1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kỵ sĩ hoang tưởng dạ - Vivibear

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 87: chiến trường

      Sông Cách Lan Tây Bắc England– bắt đầu vào thời kỳ giá lạnh.

      Sau thời gian dài băng rừng lội suối, quân đội và kỵ sĩ của Arthur cũng củng cố bố cục, giơ cao cờ biểu tượng đội quân Arthur vuong, chiếc áo choàng của Arthur đứng đầu hàng ngừng tung bay theo gió, vô cùng uy nghiêm.

      Bầu trời xám xịt rơi vài đóa bông tuyết, từng hạt li ti kết lại thành tấm thảm trắng dài. Nhiệt độ xuống thấp đến nổi hơi thở cũng phả ra làn khói trắng.

      Lâm Linh sau Arthur hất hất mấy bông tuyết bay lên vai nàng.

      Nàng đánh mắt về phía cuối chân trời, đường biên mờ ảo như muốn hòa cả mặt đất và bầu trời với nhau, màu xanh nhạt phía cuối trời như cố nhìn về phía này, như phần nào che giấu cảm xúc bất an lo sợ trong lòng nàng, rất nhanh tới sông Cách Lan, nơi đóng quân của người Sanxon rồi……

      Chiến tranh nhanh chóng bắt đầu. Nàng duỗi tay a cái, chiến tranh đành, lại còn chọn đánh nhau vào cái thời tiết quỷ quái này nữa chứ? Có khi còn chưa đánh đấm được gì nàng bị biến thành cục đá rồi.

      Mấy ngày nay đầu nàng có cảm giác hơi ong ong, cứ như là bị cảm lạnh rồi ý. Nhưng thôi nàng cũng ráng chịu đựng, nàng muốn gây thêm phiền phức cho người khác nữa.

      Lúc đến bên bờ sông Cách Lan, tuyết ngừng rơi.

      Đội quân Arthur chống trại đốt lửa, những lớp tuyết dưới đất gặp nóng bay lên như làn sương. vị quốc vương trẻ tuổi gương mặt uy nghiêm, đứng bên bờ sông nhìn về phía lâu đài sừng sững phía bên kia vách núi, gió lạnh thổi qua cái cổ của , trông xa xăm.

      Lâm Linh ngồi bên đống lửa, nhìn Lancelot hí hoáy thanh chủy thủ trong tay. Mấy tên lính tụm năm tụm bảy bên cạnh cũng khá yên tĩnh, ai cũng biết sắp vào thời kỳ gian khổ, cần phải nghiêm túc chuẩn bị tinh thần.

      Lính do thám nhanh chóng quay lại .

      “Bệ hạ, thủ lĩnh của đội quân người Saxon lần này là Đức Ni Tát và Kamelot!”
      Lời của khiến mấy binh lính còn lại kinh hãi.

      “Tiểu Lan, hai người đó lợi hại lắm sao?” Lâm Linh giọng Lancelot bên cạnh. Mặc kệ là Đức Ni Tát hay Kamelot, đều là những cái tên vô cùng xa lạ với nàng, nàng chỉ biết bọn chúng là người Saxon thôi.

      “Đức Ni Tát là linh hồn của người Saxon, Kamelot là đệ đệ song sinh của , từ lâu có biệt danh mà quỷ ma, tên còn tàn độc hơn cả trai mình. Nhưng nghe trong trận đánh lần trước với người Ireland bị trọng thương nên bị mất chân, ngờ……” Lancelot hạ giọng.

      chỉ như vậy, nghe còn noi theo người Assyria, mỗi lần đánh thắng đối phương đều cắt lấy đầu của chúng đeo bên hông mình, nên mỗi lần chiến tranh kết thúc, người toàn là những cái đầu máu chảy đầm đìa……” Khải ngừng hùng hồn bổ sung thêm vài câu.

      “Cái gì!” Khuôn mặt nhắn của Lâm Linh trắng bệt, trong lòng bốc lên cỗ hàn khí, dám tưởng tượng tới cái cảnh máu me kinh dị kia.

      “Chẳng lẽ tin tức chúng ta nhận được là sai? người bị mất chân làm sao có thể xuất trận được chứ?” Thần sắc của Đặc Lý Ti cũng lộ lên vẻ hoang mang.

      “Nhưng thông tin này vô cùng chân thực.”

      “Được rồi, mặc kệ là nó có đúng hay , ngày mai chúng ta vẫn phải dốc toàn lực đối phó. Nếu là quỷ ma , vậy ta dùng thanh vương giả chi kiếm này đuổi về Địa Ngục.” Ngữ khí của Arthur vẫn luôn bình tĩnh như vậy, đôi con ngươi màu tím ánh lên vẻ quyết tâm.

      Lâm Linh nhàng thở ra cái, xem ra hôm nay nàng mất ngủ rồi đây. Ôi, nàng có được xem là nữ sinh trung học xui xẻo nhất lịch sử a.

      Tục ngữ , ngày thường thắp hương nhưng lúc cuống lên phải ôm cứng chân Phật, biết nàng có nên ôn lại chút kỹ nghệ của mình để chuẩn bị cho ngày mai nhỉ? Đầu tiên là kiếm thuật hay bắn cung ta?

      “Sao còn chưa ?” Giọng của Arthur cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của nàng.

      “Mọi người còn chưa……” Nàng ngẩng đầu đánh mắt nhìn quanh, nuốt lại ngay nửa câu sau vào bụng. Oa? Mọi người biến mất cũng nhanh quá .

      Cả căn phòng chỉ con lại nàng và Arthur.

      hiểu tại sao Mặc Lâm lại để cho ra chiến trường.” Sắc mặt Arthur khó chịu,“Nhưng phải biết rằng, chiến trường là nơi vô cùng khốc liệt, thể dựa vào được ai, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Nếu như nhận thức được điều đó, ta khuyên hãy lập tức quay lại Camelot.”

      “Tôi biết chứ!” Nàng phục bật lại câu, đổi lại là cái trừng mắt lạnh lùng của đối phương, nàng thuận thế ngồi xuống.

      Con ngươi ánh lên tia ranh mãnh:“ tính ở lại đây nguyên đêm sao?”

      “Ai, ai muốn ở chỗ này chứ! Tôi về!” Lâm Linh trừng mắt nhìn cái, xoay người bước ra ngoài cửa.

      “Lâm Linh, ngày mai khai chiến, nhất định được rời khỏi tầm mắt của ta đấy, hiểu chưa?” Giọng của Arthur vọng lại từ sau lưng.

      Tim Lâm Linh đánh “thịch” cái, , là quan tâm nàng đó sao?

      Sáng sớm ngày thứ hai, cuộc chiến tranh đầu tiên trong cuộc đời của Arthur vương chính thức vén màn.

      Hai bên bờ sông Cách Lan là hai đội quân. Bầu khí khẩn trương và căng thẳng. Lâm Linh cũng thấy cả quỷ ma Kamelot ở trong đó. mặc bộ gáp kín mít từ đầu đến chân nên thấy được dung mạo của , nhưng bộ giáp của lại mang màu đỏ tươi trông rất quỷ dị. Trong nháy mắt khiến nàng liên tưởng đến tên hung thần ác sát.

      hiểu tại sao, bụng của nàng dấy lên cảm giác quặn thắt, cực kỳ bất an! Nàng rất quen với cảm giác này, đó là cảm giác trước khi nàng thi hay lần thi chạy 1800m, nàng luôn có triệu chứng gấp gáp như vậy, nhưng đây là thời khắc sinh tử a!

      “Toàn quân nghe lệnh của ta, bày bố trận pháp, công kích quân địch. Đội quân kỵ sĩ cánh trước phản công.” Arthur ra lệnh dứt khoát. Áo choàng của bị ngọn gió lớn thổi tung lên, lá cờ bay lượn chói lọi trước mắt binh lính, như đó là tiếng kèn phản công!

      Bọn kỵ sĩ giơ cao vũ khí, nhanh chóng xông tới đâm tới tấp vào đối phương, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.

      “Chiến đấu vì quốc vương! Chiến đấu vì England!” người trong hàng ngũ hô to.

      Arthur quét mắt qua đội quân của mình. Trong lòng bây giờ như có cỗ nước ấm quay cuồng với cỗ sát khí, sực sôi muốn bùng nổ!

      Đội quân của Arthur xung trận, bản thân lại phải càng thân chinh hơn, nhanh chóng thúc ngựa lao vào trận đấu. Đứng ở giữa đám người ngựa hỗn loạn, nàng cảm thấy vô cùng kinh hách, đây là lần đầu tiên nàng thấy chiến trường châu Âu Trung cổ! Chấn động lớn, nàng cố gắng khống chế tâm trạng rối bời của mình, nhắm mắt nhắm mũi ngăn chặn công kích đối phương.

      Trong chiến tranh, mỗi người cũng như nghệ sĩ nghệ thuật thể năng lực bản thân, nhanh chóng đâm vào ngực đối phương, từng chiếc cổ họng bắn máu tung tóe như những bông hồng nở rộ…….

      Ngọn giáo mang Arthur mang theo bên người bị đánh gãy, rút thanh thập tự kiếm bên người, dùng những kỹ năng kiếm pháp thượng thừa của mình, nhanh chóng đâm về phía đối phương, nhưng lại có người có những kỹ thuật đó như .

      Lâm Linh nắm chặt cái khiên trong tay cố gắng chống cự, nên tài nào có thể sử dụng cung tên phía sau lưng, chỉ có thể dùng thanh trường kiếm bên hông cố gắng bảo vệ bản thân.

      Đột nhiên, nàng cảm thấy màu đỏ xẹt qua trước mắt, cỗ ấm áp khuôn mặt của nàng, máu của tên lính kia bắn mặt nàng, nàng chưa từng thấy cảnh kinhd ị tàn khốc nào như thế, cho dù đó chỉ là tên xa lạ chiến trường cũng thể nào chấp nhận được . Trong lòng nàng hoảng hốt, đột nhiên có cảm giác muốn nôn.

      Trò chơi này nếu chỉ là trò chơi mang tính dưỡng thành phải tốt hơn sao? Sao lại có thể tàn sát dã man như vậy chứ?

      Mặc dù đây chỉ là trò chơi, tất cả đều chỉ là hư ảo, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là học sinh trung học, thay đổi này quá lớn.

      ngốc! Vung kiếm, mau vung kiếm lên a, đừng chỉ dúng khiên như thế, mau vung kiếm lên !” Lâm Linh chợt nghe Arthur lo lắng la lên, đột nhiên nàng tháy có thanh kiếm sắp bổ vào đầu mình, lấp tức khom nửa người xuống chống đỡ lấy đòn kia, nhưng bởi vì lực quá lớn khiến cho lưỡi kiếm của nàng bị nứt đường, đối phương lại lần nữa vung kiếm lên, nhưng nhanh chóng được hai thanh kiếm khác đỡ lấy!

      Lâm Linh ngẩng đầu vừa nhìn, dĩ nhiên là Arthur cùng Lancelot đồng thời chạy tới!

      “Còn mau thừa cơ giết !” Arthur hô to tiếng.
      Lâm Linh cắn chặt môi, nhắm chặt hai mắt chĩa kiếm vào ngực đối phương.

      Quên , dù sao đây cũng phải là lần đầu tiên giết người trong trò chơi, dù sao tất cả cũng chỉ là hư ảo, đúng ?

      Vẫn giống như những lần trước, tên kia sau khi bị đâm lập tức hóa thành những đốm sáng, dung nhập vào trong cơ thể của nàng.

      “Đây là chiến trường, ai thương cảm đâu, nơi nào cũng có cảnh máu chảy đầu rơi, tiếp tục vung kiếm, được dừng, phải giết hết địch nhân của ngươi, đó chính là ý nguyện của Thượng Đế.” Arthur lạnh lùng , rút kiếm xoay lưng, tiếp tục lao vào cuộc chiến.

      Trận đấu vẫn diễn ra quyết liệt. Lúc này Lâm Linh chẳng còn quan tâm gì nữa, cố gắng giương khiên bạt kiếm. Nhướng mắt lên nhìn tên quỷ ma Kamelot đứng ở đằng xa. Thấy chém đầu của từng tên lính, dạ dày của nàng lại bắt đầu quặng thắt, cả người nóng như bị hỏa thiêu, đầu đau như búa bổ, cổ họng bỏng rát thể được gì, như sắp thể trụ được nữa.

      Cảm giác khó chịu ngày càng lan rộng, như muốn thiêu đốt từng dây thần kinh trong đầu nàng, nàng cảm thấy cảnh vật trước mặt quay như chong chóng, cho đến khi có kẻ nào đó ập tới tấn công, nàng giật mình tỉnh lại, cố gắng chống cự lại chiến trường.

      Lâm Linh mím mím môi tự giễu, quả nhiên nàng vẫn thể nào thoát được vận mệnh xui xẻo của bản thân.

      Nàng tự khinh thường thể chất kém cỏi của bản thân, hay còn có thể dùng câu để hình dung nó – họa vô đơn chí

      Đầu của nàng càng ngày càng đau nhức, ruột nhộn nhạo muốn nôn, bóng người màu đỏ xuất trước mặt nàng. Tim nàng thoáng lộp bộp cái, chiến trường này, kẻ duy nhất mặc bộ giáp màu đỏ là –

      Lâm Linh ngẩng đầu, lờ mờ trông thấy đôi mắt màu nâu từ phía sau chiếc mũ giáp kia, đôi đồng tử của lóe lên tia khát máu, nhìn thấy nàng liền giơ cao thanh kiếm trong tay lên……

      “Keng”, tiếng binh khí va chạm vào nhau, nàng dốc tòan lực chặn lại thanh kiếm kia, nơi miệng vết thương máu lại chảy!

      ổn, cảnh vật trước mắt càng ngày càng mơ hồ, chẳng lẽ nàng bị ma quỷ Kamelot giết chết ở đây? được, nàng muốn bị giết, cho dù chỉ là trò chơi cũng muốn!“Loảng xoảng” Nàng nghe thấy tiếng thanh kiếm của mình rơi mặt đất, rồi chẳng còn biết gì nữa cả.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 88: Đánh lén

      Phản ứng đầu tiên của Lâm Linh sau khi tỉnh lại là lập tức sờ sờ cái cổ của mình, trong lòng thoáng thở phào nhõm, hoàn hảo hoàn hảo, cho dù có chết cũng may mắn là toàn thây.

      “Tốt quá tốt quá, Lâm Linh tỉnh rồi!” Giọng hưng phấn của Khải truyền vào tai nàng.“Tỉnh lại tốt rồi” Tiếp đó là giọng của Lancelot, Gawain và Đặc Lý Ti ……

      Nàng thoáng hoang mang mở to đôi mắt, nhịn quơ tay lung tung, hình như bắt được cái gì, nàng lập tức cầm chặt buông, nức nở thào:“Oa, lẽ mọi người cũng bị giết như tôi sao? …… được a…… Tôi muốn các người chết a……”

      Nhưng bên tai truyền đến vài tiếng cười khẽ. Mấy gương mặt biểu cảm của họ khiến nàng nhận ra lời vừa nãy của mình buồn cười cỡ nào.

      “Yên tâm , Tiểu Linh của ta, chúng ta sao dễ chết như vậy được a, đương nhiên là nàng cũng đâu có xong đời nhanh như vậy.” Gawain tươi cười lại gần nàng, biết là do vừa mới thoát chết hay vẫn chưa được thanh tỉnh hoàn toàn, mà lúc này nàng hoàn toàn hề có ác cảm với thân mật của hầu tước Gawain. Trái lại quan tâm của họ lại khiến nàng thấy vô cùng cảm động. Nhưng rất nhanh cảm giác ấy bị thay thế bằng cảm giác thất bại, nàng vô dụng mà.

      “Vậy…… Chúng ta thắng rồi sao?” Nàng hỏi.

      “Mặc dù bọn chúng nhanh chóng rút về lâu đài nhưng chiến thắng vẫn thuộc về chúng ta. Bởi vì chúng ta bắt sống được thủ lĩnh của bọn chúng, Đức Ni Tát!” Khải mặt mày hớn hở .

      vậy chăng!” Nàng cũng rất hưng phấn, nhịn được liếc sang Arthur cái, nhưng lại thấy sắc mặt của vô cùng tệ hại. Bằng kinh nghiệm nhiều ngày ở chung với , nàng biết rằng rất tức giận.

      Nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, đột nhiên nhận ra khuôn mặt vô cùng vặn vẹo.

      “Đặc Lý Ti, cậu sao vậy?” Nàng mơ hồ hỏi . Gương mặt co quắp của Đặc Lý Ti nhìn và chỗ nào đó, hàm răng cố gắng bật ra câu:“Giờ buông ra được chưa?”

      Lâm Linh khó hiểu nhìn theo ánh mắt của , khóe mắt khỏi giật giật, lão Thiên a, hóa ra cái thứ mà mới nãy nàng vô tình quờ quạng bắt trứng ra là tay của kỵ sĩ Đặc Lý Ti! thể tin nổi lại có thể chịu đựng để bàn ta dơ bẩn của nàng nắm trong thời gian dài như vật, chắc đây là cực hạn của rồi!

      Oa, là cảm động đến phát khóc mà!

      “Được rồi, Lâm Linh, vẫn còn sốt, chúng ta cũng quấy rầy nữa, cứ việc nghỉ ngơi cho tốt .” Lancelot đứng dậy, ý vị thâm trường nhìn nàng cái, cúi người thấp giọng bên tai nàng câu:“Rất may là bệ hạ kịp thời cuws , chắc chắn ngài ấy là người lo lắng cho nhất.”

      Trong thời gian ngắn, mọi người rời khỏi căn phòng, chỉ còn lại có nàng và Arthur. Lâm Linh duỗi chân nằm xuống giường, cuộn tròn người trong chăn, để cho ấm áp của chiếc chăn bao trùm lấy cảm giác bất an và bối rối trong lồng ngực……

      “Sao cho ta biết là bệnh?” Sau hồi in lặng, rốt cuộc cũng mở miệng.

      Nàng cũng đáp lại nhưng lại biết nên giải thích như thế nào: “Tôi chỉ muốn để cho mọi người lo lắng……”

      muốn để cho mọi người lo lắng?” Giọng cao lên,“Có biết là vừa rồi thiếu chút nữa là mất mạng rồi ? Đem cái bộ dạng này ra chiến trận, ta thấy muốn tự tử có!”

      “Tôi……” Sống mũi nàng cay cay, hốc mắt ươn ướt, nhưng nàng lại cố nhịn xuống,“Vậy cậu cứu tôi làm gì, sao để tôi bị giết luôn !”

      !” nhất thời cứng họng, đứng phắt dậy.

      “Arthur.” Nàng đột nhiên kêu tên , nhìn sâu vào đôi mắt ,“Tôi biết lần này mình rất vô dụng, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy trực diện cuộc chiến tranh máu me như thế, muốn rút lui chắc chắn là giả. Nhưng tôi rất muốn trở thành người đồng đội đứng bên cạnh các cậu, rất muốn ngày phải ngưỡng mộ các cậu từ xa, mà là đứng phía cao cùng với các cậu, trở thành…. người đồng đội thể thiếu của các cậu……”

      Dung nhan của thoáng động, đột nhiên chậm rãi cúi đầu đối diện với tầm mắt của nàng, giọng thoáng ôn nhu,“Nếu như vậy, cũng cần ngưỡng mộ tôi đâu.”

      Nàng sững sờ, cảnh vật chung quanh như ngưng đọng lại, chỉ thấy đôi mắt màu tím trước mắt mình kia.

      Ánh mắt đó.

      Ôn nhu. Thương xót. Đau lòng.

      Toàn bộ đều nằm trong đôi mắt ấy, nhưng cũng giống như thế.

      Nàng đột nhiên cảm thấy ánh mắt ấy như con đường uốn lượn. con đường mà trong tương lai kết nối chặt chẽ nàng và Arthur với nhau.

      chừng, nếu có hy vọng, cho bọn họ tương lai khác.
      tương lai mà chẳng ai hay kết quả.

      “Ngày mai chúng ta thừa thắng xông lên, tiếp tục tấn công lâu đài bọn chúng, cứ đợi ở bản doanh, được phép đâu, hiểu chưa?”

      “Nhưng -”

      “Đây là lệnh. có quyền phản đối.”

      “Sao lại chuyên chế như vậy chứ!”

      “Ai kêu ta là quốc vương chí cao vô thượng chứ.”

      “Oa, là quốc vương có quyền lắm sao.”

      cái gì?”

      “Ha ha ~ tôi có gì đâu.”

      Ngày hôm sau, Lâm Linh nghe lời Arthur ngoan ngoãn ở lại bản doanh nghỉ ngơi.

      Tuy uống thuốc nhưng đầu óc của nàng vẫn khá ong ong, cả người vô lực. Trong bản doanh ngoại trừ số vệ binh còn lại theo Arthur tấn công thành người Saxon. Nhưng để đảm bảo an toán, Arthur cũng để kỵ sĩ Lamorak ở lại .

      Lâm Linh nằm lúc, cảm thấy tinh thần khá lên chút ít, vì vậy đứng dậy bước ra ngoài. Bên ngoài là mảng trắng xóa, ánh sáng mặt trời chiếu xuống màu trắng hoang dã của khu rừng, tuyết ngưng kết những tán cây trắng xóa, xinh đẹp mà quý phái. Nàng vươn tay chạm vào nhánh cây, băng tuyết lạnh lẽo rơi xuống tay nàng, trong suốt hòa tan.

      “Lâm Linh, sao lại ra ngoài? Lâu chưa?” Lamorak ngang qua thấy nàng liền ân cần hỏi, nhưng vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc của khiến người ta cảm thấy có chút mất thiện cảm.

      “Tôi ổn hơn nhiều rồi. Đúng rồi, phải Arthur bắt Đức Ni Tát làm tù binh sao? ở đâu? Còn bị nhốt ở đây ?” Nàng tò mò hỏi.

      Lamorak nhìn nàng:“Để phòng ngừa bất trắc, bệ hạ phái áp giải đến khu ngục ở Camelot. Nếu nhanh mất khoảng tháng là có thể tới được Camelot .”

      “Arthur suy nghĩ chu toàn, biết bọn họ như thế nào rồi nhỉ?” Lâm Linh nhìn tòa lâu đài ở phía xa xăm, trong lòng thầm mong bọn họ đều được bình an.

      Những bông tuyết buổi sớm rơi mặt đất, đến cảm giác lãnh lẽo khác thường. Giống như sắp xảy ra chuyện gì đó.

      “Bọn họ nhất định ……” Lamorak dở câu, đột nhiên biến sắc, kéo mạnh Lâm Linh té ngã nền tuyết! Đồng thời lúc đó có mũi tên xẹt qua vị trí bọn họ vừa đứng, cắm phập vào thân cây đằng sau.

      Lâm Linh sợ hãi nhìn mũi tên to lớn thân cây. Đạo lực mạnh, mũi tên lún sâu vào cả bên trong thân cây, dòng chất lỏng chậm rãi chảy xuống ở dưới mũi tên, giống như con mắt đẫm lệ.

      Trong bản doanh đột nhiên loạn thành đoàn, mấy chục người ngựa xông vào nơi đóng quân, trong nháy mắt khắp nơi đều là tiếng chém giết và tiếng binh khí va vào nhau.

      Lâm Linh nhận ra chuyện: Quân địch đến đánh lén! Nàng chậm rãi xoay người muốn nhìn rốt cuộc là ai mà có thể bắn ra mũi tên uy lực như thế.

      nền tuyết trắng xóa, tên kỵ sĩ toàn thân màu đỏ, cưỡi ngựa bệ nghệ đứng ở đó, cây cung dài trong tay còn hơi rung động.

      Tim Lâm Linh như rơi vào đáy cốc, tên tới đánh lén cư nhiên là quỷ ma Kamelot.

      xong, chỉ sợ lần này lành ít dữ nhiều rồi.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 89:

      “Lâm Linh, mau rời khỏi đây trước .” Lamorak chậm rãi rút kiếm ra. Thần sắc ung dung và khí chất cường tráng trời sinh của , kết hợp với đôi mắt màu chàm sâu như đại dương và mái tóc dài mềm mại kia, khiến cho thoạt nhìn nghiêm túc như vị thần chức.

      “Sao lại đụng phải Kamelot ở chỗ này? Chẳng lẽ là vì ca ca của ?” Lâm Linh cố kiềm chế hoảng loạn trong lòng, giọng phỏng đoán.

      Tên nam nhân này nhất định là thấy Arthur đem toàn bộ quân lực tấn công lâu đài mới thừa cơ đánh lén mà.

      ngờ vậy mà tập kích nơi này.” Lamorak hơi nhíu mi,“May là trước đó bệ hạ giải Đức Ni Tát , cho dù có làm như thế nào cũng chỉ là hao tổn khí lực thôi.”

      cho ta biết Đức Ni Tát ở đâu, nếu đừng trách ta thủ hạ vô tình.” Kamelot vung thanh kiếm trong tay, giọng nới vô cảm khiến người ta bất giác run lên sợ hãi.

      Lamorak nhích mũi kiếm, lạnh lùng :“Muốn biết ca ca ngươi ở đâu sao, vậy hỏi thử thanh kiếm trong tay ta .” xong, thả người về phía trước, chém kiếm sắc bén về phía Kamelot.

      Kamelot đương nhiên cũng phải dạng vừa, lập tức mạnh mẽ đánh trả lại.

      Ánh ngân quang lóe lên khắp nơi, hai bóng người di chuyển nhanh theo đối phương, thanh kiếm trong tay thản nhiên đâm chém lên người đối phương đến chảy máu.

      Mặc dù vẫn còn bệnh nhưng Lâm Linh vẫn cố đỡ lại công kích của những tên đánh lén khác, vừa đánh vừa thối lui về phía lều trại. Lúc trước ở chiến trường nàng cũng thử qua thân thủ của Kamelot, nên cũng ôm hy vọng gì nhiều. Sau khi đánh ngã tên thứ ba, Lâm Linh lo lắng quay đầu lại nhìn cái.

      Sau hơn mười hiệp, gương mặt tuấn mỹ của Lamorak xuất vết thương dài rỉ máu, mái tóc dài rám nắng ướt đẫm mồ hôi dính sát vào mặt, quần áo người thấm đẫm màu đỏ. Kiếm trong tay xuất vài vết nứt, nhiêu đó đủ cho thấy rằng rơi vào thế bất lợi.

      Lâm Linh căng thẳng trong lòng, cố lắc tay đánh đổ tên lính tiếp theo, dùng nhanh nhất tốc độ vọt vào doanh trướng, cầm lấy thanh Nguyệt Chi Cung của mình phi ra ngoài.

      Ra ngoài, Lâm Linh vừa lúc chứng kiến Lamorak bị đâm kiếm vai!
      Nàng vội vàng luống cuống tay chân giương cung tên, nhắm thẳng vào đầu tên kỵ sĩ áo đỏ, sâu hít hơi, liên tục tự nhắc bản thân phải tỉnh táo.

      “Vút” tiếng xé gió bén nhọt bắn ra, mũi tên như ánh sao băng bay vụt về phía Kamelot!

      “Keng!” Tiếng kim loại va chạm vào nhau, mũ giáp của Kamelot bị mũi tên đánh bay!

      Lâm Linh vừa thấy thế kinh ngạc, đằng sau chiếc mũ giáp đó là dung nhan đẹp như hoa hồng nở rộ tháng năm. Nhưng, gương mặt vốn rất xinh đẹp ấy, bị vết sẹo dài giữa mặt phá .

      Kamelot thoáng ngây ra, nhưng thủ thế và tấn công vẫn thuyên giảm, nhân lúc Lamorak sơ hở đánh ngã xuống đất. Lâm Linh lập tức chạy lại gần muốn đỡ dậy, nhưng còn chưa kịp lại gần mũi mũi kiếm cắt ngang, nàng lập tức phản xạ giương cung lên trước mặt . Tiếp đó là thanh kiếm đầy máu của vung lên trước mặt nàng, chói lọi lãnh khốc. Như chỉ cần nhích chút là có thể chém ngang mắt nàng.

      Ngay lúc Lâm Linh kinh hãi trợn mắt Kamelot đột nhiên dừng tay. khách khí Lâm Linh từ xuống dưới, ánh mắt lóe lên tia kỳ quái.

      Cách đó xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, Lamorak cố gắng kiềm chế cơn đau từ vết thường, vui mừng :“Chẳng lẽ bệ hạ trở về?”

      “Lamorak, cậu bị thương nặng quá.” Trong lòng Lâm Linh thoáng nhõm, nếu như bọn Arthur về nàng thoát khỏi cái tình cảnh xui xẻo này rồi.

      Kamelot huýt sáo cái, bảo bọn binh lính mau rời khỏi đây, chính cũng lập tức lên ngựa. Nhưng lúc ngang qua Lâm Linh, thừa cơ mọi người thả lỏng, nhanh như chớp bắt lấy Lâm Linh lên ngựa, nhanh chóng giục ngựa rời .

      “Này, buông ta ra!” Lâm Linh cố giãy lưng ngựa nhưng vô dụng. Sức lực mới nãy nàng dùng hết rồi, còn ma pháp nàng lại tài nào thi triển được.

      Nàng rất can tâm, nhưng lưng ngựa xóc nảy hồi cuối cùng cũng dần ngất .

      Gió lạnh thổi qua khiến nàng chợt tỉnh , nàng mở to mắt ra mờ mịt nhìn về phía trước, biết là mình ở đâu.

      Trong phòng mảng tối đen, cửa sổ mở rộng, từng đợt gió lạnh như băng thổi tới từ đó, nhưng thế còn có tiếng người khóc than văng vẳng trong phòng.

      “Tỉnh rồi sao?” giọng đột nhiên vang lên trong bóng tối khiến người ta rợn tóc gáy. Tim Lâm Linh lại càng rơi sâu hơn khi nhận ra đó là giọng của Kamelot.

      tảng đá sợ hãi như đè xuống ngực nàng, nàng có thể nghe được cả tiếng trái tim mình run rẩy……

      “Đây.. Đây là đâu?” Giọng của nàng cũng run rẩy theo.

      “Đây là lâu đài của chủ nhân ta.” Giọng của Kamelot vẫn vô cảm như vậy,“Mặc dù ta đối xử với tù binh vô cùng tàn nhẫn, nhưng ngươi cũng cần phải sợ, chỉ cần ngươi ra ca ca ta ở chỗ nào, ta cũng giết ngươi.”

      Tù binh? Đột nhiên nàng muốn khóc, hoàn toàn hoàn toàn thể tưởng tượng nổi, cái danh hiệu bình thường chỉ có thể thấy ti ti này, bây giờ cư nhiên lại rơi lên người nàng cách bi kịch.

      Ân? vừa mới cái gì? Chủ nhân? Hai huynh đệ bọn họ phải là thủ lĩnh người Saxon sao? Sao lại còn có chủ nhân trong này nữa?

      “Tuy nhiên, ngươi cũng nên điều, kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn.” nhắc nhở.

      Lâm Linh liếm liếm đôi môi khô khốc, giọng vài chữ:“ bị đưa tới Camelot.”

      “Camelot?” Mắt lóe lên, “Từ đây đến Camelot có tới cả trăm con đường, rốt cuộc là bọn chúng đường nào?”

      Đường nào? Lâm Linh hoang mang lắc đầu: “Ta biết.”

      biết? Ngươi muốn làm hùng sao?” cười lạnh tiếng, hiển nhiên muốn tin vào cái câu trả lời này.

      Lâm Linh kéo kéo khóe miệng, oan uổng a! Nàng có muốn làm hùng đâu, nàng quả biết đường nào mà! Cho dù có nghe qua nàng cũng chẳng tài nào nhớ nổi là nó nằm ở đâu cái địa phương loạn thất bát thao này!

      Cạch! Trong bóng tối yên tĩnh đột nhiên lên tia sáng . Ánh sáng yếu ớt ngọn nến tỏa ra chung quanh.

      “Vậy nếu ta cho ngươi ngồi, ngươi ra chứ nhỉ.” Kamelot chỉ chỉ góc.

      Lâm Linh nhìn theo hướng tay của , nơi đó có đặt cái ghế vô cùng cũ kỹ. Nhưng đây phải là cái ghế bình thường, mà là dụng cụ dụng hình!

      chiếc ghế đính đầy đinh sắt, từ lưng ghế, tay ghế, đệm ghế đều có, hơn nữa chiếc đệm ghế còn có tấm ván gỗ đính đầy đinh dùng để đặt lên đầu gối, còn có cây then cao đến ngang ngực dùng để cố định cơ thể, những thế, dưới ghế còn có bộ than củi khiến cho kẻ nào ngồi lên bị thiêu đốt, cảm giác khác gì ở Địa ngục.

      Nàng hút ngụm khí lạnh, duỗi tay bưng kín lồng ngực của mình, như chỉ có làm như vậy mới có thể khống chế trái tim nhảy ra khỏi lồng ngực của mình .

      “Thế nào? Thích nó ? Những tên trước đây chỉ cần ngồi lên cái ghế đáng này tự động khai ra hết tất cả đấy.” Đôi mắt của Kamelot ánh lên tia tàn nhần.

      “Tôi……” Nàng cảm giác được hàm răng của mình va vào nhau lập cập, giọng đến chính nàng còn nghe , “Ta biết……”

      “Trừ nó ra, ta còn rất nhiều thứ có thể khiến cho ngươi mở miệng đó.” Kamelot thuận tay cầm lên hai thanh kim loại lớn, mạn bất kinh tâm : “Vật này cũng giúp ta ít chuyện, chỉ cần quấn sợi dây lên cổ của ngươi, đầu cắm vào tay, đầu còn lại cắm vào xương ngực của ngươi, đến lúc đó duỗi mạnh thẳng cổ của ngươi ra, cách khác……”

      Lâm Linh vội vàng quay đầu , còn chưa làm gì nàng có cảm giác như các bộ phận rời xa khỏi người mình rồi vậy, hóa ra nàng chỉ tạm thời thoát nạn, chỉ cần tránh được chút vận xui là lập tức những vận rủi khác ùn ùn kéo tới.

      “Nếu ngươi tự quyết định được để ta quyết định giùm ngươi !” Kamelot duỗi tay bắt lấy nàng, kéo nàng về phía cái ghế.

      “Aa, muốn!!” Nàng cố gắng nán lại vách tường, sống chết cho kéo lại gần cái ghế kia. Có lẽ nhờ năng lượng sợ hãi, cả người nàng mới nãy còn bủn rủn vô lực, cư nhiên trong nháy mắt có được sức mạnh có thể giằng co được với .

      Nhưng bất quá nàng nhanh chóng thua mà thôi.

      Nhưng dù sao thế giới này vẫn còn số kỳ tích, mặc dù nhiều, nhưng khi xảy ra lại luôn khiến cho người khác hy vọng.

      “Kamelot, buông ta ra.” giọng lạnh lùng vang lên ngoài cửa.

      Chân Lâm Linh lập tức cứng đờ, cả người tài nào nhúc nhích được, đôi mắt lưu chuyển nhìn về phía tên nam nhân đằng kia.

      hơi nghiêng đầu, ánh trắng chiếu lên từng sợi tóc đen dài khiến cho người khác mê muội, mang sắc thái vô tình. Đôi con ngươi màu bạc sáng quắc như tuyết trong hồ nước tan dần sau khi trải qua mùa đông lạnh giá, phản chiếu hình ảnh của nàng và cảnh vật chung quanh.

      người tản ra mùi hương thoang thoảng của cây thuốc phiện, khiến người ta có cảm giác mê say mà biết là rơi vào nguy hiểm. Kiến cho người ta nhớ tới truyền thuyết Evilrose– Địa ngục hoa hồng. Vẻ đẹp rực rỡ mị hoặc nở rộ trong bóng đêm.

      Hắc công tước Duagloth, sao lại gặp ở chỗ này?

      Tiếp đó, nàng nghe tên Kamelot mới nãy còn rất tàn nhẫn đột nhiên hô tiếng:“Chủ nhân……”

      Lâm Linh giật mình, chuyện này rốt cuộc là sao? Hắc công tước là chủ nhân của Kamelot?

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 90:

      “Dua…… Duagloth, sao ngươi lại ở đây?” Lâm Linh mở to mắt, lắp bắp hỏi.

      Duagloth thèm để ý tới nàng, nhìn chằm chằm vào Kamelot, đuôi lông mày nhướng lên tia kinh ngạc:“Sao ta lại ở chỗ này?”

      Kamelot nghe thấy Lâm Linh gọi thẳng tên của Duagloth, nhanh chóng che tia kinh ngạc dưới đáy mắt, rụt rè đáp:“Thưa chủ nhân, là ta thừa cơ bọn Arthur kéo quân đánh lâu đài, đem ít quân lính đánh vào bản doanh của . Mặc dù ta biết hành động tùy tiện lần này của ta là đúng, nhưng vì cứu ca ca, ta xin chịu bất kỳ trừng phạt nào.”

      Duagloth mím mối gì, trán hơi lộ tia bất mãn, nhưng như thế lại tăng thêm vài phần khí chất cho .

      “Arthur hẳn là đưa Đức Ni Tát rồi.” như đoán trước được kết quả này.

      Kamelot thoáng kinh ngạc gật đầu:“Chủ nhân đoán sai, huynh ấy bị đưa đến Camelot, nên ta mới tiện tay bắt lấy nữ nhân này về ép hỏi. ta chắc chắn chính là phương Đông lúc nào cũng ở bên cạnh Arthur như lời đồn, ta nghĩ chắc ta biết được đường của ca ca là đường nào.”

      Lâm Linh cảm thấy trận đau đầu, vội vàng thề thốt phủ nhận:“Ta cái gì cũng biết!”

      Duagloth quay đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, sau khoảng hai giây đồng hồ, lập tức nhếch môi:“Xem ra ta đúng là chẳng biết gì.”

      “Nhưng thưa chủ nhân……” Kamelot tựa hồ có chút cam lòng, thần sắc bán tính bán nghi,“Xin lỗi, là ta nhất thời bộp chộp, thấy Arthur ở chiến trường rất để ý tới này, còn tưởng rằng cái gì cũng cho ta biết. Nếu như vậy, ta bắt phải nữ nhân vô dụng rồi.”

      “Ai — vô dụng?”

      Ánh mắt màu bạc của Duagloth lóe lên tia bí hiểm, Lâm Linh thấy vậy vô cùng sợ hãi. Đây chính là nhân vật phản diện trong trò chơi a, biết lại suy nghĩ cái thứ gì đáng sợ nữa đây.

      Này này, thế nào nàng cũng từng cứu đấy nhé.

      Nguy rồi, chẳng lẽ vẫn còn bận tâm đến chuyện hồi ở dưới đáy biển?

      “Kamelot, ngươi ra ngoài trước .”

      Câu kế tiếp của khiến Lâm Linh cảm thấy bất an, bi thảm rồi, chẳng lẽ muốn dùng mấy thứ kia để trả thù nàng?
      Kamelot nghi hoặc liếc nàng cái, lập tức rời khỏi phòng.

      Trong phòng mảnh tĩnh lặng, chỉ còn có , nàng và đống dụng cụ tra tấn.

      Tay chân Lâm Linh luống cuống, tinh thần căng thẳng, đúng lúc đó Duagloth đột nhiên nhàng cười rộ lên.

      Tiếng cười ấy làm nàng sực nhớ đến nụ cười của lúc ở dưới biển băng, nụ cười của có cả hai lúm đồng tiền, đẹp như dòng nước mùa xuân tháng ba. Trong nháy mắt như có cảm giác như mặt trời mọc, xuân về hoa nở.

      “Sao thế, sợ ta dụng hình với ngươi vì vô lễ lần trước?” Lời của mang theo vài tia chế nhạo.

      Lâm Linh liếm liếm đôi môi khô khốc, gì, nhưng ánh mắt lên hết tất cả tâm tư của nàng.

      “Ngươi yên tâm, ta phải là người nhen như thế, huống hồ, ta cũng biết ngươi có thông tin chính xác của Đức Ni Tát. Ánh mắt của ngươi bao giờ lừa được ai cả.”

      tiện tay cầm lấy chiếc giày đinh sắt, nơi gót giầy còn dính vài giọt
      máu khô, trầm lộng lẫy.

      “Ngươi, ngươi phải là người La Mã sao? Tại sao lại ở đây?” Lâm Linh vội vàng thu lại ánh mắt.

      “Có số chuyện ngươi nên biết làm gì.” Duagloth híp lại con ngươi,“Ngươi ở đây, hay là đồng ý gia nhập vào phe của ta .”

      Lâm Linh lắp bắp kinh hãi, phản ứng đầu tiên chính là lập tức lắc đầu:“ có khả năng, ta bao giờ làm như vậy.”

      “Ta biết ngươi bây giờ chưa thể lựa chọn, được, ta cho ngươi đêm. Nếu sáng ngày mai ngươi cho ta câu trả lời hài lòng….,” cong cong môi, lơ đãng nhìn chiếc giày sắt tay,“Đúng rồi, ngươi có biết chiếc giày này đặc biệt ở chỗ nào ? Chỉ cần đeo nó vào bàn chân người, để đứng lên, để những cây đinh đam vào gót chân. Nghe kích thích nhỉ? Ngươi có muốn thử ?”

      Sống lưng Lâm Linh lạnh toát, thậm chí nàng còn có thể cảm giác được có gió lạnh thổi qua đỉnh đầu……

      Nàng cố gượng cười, ấp úng :“Đây là uy hiếp sao ~~”

      “Cứ coi như là vậy .” thừa nhận cái rụp .

      Lâm Linh vừa buồn bực vừa khó hiểu ngẩng đầu nhìn nụ cười cợt nhả của ,“Ta hiểu, ta chẳng có tài cán gì, sao ngươi lại muốn ta gia nhập vào phe của ngươi?”

      “Ngươi cần biết.” nghiêng đầu, bên môi lại nở nụ cười ác ma như thường lệ,“Nhớ kỹ, ngươi chỉ có đêm để suy nghĩ. cách khác……”

      Nới tới đó, cố tình quơ quơ chiếc giày sắt trước mặt Lâm Linh, thấy vẻ mặt nàng biến sắc mới hài lòng xoay người rời .

      Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa “rầm” cái, tâm hồn bị đả kích của Lâm Linh mới sực tỉnh là mình bị nhốt ở trong căn phòng u ám như Địa Ngục!

      A a, nàng đánh đánh cửa.

      “Này này, Duagloth, ta muốn ở đây!! Mau thả ta ra ngoài! như thế nào ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi được lấy oán trả ơn chứ!!”

      Sau hồi la hét đến khản cả cổ họng, Lâm Linh rốt cuộc cũng bỏ cuộc.

      Nàng dựa vào vách tường ngồi xuống, để ý tới động tĩnh chung quanh.

      Mấy thứ dụng cụ dụng hình lập lòe u ám dưới ánh nến. Nhất là cái ghế đinh kia, giống như con quái vật nhe hàm răng của mình chực chờ câu xé con mồi.

      Nàng rùng mình cái, vội vàng nhắm mắt lại, cố gắng thầm an ủi chính mình, nhắm mắt làm ngơ, nhắm mắt làm ngơ……

      Phía trước còn thấy sợ hãi nữa, nhưng trong đầu nàng lại xuất thêm mấy câu hỏi, tại sao hắc công tước lại muốn nàng gia nhập vào phe của ?

      Đây cũng phải là lần đầu tiên, lúc trước ở biển băng Seberia, cũng như thế. Hơn nữa, nàng cảm thấy vô cùng kỳ quái, trước vụ biển băng nàng cũng có gặp mặt vài lần, nhưng lúc đó hề nhắc tới điều này.

      Còn có, sao lại biết dưới đáy biển băng có hạt giống?

      Mọi thứ diễn ra khiến cho nàng có cảm giác càng ngày càng kỳ lạ.

      Chẳng lẽ là vì lần đó nàng cứu nên mọi chuyện mới phát triển theo con đường quỷ bí thế này sao?

      Nghĩ vậy, Lâm Linh khỏi thở dài, nếu biết gây ra nhiều chuyện phiền phức như vậy nàng cứu rồi. ngờ đến ngay cả thủ lĩnh người Saxon cũng nghe lệnh , tên nam nhân này, có lẽ trở thành địch nhân khó đối phó nhất của Arthur rồi.

      Nàng nên làm gì mới có thể sửa chữa lại sai lầm này đây?

      Nàng suy nghĩ miên man, vô ý duỗi chân đá trúng chiếc giày sắt bị ném sàn kia, sống lưng lạnh toát cái, có lẽ bây giờ nên quan tâm vấn đề trước mắt hơn?

      Nếu ngày mai nàng đồng ý cầu của thảm mất.

      Vừa nhìn tới mấy bộ dụng cụ ra tấn đằng kia, kiên trì lúc đầu của nàng biến mất còn tăm hơi.

      Ôi, hóa ra bản tính của mình vẫn hề thay đổi mà.

      Nên làm gì bây giờ đây?

      Lâm Linh sầu não để cằm gối, nnag muốn chịu nỗi đau da thịt bị hành hạ, cũng muốn phản bội lại Arthur, như vậy phương án duy nhất là —

      Trong đầu nàng lóe lên cái, đúng rồi, có thể giả bộ đáp ứng mà! ti vi với tiểu thuyết phải thường hay có đoạn đó lắm sao?

      Mặc dù hắc công tước phải là nhân vật dễ đối phó, nhưng nàng chỉ còn cách này mà thôi.

      Đúng lúc đó, ngọn nến tường phụt tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối.

      Nàng nhích chân lui vào tường, trong lòng tràn ngập sợ hãi.

      biết tại sao, đột nhiên nàng nhớ tới đôi mắt màu tím kia, nụ cười lúc nào cũng trào phúng, còn cả giọng hung ác ấy nữa……

      Nỗi nhớ khiến nàng muốn mau chóng rời khỏi nơi này, nhanh chóng về lại bên .

      Cho dù có bị cười nhạo cũng chẳng sao cả, cho dù có bị mắng là đồ ngốc cũng việc gì.

      Arthur……

      Lúc này Arthur ở trong doanh trướng, ánh mắt như cố gắng kiềm nén sau khi nghe được tin kia.

      Vẻ mặt Arthur vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ hỏi Lamorak bị thương như thế nào, sau đó bảo nghỉ ngơi.

      “Bệ hạ, vậy Lâm Linh tính sao đây? Chúng ta phải mau nghĩ cách cứu ấy ra a!” Khải lo lắng nhăn mi,“Tên nam nhân kia phải người thường đâu, mà là quỷ ma Kamelot đấy…… Hay xem thử có thể để ta trà trộn vào thành được ?”

      Đặc Lý Ti liếc Khải cái, xen ngang:“Tôi cùng cậu.”

      “Việc cứu Tiểu Linh của ta cần phải làm phiền tới các ngươi đâu.” Hầu tước cắt ngang lời bọn họ, đứng dậy chạm lên thanh kiếm của mình, quên làm động tác ưu nhã.

      “Muốn trà trộn vào để cứu Lâm Linh phải là chuyện dễ dàng. Nhưng cho dù như thế nào cũng xin để cho tôi thử lần.” Nụ cười ôn nhu môi thường lệ của Lancelot biến mất, vừa nghĩ tới tên Kamelot chuyện dụng hình tàn độc người nghe kẻ sợ kia, khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cho nàng.

      Arthur trầm mặc dựa vào cột đá, cảm giác lạnh lẽo của trời đêm xuyên thấu qua bàn tay truyền vào trong cơ thể.

      Trong lòng chưa bao giờ bất an yên như thế, nhất là khi biết Lâm Linh bị Kamelot bắt , lúc đó, tâm hồn trống rỗng vô cùng, tài nào bình tĩnh nổi.

      Nhưng hiểu , chỉ có buộc phải bình tĩnh, mới có thể nghĩ ra cách để cứu nàng.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 91:

      Chưa bao giờ Lâm Linh lại mong trời đừng mau sáng như thế.

      Bất luận kẻ nào từng ở đêm trong căn phòng u ám này, chắc chắn nhất định hiểu ý nghĩa của câu sống ngày cứ như năm ngày.

      Nàng đau lòng nghĩ, đây là thời đại của chến tranh, nếu kẻ địch còn chưa dụng hình mà nàng khai bị gọi là phản đồ.

      Trong lúc lẳng lặng chờ đợi, ánh bình minh cuối cũng cũng dần xuyên qua khe cửa, từng tia sáng chiếu vào căn phòng tạo thành vệt dài như những vết thương.

      Xuất cùng lúc với ánh sáng đó, là nam nhân xinh đẹp nhưng độc địa bước ra từ trong bóng tối.

      Lâm Linh hé mở đôi mắt, lén nhìn người trước mắt, sau đó nhanh chóng nhắm mắt giả bộ ngủ.

      Nó giống như là phản xạ có điều kiện, có lẽ là bởi vì trong tiềm thức, nàng vẫn luôn e ngại .

      “Cư nhiên ở đây còn có thể ngủ được?” Duagloth nhướng mi, giọng mang theo vài phần chế nhạo, khom người xuống nhìn chăm chú vào đôi lông mi đen gương mặt nàng, trông nó như ngủ rất say.

      nở nụ cười ranh mãnh, giọng lười biếng:“Nếu ngủ ngon như vậy, đêm nay tiếp tục ở lại đây .”

      còn chưa hết câu Lâm Linh bật ngay người dậy, vẻ mặt ai oán nhìn :“Này, như thế nào ta cũng từng cứu ngươi, ngươi đừng có bất hảo như vậy được !”

      Duagloth vờ suy tư, đôi mắt mị lạnh băng toát lên vẻ tà mị hoặc lạnh người:“Lâm Linh, ngươi có nhớ ta từng gì với ngươi , rồi ngày ngươi phải hối hận vì cứu ta.”

      Lâm Linh sửng sốt, hiểu sao đột nhiên lại nhớ tới cái tên mà cho nàng lúc lần đầu gặp mặt — Lucifer. Thiên thần sa ngã rơi xuống Địa Ngục, trở thành Ma vương Satan.

      Mặc dù khi đó tại sao lại dùng tên này, nhưng nàng có cảm giác, nếu đời này có Lucifer, có lẽ là giống như tên Duagloth này.

      “Được rồi, ngươi nghĩ tới đây rồi?” Màu bạc trong đôi mắt của Duagloth như ánh trang trong nước, mơ hồ còn ánh lên tia ác ma,“Muốn gia nhập vào phe của ta, hay……”

      “Đương nhiên la gia nhập vào phe của ngươi!

      Lâm Linh vội vàng cắt đứt lời , khóe miệng nở nụ cười tươi rói.

      “A? Nhanh như vậy nghĩ thông suốt rồi?” cười , giương mi.

      Lâm Linh sợ hãi nhìn mấy dụng cụ dụng hình đằng kia, nặng nề gật gật đầu.

      Tuy là giả bộ quy phục, nhưng trong lòng nàng quả cũng rất sợ hãi, nên vẫn cố gắng làm bộ bị dọa sợ nên đồng ý.

      “Nếu thế ngươi phải tuân theo các quy tắc của ta. Chỉ cần ăn cái này, ta tin ngươi muốn gia nhập vào phe của ta.”

      Vừa vừa móc từ trong ngực ra chiếc hộp màu bạc, nhàng mở ra, bên trong là viên dược màu xám tròn được đặt miếng đệm nhung đỏ như máu.

      “Đây là thứ gì?”

      Đột nhiên Lâm Linh cảm giác có gì đó ổn.

      Trong nháy mắt, đôi mắt Duagloth nhìn nàng lạnh băng hẳn , hóa thành màu xám lạnh lùng sâu thẳm.

      cười, nhưng nụ cười lại đầy vẻ nguy hiểm.

      “Đây là ma hoàn có tẩm nước bọt của ác long Fife Neil, chỉ cần để người tự nguyện ăn nó, cả đời phải chịu chi phối của người giữ ma hoàn. Nếu phản bội lại chủ nhân, bị trừng phạt khủng khiếp.”

      “Cái gì?”

      Vừa nghe đến hai chữ trừng phạt, sắc mặt Lâm Linh lập tức trắng bệt, tên nam nhân này quả là ác ma thực thụ mà.

      như vậy, chẳng lẽ vì Kamelot ăn viên dược này nên mới phải nghe lệnh của Duagloth?

      hiểu dùng cách gì để khiến chủ động ăn viên dược này.

      “Ta –” Nàng do dự, chần chờ dám cầm lấy viên ma hoàn.

      Nhờ, nàng chỉ giả bộ thôi, có cần phải làm như thế ?

      Nếu ăn viên ma hoàn này, đó mới là xong đời a.

      Nước bọt ác long Fife Neil……

      Ách……

      Đó là thứ gì vậy…… Nghe muốn nôn……

      Nhưng nếu ăn làm sao mới có thể vượt qua ải này đây?

      Ngay lúc Lâm Linh vạn phần khổ não, biết như thế nào cho phải, đột nhiên có chuyện bất giờ giải vây cho nàng.

      Cái tên gọi là ma quỷ Kamelot kia xuất ngay cửa, mang đến thông tin mà đối với Lâm Linh có lẽ là tin tốt.

      “Chủ nhân, mật sứ của La Mã đến, ở đại sảnh đợi ngài.”

      Duagloth sau khi nghe được tin này khẽ gật đầu, thu hồi lại chiếc hộp bạc, bảo Kamelot đến bên cạnh mình, thấp giọng :“Kamelot, ngươi ở đây trông chừng nàng, ta nhanh chóng trở lại.”

      “Yên tâm, chủ nhân.” Kamelot gật gật đầu, liếc mắt nhìn Lâm Linh cái.

      Lâm Linh cũng len lén đánh giá đối phương, biết có phải là ảo giác , nàng thấy tia quỷ dị xẹt nhanh qua đôi mắt của .

      Sau khi Duagloth rời , vẻ mặt của Kamelot tràn ngập hàn khí. đóng mạnh cánh cửa lại, bước đến đống dụng cụ dụng hình, tiện tay nhặt lên chiếc giày sắt.

      Trong lòng Lâm Linh thầm kêu tiếng ổn, lui về phía sau hai bước :“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Duagloth rất nhanh trở về, hơn nữa, ta, ta đáp ứng gia nhập vào phe của các ngươi!”

      tại ta chỉ muốn biết, rốt cuộc là ca ca của ta bị giải đến Camelot bằng con đường nào.” nhìn chằm chằm vào mắt nàng,“Giờ cách Camelot càng ngày càng gần, ta phải nhân lúc huynh ấy chưa bị nhốt vào đại lao cứu huynh ấy ra ngoài.”

      Lâm Linh lắc đầu:“Nhưng ngươi bức ta cũng vô ích, ta biết.”

      cười lạnh tiếng:“Vô ích? Đó là vì ta chưa thực hỏi ngươi ràng thôi.” Vừa dứt lời, cúi người, tay bắt lấy chân của nàng, hung hăng kéo mạnh vào chiếc giày sắt.

      “Kamelot, nếu ngươi làm như vậy, chủ nhân của ngươi tức giận!” Lâm Linh cố kéo lại tam hồn bảy phách hù dọa , liều mạng cố gắng kéo lại chân của mình.

      “Ta biết chủ nhân tức giận, nhưng vì ca ca của ta, ta phá lệ lần. Nhất định là ngươi biết thứ gì đó.” Vết sẹo dài mặt dưới ánh sáng mặt trời càng thêm dữ tợn.

      “Nhưng ta biết, biết……” Lâm Linh sợ hãi giãy dụa, liên tục phủ nhận……

      , , nàng muốn chịu hình, nàng phải rời khỏi đây! Rời khỏi đây ngay lập tức!

      Trong nháy mắt, đột nhiên nàng muốn trở về lại thế giới thực!

      Trong tích tắc nàng thoáng do dự, nhưng vì hoàn cảnh của mình, nàng lập tức hạ quyết tâm.

      Mặc kệ, trước tiên nàng cứ trốn về trước ! Nhưng làm thế nào để trở về được đây?

      Đúng rồi, trứng gà! Chỉ cần có trứng gà là nàng có thể trở về lại được thế giới thực!

      “Được, ta !” Nghĩ tới đây, nàng vội vàng hét to tiếng.

      Đôi mắt của Kamelot lóe lên tia sáng nhạt, buông chân nàng ra, giọng lạnh lùng:“Biết là ngươi giả ngu mà, chịu sớm.”

      Lâm Linh duỗi tay vuốt vuốt mắt cá chân bị nắm, cố gắng trấn tĩnh:“Bất quá giờ ta thấy rất đói bụng, có thể cho ta ăn cái trứng gà được , như vậy mới có khí lực cho ngươi biết.”

      Kamelot bán tín bán nghi liếc nàng cái, suy nghĩ hồi, vẫn đứng dậy sai lính mang trứng gà vào phòng.

      “Ngươi cũng đừng hòng lừa được ta.” Ngữ khí của đông cứng.

      Lâm Linh cực kỳ nhu thuận gật đầu, tràn đầy hy vọng nhìn ra ngoài cửa, chờ đợi quả trứng gà cứu mạng tới.

      Lúc thấy quả trứng gà cuối cùng cũng được mang đến trước mặt mình, Lâm Linh hơi run lên cái, kích động động yên.

      Nhưng nàng muốn để lộ cái gì khả nghi, cố gắng trấn tĩnh lại.

      Sau đó, nàng bình tĩnh nhận lấy quả trứng, bình tĩnh lột vỏ, bình tĩnh cắn xuống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :