1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kỵ sĩ hoang tưởng dạ - Vivibear

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 72: Thiên mệnh chi kiếm và trứng gà

      ấy cần.”

      Lâm Linh chưa kịp trả lời Arthur ở bên cạnh bật thốt lên.

      Guinevere hơi ngẩn người, như hiểu sao lại như thế. Arthur vội vàng ho tiếng, che dấu ý luống cuống vừa nãy:“Ý của ta là thứ này ta chuẩn bị cho nàng, cần phải chia sẻ cho kẻ cần.”

      “Guinevere, nếu đây là bệ hạ đặc biệt chuẩn bị cho con con hãy thu nhận tâm ý này .” Quốc vương cười đến mập mờ.

      “Cám ơn công chúa, vậy ta đây khách khí !” Lâm Linh biết lấy dũng khí từ đâu, đoạt lấy quả trứng gà tính ném vào miệng.

      Tức chết nàng !

      Tên Arthur đáng khinh đó, đối với người khác lúc nào cũng ôn hòa hữu lễ, còn đối với nàng lúc nào cũng lạnh nhạt ác độc.

      Vậy nàng chơi nữa, dứt khoát trở về cho rồi! Dù sao nàng cũng chỉ là kẻ cần!

      “Lâm Linh, dừng lại cho ta!”

      Arthur biến sắc, nhưng vì khoảng cách quá xa mà kịp ngăn tay nàng lại.

      Lúc trứng gà sắp chuẩn bị chui vào miệng Lâm Linh đột nhiên trước mắt nàng lóe lên ánh ngân quang, cỗ mát lạnh tạt qua mặt nàng, vừa nhìn lại nhận ra trứng gà tay cánh mà bay!

      Lúc nàng ngẩng đầu lên, nhất thời cơ thể cứng ngắt .

      Vẻ mặt Arthur xanh mét nhìn nàng, thanh kiếm trong tay run run còn đâm xuyên qua quả trứng gà mới nãy ở tay nàng.

      Bốn phía yên tĩnh tiếng động, mọi người ngây như phỗng nhìn màn quốc vương bệ hạ dũng đoạt trứng gà kia, tất cả đều vào trạng thái hóa đá.

      Quốc vương, cư nhiên dùng thanh kiếm mà Thượng Đế ban cho để đâm trứng gà? A a!

      “Bụp” tiếng, trứng gà rơi xuống mặt bàn, mọi người cùng dần bình tâm lại.

      “Arthur bệ hạ, chỉ là cái trứng gà thôi mà.”

      Camland quốc vương đồng tình nhìn Lâm Linh cái, xem ra sức quyến rũ của nữ nhi mình rất lớn, Arthur bệ hạ phản ứng mãnh liệt như vậy, nhất định là muốn công chúa chia sẻ sở thích của mình cho người khác!

      “Lâm Linh, quên lần trước bị dị ứng nặng do ăn trứng gà rồi sao?” Lancelot chút hoang mang giải thích với khách.

      “Ngại quá, bệ hạ ra là vì lo lắng cho thuộc hạ của mình nên mới hành động như vậy thôi.” Khải cũng vội vàng phụ họa. Trong đám người này, trừ Arthur ra Khải và Lancelot cũng biết bí mật của trứng gà.

      Camland quốc vương liên tục gật đầu, còn đống ca từ khen ngợi Arthur thương xót thuộc hạ cỡ nào.

      Arthur thu hồi kiếm, bình thản tự nhiên ngồi xuống, nâng ly uống ngụm sữa. Giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

      Lâm Linh nhất thời sững sờ tại chỗ, trong lòng dâng lên tia nho vui mừng lẫn sợ hãi, chẳng lẽ Arthur mong nàng trở về?

      Nàng ngẩng đầu cẩn thận nhìn Arthur, đối phương lập tức vứt lại cho nàng cái trừng mắt, làm nàng sợ hãi vội rụt lại, đúng lúc chú ý tới ánh mắt của công chúa Guinevere kỳ quái nhìn Arthur.

      Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của nàng nhìn về phía mình, Guinevere nghiên đầu, nở nụ cười hoàn mỹ vô khuyết với nàng.

      Lâm Linh cũng nở nụ cười đáp lại, lại cúi đầu.

      biết tại sao, mặc dù công chúa cười rất mỹ lệ, nhưng nàng lại cảm thấy nụ cười kia lại rất lạnh lùng lạnh nhạt, thậm chí còn chút hờn giận.

      Cuối cùng cũng chống đỡ được tới cuối bữa ăn, trong lòng Lâm Linh thầm thề ngày mai ăn cơm ở giờ này nữa, thứ nhất là nàng được rời khỏi giường quá sớm, vả lại cũng chẳng phải bữa ăn ở mấy quán trọ, ai đến trước ăn trước, nhất định phải chờ quốc vương bệ hạ tới rồi mới được ăn cơm, nên tốt nhất là chịu đói đến muốn chút , như vậy cái cục diện xấu hổ này khá hơn.

      “Thắt lưng đỡ hơn chưa?”

      giọng lạnh lùng cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của nàng. Nàng ngẩng đầu thấy đôi mắt tím của Arthur nhìn chằm chằm vào nàng, khiến lòng nàng có chút sợ hãi.

      Nàng quay đầu lại, oa, những người khác đâu? Sao thấy ai hết vậy?

      “Trả lời.” Giọng ngắn gọn và dứt khoát.

      “Mặc Lâm cho tôi loại thuốc rất tốt, nên cũng hết đau rồi.” Nàng nhìn lại chung quanh thêm lần nữa.

      “Bọn họ làm việc hết rồi.” Arthur liếc mắt cái biết trong đầu nàng nghĩ cái gì.

      “Vậy công chúa đâu? Họ là khách từ đường xa đến, sao cậu bồi họ ?” Nàng giọng hỏi.

      Thần sắc Arthur dần nhu hòa, đôi môi mỏng hơi nhướng lên, giọng đột nhiên ôn nhu hơn thường:“ ngốc, ghen à?”

      Lâm Linh vội vàng cầm lấy ly rượu nho trút hết vào mồm, lắp bắp :“Ai, ai ghen chứ!”

      Arthur cười nhìn nàng, lại hỏi:“Chẳng lẽ là vì vụ này mà tức giận muốn ăn trứng gà trở về?”

      Nàng cảm thấy quẫn bách, tức giận lắc đầu:“ phải vậy! Tôi vốn thuộc về nơi này, đương nhiên tôi phải trở về thế giới của tôi! Chờ đến khi tôi hoàn thành nhiệm vụ ở đây, tôi bao giờ quay lại nơi này nữa!”

      Lời nàng vừa dứt, nét mặt Arthur lập tức trở nên khó coi, đứng phắt dậy, lạnh giọng :“Vậy hãy nhớ kỹ sứ mạng của , đừng bao giờ lại liều lĩnh như hồi nãy, nếu phải vì cần giúp ta, căn bản ta cũng cần ngăn trở về. hơn.”

      xong thèm liếc nàng cái, lạnh lùng rời .

      Lâm Linh buồn bã nhìn bóng lưng của , cảm giác vui mừng trong lòng mới nãy hoàn toàn biến mất.

      Hóa ra, ngăn nàng, chỉ đơn giản là cần nàng trợ giúp.

      hơn.

      === ====== ====== =====.

      Buổi tối ba ngày sau.

      Hoàng hôn từ từ nuốt chút tia sáng cuối cùng ở chân trời, hoàng cung vẫn đứng sững hòa mình vào màu tím của bóng đêm, trầm tĩnh và hắc ám. vài ngôi sao chờ được đêm xuống mà nhảy ra.

      Trong hoàng cung vô cùng náo nhiệt, mỗi người khách quý từ các quý tộc của các nước mang theo vẻ mặt hưng phấn, chờ quyết định của Arthur vương
      Lâm Linh ngồi trong góc của cung điện. Ngẩng đầu lên nhìn mớ trang sức đính nóc hoàng cung và chiếc đèn thủy tinh Athens treo lơ lửng trần, ánh sáng đó nhàng rơi xuống, đánh bóng từng viên thủy tinh đó lóe sáng.

      nhiều người a~ Lâm Linh, có lẽ ta nên về phòng hơn ~~” Đặc Lý Ti bên vô cùng cẩn thận tránh bị những người khác chạm vào, bên cẩn thận xem xét mấy cái chén dĩa đặt trước mặt mình có sạch hay .

      “Bệnh của khỏi, thế rất thất lễ a, Tiểu Tư.”

      Đặc Lý Ti lập tức nhảy dựng lên ghế, cả giận :“Chưa rửa tay làm ơn đừng có động vào ta, còn có, được gọi ta là Tiểu Tư!”

      “Oa, đáng sợ nha.” Khải cười hì hì quay sang Lâm Linh.

      Lâm Linh gật đầu:“Ân, Tiểu Tư, gọi vậy càng dễ nhớ, chi bằng gọi mọi người bằng biệt hiệu như vậy , Lancelot, có thể gọi cậu là Tiểu Lan được ? Vậy như vậy, Arthur chắc là……”

      Arthur = Tiểu Thun= Dây thun ?

      Vừa nghĩ đến cái công thức quỷ dị đó, nàng nhịn được cười rộ lên.
      Lancelot cũng mỉm cười:“Tên chỉ là cách gọi mà thôi, gọi tôi là gì cũng được.”

      “Tiểu Tư, cậu xem Tiểu Lan , khác với cậu, đệ nhất kỵ sĩ quả nhiên là đệ nhất kỵ sĩ.” Khải sờ loạn kích thích Đặc Lý Ti.

      Đặc Lý Ti đột nhiên nở nụ cười ưu nhã:“Đúng rồi, Khải, đột nhiên ta rất muốn nghe cậu kể chuyện a.”

      Sắc mặt Khải thoáng đổi, “ực” tiếng nuốt nước miếng, phản xạ có điều kiện sờ sờ cổ họng của mình, xem ra di chứng lần trước vẫn còn.

      tính tìm cách trả lời lại đột nhiên ngón tay Đặc Lý Tư chỉ về phía, “Bệ hạ tới rồi kìa !”

      Lâm Linh nhìn lại theo hướng chỉ, đột nhiên cảm thấy cả người như bị định thân, thể nhúc nhích. Đôi mắt vẫn lưu chuyển nhìn theo bòng người kia, tầm mắt như bị thu hút mạnh mẽ lên người người đó. thể dời .

      Ánh nến lập lòe, tiếng người huyên náo …… những thứ này như tồn tại bên người nàng nữa .

      Trong mắt nàng như chỉ còn mình .

      bộ lễ phục màu trắng bạc hết sức đơn giản cầu kì nhưng lại vô cùng tao nhã; đầu có đội chiếc vương miện chứng tỏ thân phận của . Khuôn mặt cao quý vô thượng, như phát ra ánh sáng giống người thường. Cằm cong hoàn mỹ, đôi mắt sâu thẳm ở dưới ánh nến vàng lóe lên như thủy tinh. chỉ có thể hìn, chỉ có thể đứng ở xa mà nhìn tới, thể khát vọng, vĩnh viễn thể với tới.

      Cho dù trong thâm tâm có khát vọng to lớn cỡ nào, cũng chỉ là khát vọng hão huyền.

      Lâm Linh chợt nhớ tới câu trong cuốn sách từng đọc: Có vài người có quan hệ với mình như hai đường thẳng song song, vẫn luôn duy trì khoảng cách cố định và vĩnh viễn bao giờ gặp được nhau; Có người lại có quan hệ với mình như hai đầu giao nhau giữa hai đường thẳng, nhưng sau cái giao lộ đó khoảng cách càng ngày càng xa.

      Arthur và nàng, chắc là đoạn đường trước rồi.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 73: Quyết định của Arthur vương

      Điệu nhạc bắt đầu như dòng nước ấm chảy khắp cung điện. Tất cả quý tộc thấp thỏm nhìn Arthur, đoán xem ai có thể là người may mắn được nhảy vũ điệu đầu tiên với quốc vương.

      Lâm Linh quay đầu nhìn Guinevere ngồi phía đối diện. thể phủ nhận công chúa chính là người con đẹp nhất đêm nay. Công chúa ngồi dựa vào ghế ngửa đầu, đôi mắt động lòng người cũng mang theo vài phần chờ mong, nhưng mặt nàng lại mang vẻ tự tin hơn nhiều so với những tiểu thư quý tộc khác.

      Đó là vì, lâu sau nữa nhất định Arthur tuyên bố cưới nàng làm vợ.

      Trong lòng Lâm Linh buồn bã.

      Điệu nhảy đầu tiên Arthur nhất định mời công chúa.

      Giờ nàng rất ghét chính bản thân mình, cũng rất ghét cảm giác rối bời giờ, lòng ngừng tự lại với bản thân rằng đây chỉ là trò chơi.

      Arthur vài câu xã giao với vài vị khách, đột nhiên quay sang hướng nàng. Tim Lâm Linh đánh “thịch” cái, vội vàng cúi đầu.

      Ánh mắt mọi người tập trung lên người quốc vương bệ hạ, chỉ thấy Arthur nhấc chân, bước từng bước, từng bước……

      Tiếng bước chân quen thuộc mà xa lạ truyền đến khiến tình cảm trong lòng Lâm Linh lại cuồn cuộn chảy ra, như muốn bảo phủ cả chính nàng.

      Nàng đột nhiên quyết định, quyết định to gan chưa bao giờ dám nghĩ tới.

      Nàng trực tiếp tới bên người Arthur dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thốt lên:“Bệ hạ, ta có vinh dự được mời ngài nhảy điệu đầu tiên ?” cần bận tâm đến quy tắc nam tử mời nữ tử nữa, cũng nghe thấy những thanh xì xào bàn tán chung quanh, Lâm Linh nhìn thẳng vào mắt chờ đợi câu trả lời.

      Arthur, xin thứ lỗi cho ngang ngạnh đầu tiên và cũng là lần cuối cùng này của nàng. Ngay sau khi điệu nhảy này kết thúc, nàng chắc chắn rằng mình nên làm gì, nàng trốn tránh trách nhiệm của mình, cố gắng hoàn thành trò chơi theo đúng trình tự của nó, mà nàng, tiếp tục kiên trì hoàn thành trò chơi này, và rồi mãi mãi rời khỏi nó.

      Arthur hơi kinh ngạc, ánh mắt hai người giao nhau. suy nghĩ, trong đôi mắt màu tím nảy lên tia lửa mê muội, lập tức vươn tay về phía nàng. Lâm Linh hít sâu hơi, đặt tay mình vào lòng bàn tay đối phương, hai người nhảy theo tiết tấu, xoay tròn ra đến giữa sảnh, từ giữa lại sang bên hông, ánh sáng lập lòe từ chiếc đèn treo thủy tinh đầu rơi xuống, tạo những dấu ấn nhợt nhạt cơ thể hai người.

      Chỗ thắt lưng nơi bàn tay Arthur đặt truyền đến độ ấm khiến gương mặt Lâm Linh có chút đỏ lên. Ngay cả nàng cũng dám tin rằng hôm nay mình lại có thể nhảy xuất sắc đến vậy, ở những bước xoay tròn cư nhiên cả bước nàng cũng giẫm trúng .

      Đèn treo thủy tinh, hoàng cung hoa lệ, trang phục đẹp đẽ, vương tử trẻ tuổi tóc vàng, tất cả, tất cả, đều là những thứ mà nàng thể tưởng tượng ra được. Như những cảnh trong giấc mơ lần lượt thay đổi, giống như thế giới chỉ có nàng và , còn những thứ khác dù có hay cũng chỉ là làm nền. Chỉ có đôi con ngươi màu tím trong suốt như thủy tinh kia phản chiếu lại gương mặt ngọt ngào và bi thương của bản thân.

      Điệu nhạc dần kết thúc, lòng nàng cũng dần lạnh . Giấc mộng đau thương và xinh đẹp này rất nhanh còn nữa. Cùng vương tử trong lòng khiêu vũ, chuyện như thế vốn có kết cục tốt đẹp gì. Nàng biết, dù đây là lần cuối cùng, nhưng nhất định chẳng bao giờ viết nên được khúc thiên định.

      nhạc dừng, mình cũng nên có quyết định của chính bản thân.

      nhàng buông tay Arthur, Lâm Linh cố gắng động khóe miệng.“Bệ hạ, cám ơn ngài.” Nàng xoay người về lại chỗ ngồi, cố tình làm như thấy ánh mắt phức tạp của .

      “Lâm Linh, sao ……” Khải trừng lớn hai mắt, nhưng ra nửa câu kế. Lancelot suy tư nhìn nàng, nhưng chỉ mỉm cười. Nhưng Đặc Lý Ti lại xen giọng câu:“Lâm Linh, đừng quên phải rửa tay.”

      Mặc dù tâm trạng rất sa sút, nhưng vừa nghe đến lời ‘Cảnh báo’ Đặc Lý Ti , Lâm Linh vẫn nhịn được cười tiếng. Nếu ở thực, kỵ sĩ Đặc Lý Ti tuyệt đối là người thích hợp nhất được bầu làm bộ trưởng bộ an toàn vệ sinh sạch .

      Mới vừa cười tiếng, đột nhiên nàng cảm thấy có ánh mắt ai đó nhìn chằm chằm vào mình, nàng hơi ngẩng đầu chạm đôi mắt màu lam của công chúa. Nhưng trong chớp mắt công chúa lại nghiêng đầu .

      “Bệ hạ, vậy câu trả lời của ngài là gì?” Camland quốc vương ở bên hỏi, mặc dù có chút hài lòng khi Arthur nhảy điệu nhảy đầu tiên cùng với nữ nhân khác, nhưng ông ta hoàn toàn tin tưởng vào sức quyến rũ của con mình.

      Ánh mắt Arthur thản nhiên đảo quanh bốn phía, giọng mạnh nhưng đầy ràng:“Camland quốc vương bệ hạ, xin lỗi, ta, từ chối đám hỏi này.”

      Đáp án đơn giản mà ngay thẳng, tựa như giọt nước rơi băng. Trong khắc đó, đại não của Lâm Linh trở nên trống rỗng.

      Ảo giác sao? khí trong chớp mắt trở nên đông cứng tại chỗ, như nghe thấy tiếng từng chùm từng chùm lông vũ êm ái nhàng rơi xuống.

      Sau mấy giây yên tĩnh như chết ấy, mọi người mới kịp phản ứng, khắp nơi vang lên những tiếng xì xào bàn tán, còn có người hướng ánh mắt kỳ quái về phía Lâm Linh.

      Sắc mặt Guinevere tái nhợt, như hoàn toàn tin vào đáp án này, nhưng người từ được huấn luyện như nàng, dù trong nội tâm có chấn động và thất vọng cỡ nào cũng biểu ra ngoài dù chỉ là chút, nên bề ngoài mọi người vẫn thấy nàng công chúa ưu nhã tươi cười.

      “Arthur bệ hạ, đây là câu trả lời của ngài?” Nhưng Camland quốc vương lại thiếu kiên nhẫn,“Tại sao? Có thể cho ta biết lý do !”

      Lâm Linh cúi đầu thấp hơn, trời ạ, xấu hổ quá, nếu biết trước Arthur trả lời như vậy, đánh chết nàng nàng cũng dám mời nhảy đâu!

      Xong đời rồi, người khác chắc chắn nghĩ là do quan hệ giữa và nàng.

      “Quốc vương bệ hạ, công chúa là người phụ nữ hoàn mỹ nhất mà ta từng gặp, ta vô cùng tôn trọng nàng, đồ cưới mà ngài đưa ra cũng hết sức mê người, nhưng ta nghĩ Thượng Đế vì công chúa mà lựa chọn nửa khác thích hợp, mà ta, thể chỉ vì đồ cưới mà để công chúa chịu ủy khuất cả đời.” Arthur nho nhã lễ độ .

      “Đây sao có thể xem là lý do chứ!” Quốc vương vì công chúa căm giận bất bình.

      “Phụ vương……” Guinevere đứng dậy, mỉm cười nhìn Arthur.“Arthur bệ hạ, có thể trở thành người phụ nữ hoàn mỹ nhất trong mắt ngài, đó là vinh hạnh của ta. Nhưng hoàn mỹ, cũng chưa chắc là thích hợp nhất, ta nghĩ đây là ý mà bệ hạ muốn truyền đạt tới nhỉ.”

      Arthur gì, nhưng trong mắt lướt lên tia tán thưởng.

      “Phụ vương, nếu theo như lời của bệ hạ, Thượng Đế hẳn vì nữ nhi mà an bài vị trượng phu thích hợp, chúng ta nên tuân theo ý chỉ của Thượng Đế mới đúng chứ nhỉ.” Giọng nàng ôn nhu như ánh trăng, khiến cho mọi người lại lần nữa khuynh đảo vì khí độ và dung mạo của nàng.

      Camland quốc vương cũng gì nữa, thở dài kéo công chúa rời khỏi cung điện.

      Ra cung điện, quốc vương có chút lo lắng liếc nhìn nữ nhi cái:“Guinevere, con sao chứ?”

      Bầu trời đêm lúc này bị mây che phủ ánh sao. vòng trăng như như sau đám mây, tản xuống ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, che cảm xúc dưới đáy mắt công chúa. Nụ cười bên môi nàng cũng bị màn đêm giấu như bóng ma:“Phụ vương, chẳng phải trượng phu mà Thượng Đế an bài cho nữ nhi, chính là Arthur bệ hạ đó sao?”

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 74: Chiến đấu với người chim Salian

      Chuyện phát triển tới mức tệ hơn dự đoán. Mặc dù Lâm Linh đoán được phần nào phản ứng của Mặc Lâm, nhưng thấy Mặc Lâm thần sắc ngưng trọng cỡ này là rất bất an.

      “Trình tự trò chơi càng ngày càng loạn.” Mặc Lâm xoa xoa thái dương,“Lấy được bàn tròn trò chơi cũng cách nào tiếp tục được nữa.”

      “Arthur trả lời như thế cũng khiến ta giật cả mình, biết nghĩ cái gì nữa.” Lâm Linh mặc dù là như vậy, nhưng hiểu sao lúc đó trong lòng có tia mừng thầm.

      Mặc Lâm phức tạp nhìn nàng cái, lại quay đầu:“Giờ cũng thể buộc lấy Guinevere được, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.”

      “Vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ là đến chỗ công chúa ăn trộm bàn?” Lâm Linh ra chủ ý lung tung. Là ảo giác sao, hình như nàng cảm thấy ánh mắt Mặc Lâm nhìn nàng có chút kỳ quái, thậm chí còn mang theo tia bí hiểm.

      được, bàn của nàng chỉ khi làm của hồi môn cho nàng mới có tác dụng.” Mặc Lâm trầm giọng .

      “Vậy, vậy chẳng lẽ trò chơi này kết thúc sao? còn cách khác? Đây là trò chơi a, nhất định còn có cách khác mà? Như trước kia ta cũng từng thấy trò chơi dưỡng thành thế này, nếu con đường bị tắc vẫn còn con đường nữa, có lẽ quá trình khác nhau, nhưng kết quả cuối cùng vẫn giống nhau !” Lâm Linh cũng bối rối, lúc này nàng như bị quay vòng trong tình cảnh hỗn loạn, mặc dù nàng rất mừng vì Arthur từ hôn, nhưng nàng cũng muốn trò chơi kết thúc.

      Mặc Lâm lại trầm mặc, chung quanh thoáng cái yên tĩnh trở lại.

      Qua khoảng mười phút, dựa lưng vào ghế, chậm rãi :“ ra vẫn còn cách khác.”

      ? Chỉ cần có thể tiếp tục trò chơi, ta nguyện ý làm mọi thứ!” Lâm Linh hưng phấn mà .

      nghe qua Salian chưa?” đột nhiên hỏi.

      Lâm Linh lắc lắc đầu:“Nghe như tên của người phụ nữ.”

      Khóe miệng của hơi giương lên:“Đúng, mà cũng đúng. Salian là con chim khổng lồ có đôi cách màu ngọc bích, đầu của nó là người phụ nữ xinh đẹp, nhưng móng vuốt của nó bén nhọn tới mức đánh nát được cả đá, đôi cánh nhấc lên như gió lốc, lại có độc, nó được mệnh danh là ma thú có giọng ca đẹp nhất Ma tộc, tiếng ca của nó theo gió đêm phiêu đãng trong ánh trăng, khiến tất cả những người thủy thủ ngang qua mất tri giác mà đâm vào đá ngầm, muốn qua nó phải chống cự lại được tiếng ca của nó, nếu tiếng ca của nó trở thành lưỡi dao sắc bén, đánh vào đầu ngươi, để cho ngươi chìm trong dày vò thống khổ.”

      “A, ta biết rồi, giống như mỹ nhân ngư trong thần thoại Hy Lạp mê hoặc thủy thủ!” Lâm Linh tiếp lời ,“Nhưng nó có quan hệ gì với tìm ra bàn tròn?”

      “Ngươi có biết tại sao bàn tròn lại có ma lực lớn như vậy ?” đợi nàng trả lời, Mặc Lâm lại tiếp tục ,“Bởi vì vật liệu làm ra nó là gỗ từ thần mộc dưới biển băng Seberia, thế giới này chỉ có hai cây thần mộc, gốc được làm thành bàn tròn, còn gốc vẫn ở dưới lớp băng kia. Hoặc có thể , hạt giống khác của cây ở dưới lớp băng ấy, bởi vì thần mộc phải có khí mới có thể nhanh chóng phát triển.”

      Trước mắt Lâm Linh sáng ngời:“Ta hiểu rồi, vậy là nếu chúng ta có thể lấy được hạt giống này có thể làm ra được bàn tròn khác đúng ?”

      môi Mặc Lâm lại nở nụ cười lười biếng:“Nhưng thần thú trông coi thần mộc chính là Salian.”Đôi mắt màu lam của còn sâu thẳm hơn cả biển Seberia, “Cho dù có nguy hiểm như thế, vẫn tự mình lấy sao?” .

      Lâm Linh cắn môi dưới lời nào, trong đầu mảnh hỗn loạn. Nghe về loài ma thú khinh khủng như vậy làm nàng có chút sợ , nhưng chẳng lẽ bây giờ phải lùi lại bước?

      “Trừ cách đó ra vẫn còn cách khác đấy.” hé miệng cười,“Là khuyên Arthur cưới công chúa Guinevere.”

      Trong nháy mắt nghe được những lời này, Lâm Linh quyết định, quyết định còn to gan hơn cả việc mời Arthur khiêu vũ.

      “Ta muốn thử.” Giọng nàng rất nhưng thập phần kiên quyết.

      Ánh mắt Mặc Lâm trở nên nhu hòa, đưa tay sờ sờ đầu của nàng:“Lâm Linh, ngươi thay đổi rồi. Nếu là trước đây, ngươi nhất định trốn tránh đấy.”

      “Ta……” Nàng lại cắn cắn môi dưới,“Vậy cụ thể là ta nên làm thế nào để đến biển băng Seberia đây?”

      “Cái này ngươi cần lo lắng, ta chi tiết cho ngươi biết. Ta dùng bạch ma pháp đưa ngươi tới biển băng Seberia. Bình thường ngươi thấy được nàng ta nên phải triệu hồi ra. Nhưng trước tiên ngươi phải nhớ kỹ…..” Mặc Lâm kể chi tiết phương pháp cho nàng, lại dặn dò,“Nhớ kỹ, sau khi triệu hồi nàng ta ra, phần tiếp chính là phần khó xử lý nhất, ngươi phải xướng ca khúc để cho nó phụ họa theo, thừa dịp lúc nó buông lỏng cảnh giác, bắn ngân tiễn về phía nó để tạm ngưng mọi hành động của nó, gian lưu giữ hạt giống thần mộc cũng mở ra. Tuy nhiên, nếu như bài hát ngươi xướng làm nó hài lòng, ngươi bị nó xé nát.”

      “Xé ~ xé nát?” Khóe miệng Lâm Linh hơi co quắp, dù sao nàng cũng từng có thành tích nhạc lúc hồi trại hè tiểu học.

      như vậy, ngươi vẫn nguyện ý sao?”

      “Ta .” Nàng vẫn nặng nề gật đầu. Nàng lấy thành tích bốn tuổi đoạt được giải sáu trong cuộc thi hát ở nhà trẻ thề, nhất định làm cho người chim hài lòng!

      “Nhưng chuyến lần này tốt nhất là đừng nên cho Arthur biết.” Mặc Lâm còn chưa hết, đột nhiên cảm giác được cái gì, nhìn ra ngoài cửa, bình tĩnh ,“Là ai?”

      Lâm Linh thoáng sửng sốt, chợt thấy nam tử trẻ tuổi từ ngoài cửa vào. Mái tóc bạc tản ra ánh sáng nhàng dưới ánh trăng, đôi mắt ngọc bích xinh đẹp như nước biển, trong suốt long lanh.

      “Tiểu…… Lan?” Lâm Linh lắp bắp kinh hãi.

      “Hóa ra đệ nhất kỵ sĩ cũng có lúc nghe lén chuyện của người khác.” Mặc Lâm cười .

      “Xin lỗi, mới vừa rồi đúng lúc ta ngang qua nơi này, vô tình nghe được hai người về bàn tròn kỵ sĩ, nhịn được dừng lại nghe tiếp. xin lỗi.” Giọng Lancelot êm ái mà mê hoặc, bình tĩnh như nước chảy qua khe.

      “Tiểu Lan, cậu cũng biết về bàn tròn?” Trong lòng Lâm Linh hơi hoảng, biết đứng đó bao lâu, có nghe được chuyện về trò chơi .

      “Đương nhiên là biết. Vì lúc quốc vương đề cập tới chuyện hôn ước có nhắc tới cái bàn này, của hồi môn của công chúa Guinevere mở ra cái bàn tròn này, có bàn tròn, kỵ sĩ đoàn thể thành lập được,” Lancelot dừng chút,“Bệ hạ cũng biết.”

      tồi, vì nếu có nó, mỗi chiếc ghế xuất tên của kỵ sĩ tương ứng. Những kỵ sĩ mà cần, Thượng Đế chọn sẵn rồi.” Mặc Lâm chút hoang mang giải thích.

      Lancelot hết nhìn Lâm Linh lại nhìn sang Mặc Lâm:“Nếu như vậy, cho ta tới biển băng Seberia cùng Lâm Linh .”

      “A? ?” Lâm Linh vui mừng khôn xiết, có đệ nhất kỵ sĩ cùng nàng, vậy chẳng sợ gì nữa!

      Mặc Lâm suy nghĩ chút:“Cậu cũng là người thích họp, vậy cũng được.”

      “Cám ơn.” Lancelot nở nụ cười.

      Sau khi rời lâu, nàng cũng đứng dậy định trở về phòng. Ngay lúc nàng định bước ra cửa chợt nghe tiếng thở dài của Mặc Lâm.

      “Lâm Linh, cho dù trò chơi bắt đầu có biến, nhưng Guinevere chắc chắn cũng dễ dàng buông bỏ như thế. Vận mệnh của nàng và Arthur được sắp đặt có quan hệ mật thiết với nhau .”

      Sáng sớm hôm sau, biết bọn công chúa rời , Lâm Linh liền chạy tới đại sảnh dùng bữa sáng như bình thường.

      Quả nhiên, hôm nay bàn dài có công chúa, cũng có người khác, nhưng người nào kia lại ngồi mình ở chỗ đó khiến Lâm Linh dừng lại cước bộ.

      Ánh sáng lười biếng của mùa thu thản nhiên rơi người , phảng phất phủ lên người tầng màu vàng nhạt, gương mặt trong trẻo như lạnh lùng biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Như vậy càng làm cho nàng có cảm giác mơ hồ bất an.

      “Làm gì sao lại qua?” giương mắt nhìn nàng.

      “A…..” Nàng lên tiếng, chậm quá tới, vừa nghĩ tới hành vi to gan của mình hôm qua, nàng hận thể tự đào lỗ chôn mình xuống.

      “Ngày hôm qua….”

      “Chuyện ngày hôm qua xin lỗi, tôi tôi ~~” Nàng nhịn được cắt đứt lời , muốn giải thích nhưng lại biết nên giải thích cái gì.

      “Ngày hôm qua, nhảy rất khá.”

      A? Nghe được giọng ôn nhu hơn thường ngày của làm Lâm Linh vô thức ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong đôi mắt màu tím sáng ngời đó có che dấu lớp tình cảm mơ hồ sâu thẳm, hai má hơi đỏ, khóe miệng cười , vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      “Cám ơn.” Nàng cúi đầu bánh mì mâm, hồi lại do dự hỏi,“Tại sao ~~ tại sao cậu lại từ hôn vậy?”

      “Rất muốn biết sao?” híp mắt lại.

      “Cậu cũng sao. Tôi, tôi chỉ là tò mò ~~ vì quà cưới của ông ấy mang lại nguồn lực rất lớn cho cậu, cậu cũng biết mà nhỉ?”

      “Ta biết, bất quá ta hối hận, vì ta muốn chỉ vì thứ mà trói buộc cả đời mình với nữ nhân mà mình thích. Nàng quả thực rất hoàn mỹ, nhưng thể lay động được trái tim của ta.” buông cái ly trong tay.

      “Ngay cả Guinevere hoàn mỹ như vậy mà còn rung động được cậu, vậy còn có người con nào……” Nàng thuận mồm nửa, đột nhiên ý thức thấy mình hơi lỗ mãng, vội vàng nuốt nửa câu sau lại vào cổ họng.

      “Nữ nhân có thể làm rung động được ta sao?” Giọng của trầm thấp, độ cong bên môi càng sâu, đôi mắt thần bí mà độc địa lưu động người nàng.

      Lâm Linh bị nhìn đến tim đập nhanh, muốn cúi đầu, nhưng lại bị bàn tay phải của nâng cằm lên, thể nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia. Hơi thở ôn nhu của phả mặt nàng, ánh mắt ôn nhu như muốn hòa tan cả nàng vào trong đó, khóe miệng hơi giản mị hoặc phong tình.

      Nàng cảm thấy hơi thở của mình ngày càng dồn dập, trống ngực càng lúc càng nhanh, cứ như trông nháy mắt nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, nàng nghe giọng của mang theo chút chế nhạo:“Dù sao, cũng phải là đồ ngốc như .” rồi, buông nàng ra, vẻ mặt tươi cười như rất hài lòng với phản ứng này của nàng.

      Con nai con khua loạn trong lòng nàng nhất thời bị cảnh này làm cho khựng lại, Lâm Linh buồn bực nhìn bóng lưng của , căm giận cắn cái bánh mì, tên Arthur kia, vẫn biến thành mèo mới là đáng nhất !

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 75: Biển băng Seberia

      biết Mặc Lâm dùng cách nào mà Arthur lại dễ dàng để cho Lâm Linh và Lancelot đơn độc lên đường. Dưới trợ giúp của bạch ma pháp của Mặc Lâm, hai người rất nhanh tới được biển Seberia .

      Mặc dù chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lúc Lâm Linh tận mắt chứng kiến biển băng vẫn hít ngụm khí lạnh.

      Màu đen thẫm của bầu trời đè lên màu xanh đậm của biển cả. những tảng băng màu lam trôi nổi nền biển đen, ngừng va chạm lẫn nhau, trong mảng yên tĩnh thi thoảng phát ra tiếng nổ.

      Biển băng Seberia, xinh đẹp mà tàn khốc. mảng màu xanh yên lặng mà sâu xa, những biểu mê hoặc lòng người mà tràn đầy nguy hiểm. Chưa cần phải tới có thể qua được những bãi đá ngầm ở biển rộng này hay , riêng dòng hải lưu nóng lạnh ở dưới những tảng băng kia cũng đủ có thể nhanh chóng đoạt mạng người.

      Ở giữa những hòn đảo trôi nổi có hòn đảo là nơi mà Salian thường hay xuất .

      “Lâm Linh, nhìn kìa, đó chính là hòn đảo Odin.” Lancelot chỉ chỉ hòn đảo hình điểu cách đó xa. Bởi vì Mặc Lâm cho các nàng xem qua hình của nó nên cũng dễ dàng phân biệt.

      “Ân, nhưng chúng ta làm cách nào để sang đó đây?” Ánh mắt của nàng linh động lưu chuyển,“Tiểu Lan, hay chúng ta lợi dụng những tảng băng kia .”
      Lancelot cười gật gật đầu.

      Hình ảnh ngược của trời đêm phản chiếu mặt nước, nhất thời khiến Lâm Linh có cảm giác như mình là sợi tơ giữa màn xanh đậm. thanh những tảng băng va chạm vào nhau như bản nhạc êm tai.

      Nàng và Lancelot ngồi tảng băng, dùng gậy gỗ đẩy tảng băng tới giữa hòn đảo.

      Ánh trăng chui ra khỏi tầng mây tự khi nào, bầu trời đêm như con thiên nga đen, những dải thiên hà đằng xa lấp lánh. Hợp với dòng nước như tỏa ra màu ngân quang.

      Ngửa đầu ngắm những ngôi sao trời, Lâm Linh thấy mình như được cả dải thiên hà bao quanh. thể phủ nhận, đây quả là bầu trời đêm đẹp nhất mà nàng từng thấy . Nếu phải vì còn có nhiệm vụ, nàng nhất định ngắm cho . Nhưng vừa nghĩ tới con ma thú kinh khủng kia, nàng cũng chẳng còn tâm tình nào nữa. Nghĩ tới đây, nàng ngẩng đầu nhìn Lancelot nghiêm túc chèo ở phía trước, ánh sáng mà xanh lam từ mặt biển phản chiếu lên gương mặt và bộ giáp của , thoạt nhìn khiến cho người khác có cảm giác mơ hồ. Nếu giờ mà có thêm đôi cánh biết có trở thành tinh linh của biển nhỉ? Vẻ đẹp ban đêm quả dễ khiến cho người ta sinh ra ảo giác.

      Lúc gần tới đảo, sắc mặt Lancelot đột nhiên hơi đổi, động tác tay hơi khựng lại.

      “Sao vậy? Tiểu Lan?” Vẻ mặt Lâm Linh hoang mang nhìn .

      nhanh chóng khôi phục thần sắc bình tĩnh:“Xem ra người muốn đoạt được hạt giống thần mộc chỉ có chúng ta, Lâm Linh, lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng được phép sợ hãi, được chứ?”

      “Cái gì!” Nàng chấn động, theo lời nơi này vẫn còn kẻ khác?!

      Nàng còn chưa kịp hoàn toàn hiểu hết mọi chuyện đột nhiên thấy mảng bóng đen mờ ảo từ xa, ngựa đen, áo giáp đen, hắc kỵ sĩ, ở dưới ánh trăng mông lung, nhìn từ xa cứ như binh đoàn địa ngục.

      bầu khí tràn ngập tiêu điều xơ xác. vị kỵ sĩ đứng giữa như bị bao vây bởi bóng đen, dần ra từ chỗ tối tăm nhất, giống như từ chỗ vốn chẳng có gì lại xuất linh hồn, khiến cho người ta thể tin là . Cho đến khi bóng người đó di chuyển càng ngày càng ràng, Lâm Linh mới như sực tỉnh nhìn vào khuôn mặt của .

      lẳng lặng nhìn nàng, lạnh lùng mà ưu nhã, tựa như thanh tuyệt thế chủy thủ. Đôi mắt màu bạc lạnh lùng, sâu thấy đáy. Toàn thân toát lên hơi thở kiêu ngạo và lãnh khốc, như có thể nuốt luôn cả linh hồn kẻ khác. Mái tóc đen dài chảy như thác theo gió biển bay , lộ ra vẻ kiêu ngạo cùng khinh thường.

      Hai mắt Lâm Linh mở càng lúc càng lớn, trong chớp mắt hai chân có cảm giác đứng vững, như vào buổi sáng đường bị ai đó quăng gạch vào đầu, nửa giật mình, nửa sợ hãi, lắp bắp gọi tên người kia,“Công, công tước Duagloth?”

      Tại sao?

      Tại sao lại đụng mặt ở chỗ này?

      Còn có bọn hắc y kỵ sĩ, chẳng lẽ đây chính là đội quân kỵ sĩ hắc ám trong lời đồn sao?

      “Lâm Linh, đừng sợ.” Giọng ôn nhu của Lancelot như gió hè sàn sạt thổi sâu vào trí óc. Lâm Linh run rẩy nhìn , cỗ sợ hãi dâng lên trong lòng, như từng đợt thủy triều cố gắng lui xuống.

      ngờ công tước điện hạ cũng hăng hái như thế.” Lancelot chút hoang mang cười cười.

      Công tước Duagloth hơi rũ mi:“Mục đích của ta cũng giống các ngươi, kỵ sĩ Lancelot, để nữ nhân này lại, ngươi có thể rời .”

      Lâm Linh thoáng sửng sốt, nữ nhân mà là mình sao?

      Lancelot khẽ mỉm cười, nhàng rút kiếm ra:“Công tước điện hạ, ngài nghĩ bọn họ là đối thủ của ta sao?”

      Công tước khom khom khóe môi:“Vậy ngươi thử xem, kỵ sĩ Lancelot.”

      Lời vừa dứt, liền có mấy chục hắc y kỵ sĩ như cơn lốc đánh về phía Lancelot, ma pháp của Lâm Linh lại bị hắc công tước áp chế nên thể sử dụng được, thể làm gì khác hơn là gỡ xuống cung tên lưng mình, giương cung cài tên bắn về phía mấy tên kỵ sĩ quỷ dị. “Hưu” tiếng, mũi tên của nàng bắn trúng trong những tên kỵ sĩ ở đó, tên kỵ sĩ kia cục cựa vài cái, rồi hóa thành đạo ngân quang, nhanh chóng vây quanh con số lớn rồi biến mất trong cơ thể . Lancelot thoáng kinh ngạc chút, lại quay sang đánh nhau với bọn còn lại, còn công tước dùng ánh mắt thâm sâu khó lường mà nhìn nàng.

      Nhưng tên hắc ám kỵ sĩ này đa số rất mạnh, ra tay lại biến hóa kỳ lạ, người vừa lui lập tức có người khác ập tới, đao lại đao, ánh sáng chói mắt từ những nhát đao rét lạnh, tựa như cái gai ngừng ngọ nguậy trong mắt đối phương, nếu như là những đối thủ bình thường chết cả trăm lần rồi. Nhưng đáng tiếc đối thủ của bọn chúng là đệ nhất kỵ sĩ— Lancelot.

      khi cầm kiếm, Lancelot còn mang hòa khí ôn nhu nữa, đôi mắt cảnh giác, đôi môi hơi cắn chặt, mang theo loại lạnh lùng tàn nhẫn. Từ chú cừu ôn nhu phút chốc hóa thành con báo dũng mãnh lãnh khốc, lưỡi kiếm sắc bén, tay hạ sát chiêu, chút lưu tình.

      Khi tên kỵ sĩ cuối cùng ngã xuống, Lancelot vẫn quên lau lau chút vết máu kiếm mình, tiếp tục duy trì nụ cười ưu nhã về phía chủ nhân của bọn chúng:“Công tước các hạ, kế tiếp là đến lượt ngài.”

      Công tước mặt đổi sắc nhìn , chậm rãi rút ra thanh kiếm màu đen, đó là là thanh kiếm phong cách cổ xưa to bè, lưỡi kiếm hình cuộn sóng kỳ quái, phía chuôi kiếm dẹp dài còn có hai cái sừng trâu bao quanh tay, đỉnh còn có mẩu chì giữ thăng bằng

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 76: Hải cung dưới đáy biển

      Ngay lúc thời khắc hết sức căng thẳng, bầu trời đột nhiên xuất tiếng ca kỳ quái, mềm mại mượt mà. Giọng hát cao vút nhưng lại khó nghe, lời như bài thơ ca kỳ dị, biết từ nới nào phát ra, có u ám, có bình đạm, nhưng mơ hồ lại vô cùng mị hoặc, phảng phất như cả hồn phách cũng bị tiếng ca này quyến rũ…..

      Rồi con chim lớn xuất trước mặt bọn họ. Ánh trăng màu bạc chiếu lên đôi cánh cùng màu của nó, những sợi lông vũ bay tán loạn trong khí, ánh lên vầng sáng nhạt đẹp đẽ trong đêm.

      Cái đuôi dài của nó như dòng lưu tinh kéo dài đến tận ngoài khơi, diễm lệ và chói mắt, nhưng lại tản ra luồng hơi thở chết chóc, làm cho những sinh vật xung quanh quên cả hô hấp để sống.

      thân người chim đó là đầu của mỹ nhân diễm lệ, trông vô cùng quỷ dị nên lời. Mà những lời ca mị hoặc kia được phát ra từ đôi môi đỏ mọng đó, trong phút chốc đó Lâm Linh tưởng rằng lời ca của con chim là loại ảo giác vui đùa.

      “Lâm Linh, mau che lỗ tai lại.” Lancelot hô to tiếng, nhanh chóng kéo Lâm Linh đến bên cạnh mình. Lâm Linh mất ý thức bị tiếng kêu của Lancelot kéo trở về, trong lòng kinh hoảng vội vàng bịt chặt lỗ tai của mình.

      Salian, hóa ra đây chính là Salian!

      Trong thế giới trò chơi quả nhiên dễ nhìn nhiều, ma thú cũng nhiều ....

      Nàng cực khổ khiến mình tỉnh táo lại, vội vàng đọc chú ngữ Mặc Lâm dạy, gằn từng tiếng ràng:“Ma tộc chi , đệ nhất thanh nhạc thế gian, ngươi có tiếng hát vượt mãi qua thời gian. Bay theo làn gió, hòa theo ánh trăng ....”

      Quả nhiên sau khi niệm xong chú ngữ, Salian bình tĩnh lại, nàng lượn vài vòng duyên dáng trung, rồi nhàng đáp xuống trước mặt nàng.

      Lâm Linh thấy ma thú đứng trước mặt mình, sợ đến hàm răng va lập cập vào nhau, kế tiếp mới là phần quan trọng nhất, nàng phải xướng bài hát khiến cho nó hài lòng mới có thể tìm ra được gian cất giấu hạt giống thần mộc .

      Nhưng nếu đối phương hài lòng ~~ trong lòng Lâm Linh sợ hãi liếc mắt xuống móng vuốt của nó, khỏi rùng mình cái. Nhưng giờ nàng còn thời gian để mà do dự. Trong lúc gấp gáp, nàng vô tình chạm vào đôi mắt trấn tĩnh của công tước hướng về phía nàng, chút cảm giác bất ngờ nào.

      Nàng cũng chẳng thể nghĩ nhiều, vội vàng nghĩ ca khúc để xướng, hên là trò chơi này là Hoa ngữ , chứ nếu là tiếng chết nàng rồi. Nàng đảo vòng con ngươi, thử hát bài đại TV, ai ngờ vừa mới xướng được vài câu đôi mắt của Salian dần phiếm hồng, nàng thấy vậy sợ đến nỗi ngưng lại.

      Mặc Lâm từng , nếu hai mắt của nàng phiếm hồng chứng tỏ nàng dần chán ghét, đến lúc nó chuyển hẳn sang màu đỏ thẫm nàng nổi giận lôi đình. Chỉ khi nào mắt của nàng hoàn toàn thành màu xanh mới có thể thực bước tiếp theo. Sau mấy câu hát liên tiếp đều vô dụng, còn mắt của Salian lại càng ngày càng hồng, từng giọt mồ hôi lạnh từ trán Lâm Linh xuống. Đột nhiên trong đầu nàng lên khúc ca được mẹ dạy từ bé, trong lòng đánh “thịch” cái.

      Mặc kệ, hát trước cái ! Nàng hắng hắng giọng, hát từng tiếng.

      “Ánh mặt trời bầu trời trong xanh, hương hoa cỏ trong vườn, chim chim , hãy tự do bay lượn những cánh đồng, qua những bãi cỏ, đến bên hồ, xuyên đồi núi, chim chim ca hát đón mùa xuân,thể tình mùa xuân, ánh mặt trời, hồ nước, hương hoa. Chim chim , bạn tốt của tớ, hãy bay lượn cùng chúng tớ, la la la la……”

      chuyện kỳ diệu xảy đến, màu hồng trong đôi mắt của Salian nhạt dần, hơn nữa khi nghe đến câu “Chim chim , chúng ta đúng là bạn tốt” còn nổi lên tầng xanh biếc.

      Ha, hóa ra Salian này có tâm hồn trẻ con! Lâm Linh kiềm chế kích động trong lòng, tiếp tục hát thêm vài câu nữa. Trong khoảnh khắc đôi mắt của nó hoàn toàn hóa thành màu xanh, Lâm Linh nháy mắt với Lancelot. Lancelot lập tức hiểu ý, lấy ra bộ cung bằng bạc, giương cung lên, mũi tên nhanh như chớp bắn ra thành luồn sáng bạc cắm phập lên lưng Salian.

      Phập!

      Quả nhiên như lời Mặc Lâm , Salian đứng yên chỗ nhúc nhích, rồi đột nhiên nàng huýt dài tiếng làm cả hòn đảo lay động, khiến tay chân Lâm Linh có cảm giác vô lực như ăn trúng trứng gà.

      Đúng lúc đó, đất dưới chân Lâm Linh nứt ra khe hở lớn, tách nàng và Lancelot sang hai bên.

      “Lâm Linh!” Lancelot lo lắng vươn tay muốn kéo nàng lại.

      “Tiểu Lan!” Trong đầu Lâm Linh mảnh hỗn loạn, muốn bắt lấy tay của Lancelot nhưng lại thể với tới.

      “Lâm Linh, mau nắm lấy cái này!” Lancelot rút vỏ kiếm bên hông đưa sang. Lâm Linh cố dùng sắc bắt lấy vỏ kiếm, nhưng ngay lúc tay nàng sắp chạm được đến vỏ kiếm mặt đất rung động dữ dội, đất dưới chân hoàn toàn nứt ra, nàng chưa kịp phát ra tiếng nào, “bùm” tiếng rớt xuống đại dương lạnh giá.

      Nước dưới những lớp băng kia lạnh hơn những gì nàng tưởng. Dòng nước đen tuyền, ép chặt, cách khí càng ngày càng xa.

      Áp lực của nước khiến tai nàng đau nhức. Thị giác dần mơ hồ. Từng dòng chất lỏng nhàng bao lấy nàng. gian yên tĩnh tối tăm tiếng động.

      Trước khi mất dần ý thức, Lâm Linh cố quẫy tay chân về hướng kia , nhưng tứ chi hoàn toàn bị đóng băng đến mất cảm giác. Cả người dần dần chìm xuống đáy biển, đột nhiên có cỗ lực nâng nàng lên, làm cho nàng như lơ lửng trong trung. Bốn phía vô cùng đen tối và yên tĩnh. Trong màn đen đó mơ hồ còn có tiếng chảy của nước, và ý thức của linh hồn dần rời khỏi thể xác, và mỗi góc yên lặng nhìn vào cơ thể nàng.

      === ====== ====== ======.

      Cảm giác đầu tiên sau khi nàng khôi phục được ý thức là cỗ mát lạnh chảy khắp lục phủ ngũ tạng của mình, cả người thoài mái, tựa như lúc mới ngủ dậy liền ra đứng bên cửa sổ, để những tia sáng đẹp đẽ và hương hoa thơm ngát phả vào mặt, sảng khoái đến tận xương tủy.

      Lúc nàng mở mắt ra mới nhận thấy rằng mình ở dưới đáy biển. Trước mặt nàng giờ là cung điện màu trắng lẫn chút tạp chất. Trong cung điện tràn ngập những bức tượng hắc ám giương nanh múa vuốt, như con dã thú mình quan sát thay đổi bên ngoài, lúc nào cũng bừng bừng sát khí. Đại điện mơ màng mà trầm, những bãi đá bừa bộn trải dài, mơ hồ như bức phù điêu có hình dáng của con người. Tấm thảm đỏ trải dài đến cửa cung điện.

      “Xem ra dây chính là nơi cất giữ hạt giống thần mộc.” giọng quen thuộc vang lên phía sau lưng nàng.

      Nàng khiếp sợ quay mặt lại, thốt lên:“Duagloth, ngươi ở đây từ khi nào?”

      Môi công tước Duagloth hơi động:“ theo là có thể biết được thần mộc ở chỗ nào.”

      “Tại sao ngươi lại muốn hạt giống thần mộc? Sao ngươi biết nó ở chỗ này? Tại sao lại theo ta biết được chỗ của nó?” Lâm Linh có rất nhiều nghi vấn .

      “Ngươi cần biết làm gì, chỉ cần giúp ta tìm ra thần mộc là được rồi.” lạnh nhạt trả lời.

      nghi ngờ trong đầu Lâm Linh càng lúc càng lớn, xem ra công tước sớm chờ sẵn bọn họ ở đảo. Nhưng sao lại biết thần mộc ở đây? Là ai cho ? Mọi thứ cứ như nằm trong kế hoạch của , chờ nàng đến, chờ nàng khống chế Salian, chờ nàng lấy được hạt giống thần mộc, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà lúc nãy bảo Lancelot để nàng lại?

      Nếu như hạt giống thần mộc mà bị công tước lấy ~~~~

      Tim nàng giật thót cái, như vậy bàn tròn kỵ sĩ thuộc về công tước sao? Mọi thứ loạn sẵn hết rồi…… Tuyệt đối thể để mọi chuyện xa hơn được nữa!

      Công tước thẳng vào trong cung điện.

      Cánh cửa được khắc hoa văn tinh xảo của cung điện dần mở ra cách kỳ lạ, ánh sáng chói mắt tán loạn chiếu vào mặt, những cánh hoa đỏ thẫm bay ra ngoài cung điện như có gió thổi, tiếng nước biển chảy như phát ra bản nhạc huyền diệu mê hoặc linh hồn con người.

      Khắp nơi là cánh đồng hoa hồng, hồng đến chói cả mắt, những cánh hoa bay múa tán loạn, như những con mãnh thú đơn cuốn cuồn xông ra, làm nhộn nhạo cả vùng biển cả.

      Bộ y phục màu đen của công tước nổi bật lên giữa cánh đồng hoa đỏ thẫm, tỏa ra hơi thở thần bí và tà ác. Khiến cho người ta có cảm giác muốn lại gần , nhưng lại bị ánh mắt lơ đãng tà mị của áp lại, vô thức dám tiến lên. Như ngọn gió hú thổi qua cánh đồng xơ xác tiêu điều, thể nhìn thẳng vào , nhưng khi nhìn vào dời mắt được. Những cánh hoa phiêu linh phủ lên y phục màu đen của tầng màu hồng, như vị quan tư tế toàn thân nhuốm đầy máu tươi sau lễ tế thần.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :