất đơn, nếu chúng ta cùng đến thăm, chắc chắn cậu ấy rất vui. Chúng ta nên cỗ vũ cậu ấy mới đúng.”

      Quách Đình cười khanh khách cổ động mọi người, nhờ thế mà có ít học sinh đồng ý thăm Lưu Kỳ.

      “Hôm nay chúng ta mua lễ vật trước, các cậu ai tình nguyện sau giờ học mua với tớ nào? lâu lắm đâu.”

      Nàng tiếp tục khích lệ, nhưng trong số học sinh đồng ý thăm ít ỏi chỉ có hai người đồng ý , còn lại đều viện cớ mai kiểm tra.

      “Quách Đình, tớ cùng với cậu.” Lâm Linh đứng bên cạnh mở miệng.

      Quách Đình nghiêng đầu nhìn nàng, nở nụ cười sáng lạng:“Ân! Vậy đợi lát nữa chúng ta cùng ! A, hình như mới nãy tớ uống hơi nhiều nước phải! Tớ muốn nhanh chóng WC trước khi tiêt học đầu tiên bắt đầu, Tiểu Linh, cậu chung ?”

      “Ừ.” Lâm Linh cười gật gật đầu, theo chân Quách Đình.

      Trong thế giới trò chơi cũng vậy, nàng vẫn cố đuổi theo, cố sóng vai cùng bước với .

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 95:

      Sau khi tan học, Quách Đình và Lâm Linh cùng chọn mua quà tặng cho Lưu Kỳ.

      Nội thành náo nhiệt lắm quán xá, nhờ giá cả của những món đồ bán ở đây rất rẻ nên có rất nhiều học sinh thường đến mua.

      “Lâm Linh, cậu nghĩ nên mua gì cho Lưu Kỳ là thích hợp nhất?

      Nhìn những gian hàng đầy đủ sắc màu xung quanh, vẻ mặt Quách Đình đăm chiêu.

      Lâm Linh liếc mắt sang những gian hàng chung quanh, chợt đôi mắt bị thu hút bởi tủ kính ở gian hàng.

      Đúng lúc đó Quách Đình cũng mừng rỡ reo lên:“Lâm Linh, cậu nhìn kìa, chiếc vòng hổ phách này đẹp!”

      Lâm Linh nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

      Chiếc vòng hổ phách này rất giống với chiếc vòng mà phụ vương Arthur tặng cho nàng, từ hình dáng cho tới kích thước màu sắc đều giống y hệt.

      Trong phút giây ngỡ ngàng đó, nàng chợt nhớ tới khoảnh khắc mà đeo chiếc vòng cổ lên cổ nàng.

      Đầu ngón tay mát lạnh như dòng suối , thanh thấu lạnh lẽo xẹt qua đáy lòng.

      Giờ phút đó, cảm giác như nắng và hoàng hôn như ngừng lại. Ngọn gió như có như thổi qua mấy tán cây cao bên cửa sổ, nhàng cuộn sóng lay động, chiếu lên khoảnh sân mảnh màu vàng muộn màng.

      Thời gian ngưng đọng, gian xung quanh như rời xa thế giới thực, yên tĩnh vô cùng.

      Trong ký ức xẹt qua những hình ảnh dưới cây đào, hợp với người nào đó rất mê hoa đào, quanh ảnh chậm rãi di chuyển dưới tán cây.

      Lúc ở chỗ tên độc nhãn khổng lồ, cầm chặt tay nàng, dũng khí mạnh mẽ chống đỡ hắc ám, là thứ mà ngay cả ánh sáng ấm áp cũng tài nào có được .

      Dưới màn đêm lung linh huyền ảo, cầm tay nàng cùng khiêu vũ, là ký ức mà nàng vĩnh viễn tài nào quên được.

      Đến khi biến thành còn mèo đen, phải cố mà an toàn đến Camelot, đó là lần đầu tiên mà nàng dốc hết sức làm việc gì đó.

      Bên hồ nước trong vương cung, ôm nhu ôm lấy nàng, vẻ mặt cũng ôn nhu như mặt hồ nước lúc đó vậy.

      Lúc nàng chiến đấu vì mà bị thương, trong đôi mắt xẹt nhanh qua tia lo lắng, nghé giọng vào tai nàng mà :“Nếu như muốn trở thành người sóng bước cùng ta, nên…… nhanh khỏe lại , Lâm Linh……”

      Lúc biến thành con cóc xấu xí lại bảo:“Kể từ bây giờ phải luôn ở bên cạnh ta, đừng có chạy loạn, nghe chưa?”

      Trong quán đột nhiên phát lên bài hát của Smith, nhưng lời tiếng lúc đó hiểu sao vô cùng ràng……

      I don’t wanna missones mile[ tôi muốn bỏ quên nụ cười nào của cậu ]
      I don‘t wanna misson ehug[ tôi muốn quên lồng ngực ấm áp ấy ]
      well, I just wanna be with you,[ tôi luôn muốn ở bên cạnh cậu ]
      Righ there with you just like this’[ cứ như vậy luôn ở cùng nhau]
      I just wanna hold you close[ luôn muốn ôm chặt lấy cậu ].
      Feel your heart so close to mine,[ cảm giác như trái tim của cậu luôn dành cho tôi ]
      And just stay here in this moment,[ Và cứ như vậy luôn ở bên nhau ]
      Forall there stof time.[ có lúc nào là ở cùng nhau ]
      Don’t wanna close my eyes[ muốn nhắm mắt lại ].
      Don’t wanna fall as leep,[ muốn ngủ ]
      Don’t wanna miss anything.[ muốn bỏ qua bất cứ thứ gì ]

      Trong lòng nàng tràn ngập những ý ức và những lời hát ca, lắng đọng cùng với gian và cảm xúc.

      Cảm giác kỳ lạ ấy như sợi chỉ buộc lấy trái tim nàng, khiến cho nàng chỉ nghĩ đến những khoảng thời gian đặc biệt ấy.

      Nàng đột nhiên cảm thấy thể chịu được nữa.

      Nàng muốn nhìn lên như thế nào, muốn cùng san sẻ mọi chuyện, nàng muốn thấy từng bước trở thành hoàng đế La Mã, nàng muốn cùng tìm được chén thánh trong truyền thuyết, nàng muốn cùng san sẻ mọi bi thường buồn khổ.

      Mỗi phần, mỗi giây phút của , nàng muốn bỏ qua bất cứ thứ gì.

      muốn nhắm mắt lại, muốn ngủ, muốn bỏ qua bất cứ thứ gì.

      Cho dù có biết trải qua những thứ kinh khủng cỡ nào, nàng cũng muốn trở về bên cạnh .

      Nếu như có thể ở bên cạnh , cho dù có ngày mai cũng chẳng sao.

      Arthur…… Arthur……

      Nhưng trong lúc đó nàng thể đột nhiên mà quay lại nên đành phả chờ sau khi kỳ thi kết thúc, sau khi thăm Lưu Kỳ rồi mới chính thức quay lại trò chơi, dù cho có cái gì chờ đón nàng.

      Mặc dù biết, nhưng nàng né tránh nữa, nàng tiếp tục bỏ chạy nữa.

      Vì đó là thế giới có Arthur.

      Mặc kệ tương lai như thế nào, chỉ cần có Arthur bên cạn, nàng luôn an tâm, cho dù có mình đối mặt với khó khắn cũng thành vẫn đề.

      Nàng phải trở về bên cạnh .

      Nàng mua khay trứng gà luộc sẵn cho tiện.

      Mùi hương ngọt ngào quen thuộc của lòng trứng khiến nàng cảm thấy ấm áp, hy vọng chừng lần này có thể quay lại ở chỗ Arthur.

      Nhưng lúc nàng tỉnh dậy phải vậy, hình ảnh trước mắt nàng đánh tan hy vọng của nàng.

      Xuất trước mặt nàng vẫn là căn phòng hắc ám, ngọn gió lạnh băng thổi qua từ ô cửa sổ , phảng phất còn có tiếng người khóc than quanh quẩn đâu đây.

      can phòng chất đầy dụng cụ dụng hình chờ đón nàng quay lại.

      Nhất thời xúc động gây chết người mà.

      Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến loạt tiếng bước chân dồn dập, sau đó dừng lại trước cửa.

      Tiếp đó, cảnh cửa gỉ sắt nặng nề của căn phòng mở ra, phát ra tiếng kêu “ken két” khó nghe, trong gian hắc ám của căn phòng nghe lại càng thêm quỷ dị. Lâm Linh rùng mình cái, cuống quít nuốt ngụm nước bọt, vẻ mặt hoảng hốt nhìn về phía cánh cửa vừa bị mở ra.
      Chương 96:

      Người bước vào phải là hắc công tước chắc chắn cũng là Kamelot. Nhưng trong hoàn cảnh này là hắc công tước tốt hơn.

      Nương theo ánh trăng trong vắt mờ ảo chiếu qua cánh cửa, rốt cuộc Lâm Linh cũng nhìn được đó là ai.

      Nàng thoáng thở dài nhõm khi thấy đôi mắt bạc lóe lên trong màn đêm.

      lẳng lặng đứng đó, vẻ mặt vô tâm vô phế câu:“ phải trốn ngục rồi sao? Sao lại quay lại?”

      Lâm Linh giật giật môi, biết nên giải thích như thế nào với cái tính cực kỳ đa nghi của .

      Nàng chỉ biến mất vài ngày thôi mà, phải là đào tẩu mà chỉ là tạm thời trốn thoát thôi.

      Phản ứng của cũng trấn tĩnh quá .

      “Kamelot cũng ngươi làm thế nào để tẩu thoát.” nhướng mi như vô tình hỏi,“Nhưng tại sao trốn rồi sao lại chui đầu vào lưới lại nhỉ?”

      Nàng cắn cắn môi, thấp giọng :“ liên quan đến ngươi. Ngươi đừng quan tâm.”

      ai tới cứu ngươi, cũng ai có thể cứu ngươi ra. Ngươi sợ sao?”

      Đôi mắt màu bạc của dưới ánh trăng lập lòe xinh đẹp.

      Lâm Linh cúi đầu, trong đầu đột nhiên nhớ tới câu của Gawain, Arthur khi lần đầu tiên được công nhận là đồng đội của bọn ; biển băng lạnh giá, lần đầu tiên Lancelot nàng là đồng đội của ……

      Cảm giác ấm áp dần lan tỏa khắp người nàng, vô tình truyền thêm dũng khí cho nàng, nàng sợ nữa, nàng lui bước nữa, đối mặt với tất cả.

      “Sợ, ta đương nhiên là sợ. Nhưng nếu họ là bạn của ta, ta đương nhiên tin tưởng họ. Ta bao giờ bỏ rơi họ cũng như họ bao giờ bỏ rơi ta.”

      Duagloth thoáng sửng sốt, nở nụ cười bí hiểm:“Xem ra ta vẫn chưa thể hiểu về ngươi.”

      Thái độ của đột nhiên ôn hòa khiến Lâm Linh khỏi nghiêng đầu nhìn .

      Trong bóng đêm trầm lặng, bên mặt của Duagloth lộ ra vẻ ôn nhu hiếm có, đôi mắt lúc nào cũng sáng quắc gợn từng đợt sóng thâm trầm, nhìn vào bóng tối xa xăm. Mặt trăng tái nhợt bầu trời xa xôi hư ảo khó nắm bắt.

      Trước đây nàng luôn dám nhìn trực diện với , bây giờ mới thấy được khuôn mặt ấy.

      Nhưng khi quay đầu sang ôn nhu trong chớp mắt ấy lập tức biến mất.

      “Công tước các hạ, Arthur –”

      giọng lạnh lùng phá vỡ yên lặng của bóng đêm, nhưng giọng đó lại nhanh chóng chuyển sang ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Linh:“123, sao lại ở đây?”

      Đồng thời, Lâm Linh vừa nhìn thấy vô cùng sửng sốt, giọng khó tin:“Tiểu Tiểu Pars, sao cậu lại ở đây?”

      Thiếu niên kia phải là Parsifal ngày làm thiện hai ngày làm ác đó sao?

      Rốt cuộc giờ làm thiện hay ác?

      Parsifal nhanh chóng thu lại vẻ kinh ngạc mặt, vô tâm :“Ai đưa tiền cho ta ta làm việc cho người đó, công tước đưa cho ta số tiền khá lớn nên ta theo phe ngài ấy cũng chẳng có gì là lạ.”

      đúng, đúng, Tiểu Pars, cậu phải là kỵ sĩ của Arthur mới đúng.”

      Lâm Linh lắc lắc đầu, bàn tròn kỵ sĩ của Arthur còn viết ràng tên của Parsifal, tại sao lại có thể phục vụ cho hắc công tước được chứ?

      “Cái gì mà kỵ sĩ của Arthur?” Vẻ mặt Parsifal khó hiểu,“Ta chỉ kiếm tiền thôi mà.”

      Lâm Linh mở to hai mắt nhìn trân trối, lúc này biết là là thiện hay ác? Bởi vì cho dù bị mặt thiện hay ác khống chế, cái tính ham tiền đó của vẫn thay đổi.

      Ánh mắt Duagloth ý vị thâm trường nhìn Lâm Linh, lại nhìn sang Parsifal, :“Ngươi cho xong lời mình trước .”

      Parsifal gật gật đầu:“Công tước các hạ, đội quân Arthur ngày mai công kích chúng ta. Mấy ngày nay chúng ta tổn thất vô cùng nghiêm trọng, sắp thể trụ nổi nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta thất thủ.”

      “Trụ nổi nữa sao? Chưa hẳn là thế.” Duagloth cười , nhìn Lâm Linh chằm chằm,“Có ta ở đây, chừng xuất kỳ tích.”

      Đột nhiên Lâm Linh có cảm giác lạnh sống lưng, cả người cứng ngắc, giọng lắp bắp:“Ngươi, ngươi có ý gì?”

      vươn ngón tay thon dài xinh đẹp chạm lên cằm nàng:“ phải ngươi vừa bọn chúng bỏ rơi ngươi đó sao? Vậy ta thử xem bọn chúng có thể bỏ rơi ngươi để giành lấy thắng lợi hay .”

      Lâm Linh giật thót, ngẩn đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt ác ma kia:“Ý ngươi là, muốn dùng ta uy hiếp bọn họ?”

      Duagloth mỉm cười , nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ biết được câu trả lời của .

      “Ngươi hèn hạ, nếu muốn chiến thắng phải dùng cách quang minh chính đại chứ, như thế xấu! Arthur nhất định nghe lời ngươi đâu !” Thanh nàng đột nhiên ,“Nhất định ……”

      Nàng tin bỏ rơi nàng, nhưng so với thắng trận nàng cũng chắc.

      Nàng cũng rốt cuộc vị trí của nàng trong tim là gì.

      “Vậy chúng ta cứ đợi mà xem.” Duagloth thả lỏng tay nàng, đôi mắt màu bạc dưới ánh trăng sâu như biển Aegan.

      Lâm Linh ngẩn người, lập tức duỗi cánh tay muốn thoát khỏi khống chế của .

      “Đúng rồi, quen mất lần trước có con mèo cắn ta cái.”

      như là cố ý trêu nàng, ngược lại càng dùng sức khống chế nàng, thấy nàng giận đến mặt đỏ tía tai mới chịu buông tay ra, mạn bất kinh tâm :“Nhưng ngươi có biết ? Có khi, thứ mà người ta càng thể nắm giữ lại càng có khát vọng muốn theo đuổi nó.”

      Lâm Linh tức giận trừng :“Mặc kệ ngươi có nghĩ cách gì nữa, nhất định người thắng vaãn là Arthur!”

      sao?”

      nở nụ cười bí hiểm, xoay người ra tới cửa, thấp giọng phân phó Parsifal:“Parsifal, ngươi chông chừng ta cho cẩn thận, ta có vai trò rất quan trọng đấy. Cho dù là ngươi thiện hay ác, cũng nên giữ đạo lý nhận tiền là phải làm đấy. Còn có, phải nhớ kỹ, được phép cho nàng ăn bất cứ thứ gì liên quan đến trứng gà.”

      Trong bóng đêm u ám, mái tóc đen dài của bay múa dưới ánh trăng như màn đêm đen, u mờ ám.

      Lâm Linh ngơ ngác nhìn bóng lưng của , nhất thời khiếp sợ thốtổa được tiếng nào.

      Tại sao, tại sao lại biết bí mật về trứng gà? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Nếu biết bí mật này, tại sao trước đó lại dặn Kamelot?

      Chẳng lẽ là đoán được?

      Dây thần kinh trong đầu Lâm Linh cảm thấy tê dại, mò mãi nhưng lại ra được manh mối gì.

      Nghĩ tới kế hoạch ngày mai của hắc công tước, tâm trạng của nàng càng ngày càng sa sút.

      Nếu như biết trước làm như vậy nàng trở về.

      Trong lòng nàng bây giờ vô cùng sợ hãi và mâu thuẫn, hay là nàng sợ Arthur quan tâm đến nàng.

      “123, khóc sao?”

      Giọng nghi hoặc của Parsifal vang lên, lúc này Lâm Linh mới giật mình nhận ra mặt mình hơi ươn ướt.

      “Tôi, tôi có, con mắt nào của cậu thấy tôi khóc chứ?” Nàng mạnh miệng bật lại câu.

      Ánh mắt của lộ ra vẻ buồn cười: Hai con mắt ta nhìn thấy ngươi khóc.

      “Tôi có!” Nàng thẹn quá hóa giận, chôn đầu mình vào đầu gối như đà điểu. Nhưng ở phía dưới, nước mắt từ trong hốc mắt vẫn ngừng chảy xuống.

      Chung quanh tiếng động trong vài phút, đột nhiên Lâm Linh thấy có chiếc tay áo màu xám vươn tới trước mặt mình, theo đó là giọng bất đắc dĩ:“Ta mang theo khăn tay, cho mượn tay áo lau tạm vậy.”

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 97:

      Lâm Linh sửng sốt ngẩn đầu lên, khó tin nhìn vào đôi mắt màu xám đầy vẻ đồng tình chớp chớp nhìn nàng.

      Trong lòng nàng khỏi mừng rỡ dâng lên tia hy vọng, thoạt nhìn bây giờ có vẻ ở mặt thiện, có thể nào

      “Chỉ là tôi nhận tiền của người khác nên thể nào làm trái được. Nên ngày hôm nay tới lượt tôi canh , cũng chỉ có thể làm như này.”

      Câu đó của trực tiếp đánh nát hy vọng nhoi của Lâm Linh, nàng hít hơi, kéo mạnh tay áo của , hỳ mạnh bãi ngay ở đó.

      Parsifal nhìn nàng làm bẩn áo mình như trời trồng, chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ, ne né cái tay áo của mình.

      Nàng lau loạn xạ vài cái, giọng :“Quên quên , dù sao có cậu canh tôi còn đỡ hơn là Kamelot.”

      “Nghe sau lần biến mất trước mặt , hình như xem quái rồi.” Parsifal cong cong khóe miệng.

      “Cậu cũng biết?”

      Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên.

      Parsifal nhún nhún vai, vẻ mặt “ai là người đều biết cả”.

      “Giờ còn thấy khó chịu ? Nếu thấy đói bụng, tôi lấy cho chút gì đó để ăn.” nghiêng đầu nhìn nàng.

      “Tôi đói bụng.”

      Lâm Linh thoáng cảm động, quả nhiên Tiểu Pars thiện lương người biết quan tâm săn sóc mà, nếu như ở đại, chắc chắn người bạn trai hoàn hảo.

      “Tiểu Pars, chẳng lẽ cậu nhận ra mình bị hai mặt thiện ác khống chế sao?” Nàng đột nhiên .

      “Cái gì?”

      Parsifal khó hiểu nhìn nàng.

      “Có người với tôi, Thiên Đường và Địa Ngục chỉ cách nhau bức tường mỏng, thiên thần và ác quỷ chỉ khác nhau về ý niệm. Ai ai cũng có trong mình nhiều mặt, chỉ là mặt thể là thiện hay ác mà thôi. Người mang vẻ mặt thiên thần chưa chắc thiện lương, người mang khuôn mặt ác quỷ chưa chắc tàn độc. Có lẽ ngày, cậu bị hai mặt hỗn loạn này khống chế nữa… tại sao cố gắng thử lần?”

      Parsifal im lặng gì.

      Người co lại như vào trong bóng tối, chỉ có ánh trăng nhàng phác thảo lên cơ thể . Từ sống lưng thẳng tắp đến lồng ngực vạm vỡ, mái đầu hơi cúi tạo độ cong , thể nhìn thấy được vẻ mặt, như gốc cây bạch dương thon dài.

      Sau khoảng thời gian im lặng, rốt cuộc nàng cũng thể nhịn được:“Lạ , Tiểu Pars cậu –”

      “Ta nghĩ thay đổi bất cứ thứ gì của bản thân.”

      Parsifal đột nhiên lạnh lùng cắt đứt lời Lâm Linh, ngẩn đầu lên, lộ ra đôi mắt màu xám lấp lánh, nụ cười bên mội nhếch lên cách quỷ dị.

      Lâm Linh giật mình, hình như là qua 12h đêm rồi, Parsifal lại quay lại mặt ác.

      căm ghét liếc nàng cái, kéo mạnh tay áo của mình, giọng lạnh băng:“Còn dám dùng tay áo ta lau chùi tùm lum, muốn chết sao?”

      “Này, ràng là chính cậu đưa cho tôi, sao giờ lại trở mặt?”

      Lâm Linh buồn bực, tên kia trở mặt nhanh mà.

      Nhưng đúng lúc đó bụng của nàng lại liên tục kêu lên, sau vài giây đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc nàng cũng mở miệng:“Tôi hơi đói bụng, lời tìm đồ ăn cho tôi của cậu lúc nãy còn tác dụng chứ?”

      Parsifal cười lạnh tiếng:“Dù sao ngày mai cũng chưa biết sống chết ra sao, ăn chi cho phí!”

      Gân xanh trán Lâm Linh nổi lên, đột nhiên chẳng còn thấy đói bụng chút nào nữa hết.

      Bởi vì, bị đầy hơi rồi!

      Bình minh ngày mai nhanh chóng đến.

      Những đám mây tản dần , để lộ ra bầu trời xanh như ngọc bích và ánh mặt trời ấm áp, nhàng làm tan những bông tuyết.

      Bầu khí trong trẻo mà lạnh lùng, ngọn gió lạnh thổi qua, cuốn những hơi ấm mong manh, luồn những làn gió lạnh khiến người ta tự chủ khẽ rùng mình.

      Những bụi hoa thấp nức nở tiêu điều dưới nền đất , những cành cây khô cứng cáp đâm lởm chởm ra ngoài nền tuyết, chập chùng đâm tới phía cuối chân trời, như muốn đâm thủng luôn cả cái đông phong giá lạnh.

      Arthur đứng phía tường thanh cao cao, gió lạnh thổi qua chiếc áo choàng và mái tóc dài màu vàng. Sơn cảnh hắc ám phía xa cũng như lặng im như cơn gió lạnh này vậy. lẳng lặng nhìn về phía trước, ánh nắng chiếu lên chiếc áo choàng ưng ửng hồng. Rồi chậm rãi giơ cánh tay lên, ra lệnh cho bọn binh lính tấn công đợt cuối.

      “Lancelot, sau khi công thành xong, Lâm Linh dựa vào ngươi.” Trước khi hạ tay, vẫn quên phân phó đệ nhất kỵ sĩ.

      “Bệ hạ, ta theo như kế hoạch cứu Lâm Linh ra, đến lúc đó ngài còn phiền muộn gì nữa.”

      Lancelot đáp.

      Arthur ý kiến mim mím môi, tính huy động tấn công đột nhiên nghe tiếng Khải hô to từ phía sau:“Bệ hạ, nhìn kìa! Đó phải là hắc công tước sao? Sao lại ở đây?”

      Arthur ngẩng đầu nhìn lên tường thành, gương mặt thoáng kinh hãi.

      vị nam tử mặc hắc y đứng tường thành, ánh dương đổ xuống như hào khí bao quanh , mái tóc đen dài bay bên vai, yên lặng mà hoa mỹ.

      gương mặt hoàn hảo ấy điểm nụ cười tràn ngập sát khí, khiến người ta có cảm giác rét mà run, như đóa hoa độc dược nở rộ rực rỡ.
      Chương 98:

      “Arthur vương, lâu gặp .” Duagloth thản nhiên nhìn gương mặt kinh ngạc của Arthur, khóe môi nhếch lên đường cong sắc như dao, nở nụ cười lạnh nhạt.

      “Duagloth, hóa ra ngươi chính là người đứng sau thao túng mọi thứ.” Arthur nhanh chóng nhận ra được mọi chuyện.

      “Người Saxon hàng phục La Mã, Arthur, nếu ngài là người thông minh cũng nên đầu hàng La Mã , đừng nên làm những chuyện vô bổ này làm gì.” Ánh mắt Dualogth lóe lên tia quỷ dị.

      Arthur tự tin cười rộ lên:“Mặc kệ là người La Mã hay Saxon, ta nhất định đuổi các ngươi lần ra khỏi lãnh thổ của ta! Duagloth, hãy xem thử cho kỹ tình thế bây giờ của ngươi , ngươi còn đường lui nữa đâu!”

      Duagloth cười cười:“Tuy nhiên, trước đó, ngài được gặp vị tiểu thư vô cùng đáng .” Vừa vừa phất phất tay về phía sau lưng.

      “Nhưng mà Arthur bệ hạ này, nếu ngài hạ lệnh lui binh, ta sợ là ngài chẳng còn cơ hội được gặp này nữa đâu.”

      Nương theo những lời như tiếng đàn của , tường thành đột nhiên lên vô số những mũi tên. Từng tên binh lính kéo dãn cung tên, đồng loạt cùng nhắm ngay vào ngực tóc đen nằm trong tay Parsifal.

      Khoảnh khắc nhìn thấy ấy, trước mắt Arthur đột nhiên trống rỗng, bốn phía yên tĩnh tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng những giọt tuyết tan tí tách rơi nhàng xuống mặt đất. Sau đó, nghe được những tiếng rút binh khí giòn giã vang lên, nghe được tiếng gió vù vù thổi qua áo choàng và áo giáp sắt của mình, nghe thấy cả tiếng trống ngực đập loạn bên trong lớp giáp ấy.

      Mùa đông mang theo bầu khí lãnh lẽo và những đợt gió trong trẻo mà lạnh lùng, hơi nước đâm xuyên qua những lỗ quần áo, lạnh thấu xương, ngay cả lông mao cũng dựng đứng cả lên.

      Lâm Linh rùng mình cái, lấy tay che ánh mắt sáng rỡ, nhịn xuống.

      Arthur đứng đầu đội quân, bóng và ngựa chìm trong bóng râm, đôi mắt phía dưới chiếc mũ giáp sáng ngời.

      Thấy được mái tóc vàng chói mắt quen thuộc kia, đột nhiên nàng có cảm giác muốn khóc.

      Màu vàng sáng rỡ chiếu xuyên qua từng đám sương bay phấp phới, trong gian như chỉ lưu chuyển tiếng hô hấp của nàng và .

      “Duagloth, ngươi như thế là kỵ sĩ chân chính sao? Cư nhiên lại dám giở thủ đoạn này!” Khải đứng bên tức giận mắng to.

      Đặc Lý Ti vỗ vai như an ủi, ánh mắt tò mò nhìn Arthur, sau đó chuyển mắt, vô tình nhìn thấy Lancelot chớp mắt nhìn chằm chằm vào đối phương đứng tường thành, môi mân thẳng táp, bàn tay cầm kiếm siết chặt.

      “Arthur điện hạ, nếu như đưa ra quyết định, ta sợ là tổn thương tới vị tiểu thư này a.” Duagloth vừa vừa ra dấu hiệu cho Parsifal kề chủy thủ lên cổ Lâm Linh.

      “Từ từ , Parsifal, dừng tay lại, được làm hại tới Lâm Linh của ta!” Hầu tước Gawain nhịn được giơ cao thanh kiếm trong tay, chỉ về phía Parsifal ,“Chỉ cần ngươi đảm bảo đừng để chủy thủ động vào nàng, ta nhường cho ngươi nửa số tài sản!”

      Parsifal hiển nhiên thoáng sửng sốt, nhưng sau đó lập tức tức giận trả lời lại câu:“Tuy ta tiền, nhưng ta cũng có quy tắc của chính mình.”

      Lúc đó, Lâm Linh đột nhiên có cảm giác xúc động trước hành động của vị hầu tước biến thái mà trước giờ nàng vốn hề ưa, nếu trừ cái tính đó ra, hầu tước nhất định vô cùng hoàn hảo. Nhưng đại thúc này đột nhiên mà quăng ra nửa số tài sản, có khi nào ra ở ngoài đầu đường xó chợ .

      Khóe miệng Duagloth giãn ra nụ cười lãnh khốc, duỗi tay kéo mạnh tóc Lâm Linh về phía mình:“Arthur điện hạ, khó quyết định như vậy sao? Như vậy đừng trách ta –”

      “Duagloth,” Arthur đột nhiên cắt đứt lời ,“Ta chấp thuận.”

      Lâm Linh khó tin mở to hai mắt, ngẩn ngơ nhìn mái đầu còn chói lòa hơn cả ánh mặt trời kia.

      Cho dù dù là hư ảo cũng được, cho dù đó chỉ là ảo giác cũng được, nàng ngẩn đầu lên, để những giọt nước mắt chảy vào môi.

      Nàng thấp giọng đọc tên , đến khi quen thuộc và thỏa mãn.

      Cái tên tiểu hài tử lần đầu gặp mặt bây giờ trưởng thành. Trước mặt nàng hoàn toàn là hình dáng của thiếu niên.

      Duagloth híp đôi mắt che ánh sáng bên trong:“Vậy, để tỏ thành ý, mời ngài cho binh lính của ngà hạ vũ khí xuống, đương nhiên, là kể cả ngài.” xong, cúi đầu, hạ giọng đủ để Lâm Linh nghe thấy,“Xem ra, quan tâm người hơn so với tưởng tượn của ta. Đáng tiếc, chỉ tại điểm này mà thua.”

      Lâm Linh thấy đuôi mắt lóe lên tia quỷ dị, tim giật thót, nhìn kỹ lại, nàng cả kinh.

      tường thành biết từ khi nào xuất vô vàng mũi tên từ mọi ngóc ngách. Từng thanh cung kéo dãn thầm nhắm vào đám kỵ sĩ dưới thành.

      Lâm Linh hoảng hốt tột độ, thầm hô tiếng xong, nàng sẵn biết tên hắc công tước này tâm ngoan giảo hoạt, chắc chắc đơn giản như vậy, hóa ra bố trí sẵn đội cung tiễn hòng bắn lén đội quân Arthur!

      Nếu như bọn Arthur bỏ vũ khí xuống, trong tay tấc sắt...

      Trong đầu của nàng đột nhiên lên đoạn ở thực: Trong lịch sử của Arthur vương, Avalon là vùng đất tượng trưng cho kiếp sau. Arthur vương bị thương nặng thể qua khỏi, được người tỷ tỷ cùng cha khác mẹ mai táng ở đây……

      Arthur vương bị thương nặng thể qua khỏi.

      Arthur vương bị thương nặng thể qua khỏi.

      Nhưng lời này như con ma lượng vòng trước mặt nàng, khiến cảm giác yên trong nàng dần lớn lên.

      Nàng sâu hít hơi, muốn cảnh báo với bọn a, nhưng trong miệng lại bị nhét giẻ phát ra được tiếng nào, chỉ có thể ngừng lắc đầu nháy mắt. Nhưng khoảng cách lại quá xa nên a thể nào thấy được.

      Nhưng những điểm ấy đương nhiên bị Duagloth nhìn thấu, duỗi tay ôm chặt Lâm Linh vào lòng mình, khiến nàng tài nào động đậy được, bên mội khẽ nở nụ cười dụ hoặc:“Hóa ra ngươi muốn rời xa ta, vậy hãy ở lại đây .”

      “Duagloth, ta đáp ứng cầu của ngươi, ngươi cũng phải tuân thủ lời hứa của mình.” Sắc mặt tái mét.

      “Cái này là đương nhiên, chỉ cần các ngươi bỏ vũ khí xuống, ta trả lại nàng hoàn hảo vô khuyết cho ngươi.” Duagloth chút hoang mang cười .

      Arthur thoáng nghiêng đầu, hướng tay về phía đám kỵ sĩ:“Tất cả mau bỏ vũ khí xuống.”

      Mọi người nhất thời đông cứng lại, đối với gã kỵ sĩ mà , vũ khí với họ như hình với bóng, kêu họ bỏ vũ khí xuống chẳng khác nào như bảo họ cắt bóng của mình.

      Leng keng!

      tiếng vang chói tai vang lên giữa gian tĩnh mịch, mọi người kinh ngạc quay đầu sang nhìn người đầu tiên bỏ kiếm xuống, cư nhiên là đệ nhất kỵ sĩ — Lancelot! Thấy đệ nhất kỵ sĩ của mình bỏ kiếm xuống, mọi người cũng lần lượt buông vũ khí của mình xuống.

      Trong đầu Lâm Linh mảnh hỗn loạn, Arthur trước mắt cách nàng rất xa, nhưng nàng có cảm giác nhận được tín hiệu từ ánh mắt của .

      Nghĩ cách thoát khỏi tên nam nhân kia!

      Nàng thầm cảm tạ cái thế giới thần kỳ này triệt tiêu cái bệnh cận thị của nàng, để cho nàng có thể nhìn thấy những chuyện này.

      Nhưng làm thế nào nàng có thể thoát khỏi Duagloth kèm cặp mình?

      Với lại bây giờ tường thành cao ngất ngưởng, nàng chạy trốn như thế nào a.

      Thấy bọn kỵ sĩ đều lần lượt buông vũ khí, đồng tử Duagloth chậm rãi co lại, tia sát ý thoáng lướt qua đuôi mắt, chậm rãi vươn tay, chuẩn bị ra lệnh cho các tiễn thủ.

      Trong lòng Lâm Linh nóng như lửa đốt, nàng muốn mình bị đem ra dùng để uy hiếp Arthur, nàng muốn mọi người vì nàng mà hy sinh, muốn trở thành sợi dây trói buộc , muốn muốn, thực muốn!

      Ánh mắt nàng kích động xen lẫn bất an liếc xẹt qua lá lờ xí to phất phơ tường thành, trong đầu lóe lên ý nghĩ!

      Đúng rồi, mặc dù hắc công tước ở đây khiến nàng thể sử dụng được ma pháp, nhưng nếu dùng cờ xí làm dù nhảy xuống, chắc cũng đến nỗi nào, hơn nữa nhìn cờ xí này còn khá tốt, nếu như thử có khi nào thành công ?

      Chỉ là, chỉ là nếu như thành công ……

      Nghĩ tới đây, nàng cắn chặt môi, tự gật đầu an ủi chính mình, cho dù có thành công nữa, nàng cũng chỉ biến mất khỏi trò chơi thôi, nếu như có thể bảo vệ , nếu như có thể bảo vệ được những người bạn của mình, như vậy nàng cũng dũng cảm đối mặt.

      giây trước nàng còn ngập ngừng, bây giờ hoàn toàn quyết tâm.

      Vì tình nàng dành cho , tình nàng dành cho bạn bè của mình, nàng có thể dũng cảm bất cứ lúc nào.

      Nàng phải bảo vệ .

      Bảo vệ thế giới có .

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 99:

      Thời gian còn nữa.

      Trong khoảnh khắc Duagloth nới lỏng cánh tay, nàng thu hết toàn bộ khí lực, đánh mạnh đầu vào cằm !

      Công tước đại nhân ngờ lại bị nàng làm như vậy, bất ngờ lảo đảo vài cái, Lâm Linh bất chấp cái đầu đau như mấy thấy mấy con chim , thừa cơ nhảy nhanh tới vách tường thành, tay kéo rơi miếng giẻ trong miệng, hét lớn với bọn Arthur:” Đừng rút lui, bọn họ có mai phục!”

      Duagloth vuốt vuốt cái cằm bị đụng, ánh mắt phủ tầng rét lạnh, lạnh giọng với Parsifal:” Lập tức bắt nàng lại đây cho ta!”

      “Đừng qua đây!”

      Lâm Linh di chuyển tới lá cờ bên cạnh, thể để cho những người khác tiến gần thêm bước nữa.

      Đuôi lông mày Duagloth nhướng lên ra vẻ ranh mãnh:“Còn mau lại chỗ ta, nếu té xuống ai cứu được đâu.”

      Lâm Linh cầm chặt cán lá cờ, ánh mắt nghiêm túc chưa từng có:“Ta bao giờ để ngươi dùng ta làm uy hiếp đối với Arthur, ta bao giờ làm chướng ngại của ! Phương pháp giải quyết quyết vấn đề này đơn giản, chỉ cần ta biến mất khỏi đây là được rồi, như vậy bất luận là kẻ nào, cũng đừng hòng đem ta ra để uy hiếp Arthur!”

      Dưới ánh sáng mặt trời, vốn có gương mặt nhắn ngây thơ nhưng tràn đầy dũng khí. Khiến cho trong lòng Duagloth đột nhiên cảm giác có cái gì đó, đầy ắp như muốn trào ra, mơ hồ cảm giác có cái gì đó thay đổi .

      Thời gian và khí như đông cứng lại.

      Ánh mắt hai bên dán chặt nhìn đối phương, trời vụt qua tia sáng đen như sao trời, ánh mắt lóe lên, dường như chưa bao giờ có được thứ như vậy.

      Trong nháy mắt, đột nhiên có cảm giác ghen tỵ với Arthur.

      “Parsifal, bắt ta lại đây.”

      Duagloth khó chịu kéo khóe môi, trong lòng mỗi người như bị rừng cây u ám bao phủ, có được dây hằng hà quấn cây như có được linh hồn trong quá khứ của mình (ta hiểu, nên ta chém )). Nhưng có mấy ai chịu hy sinh tính mạng của mình vì hạnh phúc của người khác đây?

      đời bao giờ có người như thế.

      bao giờ.

      “123, đừng làm chuyện điên rồ.” Parsifal vừa bật thốt lên vừa từng bước tiến tới bên nàng. cũng , tại sao lại ra nhừng lời này.

      Lâm Linh thoáng kinh ngác rồi lại tươi cười:“Tiểu Pars, nhìn ra, hóa ra lúc ngươi ở mặc ác vẫn có lúc thiện lương, quả là thiện và ác chỉ cách nhau bức tường, chỉ cần ngươi cố gắng, nhất định có thể vượt qua, còn phải luân hồi giữa hai mặt nữa.”

      những chữ cuối cùng, nàng kéo hai góc của lá cờ xuống, xoay người nhảy xuống tường thành.

      Trong chớp mắt đó, nàng nghe thấy giọng quen thuộc nào đó gọi tên mình……

      Gió vù vù xẹt qua bên tai, nàng nắm chặt góc cờ, lắc lư hạ người xuống phía xa, cảm giác như mình là còn chim bay giữa khoảnh trời bao la, nhìn mình cách mặt đất ngày càng gần, nhưng hề có tia sợ hãi, trong đầu hiểu sao đột nhiên lên bài hát của Smith kia……

      And I just wanna stay with u.

      [ ta chỉ muốn ở cạnh ngươi ]

      In this moment forever,forever ever.

      [ cứ vĩnh viễn như vậy ]

      ……

      Người Saxon tường thành há hốc mồm nhìn màn này, kinh ngạc nhìn nữ nhân kia nhảy từ tường thành xuống nhưng vẫn bị sao, đôi tay còn nắm chặt lá cờ tung bay trong trung.

      “Quả nhiên là biện pháp tốt.” Duagloth nhàng cười rộ lên, trong mắt nổi lên những đường tơ đỏ như máu, tựa như có cỗ cảm giác nên lời dâng lên trong lòng, vừa mơ hồ lại vừa sâu thẳm trầm.

      ta ~ ta là – quái!”

      giọng đột nhiên vang lên phía sau , Duagloth quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Kamelot dùng đôi mắt phớt hồng nhìn chằm chằm vào Lâm Linh, trong tay là thanh cung tên dài nhọn hoắt, mũi tên u ám lấp lóe hướng về phía ngực của Lâm Linh.

      Sắc mặt Duagloth thoáng đổi, hai chữ dừng tay còn chưa kịp phát ra khỏi miệng, mũi tên bén nhọn xé gió bay về phía mục tiêu. Trong lúc mành chỉ treo chuông, đúng lúc đó phía Arthur cũng bắn ra mũi tên, nhưng lại là hướng về phía mũi tên của Kamelot.

      Keng tiếng, hai mũi tên chạm nhau trung, bắn tung tóe ra những bông hoa lửa, Kamelot lập tức đổi hướng, mũi tên nhắm vào cánh tay của Lâm Linh, vô tư xé rách lá cờ.

      Cánh tay Lâm Linh đột nhiên cảm thấy đau nhức, sau đó đỉnh lá cờ đột nhiên xoẹt tiếng rách ra, cả người nàng mất thăng bằng dần rơi nhanh xuống dưới.

      ngốc, mau dùng ma thuật gió của !”

      Giọng vừa lo lắng vừa tức giận của Arthur truyền vào tai Lâm Linh, thoáng làm rối tâm trí nàng, mặc dù biết việc hắc công tước ở đây khiến nàng thể sử dụng được ma pháp, nhưng cứ có biện pháp cứ thử xem!

      Miệng nàng lặng lẽ đọc chú ngữ ma pháp, cố gắng hết sức quăng tạp niệm trong đầu.

      Bất ngờ, cả người nàng đột nhiên bẫng, như chiếc lông vũ nhàng hạ xuống mặt đất……

      Nàng khó tin đổ trận mồ hôi lạnh, nghĩ ra nàng lại có thể thoát khỏi khống chế của sức mạnh Duagloth, chẳng lẽ là do cấp bậc của nàng lại tăng lên?

      Mặc kệ tóm lại là nguyên nhân gì, có thể cứu được bản thân là tốt rồi!

      Lúc nàng sắp hạ xuống mặt đất, đột nhiên từ trong rừng xông ra cái đầu sư tử dữ tợn, nó vẫy vẫy cái đuôi, bổ nhào về phía người Lâm Linh.

      “Bệ hạ, Lâm Linh gặp nguy hiểm, chúng ta mau bắn chết con sư tử kia! Thượng Đế a, hình như con sư tử kia khóc?” Khải kinh ngạc cầm lấy bộ cung tên.

      “Chờ chút!” Arthur có cảm giác con sư tử này khá quen mắt, nhìn chằm chằm vào thân hình lắc lư của con sư tử, đột nhiên la lên,” A Hoa!”

      Quả nhiên con sư tử thoáng ngừng lại, lắc nhanh cái đầu về phía Arthur như rất cảm động, rồi nhanh chóng tiếp tục cắm đầu chạy về phía trước.

      Lâm Linh cũng sớm nhận ra nó, hưng phấn dang rộng hai tay, buông lỏng thân thể, phịch tiếng té xuống, đúng ngay lúc A Hoa đỡ được nàng.

      Đến lúc đó, bọn Arthur mới thở phào nhõm.

      Ánh mắt Duagloth xẹt nhanh qua tia thả lỏng , mặt đổi sắc ra lệnh:“Bắn tên!” Lời vừa dứt, lập tức có hàng ngàn mũi tên mưa rào bay về phía Arthur.

      Arthur chút hoang mang vung thanh vương giả chi kiếm trong tay, ánh sáng mặt trời chói lóa cũng địch nổi hào quang phát ra từ nó, lập tức cản toàn bộ mũi tên địch phóng ở bên ngoài, những mũi tên như những con chim gãy cánh, lạch cạch rơi mặt đất. Có vài mũi tên vô tình bay trúng Arthur, nhưng nhờ có vỏ kiếm bảo vệ, vẫn hề hấn gì.

      Trong nháy mắt, Parsifal bị thu hút bởi vị vương tử trẻ tuổi kia, bên tai đột nhiên vang lên lời của phụ thân với lúc còn bé, kỵ sĩ phải oai phong lẫm liệt, khí thế chiếu sáng cả con đường, khiến cho những tên ma quỷ linh hồn ác bá phải kinh sợ quỳ xuống, phải luôn ngẩn đầu kiêu ngạo, trở thành con người đường đường chính chính, dùng chính bản thân để dẹp nỗi thống khổ và bi thương, lấy đại cục làm trọng, thực đúng lời thề, đó mới chính là kỵ sĩ chân chính.

      “Công tước các hạ, phía trong lâu đài cũng có mấy kẻ xông lên rồi!”

      “Cái gì?” Duagloth nhíu mi, “Bọn chúng vào bằng cách nào?”

      “Hình, hình như là bọn chúng đào thông đạo, phía dưới, phía dưới sắp chống được nữa……”

      Đúng lúc đó, cửa lớn lâu đài đột nhiên mở ra, mười mấy đại quân kỵ sĩ vọt ra, cư nhiên lại là huynh đệ nhà Lamorak và Gia Tăng Just!

      Trong đầu Lâm Linh nghi vấn bò đầy, thế rốt cuộc là sao?

      “Lâm Linh, mau tiếp lấy!”

      Arthur đột nhiên ném thứ gì đó cho nàng, nàng vội vàng tiếp lấy, lúc nhìn lại khỏi giật mình và mừng rỡ, hóa ra chính là thanh Nguyệt Chi Cung của mình.

      Hóa ra, vẫn thay nàng giữ nó.

      “Nếu vẫn còn ý nghĩ muốn chiến đấu cùng ta, hãy dũng cảm mà nắm chặt lấy nó.” Ánh mắt Arthur sáng quắc nhìn nàng, trong đó còn xen lẫn tia vui sướng.

      Lâm Linh nắm chặt thanh cung trong tay, gật mạnh đầu.

      “Hỡi đội quân kỵ sĩ dũng cảm của ta, trước khi bọn chúng lấy mạng sống của mình, hãy xông lên tước mạng sống của chúng!” Arthur giương giọng ra lệnh, giụ ngựa dẫn đầu chạy tới.

      Kỵ sĩ song phương cứ như vậy xông lên, trong đầu đều mang ý nghĩ phó mặc cho số mệnh.

      Trong lúc Lâm Linh tính leo xuống người A Hoa, tựa hồ nó vui, trực tiếp mang nàng vọt vào trong!

      “Này này. A Hoa, mau, mau dừng lại!” trán Lâm Linh ứa vài giọt mồ hôi lạnh, thiên a, nàng chưa muốn lấy con sư tử làm tọa kỵ đâu a!

      A Hoa căn bản mặc kệ nàng chạy đông chạy tây lưng nó, binh lính vừa nhìn thấy ngồi lưng con sư tử chạy tới, đều đồng loạt kinh sợ nhường đường.

      Lâm Linh cố gắng trấn định lưng A Hoa, cảm thấy nó vẫn cắm đầu chạy, lập tức hiểu ý. Phóng lao đành phải đâm theo lao, nàng nhân cơ hội đó kéo dãn cung tên, bắn vào bọn quân phía trước. Người đời có câu, cáo mượn oai hùm, giờ nàng mượn uy sư tử!

      chiến trường mảnh hỗn loạn, tóc đen dẫn đầu đội quân xông lên. Tư thế duyên dáng của nàng kết hợp với tư thế kéo cung dũng mãnh lưng sư tử, như bừng tỉnh lên hình tượng nữ thần, tràn ngập lực lượng, tình thần và mỹ cảm.

      Trong khí mơ hồ dao động tiếng va chạm vào nhau của bình khí, tiếng mũi tên xé gió liên tục, mặt đất thoáng chấn động, trận đấu vẫn rất quyết liệt.

      lâu đài nhiên có tầng mây đen che ánh mặt trời, trong phút chốt đột nhiên u hẳn , vẻ lo lắng của bầu trời khiến cho người ta có cảm giác thở nổi, hơi thở hỗn loạn lạnh như bông tuyết, mùi máu tanh nồng đậm khuếch tán, thong thả thong dong, chậm rãi bao thủ khắp nơi.

      Thời gian và gian như ngưng đọng lại.

      Ánh mắt Duagloth như bị thu hút bởi vững vàng kia, như ánh sao bạc tô điểm lấp lánh bầu trời, như chùm hỏa diễm ngăn cản người khác.

      “Công tước các hạ, cứ như vậy e là chúng ta chống đỡ nổi.” Parsifal đứng bên .

      Duagloth thu lại ánh mắt, vào lòng bàn tay của mình, chỉ thấy từng đóa bông tuyết trong lòng bàn tay đột nhiên hóa thành hư ảo, vẫn đẹp như vậy, vẫn nắm giữ được như vậy.

      nắm chặt tay, giọng trầm thấp vang lên:“Truyền lệnh của ta, lui lại sau thành!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :