1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kỵ sĩ hoang tưởng dạ - Vivibear

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47: Thanh kiếm cắm trong đá

      Lâm Linh chạy khắp vòng lâu đài nhưng vẫn tìm thấy được bóng dáng của Arthur. Trong lòng cũng bắt đầu luống cuống, tên kia chắc nghĩ quẩn gì trong lòng chứ? Dưới tình thế cấp bách, nàng dắt Triel từ trong chuồng ngựa ra, phi thân lên ngựa chạy vào khu rừng lân cận xem thử.

      Cho đến lúc gần hoàng hôn, nàng rốt cục cũng tìm được Arthur ở trong mảnh rừng gần đó, nhưng làm cho nàng giật mình là lại bình tĩnh ở đây bắn cung mình.

      “Vút – Phập!”

      Mũi tên lóe lên ánh sáng màu bạc bay vụt , cắm phập vào giữa thân cây cũng chi chít mười mấy cây tên như vậy, chấn động làm rơi xuống đống lá cây, mà cái người bắn mớ cung tên ấy là thiếu niên có mái tóc vàng như ánh mặt trời, đôi lông mi rung động dù chỉ chút, cánh tay thon dài lần nữa lại duỗi ra móc tên từ trong bao.

      Động tác của đột nhiên ngừng lại, giọng vô cảm :“Sao lại tới đây?”

      “Cậu chưa quay đầu lại nhìn sao biết là tôi?” Lâm Linh hỏi.

      nhàng buông cung tên xuống :“Bởi vì, trong cả lâu đài này người rảnh rỗi đến nhàm chán nhất là , phải sao?”

      “Này…… Ta hảo tâm đến xem cậu như thế nào mà?” Nàng nhíu nhíu mày, tên kia rốt cuộc đến khi nào mới bớt mấy từ ác độc lại đây?

      “Ta thế nào?” xoay người nở nụ cười trào phúng,“Xem thử ta có khóc bù lu bù loa hả?”

      “Nếu khóc trận được rồi.” Lâm Linh xuống ngựa, thuận tay cột Triel lên cái thân cây,“Đừng tưởng rằng cậu như vậy là có thể che giấu được mọi người. Tại sao thể muốn khóc khóc muốn cười cười, cậu cứ tỏ vẻ cứng rắn như thế thấy mệt mỏi à?”

      Arthur có chút sửng sốt, hừ lạnh tiếng thèm trả lời nàng, xoay người rút tên trong bao tiếp tục loạt hành động vừa rồi.

      Sắc trời dần tối, Lâm Linh tựa vào bên cạnh Triel, chán ngán nhìn Arthur bắn tên lên thân cây đến thành con nhím, trong lòng khỏi đồng cảm với cái cây bị lôi ra phát tiết, lại thấy may mắn vì mình phải như cái cây đó.

      Ánh trăng ban đêm trong rừng tĩnh lặng hơn ban ngày, từng tia ánh trăng xuyên qua khẽ lá rơi xuống mặt đất. Từ bóng cây xa xa có thấy thấy mấy đốm sáng lập lòe, biết đó là đom đóm hay đôi mắt của loài động vật nào.

      Lâm Linh bị tưởng tượng của mình làm cho hoảng sợ, cuống quít lên tiếng:“Arthur, trễ rồi sao cậu về?”

      tự về mình .” lạnh lùng quăng lại câu.

      Tự mình về? Nàng nhìn vào phía cánh rừng tối om đằng xa, sau lưng bốc lên cỗ hàn khí, nhưng lại muốn bị xem thường, lắp bắp :“Vậy, tôi về đây.”

      “Ân.” cũng thèm quay đầu lại.

      “Này, tôi về đấy……” Nàng lề mề nắm dây cương Triel.

      đột nhiên xoay người tới bắt lấy dây cương Triel, trong mắt cười :“Sợ ra , cố gắng tỏ ra cứng rắn thấy mệt mỏi à.”

      “Tôi……” Nàng nhất thời nghẹn lời. Lúc này rồi mà tên kia vẫn còn có tâm tình đùa nàng!“Được rồi, là tôi sợ, muốn cậu về chung với tôi, được chưa? Tôi cũng thèm cứng rắn, sợ sợ, có như người nào đó đến ngay cả phụ thân mình qua đời cũng dám biểu lộ chút thương cảm gì!”

      Arthur lẳng lặng nhìn nàng, màu tím trong con ngươi phủ tầng sương mù, lượn lờ ràng, nàng ngây ngốc biết gì, im lặng nhìn chằm chằm vào đối phương, có cảm giác như ảo giác vừa thoang qua vậy.

      “Lâm Linh, nhìn lên trời .” Nháy mắt khôi phục lại thần sắc thường ngày.

      Lâm Linh ngẩng đầu lên, đập vào đôi mắt là bầu trời đầy sao chuyển động theo quỹ đạo của chính mình. Đứng dưới bầu trời sao như vậy, khiến nàng cảm thấy mình bé.

      “Đứng dưới bầu trời sao như vậy có cảm thấy mình ? Chết cũng như vậy, tính mạng của con người chẳng qua chỉ là hạt bụi trong vũ trụ này, nháy mắt cái biến mất. Vì thế, thống khổ do cái chết mang lại quan trọng.” nhàng giương cằm, ánh mắt nhìn vào xa xăm, mái tóc vàng hoa mỹ lóe lên những tia sáng vàng nhạt.

      Bầu trời bống nhiên xẹt qua tia sao băng, giống như nước mắt của người nào đó, nhàng lưu chuyển, chợt lóe rồi biến mất.

      Nàng biết gì, lẳng lặng đứng im nhìn .

      Ầm ầm — tiếng sấm nổ tung bầu trời, bầu trời đêm vừa rồi còn đầy sao trong nháy mắt bị mây đen bao phủ, những hạt mưa lớn nhanh chóng lộp bộp nặng nề rơi xuống.

      Arthur thấy mưa càng lúc càng lớn, vội vàng kéo Lâm Linh thất thần vào cái hang động gần đó.

      Tuy là đầu hạ, nhưng cơn mưa to trong đêm vẫn đem lại cảm giác mát mẻ, nhất là khi vẫn còn mặc quần áo, Lâm Linh vừa mới vào sơn động hắt xì vài cái.

      “Cảm mạo sao, ôi quên đem thuốc rồi” Nàng oán giận

      Arthur nhặt mấy cành cây khô tứ tán xung quanh dồn lại thành đống, sau đó móc ra từ trong ngực túi loại đồ vật.

      “Di, sao bật lửa lại ở chỗ cậu?” Lâm Linh mở to hai mắt.

      “Rất lạ sao?” thuần thục ấn nút đốt đám nhánh cây, rất có kinh nghiệm chặn lại gió bên hông,“Ta phải chịu đựng Khải lải nhải bên tai suốt ba ngày nên mới lấy thứ này đấy.”

      Hả? Nàng đột nhiên muốn cười, Arthur nhất định bị hành hạ ít.

      “Đây là vật lúc trước phụ vương đưa cho ta, ông ấy bảo hãy trao lại cho .” Arthur vừa vừa móc từ bên túi ra chiếc vòng cổ màu hổ phách.

      “Nhưng là, đó là của mẫu hậu cậu……”

      “Ông ấy cho cứ nhận .” Ánh mắt Arthur có chút mất tự nhiên,“Nhưng phải bảo quản nó cho tốt, nếu mà làm mất nó tôi tha cho đâu!”

      “Ách…… Cái này là uy hiếp sao?” Nàng cẩn thận tiếp nhận vòng cổ.

      “Quên , ngốc như vậy, có khi đánh rơi lúc nào cũng biết nữa,” thu hồi vòng cổ, giọng cả giận,“Xoay người lại, ta giúp đeo!”

      Mặc dù nàng rất khó chịu với cái thái độ đó của , nhưng vẫn ngoan ngoãn thành xoay người lại. Ngoài động mưa tầm tã cọ rửa từng nhánh cây, tiếng động ầm ầm như mấy binh vạn mã. Nơi đầu ngón tay của mát lạnh như dòng suối , lành lạnh ngọt ngào xẹt thấu tới đáy lòng.

      “Trong đêm ở lại hoàng cung kia, ta ra.” đột nhiên trầm thấp ,“Ta với phụ vương, rằng ta, cũng ông ấy rất nhiều. Cho nên, cho dù ông ấy rời xa ta, ta cũng còn gì tiếc nuối.”

      Lâm Linh trong lòng hơi động, cỗ ấm áp dấy lên từ đáy lòng, đọng lại ở chỗ lòng ngực, như muốn xúc động rơi lệ.

      Đám củi cháy phát ra tiếng “lách tách”, thi thoảng còn có vài khối tia lửa tinh nghịch nhảy ra, như ánh sao chợt lóe bầu trời, tỏa ra tia ấm áp, rồi rơi xuống mặt đất biến mất tăm hơi.

      Nhánh cây dần dần bị đốt sạch, hai người đồng thời cùng nhặt nhánh cây bên người tiếp tục ném vào đốm lửa, ngọn lửa muốn tắt lại được tiếp thêm năng lượng bùng lên.

      Tiếng “lách tách” vẫn tiếp tục vang trong đêm tĩnh lặng.

      Ngọn lửa vẫn tắt.

      Ấm áp vẫn còn mãi.

      === ====== ======.

      Tang lễ của quốc vương kết thúc nhưng vẫn chưa tìm ra được người thừa kế.

      Tình thế trong nước rung chuyển, các thần tử tranh đoạt quyền thế, hai phái quý tộc vì người nào mới xứng đáng làm quốc vương Angland tranh chấp ngừng, khiến cho cả giáo chủ (người đứng đầu nhà thờ thời xưa) cũng vạn phần đau đầu. Arthur bởi vì phải do vương hậu sinh ra, mẫu thân lại thân phận thấp, điều đó tạo nên trở ngại vô hình với .

      Cục diện hỗn loạn này vẫn tiếp tục kéo dài đến cuối thu đầu đông.

      Đúng lúc đó, kinh thành Camelot lại truyền đến tin tức kinh người.

      Phiến đá dùng để cầu khấn trong giáo đường St. Paul kỳ tích xuất thanh bảo kiếm cắm vào trong đó. Kỳ diệu hơn là phiến đá còn khắc dòng chữ: Người nào có thể rút được thanh kiếm này người đó chính là thân mệnh chi vương.

      Giáo chủ tin rằng chuyện kỳ lạ này chính là ý chỉ của Thượng Đế, vì vậy quyết định, bất luận là ai có thể rút được thanh kiếm này, mọi người phải tuân theo ý mệnh của Thượng Đế tôn người đó lên làm quốc vương England.

      Tin tức này vừa truyền ra lập tức có rất nhiều quý tộc từ bốn phương tám hướng đến thử rút kiếm. Thử nghĩ xem ai lại muốn làm quốc vương England cơ chứ?

      Nhưng đến bây giờ vẫn chưa có ai có thể rút được thanh kiếm.

      Tin tức quan trọng như vậy được Khải sớm đem truyền khắp lâu đài bá tước Ái Khắc Luân.

      “Arthur, con cũng nên tới đó .” Mặc Lâm mạn bất kinh tâm thay nước trong bình hoa hồ điệp,“Thanh thiên mệnh chi kiếm kia chờ con.”

      “Ân, rất phải, nếu lại biết cái tên công tước Joseph kia lại giở ra cái chủ ý kỳ quái gì.” Khải gật đầu đồng ý.

      “Nghe công tước vẫn chưa rút kiếm,” Lancelot đứng bên cạnh ,“Có thể là do sợ nếu rút ra mất tư cách.”

      “Ôi dào, mấy người còn đứng chỗ này bàn luận suy luận cái gì, mau xuất phát a!” Lâm Linh đứng ngồi yên thúc giục bọn họ.

      Arthur chút hoang mang liếc nàng cái:“ đừng thiếu kiên nhẫn thế, ngày mai ta lên đường.”

      “Tôi với các người!” Nàng vội vàng tiếp lời.

      do dự chút:“ cần, ta với Khải và Lancelot là được rồi, ở trong lâu đài đợi chúng ta .”

      Thấy nàng lộ vẻ thấy vọng, Khải đưa tay vỗ vỗ đầu nàng:“Yên tâm , chúng ta rất nhanh trở lại, mùa đông ở Camelot lạnh lắm.”

      Nàng gì thêm, ngẩng đầu lên thấy Lancelot ôn nhu nhìn nàng gật gật đầu, ý bảo nàng cần lo lắng.

      Sau khi mọi người quyết định đều chuẩn bị ngày mai lên đường, Lâm Linh muốn theo mọi người ra ngoài chợt nghe tiếng Mặc Lâm gọi ngược nàng lại:“Lâm Linh, ngươi khoan , ta có chuyện muốn với ngươi.”

      Trong lòng Lâm Linh đánh “thịch” cái, biết tại sao, trong lòng của nàng có dự cảm tốt.

      “Ta muốn hỏi ngươi chuyện về hắc công tước.” Lời của khiến chân Lâm Linh hơi run chút, trong lòng thầm kêu ổn, xem ra vẫn thể tiếp tục gạt .

      “Lúc ta La Mã, ngươi cứu từ trong hầm rượu, có đúng ?”

      Lâm Linh kinh hoảng đồng thời có chút kinh ngạc. Mặc Lâm rốt cục là ai, chuyện này căn bản là ai có thể biết được, sao lại biết như vậy? Hơn nữa, hình như cũng vừa mới biết…… Hay là nhờ vào ma pháp của ?

      Nhưng cũng quá kỳ quái, sao lại biết được tin này?

      “Trả lời ta.” đập bàn.

      Quên , đúng là họa tránh khỏi!

      Nàng cắn răng cái, gật gật đầu:“Đúng vậy, là ta cứu , nhưng lúc đấy ta căn bản biết là hắc công tước!”

      nhìn chằm chằm vào nàng, hồi lâu mới câu,“Lâm Linh, có biết là ngươi làm trật tự trò chơi bị đảo lộn lên hết rồi ?”

      “Đảo lộn? Vì nhân vật thể tồn tại sao?”

      “Hắc công tước là tên hết sức lợi hại, lúc đầu kiểm tra thấy quá mức cường đại, có thể chiến thắng cả Arthur vương, cho nên ta mới loại ra khỏi trò chơi để giảm độ khó. Lâm Linh, từ giờ chuẩn bị tâm lý ,” Ánh mắt hỗn tạp nhìn nàng,“Trò chơi này bắt đầu khó hơn ngươi tưởng rồi.”

      Lâm Linh như chìm vào trong vực thẳm, chần chờ chốc lát lại hỏi:“Như vậy, nếu như hắc công tước tìm được chén thánh trước như thế nào?”

      trầm mặc , nhưng rất nhanh lập tức lại nhàng nở nụ cười,“Vậy toàn bộ trò chơi bị bắt đầu lại từ đầu.”

      Dọa nàng sao? Nàng cảm thấy hình như não mình cũng sắp bị biến thành miếng đậu hũ rồi.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48: Ma pháp đáng sợ

      Lúc hoàng hôn trời đột nhiên đổ mưa to.

      Lâm Linh thoái mái tắm ở trong phòng, dự định về đánh giấc ngon. Lúc nàng ngang qua đại sảnh chợt thấy con mèo đen chạy ngang qua hoa viên, cả người có ướt sũng , đôi mắt xanh biếc đáng thương nhìn nàng.

      Lòng nàng hơi động, chút suy nghĩ tới hoa viên bế con mèo về. Nàng ôm con mèo nhanh như chớp chạy bay về phòng như tên trộm, lấy chiếc khăn khô lớn lau người cho nó.

      Mèo con lười biếng kêu tiếng, cong người lên, thừa dịp nàng chú ý vù tiếng chạy ra cửa chính. Nếu nàng nóng nảy trêu chọc nó, vạn nhất nó nhảy loạn vào phòng người khác chắc chắn bị đuổi ra mất!

      Lúc nàng đuổi theo tới cửa phát “phốc” cái bay vào căn phòng ở phía cuối hành lang. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy căn phòng đó, khuôn mặt nàng vặn vẹo, muốn chết à, con mèo cư nhiên chui vô phòng Arthur!

      Quả nhiên, rất nhanh trong phòng truyền đến tiếng hô , Lâm Linh nhảy vọt tới, thèm gõ cửa trực tiếp xông vào. Lúc vào nàng thấy tượng cảnh tượng vô cùng quỷ dị.

      Arthur nhảy xuống giường, mặt mang vài nét hoảng hốt, sống chết cho con mèo đen lại gần thêm chút nào nữa. Con mèo đen ngáp tiếng, giương giương tự đắc chiếm luôn cái giường lớn.

      ngẩng đầu nhìn nàng như thấy vị cứu tinh, bề bộn hô:“Lâm Linh, mau mang nó ra ngoài cho ta!”

      Lâm Linh đầu tiên là sửng sốt, nhanh chóng nhận ra, hóa ra Arthur vương cư nhiên – sợ mèo!

      còn sững sờ ở đó làm gì, mau đuổi nó !” Arthur như sắp phát điên .

      “Biết rồi, biết rồi.” Nàng cố nén cười, dùng tay bế con mèo đen lên, giả bộ thoáng đẩy qua mặt Arthur, lập tức nàng thấy tay nổi lên tầng da gà.

      ngốc, con mèo này là do mang đến sao?” còn chưa hết tức giận.
      Lâm Linh nhíu mày, lại xách con mèo tới trước mặt :“Arthur, lần sau tôi còn nghe được hai chữ ngốc kia, tôi đem bí mật của cậu với Khải đấy, chắc cậu cũng biết năng lực Bà Tám của a a a a a ~~”

      dám!” trừng mắt lên, từng bước lui lại phía sau.

      “Vậy cậu thêm lần nữa xem.” Lúc này Lâm Linh cảm thấy thích thú vô cùng, chưa bao giờ nàng cảm thấy trước mặt lại vui như vậy, ngờ Arthur cũng có được ngày hôm nay. Tiểu miêu này đáng a! Nghĩ tới đây, nàng cúi xuống hôn lên đầu của chú mèo, chợt phát cổ con mèo có cái hộp màu đen.

      “Đây là cái gì?” Nàng thuận tay muốn mở cái hộp.

      “Chờ chút……”

      Arthur còn chưa kịp xong Lâm Linh “phốc” tiếng mở chiếc hộp ra! cỗ khói đen nồng đậm bốc ra từ chiếc hộp, trong nháy mắt phủ khắp phòng. Nàng hít phải khói ho khan sặc sụa, trong lòng thầm kêu ổn, vội vàng đọc chú ngữ gọi gió xua tan khói đen.

      Cuối cùng khói đen cũng tan hết, nàng cũng chuẩn bị tốt để nghe tên kia mắng. Ai ngờ đợi hồi lâu lại nghe thấy tiếng của Arthur, nàng nghi hoặc ngẩng đầu thấy đối phương nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái.

      “Này, Arthur, cậu sao chứ?”

      Nàng cũng nghĩ nhiều tiến lên phe phẩy trước mặt Arthur.

      vẫn nhúc nhích, cũng lời nào.

      “Cậu đừng làm tôi sợ a, Arthur, cậu bị gì vậy?” Nàng có chút nóng nảy, vậy luồng khói đen kia rốt cuộc là gì vậy?

      “Cậu, cậu…… Tôi phải gọi tới Mặc Lâm chuyện với cậu mới được a?”

      Nàng gấp đến độ sắp khóc, đúng lúc đó nàng thấy Arthur hơi giật giật môi, phát ra tiếng:“Meo meo……”

      A? Arthur bị mèo dọa đến khùng rồi. Đây là suy nghĩ đầu tiên của nàng.

      “Arthur, sao cậu tiếng người?” Nàng dùng sức lay thân thể của , kết quả càng lại đổi lấy thêm mấy tiếng meo meo meo meo……

      Nàng do dự chút, hung ác tát mạnh cái lên mặt của , ngờ hét lên tiếng, giơ vuốt quào nàng cái, cơ thể phút chốc cong lại.

      Đầu nàng rối rắm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      nháo đủ chưa?”

      Giọng quen thuộc truyền vào trong tai khiến nàng mừng rỡ, nhưng lại rất nhanh phát giác có điểm gì đó là lạ, hình như giọng phát ra từ chỗ Arthur? Hơn nữa, hình như là —

      Nàng chậm rãi quay đầu lại thấy tiểu hắc miêu chằm chằm nhìn nàng, nó câu:“Ta ở chỗ này, Lâm Linh.”

      “A!!”

      Nàng kêu thảm tiếng, ngã khuỵu xuống đất.

      === ====== ======

      Địa điểm: Lâu đài bá tước Ái Khắc Luân lắm chuyện lạ.

      Thời gian: ban đêm có mưa siêu lớn.

      Nhân vật: Mặc lâm, Lancelot, Khải, Lâm Linh, cộng thêm con mèo đen tự xưng là Arthur .

      Bầu khí: Vạn phần ngưng trọng.

      Vẻ mặt: chút thay đổi.

      Ngoài cửa sổ: Mưa dầm liên tục.

      Ánh sáng: Mờ nhạt thảm đạm.

      “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

      Khải rốt cuộc cũng bộc phát. ôm lấy đầu ngừng tới lui trong phòng, trạng thái như sắp phát điên.

      “Nếu như ta đoán sai Arthur điện hạ bị hoán đổi cơ thể với con mèo, cách khác, còn mèo bây giờ là Arthur điện hạ, Arthur điện hạ bây giờ là con mèo……” Giọng Lancelot như khẩu lệnh.

      “Cái hộp này……” Mặc Lâm nhìn kỹ cái hộp, lộ ra vẻ mặt “ ra là thế”.

      “Đây là loại hắc ma pháp có tác dụng hoán đổi cơ thể, trong khoảnh khắc mở ra chiếc hộp, ma pháp trong hộp có thể khống chế linh hồn của nạn nhân để hoán đổi thân thể cho nhau. Xem ra có người hy vọng Arthur Camelot nên mới cố ý sử dụng chiêu này.”

      “Nhưng thể là công tước Joseph được, biết gì về hắc ma pháp……” Khải nghi hoặc lắc đầu.

      biết nhưng vẫn có thể ra lệnh cho kẻ khác làm.” Mặc Lâm thản nhiên ,“Cũng loại trừ khả năng này.”

      “Vậy, vậy giờ làm sao?” Kẻ đầu sỏ - Lâm Linh cuối cùng cũng mở miệng.

      Mặc Lâm bất đắc dĩ liếc nàng cái:“Vấn đề duy nhất giờ là phải đem Arthur về lại nguyên trạng .”

      phải ngươi cũng là pháp sư sao? Chẵng lẽ ngươi có cách……” Lâm Linh nhịn được .

      “Ma pháp hoán đổi thân thể này ngoại trừ bản thân người làm phép có thể giải được, còn có thứ có thể giải.” Mặc Lâm nhìn trời mưa to bên ngoài cửa sổ,“Đó chính là gương Medusa.”

      “Medusa?”

      Lâm Linh cảm thấy tên này có chút quen tai, hình như nghe qua ở nơi nào.“Chẳng lẽ là ma nữ Medusa trong thần thoại Hy Lạp? Truyền thuyết kể rằng hễ ái nhìn vào mắt của bà ta đều bị biến thành tượng đá?”

      “Chính là nó. Truyền thuyết kể rằng sau khi Medusa bị giết, hai mắt của bà ta được móc ra gắn lên tấm kính, đó chính là gương Medusa.”

      “Chúng ta còn chờ gì nữa? Gương ở đâu? Chúng ta lập tức tìm!” Khải lo lắng hỏi.

      Mặc Lâm chậm nhanh :“Gương Medusa ở lâu đài của hầu tước Gawain.”

      “A?” Lâm Linh nhất thời hít ngụm khí lạnh, gương cư nhiên lại ở chỗ của tên hầu tước Gawain biến thái kia! Việc này dễ làm .

      Đúng lúc đó, loạt tiếng bước chân dồn dập phát ra từ phía hành lang. Tiếp đó là chiếc cánh cửa bị bật mở, gã kỵ sĩ vội vã vọt vào, hớt ha hớt hải :“Kỵ sĩ Khải, xong rồi, công tước Joseph vừa mới hạ lệnh chỉ cho phép mọi người rút kiếm trong vòng tháng nữa, cái gì mà đến lúc đó cuộc chọn lựa của Thượng Đế kết thúc.”

      “Cái gì!” Khải căm giận đập bàn,“Những việc làm này của tên công tước Joseph kia chắc chắn là do sợ Arthur rút được thanh kiếm ra!”

      “Việc này được chậm trễ, đêm nay chúng ta lập tức đến lâu đài của hầu tước Gawain.” Lancelot đứng dậy chuẩn bị rời .

      “Còn có chuyện,” Mặc Lâm thấp giọng ,“Sử dụng gương Medusa nhất định phải cẩn thận, chỉ có mắt phải của bà ta mới có khả năng giải trừ ma pháp hoàn đổi, còn nếu là mắt trái biến người sống thành tượng đá.”

      rồi, ta thôi.” Lancelot lập tức rời phòng.

      Khải buồn bã lo lắng nhìn con mèo đen cái:“Vậy để ta lo cho…… Arthur. Để tránh việc làm loạn.” xong cũng ra khỏi phòng.

      Con mèo nằm chiếc đệm, đôi mắt vẫn hung tợn nhìn Lâm Linh, khiến nàng càng thêm căng thẳng sợ hãi.

      “Tôi cố ý, tôi biết trong hộp có ếm ma pháp, Arthur, xin lỗi……”
      Giờ nàng ngoài xin lỗi ra còn có thể làm gì được chứ.

      “Đều là tại cái đồ ngốc này!” Nó trầm thấp cả giận .

      “Được rồi, hai người cũng cần đợi ở phòng ta nữa” Mặc Lâm mỉm cười,“Lâm Linh, ngươi ôm nó về phòng ngươi .”

      “Phòng của ta?” Khóe miệng nàng giật giật.

      “Bây giờ ngươi cần phải bảo vệ nó cho tốt, biết chưa? Đừng quên họa này là do ngươi gây ra, tính chịu trách nhiệm sao?” Trong mắt Mặc Lâm xẹt qua ý cười.

      Lâm Linh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắc miêu cái, thở dài cúi đầu xuống.

      tính duỗi tay ôm lấy hắc miêu, đột nhiên nó dưng lông mao, vẻ mặt vui, trong miệng thầm:“Đừng chạm vào ta, đồ ngốc!”

      Vừa nghe thấy từ này nàng liền có chút tức giận, đột nhiên trong đầu lóe lên điều gì, cười hì hì tay bắt lấy nó đứng lên, tà ác :“Yên tâm, tôi nhất định phụ trách với cậu a a a a a!”

      Đâu dễ gì có được cơ hội khi dễ , nhất định phải lợi dụng chút!

      “A, sư phụ, ta muốn cùng phòng với người a!” Hắc miêu đạp loạn bốn chân, cảm thấy tính mạng của mình bị uy hiếp.

      “Đừng làm phiền sư phụ!” Nàng dễ dàng ôm lấy nó chui vào gian phòng của mình.

      Vừa về đến phòng, nàng quăng nó qua bên ghế, thuận tay lót thêm cho nó tấm đệm:“Đêm nay cậu ngủ ở chỗ đó , chờ cho đến khi Lancelot mang gương về là cậu có thể khôi phục nguyên trạng rồi.”

      Arthur hừ tiếng, gối đầu bên thèm quan tâm đến nàng.

      “Ngủ ngon, Arthur điện hạ.” Nàng trừng mắt, thổi tắt nến,“Đừng lo, rồi ngày mai khá hơn thôi, chừng chứng sợ mèo của cậu cũng khỏi luôn đấy.”

      Hừ! Lại là tiếng kêu phản kháng.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49: Bộ sưu tập của hầu tước biến thái

      Sông ngoài lâu đài chậm rãi than , gió nhàng thở vào khu rừng. Đôi chim dạ oanh cất tiếng hát ca, như báo với thiên nhiên, như sắp dâng lên mặt trời về tình mới chớm nở của chúng nó.

      Phản ứng đầu tiên của Lâm Linh sau khi tỉnh dậy là nhìn lên cái ghế, vừa nhìn thấy nàng giật mình, cái ghế trống ! Nàng xoay người lại lại thấy cảnh vừa tức giận vừa buồn cười, hóa ra biết từ khi nào nó chui lên góc giường của nàng ngủ say.

      Mặt nàng đột nhiên nóng lên, a a! Này có tính là nằm cùng giường ?

      Nàng lập tức lắc lắc đầu, mình nghĩ lung tung cái gì thế a, giờ là con mèo mà!

      Mặc dù trong cơ thể của con mèo nhưng dáng ngủ cũng rất đáng , nhất là mấy cái móng vuốt vẫn cố kéo chăn mền. Nhìn nó hồi, lòng nàng đột nhiên dấy lên cảm giác muốn sờ nó.

      Nàng còn chưa kịp đến lông của nó, hắc miêu Arthur bỗng dưng mở hai mắt ra, lạnh lùng câu:“Thừa dịp ta ngủ làm loạn à?”

      “Ai làm loạn với cậu! Là cậu chạy lên giường tôi trước mà!” Mặt nàng tự nhiên đỏ, lão Thiên a, nàng lại đỏ mặt với con mèo!

      Nó chậm rãi duỗi cái lưng mỏi, ngáp cái:“ phải chăm sóc chu đáo cho ta sao? Chỗ cái ghế rất lạnh. Đúng rồi, hình như buổi tối ngáy rất to……”

      “Câm miệng!” Lâm Linh xách cái gối phóng tới.

      === =========

      Gần giữa trưa, Lancelot trở về từ lâu đài hầu tước Gawain, nhưng lại mang về tin khiến người ta nửa mừng nửa lo: Hầu tước nguyện ý cho mượn gương, tuy nhiên, muốn Lâm Linh tới để lấy, còn những người khác tuyệt đối cho mượn.

      Người đầu tiên bộc phát là Khải.

      “Cái tên hầu tước này, bữa tiệc tối lần trước quấn quýt lấy Lâm Linh ta thấy tám phần là có hảo ý, bảo Lâm Linh nhất định là có quỷ kế!”

      “Hầu tước có sở thích sưu tầm đồ sống, chỉ sợ Lâm Linh……” Lancelot dở giữa chừng, trong mắt lên tia lo lắng.

      Lâm Linh vẫn gì, trong lòng nàng hiểu yên tâm về hầu tước, nhưng giờ nàng thể lựa chọn, bây giờ quan trọng là phải làm cho Arthur khôi phục thân thể .

      “Tôi , tôi lập tức xuất phát.” Lâm Linh đứng dậy.“Chuyện này vốn là do tôi sơ ý gây ra, hẳn là tôi phải chịu trách nhiệm. Nếu đối phương vậy đích thân tôi mượn gương.”

      “Nhưng……” Khải nhíu nhíu mày.

      “Đừng xem thường tôi, Khải.” Nàng cười cười, trong lòng nàng mặc dù rất sợ hãi nhưng lại cố biểu ra ngoài, muốn làm cho mọi người lo lắng. Mặc dù nàng cũng nắm chắc, nhưng nàng muốn cho mọi người thấy nàng tràn đầy tự tin.

      “Vậy tôi cùng .” Nụ cười của Lancelot khiến cho người ta cảm thấy an tâm.

      “Ta cũng .” Arthur lạnh lùng xen vào câu,“Ta muốn giao vận mệnh của mình vào tay của ngốc này.”

      Mặc Lâm nhàng gật gật đầu:“ như vậy, các ngươi chia ra hai đường để tiết kiệm thời gian . Lâm Linh, ngươi cùng Lancelot lập tức chạy tới lâu đài hầu tước, Arthur con cũng cùng, với hình dạng bây giờ của con ít gây chú ý. Khải, cậu mang cơ thể của Arthur Camelot trước, chờ bọn Lâm Linh đến giúp Arthur khôi phục thân thể, lập tức đưa rút thanh kiếm cắm trong phiến đá.”

      Tất cả mọi người thấy kế hoạch như vậy rất thích hợp, vì vậy chia nhau lên đường.

      Trước khi , Lâm Linh vô tình thấy Khải rất đáng thương, biết như thế nào lại chọc vào cơ thể của Arthur mèo, Arthur mèo liền kêu meo meo loạn, lấy vuốt cào mặt .

      Arthur u ám quay đầu , đành lòng nhìn màn bất kham này.

      Hình tượng của cứ như thế mà bị phá hủy a!

      Đoàn người Lâm Linh thúc ngựa chạy nhanh, lúc tới lâu đài của hầu tước Gawain là hoàng hôn.

      Bãi sông lót đầy những viên gạch bạc trắng, khu rừng bao quanh lâu đài trải dài đến đỉnh đồi, ánh sáng của trời chiều chiếu lên tường thành làm chúng ánh lên màu hồng nhạt, cao lớn, tráng lệ mà tinh sảo.

      Khắp tòa thành đốt đèn sáng trưng, tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt ấm áp, lấp lánh như bầu trời đầy sao.

      Hai bên cầu treo dàn hàng những tên kỵ sĩ cung kính hành lễ chờ bọn họ đến, sau đó nghênh đón họ vào tòa thành.

      Lâm Linh thấy được phồn hoa của hoàng cung, nhưng nàng ngờ nơi này còn xa xỉ gấp mấy lần nơi đó.

      Thềm đại sảnh được lót bằng những viên đá màu trắng, nhìn như tác phẩm điêu khắc, bóng loáng sạch từng khối. Khắp nơi đều là những vật phẩm và những hằng hà kỳ hoa dị thảo mà hầu tước sưu tập được, khiến kẻ khác hoa cả mắt.

      Chậc chậc, cứ như tên nhà giàu mới nổi! Nàng thầm thở dài tiếng.

      “Mời các ngài chờ ở đây lát, hầu tước đại nhân tắm rửa, rất nhanh ra gặp các ngài.” vị quản gia dâng trà thơm cho Lâm Linh và Lancelot.

      “Lancelot, cậu xem tên hầu tước này có vẻ giàu hơn quốc vương ?” Vừa thấy quản gia rời , Lâm Linh lập tức nhịn được hỏi.

      “Nghe gia tài của hầu tước rất rộng lớn, chẳng những có được vùng đất rộng lớn ở England, mà còn có được phần lãnh thổ của France và Wales.” Lancelot ra vẻ rất quen thuộc.

      “Ha ha, mấy chuyện này chắc là Khải cho cậu biết.”

      Lâm Linh cười cười, thuận tay cầm lấy ly trà, tính hớp ngụm bị mèo Arthur dùng vuốt đẩy ra.

      ngốc, đừng có tùy tiện uống mấy thứ này.”

      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mèo con, Lâm Linh khì khì tiếng bật cười, Arthur vẫn rất đề cao cảnh giác a.

      lâu sau đó, hầu tước vào phòng từ phía bên trái, mặc chiếc áo khoác trắng rộng thùng thình, giơ lên cánh tay thon dài vuốt vuốt mái tóc rối màu rám nắng, lười biếng thong dong về phía nàng, những phiến đá mà qua còn để lại những giọt nước óng ánh. da thịt vẫn còn đọng lại vài giọt nước, lóe lên mấy tia sáng phản xạ dưới ánh nến, mái tóc dài ướt đẫm vung vẩy tung tóe hàng ngàn giọt nước ra khí, tạo thành cột sáng như cầu vồng, giống như nhè gảy giai điệu bằng cầm huyền. cần tô son đánh phấn mà vẫn mị hoặc, hoa lệ tì vết như đóa pháo hoa.

      Hai mắt vừa nhìn thấy Lâm Linh lập tức sáng ngời, tiến lên hôn tay nàng cái thủ lễ:“Tiểu Linh của ta rốt cuộc cũng tới.”

      Lâm Linh kiềm chế khó chịu trong lòng, cố nặn ra nụ cười tươi tắn.“Hầu tước, ta tới rồi, vậy ngài có thể cho ta mượn gương được chưa?”

      “A, đương nhiên đương nhiên,” vẫn cầm lấy tay nàng buông,“Timor ta nhất định giữ lời, nhất định lấy gương cho các ngươi mượn. Nhưng nếu hôm nay tới đây rồi hãy ở lại đêm, ngày mai hẵng .”

      “Hay là thôi .” Lâm Linh cố rút tay mình về, nhưng nó lại bị hầu tước nắm chặt sao nhúc nhích được.

      “Hầu tước đại nhân, hảo ý của ngài chúng ta xin nhận, bất quá chúng ta có thời gian ở lại. Chúng tôi cũng muốn quấy rầy nhiều đến hầu tước đại nhân.” Lancelot khẽ mỉm cười, hơi dùng lực kéo Lâm Linh về lại phía mình.

      “Gấp như vậy sao?” Trong mắt Timor lóe lên tia quỷ dị,“Vậy xin lỗi, xem ra các ngươi phải ở lại đây đêm rồi.“

      Lời của vừa dứt, đột nhiên Lâm Linh cảm thấy đầu óc trận mơ hồ, mơ màng thấy Lancelot vội vã rút kiếm ra, rồi nàng chẳng còn biết gì nữa cả……

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50: Đỗ toa chi cảnh

      biết qua bao lâu, Lâm Linh mới dần khôi phục ý thức.

      Nàng mở hai mắt, ánh sáng màu hồng nhạt từ ngoài cửa sổ xuyên qua tấm màn sa mỏng, bên ngoài cửa sổ là mảnh xanh đen của thâm sơn cùng cốc, đằng xa là ngọn núi sừng sững khoác màu khăn vàng đỏ vai.

      Lại là buổi sáng sớm.

      Gió lạnh như tuyết xuyên qua khu rừng, mang theo cỗ hơi nước ướt át từ sông đào vệ thành và mùi hương cam lộ thoáng bay vào cửa sổ, tràn ngập cả căn phòng.

      “Nàng tỉnh rồi.” Giọng như gió xuân mang vài nét lo lắng truyền đến từ phía sau lưng nàng.

      Lâm Linh quay đầu, tâm trạng lập tức trầm xuống, hầu tước Gawain đứng trước mặt cười dài nhìn nàng.

      Nàng khẽ cử động thân mình chợt nghe tiếng “tê tê” khủng bố truyền tới, nàng chưa kịp quay đầu Timor chậm rãi :“Tốt nhất là nàng nên ngoan ngoãn đừng cử động a, con Vương Xà này là do ta mang về từ Ai Cập đấy! Vạn nhất nếu nó cắn nàng ổn đâu.”

      Nàng cứng ngắc quay đầu sang thấy con rắn hổ mang to như cái cổ tay nhìn nàng như hổ nhìn mồi, cái lưỡi thi thoảng thè thè như thị uy.“Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Nàng cố gắng phát ra tiếng rung rẩy, mạnh giọng hỏi,“Bọn họ đâu? Rốt cuộc ngươi làm gì?”

      Hầu tước nở nụ cười ưu nhã:“Nàng hỏi nhiều như thế sao ta có thể trả lời hết được đây, từ từ biết. Ta chẳng muốn thế nào cả, chỉ là có người muốn ta giữ các nàng lại khoảng thời gian. Yên tâm, ta thương tổn các nàng đâu. Kỵ sĩ Lancelot vẫn nơi an toàn .”

      “Là công tước Joseph sao? Sao ngươi lại nghe chứ?”

      “A, ta ghét nhất là phải nghe lời người khác, bất quá ta muốn thừa cơ hội này biến nàng thành vật phẩm trong bộ sưu tập của ta, nên tiện tay giúp chút thôi.”

      “Ngươi – biến thái!” Trong đầu của nàng đột nhiên nhớ lại lời Mặc Lâm lúc trước –“Vốn dĩ vị hầu tước Gawain kia xuất trước mặt ngươi nhiều , nhưng vì hiệu ứng bị lỗi nên bị thay đổi.”

      Nghĩ tới đó nàng rùng mình cái, chẳng lẽ vì lần vô tình gặp nhau trong rừng đó mà gây ra hậu quả tưởng này?

      “Nhưng chúng ta có ăn uống bất cứ thứ gì của ngươi, tại sao –” Nàng thấy chuyện này kỳ quái.

      “A a, ta biết các nàng nhất định rất cẩn thận, cho nên pha loại trà ma pháp dùng để uống, mà là dùng mùi thơm để khiến người ta mơ màng. Đây là loại trà ta vất vả lắm mới tìm được ở Hy Lạp đấy. Đúng rồi, nó còn có công dụng khống chế ma pháp rất hữu hiệu, sợ rằng bây giờ nàng cũng thể dùng pháp thuật hệ gió được nữa đâu.”

      vừa vừa chậm rãi tiến đến gần nàng, vươn tay nhàng vuốt vuốt tóc nàng.

      “Tóc đen mắt đen xinh đẹp, nàng là món hàng quý giá nhất của ta……”
      Lâm Linh khẽ run lên, cả người lạnh toát từ chân lên đến đỉnh đầu.

      “Đúng rồi, con mèo của ta đâu? Đưa con mèo đây!” Nàng tức giận nghiêng đầu thoát khỏi tay .

      vô vị nhún vai:“Mèo sao? Ta cũng để ý nó chạy đâu. Trà của ta chỉ có công dụng với người.”

      Nghe vậy, thần kinh căng như dây đàn của nàng có chút buông lỏng, hoàn hảo, Arthur vẫn chưa bị bắt.

      “Ta sớm chuẩn bị cho nàng căn phòng đẹp nhất trong lâu đài này, sau này nàng cứ việc ở trong căn phòng đó mãi mãi. Tuy nhiên để cho yên tâm, ta thường xuyên đến thăm vật phẩm của ta.”

      khom người xuống hôn lên tóc nàng,“Ân, trở thành vật phẩm cần phải được hầu hạ chu đáo. Buổi tối ta tự tay giúp nàng tắm rửa, có thấy vinh hạnh hay ? Đây là lần đầu tiên ta tự tay làm đấy.”

      Nàng mếu máo muốn khóc…… Có khi nào giống như cái xác ướp , được a!!!

      “Ta tắm đây, nàng chơi chung với Britney . Nhưng đừng có dại mà chọc tức đó, nó chỉ nghe lời của ta thôi.”

      Gawain mỉm cười đẩy cửa phòng ra ngoài.

      Lâm Linh khóe miệng run run, Britney? Là tên còn rắn hổ mang này sao? Thần thánh ơi……

      Thời gian tiếp đó, nàng cố gắng tìm đủ mọi cách lấy lòng “tiểu thư” Britney này. Nhưng đối phương chẳng có tia lay động tí ti nào, vẫn kêu “tê tê” ngừng.

      Làm sao bây giờ? Kế tiếp làm gì bây giờ?

      “Cạnh”, đột nhiên có tiếng vang từ phía cửa sổ truyền tới, Britney lập tức cảnh giác giương đầu lên. Từ góc cửa sổ đột nhiên xuất bàn chân mèo với mấy cái móng vuốt.

      “Arthur……” Tim nàng nhảy nhót, nhưng ngay lập tức nghĩ tới tình cảnh nguy hiểm trước mắt, vô vàng hô tiếng,“Đừng vào, chỗ này có rắn hổ mang!”

      Lời nàng vừa dứt, mấy cái móng vuốt cửa sổ lập tức biến mất. Mặc dù có chút an tâm, nhưng hiểu sao nàng lại có cảm giác mất mát nên lời.

      Tên này có nghĩa khí, cư nhiên lại chuồn mất …… mặc kệ sống chết của nàng……

      Nhưng ngờ lâu sau đó, móng vuốt của tiểu hắc miêu lại xuất .

      Lúc Britney chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu bóng đen xẹt qua vòng duyên dáng bay vào phòng, va vào tường bắn ngược ra ngoài cửa sổ.
      Bitney cư nhiên cũng đuổi theo cái bóng đen đó…… Hiển nhiên nó quên rằng nó làm gì có cánh ……

      “Đồ ngốc, đóng cửa sổ lại mau!” Arthur vụt tiếng nhảy vào.

      Lâm Linh lập tức vọt tới, dùng tốc độ nhanh nhất “rầm” tiếng đóng cửa sổ lại, sau đó thở mạnh nhõm cái, mềm nhũn tựa lên tường.

      “Đó là thứ gì vậy?” Nàng vẫn chưa hoàn hồn hỏi.

      Arthur run run lông mao người, hừ tiếng xem thường:“ con chuột để đối phó với rắn hổ mang.”

      “A!” Nàng chấn động,“ là chuột!” Trong lòng nàng vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng, hóa ra vừa rồi có bỏ mặc mình chạy trốn mà là bắt chuột …… Nhưng, đường đường là Arthur vương lại bắt chuột, cái này , ……

      Nàng ráng nín cười đến nỗi mặt mày rút gân lên cả.

      “Được rồi, nhanh nghĩ cách lấy gương . Còn phải cứu Lancelot ra nữa.” mặt hắc miêu thèm che giấu nỗi buồn bực.

      “Được rồi, mới nãy tôi nghe tắm. Ôi, ngờ biến thái thế mà sạch gớm, bằng chúng ta thừa dịp cơ hội khỏa thân…… Như vậy như vậy, như vậy như vậy……”Lâm Linh đảo con ngươi vòng, đem kế hoạch tác chiến của mình với Arthur.

      “Có được đó?” Hắc miêu có chút hoài nghi, hơn nữa thừa dịp khỏa thân như vậy có chút ngược với đạo đức của kỵ sĩ a.

      “Đương nhiên là được, bây giờ còn cố kỵ cái gì, nhanh !” Lâm Linh duỗi tay ôm lấy nó, cẩn thận chuồn ra ngoài cửa.

      Mới sáng sớm nên trong lâu đài vô cùng yên tĩnh, Lâm Linh rón ra rón rén chạy xuyên qua hành lang, nàng nhớ mang máng tối hôm qua Gawain ra từ căn phòng phía bên trái, nếu như đoán sai đó chắc hẳn là phòng tắm.

      Lúc chạy ngang qua hành lang dài, nàng chợt nghe trong căn phòng có tiếng khóc ủy khuất như ai oán của nữ hài tử.

      “Oa, phải là dị tộc mà ngài hầu tước cất giấu chứ?”

      Lâm Linh thử đẩy đẩy cửa phát cửa bị khóa. Nàng nhặt thanh sắt mặt đất, lung tung móc máy trận, “cạch” tiếng, chiếc ổ khóa đơn giản thời Trung cổ bị mở ra……

      Trong khoảnh khắc cánh cửa bị mở ra, đập vào mắt Lâm Linh là mảnh hỗn loạn, đột nhiên có loại cảm giác mơ hồ như vừa rơi vào thùng thuốc nhuộm. Cánh cửa rộng mở để lộ căn phòng xa hoa, bên trong căn phòng là đám oanh oanh yến yến người nằm kẻ ngồi, tóc vàng mắt màu bích, tóc đỏ mắt lục, mắt nâu lanh lợi, tóc bạc mắt tím…… tràn lan những vị mỹ nữ hoa lệ.

      Người ngồi khóc là tóc vàng mắt tím, nhìn cách ăn mặc của nàng hình như là xuất thân từ quý tộc.

      “Vị mỹ nữ này hình như giống cậu đấy.” Lâm Linh mặc dù vẫn giật mình nhưng vẫn quên chọc Arthur câu. Arthur bắn cho nàng ánh mắt xem thường.

      là ai?” Các mỹ nữ kinh ngạc nhìn vị khách mời.

      “Ta tới cứu……”

      Lâm Linh mới được nửa bị tóc vàng kia cắt đứt.

      “Nhìn kìa! Tóc đen mắt đen, nàng ấy nhất định là vật phẩm mà chủ nhân lưu luyến mãi quên kia!”

      Lời nàng vừa dứt, chúng mỹ nữ lập tức ai oán nhìn Lâm Linh, cơ hồ đồng thời khóc lên:“U u, chả trách chủ nhân lại lạnh nhạt với chúng ta trong thời gian dài như vậy.”

      “Chúng ta bị chủ nhân bỏ rơi……”

      “Tóc đen mắt đen có cái gì tốt……”

      Lâm Linh sững sờ tại chỗ chưa kịp hồi phục tinh thần. Sao mất nửa ngày rồi mà các nàng có ý định chạy trốn a, hình như lại còn rất thích chờ đợi ở chỗ này…… Rốt cuộc là có chuyện gì?

      ngờ Gawain lại thích sưu tập mấy thứ phiền phức này.” Arthur bất đắc dĩ lắc đầu.

      Đại não Lâm Linh cấp tốc chuyển động , đột nhiên trước mắt sáng ngời, nàng vừa nảy ra ý kiến rất hay.

      Nàng vội vàng thầm bên tai Arthur vài câu, lại lớn tiếng với các mỹ nữ:“Chủ nhân muốn bỏ rơi các a, vừa rồi ta còn chưa xong mà, chủ nhân đặc biệt dặn ta kêu các tới phòng tắm đó nha.”

      Các mỹ nữ vừa nghe thấy thế, lập tức nín khóc mỉm cười, cũng chẳng cần biết giả chậm rãi theo sát Lâm Linh.

      Phòng tắm của hầu tước Gawain cũng vô cùng xa hoa, ở góc lớn trong phòng có bồn tắm được xây dính liền với vách tường, gốc cây thạch liễu rủ cành xuống, trong cành chảy ra dòng nước nóng từ ôn tuyền cách đó xa, chảy ngừng từ tháng này qua năm nọ, nên nước ao luôn tràn đầy và sinh động.

      Tham tài xấu hổ, đáng xấu hổ chính là sưu tầm vật phẩm mà lại biết sử dụng. Đây chính là châm ngôn của .

      Lúc này hầu tước thoải mái ngâm mình trong ao đột nhiên nghe thấy loạt những tiếng bước chân hỗn loạn như sóng biển hướng về nơi này.
      ổn! vừa mới ý thức được chút bị đoàn mỹ nữ vây quanh .

      Đây phải là vật phẩm cất giấu sao? Sao tất cả lại chạy đến đây? Muốn tạo phản à!

      “Các ngươi tránh hết ra cho ta, ai cho các ngươi ra khỏi căn phòng đó!”

      Sắc mặt của hồng lên, muốn quơ lấy khăn lông bên cạnh che chút, đột nhiên con mèo đen nhảy ra từ phía mỹ nữ phía sau, giương vuốt về phía . Hầu tước Gawain theo phản xạ nhảy lùi lại, chợt cảm thấy trận gió lạnh thổi qua, cổ cảm giác được có cái gì đó lạnh lẽo.

      Các mỹ nữ nhất thời bị kinh hách đứng chết trân tại chỗ dám nhuc nhích.

      “Hầu tước đại nhân, mời ngươi giao ra gương Medusa, nếu ta sợ cẩn thận đả thương ngươi mất.”

      Lâm Linh cố gắng làm cho giọng điệu của mình như xã hội đen.

      Gawain đầu tiên là cả kinh, rũ mi mắt xuống, nhàng nở nụ cười:“Quả nhiên là vật phẩm mà ta thích nhất, ra còn có chiêu này.”

      “Bớt nhảm , giao ra gương, còn phải lập tức mang Lancelot tới nơi này.” Lâm Linh cao giọng.

      mạn bất kinh tâm thở dài,“Nhưng, ta sợ chết a.”

      “Có lẽ ngươi sợ chết, nhưng vẫn có thứ còn đáng sợ hơn chết a.”

      Lâm Linh nở nụ cười hảo ý.“Ngươi xem nếu ta đem ngươi trần trụi trói ở chỗ này, biết mấy vật phẩm của ngươi làm thế nào nhỉ, ta thấy các nàng chảy nước miếng kìa, a a a a……”

      “Người đâu, lập tức mang Lancelot đến cho ta!” Sắc mặt trắng bệt hô to. Quả nhiên lời uy hiếp này rất có tác dụng với .

      bao lâu sau, Lancelot được dẫn vào, thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhưng cũng đáng lo ngại. Trong thoáng chốc nhìn thấy Lâm Linh và Arthur, thoáng thở dài hơi nhõm, thần sắc có chút áy náy.

      “Còn gương Medusa đâu?” Lâm Linh hơi dùng sức.

      Gawain có chút bất đắc dĩ:“Có thấy bức phù điêu kia ? Ở dưới con mắt trái của nó ba nấc có cái ngăn, trong cái ngăn đó có cái hộp đựng gương Medusa.”

      “Để tôi .” Lancelot dựa theo lời Gawain , tốn chút sức lực lấy được cái hộp.

      “Được rồi, lấy được đồ rồi, chúng ta thôi.”

      Lâm Linh vừa mới xong, chợt con mắt trái của bức phù điêu nãy giờ vẫn đóng chặt đột nhiên mở ra……

      “Nhắm mắt lại mau! Lâm Linh, Lancelot, kia mới là chỗ giấu mắt của Medusa!” Arthur hô to tiếng.

      Lời của Mặc Lâm đột nhiên vang bên tai nàng —

      “Lúc sử dụng gương Medusa nhất dịnh phải cẩn thận, chỉ có mắt phải của bà ta mới có khả năng hóa giải được thuật hoán thân, còn nếu là mắt trái biến người sống thành tượng đá.”

      Đúng là mắt trái a……

      Chết rồi, nàng sắp bị biến thành bức tượng đá ……

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 51: Lancelot bị biến thành tượng đá


      Con mắt trái của con chim tượng đột nhiên mở ra…… Lâm Linh muốn xoay người chạy trốn nhưng hai chân lại nghe theo ý mình, đứng chết trân tại chỗ như bị mọc rễ . Đúng lúc đó, đột nhiên có bóng dáng bay đến chắn trước mặt nàng, và cũng trong tích tắc đó, nàng thấy người kia dần dần bị hóa thành tượng đá từ chân đến đầu!

      Nàng mở miệng nhưng lại phát ra được tiếng nào, trong lòng như bị cái gì chặn lại, dùng hết toàn bộ khí lực mới phát ra được giọng run rẩy xíu:“Lancelot!”

      Ngay lúc đầu nàng vẫn còn trống rỗng, đột nhiên hầu tước Gawain bay tới bắt lấy tay nàng. “Bùm” tiếng gạt phăng thanh chủy thủ ở trong tay nàng xuống sàn nhà.

      “Đồ ngốc!” Mèo Arthur đứng ở bên vểnh râu trợn mắt.

      “Quả nhiên là tên kỵ sĩ trung thành,” Thoáng chốc Gawain lại chiếm được thế thượng phong, khỏi đắc ý ,“Vì bảo vệ nàng mà hy sinh cả chính mình, đáng tiếc vĩnh viễn bị biến thành pho tượng đá.”

      “Gawain, nhất định là ngươi có cách để cậu ấy trở về bình thường!” Lâm Linh lo lắng quát.

      Gawain bên môi nở nụ cười lười biếng:“Cho dù ta là có cách sao ta phải cho nàng biết? Mới nãy nàng gác cái thanh lành lạnh đó lên cổ ta, có biết là vô lễ lắm , đến giờ ta vẫn còn rất sợ hãi đấy. tin nàng sờ thử xem, trái tim ta còn đập mạnh đây này.” vừa vừa kéo tay Lâm Linh đặt lên lồng ngực của mình.

      Tiểu Hắc Miêu bỗng dưng trừng mắt lên, lông mao dựng thẳng, vù tiếng cong người bay lên.

      “Buông tay ra, tên đại thúc biến thái!” Lâm Linh cố rút tay mình ra, vẻ mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn .

      “Cái gì? Nàng kêu ta là đại thúc?” Mặt của thoáng cái đen thui như vừa bị đả kích mạnh, sau đó lại ngẩng đầu lên như muốn làm ,“Tiểu Linh, năm nay ta mới có 25 thôi mà.”

      “Vậy cũng gần 30, phải đại thúc là cái gì!” Lâm Linh chẳng muốn đôi có nhảm với chút nào, ánh mắt chuyển hướng về phía Tiểu Hắc Miêu. Mèo đen trừng mắt nhìn nàng, như muốn bảo cố gắng tiếp tục .

      Mặc dù bình thường nàng luôn chậm chạp, nhưng giờ đột nhiên trong đầu vô cùng lanh lợi, trong đầu chợt lóe, đánh bồm bộp vào :“A, vậy ta nên gọi ngươi là đại bá? Gia gia? Hay tùy ngươi chọn a……” Quả nhiên ngoài dự đoán, mặt của càng ngày càng đen, ánh mắt ủ rũ như phủ tầng sương u ám……

      Đúng lúc đó chợt tiểu hắc miêu gào lên tiếng, như tia chớp bay lên người hầu tước Gawain, giơ vuốt cào loạn ở mặt !

      Gawain thất kinh lấy hai tay che mặt mình lại, để lộ sơ hở…… Chính là phía sau! Lâm Linh dùng tốc độ nhanh nhất nhặt thanh chủy thủ từ dưới đất lên, nhảy dựng lên, lần nữa vững vàng đặt thanh chủy thủ ngay cổ của .

      người mèo phối hợp với nhau rất ăn ý và lưu loát, chỉ cần mười mấy giây khống chế được hầu tước đại nhân!

      “A a ~~” Gawain hạ mắt, lộ ra ánh mắt bái phục,“Là ta khinh suất, để ý tới nơi này còn có thêm con mèo biết .”

      “Ngươi mau trả Lancelot về lại nguyên trạng cho ta, nếu ta ném ngươi ở chỗ này đấy.” Vẻ mặt nàng giả bộ hung tợn.

      “A a,” cười cười,“Muốn khôi phục về lại nguyên hình cũng phải là việc khó, tuy nhiên cần có thời gian. Hơn nữa bây giờ chỉ có thể để ở chỗ này, bởi vì khi tượng đá tiếp xúc với khí ngoài lâu đài bị giải thuật phân tán bay lên trời.”

      “Ngươi bậy……” Chuyện lớn như thế nàng dám tin.

      tin nàng thử xem.” làm bộ dáng “cứ tự nhiên”.

      Thấy chắc chắn như vậy, Lâm Linh và Tiểu Hắc Miêu liếc nhau cái, lại liếc nhìn Lancelot chần chờ chút. Dù sao, bọn họ ai cũng dám mạo hiểm tánh mạng của Lancelot.

      “Bảo đưa gương Medusa trước .” Tiểu Hắc Miêu run run chòm râu ra lệnh.
      Gawain kinh ngạc nhìn con mèo đen thốt lên :“Giọng này…… sao lại giống của Arthur quá vậy? Chẳng lẽ –” mở to hai mắt chỉ tay vào Tiểu Hắc Miêu,“Chẳng lẽ con mèo đen này là –” cười khanh khách,“Chả trách nàng tới đòi muốn gương, ha ha ha……”

      Tiếng cười của đột nhiên bị nghẹn lại, bởi vì thấy tiểu hắc miêu xù lông múa vuốt trước mặt , gằn từng chữ:“Có tin là ta cào mặt ngươi tới nở hoa luôn ?”

      Câu uy hiếp này đối với hầu tước có uy lực kém câu trần trụi bị trói ném vào phòng cất giấu vật phẩm, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, hơn nữa còn có thanh chủy thủ dưới cổ nên hết sức phối hợp tới bên tường, đưa tay đánh vài cái gỡ nguyên con chim nhắm mắt, cẩn thận đặt nó vào cái hộp,“Gương Medusa bị ta gỡ ra cải trang vào trong con chim này, đến lúc cần các ngươi cứ việc ấn miệng của nó, con mắt trái chuyển động, ấn hai cái, mắt phải chuyển động. Nhưng sau khi dùng xong các ngươi nhất định phải trả lại cho ta, đây là món bảo bối mà ta vất vả lắm mới kiếm được đấy.”

      “Chờ đến khi dùng xong ta nhất định trả lại cho ngươi, nhưng Lancelot cậu ấy……” Lâm Linh vội vàng vươn tay ôm cái hộp vào trong lòng.

      “Ta giúp giải trừ ma pháp, nhưng ta có điều kiện.” Ánh mắt của lóe lên,“Sau khi các nàng trở về, ta mong Tiểu Linh lại có thể đến lâu đài của ta.”

      A? Mặt nàng cứng ngắc, còn muốn nàng lại tới cái chỗ biến thái quỷ quái này?

      “Yên tâm, lần này chỉ là cầu hữu hảo thôi, ta đối xử với nàng như vị khách tôn quý.” nhìn nàng,“Ta xin thề danh dự của kỵ sĩ, tuyệt nuốt lời.”

      “Ngươi ta cũng nhớ ngươi là – kỵ sĩ……” Arthur đứng bên cạnh móc .

      Mặc dù nàng mấy thoải mái với tên hầu tước này, nhưng vừa nghĩ tới kỵ sĩ Lancelot vì nàng mà bị biến thành pho tượng đá, trong lòng luôn có cảm giác cảm động, vì vậy do dự gật đầu,“Được, lời định!”

      Mắt mang tia ý cười nhìn nàng, màu xanh biếc như đôi lưu ly trong mắt phát sáng, bên môi nở nụ cười thanh thúy như cảnh nước non tươi đẹp……

      Cảnh đó làm cho Lâm Linh thoáng chốc thất thần. Vị đại thúc này đúng là rất có tư sắc mà, nếu mà ở thế giới thực làm ngôi sao điện ảnh nổi tiếng rồi.

      “Ba!” Đến khi cái miêu trảo đập lên đầu nàng, nàng mới hồi phục ý thức, ngẩng đầu lên thấy Arthur khó chịu thổi râu mép.

      “Như vậy chúng ta tiếp tục thôi.” Mặc dù bị biến thành Tiểu Hắc Miêu, nhưng ánh mắt của nó vẫn sắc bén như dao, lạnh lùng đảo qua mặt Gawain,“Nếu Lancelot mà có chuyện gì, ta nhất định bỏ qua cho ngươi!”

      Gawain cười chỉ chỉ Lâm Linh:“Chỉ cần nàng nuốt lời, ta cũng nuốt lời.”

      Lâm Linh thuận tay ôm lấy Tiểu Hắc Miêu, thương xót liếc mắt cái. Cái tên đáng thương này tương lai cũng là kỵ sĩ bàn tròn a, giờ mắc phải tội như vậy, tương lai nhất định bị khó dễ .

      “Chờ ,” Gawain đột nhiên gọi Lâm Linh lại, cười bí hiểm,“nàng vẫn nợ ta thứ a ~”

      “Ta nợ ngươi?” Vẻ mặt nàng hiểu.

      “Đương nhiên, cái hôn ước thệ a.” đột nhiên duỗi tay kéo nàng. Nàng sợ đến mức nhảy dựng lên, thuận tay nắm thứ gì đó quăng vào mặt , tông cửa xông ra ngoài, còn hô lớn tiếng:“Arthur, tránh mau!”

      Mới la xong, nàng chợt phát có điểm gì là lạ, ách ~~ cái thứ vừa rồi nàng mới thuận tay ném , hình như chính là —

      “Ba!” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vang kỳ quái, nàng cứng ngắc xoay người lại. màn dị thường khủng bố đập vào mặt, hại nàng thiếu chút nữa trượt chân ngã mặt đất.

      Hầu tước đại nhân hoa lệ dán mặt vào mèo Arthur, cái bộ dạng này đúng là…… Cư, cư nhiên là phần miệng, hắc miêu Arthur toàn thân cứng ngắc rơi xuống đất, lăn mấy vòng thèm phản ứng gì, vẻ mặt trong nháy mắt bị đóng băng ……

      Hầu tước cũng chẳng khá hơn, hai mắt đăm đăm nhìn phía trước, “bang” tiếng ngã xuống……

      Lâm Linh vội vàng ôm lấy mèo Arthur trong tình trạng hóa thạch, vội vã chạy ra khỏi lâu đài, dắt ngựa bỏ chạy, nơi này ở lâu được! Lancelot kỵ sĩ, chờ nàng, sau khi giải quyết chuyện của Arthur nàng nhất định đem cậu ấy về nhà!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :