1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kỵ sĩ hoang tưởng dạ - Vivibear

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 67: Quý tộc nổi loạn

      Giọng của Khải phẫn nộ còn kèm theo đoạn mắng chửi quê mùa.

      Lâm Linh cố nín cười, nhàng đẩy cửa phòng ra:“Ân, ngờ Bà Tám Khải cũng có lúc bị như thế này?”

      “Lâm Linh, về rồi! Vậy bệ hạ và Lancelot cũng về rồi sao?”

      Thấy nàng cười thước thước gật đầu, Khải lập tức thu hồi vẻ mặt khó chịu lúc nãy hớn hở đứng lên giường, nhưng rất nhanh bưng lấy cổ họng ngã quỵ giường.

      “Cổ họng đau ít vài câu .”

      Lâm Linh chợt nhớ tới cái gì, vuốt vuốt trong túi đưa cho mấy khối kẹo bạc hà:“Cậu ăn cái này , chắc khá hơn.”

      Khải bán tín bán nghi nhận lấy, thở dài:“Lâm Linh, biết Đặc Lý Ti kinh khủng cỡ nào đâu, tôi đến cổ họng sưng lên hết cả mà vẫn bắt tôi , sau này nhất định tôi chuyện với cậu ta thêm lần nào nữa.”

      Lâm Linh ha ha cười ngừng:“Ha ha, Khải, cuối cùng cậu cũng đụng khắc tinh Bà Tám rồi!”

      Khải u oán liếc nàng cái, thuận tay ném kẹo bạc hà vào miệng, mày nhíu lại:“Bạc hà? Hóa ra bạc hà còn có thể làm ra thứ ngon như vầy?”
      Lâm Linh trừng mắt.

      “Lần này các trở về tốt quá. thời gian nữa bệ hạ mở lễ hội trong cung, chiêu đãi quý tộc trong nước và các vị khách quý nước khác.”

      “Nhất định rất náo nhiệt nhỉ?”

      “Ân, nhưng,” Khải thu nụ cười,“Nghe ít quý tộc vẫn còn kháng nghị chuyện Arthur làm quốc vương, hy vọng là có chuyện gì phức tạp. Nếu như mà họ còn tới đây phản đối, chuyện đó khiến bệ hạ vô cùng mất mặt.”

      Lâm Linh gật đầu, chuyển mắt đến tay phải của Khải, đột nhiên thấy nó có chút kỳ quái:“Khải, cậu sao vậy?”

      “A, có gì.” mặt Khải xẹt qua tia hoảng hốt, vội vàng giấu tay phải ra sau lưng, nhanh chóng chuyển đề tài:“Nghe đệ nhất mỹ nhân cũng tham gia yến hội nữa đấy”

      “Đệ nhất mỹ nhân?”

      “Đúng vậy! Quên rồi sao? Chính là công chúa Guinevere của Camland quốc, từng gặp qua nàng lần rồi.”

      === ====== =====.

      Măt trời dần mọc lên ở England, ánh nắng vàng chiếu khắp bốn phía.

      Mây mù ửng đỏ ngại ngùng tan , nhường cho ánh mặt trời buổi sớm, núi, cây, hoa và cả sông cũng phát lên ánh sáng ôn nhu.

      Cuối cùng cũng đến ngày tổ chức yến hội dành cho các quý tộc, đáng lo ngại là, ít những quý tộc phản đối Arthur cũng tới, nhưng lại tiến cung mà tạm đóng quân ở ngoài cung thành.

      Arthur cũng giữ lễ tiết, bảo khâm sai đưa lễ vật cho các vương tử quý tộc.

      lâu sau, khâm sai ánh mắt cổ quái chạy về, vừa gặp Arthur khóc lóc kể lễ:“Bệ hạ, mấy vương tử kia quá ngạo mạn, bọn chúng chẳng những cự tuyệt nhận lễ vật của ngài lại còn dám mắng chúng ta, những thế, bọn chúng, bọn chúng còn dám vũ nhục bệ hạ.......”.

      mặt Arthur vẫn giữ nét bình tĩnh,“Bọn họ gì?”

      Khâm sai do dự chút, lắp bắp :“Bọn họ , ... ..... bệ hạ là đứa trẻ chưa đủ lông cánh, xuất thân ti tiện, những thế chúng còn dâng tặng ngài thứ.”

      Vừa vừa dâng lên cái khay phủ vải đỏ, đó để thanh chủy thủ sắc nhọn.“Bọn họ mục đích tới nơi này là muốn đem lưỡi đao này đặt cổ người, để đứa trẻ miệng còn hôi sữa thống trị England, quả thực là vô cùng nhục nhã.”

      Lời của khâm sai khiến mọi người kiềm chế được tức giận rút kiếm ra, muốn cho bọn quý tộc biết trời cao đất rộng này trận.

      Lâm Linh lo lắng nhìn Arthur, chỉ thấy nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhìn qua phía bên kia dòng sông vệ thành, ánh mắt xa xăm khiến cho người ta thể đoán ra được nghĩ gì.

      Nhưng khuôn mặt trắng bệch của cho thấy cố kiềm chế phẫn nộ trong lòng.

      Trong lòng nàng biết từ khi nào luôn có hữu của , vô luận là hành động hay cảm xúc, đều ảnh hưởng tới tâm trạng của nàng.

      Cảm giác này là thế nào nhỉ, mới đầu chỉ mới là để ý.

      Để ý mỗi câu , mỗi vẻ mặt của đối phương.

      Sau đó mới phát ra đối phương quan trọng với mình như thế nào.

      Cũng như thế, nàng rất muốn quan tâm và sẻ chia cùng . Rất muốn làm chút gì đó khiến cảm thấy dễ chịu hơn.

      “Bệ hạ ...... bọn họ.......” Khâm sai cố gắng thốt ra từng chứ,“Còn những kỵ sĩ bên cạnh bệ hạ chỉ là đám phế vật ...... bọn họ muốn...... cầu quyết đấu với kỵ sĩ của ngài.......”

      “Cái gì!” Khải giọng khàn khàn nhảy dựng lên,“Cư nhiên dám khinh thường cả đệ nhất kỵ sĩ của bệ hạ, đám người kia dám để chúng ta vào mắt, nhất định phải giáo huấn bọn chúng phen!”

      Vẻ mặt xưa nay luôn ôn hòa của Lancelot cũng toát lên tia tức giận:“Bệ hạ, xin ngài cho phép chúng tôi lấy chiến đấu, để bảo vệ danh dự kỵ sĩ cũng như bảo vệ thanh danh của ngài.”

      Arthur xoay người, cao giọng với khâm sai:“ tới chỗ đám người vô lễ đó, bảo với bọn chúng ta cho kỵ sĩ của ta ra quyết đấu.”

      Khâm sai rất nhanh trả lại món đồ của đám quý tộc kia, cuối cùng quyết định tiếp nhận khiêu chiến.

      Song phương cử ra ba kỵ sĩ giỏi nhất, ba trận thắng hai, bên thua phải chịu bị trừng phạt.

      Nếu như bọn họ thua, cam tâm tình gnuyện phục vụ Arthur; Nhưng nếu Arthur thua, bọn họ tiến hành để cử quốc vương mới.

      Arthur đáp ứng cầu ngặt nghèo này rồi.

      Nên nếu ứng chiến, sỉ nhục đối với kỵ sĩ.

      Sau khi mọi người thương lượng, nhanh chóng chọn ra người cho trận quyết đấu hai ngày sau.

      Lancelot, Đặc Lý Ti và Khải nghênh chiến với kỵ sĩ do Orkny Luke vương, Scotland Vương và Raute Nantes vương đề cử ra.

      “Bệ hạ, như vậy được chứ? Dù sao những người mà bên kia cử tới cũng đều rất lợi hại.”

      Khâm sai vẻ mặt có chút lo lắng, sao bệ hạ lại mang trọng trách nặng như vậy giao cho ba người bọn họ?

      Vạn nhất nếu bị thua, chẳng lẽ quốc vương buộc phải chấp nhận điều kiện của chúng hcọ sao?

      Hơn nữa, cũng gây áp lực với những vị kỵ sĩ kia.

      Arthur nhìn lướt qua mấy vị kỵ sĩ, nở nụ cười vô cùng tin tưởng, đôi mắt màu tím lóng lánh như sao:“Các kỵ sĩ của ta, các ngươi chiến đấu là vì danh dự, vì thế nên trước xuất trận, ta cho các ngươi thứ.”

      dừng chút, gằn từng chữ :“Đó là tin tưởng của ta. Ta tin là các ngươi nhất định thắng.”

      Lancelot có chút cảm động :“Bệ hạ, có được thứ đó của ngài, chúng ta nhất định thua.”

      Đặc Lý Ti nghiêng mặt, che giấu nội tâm dao động của mình.

      Nhưng ánh mắt Khải lại ánh lên tia kỳ quái, tự chủ liếc sang cánh tay phải của mình, hình như muốn cái gì, nhưng rốt cuộc cũng ra.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 68: đổi người bất đắc dĩ

      Trận quyết đấu tới.

      Sân đấu được xây tạm ở ngoài hoàng cung, đây là khu đất trống hình chữ nhật, bao quanh bốn phía là khán đài dành cho dân chúng, còn có những người bán hàng rong chào hàng bia và thịt nướng.

      Trận quyết đấu lần này cũng thu hút ít quan tâm của các quý tộc, bọn họ đương nhiên ngồi chung với dân thường mà ngồi những bậc ghế đệm cao, từ nơi đó có thể nhìn thấy toàn cảnh trận đấu.

      Mấy quý phu nhân trang phục sặc sỡ phấp phới, khiến cho nơi này như được thêm chút ánh sáng.

      “Nhìn kìa! Kỵ sĩ xuất trận rồi !”

      ky sĩ đội nón sắt bóng loáng dương dương tự đắc ngôi lưng ngựa, người hầu giương cờ xí dẫn đầu đưa bọn họ vào sân.

      Các kỵ sĩ vừa vào sân đấu, mấy quý phu nhân liền phất tay lên hỏi nhau.

      “Trận đầu là kỵ sĩ Lancelot đấu với Orkny Luke vương.”

      Sau lời tuyên bố của quan truyền , khán đài vừa nghe thấy tên Lancelot nhiệt liệt đứng lên. Thi thoảng còn có nữ quý tộc hô tên Lancelot, có thể thấy được vị đệ nhất kỵ sĩ này nổi tiếng cỡ nào.

      Hai người cùng cưỡi ngựa tiến về giữa sân, Lancelot mang khăn trùm đầu và mũ giáp, bên trong mặc bộ giáp lót, khối giáp ở ngực hơi mỏng, nhưng chỗ vai trái lại vô cùng dày vì đây là nơi thường xuyên bị công kích, vòng sắt bao cổ tay và cổ chân lóe lóe ánh sáng.

      Nhưng mũ giáp của vị Luke vương kia vô cùng khó tin, chiếc mũ cư nhiên còn có cắm chiếc lông vũ, mặc bộ đồ màu lam, hai bên hông còn có đính hai sợi lông vũ trắng.

      Sau khi hai vị kỵ sĩ ổn định cưỡi ngựa nắm trường thương đứng vạch xuất phát, trọng tài tới lan can cầm cây cờ lớn, nhìn hai bên, sau đó nhanh chóng giơ nó lên.

      Hai người nhìn thấy tín hiệu, dùng sức đá bụng ngựa phi về phía đối phương, xung quanh là tiếng hô hò cổ vũ của quần chúng.

      Luke vương nhìn xuyên qua khe hở của mặt nạ thấy đối thủ của mình chạy nước rút về phía mình.

      thong dong nghiêng người đặt trường mâu (vũ khí của các hiệp/kỵ sĩ thời Trung Âu) bên hông ngựa, vững vàng nâng trường mâu tính nhắm ngay đối thủ của mình, nhưng trong nháy mắt tính tấn công đối phương lại giơ lên vũ khí của mình, nhanh chóng phản kích ngay khi chòn chưa kịp phản ứng.

      “Binh!” tiếng, trường mâu đánh trúng vai trái của Luke vương, vì chạy tốc độ cao nên trường mâu của bị vỡ thành hai đoạn, kích mạnh này khiến Luke nhất thời lung lay thân ngựa, “rầm” tiếng ngã xuống đất.

      Tiếng vỗ tay hoan hô nổi lên bốn phía như sấm, ai cũng ngờ kỵ sĩ Lancelot trong chiêu đánh bại đối thủ của mình.

      Lâm Linh đứng bên cùng thấy nhiệt huyết sôi trào, cái danh đệ nhất kỵ sĩ quả nhiên phải để chơi a! Lancelot ở đây dù dịu hiền ngoan ngoãn như cừu, nhưng khi xuất trận liền biến thành con hổ dũng mãnh!

      Giọng quan truyền lệnh tuyên bố:“Trận đầu, kỵ sĩ Lancelot thắng!”

      Lâm Linh cùng bọn kỵ sĩ của Arthur đứng bên này hoan hô to. Tiếp đó, quan truyền lệnh lại tuyên bố:“Trận thứ hai là kỵ sĩ Đặc Lý Ti đấu với Scotland vương.”

      Ánh mắt mọi người đều rất hào hứng, Lâm Linh Lâm Linh đột nhiên thấy Khải có chút tự nhiên. Vì vậy hỏi :“Sao vậy? Có chuyện gì à?”

      Khải miễn cưỡng cười cười,“ có gì, chỉ là tôi có chút tin vào mình cho lắm.” rồi rời khỏi khán đài.

      Lúc này, Đặc Lý Ti và Scotland vương cưỡi ngựa tiến vào giữa sân, mọi người vỗ tay hoan hô, nhưng Lâm Linh lại nghĩ tới lời Khải , ko tin vào mình? Lâm Linh nghĩ tới đó, liền đuổi theo tính an ủi vài câu.

      Thấy vào phòng, nàng vội vàng theo sau, thông qua cánh cửa khép hờ thấy nhàng cử động cổ tay phải của mình, cắn chặt môi dưới, bộ dáng nhìn như rất đau đớn.

      tiếng kêu đau truyền đến, Lâm Linh cảm thấy có chút ổn, đẩy cửa ra vọt vào. Lúc này mới thấy tay phải của bị thương vô cùng nặng, khỏi kinh hãi :“Khải, tay cậu làm sao vậy?”

      Khải vừa thấy nàng cũng hết hồn, vội vàng đóng cửa lại, giọng :“ thôi, ngàn vạn lần làm ơn đừng ra ngoài.”

      “Thế rốt cuộc tay cậu làm sao thế?”

      “Cũng có gì, mấy ngày trước tỉ thí với đám bằng hữu cẩn thận bị thương.” Khải bất đắc dĩ .

      “Nhưng cậu bị thế này làm sao đấu với Nantes vương?” Lâm Linh vội la lên:“Cậu ngay cả cầm trường mâu còn được, chắc chắn thua mất! Sao cậu sớm!”

      “Tôi, tôi muốn cho mọi người biết chuyện tôi tỷ thí bị thua, nên vẫn lén gạt , lúc lựa chọn người tôi cũng định rồi, nhưng bệ hạ tin tưởng tôi như vậy làm sao mà tôi dám chứ?”

      Lâm Linh nhíu nhíu mày,“Giờ chỉ hy vọng Đặc Lý Ti có thể đánh bại Scotland vương, như vậy cậu cũng cần đánh trận thứ ba.”

      Lời của nàng vừa dứt đột nhiên ngoài khán đài truyền đến trận hò reo:“Scotland vương thắng, Scotland vương thắng!”

      Cái gì?! Trong đầu Lâm Linh trống rỗng, Đặc Lý Ti sao lại thua! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Scotland vương lợi hại như vậy sao?

      Đột nhiên ngoài cửa xuất người hầu, vội vã kêu lên:“Kỵ sĩ Khải ! Kỵ sĩ Đặc Lý Ti thua trận này rồi, ngài nên chuẩn bị cho trận tiếp theo thôi .”

      “Nhưng tại sao Đặc Lý Ti lại thua?” Lâm Linh vội vàng hỏi.

      “Cái này, nô tì cũng biết. Lúc mới bắt đầu đúng là kỵ sĩ Đặc Lý Ti chiếm thế thượng phong, nhưng đột nhiên có đàn quạ đen bay tới, phì bãi mũ của ngài ấy, sau đó hình như ngài ấy mất khống chế, trường mâu của Scotland vương còn chưa chạm vào ngài ấy ngài ấy lộn đầu xuống ngựa rồi .....”

      Lâm Linh cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài, trách được, trong tình huống đó Đặc Lý Ti nổi điên là may lắm rồi.

      “Ngươi lui xuống trước , ta lập tức ra sân.” Khải trầm thấp câu.

      Nghe tiếng người hầu xa, Lâm Linh nhịn nhắc lại:“Cậu thể !”

      được, tôi phải !”

      “Nhưng nếu trận này cậu lại thua, trận quyết đấu này chúng ta cũng thua, cậu quên là Arthur đáp ứng với bọn họ chuyện gì sao!” Ngữ khí Lâm Linh cũng quýnh quáng lên,“Cậu tôi biết , cậu có chắc trăm phần trăm thắng ?”

      Khải hơi sửng sốt, nhìn cổ tay của mình, thuận miệng :“Nhưng giờ tôi còn thời gian để quan tâm tới chuyện đó nữa sao.”

      Trong lòng Lâm Linh như kiến bò chảo nóng, ánh mắt liếc loạn xuống dưới chợt nhìn thấy áo giáp và mũ giáp của Khải, trong đầu đột nhiên lóe lên ý nghĩ lớn mật mà ngay cả nàng cũng dám tin:“Khải, để tôi !”

      Khải chớp chớp mắt, khiếp sợ chưa kịp phản ứng, mồm há to nhưng lại được gì.

      “Để tôi thử ,” Lâm Linh kiềm chế trống ngực đập loạn, lại thêm lần nữa. Nàng cũng biết mình lấy dũng khí như vậy từ đâu, nàng chỉ biết là, nếu như trận quyết đấu này thua, Arthur lâm vào hoàn cảnh vô cùng khó khăn, nàng thể, tuyệt đối thể để chuyện đó xảy ra!

      Trong trò chơi, nàng thể làm gì cho nàng. Đây là chiến đấu vì người khác!

      điên à, Lâm Linh, cố nắm chắc phần thắng sao?” Khải tỉnh lại.

      “Tôi chắc.” Lâm Linh đứng dậy cầm mũ giáp.

      “Nhưng ít nhất phần thắng bây giờ của tôi cao hơn cậu, Khải, cậu có thể cho tôi mượn thứ của cậu ?”

      “Hả?”

      tin tưởng của cậu.”

      Trong phút chốc mặt Khải thoáng đổi mấy lần, dần dần giương lên nụ cười như có như :“Lâm Linh, tôi tin .”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 69: Gặp lại công chúa Guinevere


      Bắt đầu trận đấu thứ ba, trận đấu được mọi người mong đợi nhất

      “Trận thứ ba, kỵ sĩ Khải đấu với Raute Nantes vương.”

      Sau lời tuyên bố của quan truyền lệnh, Nantes vương khí thế ra sân, mũ giáp của còn đặc biệt khoa trương hơn hai vị vương trước, chỉ đính vô số trang sức lông khổng tước, mà chỗ những khớp giáp còn điêu khắc mấy chữ thập thánh linh tinh xảo, thậm chí ở chỗ khuỷu tay cũng có khắc hoa văn hình hiệp thảo, những sợi tơ hồng nhung bằng vàng ở hai bên áo choàng ngoài của như tỏa ra ánh sáng chói mắt.

      “Oa, bộ giáp này chắc đắc tiền lắm, nhưng mặc thành như vậy cứ như là chú chim to vậy.”Mấy đại thần bên cạnh Arthur chảy nước miếng .

      Arthur mặt đổi sắc nhìn vị kỵ sĩ chuẩn bị ra sân, trận quyết đấu này thắng hay thua là tùy thuộc vào .

      Nhưng lúc vị kỵ sĩ kia vừa ra sân Arthur khẽ nhíu mày, kỳ quái, sao thấy bộ dáng của Khải lúc này hơi khác với bình thường vậy nhỉ?

      Trọng tài giơ lá cờ, hai bên nhắm về phía đối phương chạy vụt , qua mấy chiêu hai người lại quay về chỗ cũ, Nantes vương thong dong nghiêng thanh trường mâu dọc đuôi ngựa, nhanh chóng phóng về phía đối phương.

      Lúc này cả người Lâm Linh toàn là mồ hôi lạnh, vị Nantes vương này tấn công hiểm ác, thậm chí còn có cơ hội hoàn thủ, mới vừa rồi vất vả lắm mới tránh được mấy chiêu, biết có khả năng thắng nữa. Mà bộ giáp này cũng là nặng quá , thắt lưng của nàng nhanh chóng bị ép đến đau nhói, còn có thanh trường mâu này nữa, nó hoàn toàn khác với mấy cây kiếm mà nàng cầm trong lúc luyện tập.

      Chết rồi, làm sao bây giờ!

      Đột nhiên nàng cảm thấy có ánh mắt kỳ lạ nhìn chăm chú vào mình, bối rối liếc mắt nhìn sang, đúng lúc chạm vào đôi mắt màu tím.

      Là Arthur.......

      Arthur thua, mình tuyệt đối thể thua!

      Nàng vì Arthur mà chiến, nàng muốn trở thành người có thể sóng vai cùng mà bước !

      Lúc khoảng cách giữa hai người còn rất , thanh trường mâu của Nantes vương vững chắc nhắm vào đối thủ, nhưng mọi người lại thể ngờ rằng……….

      Vị kỵ sĩ Khải kia đột nhiên dùng sức đạp lên bàn đạp, đứng lên lưng ngựa đâm mạng trường mâu về phía Nantes vương, đột nhiên “kỵ sĩ Khải” đứng lên khiến cho khoảng cách giữa hai bên bị rút ngắn lại, Nantes vương còn chưa kịp định thần bị đối phương đánh trúng ngực, ngực giáp của nhanh chóng bị nứt ra đường , cả người ngã về phía sau. Con ngựa vừa chở về lại vạch xuất phát, người hầu liền vội vã chạy lên xem xét thương thế.

      Sau khi Nantes vương thầm vài câu gì với người hầu, ngẩng dầu lên nhìn đối phương :“Tiên sinh kính mến, chủ nhân của ta thỉnh cầu ngài cho rút lui cách vinh dự.”

      Lời vừa dứt, phía bên Arthur lền vang lên tiếng hoan hô, mọi người lớn tiếng hô hào tên Khải:“Kỵ sĩ Khải vạn tuế!”

      Lâm Linh thở dài nhõm hơi, cảm thấy như mình được giải thoát, nhưng lại thể được, chỉ có thể gật đầu với người hầu kia. Nàng giục ngựa tới giữa lan can, dựa theo bài học lúc trước , dùng thanh trường mâu trong tay chạm vào thanh trường mâu của Nantes vương, theo đúng phong độ của kỵ sĩ.

      Chốc lát sau, người hầu của Nantes vương tới trước khu vực của Arthur giơ lên ngọn cờ trắng ,“A! A!” Mọi người lại tiếp tục hưng phấn reo lên.

      “Khải, ngươi quá tuyệt vời!”

      Đột nhiên có mấy kỵ sĩ xông lên, tên đột nhiên hưng phấn gỡ mũ giáp của nàng ra, Lâm Linh cực kỳ hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng thấy mặt có cảm giác mát lạnh, gương mặt bị lộ ra trước mặt mọi người.

      Bốn phía yên lặng như tờ.

      Mọi người trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc ra lời.

      Qua hồi lâu mới có người hô to lên “Trời ạ! Đánh bại Nantes vương cư nhiên là !”

      ” A! Thượng Đế a! Đây là !” Khán đài yên lặng đột nhiên lại trở nên náo nhiệt.

      Lâm Linh dám nhìn Arthur, hô hấp của nàng ngày càng dôn dập, đau đớn ở phần eo lan ra khắp người nàng, Thượng Đế a! Làm ơn cho nàng ngất như trong phim luôn a.

      Thượng Đế hình như cảm nhận được oán khí của nàng, đột nhiên nàng cảm thấy trước mắt càng ngày càng tối, càng ngày càng tối, rốt cuộc chống đỡ được ngã xuống lưng ngựa.

      biết qua bao lâu, nàng mới chậm rãi khôi phục ý thức.

      Vừa mới tỉnh dậy nàng thấy nụ cười mừng rỡ của Lancelot: “Tốt quá, Lâm Linh, tỉnh lại rồi.”

      Nàng thở dài nhõm hơi, hoàn hảo hoàn hảo, là Lancelot ôn nhu......nàng vừa định cử động thân mình cơn đau ập tới phần eo.

      “Đừng cử động, trận đấu lúc nãy khiến phần eo của bị thương, lại còn té từ lưng ngựa xuống nữa, cho nên nghỉ ngơi cho tốt .” Khải vừa vừa cười rộ lên, “Nhưng Lâm Linh này, tôi hối hận khi tin , làm rất tốt.”

      “Tôi muốn ...... uống nước.” Nàng ngượng ngùng cúi đầu, giọng .

      “Tỉnh rồi sao?” giọng đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa, lanh lùng như trận cuồng phong tuyết cuốn qua cánh đồng, khiến cho Lâm Linh bất giác co rút khóe miệng.

      Vẫn chạy khỏi.

      Arthur bảo bọn họ ra ngoài trước, sau đó chậm rãi tới trước giường nàng, tức giận khẽ nhíu mày nhìn nàng cái, nhưng vẻ lo lắng trong đôi mắt hề giấu to gan đấy a.”

      Nàng vẫn cúi đầu, ánh mắt dán chặt lên hoa văn chiếc chăn, trong cổ họng chữ cũng thoát ra được.

      Đột nhiên có ly nước xuất trước mắt nàng, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên theo cánh tay ấy thấy đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng, sâu trong màu tím băng lãnh là chút ấm áp, loại hơi thở khiến người khác mê muội.

      phải muốn uống nước sao?” hạ giọng,“Còn cầm.”

      Lâm Linh vừa định cử động người nhận lấy đột nhiên cảm thấy trận đau đến nhe răng trợn mắt, ảo não lại nghe thấy trận cười của Arthur:“ ngốc, mới vừa rồi còn hùng hổ lắm, giờ hối hận rồi chứ.” Vừa vừa đưa ly nước tới bên miệng nàng.

      Lâm Linh đỏ mặt, cúi đầu chậm rãi uống nước trong ly.

      Nước ấm áp như tâm trạng giờ của nàng vậy, cảm giác lâng lâng này khiến cho đầu nàng có chút choáng váng, trong lòng quanh quẩn hồi mới ra:“Tôi hối hận, tôi muốn trở thành gánh nặng trói buộc cậu, tôi muốn được là người sóng vai cùng với mọi người.”

      giương mắt sửng sốt nhìn nàng, khuôn mặt vẫn luôn kiêu ngạo như thế, nhưng sâu trong đáy mắt lại lên chút nội tâm sâu trong lòng:“Nếu muốn trở thành người sóng bước cùng chúng ta, nên nhanh khỏe lại , Lâm Linh.”

      Lời lúc này với Lâm Linh như hàng ngàn sợi tơ từ từ từng đoạn liên tục tiến vào hòa nhập với trái tim Lâm Linh......

      “Bệ hạ!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng cắt đứt khí ấm áp trong phòng.

      Bị quấy nhiễu khiến Arthur vô cùng khó chịu, giọng điệu lạnh lùng :“Sao vậy?”

      “Bệ hạ, quốc vương Camland quốc và công chúa đến.” Tim Lâm Linh bỗng dưng giật mình, Guinevere ...... vương hậu tương lai của Arthur ...... nàng tới......

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 70: Vương hậu tương lai

      Arthur đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh :“Ta gặp quốc vương Camland quốc, nghỉ ngơi cho tốt .”

      vừa định xoay người nhưng đột nhiên nhớ tới điều gì, cúi người cầm bên tấm chăn kéo lên người nàng.

      Trong cái khom lưng chớp mắt đó, những sợi tóc màu vàng mềm mại như những sợi dây lướt qua mặt nàng, mang theo cảm giác ngưa ngứa và cỗ mùi cỏ xanh thơm ngát thoang thoảng. Mặt nàng có chút đỏ lên, cảm giác ngọt ngào và xấu hổ như làn nước ấm len lỏi khắp lồng ngực.

      Arthur — cũng có lúc ôn nhu như vậy sao?

      Nàng có chút dám tin len lén giương mắt nhìn lên, đúng lúc chạm vào đôi mắt tím trong như thủy tinh kia.

      Khoảng cách gần như vậy, buổi đêm an tĩnh như vậy, có thể nghe cả tiếng hô hấp của trong gian tĩnh lặng, ánh mắt ấm áp sáng ngời của dừng người nàng, ở nơi sâu nhất trong đôi mắt kia ánh lên tia sáng nho kỳ dị.

      Nàng ngây ngốc nhìn , cảm giác như linh hồn của mình bị đôi mắt kia hút sâu vào, chìm nghỉm trong bầu trời và thế giới trong đấy.

      Cho đến khi Arthur tựa hồ nhận ra cái gì, vội vàng “khụ” tiếng đứng thẳng người lên, dùng giọng lạnh nhạt với nàng như thường ngày :“Mặc Lâm cũng sắp về rồi, trước khi người trở về, đừng tùy tiện lại, tránh lại gây phiền phức cho mọi người.”

      xong, vội vã xoay người ra khỏi phòng.

      Nhìn bóng lưng Arthur dần biến khỏi tầm mắt của mình, Lâm Linh cảm thấy như có cái gì đó đau đớn bé và mất mát chậm rãi khếch tán trong lòng.

      Arthur gặp Guinevere …… Vương hậu tương lai của .

      Quả nhiên mọi thứ trong trò chơi vẫn theo theo tiến trình của lịch sử.

      Nàng nhếch môi tự giễu cợt mình, nảy sinh tình cảm với người ở trong trò chơi, sợ là đó giờ chỉ có nàng.

      Biết có kết quả, biết là nhân vật trong trò chơi, biết thích mình, nhưng vẫn……

      Có lẽ, thừa dịp chính mình chưa lún quá sâu, hẳn là phải nên học cách trốn tránh, học cách buông bỏ.

      Như vậy…… chắc cũng sao nhỉ?

      “Lại suy nghĩ cái gì vậy? Tiểu Linh?”

      giọng quen thuộc đột nhiên vang lên bên người nàng, khiến nàng xém nữa bị dọa đến nhảy dựng lên.

      Nàng ngẩng đầu nhìn thấy nam tử có mái tóc màu xanh như đại dương nhìn vào nàng, đôi mắt cùng màu lóe lên tia sáng màu xanh yên lặng khiến người khác tự chủ có cảm giác an tâm, như bầu trời mùa hạ của Seberia gợn sóng.

      “Mặc Lâm, ngươi về!”

      Nàng cao hứng nhúc nhích thân mình, cư nhiên quên mất thắt lưng mình còn bị thương, bị đánh cái vào thành giường khiến nàng nằm phục xuống.

      Mặc Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, cứ như tính trước được tình huống này rồi vậy.

      Lâm Linh bất chấp đau đớn, thể chờ được muốn tự tuyên dương mình dũng đánh bại Raute Nantes vương như thế nào, nhưng cũng hơi kỳ quái, hình như ý nghĩ đó khiến nàng đỡ hơn vài phần.

      Mặc Lâm cười nhìn nàng:“Mới nãy Khải bám chặt lấy ta kể lần.”

      Lâm Linh ngượng ngùng vuốt vuốt đầu.

      Đúng nhỉ.

      Sao lại quên mất cái ống loa của Khải Bà Tám kia a.

      Trong mắt Mặc Lâm nổi lên tia tán thưởng:“Lâm Linh, ngươi làm tốt hơn so với tưởng tượng của ta.”

      “Vậy, kế tiếp ta nên làm gì đây?” Lâm Linh do dự chút, mở miệng:“Vương hậu tương lai của Arthur đến.”

      Mặc Lâm gật gật đầu:“Đúng, tiếp theo trong trò chơi là Arthur cưới Guinevere, vì quà cưới của công chúa Guinevere chính là chiếc bàn tròn có khả năng triệu tập kỵ sĩ, có nó trò chơi mới có thể tiếp.”

      Trong lòng Lâm Linh hơi trầm xuống, miễn cưỡng nở nụ cười:“Chờ sau khi tụ tập hết tất cả kỵ sĩ là có thể tìm chén thánh nhỉ? Đến lúc đó nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành.”

      Mặc Lâm ý vị thâm trường nhìn nàng, thấp giọng :“Nhưng trước khi tìm được chén thánh, ngươi và Arthur còn rất nhiều việc phải làm, người La Mã rục rịch, người Saxon cũng dễ đối phó. Cho nên, Arthur nhất định phải lấy Guinevere.”

      Trong lòng Lâm Linh dâng lên cảm giác vô cùng chua xót và khó chịu, nhưng thể để lộ ra nửa phần mặt, đành phải vội vàng tìm kiếm đề tài khác .

      Trong lúc vô ý nhìn lên, Lâm Linh đột nhiên thấy Mặc Lâm nhìn chằm chằm vào những đóa hoa hồ điệp sắp héo rũ trong bình, trong đôi con ngươi sâu như đại dương kia gợn lên làn sóng , bên trong lộ ra chút đơn và bi thương.

      “Mặc Lâm, ngươi hơi gầy nhỉ, sắc mặt cũng rất kém.”Nàng nhịn được .

      Mặc Lâm lơ đễnh cười cười:“Chắc là do mới đường về.”

      cũng đánh giá nàng, thình lình câu:“Lâm Linh, sắc mặt của ngươi cũng rất kém.”

      Nàng vội vàng dùng nụ cười che giấu nội tâm rối loạn, nằm xuống giường trùm chăn phủ kín đầu, ngập ngừng :“Chẳng phải ta bị thương sao, được rồi, cũng còn sớm, ngươi cũng nhanh nghỉ .”

      “Được, vậy ngày mai gặp, còn nữa, uống bình dược này , cơn đau ở thắt lưng ngươi rất mau khỏi.”

      Mặc Lâm để lại lọ thủy tinh màu tím rồi xoay người rời .

      Ra tới ngoài cửa đột nhiên dừng lại, nhìn mặt trăng tròn treo lơ lửng bầu trời, thần sắc lộ ra tia phức tạp.

      Sáng sớm hôm sau, Lâm Linh còn trong giấc mộng bị giọng liếng thoắng đánh thức .

      “Tiểu Linh, Tiểu Linh, hôm nay có tin tức mới a, có muốn nghe ?”
      Khải phi đến trước giường, tươi cười xổ tràng Bà Tám.

      đúng, phải là tối qua kia !”

      Lâm Linh vuốt vuốt đôi mắt ngái ngủ, ngáp cái :“Chuyện gì khiến cậu kích động như thế a.”

      “Tiểu Linh, tối hôm qua tham gia buổi tiệc tối nên biết, quốc vương Camland quốc ……”

      “Khải, sao mới sáng sớm cậu chạy vào phòng Lâm Linh rồi, hơn nữa ấy còn ngủ, là bất lịch mà.”

      Lancelot biết xuất từ khi nào cắt đứt lời Khải.

      Khải ngẩn người, lúc này mới đột nhiên nhận ra rằng mình vì quá muốn cho Lâm Linh biết tin này, cư nhiên chưa gõ cửa trực tiếp xông vào, mặc dù bình thường đối xử ngang hàng quen, nhưng dù sao cũng là nam quả nữ a.

      có chút xấu hổ đứng lên, cười ha ha mấy tiếng lui ra ngoài cửa.

      “Chúng ta đừng quấy rầy ấy nghỉ ngơi nữa.” Thái độ Lancelot có chút khác thường, kéo Khải .

      Khải có chút kinh ngạc nhìn Lancelot, mặc lôi kéo được hai bước, bản năng Bà Tám khiến nhịn được quay lại nửa câu sau:“Quốc vương Camland quốc muốn gả công chúa Guinevere cho bệ hạ!”

      Những lời này truyền vào tai Lâm Linh khiến cơn buồn ngủ của nàng hoàn toàn tiêu tan tới chín tầng mây.

      Mặc dù chuẩn bị tâm lý, nhưng từ chính miệng Khải nghe được tin này, trong lòng luôn dâng lên cảm giác đau đớn, trống rỗng như tờ giấy trắng.

      Nàng cố nặn ra nụ cười, để cho họ thấy bất thường của mình:“ phải là tốt rồi sao? Guinevere cũng là – Đại mỹ nhân a, rất xứng đôi với Arthur.”

      “Nhưng bệ hạ vẫn chưa đồng ý ngay, ngài lúc ba ngày sau mở tiệc ra quyết định của mình.”

      Lancelot đột nhiên xen vào câu.

      Trong lòng Lâm Linh hơi động, lơ đãng liếc nhìn về phía kia, chạm vào đôi mắt sáng ngời đầy phức tạp của Lancelot, có đồng tình, có lo lắng, phảng phất, có thể nhìn thấu tâm trạng của nàng.

      Nàng vội vàng cúi đầu, trái tim thoáng đập nhanh, chẳng lẽ Lancelot nhìn ra gì rồi sao?

      “Được rồi, chúng ta đừng quấy rầy Lâm Linh nữa.”

      Lancelot nở nụ cười ôn nhu với nàng, lần nữa lặp lại lời với Khải.

      Sau khi hai người rời , Lâm Linh dần thả lỏng dây thần kinh căng cứng mặt mình xuống, nàng ngửa đầu nhìn hoa văn hình chữ thập trần nhà, trong đầu mịt mờ mảnh.

      Cho dù có là ba ngày nữa, Arthur cũng vẫn quyết định lấy Guinevere.

      bây giờ, cần rất nhiều nguồn lực để ổn định lại quốc gia.

      Quên , dù sao cũng chỉ là trò chơi mà thôi.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 71: Trứng gà là đáng nhất

      Sáng sớm.

      Mặt trời nhô lên ngoài cửa sổ, nhuộm lên mặt đất tầng ánh sáng màu hồng nhạt. Bầu trời dần trong xanh, tinh khiết và trong suốt.

      Lúc ngang qua hoa viên, Lâm Linh nghe các thị nữ ngày hôm qua Đặc Lý Ti sau khi thua trận đột nhiên bị cảm sốt cao, nên thuận tiện tạt qua phòng chút để an ủi.

      Nàng còn chưa tới cửa nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng thét chói tai.

      “A, được chạm vào ta! A! Đừng chạm vào chỗ đó!! A!! Đừng chạm vào giường của ta!!!”

      biết vị nào lại chọc tới tên nam nhân bị bệnh sạch này. Trong đầu của Lâm Linh đột nhiên lại lên hình ảnh con chim nào đó đem “hoàng kim” của nó đặt lên đỉnh đầu , trong lòng thầm cười, tâm tình buồn bực cũng giảm vài phần.

      “Đặc Lý Ti, tôi vào nhé!”

      Nàng vừa đẩy cửa đột nhiên có thị nữ vẻ mặt kinh hoảng lao ra ngoài.

      “Oa, Lâm Linh, rửa tay chưa? Đừng có đụng chạm lung tung thứ gì trong phòng ta đó!”

      Tâm tình Đặc Lý Ti tốt đột nhiên như được tiêm thuốc trợ tim, đứng thẳng lên giường.

      Quả nhiên dù bệnh nhưng vẫn rất chăm chú cách ăn mặc của mình. Mái tóc dài màu xanh da trời được dùng dải băng cùng màu buộc chặt lên, bộ quần áo màu trắng sữa được may vừa với cơ thể, mấy lỗ hổng được thắt lại bởi những sợi dây màu vàng lịch tao nhã, cổ và tay áo còn thêu vài nét hoa văn tinh tế.

      “Biết rồi.”

      Nàng sớm quen với cái bệnh sạch này của .

      “Sao lại bị cảm thế? thoải mái chỗ nào sao?”

      đột nhiên xoay người úp mặt vào vách tường, thấp giọng :“Ta cư nhiên bị Scotland vương đánh bại, lần này nhất định có rất nhiều người chê cười ta.”

      Lâm Linh có chút kinh ngạc, lần đầu tiên nàng thấy bộ dáng phiền não của đấy. Nàng suy nghĩ chút an ủi:“Cũng phải do bị đánh bại, tôi biết là vì phân chim mà.”

      “Như vậy phải lại càng đáng cười hơn sao?”

      buồn bực quay sang nhìn nàng, lại nhanh chóng tiếp tục quay tự kỉ.

      “Được rồi, vậy tại sao êm đẹp lại bị cảm?” Lâm Linh khó hiểu hỏi . Thể chất của tên kia cũng đâu có kém như thế.

      Đặc Lý Ti nhàng nhún vai:“Ai biết được? Chắc do tối qua tắm quá nên bị cảm.”

      Lâm Linh nhìn với ánh mắt “tôi hiểu mà”, khẽ hừ tiếng:“Tôi đoán chắc phải tắm tắm lại tới mười lần.”

      lại quay đầu lại, mỉm cười:“Sai! Ta tắm hai mươi lần lận.”

      Khóe miệng Lâm Linh hơi co quắp, tắm kiểu này cảm mới là lạ đó.

      “Trán cậu còn nóng lắm, sao đặt khăn lông ướt cho hạ nhiệt?” Nàng vừa vừa đến trước giường, mò lấy chiếc khăn lông nổi lên trong chậu đồng.

      rửa tay chưa?”

      Ánh mắt Đặc Lý Ti sợ hãi nhìn hai tay của nàng như vừa nhìn thấy hung thần ác sát.

      Lâm Linh nặng nề gật đầu:“Yên tâm , rửa rồi.”

      rồi nàng đặt khăn lông lên trán .

      Hình như Đặc Lý Ti quen tiếp xúc thân mật với người khác, mặt lộ ra điểm tự nhiên, nhưng rất nhanh khôi phục lại thần sắc thường ngày.

      “Lâm Linh, ngờ lại có thể đánh bại Raute Nantes vương.”

      mở miệng, trọng giọng còn mang theo tia khó tin.

      Lâm Linh có cảm giác hơi ngượng ngùng:“Chắc do tôi hên.”

      “Ta cũng đoán thế.” lập tức tiếp lời,“Nếu với công phu mèo quào của sao có thể đánh lại được?”

      Lâm Linh liếc mắt nhìn , nhờ, cho dù thế nào công phu mèo quào của nàng cũng thắng đấy.

      Trong lòng nàng đột nhiên nổi lên ý trả thù, mím mím môi :“A, hình như tôi quên với cậu lần cuối cùng tôi rửa tay hình như là sáng qua a, sáng nay còn chưa kịp rửa lại, ai nha đúng rồi, hình như đường còn nhặt gì đó nữa.”

      “A!!!”

      ĐẶc Lý Ti chịu nổi đả kích, “rầm” tiếng hôn mê bất tỉnh.

      Lâm Linh khì tiếng bật cười, xoay người ra khỏi phòng Đặc Lý Ti.

      Lúc bước vào đại sảnh dùng bữa sáng, Lâm Linh lập tức có cảm giấc muốn chạy khỏi đó, chiếc bàn dài hoa mỹ được làm bằng gỗ cây đào, ngoại trừ bọn Arthur và Lancelot ra, còn có quốc vương Camland quốc và nữ nhi của Guinevere.

      Công chúa Guinevere ngồi an vị bên trái Arthur, hôm nay nàng mang đầu chiếc mũ bàn màu đen, mặc chiếc váy dài màu xám, chiếc cổ tuyết trắng có mang sợi dây chuyền hình chữ thập, màu xanh ngọc thạch của nó như lấp lóe cổ nàng, tạo ra cảm giác hoàn mỹ mông lung, lại có cảm giác như sương sớm hồng nhuận đáng buổi sáng.

      Nhìn nàng, Lâm Linh có cảm giác như mình là con vịt xấu xí còn nàng là thiên nga.

      “Lâm Linh, còn mau lại đây ăn sáng ?” Khải vẫy tay với nàng.

      Nàng trầm thấp “ừ” tiếng, thấy bàn chỉ còn hai chỗ trống, chỗ là bên phải Arthur, cũng là chỗ mà nàng thường ngồi, chỗ còn lại là bên trái Lancelot.

      Nàng suy nghĩ chút, bỏ vị trí bên cạnh Arthur, mạch tới ngồi cạnh Lancelot.

      Lúc nàng ngồi xuống hình như thấy Arthur hơi nhíu nhíu mày.

      bàn ăn vẫn là bánh mì kẹp thịt, sữa đặc, rượu nho, bánh kem và yến mạch.

      Guinevere và Arthur thoạt nhìn chuyện với nhau rất vui, quốc vương Camland quốc mặt đầy ý cười nhìn bọn họ, ánh mắt như nhìn con rể nhà mình vậy.

      Lâm Linh nắm ổ bánh mì cắn cái, cúi đầu thèm quan tâm tới bọn họ.

      “Đây là đánh bại Nantes vương sao, ngờ.” Quốc vương có chút kinh ngạc nhìn Lâm Linh vẫn cúi đầu gì, mặt mang vài nét nghi hoặc.

      “Chỉ là ăn may thôi.” Arthur thản nhiên trả lời câu.

      Guinevere nở nụ cười:“Đúng rồi, phụ thân, hình như lúc trước con cũng từng gặp qua ấy. Nàng là người rất được bệ hạ coi trọng đấy.”

      “Hóa ra là như vậy, chẳng lẽ Arthur bệ hạ ngài với này –”

      ấy chỉ là thủ hạ bình thường của ta thôi.” Arthur lạnh nhạt cắt đứt suy tưởng của Camland quốc vương.

      Lâm Linh vẫn duy trì tư thế, từng miếng từng miếng cắn ổ bánh mì, biết tại sao, hôm nay bánh mì hình như có vị đăng đắng.

      Arthur sai, trong mắt , nàng chỉ là người bình thường đáng chú ý.

      “Arthur bệ hạ, ta thấy ở đây có chuyện hơi lạ.” Nụ cười của Guinevere càng thêm sáng lạn,“Hình như ở đây có bất cứ món nào làm từ trứng gà.”

      Sắc mặt Arthur có chút cứng đờ:“Vì ta thích ăn đồ ăn làm từ chúng.”

      “Vậy tiếc , con ta lại rất thích ăn chúng.” Camland quốc vương vuốt bên ria mép cười cười.

      sao, phụ vương, đừng làm phiền bệ hạ .”

      Guinevere vừa thấp giọng vừa nhàng kéo kéo góc áo Camland quốc vương.

      Lâm Linh trút ngụm lớn sữa tươi vào miệng, trong lòng thầm khinh bỉ cái trò giả tạo kia.

      Arthur nghiêng đầu, thấp giọng phân phó người hầu vài câu.

      lâu sau đó, người hầu bưng mâm bạc lên.

      mâm là trứng gà vừa được nấu chín!

      “Công chúa Guinevere, nàng là khách quý từ xa đến, chúng ta đương nhiên thể ngay cả điểm này cũng thể đáp ứng được nàng.”
      Arthur nho nhã lễ độ nâng chén đĩa.

      “Đây là trứng gà bọn họ vừa mới lấy được từ trang trại gần hoàng cung, xin mời nếm thử.”

      Guinevere có chút khó tin nhìn Arthur, ánh mắt càng thêm ôn nhu sáng ngời.

      “Đa tạ bệ hạ.” Nàng duỗi tay cầm lấy cái trứng gà, lại liếc nhìn sang Lâm Linh, khách khí hỏi,“Lâm Linh, có muốn thử ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :