1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kỳ thật, cây lim có thể dựa - Đông Bôn Tây Cố Full Dã Có eBook )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13:

      Edit: hancoi

      Túc Kỳ chẳng biết tại sao vốn là áo sơ mi mặc người Diệp Tử Nam cuối cùng lại nằm dưới người , chờ đến lúc mọi thứ yên lặng tĩnh lại, chỉ thấy áo sơ mi bị vo thành nắm.

      Vừa mới mua lần cũng chưa mặc qua liền bị thành như vậy, trong lòng Túc Kỳ vừa giận vừa đau lòng, lật người đưa lưng về phía Diệp Tử Nam thèm để ý tới , rất nhanh ngủ.

      Trong bóng tối, Diệp Tử Nam đưa tay sờ mặt , Túc Kỳ giật giật, lật người ôm cánh tay , tìm kiếm ấm áp. Diệp Tử Nam ôm vào ngực, kéo chăn cao lên.

      Vẫn luôn là chủ động, nếu như phải từng bước tiến tới gần, sợ rằng bọn họ bây giờ còn dậm chân tại chỗ. Nhưng cho dù tới gần thế nào, giữa bọn họ luôn cách bước, khoảng cách xa gần, nhưng mặc cho cố gắng thế nào cũng bước qua được.

      Sau khi Diệp Tử Nam gặp Túc Kỳ lần thứ hai bao lâu, Diệp Tử Nam liền nhận được thiếp mời, Thi Nhã Tinh và Thẩm Ngôn Lỗi tổ chức tiệc đính hôn.

      Ngày đó mấy người bọn hẹn nhau đánh tenis, liên tiếp mấy hiệp, đều mồ hôi chảy ròng ròng ngồi ở khu nghỉ ngơi uống nước, Thi Thần ném mấy phong bao màu đỏ ra bàn, mọi người trong bàn kinh ngạc chút.

      Giang Thánh Trác kêu lớn tiếng nhất, "Ái chà, cậu muốn kết hôn? Làm sao cũng nghĩ ra thế này? Cũng trước tiếng, làm người ta giật cả mình."

      Thi Thần đưa tay cầm quả cầu ném về phía Giang Thánh Trác, Giang Thánh Trác hơi nghiêng người nhanh nhẹn bắt lấy, xoay người cười đắc ý với ta.

      Thi Thần lườm cái, "Du học mấy năm cậu phải ngay cả chữ Trung Quốc cũng nhận ra chứ, đó là tên của tớ sao?"

      Mấy người bọn họ cầm thiếp mời liếc mắt nhìn, sau đó đều ném lên bàn, lớn tiếng la hét, " có ý nghĩa!"

      Chỉ có Diệp Tử Nam còn cầm trong tay như có điều suy nghĩ.

      Bọn họ lục tục trở lại sân bóng, trước bàn giờ chỉ có Diệp Tử Nam và Thi Thần còn ngồi.

      Diệp Tử Nam kẹp tấm thiếp đỏ giữa hai ngón tay, " kia thế nào?"

      Thi thần ngầm hiểu, "Nghe nhà họ Thẩm giải quyết."

      Diệp Tử Nam cau mày, "Thẩm Ngôn Lỗi cũng đồng ý?"

      "Việc này tớ lắm, hơn nữa, tình hình tại của nhà họ Thẩm, đồng ý cũng phải đồng ý." Thi Thần gạt tàn thuốc, nhìn sắc mặt của đúng, "Cậu làm sao vậy?"

      Diệp Tử Nam hoàn hồn, cầm nước suối bàn uống hớp, "Ừm, có gì. thôi, đánh tiếp hai trận nữa."

      Thi Thần duỗi cái vợt tenis ngăn lại, mặt cười gian, "Cậu là đối với nhà họ Thẩm có hứng thú, hay là đối với kia cảm thấy hứng thú?"

      Diệp Tử Nam cười cái, thoải mái thừa nhận, "Tớ đúng là rất tò mò với kia."

      Đối với việc thẳng thắn ngược lại Thi Thần rất ngạc nhiên, thoải mái cười tiếng, "Tớ vẫn cho là cậu giống khi còn bé, nghĩ tới phương diện khác chút cũng thay đổi."

      Thi Thần giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn từ từ hỏi tới, "Vậy Đường..."

      Cái tên đó còn chưa ra liền bị Diệp Tử Nam cắt ngang, " nữa, chơi bóng thôi."

      Tiệc đính hôn của Thi Nhã Tinh và Thẩm Ngôn Lỗi làm rất gióng trống khua chiêng, nở mày nở mặt, ta gửi thiếp mời cho rất nhiều bạn học tới tham gia, cũng gửi cho cha Túc tấm, khi đó cha mẹ Túc đến nơi khác nghiên cứu và thảo luận nên biết, bị Túc Kỳ xé tan thành từng mảnh.

      Ngày đó Túc Kỳ khóc đến oanh oanh liệt liệt, trong nhà có ai nên cũng sợ người khác nghe được, nằm lỳ giường gào góc, dường như chết vì khóc như vậy cũng quan tâm, làm cho Trần Tư Giai thần kinh luôn vững vàng cũng kinh hãi.

      Trần Tư Giai cho rằng tình trạng này của kéo dài mấy ngày, ai ngờ sáng hôm sau thấy Túc Kỳ vẻ mặt bình thường xuất trong phòng học, trừ con mắt có chút sưng, còn tất cả khác gì trước kia, còn giúp mua điểm tâm và chiếm chỗ ngồi.

      Khi vào học thái độ khác thường nghiêm túc nghe giảng, còn chép bài, Trần Tư Giai nghiêng đầu liếc mắt nhìn, chữ viết nắn nót, ý nghĩa ràng, giống như viết bậy.

      cảm thấy bây giờ chuyện này rất qủy dị, lấy cùi chỏ huých húych Túc Kỳ, "Túc Kỳ ơi, đây là môn học tự chọn, cũng kiểm tra, cậu chăm chú như thế làm gì?"

      Túc Kỳ dừng tay, "Học thêm chút cũng tốt, tớ quyết định thi nghiên cứu sinh, bài chuyên ngành liên quan đến phần kiến thức này."

      Tin tức này rãng kinh động đến Trần Tư Giai, đè giọng xuống mà lớn tiếng hỏi, "Thi nghiên cứu sinh?"

      Giọng của vừa kêu lên, mọi người trong phòng học đều nhìn sang, bao gồm vị thầy giáo tóc hoa râm đứng bục giảng, ông nâng nâng kính mắt,"Bạn học kia thôi."

      Túc Kỳ và Trần Tư Giai cúi đầu nửa ngày mới dám ngẩng lên, hai bên má đều đỏ rực.

      "Cậu lớn tiếng như vậy làm gì?" Túc Kỳ nhìn xung quanh xem còn ai nhìn sang nữa mới lên tiếng hỏi Trần Tư Giai.

      "Sao cậu đột nhiên quyết định thi nghiên cứu sinh?"

      " có gì, nhân lúc tuổi còn trẻ học thêm chút gì đó cũng tốt."

      "Vậy cậu muốn theo thầy giáo nào? Thầy Tôn hay là thầy Dương?"

      "Thầy giáo đứng đầu đại học B thầy Tần Tuyết Tùng."

      "Cậu điên rồi!"

      Mọi người đều biết, giáo sư Tần Tuyết Tùng ở đại học B là ngôi sao sáng trong lĩnh vực này, từ trước đến nay thu nhận học sinh rất nghiêm ngặt, điển hình là 'thà thiếu ẩu'. Người cũng như tên, cương trực ghét xu nịnh, đức cao vọng trọng, rất nhiều người muốn làm học trò của ông, từ mấy năm trước có lời đồn thầy giáo Tần còn nhận học trò, nhưng là biết có đúng .

      Trần Tư Giai nghiêm túc hỏi Túc Kỳ, "Túc Kỳ, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

      Túc Kỳ xoay xoay bút trong tay, " muốn làm gì, chỉ là muốn ở trong sân trường này."

      Kể từ sau khi Thẩm Ngôn Lỗi rời , Túc Kỳ thân mình trong sân trường, khắp nơi đều là hình ảnh và Thấm Ngôn Lỗi, nhét đầy đầu óc , làm cho thở nổi. Có lẽ, mắt thấy, tâm cũng phiền, dần dần có thể quên ta.

      Rất nhanh đến kỳ tốt nghiệp, Thẩm Ngôn Lỗi ngay cả buổi lễ tốt nghiệp cũng tới tham gia, bằng tốt nghiệp và chứng chỉ học tập cũng là người khác lấy giùm. Túc Kỳ đối với lần này phát biểu bất kỳ cái gì. Chẳng qua nhìn sân khấu người đại diện học sinh tốt nghiệp phát biểu, trong lòng thầm nghĩ, nếu như Thẩm Ngôn Lỗi ở đây, tại đứng nơi đó chứ.

      Sau khi tốt nghiệp mỗi ngày Túc Kỳ đều ngâm mình ở thư viện ôn tập thi nghiên cứu sinh, cuối cùng Trần Tư Giai cũng quyết định thi ở lại đại học B, nhưng dám theo Giáo sư Tần, mà là thầy giáo khác, tình bạn Túc Kỳ và Trần Tư Giai đoạn thời gian đó đột nhiên tăng mạnh, chỉ bởi các là đồng đội, mà còn bởi vì cảm kích Trần Tư Giai lặng lẽ làm người bạn bên cạnh .

      Cha mẹ Túc cảm thấy rất kỳ quái, ra ngoài chuyến trở về, sao con lại trở nên hiểu chuyện ham học vậy, đối với lựa chọn đại học B mà phải trường học, cũng có ý kiến gì.

      Ngày Túc Kỳ phỏng vấn ở đại học B trời rất lạnh, tuyết thổi nhàng, vừa qua năm mới bao lâu, khắp nơi đều có khí vui vẻ. Hai trường đại học cách nhau xa, quyết định tuyết tới đó.

      Trước khi ra cửa nhìn về phía chiếc gương hít hơi, "Túc Kỳ, năm mới hoàn cảnh mới, mọi chuyện đều qua! Mày nhất định thi đậu!"

      Diệp Tử Nam bị mẹ Diệp căn dặn đưa ít đồ cho ông ngoại, xe dừng trước lầu, vừa mới xuống xe liền thấy Túc Kỳ.

      Mấy tháng thấy, gầy rất nhiều, sắc mặc cũng tốt, khoác áo lông màu trắng, cổ quàng chiếc khăn màu hồng rất dài, đứng nơi băng tuyết tràn ngập dễ làm người khác chú ý. Cả khuôn mặt trốn trong khăn quàng cổ, mái tóc ngắn cùng với đôi mắt xinh đẹp trong suốt rất hấp dẫn người khác.

      Túc Kỳ đứng trước cửa phòng học thông báo tới, trong phòng học hành lang khắp nới đều là người, chắc bọn họ cùng đều tới phỏng vấn. vào phòng học tìm chỗ ngồi xuống.

      Túc Kỳ vừa ngồi xuống bao lâu có hai nam sinh bước tới, "Này, cậu là Túc Kỳ phải , tớ cũng học đại học A."

      Túc Kỳ kéo khăn quàng cổ xuống, cười với cậu ta, "Chào cậu."

      "Cậu cũng theo chuyên ngành này à, vậy sau này chúng ta có thể làm bạn học rồi, cậu theo thầy giáo nào?"

      Túc Kỳ quay đầu nhìn cậu ta cái, đối với nam sinh này chút ấn tượng cũng có, phỏng vấn còn chưa bắt đầu những lời này có phải là quá sớm hay ? lễ phép trả lời, "Giáo sư Tần Tuyết Tùng."

      Sắc mặt và ánh mắt nam sinh lập tức thay đổi, "Giáo sư Tần? Có phải có quan hệ với ba mẹ cậu? Đều là ngành giáo dục, có phải chỉ lên tiếng chào hỏi là được?"

      "Cậu bậy gì đấy?" biết Trần Tư Giai vào tới lúc nào, đứng bên cạnh Túc Kỳ mặt tức giận chất vấn nam sinh kia, "Cậu là ai, chúng tôi biết cậu, cút sang bên! Thấy cậu nhiều như vậy, tôi nhìn thấy liền phiền lòng, đừng làm ảnh hưởng tới tâm trạng trước cuộc thi của tôi, tránh ra!"

      Túc Kỳ cúi đầu cười, mặc dù Trần Tư Giai dáng dấp rất xinh đẹp, nhưng lúc mạnh mẽ lên có thể hù dọa được người khác, nam sinh kia nhìn các mấy lần, rồi hậm hực rời .

      Trần Tư Giai sau khi ngồi xuống trợn mắt nhìn bóng lưng người nam sinh kia mấy lần, mới quay đầu chuyện với Túc Kỳ, "Loại người này, chính mình dám theo, người khác theo được ghen tỵ, hắt nước bẩn lên người khác, tiểu nhân, đừng để ý đến cậu ta!"

      thanh của lớn , vừa vừa nhìn chằm chằm nam sinh kia. Phòng học vốn lớn, nam sinh kia ngồi cách các cũng xa.

      Trong phòng học những người khác nghe được thanh cũng theo Trần Tư Giai nhìn sang, nam sinh kia cúi đầu xấu hổ vô cùng.

      Túc Kỳ kéo , "Được rồi, mau chuẩn bị chút , chuẩn bị bắt đầu rồi."

      Diệp Tử Nam lúc qua hành lang, trong lúc vô tình liếc nhìn vào phòng học, dừng bước chút rồi lại tiếp tục về phía trước.

      Gõ rồi mở cửa liền thấy Tần Tuyết Tùng cười với , "Ta còn tưởng rằng trễ chút nữa con mới tới, ta chuẩn bị có buổi phỏng vấn."

      Diệp Tử Nam thả đồ trong tay xuống, "Bên ngoài con thấy, những học sinh kia đều là mặt mày hoảng hốt, ngài hàng năm gặp mặt nhiều học trò như vậy cũng thấy ngài thu nhận ai."

      Giáo sư Tần cầm tài liệu bàn đứng lên, vẻ mặt nở nụ cười hiền lành, "Bộ dạng của ta rất đáng sợ sao? Chính là có người thích hợp, chừng năm nay có. Chờ ta lát, rất nhanh ta trở lại."

      Lúc Giáo sư Tần qua Diệp Tử Nam, Diệp Tử Nam chợt hỏi ông câu, "Ông ngoại, ông phỏng vấn học sinh có phải có người tên là Túc Kỳ?"

      Tần Tuyết Tùng liếc nhìn danh sách trong tay, gật đầu cái, "Ừ, sao con biết?"

      Diệp Tử Nam gật đầu, "Dạ, này tệ, ông có thể suy nghĩ chút."

      Tần Tuyết Tùng thu hồi nụ cười, "Con phải biết là, làm học trò của ta cho tới bây giờ đều là dựa vào năng lực , những năm này nhiều người bằng quan hệ cửa sau để cho ta thu nhận học sinh, ta đều nhận, thế nào, bọn họ cũng bằng quan hệ tới chỗ con sao?"

      Sắc mặt Diệp Tử Nam có chút mất tự nhiên, giọng cũng rất kỳ lạ, " phải vậy, ông ngoại, con chỉ là có biết ấy, ấy cũng biết con. Con có ý giúp ấy chuyện này, con..."

      Tần Tuyết Tùng nhìn hồi lâu, nhìn đứa cháu ngoại luôn ăn khéo léo lại bị nghẹn lời, chợt lớn tiếng bật cười, "Ta hiểu rồi, người đổi lại cháu dâu, đáng giá! Bất quá, có được hay phải xem ở bé."

      Túc Kỳ biết rốt cuộc mình bị làm sao, trước lúc bắt đầu phỏng vấn rất nhiều, vậy mà khi đối diện với vị lão nhân quắc thước rất chậm rãi, biết Giáo sư Tần cảm thấy đúng, hay chẳng qua cảm thấy này có ý tứ, từ đầu đến cuối mặt luôn mang theo nụ cười hiếm thấy, căn bản giống như trước kia nghe nghiêm túc hà khắc, sau khi phỏng vấn xong cùng bàn bạc vài câu với mấy thầy giáo bên cạnh rồi quyết định tại chỗ thu nhận .

      Túc Kỳ ngây ngốc ra ngoài, đóng cửa lại mới lớn tiếng bật cười, mặt tràn đầy vui sướng và phấn khởi, lúc đó cảm thấy giống như nằm mơ, mấy tháng cực khổ đều xứng đáng.

      Diệp Tử Nam đứng cách đó xa nhìn , giống như bị lây, cũng chầm chậm bật cười.

      Hết chương 13.
      miu901 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14:

      Edit: hancoi

      Chuyện vui này xảy ra bất ngờ khiến cho Túc Kỳ hăng hái thời gian, giáo sư Tần ở trong trường học là người cẩn thận nghiêm khắc và ông cũng nổi tiếng với câu 'thà thiếu ẩu'. Túc Kỳ bắt đầu sinh hoạt cuộc sống của nghiên cứu sinh ngày ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm, đoạn thời gian đó có thể là bận đến tối mịt, cũng là lúc đó, gặp được Diệp Tử Nam.

      Trần Tư Giai nhìn Túc Kỳ cả ngày chỉ có ba điểm đường thẳng (nhà, trường, phòng thí nghiệm), cảm thấy Túc Kỳ càng ngày càng bình thường, đoán được mấu chốt vấn đề trở lại phòng ngủ liền ngã xuống giường Túc Kỳ, lấy chân đá đá , "Này, tớ cậu rốt cuộc có là bận rộn như vậy hay là trốn tránh cái gì?"

      Túc Kỳ mở choàng mắt, lại lập tức nhắm lại. cảm thấy như bây giờ tốt vô cùng, mặc dù mệt chết , nhưng là cái gì cũng cần suy nghĩ, cũng có thời gian và tinh lực (tinh thần và sức lực) mà nhớ mong, nghĩ trong lòng cũng khổ sở.

      ngày, Tần Tuyết Tùng gọi Túc Kỳ vào phòng làm việc, sau khi hỏi vài câu về chuyện đề tài nghiên cứu, cười cười hỏi, "Túc Kỳ à, dẫn dắt con mấy tháng, cũng có dịp tốt hàn huyên quan tâm con chút, hôm nay thầy bận, chúng ta chuyện chút nhé. Đúng rồi, con có bạn trai chưa?"

      Mặc dù có rất nhiều người nhiệt tình hỏi vấn đề này, hơn nữa câu tiếp theo của vấn đề này đều giống nhau là "Nếu có giới thiệu cho em người nhé." Nhưng Túc Kỳ cảm thấy giáo sư Tần chắc giống mấy người nhiệt tình làm việc mai mối kia, lắc đầu cái, " có."

      "Vậy tốt rồi, thầy biết chàng trai, tệ, đáng tiếc vẫn có ai muốn, nếu giới thiệu cho con thử xem?"

      Túc Kỳ có chút trợn tròn mắt,"Hả?"

      Giáo sư Tần có chút xấu hổ, "Ha ha, hay là cứ gặp , gặp biết được."

      Ở trong mắt Túc Kỳ, giáo sư Tần là người chuyên tâm dốc lòng cho việc giảng dạy, 'ăn khói lửa nhân gian' khiến cho người ta rất kính trọng ông, làm sao nghĩ đến việc giới thiệu bạn trai cho đây?

      Mãi cho đến khi trở lại ký túc xá Túc Kỳ vẫn còn bộ dáng mê muội, Trần Tư Giai nhìn , "Cậu làm sao vậy?"

      Túc Kỳ sửng sốt nửa ngày mới mở miệng, "Giáo sư Tần giới thiệu bạn trai cho tớ, ngày mai tớ thân cận (giống hẹn hò hay gặp mặt nhưng mình dịch thế này cho gần bản gốc nhất)."

      Trần Tư Giai vừa uống hớp nước liền phun ra, "Thân cận? Cậu lại muốn thân cận? Vậy cậu đồng ý?"

      Túc Kỳ vẻ mặt tình nguyện, "Nể mặt thầy giáo dù sao cũng phản đối được."

      "Giáo sư Tần ra rất quan tâm cậu, đối phương là người như thế nào?"

      " biết."

      " có hình sao?"

      "Giáo sư Tần có."

      "Người kia tên gì, họ gì biết chưa?"

      "Tên?" Túc Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, "Hình như tên là Diệp Tử Nam."

      "Diệp Tử Nam ba chữ đều liên quan đến 'đầu gỗ', bản thân nhất định giống như khối gỗ, ngơ ngác ngây ngốc, tớ nghĩ, cuộc thân cận này cậu cũng được!"

      Túc Kỳ cảm thấy Trần Tư Giai có mấy phần đạo lý, trong đầu lập tức lên khuôn mặt ngây ngốc, người đàn ông mang cặp mắt kính dày như đít chai, khỏi rùng mình cái.

      Ngày hôm sau Túc Kỳ lại ngâm mình trong phòng thí nghiệm suốt ngày, dọn dẹp xong dụng cụ, mệt mỏi xoay xoay cái cổ, vừa nhìn thời gian liền sợ hết hồn, gần đến giờ hẹn, mặc áo khoác vào rồi chạy tới chỗ hẹn.

      Túc Kỳ thừa nhận ngày đó nhếch nhác cực kỳ. ngày rửa mặt, bên ngoài có gió, đường tóc bị thổi cho bù xù, ngay cả quần áo cũng là bộ buổi sáng ra cửa tùy tiện mặc vào, tới trễ xin lỗi, sau khi ngồi xuống thấy bàn đầy thức ăn, ngay cả nhìn đối phương cũng chưa, liền cầm đũa lên ăn ngấu nghiến.

      Ăn năm phần rồi, mới ngẩng đầu nhìn phía đối diện.

      Trước mặt là Diệp Tử Nam tuấn tú ưu nhã, căn bản giống dáng vẻ khi trước tưởng tượng, phải như trong lòng nghĩ, vẫn là giáo sư Tần đáng tin, người này tướng mạo từ dưới lên , quả tệ, nên tệ, mà là rất tốt, ít nhất chưa từng thấy người đàn ông nào có dáng dấp đẹp mắt như vậy.

      cảm nhận được Diệp Tử Nam nhìn nhúc nhích, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, có chút xấu hổ, " xin lỗi, ngày rồi tôi chưa ăn cơm, cho nên..."

      Nụ cười mặt Diệp Tử Nam càng sâu hơn, ánh mắt đen nhánh thâm thúy đuôi mắt hơi giương lên, như bay vào mây, cả khuôn mặt bừng sáng.

      Túc Kỳ có chút hốt hoảng, trong lòng nghĩ, tại sao người đàn ông này cười lại có thể đẹp mắt vậy chứ? Có phải những người đàn ông khác cười lên nhìn cũng đẹp như thế?

      Diệp Tử Nam vươn tay thân sĩ mười phần với Túc Kỳ, "Còn chưa có chính thức tự giới thiệu tên mình, tôi tên Diệp Tử Nam."

      Túc Kỳ vẫn ở trong trường học, nên chưa bao giờ trải qua cảnh tượng này dù sao đây cũng là lần đầu chính thức gặp mặt, có chút hoảng hốt vươn tay nắm lấy, "Chào , tôi là Túc Kỳ."

      Túc Kỳ biết trường hợp người khác thân cận như thế nào, chỉ cảm thấy hai người chưa từng gặp mặt ngồi ăn cơm chung chỗ, ngoài xấu hổ vẫn là xấu hổ, lễ phép mà rối rắm trong đầu tìm kiếm những câu chuyện quan trọng để , chỉ mong kết thúc nhanh lên chút. Nhưng nhìn Diệp Tử Nam, vẻ mặt thảnh thơi hô hấp bình tĩnh, dường như có chút nào được tự nhiên, Túc Kỳ biết rốt cuộc làm sao mà bình tĩnh thế.

      Buổi tối Diệp Tử Nam đưa về đến dưới lầu của ký túc xá, Túc Kỳ vẫy tay tạm biệt rồi vào cửa, trước khi lên cầu thang quay đầu lại liếc mắt nhìn, Diệp Tử Nam vẫn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn .

      Ấn tượng trong lòng với Diệp Tử Nam lại tốt thêm mấy phần.

      Qua buổi tối ở chung chỗ, Túc Kỳ đối với Diệp Tử Nam cũng coi là căn bản biết . lớn hơn mấy tuổi, theo như là người buôn bán bình thường, thế nhưng người thấy mùi tiền của người buôn bán, lời cử chỉ biểu rất có phong cách quý phái, đối với người nho nhã lễ độ, cho dù là lần đầu tiên gặp mặt đều chú ý vô cùng, đúng là xứng với câu ,'lời quân tử, ấm áp như ngọc.'

      lắc đầu cười, người đàn ông như vậy sao lại tới thân cận? Sao có ai muốn chứ? Chỉ sợ lựa chọn quá nhiều nên hoa mắt, thực biết chọn ai nên mới có thể còn độc thân.

      Trở lại phòng ngủ liền thấy Trần Tư Giai nhào tới, ấy mặt mày phấn khởi và vui sướng khi người khác gặp họa, "Về rồi? Là cực phẩm sao?"

      Túc Kỳ gật đầu mỉm cười, "Cực phẩm."

      " ta có phải là người cũng như tên? Hai người các cậu có phải có đêm tiến hành tìm hiểu thảo luận?"

      Túc Kỳ đẩy ra, "Đúng, là người cũng như tên, nhưng là khối gỗ tốt. Bạn học Trần Tư Giai, đáng tiếc cho cậu biết, người kia là cực phẩm, người đẹp trai có đẳng cấp, mềm mỏng lễ độ, nhìn dáng dấp cũng thiếu tiền, là người con đều gục ngã trước ta."

      Trần Tư Giai vẻ mặt nghi ngờ, "? Vậy tớ nhất định phải tìm cơ hội gặp lần."

      Túc Kỳ vỗ vai , mặt tiếc nuối, "Chỉ sợ cậu có cơ hội rồi."

      Túc Kỳ cho rằng mình hôm nay quả thực là có chút hình tượng nào đáng , bất kỳ người đàn ông nào cũng chấp nhận được huống chi người đàn ông tốt như vậy? Sợ là bọn họ còn có cơ hội gặp lại, huống chi là Trần Tư Giai.

      Trần Tư Giai thuận tiện ôm cánh tay , "Nếu Diệp Tử Nam tốt như lời cậu , vậy cậu có nảy sinh tình cảm ?"

      Khi Túc Kỳ bị hỏi thế, có lẽ từ lúc bắt đầu có hi vọng gì, sau lại thấy đối phương quá xuất sắc, nên từ đầu đến cuối Túc Kỳ cũng nghĩ tới phương diện này.

      Trần Tư Giai nhìn vẻ mặt suy nghĩ của , khua tay múa chân, " chút xíu thôi? chút xíu cũng có?"

      Túc Kỳ lắc đầu, " có."

      Trần Tư Giai đột nhiên đẩy Túc Kỳ ra, hai tay ôm trước ngực, vẻ mặt đề phòng, "Cậu phải là thất bại trong tình cảm, nên đổi thành thích con đấy chứ?" Tớ cho cậu biết, tớ theo cậu, chuyện này cậu nên chết tâm !"

      Túc Kỳ nhìn Trần Tư Giai đùa giỡn sinh động như , cười khúc khích.

      Túc Kỳ cho là quan hệ giữa và Diệp Tử Nam dừng ở đây, sau này cũng tiếp xúc gì, dù sao lần đầu gặp mặt cũng để lại ấn tượng tốt nào cho đối phương. Nhưng giữa người với người duyên phận là kỳ diệu, có lúc mình cho rằng kết thúc, lại có niềm hi vọng nổi lên.

      Hết chương 14.
      miu901 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15:

      Edit: hancoi

      tới mấy ngày sau Túc Kỳ liền nhận được điện thoại của Diệp Tử Nam, hôm đó là Chủ nhật, Túc Kỳ ngủ đến giữa trưa, Trần Tư Giai ăn cơm trở về vẫn còn nằm ngáy o o, Trần Tư Giai cầm đồ chơi bằng vải nhung có lông cao khoảng 1 mét liên tục đập vào Túc Kỳ, miệng kêu to, "Túc Kỳ, dậy ! Nếu dậy nhà ăn đóng cửa mất!"

      Túc Kỳ lấy chăn bịt kín đầu, nằm giường giả chết, cám giác được điện thoại rung, vốn là muốn để ý tới, ai ngờ người gọi lại cố chấp như vậy.

      cầm điện thoại bên gối lên, dãy số xa lạ nhìn qua rất đẹp, nghe máy.

      "Ưm, xin chào, xin hỏi ai vậy?"

      Bên kia im lặng lúc, sau đó truyền đến thanh cười khẽ, "Tôi là Diệp Tử Nam."

      Túc Kỳ tỉnh táo trong nháy mắt.

      Ngày đó Diệp Tử Nam đưa đến dưới lầu ký túc xá khi đưa ra cầu trao đổi số điện thoại, Túc Kỳ cho là Diệp Tử Nam vì quan tâm thể diện của , cho nên lấy điện thoại di động ra tùy tiện nhấn dãy số, sau đó về, thế nào cũng nghĩ tới Diệp Tử Nam gọi điện thoại tới.

      tại biết nghĩ như thế nào, kiểu cách? Làm ra vẻ?

      Bên kia vẫn rất yên tĩnh, giống như cho thời gian tiêu hóa. Túc Kỳ biết nên cái gì, nghe Trần Tư Giai bên cạnh chen vào câu, "Điện thoại của ai vậy, vẻ mặt kia của cậu giống như giẫm phải phân thế?"

      Túc Kỳ chưa từng cảm thấy khả năng đánh giá của Trần Tư Giai lại mạnh như vậy, mấy chữ đó khẳng định Diệp Tử Nam bên kia cũng nghe được, ràng nghe được hô hấp bình thường bên kia điện thoại, giống như cười ra tiếng.

      Túc Kỳ trợn mắt nhìn Trần Tư Giai cái, kiên trì, hỏng hỏng luôn, dù sao trước mặt luôn bị mất mặt, "Diệp tiên sinh, tìm tôi có chuyện gì ?"

      Diệp Tử Nam ho tiếng, nhưng trong giọng vẫn mang theo ý cười che giấu, "Cũng có chuyện gì, Túc tiểu thư, muốn mời ăn cơm mà thôi."

      Túc Kỳ ngáp cái, "Ăn cơm? ."

      Thế nhưng giọng điệu Diệp Tử Nam vẫn rất dễ nghe, " ? Vậy cũng được. Tạm biệt." xong liền cúp máy.

      Túc Kỳ giơ điện thoại lên, đối với thẳng thắn của rất kinh ngạc, còn tưởng rằng hỏi nguyên nhân.

      Túc Kỳ ném điện thoại rồi đánh Trần Tư Giai tới tấp, "Trần Tư Giai, là cậu cố ý! Cố ý!"

      Trần Tư Giai cố gắng phản kháng, hai người cùng ngã xuống giường.

      Mấy phút sau điện thoại lại vang lên, Túc Kỳ liếc nhìn điện thoại ra hiệu Trần Tư Giai im lặng.

      "Dạ, giáo sư Tần."

      "Túc Kỳ, sao còn xuống?"

      Túc Kỳ thắc mắc trong đầu, " xuống? đâu ạ?"

      "Ăn cơm, Tử Nam với con sao? Hôm nay ta muốn ăn, gọi con và Tử Nam theo ta, bọn ta ở dưới lầu."

      Rốt cuộc Túc Kỳ cũng sáng tỏ sao Diệp Tử Nam lại chuyện dễ nghe như thế, là cố ý!

      từ giường vừa bò dậy vừa trả lời, "Dạ dạ, con lập tức xuống liền, ngài chờ con chút."

      Sau đó dưới con mắt như nhìn người bệnh thần kinh của Trần Tư Giai rửa mặt thay quần áo rồi chạy nhanh như điên xuống lầu.

      Túc Kỳ ngồi vào trong xe, vừa ngẩng đầu liền thấy cặp mắt trong kính chiếu hậu mang theo ánh mắt cười xấu xa, nhìn về kính chiếu hậu hung hăng trừng Diệp Tử Nam cái.

      Ánh mắt Diệp Tử Nam cong lên, cho dù thấy được cả khuôn mặt của , Túc Kỳ cũng biết cười.

      Diệp Tử Nam rất nhanh khởi động xe, xe theo đường nhiều bóng cây trong sân trường chậm rãi di chuyển.

      Tần Tuyết Tùng vỗ vỗ Túc Kỳ, cười , "Con hôm nay sắp xếp làm gì chứ?"

      Túc Kỳ lắc đầu, " sắp xếp gì cả."

      Tần Tuyết Tùng quay về Diệp Tử Nam ngồi chỗ tài xế , "Vừa đúng lúc, lát nữa cơm nước xong ta gặp bạn cũ, hai người các con tùy tiện dạo chút, đến giờ quay lại đón ta."

      Túc Kỳ có chút sững sờ, sớm biết vậy vừa rồi có thời gian.

      Diệp Tử Nam từ kính chiếu hậu thấy vẻ mặt Túc Kỳ tình nguyện nhưng lại thể đồng ý, tâm tình rất tốt, thanh nhàng trả lời, "Được, ông ngoại."

      "Ông ngoại?" Túc Kỳ thể tin liếc mắt nhìn bóng lưng phía trước, sau đó chỉ vào Diệp Tử Nam hỏi Tần Tuyết Tùng, "Giáo sư, ấy là..."

      "Thế nào? Nó cho con biết sao? Nó là cháu ngoại ta."

      Túc Kỳ chợt có cảm giác bị đùa giỡn bao vây, hèn chi thời gian qua nghe thấy chuyện thầy giáo lo chuyện ngoài lề lại đột nhiên chăm chỉ khổ thân làm người tốt như vậy. Người ta chiếm giữ thiên thời địa lợi nhân hòa, làm sao có thể chiếm thế thượng phong?

      Trong bữa cơm, Túc Kỳ đối với Tần Tuyết Tùng rất cung kính, đối với Diệp Tử Nam rất khách khí, chỉ là từ đầu đến cuối cũng liếc mắt nhìn cái.

      Cơm nước xong Tần Tuyết Tùng ở quán cơm tạm biệt với hai người, "Địa điểm hẹn cách đây cũng gần, ta bộ tới là được, hai người các con dạo xung quanh đây chút, đến lúc về chúng ta liên lạc lại. Tử Nam, chăm sóc tốt choTúc Kỳ ."

      Diệp Tử Nam gật đầu đáp ứng, "Được, ông ngoại."

      Túc Kỳ cười khéo léo, "Thầy Tần, tạm biệt."

      Tần Tuyết Tùng chân trước vừa mới bước , Túc Kỳ thu hồi nụ cười, quay đầu bước theo hướng ngược lại.

      Diệp Tử Nam kéo , " đâu vậy?"

      Túc Kỳ nhìn cánh tay kéo tay , "Có liên quan gì đến ? Chúng ta rất quen sao?"

      Diệp Tử Nam buông tay ra, chút cũng xấu hổ khách khí đáp trả giọng điệu của , " quen, nhưng tốt xấu gì cũng coi là biết chứ? Mới vừa ăn cơm chung xong."

      Ánh mắt Túc Kỳ nhìn về nơi khác, " ngại, trí nhớ tôi tốt, quên."

      Diệp Tử Nam thu hồi nụ cười thờ ơ lúc trước, vẻ mặt thành nhìn mắt , "Tôi có làm sai chỗ nào sao?"

      Túc Kỳ bị khí thế bức người của làm chấn động, lời tha thiết, vẻ mặt chân thành, lửa giận trng lòng Túc Kỳ cũng lập tức tan hết, trong đầu cũng suy nghĩ cẩn thận.

      Người đàn ông như có thể thiếu con sao? Huống chi mình cũng có tới mức nghiêng nước nghiêng thành, sao lại có thể phí hết tâm tư như vậy chứ? Nhất định là cũng bị thầy Tần bắt ép. Mình dựa vào gì mà đối xử với như thế?

      Túc Kỳ có chút nản lòng lắc đầu cái, " có."

      Diệp Tử Nam cảm giác được ràng tâm tình của trước sau thay đổi, chẳng qua cũng tiếp tục hỏi, "Vậy chúng ta dạo vòng chứ?"

      Túc Kỳ uể oải gật đầu cái, "Được, dạo chút ."

      Hai người cửa hàng đối diện, dạo có mục đích, thỉnh thoảng đôi câu.

      Nếu như là cùng Trần Tư Giai, nhất định Túc Kỳ tràn đầy hứng thú dạo từ tầng dưới lên đến tầng cùng, bất quá đổi người, nhìn Diệp Tử Nam bên cạnh, hay là thôi .

      Túc Kỳ thiếu hứng thú, Diệp Tử Nam cũng yên lặng theo.

      Lúc dạo đến rạp chiếu phim ở lầu ba, Diệp Tử Nam đề nghị, "Vào xem phim ?"

      Túc Kỳ suy nghĩ chút, vào xem phim cũng tốt, cũng phải vắt hết óc suy nghĩ chuyện để , chờ lúc phim kết thúc có thể đón thầy Tần. Vì vậy gật đầu đồng ý.

      Cho đến khi bộ phim bắt đầu, Túc Kỳ mới phát đây là bộ phim kinh dị. Bình thường cũng tính, nhưng thời gian này ở phòng thí nghiệm làm thí nghiệm suốt đêm. Đến lúc đêm khuya vắng người, ở trong phòng thí nghiệm rộng rãi luôn tự chủ nhớ tới những bộ phim kinh dị mình từng xem, vì thế dù cho bộ phim kinh dị này rất nóng, Trần Tư Giai từng cố gắng kéo xem, nhưng bị nể tình từ chối.

      nghĩ tới vẫn là tránh được.

      Túc Kỳ nhìn chằm chằm màn hình, mặt hoảng sợ từ từ nắm nắm bỏng, từ từ đưa lên miệng, từ từ nhai.

      Diệp Tử Nam sắc mặt bình tĩnh quay đầu nhìn , dường như rất quan tâm hỏi, " sợ sao?"

      Túc Kỳ từ từ quay lại, " thử xem?"

      Diệp Tử Nam bị động tác chậm rãi của chọc cười, ghét sát tai giọng , " có gì phải sợ, đều là giả, nhìn bên kia xem...."

      Túc Kỳ vừa nghe vừa nhìn chằm chằm màn hình lớn, trong lòng sợ hãi dần biến mất, cảm thấy Diệp Tử Nam cũng đúng.

      Diệp Tử Nam còn giọng cho chỗ thiếu sót, cảm thấy bả vai trầm xuống, vừa nghiêng đầu nhìn, trong bầu khí kinh sợ như vậy, lại ngủ thiếp ! Trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười.

      Đây ràng chẳng qua là cái dựa vai, biết tại sao trong lòng Diệp Tử Nam bịch tiếng, tiếp theo cả trái tim đập có chút quy luật nào.

      cũng dám động đậy, từ từ thả lỏng cơ thể để cho dựa vào thoải mái nhất.

      Diệp Tử Nam quay đầu rủ mắt nhìn , tóc trán theo tư thế ngủ buông xuống, tinh tế xõa lên đôi mắt, ánh sáng màn hình thỉnh thoảng chiếu rọi lên mặt , có thể nhìn thấy ràng mi mắt màu xanh.

      Chẳng qua lúc đầu là tò mò về , sau khi tiếp xúc lại cứ muốn trêu chọc , mỗi lần thấy nghe được giọng , trong lòng chưa kịp vui mừng, có thể tức giận, có thể bất đắc dĩ, có thể mỉm cười, cả người đều dâng lên màu sắc sinh động hương thơm mát, làm cho muốn ngừng mà được.

      Hoặc có lẽ quá nhàm chán.

      Sau khi bộ phim kết thúc, mọi người lục tục ra ngoài cũng thể đánh thức , sau khi nhân viên làm việc vào liếc mắt nhìn rồi ra ngoài, chẳng bao lâu sau có người đàn ông mặc âu phục vào.

      cung kính tới bên cạnh Diệp Tử Nam, "Tổng giám đốc Diệp, ngài..."

      Diệp Tử Nam giơ tay lên ngăn lại, cẩn thận quay đầu nhìn cái, mới giọng phân phó, " sao cả, tôi đợi lát rồi , cậu bận . Còn nữa, đừng để cho người khác vào."

      Người đàn ông kia giọng đáp ứng rồi ra ngoài.

      Trong phòng chiếu phim rất yên tĩnh, rất tối, cái gì cũng thấy, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của . Diệp Tử Nam cầm tay giữ trong lòng bàn tay, mềm mại xương, da trắng nõn nà, cho nên buông ra được.

      Rất nhiều năm rồi, đối với chuyện nam nữ luôn kiên trì, tại vào giờ khắc này lại cảm thấy rất hưởng thụ.

      Hết chương 15.
      miu901 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16:

      Edit: hancoi


      Diệp Tử Nam liếc nhìn thời gian, đến giờ đón Tần Tuyết Tùng, ấn cái nút dưới chỗ ngồi, cả phòng chiếu phim sáng rực lên trong nháy mắt, nghiêng người nhàng vỗ vỗ Túc Kỳ, "Đừng ngủ nữa, mau dậy ."

      Túc Kỳ chỉ cảm thấy giấc ngủ này có cảm giác rất thoải mái, rất an ổn, lâu lắm rồi có cảm giác như thế.

      Khi đó và Thẩm Ngôn Lỗi cùng thư viện tự học, thích nhất là ngồi trước cửa sổ chỗ mà mặt trời có thể rọi đến, mỗi lần Thẩm Ngôn Lỗi đều đến chiếm hai chỗ trước ngày, mỗi lần học được nửa là dựa vào người Thẩm Ngôn Lỗi ngủ thiếp . Ánh sáng mặt trời rọi lên người, ấm áp, rất dễ chịu.

      tuyệt đối nghĩ tới, mơ mơ màng màng thuận thế cũng ngủ được người Diệp Tử Nam, ôm eo , tựa vào ngực , ồm ồm , "Đừng quấy rầy, để em ngủ lát mà, Ngôn Lỗi."

      Diệp Tử Nam nhìn dính vào người , gầy yếu như vậy, làm cho nhịn được muốn ôm .

      Ngôn Lỗi, Thẩm Ngôn Lỗi. còn nhớ ngày đó Thẩm Ngỗn Lỗi vẻ mặt cưng chiều mặt mày tươi cười trong bữa tiệc đính hôn nhàn nhạt tình nguyện, nhưng là người này vẫn từ bỏ , làm tổn thương.

      Tình cảm của bọn họ rốt cuộc sâu bao nhiêu, đến nỗi tới giờ khi ngủ vẫn kêu tên của ? Đến nỗi sau khi tổn thương đối với vẫn nhớ mãi quên?

      họ tiếng, mặc cho Túc Kỳ ôm , cũng phải hỏi mềm mỏng lẽ phép, bộ dáng chính nhân quân tử, "Túc tiểu thư, tôi hơi mỏi, có thể đổi tư thế ôm ?"

      Túc Kỳ từ từ mở mắt, ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt , lập tức đẩy ra rồi ngồi dậy.

      Diệp Tử Nam vuốt vuốt cánh tay tê cứng, mở miệng đùa giỡn ác độc , " nghĩ tới Túc tiểu thư chủ động như vậy."

      Túc Kỳ á khẩu trả lời được.

      Dường như Diệp Tử Nam cũng tính bỏ qua cho , mở hai tay ra, cười đến hồn xiêu phách lạc, "Tôi nghỉ ngơi xong rồi, tiếp tục ."

      Túc Kỳ đẩy tay ra, mặt đỏ gay giả bộ bình tĩnh, "Bệnh thần kinh!"

      xong đứng lên ra ngoài, tại hận thể gõ chết mình.

      Diệp Tử Nam theo sau lưng , khóe môi khẽ nhếch lên, dường như tâm tình rất tốt.

      Mãi cho đến khi Tần Tuyết Tùng lên xe, Túc Kỳ cũng dám nhìn Diệp Tử Nam cái.

      Tần Tuyết Tùng vẻ mặt quan tâm hỏi, "Túc Kỳ, sao mặt đỏ như vậy, thoải mái sao?"

      Túc Kỳ ngẩng đầu nhìn thầy giáo hiền lành trước mặt, lắc đầu, " có, thưa thầy, con rất khỏe."

      Hôm sau Túc Kỳ cũng liên lạc với Diệp Tử Nam, nhận điện thoại, nhắn tin trả lời, căn bản là để ý tồn tại của người này, lý do chỉ có , bề bộn nhiều việc.

      đúng là bề bộn nhiều việc.

      Thừa dịp phòng thí nghiệm có thời gian rãnh, Túc Kỳ xoa xoa huyệt thái dương, suốt mấy đêm liền làm thí nghiệm, trong đầu sớm thành khối bột nhão, nhưng có chuyện giống như in trong đầu vậy, luôn luôn nhắc nhở .

      Túc Kỳ hận tại sao mình có thể nhớ ràng như thế.

      lấy điện thoại ra, nhìn con số lịch ngày, hôm nay là sinh nhật Thẩm Ngôn Lỗi.

      Trước kia sinh nhật của bọn họ đều là hai người cùng nhau trải qua, năm này biết trải qua thế nào.

      Vợ chưa cưới của có đẹp ? Bọn họ ở chung chỗ hạnh phúc sao?

      Cũng qua lâu như vậy, tại sao mình vẫn bỏ xuống được?

      nghĩ bận rộn bỏ quên những bi thương bất lực trong lòng, sắp xếp kín thời gian, nhưng dường như cũng có hiệu quả.

      Túc Kỳ muốn làm tiếp thí nghiệm, vừa mới đứng lên cảm thấy đầu choáng váng, thấy hình ảnh đồ vật cứ chồng chéo lên nhau. Chợt nghe sau lưng có người gọi , tiếng vừa ràng vừa mơ hồ, quay người lại nhìn, chỉ cảm thấy hoa mắt, rồi cơ thể liền mềm nhũn xuống.

      Bên tai truyền đến tiếng bước chân vội vàng, có đau đớn như trong tưởng tượng, chỉ thấy có người nâng mình lên, rồi mất ý thức.

      Diệp Tử Nam nhìn nằm giường, sắc mặt tái nhợt, làn da vốn sáng long lanh giờ bệnh nên trắng bợt, đưa tay chạm vào cái.

      Mặt gầy như vậy, bàn tay cũng có thể che hết.

      Y tá vào điều chỉnh tốc độ truyền dịch, đỏ mặt với Diệp Tử Nam, " lát truyền xong gọi tôi là được."

      Diệp Tử Nam lễ phép cám ơn.

      Y tá mặt càng đỏ hơn, cúi đầu chạy ra ngoài.

      Diệp Tử Nam đứng tại chỗ nhúc nhích, nhìn mặt Túc Kỳ như có điều suy nghĩ.

      Qua hồi lâu, xoay người ra ngoài, lúc trở lại theo phía sau là y tá hồi nãy.

      Rút kim ra đau nhói nên làm Túc Kỳ tỉnh giấc, từ từ mở mắt, ánh sáng ngọn đèn đầu đâm vào mắt, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra. từ từ ngồi dậy, sau khi nhìn người trước mắt, yếu ớt câu, "Là đưa tôi tới bệnh viện sao? Cám ơn nhiều."

      Diệp Tử Nam đứng bên cạnh gương mặt lạnh lùng nhìn , mặt nụ cười chút để ý trước sau như thường ngày cũng tia.

      Túc Kỳ vẫn cho rằng Diệp Tử Nam có bộ dáng dịu dàng ôn hòa như ngọc, giống như đối với bất cứ thứ gì cũng thèm để ý, điệu bộ rất dễ chuyện. Thế nhưng hôm đó chứng kiến nổi giận nên sau này cho là như vậy nữa.

      Túc Kỳ vừa muốn chuyện, điện thoại Diệp Tử Nam vang lên, lấy ra liếc mắt nhìn, tới trước cửa sổ nghe máy..

      Vừa mới bắt đầu mấy câu vẫn mềm mỏng, về sau càng , giọng lạnh như băng cứng rắn làm cho người ta đổ mồ hôi lạnh.

      "Đây là việc mà các người có thể làm? Tôi tốn tiền mời các người về chính là vì đống đồ bỏ này?"

      Bên kia giải thích gì đó.

      "Chuyện gì cũng cần tôi giải quyết vậy còn cần các người làm gì? Tự các người xem mà làm, trước ngày mai mà giải quyết được cút hết ."

      Sau đó liền cúp máy.

      Túc Kỳ híp mắt nhìn bóng dáng trước cửa sổ, chỉ là người buôn bán bình thường sao? Khí thế bức người như vậy người bình thường có thể có sao?

      ra cái gọi là tượng nóng lạnh tồn tại.

      xoay người lúc trở lại mặt lạnh như băng, trong đôi mắt xinh đẹp xen lẫn sương mù, cau mày hỏi Túc Kỳ, " có biết bất tỉnh ở phòng thí nghiệm vào thời gian đó rất nguy hiểm ? Túc Kỳ, cuối cùng muốn làm gì?"

      Túc Kỳ đuối lý, lúc đấy chính là thời gian ăn cơm tối, phòng thí nghiệm trừ ra có người khác, nếu như khí hơi ở phòng thí nghiệm tràn ra mà , như vậy tại chắc được tốt ngồi ở chỗ này, nghĩ lại quả rất sợ. Nhưng chịu nổi giọng điệu Diệp Tử Nam, mạnh mẽ rống to, "Tôi gọi đưa tôi tới, ai cho xen vào việc của người khác! là gì của tôi, dựa vào gì mà quản tôi!"

      Lời vừa ra khỏi miệng, Túc Kỳ liền hối hận. Mình phân biệt tốt xấu.

      Diệp Tử Nam lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn , qua hồi lâu chợt bật cười, khóe miệng ràng cong lên, nhưng nhìn qua người còn đáng sợ hơn so với lúc nãy.

      Túc Kỳ dám nhìn , cúi đầu giọng giải thích, "Công việc của vừa ý cũng đừng trút giận lên tôi, tôi chỗ nào chọc giận ...."

      Diệp Tử Nam xoay người ra ngoài, trong lòng quả im lặng.

      phải vì công việc vừa ý mà nổi giận với , mà là bởi vì mà phát lửa giận với cấp dưới.

      Túc Kỳ nhìn cũng quay đầu lại ra ngoài, trong lòng cảm thấy áy náy nhiều hơn, kêu to, "Diệp Tử Nam, đừng ."

      Diệp Tử Nam dừng bước quay đầu lại nhìn , Túc Kỳ cảm thấy bộ dạng này của Diệp Tử Nam rất đáng sợ.

      Túc Kỳ cúi đầu, rối rắm nửa ngày mới mở miệng, " xin lỗi, vừa rồi phải tôi cố ý, đừng giận, tôi mời ăn cơm được ?"

      Diệp Tử Nam nhíu mi, giọng điệu rất ngạo mạn, "Sớm như vậy phải tốt hơn sao, lãng phí thời gian của tôi."

      Túc Kỳ nhìn thấy gương mặt Diệp Tử Nam biến thành mùa xuân ấm áp, biết cái gì cho phải. rất muốn qua sờ, xem mặt làm bằng gì, mà sao thay đổi nhanh như vậy.

      Sau khi truyền dịch xong, Túc Kỳ có cảm giác sống lại, ít nhất đường thấy hoa mắt, còn có thể nhảy dựng lên.

      Diệp Tử Nam theo sau lưng , vẻ mặt đồng tình.

      Lái xe ra ngoài lâu, Túc Kỳ nhìn kiến trúc chung quanh, quay đầu hỏi, " nhầm đường sao?"

      Vẻ mặt Diệp Tử Nam vô tội, " phải mời tôi ăn cơm sao? Chẳng lẽ tôi nghe nhầm?"

      Túc Kỳ xoa trán, đúng là tự làm bậy thể sống mà.

      " có, tiếp tục thôi."

      Diệp Tử Nam đưa Túc Kỳ đến cửa hàng cháo, cửa tiệm rất , nhưng trước cửa đỗ rất nhiều xe, bên trong ngồi đầy người, buôn bán rất náo nhiệt.

      Cửa hàng tuy , nhưng được cái sạch gọn gàng, mùi thơm bay đầy nhà, vừa bước vào khiến cho người ta muốn ăn.

      Mở tiệm là đôi vợ chồng, nhìn qua đều là người thành chất phác hiền lành, vợ bên ngoài chào hỏi khách, chồng bên trong nấu cháo và các món ăn khác, thỉnh thoảng ra ngoài đưa món ăn, đều mặt mày tươi cười, còn có mấy người nhân viên.

      Túc Kỳ cầm thực đơn từ từ xem, "Tôi muốn phần bánh chẻo hấp, phần lẩu thịt dê, phần sườn heo nướng, lại thêm phần cháo tôm thịt bò, tôi ăn những thứ này, còn xem ăn gì ."

      Diệp Tử Nam nhận lấy thực đơn đặt lên bàn, dịu dàng nhìn , "Bây giờ mới biết đói bụng?"

      Túc Kỳ thành gật đầu, "Ừ, cả ngày tôi chưa ăn gì rồi."

      Diệp Tử Nam cười càng dịu dàng hơn, nhìn mấy giấy rồi gọi nhân viên phục vụ món ăn , "Cho tôi phần như ấy vừa gọi, cho ấy phần cháo trắng, phần thức ăn là được."

      Túc Kỳ thể tin nổi nhìn , Diệp Tử Nam nhìn tiếp với nhân viên phục vụ, "Chỉ như thế thôi."

      Nhân viên phục vụ nhìn Túc Kỳ chút, lại nhìn Diệp Tử Nam chút, rất thức thời cầm thực đơn rời .

      " làm gì thế?"

      Diệp Tử Nam chậm rãi rót chén nước, " làm sao cả."

      Túc Kỳ trừng , "Tôi mời khách mà, tôi ăn món gì cũng quản? cần phải tiết kiệm cho tôi."

      "Bác sĩ , gần đây ăn uống điều độ, mệt mỏi quá mức, hôm nay lại cả ngày chưa ăn cơm mới có thể té xỉu, sau khi tỉnh lại phải ăn thức ăn dễ tiêu, kiêng dầu mỡ, kiêng rượu chè ăn uống quá độ."

      "..."

      Diệp Tử Nam đem cái ly cho , hời hợt phun mấy chữ, "Lời này phải là tôi , mà là bác sĩ , hơn nữa còn đúng nguyên bản, bác sĩ cũng vì muốn tốt cho , nghe lời người ta , ngoan..."


      Túc Kỳ nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười mặt Diệp Tử Nam đều rất xấu xa, vẻ mặt kia và giọng giống như dụ dỗ đứa trẻ cố tình gây , còn thiếu mỗi đưa tay sờ đầu .

      Ăn bữa cơm, Diệp Tử Nam ăn món ngon, Túc Kỳ ăn vài miếng cháo trắng rồi ném cái muỗng xuống.

      Diệp Tử Nam biết rồi còn hỏi, "Thế nào, ăn ngon sao?"

      Túc Kỳ lườm cái, "Chẳng có mùi vị gì..."

      " thể nào, tuy cháo trắng nhưng là món tủ của bọn họ, ăn xong mọi người vừa dinh dưỡng lại ăn ngon."

      "Vậy tới ăn thử chút !"

      Diệp Tử Nam giả bộ cầm cái muỗng vừa ném xuống múc muỗng, bỏ vào miệng, vẻ mặt hưởng thụ nuốt xuống, "Ăn rất ngon mà."

      Túc Kỳ nghiến răng nghiến lợi hận thể cắn cái, " cố ý! Diệp Tử Nam!"

      Diệp Tử Nam cầm cái muỗng bàn Túc Kỳ và chút thức ăn đĩa, gạt ít dưa leo muối chua và tương đậu vào trong cháo, sau đó khuấy khuấy, "Nếm thử chút ."

      Túc Kỳ nhận lấy cái muỗng, miễn cưỡng nếm thử miếng, thể thừa nhận, dường như tệ.

      Diệp Tử Nam bưng chén trong tay, từ từ mở miệng, " lúc đầu thích cháo tôm thịt bò, cho nên theo đó liền ghét cháo trắng, ăn vào trong miệng tự nhiên thấy ăn ngon, thử lần làm sao biết được cháo trắng thích hợp với ? Nếu cháo tôm thịt bò phải của , tại sao cho cháo trắng cơ hội đây? Bây giờ phải cũng cảm thấy cháo trắng ăn rất ngon sao?"

      Cuối cùng Túc Kỳ cảm thấy trong lời của Diệp Tử Nam có ý khác, giống như về món cháo, vừa giống như cái khác, trong đầu chợt lóe lên ý niệm, bắt cũng bắt được.

      cúi đầu ăn vài miếng chợt nhớ tới, "Vừa rồi dùng cái muỗng của ăn cháo trong chén của tôi!"

      " mọn thế, vậy cũng ăn hớp trong chén của tôi là được rồi."

      Túc Kỳ cảm thấy Diệp Tử Nam rất thích xuyên tạc ý người khác bản lĩnh này được dày công tôi luyện, ràng có ý đó!

      Hết chương 16.
      miu901 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17:

      Edit: hancoi.

      Cuối cùng vẫn là Diệp Tử Nam trả tiền, lý do rất đơn giản, xài tiền của con .

      Giằng co đêm, Túc Kỳ sớm mang những thứ bi thương kia ném , vùi ở chỗ cạnh tài xế gió thổi mát rượi thoải mái híp mắt, "Ôi, Diệp Tử Nam, xe này của rất thoải mái."

      Diệp Tử Nam nghe cười cười, "Coi như còn biết phân biệt."

      Rất ít người kêu thẳng tên như vậy, bất quá so với kêu Diệp tiên sinh dễ nghe hơn nhiều.

      Đến trường học, lúc này là thời gian tự học của các sinh viên khóa dưới, Túc Kỳ lấy lý do nhiều người đường lại hẹp nên xuống xe trước, Diệp Tử Nam nhìn đoán ra được đầu mối cũng gì thêm.

      Túc Kỳ có chút chột dạ xuống xe chuồn chạy về phòng, nhưng vừa bước vào cửa cảm thấy đúng.

      Trần Tư Giai mặc áo ngủ in hình hoạt hình hai chân nghiêm chỉnh ngồi giường, mặt nghiêm trang, "Bạn học Túc Kỳ, là người bạn cùng phòng duy nhất của cậu, tớ rất nghiêm túc chân thành vì tình bạn nhắc nhở cậu chút, ngày mai giờ lên lớp tốt nhất cậu đừng , phòng thí nghiệm bên kia tốt nhất cũng đừng , còn nữa, nếu như thế nào cũng phải ra cửa nhớ mang kính và đeo khẩu trang."

      Túc Kỳ nhìn bộ dạng này của ấy chỉ cảm thấy buồn cười, "Cậu làm thí nghiệm đến choáng váng đầu óc rồi hả?"

      Trần Tư Giai nặng nề thở dài, "Ôi, tự cầu phúc ."

      xong liền nằm xuống ngủ.

      Túc Kỳ cho là ấy lại phát bệnh đùa giai nên để trong lòng, ai ngờ sáng hôm sau đến phòng thí nghiệm, cách mấy phút lại có người chạy tới vẻ mặt bát quái hỏi ngày hôm qua té xỉu là ai đưa bệnh viện.

      Túc Kỳ nhìn mọi ánh mắt mọi người tỏa sáng hưng phấn, trong lòng rét run, cẩn thận giải thích, " người bạn, bạn bè bình thường. Vậy, tôi có việc ra ngoài chút."

      Túc Kỳ tránh mọi người vẻ mặt mờ mịt chạy sang phòng bên cạnh hỏi Trần Tư Giai rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Trần Tư Giai ngồi trước máy tính chơi trò chơi mắt nhìn chớp, đối với phản ứng của dường như giật mình, Túc Kỳ còn chưa mở miệng, Trần Tư Giai giải đáp nghi ngờ của , "Nghe tối hôm qua cậu bị té xỉu ở phòng thí nghiệm, sau đó bị vị đẹp trai ôm đưa bệnh viện, nghe vị đẹp trai kia hình dáng phong cách đều đẹp, nghe vị đẹp trai kia dáng dấp rất xinh đẹp, nghe , vị đẹp trai kia lái chiếc xe cũng rất phong cách.

      "Vậy sao tối qua cậu cho tớ?"

      "Bởi vì ăn cơm tối về, cũng tan hết rồi, tớ thấy." Trần Tư Giai chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt oán hận, "Cái gì cũng thấy! thấy trai đẹp! thấy hùng cứu mỹ nhân! thấy chiếc xe! Bọn họ chỗ nào cũng háo sắc thảo luận khí thế ngất trời còn tớ cái gì cũng thấy! Cậu có thể hiểu cảm nhận đó ! Trai đẹp ơi!"

      Túc Kỳ nhìn ấy đùa giỡn, cau mày.

      Trần Tư Giai ném con chuột trong tay, "Trai đẹp kia là ai hả?"

      Túc Kỳ ngồi xuống bên cạnh , "Chính là đối tượng lần trước hẹn hò đó."

      Trần Tư Giai mắt sáng lên, "Đầu gỗ kia? phải cậu cậu động lòng sao? Thế mà còn liên lạc?"

      Bây giờ Túc Kỳ nhìn dáng vẻ bát quái tò mò của ấy liền sợ, vội vàng phủ nhận quan hệ, "Ừ, ta là cháu ngoại của thầy Tần, cuối cùng tớ thể cho thầy Tần chút mặt mũi."

      Trần Tư Giai "Cắt" tiếng, "Viện cớ hả?"

      Túc Kỳ gãi gãi đầu, "Trần Tư Giai, tớ chợt thấy hình như mình có chút sai sót trong việc kết giao bạn bè."

      " sao, chính xác, tớ cũng thế."

      Túc Kỳ chợt chỉ vào thời gian màn hình máy tính vẻ mặt cười gian, " còn thời gian, cậu thua rồi."

      Trần Tư Giai trơ mắt nhìn màn hình xuất 'Game Over', muốn mắng Túc Kỳ, vừa ngẩng đầu lên thấy tăm hơi.

      Túc Kỳ hành lang, trong lòng rất rối rắm, tại tình cảnh này giống mấy năm trước từng xảy ra ở trong trường học. Luôn là có vài người đột nhiên lao ra xuất hỏi và người kia có quan hệ như thế nào.

      Điện thoại truyền đến thanh có tin nhắn, mở ra, là Trần Tư Giai.

      "Yên tâm , các ấy cũng chỉ mới mẻ vài ngày, qua mấy ngày là khỏe rồi, có chuyện gì đâu."

      Cuối tin nhắn còn kèm khuôn mặt tươi cười đáng ghét.

      Sau khi Túc Kỳ xem xong liền bật cười, lời này giống Trần Tư Giai , chẳng qua nhìn khuôn mặt tươi cười đúng là phong cách của ấy.

      Quả nhiên, đến mấy ngày sau, chuyện này liền bị mọi người ném ra sau ót, giống như cho tới bây giờ chuyện cũng chưa xảy ra.

      Tần Tuyết Tùng còn đặc biệt gọi đến phòng làm việc của ông, dặn dò chú ý nghỉ ngơi, bài vở và bài tập quan trọng, nhưng thân thể cũng quan trọng kém.

      Mấy ngày sau, Diệp Tử Nam cứ có chuyện gì cũng chạy đến Đại học B, Túc Kỳ đối với hành động của rất tò mò.

      "Gần đây rất rãnh sao?"

      Dường như Diệp Tử Nam đoán được hỏi như thế, trả lời rất đường hoàng, "Bác sĩ , phải chú ý ăn uống có điều độ, phải ăn đúng ngày ba bữa, tôi tới giám sát ."

      Túc Kỳ cũng bao giờ dám nữa ra câu ' là gì của tôi, sao giám sát tôi', chỉ có thể dằn tính nóng nhàng thương lượng, "Tôi biết sai rồi, tôi ăn cơm ngon nghỉ ngơi tốt, làm phiền đừng tới."

      Diệp Tử Nam chút nào lay chuyển được, " được, nếu như ăn cơm tốt, lần trước cũng té xỉu."

      Sau khi mấy lần, Diệp Tử Nam căn bản cũng bỏ mặc , nên tới theo tới bỏ sót, Túc Kỳ xong miệng lưỡi khô khốc cũng có kết quả, chỉ có thể dùng hành động thực tế để phản kháng, mỗi lần Diệp Tử Nam hỏi ăn gì, đều chỉ những món ly kỳ cổ quái, mặc dù cũng muốn ăn.

      Chính là từ lúc đó dần dần nhập vào vòng tròn luẩn quẩn với Diệp Tử Nam, biết đám bạn của .

      Có lúc Diệp Tử Nam mình với , có lúc mang tham gia tụ tập với bọn họ, ăn cơm, ca hát, hoạt động thể thao, cùng bọn họ tiếp xúc ngày càng nhiều, Túc Kỳ đối với Diệp Tử Nam càng ngày càng hiếu kỳ, càng cảm thấy đơn giản.

      Buổi chiều thứ bảy Túc Kỳ và Trần Tư Giai ở trong ký túc xá quấn lấy nhau cả buổi, sau lại nhận được điện thoại của Diệp Tử Nam, hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm.

      Túc Kỳ tính tóan thời gian, từ giường bò dậy mặc quần áo.

      Trần Tư Giai dựa vào mép giường, táy trái cầm bản tạp chí, tay phải cầm quả táo, cười hì hì hỏi, "Ơ, con vui vẻ làm đẹp cho mình, cậu ăn mặc xinh đẹp như vậy là vì có hẹn với người nào đó?"

      Túc Kỳ liếc nhìn mình trong gương, nhìn rất lâu.

      Túc Kỳ đổi lại mặc váy, tùy tiện thay vào áo T-shirt và quần jean, ném giày tăng chiều cao cho người qua bên, lau phấn trang điểm mặt, mới xuống lầu.

      vừa bước chân ra khỏi cửa phòng lại thu chân về, nhìn chằm chằm Trần Tư Giai, mặt từ từ nở ra nụ cười quỷ dị.

      Trần Tư Giai nheo mắt nhìn , "Cậu muốn làm gì?"

      Túc Kỳ ngồi xuống nắm bả vai , dụ dỗ , " muốn làm gì, phải cậu cậu vẫn muốn gặp Diệp Tử Nam sao, cùng chứ?"

      Trần Tư Giai ném đồ trong tay, cầm tay Túc Kỳ, vẻ mặt mong chờ, "Có ? Có ? Đây là có phải ?"

      Túc Kỳ gật đầu, đổi với phản ứng của Trần Tư Giai rất hài lòng.

      Trần Tư Giai chợt thu hồi nụ cười, nghiêng mắt liếc , lạnh lẽo , "Cậu tốt như vậy sao? chừng là Hồng Môn yến, cậu kéo tớ làm bia đỡ đạn, tớ mới ngu như vậy, liền hai chữ, !"

      Túc Kỳ đẩy cái đứng lên, hung dữ , "Trần Tư Giai, cậu đáng ghét! Tớ nguyền rủa cậu cuối tuần ngày đêm làm thí nghiệm, số liệu thí nghiệm có cái nào sử dụng được!"

      xong lấy gối đập lên người Trần Tư Giai mấy cái, thừa dịp trước khi Trần Tư Giai đánh lại ném gối xuống chạy ra ngoài, để lại Trần Tư Giai phía sau hét lên, "Túc Kỳ, cậu là người con độc ác!"

      Diệp Tử Nam ngồi trong xe, nhìn bộ dạng lên xe lén lén lút lút như kẻ trộm của Túc Kỳ, nhịn được bật cười, càng ngày càng cảm thấy rất thú vị, mỗi lần đều mang lại cho những cảm giác khác nhau.

      Túc Kỳ lườm cái, "Cười cái gì mà cười, còn mau lái xe ."

      "Yên tâm , bên ngòai thấy được bên trong." xong quay đầu nhìn Túc Kỳ.

      Túc Kỳ mặt kỳ quái hỏi, "Sao thế?"

      Diệp Tử Nam lắc đầu, " có gì."

      Sau đó khởi động xe.

      Mặc dù Túc Kỳ gì, nhưng từ những hành động của , Diệp Tử Nam phát trong lòng thay đổi, tâm tình bài xích mấy ngày trước dường như trở lại.

      Trong đầu đột nhiên lóe lên ý tưởng, mặc dù thừa nhận chuyện này rất nhàm chán rất thú vị, nhưng quyết định làm như vậy, khóe môi thể nhếch lên.

      "Muốn ăn gì."

      "Tùy ý ."

      thanh Diệp Tử Nam vui vẻ ràng, "A, tùy ý, rất tốt."

      Túc Kỳ lại cúi đầu, như đứng đống lửa như ngồi đống than. nhìn đồ vật và những người xung quanh, lại nhìn cách ăn mặc của mình, muốn lập tức biến mất.

      Mặc dù mấy bàn khách bên cạnh dường như cũng để ý , nhân viên phục vụ cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, có biểu ra chút khác thường nào, nhưng cảm thấy bọn họ nhìn , sớm biết thế thay quần áo.

      Trong lòng ra sức mắng Diệp Tử Nam, nhất định là cố ý! nhìn thấy ăn mặc thoải mái như vậy nên cố ý mang đến chỗ này dùng cơm!

      Nhà hàng cơm Tây này tọa lạc đỉnh núi, trang trí rất có khí, ánh đèn chiếu cũng rất lãng mạn, ngoài cửa sổ là cảnh đêm của thành phố, sân khấu cách đó xa là đàn Piano và đàn Violon hợp tấu rất vui mắt, nếu như bỏ qua chuyện Túc Kỳ và quần áo hợp nhau, đây là nơi chuyện đương rất tốt.

      Hết lần này tới lần khác Diệp Tử Nam có vẻ mặt nội tình, giả vờ quan tâm hỏi thế nào.

      Túc Kỳ muốn cầm ly rượu đỏ trong tay giội lên đầu , sau đó mang cái mâm úp lên đầu !

      "Sao lại ăn? Để lạnh hương vị ngon."

      Túc Kỳ giả vờ nghe thấy nhìn ngoài cửa sổ, ăn cái đầu , tại hận nhai được Diệp Tử Nam.

      Diệp Tử Nam nhìn rất bình thường, ngoắc tay gọi nhân viên phục vụ lại gần, "Tôi đặt ghế lô chuẩn bị xong chưa?"

      Phục vụ hai tay để sau lưng, khom người chút, " chuẩn bị xong, Diệp tiên sinh."

      "Vậy giúp chúng tôi đưa bữa ăn sang ghế lô ."

      "Được"

      xong đứng lên vươn tay phía Túc Kỳ, " thôi."

      Túc Kỳ hiểu , rốt cuộc thấy Diệp Tử Nam có ý xấu, ràng có ý định đặt ghế lô rồi, lại còn khiến cho ngồi chỗ này xấu hổ cả nửa ngày!

      nhìn bàn tay đưa đến trước mặt, chút suy nghĩ tới lý luận 'nam nữ thụ thụ bất thân' kia, rất nhanh đưa tay nắm lấy, nở nụ cười đứng lên, sau đó dọc đường cầm tay Diệp Tử Nam rất chặt, dùng móng tay hung hăng bấm vào lòng bàn tay .

      tại hận móng tay mình đủ dài đủ sắc bén.

      Chờ Túc Kỳ ngồi xuống mới lưu luyến rời buông tay, sau khi nhân viên phục vụ khỏi, vẻ mặt Diệp Tử Nam cũng chịu nổi nữa, nhìn những dấu vết rất sâu trong lòng bàn tay, vẻ mặt thể tin, "Thế mà em cũng có thể ra tay được!"

      Trong ghế lô tầm nhìn tự do hơn bên ngoài rất nhiều, tâm tình Túc Kỳ rất tốt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đắc ý chút.

      Diệp Tử Nam vẻ mặt bất đắc dĩ, "Tức giận cũng trút ra, có thể ăn được chưa?"

      "Được chứ, em cũng đói bụng." Túc Kỳ quay đầu cầm dao nĩa cười hì hì thưởng thức món ăn ngon.

      Diệp Tử Nam lại động đậy, thu hồi nụ cười khuôn mặt dịu dàng rũ mắt nhìn .

      Ngón tay trắng bóc như ngọc, cúi đầu nghiêm túc cắt đĩa thịt bò bít tết, mặt trang điểm , nhìn kỹ căn bản biết, so với những người con bình thường tiếp xúc trang điểm đậm rất xinh đẹp người con trong sáng này chút cũng giống nhau. Sạch như vậy, chuyên tâm như vậy, giống như trong biển người mênh mông phát ra ánh sáng, chiếu sáng cả thế giới.

      Bao gồm, thế giới của .

      Hết chương 17.
      miu901 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :