1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Kết hôn chớp nhoáng - Liên Tĩnh Trúc Y (36c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 5 - Đấu trí
      Tại bàn gần cửa sổ trong quán cà phê ba tầng ở trung tâm Nord, Hứa Trác Nghiên và Lâm Khởi Phàm ngồi đối diện nhau.

      tấm màn nước phủ kín cánh cửa kính, ngăn cách hoàn toàn gian trong với thế giới ồn ào bên ngoài. Đúng là nơi yên tĩnh hiếm có! Hơn nữa chỗ ngồi cong làm theo kiểu xích đu bằng dây mây, điều đáng tiếc chính là người ngồi đối diện.

      Hứa Trác Nghiên dùng năm phút để nhấn mạnh ba vấn đề: thương hiệu, chất lượng và lợi nhuận, sau đó hỏi: "Tôi muốn biết ý kiến của tổng giám đốc Lâm ra sao ạ?"

      Lâm Khởi Phàm cười khẩy, lấy điếu thuốc trong bao ra, liếc nhìn Hứa Trác Nghiên, biết lịch hay làm bộ hỏi: "Tôi có thể hút thuốc ?" Hứa Trác Nghiên mặt mày vô cảm : "Nếu coi tôi là bạn làm ăn, đương nhiên có thể tự nhiên; nếu như phải, vậy tôi là phụ nữ, nên giữ phong độ nên hút!"

      "Ha ha..." Lâm Khởi Phàm bật cười sảng khoái. Hứa Trác Nghiên khẽ nhíu mày, nhìn sang xung quanh lượt. Bầu khí yên tĩnh thế này, ta cũng quá khoa trương, cười lớn thế gây cho người khác cảm giác khó chịu.

      Lâm Khởi Phàm đặt điếu thuốc xuống, nhìn Hứa Trác Nghiên: "Liêu Vĩnh Hồng cũng có lúc nhìn nhầm, để làm trợ thủ thích hợp cho lắm!"

      Hứa Trác Nghiên rất kinh ngạc nghĩ mà buột miệng luôn: "Tôi biết và tổng giám đốc Liêu có giao tình gì, nhưng chuyện này tổng giám đốc Liêu giao phó cho tôi, vì vậy đương nhiên tôi cố gắng hết sức!", Lâm Khởi Phàm lại lần nữa chăm chú nhìn Hứa Trác Nghiên.

      Đối mặt với Lâm Khởi Phàm khó mà bình thản được. Mặc dù luôn cố gắng để kiềm chế bản thân để đưa ra những phán đoán của bản thân mình trước, nhưng vẫn sơ ý mà bỏ qua những cái gọi là "kỹ năng đánh bạc", sử dụng phương pháp nguyên thủy nhất là " thẳng vào vấn đề": "Tôi rất muốn biết lý do vì sao tổng giám đốc Lâm từ chối sản phẩm của chúng tôi!"

      Lúc này nhân viên phục vụ bê đồ uống mà hai người gọi lên. Lâm Khởi Phàm gọi ly cà phê đen, còn Hứa Trác Nghiên gọi cốc trà bưởi. cốc cà phê nóng thơm lừng, tách đựng đầy nước và hai túi đường cát nho .

      Lâm Khởi Phàm lịch lãm đặt hai túi đường sang bên, cũng trút sữa bò ở trong tách sang cốc cà phê, chỉ dùng cái thìa khuấy đều lên rồi nhấp ngụm. Hứa Trác Nghiên nhíu mày, có hơi ngạc nhiên, nhưng gì, chỉ nhìn ta uống hết cốc cà phê, sau đó khẽ nhếch môi. Lâm Khởi Phàm dửng dưng : " còn mười lăm phút!"

      Hứa Trác Nghiên dựa lưng ra sau chiếc ghế đu đưa theo quán tính: " ra lý do từ chối của !"

      "Rất đơn giản, Hải Vương nay cần thiết phải xây dựng cái mới, chúng tôi muốn là người đứng mũi chịu sào, hơn nữa tôi cũng nhận thấy cửa hàng thuốc mà bán mỹ phẩm, số lượng bán ra chắc chắn nhiều. Nếu các ầm ĩ xông vào, sau đó im lìm tắt thở, các rút lui cũng chẳng thành vấn đề, dù sao cũng đâu phải thương hiệu gì lớn. Nhưng tôi khác, nhất cử nhất động đều bị ngành dược của Quảng Đông này quan sát, tôi cần thiết phải mạo hiểm như vậy!" Lâm Khởi Phàm thực lòng.

      Hứa Trác Nghiên sớm biết lý do này thế nên chuẩn bị lấy ra xấp báo cáo đưa cho Lâm Khởi Phàm. Thấy ta nhíu mày, liền cướp lời: "Xin mời đọc trang đầu và trang cuối cùng!"

      Mười mấy trang báo cáo, đương nhiên chẳng có đủ kiên nhẫn để ngồi đọc. ta liếc nhìn trang đầu tiên, ánh mắt dừng lại ở đoạn mở đầu rồi nhanh chóng bị thu hút vào đó. Lâm Khởi Phàm xem trang cuối cùng như Hứa Trác Nghiên mà lật sang trang thứ hai, thứ ba, xem từng trang cuối cùng gấp lại bản báo cáo, sắc mặt trầm ngâm.

      "Cái này là do làm sao?", thực lòng, đây chỉ là bất ngờ mà còn là chấn động.

      Hứa Trác Nghiên gật đầu đáp: "Tôi nghe trước đây phải xuất thân từ ngành dược, vậy hồi đầu tiếp nhận Hải Vương, làm nên nghiệp lớn trong vòng mấy năm trong ngành dược truyền thống này, dựa vào phương pháp quản lý và phục vụ showroom để áp dụng vào cửa hàng thuốc, bản chất sáng tạo, bởi vậy tôi tin rằng chỉ thận trọng đối với các vật, sản phẩm, hình thức kinh doanh mới mẻ. Tôi tin rằng chỉ cần đưa ra các bằng chứng đáng tin, cân nhắc và chấp nhận."

      Lâm Khởi Phàm lại lần nữa quan sát tỉ mỉ trẻ ngồi trước mặt mình, nhận lời cuộc hẹn này chẳng qua chỉ là làm cho có lệ. biết Liêu Vĩnh Hồng cũng biết chương trình mà ta làm nhưng chưa bao giờ nghiêm chỉnh cân nhắc vấn đề này.

      Giọng cửa Hứa Trác Nghiên lại vang lên: "Hải Vương Thần Huy, ban đầu chọn cái tên này chắc chắn là muốn thâu tóm thị trường dược, có chỗ đứng vững chắc trong ngành y dược Trung Quốc, trở thành người đầu trong ngành, vì vậy sáng tạo và mở rộng thị trường chính là phong cách và thói quen từ trước đến nay của . Vậy hôm nay, rất mong hãy mở cánh cửa cho "Thủy Dạng" để chúng ta cùng có bước tiến mới trong ngành!"

      Lâm Khởi Phàm trầm ngâm hồi lâu. Hứa Trác Nghiên đột nhiên phát bộ dạng lúc trầm ngâm của ta đến nỗi đáng ghét lắm, trầm ngâm cho thấy ta cân nhắc, cân nhắc cho thấy ta bị thuyết phục.

      "Nếu như thấy quá mạo hiểm, có thể chọn phương pháp hợp tác bảo thủ, tức là cho thuê địa điểm. Chúng tôi trả tiền thuê cố định cho , vậy đương nhiên doanh thu tiêu thụ liên quan gì đến hết, sau này cho dù lỗ vốn, quyền lợi cho Hải Vương trong hợp đồng vẫn được đảm bảo. Đương nhiên nếu sử dụng phương pháp này, lợi nhuận và mức đảm bảo thấp nhất thể so bì với các sản phẩm khác được."

      Lâm Khởi Phàm dựa lưng ra sau, lấy điếu thuốc từ trong bao ra, châm lên dưới chú ý của Hứa Trác Nghiên rồi hít hơi sâu, luồng khói dày được nhả ra, từ từ phát tán trong trung cười nhìn Hứa Trác Nghiên: "Sao dám chắc tôi nhận lời?"

      Hứa Trác Nghiên cười khuôn mặt vẫn rất nghiêm nghị nhấp ngụm trà bưởi rồi chỉ tay vào cốc cà phê trước mặt Lâm Khởi Phàm. Lâm Khởi Phàm ngạc nhiên nhíu mày, khẽ búng tàn thuốc lá.

      Hứa Trác Nghiên cười thầm trong bụng, thái độ rất nhàng đùa: "Rất vui vì lần này chúng ta đến đây chuyện chứ phải tại văn phòng của . Các nhân viên nghiên cứu của hiệp hội quản lý học của Mỹ chỉ ra rằng, trong cà phê có chứa caffeine, dễ khiến cho người khác đến thỏa hiệp, tức là cà phê có thể khiến tâm trạng người ta nhàng, dỡ bỏ đề phòng, khiến cho người ta dễ "mềm lòng". Cuốn sách "Bí quyết lăng xê minh tinh" bán chạy nhất Amazon , khi bạn "tấn công" khách hàng khó tính, hãy mời ta ly cà phê, như vậy có thể tăng cường sức hút cho lời của mình có lợi cho việc đến thảo thuận, vì vậy, bữa cà phê hôm nay, tôi mời!"

      Lâm Khởi Phàm gì, thực có hơi bất ngờ, dụi tắt điếu thuốc đnag hút dở vào chiếc gạt tàn bàn, nhìn điện thoại, ba mươi phút, trong vòng 30 phút, bị thuyết phục: "OK, chiều mai, tôi bảo giám đốc bộ phận thu mua liên hệ với ."

      Lông mày Hứa Trác Nghiên liền giãn ra, thở phào nhõm.

      Lâm Khởi Phàm dường như thích nhìn thấy vui vẻ, liền nhíu mày trợn mắt dọa nạt: "Đừng vui mừng vội, tôi chỉ cho các đưa hàng vào năm cửa hàng, trong thời gian ba tháng, nếu như số lượng tiêu thụ tăng gấp đôi so với báo cáo của , chúng ta bàn nốt chuyện tiếp tục hợp tác."

      Mặt Hứa Trác Nghiên lập tức xị xuống, phải thừa nhận, "đánh bạc" với những người đàn ông trưởng thành thương trường như thế này, vẫn còn non kinh nghiệm.

      Lâm Khởi Phàm đứng dậy, liếc nhìn Hứa Trác Nghiên thẳng mà thèm quay đầu lại. Hứa Trác Nghiên có vẻ bực bội, vẫy tay gọi phục vụ: "Phục vụ, thanh toán!"

      Nhân viên phục vụ có vẻ bất ngờ, đầu tiên là ngây ra nhìn , sau đó lễ phép cười : "Lâm tổng thường ghi sổ ở đây, cần trả tiền đâu, có thể được rồi!"

      "Hừ tên khốn nhà giàu, có phải cửa hàng trong huyện đâu, ngay cả cửa hàng cà phê cũng phải ghi sổ à?" Hứa Trác Nghiên bực bội chửi thầm rồi ra khỏi quán.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 6 - Kiếp phù du
      Trong văn phòng của Liêu Vĩnh Hồng.

      Nghe xong báo cáo của Hứa Trác Nghiên, Liễu Vĩnh Hồng mặt mày hớn hở, chỉ có điều thấy Hứa Trác Nghiên có vẻ hậm hực liền lên tiếng khuyên nhủ: " tồi, ngờ có thể hẹn gặp ta lo liệu xong việc hợp đồng, sau ngày quá trình tiến triển rất thuận lợi. Năm cửa hàng là kết quả tồi rồi, chúng ta làm tốt năm nhà này trước tết, biến chúng thành cửa hàng mẫu, đến lúc ấy bàn bạc điều kiện, có thể viễn cảnh khác đấy!" Đúng là gừng càng già càng cay, mấy câu này khiến Hứa Trác Nghiên bừng tỉnh, nhìn Liễu Vĩnh Hồng bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

      Cùng lúc ấy, ở trong phòng họp của Hải Vương, các giám đốc thu mua và tiêu thụ ngồi vây thành vòng tròn, ngây người trước bản báo cáo, tròn mắt nhìn nhau, biết ý ông chủ là thế nào.

      Trưởng phòng thu mua đưa mắt nhìn khắp lượt rồi lên tiếng: "Chúng tôi xem xét các sản phẩm này, cũng gửi tài liệu cuả ta cho bộ phận tiêu thụ rồi, dự định nghe ý kiến của tổng giám đốc Lâm để quyết định có nhập hay ạ?"

      "Tôi chuyện lý thuyết! phải chỉ có chuyện nhãn hiệu này đâu!" Lâm Khởi Phàm chợt nhớ ra khuôn mặt đắc chí của Hứa Trác Nghiên lúc chiều, máu nóng ở đâu bỗng bốc lên đỉnh đầu, liền lớn tiếng mắng mỏ: "Xem xem báo cáo tiêu thụ của người ta , những con số này người ta đứng ngoài cửa hàng chúng ta mà đếm lượng khách đấy, nắm được thời gian tiêu thụ, các loại sản phẩm tiêu thụ, xu hướng giá cả đặc điểm khách hàng. Lại còn cả đối thủ cạnh tranh của chúng ta nữa, các người nghĩ đến điều này chưa? Các người xem , với số lượng tiêu thụ ở cửa hàng của sản phẩm này, nếu đặt trong cửa hàng của chúng ta có phải trở thành bước tăng trưởng tiêu thụ mới rồi ?"

      Lâm Khởi Phàm thực ngờ cửa hàng chưa đầy sáu mươi mét vuông với doanh thu dưới mười vạn tệ, ngay tháng đầu tiên khi tung ra sản phẩm của "Thủy Dạng" doanh thu từ sản phẩm này chiếm 50% tổng doanh thu cửa hàng, hơn nữa lợi nhuận kiếm từ mỹ phẩm còn cao hơn nhiều so với thuốc thang. Lại cộng thêm các quầy hàng được bày trí bắt mắt, các bán hàng xinh đẹp, ràng tăng thêm đẳng cấp và phẩm chất cho cửa hàng thuốc, lượng khách hàng tăng lên là điều chắc chắn, vì vậy ngay buổi chiều lúc Hứa Trác Nghiên đưa cho bản báo cáo, dù là lý trí hay cảm tính, Lâm Khởi Phàm đều có quyết định cho việc nhập sản phẩm này, chỉ có điều lòng tự trọng của đàn ông cho phép trực tiếp mở miệng ra, thế nên cái cớ "người uống cà phê dễ thỏa hiệp" trở thành bậc thềm tốt cho xuống nước.

      Lâm Khởi Phàm cảm thấy cáu kỉnh với tất cả những chuyện này.

      Trưởng phòng thu mua và trưởng phòng tiêu thụ liên tục nhấm nháy nhau, ràng lâu lắm rồi thấy ông chủ nổi nóng. Đây là người đàn ông nhanh nhạy vũ bão, cương nghị làm việc rất quyết đoán, mặc dù đối xử với cấp dưới tồi nhưng cũng chằng hề khách khí đối với những "nguyên lão" bên cạnh, thường xuyên mắng mỏ thằng thừng. Chỉ có điều, vụ nổi nóng gần đây nhất hơn nửa năm rồi, vốn dĩ càng làm ăn lớn, các hạng mục dần vào quỹ đạo rồi ông chủ thay đổi tâm tính, tiếp tục nổi nóng nữa. Nào ngờ giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

      Bọn họ than thầm, trong khi đó Lâm Khởi Phàm dường như vẫn chưa hả lòng hả dạ, vẫn tiếp tục chỉ trích. Mãi cho đến lúc hết giờ làm, điện thoại Lâm Khởi Phàm đổ chuông, cuộc họp mới kết thúc.

      Hứa Trác Nghiên làm việc xong mới phát trong văn phòng chẳng còn ai, hoá ra mọi người đều về cả rồi. vừa thu dọn đồ đạc định về, đột nhiên điện thoại trong văn phòng đổ chuông, vốn định nghe nhưng thấy điện thoại cứ đổ chuông mãi, đành nhấc máy: "A lô, công ty mỹ phẩm chăm sóc da Thủy Dạng xin nghe ạ!"

      "Xin chào!" giọng nữ lảnh lót vang lên: "Chào chị, em đến xin việc bởi vì gặp chút cố đường nên em đến muộn, xin hỏi giờ em đến có được ạ?"

      "Ừm ứng tuyển vào vị trí gì vậy? tên là gì?". Chiều nay Hứa Trác Nghiên phỏng vấn mấy người, đều như ý, vì vậy trân trọng từng người đến ứng tuyển, hy vọng bỏ sót bất cứ người thích hợp nào.

      "Em tên là Trần Hiểu Dĩnh, ứng tuyển vào vị trí hướng dẫn mua hàng ạ!" giọng của các này rất dễ nghe, chắc là cởi mở, dễ thương và xinh xắn.

      Hứa Trác Nghiên liền mở xấp hồ sơ dự tuyển bàn mặc dù nhất thời chưa tìm được tài liệu về người có tên là Trần Hiểu Dĩnh, nhưng vẫn : " cần bao lâu để đến công ty tôi?"

      "Chắc khoảng nửa tiếng ạ!" có thể nghe ra háo hức trong giọng của ta.. háo hức này gây được thiện cảm cho Hứa Trác Nghiên. người biết trân trọng cơ hội phỏng vấn ắt biết trân trọng chức trách và nỗ lực làm việc. Nghĩ vậy liền : "Được rồi, tôi đợi , cứ đến thẳng đây !"

      "Vâng ạ, cảm ơn phó giám đốc Hứa! Em nhất định đến trong nửa giờ nữa, tạm biệt."

      "Ok!" thực lòng mỗi khi đồng nghiệp gọi là phó giám đốc Hứa vẫn vô thức nhớ đến Bắc Kinh. Lúc trước ở Nguyên Hưởng, cũng được gọi như vậy, giờ vẫn thế. Mặc dù Thủy Dạng hơn nhiều so với Nguyên Hưởng, mặc dù ở đây thực phó giám đốc, rất nhiều khi chỉ tham gia chiến lược, tổ chức chiến thuật, lên kế hoạch, thậm chí làm báo cáo đào tạo nhân lực đều phải đích thân làm. Có lẽ công việc của giống trưởng phòng tiêu thụ hơn, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện làm ngày nào cũng có cảm giác rất thoải mái.

      Tại sao lại như vậy?

      Lắc mạnh đầu Hứa Trác Nghiên về phía bình đun nước, lấy túi hồng trà bỏ vào hai viên đường rồi rót nước sôi vào, sau đó bề cốc trà đến gần cửa sổ, nhìn dòng xe tấp nập qua lịa bên dưới, tư duy bỗng trở nên hỗn loạn. thích uống trà, thích uống Bích La Xuân, thích pha trà.

      Mỗi lần hì hục trước bàn pha trà rồi bê cho cốc, thường uống hùng hục như trâu. Nhìn ánh mắt thương dành cho chị họ của mình, lại thấy trà này đắng chát. Nhưng cùng là loại trà ấy, với chị họ lại thưởng thức vô cùng thích thú. Phong thái thanh tao, ánh mắt ấm áp dường như trong cốc trà ấy chứa đựng tình cảm gắn bó mật thiết của hai người họ.

      Tuy nhiên có lần, mọi người cùng nhau dạo phố, tự nhiên đặt vào trong xe , hộp hồng trà và hộp đường viên, vui vẻ : "Chắc là em thích uống hồng trà!"

      Kể từ đó thích hồng trà, thích cái vị ngọt nhàn nhạt của trà đắng giống như đồng hành của vui vẻ và cay đắng trong mỗi ngày sống đời.

      Cuộc sống như phù du, sống phải biết đối tốt bản thân.

      Mệt nghỉ.

      Sai cũng chớ oán trách bản thân.

      Buồn tạm thời buông tay.

      .....

      Chuông cửa vang lên, từ hồi ức quay trở lại với thực.

      Hứa Trác Nghiên đặt cốc nước xuống, sải bước ra cửa, ấn công tắc tự động ở trước quầy, cánh cửa kính được tự động mở ra.

      "Chào chị, em đến để ứng tuyển, xin hỏi văn phòng phó giám đốc Hứa ở đâu ạ?". mặc áo len đen trắng cùng với chiếc váy bò màu xanh lam đứng ở ngoài cửa, vẻ rụt rè hỏi.

      thực lòng là Hứa Trác Nghiên có hơi kinh ngạc, nghe giọng đây đúng là gọi điện ban nãy, nhưng ngờ, có giọng hay như vậy lại trông như thế này. cứ nghĩ đời nào xấu, chỉ có người biết làm đẹp mà thôi.

      Nhưng giờ, tin rằng đấng tạo hóa cũng có lúc sơ sót.

      này ăn mặc rất giản dị, tóc ngắn, sống mũi có gọng kính màu đen vắt ngang qua, khuôn mặt lấm tấm những nốt tàn nhang, mà điều quan trọng nhất là, hàm của ta bị chìa ra, theo cách của các cụ là "răng tung tăng trước, môi lả lướt theo sau".

      Giờ Hứa Trác Nghiên hiểu rồi, thực ra nhiều khi chuyện tình sét đánh lại là chuyện hết sức tự nhiên. Giống như giờ, ngay từ phút đầu tiên nhìn thấy này, dường như đưa ra quyết định: này thích hợp trở thành người hướng dẫn mua hàng, bởi vì dung mạo của ấy thực rất khó coi. Nhưng tia thất vọng lên trong ánh mắt khiến cho Hứa Trác Nghiên tự thấy khinh bỉ mình. giám đốc chuyên nghiệp lại để người khác nhìn thấy tâm của mình. Hứa Trác Nghiên chợt mềm lòng: "Tôi là Hứa Trác Nghiên, ban nãy chúng ta chuyện rồi, giờ theo tôi vào phòng họp nhé!".

      Mắt đó như sáng lên, dường như tin vào tai mình, bởi vì vẫn còn cơ hội để chuyện là vẫn còn hi vọng, thế nên ta vui vẻ theo Hứa Trác Nghiên vào phòng họp.

      Trước khi bắt đầu, Hứa Trác Nghiên cười vẻ có lỗi: "Tôi rót cho li nước nhé?".

      " cần đâu ạ, chị cứ làm việc của chị ạ!". Dáng vẻ của mang lại cảm giác hoàn toàn khác so với lúc chuyện trong điện thoại. này lúc chuyện qua điện thoại có vẻ rất cởi mở, kiên định. Nhưng ngồi trước mặt Hứa Trác Nghiên lúc này có vẻ rụt rè, thấp thỏm.

      Hứa Trác Nghiên mỉm cười, lấy cốc dùng lần ra theo thói quen rồi rót nửa cốc nước ấm pha nửa cốc nước lạnh rồi vào phòng họp, đặt cốc nước xuống trước mặt .

      "Trần Hiểu Dĩnh!", Hứa Trác Nghiên lên tiếng: " ứng tuyển vào vị trí hướng dẫn mua hàng ư?"

      "Vâng ạ!", khẽ ngây người, rồi vội vàng gật đầu. nhìn Hứa Trác Nghiên, ánh mắt chợt u ám: "Em biết ngoại hình của em thể làm nhân viên hướng dẫn mua hàng được. Em đọc được quảng cáo tìm người của các chị, lại thấy tuyển người làm trong hiệu thuốc nên có lẽ cầu cao như ở các trung tâm mua sắm, vì vậy em mới đến thử, em xin lỗi!".

      Mặc dù trong lòng có quyết định, nhưng đối mặt với nhạy cảm và thà như thế này, bảo Hứa Trác Nghiên từ chối thẳng thừng, làm thế được. Nhất là khi nghe thấy ấy "em xin lỗi", tim như run lên.

      "Công việc hướng dẫn mua hàng có mối liên quan nhất định tới ngoại hình, nhưng điều quan trọng hơn là kiến thức về sản phầm và kĩ năng bán hàng. Trước đây làm nghề gì?", Hứa Trác Nghiên cười ái ngại: " ngại quá, tôi tìn thấy hồ sơ của , có thể là ở bên bộ phận hành chính rồi, giờ hết giờ làm nên...".

      "Trước đây em từng làm ở công ty xuất bản sách, làm đánh máy và chế bản!", nhắc đến công việc cũ, tỏ vẻ rất thích thú: "Mỗi phút em gõ được trăm ba mươi từ, là người đánh nhanh nhất công ty đấy!".

      "Thế giờ xin nghỉ việc chưa?"

      "Dạ rồi ạ, em mới xin nghỉ việc!", Trần Hiểu Dĩnh ủ rũ .

      Hứa Trác Nghiên gật gù.

      "Em chưa từng làm việc hướng dẫn mua hàng, nhưng em rất thích bán hàng, thích cái cảm giác bán được hàng, nhất là các loại mỹ phẩm. Em rất ngưỡng mộ các làm việc hướng dẫn mua hàng, chỉ ăn mặc rất thời trang, rất xinh đẹp, mà còn giới thiệu các sản phẩm làm đẹp thích hợp cho mọi người, đấy đúng là công việc truyền bá cái đẹp!"

      "Công việc truyền bá cái đẹp!", trái tim Hứa Trác Nghiênn chợt rung lên, đúng là cách giải thích hay ho. này, dưới vỏ bọc xấu xí lại là trái tim lương thiện và tràn đầy nhiệt huyết.

      Hứa Trác Nghiên bỗng thấy khó xử, "Thủy Dạng" mặc dù mới đưa vào Trung Quốc, danh tiếng chưa lớn, nhưng dù gì cũng là sản phẩm quốc tế, nếu như cho ấy đứng trước quầy bán hàng, cho dù qua được cửa ải là mình cửa ải bên hiệu thuốc chưa chắc qua được. Cho dù có được nhận vào làm việc, với nhiệm vụ quảng bá thương hiệu, hình tượng nhân viên hướng dẫn mua hàng có liên quan mật thiết đến hiệu quả và đẳng cấp của sản phẩm, vì vậy nếu ngoại hình thích hợp gây ảnh hưởng lớn đến việc tiêu thụ, cuối cùng rồi cũng bị đào thải.

      "Tại sao nghỉ việc?", Hứa Trác Nghiên đột ngột chuyển chủ đề. cho rằng đây là câu hỏi hết sức phổ biến khi phỏng vấn.

      "Bởi vì bất công ạ!", mặt Trần Hiểu Dĩnh lộ ra vẻ phẫn nộ: "Em làm việc gì cũng bao giờ ngại khổ, ngại mệt, hơn nữa lúc làm việc cũng cần người khác phải giám sát, lúc nào cũng nỗ lực hoàn thành tốt nhất công việc mà lãnh đạo giao cho. Nhưng bọn họ hoàn toàn căn cứ vào thành tích và hiệu quả làm việc để đánh giá nhân viên, chỉ xem xem ai biết ăn , ai biết nịnh nọt, ai biết lấy lòng lãnh đạo người đó có cơ hội được thăng tiến và tăng lương. Làm việc trong môi trường như vậy, em học hỏi được cái gì, cũng phát huy được cái gì, hơn nữa lại rất áp lực, em muốn tìm công việc được trả công xứng đáng, cần phải nhìn sắc mặt của người khác, cũng bởi vì mình xấu xí mà bị người khác bắt nạt, coi thường!". xong câu cuối cùng, ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Hứa Trác Nghiên như lấp lánh.

      Hứa Trác Nghiên gật đầu. Đúng vậy, cảnh ngộ của xấu xí cũng từng được nếm trải qua. Mặc dù xấu, nhưng lúc còn , bố mẹ li thân, bởi vì có thời gian chăm sóc con, nên mẹ thường cắt tóc ngắn cho , khiến trông giống hệt như thằng con trai. Lúc ấy, vừa gầy vừa đen, đặc biệt là khi so với chị họ có ngoại hình và thành tích học tập đều xuất sắc chẳng khác gì con vịt xấu xí, chính bởi vì vậy mà cũng từng cảm thấy tự ti và bất công sâu sắc. Khi biết để ý chăm sóc cho sắc đẹp, mới phát ra trong mắt đám con trai, cũng được coi là "xinh đẹp". Vì vậy rất thấm thía cái cảm nhận của Trần Hiểu Dĩnh.

      " là người bản địa phải ?", Hứa Trác Nghiên tiện miệng hỏi.

      ", em là người Sơn Đông".

      "Vậy giờ ở Thâm Quyến mình à? ở đâu?"

      "Em...", Trần Hiểu Dĩnh ngập ngừng lát rồi : " giờ em ở Thâm Quyến mình, trước đây em ở chung với bố, nhưng bố em qua đời rồi!"

      Căn phòng chìm vào yên tĩnh.

      "Có phải em khiến chị khó xử ? Nếu như có cơ hội, chị cứ thẳng với em!" Trần Hiểu Dĩnh mím chặt môi, đôi mắt long lanh, thấp thỏm chờ đợi.

      Hứa Trác Nghiên chợt cảm thấy thư thái: "Đúng, thẳng là, nghề hướng dẫn mua hàng này hợp với !"

      "Vâng cảm ơn chị nhiều, em làm lãng phí thời gian của chị rồi!", Trần Hiểu Dĩnh đứng dậy, ánh mắt buồn bã thể giấu giếm, trong lúc bối rối lỡ đánh đổ cốc nước xuống đất.

      "Em xin lỗi, em xin lỗi!", ta vội vàng lấy chiếc khăn tay ra lau bàn.

      " cần đâu!", Hứa Trác Nghiên chạy ra ngoài lấy khăn lau. Trần Hiểu Dĩnh liền đón lấy, lau sạch mặt bàn, sau đó lại vào phòng vệ sinh giặt sạch giẻ lau, vắt khô rồi phơi ra. Cuối cùng đứng trước cửa chào tạm biệt Hứa Trác Nghiên: "Cảm ơn chị, em về đây ạ!".

      Đợi chút , Hứa Trác Nghiên gọi lại: "Ban nãy ý của tôi là nghề hướng dẫn mua hàng này hợp với , nhưng chúng tôi là công ty mới thành lập, còn rất nhiều vị trí khác, biết có hứng thú ?"

      " chị?" Trần Hiểu Dĩnh mừng ra mặt, lặng nhìn Hứa Trác Nghiên.

      ", giờ tôi cần trợ lí tiêu thụ. Khả năng vi tính của tồi, có thể làm báo cáo về con số, sau đó tiến hành kiểm tra cửa hàng!", Hứa Trác Nghiên yên lặng rồi tiếp: "Nhưng công việc tương đối vất vả, thỉnh thoảng còn phải làm thêm giờ, cần phải chạy đôn chạy đáo bên ngoài, kiểm tra và đôn đốc công việc ở các cửa hàng, biết có làm được ?".

      "Em làm được, em sẵn sàng, em sợ khổ!". Trần Hiểu Dĩnh nhìn Hứa Trác Nghiên bằng ánh mắt đầy cảm kích, lần đầu tiên thấy có thiện cảm với xinh đẹp.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 7 - Mùa đông đơn
      Nhớ mùa đông của Bắc Kinh, rợp trời tuyết bay, phủ trắng từng ô cửa sổ, lấy ngón tay vẽ lên cửa kính hình đầu lợn đáng hoặc chú chuột dễ thương, rồi lại thở dài thườn thượt, nhìn chúng mờ dần từng chút rồi biến mất còn dấu vết. Sau đó nhìn qua những vệt trong suốt ô cửa, đưa mắt nhìn xa xa, cả thành phố ngập trong tuyết trắng xóa, cảm giác thuần khiết và dễ chịu như vậy thể có ở nơi xa xôi như Thâm Quyến này.

      Mùa đông của Thâm Quyến là mùa hanh khô, khí bức bối, ngột ngạt, còn cả bầu trời ảm đạm thênh thang. Tiết trời thay đổi mấy ràng khiến cho người ta lạc hướng trong thời gian của chính mình, để rồi bất giác, thời gian ban ngày trôi qua nhanh như cơn gió thoảng.

      Mặt trăng lơ lửng giữa bầu trời, mặc dù có các vì sao làm bạn nhưng vẫn luôn đơn. Con người sống đời, nếu có người tri kỉ đồng hành, e khó mà tránh khỏi độc.

      Hứa Trác Nghiên thu mình trong phòng ngủ, cuộn chặt lấy tấm chăn, ôm cái gối sưởi ấm áp, thầm nghĩ như kiểu tự nhạo báng mình: kể cũng giống như bà đẻ ở cữ. Haizz, dạ dày đau quá, bệnh cũ lại tái phát rồi. Ở Thâm Quyến hai tháng nay, bận tới quay mòng mòng, chẳng thể ăn uống đúng giờ giấc, dạ dày của bắt đầu đình công, các cơn đau co giật xuất từng cơn. Hứa Trác Nghiên buộc phải đến bệnh viện, nằm truyền nước mất hai tiếng đồng hồ mới hồi phục lại ý thức.

      Về đến nhà, vùi đầu vào chăn, chỉ muốn ngủ giấc ngon lành.

      Tuy nhiên, muốn nhàn rỗi dù chỉ trong khoảnh khắc cũng là điều thể. Tết đến, phải gửi tin nhắn chúc Tết đến khách hàng.

      Ấn bàn phím điện thoại đến mỏi tay mới nhớ ra biết có nên nhắn tin chúc mừng cho lũ bạn ở Bắc Kinh ?

      Vì muốn cắt đứt liên lạc triệt để, vừa đến Thâm Quyến là đổi ngay số điện thoại bản địa, lúc này đột nhiên có ý muốn, đó là lắp cái sim cũ vào trong máy, chỉ có điều vừa nghĩ đến cái tên và nội dung những tin nhắn trong đó thôi, lại bắt đâu do dự.

      Phan Hạo Nho, hơn hai tháng rồi, tại sao vẫn thể quên nhỉ?

      lắc mạnh đầu.

      "Chị Nghiên ơi!"

      Là Trần Hiểu Dĩnh, giờ ấy trở thành trợ lí thân cận của Hứa Trác Nghiên, chỉ có thể giúp xử lí rất nhiều công việc ở công ty, hơn nữa Hứa Trác Nghiên vì thương Trần Hiểu Dĩnh cũng thân mình nên bảo ấy chuyển đến ở chung trong căn chung cư mà Liêu Vĩnh Hồng thuê cho mình.

      "Vào !"

      Trần Hiểu Dĩnh bê bát mì vằn thắn nóng hổi vào: "Hôm qua vất vả cả ngày, đêm qua lại phải chuyền dịch, chị mau ăn cho nóng!"

      Hứa Trác Nghiên đỡ lấy cái bát, hơi nóng từ trong bát phả vào mặt , cảm giác ấm áp tràn vào trong tim.

      "Chị Nghiên, sao Tết đến mà chị về nhà?", Trần Hiểu Dĩnh nhìn , thở dài : "Em thân mình, mẹ em tái giá, hai cha con sống dựa dẫm vào nhau, nay bố em mất rồi, em chẳng còn nơi nương tựa, cũng chẳng có nhà để về, còn chị sao?"

      "Chị á?", Hứa Trác Nghiên nhấp ngụm canh nóng: "Bận thế này, trong thời gian ngắn mà mở bao nhiêu cửa hàng, showroom, làm gì có thời gian mà nghĩ đến chuyện khác! Hơn nữa nhân viên hướng dẫn mua hàng với nhân viên nghiệp vụ đều chỉ được nghỉ có ba ngày, sao chị có thể về nhà được chứ?"

      "Chị Nghiên, em cứ nghĩ những người phụ nữ quyền lực ai cũng rất mạnh mẽ, ngờ chị...", Trần Hiểu Dĩnh thè lưỡi, cảm giác như mình vừa lỡ miệng.

      "Sao thế? Chị mạnh mẽ, chị nhu nhược à?", Hứa Trác Nghiên cười như mếu: "Em chưa nhìn thấy chị bê từng thùng hàng cùng với nhân viên chuyển hàng hay sao, mới đó mà quên rồi à?"

      "Ha ha, vẻ ngoài chị mạnh mẽ nhưng thực ra nội tâm lại rất mềm yếu, khát khao được người khác bảo vệ!", Trần Hiểu Dĩnh như thể hiểu biết lắm.

      "Cái gì cơ?", Hứa Trác Nghiên ăn miếng mì vằn thắn cuối cùng: "Dễ chịu ! Đây là bữa ăn ngon nhất của chị kể từ sau khi đến Thâm Quyến đấy. Cảm ơn em!"

      "Chị gì vậy, em được ở trong chung cư tiện nghi như thế này, có được thu nhập ổn định như nay, chị xem, có phải ngày ngày em đều phải cảm ơn liên tục với chị ?". Trần Hiểu Dĩnh giờ như biến thành người khác hẳn, nhiệt tình, cởi mở, hoạt bát và tích cực. Điểm này của Trần Hiểu Dĩnh khiến cho Hứa Trác Nghiên tự nhận mình bằng.

      Đêm buông xuống, Hứa Trác Nghiên nằm trằn trọc giường sao ngủ được, nhớ đến chuyện ban sáng hôm qua, cơn tức ở đâu lại ập đến.

      Trước Tết, đặc biệt dặn dò quản lý nghiệp vụ giao đầy đủ hàng cho hệ thống cửa hàng của Hải Vương Thần Huy, chỉ sợ hết hàng ngay trong kì nghỉ Tết. Thế mà ngày cuối cùng trước dịp Tết, đáng lẽ ra ăn xong cơm tất niên ban trưa là được nghỉ, thế mà giám đốc thu mua của Hải Vương đột ngột gọi điện đến, hết hàng, cầu phải bổ sung hàng toàn diện. Hứa Trác Nghiên xem lại đơn hàng, tổng cộng hơn hai mươi thùng, thế mà lái xe đưa hàng nghỉ sớm để về quê rồi. Nhiều hàng như thế này thể thuê xe chuyển được, mà Hải Vương lại cầu phải giao hàng vào trước hai giờ chiều.

      Trong lúc cấp bách chẳnng còn cách nào khác, Hứa Trác Nghiên đành phải chộp lấy chìa khóa xe, dẫn theo giám đốc nghiệp vụ Đỗ Giang và Trần Hiểu Dĩnh chuyển hàng lên xe. Những kiểu xe chở hàng thế này Hứa Trác Nghiên chưa lái bao giờ. Bản thân lúc học lái xe chỉ tập lái những chiếc xe hơi loại , chính là lái chiếc BMW của chị họ. Thế mà bây giờ dám lái cả xe tải, bản thân cảm thấy vô cùng kích thích và gay cấn. Nơi này là Thâm Quyến, phải là Bắc Kinh, đường vành đai bị tắc nghẽn khủng khiếp như bãi đỗ xe giống với Bắc Kinh. liên tục tự cổ vũ bản thân.

      "Phó giám đốc Hứa, hay là chúng ta gọi mấy nhân viên nghiệp vụ đến, thuê thêm vài cái xe, chia nhau giao hàng !". Giám đốc nghiệp vụ Đỗ Giang là thanh niên Tứ Xuyên có dáng người thư sinh, nhìn thấy Hứa Trác Nghiên khởi động xe hai lấn đều bị tắt máy, trong lòng liền phấp phỏng bất an.

      " sao, tôi lái chậm chút! Hải Vương là khách hàng lớn, thể đắc tội với họ được, với lại đây cũng là bài học cho , những nhiệm vụ mà tôi giao phó đừng có mà "Cắt giảm" như thế, khách hàng hiểu, cũng chuyên nghiệp nên mới phải thuyết phục họ, nếu cuối cùng bên chịu khổ, chịu thiệt vẫn là chúng ta thôi!"

      "Dạ, tôi biết rồi, lần sau tôi nhớ kĩ!", Đỗ Giang gật đầu lia lịa.

      Đường phố Thâm Quyến ngày Tết khá yên ắng, xe ít, người vắng. Mặc dù là vậy trán Hứa Trác Nghiên vẫn lấm tấm mồ hôi, vô cùng căng thẳng, có cảm giác như bàn chân đạp ga của mình run lên bần bật.

      Nhưng đến chỗ có đèn đỏ, Hứa Trác Nghiên đột nhiên phát ra chiếc xe này thể phanh tay, phanh chẳng ăn chút nào. Chân đè chặt vào phanh, giống như bị đóng đinh lên đó, dám để xảy ra chút sai sót nào. Mà cái hệ thống đèn đỏ này lại xây dựng ở đường dốc, đúng là chơi khăm nhau mà!

      nhìn phía sau qua gương chiếu hậu, may mà chưa ngất ngay tại chỗ: ngay sát phía sau có chiếc Volvo S80. Trong đầu lên hàng loạt cảnh tượng: chiếc xe tải này nếu có hỏng, có va chạm Liêu Vĩnh Hồng chắc bắt phải đền bù. Nhưng cái S80 kia sao?

      Chẳng thể nghĩ ngợi được gì nhiều, đèn vàng vứa lóe lên, đèn xanh bật sáng, những chiếc xe trước mặt khởi động, Hứa Trác Nghiên vội vàng đạp ga, nghĩ rằng hành động của mình rất liên quan, nhưng kết quả khiến cho sụp đổ: xe bị tắt máy. Trong lúc luống cuống chân tay, chiếc xe trượt về phía sau khoảng năm mươi centimet, chỉ cách chiếc S80 đúng ba mươi centimet.

      "Chị Nghiên, đừng cuống!", Trần Hiểu Dĩnh lên tiếng trấn an Hứa Trác Nghiên.

      Lúc này mà bảo Hứa Trác Nghiên đừng cuống đúng là chẳng khác gì mằm mơ.

      Khởi động máy lần thứ hai, vẫn là tắt máy, chỉ có điều đỡ hơn lần trước là lần này chiếc xe bị trôi tuột . Người lái chiếc xe S80 phía sau hình như cảm thấy có điều gì bất ổn liền thò đầu ra ngoài cửa kính quan sát, vẻ mặt còn căng thẳng hơn cả .

      Đỗ Giang do dự cả buổi, cuối cùng đành : "Phó giám đốc Hứa, hay là để tôi xuống, bảo xe đằng sau lùi lại chút nhé!"

      "Ok ok!", Hứa Trác Nghiên lập tức đồng ý.

      Đỗ Giang đẩy cửa xe ra, nhảy xuống khỏi xe, chạy ra đằng sau chuyện với lái xe chiếc S80, còn lấy tay chỉ chỏ vào chiếc xe trước mặt. Cũng may là lúc này, xe đứng đợi đèn đỏ đường nhiều lắm. Chiếc S80 rất hợp tác, lùi lại sau, cách chiếc xe tải hơn ba mét, sau đó lái xe nheo nheo mắt mỉm cười, đến trước mặt Hứa Trác Nghiên : "Đừng cuống, để tôi lái qua giúp nhé!"

      Toát mồ hôi hột. Hứa Trác Nghiên vội vàng xua tay: "Trừ phi giúp tôi lái đến tận đích, nếu giờ chỉ cần xuống xe là tôi ngất ngay ra đấy, bao giờ dám động vào cái xe này nữa đâu!"

      "Vậy tự lái vậy!". Người lái chiếc S80 là chàng trẻ tuổi đẹp trai, đứng bên cạnh nhìn Hứa Trác Nghiên: " đừng căng thẳng, chẳng qua ban nãy là sợ xe bị trôi, sợ đâm vào xe tôi thôi mà. Giờ ổn cả rồi, an toàn rồi, có thể thả lỏng chút, chắc chắn thành vấn đề!"

      Người tốt, đúng là người tốt!

      Hứa Trác Nghiên nghiến răng, khởi động xe lần thứ ba. Thành công rồi!

      Mừng quá, chỉ cần qua hết hai con đường nữa là đến kho của Hải Vương. Nhưng mà ông trời quả là "Tốt bụng", bầu trời u ám nặng nề suốt cả ngày cuối cùng bắt đầu lộp độp đổ mưa, những giọt mưa to như hạt đậu ào ào đổ xuống: "Cần gạt nước, cần gạt nước ở đâu?", Hứa Trác Nghiên la lên.

      Đỗ Giang ngồi ở ghế lái phụ lần này tỏ vẻ rất đàn ông, dùng tay ấn cái nút gì đó vô lăng, cần gạt nước bắt đâu hoạt động. Nhưng chẳng mấy chốc, kính chắn gió ở trước mặt bị phủ lớp hơi nước, tầm nhìn trước mặt càng ngày càng hạn chế, Hứa Trác Nghiên sợ phát khóc: "Điều hòa, tôi còn nhớ hướng dẫn viên khi trời mưa, nếu kính chắn gió của xe bị mờ hơi nước hãy bật điều hòa, bật điều hòa lên là thành vấn đề gì! Điều hòa ở đâu?", liếc mắt, căng thẳng nhìn cái vô lăng, câu hỏi này được đặt ra cho Đỗ Giang ngồi ở ghế bên cạnh.

      Đỗ Giang hít hơi sâu: "Cái này... tôi cũng biết! Chuyện cái cần gạt nước là nhờ lần trước chuyển hàng với chú Trịnh tôi mới biết, còn điều hòa tôi chưa thấy chú ấy bật bao giờ!"

      "Hả? Thế phải làm sao bây giờ?". Hứa Trác Nghiên liền bật đèn trước lên, giờ chỉ còn cách lái chậm, đảm bảo để người khác nhìn thấy xe của mình, đâm vào họ là may lắm rồi.

      "Đỗ Giang, cầm lấy này!", Trần Hiểu Dĩnh ngồi phía sau liền ném cho Đỗ Giang túi giấy ăn: " chỉ cần ngồi bên cạnh lau cửa kính là ổn thôi mà!"

      "Đúng thế!". Đỗ Giang cầm lấy túi giấy ăn, lau nhát ở mặt kính, tầm nhìn trước mặt đột nhiên ràng hơn nhiều, chỉ Hứa Trác Nghiên mà cả ba người cùng thở phào nhõm.

      Cuối cùng chiếc xe cũng đến cổng lớn nhà kho của Hải Vương.

      Theo chỉ thị của nhân viên bảo vệ, chiếc xe đỗ lại ở vị trí chỉ định. Hứa Trác Nghiên tắt máy, rút chìa khóa, mở cửa xe rồi nhảy phóc xuống. dựa lưng vào cửa xe, cảm giác quay cuồng đáng sợ!

      Trần Hiểu Dĩnh và Đỗ Giang cũng xuống xe, Đỗ Giang cầm phiếu xuất hàng gặp cán bộ nhận hàng. Trần Hiểu Dĩnh bật ô, che mưa cho Hứa Trác Nghiên. Trong cơn mưa, Hứa Trác Nghiên cảm thấy cái lạnh như ngấm vào từng thớ thịt.

      Đỗ Giang dẫn theo mấy người đến dỡ hàng. Tất cả hàng xe được chuyển đến tổ nhận hàng, sau đó chuyển đến trung tâm kiểm định chất lượng, kiểm tra bao bì, lô sản xuất và vỏ bọc ngoài, tất cả đều ok mới được đưa vào kho.

      Trong lúc chuyển hàng, chiếc Audi A8 lái vào sân kho, Lâm Khởi Phàm bước xuống xe.

      ràng ta rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Hứa Trác Nghiên ở nơi này. Lâm Khởi Phàm đến gần, nhìn Hứa Trác Nghiên bằng ánh mắt thăm dò: "Sao thế? Sao ngay cả chuyện giao hàng mà phó giám đốc Hứa cũng phải đích thân ra tay à?"

      Khuôn mặt trắng bệch, Hứa Trác Nghiên cố nhoẻn nụ cười: "Chẳng còn cách nào khác, các là khách hàng lớn mà! Mười giờ năm mươi phút chúng tôi bắt đâu ăn trưa, quý công ty vừa hạ lệnh cái, chúng tôi lập tức chấp hành. bàn ăn, tôi biết gọi ai đây? Chỉ có thể tự thân vận động và gọi theo hai trợ thủ chịu thương chịu khó lao đến đây thôi!"

      Lâm Khởi Phàm nhìn Hứa Trác Nghiên, sau đó lại nhìn sang chiếc xe tải chở hàng nằm im lìm sân, vẻ mặt ngạc nhiên thấy .

      "Thế tổng giám đốc Lâm cũng thân chinh xuống kho kiểm tra trước tết đấy à?". Hứa Trác Nghiên cảm thấy những lời ban nãy có vẻ hơi cứng nhắc, thế là đành khéo léo bổ sung.

      Mặt ta lạnh tanh, móc từ trong túi xách ra mấy bao lì xì đỏ, tận tay trao cho nhân công của trung tâm kiểm định.

      Hóa ra ngày cuối cùng trước khi nghỉ Tết, ta đến để phát bao lì xì.

      Hứa Trác Nghiên cười thầm, chẳng phải gửi luôn vào thẻ là được hay sao? Sao phải đích thân phát tận tay cho từng nhân viên chứ, để người ta tỏ vẻ biết ơn đại ân đại đức của ta sao? Đúng là cách làm của nhà doanh nghiệp nông dân!

      với Đỗ Giang và Trần Hiểu Dĩnh đứng từ xa quan sát bọn họ hàn huyên, chuyện xã giao với nhau. Các nhân viên cảm kích biểu thị thái độ quyết tâm, còn Lâm Khởi Phàm chỉ lặng lẽ lắng nghe.

      Lâm Khởi Phàm phát phong bao xong liền sang các phòng làm việc khác. Trong khi đó, những nhân viên được nhận lì xì ban nãy tỏ ra háo hức vô cùng, làm việc rất nhanh nhẹn. Lúc thùng hàng cuối cùng được kiểm định xong, vừa đúng là hai giờ chiều. Lúc này Hứa Trác Nghiên mới cảm thấy đói meo, cảm giác dạ dày mình co thắt từng cơn, khó mà chịu nổi.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 8 - Màn mưa dày đặc
      Quay lại sân kho, đứng trước cái xe tải, mưa lúc này vẫn còn lất phất, Hứa Trác Nghiên có hơi hoang mang, dám lái chiếc xe này về nữa.

      "Phó giám đốc Hứa, hay là tôi với họ tiếng, gửi nhờ xe ở bãi đỗ xe này rồi chúng ta bắt xe về!". Đỗ Giang dè dặt hỏi, quả hổ danh là quản lý tiêu thụ, rất biết cách quan sát sắc mặt người khác. Hứa Trác Nghiên thầm khen Đỗ Giang rồi gật đầu. Thế là Đỗ Giang liền chạy mạch đến phòng quản lý của nhà kho.

      Hứa Trác Nghiên khóa cửa xe cẩn thận rồi đợi Đỗ Giang quay lại. Ba người họ che chung cái ô, đứng trước cổng sân kho Hải Vương chờ taxi. Trước Tết nên rất nhiều lái xe taxi về quê từ sớm, vì vậy đường rất ít xe qua lại, thỉnh thoảng mới thấy vài chiếc taxi ngang qua, nhưng bên trong đều có người.

      Đợi được khoảng hai mươi phút, Hứa Trác Nghiên nhìn thấy cả ba người đều bị mưa ướt liền hạ quyết tâm: "Thôi bỏ , lái xe về vậy, tôi tin là tôi lái được nó đến đây lại lái được nó về!", rồi quay người vào trong sân kho, vừa hay gặp Lâm Khởi Phàm lái xe từ bên trong ra, ta hạ cửa kính xuống, hỏi: "Sao thế? Vẫn chưa về à?

      "Định bắt xe về nhưng đợi cả buổi mà có xe!"

      "Ra thế, chiếc xe trong sân chẳng phải của các sao?", Lâm Khởi Phàm chưa hiểu hết tình hình.

      nhắc đến thôi, vừa nhắc đến lại khiến cho Hứa Trác Nghiên bực bội: "Tổng giám đốc Lâm, xe đó là tôi lái đến. Bằng của tôi là loại C, hơn nữa từ lúc ra trường đến giờ tôi chẳng mấy khi lái xe, hôm nay bần cùng bất đắc dĩ, bên giục dữ quá, lái xe của công ty tôi nghỉ cả rồi, tôi đành phải liều mạng lái xe chở hàng đến. Đến giờ chân tôi còn chưa hết run đây này, thực dám lái xe về!"

      "Ờ!". Lâm Khởi Phàm dường như cảm thấy rất thú vị: "Thế may mắn lắm vì gặp cảnh sát đấy!"

      Hứa Trác Nghiên trợn mắt nhìn Lâm Khởi Phàm, cảm thấy con người này sao mà đáng ghét thế.

      "Lên xe , tôi đưa các về!", Lâm Khởi Phàm tỏ vẻ ga lăng.

      Nếu như cảm tình chiếm thế thượng phong, chắc chắn Hứa Trác Nghiên thẳng thừng từ chối, tuy nhiên lí trí lại : "Cảm ơn, vậy tôi khách sáo nữa!", rồi ngoảnh đầu lại gọi hai người kia lên xe.

      " đâu thế?", Lâm Khởi Phàm hỏi.

      "Tôi muốn đến cửa hàng Hoa Mậu chút, còn hai người sao?", Hứa Trác Nghiên ngoảnh đầu lại nhìn Trần Hiểu Dĩnh và Đỗ Giang.

      "Nếu có kế hoạch gì khác về công ty thôi!", Đỗ Giang .

      "Vậy phiền cho chúng tôi xuống La Hồ nhé!". Hứa Trác Nghiên ngoảnh lại vớí Lâm Khởi Phàm, phát ra mặc dù trời mưa nhưng ta vẫn đeo kính râm và lái xe. Hứa Trác Nghiên lại cười thầm trong bụng.

      "Ok!", Lâm Khởi Phàm bật đĩa CD, tiếng nhạc du dương cất lên...

      Chính là bài "Ánh mắt em" của Thái Cầm.

      Hứa Trác Nghiên dựa lưng vào ghế, lắng tai nghe những giai điệu mượt mà, cố gắng chịu đựng dày vò của cơn đau dạ dày, rồi chẳng biết chìm vào giấc ngủ từ khi nào.

      Lúc tỉnh lại, phát xe dừng. ngồi phắt dậy, ngoảnh đầu sang nhìn, phát Lâm Khởi Phàm đeo kính râm nhìn vào mắt mình, vội vàng ngoảnh chổ khác, phát Trần Hiểu Dĩnh và Đỗ Giang biết xuống xe từ lúc nào và biến mất chút dấu vết.

      "Ban nãy tôi thả họ xuống La Hồ rồi, chẳng phải muốn đến Hoa Mậu ư? qua bãi đỗ xe này, vào thang máy thẳng lên là đến!". thể nhìn ánh mắt ta qua cặp kính râm, chỉ có điều giọng cũng có đôi chút ấm áp.

      Hứa Trác Nghiên chợt thấy mơ hồ, nhưng vẫn cảm ơn theo quán tính: "Cảm ơn!", sau đó xuống xe, lên tầng năm, thẳng đến quầy hàng của Thủy Dạng, động viên số nhân viên bán hàng ở quầy, tìm hiểu tình hình tiêu thụ, sau đó phát cho giám đốc cửa hàng ít tiền thưởng Tết. Đến đây mới có thể tuyên bố kết thúc công việc của ngày hôm nay, cũng là kết thúc năm làm việc. Ngày mai là ba mươi Tết, tiếp theo là mùng , mùng hai, được nghỉ ba ngày, sau đó lại tiếp tục làm việc. đột nhiên nhớ ra, biết Trần Hiểu Dĩnh từ công ty về chung cư chưa, định móc điện thoại ra gọi , nhưng ngay lập tức Hứa Trác Nghiên phát ra thấy điện thoại đâu, túi xách vẫn còn nguyên vẹn, thể là bị ăn trộm được.

      "Phó gám đốc Hứa, chị tìm cái gì thế?", nhân viên bán hàng tốt bụng đến hỏi han.

      "Điện thoại của tôi đâu nhỉ, biết rơi ở đâu mất rồi, ngày cuối cùng nên bận quá. sao đâu, cứ làm việc của !", Hứa Trác Nghiên vừa quay người lại nhìn thấy .

      khẽ nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn , trong tay cầm cái điện thoại Samsung M608, chính là chiếc điện thoại của , hóa ra nó bị rơi xe .

      Hứa Trác Nghiên lại gần, đưa tay ra định lấy lại nhưng Lâm Khởi Phàm rụt tay lại, đặt nó vào túi áo của mình.

      "Ban nãy nhờ xe của tôi, cảm ơn, giờ tôi nhặt điện thoại giúp , ngay cả tiếng cảm ơn cũng à?", nhìn thẳng vào mắt Hứa Trác Nghiên, ánh mắt vẫn hết sức sắc bén.

      "Cảm ơn!", Hứa Trác Nghiên chìa tay ra.

      Lâm Khởi Phàm quay phắt người, thản nhiên bước . Hứa Trác Nghiên sững người, vội vàng đuổi theo.

      "Tổng giám đốc Lâm!"

      Vào thang máy, Lâm Khởi Phàm cũng gì mà ấn nút lên tầng mười tám, tầng thượng.

      Hứa Trác Nghiên rất ngạc nhiên.

      Cửa thang máy mở ra, vội vàng theo Lâm Khởi Phàm, hóa ra là muốn vào nhà hàng "Nhất Trà Nhất Sinh".

      Lâm Khởi Phàm tìm cái bàn hai người ở gần cửa sổ rồi ngồi xuống.

      Các ghế ngồi ở đây đều là ghế sô pha rất dễ chịu, cảm giác giống như các nhà hàng Hồng Kông. khí rất tuyệt, nhưng tâm trạng và cơ thể của Hứa Trác Nghiên đều tốt.

      "Chào quý khách!", nhân viên phục vụ rót cho họ hai cốc trà chanh, sau đó đưa menu lên.

      Lâm Khởi Phàm tự ý chọn suất ăn, sau đó đưa menu cho Hứa Trác Nghiên: "Mời tôi ăn bữa để cảm ơn tôi nhặt điện thoại giúp , hợp lí ?"

      "Hợp lí!", Hứa Trác Nghiên cười ái ngại, đưa mắt nhìn menu, như hết hơi: "Cho tôi cốc sữa sô la!"

      Nhân viên phục vụ khẽ ngây ra, rồi nhắc lại: " suất bít tết, cốc sữa sô la, quý khách còn gọi gì ạ?"

      Hứa Trác Nghiên nhìn Lâm Khởi Phàm: "Tổng giám đốc Lâm còn muốn gọi gì ạ?"

      Lâm Khởi Phàm nhấc cốc trà lên, khẽ nhấp ngụm: " mang tiền à? Hay là muốn tiết kiệm tiền? phải vì muốn giảm béo đấy chứ?"

      Hứa Trác Nghiên lườm Lâm Khởi Phàm cái rồi ngoảnh sang với nhân viên phục vụ: "Cứ như vậy trước , nếu cần gì thêm chúng tôi gọi sau!"

      "Vâng!", nhân viên phục vụ xong liền lui xuống.

      Chẳng mấy chốc, món ăn được đưa lên.

      Hứa Trác Nghiên khuấy đều ly sữa sô la, cúi đầu xuống, mái tóc dài che kín khuôn mặt trắng bệch của , lông mày càng lúc càng nhíu chặt lại, những giọt mồ hôi lấm tấm rịn ra.

      ", sao thế?", khẽ hỏi, tay búng tàn thuốc.

      ngây người lắc đầu, im lặng nhìn điếu thuốc tay cháy hết.

      nghĩ, mặc dù tần suất cơn đau càng ngày càng cao, nhưng có lẽ vẫn có thể cầm cự đến khi ta ăn xong, sau đó mình tự mua thuốc dạ dày uống là được. Vì vậy cứ cố chịu đựng, chỉ mới ngày chưa ăn gì thôi mà, uống chút sữa sô la chắc ổn thôi. tự an ủi bản thân như vậy.

      dường như cũng động vào đĩa bít tết trước mặt. Đột nhiên bỏ điếu thuốc khỏi môi, dụi tắt đầu thuốc lá rồi khẽ nhếch môi.

      " thôi!", lấy tay lay khẽ vai Hứa Trác Nghiên.

      Bởi vì đau nên đầu óc mụ mẫm, dần mất ý thức: " đâu?"

      lảo đảo đứng dậy, dùng tay ấn chặt vào bụng mình, dường như chỉ có ấn mạnh mới khiến cho cơn đau dịu bớt. kéo cánh tay , dường như đỡ ra ngoài. Ra đến cửa, Lâm Khởi Phàm đặt tờ trăm tệ lên bàn.

      Vào thang máy thế nào, ra bãi đỗ xe ra sao, lên xe như thế nào... Hứa Trác Nghiên hoàn toàn nhớ nổi.

      Lúc tỉnh lại, thấy mình nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố, cánh tay cắm đầy kim truyền dịch. Đúng thế, hai chai, biết là thứ gì, lúc tỉnh lại thấy truyền được nửa chai rồi.

      "Giỏi , nếu phải tận mắt chứng kiến, tôi còn tin là giờ còn có người làm việc đến quên ăn, để cho dạ dày nó phản đối như thế!", Lâm Khởi Phàm ngồi bên cạnh giường bệnh .

      Lúc này ta tháo cặp kính râm ra, nhìn thẳng vào khoảng cách rất gần. Hứa Trác Nghiên phát hóa ra mắt ta có mắt là mí, mắt kia lại là hai mí. Hứa Trác Nghiên nén được khẽ nhếch môi, muốn cười nhưng lại cố nhịn.

      "Xấu lắm phải ?". ràng Lâm Khởi Phàm nhận ra, ánh mắt lạnh lùng, bằng giọng vui.

      Hứa Trác Nghiên cười yếu ớt, nhưng vẫn cố chấp : "Tôi nhớ từng đọc được cuốn sách có rằng, cái xấu của kiếp này chính là trừng phạt cho tội ác của kiếp trước. Do đó, biết từ lúc nào, tôi bắt đầu kiên trì làm việc tốt mỗi ngày, có lẽ làm việc thiện mỗi ngày có thể khiến cho tôi trở nên xinh đẹp vào kiếp sau. Cũng có thể tích đức nhiều khiến ông trời cảm động, rồi đêm nào đó của kiếp này, khiến cho tôi trong cơn mộng mị đột nhiên biến thành người xinh đẹp, vì vậy, chỉ cần làm việc thiện mỗi ngày, xấu cũng biến thành đẹp!"

      "Vớ vẩn!", Lâm Khởi Phàm nghiến răng: "Hôm nay tôi cho nhờ, nhặt điện thoại cho , lại còn đưa đến bệnh viện, thế chẳng phải làm được tận ba việc thiện vào ngày à. Để tôi xem sáng mai tôi có trở nên đẹp đẽ hơn !"

      "Ha ha!". Hứa Trác Nghiên xoa xoa bụng, sao nhịn được cười, nhưng cười lại khiến cho các cơ dạ dày của chuyển động, làm cơn đau lại ập đến.

      "Vẫn còn đau à? Bác sĩ chuyền dịch xong là sao rồi!". Lâm Khởi Phàm nhìn Hứa Trác Nghiên, trong ánh mắt phảng phất chút ấm áp.

      "À phải rồi!", Hứa Trác Nghiên đột nhiên nhớ ra Trần Hiểu Dĩnh ở cùng: "Điện thoại!", Lâm Khởi Phàm móc điện thoại trong túi ra đưa cho Hứa Trác Nghiên.

      "Haiz, hết pin rồi!", Hứa Trác Nghiên mặt mày ủ dột.

      "Sao thế, dùng của tôi đây này!", Lâm Khởi Phàm lấy điện thoại của mình ra.

      " phải, tôi định gọi cho đồng nghiệp ở cùng, sợ ấy lo lắng, nhưng tôi chẳng bao giờ nhớ số điện thoại cả, mà chúng đều được lưu ở trong điện thoại hết. Giờ hết pin rồi tôi cũng chịu chết!"

      Lâm Khởi Phàm liếc Hứa Trác Nghiên, cũng năng gì, cầm lấy cái điện thoại tay , tháo nắp sau ra, lấy cái sim ra rồi đổi sang máy của mình, đưa cho Hứa Trác Nghiên.

      Hứa Trác Nghiên do dự, biết tìm danh bạ ở máy ta như thế nào điện thoại đột ngột đổ chuông, chính là Trần Hiểu Dĩnh.

      "Chị Nghiên, chị ở đâu thế? Sao còn chưa về? Em chuẩn bị cơm nước xong xuôi rồi, đói chết được nè!". Trần Hiểu Dĩnh lúc ở nhà chẳng khác gì em Hứa Trác Nghiên, vừa ngoan ngoãn vừa quan tâm, lại rất quấn quýt với .

      "Chị... chị ở trong bệnh viện đây!", Hứa Trác Nghiên nhìn Lâm Khởi Phàm.

      "Hả, là bệnh viện nào, chị bị làm sao thế? Em thấy chiều nay sắc mặt chị được tốt, có phải lại đau bụng kinh ?"

      "Ôi ngất mất thôi!", mặt Hứa Trác Nghiên đỏ bừng lên, còn Lâm Khởi Phàm dường như cũng hiểu ra liền vội vàng bước ra cửa tránh .

      " sao, em đừng lo lắng quá, chị đau dạ dày thôi, bệnh cũ ấy mà, truyền dịch, chắc phải hai tiếng nữa mới về được. Em ngủ trước , chị có mang chìa khóa đây rồi!". Hứa Trác Nghiên , rồi để cho Trần Hiểu Dĩnh kịp phản đối liền tắt máy luôn.

      "Còn bao lâu nữa thế?". Hứa Trác Nghiên rất buồn ngủ, đầu óc nặng nề, muốn ngủ nhưng lại ngại nằm ngủ trước mặt người xa lạ mà chưa gặp quá ba lần này.

      "Còn tiếng rưỡi nữa!", Lâm Khởi Phàm nhìn đồng hồ: " ngủ chút , truyền hết tôi gọi dậy!"

      "Tổng giám đốc Lâm, tôi...", Hứa Trác Nghiên định cảm ơn, muốn bảo ta về trước nhưng lại ngại ra miệng được.

      Cuối cùng ý chí thắng nổi thể lực, lại chìm vào giấc ngủ.

      Lúc được Lâm Khởi Phàm đánh thức, dìu ra khỏi bệnh viện, lên xe, Lâm Khởi Phàm còn thắt dây an toàn cho . Hứa Trác Nghiên cứ cảm thấy quen: "Để tự tôi làm là được rồi!", cầm lấy dây an toàn, tay hai người vô tình chạm phải nhau. Hứa Trác Nghiên lập tức rụt tay lại như bị điện giật, sợi dây an toàn đương nhiên bắn vèo trở lại ghế.

      Lâm Khởi Phàm gì, vặn chìa khóa, khởi động xe.

      " ở đâu?"

      "Chung cư Thanh Niên ở đằng sau khu nhà cao tầng La Hồ!". Thực ra Hứa Trác Nghiên biết mình nên từ chối, nên tự bắt xe về, dù gì mình với ta đâu thân thiết gì. Nhưng đêm khuya, khuôn mặt nghiêng của ta lúc lái xe có chút gì đó khiến nhớ đến Phan Hạo Nho, vì vậy đắm đuối, thể từ chối, cũng chẳng thể mấy lời khách sáo.

      Đến trước tòa chung cư, liền lấy sim điện thoại của trong điện thoại của mình ra, giúp Hứa Trác Nghiên lắp vào máy, sau đó mở cửa xe cho :

      "Tôi đưa lên nhé!"

      " cần đâu!". Về đến nhà, Hứa Trác Nghiên đột nhiên cảm thấy bình tĩnh lại, lùi lại sau mấy bước: "Tổng giám đốc Lâm...", định cảm ơn Lâm Khởi Phàm ngắt lời: "Thực ra ba lần chúng ta gặp nhau đều rất kịch tính, có thể đây chính là duyên phận, sau này có thể gọi tôi là Phàm!"

      "Duyên phận?". Nghe thấy từ này, Hứa Trác Nghiên lại cảm thấy bối rối, mặt mày ngẩn ngơ, chậm rãi lên lầu.

      Lâm Khởi Phàm nhìn theo cái bóng của , ngay từ cái nhìn đầu tiên, biết là người có tâm .

      Hứa Trác Nghiên biết rằng cái chàng họ Lâm này lại mang đến rất nhiều nghi hoặc và phiền phức cho cuộc sống của . Nhưng biết, nhiều lúc, đứng trước nhiều việc, con người thể kiểm soát được ý thức chủ quan cá nhân, cái gì phải đến có ngăn chặn cũng được, có muốn né tránh cũng thoát.

      thở dài, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, ôm chặt cái túi sưởi rồi từ từ chìm vào giấc mộng.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 9 - Tình mới thay thế tình cũ
      Ba ngày nghỉ Tết trôi qua rất nhanh.

      Mùng bốn Tết vừa làm, việc đầu tiên Hứa Trác Nghiên làm là kiểm tra các cửa hàng. vòng hơn ba mươi cửa hàng, hỏi thăm các nhân viên trực ban ở đó. Các nhân viên hướng dẫn mua hàng đều cảm thấy vừa nể vừa sợ đối với "vị lãnh đạo" theo chủ nghĩa hoàn mỹ này, đương nhiên có cả đố kị xuất phát từ nội tâm. Hứa Trác Nghiên trẻ trung, xinh đẹp, chức vụ cao, vì vậy nghiễm nhiên trở thành mục tiêu phấn đấu của số người.

      Khi Trần Hiểu Dĩnh truyền đạt lại những lời nhận xét này cho Hứa Trác Nghiên nghe, Hứa Trác Nghiên thấy trong lòng nghẹn đắng. Đây là thành công ư?

      "Chị Nghiên, chị có bạn trai chưa? , Trần Hiểu Dĩnh tò mò hỏi.

      "Chưa!". Hứa Trác Nghiên mặt mày vô cảm, đây chính là điều cấm kị trong lòng , là vấn đề mà hết sức né tránh. Cho dù là ai, khi chạm đến đều nhận được sắc mặt chẳng dễ coi chút nào. Trần Hiểu Dĩnh lập tức biết điều ngậm miệng lại. nốt cửa hàng cuối cùng, Hứa Trác Nghiên và Trần Hiểu Dĩnh lê cái xác mệt mỏi rã rời về văn phòng.

      Văn phòng rất vắng lặng. Với những công ty mang tính chất đại lý kiểu này, ngoài những ngày triệu tập nhân viên bán hàng về công ty tương đối ồn ào, náo nhiệt chứ thường ngày đều rất yên tĩnh. Cả công ty chỉ có lễ tân, thư kí văn phòng, hai nhân viên phụ trách marketing, cộng thêm với nguời quản lý kho và lái xe nữa.

      Hứa Trác Nghiên trở lại phòng làm việc, bật máy tính lên theo thói quen, xem hóa đơn hàng của trụ sở bên Mỹ, cũng may là có từ điển tiếng , chứ nếu chắc mù tịt.

      quán trà cách đó xa, hai người ngồi đối mặt với nhau, chính là bà chủ của Hứa Trác Nghiên là Liêu Vĩnh Hồng và boss của Hải Vương là Lâm Khởi Phàm.

      "Sao? Đích thân xuất mã cơ à? Chẳng phải còn có phó giám đốc rất gỏi giang hay sao? Sao bảo ấy đến tìm tôi?". Lâm Khởi Phàm búng tàn thuốc lá xuống cái gạt tàn bàn, thái độ dửng dưng hút thuốc, trong giọng loáng thoáng vẻ đùa bỡn.

      Liêu Vĩnh Hồng đâu phải là Hứa Trác Nghiên, già dặn hơn Hứa Trác Nghiên rất nhiều. lấy bao thuốc lá dành cho nữ từ trong túi ra, những ngón tay thuôn dài kẹp lấy điếu thuốc, hơi nghiêng về phía trước, Lâm Khởi Phàm liền cầm bật lửa bàn, lịch châm thuốc cho Liêu Vĩnh Hồng. rít hơi rồi từ từ nhả khói.

      "Sao thế? muốn gặp ấy à?", Liêu Vĩnh Hồng cười mỉm, ánh mắt đầy hàm ý. Lâm Khởi Phàm thể thừa nhận, mặc dù còn trẻ nhưng Liêu Vĩnh Hồng vẫn rất quyến rũ, gợi cảm.

      "Đúng thế, tôi muốn gặp!", Lâm Khởi Phàm hề né tránh mà trả lời thẳng thừng.

      Điều này khiến cho Liêu Vĩnh Hồng có chút ngạc nhiên, khóe môi khẽ nhếch lên: "Chỉ là chơi bời hay là động lòng rồi?"

      "Ừm, trong mắt , hai chuyện này có gì khác biệt ?", Lâm Khởi Phàm cười khẩy, sau đó chuyển chủ đề: " , tìm tôi có mục đích gì?"

      "Tôi chuẩn bị nhập đơn hàng từ Mỹ, giờ vốn lưu động trong tay đủ, muốn mượn từ chỗ hai trăm vạn, trả hết trong vòng nửa năm, điều kiện là tôi giảm thêm năm phần trăm tiền hàng cho khi thanh toán!". Liêu Vĩnh Hồng nhìn Lâm Khởi Phàm, chuyện hết sức nhàng, dường như phải vay tiền mà chỉ là mượn tạm tờ giấy từ người ngồi trước mặt mình.

      "Ha!", Lâm Khởi Phàm nhịp nhịp ngón tay mặt bàn: "Hai trăm vạn?"

      "Tôi biết số tiền hai trăm vạn với tổng giám đốc Lâm chẳng qua chỉ là con số , vì vậy tôi mới ngại mở miệng hỏi vay, tin rằng tổng giám đốc Lâm làm tôi thất vọng!". Liêu Vĩnh Hồng mỉm cười, trong ánh mắt có thứ gì đó rất khó diễn đạt bằng lời, là châm biếm hay là thách thức, dường như chỉ có ta hiểu .

      Lâm Khởi Phàm gật gù: "Mặc dù hai trăm vạn phải là con số , nhưng tôi phải là có. Tôi chỉ cảm thấy kì lạ là: Thứ nhất, tại sao lại vay tôi tiền? Thứ hai...", Lâm Khởi Phàm hơi dừng lại chút. Dù gì ở đây cũng là nơi công cộng, đâu thể tùy tiện như ở của hàng ăn đêm được.

      Liêu Vĩnh Hồng mỉm cười, dưới gầm bàn, chân cởi giày ra, lấy bàn chân cọ cọ vào chân Lâm Khởi Phàm, sau đó thản nhiên đặt chân lên chân . Biểu cảm mặt Lâm Khởi Phàm chợt khựng lại, ngoảnh đầu nhìn sang bàn bên cạnh, thấy mấy người bên đó ai nhìn mình mới hơi nghiêng người, dùng tay tóm chặt lấy chân Liêu Vĩnh Hồng rồi ném mạnh xuống đất. Liêu Vĩnh Hồng dường như dự đoán được điều này nên hề nổi giận hay thất vọng, dụi tắt điếu thuốc tay, hơi nghiêng người về phía trước: "Bởi vì trong tất cả những người có tiền mà tôi quen, chỉ có mình là có đôi chút lương tâm!"

      "Tôi nhớ rằng làm ngành này của các nên phân biệt ban ngày với ban đêm chứ, vồ vập quá như thế chứ?"

      "Thôi được rồi, đùa với nữa! là mượn hai trăm vạn từ những người ấy với tôi phải vấn đề lớn, nhưng tôi liên hệ với họ thời gian dài rồi, giờ tôi cũng muốn quay đầu lại, chỉ muốn nghiêm chỉnh làm kinh doanh, mượn tiền của là bởi vì trước khi tôi mở miệng, tôi nghĩ kĩ lắm rồi. Thứ nhất, người cho vay tiền luôn lo lắng người vay trả tiền đúng hẹn, còn cần phải lo lắng. Chỗ có bao nhiêu là hàng của tôi, vì vậy đâu cần phải lo lắng tôi trả? Thứ hai, vốn dĩ mỹ phẩm là nhập hàng bằng tiền mặt, tôi làm vậy là kết hợp buôn bán với luôn, chúng ta cùng nhập hàng, thấy sao? Vừa công bằng, vừa an toàn!". Liêu Vĩnh Hồng thu lại nụ cười lẳng lơ, thay vào đó là vẻ mặt cực kì nghiêm túc của thương nhân chuyên nghiệp, phân tích có đầu có đuôi, rất hợp lí.

      Sau hồi trầm ngâm, Lâm Khởi Phàm đột nhiên mở miệng: "Được thôi!"

      Liêu Vĩnh Hồng mỉm cười: "Cảm ơn!"

      "Vậy tôi viết chi phiếu rồi bảo ấy đến lấy!". Lâm Khởi Phàm dựa lưng vào ghế, mắt nheo nheo, thản nhiên .

      Nụ cười mặt Liêu Vĩnh Hồng biến mất dần: "Thừa nước đục thả câu hả? Đây giống như cách làm việc của Phàm, nếu truyền ra ngoài, các em khác nhìn nhận thế nào đây?"

      "Tùy thôi!". Lâm Khởi Phàm rít hơi thuốc lá, sau đó từ từ nhả khói trắng, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén: "Đừng có với tôi là chị Hồng tay rửa chưa khô rút khỏi giang hồ rồi nhé!"

      Mặt Liêu Vĩnh Hồng đỏ phừng phừng, im lặng tiếng nào.

      "Giờ làm về mỹ phẩm nhưng thực ra cũng chẳng khác nghề của trước đây, đều là kinh doanh phụ nữ. Chỉ có điều phải nhớ kĩ, cho dù là bán cái gì, điều quan trọng là phải tìm đúng khách hàng!", Lâm Khởi Phàm khinh mạn đả kích Liêu Vĩnh Hồng. Liêu Vĩnh Hồng đứng bật dậy: " ấy như nghĩ đâu, mà tôi cũng để ấy vào vết xe đổ của tôi!"

      "Tôi biết, vì vậy tôi mới càng hứng thú. Tôi chỉ có đủ kiên nhẫn để chơi rồng rắn lên mây, vì thế mới cho chị cơ hội. Nhất cử lưỡng tiện, chị cứ liệu mà làm!". Lâm Khởi Phàm xong liền dập thuốc, thản nhiên ăn sáng. Liêu Vĩnh Hồng đứng ngây ra đó, thu hút rất nhiều ánh mắt của những người xung quanh. Nhân viên phục vụ chạy đến hỏi: "Tiểu thư, cần gì à?", Liêu Vĩnh Hồng chỉ cảm thấy hai từ "Tiểu thư"1 ấy chướng tai, đột nhiên mất bình tĩnh, trợn mắt gắt: " cần!", nhân viên phục vụ vội vàng lui xuống.

      [1] Trong tiếng Trung, cách gọi "Tiểu thư" còn có nghĩa xấu là chỉ mại dâm.

      Liêu Vĩnh Hồng lại ngồi xuống, lặng lẽ nhìn Lâm Khởi Phàm ăn sáng. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng và vô cảm của Lâm Khởi Phàm, Liêu Vĩnh Hồng chợt thấy trong lòng hơi xao động, tuy nhiên dù gì cũng chẳng còn trẻ trung nữa, làm việc mà quá thiên về cảm tính thích hợp với mình. nghiến răng, khó nhọc : " định làm gì ấy?"

      Lâm Khởi Phàm chẳng buồn nhẩng đầu lên: " liên quan gì đến !"

      Liêu Vĩnh Hồng đứng dậy, tay hơi run run nhưng gì mà quay người bỏ .

      Lái xe phóng như bay đường vành đai, nước mắt chẳng hiểu trào ra tự khi nào? Nước mắt của ai rơi? Tại sao lại rơi? Liêu Vĩnh Hồng để mặc cho nước mắt làm nhòe tầm nhìn, bởi vì lúc thế giới mờ ảo mới đáng ! Đúng lúc ấy, điện thoại đổ chuông, với tay lấy điện thoại: "A lô, chị Liêu à, em là Trác Nghiên đây, hôm nay chị có đến công ty ?"

      Liêu Vĩnh Hồng bình ổn lại tâm trạng: "Hôm nay chị qua công ty đâu. Ở đó có em rồi nên chị rất yên tâm!"

      "Ha ha!", Hứa Trác Nghiên bật cười: "Vậy cũng được, chị đừng quên cuộc họp thường niên vào ngày mai nhé, sau cuộc họp chúng ta "Bắc Hải Ngư Thôn" ăn uống. Chị nhớ đến đấy!"

      "Ok, mọi nhười cứ họp , tầm trưa chị đến thẳng nhà hàng!", Liêu Vĩnh Hồng rồi liền cúp máy.
      Jenny NguyenHyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :