1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kỵ sĩ hoang tưởng dạ - Vivibear

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 57: Tôi thích cậu

      Dung nhan sáng lạng như ánh mặt trời, mang hơi thở vương giả. làm cho nàng thể nào dời tầm mắt khỏi được, trống ngực càng lúc càng nhanh, có cỗ buồn khổ trong lòng……

      Arthur, tôi…… thích cậu.

      Sau khi thuận lợi rút ra được thiên mệnh chi kiếm, bọn Lâm Linh được mời về cung điện nghỉ ngơi. Trong cung long trọng mở lễ hội mừng quốc vương mới xuất .

      Lâm Linh đứng ở góc cung điện nhìn quanh.

      Kể từ hôm nay hoàng cung này thuộc về Arthur rồi.

      Chờ sau khi danh chính ngôn thuận trở thành quốc vương England. Vậy là cuộc sống ở lâu đài bá tước Ái Khắc Luân cũng kết thúc.

      Ngọn đèn dầu lấp lóe trong cung điện náo nhiệt, các vị tiểu thư thục nữ vì muốn được quốc vương nhìn tới, đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, hoặc cao quý tao nhã, hoặc sáng mị nhiệt tình, hoặc thanh thuần động lòng người. Khách quý lượn lờ như mây, khiến người khác hoa cả mắt.

      ngoài dự đoán của ta.” Đặc Lý Ti biết từ khi nào xuất phía sau lưng nàng, “Người rút được kiếm chính là Arthur điện hạ.”

      “Đó cũng là nguyên nhân bảo vệ chúng tôi đường ?” Lâm Linh liếc mắt nhìn ,“Nhưng tôi lại cảm thấy hơi kỳ quái, nếu như vậy sao theo bảo vệ Arthur? Bảo vệ tôi và con mèo được ích lợi
      gì?”

      khẽ cười cười:“ phải ta vẫn luôn bảo vệ Arthur điện hạ sao?”

      “A, chẳng lẽ ……” Lâm Linh mở to hai mắt, chẳng lẽ biết trước?

      “Ân, nếu như ta nhìn lầm hẳn trận cuồng phong kia cũng là do làm.” Câu tiếp theo của làm Lâm Linh mém trượt chân.

      “Ha ha, gì tôi chả hiểu ~~” Nàng chỉ có thể giả ngu.

      “Nhưng như vậy cũng ảnh hưởng tới trung thành của ta với Arthur vương.” khom khom môi,“Ta chỉ phục vụ cho cường giả, cho kẻ mạnh nhất.”

      A? Lâm Linh giật mình, chẳng lẽ cũng kỵ sĩ trong bàn tròn?

      Nàng cười sáng lạn, vẻ mặt chân thành :“ đường rất cám ơn . vui khi được biết , kỵ sĩ Đặc Lý Ti .”

      Nụ cười của càng thêm chói lọi:“Ta cũng rất vui khi được quen , Linh.”

      “Được rồi, đừng đứng đây nữa, chúng ta kiếm gì đó ăn thôi.” Lâm Linh duỗi tay muốn kéo , nhưng đột nhiên lại thất kinh lùi về phía sau hai bước:“Linh, rửa tay chưa?”

      “Này……”

      “Chưa rửa tay tuyệt đối được chạm vào ta.”

      “Ha ha ha, tôi chẳng những chưa rửa tay mà còn mới vệ sinh xong a, ha ha! chung !”

      “A a! Cứu mạng!!”

      Nhân vật chính tối nay tất nhiên là Arthur. Vô luận là tướng quân đại thần hay là hoàn hoa khuê nữ đều muốn gây chú ý với , mà cả buổi tối Arthur cũng vô cùng bận rộn, lúc nào cũng bàn luận chuyện đại với mấy quan thần hoặc giáo chủ.

      Lâm Linh nhìn vị thiếu niên cao cao tại thượng kia, trong lòng vô cùng phiền muộn, ngay cả những lời Khải bên cạnh nàng cũng chẳng thể nghe được chữ nào. Sau khi trở thành Arthur vương đến khi nào mới có thể để ý đến nàng. Nhưng biết có phải là do biểu của nàng ngày hôm nay , trong gian có ánh mắt tò mò nhìn nàng.

      Tiệc tối mới được nửa, nàng kiếm cái cớ lẻn ra bên ngoài.

      Lần trước vì vội vội vàng vàng nên chẳng nhìn được hoa viên này.

      Bất tri bất giác, nàng tới góc hoa viên. Cảnh sắc nơi đây vẫn rất quen thuộc. Đúng rồi, chỗ kia phải là chỗ nàng gặp hắc công tước sao? Còn có, nơi mà nàng khiêu vũ cùng , dưới bầu trời đầy sao.

      Ý nghĩ trong nàng từng dòng từng dòng chảy xuôi.

      Rốt cuộc tình cảm của nàng đối với thay đổi từ đâu? Tại sao lại thay đổi, từ chán ghét đến thích? Vì sao, nàng lại nhận ra trễ như vậy, nếu sớm nhận ra nàng cố sửa rồi.

      Nếu như…… sớm phát ra…… liệu nàng có tránh khỏi tình cảm khắc sâu vào tim ?

      Lần đầu tiên, nàng có cảm giác thích người, nhưng nó lại có cảm giác…… Thương cảm.

      Nàng tới bên cạnh cái ao trong hoa viên, ngó nghiêng thấy xung quanh có ai, vì vậy lớn gan tháo giầy ra, chậm rãi thọc hai chân vào trong làn nước, sau cái lạnh thấu sương là cảm giác mát lạnh nên lời.

      thoải mái……

      “Meo meo ~~” Từ sau lùm cây truyền đến tiếng mèo kêu quen thuộc, nàng mừng rỡ quay đầu lại thấy con mèo đen lười biếng tới cạnh nàng.

      “A, là mày!” Nàng thoáng mắt nhận ra nó, ôm chầm lấy,“Đó giờ mày chạy đâu mà ta tìm hoài thấy thế?! Sao mày lại ở trong hoàng cung ? Ha ha, hay là cơ thể mày còn trí nhớ của Arthur? Hay mày với Arthur lại đổi rồi?”

      ngốc, lại bậy bạ gì đó?”

      Giọng sau lưng làm nàng sửng sốt. Giọng này…… Lúc tâm nàng dao động, mèo đen chạy tới cạnh .

      “Arthur, con mèo này là cậu tìm lại cho tôi?” Nàng cố gắng khôi phục cảm xúc, ra vẻ bình tĩnh hỏi .

      “Ta có rảnh như thế.” Ngữ khí của vẫn mất vẻ tự nhiên, nhưng khuôn mặt lại thoáng có bối rối,“Ta chỉ là ngẫu nhiên thấy được nó, ngẫu nhiên bắt được nó, ngẫu nhiên đưa đến nơi này, ngẫu nhiên thấy ……”

      Nàng lời nào, ôm chặt con mèo đen trong tay. Loại cảm xúc này như thế nào đây?

      ràng là thể chạm vào, có sắc thái, lại cũng có độ ấm, nhưng lại có cảm giác mềm mại ấm áp.

      Cám ơn ngẫu nhiên của cậu…… Arthur.

      “Ngày mai ta và cùng nhau trở về lâu đài bá tước Ái Khắc Luân,” dừng chút,“Còn phải tới lâu đài hầu tước Gawain đón Lancelot về.”

      “Cậu và tôi cùng nhau trở về? Nhưng chẳng phải trước khi lên ngôi còn nhiều việc phải làm lắm à?” Nàng nhàng lắc lắc chân của mình,“Tự tôi vẫn có thể tới chỗ Gawain mà.”

      “Ta để cho mình .” tựa hồ có chút mất hứng,“Còn chuyện ở đây ta bàn luận ổn thỏa với các đại thần hết rồi.”

      “Nhưng ……”

      “Bất kể thế nào, ngày mai cũng phải dậy sớm đấy, nên nghỉ .” Ánh mắt của rơi đôi chân trần của nàng, hơi dừng lại, đột nhiên gì bế nàng lên,“Ta đưa về phòng.”

      Mặt của nàng thoáng cái đỏ lựng lên:“Cậu buông tôi ra, tự tôi có thể……”

      “Sao? Gượng à? Trước đây ôm ta cũng ít đâu.” Trong mắt của lướt lên ý cười ranh mãnh.

      “Này!” Mặt nàng càng thêm đỏ, tên kia là trả thù nàng sao? Nàng hơi tức giận ngẩn đầu lên, chợt nhìn thấy dưới mi mắt của là đôi con ngươi màu tím sáng ngời, khóe miệng khẽ nhếch, vẻ mặt ôn nhu, chút xúc phạm nào.

      Nàng nhàng kéo chặt vạt áo của , trong lòng có giọng ngừng lặp lặp lại: Ta…… Thích…… chàng, ta là như vậy, cứ như vậy thích chàng……

      Lúc trở lại phòng, hồi lâu Lâm Linh cũng thấy bóng người nào.

      Mái tóc và đôi mắt màu xanh như đại dương, bên môi luôn nở nụ cười lười biếng. Khi nhìn thấy Arthur ôm nàng vào phòng trong đôi mắt ấy lên tia phức tạp.

      “Mặc, Mặc Lâm, ngươi đến rồi.” Chết a! Cư nhiên bị Mặc Lâm thấy được!

      “Arthur điện hạ,” Mặc Lâm cười cười,“Rất nhanh phải đổi lại là Arthur bệ hạ rồi.”

      “Sư phụ, con có được ngày hôm nay cũng là nhờ dạy bảo của người .” Arthur tới trước mặt cung kính hành lễ,“Con xin cảm tạ người từ tận đáy lòng, sư phụ.”

      “Điện hạ, tương lai còn có nhiều thử thách chờ con, con sẵn sàng chưa?”

      “Con chuẩn bị sẵn sàng, vì England mà chiến, làm tròn nghĩa vụ của vị vua.”

      “Nghe con vậy ta an tâm rồi,” Ánh mắt Mặc Lâm phức tạp nhìn ,“Nhưng khi làm vua, có rất nhiều thứ buộc phải bỏ , con cũng phải giác ngộ được điều này.”

      Arthur có chút sửng sốt, gật gật đầu.

      “Lâm Linh, lần này biểu của khá tốt.” Vầng trán của Mặc Lâm lại khôi phục lại ý cười,“Arthur trở thành quốc vương, nếu như muốn, có thể trở về thời gian.”

      Lâm Linh a tiếng thốt ra:“Mặc Lâm, người ta có thể trở về?” Bất tri bất giác nàng ở đây khá lâu, biết ba mẹ và các bạn học như thế nào rồi? Vốn cảm thấy gì, nghe Mặc Lâm thế làm nàng có chút cảm giác muốn trở về.

      Ánh mắt của nàng vô ý xẹt qua Arthur, phát mặt của viết hai chữ “khó chịu” to. Kỳ quái a, thấy vẻ mặt này của làm nàng có cảm giác vui sướng , chẳng lẽ khó chịu là do nghe nàng về?

      “Muốn sớm , đừng gây vướng bận chỗ này!” bỗng dưng đứng lên,“Sư phụ, con về phòng trước, người cũng sớm nghỉ .” rồi ngênh ngang rời , thèm liếc nhìn nàng lấy cái.

      Ghê gớm , cái mặt thối này vứt cho ai nhìn a! Nàng tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng của , mới vừa nãy còn rất vui sướng mà giờ như trượt xuống đáy cốc vậy…

      Vướng bận, hóa ra nàng chỉ là thứ vướng bận mà thôi!

      Tức chết được, sớm biết thái độ của như vậy để cho vĩnh viễn làm mèo luôn cho rồi!

      “Ngươi dự định khi nào trở về?” Mặc Lâm thấp giọng hỏi.

      Nàng suy nghĩ chút, lại lắc đầu:“ ra ta rất muốn lập tức được trở về, nhưng trước khi trở về ta vẫn còn chuyện quan trọng muốn làm. Ta hứa với cậu ấy tới lâu đài của Gawain đưa Lancelot về, ta thể nuốt lời.”

      Mặc Lâm nhướng mi, giọng phát ra êm ái:“Lâm Linh, ngươi thay đổi.”

      “Thay đổi? Chỉ là giữ lời hứa của mình với người khác thôi mà?” Nàng lắp bắp .

      “Lâm Linh, ngươi quên đây chỉ là trò chơi chứ? Mọi phương diện từ người đến vật, tất cả đều là được lập trình ra.” Trong mắt của xẹt qua tia sầu muộn, như đám mây xẹt qua khu rừng,“Mỗi người ở nơi đây đều theo quỹ đạo trong trò chơi. Lâm Linh, ngươi hiểu ý ta chứ?”

      “Ta đương nhiên hiểu !” Nàng cố gắng nở nụ cười tươi như hiểu tất cả,“Mặc Lâm, ngươi nhầm cái gì sao?”

      “Biết là tốt rồi.” cười rộ lên, lại a tiếng bổ sung hêm,“Được rồi, lần này sau khi trở về nhớ lau sạch cái đĩa giúp ta, như vậy mới chắc chắn trò chơi có thể được tiến hành thuận lợi.”

      Nàng đột nhiên nhớ lại chuyện kia, thuận miệng kêu tiếng xong, a cái vỗ bộp lên đầu mình!

      “Làm sao vậy?”

      “Ta, lần trước ta lỡ đem trả cái đĩa rồi, xong, biết cái đĩa kia còn ở cửa hàng ……”

      Sắc mặt Mặc Lâm hơi đổi:“Vậy sau khi ngươi trở về phải lập tức tìm lại cho ta, bởi vì khi có ai đó khởi động lại trò chơi này, mọi thứ ở đây đều bị xóa sạch, toàn bộ ký ức đều bị xóa hết.”

      “Cái gì! Nghiêm trọng như thế?!” Sắc mặt của nàng thoáng chốc trở nên tái nhợt,“Ý ngươi là chỉ cần ai đó khởi động trò chơi, giống ta cũng tiến vào đây, giải cứu Arthur, trợ giúp Arthur, nhưng những việc làm của ta đều bị xóa bỏ hoàn toàn?”

      Thấy Mặc Lâm trầm mặc gật đầu, lòng nàng thoáng cái trầm xuống. Tất cả phải bắt đầu lại, những ký ức về nàng cũng bị biến mất……

      “Giờ ngươi muốn về sao?” Mặc Lâm tới bên cửa sổ, bóng đêm che cảm xúc bên trong mắt .

      “Ta hứa phải đưa Lancelot về,” Giọng nàng rất nhưng đầy kiên quyết,“Đây là lời hứa của ta với cậu ấy.”

      khi cứu được Lancelot ra, nàng lập tức trở về, ngay lập tức!

      === ====== ====== =====.

      Buổi sáng ở Camelot.

      Trong lúc dùng bữa sáng, Lâm Linh len lén đưa mắt nhìn vị quốc vương tương lai kia. Oa, sắc mặt của vẫn rất tồi tệ a, nên chọc tới hơn, tốt nhất là cứ cắm mặt vào đồ ăn của mình .

      Di? Bữa sáng nay có trứng gà a. biết tại sao trong trò chơi này lại vô cùng thiếu thốn trứng gà, ngay cả trong quán trọ lần trước cũng có bán trứng gà.

      Nàng suy nghĩ vẩn vơ đột nhiên nghe Arthur :“Đồ ăn ta ghét nhất là trứng gà, lập tức mau đem bỏ cho ta, sau này trong cung được phép làm bất cứ món ăn nào có trứng gà trong đó.”

      “A? Nhưng–” Khải còn đụng được tới trứng gà phải nhìn người hầu mang dĩa bỏ .

      Oa, tên kia nhanh như vậy mà có xu hướng bạo quân rồi, mình ăn liền cho người khác ăn luôn, là!

      Nếu trứng gà đều mất hết làm sao mà nàng có thể trở về cơ chứ?

      “Đúng rồi, Đặc Lý Ti, cậu là người ở đâu? Nghe Lâm Linh cậu rất lợi hại, cậu còn có thể đánh đàn đúng ? Ta a……” Khải nhanh chóng quăng vụ trứng gà sang bên, chuyển chú ý lên người của Đặc Lý Ti.

      Hình như vẻ mặt của Đặc Lý Ti có chút co rút.

      “Arthur, tôi cùng cậu đón Lancelot.” Nàng cầm lấy lát bánh mì.

      Khóe miệng Arthur hơi động, thần sắc có chút hoà hoãn, nhưng ngoài miệng vẫn lạnh băng :“Tùy .”

      “Bệ hạ, bánh mì này……” Người hầu đứng bên cạnh tính cái gì đó.

      Arthur giơ tay bảo đợi lát, nhìn Lâm Linh thêm:“Vậy gần tiếng sau lên đường.”

      “Bệ hạ……”

      “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Arthur khó chịu quay mặt về phía người hầu kia.

      “Bệ hạ, mới vừa rồi ngài thích trứng gà, nên nô tì muốn với ngài, những lát bánh mì kia có phết kem trứng, có cần phải thu hồi lại luôn ạ……”

      Lúc này, Lâm Linh cắn miếng bánh mì, nghe người hầu thế đột nhiên muốn nhổ ra……

      xong, trong bánh mì có trứng gà!

      Nhưng ràng là lần này nàng chưa muốn trở về mà! Nàng còn muốn cứu Lancelot……

      được a!!!!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 58: Bị bắt làm người hầu

      Nàng cảm thấy trận hoa mắt choáng váng, cả thân thể dần trở nên bẫng, ý thức dần dần mơ hồ rồi biến mất , đó là khuôn mặt trắng bệt của Arthur.

      Lại phải trở về.

      Sau khi nàng hồi phục ý thức, trong nhà vẫn có gì thay đổi. Nàng chạy đến nhà bếp, phát bếp vẫn còn nồi trứng luộc lúc nàng ăn để vào trò chơi.

      Thời gian trải qua trong trò chơi dài như vậy, nhưng nơi đây vẫn có thay đổi gì.

      Vẫn còn sẵn trứng gà, tốt quá! Nàng thò tay mò lấy quả trứng, lột vỏ muốn ăn nó, chờ cứu Lancelot rồi trở về.

      Nàng do dự cắn xuống cái, ân? Sao lại có phản ứng? Cắn thêm cái nữa, vẫn có gì?

      Bíp, bíp, bíp! Máy tính trong phòng đột nhiên kêu lên, nàng giật mình cái, ràng máy tính vẫn tắt mà, tà môn quá .

      Lúc nàng chạy đến phòng đột nhiên thấy máy tính bật, hơn nữa màn hình còn có hình ảnh của trò chơi Arthur vương, phía nhấp nháy mấy chữ to: Xin vui lòng bỏ đĩa vào để tiếp tục, xin thử lại lần nữa!

      Trán nàng chảy vài giọt hắc tuyến, ý là cho dù có ăn trứng gà cũng thể quay về được ấy hả? Hay là qua thời gian nữa ăn mới vào được?

      Đúng lúc đó đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa, nguy rồi! Mẹ về! Nàng sợ đến tay chân loạng choạng vội vàng tắt máy tính, thần tốc lôi đống sách giáo khoa từ trong cặp ra, đem cả thân thể nhào lên đống sách.

      Sau khi làm loạt những động tác cửa mở. Lâm mẹ thấy nữ nhi của mình nghiêm túc học bài vô cùng vui mừng:“Tiểu Linh, hôm nay mẹ mới mua măng, lát nữa mẹ xào chua ngọt cho con ăn nhé.”

      Nghe được tiếng của mẹ, cảm giác thân thiết, thôi cứ ở lại đây vài ngày vậy. Dù sao thế giới trò chơi và thế giới này cũng cùng song hành mà, muộn hai ba ngày chắc sao, nàng cũng thừa dịp hai ba ngày này kiếm cái đĩa về.

      Reng reng reng — tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên, nhưng Lâm Linh thèm nghe máy, bởi vì nàng biết thế nào mẹ nàng cũng bắt. Sau đó nếu như tìm nàng, mẹ hỏi là người nào, nếu như là nam sinh, vậy nhất định bị lôi tám đời tổ tông ra mà hỏi.

      Nhưng bạn học Ngụy Ngôn của chúng ta đâu biết điều đó.

      Lâm mẹ vừa bắt máy nghe được giọng nam sinh, khách khí :“Tìm Lâm
      Linh? Cậu là ai?”

      Bạn học Ngụy giọng trả lời:“Cháu họ Ngụy.”

      “Ngụy cái gì?”

      Ngụy Ngôn ngây ngẩn cả người, lắp bắp trả lời:“Tại sao? Con cũng biết tại sao, ba của con họ Ngụy……”

      “Ba!” Điện thoại cứ như vậy bị đặt xuống.

      Ngụy Ngôn cầm điện thoại mà nước mắt chảy dài, mẹ Lâm Linh đáng sợ, cậu ấy chỉ muốn báo với Lâm Linh là ngày mai nghỉ học thôi mà.

      Bởi vì như thế, nên ngày hôm sau Lâm Linh tới trường phát trong trường trống .

      Dưới buồn bực, Lâm Linh lập tức tới cái cửa hàng bừa bộn như chiến trường kia mua về lại cái đĩa trò chơi Arthur vương.

      Cái quán vẫn vô cùng bừa bộn, nàng vất vả vượt qua mới nhào tới được trước mặt trưởng quầy, lo lắng hỏi:“Ông chủ, tôi muốn mua cái đĩa trò chơi Arthur vương!”

      Ông chủ giựt giựt mí mắt, phun ra hai chữ:“Bán rồi.”

      Cái gì! Nàng nhảy dựng lên, kích động kéo áo ông chủ lại, quát:“Ông chủ ông bán cho ai? Bán cho người nào ?!”

      “Này này, đừng kích động thế, chết người giờ a.” Lão bản bị nàng doạ đến nhảy dựng lên,“Tên kia cũng biết đấy, chính là vị Tam công tử lần trước a.”

      Miệng nàng hơi co rúm:“Ông cái gì? Tam công tử?”

      “Đúng vậy, mua rồi.”

      A a a! Nàng ôm đầu, cảm thấy đất trời như rung chuyển, tại sao lúc nào cũng là cái tên Tam công tử kia hết vậy?!

      Ầm ầm, chân trời vang lên tiếng sấm sét như báo hiệu sắp có chuyện xui xẻo gì đó xảy ra. Biệt thự của Tề Văn Du ở khu dân cư xa hoa, các biệt thự dày đặc như như , cả khu mặt đất đèu được lót bằng gạch được nhập từ Ý về, hai bên đường trồng đủ loại hoa cỏ, vừa u tĩnh lại vừa tao nhã. Nếu như phải là người dân ở đây mà muốn vào bị tra hỏi vô cùng cẩn mật.

      Lâm Linh mặc dù tìm được tới nơi này như vì hệ thống an ninh thể xác nhận được thân phận của nàng, nên thể làm gì khác hơn là đành đứng ở ngoài cổng đợi.

      Nàng bực bội nắm túi xách, nếu phải vì trò chơi nàng thèm đến cái nơi quỷ quái này đâu. Nàng phải chỉ được ở khu dân cư cao cấp mà còn được ở cả trong hoàng cung đó sao.

      Nghĩ tới đây, tâm tình của nàng khỏi tốt lên.

      Sau cỡ nửa giờ chờ đợi, chiếc màu đen Rolls-Royce chậm rãi dừng trước cửa khu biệt thự. Trước mắt Lâm Linh trước mắt, đây chính là xe của Tam công tử mà!

      Thừa dịp nó chưa kịp vào, nàng chạy lên bắt lấy cửa xe hét lớn:“Tề Văn Du, tôi có việc muốn tìm cậu!”

      Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, để lộ ra gương mặt cao quý ấm nhã, thản nhiên sáng rỡ như ánh nắng động lòng người.

      “A, là bạn học Lâm Linh sao, tìm tôi có chuyện gì?” cười tiếng tỏ vẻ tốt lành.

      “A, là như vầy, có phải cậu mua chiếc đĩa trò chơi Arthur vương , có thể chuyển nhượng lại cho tôi được ?” Nàng thẳng vào vấn đề.

      “Đĩa trò chơi sao?” suy nghĩ chút,“A, là đáng tiếc a…… Tôi đưa cho đứa họ của đứa cháu ngoại của bà con của ông hai bố tôi bên nhà ngoại mượn rồi a! hình như rất thích trò chơi này a……”

      “A? Nhưng tôi rất cần cái đĩa trò chơi này……” Lâm Linh năng lộn xộn.

      “Nhìn thích như vậy, muốn chuyển nhượng cũng có thể, ân, đưa tôi ba nghìn nhân dân tệ, tôi chuyển nhượng cho .”

      có thể chuyển nhượng cho tôi sao? cám ơn cậu …… A? Cái gì? Ba nghìn nhân dân tệ?! cái đĩa trò chơi phải chỉ có 10 đồng thôi sao?”

      “Cái giá nó như thế, muốn hay là tùy thôi.”

      ràng là cậu lừa tôi, hơn nữa còn lừa người nghèo, cậu quá đáng rồi đấy!”

      “Tôi là tùy , muốn thôi. Dù sao tôi cũng rảnh có chuyện gì làm, để thi thoảng mở lên chơi thử.”

      “Chờ chút, tôi đồng ý!”

      Và mối quan hệ giữa kẻ giảo hoạt vơ vét tài sản và người đơn thuần bị vơ vét tài sản được thiết lập cách kỳ diệu.

      “Nhưng giờ tôi có nhiều tiền như vậy a.” Nàng cúi đầu chọt chọt hai đầu ngón tay với nhau.

      “Vậy để tôi chỉ cho cách nhé, bạn học Lâm Linh.” Khóe miệng Tam công tử hơi nở nụ cười.

      “A, được!” Trong lòng của nàng lóe lên tia may mắn, chẳng lẽ chúng ta đều là bạn học nên quên ?

      “Đúng lúc mấy ngày nay cha mẹ của tôi đều xuất cảnh du lịch hết rồi, tới làm ngày ba bữa cho tôi. Nếu như tôi thấy hài lòng, chừng cao hứng tặng đĩa cho .”

      “Bốp” Đầu nàng đánh vào cửa kính xa,“Ý của cậu là…… để cho tôi đến nhà cậu làm công?”

      “Ha ha.” cười đến quỷ dị.

      “Được, tôi làm!” Vì đĩa trò chơi, nàng liều mạng!

      Trình độ xa hoa của nhà Tề Văn Du vượt xa tưởng tượng của nàng, cái gì cần tất cả đều có, ngay cả trước khi vào cửa cũng phải kiểm nghiệm dấu vân tay .

      “Ân, tôi có chút đói bụng rồi, làm cơm .” lười biếng ngồi ghế sa lon, thuận tay cầm lấy điều khiển mở TV

      Lâm Linh nén giận tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong chẳng có gì cả.

      có gì làm sao mà nấu?” Nàng vung hai tay ra từ trong phòng bếp.

      “Vậy,” Tề Văn Du vẫn nhìn chằm chằm vào TV chuyển mắt,“Tôi muốn ăn cơm tối với cà ri và cá sống a. Cách nơi này hai km có quán ăn gọi là Bà La Môn Ấn Độ, mùi vị tệ, cà ri ở đây là đắt nhất, đương nhiên quá cay. Cá sống có thể tới quán Cây Đào Nhật Bản để mua, cách nơi này cũng xa, ngồi tuyến xe buýt số 21 qua 4 trạm rồi chuyển sang tuyến số 33 qua 8 trạm là tới ngay, nhớ bảo bọn họ bỏ ít mù tạt thôi, tôi thích ăn quá cay. À, thuận tiện mang thêm mấy chuỗi thịt dê, nhất định là phải mua ở nhà Dương Dương Dương đấy, đúng rồi, tôi thích ăn nóng, cho nên phải cho mau, nếu đồ ăn lạnh tôi bắt mua lại đấy…… Làm phiền rồi.”

      Người nào đó hóa đá hoàn toàn.

      Vì vậy, trong quán ăn Ấn Độ, với bộ mặt nhăn nhó, bên đưa tay che cái hắt xì, bên đem toàn bộ bột cà ri cay nhất bỏ vào trong hộp.

      Vì vậy, ở trong quán chế biến thức ăn Nhật Bản, với vẻ mặt phẫn nộ xịt mù tạt lên cá còn cao hơn cả thạch cao.

      Vì vậy, con đường chật chội, tóc tai bù xù cầm mấy xâu thịt nướng chạy như điên……

      Ngày thứ hai, Lâm Linh mang bộ mặt tiều tụy đến trường. Trải qua ngày hành hạ làm cho xương cốt nàng rã rời, cái tên Tam công tử này căn bản là tên biến thái mà……

      “Oa, Lâm Linh, sao mắt cậu lại có hai cái quầng thâm lớn a!” Nàng vừa đặt chân vào lớp nghe Quách Đình kinh ngạc hét to.

      “Thế à?” Nàng hữu khí vô lực lên tiếng.

      “Làm sao vậy? thoải mái sao? Có muốn tớ đưa cậu lên phòng y tế xem thử ?” Quách Đình lo lắng lại gần.

      A, vẫn là Quách Đình đáng . Nàng cười lắc đầu:“ cần, chỉ là tớ ngủ đủ thôi, sao đâu.”

      Xem ra chưa lấy lại được đĩa chưa thể quay lại trò chơi rồi. Hy vọng cha mẹ tên kia mau mau trở về để nàng còn kịp cứu Lancelot!

      Cơm trưa xong, Lâm Linh ngang qua hành lang thấy Trần Di và các bạn của nàng ta. Nàng làm bộ như nhìn thấy ánh mắt thiện cảm của bọn họ, cúi đầu vội vã chạy qua. Nhưng ngạc nhiên là hôm nay bọn họ tìm nàng gây phiền toái, cũng chẳng có nửa lời khiêu khích hay châm chọc nào.

      “Tiểu Nguyệt, cậu xác định chính là ta?” Nhìn bóng Lâm Linh xa, Trần Di phụng phịu hỏi.

      là tớ thấy ta ra từ biệt thự của Tam công tử! sai được đâu!” gọi là Tiểu Nguyệt nặng nề gật đầu.

      “Lâm Linh……” Trần Di cau mày, sắc mặt giận dữ,“Ta xem sống thế nào ở cái học viện này.”

      Lúc này Lâm Linh vắt hết óc để kiếm cớ về nhà muộn, hoàn toàn biết có chuyện gì sắp xảy ra. Giờ chuyện phiền phức nhất với nàng là phải lo ngày ba bữa cho tên kia. Và còn phiền hơn nữa là phải kiếm cái cớ thỏa đáng ở nhà.

      “Này này, Lâm Linh, cậu biết , hôm nay Tam công tử hình như học.” Quách Đình biết nhảy từ đâu ra, báo tin tức với nàng.

      “A, vậy à?” Nàng cũng để ý.

      “Nghe cổ họng cậu ấy sưng lên, được nha.”

      “A???”

      Lâm Linh đợi sau khi Quách Đình rời liền phi vào góc cười trộm. Ha ha, đồ ăn ngày hôm qua quả nhiên hữu hiệu, xem tên kia lần sau làm thế nào hành hạ người khác!

      Bíp bíp bíp — ngay lúc tâm tình nàng sảng khoái đột nhiên có tiếng tin nhắn từ điện thoại vang lên. Người nào lại nhắn tin cho nàng? Nàng nghi hoặc lấy điện thoại di động ra, nhấn vào hộp thư đến, màn hình lên dòng chữ:

      Đồ ăn ngày hôm qua rất ngon, làm phiền hôm nay mua lại y chang như thế.

      Tề Văn Du.

      “A! Còn muốn nữa!!!!!”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 59: Thịt bò giá trời

      Sắc trời dần tối, gió thổi rầm rầm.

      Trong góc thư viện của học viện Vạn Hiệp có nữ sinh tóc ngắn ngồi co ro, đôi mắt mở to khẩn trương liếc nhìn chung quanh.

      Trong thư viện yên tĩnh bóng người đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió thổi qua trang sách kêu “lạch phạch”…, tạo nên quỷ dị lời, khiến cho người ta liên tưởng tới mấy cảnh trong phim kinh dị.

      Đột nhiên phía cuối hành lanh truyền đến tiếng bước chân, như muốn phối hợp với khí đáng sợ này. Từng bước, từng bước, từng bước, gót giầy đánh mặt đất về phía này, mang theo tần suất sợ hãi tăng dần của người nghe thấy nó……

      Khóe miệng nữ sinh càng ngày càng co quắp lại, quên cố lui cơ thể vào trong góc tường.

      Bíp bíp bíp ~~

      tiếng kêu ngắn báo có tin nhắn vang lên từ điện thoại, khiến nàng sợ hãi thoáng nhảy dựng lên.

      Bốp!

      Khiến đầu của nàng đụng cái mạnh vào giá sách bên .

      “Lâm Linh, hóa ra ở chỗ này.” giọng ôn nhu chút hoang mang truyền đến, theo sau nó là vị chủ nhân xuất trước mặt nàng, hiển nhiên mỹ nam ưu tú khí chất hòa nhã này hoàn toàn bất đồng với mấy tên khủng bố, hẳn là phải nên xuất trong mấy truyện tranh thiếu nữ mới đúng!

      Nhưng trong mắt Lâm Linh vị Tề Văn Du đẹp như từ trong truyện tranh bước ra này chính là sứ giả địa ngục!

      Nàng miễn cưỡng nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:“Ha ha ~~ Tề Văn Du, sao cậu tìm ra được chỗ này thế?”

      Nếu nhờ kinh nghiệm bản thân, đánh chết nàng nàng cũng tin tên Tề Văn Du ôn nhu ân cần trước mắt này lại là nam sinh vô cùng độc ác!

      tuần trước vì muốn tìm lại đĩa trò chơi, nàng thể khuất phục , bắt đầu cuộc sống nô bộc thống khổ.

      Trải qua tuần hành hạ mệt mỏi này, nàng mới hiểu cái gì gọi là địa ngục trần gian! Hôm nay vốn muốn trốn vào thư viện nghỉ ngơi lát, ngờ nhanh như vậy bị tìm được rồi.

      Tề Văn Du mỉm cười:“Bữa cơm hôm nay tôi cũng muốn nhờ .”

      Nàng hít căng lồng ngực của mình, phòng ngừa lại bị chịu kích thích mà biến thành tượng đá, lắp bắp :“Hôm nay cậu lại có ý niệm biến thái gì trong đầu thế?”

      Giờ cần soi gương nàng cũng biết gương mặt của mình giờ tiều tụy cỡ nào, cái trán ảo não, môi khô nức nẻ, còn có đôi mắt hình gấu mèo……

      Cái bộ dáng tàn tạ này của nàng chính là món quà mà Tề Văn Du ban cho!

      Trong tuần phải chạy qua năm mươi quán ăn, ba mươi tiệm chế biến thức ăn, thàn tạ mới là lạ! Còn sống là kỳ tích lắm rồi!

      “Ý niệm biến thái trong đầu?” Tề Văn Du cúi người, hơi thở ấm áp xen lẫn tia mập mờ xẹt qua đầu nàng,“Những lời này nghe tựa hồ có nghĩa khác nha.”

      Lâm Linh mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn cái:“Được rồi, chỉ cần cậu trả đĩa cho tôi, cho dù cậu có muốn ăn cá sấu Bắc Băng Dương hay gấu bắc cực ở châu Phi (em lạy chị, thánh rồi) , tôi nhất định cũng tìm!”

      Gân xanh trán Tề Văn Du có chút giật mình:“Lâm Linh, có kiến thức địa lý cơ bản thế?”

      Lâm Linh hừ tiếng quay đầu .

      nhướng mi :“Hôm nay tôi muốn ăn thịt cá kho tàu và thịt bồ câu hầm.”

      Lâm Linh nhìn đầy vẻ đề phòng, nàng bao giờ tin cầu của chỉ đơn giản như vậy.

      Quả nhiên, nửa câu sau của chứa đầy dao găm:“Nhưng nhất định phải là cá Thiên Phi với bồ câu bay đấy.”

      Ầm!

      Lâm Linh ngoài dự đoán nghe tiếng búa bổ ầm đầu. Toàn thân nàng cứng ngắc, suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.

      Tề Văn Du vươn ngón tay đâm đâm bả vai của nàng:“Lừa dễ a.” cười khẽ, ánh mắt tình nhìn chăm chú vào nàng:“Lâm Linh, giờ tôi mới phát ra tồn tại của có ý nghĩa to lớn như thế nào trong cuộc sống của tôi a……” Đôi mắt đen của sâu như hồ nước, nhu hòa hơi gợn, khiến cho Lâm Linh có cảm giác hơi ngượng, mặc dù ở trong trò chơi gặp đủ loại mỹ nam, nhưng thể phủ nhận lực sát thương của tên này ở thế giới thực đúng là số 1.

      “Cái, cái gì……” Nàng ấp úng lên tiếng, đẩy đẩy kính mắt, xoa xoa trán.

      “Hóa ra tồn tại của , chính là để cung cấp tiếng cười cho cuộc đời tôi.”

      Vẻ mặt của nàng lại cứng ngắc.

      Tề Văn Du lại cười rộ lên khoái trá:“Được rồi, dù sao thứ hai cha mẹ ta trở về, hôm nay tôi tự xuống bếp, coi như là cảm tạ .”

      Ân?

      Nàng trừng lớn hai mắt, vừa rồi là nàng nghe nhầm ! tự mình xuống bếp? đúng đúng, cái này quan trọng, hình như phía trước có câu quan trọng hơn, thứ hai…… Cha mẹ trở về?!

      U u! Rất muốn khóc a! Cuộc sống nô lệ bi thảm cuối cùng cũng sắp chấm dứt rồi!

      “Vậy đĩa trò chơi của tôi đâu?” Nàng kích động hỏi.

      cười bí hiểm:“Đến lúc đó đưa .”

      “Nhưng…… Cậu xuống bếp……” Vẻ mặt nàng hoài nghi.

      cười như biết trước:“ là người đầu tiên có thể nếm được tay nghề sở trường của tôi đấy.”

      Vốn có chút điểm chờ mong với kỹ thuật của vị công tử này, ăn qua thịt heo tốt xấu cũng gặp qua heo chạy , nếu đúng là sở trường chắc là có cái gì đó khác với người thường. Cho đến khi cười khúc khích bưng hai chén mì thịt bò đặt trước mặt nàng trái tim yếu ớt của Lâm Linh lại lần nữa bị kích thích.

      “Đây là sở trường của cậu?” Tay nàng run rẩy .

      “Đúng vậy,” nhún vai,“Nếm thử xem.”

      “Nhưng đây chỉ là chén mì a.” Nàng rất kinh ngạc ngờ Tam công tử lại ăn mấy món bình dị thế này, hơn nữa cư nhiên còn là sở trường của .

      Vẻ mặt ý vị thâm trường:“Lâm Linh, có những thứ đừng chỉ xem vẻ bề ngoài, phải cẩn thận xem thử bên trong mới biết được.”

      là bát mì này có điểm gì đó khác thường ? Nàng nửa tin nửa ngờ cầm đũa gắp miếng, sau đó ngây người.

      “Thế nào?” cười đến quỷ dị.

      Nàng khó tin nháy hai mắt:“Tại sao lại ngon như vậy? Thịt bò này khác hoàn toàn với những loại thịt bò trước mà ta ăn!”

      “Nếu ngon vậy ăn nhanh .” Vẻ mặt đột nhiên ôn nhu khiến sau lưng Lâm Linh bốc lên cỗ hàn khí. Nàng vội vàng cúi đầu, tu hơi ăn hết bát mì.

      Ăn uống no đủ, nàng vỗ vỗ cái bụng đầy đứng dậy:“Nếu có việc gì tôi về trước, nếu về trễ quá năm giờ, mẹ hoài nghi. Còn cái đĩa trò chơi kia ngày mai cậu nhất định đưa cho tôi chứ?”

      Văn Du chậm rãi cắn sợi mì:“Ân, vậy hai ngày nghỉ này nhớ tới nhà tôi dọn vệ sinh đấy nhé.”

      Mặt nàng hơi vặn vẹo:“ phải làm việc ở đây nữa sao? Sao lại còn muốn tiếp tục nữa?

      nhướng mày nhìn nàng:“Lâm Linh, có biết tại sao bát mì này lại ngon như vậy ?”

      Lâm Linh nghiêng đầu nhìn :“Cho dù có ngon chẳng phải cũng chỉ là loại mì bình thường thoi sao.”

      nhàng kéo khóe miệng:“Mì này đúng là mì bình thường, nhưng nguyên liệu phối hợp đáng chú ý hơn đấy, tôi bỏ ít thịt bò Kobe từ Nhật Bản cùng Pit Mundt của Ý, a, còn có rượu Bordeaux của Pháp nữa.”

      “Nó – rất quý sao?” Lâm Linh nặng nề nuốt nước bọt, mặc dù là cái gì, nhưng nàng có cảm giác như sắp tiến vào cái bẫy.

      “Cũng hẳn.” nhướng mi,“Theo giá thị trường, thịt bò Kobe khoảng 5000 tệ cân, Pit Mundt hình như 12000 cân,rượu đỏ mà chúng ta vừa uống mới 82 năm nên coi như rẻ chút, mới 24000 mà thôi.”
      Lâm Linh thấy đầu mình như muốn ngất , trước mặt toàn là những con số 0 nhảy múa, sau đó lại biến thành những đồng nhân dân tệ giới hạn, những thứ mới ăn vừa nãy hoàn toàn nghẹn lại trong cổ họng.

      “Nhưng đây là cậu mời tôi mà ……”

      “Tôi chỉ với là tôi mời thưởng thức tay nghề của tôi, chứ còn nguyên liệu tự trả à.”

      “Sao vậy được?! Tôi làm gì có nhiều tiền như vậy!”

      “Tôi biết trả nổi, cho nên sau khi trả đĩa trò chơi rồi, tiếp tục tới nhà tôi làm công nha.”

      “A?!”

      “Vậy sáng sớm mai đúng 6 giờ tôi phải thấy , nếu tới muộn công của ngày hôm đó coi như tính. Đương nhiên, đĩa trò chơi cũng đừng hòng lấy.”

      “Sớm như vậy!“ Nước mắt Lâm Linh rào rào đổ xuống, vất vả lắm mới có được hai ngày nghỉ, nàng luôn mong chờ hai ngày này nhất trong tuần để có thể lười biếng ngủ thêm chút, cư nhiên chút hạnh phúc nhoi này cũng bị tên Tề Văn Du này cướp đoạt mất.

      “A, quên với mấy cọng hành bỏ trong này hình như là đến từ Nam Cực,
      có giá……”

      “Đừng nữa,” Nàng nhụt chí cúi đầu,“Tôi biết rồi.”

      “A a! tốt quá! Tôi biết bạn học Lâm Linh nhất định đồng ý mà. Vậy thừa dịp bây giờ luôn, áo của tôi rơi hai cái nút, phiền kết lại giùm, nút đặt ở trong ngăn kéo thứ hai của cái tủ trong phòng ngủ. Còn có con thú bông Tiểu Hùng của tôi rớt mất cái tai, phiền cũng kết lại giùm luôn. Còn có mấy bộ quần áo tôi quên giặt, phiền giặt giùm luôn. À, máy tính của tôi hình như có chút vấn đề, phiền xem giúp tôi chút. Sàn nhà chỉ cần lau đến khi nào phản chiếu thấy bóng người là được rồi. Đúng rồi, sẵn tiện với sáng mai tôi muốn ăn bánh mì sandwich với thịt hun khói, cùng với bánh kem ô mai, bỏ vào ngắn đá tủ lạnh cỡ 10 phút rồi bỏ vào lò vi sóng 30 giây là có thể ăn được. Như vậy như vậy, cám ơn bạn học Lâm Linh, tôi tắm trước đây!” Tề công tử sau khi hết hơi bay vào phòng tắm.

      Lâm Linh lại lần nữa hóa đá.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60: Đội thân vệ của Tam công tử

      Thứ hai đến trường, Lâm Linh cũng chẳng ngạc nhiên với ánh mắt của các bạn học dành cho mình, mới nãy đến trước cửa hàng nàng nhìn thử qua gương, bây giờ nàng cần hóa trang vẫn có thể trực tiếp diễn vai bà hoàng hậu phù thủy trong phim Bach Tuyết.

      “Lâm Linh, cậu bị sao vậy?” Nhân lúc nghỉ giữa giờ, Quách Đình đưa cho nàng lon nước lạnh.“Mấy ngày nay cậu có chút là lạ, bộ dáng vô cùng mệt mỏi, có người còn tưởng cậu làm việc khổ cực ở đâu nữa ấy.”

      Nội tâm Lâm Linh bắt đầu ròng ròng chảy nước mắt, đúng là nàng làm việc khổ cực lắm a! Hai ngày nay đều phải làm việc từ đúng 6 giờ sáng đến đúng 6 giờ tối, thân thể chẳng những bị tàn phá mà còn phải tìm cách để mẹ hoài nghi, quả thực là hành hạ thể xác và tinh thần.

      Đây chính là do tô mì thịt bò làm ra, cảnh báo mọi người sau này có ăn đồ của người khác nhất định phải nhớ hỏi ràng giá cả a!

      “Hà hà ~~” Nàng cười khan hai tiếng,“ có gì, chỉ là tớ ngủ ngon.”

      “Ân, tớ cũng thấy thế” Quách Đình vừa mới hàn thuyên với nàng được vài câu bị mấy bọn học khác kéo .

      Lâm Linh uống cạn lon nước, tính trước khi vô học tranh thủ WC chút. Ngay lúc nàng rời khỏi WC đột nhiên bị mấy nữ sinh kéo đến góc tường khuất.

      “Này.” Nàng chưa kịp câu gì thấy bóng nữ sinh quen thuộc chắn trước mặt, vẫn là khuôn mặt đáng ấy, tay cầm chai nước khoáng, ánh mắt ác độc nhìn nàng chằm chằm. Đây, đây phải là ác nữ Trần Di trong học viện sao?

      Lâm Linh nghe tiếng mình nuốt nước bọt cái, đây là phản ứng tự nhiên của nàng mỗi lần gặp chuyện như thế này.

      “Có, có chuyện gì……” Nàng còn chưa kịp hết câu bị chất lỏng mát lạnh tạt vào mặt, bắn tung tóe mặt nàng, khiến nàng tài nào mở mắt ra được, theo đó là tiếng cười đắc ý của Trần Di:“Lâm Linh, đây mới chỉ là cảnh cáo, nếu lần sau mày mà còn dám bám lấy Tề Văn Du, tao nhất định cho mày đẹp mặt!”

      Lâm Linh lau mấy giọt nước khoáng còn đọng mặt mình, mở mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt uy hiếp của Trần Di.

      “Trừng cái gì, hôm nay mày còn may lắm!” Trần Di thấy ánh mắt phản kháng của Lâm Linh cực kỳ khó chịu,“Đứa như mày làm thế nào mà Tề Văn Du để ý được, nhất định là mày sống chết bám lấy ấy!”

      “Tôi có!” Lâm Linh bắt đầu phẫn nộ. Lại còn nàng mặt dày bám lấy ? đời còn thiên lý hay ?

      có? Mày còn mặt dày lén chạy tới nhà ấy, kết quả là bị ấy đuổi ra ngoài, đúng ? …… biết xấu hổ !”

      Lúc Lâm Linh hồi tâm lại thấy nước trong lon coca của mình bị hất lên hết vào mặt Trần Di.

      Trần Di ngờ đối phương lại phản kháng như vậy, ngây ngốc hóa đá vài giây, sau đó “a” tiếng hét ầm lên. Giận dữ :“Các cậu, giữ tay chân ta lại, để tớ giáo huấn ả phen!”

      Mặt Lâm Linh như biến thành quả mướp đắng, xong, vừa nãy quên mất là mình còn ở thế giới thực, vậy mà lại ám làm ra loại hành động vỗ mông sư tử cái này, xong đời rồi, đây đâu phải là thế giới trò chơi, có ma pháp, có kiếm thuật, cứu mạng a!

      “Xin lỗi, xin lỗi, tôi nhất thời cẩn thận……” Nàng rối rít như niệm chú, trong lòng hối hận muốn chết.

      Chỗ này hẻo lánh chắc chắn chẳng có người ngang qua, mà cho dù có cũng chẳng ai dám trêu chọc ác nữ Trần Di. Bi thảm bi thảm rồi!

      “Hừ, giờ có xin lỗi cũng vô ích.” Đột nhiên Trần Di rút từ trong túi ra con dao rọc giấy, tà ác cười,“Có rất ít kẻ dám chống lại tao, trừ Quách Đình ra mày cũng là người. Mày xem, tao nên để lại mặt mày ít “kỷ niệm” nào nhỉ?”

      “Trong trường được phép mang dao theo mà, sao cậu lại mang.” Lâm Linh vừa thấy ánh sáng lóe lên từ vũ khí trong tay của Trần Di, khỏi hít ngụm khí lạnh.

      Trần Di lắc lắc con dao phủ định:“Hừ, cha tao có tiền, cho dù mấy thầy có thấy cũng chẳng dám gì, tao muốn thế nào được thế đó, mang có con dao tính cái gì!”

      “Sao chỗ này ồn ào vậy nhỉ?” giọng quen thuộc vang lên sau lưng các nàng. Đột nhiên được giọng của hiệu trưởng ở chỗ này, Lâm Linh thở phào cái, hôm nay mặt nàng xem như được bảo vệ rồi.

      Nháy mắt Trần Di khôi phục vẻ mặt ngây thơ như thiên sứ, nhanh chóng làm cái gì đó, sau đó cau cau cái mũi, vẻ mặt kinh hoàng nhào tới bên người hiệu trưởng, dịu dàng :“Hiệu trưởng, hiệu trưởng, Lâm Linh hình như mang cái gì nguy hiểm tới trường a ~~.”

      A?

      Lâm Linh sững sờ cúi đầu xuống, khỏi hoảng sợ nhảy dựng lên, con dao kia biết từ khi nào bị Trần Di dúi vào tay của nàng.

      Tay nàng run lên,“leng keng” tiếng làm dao rơi xuống đất.

      Hiệu trưởng nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm :“Trò Lâm Linh, em lên phòng tôi làm việc mau.”

      “Hiệu trưởng, em có! Là Trần Di……” Nàng vội vàng giải thích , nội quy học viện Vạn Hiệp trước giờ đều rất nghiêm khắc, hành vi mang dao tới trừng nhất định bị trừng phạt.

      “Trò Lâm Linh, vốn được mang thứ này tới trường, giờ em lại còn giá họa cho bạn khác, rất nên, xem ra tôi nên cho em vài hình phạt cảnh cáo.”

      “A!” Lâm Linh cảm thấy hai bên đầu đau nhói, thoáng nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Trần Di, bực bội mà chỗ phát tiết.

      A a a, tức chết được!

      “Con dao đó là của em.” Đúng lúc đó, Tề Văn Du đột nhiên ra từ cái cây, màu vàng sáng rỡ chiếu lên mặt của , lộng lẫy mị hoặc gì sánh bằng. Trong nháy mắt Lâm Linh cảm thấy người nam nhân này có cảm giác xa lạ, như thuộc về thế giới loài người.

      Nhưng càng kinh ngạc hơn việc nàng thấy cư nhiên lại giúp nàng!

      “Trò Tề, sao con dao này lại là của em?” Ánh mắt hiệu trưởng nghi hoặc.

      “Sao lại thế, con dao này là của Lâm Linh, nếu cậu cầm con dao này có tác dụng gì chứ!” Sau hồi sửng sốt, Trần Di rốt cuộc cũng phản ứng.

      Tề Văn Du nở nụ cười ôn nhu như gió xuân, kề đó như nghe được cả tiếng Trần Di nuốt nước bọt.

      “Lâm Linh, ngờ lại gọt táo lâu như vậy.” Đột nhiên lôi đâu ra quả táo như phép ảo thuật,“Tôi còn chờ gọt táo xong đây.”

      Lâm Linh trợn mắt há hốc mồm nhìn với quả táo, này, đây là có chuyện gì?

      “Hiệu trưởng, thầy cũng thấy đấy, chỉ là mang dao gọt táo thôi, chỉ là hiểu lầm thôi.” Ánh mắt của lóe lên tia sáng nhạt,“Hay thầy cũng tin em?”

      “Trò Tề , sao thầy lại tin chứ.” Hiệu trưởng vội vàng thanh minh, cho dù đây có là dối cũng nên đắc tội với tiểu thần tài này a.

      Hiệu trưởng mặn nhạt với hai ba câu rằng sau này được mang dao gọt táo đến trường nữa, sau đó liền xoay người bỏ .

      “Văn Du, sao lại cố ý bao che cho ta, rốt cuộc với ta có quan hệ gì!” Trần Di nhịn được hỏi.

      ấy? Đương nhiên là có quan hệ với tôi.” Tề Văn Du vẫn duy trì nụ cười ưu nhã,“Bất quá, hình như thuyết bạn học phải tương thân tương ái có tác dụng với các phải?” Mắt mấy nữ sinh khác đột nhiên biến thành hình mấy trái tim lớn, oa, hổ là Tâm công tử, tốt bụng a!

      Trần Di gì, hưng hắng trừng mắt Lâm Linh cái rồi xoay người rời .

      Gió im lặng thổi qua, giữa hai bức tường chỉ còn lại Tề Văn Du với Lâm Linh. bên cười khanh khách, sắc mặt hơi hồng, nhìn qua như bức tranh lãng mạn. Đương nhiên, nếu như bọn họ quên đằng sau là cái nhà vệ sinh (mẹ ơi, mất hứng quá).

      “Cám ơn…… cậu.” Lâm Linh tình nguyện phun ra mấy chữ, chen thêm câu,“ ngờ cậu cũng có lúc hảo tâm như vậy.”

      “Nguyên nhân phải do ta hảo tâm đâu.” Tề Văn Du liếm liếm môi, lộ chút thần sắc tàn ác,“Tiền còn chưa thanh toán hết cho tôi, tôi muốn trước đó gặp chuyện gì may.”

      Lâm Linh hừ trong lòng tiếng, quả nhiên tên này là thế mà:“Có thể đưa đĩa trò chơi cho tôi chưa.”

      Tề Văn Du móc từ trong túi ra ném về phía nàng:“Cầm lấy .”

      Vừa thấy được món đồ quen thuộc, trong lòng Lâm Linh khích động nhảy nhót, lấy tay giật vội lấy đĩa trò chơi cất vào trong túi.

      Có lẽ do hơi quá sức nên làm rơi cả điện thoại xuống đất.

      Nàng còn chưa kịp nhặt Tề Văn Du cúi người nhặt lên, thuận tay bấm bừa vài cái.

      “Này này, cậu bất lịch a!” Lâm Linh vội vàng đoạt lại.

      nhàng nghiêng người né ra, sau đó dí màn hình điện thoại trước mặt nàng tò mò hỏi:“Người này là ai vậy?”

      Lâm Linh tập trung nhìn vào, đầu tiên là sửng sốt, sau đó tâm trạng như viên dá ném vào hồ nước, từng vòng từng vòng rung động.

      Mái tóc màu vàng và đôi mắt màu tím, nam tử còn rạng rỡ hơn cả mặt trời……

      Arthur.

      Đây là hình mà lâu trước đây nàng lén dùng điện thoại chụp lại để hù dọa . ngờ vẫn còn trong điện thoại.

      Trong lòng của nàng đột nhiên có cỗ cảm giác ngọt ngào và đau đớn, mặc dù chỉ mới trở về thực mới có mấy ngày ngắc ngủi, nhưng nàng cảm thấy như lâu lắm rồi chưa gặp lại được .

      Arthur , hẳn là lên ngôi quốc vương England rồi nhỉ……

      “Hóa ra Lâm Linh thích loại nam nhân ngoại quốc như thế này a. Nhưng quần áo cậu ta mặc hình như có chút kỳ quái.” Giọng của Tề Văn Du kéo nàng về từ trong những suy nghĩ miên man.

      “Này này, cậu đừng bậy a!” Nàng vội vàng giải thích,“Tôi có thích . Quần áo của kỳ quái là vì, là vì cosplay a, cos tồi cho nên tôi mới chụp lại.”

      “Ra là vậy.” Tề Văn Du thuận tay đưa điện thoại lại cho nàng, ánh mắt lơ đãng xẹt qua ánh mắt của nàng, nhàng cười cười,“Được rồi, cuối tuần cha mẹ tôi lại rồi, đừng quên vẫn tiếp tục tới làm công, tính theo giờ được 5 nhân dân tệ, giờ thanh toán được 240 nhân dân tệ rồi, vẫn còn lâu lắm mới trả hết nợ đấy.”

      “Oa, sao giá thấp vậy! Còn bằng lao động trẻ em nữa!”

      “Ha ha……”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 61: Lãnh chúa Wales

      khí ban đêm thanh tĩnh, trận gió mát lướt qua, mềm mại cuốn những cánh hoa trắng bay múa rơi người nàng, mùi hương mờ mịt thoang thoảng như có như .

      Lâm Linh nằm bãi cỏ, hít sâu hơi chậm rãi mở mắt, sau khi nàng ăn cái trứng luộc trở lại thế giới trò chơi.

      biết tại sao vừa nghĩ tới Mặc Lâm, Khải, Arthur, Lancelot …… Nàng lại có cảm giác ấm áp.

      Bọn họ, có phải cho dù chỉ là ở trong thế giới trò chơi, cũng phải là hư ảo? Bọn họ đều tồn tại. Chỉ là, nếu trò chơi kết thúc biết như thế nào?

      Nàng miên man suy nghĩ, đứng lên đánh giá xung quanh. Di? Chỗ này là chỗ nào sao nàng nhận ra, hơn nữa xung quanh sao lại bóng người?

      Thiệt là, nếu ở thế giới thực, chỉ cần mở điện thoại lên là được rồi. Nhưng ở niên đại này điện thoại chỉ như món đồ cổ thôi!

      Ngay lúc nàng biết làm sao đột nhiên nghe tiếng đánh nhau từ xa truyền tới, còn có tiếng kêu thảm thiết và tiếng binh khí va vào nhau.

      Nàng chấn động, xem ra nơi này rất an toàn nha. Theo nguyên tắc bớt lo chuyện người khác, nàng nhanh chóng xoay người tính về hướng ngược lại. Đúng lúc đó đột nhiên có thiếu niên tóc tai bù xù vọt tới, thoáng té xỉu trước mặt nàng.

      Lâm Linh do dự chút, nâng thiếu niên dậy, hơi kéo kéo người của :“Này, này, cậu sao thế?”

      Thiếu niên hơi nâng mí mắt, đứt quãng :“Lãnh chúa muốn giết chúng ta, ta… Ta muốn tìm cứu viện……” Người kia vừa mới dứt lời nghẹo đầu hôn mê tỉnh.

      Mặc dù Lâm Linh muốn xen vào, nhưng nhìn thiếu niên này hình như là nông dân, tại sao lãnh chúa lại muốn giết bọn họ. Nàng đỡ thiếu niên sang bên về hướng kia.

      Rón ra rón rén lại gần chiến trường, nàng trước trốn ra sau cái cây xem đại khái tình huống . Đây là cuộc đánh nhau cân về thế lực, bởi vì bên là những kỵ sĩ được trang bị đầy đủ, còn bên là những nông dân cầm những món vũ khí thô sơ.

      Nàng khỏi nhăn mi, thân là kỵ sĩ tại sao lại giết hại người dân vô tội như thế? Tên lãnh chúa này là ai? là quá ô nhục cho hai chữ kỵ sĩ!

      “A!” tiếng hét thảm vang lên, thiếu niên trong đám hỗn loạn bị rớt cái mũ trùm đầu, lộ ra mái tóc dài màu vàng, hóa ra là nữ tử thanh tú!

      Bọn kỵ sĩ đánh nhau với nàng thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh tiếp tục giơ kiếm chuẩn bị đâm nàng nhát.

      Trong lòng Lâm Linh quýnh lên, tiện tay nhặt thanh thập tự kiếm đất ném mạnh, chặn đường kiếm của tên kỵ sĩ kia lại.

      giọng quen thuộc trong veo róc rách như nước suối rót vào tai nàng, làm tim nàng đánh “thịch” cái:“ được làm hại phụ nữ!”

      Thiếu niên câu đó có mái tóc ngắn phất phơ, đôi mắt màu xám sáng rực, dung mạo ràng là của thiên sứ thiện lương, nhưng bên môi lại nở nụ cười tàn ác như ma quỷ, khiến người ta có cảm giác rét mà run. người như cùng tồn tại thiện lương và tàn ác, như ác quỷ đội lốt thiên thần.

      Lâm Linh tròn mắt cả kinh cúi xuống, sao lại gặp kỵ sĩ Parsifal ở chỗ này!

      Nàng vẫn còn nhớ Đặc Lý Ti từng , trong cơ thể của Parsifal có hai mặt thiện và ác cùng tồn tại, ngày thiện hai ngày ác, nhưng cho dù là bị mặt nào khống chế, vẫn luôn tuân thủ quy tắc làm hại trẻ em và phụ nữ.
      Chẳng lẽ hôm nay bị mặt ác khống chế? A a, xui xẻo !

      “Ai ở đó, ra cho ta!” Giọng bình tĩnh gấp gáp, làm Lâm Linh trốn hốt hoảng lùi về bụi cây phía sau hai bước, than khóc tiếng.
      Trong nháy mắt nhìn thấy nàng, Parsifal cũng hơi kinh hãi:“123, sao lại ở đây?”

      Khóe miệng Lâm Linh hơi co quắp. Khi nào tên của nàng biến thành 123 rồi? Nghe như mã số của phạm nhân trong ngục ý?

      “Nơi này có chuyện của , mau .” Ánh mắt Parsifal trở nên tàn nhẫn,“Đừng cản trở công việc làm ăn của ta!” rồi vung kiếm chĩa vào người nông dân:“Các ngươi cả gan dám chống lại lãnh chúa nên mới nhận lấy hậu quả này.”

      Nông dân kia vẻ mặt giận dữ nhìn , mắng:“Nếu giết nữ nhi của ta tại sao chúng ta lại phản kháng chứ! Thượng Đế a, tại sao tên cầm thú như thế lại là lãnh chúa của chúng ta! Còn những lũ ác ma các ngươi nhất định bị đày xuống Địa Ngục !”

      Parsifal cười lạnh tiếng:“Ta mặc kệ là người như thế nào. Nếu ta nhận tiền của nhất định hoàn thành công việc mà giao cho ta. Trừ mấy người đàn bà con kia, tất cả các ngươi đều phải chết.”

      được.” giọng nhu mì nhưng kiên định cắt đứt lời .

      Mọi người kinh ngạc nhìn vừa mới đó, nàng đứng chắn trước mặt của người nông dân kia, tóc đen tung bay, con ngươi đen lóng lánh, ánh trăng bao phủ người nàng như viên pha lê tinh khiết xinh đẹp, phảng phất như muốn hòa tan vào ánh trăng.

      Phút chốc trong đầu Parsifal xuất hai chữ to — nữ thần!

      Nhưng khi chuyển mắt tới món vũ khí ở trong tay “nữ thần” cười rộ lên.

      đời này làm gì có nữ thần nào lại cầm trong tay cái cuốc!

      “Đừng muốn dùng cái này để cứu bọn họ đấy nhé.” buồn cười nhướng mi.

      “Dùng vũ khí gì quan trọng, quan trọng là nó có thể cứu người.” Nàng chợt nhớ tới câu trong bộ truyện võ hiệp.

      Hay , nhưng cũng chẳng thể trách nàng, ai kêu bên người nàng chỉ có mỗi cái cây cuốc này. Nhưng cây cuốc này chỉ để làm dáng thôi, bởi vì vừa rồi nàng mới chợt nhớ tới tuyệt chiêu của mình, đó chính là ma pháp hệ gió sở trường của nàng a! Nếu nàng hành nghiệp trượng nghĩa thế này rồi. Mặc dù kiếm thuật của nàng tệ nhưng nàng ngốc đến nỗi mình đánh cả đám người này, hơn nữa trong đó còn có tên Parsifal!

      “Nếu đừng trách ta khách khí .” Parsifal lạnh lùng ,“Mặc dù ta giết phụ nữ, nhưng nhẫn nại cũng có giới hạn .”

      Lâm Linh tính trước cười rộ lên:“Người những lời này hình như phải là tôi mới đúng?”

      Hừ hừ, hồi nữa các ngươi biết lợi hại của ta! xong, nàng thấp giọng đọc lên chú ngữ.

      Di? Sao có gì hết vậy?

      Đọc lại lần nữa, vẫn có động tĩnh. Oa! Vậy là sao? Chẳng lẽ ma pháp chưa khỏi động?

      được rồi ••••••

      Đối phương cũng cho nàng nhiều thời gian, kiếm của Parsifal đâm về phía nông dân, Lâm Linh thể làm gì khác hơn là cố gắng kiên trì cầm cuốc đánh tới,“Cạnh” tiếng cản công kích của .

      “Tránh ra, ta đánh nhau với con !” Màu xám trong đôi mắt Parsifal lên lướt tia tức giận.

      đánh cũng phải đánh!” Nàng tiếp tục cầm cuốc quơ loạn, ôi, các cuốc này nặng quá, sớm muộn gì tay nàng cũng đứt gân hết mất .

      Parsifal rốt cuộc cũng bị nàng chọc giận, đổi hướng kiếm nhắm thẳng vào cuốc tay nàng. Lâm Linh vội vàng đỡ lại, tay nàng hơi rung, với bản lĩnh tại của nàng chỉ có thể chống đỡ trong chốc lát.

      Ngay lúc nàng thầm kêu ổn chợt thấy Parsifal nhe răng, ánh mắt lóe lên tia kỳ quái.

      Parsifal nhanh chóng cúi đầu xuống, lúc ngẩng đầu lên đột nhiên màu xám trong đôi mắt dần trở nên nhu hòa, ở dưới ánh trăng lóe lên trong suốt như thủy tinh.

      “Parsifal đại nhân, chúng ta mau giải quyết những tên nông dân này thôi, lãnh chúa đại nhân vẫn chờ chúng ta đấy.” kỵ sĩ bên cạnh thúc giục .

      Đôi mắt xinh đẹp của Parsifal lóe lên tia sáng, đột nhiên vung kiếm đâm ngã tên kỵ sĩ kia, cao giọng ;“Các ngươi là quá đáng, cư nhiên lại sát hại người dân vô tội! Vì danh dự của kỵ sĩ ta trừng phạt các ngươi!”

      Mọi người ở đây trong nháy mắt hóa đá, kỵ sĩ Parsifal bị lộn chỗ nào hả?

      Lâm Linh sửng sốt chút, lập tức nhận ra. Đúng rồi, Parsifal phải ngày thiện hai ngày ác sao? Chắc mới nãy qua 12 giờ ngày thứ hai, cho nên mặt ác của hết!

      Oa,lucky!

      Bọn kỵ sĩ thủ hạ của lãnh chúa vùng này đương nhiên biết tính cách đó của , hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bị dọa bỏ ngựa mà chạy. Mấy nông dân cũng choáng váng, hoàn toàn rốt cuộc tại sao vị đại nhân này lại tự dưng phản chiến.

      “Ha ha, vị kỵ sĩ tiên sinh này, , là thiện tâm bộc phát!” Lâm Linh vội vàng giải thích giúp .

      Còn mấy kỵ sĩ kia chạy trối chết dám quay trở lại.

      Nông dân hết sức cảm kích Parsifal và Lâm Linh, nhiệt tình mời họ về làng, hơn nữa còn thỉnh cầu bọn họ giúp đỡ. Bởi vì bọn họ biết, tên lãnh chúa tàn khốc kia nhất định bỏ qua dễ dàng như thế.

      Mặt Lâm Linh lộ vẻ khó xử:“Nhưng ta còn phải tới Camelot……”

      “Cái gì? Camelot?” Parsifal kinh ngạc nhìn nàng,“Nhưng đây là Wales.”

      Lâm Linh đảo vòng con ngươi:“Wales…… Xa Camelot lắm sao?”

      “Kiến thức địa lý của đúng là nát vụn.” Parsifal đồng tình nhìn nàng cái,“Camelot ở England, nơi này là Wales, cũng xa lắm đâu, ngồi xe ngựa chỉ mấy tháng là tới rồi.”

      “A?!!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :