1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kỵ sĩ hoang tưởng dạ - Vivibear

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 77: gian thở dài

      Tiếng thở dài ủ dột vang lên trong gian băng lãnh của cung điện, yên lặng như biển, sâu thẳm cũng như biển. Giọng vang lên trong gian trống trải của cung điện, vang dội lại từ các bức tường, hợp lại thành thanh ồn ào kỳ quái, trong gian yên tĩnh lạnh băng này có cái gì đó rất quỷ dị và bất thường.

      Tiếng thở dài trong cung điện khiến cho cả người Lâm Linh run lên vì sợ hãi, nàng bất đắc dĩ theo sát sau lưng công tước. Hơn nữa, nàng cũng rất lo lắng cho Lancelot, cũng bị rơi xuống biển, biết có bình an hay . Nhưng cho dù có bi thảm cỡ nào cũng như nàng, phải mình ở chung với cái tên công tước đáng sợ này.

      “Lâm Linh, còn nhớ trước đây ta với ngươi câu gì , ngày nào đó ngươi hối hận vì cứu ta, giờ ngươi thấy hối hận rồi chứ?” Công tước đột nhiên hỏi.

      Lâm Linh lắc đầu:“Đáp án của ta vẫn vậy, cho dù là người xấu vẫn có quyền được sống.”

      Trong mắt công tước xẹt qua ý cười hiếm thấy:“Người xấu? Cũng đúng, đa số trong mắt của các ngươi, ta là kẻ xấu. Nhưng như vậy cũng có cái gì tốt, khiến cho mọi người tôn kính ta, bằng làm cho bọn chúng sợ hãi ta.”

      “Mọi người sợ ngươi ngươi được gì, ai dám lại gần ngươi cả, phải rất độc sao?” Lâm Linh bật thốt lên.

      trầm mặc gì.

      Hai người cũng còn chú ý đến tiếng thở dài trong cung điện càng lúc càng lúc càng lớn .

      Con đường phía trước dần dần như bị chặn lại, tiếng lại tiếp tiếng thở dài, như giăng tấm lưới chờ sẵn trong đó để vây bắt bọn họ.

      Tiếng thở dài dần yếu , những hình ảnh huyễn hoặc trong gian cũng dần biến mất, toàn bộ cung điện dần trở về nguyên trạng, và xuất trước mặt bọn họ là chiếc hộp tinh xảo.

      Đây chính là hạt giống thần mộc?

      Trong lòng Lâm Linh vui mừng và sợ hãi, tính duỗi tay bắt lấy lại bị công tước đoạt . Nhưng tay còn chưa kịp chạm tới chiếc hộp lại bị luồng sáng kỳ dị đánh văng ra.

      Công tước hình như cũng kinh ngạc, thấp giọng :“Quả nhiên là vậy.”

      Dứt lời, đột nhiên bắt lấy tay Lâm Linh ấn về phía chiếc hộp.

      Khó hiểu là lúc đó chiếc hộp lại chẳng có động tĩnh nào.

      “Cầm lấy nó.” Công tước ý bảo Lâm Linh cầm lấy chiếc hộp mở ra trước mặt .

      Lâm Linh buồn bực mở ra cái hộp, chợt thấy hạt giống màu vàng phát sáng nằm giữa lớp đệm nhung trong chiếc hộp.

      “Quả nhiên là hạt giống thần mộc.” Công tước , duỗi tay muốn cầm lấy hạt giống, nhưng Lâm Linh bất chấp sợ hãi và hoảng loạn, đánh phăng tay .

      Như là đoán trước được hành động này của nàng, nhanh chóng bắt lấy tay của nàng, khóe miệng giương:“Tiểu nương, dám phản kháng lại ta, ngươi biết lượng sức.”

      “Hạt giống này là thuộc về Arthur!” Khuôn mặt nhắn của nàng hơi nhăn lại, tên công tước này mạnh tay a.

      “Thuộc về Arthur?” cười lạnh,“ thế gian này chưa có quy luật nào quyết định sẵn thứ là của người nào, trong mắt ta, kẻ nào đoạt được là của kẻ đó. Tiểu nương, bây giờ ngươi thuộc về Arthur, nhưng nếu ta mang ngươi , vậy chắc chắn ngươi là người của ta rồi.”

      Lâm Linh vô cùng hoảng sợ:“Ta thuộc về ngươi, ta cũng thuộc về Arthur, ta cũng phải đồ vật!”

      Công tước lơ đễnh khẽ hừ tiếng, duỗi tay cầm hạt giống lên:“Lâm Linh, ngươi cũng có thể gia nhập phe của ta. Đây phải câu hỏi, mà là mệnh lệnh.”

      “Xin lỗi, nàng gia nhập phe của ngươi.”

      giọng ôn nhu mà kiên định vang lên sau lưng bọn họ.

      Lâm Linh vui mừng sợ hãi ngẩng đầu nhìn lại —

      kỵ sĩ tuấn có mái tóc bạc, chẳng phải là Lancelot sao?

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 78: Hạt giống thần mộc

      “Tiểu Lan, sao cậu lại tới được đây?” Giọng nàng kích động hơi run rẩy.

      biết tại sao, chỉ cần thấy được Lancelot, trong lòng nàng luôn có cảm giác an tâm nên lời.

      Lancelot mỉm cười:“Tôi thấy rơi xuống biển nên cũng nhảy xuống theo, may mà có việc gì.”

      “Tiểu Lan, hạt giống thần mộc ….” Nàng lo lắng liếc về phía hạt giống trong tay công tước.

      Lancelot chút hoang mang tiến lên từng bước:“Công tước các hạ, mời ngài buông ấy ra, nếu ta chỉ có thể dùng phương thức kỵ sĩ mà quyết đấu với ngài.”

      Duagloth mặt đổi sắc nhìn :“Kỵ sĩ Lancelot, tại hạt giống và nương này ở trong tay của ta, sao ta lại phải quyết đấu với ngươi? Nhưng nếu ngươi tránh ra, cũng đừng trách tại sao ta đối xử vô lễ gì đó với nương này .”

      “Ngài được làm hại ấy.” Lancelot khó nén cẻ lo lắng trong mắt.

      Duagloth đột nhiên nở nụ cười quỷ dị:“Kỵ sĩ Lancelot, bằng chúng ta cùng chơi trò chơi . Nếu như ngươi buộc phải lựa chọn giữa này và hạt giống, ngươi chọn bên nào?”

      Lời vừa dứt, chỉ vẻ mặt Lâm Linh chợt đổi, ngay cả vẻ mặt của Lancelot cũng kinh hãi.

      Trong lòng Lâm Linh lập tức gán cho hai chữ biến thái. Nàng bất an liếc mắt về phía Lancelot, nhưng sắc mặt của lại trầm tĩnh đoán được gì.

      Lancelot là đệ nhất kỵ sĩ của Arthur vương, cho dù thế nào hạt giống chắc chắn cũng quan trọng hơn.

      “Thế nào, còn suy nghĩ sao, đệ nhất kỵ sĩ?” Giọng của công tước mang theo vài phần khoái trá tàn nhẫn.

      Lancelot trấn định nhướng lên đôi thủy mâu xinh đẹp:“Căn bản cần suy nghĩ, công tước các hạ, ta đương nhiên chọn đồng bạn của mình hơn là hạt giống.”

      “Tiểu Lan…..” Đột nhiên Lâm Linh cảm giác có tầng sương mù bao phủ trước mắt, sau đó là những giọt nước mắt cảm động ấm áp rơi xuống, oa, Tiểu Lan.

      Đột nhiên nàng cảm thấy trong lòng dâng lên cỗ can đảm lớn, nhìn hạt giống trong tay công tước, trong đầu lên suy nghĩ to gan. Nàng dồn hết dũng khí đánh về phía tay của , nắm chặt cổ tay cắn ngụm lớn!

      Quả nhiên công tước ngờ tới chiêu đó của nàng, theo phản xạ buông lỏng tay ra, Lâm Linh nhân cơ hội đoạt lại hạt giống thần mộc, dốc toàn lực ném về phía Lancelot. Hô to tiếng:“Tiểu Lan! Mau cầm lấy hạt giống chạy !”

      Trong phút chốc, Lâm Linh đột nhiên có tinh thần sợ cái chết, ngay cả nàng cũng nhịn được hơi sửng sốt.

      Dù sao nàng cũng đoán trước được kết cục bi thảm của mình, lúc nhắm mắt chờ đợi trừng phạt lại nghe thấy tràng tiếng cười vang lên sau lưng.

      Lâm Linh hoang mang mở to hai mắt thấy công tước cười khẽ. Lần đầu tiên nàng thấy hắc công tước cười tự nhiên như vậy, lúc cười trông lãnh khốc uy nghiêm, nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác run sợ, hóa ra lúc cười rộ lên lại đẹp như thế, lúm đồng tiền ở hai bên má khiến nụ cười càng như gió xuân tháng ba.

      Trong chớp mắt như mặt trời mọc, xuân về hoa nở.

      Trong vài giây nàng ngẩn người, đột nhiên lóe lên ánh ngân quang, kiếm Lancelot kề ngang cổ công tước.

      “Lại đây, Lâm Linh.” Lancelot thuận tay đem hạt giống cất vào ngực áo.

      “Lần này tới đây thôi, tiểu nương, lâu rồi ta được cười sảng khoái như vậy.” Công tước ngẩng đầu lên, nhanh như chớp hạ xuống nụ cười môi.“Nhưng lần tới ta khách khí như vậy nữa đâu.”

      Dưới đáy biển đột nhiên rung mạnh, màn đêm lại lần nữa bao phủ.

      xong, chắc đến lúc Salian cử động lại được!” Lâm Linh còn chưa kịp hết bị cánh tay to ấm áp ôm lấy, bên tai vang lên giọng ôn nhu của Lancelot:“Nắm chắc tôi, Lâm Linh.”

      Là Tiểu Lan. Trong lòng nàng thoáng buông lỏng xuống, tiếp đó là mảnh đen tuyền trước mắt chẳng nhìn thấy được gì.

      Lúc hồi phục lại được ý thức, Lâm Linh phát mình nằm dựa vào tảng băng trôi, cả người vừa mát lạnh vừa đau nhức. Nàng quay đầu lại thấy Lancelot khép hờ hai mắt ngồi bên cạnh mình, tuy vẫn chưa tỉnh lại nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng.

      Như cảm giác được có người nhìn mình, lông mi Lancelot thoáng run lên, dần mở ra đôi con ngươi trong như trời xanh nhìn nàng. Hình như nhận ra điều gì đó, vội vàng buông tay nàng ra , ngôi thẳng dậy vội vàng sờ sờ ngực mình, sau đó thở phảo nhõm.

      “Hạt giống còn chứ?” Lâm Linh cũng có chút ngượng ngùng rụt tay mình về.

      “Vẫn còn.” thấp giọng đáp.

      “Giờ chúng ta chỉ cần dùng ma pháp Mặc Lâm chỉ để trở về thôi, nhưng bạch ma pháp cần có ánh mặt trời. Xem ra chúng ta phải chờ cho tới khi trời sáng.” Lâm Linh cũng thẳng người lên dựa vào tảng đá.

      Lancelot cười cười:“Vậy chúng ta chờ cho đến khi trời sáng.”

      biết tên công tước kia đâu rồi nhỉ.” Lâm Linh đánh mắt nhìn quanh nhưng lại thấy bóng dáng ai cả. Nàng thu hồi ánh mắt, thư thái cười:“Nhưng cuối cùng chúng ta cũng lấy được hạt giống, như vậy Arthur phải hỏi cưới Guinevere nữa mà vẫn có thể sở hữu được chiếc bàn tròn nổi tiếng này!”

      Lancelot im lặng nhìn bầu trời.

      Bầu trời đêm lúc này là màn xanh đậm, những ngôi sao bầu trời lấp lánh và rét lạnh, sáng như ban ngày.

      “Lâm Linh, thích Arthur bệ hạ sao.” đột nhiên hỏi.

      Lâm Linh cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, định giải thích bị sặc bởi chính nước miếng của mình, cuốn quýt ho mấy cái.

      yên tâm, tôi cho ai khác biết đâu.” cong cong môi, nở nụ cười đáng ,“Tôi đâu phải Khải.”

      “Tôi tôi ~~ cậu cậu cậu ~~ làm sao mà biết được?” Nàng lắp bắp loạn.

      “Tôi nhìn thấy thế a,” cười,“ có vẻ như phải là loại người có thể che dấu cảm xúc của mình.”

      Nếu là bình thường Lâm Linh còn xạo được vài câu, nhưng màn đêm đen tối như có ma lực gì đó, khiến cho người ta có cảm giác mệt mỏi muốn thư giãn, như linh hồn ngủ say, còn cái còn lại chính là mặt thể của mình. Lời của Lancelot khiến bao chua xót chôn kín trong lồng ngực bấy lâu nay của nàng lại trào ra

      “Tôi, tôi thích cậu ấy, nhưng, nhưng cậu cũng biết là, tồi đến từ thế giới khác, huống chi là cậu ấy còn ghét tôi như vậy.”

      “Ghét ? Tôi đâu thấy thế. Lúc có ở đây, nhiều lần tôi thấy ngài ấy ngẩn người ngồi trong phòng . Lúc biết tin trở về, ngài ấy vui mừng cỡ nào .”

      “Đừng nữa, Tiểu Lan, tôi và cậu ấy – thể đâu. Tôi sớm giác ngộ được điều đó, nên luôn cố thích nữa.” Loại cảm xúc này như ứ đọng lại trong lồng ngực của nàng, như có thứ gì đó đè nặng lên, ép chặt đến thể hít thở được.

      “Lâm Linh, nếu như hay đều khiến cho đau khổ,” Lancelot lẳng lặng nhìn nàng, từng chữ rời rạc ràng mở miệng,“Vậy tại sao chọn ?”

      “Cái ~ cái gì?”

      “Giống như bánh quay của vận mệnh, vận mệnh của cả thế giới luôn liên tục thay đổi: Có những người quý tộc sống chết cách vô tri vô giác, có những người bần hàn như chiến công lại vô cùng hiển hách. Từ lâu vận mệnh định sẵn, như chúng ta xuất ở thế giới này, tôi nghĩ, nó nhất định chỉ là ngẫu nhiên. người cũng vậy, vô luận hay , cũng là do số mệnh định sẵn, thể tránh khỏi, cuối cùng cho dù có nhận ra cũng thể trốn tránh được.”

      Lancelot ít khi hơi nhiều như thế.

      “Số mệnh định sao?” Lâm Linh mím mím môi,“Những thứ khác tôi biết, nhưng chắc chắn tôi biết điều rằng, Lancelot là người bạn tốt nhất mà số mệnh sắp đặt cho tôi.”

      Lancelot sửng sốt, nhàng cười rộ lên.

      Những ngôi sao bầu trời dần nấp từ khi nào, sắc trời ngày càng lờ mờ, mơ hồ còn có thể thấy những đám mây bay qua bầu trời.

      Lâm Linh ngáp cái, mơ mơ màng màng tự nhiên nhích lại gần Lancelot, đem nửa sức nặng cơ thể tựa lên vai . Cảm nhận được độ ấm từ cơ thể , nàng thả lỏng người, quả nhiên bờ vai của người nam nhân này có cảm giác rất an tâm khi dựa vào.

      Đêm, vẫn còn khá dài.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 79: Người cầu hôn mời

      Mọi thứ tiếp theo diễn ra vô cùng thuận lợi. Lúc Lâm Linh và Lancelot mang hạt giống trở lại hoàng cung Camelot Arthur chờ sẵn bọn họ .

      Những tia sáng ấm áp xen lẫn chút lười biếng, tất cả đều bình tĩnh đến mức khiến cho người ta có cảm giác , biết những sóng gió bên trong khi nào ập đến, nhưng cho dù ai có chống đỡ được, gương mặt của bệ hạ luôn mang theo vẻ bình tĩnh và nụ cười luôn treo bên khóe môi.

      Mặc dù Mặc Lâm giải thích mọi chuyện với Arthur, nhưng Arthur vẫn keo kiệt tán dương bọn họ lấy lời, khiến Lâm Linh có cảm giác nguy hiểm.

      Arthur, hình như tức giận.

      cần cũng biết chắc là giận vì gạt ra .

      “Bệ hạ, ta đem hạt giống này trồng xuống, nó rất nhanh sinh trưởng thành thần mộc trong truyền thuyết.” Mặc Lâm vừa vừa gieo hạt giống xuống khoảng đất trong hoa viên.

      điều kỳ diệu lên theo những câu chú ngữ của ! Chỉ thấy những mầm non xanh biếc từ từ chui lên từ mặt đất, sau đó như được cho thuốc tăng trưởng, nhanh chóng lớn dần lên, khiến cho người ta nhớ đến câu chuyện cổ tích Grimm và cây đậu thần.

      bao lâu sau, hạt giống trở thành câu đại thụ che kín cả bầu trời, nhưng có thần mộc có điểm khác với những cái cây bình thường khác ở chỗ, nó chỉ có mỗi thân cây, cư nhiên ngay cả phiến lá cũng có.

      Mặc Lâm vung tay lên, cây rìu lớn màu vàng xuất trước thân cây, dùng tốc độ nhanh đến hoa cả mắt chặt thân cây từ xuống.

      Trước mắt Lâm Linh sáng ngời, oa, ma pháp này được việc a! Rất thích hợp để làm việc nhà, vừa nghĩ tới hình ảnh khắn chùi, chổi đều tự động làm việc, nàng nhịn được khì tiếng bật cười, chợt nghe thấy tiếng Arthur ho tiếng. Nàng vừa nhấc mắt lên chạm vào đôi mắt khó chịu của Arthur, nụ cười nhanh chóng bị nghẹn lại trong cổ họng.

      Ngay lúc nàng định thần lại giữa hoa viên xuất bàn tròn lớn, chung quanh có tổng cộng khoảng 150 cái ghế!

      Oa, đây chính là bàn tròn kỵ sĩ tiếng tăm lẫy lừng của Arthur vương!

      Lâm Linh mở to hai mắt nhìn dưới trái phải, lúc này, từng chiếc ghế dần xuất dòng chữ màu vàng thể tên của các kỵ sĩ. Arthur, Lancelot, Khải, Đặc Lý Ti, thậm chí nàng còn thấy cả tên của Gawain và Parsifal… còn rất nhiều những cái tên quen khác.

      Arthur cũng hơi kích động, cúi người, vuốt từng cái tên, thấp giọng :“Những người này gia nhập kỵ sĩ đoàn của ta…”

      tồi, bệ hạ, nhưng tên xuất ghế, đa phần là kỵ sĩ do Thượng Đế phái tới gia nhập bàn tròn của con.” Mặc Lâm chỉ vào những cái ghế .

      “Đa phần?” Lâm Linh nghe thấy từ này có chút nghi hoặc.

      “Đúng vậy, đa phần, vì còn có số phần tử dễ thuyết phục.” Mặc Lâm gạt gạt khóe miệng.

      Arthur gật gật đầu, lại nghiêng đầu vài câu gì đó với Mặc Lâm.

      Ánh dương chiếu vào đôi mắt trong suốt của , giữa đôi lông mày lộ vẻ dũng, bộ quần áo màu xanh lam mềm mại như nhung. Lúc cười, chuyện, luôn toát lên thần khí kiên định, như bồng bột trong sáng của tuổi trẻ, càng lúc càng chói lọi. người lúc nào cũng toát ra khí thế vương giả ai sánh được.

      hữu của đối với nàng —

      Như bóng đêm giữa ban ngày

      Như ánh sáng vào buổi đêm

      Khoảng cách nhìn gần như thế

      Nhưng mãi mãi chẳng bao giờ có thể chạm đến.

      “Bệ hạ! Bệ hạ!” Đột nhiên từ hầu vội vã chạy tới từ trong cung.

      “Chuyện gì?” Arthur tỏ thái độ bất mãn với gấp gáp của người hầu.

      “Bệ hạ, ngoài cung xuất đội quân kỵ sĩ, nhìn hiệu kỳ hình như là của hầu tước Gawain……”

      “Gawain?” Ánh mắt Arthur kỳ quái rơi lên chiếc ghế,“ hẳn là trong những kỵ sĩ khó thu phục nhỉ.”

      Bọn Lâm Linh tới cửa hoàng cung thấy đội quân kỵ sĩ, cầm đầu là vị kỵ sĩ tuấn cao ráo có mái tóc vàng, mặc chiếc áo giáp có áo bào đỏ, phía là từng dải lụa bay bay theo gió, cưỡi con ngựa giống Ả-rập thuần chủng khiến tăng thêm vẻ bất phàm, theo sau là hàng trăm tên kỵ sĩ quần áo cũng hoa lệ, trong đó còn có tên ngẩng mặt giương cao lá cờ.

      Khóe miệng Lâm Linh hơi co quắp. Quả ~ quả nhiên là Gawain đại thúc, sao lại tới chỗ này?

      Gawain vừa chuyển mắt thấy được nàng, nhất thời phấn chấn vẫy tay về phía nàng, lập tức xuống ngựa xông tới cạnh nàng.

      “Hầu tước Gawain, ngài từ đường xa tới đây biết có gì chỉ giáo?” Arthur nhanh chóng chắn trước mặt Lâm Linh.

      Vẻ mặt Gawain khó hiểu nhìn :“Bệ hạ, ngài quên rồi sao? Đương nhiên là ta tới để cầu hôn Lâm Linh a?”

      Arthur lập tức biến sắc.

      Trong lòng Lâm Linh cũng ngừng kêu khổ. Xong đời rồi, quên mất lần trước ở lâu đài của có chuyện này, lúc đó nàng nhất thời nóng giận nên mới xin thời gian, ai ngờ là lại tới chứ!

      “Vậy ta trả lời lại cho ngươi, ấy đồng ý! Ta thay mặt ấy cự tuyệt lời câu hôn của ngươi!” Arthur lạnh lùng .

      Gawain lơ đễnh cười cười:“Ngài thay mặt nàng? Mặc dù ngài là quốc vương nhưng cũng thể tùy tiện thay mặt lung tung được chứ.”

      “Tôi, tôi nghĩ tôi cũng hợp với hầu tước ngài đâu.” Lâm Linh giọng .

      “A, vậy nàng nuốt lời sao?” Nụ cười hoa lệ của Gawain mang thêm vài phần lãnh lẽo.

      “Tôi cũng đâu là đồng ý, chỉ là cần thời gian để suy nghĩ lại.” Lâm Linh cũng phát giận. Nàng cũng biết rằng từ chối khiến mất mặt, trong thời Trung cổ này có khi ngay cả việc cầu hôn thành cũng có thể phát động cả chiến tranh. Nhưng nếu là Gawain chắc xúc động thế đâu nhỉ……

      “Trong mắt ta, suy nghĩ lại chính là đồng ý. Và đó chỉ là lý do khoái thác thôi.” Gawain chút hoang mang .

      “Oa ~ đây là cưỡng đoạt trắng trợn mà.”

      “Đúng rồi, hay là như vầy .” Gawain chỉ chỉ Arthur,“Bệ hạ, hay ngài quyết đấu với ta , nếu như ta thắng ngài phải gả Lâm Linh cho ta.”
      Arthur do dự gật đầu:“Được! Vậy nếu như ta thắng, ngài phải gia nhập kỵ sĩ đoàn của ta.”

      “Này, các người đem tôi ra để đặt cược đó à!” Lâm Linh buồn bực phản đối.

      Hai tên này ghê gớm mà.

      môi Gawain thoáng nở nụ cười quỷ dị, nhún nhún vai, thuần thục rút thanh trường kiếm bên hông ra.

      Toàn thân sáng như tuyết thân kiếm phát ra trận trận hàn quang.

      Arthur cũng về phía , lúc ngang qua Lâm Linh, đột nhiên khom lưng thấp giọng bên tai nàng câu:“Yên tâm , ngốc, ta nhất định để phải gả cho .”

      Tim Lâm Linh đập nhanh vài cái, ý vừa rồi của là ••••••

      Lúc Gawain đưa kiếm lên, mọi người vội vàng lùi ra sau, tạo khu đất trống ở giữa, ở giữa là Arthur và Gawain giằng co. Arthur bình tĩnh rút thiên mệnh chi kiếm từ bên hông ra, chĩa vào đối phương.

      “Giờ ngài nhận thua vẫn còn kịp đấy, bệ hạ, ta vốn là người rất nhân từ mà!” Gawain nở nụ cười trêu tức.

      “Cám ơn hảo ý của ngài, nhưng người nhận thua phải là ngài mới đúng chứ nhỉ.” Arthur nhíu mày.

      Gawain hừ lạnh tiếng, nhanh chóng giơ kiếm vọt thẳng tới ngực Arthur.

      Arthur bình tĩnh ứng chiến, dùng kiếm chặn lại công kích của Gawain, nhưng những đòn tấn công nhanh nhẹn và mạnh mẽ của Gawain khiến lui về phía sau vài bước. Hầu tước chưa bao giờ bỏ qua sơ hở nào của đối phương, như con sư tử dùng mõm cố gắng cắn chặt con mồi của mình, thấy Arthur lùi về phía sau liền tấn công mạnh hơn.

      Cả hoa viên tràn ngập tiếng va vào nhau “keng keng” của bình khí, bên là Arthur ngừng lùi lại chống đỡ tiến công của Gawain, bên hầu tước nhanh chóng quơ kiếm xẹt qua tay trái của , để lại vệt vết thương dài.

      “A!” Thấy Arthur bị thương, Lâm Linh lo lắng hoảng hốt la lên, đúng lúc đó Lancelot liền hướng nàng gật gật đầu vài cái, ý bảo nàng xin hãy tin tưởng bệ hạ.

      Cục diện trận đánh đột nhiên thay đổi. Sau khi Arthur tìm ra được cách đánh của hầu tước, nhanh chóng xoay chuyển thế phòng thủ thành thế tấn công, Gawain muốn nhanh chóng tấn công giành chiến thắng mà hề biết rằng mình sắp rơi vào bẫy của Arthur.

      Dần dần, bộ dáng đánh nhau của hầu tước như theo nhịp điệu tiết tấu của bài múa, mà Arthur chính là người khởi vũ.

      Cuối cùng, Arthur nhanh chóng xoay kiếm của mình áp trụ kiếm của hầu tước, sau đó quấy mạnh, khiến cho tay trái nắm chặt kiếm của tự chủ xoay theo vài vòng.

      Đột nhiên thanh kiếm trong tay hầu tước bị văng ra ngoài!

      Thắng bại định!

      Trong hoa viên lặng như tờ, mọi người chưa bao giờ thấy tuyệt kiếm tinh diệu như thế, Gawain hơi kinh ngạc nhìn bàn tay trái trống trơn của mình, nhất thời tin là mình thất bại.

      “Hầu tước Gawain, ngài thua rồi .”

      Arthur tra kiếm lại vào vỏ, lịch với Gawain.

      Sau vài giây sửng sốt, đột nhiên bật cười ha hả, vẻ mặt có chút kình nể:“Được rồi, coi như ta thua ngài, nhưng ra nãy giờ ta vẫn thử ngài, quả ngài rất xuất sắc. Ta nguyện ý gia nhập kỵ sĩ đoàn của ngài, luôn luôn hết mình tận lực vì ngài.”

      Arthur khó nén niềm vui trong mắt, :“Cám ơn ngài.”

      “Hay quá, Gawain, hóa ra chỉ là do ngươi muốn thử Arthur!” Trong lòng Lâm Linh có cảm giác như vừa trút xuống được tảng đá lớn, hưng phấn với Gawain.

      Gawain lập tức nhướng mi:“Cũng hẳn là vậy a, ta rất là lòng với nàng mà, nên nhất định ta bỏ cuộc đâu.”

      Đột nhiên giọng:“A, nếu trở thành thành viên của kỵ sĩ đoàn, hình như ta dễ tiếp cận nàng hơn a.”

      Nhìn thấy vẻ mặt của nàng nhăn nhó như trái khổ qua, Gawain cười thước thước xoay người theo người hầu vào cung điện.

      Lâm Linh quay đầu lại tính cái gì đó với Arthur chợt thấy sắc mặt của hết sức kỳ quái.

      “Sao vậy?” Nàng hỏi.

      Arthur gì, lại rút thiên mệnh chi kiếm ra.

      Đột nhiên thân kiếm xuất vết nứt.

      “Rắc” tiếng, thanh kiếm bị nứt thanh hai nửa!

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 80: Excalibur – Vương giả chi kiếm

      Buổi đêm tịch liêu mà rét lạnh, ánh trăng chiếu xuống những lô đất trồng cây hình vuông, nhàng tản ra mùi thơm dìu dịu. Trong hoa viên của Camelot, gió thổi qua những cây linh sam kêu xào xạc, thôi những cánh hoa trắng bay tán loạn.

      Chung quanh tối đen như mực, tất cả sinh vật như ngủ say.

      Lúc này ở trong phòng Mặc Lâm, chiếc lò sưởi ngừng tí tách bắn ra những tia lửa , như những con dã thú nào đó, đứng ở xa xa nhìn vào bọn họ.

      Mà mấy người ở trong căn phòng này đều nhìn chằm chằm vào đoạn kiếm tay Mặc Lâm.

      “Mặc Lâm, ngươi đấy à, thể sửa được thanh kiếm này sao?” đợi Arthur mở miệng, Lâm Linh nhịn được hỏi.

      Mặc Lâm đặt mảnh kiếm xuống, bất đắc dĩ lắc đầu:“Thanh kiếm này thể sửa chữa được nữa.”

      “A, Thượng Đế a, là tiếc quá.” Hầu tước Gawain lười biếng lấy tay hất hất tóc trán mình, nhún nhún vai với Arthur,“Bệ hạ, chuyện này liên quan gì đến ta. Ta cố ý làm gãy kiếm của ngài, nhưng đó là ta chỉ mới xuất có năm sáu phần lực thôi đó.”

      Lâm Linh trừng mắt nhìn cái, trong lời của tên kia hề che giấu đắc ý mà.

      sửa được cũng sao.” Vẻ mặt Arthur vẫn trầm tĩnh,“Cho dù có thanh kiếm này, ta vẫn có thể ứng phó mọi chuyện.”

      Mặc Lâm liếm liếm môi:“Bệ hạ, giờ người Saxon và người La Mã nhìn chúng ta như hồ rình mồi, tương lai nhất định có chiến tranh. Nếu như con có vũ khí thích hợp, sợ là con thể phát huy được hết khả năng của mình đâu.”

      Lâm Linh cũng liên tục gật đầu phụ họa:“Đúng, đúng, giống như Tôn Ngộ , có gậy Như Ý nên mới có thể đánh được thiên giới, vô địch thiên hạ!”
      “Tôn Ngộ ? Là cái gì?” Năng lực cảm nhận chuyện Bà Tám của Khải lập tức đánh hơi được đề tài mới.

      Lâm Linh cười hì hì:“Tôn Ngộ nhân vật lợi hại trong truyền thuyết của chúng tôi, cậu ta những có thể hàng trừ ma, mà còn có bảy mươi hai phép biến hóa, rất lợi hại đó.” xong, nàng liếc mắt về phía Arthur cái, chỉ thấy khóe miệng của hơi kéo, hiển nhiên có chút hưởng thụ với việc Lâm Linh đem so sánh với nhân vật lợi hại như thế.

      “Mặc Lâm tiên sinh, có phải ngài biện pháp tốt khác ? Ta nghĩ hẳn là ngài quyết định được món vũ khí nào là thích hợp nhất đối với bệ hạ.” Lancelot mỉm cười, chút hoang mang ném vấn đề này lại về phía Mặc Lâm.

      Mặc Lâm cười cười đứng lên,“Quả hổ danh là đệ nhất kỵ sĩ. Đúng vậy, thế gian này có thanh kiếm vô cùng thích hợp với bệ hạ.”

      “Đó là gì? Như thế nào? Ở Đâu? Tên gì? Có điểm gì đặc biệt? Làm thế nào để tìm được nó?” Chứng Bà Tám dồn cục nãy giờ của Khải cuối cùng cũng phát tát.

      Mặc Lâm cố nhịn xuống cảm giác muốn nhét giẻ rách vào cái mồm của , cố nở nụ cười:“Thanh kiếm này được làm từ vàng, chuôi kiếm có viên bảo thạch, nó có thể chém sắt như chém bùn, vì thế nên tên của nó là Excalibur, trong ngôn ngữ cổ Celtic nghĩa là đoạn cương, nó còn có cái tên khác là — vương giả chi kiếm. Theo truyền thuyết, nếu như thanh kiếm nhận thức được chủ nhân của mình, phát huy luồng sức mạnh mạnh hơn bình thường.”

      “Thanh kiếm này ta cũng từng được nghe qua, nghe là được chế tạo ở Tinh linh quốc Avalon.” Đặc Lý Ti đứng bên xuyên vào.

      “Tinh linh quốc Avalon?” Lâm Linh ngẩn người, lần trước lật xem cuốn sách về Arthur vương có thấy qua tên địa danh này. Nhưng cụ thể nó cái gì nàng nhớ .

      “Avalon ở phía tây nam Enland, nhưng người thường bao giờ có thể tìm được nó. Giữa cái đầm là hòn đảo Avalon quanh năm sương mù bao phủ, chỉ có thể dùng thuyền để đến đó, đó chính là vương quốc Tinh Linh trong truyền thuyết. Bất quá đó cũng chỉ là tin vỉa hè, bởi vì đó giờ ta chưa từng nghe có người nào chân chính tới được đây.” Khải cách xác định, hiển nhiên cũng bán tín bán nghi với thông tin này.

      “Vậy phải tới Avalon đó mới tìm được thanh kiếm sao?” Lâm Linh đột nhiên cảm thấy đau đầu.

      , giờ thanh kiếm này ở Avalon, mà được tiên nữ trong hồ Yimia canh giữ.” Lúc Mặc Lâm nhắc tới cái tên này, trong mắt nổi lên tia phức tạp.

      “Yimia?” Lancelot hơi kinh ngạc ngẩng đầu,“Tôi nghe các tiên nữ trong hồ nuôi dưỡng tôi , vị tiên nữ Yimia này là nữ tính hết sức đặc biệt, chỉ thích lai vãng mình.”

      Lâm Linh đảo vòng con ngươi:“Mặc kệ ấy là ai, tóm lại vẫn phải hỏi cổ về thanh kiếm .”

      “Bệ hạ, xin ngài hãy để ta tìm vương giả chi kiếm.” Lancelot quả nhiên là kỵ sĩ tận trung với công việc, lúc nào cũng quên mình vì chủ nhân.
      đợi Arthur trả lời, Lâm Linh cũng vội vàng xen vào:“Tiểu Lan, cậu mới trở về từ băng hải, nên nghỉ ngơi hơn. Thủ hạ của quốc vương nhiều như vậy, lần này cậu nhất định phải đâu.”

      Lancelot nghe nàng những lời ân cần với mình, tròng lòng cảm thấy ấm áp, cười cười với nàng. Còn Lâm Linh nhớ tới lần Lancelot mạo hiểm nhảy xuống hải bằng lạnh giá vì mình, dưới đáy lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua. Nàng nghĩ nhiều liền nở nụ cười đáp lại .

      “Lancelot, cậu ở đây nghỉ ngơi cho tốt .” Sắc mặt Arthur thoáng có chút cổ quái.

      Nghe Arthur thế, Lâm Linh thở dài nhõm hơi, nhưng cơn tức này còn chưa kịp qua Arthur đánh thêm câu vào đầu nàng.

      “Lâm Linh, .”

      “A?” Lâm Linh qua hồi lâu mới khôi phục lại được tinh thần bị đả kích, gương mặt nhanh chóng xám xịt lại như quả mướp đắng,“Tại sao? Tôi, tôi cũng vừa mới trở về từ biển băng Seberia a.”

      “Nếu phải tại , làm sao ta lại quyết đấu với Gawain, dẫn tới kiếm bị gãy chứ? cũng nên làm chút gì chứ?” Mặt Arthur lạnh lùng như hót.

      “Nhưng……” Lâm Linh hướng ánh mắt cầu cứu về phía Mặc Lâm, ai ngờ lại gật đầu tán thành,“Lâm Linh, chỗ khu rừng của tiên nữ Yimia chính là nơi đầu tiên ngươi đến thế giới này. Nếu như ngươi , có thể có được cái gì đó bất ngờ.”

      Lâm Linh sửng sốt, trong đầu đột nhiên lại tình cảnh lúc đầu tiên tới thế giới này, khi đó, nàng cỡ nào luống cuống.

      Nhưng bất tri bất giác, nàng quen với thế giới này, bởi vì đây là nơi mà nàng có thể phát huy khả năng của mình, có nhiều bạn bè, còn có…… người mình thích.

      “Bệ hạ, ta lấy mười hai vạn phần thành ý, thỉnh cầu ngài giao nhiệm vụ tìm vương giả chi kiếm này cho ta và Lâm Linh .” Gawain lúc nãy bộ dáng còn vô cùng lười biếng lúc này lại vô cùng hăng hái.

      “Hay để tôi , tôi có vẻ rất quen thuộc với thanh kiếm này.” Khải cũng tích cực nhảy vào. Trong cuộc hành trình lần này, thấy đường hẳn là có rất nhiều chuyện Bà Tám tưởng a, sao lại tích cực chủ động trước được?

      Ngay cả Đặc Lý Ti cũng từ từ bắn ra câu:“Nếu như khu rừng đó sạch , ta cũng cân nhắc chút.”

      Lâm Linh vội vàng lắc đầu, cứu mạng a, nàng cần đồng hành cùng hầu tước đại thúc biến thái này đâu! Còn có hai tên nhiều với ưa sạch nữa, đều là những nhân vật khiến người ta đau đầu. Nàng muốn ngày nào cũng phải rửa mòn tay nhiều lần, cũng muốn lỗ tai mình bị hành hạ đến có vết chai a……

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 81: Gặp lại em kỵ sĩ

      “Để đảm bảo an toàn,” Mặc Lâm đánh mắt nhìn chung quanh,“Chi bằng ngươi chọn kỵ sĩ để cùng .”

      Lâm Linh cần nghĩ ngợi chỉ ngay Lancelot:“Vậy để Tiểu Lan đưa ta .” Ha ha, trong đám này Lancelot coi như là “bình thường” nhất a .

      Lancelot đầu tiên là sửng sốt, lập tức nở nụ cười ôn nhu:“Tôi rất vinh hạnh, Tiểu Linh.”

      “Ta rồi, Lancelot, cậu hãy ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt.” Arthur lạnh lùng lên tiếng,“Ta quyết định, 2 ngày sau ta dẫn Lâm Linh lên đường.”

      Mọi người nhất thời ngây ngốc, Khải là người đầu tiên hồi phục tinh thần lại:“Ý bệ hạ là ngài tự mình ?”

      Thấy Arthur gật đầu, vẻ mặt Lancelot kinh ngạc,“Nhưng ngài là England vương, việc tìm vương giả chi kiếm nên để cho kỵ sĩ hơn chứ?”

      “Đúng vậy đúng vậy, thân là quốc vương sao có thể tùy tiện xuất cung được, cậu còn còn rất nhiều chính vụ phải xử lý đấy. Hơn nữa đường còn có biết bao nguy hiểm, cậu nên mạo hiểm.” Lâm Linh vừa nghe Arthur cùng, đầu liền bốc hơi nước. Tuy nàng thích nhưng rất khó chiều a, dọc đường nhất định gặp nạn.

      Arthur nghe nàng vậy, sắc mặt lại càng khó coi.

      “Thế nào, thấy ta ngay cả người phụ nữ mà cũng bảo vệ được?”

      “Sao lại thế, chẳng phải tôi cậu lợi hại giống Tôn Ngộ sao, ha ha…… Có cậu cùng tôi, , thể nào tốt hơn.” Lâm Linh cười khan, nịnh nọt lời trái lương tâm, nàng muốn đắc tội với vị bệ hạ hỉ nộ vô thường này đâu.

      Sắc mặt Arthur chuyển tốt thấy , đuôi lông mày nhướng lên:“Cứ quyết định vậy . Thời gian cũng còn sớm, các người cũng về phòng nghỉ ngơi .”

      Thấy mọi người cũng dần ra khỏi phòng, Lâm Linh cũng tạm biệt Mặc Lâm ra ngoài, tính nhấc chân ra ngoài đột nhiên nghe Arthur hỏi câu:“Tôn Ngộ — lợi hại như vậy sao?”

      Lâm Linh nín cười, xoay người lại nặng nề gật đầu:“Ân, hiển nhiên rồi, ngay cả thần tiên cũng đối phó nổi với con khỉ này mà!”

      Vừa dứt lời, nàng cảm giác hình như mình vừa sai cái gì, trong chớp mắt sắc mặt Arthur vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi:“Khỉ? Hóa ra Tôn Ngộ con khỉ? cư nhiên đem ta so sánh với con khỉ?”

      A, xong đời! Dây thần kinh mặt Lâm Linh nhanh chóng trở nên vặn vẹo:“Ha ha ~~ đừng phân biệt thế chứ? Con khỉ này lợi hại hơn mọi người rất nhiều đó…… A a, thời gian còn sớm, ta về trước nghỉ ngơi đây!”

      xong, nàng thừa dịp Arthur còn chưa kịp nổi bão, ba chân bốn cẳng thoát khỏi cái chỗ nguy hiểm này.

      Ôi! Lâm Linh sau khi ra khỏi cửa vẫn quên thở dài cái, đột nhiên nàng hiểu cái gì gọi là tai hại từ cái miệng a.

      Buổi đêm yên tĩnh, ánh trăng chui ra từ những tầng mây. Trong khí còn thoang thoảng chút mùi hương lăng tiêu. Lâm Linh từ gian phòng của mình ra hoa viên chợt thấy bóng người quen thuộc.

      “Tiểu Lan, sao cậu lại ở đây?” Nàng bước nhanh qua.

      “Suỵt, chút. Tôi đợi người bạn .” Lancelot thần bí hướng nàng cười cười, trong con ngươi lấp lánh ánh trăng, khiến cho bóng đêm bốn phía đột nhiên sáng bừng lên.

      “Người bạn ?” Nàng ngẩn người, vẻ mặt hoài nghi nhìn cái bánh mật trong tay Lancelot.

      “Ân, là cục đâm đâm a.” Nụ cười của dưới bóng đêm sáng như Lưu Ly.

      Trong lòng Lâm Linh càng thêm tò mò, tính hỏi kỹ hơn chợt nghe tiếng,“Tới” Tiếp đó chợt thấy cách đó xa có bóng đen , chầm chậm chạy tới trước mặt Lancelot, cắn lấy chiếc bánh mật tay . Chiếc đầu ngoe nguẫy lắc vô cùng dễ thương.

      Lúc này Lâm Linh mới hiểu , hóa ra người bạn chú nhím con!

      “Chú nhím này sớm nhận tôi làm chủ, nhưng khoảng thời gian tôi băng hải cùng được gặp nó, nên hôm nay đặc biệt đem tới ít bánh mật đến cho nó.” Vẻ mặt Lancelot nhu hòa nhìn chú nhím ăn, trong đôi con ngươi lam nhạt ánh lên tia hồn nhiên trẻ con hiếm thấy.

      Lâm Linh kinh ngạc nhìn Lancelot, đó giờ trong mắt Lâm Linh Lancelot vẫn luôn là nam tử ôn nhu, ngờ đệ nhất kỵ sĩ cũng có mặt đáng như vậy.

      “Đúng rồi, Lâm Linh, con mèo của đâu?” Lancelot chợt nhớ ra cái gì.

      “Đúng rồi ha, từ lúc tôi trở về tới giờ vẫn chưa tìm ra nó. Bây giờ nó ngày càng vô pháp vô thiên, quả thực là giống y chang như chủ nhân cũ của nó, căn bản chẳng bao giờ để tôi vào mắt!” Lâm Linh tức giận .

      Lancelot cười thành tiếng:“Nếu như ngài ấy để vào mắt cùng tìm vương giả chi kiếm đâu. Tôi thấy vẻ mặt lúc nãy của ngài ấy như cố độc hữu món đồ của mình ấy.”

      Lâm Linh ngây ra, vài giây sau mới hiểu là Lancelot tới Arthur, vẻ mặt có chút phớt hồng.

      “Tôi thấy cậu ta thích hành hạ tôi đúng hơn.” Nàng nhếch miệng, do dự chút lại ,“Tiểu Lan, lời lần trước cậu với tôi…… Cậu với người khác đấy chứ?”

      Nếu người khác mà biết nàng thích Arthur, nàng xấu hổ đến chết mất. Nàng thậm chí còn có can đảm tưởng tượng thái độ của Arthur ra sao a, cái tên nam nhân độc như rắn kia nhất định cười nàng đến chết……

      “Yên tâm , tôi rồi, tôi phải Khải.” Lancelot nháy mắt mấy cái, thuận tay vuốt tóc nàng.

      “Cám ơn, tiểu Lan……” Lâm Linh cũng ngây ngốc cười lên, trong lòng dâng lên tia cảm khái, nếu ở thực mà có người như Lancelot, biết là cực thích cỡ nào a.

      “Nhìn kìa, mới đó nó ăn xong rồi.” Lâm Linh chuyển mắt nhìn sang chú nhím luyến tiếc liếm chút bánh ngọt người, cảm thấy nó ngây thơ dễ thương, nhất thời nhịn được duỗi tay muốn sờ nó. Ngay lúc tay nàng sắp chạm vào con nhím, chợt nghe Lancelot lo lắng hô:“Cẩn thận!” Giây tiếp theo, tay nàng bị tay bắt lấy.

      “Cẩn thận nó đâm bị thương.” mặt Lancelot xẹt qua tia lo lắng.

      “A, tôi quên mất……” Nàng ngượng ngùng cười, le lưỡi. Lancelot hình như nhận ra cái gì, lập tức buông tay nàng ra, mặt ửng đỏ thấp giọng :“Xin lỗi.”

      , sao.” Mặt Lâm Linh cũng thoáng đỏ lên.

      Hai người im lặng, đột nhiên lại cùng ngẩng đầu lên, hai đôi mắt vô tình chạm vào nhau làm hai người cùng bật cười.

      Dưới tàng cây cách đó xa, ánh trăng xuyên qua những khe hở của tán lá, chiếu tầng ánh sáng mờ ảo lên khuôn mặt quốc vương.

      Ánh sáng trắng lạnh băng của mặt trăng như che ánh mắt sâu thẳm của .

      Arthur cúi đầu nhìn bóng của chính mình, đáy lòng tràn ngập cảm giác muốn chiếm đoạt.

      Loại cảm giác này gọi là ghen tỵ gì đó nhỉ.

      Sáng ngày hôm sau, Lâm Linh vừa mở mắt ra thấy bình cắm đầy hoa hồ điệp ở góc phòng, những cánh hoa màu xanh nở rộ dưới ánh nắng, bên vẫn còn đọng những giọt sương, sáng lấp lánh.

      “Tiểu Linh thân ái, buổi sáng tốt lành!” giọng lười biếng đột nhiên vang lên bên tai nàng, nàng mơ mơ màng màng xoay đầu lại, đột nhiên chạm vào đôi mắt màu lục bích nhìn chằm chằm vào nàng vô cùng gần.

      Nàng vô thức nhanh chóng nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, sau giây rốt cuộc cũng nhận ra được cái gì, oa tiếng kêu to, nhảy dựng lên giường!

      “Ga – Gawain, sao lại ở trong phòng của tôi!” Phản ứng đầu tiên của nàng là nhanh chóng quấn mền quanh người, nhanh chóng tránh xa hết mức có thể. Hoàn hảo hoàn hảo, may mà cổ áo ngủ thời Trung cổ rất kín .

      “Tiểu Linh, phản ứng của nàng khiến người khác thương tâm mà, ta đặc biệt đến ban cho nàng thanh chào buổi sáng mà.” Đôi mắt đầy nhiệt lượng nhìn vào nàng, quên vứt cho nàng vài cái mị nhãn.

      Lâm Linh cảm thấy da đầu tê rần như vừa bị thiên lôi đánh trúng.

      “Vậy ~ cám ơn nhiều, giờ ra ngoài được chưa?” Nàng tức giận hạ lệnh đuổi khách.

      “Tiểu Linh thân ái, nàng ngại để ta dâng cho nàng nụ hôn buổi sáng chứ?” chẳng những hề có ý định ra ngoài mà ngược lại còn cầu nàng.

      “Tôi có đấy!” Trong nháy mắt định nhích lại gần, Lâm Linh kịp thời bắt lấy cái gối đầu mình nện thẳng vào đầu !

      A a! Đây có tính là đại thúc biến thái quấy rối tình dục ?

      Chiếc gối “rẹt” tiếng rách ra, khiến đám lông vũ bên trong bay ra tán loạn. Nhất thời khung cảnh cả phòng đều là lông vũ bay phất phơ, trông như tuyết rơi.

      Lâm Linh ngứa mũi hắt xì vài cái, Gawain lập tức tỏ vẻ săn sóc đưa sang chiếc khăn tay. Lâm Linh trừng cái, khách khí cầm lấy cái khăn lau vài cái.

      “Mới sáng sớm mấy người ầm ỹ cái gì thế?” biết từ khi nào kỵ sĩ Đặc Lý Ti xuất ngoài cửa.

      Hai mắt Lâm Linh sáng ngời như vừa thấy được cứu tinh, hô lớn: “Đặc Lý Ti, mau giúp tôi tống tên hầu tước này ra ngoài với!” Đặc Lý Ti cau cau mi nhìn đám lông vũ bay đầy trời, hai lời, lập tức muốn rời khỏi cái chỗ hợp vệ sinh này.

      “Đặc Lý Ti, nếu vào, tôi thề để tay ba ngày trời rửa, sau đó chạm vào người cho biết!” Lâm Linh thấy xoay người định vội uy hiếp.

      Đặc Lý Ti lập tức biến sắc, hiển nhiên vô cùng nhạy cảm với lời uy hiếp này. do dự chút, thể cố gắng bước chân vào phòng, tính mở miệng chuyện Gawain đột nhiên đứng lên, ưu nhã cầm tay Lâm Linh lên hôn vào mu bàn tay, đúng chuẩn cái hôn thủ lễ.

      “Tiểu Linh thân ái, ta biết chỉ là nàng ngại. Nhưng sao, sau này ta kiên trì đến đây đến khi nào nàng quen thôi. Vậy, hẹn gặp ở bữa sáng.” vừa cười vừa ra ngoài cửa.

      “Ai mà ngại chứ!” Nàng buồn bực nhìn bóng lưng của , sau này nhất định phải khóa cửa lại cho cẩn thận, nếu cứ sáng nào cũng nhìn thấy cái mặt của tên đại thúc biến thái này, nàng ăn tiêu mất.

      Đúng rồi, Đặc Lý Ti đâu? Sao lại nghe thấy tiếng ? Nàng buồn bực ngẩng đầu lên, chợt thấy Đặc Lý Ti chăm chú nhìn vào sợi lông vũ đậu vai, vẻ mặt vô cùng chịu nổi.

      cổ cũng có, cho mượn này.“Lâm Linh hảo tâm đưa chiếc khăn trong tay qua cho .

      Đặc Lý Ti hơi suy nghĩ, vẫn đưa tay nhận lấy chiếc khăn nhàng lau cái cổ.

      “A!!” Đột nhiên Lâm Linh la lên thất thanh,“ xong rồi! Hình như tôi mới lấy cái khăn đó để lau mũi.”

      Cả người kỵ sĩ Đặc Lý Ti cứng ngắc, vẻ mặt như vừa bị sét đánh trúng, rầm cái ngã xuống!

      === ====== ====== ====== ====.

      Ngày lên đường bầu trời trong xanh.

      Sương mù che được hết ánh nắng mặt trời chói lọi bầu trời, ánh sáng loang lổ rực rỡ như những đứa trẻ tinh nghịch, lười biếng rơi lên những cánh hoa. Gió nhàng thổi qua khu rừng, chia rẽ những cái cây nghiêng ngả mỗi bên.

      Lúc cưỡi ngựa ra khỏi cánh cửa hoàng cung, Lâm Linh cảm nhận tâm trạng của Arthur cực kỳ tốt, tính tiến lên hỏi bị sao vậy, nhưng khi thấy mặt viết mấy chữ to “Đừng có chạm vào ta”, nàng cũng chẳng dám gì thêm.

      Đúng lúc đó trước mặt đột nhiên có hai vị kỵ sĩ tiến tới. Dẫn đầu là vị nam tử trẻ tuổi có mái tóc dài màu rám nắng, đôi mắt sâu thẳm màu chàm, dáng người cao ngất, vẻ mặt tuấn nghiêm túc. Mặc dù thể phủ nhận là mỹ nam tử, nhưng lại thấy cái gì đó hơi thiếu khuyết. Vị thiếu niên còn lại có mái tóc màu đỏ cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, có phải phần như thiếu kiềm chế.

      Khí chất hai người thoạt nhìn có chút bất đồng, nhưng hình dáng lại có chút tương tự như hai huynh đệ.

      Lâm Linh cảm thấy hai người này rất quen mắt, nhưng lại nhớ gặp ở đâu.

      Trong lúc nàng cố gắng nhớ lại hai người kia xuống ngựa, tiến tới trước mặt Arthur. Nam tử có ánh mắt nghiêm túc cúi người hành lễ, trầm ổn :“Bệ hạ, tại hạ là Lamorak đến từ gia tộc Phantom Noel , đây là đệ đệ của thần Juatan Just. Chúng thần đều được sức mạnh cường đại của bàn tròn kỵ sĩ dẫn dắt mà tới đây, mong ngài có thể chiếu cố cho chúng thần.”

      Trong mắt Arthur lóe lên tia sáng, khóe miệng khẽ nhếch đường cong duyên dáng, gật đầu cái đáp lễ, trầm giọng :“Hoan nghênh các ngươi, kỵ sĩ của ta.”

      Lamorak vội vàng kéo ống tay áo của tên thiếu niên tóc đỏ như treo linh hồn chín tầng mây, ý bảo vài câu. Thiếu niên kia có chút miễn cưỡng ngẩng đầu, nhưng lúc thấy Lâm Linh vô cùng kinh ngạc, bật thốt lên:“Là – ngươi – à?”

      Lâm Linh cũng đồng thời đột nhiên nhớ lại―― tên thiếu niên này phải là người bán chó săn cho nàng sao?

      Hai huynh đệ nhà này cư nhiên là trong những thành viên của bàn tròn kỵ sĩ!

      “Hóa ra là hai người! ngờ các người cũng là thành viên của bàn tròn kỵ sĩ!” Nàng kinh ngạc mở to hai mắt.

      “A, là vị tiểu thư lần trước cùng với kỵ sĩ Khải……” Lamorak cũng nhận ra nàng, gật đầu cái với nàng, lại quay mặt sang Arthur,“Bệ hạ, nếu chúng ta tới đây, nhất định tuân thủ đạo nghĩa kỵ sĩ, mãi mãi tận trung với ngài.”

      Arthur liếc mắt nhìn Lâm Linh cái, lại quay sang với hai người trước mặt:“Mặc dù ta rất muốn chuyện ràng với các ngươi, nhưng giờ ta có chuyện phải xuất cung, như vậy , các ngươi hãy vào trong vương cung đợi , kỵ sĩ Khải sắp xếp chỗ cho các ngươi .”

      Sau đó hai người cùng vào vương cung. Lúc tách ra đột nhiên Juatan Just quay lại hỏi tiếng:“Chó – săn – đâu?”

      Lâm Linh lập tức bắt chước đúng ba chữ:“Nó – chạy – rồi.”

      hừ tiếng, xoay người bỏ theo Lamorak.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :