1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kỵ sĩ hoang tưởng dạ - Vivibear

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 82: Gặp lại A Hoa

      “Thế gian này có nhiều trùng hợp, ngờ bọn họ cũng……” Lâm Linh nhìn bóng lưng bọn họ tự nhủ, quay đầu lại thấy vẻ mặt Arthur càng ngày càng khó chịu.

      quen biết bọn ?” lạnh lùng hỏi.

      “Đúng vậy, lần trước lúc cậu nhậm chức kỵ sĩ tôi với Khải tính mua chó săn tặng cậu, Juatan Just chính là người bán con chó săn đó.”
      Lâm Linh vội vàng giải thích.

      “Chó săn?” Arthur nghi hoặc nhướng mi.

      Lâm Linh chợt nhớ sau lần chú chó đó hóa thành tiểu nam hài biệt tích, vậy là Arthur chưa thấy qua nó, chả trách biết.

      “Nhưng sau đó nó chạy rồi, cậu biết cũng có gì lạ.” Nàng nhún vai,“Vốn tính làm cho ngươi cái bất ngờ.” Nàng cảm thấy nhiều hình như tốt cho lắm. Nếu như nàng chuyện chó săn biến thành hình người cho Arthur biết, chắc chắn lại nghe trận trách móc từ .

      Arthur thoáng nhìn nàng, quất roi ngựa, tiếp tục tiến lên phía trước, Lâm Linh thấy câu nào đâm chọt nàng, cảm giác có chút quen, suy nghĩ lung tung đột nhiên dừng ngựa, quay đầu nhìn nàng :“ ngốc, sao còn theo?”

      Những sợi tóc vàng như nắng mềm mại bay bay trong khí, đôi mắt màu tím trong suốt như lưu ly cảm xúc.

      Lâm Linh có cảm giác khác lạ, có phải ảo giác nhỉ, hình như nàng vừa thấy thoáng qua tia ôn nhu quen thuộc trong đôi mắt sâu thẳm kia.

      Lúc tới giữa rừng là nửa đêm. Ánh trăng lờ mờ đổ xuống mặt đất, phủ lên tầng sương trắng noãn, xa xa còn có mấy bóng cây.

      Mặc Lâm hồ của Yimia trồng rất nhiều những bông hoa sen màu trắng, nhưng trong rừng cũng có ít hồ, nên bọn họ muốn tìm chính xác tốn rất nhiều thời gian.

      lúc ngó nghiêng xung quanh, đột nhiên Lâm Linh thấy đằng sau cái cây cách đó xa có đốm sáng màu vàng, nàng xoa xoa hai mắt của mình, chợt thấy đốm vàng đó hơi động đậy. Nàng nhìn kỹ lại tin vào mắt mình nữa, đốm sáng vàng đó cư nhiên chính là chú chó săn hôm đó!

      “Arthur, cậu tới đây xem này? Hình như có cái gì đó?” Nàng vội vàng chỉ vào đó.

      Vẻ mặt Arthur khó hiểu liếc mắt qua:“Có cái gì?”

      Lâm Linh kinh ngạc, chẳng lẽ chỉ có mình nàng mới có thể thấy.

      Chú chó săn hình như có ý bảo Lâm Linh theo nó.

      Lâm Linh thoáng do dự, đột nhiên kéo Arthur chạy theo.

      “Đồ đần, đâu vậy?”

      “Tin tôi , Arthur, tôi nghĩ nó giúp chúng ta tìm ra được cái hồ.”

      “Nó?”

      “Tôi biết nên giải thích thế nào với cậu, nhưng cậu tin tôi lần được ?”

      “Chả hiểu cái gì.” Vẻ mặt Arthur mặc dù rất khó chịu nhưng vẫn theo nàng.

      theo chú chó săn mãi, cuối cùng hai người cũng phát ở cuối khu rừng đúng là có cái hồ đầy hoa sen trắng. Ánh trăng chiếu lên mặt hồ lấp lánh, những bóng hoa trắng muốt phản chiếu mặt nước như mặc bộ xiêm y hoa lệ.

      “Nếu như đoán sai đây chắc là cái hồ của tiên nữ Yimia rồi.” Lâm Linh mừng rỡ .

      Arthur lơ đễnh nhướng mi:“Chắc là do trùng hợp nên mới tìm được thôi.”

      “Ai là trùng hợp !” Lâm Linh tức giận trừng mắt nhìn cái, giương mắt muốn tìm chó săn dẫn đường, nhưng lại thấy bóng dáng của nó đâu. Trong lòng nàng khỏi dâng lên tia nghi hoặc, sao lại gặp nó ở chỗ này nhỉ?

      Mặc Lâm tiên nữ Yimia chỉ xuất vào buổi sáng sớm, hơn nữa hai người do vội vàng đuổi theo nên cũng kiệt sức, dự nghỉ lại đêm bên hồ đợi sáng mai tiên nữ xuất .

      “Kỳ lạ, trong thời gian này làm gì có hoa sen nhỉ.” Lâm Linh kinh ngạc nhìn những đóa hoa sen kỳ dị nở rộ trong hồ.

      “Đồ ngốc, nếu đây là nơi ở của tiên nữ, như thế cũng đâu có gì lạ.” Arthur chút khách khí phản bác.

      “Nhưng……” Nàng còn chưa kịp hết đột nhiên có bóng đen to lớn phóng ra nhanh như gió từ bụi cây đằng kia, nhắm thẳng về phía nàng!

      Trời ơi! Bóng đen to lớn đó cư nhiên là con sư tử a! Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cả người nàng ngây dại chưa kịp định thần.

      “Đồ ngốc, mau tránh ra!” Arthur rút thanh trường kiếm bên hông, hai lời đâm thẳng về phía con sư tử!

      Nhưng trong nháy mắt đó, Lâm Linh lại thấy con sư tử kia cư nhiên lại chảy nước mắt, hình ảnh quen thuộc này đột nhiên gợi lại đoạn trí nhớ mà nàng tưởng chừng quên —

      “Sau này ta gọi ngươi là A Hoa nhé?”

      Sư tử gầm tiếng,[ sư tử:) tôi muốn cái tên xấu hổ này!

      “Ngươi thích tên này à, là ta tìm cho ngươi đó nha.” Lâm Linh tạm quên cả sợ, nhàng cười cười.

      Sư tử [ chảy nước mắt ]: muốn muốn, ta muốn tên này!

      “Xem ra ngươi rất thích tên này, kích động đến rơi cả nước mắt ……” Lâm Linh vỗ vỗ nó,“ cần kích động như vậy đâu .”

      Sư tử [ tiếp tục chảy nước mắt ]:……

      Đúng rồi, đây chẳng phải chính là khu rừng lần đầu tiên mình gặp A Hoa sao? Oa, chẳng lẽ con sư tử này là…… Tim nàng giật thót cái, dùng hết khí lực hô to lên:“Dừng tay!!!!”

      Nghe tiếng nàng hô to, mũi kiếm của Arthur suýt chạm vào A Hoa đột nhiên khựng lại. tính nổi giận đột nhiên nàng lớn:“A Hoa, là ngươi sao?”

      Kỳ diệu, sư tử rống lên tiếng, nước mắt vẩy ra, thân mật giơ hai chân trước xông tới trước mặt nàng, chiếc bờm xù đầu cọ cọ vào người nàng.

      “Ngươi là A Hoa! lâu gặp, A Hoa!” Lâm Linh mừng rỡ ôm lấy nó, này có tính là bạn cũ gặp lại nhau sau thời gian dài xa cách ? thế nào A Hoa cũng chính là người bạn tốt đầu tiên của nàng khi lần đầu tới thế giới này! ngờ lại có thể gặp lại nó lần nữa!

      biết con sư tử này?” Arthur khó tin .

      “Ân, tôi biết nó, cậu đừng làm hại nó, nó có ác ý gì đâu !” Lâm Linh thân mật vuốt ve bờm của nó, ngoắc ngoắc Arthur,“Arthur, cậu lại đây dựa vào nó , ấm hơn chút đấy.”

      Arthur thoáng do dự. Cái ngốc này, quả là sư tử nhận thức được nàng, nhưng đây là nể mặt mũi a. Huống chi mới nãy xem chút nữa giết nó đây.

      “Sao thế? Chẳng lẽ cậu lại sợ con sư tử vừa ngoan hiền lại đáng này sao?” Lâm Linh nháy mắt mấy cái.

      Ngoan hiền đáng ? Arthur dở khóc dở cười lắc đầu, sợ là ngốc này là người đầu tiên dùng hai từ này để hình dung sư tử. Biết là nàng khích tướng, nhưng cũng thể để nữ nhân này giễu cợt mình được, nghĩ hồi vẫn tới. Quả nhiên A Hoa thấy lại gần thoáng tỏ vẻ khó chịu, liếc mắt về phía thanh kiếm trong tay , nhưng vẫn dựa người về phía Lâm Linh.

      “Yên tâm , A Hoa làm hại cậu đâu. Tôi bảo vệ cậu.” Lâm Linh cười hì hì sờ sờ đầu nó, lại giật giật góc áo Arthur, ý bảo ngồi bên cạnh mình.

      Ánh trăng mê ly, chung quanh yên tĩnh, hai người rúc thân vào A Hoa, ai gì thêm nữa.

      “Sao lại quen nó?” Sau hồi trầm mặc, rốt cuộc Arthur cũng nhịn được hỏi.

      ra lúc lần đầu tôi tới thế giới này, ngoài Mặc Lâm người bạn đầu tiên mà tôi quen biết được chính là A Hoa. Lúc đó tôi rất sợ hãi, nên nó là người bạn rất đặc biệt với tôi.” Lâm Linh đến mấy lời này đột nhiên khóe mắt có chút ươn ướt, trong lòng có cái gì đó như tích tụ sẵn từ lâu, đột nhiên nhớ tới ba mẹ, nhớ tới học hành, cuộc sống ở thế giới thực.

      Thấy vẻ mặt của nàng thay đổi, Arthur cũng đoán được phần nào tâm trạng của nàng, thấp giọng :“ muốn về ?”

      Nàng chôn đầu vào giữa đầu gối, nhàng gật đầu.

      “Kỳ ta cũng rất tò mò về thế giới của . Rốt cuốc nơi đó là chỗ như thế nào mà đồ ngốc như lại có thể sống được.” Ánh mắt của lại khơi mào vài phần ranh mãnh, nhưng lại mị hoặc mê người.

      “Này, cậu để yên cho tôi được hả!” Nàng ảo não ngẩng đầu nhìn . Cái tên an phận này chẳng những được vài câu an ủi mà còn ném thêm đá vào giếng nữa.

      Vừa dứt lời, đột nhiên nàng cảm thấy có cỗ đau đớn bỏng rát truyền đến từ phía mu bàn tay, giơi tay lên nhìn phát hiển thấy vết thường lớn, hình như là do mới nãy bị A Hoa cào trúng.

      “Chắc đây là do mới nãy cẩn thận bị nó cào trúng.” Ánh mắt Arthur tối sầm lại, nhàng kéo tay nàng lại nhìn, giọng điệu tựa hồ có chút lo lắng,“ cũng quá chậm chạp, giò mới thấy đâu sao?”

      “Tôi ~~” Nàng cũng biết giải thích như thế nào.

      “Vết thương sưng lên, nếu tiếp tục như vậy bị nhiễm trùng.” Arthur đứng dậy đảo vòng chung quah, lầm bầm lầu bầu,“Nơi này hẳn là có loại cây đó……”

      “Cây gì?” Lâm Linh khó hiểu hỏi.

      cũng vô dụng.” Arthur chút khách khí bật lại nàng, cúi người cẩn thận vạch từng khóm cỏ bên hồ.

      lâu sau, đột nhiên mắt sáng ngời, hình như vừa mới phát ra được cái gì, liên tục lôi từ trong bụi cỏ ra mấy cái lá hình trứng.

      “Quả nhiên chỗ này cũng có loại cây này.” thở dài nhõm hơi,“Trước đây Lancelot từng với ta, loại cỏ điệp thường mọc ven hồ này có tác dụng giảm đau vết thương rất mau, giờ là lúc cần đến nó.”

      vậy chăng? Tiểu Lan hiểu biết nhiều thứ ~” Lâm Linh cười cái to, lại tò mò hỏi,“Nhưng dùng nó như thế nào đây, nhai sao?”

      Arthur gì, đột nhiên bỏ mấy chiếc lá cây vào miệng nhấm nhấm.

      “Này, cậu –” Lâm Linh kinh ngạc nhìn , hoàn toàn muốn làm gì. Đột nhiên tay nàng bị kéo qua, cỗ ấm áp truyền tới từ mu bàn tay.

      “Này……” Lâm Linh chấn động, cảm giác mềm mại ấm áp từ đôi môi của đối phương khiến tay nàng tê tê dại dại. Đầu lưỡi của khẽ đẩy đẩy mấy vụn lá tay của nàng, vừa ôn nhã lại vừa ôn nhu, từng chút từng chút phủ lên vết thương của nàng. Đôi lông mi dài hơi rung động lướt qua mấy ngón tay của nàng, trong nháy mắt khiến cả người nàng như bị điện giật, tê liệt toàn thân.

      Đầu óc Lâm Linh trống rỗng, tiếng tim đập càng lúc càng lớn càng lúc càng lớn, giống như thanh của cả thế giới đều chìm trong tiếng đập ấy.

      Nơi bàn tay như còn cảm giác được gì nữa, chỉ có hơi thở đều đều của người kia, hơi thở thầm bên tai khiến cho Lâm Linh có cảm giác khí chung quanh như đứng lại. Nàng nhìn chằm chằm vào mấy đầu ngón tay mảnh khảnh của mình, dám nhúc nhích, sợ rằng chỉ cần động đậy chút thôi tất cả những hình ảnh đẹp đến này biến mất. Cảm giác ở mu bàn tay vẫn ngừng lan rộng như hoa văn, cho đến khi mi tâm như muốn trực tràng nước mắt .

      Nếu như có thể làm thời gian lúc này dừng lại, cho dù ngày mai có ra sao cũng chẳng quan trọng nữa, ý nghĩ này làm dưới đáy mắt của nàng dần phủ màn sương, mờ dần .

      “Được rồi.” Arthur đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng lờ mờ ý cười. Lâm Linh giật bắn lên, vội vàng hồi phục lại tinh thần, tầm mắt biết nhìn vào nơi nào, đầu như có làn khói nước.

      “Sao vậy, biết như vậy mới có hiệu quả sao?” cuối của như đè nén ý cười, cố gắng giả bộ lạnh lùng,“Được rồi, thời gian cũng còn sớm, nhanh nghỉ !”

      “Ân.” Nàng trầm thấp lên tiếng.

      Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, loang lổ chiếu xuyên qua những tán cây bồ kết, ánh sáng tự do theo gió đậu lên khuôn mặt Lâm Linh và Arthur, nhàng mà ràng.

      Lâm Linh dựa sát người vào A Hoa, lại liếc nhìn sang Arthur nhắm mắt bên cạnh, trong đầu chợt nhớ tới lời của Lancelot :“Lâm Linh, nếu thích hay thích đều làm cho đau khổ….. vậy tại sao lại chọn vế trước?”

      Nghĩ tới đây, tình cảm rối rắm ở trong lồng ngực lại trổi lên, ngọt ngào và khổ tâm, khiến cho nàng tài nào ngủ được.

      trận gió đêm mang theo vài phần lạnh lẽo kéo tới. Cả người Lâm Linh thoáng run lên, tự chủ xê dịch về phía Arthur. Cơ thể của Arthur ấm áp như lò sưởi vậy. Dù sao thoạt nhìn hình như cũng ngủ rồi, vậy len lén dựa vào chút chắc cũng chẳng sao nhỉ?

      Đúng lúc nàng rối rắm đột nhiên thấy Arthur hơi rung mi, khiến nàng sợ hãi thoáng lùi lại, ngờ cư nhiên lại vươn tay ra, vô tình kéo cả người nàng vào trong ngực mình.

      Lâm Linh sửng sốt, sau đó trong lòng đột nhiên có cỗ ấm áp ngọt ngào, dần dần nhắm hai mắt lại. Nhiệt độ ấm áp của đối phương như ngọn gió nhàng vuốt ve, chìm vào trong giấc mộng hạnh phúc.

      Nếu đêm nay dài hơn chút tốt quá.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 83: Bị biến thành con cóc

      Trong lúc mơ mơ màng màng, hai người tựa sát vào nhau, chờ ngày mới.

      Rừng cây buổi sớm xanh um tươi tốt, rậm rạp xum xuê, màu xanh biếc phủ dày khắp rừng rậm, những tia sáng vàng rỡ đan xen lọt qua những khe lá bay múa, mang đến cảm giác nhàng khoan khoái. Màn sương trắng chậm rãi lượn lờ rồi mình sau cánh rừng u tĩnh.

      Lâm Linh vừa mở mắt ra, chợt thấy đóa sen trắng trước mặt mình có cái gì. Nàng xoa xoa hai mắt, lại vuốt vuốt trán, đột nhiên chỉ vào đóa sen trắng đó kêu to lên:“Arthur, cậu xem, chỗ này có cái thứ gì kỳ quái lắm nè!”

      ngốc, mới sáng sớm gọi thần gọi quỷ gì thế……” Arthur bất đắc dĩ địa xoa xoa thái dương, ánh mắt hướng theo tay nàng chỉ, khỏi sững sờ.

      Chỉ thấy chiếc lá là con cóc xấu xí, nhưng ngồi con cóc lại là vị nương lớn cỡ bằng ngón tay cái vô cùng xinh đẹp, mái tóc vàng dài như lá liễu, đôi cánh ve mỏng phía sau lưng nhàng rung động theo gió, phát ra tầng ánh sáng vàng mỏng trải lên mặt hồ.

      “Ngón……ngón cái nương!” Lâm Linh lắp bắp bật thốt lên.

      “Ngươi bảo ta là ngón cái nương?” Tiểu nương nở nụ cười động lòng người như thiên thần, giọng như trong veo thanh thót như mảnh băng.

      “Vậy chính là tiên nữ hồ Yimia?” Arthur rất nhanh nhận ra.

      Tiểu nương cười khanh khách, vỗ vỗ tay :“Quả nhiên hổ danh là Arthur vương, đúng vậy, ta chính là Yimia, ta vẫn luôn ở đây chờ ngài tới.”

      Chờ? Lâm Linh ngẩn người, chẳng lẽ tiên nữ sớm biết Arthur đến?

      Arthur cũng kinh ngạc, chút hoang mang :“Nếu vậy chắc là cũng biết mục đích chúng tôi đến đây ?”

      “Thanh vương giả chi kiếm này định sẵn chủ nhân là ngài, cho nên, ta vẫn luôn chờ ngày ngài đến.”

      Ánh mắt Yimia lộ ra vẻ thuần thục giống như bề ngoài,“Tuy nhiên, trước khi đưa cho ngài, ta có cầu .”

      “Chỉ cần ta có thể làm được, ta đáp ứng .” Arthur lập tức trả lời.

      Yimia đảo vòng con ngươi, nhìn thẳng vào Lâm Linh:“Ta muốn mượn thứ của nương này, chỉ ngày thôi.”

      “Từ cái mạng của tôi ra, gì cũng được.” Lâm Linh thốt lên.

      Yimia nháy mắt mấy cái:“Chắc các ngươi cũng rất tò mò về hình dáng bên ngoài này của ta nhỉ? cho các ngươi biết cũng chả sao, ra lúc còn trẻ ta bị dính lời nguyền, cho nên chỉ có thể mãi mãi xuất trong bộ dạng này. Nên ta muốn dùng thân thể của ngươi, để cho ta có thể lần được cảm thụ thế giới này, chỉ cần ngày là được rồi.”

      “Ý của là trao đổi thân thể?” Lâm Linh lập tức liên tưởng vụ Arthur bị biến thành mèo kia.

      Arthur hơi nhíu mi, tính cái gì, nhưng ngờ Lâm Linh lại kiên định gật đầu:“Được, thành vấn đề. Nhưng tôi cũng muốn phải giữ lời, ngày mai nhất định phải trao vương giả chi kiếm cho Arthur.” Arthur nhíu mày chặt hơn, ý bảo Lâm Linh nên nữa, thấp giọng :“Đồ ngốc, đáp ứng nhanh thế.”

      “Đừng lo, chỉ là đổi với nàng ngày thôi mà.” Lâm Linh nhếch môi, cố gắng làm bộ quan tâm.

      “Ngươi đồng ý với ta rồi đừng có hối hận đấy.” Bên môi Yimia nở nụ cười quỷ dị, hai tay khẽ động, đạo ánh sáng màu xanh bao phủ quanh người Lâm Linh.

      Sau trận hoa mắt choáng váng, Lâm Linh vừa mở mắt ra, ngẩng đầu lên thấy thân thể của mình, nàng đột nhiên có cảm giác kinh ngạc khi thấy thế giới ngoài tầm nhìn của mình. Nhưng lần đầu tiên nàng phát ra rằng, ra diện mạo cũng nàng thanh tú như thế.

      “Có gì đúng sao?” Giọng của Yimia truyền đến từ bên cạnh. Lâm Linh ngẩn người, giọng này…… Tại sao lại phải phát ra từ thân thể của mình? phải nàng hoán đổi thân thể với Yimia sao?

      “Sao vậy?” Trong giọng của Yimia mang theo tia cười ranh mãnh.

      Lâm Linh quay mạnh đầu lại, kinh ngạc phát Yimia cười hì hì nhìn mình, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Chẳng lẽ nàng hoán đỏi thân thể với mình?

      Lâm Linh mang bụng nghi vấn, lại quay đầu nhìn về phía Arthur, nhất thời hút hơi khí lạnh, oa!! Sao Arthur nhìn như người khổng lồ vậy! Đôi mắt màu tím kia như hai cái đăng lòe lòe sáng, là khủng khiếp!

      “Yimia, chuyện này rốt cuộc là sao!” Arthur vừa mở miệng, đột nhiên nàng thấy như tiếng động ong ong bên tai.

      Yimia nhún vai cho là đúng :“A, thi triển pháp thuật bị nhầm, nên cẩn thận hoán đổi ta với thú cưỡi của ta rồi.”

      Thú cưỡi? Trong đầu Lâm Linh lên sinh vật kỳ quái, thân thể khỏi cứng đờ, chợt nhìn thấy thân thể của mình khom xuống, chống hai tay xuống đất nhảy cẫng lên, còn phát ra tiếng kêu ộp ộp.

      Này, cái dạng này ~~ sau lưng nàng toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, chẳng lẽ giờ mình ở trong……

      Nàng kiềm chế trống ngực nhảy loạn, cúi đầu nhìn thân thể của mình cái.

      Chỉ cái liếc mắt qua đó thôi khiến đôi mắt nàng tràn ngập vẻ ảo não. Trời đất quỷ thần ơi, Bồ Tát Thượng Đế Alla Thánh nữ ơi! Nàng, nàng cư nhiên bị biến thành con cóc!

      được! được! Mau đem tôi trở về lại thân thể của mình !!!” Lâm Linh đáng thương chảy nước mắt kêu to, nhưng thanh thoát ra chỉ là mấy tiếng ộp ộp, ộp ộp!

      A a! muốn sống nữa mà! Lúc Arthur biến thành mèo tốt xấu gì cũng được tiếng người, nhưng đến phiên nàng chỉ có thể ộp ộp kêu loạn!!!

      “Tiên nữ Yimia, làm phiền trao đổi cơ thể bọn họ lại lần nữa .” Arthur đồng tình liếc nhìn con cóc cái, trong con ngươi lưu động vài tia phức tạp.

      “Ma pháp này khi thi triển mất thời gian mới có thể dùng tiếp được, nhưng ngài cũng cần lo lắng, sáng mai ma pháp này tự biến mất thôi.” Yimia nháy mắt vài cái với Lâm Linh,“Đúng rồi, lần sau đừng có tùy tiện người khác là thứ gì kỳ quái nữa nha.”

      Lâm Linh sửng sốt, lập tức nhớ lại lời mình lúc nãy, cuối cùng cũng hiểu ra, ra là do tiên nữ này cố ý, cái này ràng là trả thù mà!

      Còn con cóc chiếm thể xác của Lâm Linh kia, hễ phát thấy thứ gì ăn được là lại vươn đầu lưỡi, bắt lấy con bướm, do dự nuốt vào bụng.

      A a! Lâm Linh thấy cảnh này tâm trạng hoàn toàn bị khủng bố, nhờ, mất vệ sinh a, bị tiêu chảy đấy!!

      “Yên tâm, rạng sáng ngày mai, ta trả lại cơ thể cho ngươi.” Yimia vấy vầy chiếc gậy gỗ trong tay, đạo ánh sáng màu xanh bao phủ lấy nàng và “Lâm Linh” xuống nước.

      Gió lẳng lặng thổi, như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

      Nước gợn nhộn nhạo mặt hồ, chỉ để lại kỵ sĩ và con cóc mắt to nhìn mắt bên hồ.

      Như cảm giác được điều gì đó, con cóc di chuyển thân mình, tìm cách chạy trốn khỏi tầm mắt của đối phương. là di chuyển, ra là nhảy lên chút vì nàng còn chưa quen với thân thể mới, phóc cái nhảy xuống hồ.

      “Lâm Linh, đừng lộn xộn.” Arthur nhanh chóng vươn tay muốn mò nàng lên.

      Mắt thấy tay cách mình càng ngày càng gần, Lâm Linh đột nhiên nghĩ tới mình bây giờ rất xấu xí, hơn nữa lại còn ở trước mặt người mình thích, chợt có cảm giác muốn trốn tới chỗ nào đó mà tìm ra được, chờ ngày mai lại xuất .

      Nghĩ vậy, nàng cố sức quẫy trong nước, vụt tiếng nhảy lên bờ, nhanh chóng biến mất sau bụi cỏ.

      Con cóc đáng thương nhắm mắt nhắm mũi nhảy về phía trước, nhanh chóng bị chặn đường lại bởi thứ đen xì.

      Lâm Linh cúi gục đầu xuống nên nhìn thấy cái gì trước mắt, lớn tiếng hai câu ý bảo đối phương mau cút ngay.

      Nhưng cái thứ đen tuyền đó chẵng những nghe lời mà còn phát ra những thanh “tê tê” rợn người, .

      Lâm Linh như ý thức được cái gì, cả người run rẩy ngẩng đầu thấy con rắn sọc trắng đen giương mắt nhìn nàng, đôi mắt xanh thẳm ánh lên tia tham lam.

      Nàng muốn chạy trốn, nhưng tứ chi lại như mất toàn bộ khí lực, toàn thân trong nháy mắt động cứng ngắc, phản ứng được gì.

      Con rắn kia cũng hề dễ dàng tha cho con mồi của mình, vẫy vẫy cái đuôi, nhanh như chớp lao tới!

      Trong lúc mảnh chỉ treo chuông, đạo ngân quang xẹt qua mặt nàng, lúc nàng nhìn lại thấy thân thể của con rắn lớn hung ác kia biết từ khi nào bị thanh kiếm đâm xuyên xuống đất! Nàng còn chưa kịp phản ứng bị bàn tay to xách ngược đến ngang tầm mắt, khiến nàng nhìn được khuôn mặt vô cùng quen thuộc. Lúc này, gương mặt tuấn mỹ ấy như mang theo vài tia tức giận.

      “Arthur……” Nàng thấp giọng thào.

      “Cái ngốc này! muốn chạy đâu trốn thế?” Arthur nắm chặt nàng, cố nén tức giận,“Có biết bộ dạng bây giờ của rất là nguy hiểm ! Có khi chết như thế nào cũng biết ý!”

      biết tại sao, mặc dù tức giận, nhưng trong lòng Lâm Linh lại dâng lên cảm giác ấm áp kỳ lạ.

      Nhưng cái tư thế chổng ngược này khiến đầu óc nàng hoa mắt choáng váng, nàng bất đắc dĩ ộp ộp vài tiếng phản kháng, nhưng lại tạt vào mặt nàng,“Đây là trừng phạt!”

      Bầu trời đột nhiên đổ mưa.

      Những giọt mưa lạnh băng rơi lên người Lâm Linh, nàng ai oán thở dài tiếng, chưa bao giờ nàng thấy những giọt mưa đánh lên người lại đau như thế, cứ như là bị người ta nện mấy quyền vậy.

      Arthur cúi đầu nhìn nàng cái, thuận tay nhét nàng vào trong ngực áo của mình. Hình như sợ nàng bị dính mưa, quên kéo kéo áo che thân thể của nàng.

      Lâm Linh sau phen thiên hoàng địa chuyển lại được chui vào trong ngực áo ấm áp, nàng có chút kinh hoảng sợ té lấy hai chi trước nắm chặt áo . nhàng cúi đầu thấp xuống, khoảng cách gần đến nỗi khiến cho người khác sinh ra ảo giác ôn nhu.

      Nàng bất giác lui lui thân mình, giờ nàng con cóc vừa xấu xí lại vừa dơ bẩn, Arthur , để ý sao?

      Ngay lúc nàng biết làm sao, bên tai đột nhiên vang lên giọng bá đạo kèm theo chút ôn nhu:“Bắt đầu từ bây giờ, cứ đợi bên cạnh ta, được chạy loạn đầu hết, biết chưa?”

      Tim nàng đánh “thịch” cái, mơ hồ ngửi thấy mùi bách hợp tỏa quanh người , phảng phất như hóa thành làn sương ảo giác, ấm áp thấm vào cơ thể như làn gió xuân.

      Dù sao cũng mượn thân thể kẻ khác, thôi cứ tận hưởng chút giây phút ấm áp này .

      “Biết rồi.” Nàng thấp giọng trả lời, nhưng Arthur lại nghe nàng mấy tiếng ộp ộp.

      Nếu có ai ngang qua đây mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn thể nào tin được. vị kỵ sĩ tuấn nở nụ cười ôn nhu với con cóc mà ngay cả chính cũng phát ra.

      Tư thế đó vẫn tiếp tục được duy trì đến sáng ngày hôm sau.

      Ánh sáng dần đẩy lùi màn đêm lạnh lẽo, xuyên qua những tán lá xum xuê rậm rạp của rừng cây, trong suốt mà lóa mắt.

      Lâm Linh chậm rãi mở to mắt.

      Tiếng hót êm tai của những chú chim những tán cây xanh đầu, từng giọt sương mát lạnh rơi tí tách lên môi của nàng, lạnh lẽo ẩm ướt.

      Nàng nhanh chóng nhận ra mình vẫn nằm trong lòng của Arthur, vì vậy cũng nghĩ nhiều, nhanh chóng nhắm hai mắt lại tiếp tục chờ đợi. Nhưng chỉ qua hai giây sau, nàng chợt phát hình như có cái gì đó đúng.

      Arthur hình như cũng còn lớn như vậy phải?

      Đúng lúc đó, lông mi Arthur cũng hơi run lên, đôi đồng tử màu tím mở ra còn mang theo vài nét ngái ngủ, nhưng nhanh chóng bị vẻ kinh ngạc thay thế khi nhìn vào nàng.

      “Lâm Linh –”

      Đúng lúc đó, cuối cùng Lâm Linh cũng biết là lạ chỗ nào……

      Hóa, hóa ra nàng trở lại cơ thể của mình!

      Mặc dù biết hồi phục lại từ khi nào, nhưng cái tư thế mập mờ người đối phương này khiến nàng hoảng loạn.“Tôi, tôi về lại bình thường, ha ha ~~” Nàng cười khan tiếng, vội vàng té,ngã,lộn nhào, dáng vẻ ngượng ngạo đứng dậy. Arthur nhướng mi nhìn nàng, khóe miệng hơi giương tia ý cười.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 84: Chỗ ngồi nguy hiểm

      “Đương nhiên, chẳng phải ta ta trả lại cơ thể cho ngươi sao. Còn về cái cầu hôm qua chỉ là để trừng phạt chút về lỗ mãng của ngươi thôi.” giọng thanh thúy truyền đến từ xa.

      Lâm Linh quay đầu lại nhìn thấy Yimia ngồi con cóc cười cười nhìn nàng. Tức a, quả nhiên là nàng đoán sai mà, tiên nữ này chỉ muốn trả thù nàng thôi!

      “Vậy có thể thực lời hứa của mình, giao vương giả chi kiếm cho ta được chứ?” Arthur đứng thẳng người lên, bình thản ung dung hỏi.

      Yimia nhàng nhảy xuống, quơ quơ cây gậy phép trong tay, miệng lầm bầm đọc chú ngữ. Nàng ném chiếc gậy vào trong hồ nước, hồ nước đột nhiên rung động dữ dội, tiếp đó, gốc cây cổ thụ vàng kim trồi lên từ dưới mặt nước, thân cây bao bọc lấy thanh kiếm lấp lánh tinh quang ở giữa!

      Sau khi Yimia niệm xong chú ngữ, thanh kiếm như được mọc cánh, tự động bay đến bên cạnh Arthur.

      Đôi mắt Arthur ánh lên vui mừng lẫn sợ hãi, che giấu niềm vui thích của chính mình. tiến lên cầm thanh kiếm, nhàng vuốt ve.

      Yimia suy tư nhìn , thoáng do dự lại :“Bệ hạ, vương giả chi kiếm tuy rất mạnh, nhưng vỏ kiếm lại quan trọng hơn là lưỡi kiếm. Nếu luôn đeo vỏ của vương giả chi kiếm bên người, ngài bao giờ bị đổ máu, mong ngài ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, tuyệt đối được đánh mất nó.”

      Lúc này tâm tình của Arthur đặt hết lên thân kiếm, nên chỉ tiếng cho qua.

      Ánh mắt Lâm Linh vô thức xẹt qua Yimia, chợt thấy ánh mắt của nàng nhìn thanh kiếm có chút gì đó kỳ lạ. hiểu tại sao trong lòng Lâm Linh dấy lên cảm giác bất an.

      “Bệ hạ, giữa kiếm và vỏ kiếm ngài chọn cái nào?” Yimia đột nhiên hỏi.
      Arthur trầm mặc hồi lâu, kiên định :“Kiếm.”

      “Bệ hạ, ngài phải chọn vỏ kiếm chứ phải kiếm.” Ánh mắt của nàng ánh lên vẻ linh động.

      “Tại sao?” nhíu mày.

      “Kiếm chỉ có thể đả thương người khác, nhưng vỏ lại có thể bảo vệ bản thân.”

      “Ta cần bảo vệ.” chút do dự trả lời.

      Yimia cũng gì thêm nữa, khẽ cười cười:“Nhiệm vụ của ta hoàn thành, cũng nên quay về rồi.” Trước khi biến mất nàng vẫn quên câu,“Còn nữa, với Mặc Lâm đừng bao giờ tặng hoa hồ điệp cho ta nữa, đây chính là loài hoa mà ta ghét nhất.”

      Lâm Linh sửng sốt, nhất thời vẫn chưa hoàn toàn ý của nàng.

      Mặc Lâm tặng nàng hoa hồ điệp…… Tại sao?

      “Được rồi, chúng ta cũng nên trở về Camelot thôi.” Arthur thu hồi kiếm, vẻ mặt lại khôi phục thần sắc bình tĩnh.

      Lâm Linh gật gật đầu, ánh mắt hy vọng liếc nhìn thanh kiếm kia, sâu trong đáy lòng có loại cảm giác hơi động.

      Nàng phải bảo vệ , nhất định phải bảo vệ tốt.

      Lúc Lâm Linh và Arthur trở về Camelot, trong hoàng cung có hơn trăm vị kỵ sĩ tới nhờ được kêu gọi từ sức mạnh của bàn tròn, trong đó cũng thiếu các vị vương tử quý tộc từ các nước khác.

      Ngoại trừ hai huynh đệ Lamorak và Juatan Just, Lâm Linh cũng thấy rất nhiều vị kỵ sĩ say sưa chuyện bên bàn tròn, nhưng khiến nàng kinh ngạc là có số người nhìn thấy nàng là phương Đông cũng hề thấy xa lạ.

      Danh tiếng của nàng từ sau trận đánh thay đó cũng bắt nổi lên. người con cư nhiên có thể đánh vương tử xuống ngựa, đó là chuyện rất bất ngờ.

      Arthur chỉ cho những tên kỵ sĩ chỗ ngồi có tên của mình. Bàn tròn làm từ thần mộc dưới đáy biển phát ra ánh sáng lộng lẫy, những dòng chữ khắc thân ghế đều làm bằng vàng.

      “Tiểu Lan, chỗ của cậu này!” Lâm Linh liếc mắt qua chợt thấy tên của Lancelot nắm ở bên trái của Arthur, hưng phấn chỉ vào.

      Lancelot mỉm cười tới trước vị trí của mình.

      “Tiểu Linh thân ái, nàng có thể xem giúp chỗ của ta là ở đâu ?” Hầu tước Gawain chớp thời cơ tiến đến bên cạnh nàng.

      Lâm Linh sớm phòng bị, vội vàng né xa ra, tức giận bĩu môi chỉ vào cái bàn:“Tên đều ở đó, chẳng lẽ ngài biết chữ sao? Hầu tước Gawain?”

      “Ôi, Tiểu Linh vô tình a.” Gawain nở nụ cười như có như , tính cố gắng thêm chợt nghe giọng trầm thấp của Arthur:“Hầu tước Gawain, chỗ của ngài ở đây. Mời ngồi vào .”

      Gawain quay đầu lại thấy vẻ mặt bình tĩnh mang thêm vài phần tức giận của Arthur, khỏi nở nụ cười bí hiểm, quay đầu lại vứt cái mị nhãn về phía Lâm Linh rồi tới bên cạnh bàn tròn.

      “A, chỗ ta đây rồi!” Mắt Khải sáng ngời, nhưng khi nhìn thấy hai cái tên ở hai bên khỏi thất vọng,“Sao chán quá vậy, bên trái là Tiểu Lan, bên phải là Đặc Lý Ti, toàn là người quen sao có thể tám được chuyện gì chứ.”

      Nhưng Đặc Lý Ti ngồi bên cạnh lại có vẻ mặt vô cùng hài lòng, ở đây, chỉ có mới có thể chịu được cái tính Bà Tám của Khải, và cũng chỉ có mới có thể khiến cho Khải phát điên.

      Giọng của Mặc Lâm phiêu lãng trong trung :“Chúng ta ở thời khắc bước ngoặc của lịch sử. Chiếc bàn tròn này được lập ra để triệu tập mọi kỵ sĩ dũng thế gian này, vì thế bọn họ phải luôn đối xử với nhau như huynh đệ. Bọn họ phải chiến đấu vì công lý và chính nghĩa. có nhiều kỵ sĩ hy sinh tính mạng của mình, nhưng danh dự vẫn mãi mãi được bàn tròn lưu giữ lại.”

      Arthur cũng đứng dậy, đánh mắt bốn phía cất cao giọng:“Những vị kỵ sĩ tôn quý của ta, hôm nay chúng ta có mặt ở đây để tuyên thề. Chúng ta chỉ chiến đấu vì chính nghĩa và công lý; tuyệt hám vinh hoa phú quý, cũng chiến đấu chỉ vì lợi ích bản thân. Chúng ta phải trợ giúp tất cả mọi người. Phải luôn đối xử hết lòng với kẻ yếu; nhưng nhất định phải nghiêm trị bọn ác đồ.”

      “Chúng tôi xin thề!” Tất cả kỵ sĩ đồng thanh.

      Sau khi các vị kỵ sĩ vào chỗ ngồi, bàn tròn vẫn còn dư mấy cái ghế. Ngoại trừ tên của Parsifal, nàng cũng thấy có mấy cái tên lạ, nhưng kỳ lạ nhất chính là cái ghế bên phải Arthur, nó đề bất kỳ cái tên nào mà lại đề dòng chữ: Chỗ ngồi nguy hiểm.

      Ý của nó là, người có thể ngồi được vào cái ghế nguy hiểm này phải có trái tim thuần khiết, nếu kẻ nào bất chấp ngồi lên phải nhận lấy hậu quả khôn lường. Cho dù người kỵ sĩ có như thế nào cũng phải mắc khuyết điểm trong người. Mọi người tò mò nhìn cái ghế đó, thầm đoán rằng người có thể ngồi vào được đó chắc chắn vị nam tử hoàn hảo vô khuyết.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 85: Chiến tranh

      Sau buổi tuyên thệ của kỵ sĩ, Mặc Lâm gọi Lâm Linh vào phòng của mình.

      “Đúng rồi, Mặc Lâm, lúc tới đó ta tìm lại được A Hoa đấy!” Lâm Linh nhịn được vui mừng báo tin với Mặc Lâm.

      Mặc Lâm cười cười:“Đó là chuyện tốt, sau này ngươi cần tới trợ giúp của nó.”

      “Còn chuyện ta chưa với ngươi.” Lâm Linh suy tư, biết có nên chuyện con chó săn ra .

      Mặc Lâm cũng có phản ứng bất ngờ gì, bình thản :“Sau này biết nó là ai.”

      Gió đêm hây hẩy, mặc dù trời vào thu, nhưng những đóa hoa hồ điệp bệ cửa sổ vẫn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Tại sao trong phòng Mặc Lâm lúc nào cũng có loài hoa bi thương này? Đột nhiên Lâm Linh nhớ tới lời Yimia , trong lòng khỏi sinh nghi.

      “Yimia nàng ấy có gì với ngươi nữa ?” Mặc Lâm lơ đãng hỏi câu.

      Lâm Linh biết có nên những lời của tiên nữ cho Mặc Lâm nghe hay , hay chỉ kể lại những chuyện xảy ra trong rừng.

      “Nàng có lúc còn trẻ bị trúng lời nguyền nên thể xuất bằng hình dáng ban đầu được. Là sao?”

      Trong nháy mắt, thần sắc mặt Mặc Lâm có chút mờ ảo, nhưng lập tức khôi phục lại nụ cười:“Đúng vậy, vì lúc 16 tuổi nàng ấy bị trúng phải lời nguyền ngoài ý muốn, nên vĩnh viễn chỉ có thể xuất trong hình dáng kia.”

      Nụ cười của thản nhiên nở rộ dưới bầu trời đêm, đẹp như ánh trăng, nhưng mơ hồ còn pha lẫn tia ưu thương.

      Mặc dù nàng phải là người quá nhạy cảm, nhưng tiềm thức mách bảo với nàng rằng, quan hệ giữa Mặc Lâm và Yimia cơ hồ đơn giản, hay giữa bọn họ có bí mật gì đó muốn để cho người khác biết.

      “Lần ngươi ở lại trò chơi này cũng khá lâu rồi nhỉ, Lâm Linh, ngươi thay đổi rất nhiều.” tán thành nhìn nàng.

      Lòng nàng hơi động, vội hỏi:“Vậy ta có thể trở về lần ?”

      “Đương nhiên,” gật gật đầu,“Nhưng đợi thêm chút .”

      “Chờ? Tại sao?”

      “Vì trận chiến giữa Arthur và người Saxon sắp bắt đầu rồi. Sau khi chiến tranh kết thúc, ngươi có thể trở về thế giới của mình nghỉ ngơi lại thời gian, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đứng ở lại quá lâu, Arthur vẫn còn rất nhiều cuộc chiến, cần ngươi kề vai chiến đấu với hăn.”

      Lâm Linh ngẩn người, chiến tranh? Đối với học sinh trung học sinh ra trong thời bình như nàng mà , từ này như rất xa vời .
      Thú khi nghe thấy hai chữ đó, bắp chân của nàng tự chủ mềm nhũn ra.

      Trải qua mọi chuyện, nàng cũng dần mạnh mẽ hơn, nhưng ở thời đại chiến tranh và vũ khí máu lạnh này , điều này vẫn hơi quá sức với nàng.

      “Nhớ kỹ, Lâm Linh, ngàn vạn lần được để Arthur đánh rơi thanh kiếm kia.” Mặc Lâm nhắc nhở.

      Lâm Linh rũ mi, trong lòng lại dâng lên cảm giác muốn bảo vệ người đó.

      “Mặc Lâm, còn ngươi, ngươi có thứ gì để bảo vệ hay hối tiếc sao?” Nàng đột nhiên hỏi.

      Mặc Lâm sửng sốt, lập tức cười rộ lên:“Đừng suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn đó làm gì, mau về phòng nghỉ ngơi , sau này còn cả chặn đường dài chờ ngươi đấy.” xong, thuận tay cầm cuốn sách lên, quan tâm tới nàng nữa.

      Lâm Linh thấy giả ngu đánh trống lảng liền biết muốn trả lời nàng. Đành ngủ ngon rồi ra ngoài.

      Lâm Linh vừa rời được lúc, Mặc Lâm buông quyển sách tay, cả căn phòng trầm mặc trong tiếng hít thở, yên tĩnh vô cùng.

      === ====== ====== =========.

      Khí trời cuối thu, trong khí phiêu lãng hương vị cây cỏ, gió hơi mơn trớn, phả ra những trận mát lạnh lên mặt.

      Lâm Linh tới đại sảnh dùng cơm như thường lệ. Bởi vì số kỵ sĩ tăng lên nên đổi cái bàn ăn khác cực kỳ dài, tình cảnh này làm cho nàng liên tưởng tới cái phòng ăn ồn ào trong Harry Poter. Mặc dù người dùng bữa đông là thế, nhưng bọn họ chuyện vẫn vô cùng , nên đại sảnh cũng mấy ồn ào.

      Mỗi ngày ăn cơm đều có thể nhìn thấy nhiều người hoa lệ đến thế, lại còn là vương tử quốc gia, trong đầu Lâm Linh thường ra mấy chữ to: Bữa cơm tú sắc!

      Nàng tới bàn chỗ bọn Arthur ngồi, thấy nơi đây ngồi ít người, Arthur thuần thục gắp chiếc đũa chuyên dụng của mình, thấp giọng chuyện với Lancelot ngồi bên cạnh, màu vàng và màu bạc hòa lẫn với nhau như ánh nhật nguyệt hòa quyện trời. Hầu tước Gawain tay cầm ly rượu nho, ánh mắt lười biếng kèm với nụ cười nghiền ngẫm, tựa như cười nhạo dụng cụ đồ ăn trong hoàng cung bằng đồ nhà vậy. Đặc Lý Ti tập trung tinh thần lấy khăn ăn lau từng món dụng cụ, lau tới nỗi mà mấy món đó sáng bóng, lòe lòe còn có thể phản chiếu được cả lỗ chân lông của . Còn kỵ sĩ Khải nhanh chóng kéo được huynh đệ nhà Lamorak chơi trò đậu chi vương – trò chơi rất phổ biến trong giới quý tộc giờ.

      Tâm tình Lâm Linh lúc này vô cùng vui sướng, là nhiều mỹ nam a!

      “Lâm Linh, cũng chơi cùng !” Khải vừa nhìn thấy Lâm Linh lập tức kéo nàng sang.

      Quy luật của trò chơi là nhét hạt đậu vào trong ổ bánh mì, sau đó cắt bánh mì ra làm ba phần, người nào ăn trúng được phần có đậu là vua của bữa ăn đó.

      nhàm chán, đây là nhận xét của Lâm Linh về trò chơi này.

      Nhưng nàng lại rất sợ Bà Tám thần công của Khải a, nên vẫn nghĩ ngợi chút, quăng ổ bánh mì vào trong miệng.

      “Hửm?” Nàng kinh ngạc kêu lên tiếng.

      “Sao vậy, Lâm Linh?” Lancelot lập tức buông dao dĩa trong tay, ân cần hỏi nàng. Arthur ở bên cạnh cũng dừng động tác dĩa rau của mình, tò mò nhìn nàng cái.

      “Tiểu Linh, chẳng lẽ nàng ăn trúng đậu sao?” Cái mồm nhanh nhảu của Gawain lập tức nhận ngay được ánh mắt khó chịu.

      Lâm Linh lắc đầu liên tục:“ phải, phải, chỉ là tôi cảm thấy bánh mì hôm nay cực kỳ ngon!!” Oa, bánh mì mềm mà có vị chua, còn thoang thoảng mùi bò sữa, quả thực giống y như mùi vị ở thực!

      “Ăn – rất – ngon.” Juatan Just cũng phun ra ba chữ đánh giá.

      “Quả thực rất ngon!” Vẻ mặt Lamorak kinh ngạc phụ họa theo.

      “Hoàn toàn khác mùi vị trước đây.” Ngay cả Lancelot cũng tán dương câu.

      Mọi người vẫn huyên náo ngươi khen ta ngợi, nhưng chỉ duy có Khải lại thốt lên tiếng nào.

      Arthur chậm rãi nếm cái, thần sắc lộ lên tia kỳ lạ, nhịn được hỏi:“Hôm nay ai làm bánh mì này?”

      Khải cười hề hề thần bí, cuối cùng mở miệng :“Bệ hạ, đây chính là do đầu bếp ta mới kiếm được làm.”

      “Đầu bếp mới? Là ai? Sao lại có thể làm ra bánh mì ngon như vậy?” Lâm Linh nhịn được tò mò, hỏi đống.

      Arthur buồn cười nhìn nàng, quay đầu với Khải:“Vậy ngươi mời tên đầu bếp đó lên cho chúng ta xem thử .”

      Vị đầu bếp tiên sinh kia rất nhanh được đưa lên.

      Mọi người ngờ tên đầu bếp này lại là người trẻ tuổi như thế, nhưng lại cúi đầu xuống khiến cho mọi người tài nào nhìn thấy được khuôn mặt của .

      “Tên ngươi là gì?” Ánh mắt Arthur sắc bén liếc dọc người .

      “Tâu bệ hạ, mọi người ở đây thường gọi thần là Phiêu Nhân (Người nhanh nhẹn).” Giọng xíu, nhìn như rất xấu hổ.

      Lâm Linh tò mò đánh giá , cái bộ dáng ngượng ngùng của vị đầu bếp tiên sinh kia giống con a.

      “Ngươi ngẩn đầu lên cho ta xem” Arthur hơi mất kiên nhẫn.

      Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu lên, để lộ ra đôi mắt màu hổ phách, vẻ mặt hơi nhu nhược, nhưng lại mềm mại như nước chảy, trong nháy mắt, Lâm Linh như quên cả thở, vị thiếu niên này có dung mạo xinh đẹp a.

      Vị thiếu niên này giống như những đóa hoa nở rộ vào mùa xuân, vừa mị hoặc lại mềm mại đáng , đồng thời lại có phần trong sáng thuần khiết, hai khí chất đó hòa quyện lại với nhau, khiến mọi người thể nào dời mắt được.

      Thượng Đế a! Chẳng phải hình tượng đầu đếp đó giờ phải là đàn ông bụng phệ sao? Làm sao có thể có đầu bếp đẹp đến nghịch thiên như thế này a?

      “Phiêu Nhân?” Arthur tò mò giương khóe miệng.

      “Bệ hạ, là như thế này, bởi vì những động tác khi nấu ăn của cậu ấy vô cùng thuần thục, cho nên mọi người thường hay gọi cậu ấy là Phiêu Nhân.” Khải bổ sung.

      Thiếu niên lại nhanh chóng cúi đầu, trông có vẻ rất bất an.

      “Phiêu Nhân? Tên này cũng dễ nhớ, ngươi cứ lui xuống làm tốt công việc của mình .”

      Arthur cũng biểu lộ quá nhiều chú ý đến , phất phất tay bảo lui xuống.

      Đúng lúc đó, đột nhiên có thị vệ vọt vào đại sảnh, vẻ mặt kinh hoảng báo cáo tin tức vừa mới nhận được cho Arthur:“Bệ hạ, đại quân người Saxon tập kết bên sông Cách Lan, lâu sau kéo quân tới Camelot!”

      Lời của như ném đá vào nước, khuấy động kịch liệt.

      Lâm Linh trầm mặc, chiến tranh, cuối cùng cũng tới rồi .

      Arthur cũng biểu lộ cảm xúc gì, ngược lại còn nở nụ cười như dự tính trước, giơ cao ly rượu uống hơi cạn sạch, cất cao giọng :“Kỵ sĩ của ta, tới lúc đuổi người Saxon ra khỏi lãnh thổ England rồi!”

      Bọn kỵ sĩ giơ tay, ý chí chiến đấu sục sôi, tràn đầy khát vọng chiến thắng. Nhất thời đại sảnh chìm trong cuồng nộ của quần chúng. Đối với nam nhân mà , chiến tranh luôn là đề tài vô cùng hưng phấn.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 87:

      Buổi tối, Mặc Lâm lại gọi Lâm Linh tới phòng của .
      Lâm Linh đẩy cửa bước vào, chợt nhận thấy tay Mặc Lâm chính là thanh Nguyệt Chi Cung của nàng.

      Nguyệt Chi Cung vẫn mỹ lệ như thế, lưng vẫn có rất nhiều viên ngọc bích khảm thành sợi dây quấn quanh, ánh sáng màu lam hơi lóe lóe ánh sáng màu bạc như ánh trăng, như ánh sáng phản chiếu mặt nước hồ trong veo.

      “Ngươi chắc cũng nghe tin sắp có chiến tranh rồi. Thanh Nguyệt Chi Cung này cũng tới lúc nên giao cho ngươi.” Mặc Lâm khẽ vuốt cây cung, đạo ánh sáng màu vàng nhanh chóng bao quanh lấy nó.

      “Ý ngươi là, ta cầm cây cung này chiến đấu với Arthur?” Mặc dù sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy Mặc Lâm gật đầu, nàng vẫn tự chủ hít ngụm khí lạnh.

      “Nhưng ta có thể làm được sao? Đây phải là trận đánh bình thường đâu, là chiến tranh, chiến tranh đó!

      Lâm Linh suy sụp cúi đầu, “Vạn nhất nếu ta chết, trò chơi bắt đầu lại từ đầu sao?“

      Mặc Lâm nhàng cười: “ Ngươi chết nhanh như vậy đâu, yên tâm . Cung tên ta đưa cho ngươi được yểm ma pháp, có thể giúp người bị thương khi bị tấn công, nhưng khi màu vàng cung tên dần dần biến mất, lúc đó người được bảo vệ nữa. Khi đó cơ thể ngươi khi bị đánh trúng bị thương.”

      Mắt Lâm Linh sáng ngời:“A, ta hiểu rồi!”

      “Nên cần chuẩn bị tốt trước khi màu vàng hoàn toàn biến mất .” Bên môi Mặc Lâm vung lên nụ cười trêu ngươi,“Nếu trò chơi bắt đầu lại đó.”

      Lâm Linh mím môi suy tư.

      “Ngươi nghĩ gì thế?” Mặc Lâm nhìn nàng đầy hứng thú.

      “Ta nghĩ,” Nàng do dự hồi lâu mới ,“Nếu như lỡ gặp nguy hiểm gì, ta có thể lấy trứng gà tạm trở về thế giới thực được , chờ đến khi mọi chuyện khá hơn rồi trở lại?”

      “Ngươi có thể trở lại thực. Tuy nhiên, Lâm Linh, đừng quên đây là trò chơi.” Mặc Lâm ý vị thâm trường cười cười,“Ngươi cũng nên biết, nếu trong trò chơi mà cửa vẫn chưa hoàn thành, thời gian bị ngưng lại, cho đến khi ngươi qua được ải này mọi thứ mới có thể tiếp tục được.”

      Lâm Linh hoang mang gãi gãi mặt:“Mặc Lâm, ta cho lắm.”

      “Được, ta lấy ví dụ cho ngươi. Nếu như trong khoảnh khắc nguy hiểm nào đó ngươi bị địch nhân vây quanh, đúng lúc đó ngươi có thể dùng trứng gà để quay về thế giới thực. Lúc ấy thời gian trong thế giới trò chơi hoàn toàn bị ngưng lại, vì ải này ngươi vẫn chưa vượt qua được nên hệ thống lưu lại cho ngươi, cách khác, lúc ngươi trở lại trò chơi, bắt đầu tình cảnh vẫn là bọn địch nhân vây quanh kia, hiểu chứ? Ngươi phải qua ải này thời gian mới có thể tiếp tục được. Ngươi thể né tránh, trừ phi ngươi quyết định quay lại thế giới này nữa.” Mặc Lâm kiên nhẫn giảng giải cho nàng.

      “Oa, phức tạp !” Lâm Linh nhăn mặt,“Xem ra nhất định phải vượt qua ải này ta mới có thể trở về. Nhưng, ta có thể chứ? sợ là gạt người, ta sợ vừa mới lên chiến trường tim đập chân run té xỉu mất rồi .”

      “Lâm Linh, còn nhớ ý nghĩa của hoa Cosmos ?” Mặc Lâm cười cười vỗ đầu của nàng,“Ngươi phải ngừng tiến lên phía trước. Chỉ cần mực cố gắng, ngày nào đó, ngươi có thể thuận lợi hoàn thành trò chơi này.”

      Đối phương sờ đầu của Lâm Linh khiến nàng xẹt qua tia hoảng hốt, nhưng lại có chút ấm áp lan tràn khắp cơ thể. Nhưng nghe đến nửa câu sau, trong lòng của nàng lại dâng lên tia phiền muộn.

      “Khi trò chơi kết thúc ta cũng còn được gặp lại mọi người nữa, phải ?” Nàng hạ giọng.

      Mặc Lâm thoáng trầm mặc, mỉm cười:“Lâm Linh, đừng quên, đây là trò chơi.”

      “Ân, chẳng qua chỉ là trò chơi.” Lâm Linh cố làm bộ vô tình rời khỏi phòng của Mặc Lâm. Chỉ có nàng hiểu cảm giác đau đớn lan truyền từ ngực trái, là những rung động hoang mang truyền đến từ phía trái tim.

      Lúc ngang qua hành lang, nàng phát phòng bếp đằng xa vẫn còn sáng đèn. Đúng lúc đó dạ dày lại kêu dữ dội. Nàng do dự chút, quyết định vứt cái chuyện kia ra sau đầu, trước tiên giải quyết vẫn đề cái bụng cái .

      Vừa vào phòng bếp, Lâm Linh nhìn thấy thiếu niên mà mọi người hay gọi là Phiêu Nhân.

      “Sao trễ rồi mà cậu còn chưa nghỉ?” Nàng tò mò hỏi. Phiêu Nhân hơi kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Lâm Linh ngượng ngùng thấp giọng đáp: “Tôi nếm thử thức ăn mới. Nhất thời quên mất thời gian.”

      “Cậu quả rất xứng danh đầu bếp a.” Hai tròng mắt Lâm Linh đảo tới đảo lui xung quanh, kiếm cái gì đó có thể lót bụng .

      đói sao?” Phiêu Nhân nhanh chóng nhận ra suy nghĩ của nàng,“Nếu ngại, có muốn nếm thử đồ ăn mới của tôi ?”

      Hai mắt Lâm Linh sáng ngời, liếc mắt tới món sườn ở bếp, nuốt nước bọt cái.

      “Vậy tôi khách khí nhá.” Nàng cầm lấy miếng trong đó, thục nữ ngoạm lấy cái.

      thấy sao?” Ánh mắt Phiêu Nhân loe lóe.

      Lâm Linh quệt quệt miệng, sùng bái nhìn :“Cực kỳ ngon ! Cậu lợi hại, có thể làm ra món ăn ngon như vậy!”

      Nấu ăn ngon ra cũng khó, nhưng ở cái thời đại cực kỳ thiếu gia vị này mà có thể làm ra được đồ ăn ngon như vậy quả là kỳ tích!

      Phiêu Nhân đỏ mặt lên, khuôn mặt tuấn tú như ánh nắng mùa xuân lộ ra vẻ lúng túng.

      đúng là người dễ thẹn mà…… Lâm Linh thầm buồn cười trong lòng.

      “Tôi chỉ làm chút thức ăn thôi có gì mà lợi hại chứ.” giọng ,“Nhưng cũng giấu gì , đây chính là sở thích từ của tôi. Chỉ là người gia tộc tôi lại luôn phản đối sở thích này, luôn coi nó là sỉ nhục.”

      Gia tộc? Trong lòng Lâm Linh hơi nghi hoặc, như vậy xuất thân của Phiêu Nhân chắc chắn cũng bình thường.

      “Sao lại thế? Đồ ăn ngon khiến cho người khác thấy rất vui. Giống như tôi này, tâm tình mới nãy còn sa sút lắm, nhưng sau khi ăn đồ ăn của cậu đỡ hơn nhiều rồi. đó. Nên nếu cậu có thể làm ra được những món ăn khiến cho người khác vui, chẳng phải đây chính là bản lĩnh độc nhất vô nhị của cậu, còn lợi hại sao?”

      Phiêu Nhân ngẩn người, mặt càng thêm đỏ, ánh mắt ánh lên tia cảm động:“Lần đầu tiên có người tôi như vậy đấy, lần đầu tiên tôi mới biết được, hóa ra đồ ăn của tôi có thể khiến cho người khác cảm thấy vui. Tôi…… Tôi rất vui, cũng rất……. cám ơn .”

      “Vậy…… tôi có thể thử tiếp đồ ăn của cậu chứ?” Người nào đó nhân cơ hội đưa ra cầu.

      Thiếu niên thoáng sửng sốt, lập tức cố nén cười bưng dĩa đưa sang cho nàng:“Sau này nếu đói bụng, cứ việc bảo tôi làm đồ ăn cho .”

      “Ân ân, lời định!” Lâm Linh nở nụ cười tươi.

      Thiếu niên cũng ngượng ngùng cười rộ lên, dưới ánh trăng đẹp như đóa hoa thủy tiên, xuất trần thoát tục.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :