1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kết hôn chớp nhoáng - Liên Tĩnh Trúc Y (36c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 10 - Ai rơi vào bẫy
      Mười hai giờ trưa, tại phòng của nhà hàng Bắc Hải Ngư Thôn, tất cả có bốn bàn. Hơn ba mươi lãnh đạo cộng thêm với các nhân viên trong văn phòng, tổng cộng là bốn mươi hai người, liếc mắt lượt thấy toàn đẹp, vốn dĩ ai cũng trẻ trung xinh đẹp rồi, lại chải chuốt kĩ lưỡng nên càng thêm bắt mắt.

      Liêu Vĩnh Hồng đến rất đúng giờ, vài câu khích lệ và cảm ơn mọi người với tư cách lãnh đạo công ty, sau đó bắt đầu ăn tiệc. Đừng nghĩ là toàn con nên ăn nhiều, bởi vì họ uống rượu nên càng ăn khỏe. khí vô cùng náo nhiệt, vui vẻ.

      Hứa Trác Nghiên thấy Trần Hiểu Dĩnh mặt mày u uất, vui, cũng chẳng ăn cái gì, dường như có tâm , liền nhân lúc mọi người gắp thức ăn và hàn huyên với nhau, liền gọi ấy ra ngoài chuyện.

      "Sao thế? Sao mà mặt nhăn mày nhó thế kia?", Hứa Trác Nghiên quan tâm hỏi.

      "Chị à, em hiểu nổi!", Trần Hiểu Dĩnh do dự hồi lâu rồi mới ra tâm : "Lần trước phát tiền thưởng, bởi vì có hai chị bán hàng đến nên em phải lĩnh thay. Em đặt trong túi xách, đến tối lại thấy thiếu mất năm trăm, em dám hé răng, đành phải tự bù vào! Hôm nay lúc phát đồng hồ, ràng em đếm mấy lần rồi, lấy từ trong kho ra ràng còn đủ số lượng, phát hết vòng rồi lại thấy thiếu mất hai cái. Em... em thấy bức xúc quá!"

      "Chuyện tiền thưởng là từ khi nào? Lúc ấy sao với chị ngay?". Hứa Trác Nghiên nghe xong cũng thấy rất khó chịu, như thế là trong nội bộ có kẻ trộm. Tiền phải vấn đề, vấn đề là hành vi này đáng lên án!

      "Trước Tết ạ, bởi vì tiền là em nhận thay, lại để trong túi của em, em sợ nếu ra mọi người tin, lại cho rằng em vừa ăn cắp vừa la làng, vì vậy mới đành phải tự bù vào. Nhưng lần này lại thế, em sợ lắm, nếu cứ như thế này mãi sau này em biết làm thế nào?". Trần Hiểu Dĩnh nay là trợ lí tiêu thụ, có nhiệm vụ phát phần trăm hoa hồng, quà khuyến mãi với quà tặng.

      "Em nghĩ kĩ lại , hôm nay lúc phát đồng hồ có gì kì lạ ?", tiếng chuông cảnh giác gióng lên trong đầu Hứa Trác Nghiên.

      " có ạ, mỗi người đến lĩnh đều kí tên lên hóa đơn. Bởi vì có hai loại nên có người lĩnh rồi lại quay lại đòi đổi. Em sợ loạn lên nên rất cẩn thận, họ đưa trả mình cái cũ mình mới đổi lại cho cái khác, chắc nhầm lẫn đâu!". Trần Hiểu Dĩnh nhíu mày nhớ lại: "Những chuyện khác đều có gì đáng , em chỉ nghĩ mãi hiểu, thế nên mới thấy buồn bực!"

      "Thôi được rồi, sao đâu, chúng ta điều tra ràng, em vào dự tiệc trước !", Hứa Trác Nghiên an ủi.

      "Thế còn chị sao?". Trần Hiểu Dĩnh vẫn chưa yên tâm được, sếp càng trách móc bản thân càng thấy tự trách.

      "Chị gọi điện thoại cái , em vào trước !", Hứa Trác Nghiên vỗ vai Trần Hiểu Dĩnh.

      Trần Hiểu Dĩnh vào trong phòng, còn Hứa Trác Nghiên quay người thẳng ra ngoài nhà hàng, vẫy chiếc taxi, vội vàng trở lại công ty. Cánh cửa vừa mở ra, ai, tất cả mọi người trong công ty đều ăn tiệc rồi. Nhìn khắp lượt văn phòng trống , ánh mắt dừng lại ở ba cái bàn. đến gần, ngăn kéo vẫn còn cắm chìa khóa. Hứa Trác Nghiên ngẫm nghĩ lát, cuối cùng liền lôi ngăn kéo ra.

      Mười phút sau, Hứa Trác Nghiên quay trở lại Bắc Hải Ngư Thôn với vẻ mặt hết sức bình thường. Tiếng cười vẫn ồn ào như trước, chẳng ai phát ra vẻ bất thường mặt . Ăn uống xong, các nhân viên bán hàng thẳng về nhà, bởi vì sáng thứ hai họp, chiều thứ hai được nghỉ. Gần như tất cả các doanh nghiệp bán lẻ đều như vậy. Các nhân viên còn lại đều quay trở về công ty.

      Vừa vào đến cửa, Hứa Trác Nghiên vào thẳng phòng của Liêu Vĩnh Hồng: "Tổng giám đốc Liêu, em muốn mở cuộc họp!"

      Liêu Vĩnh Hồng có vẻ ngạc nhiên: "Sao? Họp về vấn đề gì? Có cần chị tham gia ?"

      Hứa Trác Nghiên gật đầu rồi triệu tập tất cả các nhân viên trong văn phòng vào phòng họp.

      Hứa Trác Nghiên định thẳng vào vấn đề, muốn vòng vo trong chuyện này.

      "Cuộc họp đột xuất hôm nay có liên quan gì đến vấn đề tiêu thụ hay mở rộng thị trường cả. Tôi cũng nghĩ rất kĩ có nên mở cuộc họp này , nhưng cuối cùng tôi vẫn thấy, mọi người làm chung với nhau, điều quan trọng nhất là tín nhiệm, vì vậy tôi gọi mọi người đến đây để thông báo chút. Trưa hôm nay Trần Hiểu Dĩnh với tôi, lúc phát đồng hồ cho mọi người bị thiếu mất hai suất!". Hứa Trác Nghiên đến đây liền dừng lại, nhìn khắp lượt các nhân viên, ánh mắt dừng lại mặt bất cứ ai. Có hai người hơi nhíu mày, người là Trần Hiểu Dĩnh, người là Liêu Vĩnh Hồng, những người khác vẻ mặt vẫn bình thản. Hứa Trác Nghiên tiếp tục : "Tôi muốn biết, có ai nhìn thấy, hoặc lúc đổi lại đồng hồ quên đưa trả cho Trần Hiểu Dĩnh ?", mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai năng gì.

      "Ok, vậy tôi thẳng nhé. Trưa nay lúc tôi quay về văn phòng, tôi nhìn thấy trong ngăn kéo của hai người chỉ có cái đồng hồ, tôi muốn nhờ họ giải thích chút!"

      Quả nhiên đám đông bắt đầu xôn xao.

      Đỗ Giang đứng dậy : "Phó giám đốc Hứa, trong ngăn kéo của tôi có ba cái, tôi nhận hộ Trương Mạn với Tiểu Mễ, hai đó mua vé tàu hỏa, chẳng phải họ mua được vé tàu nên làm muộn mấy hôm sao?"

      "Đúng thế!", Trần Hiểu Dĩnh lên tiếng chứng thực: "Giám đốc Đỗ nhận ba chiếc, còn có chữ kí ở chỗ em, ấy viết là lĩnh hộ!"

      "Ok!", Hứa Trác Nghiên gật đầu: "Thế còn người nữa? Có lí do gì ? Hiểu Dĩnh, trong bản đăng kí nhận lĩnh của em có ai nhận quá chiếc ?"

      " ạ!". Trần Hiểu Dĩnh mang bảng đăng kí ra xem xét kĩ lưỡng rồi lặp lại: " có ai ạ!"

      "Ok!". Hứa Trác Nghiên sầm mặt, nhìn hết lượt mọi người: "Đầu tiên tôi phải xin lỗi mọi người trước, bởi vì tôi mở ngăn kéo của mọi người khi chưa được cho phép và có mặt của người thứ hai nào cả, hành động này chỉ là vô lí mà còn có phần vi phạm pháp luật".

      Có người cúi đầu cười thầm. Hứa Trác Nghiên cũng cười rồi tiếp tục : "Nhưng tôi rất lo lắng, cũng rất buồn, bởi vì tổng giám đốc Liêu tín nhiệm tôi như vậy, bảo tôi quản lý việc tiêu thụ, hàng hóa, thậm chí là tài khoản của công ty. Tất cả tiền, tài, vật, người đều trong quyền quản lý của tôi, tín nhiệm này khiến tôi cảm thấy sợ, vì vậy tôi cho phép những chuyện như thế này xảy ra trong đội ngũ của chúng ta. Tôi vốn vẫn còn do dự có nên với mọi người tiếng , thay vào đó thầm lấy lại cái đồng hồ, như vậy làm ai mất mặt, làm tổn thương hòa khí. Nhưng tôi lại nghĩ, được, như thế này có nghĩa là bôi nhọ sau lưng mọi người, kể từ bây giờ tôi phải đề phòng từng người , tôi muốn như vậy, tôi nghĩ mọi người cũng vậy. Vì vậy tôi thầm quay lại công ty lúc mọi người ăn trưa. Tôi nhìn thấy, tôi biết cả rồi!"

      "Phó giám đốc Hứa!". Cuối cùng người thứ hai thể ngồi yên, đành phải mở miệng. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía người vừa đứng dậy, chẳng ai nghĩ đó là chú Trịnh lái xe. Mặt chú Trịnh đỏ bừng lên: "Thế này có phải là vấn đề ? Là tôi lấy hai cái, tôi muốn gửi về cho hai con nhóc nhà tôi, cho chúng vui... Vốn dĩ là hàng khuyến mãi, cũng đâu đáng giá bao nhiêu tiền, sao phải làm lớn chuyện lên thế?". Chú Trịnh khá to, cứ như thể cãi nhau vậy, hơn nữa mặt chú Trịnh lại đỏ bừng lên, các cơ mặt giật giật trông rất đáng sợ. Vì vậy mà khí trong phòng họp nhất thời đông cứng lại.

      Hứa Trác Nghiên nhìn thẳng vào chú Trịnh, chút áy náy và bất an trong lòng biến mất sạch: "Xét về giá cả, chuyện này chẳng có gì đáng , nhưng tôi coi trọng tính chất của hành động kìa. Chú cho tôi hay tổng giám đốc Liêu tiếng, chúng tôi đều cho chú thêm vài cái, nhưng chú hề . Cầm... đúng vậy, giờ tôi vẫn dùng từ "Cầm", chú "Cầm" cái đồng hồ ở đâu? Bàn làm việc của Trần Hiểu Dĩnh có khóa, khi chú "Cầm" cho ấy biết ? Lúc ấy lo lắng, ấy tự trách bản thân, ấy buồn nuốt nổi cơm, chú làm gì hả?"

      "Phó giám đốc Hứa!". Lần này là Liêu Vĩnh Hồng mở miệng, mặt là nụ cười nhàn nhạt: "Thôi đủ rồi, chuyện ràng rồi, tiếp theo cần xử lí thế nào chúng ta cứ bàn bạc chút rồi quyết định, hôm nay là ngày thứ hai làm sau Tết, tôi hi vọng mọi người để chuyện này ảnh hưởng đến công việc, có thể thẳng thắn hợp tác, nỗ lực làm việc, phấn đấu để chúng ta có bước tiến mới, như vậy thưởng tháng tới tự khắc nhiều lên!"

      "Ha ha...", có người phụ họa theo, có người cười thấu hiểu.

      Hứa Trác Nghiên cũng tiếp lời: "Vâng, hôm nay mặc dù là vạch ra chuyện xấu, nhưng cũng là bởi vì chúng ta là đoàn thể, là nhà, thành viên nào làm gì sai, chúng ta nhất định phải đánh, phải phạt, phải quản lý, là để cái gia đình này càng thêm hòa thuận, khỏe mạnh. Thôi đủ rồi, chúng ta giải tán!", đám đông lần lượt ra ngoài.

      Liêu Vĩnh Hồng gọi Hứa Trác Nghiên đến phòng mình rồi đóng cửa lại. Hứa Trác Nghiên lần đầu tiên nhìn thấy vẻ nặng nề mặt Liêu Vĩnh Hồng, dường như còn có vẻ gì đó như tự trách.

      "Tổng giám đốc Liêu!", Hứa Trác Nghiên vừa mở miệng, Liêu Vĩnh Hồng ngăn lại: "Em nghe chị !"

      "Nếu như hôm nay biết em triệu tập cuộc họp là vì chuyện này, chị ủng hộ đâu!"

      "Chuyện này em có thể xử lí ổn thỏa hơn, khiến cho chú ấy hận em, hơn nữa còn cảm kích em hết. Thu phục người ta phục vụ cho mình, như thế chẳng phải là tốt hơn hay sao? Hơn nữa cũng cần phải công bố trước mọi người, khiến mọi người bàn tán xôn xao".

      "Giờ hay rồi, mọi người đều biết chú Trịnh là kẻ trộm, em xem tiếp theo chúng ta phải làm gì đây? Cho chú ý nghỉ việc, tìm người khác à? Em có dám đảm bảo hôm nay có kẻ trộm, sau này an toàn ? Người mới chắc chắn đáng tin à?"

      Liêu Vĩnh Hồng nhìn thẳng vào mặt Hứa Trác Nghiên, khẽ mỉm cười: "Giờ em xem làm thế nào? Hay ngay từ đầu em nghĩ ra cách giải quyết gì rồi?"

      Những lời Liêu Vĩnh Hồng dường như rất có lí, nhưng Hứa Trác Nghiên trước nay luôn là người trắng đen ràng vẫn cố chấp với quyết định của mình: "Tổng giám đốc Liêu, lần này dường như em chuyện bé xé ra to, nhưng là bởi vì trước chuyện này còn có chuyện nữa!"

      "Hả?". Liêu Vĩnh Hồng cầm cốc nước bàn lên, nhấp ngụm, vẻ mặt như chờ đợi.

      "Trước Tết Trần Hiểu Dĩnh phát tiền hoa hồng bị mất năm trăm tệ, về sau ấy phải tự bù vào. Thời gian chưa đầy nửa tháng lại xuất chuyện mất đồng hồ, vì vậy em mới phải coi trọng vụ này, em lo lắng nếu chúng ta xử lí tận gốc, sợ sau này trở thành đại họa!"

      "Em dám khẳng định người lấy đồng hồ lần này chính là người trộm tiền lần trước?", Liêu Vĩnh Hồng lại bê cốc nước lên nhấp ngụm.

      Hứa Trác Nghiên bình thản đáp: "Em dám chắc, nhưng cho dù là công an phá án cũng phải cân nhắc đến mối quan hệ lôgic để suy luận thủ đoạn, vì vậy lần này có thể bắt được tại trận thể bỏ qua!"

      "Ý của em là, đuổi việc chú Trịnh?". Liêu Vĩnh Hồng ngửa hai lòng bàn tay đặt lên bàn, Hứa Trác Nghiên biết đây là dấu hiệu thể bỏ cuộc.

      "Đúng thế, đuổi việc!", Hứa Trác Nghiên rất kiên quyết.

      "Ok!". Trái với dự đoán của Hứa Trác Nghiên, Liêu Vĩnh Hồng lập tức thể thái độ tán thành, nhưng cuối cùng ta vẫn : "Nghiên này, em vẫn còn rất trẻ, thực ra nhiều lúc chỉ nhìn vào kết quả, em có bao giờ nghĩ tại sao chú Trịnh lại lấy đồng hồ ? Hoặc ngay cả vụ trước, vì sao mà chú Trịnh lại lấy tiền ?"

      Nghe Liêu Vĩnh Hồng vậy, Hứa Trác Nghiên chợt ngây người, lắc đầu, bởi vì chưa từng nghĩ đến.

      "Thôi được rồi, em !", Liêu Vĩnh Hồng mỉm cười, thái độ bình thường trở lại.

      Hứa Trác Nghiên thấy là lạ, chỉ có điều tiện hỏi, liền ra khỏi văn phòng.

      Liêu Vĩnh Hồng cầm điện thoại bàn lên: "A lô?"

      Là Lâm Khởi Phàm.

      "Tổng giám đốc Lâm, tôi là Liêu Vĩnh Hồng!". mặt Liêu Vĩnh Hồng là nụ cười khó đoán, ánh mắt nhìn theo cái bóng của Hứa Trác Nghiên, dường như có quyết định.

      "Ừ!", Lâm Khởi Phàm đáp.

      "Chi phiếu chuẩn bị xong chưa?", giọng của Liêu Vĩnh Hồng ngọt như mía lùi.

      " có thể lấy bất cứ lúc nào!". Giọng của Lâm Khởi Phàm vui mừng như ta tưởng tượng, chẳng thể nhận ra bất cứ cảm xúc gì từ giọng ấy.

      "Ok, thời gian? Địa điểm?". Liêu Vĩnh Hồng gật đầu: "Ghi lại rồi, cứ yên tâm!", rồi cúp điện thoại, đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, trong lòng vô cùng nặng nề.

      "Đúng thế, em còn quá trẻ, em hiểu làm sao được? Vì con cái, phận làm cha làm mẹ, cho dù là ăn trộm, ăn cướp cũng làm cho bằng được!". Liêu Vĩnh Hồng dường như tự nhủ, nhưng tâm của , chẳng ai có thể hiểu được.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 11 - Tâm của phụ nữ
      Thâm Quyến đầu xuân, khí mang theo vị mặn của biển cả bắt đầu thoáng chút nóng nực.

      Hứa Trác Nghiên và Trần Hiểu Dĩnh bận rộn suốt cả ngày giờ ngồi ăn tối trong cửa hàng ăn nhanh ở phía dưới chung cư. Hứa Trác Nghiên nhìn Trần Hiểu Dĩnh dốc sức "Chiến đấu" với bát mì bốc khói nghi ngút trước mặt, bởi vì hơi nóng làm mờ mắt kính nên ấy lại phải gỡ kính ra, đặt sang bên để ăn mì cho thoải mái.

      Hứa Trác Nghiên đột nhiên phát , thực ra Trần Hiểu Dĩnh đeo kính, dưới ánh đèn dịu dàng, trông ấy cũng đến mức xấu lắm, ít nhất ấy trông cũng rất hiền lành và dịu dàng. Nhìn kĩ các nét mặt có thể là thanh tú, nếu như gia cảnh tốt, bệnh viện chỉnh lại hàm chút có thể coi là ưa nhìn rồi.

      Tướng mạo, dung mạo đúng là rất quan trọng.

      Chỉ ba tháng ngắn ngủi, "Thủy Dạng" rải khắp các nhà thuốc lớn nhất ở Thâm Quyến. Nhìn thấy số lượng tiêu thụ ở "Thâm Quyến" trong thời gian ngắn, lại cộng thêm với việc Liêu Vĩnh Hồng dốc sức xoay sở, cuối cùng công ty nhận được quyển đại lí độc quyền mỹ phẩm "Thủy Dạng" thị trường. Tiếp theo đó còn có cuộc chiến lớn nữa phải đánh, nhưng có bước đệm công việc từ đợt trước nên chắc cũng quá khó. Tuần trước Hứa Trác Nghiên gặp mấy giám đốc thu mua của các khu mua sắm lớn, về cơ bản đến thỏa thuận hợp tác, thể đến công lao của Trần Hiểu Dĩnh.

      Hứa Trác Nghiên thầm hiểu, dung mạo của mình cũng đến nỗi tồi, có thể coi là đẹp, nhưng cũng đến mức khuynh nước khuynh thành. Tuy nhiên, khi và Trần Hiểu Dĩnh cùng xuất trước mặt các giám đốc thu mua là nam, chênh lệch giữa hai người càng làm nổi bật xinh đẹp của . Còn khi gặp giám đốc thu mua là nữ, Hứa Trác Nghiên thường xuất mà bảo Trần Hiểu Dĩnh tiên phong, đàn bà thường dễ cảm thương những kẻ bằng mình, vì vậy mọi việc thường rất thuận lợi.

      Đến giờ, đối mặt với Trần Hiểu Dĩnh, Hứa Trác Nghiên vẫn cảm thấy hơi áy náy. Thế là liền gọi đĩa cánh gà rán và đĩa cá nướng.

      "Sao thế? Có phải lại tiêu hết tiền lương, đợi nổi đến cuối tháng rồi phải ?". Hứa Trác Nghiên nhìn Trần Hiểu Dĩnh, đối xử với như với em của mình chứ phải cấp với cấp dưới.

      " đâu, người tính toán chi li như em sao có thể nhẵn túi được cơ chứ", Trần Hiểu Dĩnh bê bát lên, uống hết canh trong bát: "Em muốn tiết kiệm tiền, muốn làm thẩm mỹ chỉnh hình để trở nên xinh đẹp!"

      Hứa Trác Nghiên có hơi ngạc nhiên, liền đẩy đĩa thức ăn về phía Trần Hiểu Dĩnh: "Chỉnh răng à? Nếu như chỉnh hàm răng mất nhiều tiền đâu, chị có thể cho em vay!"

      Trần Hiểu Dĩnh gắp miếng cá nướng, trợn tròn mắt nhìn Hứa Trác Nghiên: "Ấy đừng! Giờ em ăn ở đều nhờ chị, chị còn cho em vay tiền nữa, em biết lấy gì báo đáp, đâu thể mang thân ra trả nợ chị được? Thôi cứ để em từ từ tích cóp, dù gì em cũng vội mà!"

      "Ha ha...". Hứa Trác Nghiên gõ đầu Trần Hiểu Dĩnh cái: " tào lao, sao lại vội, làm sớm xong sớm, trở nên xinh đẹp rồi tìm chàng đẹp trai, lấy chồng là xong, đỡ phải suốt ngày bám lấy chị!"

      " phải, thế là chị hiểu rồi, cho dù giờ có đủ tiền em cũng chưa làm đâu!"

      "Tại sao", Hứa Trác Nghiên tròn mắt ngạc nhiên.

      "Haizz!". Trần Hiểu Dĩnh tiêu diệt hết chỗ cá trong đĩa, đặt đũa xuống, uống ngụm nước, nhìn Hứa Trác Nghiên như nhìn người ngoài hành tinh, thong thả : "Chắc chắn chị hiểu được nỗi tự ti và bất lực của con xấu xí. Em muốn dùng cái bộ dạng này để tìm được tình chân chính của đời mình, ta chê bai em, cũng để tâm đến vẻ bề ngoài của em, sau đó em mới chỉnh hình, để tạo bất ngờ cho ấy!"

      "Chị hiểu rồi, em cần tình cảm thuần khiết!". Hứa Trác Nghiên gật đầu, vô cùng tán thành. Lần đầu tiên trong lòng bắt đầu thực thích này, rất kiên cường và rất có lập trường.

      "Thôi được rồi, ăn no rồi, chúng ta thôi! Về nhà tắm rửa cái, người cứ dính dính nhớp nháp khó chịu quá!", Trần Hiểu Dĩnh cố ý cách khoa trương.

      Hứa Trác Nghiên biết có nhiều lúc con người cố ý dùng thái độ để che giấu thái độ khác, ví dụ trong lòng càng đau đớn nụ cười mặt càng tươi tắn, có lẽ đây chính là cái gọi là trưởng thành.

      Tắm xong, Hứa Trác Nghiên mặc chiếc váy lụa hai dây màu xanh, lặng lẽ đứng trước cửa. Nóng nực suốt ngày, cuối cùng trời cũng đổ mưa. Màn mưa dày đặc bao phủ bầu trời đêm, những cơn gió mát lạnh kèm theo hơi nước thổi đến, tí tách đập vào cửa kính.

      Điện thoại đổ chuông, Hứa Trác Nghiên lấy điện thoại từ trong cái tủ đầu giường ra, nhìn vào màn hình, là số của Liêu Vĩnh Hồng.

      "Nghiên à!". Giọng của Liêu Vĩnh Hồng có vẻ hốt hoảng, điềm đạm như mọi bữa, hơn nữa bên đó rất ồn ào, dường như đứng dưới mưa.

      "Chị Liêu, chị ở đâu thế? Chị làm sao thế?". Hứa Trác Nghiên lo lắng hỏi, đối với người phụ nữ thân mình làm ăn ở Thâm Quyến này, Hứa Trác Nghiên cảm thấy vừa kính phục, vừa nể trọng.

      "Chị ở Châu Hải, hai khu trung tâm ở đây đều thỏa thuận tương đối rồi, nhưng mưa to quá, xe của chị lại hỏng ở dường cao tốc, hôm nay chắc chắn về được rồi!", Liêu Vĩnh Hồng lo lắng .

      "Vậy em và lái xe qua đó đón chị nhé?". Phản ứng đầu tiên của Hứa Trác Nghiên là dẫn theo lái xe của công ty đón Liêu Vĩnh Hồng.

      "Haizz, cần đâu, chị gọi người bạn bên này là được rồi. Chỉ có điều tối nay chị hẹn với tổng giám đốc Lâm bên Hải Vương, số tiền vay ta sớm mai phải chuyển vào tài khoản, sau đó gọi điện cho trụ sở công ty ở bên đó, chuyện này thể để lỡ được, hay là em thay chị chuyến vậy?". Liêu Vĩnh Hồng bằng giọng rất lo lắng, nhưng tỏ ý như muốn bàn bạc với Hứa Trác Nghiên.

      Điều này khiến cho Hứa Trác Nghiên rất cảm động, ai cũng sếp là nữ rất khó "hầu hạ", thế nhưng Liêu Vĩnh Hồng bao giờ như vậy, Hứa Trác Nghiên chợt thấy cảm động, lập tức : " thành vấn đề, chị hẹn ở đâu?"

      "Chị hẹn lúc tám giờ, ở Thâm Hoa Viên đường Thái Điền Nam, nhà ta ở gần đó. Bọn chị đến nơi gọi điện rồi tìm quán cà phê. Lát nữa chị gọi cho ta, rồi địa chỉ cụ thể cho em!". Liêu Vĩnh Hồng bằng giọng áy náy, cứ như thể mình mang đến rắc rối lớn cho Hứa Trác Nghiên.

      Hứa Trác Nghiên vội : " sao, em qua đó trước, sau đó gọi điện trực tiếp cho ta, nhưng em có số của ta, lát chị nhắn cho em số của ta là được rồi!"

      "Ok!", Liêu Vĩnh Hồng còn đặc biệt dặn dò: "Em bảo Hiểu Dĩnh cùng với em cho vui!"

      "Ok, chị cần lo cho em đâu! Sáng ngày mai em mang chi phiếu cho tài vụ chuyển khoản, chị cẩn thận nhé!". Hứa Trác Nghiên xong liền cúp điện thoại, lấy chiếc váy liền màu cà phê trong tủ ra, khoác thêm cái áo măng tô bên ngoài, buộc mái tóc lên gọn gàng rồi xách túi ra khỏi phòng. qua phòng khách, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong nhà vệ sinh, biết Trần Hiểu Dĩnh tắm, Hứa Trác Nghiên ngẫm nghĩ rồi thay đổi ý định. cảm thấy lúc này mà bảo người ta ra ngoài lo chuyện công ty dường như hợp lí cho lắm, thế nên liền vọng vào: "Hiểu Dĩnh, chị ra ngoài có chút chuyện, chị có mang chìa khóa rồi, em ngủ trước nhé!"

      "Cái gì?". Tiếng nước chảy ồn ào, hình như Trần Hiểu Dĩnh đáp lời hay cái gì đó, Hứa Trác Nghiên lại gần lắng nghe, lại nhìn đồng hồ, vội vàng giày và lấy ô rồi ra ngoài.

      Đứng ở dưới lầu, mới phát ra bắt xe dưới trời mưa chẳng phải chuyện dễ dàng tẹo nào, cũng may là mặc áo măng tô chứ nếu chết rét. Hứa Trác Nghiên run rẩy đứng chờ mất hơn hai mươi phút, khó khăn lắm mới bắt được xe.

      "Bác tài, đến Thâm Hoa Viên đường Thái Điền Nam!". Hứa Trác Nghiên ngồi vào ghế sau, địa chỉ cho lái xe. Lái xe cố ý nhìn Hứa Trác Nghiên qua gương chiếu hậu.

      Hứa Trác Nghiên có hơi ngạc nhiên nhưng mặc kệ. nhìn ra ngoài cửa, mưa càng lúc càng lớn.

      Khoảng tám giờ hai lăm phút, xe dừng lại ở cổng Thâm Hoa Viên.

      Hứa Trác Nghiên lấy điện thoại ra, tìm đến tin nhắn mà Liêu Vĩnh Hồng gửi đến, gọi đến máy của Lâm Khởi Phàm: "Chào tổng giám đốc Lâm! ngại quá, tổng giám đốc Liêu mắc kẹt ở Châu Hải, xe bị hỏng giữa đường, thể qua được. Chị ấy bảo tôi qua đây, giờ tôi ở cổng Thâm Hoa Viên, chúng ta gặp nhau ở đâu ạ?"

      "Giờ tôi ở Sao Paulo, qua đây luôn , đến trước quầy lễ tân tìm tôi là được!", Lâm Khởi Phàm dường như có vẻ bực bội, xong liền cúp máy luôn.

      Hứa Trác Nghiên chửi thầm hàng trăm lần trong bụng. "Sao Paulo" là chỗ quái quỷ nào nhỉ? Người lái xe nhìn , vẻ mặt rất kì lạ, : "Ngay trước mặt, lái xe qua đó hay tự ?"

      Hứa Trác Nghiên nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài, đành : " lái qua đó !"

      Xuống xe, vào cửa hàng. Hứa Trác Nghiên mới hiểu tại sao ánh mắt của người lái xe nhìn mình lại kì cục đến thế. Hóa ra "Sao Paulo" chính là vũ trường, kiểu kiểu như "Thiên Thượng Nhân Gian" của Bắc Kinh, chỉ có điều tại sao lại đặt cái tên như thế nhỉ?

      Hứa Trác Nghiên biết, Sao Paulo là thành phố lớn nhất của Brasil, nó chỉ là trung tâm của Brasil mà văn hóa, nghệ thuật và phong tục tập quán ở đó cực kì độc đáo, cũng là đại diện điển hình cho văn hóa nghệ thuật ở Nam Mỹ: lãng mạn, suy nghĩ thoáng, tình cảm nồng nàn, giống hệt như mùi thơm của cà phê được sản xuất ở đó. Vũ trường này lấy tên Sao Paulo có lẽ là để ám chỉ cuồng nhiệt và lãng mạn theo phong cách Nam Mỹ. Những điều này Hứa Trác Nghiên học được từ chị họ, cái gọi là kiến thức nghề nghiệp, đến đâu cũng tự nhiên ngẫm nghĩ đến tên tuổi, kinh doanh, mô hình tiêu thụ và phục vụ của nó.

      Vừa ra tên Lâm Khởi Phàm ở quầy lễ tân, quả nhiên Hứa Trác Nghiên được người ta dẫn liền. xuyên qua hết phòng này đến phòng kia, cuối cùng đến gian phòng .

      Đẩy cửa bước vào, Hứa Trác Nghiên chợt ngây người.

      Trong căn phòng gần như chẳng trang hoàng gì, chỉ có bức tranh cổ, chậu cây cùng cái bình hoa trang trí. Trong phòng rất mát mẻ, tuy nhiên ở chính giữa phòng là .

      "Nyotaimori".

      Hứa Trác Nghiên đọc được báo, "Nyotaimori" là hình thức nghệ thuật ẩm thực khỏa thân phổ biến trong tầng lớp thượng lưu của Nhật. Những này bắt buộc phải là trinh, hơn nữa dung mạo phải xinh đẹp, thân hình phải hoàn hảo. Mỗi lần thực khách chọn "Nyotaimori", các Nyotaimori này phải thực các bước làm sạch thân thể cách nghiêm ngặt, khỏa thân nằm giữa phòng ăn, theo tư thế nhất định. Món su shi được bày vào những vị trí nhất định tùy theo công dụng của nguyên liệu làm nên món ăn để thực khách dùng đũa gắp. Lúc ấy Hứa Trác Nghiên đọc được bài báo này còn cảm thấy hết sức ghê tởm, ngờ hôm nay mình lại tận mắt nhìn thấy.

      giống như báo chí từng miêu tả, ta khỏa thân hoàn toàn. Phần ngực được che bằng tấm vải trắng, chỗ kín là chiếc quần lót ren màu đen, thân hình nõn nà càng thêm nổi bật dưới ánh đèn mờ nhạt, vô cùng quyến rũ và gợi cảm.

      Mới nhìn, Hứa Trác Nghiên tránh khỏi thất sắc, tuy nhiên nhìn qua lượt các thực khách cầm đĩa lấy thức ăn đứng xung quanh Nyotaimori, bọn họ ai nấy trông rất đĩnh đạc, Hứa Trác Nghiên lại thầm nhủ mình phải bình tĩnh, bình tĩnh!

      Vừa nhìn thấy Lâm Khởi Phàm ngồi nhìn mình bằng ánh mắt như trêu ngươi, Hứa Trác Nghiên đến gần, mặt lạnh như tiền, định mở miệng Lâm Khởi Phàm cướp lời: "Hoặc là cùng ăn, hoặc là đợi tôi ăn xong, lát nữa chuyện!"

      Hứa Trác Nghiên cố nén cơn giận trong lòng, xoay người lại: "Tôi ra ngoài chờ !", rồi thẳng ra ngoài, đầu ngoảnh lại. Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, dường như có ai đó câu gì , sau đó là tràng cười thô bỉ và đáng ghét!

      ra hành lang, tiếng nhạc chát chúa đập vào tai cắt đứt mạch suy nghĩ của Hứa Trác Nghiên.

      Đứng ở đây có thể nhìn thấy những màn biểu diễn "nóng" sân khấu. Có thể người khác gọi đó là "múa thoát y" hoặc là múa cột, nhưng Hứa Trác Nghiên thà gọi đó là "múa sexy" còn hơn.

      Còn nhớ lúc ở Bắc Kinh, có lần Phan Hạo Nho và chị họ dẫn đến nhà hát xem "múa sexy". Lúc đó là trẻ tuổi, mặc bộ quần áo lấp lánh kim tuyến, để lộ vòng eo thon , nhảy nhót, xoay vòng, tỏa ra sức sống thanh xuân của mình, nồng nàn như ngọn lửa, với thái độ cực kì tích cực. Lần đầu tiên xem kiểu khiêu vũ ấy, hoàn toàn hề đồi trụy hay có tính chất khiêu dâm như người ta vẫn .

      Những bản nhạc xập xình cùng vũ nữ nhảy nhót ngừng sân khấu như hòa vào làm với ánh đèn mập mờ. Lúc này Hứa Trác Nghiên mới cảm nhận được sức hút của vũ đạo. Đúng vậy, những vũ nữ giỏi chỉ khiến đàn ông động lòng mà còn có thể khiến đàn bà xao động, cho dù người xem là già trẻ, lớn bé, đều bị cuốn hút vào điệu nhảy.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 12 - Cạm bẫy
      "Múa sexy" là kiểu vũ đạo rất độc đáo, trào lưu hình thành từ dân gian, là những màn biểu diễn đầy mê hoặc: người vũ nữ lấy sexy làm vỏ bọc, bốc lửa tỏa ra từ bên trong, gần gũi với con người, biểu đạt dạng ham muốn, ham muốn của cuộc sống.

      Nhưng giờ, ở trong cái vũ trường đàn ông đến để mua vui này, múa cột với múa thoát y chẳng có gì khác biệt.

      Hứa Trác Nghiên ngậm ngùi sau lưng vang lên giọng : "Thích xem múa cột à?"

      Hứa Trác Nghiên ngoảnh đầu lại, đáp: "Thích xem múa cột chân chính, bởi vì nó sexy nhưng cởi, cởi nhưng lộ, lộ nhưng trần trụi, nó toát lên cuồng nhiệt, truyền cái đẹp nguyên thủy đầy tích cực; còn múa cột ở đây chỉ là màn biểu diễn đầy tính sắc dục, chỉ có thể mua vui cho những kẻ tầm thường, nghèo hèn đến mức chỉ còn lại mỗi tiền bạc mà thôi!"

      "Ô, Phàm, cái "Cây xương rồng" này từ đâu đến thế?". giọng đặc sệt giọng Hồng Kông vang lên, kèm theo đó là hơi rượu nồng nặc. Hứa Trác Nghiên ngoảnh đầu lại, nhìn mấy người đứng bên cạnh Lâm Khởi Phàm, lạnh lùng : "Tổng giám đốc Lâm ăn xong rồi chúng ta bàn việc chính được rồi chứ?"

      Lâm Khởi Phàm còn chưa kịp mở miệng gã đàn ông để râu trông như xã hội đen vỗ vai : "Bảo sao hôm nay Phàm cứ ngẩn ngơ như người mất hồn, hóa ra là có hẹn với người đẹp. Nếu thế chúng ta đừng ở đây làm kỳ đà nữa, mau tự tìm thú vui thôi!". Cả đám cười ầm ĩ, nhìn Hứa Trác Nghiên bằng ánh mắt chẳng mấy tử tế. cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế bản thân, thầm nhủ với mình rằng ở đây là Thâm Quyến, phải Bắc Kinh, khoe mẽ chẳng có lợi lộc gì đâu.

      Lâm Khởi Phàm ngoảnh đầu lại thầm với hai gã kia vài câu rồi đến trước mặt Hứa Trác Nghiên, : " thôi!"

      Ra đến cổng thấy có người lái chiếc Audi A8 của ta ra trước cổng, nhân viên phục vụ tay cầm ô, cẩn thận tiễn họ lên xe.

      Lâm Khởi Phàm khởi động xe, lúc này Hứa Trác Nghiên mới sực tỉnh: " đâu thế?"

      chẳng chẳng rằng, bật đĩa CD lên.

      Mưa càng ngày càng to.

      Hứa Trác Nghiên lấy điện thoại trong túi ra, Lâm Khởi Phàm liếc , hỏi: "Lại chuẩn bị báo cảnh sát đấy à?"

      Bàn tay hơi run run. Đúng vậy, có hơi sợ, nhưng sợ cái gì nhỉ? Trực giác mách bảo , người đàn ông như thế này muốn cái gì cũng có thể dùng tiền mua được, đâu cần phải ép buộc, hơn nữa mình cũng chẳng phải dạng chim sa cá lặn, so với đám người đẹp có thân hình bốc lửa trong vũ trường Sao Paulo ban nãy, mình chắc chỉ xứng làm nhân viên phục vụ bàn. Nghĩ đến đây, Hứa Trác Nghiên lại thấy yên tâm đôi chút.

      Tuy nhiên, hành động tiếp theo của Lâm Khởi Phàm khiến trái tim vừa mới bình tĩnh trở lại của giật thon thót, bởi vì đặt tay lên tay , phải là đặt nhè , mà chính xác hơn là ngang ngược siết chặt lấy bàn tay .

      Đầu óc Hứa Trác Nghiên bỗng trống rỗng. Những kinh nghiệm xã giao với đàn ông nhiều tiền của chỉ hạn chế ở Phan Hạo Nho, mà Phan Hạo Nho đúng như cái tên của , vô cùng nho nhã, rất dịu dàng, chu đáo, hoàn toàn khác biệt với ngang ngược và cục súc của Lâm Khởi Phàm, vì vậy khỏi rùng mình. Nhưng trong khoảnh khắc, Lâm Khởi Phàm rút tay lại, : "Yên tâm, chỉ tìm chỗ nào ngồi lát thôi!", chỉ tay vào túi áo: "Chi phiếu ở trong đây rồi, tôi để phải hoàn thành nổi nhiệm vụ đâu!"

      Chẳng hiểu được tâm trạng của mình lúc này là gì nữa. Hứa Trác Nghiên ngoảnh đầu ra cửa sổ, nhìn vào màn mưa dày đặc, trong lòng có chút sợ hãi.

      Chiếc xe dường như lái đến bên bờ biển rồi dừng lại ở tòa biệt thự.

      Lâm Khởi Phàm xuống xe, đóng sầm cửa lại.

      Hứa Trác Nghiên có hơi do dự, ngồi ở trong xe, hay là xuống xe vào bên trong? Đưa mắt nhìn xung quanh, cười bất lực, nếu như ta muốn làm gì cho dù có ngồi trong xe cũng tránh được. Nghĩ vậy liền mở cửa, theo ta vào tòa nhà.

      Màu sắc ôn hòa, ánh đèn dịu dàng, kiểu bài trí và trang hoàng rất tự nhiên, hoàn toàn khác hẳn với vẻ xa hoa bên ngoài của nó. Bên trong tòa biệt thự này toát lên vẻ hoàn toàn mộc mạc và tự nhiên.

      Sàn nhà phòng khách trải thảm hoa, tường là bức ảnh chụp rừng rậm nhiệt đới, trong ảnh là thợ săn đeo súng săn vai. Hứa Trác Nghiên lại gần quan sát kĩ, hóa ra là ta. Lâm Khởi Phàm đến bên tủ rượu, lấy hai chai ra, lại lấy thêm hai ly từ giá, rót chất lỏng sóng sánh ra hai ly, rồi lấy đá từ trong tủ lạnh, bỏ vào trong hai ly rượu, sau đó đưa ly có đá cho Hứa Trác Nghiên.

      Hứa Trác Nghiên đưa tay đón lấy ly rượu.

      chỉ tay vào bức ảnh tường: " thích săn à? Săn động vật, săn cả phụ nữ? Tôi là con mồi mới của ư?"

      Lâm Khởi Phàm có hơi bất ngờ. phải thừa nhận rằng mình là người đàn ông đầy dục vọng, thích coi những xinh đẹp là con mồi, nhưng thích quá trình truy đuổi, thích vây bắt, đánh chén và chiếm hữu.

      Từ lần đầu tiên nhìn thấy ở cửa Cách Lan Vân Thiên, thực lòng, coi là con mồi mới. Nhưng trong vòng tháng, với ba lần gặp mặt, mỗi lần đều tự chất vấn ý nghĩ của mình. như vậy có xứng đáng để mình đối đãi chân hay ? Chơi đùa quá nửa cuộc đời, có phải cũng nên có gia đình đúng nghĩa ? Nếu như đúng, vậy chính là lựa chọn tồi, chỉ có điều nên hết lần này đến lần khác coi thường như vậy.

      Lâm Khởi Phàm tay cầm ly rượu, khẽ nhấp ngụm.

      "Có phải giờ nghĩ, tôi bỏ thuốc vào trong rượu, hoặc dùng sức cưỡng ép ? Tôi hãm hại thế nào, còn chống trả và chạy trốn ra sao? Có phải trong đầu nghĩ những thứ đó hay ?". Lâm Khởi Phàm hơi uống cạn rượu trong ly, rồi lại mở chai rượu rót ly khác.

      Hứa Trác Nghiên nhìn : "Lần trước tôi phải cảm ơn , vì vậy tôi hi vọng có thể để tôi giữ gìn lòng biết ơn này. Bên cạnh đó, với tư cách là bạn làm ăn, tôi cũng hi vọng tôi có lý do để tôn trọng !"

      Lâm Khởi Phàm thả mình ghế sô pha, tìm góc độ thích hợp, cầm lấy điều khiển xinh bàn uống trà, ấn cái. Ngay lập tức, ngọn đèn lớn trong phòng khách tắt phụt, chỉ còn ánh đèn le lói tỏa ra từ các góc phòng, u ám và tối tăm.

      Hứa Trác Nghiên lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha.

      "Đừng !". Giọng của Lâm Khởi Phàm vang lên, "bộp" tiếng, thứ gì đó được ném lên mặt bàn.

      Là tấm chi phiếu.

      Hứa Trác Nghiên cầm lấy, quay người định bỏ .

      " kiểm tra à? kiểm tra trước mặt mà sợ đó là tấm chi phiếu trắng à?", giọng lạnh tanh vang lên trong gian tối tăm.

      Hứa Trác Nghiên mở tấm chi phiếu ra xem, bên trong là tấm chi phiếu hai trăm vạn, là con số mà Liêu Vĩnh Hồng . Tuy nhiên cùng với tấm chi phiếu còn có thứ gì đó rơi ra, cúi xuống sàn nhặt lên, là tấm thẻ.

      "Cũng là hai trăm vạn!", tay lại ấn , trong phòng vang lên bản nhạc dương cầm của Bach: "Cho đấy, ở lại đây, nó là của !"

      vừa định mở miệng dùng ngón tay thoảng mùi thuốc lá của mình ấn lên môi : "Suỵt, nghe hết bài này, nếu muốn về, tôi đưa về!"

      Toàn thân Hứa Trác Nghiên như cứng đờ ra, run lên vì cái ôm ghì của . Trong tiếng nhạc du dương, bàn tay bắt đầu yên phận, vuốt ve khuôn mặt và thân thể . Đột nhiên, cúi đầu xuống, trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt trào lên dục vọng của . Khi chỉ còn giây thôi là môi ta chạm vào môi mình, Hứa Trác Nghiên đột nhiên bừng tỉnh, dùng tay đẩy vào ngực , tạo ra chút khoảng cách cuối cùng giữa mình và ta. Chỉ có điều mặc cho vùng vẫy thế nào, cái khoảng cách lớn nhất ấy vẫn thay đổi. vẫn ôm siết lấy , để thoát ra.

      Là ba phút hay năm phút, Hứa Trác Nghiên cũng nữa. Chỉ cảm thấy thời gian dài như thế kỉ. Bản nhạc dừng lại. Lâm Khởi Phàm đột nhiên buông tay ra, hơi mất đà, suýt chút nữa đứng vững. Còn tỏ vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngồi lại ghế sô pha, tay ấn , cả căn phòng lập tức sáng bừng trở lại.

      Hứa Trác Nghiên biết lúc này mặt mình đỏ phừng phừng, quay người , nước mắt trào ra, phải cố gắng lắm để mất kiểm soát. đặt tấm thẻ ấy lên bàn, ra ngoài. đẩy cửa bước ra, dầm mình vào trong màn mưa, mình độc trong mưa. Nước mưa nhanh chóng thấm ướt chiếc áo măng tô của , lạnh... mùa xuân ở Thâm Quyến dường như còn lạnh hơn ở Bắc Kinh. Phía sau có tiếng khởi động xe vang lên, ánh đèn hắt đến từ phía đằng sau, chiếc xe chạy đến bên cạnh : "Lên xe !"

      lên, vẫn cứng đầu về phía trước.

      "Con đường này được an toàn lắm đâu, mà cứ như thế này, gặp phải kẻ xấu bị tôi làm nhục còn hơn!"

      Hứa Trác Nghiên dừng lại, trừng mắt nhìn . người như vậy chẳng biết phải dùng lời lẽ gì để phản kích, chỉ biết dùng ánh mắt để thể căm phẫn trong lòng.

      "Chi phiếu mà bị ướt là tôi đưa cái khác cho các người đâu đấy!", như thêm dầu vào lửa.

      Hứa Trác Nghiên giật mạnh cửa xe, toàn thân ướt đẫm ngồi vào bên trong.

      Chiếc xe lao trong màn đêm. làm đúng như lời hẹn, đưa về chung cư Thanh Niên.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 13 - Ăn may
      Ngày hôm sau, Hứa Trác Nghiên mặt mày phờ phạc đưa tấm chi phiếu cho phòng tài vụ. liếc phòng làm việc của Liêu Vĩnh Hồng, vẫn đóng cửa, chắc là chưa đến. thầm thở dài, trở về phòng làm việc của mình, bật máy tính lên, kiểm tra số lượng tiêu thụ của các cửa hàng. Cùng với kế hoạch quảng bá thương hiệu lần này, Thủy Dạng tiếp tục tấn công vào các hiệu thuốc ở các khu trung tâm mua sắm lớn trong thành phố, điều đó có nghĩa là cùng lúc quản lý ba mươi mấy quầy hàng. Vì vậy nên núi công việc: tuyển dụng và đào tạo nhân viên, liên hệ với xưởng sản xuất, phân bố và thúc đẩy tiêu thụ sản phẩm... cùng lúc đổ xuống đầu . Hứa Trác Nghiên chẳng còn thời gian mà nghĩ đến chuyện khác nữa. nhấc điện thoại bàn, gọi: "Đỗ Giang, qua phòng tôi chút!"

      "Ngồi ", Hừa Trác Nghiên nhìn vào màn hình, chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Chiều nay tôi và cùng phỏng vấn. Lần này kế hoạch tấn công vào các khu trung tâm lớn chính là lần ra mắt đầu tiên quy mô lớn của Thủy Dạng chúng ta. Vì vậy việc chọn người vô cùng quan trọng, lần này tôi giúp tay, nhưng lần sau phải tự làm đấy nhé!"

      Đỗ Giang gật đầu lia lịa

      "Hai nhân viên dưới quyền , thấy thế nào rồi?". Cuối cùng Hứa Trác Nghiên cũng rời mắt khỏi màn hình, quay sang nhìn Đỗ Giang.

      "Cũng được ạ!", Đỗ Giang mỉm cười.

      Hứa Trác Nghiên cũng cười rồi lừ mắt với Đỗ Giang: "Thế nào là cũng được hả? Tốt là tốt mà tốt là tốt! Tôi cho nghe, làm nghiệp vụ chỉ có thích hợp hay thích hợp, có dùng tạm, nếu người này thích hợp, đến khi làm sụt giảm thành tích chung người chịu trách nhiệm chính là đấy!"

      "Tôi biết ạ", Đỗ Giang gật đầu.

      "Về kế hoạch thúc đẩy thị trường ở các trung tâm lớn, có phương án gì ?". Hứa Trác Nghiên nhìn Đỗ Giang, hi vọng có thể nghe được vài thông tin có giá trị từ ta.

      "Thông thường, các sản phẩm mới đưa ra thị trường số hoạt động khuyến mãi, ưu đãi để thu hút khách hàng mới, ví dụ như giảm giá trức tiếp cho sản phẩm, mua sản phẩm tặng quà, hoặc tích điểm hội viên... Chúng ta có thể thử xem sao!". Đỗ Giang nhìn Hứa Trác Nghiên, dường như có vẻ hơi căng thẳng, rồi lại cúi đầu xuống nhìn cuốn sổ tay mình.

      "Còn gì nữa ?", Hứa Trác Nghiên khơi gợi: "Những phương pháp mà người khác thường dùng chúng ta cũng có thể tiếp thu, thậm chí mang ra để sử dụng, nhưng nếu có phương pháp nào đó mà người khác chưa từng dùng, có thể dành được thắng lợi ngờ, có lẽ như vậy hiệu quả hơn đấy!"

      "Người khác chưa từng dùng ạ?", Đỗ Giang rơi và trạng thái trầm tư, mặt mày ngẩn ngơ, cuối cùng lắc đầu: "Tạm thời tôi chưa nghĩ ra!"

      "Haizz...", Hứa Trác Nghiên thở dài: " , cho thời gian là tuần, cùng với Mễ Phi Phi, Trương Mạn của bộ phận quảng bá thương hiệu đến các khu mua sắm. À thôi, tùy các muốn đâu , tuần sau phải cho tôi kế hoạch khuyến mãi sản phẩm".

      "Vâng!", Đỗ Giang gập cuốn sổ lại, đứng dậy, nhìn Hứa Trác Nghiên : "Vậy tôi xin phép ra ngoài ạ!"

      Hứa Trác Nghiên thêm câu: "Nhớ là phải mới mẻ, đừng dùng các phương pháp cũ mòn như các sản phẩm khác, đồng thời cũng phải cân nhắc đến tính khả thi nhé!"

      Đỗ Giang khẽ đóng cửa lại, ra ngoài văn phòng.

      "Tiểu Mễ, Trương Mạn, phó tổng giám đốc Hứa báo chúng ta điều tra thị trường, thời gian là tuần, tuần sau là phải nộp kế hoạch khuyến mãi rối đấy!", Đỗ Giang như con vẹt rồi khoát tay gọi hai người đẹp.

      "Hả?". Tiểu Mễ là người Phúc Châu, rất xinh đẹp, tóc ngắn, nhuộm màu tím nho, kiểu tóc rất cute, làm việc rất nhanh gọn: "Xin hỏi đẹp trai khi nào có thời gian? Em đây theo hầu ạ!"

      Còn Trương Mạn là giám đốc bộ phận quảng bá thương hiệu, cùng thứ bậc với Đỗ Giang, đến từ Tứ Xuyên, dung mạo xinh đẹp, thân hình cân đối, làn da trắng nõn, điều đáng hơn là tính tình dễ chịu, có hơi e thẹn. Bởi vì với Đỗ giang là đồng hương nên tự nhiên dễ thân thiết với nhau hơn, người trong công ty đều công nhận họ là đôi, chỉ đáng tiếc là mặc dù họ quen biết nhau từ trước khi vào công ty, nhưng theo ngôn ngữ của giới trẻ nay : họ là em, là bạn bè, quá quen với nhau rồi thành ra có "điện", vì vậy Tiểu Mễ xem ra còn bám Đỗ Giang chặt hơn.

      Hứa Trác Nhiên lên kế hoạch máy tính của mình.

      Ba mươi lăm quầy hàng, chi phí làm quầy hàng cũng gần trăm vạn. Mà hàng trưng bày mỗi quầy ít nhất cũng mất năm vạn. Nếu như vậy, cộng thêm với việc quỹ an toàn của công ty ít nhất phải chuẩn bị được hai trăm vạn tiền hàng. Mà tiền đặt cọc, tiền lương của nhân viên của ba mươi lăm cửa hàng cũng mất hơn trăm vạn nữa. Quầy hàng ở trung tâm thương mại giống như quầy hàng ở các hiệu thuốc, trước đây khi còn làm việc ở công ty trang sức Nguyên Hưởng, chị họ từng cho biết, hai tháng đầu tiên, khu thương mại thường cho nợ, ít nhất phải bắt đầu sang tháng thư ba mới được. Như vậy nhanh nhất cũng phải chờ đến tháng sáu. Nhưng công ty lấy hàng từ trụ sở ở Mỹ đêu phải trả tiền trước, người ta nhận được tiền rồi mới gửi hàng cho mình. Lại cộng thêm với các chi phí hải quan, thuế má, tiền thuê văn phòng và các chi phí quản lý... Chỉ ở Thâm Quyến thôi, cho đến trước tháng sáu ít nhất cũng phải có bảy, tám trăm vạn.

      Hứa Trác Nghiên dự tính khả năng tiêu thụ của các cửa hàng này, nhẩm tính đến tháng sáu là thu nhập tiêu thụ cũng xấp xỉ ngần ấy, nhưng trừ phần trăm cho khu thương mại, nêu như chỉ tính riêng lợi nhuận ít nhất phải đến cuối năm mới thu hồi được nguồn vốn đầu tư bỏ ra ban đầu, đây là trong tình huống thuận lợi nhất.

      Lưu động vốn, nếu như thể điều động vốn, ngộ nhỡ có gì bất trắc, công ty dừng hoạt động. dán mắt vào màn hình máy tính, đau đầu như búa bổ. Nếu là như vậy, nếu như Liêu Vĩnh Hồng tạm thời tăng thêm vốn đầu tư vào sản phẩm mới, chỉ riêng việc vận hành ở khu Thâm Quyến này thôi cũng rất khó nhọc chứ đừng mở rộng ra các khu Bắc Kinh, Thượng Hải và các khu vực khác. Vậy bản thân mình trong vòng hai năm tới thể quay lại Bắc Kinh rồi.

      nhẩm tính trong đầu Liêu Vĩnh Hồng đẩy cửa bước vào, người vẫn mặc nguyên bộ quần áo của ngày hôm trước, sắc mặt có vẻ mệt mỏi. Vừa bước vào cửa, Liêu Vĩnh Hồng hỏi: "Hôm qua thế nào? Thuận lợi chứ?"

      Nhìn bộ dạng Liêu Vĩnh Hồng có lẽ chị từ Châu hải về thẳng công ty. Hứa Trác Nghiên chợt thấy mềm lòng, nhớ lại chuyện tối hôm qua tuy thấy khó chịu, nhưng có kể ra cũng chỉ thêm rắc rối nên đành : "Cũng bình thường, tổng giám đốc Lâm ăn với bạn bè, đợi lúc là đưa chi phiếu đến cho em, sáng nay em đưa cho kế toán Hồ rồi!"

      "Ừ, thế là chị yên tâm rồi!". Liêu Vĩnh Hồng thở phào, nhìn thấy mặt Hứa Trác Nghiên vẫn bình thường, mặc dù trong lòng vô cùng hiếu kì nhưng ngoài miệng Liêu Vĩnh Hồng chỉ dám hỏi: "Công ty có vấn đề gì chứ? Nếu có chuyện gì chị về trước đây, phải tắm rửa cái. Hôm qua vật vã cả đêm, chị mệt phờ cả người rồi!"

      Hứa Trác Nghiên mỉm cười: " có việc gì đâu, chị về nghỉ ngơi ! Mọi việc vẫn ổn, hai hôm nay tập trung phỏng vấn, sau đó sắp xếp đào tạo. À phải rồi, hợp đồng làm kệ lấy về rồi, đợi chị kí tên, đặt cọc là họ làm ngay. Tháng sau làm xong lắp vào cửa hàng, mọi việc đều rất thuận lợi!"

      "Tốt lắm, có em ở đây chị rất yên tâm!". Liêu Vĩnh Hồng lòng khen ngợi rồi quay người ra ngoài, nhàng đóng cửa lại.

      Hứa Trác Nghiên tiếp tục xem bảng báo cáo tài vụ, còn cả chi phí quảng cáo, cũng may là chi phí quảng cáo là do tổng công ty thanh toán, nếu nuốt trôi. Chẳng trách mà Liêu Vĩnh Hồng phải vay tiền của Lâm Khởi Phàm, chỉ lạ là, chẳng lẽ Lâm Khởi Phàm lại nhiều tiền đến thế?

      Trong ấn tượng của Hứa Trác Nghiên, hiệu thuốc, cho dù là hệ thống các hiệu thuốc cũng đâu đến mức nhiều tiền như vậy? Nhìn xe và cách ăn mặc cùng nơi làm việc xa hoa và cả thói quen tiêu xài của Lâm Khởi Phàm, dường như Phan Hạo Nho, kẻ đứng đầu nghành kim cương, gây dựng nghiệp từ ngành bất động sản cũng chưa xa xỉ bằng ta. phải dân xã hội đen rửa tiền đấy chứ? hứa Trác Nghiên loáng thoáng cảm thấy con người này đơn giản chỉ là ông chủ hệ thống các cửa hàng thuốc.

      QQ máy tính nhấp nháy, có tin nhắn mới.

      Hứa Trác Nghiên mở ra xem, là của Trân Hiểu Dĩnh, tên QQ của ấy là "Nụ hồng chờ tình ".

      Trần Hiểu Dĩnh: "Chị Nghiên muốn ăn gì để em gọi!"

      Tên QQ của Hứa Trác Nghiên là "Chiếc lá ": "Gì cũng được, tùy em!"

      Trần Hiểu Dĩnh: "Thịt bò xào bách hợp? Mì? Cơm niêu?"

      Hứa Trác Nghiên ngẫm nghĩ lát rồi : "Cơm củ cải !"

      Trần Hiểu Dĩnh : "Ok!"

      Thoát QQ, Hứa Trác Nghiên bỗng thấy bâng khuâng. Trước đây ở Bắc Kinh dùng MSN, MSN có rất nhiều bạn bè, có mấy chục người bạn, tuy nhiên người quan trọng nhất vẫn là , Phan Hạo Nho, cũng dùng MSN. Hơn nữa lại rất thú vị, dùng tên của mình để đặt tên cho MSN, avatar là hình cái tẩu hút thuốc màu đen, mỗi lần cái tẩu thuốc ấy lóe sáng, biết chính là .

      Bây giờ còn sử dụng MSN nữa, chuyển đến sống ở thành phố khác, đổi ngành, xa rời người thân, bạn bè, bắt đầu lại từ đầu, giống như Hứa Trác Nghiên hoàn toàn mới mẻ.

      Ở Thâm Quyến, mọi người đều quen dùng QQ, cũng tốt, bắt đầu lại tất cả từ đầu.

      Còn nhớ lúc Trần Hiểu Dĩnh giúp Hứa Trác Nghiên cài đặt xong QQ, còn giúp đăng ký tài khoản, Trần Hiểu Dĩnh hỏi : "Chị dùng tên gì đây?"

      chẳng buồn nghĩ, gân như buột miệng luôn: "Du du ngã tâm".

      Trần Hiểu Dĩnh biết vì nghe hay biết ngõ chữ ấy liền hỏi lại: "Cái gì cơ?"

      Lúc này Hứa Trác Nghiên mới sực tỉnh, vội vàng sửa . "Thanh thanh tứ khâm, du du ngã tâm1"

      [1] Nghĩa là: Tà áo xanh xanh, em luôn nhớ .

      Đó là vì MSN của chị họ có tên là "Thanh thanh tử khâm", vì vậy mới cố tình chọn tên "Du du ngã tâm" để cho tương xứng với chị họ. còn nhớ có lần Phan Hạo Nho cũng xây xẩm mặt mày vì gửi tin nhắn cho chị họ sang cho Hứa Trác Nghiên. Những lời lẽ ngọt ngào ấy từng khiến cho trái tim loạn nhịp suốt thời gian dài, giờ rời xa chị họ, rời xa , còn dùng "Du du ngã tâm" làm gì nữa?

      Trong lòng chua xót, thấy mình lúc này giống như phiến lá trôi dạt, liền đặt tên tài khoản QQ là "Chiếc lá "

      Tất cả đều phải thay đổi, ngay cả cái tên nick chat cũng phải mới mẻ.

      Ăn cơm xong, lại gọi điện cho phóng viên của các tòa soạn lớn xác định lại thời gian đăng các bài viết báo. Liếc qua đồng hồ, rưỡi, vừa đúng lúc, gọi Đỗ Giang vào phòng họp, lúc này trong phòng họp có hai mươi người, Hứa Trác Nghiên đảo mắt nhìn quanh, nhìn Đỗ Giang rồi bảo: "Bắt đầu ".

      Đỗ Giang gật đầu, "mở bài" rất đơn giản: "Ban nãy mọi người đều xem qua áp phích tuyên truyền của chúng tôi rồi, cũng biết chức vụ và cầu tuyển người lần này của chúng tôi. Để tiết kiệm thời gian, đồng thời cũng là để cho các bạn cơ hội thể bản thân, lần này chúng tôi lựa chọn hình thức phỏng vẫn tập thể. lát nữa mọi người căn cứ vào vị trí ngồi, lần lượt lên phía trước, mỗi người có thời gian là ba phút, giới thiệu ngắn gọn về bản thân, về ưu thế và kế hoạch của mình trong lần ứng tuyển vào vị trí này. Bên cạnh đó, mỗi người còn phải trả lời câu hỏi của tôi và phó tổng giám đốc Hứa đưa rấu đó. Mọi người đừng căng thẳng, chúng tôi chủ yếu muốn xem khả năng ứng biến tình hình của các bạn, bởi vì chúng ta làm marketing, đây là những nhân tố cơ bản!". Đỗ Giang xong liền quay sang nhìn Hứa Trác Nghiên. gật đầu ra hiệu, lúc ấy Đỗ Giang mới quay lại vị trí ngồi.

      đầu tiên có thân hình đẫy đà, nhưng rất dễ thương, kiểu tóc rất hợp mốt, có hơi giống nhân vật hoạt hình Na Tra. ta tiến lên phía trước, cúi đầu chào: "Chào mọi người, tôi tên là Liễu Na. Mọi người đều gọi tôi là Na Na, tôi tốt nghiệp trường thẩm mỹ, tôi rất thích mỹ phẩm và trang điểm, tôi muốn làm công việc phục vụ sở thích này, có như vậy làm việc mới cảm thấy vui vẻ. Tôi có niềm tin có thể làm tốt vị trí này. Thứ nhất, tôi có nền tảng lí luận chuyên nghiệp và hệ thống, có thể giới thiệu các kiến thức về chăm sóc da cho khách hàng, nhất định phải phục vụ khách hàng ngoài sức mong đợi của họ, có như thế mới có thể khiến họ hài lòng thực . Thứ hai, mặc dù tôi hơi béo, nhưng tôi khá dễ thương, mà kiểu dễ thương này khiến cho những khách hàng có diện mạo ưa nhìn cảm thấy đố kị hay tự ti, khiến cho họ bỏ qua quầy hàng của chúng ta!"

      còn chua xong bên dưới có tiếng cười rúc rích. Nhưng Liễu Na hề để điều đó làm ảnh hưởng, nở nụ cười tươi, tiếp tục : " đấy, có rất nhiều chị em của tôi lúc dạo khu thương mại, nhìn thấy bán hàng quá sức xinh đẹp, thế là họ chẳng muốn vào nữa, vì cảm thấy rất áp lực!"

      "Ha ha...", cuối cùng có người nhịn được, bật cười thành tiếng. Hứa Trác Nghiên là người đầu tiên vỗ tay, cười rất vui vẻ, bởi vì rất thích. này chỉ đáng mà còn rất thông minh. Những điều ấy mặc dù nghe có vẻ buồn cười, nhưng từng câu ra đều thể được ý thức kinh doanh và tâm lý người tiêu dùng.

      Thấy Hứa Trác Nghiên vỗ tay, Liễu Na cũng mỉm cười vui vẻ.

      Từng người lần lượt lên trình bày, có người rất hay, cũng có người rất dở, nhưng như vậy cũng là khá rồi. Hứa Trác Nghiên nhẩm tính chút, có lẽ cũng có mấy người có thể giữ lại được. Sau khi mọi người lần lượt giới thiệu bản thân xong, Đỗ Giang nhìn sang Hứa Trác Nghiên, cũng ra hiệu cho , Đỗ Giang liền đứng dậy: "Tốt rồi, sau khi tự giới thiệu về bản thân, mọi người biết qua về nhau, giờ các bạn có điều gì cần biết, cần tìm hiểu về Thủy Dạng xin cứ đặt câu hỏi!"

      "Mức lương tối thiểu là bao nhiêu ạ?"

      "Có bảo hiểm ạ?"

      "Phần trăm hoa hồng là bao nhiêu ạ?"

      .............

      Đỗ Giang lần lượt giải đáp từng câu hỏi, sau đó phát cho mỗi người xấp tài liệu, cuối cùng : "Tôi vừa phát cho các bạn những kiến thức về sản phẩm "Thủy Dạng", ngày mai chúng tôi gọi điện thoại cho các bạn, người được tuyển dụng trong thời gian vài ngày phải học thuộc tất cả những kiến thức về sản phẩm, thứ sáu phải đến công ty kiểm tra. Nếu qua được cuộc kiểm tra kiến thức, chúng tôi tiến hành kiểm tra sức khỏe, nếu thấy có vấn đề gì ký hợp đồng thử việc, ba tháng sau nếu làm việc tốt có thể ký hợp đồng từ môt đến hai năm!"

      "Thế nếu được tuyển dụng sao ạ?"

      " được tuyển dụng?", Đỗ Giang cười: "Có nghĩa là được tuyển dụng thôi!"

      "Ha ha...". Các bụm miệng cười, có cấp đẹp trai thế này đúng là càng tăng thêm sức hấp dẫn cho vị trí công việc này.

      Sau cuộc phỏng vẫn hai mươi người đầu tiên, lúc này là ba giờ. giờ rưỡi ca, chiều nay còn có thêm ba ca phỏng vấn nữa. Các ứng cử viên lần lượt đứng lên bục giới thiệu bản thân, có người bình thường, có người rất độc đáo, có người năng lắp bắp, có người run lẩy bẩy.

      Đỗ Giang lén nhìn Hứa Trác Nghiên, trong lòng thầm nể phục, đây là công việc đầu tiên của kể từ khi tốt nghiệp đại học và đến Thâm Quyến này. Ban đầu chỉ định làm việc ở đây như thời kì "quá độ" chứ có ý định làm việc lâu dài. vẫn muốn tìm công ty lớn để có thể học hỏi được nhiều thứ, như vậy có tiền đồ hơn. Nhưng sau mấy tháng làm việc thực kính phục Hứa Trác Nghiên. chỉ xinh đẹp mà còn là người giỏi giang trong công việc. có thể học hỏi được rất nhiều điều từ . Hơn nữa tính cách của lại rất kiên cường, lạc quan, có dũng khí khắc phục khó khăn, có khả năng giải quyết vấn đề nhanh gọn, khiến cảm thấy vô cùng cảm phục. Giống như lần phỏng vấn này, cách làm này có thể nhận biết được người đến ứng tuyển từ nhiều góc độ, có thể dễ dàng tìm ra người có tài, đồng thời các ứng cử viên cũng có cơ hội học hỏi và thử thách bản thân. Mà trong quá trình phỏng vấn, được hay được, mỗi người đề tự nhận thức được qua bài phát biểu của chính mình, nhờ đó mà công ty phải ra mặt từ chối bất cứ ai, đương nhiên cũng khiến họ bị tổn thương.

      Lương thiện, trí tuệ, giỏi giang, ... đây là tất cả những hình dung của Đỗ Giang về .

      biết trong sâu thẳm cõi lòng , cái gì giúp cho kiên cường đến thế? Nhưng hi vọng, cũng cam tâm tình nguyện đứng sau lưng, ủng hộ cho .

      Lúc bốn rưỡi, đợt phỏng vấn thứ ba bắt đầu. Trong số đó có chàng trai, là chàng rất đẹp trai. Đỗ Giang chợt giật mình, biết chuyện này là thế nào. nhớ trong số hồ sơ xin việc gửi đến đúng là có người là nam, nhưng hồ sơ ấy bị bỏ qua, ai lại thông báo cho ta đến phỏng vấn nhỉ?

      vội vàng đưa mắt nhín Hứa Trác Nghiên, cũng may, mặt Hứa Trác Nghiên có chút gì bất thường, chỉ hơi nhoẻn miệng cười ngạc nhiên: " bận quá nên hồ đồ phải ?"

      Đỗ Giang vừa định mở miệng giải thích : "Thôi bỏ , mọi chuyện cứ tiến hành như bình thường, bắt đầu !"

      "Vâng!". Đỗ Giang mở đầu như bình thường, sau đó các ứng cử viên lần lượt lên giới thiệu bản thân.

      Đứng thứ ba từ dưới lên là chàng nọ, đứng giữa đám đông toàn là nữ, ta bỗng trở nên nổi bật. Chàng trai thong dong lên phía trước: "Chào mọi người, tôi là Triệu Triết, chính là chữ "Triết" có hai chữ "Cát" liền nhau ấy! Cái tên này bị nhiều người đọc thành Triệu Cát, còn có người gọi tôi là "Lo lắng"2.

      [2] Trong tiếng trung, chữ Triết được ghép bởi hai chữ "Cát", mà cái tên Triệu Cát lại có đồng với từ "Lo lắng"

      "Thực ra cái tên chỉ là kí hiệu, gọi nhầm cũng quan trọng. Điều tôi muốn là, hôm nay tôi đến ứng tuyển vào vị trí bán hàng mỹ phẩm tuyệt đối phải là nhầm lẫn, tôi hoàn toàn nghiêm túc. Thực ra tôi luôn nghĩ, tại sao ở các khu thương mại, các nhân viên bán mĩ phẩm toàn là nữ? biết các công ty kinh doanh các sản phẩm này có nghĩ đến chân lý hết sức đơn giản là "Cùng dấu đẩy nhau, trái dấu hút nhau" hay ?". chàng còn chưa hết, các ngồi bên dưới bật cười thành tiềng, ngay cả Hứa Trác Nghiên và Đỗ Giang cũng phải phì cười.

      "Ấy, chớ có cười, nghiêm túc chút !", Triệu Triết tỏ vẻ cực kì nghiêm túc: "Tôi đấy. Mọi người nghĩ mà xem, các bạn mua quần áo mới, mỹ phẩm trang điểm là để cho ai ngắm? Cho các chị em ngắm à? Cho dì ngắm à? Đương nhiên phải, mà là để cho các đồng nghiệp nam, bạn trai, tình nhân, ông xã, đàn ông phố ngắm, có đúng ạ?"

      "Ha ha, là biết đùa!". Các ban nãy cười thầm giờ cười lớn thành tiếng, khiến cho Mễ Phi Phi và Trương Mạn ở ngoài cũng phải ngó vào trong phòng. Trong khi đó Triệu Triết vẫn hết sức bình thản : "Mọi người thử xem, nếu như người đàn ông, ví dụ như tôi đây, có ngoại hình khá ưa nhìn đứng trước mặt các bạn, giới thiệu cho các bạn lọ dầu lau mặt, với bạn rằng: "Người đẹp, em mà dùng lọ dầu lau mặt này đảm bảo da mịn màng như da em bé", thử tưởng tượng xem, các bạn có mua hay ạ?"

      "Xí...", mọi người lớn tiếng phản bác, thậm chí có người còn : " mua!"

      "Ấy, như vậy là thiếu khách quan rồi!". Triệu Triết chỉ vào có vẻ đanh đá nhất, : "Bạn, chính là bạn đấy, bạn đến cửa tiệm cắt tóc, có người thợ cắt tóc nam và thợ cắt tóc nữ, bạn chọn ai nào?", đó mắt đảo như rang lạc, ngẫm nghĩ hồi rồi rất kiên định: "Nếu là cắt tóc, đương nhiên thợ nam có kỹ thuật tốt hơn nữ rồi!"

      "Đúng thế!", Triệu Triết giơ ngón tay cái: "Đâu chỉ là làm tóc, ngay cả designer, thợ trang điểm, thợ cắt may...tất cả những ngành nghề liên quan đến làm đẹp, làm việc hiệu quả hơn chẳng phải là phái nam sao?"

      "Cũng phải, cũng có lí!"

      "Đúng thế, Cát Mễ, hay Mao gì gì đó, cái người mà hóa trang cho Lưu Hiểu Khánh3 chẳng phải đều là nam hay sao?"

      [3] Diễn viên nổi tiếng Trung Quốc

      "Đúng thế!"

      Mọi người bắt đầu xì xầm bình luận. Đỗ Giang bất ngờ trước cảnh tượng này. nhìn sang Hứa Trác Nghiên, nhún vai ra điều chẳng biết làm thế nào.

      Thế là Hứa Trác Nghiên liền lên tiếng: " rất đúng. Triệu Triết, tôi rất thích cách tư duy của . Chỉ có điều những ví dụ mà vừa đưa ra, sở dĩ bọn họ suất xắc nổi bật chỉ vì giới tính của họ, quan trọng nhất vẫn là kỹ thuật của họ là hàng đầu. đúng, nhân viên bán mĩ phẩm nhất định phải hạn chế giới tính, nhưng bất kì tượng nào tồn tại đều có lí do tất yếu của nó. có bao giờ nghĩ, tại sao tất cả các trung tâm thương mại đều chọn nhân viên nữ làm nhân viên bán hàng ?"

      "Bởi vì làm theo quy định cũ thôi!", Triệu Triết nghĩ mà buột miệng luôn.

      Hứa Trác Nghiên liền lắc đầu: " chỉ là như vậy, quan trọng nhất vẫn là việc phục vụ. Xét từ đặc điểm tính cách, ràng là nữ giới thích hợp hơn nam giới. Trước tiên, nữ giới có tính nhẫn nại, khi phải đối mặt với khách hàng thử lần lượt hơn chục mẫu mỹ phẩm, sốt ruột, được thúc giục, vẫn phải nở nụ cười, kiên nhẫn giúp khách hàng thử, giúp họ phân tích thiệt hơn. Tuy nhiên, rất có thể kết quả cuối cùng là vị khách ấy vẫn mua hàng và bỏ . Lúc này, bởi vì nữ giới có tính nhẫn nại, có khả năng chịu đựng vấp váp, cho nên họ nổi giận mà còn mỉm cười chào khách, thân thiện với họ rằng "Hoan nghênh quý khách ghé thăm lần sau!". Cũng giống như vậy, việc bán hàng căn cứ vào thành tích bán hàng để hưởng phần trăm, phải chịu đựng áp lực tinh thần rất lớn, có khi phải đối mặt với việc khiếu nại, đối mặt với những lời sỉ nhục từ khách hàng, phải nhẫn nhịn, phải mỉm cười. Về những phương diện này nữ giới thích hợp hơn nam giới".

      Cả phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía Hứa Trác Nghiên, ngay cả Triệu Triết cũng ngờ đến, qua lời của Hứa Trác Nghiên, công việc này trở nên thiêng liêng và khác biệt đến như vậy.

      Hứa Trác Nghiên nhìn Triệu Triết, mỉm cười : "Hơn nữa, xét về phương diện kiến thức cơ bản, ban nãy lúc lấy ví dụ có dùng từ "dầu lau mặt"". Hứa Trác Nghiên mím môi cười, dừng lại lát rồi tiếp:

      "Loại "dầu lau mặt" vừa xét về trạng thái có thể phân chia thành: sữa rửa mặt, nước hoa hồng, kem, kem phấn, phấn, ... trong đó chỉ riêng "nước hoa hồng" thôi cũng có thể chia thành nhiều loại là: nước hoa hồng cân bằng độ ẩm, nước hoa hồng làm mềm da, nước hoa hồng dùng khi trang điểm, ... Mà khuôn mặt, từ mắt đến phần mặt, mũi, các bộ phận khác nhau có đặc điểm về da khác nhau, chúng đều có kem dưỡng da riêng biệt. Mà nếu xét về công dụng của sản phẩm càng phức tạp hơn. Vì vậy ở Thủy Dạng, chúng tôi cầu mỗi nhân viên bán hàng phải dùng thử năm bộ sản phẩm, bao gồm trăm ba mươi tám loại sản phẩm chăm sóc da, phải đích thân thử nghiệm, như vậy mới có kinh nghiệm thực tế để giới thiệu cho khách hàng. Về những vấn đề này, tôi tin chắc rằng đối với nam giới mà , việc phân loại và tìm hiểu tác dụng của các loại sản phẩm này là cực kỳ khó khăn. Nếu bắt dùng thử càng khó cho hơn, vì vậy phải chúng tôi tuyển nam giới, mà là những người đàn ông đủ dũng cảm, nhẫn nại, nghị lực và ý chí để gia nhập ngành này thực quá ít".

      Hứa Trác Nghiên xong, mọi người đều hướng mắt về phía Triệu Triết với vẻ chờ đợi và nghi hoặc.

      Bên ngoài phòng, Trần Hiểu Dĩnh vẫy tay ra hiệu, bảo Hứa Trác Nghiên hết giờ làm rồi.

      Hứa Trác Nghiên gật đầu rồi : "Thế nào Triệu Triết, nếu như muốn, giờ chúng tôi có thể tuyển dụng luôn!"

      "Hả, có thể tuyển dụng tôi luôn ?"

      "Còn tôi sao?"

      Đám con bắt đầu lên tiếng.

      Triệu Triết nhìn Hứa Trác Nghiên, vẻ mặt bất cần lúc ban đầu biến mất, thay vào đó là trầm tư. ta gật đầu: "Tôi đồng ý!"

      Đỗ Giang ngây người ngạc nhiên, ngoảnh đầu lại nhìn Hứa Trác Nghiên, thấy vỗ tay, : "Mọi người cùng cho Triệu Triết tràng pháo tay nào! Bước này của ấy là bước rất có ý nghĩa đấy!"

      Mọi người liền nhiệt liệt vỗ tay, có người tặng tràng pháo tay này cho Triệu Triết, nhưng cũng có người tặng tràng pháo tay này cho Hứa Trác Nghiên.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 14 - Tình thầm
      Nhóm dự tuyển phỏng vấn ra về.

      Hứa Trác Nghiên bóp bóp cái cổ đau nhức, có hơi chóng mặt. Tối hôm qua ngủ ngon giấc, sáng nay bận với việc tính toán và lên kế hoạch, chiều lại vùi đầu trong phòng phỏng vấn, cảm giác sức cùng lực kiệt.

      "Này, tại sao vẫn chưa về?". Hứa Trác Nghiên là người cuối cùng rời khỏi văn phòng, vừa ra ngoài thấy Đỗ Giang ngồi ngẩn ra trước bàn làm việc, liền lay gọi ta: " ngẩn ngơ gì thế hả?"

      "À, tôi nghĩ đến cái chàng Triệu Triết kia, rất thú vị!"

      "Cái gì Triết? Ban nãy phỏng vấn có cái gì mà mọi người ầm ĩ thế?". Trần Hiểu Dĩnh từ phòng vệ sinh ra, nghe được loáng thoáng liền chen vào.

      "Ơ, em cũng chưa về à?". Hứa Trác Nghiên nhìn Trần Hiểu Dĩnh, bình thường Trần Hiểu Dĩnh vẫn hay về nhà trước, thỉnh thoảng mua ít thức ăn về, dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, đợi Hứa Trác Nghiên về nhà hai người cùng nấu nướng ăn cơm. Nhưng cũng có lúc cả hai mệt phờ, chẳng muốn động chân động tay vào việc gì nên ra ngoài ăn cho nhanh. Nhưng thông thường Trần Hiểu Dĩnh vẫn hay về trước.

      "Chưa ạ, tủ lạnh nhà ta trống trơn rồi, em định đợi chị cùng siêu thị, đề tránh em mua những thứ chị thích ăn, lại phí mất nửa!", Trần Hiểu Dĩnh như oán trách.

      Hứa Trác Nghiên cũng nghe ra điều đó, nhưng hôm nay rất mệt mỏi, liền : "Đừng mua nữa, để hôm khác , vừa hay Đỗ Giang cũng ở đây, ba chúng ta xuống dưới lầu ăn tạm cái gì, sau đó về nhà ngủ, hôm nay mệt rã rời rồi!"

      "Chị mệt được sao? Hôm qua mấy giờ hả, gần giờ đêm mới về đến nhà!", Trần Hiểu Dĩnh cằn nhằn, mặt mày vẻ vui.

      Hứa Trác Nghiên vỗ vai Trần Hiểu Dĩnh, : "Thôi được rồi, thôi", rồi lại vỗ vai Đỗ Giang: " thôi, khóa cửa nhé!"

      "Vâng!". Vẻ mặt Đỗ Giang có gì đó hơi khác lạ, song Hứa Trác Nghiên cũng chẳng mấy để tâm. Ba người cùng ra khỏi văn phòng, thang máy xuống phố ẩm thực ở bên dưới.

      "Ăn gì bây giờ?", Trần Hiểu Dĩnh hỏi Hứa Trác Nghiên và Đỗ Giang.

      "Tôi gì mà chẳng được!", Đỗ Giang rồi chỉ tay vào Hứa Trác Nghiên, ý là hỏi sếp !

      Trần Hiểu Dĩnh lừ mắt với Đỗ Giang: "Chết mất thôi, cả hai ai cũng tùy! Hàng ngày ở bên cạnh chị Nghiên, cái phải hỏi chị ấy nhiều nhất là ăn cái gì? Lần nào chị ấy cũng tùy, nhưng cái gì mà thích ăn, chị ấy chỉ ăn có mấy miếng rồi bỏ, chẳng trách mà đau dạ dày!"

      "Hiểu Dĩnh, sao hôm nay chị cảm thấy em có vẻ bất mãn với chị quá nhỉ?". Hứa Trác Nghiên đùa: "Thôi được rồi, vậy hôm nay chị cho em hai lựa chọn, hoặc là chúng ta ăn lẩu, hoặc là ăn ở Yoshinoya"1.

      [1] cửa hàng đồ ăn nhanh của Nhật

      "Là chị mời, hay là chia đầu người đây?", Trần Hiểu Dĩnh ngẩng đầu hỏi. Hứa Trác Nghiên vỗ vỗ vào má Trần Hiểu Dĩnh: "Chia đầu người!", rồi bổ sung thêm câu: "Chia đầu người với em, còn Đỗ Giang chị mời!"

      "Hả?", mặt Trần Hiểu Dĩnh dài như cái bơm, méo xẹp và nhăn nhó. Còn Đỗ Giang vội vàng xua tay: " cần đâu!"

      "Ha ha...". Hứa Trác Nghiên bật cười: "Đùa đấy, tôi mời, mau ăn gì !"

      "Vậy ăn ở Yoshinoya ! Mau lên! Ăn xong rồi chị mau về nhà mà ngủ giấc!". Trần Hiểu Dĩnh rất quan tâm đến Hứa Trác Nghiên, ngoài miệng trách móc nhưng thực trong lòng vẫn thông cảm cho .

      Vào nhà hàng Yoshinoya, Hứa Trác Nghiên gọi món cơm thịt gà, Trần Hiểu Dĩnh gọi cơm thịt bò, còn Đỗ Giang vẫn do dự chưa biết gọi cái gì Hứa Trác Nghiên lên tiếng: " gọi suất hỗn hợp , cái đó mới nhiều, nếu sợ đói đấy!", Đỗ Giang gật đầu cảm kích.

      Bê cơm đến cái bàn trong góc, ba người bắt đầu ăn.

      "Ớ, quên lấy gừng thái sợi rồi!". Hứa Trác Nghiên đứng dậy ra quầy thu ngân lấy gừng thái sợi. Trần Hiểu Dĩnh liền cười đầy ý với Đỗ Giang.

      " cười cái gì vậy?", Đỗ Giang hỏi.

      "Chị Nghiên đối xử với tốt đấy!", Trần Hiểu Dĩnh vẻ ngưỡng mộ.

      "Haizz, ấy đối xử với ai mà chẳng tốt!", Đỗ Giang vừa vừa gắp miếng thịt gà bỏ vào miệng, từ từ nhai nuốt.

      "Đúng thế, tôi đối xử với ai cũng tốt cả!". Hứa Trác Nghiên vừa vừa ngồi xuống, đẩy Trần Hiểu Dĩnh cái: "Chị đối xử với em tốt chứ gì?"

      "Tốt tốt, tốt đến mức thể tốt hơn! Lo cho em ăn, lo cho em uống, cho em có chỗ ở, gặp được chị đúng là gặp được quý nhân!", Trần Hiểu Dĩnh khoa trương.

      "Đáng ghét! Mau ăn !", Hứa Trác Nghiên mở túi gừng ra, đặt lên đĩa rồi đẩy ra giữa bàn.

      Có nửa bát cơm vào bụng Hứa Trác Nghiên bỗng thấy đỡ mệt hơn hẳn.

      Đỗ Giang ăn khá nhanh, lúc này ăn xong hết rồi, ngẩng đầu nhìn Hứa Trác Nghiên: "Chị muốn tuyển dụng cái cậu Triệu Triết hôm nay à?"

      Hứa Trác Nghiên đặt đũa xuống, uống ngụm nước, lấy khăn lau miệng rồi : "Đúng thế, phải tôi nhận lời người ta ngay trước mặt bao người rồi sao, lời phải giữ lời chứ!"

      "Như thế có được ? Cậu ta...", Đỗ Giang nhíu mày, có vẻ lo lắng.

      "Đỗ Giang, ngộ ra được điều gì từ mấy cuộc phỏng vấn hôm nay sao?". Hứa Trác Nghiên cầm cốc trà chanh trước mặt lên, nhấp ngụm, đưa mắt nhìn Đỗ Giang.

      Trần Hiểu Dĩnh rất biết điều, lúc hai người chuyện, dám tùy tiện xen vào. Giờ Trần Hiểu Dĩnh ngồi yên lặng ăn cơm, nhưng thỉnh thoảng vẫn ngẩng đầu nhìn Đỗ Giang, sau đó khẽ mỉm cười.

      Đỗ Giang nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: "Ý của chị là..."

      Hứa Trác Nghiên gật đầu, cổ vũ Đỗ Giang tiếp.

      "Dùng nhân viên bán hàng là nam, tiên phong trong ngành này, đương nhiên càng có sức hút hơn so với việc khuyến mãi. Mà những khách hàng nữ với tính hiếu kỳ rất cao đứng bên ngoài quan sát, như vậy giúp chúng ta thu hút lượng khách rất lớn. Đối với sản phâm mới, có lẽ đây chính là cách thức quảng cáo tốt nhất. Nhưng tôi lo...". Đỗ Giang tỏ vẻ ái ngại: "Thành bại khó lường".

      Hứa Trác Nghiên cười, vỗ vai Đỗ Giang như kiểu cánh đàn ông hay làm với nhau: " phân tích rất chuẩn, điều lo lắng cũng là điều tôi lo lắng, nhưng cho đến thời điểm tại đây chính là cách quảng cáo sản phẩm rẻ nhất mà hiệu quả nhất, tôi muốn tiến hành đào tạo tốt, cố gắng đào tạo được người nào là tốt luôn người nấy, hơn nữa nhân viên nam cho vào cho đẹp đội hình, như thế mới kết hợp được mọi ưu điểm của nam và nữ, hiệu quả càng cao!"

      Đỗ Giang gật gù rồi đột nhiên hỏi: "Phó tổng giám đốc, tôt có thể hỏi chị câu được ?"

      Hứa Trác Nghiên mỉm cười: "Đương nhiên là được, hôm nay sao khách sáo thế?"

      Đỗ Giang làm bộ trịnh trọng: "Trong công ty này, chị có cổ phần ?"

      "Cái gì?". Hứa Trác Nghiên tưởng mình nghe nhầm.

      "Tôi hỏi là trong công ty này chị có cổ phần ?", Đỗ Giang đột nhiên cao giọng.

      "!", Hứa Trác Nghiên mặc dù ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời dứt khoát.

      "Vậy tại sao chị lại bán mạng làm việc như vậy? Toàn tâm toàn ý lo lắng cho công ty, chuyện gì cũng nghĩ cách giảm bớt giá thành và tiền vốn, dùng ít tiền nhất mà hiệu quả lớn nhất. Mà trong chuyện này ràng chị chính là người phải bỏ ra nhiều công sức nhất, tôi hiểu nổi!"

      Hứa Trác Nghiên lần đầu tiên phát ra chàng thư sinh trước mặt mình cũng có lúc đàn ông như thế. thừ người lát rồi : "Có thể là do thói quen, thói quen làm việc của tôi là như vậy, bởi vì tôi cảm thấy chị ấy thuê tôi, tạo cho tôi chỗ đứng để làm việc, đây chính là tín nhiệm, có chút gì đó giống như kiểu liều chết vì người tri kỷ ấy. Tôi thể phụ lòng chị ấy, cũng thể phụ lòng bản thân, bởi vì mỗi người chúng tôi, làm việc hay làm người đều dùng hành động để viết lên bản lý lịch của mình. Có thể sơ yếu lý lịch lúc xin việc của người là giả, nó có thể được làm đẹp lên, nhưng chúng tôi biết, lý lịch cuộc đời chân chính thể nào thay đổi. Tôi hy vọng mỗi ngày của mình phải sống trong nhạt nhòa, qua loa. Có thể như vậy rất mệt mỏi, nhưng tôi thấy đó chính là niềm vui!"

      Đỗ Giang trầm tư hồi lâu, thêm gì nữa, bởi vì đáp án của ấy quá đầy đủ. Lần đầu tiên, nhìn thẳng vào mắt , đầy mạnh dạn và kiên định.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :