1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kế sách theo đuổi phu quân sau khi sống lại - Tô Nhị Thiếu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 41: Đến phủ bái phỏng


      Dịch Vương phi đoán ra được rốt cuộc nhi tử có thái độ gì với tiểu thư Lâm gia. Chỉ là nhi tử có việc cầu nàng, để cho nàng đến bái phỏng Lâm gia, Dịch Vương phi vẫn rất vui lòng.

      Mới vừa dùng xong đồ ăn sáng, Lâm lão phu nhân nghe người hầu bẩm báo là Dịch Vương phi tới chơi im lặng lúc, mới để cho người mời Dịch Vương phi vào. Về chuyện giữa Lâm Thư và Hàn Lạc Tuyển, Lâm lão phu nhân đọc xong thư Lâm Sóc viết cho bà hiểu khá rồi. , trong lòng bà có chút oán giận Hàn Lạc Tuyển . Tôn nữ của bà tốt như vậy, đơn thuần như vậy, thiện lương như thế, vì sao lại cứ luôn tổn thương Lâm Thư. Lâm lão phu nhân đọc xong thư của Lâm Sóc sinh ra phản cảm với Hàn Lạc Tuyển. tại Dịch Vương phi đột nhiên tiếng nào tới phủ Định Quốc Công bái phỏng, khiến bà hiểu, biết rốt cuộc người Hàn gia muốn làm gì.

      Ngồi ở đại sảnh, Dịch Vương phi uống hai chén trà nóng, trong lòng thấy hơi kỳ quái, vì sao người Lâm gia còn chậm chạp chưa xuất nữa. Kiên nhẫn đợi lát, mới thấy Lâm lão phu nhân được Lâm phu nhân An thị dìu tới. Dịch Vương phi vội vàng đứng dậy, cười : "Lâm lão phu nhân, Lâm phu nhân, chúc mừng năm mới!"

      "Gặp qua Dịch Vương phi, lão thân đến chậm, tiếp đãi sơ sài, xin hãy tha lỗi." Phẩm cấp của Lâm lão phu nhân còn thấp hơn Dịch Vương phi bậc, khẽ khom người hành lễ.

      An thị đứng bên cạnh cũng khom lưng hành lễ với Dịch Vương phi. An thị vẫn rất cảm kích Hàn gia.-=--l.,.le..e,q,,.,u... Năm ngoái, lần thứ hai Lâm Thư bị bắt cóc được Thế tử của Dịch Vương phủ cứu giúp mới may mắn thoát khỏi. An thị từng cùng Lâm lão phu nhân đến Dịch Vương phủ cám tạ, ở chung với nàng, cảm thấy Dịch Vương phi cũng tệ lắm.--,,,.q,,,uy,,,,d...o... An thị nổi lòng muốn kết giao, nhưng lại bị Lâm lão phu nhân ngăn lại.-dn,,,.o,,,nn-=- Bà , hai nhà đều là thế tộc, nếu như quá thân thiết khiến hoàng thượng kiêng kỵ. An thị nghe vậy liền bỏ ý định kết giao với Dịch Vương phi.

      "Lâm lão phu nhân, mời Lâm phu nhân đứng dậy ." Dịch Vương phi đỡ bà đứng dậy.

      Sau khi bà Lâm đứng dậy liền mời Dịch Vương phi ngồi xuống, hỏi thẳng: "Gần đây thân thể lão thân hơi khó chịu, biết Dịch Vương phi đến đây là vì chuyện gì?" Năm mới qua rồi, là tới chúc tết, bà tuyệt đối tin.

      Dịch Vương phủ và phủ Định Quốc Công trừ Lâm Thư và Hàn Lạc Tuyển có găp gỡ bình thường hề liên quan. Lâm lão phu nhân phỏng đoán, Dịch Vương phi đến đây là có liên quan đến Hàn Lạc Tuyển. Bà cũng muốn xem thử Hàn gia có thái độ gì.

      Dịch Vương phi ngờ Lâm lão phu nhân hỏi thẳng như vậy, mặt lướt qua vẻ lúng túng, rồi lại khôi phục bình thường, dáng vẻ quan tâm, nhìn bà hỏi: "Thân thể Lâm lão phu nhân khó chịu sao? mời thái y đến xem chưa?"

      "Ừm, lão thân cám ơn Dịch Vương phi quan tâm. Gần đây vẫn mời thái y đến thăm khám. Dịch Vương phi cứ lý do vì sao đến ." Lâm lão phu nhân thẳng, muốn nhảm.

      "Ta vẫn luôn muốn đến phủ Định Quốc Công chúc tết, song gần đây thân thể nhi tử tốt, bận tối mắt, nên kéo dài đến tại. Hai ngày trước thân thể Lạc Tuyển mới khá lên, giờ mới rảnh rỗi đến Lâm gia chúc tụng. Kính xin Lâm lão phu nhân chớ để ý." Dịch Vương phi khéo léo mở đầu.

      "Sao lão thân dám trách ngài, Dịch Vương phi quá lời rồi." Lâm lão phu nhân bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, đáp có lệ.

      "Ngài trách bổn vương phi là tốt rồi. A? Sao thấy Lâm nhị tiểu thư đâu?" Uống hớp trà, Dịch Vương phi nhìn quanh nhìn quẩn, vờ kinh ngạc mở miệng.

      Lâm lão phu nhân híp mắt. Quả nhiên là tới vì Lâm Thư! Bà muốn xem Hàn gia định làm gì. Vẻ mặt bà dao động, nhàn nhạt đáp: "Chắc là luyện quyền trong viện của nó."

      "Luyện quyền? Lâm tiểu thư luyện quyền sao?" Dịch Vương phi kinh ngạc.

      "Dịch Vương phi có điều biết, xương cốt Thư nhi nhà chúng ta khá yếu nên để nó luyện tập công phu quyền cước, cường thân kiện thể." Lâm lão phu nhân cười nhạt .

      " ra là như vậy, luyện chút công phu quyền cước cường thân kiện thể cũng tốt." Nụ cười của Dịch Vương phi hơi cứng lại. Lâm tiểu thư hình như khác với suy nghĩ của nàng rồi! biết nhi tử có thích kiểu nương quyền cước hay .

      "Ừm." Lâm lão phu nhân gật đầu.

      Trong lúc nhất thời, khí có chút cứng ngắc. Nhìn sắc mặt Lâm lão phu nhân tốt lắm, mà An thị lại im lặng, Dịch Vương phi cảm thấy cực kỳ lúng túng, suy nghĩ chút, : "Năm nay Lâm tiểu thư bao nhiêu tuổi? Nghe hình như có ý nghị hôn?"

      "Ừm. Năm nay Thư nhi đến tuổi cập kê, ta và mẫu thân nó lựa chọn hôn cho nó." Gẩy nắp trà, Lâm lão phu nhân mặn nhạt .

      "Chúc mừng Lâm tiểu thư thành đại nương. biết Lâm lão phu nhân vừa ý nhà nào rồi?" Dịch Vương phi làm mặt dày hỏi.

      "Ta và mẫu thân Thư nhi lựa chọn nhóm người, chủ yếu vẫn là xem Thư nhi có thích hay , chúng ta để mặc nó quyết định." Lâm lão phu nhân cúi đầu, uống hớp trà.

      Nghe người ta chọn xong, còn để Lâm tiểu thư tự mình chọn thôi. Mặc dù sớm biết Lâm gia cưng chiều nữ nhi,♫♪£...e...eQ,,u444,,,d...o111,,,.. nhưng ngờ cưng chiều đến mức để nữ nhi tự mình làm chủ hôn . Dịch Vương phi hơi nóng nảy, mặc dù hiểu nhi tử có ý tứ gì với Lâm Thư, nhưng nếu như Lâm Thư tự chọn hôn , mà nhi tử lại có ý với con bé, đến lúc đó phải làm sao đây!

      Dịch Vương phi vừa định mở miệng, có nha hoàn từ bên ngoài chạy vọt vào. Vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm lão phu nhân, gì đó bên tai bà. Lâm lão phu nhân nhất thời biến sắc, đầy tức giận.

      Quay đầu, Lâm lão phu nhân nhìn Dịch Vương phi, áy náy mở miệng: " hết sức xin lỗi, trong nhà có chút chuyện, hôm nay sợ rằng thể tiếp đãi Dịch Vương phi rồi. Ngày khác, lão thân nhất định chuẩn bị hậu lễ tới cửa bái phỏng."

      Thấy vậy, Dịch Vương phi cũng tiện tiếp tục ở lại. Khách khí mấy câu, liền rời khỏi phủ Định Quốc Công phủ.

      Lâm lão phu nhân và An thị chạy đến An Nhạc viên, liền thấy Lâm Ngọc, Lâm Kỳ. Thở hổn hển, Lâm lão phu nhân lo lắng hỏi: "Thư nhi sao rồi?"

      "Tổ mẫu đừng lo lắng, tối hôm qua Thư nhi hóng gió, bị cảm lạnh mà thôi. mời Vương thái y tới xem, vô rồi." Lâm Kỳ mở miệng trả lời.

      ra , sáng sớm hôm nay nha hoàn bên cạnh Lâm Thư phát con bé ổn, vội vàng chạy bẩm báo với Lâm Kỳ. Lâm Kỳ cho phép ai kinh động đến Tây Uyển, tự mình mời Vương thái y đến xem bệnh. Lâm Thư sớm uống thuốc nghỉ ngơi, chỉ là Lâm Kỳ nghe Dịch Vương phi đến thăm. Lường trước tổ mẫu thích gặp Dịch Vương phi, cho nên mới báo tin Lâm Thư bị bệnh cho bà, để bà mau chóng đuổi Dịch Vương phi .

      Nhận được ánh mắt của Lâm Kỳ, Lâm lão phu nhân nhất thời hiểu ra. Thoả mãn gật gật đầu, trong lòng bớt lo lắng rồi. Tôn tử này làm việc luôn khiến bà yên tâm.

      "Ừ, sao là tốt. Mẫu thân Thư nhi đâu, con đến chăm sóc Thư nhi ."

      Mặc dù thái y xem bệnh sao nhưng An thị vẫn rất lo lắng cho nữ nhi. Nghe bà , gật đầu cái, hết sức giữ vẻ đoan trang, đến phòng của Lâm Thư.

      Lâm lão phu nhân kêu Lâm Kỳ trở về Tây Uyển với mình, tổ tôn hai người ở chung chỗ thảo luận.

      "Tổ mẫu, lần này Dịch Vương phi đến là vì Thư nhi sao?" Lâm Kỳ hỏi.

      "Ừ, thoạt nhìn chính là đến vì hôn của Thư nhi, biết Hàn gia nghĩ như thế nào. mặt nhi tử của nàng làm tổn thương Thư nhi, mặt nghe Thư nhi muốn nghị hôn, lại chạy tới tham gia náo nhiệt. -=-ll,,,,q,q,,d,, là ý vị sâu xa. Cũng may con kêu người báo cho ta biết Thư nhi bị bệnh, bằng tiếp theo Dịch Vương phi hỏi đến hôn của con bé, xem ra là muốn nhúng tay vào." Bà dứt lời, bất mãn hừ tiếng.

      "Lần này Dịch Vương phi đến là vì hôn của Thư nhi ư? Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?" Lâm Kỳ chau mày, khó hiểu hỏi.

      "Ta cũng hiểu, còn nghi hoặc đây. Hàn thế tử ràng là vô tình với Thư nhi, nhưng nhìn dáng vẻ của Dịch Vương phi có ý muốn tác hợp Thư nhi và nhi tử của nàng."

      "Nếu chúng ta nghĩ ra, vậy tạm thời đừng nghĩ nữa. Tổ mẫu, tôn nhi có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với người." Lâm Kỳ nghiêm túc .

      Nhìn dáng vẻ này của , Lâm lão phu nhân ý thức được chuyện Lâm Kỳ muốn bẩm báo nhất định rất nghiêm trọng. Phất tay, ý bảo lại gần ra.

      Kể lại chuyện tối hôm qua Lâm Thư muốn gả cho Cửu hoàng tử Triệu Á Thanh, thấy Lâm lão phu nhân giật mình, Lâm Kỳ nghiêm túc tiếp: "Tôn nhi hoài nghi, Triệu Á Thanh có ý đồ lừa gạt Thư nhi. Tôn nhi hỏi qua đại ca và hộ vệ theo Lâm Thư ra khỏi phủ lúc trước. Bọn họ đều , trừ Hàn Lạc Tuyển ra, Thư nhi hề gặp gỡ hay kết giao với những nam tử khác. tại đầu con bé bị tổn thương, mất trí nhớ, Tôn nhi lo lắng có người tâm tư khó lường nhân cơ hội lừa gạt, lợi dụng Thư nhi."

      "Cửu hoàng tử, Triệu Á Thanh sao? phải ta bị quản thúc ở Lục gia sao? Sao có cơ hội chạy gặp mặt Thư nhi chứ?-==ll,,,3333,,,,q...uy,,,,do....n,,,,-=-Con điều tra xem đêm tết Nguyên Tiêu ta có rời Lục gia đâu . Sau đó, có cơ hội con thăm dò ý tứ của tiểu tử Hàn gia kia chút. Hỏi ràng xem, có phải mỗi lần Thư nhi có bên cạnh Sóc nhi đều ở chung với Hàn Lạc Tuyển hay . So sánh lời hai bên thử xem."

      Dừng chút, Lâm lão phu nhân tiếp: " tại đầu óc Thư nhi bị thương, nhớ vài thứ. Con bé hơi ngốc nghếch, dễ bị lừa. Thời gian này con sai người giám sát chặt chẽ chút, đừng để nó có cơ hội xuất phủ."

      "Vâng, tổ mẫu, nếu như Thư nhi nhắc đến chuyện muốn gả cho Triệu Á Thanh ngài định thế nào?" Lâm Kỳ lo lắng hỏi.

      "Nếu nó muốn gả gả ." Lâm lão phu nhân híp mắt, biết tính toán gì.

      Nghe vậy, Lâm Kỳ nhíu chặt mày, hỏi: "Tổ mẫu có ý gì ạ? Tôn nhi hiểu."

      "Trước khi Dịch Vương phi đến đây bái phỏng, từng có người dò hỏi đám hạ nhân Lâm gia về chuyện của Thư nhi. từng có người xông vào Lâm gia, bị phủ binh phát , để chạy thoát rồi." đến đây, Lâm lão phu nhân liền ngừng lại.

      "Tổ mẫu, ngài nghi ngờ là Hàn Lạc Tuyển phái người tới thăm dò tin tức của Thư nhi ạ? Ngày hôm nay Dịch Vương phi đến đây cũng là do Hàn Lạc Tuyển gợi ý ạ? Rốt cuộc muốn làm gì đây! phải có tình cảm với Thư nhi sao? Vì sao còn phải phái người tới thăm dò tin tức của Thư nhi chứ?" Lâm Kỳ hơi tức giận đáp.

      "Thiếu niên chậm chạp, có hoa bẻ, nhung nhớ. Bỗng nhiên quay đầu, hoa theo gió bay mới biết sớm động xuân tâm. Tổ mẫu muốn mượn chuyện lần này tuyên bố với ngoại giới để Thư nhi gả cho Cửu hoàng tử, thử xem rốt cuộc tên tiểu tử Hàn gia kia có chút động tâm nào với Thư nhi ."

      Xâu chuỗi mục đích lần này Dịch Vương phi tới và mấy ngày qua có người thăm dò đán hạ nhân về Lâm Thư, lúc này bà mới hiểu ra. Nếu như Hàn Lạc Tuyển còn quan tâm đến Lâm Thư, vẫn có cảm giác với Lâm Thư. £e,,..,l,,,e...♫Có thể là do tình cảm chậm chạp, chưa biết tâm ý của mình. Cho nên, Lâm lão phu nhân muốn bức ép chút. Q,,.u,,,yy,,,44..♫...Nếu như Hàn Lạc Tuyển động lòng với Thư nhi, ngăn cản con bé thành thân với Triệu Á Thanh, như vậy là tốt nhất. -=D,,o..nn...=-= Nếu như tiểu tử đó có ý với con bé, đến lúc đó bà cũng nghĩ cách ngăn cản hôn này. hoàng tử có quyền thế, còn khó đối phó sao? Lâm lão phu nhân đặt hoàng tử vô dụng như Triệu Á Thanh vào mắt đâu.

      Nghe xong Lâm lão phu nhân , Lâm Kỳ trầm tư lát, gật đầu, đáp: "Tôn nhi hiểu rồi."

    2. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 42: Hai tướng chuyện với nhau


      Mặc dù Dịch Vương phi từ Lâm gia trở về, mang về tin tức là thân thể của Lâm lão phu nhân sao cả, Lâm Thư cũng bình an, nhưng lòng Hàn Lạc Tuyển vẫn hoảng sợ. Bởi vì từ miệng mẫu phi của xác định chuyện Lâm Thư có ý muốn thành thân.

      Mười lăm ngày trôi qua, đám học trò đều phải trở về học viện, tiếp tục học tập. Hàn Lạc Tuyển cũng ngoại lệ, mang theo bầu tâm nặng trĩu quay về học viện Thánh Tài.

      Kỳ học đầu tiên sau khai giảng, Hàn Lạc Tuyển cứ bất an mà vượt qua. Trong lúc ấy, ánh mắt hay liếc về phía Lâm Sóc nhưng còn bóng dáng của người kia nữa. Hàn Lạc Tuyển cảm thấy trong lòng trống , bóng hình của Lâm Thư nhiều lần lên trong đầu , muốn xua cũng chẳng được. Hàn Lạc Tuyển cho rằng đó là vì tiếp xúc nhiều với Lâm Thư và coi nàng là hảo hữu. Hai người đột nhiên quyết liệt, trong lòng mới khó chịu như vậy.

      Nhưng nam tử hán đại trượng phu, lời ra như tát nước đổ . Hàn Lạc Tuyển cảm thấy mặc kệ trong lòng khó chịu thế nào, cũng thể cúi đầu tìm Lâm Thư. Nàng có ý định ‘ an phận’ với , nếu cứ giao du với nàng, chẳng phải hại nàng sao? chưa bao giờ nghĩ tới, Lâm Thư gả cho , ở chung với . Nghĩ đến dáng vẻ nữ nhi của Lâm Thư khi gọi là ‘phu quân’, Hàn Lạc Tuyển bỗng nhiên rùng mình cái.

      Tâm tư bất an vượt qua khóa học, Hàn Lạc Tuyển thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi học đường. Mới ra tới cửa, liền bị người ngăn cản.

      "Lâm huynh có chuyện gì sao?" Thấy vẻ mặt Lâm Sóc u nhìn mình, trong lòng Hàn Lạc Tuyển có cảm giác như làm chuyện xấu bị người khác bắt được, nên hỏi có phần yếu ớt.

      "Phía đông sân huấn luyện, có người tìm huynh. Nếu như huynh , sau này ta và huynh đội trời chung!" Sắc mặt Lâm Sóc vô cùng khó coi, hung dữ . Vừa nhớ đến hai tháng qua Lâm Thư luôn bị tổn thương, liền hết sức đau lòng, càng thêm giận Hàn Lạc Tuyển.

      Hàn Lạc Tuyển vừa nghe, phản ứng đầu tiên là Lâm Thư muốn tìm . Chẳng biết tại sao, trong lòng lại thoáng qua chút vui vẻ. Nhận thấy được tâm tình của mình, Hàn Lạc Tuyển thầm mắng mình trong lòng. Mặt đổi sắc gật đầu với Lâm Sóc, Hàn Lạc Tuyển : "Hàn mỗ ngay."

      Lâm Sóc vừa mắt Hàn Lạc Tuyển, thấy đồng ý, cũng lười để ý đến Hàn Lạc Tuyển, lập tức dẫn Lâm Trúc .

      Nhìn Lâm Sóc xa, Hàn Cửu mới giọng hỏi Hàn Lạc Tuyển: "Thế tử, phải ngài sau này gặp mặt Lâm tiểu thư nữa hay sao?"

      "Sao ngươi biết người hẹn gặp ta chính là Lâm Thư?" Liếc Hàn Cửu cái, nâng bước đến sân huấn luyện.

      Vậy mà, đến sân huấn luyện, Hàn Lạc Tuyển chỉ thấy được nam tử chưa từng gặp mặt.-;;'ll,..,we,...33..,q.,,u,,y....--= thấy Lâm Thư, trong lòng liền sinh nghi. Chẳng lẽ Lâm Thư ở bên ngoài tường chờ sao?-=-do,,..dôn,,,..0--- Hàn Lạc Tuyển muốn trèo tường ra ngoài xem thử, nhưng có người đứng do dự ở dưới góc tường, khiến đành phải nghĩ cách đuổi người.

      Trong lúc Hàn Lạc Tuyển trầm tư người kia về phía .

      Lâm Kỳ vừa thấy nam tử lạnh lùng, quý khí cao ngạo tuấn mỹ, liền đoán chắc là Hàn Lạc Tuyển. Có thể khiến Lâm Thư si mê, có chút tướng mạo là xong. Thân thẳng như cây tùng, nâng chân bước về phía Hàn Lạc Tuyển, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Hàn Lạc Tuyển, Lâm Kỳ mở miệng trước: "Nhìn huynh có tướng mạo phi phàm, hẳn là Hàn thế tử của Dịch Vương phủ rồi." Giọng hết sức khẳng định.

      Hàn Lạc Tuyển nhướn mày, chẳng lẽ đây chính là người tìm mà Lâm Sóc ? phải Lâm Thư, trong lòng liền hơi mất mác, sắc mặt lạnh xuống, nhìn chằm chằm Lâm Kỳ hỏi: "Chính là Hàn mỗ, biết các hạ là ai?"

      "Ta là tam ca của Lâm Thư, lần này đến báo trước là muốn xác định vài chuyện, chuyện liên quan đến chung thân đại của Thư nhi, kính xin Hàn thế tử thành ra." Lâm Kỳ thấp hơn Hàn Lạc Tuyển chút, phải ngẩng đầu nhìn .

      Chuyện liên quan đến chung thân đại của Lâm Thư? Trong lòng Hàn Lạc Tuyển hơi sợ hãi cộng thêm có chút mong đợi. Vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt đáp: "Nếu chuyện liên quan đến chung thân đại của Lâm Thư, xin Lâm tam công tử cứ thẳng. Hàn mỗ chắc chắn hết những cảm xúc của mình, tuyệt giấu giếm."

      "Cảm xúc thôi , cho ta những điều huynh biết là được." Lạnh lùng xong câu này, Lâm Kỳ bắt đầu hỏi Hàn Lạc Tuyển. Lúc Lâm Thư ở trong tầm mất của Lâm Sóc, có phải đều ở cùng Hàn Lạc Tuyển hay .

      Hàn Lạc Tuyển nghiêm túc trả lời câu hỏi của Lâm Kỳ, sinh lòng khó hiểu, biết rốt cuộc muốn hỏi mình cái gì. Đợi Lâm Kỳ hỏi xong, mới hỏi: " biết Lâm tam công tử hỏi này nọ, rốt cuộc là muốn biết cái gì?"

      Lâm Kỳ trầm tư, so sánh lời của Hàn Lạc Tuyển và Lâm Sóc, phát thỉnh thoảng Lâm Thư hề ở trong tầm mắt của hai người họ, chẳng biết là đâu, làm gì.-;;lll,,,..e....quy,.,,,don.....--,,, Điều này khiến hết sức lo lắng, Triệu Á Thanh thừa dịp Lâm Thư mất trí nhớ lường gạt con bé, Lâm Kỳ hề sợ. sợ chính là, Lâm Thư có quan hệ với Cửu hoàng tử Triệu Á Thanh, hơn nữa còn là quen biết hiểu ! Chỉ sợ ngay cả mọi người cũng biết, người trong lòng của Lâm Thư có thể phải là Hàn Lạc Tuyển, mà là Triệu Á Thanh! Suy đoán này khiến vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

      Thấy sắc mặt Lâm Kỳ khác lạ, cũng để ý mình, Hàn Lạc Tuyển ý thức được chuyện Lâm Kỳ đăm chiêu có chút nghiêm trọng, khỏi mở miệng lần nữa hỏi: " biết tam công tử hỏi những thứ này, là có dụng ý gì?"

      Suy nghĩ bị cắt đứt, Lâm Kỳ bất mãn ngẩng đầu liếc Hàn Lạc Tuyển cái, tiếng mang theo hàn khí : "Thư nhi đột nhiên muốn thành thân, đối tượng là Cửu hoàng tử."

      "Triệu Á Thanh? thể nào!" Hàn Lạc Tuyển hơi thất lễ, giọng đầy kinh ngạc, vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm Lâm Kỳ.

      Nhìn phản ứng này, Lâm Kỳ biết trong đó nhất định có chuyện biết. Vẻ mặt hoài nghi nhìn Hàn Lạc Tuyển, ra vẻ thờ ơ hỏi: "Sao huynh biết thể nào?"

      Hàn Lạc Tuyển tự biết mình lỡ lời, khôi phục thái độ bình thường, che giấu : "Lâm Thư và ta là hảo hữu, chưa từng đề cập tới người này, Hàn mỗ lường trước có khả năng. biết Lâm Thư có muốn gả cho Cửu hoàng tử hay ?"

      Hàn Lạc Tuyển có chút tâm hoảng ý loạn, hiểu rốt cuộc Lâm Thư có ý đồ gì. ràng với nàng, thu thập xong hết chứng cớ rồi, sang năm thượng tấu chuyện của Triệu Á Thanh. Chẳng lẽ vì nàng chưa nghe được động tĩnh gì, cho nên nàng đợi được, muốn lấy thân mạo hiểm dò xét Triệu Á Thanh sao? Càng nghĩ, lòng càng loạn, phát mình hoàn toàn đoán được trong đầu Lâm Thư tính toán điều gì.

      "Nếu như Hàn thế tử lo cho Thư nhi hãy với Lâm mỗ rằng Thư nhi hề liên quan đến Cửu hoàng tử." Lâm Kỳ vừa nhìn biết Hàn Lạc Tuyển giấu giếm, chuyện liên quan đến Lâm Thư và Lâm gia, Lâm Kỳ cho phép có bất kỳ sơ suất gì.

      "Đúng là Lâm Thư có biết người đó, giữa Hàn mỗ và Lâm Thư từng có ước định, cho người khác biết. Hay là Lâm tam công tử cho Hàn mỗ trước, gần đây Lâm Thư làm những gì. Hàn mỗ phải biết gần đây nàng xảy ra chuyện gì, trong ngày thường làm những gì, mới có thể suy tính có nên làm trái ước định, ra chuyện giữa Lâm Thư và Cửu hoàng tử cho huynh biết." Hàn Lạc Tuyển cười nhưng ý cười đạt đến đáy mắt.

      Bàn tay ở trong ống tay áo nắm thành quyền, mặt Lâm Kỳ biểu cảm, : "Trước khi Lâm mỗ trả lời Hàn thế tử, cũng xin Hàn thế tử trả lời nghi vấn của Lâm mỗ."

      "Hả? Lâm Tam công tử , huynh có nghi vấn gì." Hàn Lạc Tuyển vẩy vẩy tay áo, tới cọc gỗ bên cạnh, dựa vào cọc gỗ.

      "Mấy ngày nay, có phải huynh phái người thăm dò chuyện của Lâm gia ?" Ánh mắt Lâm Kỳ như rắn, chăm chú nhìn Hàn Lạc Tuyển. Mắt chớp, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ điều gì khuôn mặt Hàn Lạc Tuyển.

      "Đúng là Hàn mỗ. Ta thừa nhận rồi, kính xin Lâm tam công tử ít chuyện gần đây của Lâm Thư ." Hàn Lạc Tuyển sảng khoái thừa nhận.

      Nghe vậy, trong lòng Lâm Kỳ còn chán ghét Hàn Lạc Tuyển như trước nữa. Mặc dù người này khá tệ với Thư nhi, thường hay ức hiếp con bé và dùng ngôn ngữ vô tình tổn thương Lâm Thư. Nhưng ít ra người này vẫn quan tâm Lâm Thư, cũng khiến người ta căm hận. Chỉ là biết, có đúng như tổ mẫu suy đoán , ra Hàn Lạc Tuyển có tình cảm với Thư nhi, song bản thân chưa phát hiên ra thôi.

      Lắc đầu cái, bỏ suy nghĩ trong nội tâm, Lâm Kỳ : "Hai tháng trước Thư nhi đột nhiên khóc lóc chạy về phủ, ở trong vườn đông lạnh thân thể. -=-=lle,,,e,e..q,,,uy.....do....on,,,,,,Cả người đều bị thương, suýt nữa rời bỏ chúng ta. Cũng may cả nhà chúng ta luôn ở bên cạnh con bé, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, nó mới từ Quỷ Môn quan trở lại. Sau đó, thân thể Thư nhi dần khá lên, rồi ngồi mình ở trong viện, bị người đập thương ở đầu. Mời thái y đến khám, chữa hơn chục ngày, mới nhặt về được cái mạng. Song, lại quên hết mọi chuyện rồi."

      Dừng chút, Lâm Kỳ tiếp: "Tết Nguyên Tiêu hàng năm, ba huynh đệ chúng ta đều đưa Thư nhi đến tháp Linh Lung chơi đoán đố đèn. Mấy ngày trước, vào đêm tết Nguyên Tiêu, Thư nhi rời khỏi chúng ta lúc. Khi chúng ta tìm được con bé, nó đột nhiên nhớ ra phần ký ức. Còn mở miệng muốn thành thân, muốn gả cho Cửu hoàng tử!"

      Nghe xong, Hàn Lạc Tuyển có chút sợ hết hồn hết vía. ngờ những lời hôm đó của mình đả kích nàng mạnh như thế. Đồ ngốc đó còn khóc lóc trong tuyết hồi lâu, đông cứng thân thể, suýt chút nữa mất mạng! Khiến Hàn Lạc Tuyển vừa tức vừa đau lòng. Càng khiến khó tin là có người lại dám động thủ với Lâm Thư, khiến nàng suýt mất mạng. May mắn nhặt lại được nhưng mất trí nhớ rồi!

      Trầm tư hồi lâu, Hàn Lạc Tuyển nhìn Lâm Kỳ mở miệng: "Cho nên huynh lo lắng, có người thừa dịp Lâm Thư mất trí nhớ, lường gạt, lợi dụng nàng?"

      Lâm Kỳ lặng lẽ gật đầu, lên tiếng: " tại Hàn thế tử có thể cho Lâm mỗ biết, rốt cuộc Thư nhi có liên quan gì đến Cửu hoàng tử ?"

      Trong lòng cân nhắc chút, Hàn Lạc Tuyển có phần dám chắc, chỉ : "Hàn mỗ chỉ có thể là, Lâm Thư hết sức chán ghét người kia, nếu còn trí nhớ, tuyệt đối thành thân với ta. Những thứ khác, Hàn mỗ muốn gặp mặt Lâm Thư lần, suy nghĩ thêm có nên cho Lâm tam công tử nữa ."

      Lâm Kỳ giận đến nghiến răng, ngờ mình đống mà chỉ đổi được câu bâng quơ của Hàn Lạc Tuyển! Mặc dù trong lòng có hỏa, nhưng Lâm Kỳ là người khó biểu lộ ra ngoài. Vẻ mặt bình tĩnh, Lâm Kỳ nhìn Hàn Lạc Tuyển lạnh giọng : "Hàn thế tử muốn gặp Thư nhi sao? Thấy Thư nhi rồi sao? Đại ca ta từng nhắc đến huynh ở trước mặt Thư nhi, nó lại như hề biết, giống như chưa từng quen biết huynh. Huynh gặp con bé rồi được gì chứ?"

      Nghe vậy, Hàn Lạc Tuyển cảm thấy tim mình bị vật gì đó đập vào, có chút đau đớn. Vẻ mặt hơi đơn, Hàn Lạc Tuyển thầm hỏi: "Lâm Thư nhớ ta ư?"

      "Đúng vậy! Thư nhi nhớ huynh! Muốn gặp mặt sắp xếp dễ thôi. Nhưng nó nhớ huynh, hai người muốn chuyện gì chứ? thẳng những chuyện mà các người từng trải qua ư? Để cho nó nhớ ra? Điều đó hoàn toàn vô dụng, chuyện Thư nhi nhớ , coi như huynh có trong đầu con bé vẫn chẳng nghĩ ra. Nó nghe xong cũng để ở trong lòng! Qua vài bữa cơm là quên ngay." Thấy vẻ thương cảm trong mắt Hàn Lạc Tuyển, Lâm Kỳ cảm thấy thuận mắt.

      Hàn Lạc Tuyển , cúi đầu hạ mắt nhìn nước tuyết tan ra mặt đất.

    3. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 43: Lén lút gặp mặt


      Hôm đó ở sân huấn luyện, Hàn Lạc Tuyển thỏa thuận thích đáng với Lâm Kỳ rồi. Ước định đợi sau khi vết thương của Lâm Thư khỏi hẳn, để cho Lâm Thư và Hàn Lạc Tuyển gặp mặt lần.

      Kể từ lúc biết được tình hình của Lâm Thư, thời gian này Hàn Lạc Tuyển ăn ngon, ngủ yên, chỉ muốn sớm ngày nhìn thấy Lâm Thư. vẫn cảm thấy người nàng cất dấu bí mật rất lớn, điều đó có liên quan đến Triệu Á Thanh. Biết vậy sớm moi ra bí mật trong lòng nàng. có thể đoán ra nàng và Triệu Á Thanh nhất định có dính dáng, nhưng thể biết rốt cuộc hai người đó có dính dáng như thế nào. Lần này, sau khi Lâm Thư mất trí nhớ, lại mở miệng muốn gả cho Triệu Á Thanh, càng khiến lòng hoài nghi của Hàn Lạc Tuyển tăng thêm. Tại sao trước đó Lâm Thư vẫn còn rất căm hận Triệu Á Thanh, mất trí nhớ rồi lại muốn gả cho ta?

      Phiền não trong lòng tăng thêm, khiến sắc mặt Hàn Lạc Tuyển trong mấy ngày nay hết sức khó coi. Đồng môn trong học viện dám trêu chọc , nhìn thấy liền tránh xa ba thước.

      Bởi vì mọi người đều tránh né nên Hàn Lạc Tuyển càng nhận ánh mắt của ai đó. Chú ý tới Đỗ Du nhiều lần dùng ánh mắt ngoan nhìn mình, trong lòng Hàn Lạc Tuyển càng sinh nghi, chưa từng quên năm trước Lâm Sóc đả thương Đỗ Du.

      Gọi Hàn Cửu, Hàn Lạc Tuyển liền ra lệnh: "Ngươi điều tra xem mấy ngày nay Đỗ Du làm cái gì. Nếu như gã dám lén lút làm vài chuyện bất lợi với bản công tử và Lâm thế tử ngươi phải ngăn trở, để cho gã được như ý."

      Hàn Cửu đồng ý, nghĩ đến cái gì, đột nhiên tiến tới bên tai Hàn Lạc Tuyển, giọng : "Công tử, ban nãy thuộc hạ lấy cơm về gặp được Lâm thế tử, ngài ấy thuộc hạ nhắn với ngài là: ‘Trưa mai, gặp mặt ở Tiểu Hương các tháp Linh Lung’."

      Nhẫn nhịn kích động trong lòng, vẻ mặt Hàn Lạc Tuyển bình tĩnh nhàng gật đầu, đáp: "Ta biết rồi, ngươi điều tra thêm về Đỗ Du . Còn nữa, gần đây kêu người theo dõi kỹ, nhất là chỗ của Lục gia và Đỗ gia."

      "Thuộc hạ biết. Thế tử, người nọ vẫn trở về Lục gia, chúng ta phái người theo dõi ta sao?" Hàn Cửu khó hiểu hỏi.

      " cần, yên lặng theo dõi biến hóa." Việc cấp bách trước mắt là gặp Lâm Thư, đánh tan ý niệm gả cho Triệu Á Thanh của nàng. -=-dien,,,dan,,,l,,,e,,,qu,yy,,,,do,,,,nn--==-n,,,Nếu , đến lúc thượng tấu Triệu Á Thanh, Lâm Thư và ta có quan hệ với nhau, bệ hạ muốn nghi ngờ Lâm gia có thông đồng làm bậy với Triệu Á Thanh cũng khó khăn.

      Hàn Cửu ứng tiếng rời , để lại mình Hàn Lạc Tuyển nhìn chằm chằm thức ăn bàn, trầm tư chốc lát, mới động đũa dùng đồ.

      Tháng ba chính là lúc hoa đào nở rộ, tháp Linh Lung có rất nhiều cây đào, hồng phấn, trắng nhạt tranh nhau nở rộ, đẹp đẽ chói mắt. Có vài đóa hoa thẹn thùng, nửa khép nửa mở, có vài đóa to gan kịp chờ đợi, vươn mình nở rộ đẹp mắt.

      Hàn Lạc Tuyển tới tháp Linh Lung đúng hẹn, thấy đám hoa đào nở rộ diễm lệ chói mắt, liền dừng bước chân. Kìm lòng được bẻ cành nhiều nụ hoa nhất, nửa khép nửa hở. Thở sâu hơi, mang theo trái tim đập trật nhịp, tới Tiểu Hương các.

      Lâm Thư an tĩnh ngồi trong viện ngẩn người, nàng vốn biết tam ca muốn nàng ra ngoài gặp ai. Nhưng khi đến tháp Linh Lung, lại bị mang tới đình này, Lâm Thư liền nhận ra đây là chỗ mình gặp Triệu Á Thanh vào đêm tết Nguyên Tiêu đó. Những ngày bị giữ ở trong nhà dưỡng thương, nàng suy nghĩ rất nhiều, đặc biệt suy nghĩ về chuyện với Triệu Á Thanh. Từ khi nàng bắt đầu hoài nghi trí nhớ của mình, trong lòng nàng liền nổi lên cảnh giác với Triệu Á Thanh. Hôm nay bị đưa đến nơi này, Lâm Thư có chút thấp thỏm, nàng sợ Lâm Kỳ để cho nàng gặp Triệu Á Thanh. Lâm Thư nhất thời biết phải đối mặt ta như thế nào, trong lòng rất là hốt hoảng.

      Hàn Lạc Tuyển vừa bước vào viện, liền nhìn thấy người mặc bộ váy màu hồng lựu, búi tóc tròn hai bên, bóng lưng giai nhân như tiên tử. Điều này làm cho trái tim Hàn Lạc Tuyển đập nhanh hơn mấy nhịp, quen biết Lâm Thư lâu, còn chưa thấy qua nàng mặc nữ trang. Bình ổn những xao động trong cơ thể, Hàn Lạc Tuyển chậm rãi về phía người kia.

      Nghe được sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, Lâm Thư chợt đứng dậy, xoay người nhìn về phía người tới. Vừa nhìn, hai người đều ngẩn ra.

      Nếu phải biết được trong viện này chỉ có mình Lâm Thư đợi , Hàn Lạc Tuyển chắc chắn nhận ra đây là Lâm Thư. Người vẫn là người đó, nhưng có chỗ thay đổi. chưa từng thấy Lâm Thư vận y phục nữ nhi, trong lúc nhất thời nhìn đến ngân ngẩn, suýt nữa nhận ra được.-=-l,,,,e,e,,equ....uyyy.....do....n,,,-==-- Chú ý thấy lông mày của nàng thay đổi, mới thấy được vẻ khác thường. Chẳng lẽ những lời tổn thương quá lớn đến nàng, nàng mới thay đổi lớn như vậy?

      Hai người im lặng nhìn nhau, trầm tư hồi lâu, vẫn là Lâm Thư mở miệng trước. Nhíu đôi mày liễu thanh tú, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Hàn Lạc Tuyển, hỏi: "Ngươi là Hàn Lạc Tuyển à? Sao ngươi lại ở đây?"

      Nghe thấy nàng gọi tên mình, Hàn Lạc Tuyển khống chế được kích động. Bước đến gần nàng chút, giọng mang theo vui sướng: "Nàng nhớ ta mà đúng ? Lâm Thư! Nàng chưa quên ta!"

      Đôi mày thanh tú càng nhíu chặt, Lâm Thư bất mãn vì Hàn Lạc Tuyển đến gần, liền lùi sang bên cạnh vài bước, cách xa , nhàn nhạt mở miệng: "Ta đương nhiên nhớ ngươi, Thế tử Hàn Lạc Tuyển của Dịch Vương phủ."

      Nhìn thái độ và phản ứng của nàng, Hàn Lạc Tuyển cảm thấy hơi khác thường, trái tim nóng rực cũng dần hạ nhiệt. Khôi phục bình tĩnh, thẳng tới bàn đá bên cạnh, ngồi xuống ghế đá. Đặt cành hoa vừa ngắt lên bàn đá, làm tư thế mời với Lâm Thư, rồi thẳng vào vấn đề: "Ngồi xuống chuyện . Nghe nàng mất trí nhớ, ta là vì chuyện này mới đến tìm nàng. tình quan trọng, trước tiên nàng những gì mình nhớ , ta so sánh."

      Lâm Thư ngồi đối diện Hàn Lạc Tuyển, cảm thấy chuyện rất kỳ quái. Cân nhắc đây là người mà tam ca muốn nàng gặp, tam ca hại nàng. Với cả, Hàn Lạc Tuyển này cũng coi là ân nhân cứu mạng của nàng, muốn hại hại ngay đảo hoang rồi.-..,.,,ll,,,q,q,, Lâm Thư cho là Hàn Lạc Tuyển chính là người tam ca phái tới hỏi nàng, là vì tốt cho nàng. Suy nghĩ hồi lâu, mới lên tiếng trả lời: "Ở trong trí nhớ của ta, ngươi và ta chạm mặt ở đảo hoang, hai người ở đảo cùng chung hoạn nạn hơn hai tháng,--=q,,,uy,,,uyyy,..... mới được Dịch Vương gia phái người đến đảo đón về. ---d-d===onnnn,,,,onn....Sau đó ta được phụ vương ngươi cho người hộ tống trở về Lâm gia."

      Hàn Lạc Tuyển nghe xong lời nàng, cả người như mụ mị . Trí nhớ của nàng đúng! Vô cùng có vấn đề! Trầm tư hồi lâu, trong đầu loạn chuyển, mới chậm rãi mở miệng, nhìn chằm chằm nàng, thử hỏi: "Nàng có nhớ chuyện ta và nàng bị đàn gấu tấn công ở đảo ?"

      Nghe vậy, Lâm Thư kinh ngạc mở miệng: "Chúng ta nào có gặp phải bầy gấu gì! Chúng ta còn chả thấy nửa bóng dáng của con gấu nào ở đảo ấy chứ!"

      tại, Hàn Lạc Tuyển vô cùng xác định trí nhớ của Lâm Thư có vấn đề. Suy nghĩ chút, biến sắc tiếp tục hỏi: "Sau đó sao, trở về Lâm gia nàng làm gì, có nhớ ?"

      "Sau đó, ta đều rú rú ở trong phủ mà!" Lâm Thư kỳ quái liếc Hàn Lạc Tuyển, biết rốt cuộc người này muốn làm gì.

      Trong lòng khiếp sợ, vẻ mặt Hàn Lạc Tuyển hơi khó coi. ngờ trí nhớ của nàng lại rối loạn đến mức đó, ký ức bọn họ quen biết nhau đúng cũng được, nhưng phần trí nhớ sau khi quen biết hiểu nhau, nàng quấn lấy biến mất hoàn toàn!

      lo lắng nhìn Lâm Thư hỏi: "Nàng có biết trí nhớ của mình có vấn đề ?"

      Nghe thấy hỏi, Lâm Thư cúi đầu hạ mắt, mắt hạnh nhìn cành đào bàn đá, im lặng hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, giọng : "Ta biết quên vài việc, thậm chí còn là nhớ sai nữa."

      Thấy dáng vẻ đó của nàng, Hàn Lạc Tuyển đột nhiên đau lòng. cũng biết tim mình ra sao, kể từ ngày chia ly Lâm Thư ở bên ngoài sơn động của học viện Thánh Tài, cả người đều thay đổi. Tâm tình bởi vì nàng mà trở nên bất định, trầm bổng phập phồng, mất vẻ bình tĩnh xưa kia.

      Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, Hàn Lạc Tuyển hơi giật cổ họng, mở miệng : "Ở trong trí nhớ của ta, nàng và ta gặp nhau đảo hoang, bị bầy gấu tấn công, là nàng vác ta bỏ rơi bọn chúng. Sau đó nàng chúng ta thể ngồi chờ chết, tốn công đợi người đến cứu. Nàng là phải đóng thuyền để rời , vì vậy chúng ta tạo ra cái tựa như thuyền mà phải là thuyền, chở chúng ta rời khỏi đảo hoang, đến trấn gọi là ‘trấn Thanh Hà’."

      Dừng chút, tiếp: " trấn đó, nàng khóc, bởi vì gặp phải nam tử làm việc quỷ dị. Nàng ta có vấn đề, muốn theo sau xem chút. Vì vậy chúng ta theo ta, phát ra chuyện tưởng. ==--ll...q,,,,do,,,,n.....Sau đó nàng hỏi ta về lai lịch của khối Tử Ngọc người nàng rồi khóc lớn. Khóc đến tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc."

      Lâm Thư nghiêm túc lắng nghe, vẻ mặt đầy khó tin và hoài nghi. Nghe Hàn Lạc Tuyển , nàng chẳng có chút ấn tượng nào nhưng vẫn cảm thấy khá quen thuộc. Lòng Lâm Thư bắt đầu hoảng loạn, tâm càng hoảng hốt, nàng càng muốn biết chuyện kế tiếp. Vì vậy, Lâm Thư mấp máy môi đỏ mọng, hỏi: "Kẻ làm việc có vấn đề đó là ai? Phát ra chuyện gì?"

      "Nàng muốn biết à?" Hàn Lạc Tuyển đột nhiên gợi lên tò mò của nàng, nhíu mày hỏi.

      "Ừm." Lâm Thư nghiêm túc gật mạnh đầu, bộ dạng hết sức ngoan ngoãn.

      "Muốn biết trước tiên nàng phải chuyện giữa nàng và họ Triệu kia ." Hàn Lạc Tuyển cười yếu ớt chút.

      Lâm Thư cảm thấy nụ cười này của đáng đánh đòn. Tựa như trong ký ức của nàng, đều đáng ghét, đáng đánh đòn y như lúc ghét bỏ, ức hiếp nàng khi còn ở đảo. Trợn mắt nhìn cái, Lâm Thư bất mãn : "Là ta hỏi ngươi trước, muốn biết chuyện giữa ta với Triệu Á Thanh ngươi phải trả lời vấn đề của ta !"

      Rốt cuộc thấy nàng có chút sinh khí, Hàn Lạc Tuyển mừng thầm trong lòng, nhưng cũng muốn rút lui. Lắc đầu, Hàn Lạc Tuyển : "Ta có thể cho nàng biết, ở trấn Thanh Hà, người chúng ta theo dõi là họ Triệu. Đây là nàng cho ta biết, thân phận của kẻ mà chúng ta theo dõi."

      Lời gợi được tò mò của Lâm Thư, trong lòng vừa sợ hãi, vừa khẩn cấp muốn biết rốt cuộc ở trấn Thanh Hà phát ra chuyện gì, tại sao lại có Triệu Á Thanh tham dự nữa!
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 44: Hiểu được tâm ý

      Trong lòng giãy giụa hồi lâu, Lâm Thư vẫn kể lại thích đáng chuyện của mình và Triệu Á Thanh cho Hàn Lạc Tuyển nghe.

      Mặc dù Lâm Thư ngắn gọn nhưng vẫn đoán được những ký ức chung sống ngọt ngào giữa nàng và Triệu Á Thanh. Trong lòng nổi lên bất mãn nồng đậm, Hàn Lạc Tuyển cảm thấy cực kỳ buồn phiền, khó chịu vô cùng. Vẻ mặt thể khống chế, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.

      Lâm Thư xong, chú ý tới vẻ mặt là lạ của Hàn Lạc Tuyển, nghi ngờ hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

      " sao!" Cắn răng khạc ra hai chữ này, Hàn Lạc Tuyển chợt đứng dậy, chống tay lên bàn, thân thể nghiêng về phía Lâm Thư, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, : "Tất cả ký ức giữa nàng và Triệu Á Thanh đều tồn tại! Sau khi trở về từ Nhạc Châu, nàng liền giả nam chạy đến học viện Thánh Tài, quấn lấy ta!"

      Lâm Thư thích tựa sát vào mình, thở ra khí nóng đều phả lên mặt nàng, khiến nàng có chút xấu hổ. Nghe Hàn Lạc Tuyển , nàng đột nhiên đứng dậy, phủ nhận: " thể nào! Sao ta có thể chạy đến học viện Thánh Tài quấn lấy ngươi chứ! Hàn Lạc Tuyển, có phải đầu óc ngươi bị bệnh rồi ! Muốn nữ nhân đến điên rồi hả! Bảo Dịch Vương phi tìm nữ nhân quấn lấy ngươi !" Đầu óc nàng vô cùng hỗn loạn, có chút tức giận . Nàng muốn ở chung với tên này, xong, liền xoay người muốn .

      Nhìn ra Lâm Thư muốn rời , thân thể Hàn Lạc Tuyển phản ứng trước đầu óc, vươn tay kéo nàng lại, mặt đối mặt.

      "Đầu óc ta có bệnh sao? Lâm Thư, nàng phải làm cho ràng, tại rốt cuộc ai có bệnh chứ! Nàng tin ta, có thể hỏi đại ca nàng. Hoặc là nàng đổi nam trang về học viện Thánh Tài, xem có ai biết nàng !" Hàn Lạc Tuyển cũng rất tức giận, lời dùng đại não kiểm duyệt, tuôn thẳng ra.

      "Đúng vậy! Đầu óc ta có bệnh, liên quan đến ngươi! Ta thích ai, muốn gả cho ai cũng liên quan đến ngươi!=-=ll,ee..,q,,,..,uy,,,do,,n....-==- Ngươi là ai hả! Lấy thân phận gì mà quản ta! Coi như tồn tại ký ức với Á Thanh, ta cũng muốn gả cho Á Thanh! mượn ngươi xen vào! , quản, được!" Lâm Thư tức đỏ mặt, nhấn mạnh từng chữ, nâng chân hung hăng đạp cái, rồi chạy ra ngoài.

      Thấy nàng chạy, Hàn Lạc Tuyển nhịn đau, vội vàng đuổi theo. Lần này nếu chọc giận Lâm Thư, để cho nàng , có lẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nàng nữa! Ý thức được điểm này, Hàn Lạc Tuyển bình tĩnh lại.

      Ở trong rừng hoa đào, Hàn Lạc Tuyển ngăn cản Lâm Thư.

      "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì! Hàn Lạc Tuyển, ngươi có biết mình rất đáng ghét hay ! Ta muốn chuyện với ngươi, ta muốn trở về phủ! Làm phiền ngươi tránh ra!" Lâm Thư hất cằm, mắt hạnh trợn tròn, tức giận nhìn Hàn Lạc Tuyển.

      "Ta có gì đáng ghét, nàng thử xem." Hàn Lạc Tuyển dồn nàng vào góc, phía sau là mặt tường, bên cạnh là cây đào vây quanh, chỉ có lối ra duy nhất là ở phía sau . Trước mắt, hề tức giận, tỉnh táo lại, hỏi Lâm Thư.

      "Chỗ nào ngươi cũng đáng ghét! Tự cho là đúng xem thường người khác! Thuận miệng mắng chửi người, tôn trọng người! Ngươi cho rằng ngươi là ai hả! Cũng chỉ là Thế tử chưa thừa kế tước vị mà thôi, ngươi dựa vào đâu mà ngang ngược chứ! Ghét nhất là ngươi! Mỗi lần vừa mở miệng là rất đáng đánh đòn! Ta xong rồi, ngươi có thể tránh ra cho ta chưa!" Nàng đụng vào cái.

      Hàn Lạc Tuyển bị nàng đẩy lùi lại hai bước, rồi lại lập tức chặn lên, giang hai tay, ngăn cho nàng . Nếu phải chú ý tới giữa mi tâm nàng toát ra vẻ chán ghét, hề giả vờ. nghe nàng , suýt chút nữa cho là nàng vẫn còn trí nhớ. Lúc trước ở cùng nàng, đúng là xem thường, ghét bỏ, thuận miệng mắng nàng. Hàn Lạc Tuyển vẫn cho là Lâm Thư để ý, ngờ trong lòng nàng, lời của lại ảnh hưởng lớn tới nàng như thế. Nàng luôn để hết ở trong lòng.

      Mắt phượng thâm trầm nhìn Lâm Thư, Hàn Lạc Tuyển lắc đầu, đáp: "Chúng ta còn chưa xong đâu, ta để nàng ."

      "Ngươi khốn kiếp! Ngươi mà thả ta , ta gọi người tới!" Lâm Thư sắp bị chọc tức chết rồi.

      "Kêu ! Dù sao bị người phát , ta là nam tử chẳng sao cả, nàng suy nghĩ kỹ ." Hàn Lạc Tuyển vốn định vô lại đến cùng.

      Lâm Thư tức giận đến vung quyền đánh cái. Khí lực to lớn, đau đến lồng ngực Hàn Lạc Tuyển tê rần. Nhưng vẫn tránh ra, ngược lại còn ôm nàng chặt.

      cúi đầu, tiến sát vành tai Lâm Thư, : "Chẳng lẽ nàng muốn biết chúng ta phát ra chuyện nguy hiểm gì ở trấn Thanh Hà sao?"

      chú ý của Lâm Thư bị dời , nàng vẫn rất muốn biết. Vừa đấm hai cái mạnh lên lồng ngực Hàn Lạc Tuyển, nàng ngẩng đầu nhìn , lạnh giọng : "Ngươi buông ta ra trước rồi !"

      Suy nghĩ chút, Hàn Lạc Tuyển hơi nỡ buông nàng ra. ra cảm giác ôm Lâm Thư cũng khá tốt, vừa mềm mại, rất thoải mái. –ll,,..,,q....d..o,,,n.....-==- Ý thức được suy nghĩ của mình hơi bỉ ổi, mặt lướt qua vẻ ngượng ngùng. Ho khan hai tiếng, bèn : "Người nhà nàng đều rất lo lắng cho nàng, từng thử dò xét chuyện của hai ta. Nhưng mà ta chỉ phần, hề đến những chuyện quan trọng. Bởi vì giữa hai ta có bí mật lớn, đến từ khi phát ra chuyện ở trấn Thanh Hà."

      Hàn Lạc Tuyển như vậy, càng làm cho Lâm Thư tò mò hiểu. Sắc hồng mặt bắt đầu tiêu tan, Lâm Thư có chút khẩn trương giục: "Vậy ngươi mau !"

      Nhướn mày, Hàn Lạc Tuyển thong thả ra. Kể lại chuyện mà nàng và phát ra ở trấn Thanh Hà, sau đó nàng giả nam lẩn vào học viện Thánh Tài. Từng ly từng tý, kể cho nàng nghe sót chút nào. Vừa kể, vừa quan sát sắc mặt Lâm Thư. Thấy vẻ mặt nàng đầy khó tin và khiếp sợ, trong lòng tràn đầy cảm giác mất mác.

      Nếu như Lâm Thư thương đậm sâu coi như quên cũng thể quên được cảm giác với chứ? Hàn Lạc Tuyển bắt đầu hoài nghi tình cảm của nàng dành cho . Nhưng lại nghĩ đến lời tỏ tình của Lâm Thư ở bên ngoài sân huấn luyện và dáng vẻ khóc lóc của nàng khi bị từ chối. nàng thương , nhưng từng việc làm cho đều là biểu thích , muốn lấy lòng mà. Trong lòng Hàn Lạc Tuyển rất hỗn loạn, dù sao chính là vô cùng khó chịu. Rất muốn móc tim ra, có lẽ móc ra chẳng thấy đau nữa.

      Lâm Thư nghe xong, im lặng hồi lâu. Trong lúc nhất thời, hai người đều tự chìm vào suy nghĩ riêng. trận gió thổi qua, cuốn theo mấy cánh hoa đào, nghịch ngợm dính vào mái tóc đen như mực của Hàn Lạc Tuyển, nằm yên đó.

      Thấy vậy, Lâm Thư chút suy nghĩ, thân thể dựa vào Hàn Lạc Tuyển, kiễng chân lên, vươn tay lên đầu . Hàn Lạc Tuyển bất động lẳng lặng nhìn nàng, mặc cho nàng chạm vào mình. Gỡ cánh hoa xuống, Lâm Thư nhất thời hoàn hồn. mặt xuất vẻ lúng túng, xấu hổ cúi đầu.

      Thu hết vẻ ngượng ngùng của nàng vào đáy mắt, mắt lấp lánh ý cười nhìn nàng, bỗng nhiên bật cười lên.

      "Ngươi cười cái gì! Ta thấy có đồ vương tóc ngươi, tốt bụng nhặt nó xuống thôi, có gì đáng cười chứ! Người này đáng ghét! Ta nghe xong lời ngươi , giờ phải về thôi!" Lâm Thư ảo não trừng Hàn Lạc Tuyển, đẩy ra, muốn , lại bị ôm lần nữa.

      Ôm chặt nàng, Hàn Lạc Tuyển cười : "Ta sai lầm rồi, cười nữa. Chúng ta chuyện chính .-ll,e,,,q,..d,,,,..ô,,,,n....==- Nếu như nàng tin ta, ta có thể cho nàng xem chứng cớ về những việc mà Triệu Á Thanh lén lút làm. Ta tra xét mấy tháng, chứng cớ cũng thu đủ. Ta muốn ở bước cuối cùng, nàng bị ta làm liên lụy. Với nàng và toàn Lâm gia đều là mối nguy lớn."

      Vốn là, Lâm Thư nghe Hàn Lạc Tuyển mình quấn lấy , tỏ tình, bị từ chối rồi khóc lớn, trong lòng liền có chút khác thường, có chút ngượng ngùng, dám đối mặt với . Bây giờ bị ôm chặt như thế, tim kề tim, làm trái tim nàng đập thình thịch, sắc mặt ửng hồng.

      Hơi cà lăm mở miệng, Lâm Thư : "Ta, ta biết rồi. Ta về hỏi đại ca ta, sau đó đến học viện Thánh Tài xác định ràng. Nếu như ngươi ta cách xa Triệu Á Thanh." Mặc dù Lâm Thư hiểu vì sao trí nhớ của mình lại loạn thành như vậy, nhưng liên quan đến Lâm gia, nàng để ai gây bất lợi với Lâm gia!

      "Như thế mới ngoan." Hàn Lạc Tuyển yên tâm rồi. Xem ra Lâm Thư tin bảy phần, còn dư lại ba phần, phải để nàng kiểm nghiệm, nàng mới có thể tin hoàn toàn.

      "Vậy ngươi có thể buông ta ra chưa! phải ngươi chán ghét ta sao! muốn gặp lại nữa mà! chán ghét ta như vậy mau thả ra để ta !" xong chính , Lâm Thư hơi khó chịu mở miệng, giãy giụa trong ngực .

      Hàn Lạc Tuyển đột nhiên cảm thấy cam chịu, giống như là bê đá tự đập chân mình. Trước kia đúng là chán ghét nàng, nhưng trong khoảng thời gian tách khỏi nàng, trong lòng hết sức khó chịu. Cho tới hôm nay, sau khi đến đây gặp mặt, trò chuyện, rốt cuộc hiểu ra rồi. ra, trong lúc bất tri bất giác đặt Lâm Thư ở trong lòng rồi. Chỉ là chưa từng nghĩ đến tình , cho nên mới luôn biết rốt cuộc tình cảm của mình với Lâm Thư là gì. Mà hôm đó bị Lâm Thư đột nhiên tỏ tình, khiến nhất thời tiếp thu nổi, mới có thể từ chối nàng. Xâu chuỗi lại mọi chuyện, Hàn Lạc Tuyển cảm thấy mình mới là kẻ ngu xuẩn nhất.

      Bị Lâm Thư giãy dụa quá mạnh, hơi giữ nổi rồi, vội vàng : "Là ta sai lầm rồi. Ta ghét nàng, khoảng thời gian có nàng, trong lòng ta rất khó chịu. Ta cảm thấy có lẽ mình thích nàng, , phải có lẽ, mà là rất thích nàng. Lâm Thư, nàng đừng tức giận nữa nhé? Ta biết bây giờ trí nhớ của nàng rất rối loạn, ta ép buộc nàng, chỉ hy vọng nàng hãy cách Triệu Á Thanh xa chút. Ta đáp ứng nàng, sang năm tấu lên bệ hạ những chuyện xấu xa của Triệu Á Thanh. Kéo dài như vậy, cũng nên cho nàng kết quả rồi."

      Hàn Lạc Tuyển ăn khép nép, khiến Lâm Thư ngây ngẩn cả người. Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thâm tình của , nàng có chút phản ứng kịp. Suy nghĩ chút, : "Ta biết rồi, ta đồng ý dính đến người kia. Hôm nay ta biết được quá nhiều chuyện, đầu óc hơi khó chịu, ngươi để cho ta về trước, yên tĩnh chút, được ?"

      "Nàng đồng ý cho phép đổi ý!" Nếu , Hàn Lạc Tuyển cũng biết mình làm ra những chuyện điên cuồng gì.

      "Ta lấy Lâm gia ra đặt cược." Lâm Thư nghiêm túc nhìn Hàn Lạc Tuyển.

      Hàn Lạc Tuyển cười, buông nàng ra, sực nhớ ra gì đó, lên tiếng : "Nàng chờ chút, ta lấy đồ cho nàng." Dứt lời, nâng bước chạy .

      Lâm Thư muốn , nhưng trong lòng lại hơi mong đợi, đấu tranh chút, vẫn quyết định đứng đó xem Hàn Lạc Tuyển cho mình cái gì.

      Hàn Lạc Tuyển quay lại Tiểu Hương các, lấy cành hoa đào đặt ở bàn đá, lập tức trở về rừng đào. Thấy Lâm Thư vẫn ở đây,l,,,,..qq...đ.... trong lòng vui mừng nên lời. Đưa cành đào cho nàng, rồi : "Lúc tới thấy hoa đào nở rộ, chiết cành rực rỡ nhất tặng nàng."

      xong, lại lấy vật từ trong ngực ra, đưa Lâm Thư.

      "Đây là ngọc bội nàng đánh rơi khi đến Hàn Sơn tự dâng hương, bị Triệu Á Thanh nhặt được. Ta lấy lại từ người ta, cất giữ nhiều ngày, giờ trả lại cho nàng."

      Lâm Thư nhận ra đây là quà sinh nhật mười tuổi mà tam ca Lâm Kỳ tặng cho nàng. Ngơ ngác nhận lấy cành đào và ngọc bội, Lâm Thư ngẩng đầu nhìn Hàn Lạc Tuyển, chân thành cảm tạ: "Cám ơn ngươi."

      Hàn Lạc Tuyển chợt vươn tay vuốt đôi mày thanh tú của nàng, : " ra đôi lông mày chữ nhất của nàng cũng rất dễ nhìn. Sửa thành lông mày thanh tú, thay đổi ngoại hình khiến ta nhận ra rồi."

      cảm kích vừa rồi tan biến theo những lời này của . Lâm Thư im lặng nhìn Hàn Lạc Tuyển, mặt cảm xúc : "Ta phải về ngay, ra ngoài hồi lâu, tổ mẫu và mẫu thân lo lắng."

      "Được, ta kêu người đưa nàng về." xong, Hàn Lạc Tuyển rút ống sáo ngắn to bằng đầu ngón trỏ từ thắt lưng ra, thổi thành tiếng. Tiếng sáo thanh thúy vừa vang lên, lâu sau, có bóng người lướt qua rừng đào, tới trước mặt Hàn Lạc Tuyển và Lâm Thư.

      "Hàn Thập là người ở cùng nàng lúc trước, hộ tống nàng về. Nàng cầm ống sáo này , có việc cứ thổi lên. Hàn Thập ở cách nàng xa, thầm bảo vệ nàng. Ta biết Lâm gia cũng có cao thủ, nhưng nhiều trợ thủ để phòng ngừa chẳng may thôi. Mấy ngày nữa ta sắp xếp tốt chứng cớ, để phụ vương ta tấu lên bệ hạ. Ta sợ khi tấu chương được trình lên, ảnh hưởng đến nàng. Nàng cẩn thận chút!" Dứt lời, Hàn Lạc Tuyển đặt ống sáo vào tay Lâm Thư.

      Biết có lòng tốt, Lâm Thư nhận lấy, lại cảm ơn lần nữa, theo Hàn Cửu, hề quay đầu lại, rời khỏi rừng đào.

      Nhìn theo bóng lưng Lâm Thư rời , lúc này lòng Hàn Lạc Tuyển rất bình tĩnh, kiên định. Rốt cuộc cõi lòng trống vắng rất lâu được lấp đầy rồi.

    5. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 45: Hạ lệnh lùng bắt


      Mấy ngày nay lấy ra hết chứng cớ chỉnh trang lại, Hàn Lạc Tuyển lặng lẽ trở về Dịch Vương phủ chuyến. Cùng phụ vương mật đàm ở trong thư phòng phen, ràng mọi chuyện, Hàn Lạc Tuyển muốn lặng lẽ quay về học viện, lại bị Dịch Vương phi cản lại.

      "Tuyển nhi! Trở về rồi, sao gặp nương hả!" Nghe thấy tên hầu cận bên cạnh Dịch Vương gia nhìn thấy Hàn Lạc Tuyển, Dịch Vương phi mới biết nhi tử trở về. Thời gian này, nàng nghe vài lời đồn đãi, khiến nàng lo lắng quá, trong lòng rất gấp gáp.

      "Mẫu phi, hài nhi là lén trở về, có chuyện quan trọng tìm phụ vương thương nghị. thể rời khỏi học viện quá lâu, thời gian gấp rút, cho nên thể thăm ngài. Kính xin mẫu phi đừng nóng giận." Hàn Lạc Tuyển cúi thấp đầu xin lỗi.

      Nhìn chung quanh có vài hạ nhân, Dịch Vương phi hơi ngại mở miệng hỏi. Muốn đuổi hạ nhân trước rồi mới chuyện với nhi tử. Dịch Vương phi phất tay, : "Các ngươi lui xuống hết !"

      Thấy vậy, trong lòng Hàn Lạc Tuyển sinh nghi. Mẫu phi có điều gì khó muốn hỏi chứ?

      Đợi đám hạ nhân rồi, Dịch Vương phi bước đến gần nhi tử, vẻ mặt nghiêm túc giọng hỏi: "Tuyển nhi, con có biết có người con là đoạn tụ !"

      Nghe vậy, Hàn Lạc Tuyển nhếch đuôi mày. Rốt cuộc hiểu được ánh mắt xấu xa của Đỗ Du trong khoảng thời gian này rồi. Cố ý ra vẻ hay biết, Hàn Lạc Tuyển kinh ngạc : "Hài nhi biết! Hài nhi dốc lòng học tập, bận đại , hề chú ý đến những lời đồn đó. biết mẫu phi nghe ai vậy?"

      Nhìn bộ dạng hoàn toàn mù mờ của nhi tử, Dịch Vương phi hơi hơi tin. Trong lòng thở phào nhõm, vẻ mặt nghiêm túc chuyển thành tức giận, nắm chặt khăn, cắn răng : "Vi nương nghe hạ nhân bàn tán. biết là tên khốn kiếp nào, lại dám ở sau lưng hạ thấp con! con và Thế tử Lâm gia của phủ Định Quốc Công ở trong học viện là đôi đoạn tụ! là tức chết vi nương rồi!"

      "Mẫu phi đừng giận, cẩn thận ảnh hưởng đến thân thể. Phụ vương mắng con rồi." Hàn Lạc Tuyển nâng tay vỗ lưng Dịch Vương phi, nheo mắt lại. Trong lòng đều sáng tỏ, có thể đặt điều cho và Lâm Sóc như vậy, trừ Đỗ Du ra chẳng còn ai cả. Xem ra Đỗ gia là muốn tìm chết mà!

      "Nương nổi giận, nổi giận. Tuyển nhi, con cũng chớ nổi giận, nương phái người điều tra rồi. Tra chút xem là ai hiểm đặt điều sau lưng con như thế.-==l..,q.,q,..d..d,,ô..111 Đợi điều tra ràng, nương nhất định kêu phụ vương con trừng trị tốt!" Dám ở trong kinh thành đặt điều với nhi tử của nàng, phá hư thanh danh của Tuyển nhi, để cho sau này nhi tử lấy được nàng dâu hiền, biết lợi hai của Dịch Vương phủ!

      Hàn Lạc Tuyển khẽ gật đầu, : "Mẫu phi còn chuyện gì ? Con rời khỏi học viện lâu, nếu trở về, để cho người khác phát hay."

      Dịch Vương phi có chút rối rắm, muốn lại thôi, suy nghĩ chốc lát, vẫn là quyết định hỏi chút, hỏi cho nàng an lòng.

      "Tuyển nhi, con và Thế tử Lâm gia có quan hệ như thế nào?"

      Rốt cuộc biết mẫu phi lo lắng cái gì, Hàn Lạc Tuyển nhịn được cười, trấn an: "Mẫu phi, con và Thế tử Lâm gia rất bình thường, ngược lại có quan hệ khá tốt với tiểu thư Lâm gia. Chỉ là gần đây đầu óc nàng bị thương, quên rất nhiều việc, quên cả con nữa. Chờ nàng khôi phục chút, chúng ta đến Lâm gia cầu hôn."

      Vui mừng đột nhiên xuất , Dịch Vương phi vừa mừng vừa sợ, hơi bối rối. Nghĩ đến cái gì, hoài nghi hỏi: " đúng! Tuyển nhi, trong lễ mừng năm mới, ta còn hỏi con cảm thấy tiểu thư Lâm gia thế nào, ràng con có hứng thú với nó mà! Huống chi, Lâm lão phu nhân và Lâm phu nhân tuyển chọn đám công tử tốt cho nữ nhi nhà họ rồi, chỉ chờ Lâm tiểu thư tự chọn phu thôi. Đến lúc đó con cầu hôn còn kịp sao?"

      Nghe vậy, Hàn Lạc Tuyển cũng nhớ tới chuyện hôn của Lâm Thư, sắc mặt trầm xuống, nghiêm túc : "Mẫu phi, lúc ấy con còn chưa lòng mình, mới như vậy. Bởi vì gần đây trong lòng cực kỳ khó chịu, tìm người hỏi, mới biết tình cảm trong lòng chính là tình . Đúng là con thích tiểu thư Lâm gia, chỉ là lúc trước vẫn ngu ngốc thôi. Giờ nghĩ ràng, vài ngày nữa mẫu phi tìm bà mối thay con đến Lâm gia cầu hôn ."

      Dịch Vương phi , tại sao phải chờ mấy ngày nữa? sợ thê tử bị người đoạt à! Bất mãn : "Vì sao phải chờ thêm mấy ngày? Chờ nữa tiểu thư nhà người ta chọn phu xong rồi! Đến lúc đó con hối tiếc cũng chẳng kịp!"

      Hàn Lạc Tuyển cảm thấy hơi nhức đầu, xem ra giải thích mọi chuyện với mẫu phi là xong rồi.=-=l...L33.... Vì vậy, ngắn gọn chuyện của mình với Lâm Thư và muốn tấu lên chuyện của Triệu Á Thanh và Đỗ gia cho Dịch Vương phi nghe.-==qu,,,yy...;;; --44 Giải thích , Hàn Lạc Tuyển mới rời khỏi Dịch Vương phủ,d-d-o,,,n....onn.-- trở về học viện Thánh Tài.

      Vừa về tới học viện Thánh Tài, Hàn Lạc Tuyển liền nghe Hàn Cửu hồi báo.

      "Thế tử, người nọ vẫn trở về Lục gia. Kể cả mấy chỗ quan trọng mà chúng ta phái người theo dõi cũng hề xuất bóng dáng người nọ."

      Cởi áo khoác, Hàn Lạc Tuyển rửa tay cho sạch. Nghe Hàn Cửu , ngừng lại động tác, trầm tư hồi lâu mới lên tiếng: "Xem ra bắt đầu từ lúc bị bắt, ta cũng biết bản thân xong rồi. Cho nên dứt khoát bỏ qua sản nghiệp và nhân mạch, tự mình chạy trốn. Người này quả nhiên có tâm cơ thủ đoạn." Nếu để ta được như ý, ngồi lên vị trí kia, người có dã tâm, thủ đoạn độc ác như vậy, nhất định ra tay với tứ đại gia tộc chấp chưởng binh quyền. Lâm Thư đoán đúng rồi.

      Nghĩ đến Lâm Thư, trong lòng Hàn Lạc Tuyển vẫn có ít nghi vấn. Tại sao ngay từ đầu nàng hiểu Triệu Á Thanh như vậy? Lâm Thư và Triệu Á Thanh có qua lại, Hàn Lạc Tuyển bao giờ tin. Bắt đầu ở trấn Thanh Hà, hoài nghi Lâm Thư, cũng thầm tra xem nàng và Triệu Á Thanh có tiếp xúc gì , kết quả là hai người chưa từng gặp mặt, có dính líu. Điểm này vẫn luôn khiến hoài nghi, tại sao ràng là hai người liên quan mà người kia lại hiểu ràng người còn lại như thế?

      Nhưng tại Lâm Thư bị thương ở đầu, trí nhớ rối loạn. Nếu như đúng theo Lâm Thư , vốn là lúc ở cùng , trong trí nhớ của nàng lại biến thành ở cùng Triệu Á Thanh. Đây là khó hiểu, bất chấp lý lẽ. Thậm chí Hàn Lạc Tuyển còn đoán rằng, có lẽ tồn tại những ký ức Lâm Thư và Triệu Á Thanh ở chung, nhưng là chuyện rất lâu rồi, là trước lúc Lâm Thư bị người trói đến Nhạc Châu. Mà do đầu óc bị tổn thương, trí nhớ của nàng rối loạn, mới nhớ lầm trình tự câu chuyện. Nhưng ký ức mà nàng ở đảo với , lại hoàn toàn thể giải thích nổi. Điều này làm cho Hàn Lạc Tuyển nghi ngờ hiểu, rất ưu phiền.

      Lâm Thư ơi Lâm Thư! Rốt cuộc người nàng giấu diếm bí mật lớn cỡ nào, tại sao lại biến thành như vậy!

      Thấy dáng vẻ nhíu mày suy nghĩ sâu xa của Thế tử nhà mình, cho là vì chuyện của Triệu Á Thanh, Hàn Cửu liền mở miệng : "Thế tử, có phải ngài lo lắng từ giờ người nọ biến mất ?"

      Hàn Lạc Tuyển lắc đầu, lau tay sạch , ngồi xuống ghế, mới đáp: "Bản công tử vốn mấy để tâm, cho là ta tự mình chạy liên lạc với những người đó, tìm giúp đỡ. ngờ ta ngoan độc như vậy, có thể dứt khoát buông tha cho đại nghiệp lần này. Người này làm việc quỷ dị ngoan độc, ngươi phái người lùng bắt ta ."

      "Dạ, thuộc hạ làm ngay!" Hàn Cửu luôn đợt Thế tử nhà mình ra lệnh lùng bắt tên kia.

      "Đợi chút, ngươi chọn ra mười mấy kẻ có bản lĩnh, canh giữ ở bên ngoài Lâm gia. Nếu như nghe được tiếng sáo trúc tím, lập tức vọt vào, vô luận xảy ra chuyện gì, nhất định phải bảo vệ tốt Lâm Thư!"

      Nhớ tới Lâm Thư từng kể, đêm tết Nguyên Tiêu nàng và Triệu Á Thanh gặp mặt ở Tiểu Hương các, hơn nữa còn lộ thân phận với ta. Hàn Lạc Tuyển lo lắng Triệu Á Thanh xuống tay với Lâm Thư. Dù sao trước kia nàng từng đánh ta lần, còn lột sạch y phục, quẳng ta vào trong động nữa. Đêm tết Nguyên Tiêu đó, Triệu Á Thanh chắc chắn nhận ra Lâm Thư. Triệu Á Thanh chưa xuống tay với nàng, nhất định là có mục đích!

      Hơn nữa, hạ lệnh lùng bắt Triệu Á Thanh còn có mục đích khác. muốn kiểm chứng Triệu Á Thanh, xác định Lâm Thư có từng qua lại với ta hay . Hàn Lạc Tuyển xác định được rốt cuộc là trí nhớ của Lâm Thư rối loạn, hay là có vài chuyện quỷ dị xảy ra. Có phải trong đầu Lâm Thư có nhiều đoạn ký ức chưa từng xảy ra thay thế những ký ức thực tế hay . Đây là điều khiến lo lắng nhất.

      Nghĩ đến đây, Hàn Lạc Tuyển càng muốn lùng bắt nhanh Triệu Á Thanh. Lo lắng Triệu Á Thanh làm việc quỷ dị, tâm tư kín đáo, có khả năng xuống tay với Lâm Thư. Dù sao Lâm Thư cũng từng chuyện với Triệu Á Thanh, cho ta biết thân phận của nàng, còn muốn gả cho Triệu Á Thanh nữa. Khó bảo đảm Triệu Á Thanh cùng đường, lợi dụng Lâm Thư!

      Suy nghĩ lát, Hàn Lạc Tuyển lại với Hàn Cửu: "Hàn Cửu, bản công tử viết lá thư, ngươi tự mình đến Lâm gia, đưa cho Lâm tam công tử."

      Hàn Cửu tò mò hỏi: "Thế tử, ngài lo lắng Lâm tiểu thư xảy ra chuyện sao? Khả năng này rất ! tại đến cả con muỗi cũng lọt vào được Lâm gia. £,...l€,,,,33Q,,,uuu¥,,,qu..444,,.—D000..Ŋ-=-=Huống chi Lâm gia còn lắm nhân tài dật, nhân tài tiềm tàng, rồng núp hổ nằm, rồng cuốn hổ phục, có rất nhiều cao thủ đó. Nếu xảy ra chuyện gì, Lâm tiểu thư có nhiều cao thủ che chở như thế, ổn thôi!"

      Lạnh lùng liếc Hàn Cửu cái, Hàn Lạc Tuyển lạnh giọng : "Bảo ngươi làm, ngươi cứ làm! Làm những thứ này để phòng ngừa ngộ nhỡ, nếu đến lúc đó Lâm Thư xảy ra chuyện, hậu quả ngươi đến gánh sao!"

      Thấy Thế tử gia nổi giận, Hàn Cửu có hơi sợ, nhưng nghĩ tới vấn đề nhân thủ, đành nhắm mắt : "Thế tử, phải thuộc hạ muốn phái người bảo vệ Lâm tiểu thư. Hơn nữa phần lớn người của chúng ta đều phái theo dõi những người làm chứng quan trọng và quan viên khả nghi, là hết người rồi."

      " đủ người? Ngươi đến chỗ phụ vương ta xin thêm người ! Dưới tay ông ấy có đám người, ông ấy đưa cho ngươi! theo ta nhiều năm như vậy, sao đầu óc vẫn chẳng nhanh nhạy thế!" Dứt lời, Hàn Lạc Tuyển cầm bút lên, vung tay múa bút.

      Nửa khắc sau, Hàn Lạc Tuyển ghi hết mọi chuyện vào thư, giao cho Hàn Cửu. Đợi Hàn Cửu rời , Hàn Lạc Tuyển tới trước cửa sổ, nhìn mầm non nảy mầm trong sân, rơi vào trầm tư.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :