1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kế sách theo đuổi phu quân sau khi sống lại - Tô Nhị Thiếu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 20: Xuất phủ nhờ giúp đỡ


      Thời gian thấm thoát trôi , qua tháng kể từ lúc Lâm Thư trở về phủ, An thị cũng dần dần bình tĩnh vì được nữ nhi an ủi. Còn ba vị huynh trưởng của Lâm Thư biết được chuyện nàng gặp phải hết sức tức giận. Mặc dù tra được chủ mưu chính là Tô di nương, nhưng ba huynh đệ họ đều tin lời muội muội mình, nên gây ít khó khăn cho Tô di nương. động tay động chân vào đồ ăn, thức uống, vật dụng hàng ngày của bà ta để xả giận cho Lâm Thư.

      Kể từ khi Lâm Thư trở về, mỗi ngày đều ở chung với An thị và Lâm lão phu nhân, hai vị trưởng bối bắt nàng ở bên cạnh, theo dõi gắt gao, cho nàng có cơ hội rời khỏi tầm mắt của họ.

      Ở sau lưng nàng, Lâm lão phu nhân lén giao cho đại ca Lâm Sóc của nàng nhiệm vụ. Lâm Sóc vừa nhận được nhiệm vụ, chạy nhanh về học viện Thánh Tài, kêu hai đệ đệ sinh đôi là nhị ca Lâm Ngọc và tam ca Lâm Kỳ của Lâm Thư ở trong phủ, chú ý tiến trình vụ án.

      tháng rồi mà vụ án của Tô di nương vẫn chưa có tiến triển, Lâm Thư có chút phiền não. Chẳng lẽ đúng là Tô di nương làm chê vào đâu được, thể tìm được bất kỳ nhược điểm nào sao? lâu gặp Hàn Lạc Tuyển, trong lòng nàng có chút nhung nhớ, nhưng các vị trong nhà quản chặt quá, nàng có cơ hội xuất phủ. Nha hoàn và ma ma bên cạnh đều do các trưởng bối phái tới hầu hạ nàng, muốn kêu nha hoàn làm việc gì khiến các trưởng bối phát . Mặc dù ở cùng trưởng bối, nhưng thần trí nàng mất tự chủ, bay xa rồi.

      Thấy dáng vẻ yên lòng, buồn bã tiu nghỉu của Lâm Thư, An thị lo lắng hỏi: "Thư nhi, con làm sao vậy? Sao mất tinh thần thế, có phải phiền lòng chuyện gì ? Qua đây, với nương nào, nương nhất định dốc hết sức làm cho con!"

      uống trà ở bên cạnh, Lâm lão phu nhân nghe thế, nâng mắt nhìn Lâm Thư, thấy đúng là tôn nữ rầu rĩ vui, cũng mở miệng hỏi thăm: "Thư nhi, sao thế? Có chuyện gì vui cứ ra, tổ mẫu nhất định làm chủ cho con!"

      Nghe hai vị trưởng bối như vậy, Lâm Thư đành : "Con thấy phủ Triệu Duẫn Kinh tra xét vụ án được tháng, mà chẳng có động tĩnh nên hơi lo lắng. --llê-le-quyuudo,,,,nnnn,,....--- Con cảm thấy có tra được ra chứng cớ chỉ là Tô di nương làm phụ thân cũng mở miệng cầu xin cho bà ta."

      Lâm Thư hiểu rất phụ thân mình, bởi vì năm đó Tô di nương cứu ông mạng, nên ông có phần tình cảm khác biệt với bà ta. Nếu để quá lâu, chẳng tra được chút dấu vết nào, phụ thân nàng nhịn được mở lời vì Tô di nương. Đó phải là kết quả nàng mong muốn, nàng muốn là đuổi hai mâu tử Tô di nương và Lâm Thiến ra khỏi Lâm gia, còn cơ hội gieo họa cho người Lâm gia.

      "Nó dám à! Lão thân còn chưa chết đâu! Lâm gia này vẫn chưa đến phiên nó làm chủ! Năm đó ta thấy Tô thị kia phải hạng người tốt, nếu phải Chí Viễn quỳ ngày đêm cầu xin ta, ta hoàn toàn cho phép tiện thiếp đó vào phủ! Mặc kệ vụ án lần này có chứng cớ hay , bọn họ cũng đừng nghĩ bước vào phủ Định Quốc công nữa. Đứa Lâm Thiến đó bị tiện thiếp kia dạy dỗ sai lệch rồi, tại chỉnh đốn cũng chẳng kịp nữa. Ngày khác, chờ vụ án được làm , mẫu thân của Thư nhi hãy chọn mối hôn cho Lâm Thiến !" Lâm lão phu nhân luôn luôn phân chia ràng thê dòng chính và thiếp thứ, cộng thêm quan hệ với Tô di nương và nhân cách của Lâm Thiến, khiến Lâm Thiến được Lâm lão phu nhân thương. Trong lòng Lâm lão phu nhân hề quan tâm đến thứ nữ Lâm Thiến này chút nào.

      "Dạ, con dâu chắc chắn chọn hôn tốt cho Thiến nhi." Vẻ mặt An thị dao động, môi mỏng đồng ý, nhưng trong lòng lại tính toán chút. Tô thị này xuất thân là con của thiếp thất nhà buôn, An thị vẫn luôn để trong mắt. ngờ Tô thị lại to gan, tâm tư ác độc đến thế, dám xuống tay với nữ nhi duy nhất của nàng. Ngươi bất nhân thi đừng trách ta bất nghĩa, nàng nhất định chọn cho đứa Lâm Thiến kia mối hôn vô cùng tốt! Tô thị nắm chặt bàn tay giấu ở trong ống tay áo.

      Nhắc tới hôn của Lâm Thiến, Lâm Thư tò mò hỏi: "Nương, ngài định gả Lâm Thiến cho công tử nhà nào ạ?"

      "Đây phải chuyện nữ tử khuê các như con nên biết, con cứ nắm chắc chút, luyện giỏi cầm kỳ thi họa . Bằng chờ thêm hai năm nữa đến hôn của con, ta biết nên như thế nào về khả năng của con nữa."

      Vừa nhắc tới chuyện này, An thị liền hết sức nhức đầu. Lâm Thư đứa này, thuở được lão Định Quốc công và Lâm lão phu nhân cưng chiều lớn lên, hành động tùy ý, ai cũng thể gò bó nó. Đến bây giờ vẫn chẳng biết cầm kỳ thư họa, nữ công gia chánh, khiến An thị rất gấp gáp, nhưng lại thể buộc Lâm Thư học. Nếu như con bé chạy đến trước mặt lão phu nhân cáo trạng, bị mắng chính là An thị rồi.

      "Ai, nương, ngài đừng cả ngày lấy những thứ bình thường nữ tử phải học gì gì đó để ép buộc con. Con vừa thấy chúng là phiền lòng, học được. Cũng đâu phải học tốt chúng mới gả được chứ ạ! Ngài xem, tổ mẫu cũng đâu tinh thông cầm kỳ thư họa, ngay cả thêu đóa hoa cũng giống như ***, chẳng phải tổ phụ vẫn vô cùng thương tổ mẫu à!" Nhắc tới tình cảm của tổ phụ và tổ mẫu, Lâm Thư liền sinh lòng hâm mộ.

      Lâm lão phu nhân Triệu thị là nữ nhi châu ngọc của lão Nam Hoài Vương tiền nhiệm, Nam Hoài Vương tiền nhiệm vô cùng thương nữ nhi này, tự mình cầu xin tiên hoàng ban phong hiệu cho nữ nhi, phong hiệu của Lâm lão phu nhân là Tịnh Kha quận chúa. Thuở lớn lên ở Kim Châu, lúc thiếu thời, lão Định Quốc công rất thích hành tẩu giang hồ, ngang qua Kim Châu, gặp được Lâm lão phu nhân, đối với Lâm lão phu nhân là vừa thấy , đông thời còn cưng chìu cả đời. Cưới Lâm lão phu nhân vào phủ, suốt đời nạp thêm thiếp thất, lúc nào cũng đặt Lâm lão phu nhân ở trong lòng.

      Từ Lâm Thư lớn lên bên cạnh hai vị lão nhân, thấy tổ phụ chăm sóc tổ mẫu từng ly từng tý, trong lòng nàng cũng hy vọng gặp được nam tử si tình giống như tổ phụ nàng, đời kiếp chỉ mình nàng. Kiếp đầu tiên gặp Triệu Á Thanh, trẻ người non dạ bị lời ngon tiếng ngọt che mờ đôi mắt, tin tưởng ta là phu quân của nàng. Cũng bởi vì Triệu Á Thanh từng cam đoan cho nàng ‘nhất sinh nhất thế nhất song nhân’, nàng mới lòng vì ta đến vậy. Nhưng sau đó, mười năm làm Hậu khổ sở khiến nàng nhìn tên cặn bã đó.

      Nghĩ đến tên cặn bã Triệu Á Thanh, nàng bỗng nhiên thức tỉnh. Gần đây ăn được ngủ được, ngày ngày ríu rít với tổ mẫu và mẫu thân, nàng cảm thấy mình hình như quên chuyện gì rồi, ra quên ‘chuyện tốt’ của ta ở trấn Thanh Hà!

      "Tổ mẫu, nương, con đột nhiên nhớ ra chuyện, con tìm nhị ca và tam ca đây! Hai người cứ trò chuyện, chọn kỹ người tốt cho Lâm Thiến, gả tỷ ta xa chút, đừng quay lại gieo họa cho chúng ta là được!" Dứt lời, nàng chạy xa rồi.

      Thấy Lâm Thư chạy như bay, Lâm lão phu nhân và An thị đều khó hiểu. An thị bất đắc dĩ : "Đứa này, có chút thục nữ nào, sau này phải làm sao chứ!"

      "Cái gì mà làm thế nào! Thư nhi như vậy rất tốt, thẳng thắn hào hiệp, câu nệ tiểu tiết. Con nên vui mừng vì Thư nhi phải loại nữ tử tràn đầy tâm cơ, thủ đoạn mờ ám. -lllqlqldoonnn-----===- Về phần tương lai, duyên phận đến, tự nhiên có kết quả. Con cũng đừng quá quan tâm, gò bó nó nhiều, người sống phóng khoáng, thoải mái mới uổng công đến nhân gian. Nó muốn sống thoải mái cứ để nó sống !" Lâm lão phu nhân hòa nhã, bình thản với An thị.

      "Bà bà rất đúng, là con dâu ngu muội rồi." An thị bị lời của Lâm lão phu nhân thuyết phục rồi.

      Lại đến Lâm Thư, đường chạy như điên, vọt tới cửa Tam Tinh viện của các ca ca nàng, bắt được gã sai vặt quét sân liền hỏi: "Trong các ca ca của ta có ai ở bên trong ?"

      "Nhị tiểu thư, Nhị công tử vừa vào cùng thư đồng Lâm Trúc của Thế tử, bảo là muốn lấy thứ gì đó cho Thế tử." Gã sai vặt cung kính hành lễ với nàng rồi trả lời.

      "Lâm Trúc? bị đại ca ta sai về lấy đồ gì ư?" Lâm Thư tò mò hỏi.

      "Nhìn tình huống hình như là như vậy, cụ thể thế nào nô tài lắm."

      Nghe vậy, Lâm Thư xác định là đại ca nàng phái thư đồng trở về lấy đồ, nghĩ đến cái gì, vẻ mặt nàng liền vui lên, phất phất tay với gã sai vặt, : "Ừ, ta biết rồi, ngươi tiếp tục làm việc !" Dứt lời liền co cẳng chạy.

      Lâm Ngọc vốn vui vẻ đua ngựa với Lâm Kỳ ở bên ngoài, lại bị thư đồng của đại ca chạy đến cắt ngang, bảo trả lại quyển sách mượn vài ngày trước. Lâm Ngọc khó chịu dẫn Lâm Trúc trở về phủ, vào phòng tìm kiếm rồi đưa sách cho Lâm Trúc. Vừa mới xoay người, liền thấy muội muội đột nhiên xuất , sợ hết hồn.

      "Thư nhi! Sao muội đến đây mà kêu tiếng, dọa ta chết rồi!" Vỗ vỗ tim, Lâm Ngọc bất mãn .

      "Chít...." Lâm Thư nghịch ngợm làm theo lời Lâm Ngọc .

      Lâm Ngọc bất đắc dĩ sờ sờ đầu nàng, hỏi: "Sao thế? có việc gì muội cũng chẳng chạy đến Tam Tinh viện này tìm chúng ta đâu."

      "Nhị ca, có phải đại ca kêu Lâm Trúc trở về lấy đồ ?" Nhìn Lâm Trúc đứng bên cạnh, nàng biết còn cố hỏi.

      "Ừ, sao thế? Muội định làm gì?" Lâm Ngọc cảm thấy nàng lén lút hỏi như tên trộm vậy là tuyệt đối có chuyện tốt.

      "Hắc hắc, muội muốn tới học viện của đại ca để dạo. Muội chưa từng đến đó, rất tò mò." Nàng túm lấy tay Lâm Ngọc lấy lòng.

      " được! Trong học viện toàn là nam tử, muội làm gì!Nghĩ cùng đừng nghĩ, ngoan ngoãn ở trong phủ với tổ mẫu và mẫu thân, hai ngươi họ lo lắng rất nhiều cho muội trong khoảng thời gian trước đấy." Lâm Ngọc từ chối chút khách khí.

      "Ai nha, muội ở bên họ tháng rồi, để muôi ra ngoài dạo muội nhịn đến ngộp thở mất!" Lâm Thư bất mãn dậm chân.

      "Ngộp thở cũng phải nhịn cho ta! Người ta là ngã lần khôn hơn chút, muội chịu nhiều đau khổ như vậy, mà chẳng chịu nhớ chút nào hả! quên lúc trước là vì muốn chơi mới bị người lừa gạt xuất phủ trói lại hả, bên ngoài an toàn đâu! Làm sao muội yên phận chút nào thế!" Lâm Ngọc chỉ tiếc rèn sắt thành thép, chọc chọc trán nàng.

      "Nhị ca! Muội có chuyện quan trọng, muốn tìm đại ca!" Thấy Lâm Ngọc tỏ ra kiên quyết, Lâm Thư liền loạn xạ.

      "Bớt làm nũng cho ta! Ta còn chưa biết muội sao! Ta cho muội biết, trước khi đến học viện, đại ca đặc biệt dặn dò ta và tam ca của muội, ở trong phủ trông coi muội kỹ, cho muội có cơ hội chạy ra khỏi phủ.-;;';'';ll333qu,,,,4444,,,do,,,,n.....-Muội ngoan ngoãn ở trong phủ , học chút thêu thùa, nữ hài tử an tĩnh ở trong phủ mới tốt!" Lâm Ngọc tận tình khuyên nhủ nàng.

      " được! Hôm nay muội nhất định phải ! Nhị ca, huynh tốt nhất, huynh để cho muội cải trang thành gã sai vặt theo Lâm Trúc đến học viện của đai ca chuyến thôi!"

      Lâm Thư biết tính tình của lão Dịch Vương, thuở quản giáo nghiêm khắc, cho Hàn Lạc Tuyển có cơ hội phóng đãng phong lưu. Hàn Lạc Tuyển trở về kinh, lão Dịch Vương chắc chắn giữ lại đâu, đương nhiên tống đến học viện đọc sách. Trước mắt, trong lòng nàng có khúc mắc chuyện Tô di nương và Triệu Á Thanh, nghĩ ra cách đối phó. Chuyện về hai người này, ngoại trừ tìm Hàn Lạc Tuyển để nghĩ cách giải quyết, nàng biết nên xin ai giúp đỡ nữa.

      Lâm Trúc đứng bên cạnh ôm sách, nghe thế, đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh, vội vàng cúi đầu, giảm bớt tồn tại của mình.

      "Muội thể à?" Lâm Ngọc nhướn nhướn lông mày hỏi nàng.

      "Đúng! thể !" Lâm Thư tỏ vẻ kiên quyết.

      "Vậy muội thành cho ta biết, muội muốn làm gì. Nếu là chuyện quan trọng, ta có thể đồng ý, còn giúp muội ứng phó với trưởng bối nữa." Lâm Ngọc dẫn dắt từng bước.

      Lâm Thư im lặng, ở trong lòng suy tính chốc lát, hơi cắn răng, kéo Lâm Ngọc vào nội thất, giọng : "Muội muốn thăm người, chính là Thế tử Hàn Lạc Tuyển của Dịch Vương phủ cứu muội. Muội muốn tự mình đến cảm ơn huynh ấy."

      Lâm Ngọc nghe vậy, kinh ngạc, hỏi: "Muội cái gì? Muội muốn qua thăm Hàn thế tử sao? Thư nhi, chẳng lẽ muội coi trọng à?"

      "Muội.... Muội có. Muội chỉ muốn tới chính miệng tiếng cảm ơn thôi." Lâm Thư cự nự quay đầu.

      "Ca ca vẫn câu đó, thành với ta, đừng mong ta thả ra ngoài." Lâm Ngọc bày ra vẻ muội ràng ta thề bỏ qua.

      Thấy nhị ca như vậy, Lâm Thư biết ràng ca ca thả mình ra ngoài, thở dài, xấu hổ gật đầu, giọng : "Huynh đừng cho người khác biết! Nếu để cho muội biết được huynh cho những người khác, sau này muội để ý huynh nữa!"

      Lâm Ngọc sửng sốt hồi lâu, sực nhớ ra gì đó, bày ra dáng vẻ sáng tỏ thông suốt, : "Ta biết rồi, muội . Đến lúc đó đại ca mắng muội, ta cũng mặc kệ."

      Thấy Lâm Ngọc đồng ý, nàng vui vẻ, chân chó : "Ai! Muội biết nhị ca đối xử với muội rất tốt mà! Yên tâm , đại ca trách mắng thế nào muội cũng khai ra huynh đâu."

      Lâm Ngọc nghiêng đầu sang bên, hừ tiếng, : "Miệng lưỡi trơn tru, nịnh hót!"
      AikoNguyen thích bài này.

    2. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 21: hề tin tưởng


      Sau khi Lâm Sóc từ trong miệng Lâm lão phu nhân biết được Lâm Thư có cảm tình với Hàn Lạc Tuyển, liền trợn mắt líu lưỡi, ngây ngẩn hồi lâu mới bị bà gõ tỉnh. Còn bị Lâm lão phu nhân giao cho nhiệm vụ, kêu trở về học viện, hỏi dò về Hàn Lạc Tuyển.

      Nếu như muội muội cảm thấy hứng thú, nhất định phải tìm hiểu kỹ mọi thứ về Hàn Lạc Tuyển mới được! Trở lại học viện, đầu tiên là Lâm Sóc cố ý vô tình hỏi những đồng môn với Hàn Lạc Tuyển về nhân phẩm của Hàn Lạc Tuyển. Từ trong miệng mọi người biết được có học vấn tệ, điểm tốt chính là hơi cao ngạo. Lâm Sóc hài lòng lắm với điểm này, tính toán tự mình thử dò xét Hàn Lạc Tuyển.

      Mấy ngày nay, Lâm Sóc đều trò chuyện và Hàn Lạc Tuyển, cả hai chuyện rất vui, chỉ hận gặp nhau hơi muộn. Hôm nay và Hàn Lạc Tuyển về thi nhân Lý Ngọc của tiền triều, nghe Hàn Lạc Tuyển có hứng thu với tập thơ của người này. Lâm Sóc nhớ ra mình vừa vặn có vài tập thơ lẻ của Lý Ngọc, bên trong chỉ ghi lại những chuyện lý thú về cuộc đởi của Lý Ngọc, mà còn có vài bài thơ hiếm của ông ta. Lâm Sóc lập tức phái thư đồng Lâm Trúc của mình về phủ đến chỗ Lâm Ngọc lấy. Lúc trước đưa vài tập thơ lẻ của Lý Ngọc cho Lâm Ngọc xem, tính ra chắc nhị đệ xem xong rồi.

      Nhưng ngờ, Lâm Trúc chỉ mang sách về mà còn mang theo người! Thấy Lâm Thư ăn vận y phục đóng giả thành gã sai vặt, Lâm Sóc chỉ cảm thấy nhức đầu, muốn nổi giận cũng được, sắc mặt xấu tệ, thấp giọng hỏi nàng: "Thư nhi, muội chạy tới đây làm gì! là hồ đồ!"

      chỉ có mỗi Lâm Sóc kinh hãi mà còn cả Hàn Lạc Tuyển ở bên cạnh nữa. Thấy Lâm Thư, đoạn ký ức và chung hoạn nạn lúc trước liền xuất trong đầu Hàn Lạc Tuyển. ĐỤn phải nàng là chẳng có chuyện gì tốt cả, nhức đầu mở miệng : "Huynh muội các ngươi chuyện trước, ta ra giữ cửa." Dứt lời, cũng đợi huynh muội Lâm gia đáp lại, bước ra cửa, còn nhân tiện đóng cửa lại.

      Thấy Hàn Lạc Tuyển rồi mà Lâm Thư vẫn còn bộ dạng si mê, Lâm Sóc bỗng cảm thấy hơi mất mặt. Cũng may là Hàn Lạc Tuyển để bụng, nếu sau này phải đối mặt với Hàn Lạc Tuyển sao đây!

      Vỗ trán, kéo Lâm Thư tới ghế dựa ngồi xuống, Lâm Sóc : "Được rồi! Người rồi, còn nhìn cái gì chứ. Thư nhi, nương thể nhìn chằm chằm nam tử như thế, người ta nghĩ muội là nữ tử biết chừng mực." Lâm Sóc tâm dạy bảo.

      "Ca, huynh muội nhìn người ta si mê à? Muội đâu có! ràng là muội rất thản nhiên, rất kính nể nhìn Hàn Lạc Tuyển mà, đối với ân nhân cứu mạng mình, chẳng lẽ nên dùng ánh mắt sùng bái và cảm tạ à?" Lâm Thư bất mãn phản bác.

      "Ánh mắt đó của muội mà còn là...Ai, thôi , thảo luận cái này nữa. Muội cho ta biết vì sao lại chạy đến học viện Thánh Tài, muội liều lĩnh như thế, tổ mẫu và mẫu thân có biết ? phải ta bảo lão nhị, lão tam canh chừng muội sao? Làm sao còn chạy đến đây hả?" Lười thảo luận vấn đề ánh mắt với nàng, Lâm Sóc liền hỏi nàng về mục đích tới đây.

      "Muội muốn đến cám ơn Hàn Lạc Tuyển, sau đó tổ mẫu và mẫu thân liền đồng ý. Nhị ca và tam ca ra ngoại thành đua ngựa rồi, bọn họ biết đâu." Lâm Thư vô tội nhìn Lâm Sóc, mặt có chút dối lừa nào.

      Nghe tổ mẫu và mẫu thân để nàng tới đây, Lâm Sóc liền nửa tin nửa ngờ. Tổ mẫu cố ý tìm hiểu về Hàn Lạc Tuyển, đều biết, bằng , cũng bí mật kêu về học viện tìm hiểu về Hàn Lạc Tuyển.

      Trầm tư chốc lát, Lâm Sóc vẫn phân biệt được lời của nàng là hay dạ, bèn thử hỏi: "Tổ mẫu và mẫu thân chắc chắn để mặc muội hồ đồ như thế, để nương giả thành gã sai vặt rồi chạy đến chỗ nam tử học hành. phải là muội tự chạy tới rồi gạt ta đó chứ?"

      "Ai da, đại ca đừng hỏi nhiều như thế nữa! Muội đến đây rồi, bây giờ huynh có đuổi có chết muội cũng . Trừ phi huynh để mình muội gặp Hàn Lạc Tuyển, muội có lời muốn với , xong, bảo đảm ngoan ngoãn rời ." Lâm Thư sợ đại ca nàng hỏi thêm nữa, nàng lộ sơ hở, đành dứt khoát làm nũng.

      Lâm Sóc im lặng, như có điều suy nghĩ nhìn nàng, hỏi: "Muội muốn gì với ? Mà hai người là nam chưa cưới nữ chưa gả, nam quả nữ ở chung chỗ hay."

      "Muội biết mà, muội chỉ muốn chính miệng cảm tạ, xong ngay." Lâm Thư liên tục cường điệu.

      "Vậy được, ta gọi Hàn thế tử vào, muội chỉ có thể cảm ơn , xong là về, được nán lại!" Lâm Sóc xụ mặt với nàng.

      "Ừm, ừm, được! Đại ca, mau gọi Hàn Lạc Tuyển vào !" Thấy Lâm Sóc đồng ý, nàng vội vàng thúc giục.

      Lâm Sóc đột nhiên có cảm giác muội muội lớn rồi thể giữ lại, lắc đầu cái, bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy ra cửa, gọi Hàn Lạc Tuyển vào.

      Hàn Lạc Tuyển vẫn canh giữ ở ngoài cửa, dáng vẻ khoanh tay, cao lớn vững chắc, bởi vì vóc người tuấn mỹ như tiên, làm cho người ta có cảm giác dị biệt mà độc lập.--0-0-0ll;l;lê;;quuy--do....onnn..//--= Lâm Thư ôm sách đứng bên cạnh nhìn, trong lòng khỏi nghĩ: Nếu nhị tiểu thư nhà bọn họ mà gả cho nam tử như thế có phúc biết bao.

      Mặc dù đoán được Lâm Thư to gan chạy tới học viện là có liên quan đến , Hàn Lạc Tuyển vốn cho rằng Lâm Sóc để nàng ầm ỹ, ngờ, hai huynh muội chuyện xong, Lâm Sóc chẳng những kêu nàng rời khỏi đây ngay mà còn kêu vào chuyện với nàng nữa.

      chỉ cảm thấy người Lâm gia là hoang đường. Mặt vô biểu cảm bước vào phòng, Hàn Lạc Tuyển đứng ở trước mặt Lâm Thư, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

      "Ta nhớ huynh lắm! Gần đây ta có chút phiền, chuyện của Tô di nương có tiến triển, phủ Triệu Duẫn Kinh có chứng cớ chỉ thẳng ra bà ta. Còn kéo dài nữa, cha ta nhất định mở miệng cầu xin tha thứ cho bà ta. Còn nữa, lần trước chúng ta phát ra chuyện ở trấn Thanh Hà, phải huynh quay về kinh giải quyết sao? Huynh nghĩ ra cách nào để trừng trị kẻ xấu đó chưa?" Lâm Thư thẳng vào vấn đề, ra mục đích của nàng.

      Bị câu đầu tiên của nàng hù cho tim đập thình thịch, nghe tiếp, thấy nàng có chuyện nghiêm túc cần tìm, tâm tư mới khôi phục bình thường. bình chân như vại ngồi xuống, mở miệng : "Vị di nương kia là người của Lâm gia, coi như quan phủ tra ra, Lâm gia cũng tự có cách xử trí, bản công tử tham dự. Về chuyện phát ở trấn Thanh Hà, ta cảm thấy có lẽ do người suy nghĩ nhiều, thế gian nào có loại thuốc bột nào mà khiến người ta ăn xong nghe lời chứ, ý nghĩ kỳ lạ, thiết thực."

      quan tâm chuyện của Tô di nương nàng , nhưng vậy mà nghi ngờ lời nàng , khiến nàng rất nóng nảy.

      "Ta dối! Lúc ấy chúng ta thấy bình thuốc bột đó, đúng là ăn vào có thể khống chế người khác! tin huynh cứ thử , chỉ cần chút là nghiện rồi. Nếu như cả người điên cuồng, khó chịu như có trăm con sâu gặm cắn."

      ra, sau khi hồi kinh, Hàn Lạc Tuyển phái người đến trấn Thanh Hà ngầm tra xét, nhưng định cho nàng biết. cảm thấy người nàng cất giấu khá nhiều bí mật, muốn đào được tư trong miệng nàng. ngờ chỉ cố ý thử dò xét, mà nàng lại tích cực kêu thử như vậy, giật giật khóe mắt, hỏi ngược lại: "Sao ngươi biết được hiệu quả đó? Chẳng lẽ ngươi dùng qua rồi hả?"

      "Ta đương nhiên là chưa dùng qua, ta nghe tên tiểu nhị bị ta bắt trói như thế." Lâm Thư vội vàng giải thích.

      "Ta nghe ngươi miêu tả hình ảnh đó, giống như là mình từng bị nên cứ tưởng ngươi dùng qua rồi. Nếu như nghe tiểu nhị kia , vậy gã hẳn là biết khá nhiều bí mật của đám người đó, là nhân chứng quan trọng. Nếu muốn tra xét, chúng ta phải đưa gã đến, hỏi thăm kỹ càng phen mới đúng." Hàn Lạc Tuyển bình tĩnh , bộ dạng rất thờ ơ, nhưng lúc này vẫn bí mật quan sát vẻ mặt của Lâm Thư.

      Nghe vậy, Lâm Thư thầm kêu ổn. Gã tiểu nhị kia chẳng biết gì cả, nếu Hàn Lạc Tuyển đưa gã đến lại ép hỏi phen, liền biết ngay là nàng dối. Lâm Thư tâm hoảng ý loạn, kịp nghĩ nhiều, vội : " được! thể đưa gã tới đây!"

      "Hả? Vì sao được?" Hàn Lạc Tuyển nhíu đôi mày kiếm đen như mực hỏi nàng.

      Lâm Thư ấp úng : "Bởi vì, bởi vì , , bứt dây động rừng! Đúng, bứt dây động rừng!-;;;ll;qq;;d'''[o]....-= Huynh nghĩ , nếu như tên tiểu nhị kia vô duyên vô cớ mất tích, nhất định khiến cho chủ quán rượu và Tiền viên ngoại kia sinh nghi, đến lúc đó bọn họ chạy mất phải làm sao?" Cái khó ló cái khôn ra lý do, xong, nàng thầm khen, cảm thấy mình quá ngốc.

      "Nếu như sợ bứt dây động rừng, vậy đưa gã đến kinh thành nữa. Hay là ta phái người đến hù dọa gã chút, rồi đào từ miệng gã ra bản khẩu cung. Phái người giám thị, để cho gã làm việc như bình thường. Cứ như vậy, vừa bứt dây động rừng, còn có thể lấy được bản khẩu cung, ngươi thấy sao?" Thu hết vẻ kích động thoáng qua mặt nàng vào mắt, rất thoải mái.

      Thấy thông minh như thế, còn có nhiều cách, Lâm Thư vội vàng hấp tấp : "Ta kể hết cho huynh những chuyện mà tiểu nhị kia , làm sao huynh còn hỏi gã nữa. Chẳng lẽ huynh tin ta à?" Ý đồ muốn làm nhiễu suy nghĩ của .

      " đời này, có thể để ta tin tưởng trừ người cho ta sinh mệnh ra, bản công tử chưa từng tin những người khác." thẳng với nàng, hề kiêng dè. Vẻ mặt tự nhiên, hoàn toàn quan tâm lời mình tổn thương lòng người ta cỡ nào.

      Nghe vậy, Lâm Thư trợn mắt há hốc mồm, trong lòng đau như bị cây kim ghim chặt. Nàng biết luôn xa cách lạnh lùng với người lạ, nhưng ngờ sau khi nàng sống lại, bọn họ cũng trải qua nhiều chuyện như vậy, vẫn coi nàng như người lạ, hề tin tưởng nàng!

      Giờ khắc này, đầu óc nàng trống rỗng, há miệng thở dốc, nàng cười ra tiếng, biết nên cái gì. Im lặng hồi lâu, nàng cắn cắn môi, mắt hạnh nhìn thẳng Hàn Lạc Tuyển, hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, cùng chung hoạn nạn, sống nương tựa lẫn nhau hơn tháng, huynh vẫn hề tin tưởng ta chút nào sao?"

      "Ngươi khác gì người lạ với ta, nhiều nhất chỉ là có vài kỷ niệm với ngươi thôi." Hàn Lạc Tuyển thẳng, ý, bình tĩnh đáp trả Lâm Thư.

      Lời của giống như cây đao, hung hăng đâm vào lòng nàng. Lâm Thư cúi đầu, hạ mắt nhìn chằm chằm bàn tay mấy xinh đẹp của mình. ra trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng vẫn vào được trong lòng . Kiếp trước ràng cũng là chung hoạn nạn với , sau đó mới thích nàng mà.

      Nhưng vì sao đời này, kết quả lại khác chứ? Chẳng lẽ là bởi vì trải qua thay đổi, an tĩnh ở đảo, chờ đợi lão Dịch Vương phái người đến đón, tự bọn họ trở lại, cho nên tất cả mới khác biệt sao?

      Nhớ đến vụ án của Tô di nương, kiếp trước có báo án, khi Lâm Thư tố giác kế độc của bà ta với mọi người, trong cơn tức giận, Lâm lão phu nhân nghe Tô di nương giải thích, liền phạt cấm túc ba năm. Mà sau khi sống lại, nàng nghe lời Hàn Lạc Tuyển, đến phủ Triệu Duẫn Kinh báo án, điều tra kỹ, nhưng kết quả lại như ý muốn, chậm chạp tìm được chứng cứ chỉ chủ mưu chính là Tô di nương.

      Ngẫm lại mọi chuyện xảy ra hoàn toàn khác với kiếp trước, bù trừ cho nhau, Lâm Thư cảm thấy hơi quỷ dị. Càng nghĩ sau lưng càng lạnh, khỏi sợ run cả người.

      Chẳng lẽ bởi vì nàng có làm mọi chuyện theo kiếp trước, cho nên kết quả đều ngược lại chăng? Người làm, trời nhìn, chẳng lẽ ông trời cho nàng sống lại lần nữa, nhưng cho nàng sửa lại mệnh của mình ư? Chẳng lẽ nàng phải để mọi chuyện phát triển giống kiếp trước sao?

      ! Nàng cần ở với tên bằng súc sinh, cặn bã như Triệu Á Thanh kia! Nàng muốn Lâm gia lại bị ta tính kế hủy diệt!

      Đột nhiên, Lâm Thư đứng dậy, coi Hàn Lạc Tuyển, mất hồn mất vía mở cửa chạy ra ngoài.

      Mà Hàn Lạc Tuyển vẫn luôn sát ngôn quan sắc, nhìn ra tình trạng của nàng có cái gì đúng. Nhìn theo bóng lưng nàng, liền nhíu mày, ngẫm nghĩ.

      Mặc dù nàng bất thường đều là do lời ra, nhưng cũng nhìn ra được, phải nàng thất thần vì . Trong thất thần mang theo nỗi sợ hãi nồng đậm và cam lòng, nghi vấn ấy khiến lý giải được.

      Sau khi ở và chỗ với kiểu người như Lâm Thư, liền thấy ràng là kẻ ngây ngô, rốt cuộc người che giấu bí mật gì chứ? Giấu sâu trong đáy lòng, nắm chặt tay để ai biết được sao? Hàn Lạc Tuyển mê muội rồi, nhưng trong lòng dần nổi lên hứng thú.
      AikoNguyen thích bài này.

    3. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 22: Đến Phú Quý lâu


      Ngày đó Lâm Thư và Hàn Lạc Tuyển ở trong phòng lâu như vậy, còn mất hồn, chán nản chạy ra. Lâm Sóc có chút bận tâm, mấy ngày qua nhiều lần muốn mở miệng hỏi Hàn Lạc Tuyển, nhưng nhìn dáng vẻ ung dung của , lời đến miệng đều phải nuốt xuống.

      Lâm Sóc ở tại học viện, trừ ngày nghỉ cuối tuần mới có thể hồi phủ, có tình huống đặc biệt, đều bước ra được cổng lớn. Trong lòng vô và tò mò, Lâm Sóc phái Lâm Trúc trở về phủ hai lần để thăm dò tình hình của Lâm Thư, nhưng vẫn chưa đào được tin gì hữu dụng từ nàng. Trong lòng có chút buồn phiền, rất muốn biết ngày đó hai người nam quả nữ là muội muội và Hàn Lạc Tuyển và làm gì ở bên trong.

      "Lâm huynh, Lục tiên sinh giảng đến phần sau rồi."

      Hàn Lạc Tuyển nghe giảng bài, thấy Lâm Sóc mất hồn liền tốt bụng nhắc nhở câu. Hôm nay là Lục lão tiên sinh đức cao vọng trọng trong học viện đến giảng bài cho đám công tử thế gia bọn họ, nếu như chuyên tâm nghe giảng, thông qua cuộc thi kết cục vô và thê thảm. Lục lão tiên sinh phạt người có thể phạt đến hộc máu. đáp đúng đề bài thi, sau này phải chép phạt hơn vạn lần đó. Cả học viện, ai dám chểnh mảng trong giờ giảng của Lục lão tiên sinh.

      "Hả? À, giảng nhanh quá. Đa tạ Hàn thế tử nhắc nhở." Lâm Sóc hồi hồn, lúng túng cảm tạ Hàn Lạc Tuyển.

      Tâm tư thấp thỏm nghe xong bài giảng, Lâm Sóc vẫn quyết định mở miệng hỏi Hàn Lạc Tuyển xem hôm đó rốt cuộc cái gì với Lâm Thư ở trong phòng. mạch theo Hàn Lạc Tuyển đến sân viện, Lâm Sóc còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy thư đồng của chạy tới bên tai . Do dự đứng ở bên, Lâm Sóc chờ thư đồng báo xong với Hàn Lạc Tuyển.

      Nhưng ngờ, thư đồng kia vừa thầm với Hàn Lạc Tuyển, Hàn Lạc Tuyển chắp tay tạ lỗi với : " là thất lễ, hôm nay sợ rằng thể tâm với Lâm huynh rồi. Tại hạ có chuyện muốn xử lý."

      "Ha ha, Hàn thế tử có chuyện cứ trước thôi. Lâm mỗ vội, vội." Lâm Sóc cười gượng .

      "Vậy, xin Lâm huynh cứ tự nhiên." Hàn Lạc Tuyển lễ độ thi lễ với Lâm Sóc.

      Sau khi cáo biệt Lâm Sóc, theo Hàn Cửu chạy về phía sân huấn luyện của học viện. đường, hỏi cặn kẽ Hàn Cửu: "Ngươi nhận được tin tức là Hàn Bát điều tra được gì từ trong miệng tiểu nhị kia sao?"

      "Vâng, Thế tử. Hàn Bát truyền tin tiểu nhị đó biết gì cả. Hơn nữa còn , thuốc bột đó là do Lâm tiểu thư phát , lúc ấy, nàng nhìn thấy thuốc bột biến sắc mặt, liên tục ép hỏi gã biết điều gì. Tiểu nhị kia hết cho Hàn Bát những chuyện với Lâm tiểu thư."

      "Lúc ấy bọn họ cái gì?" Hàn Lạc Tuyển ôn hòa hỏi, bước chân hề gấp gáp.

      "Tiểu nhị về bối cảnh của Tiền viên ngoại kia và gã còn phát Tiền viên ngoại có thể buôn bán người. Lâm tiểu thư nghe xong, biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt liền trắng bệch." Hàn Cửu bẩm báo chi tiết tin tức do Hàn Bát truyền đến cho Hàn Lạc Tuyển.

      Nghe vậy, Hàn Lạc Tuyển dừng chút, biết nghĩ đến cái gì liền nheo mắt phượng.

      "Thế tử, nhưng có vấn đề gì ạ? Hàn Bát ở bên đó hỏi ngài, thẩm tra tiểu nhị xong rồi, hồi kinh được chưa ạ?" Hàn Cửu chân tướng dò hỏi.

      " cần, ngươi bảo ở lại trong trấn , giám sát họ Tiền là được. Phái người bảo vệ tên tiểu nhị kia, mặc dù gã biết nhiều lắm, nhưng dù sao vẫn là nhân chứng liên kết hai bên, phải bảo vệ mạng gã." Hàn Lạc Tuyển cân nhắc từng câu từng chữ, căn dặn.

      "Dạ, thuộc hạ liền truyền tin cho Hàn Bát. Thế tử, rốt cuộc ngài kêu Hàn Bát đến trấn vắng vẻ đó điều tra cái gì vậy? Hơn nữa còn phái Hàn Thập giám thị Lâm tiểu thư. Chẳng lẽ vị Lâm tiểu thư mà chúng ta đưa về phủ Định Quốc công có vấn đề sao?" Hàn Cửu khó hiểu hỏi.

      Nếu phải chính mắt nhìn thấy màn náo kịch của Lâm gia, đúng là thể tin được Lâm Thư lại là tiểu thư dòng chính của Định Quốc công. Hàn Cửu cũng nhìn ra được chút phong phạm, lễ nghĩa nào của tiểu thư thế gia từ lời và hành động của Lâm Thư.

      "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, nên biết biết, nên biết phải quản miệng cho tốt. Ta hỏi ngươi, Hàn Thập Lâm Thư chạy đến thanh lâu, là thanh lâu nào?" Lười phải giải thích với , Hàn Lạc Tuyển nhấc chân tiếp tục .

      "Đến Phú Quý lâu nổi danh kinh thành! Thế tử, ngài có kỳ quái hay ? Dù gì Lâm tiểu thư cũng là tiểu thư thế gia, tại sao lại chạy đến nơi hỗn lộn như thế? =-=-ll,..,ê,,,..qu,,,,uyd,,,,o,,,nn...--=== Chỗ đó là chốn khoái hoạt của chúng nam nhân, Lâm tiểu thư chạy đến đó làm gì chứ!" để hỏi cái kia lại lải nhải vấn đề mà khó hiểu khác.

      "Ngươi quản người ta làm gì! Đàng hoàng trông giữ trong học viện cho ta, đừng để ai phát ta rời . Nếu kết quả chẳng cần phải , tự ngươi lãnh phạt ." Trong khi chuyện, Hàn Lạc Tuyển đến sân huấn luyện. tới chỗ dưới tường cao, chuẩn bị phi thân qua.

      "Thế tử, ngài đến chốn ong bướm đó phải cẩn thận, thuộc hạ nghe bên trong có đủ loại người, đủ loại thuốc, ngài đừng uống loạn nhé." Hàn Cửu yên lòng dặn dò.

      "Bớt nhảm , bản công tử còn chưa ngu đến mức để ngươi chỉ tay năm ngón đâu." Dứt lời, mượn lực từ cọc gỗ bên cạnh, nhảy vọt qua đầu tường.

      "Thế tử, ngài sớm về sớm nhé! Nhất định phải trở về trước giờ học sáng mai đó, nếu như trốn học, tiên sinh phái người tới tra hỏi, thuộc hạ chịu nổi đâu!" Thấy Hàn Lạc Tuyển mất hút, Hàn Cửu cao giọng cường điệu.

      Lướt qua tường cao, Hàn Lạc Tuyển chưa từng tạm dừng, chạy thẳng tới chân núi, muốn xem xem Lâm Thư ngốc ngếch kia muốn làm cái gì.

      Sau khi từ học viện Thánh Tài về, trong lòng Lâm Thư rối loạn hai ngày, quyết định viết hết những chuyện xảy ra ở kiếp trước ra quyển vở. Mặc dù nàng mơ hồ đoán được, nếu chuyện phát triển như kiếp trước, con đường tương lai của nàng khác biệt rất lớn so với kiếp trước, nhân quả, thế của người bên cạnh nàng cũng hoàn toàn khác biệt. Nhưng nàng vẫn quyết định phải nghịch thiên cải mệnh, nếu nàng sống lại mà vẫn tiếp tục sống như kiếp trước sống lại còn có ý nghĩa gì?

      Lâm Thư cam chịu, nàng tính toán nên giải quyết xong mầm tai họa Triệu Á Thanh này . Chỉ cần ta bị nàng chỉnh ngã, có cơ hội leo lên địa vị cao, vậy cuộc sống sau này của nàng thoát khỏi tên cặn bã đó. Triệu Á Thanh có năng lực, mà nàng lại oán hận ta, hai bọn họ làm gì cũng chẳng có kết quả. Muốn cải mệnh phải xuống tay từ chỗ ta. Mà khi nàng vừa sống lại liền đúng lúc phát ta làm chuyện dơ bẩn, nàng định xuống tay với ta từ lúc này, để Triệu Á Thanh hết cơ hội xoay mình!

      Trong kiện Triệu Á Thanh dùng phấn hoa túc khống chế đám nữ tử kia, nàng nhận định những nương đó bị ta đưa đến kinh thành, đưa vào thanh lâu, dò xét tình báo, quyến rũ đại thần. Cho nên, nàng định tra xét từ những thanh lâu đó trước, xem xem thanh lâu nào mới là cứ điểm của ta.

      Được nhị ca Lâm Ngọc che giấu giúp, Lâm Thư đổi nam trang, cải trang đơn giản rồi chuồn êm ra khỏi Lâm gia, đến nơi trăng hoa nổi danh nhất trong kinh thành là Phú Quý lâu.

      Ra ngoài theo nàng còn có A Cường là cao thủ mà Lâm Ngọc phái tới bảo vệ nàng. A Cường cao chín thước, khổ người lớn, mặt hung dữ nhưng hơi ngốc, là trung nô của Lâm gia.

      Lúc này mặt trời lặn về tây, ánh tà dương lay lắt, Lâm Thư ăn vận như công tử nhà quyền quý, dẫn A Cường tới phố hoa náo nhiệt.

      Vừa tới cửa Phú Quý lâu, Lâm Thư còn chưa xác định tấm biển của cửa hiệu, liền bị người kéo vào.

      "Ôi! Tiểu công tử, lần đầu đến đây hả? Ngài đúng là tinh mắt! Phú Quý lâu của chúng ta nổi tiếng là nơi khoái hoạt trong kinh thành đấy. Hoàn phì yến gầy, đầy đủ ý vị, trong sạch có hết! --d,.,,d....ll..qq,,,..d,,,,o...-ơ- Đủ loại giai nhân, hẳn là có người hợp với khẩu vị của ngài! Ngài mau vào nhìn chút !"

      Lâm Thư thấy nữ nhân đẩy nàng tiến vào, vào rồi, nhìn thấy khung cảnh lòe loẹt, các nữ tử mặc y phục rực rỡ sửng sốt lát. Ngay lúc nàng ngây người, tú bà Từ nương liền đến nhiệt tình chiêu đãi Lâm Thư.

      "A, tiểu công tử mới tới hả? Muốn nương như thế nào cứ ! Chỉ có ngài nghĩ tới, chứ nương nào mà Phú Quý lâu đào tạo được!" Từ nương với khuôn mặt son phấn dày cộm, lắc lắc cái mông, nháy mắt ra hiệu, với nàng.
      ==--dii,,,,,ê....nn,,,,da,....nn....l....qq,,..d,,...o....n....

      Lâm Thư quen với mùi phấn son nồng đậm trong đại sảnh, nhịn được hắt hơi cái. Khịt khịt mũi, cố làm ra vẻ y phục lụa là, hỏi: "Bản công tử muốn loại nương nào, các ngươi đều có thể đưa ra hả?"

      "Đương nhiên rồi! Phú Quý lâu của chúng ta có đủ loại nương, luôn có kiểu ngài thích! Bảo đảm ngài rất thoải mái!" Từ nương phất phất khăn tay tràn đầy dị hương với Lâm Thư, cực kỳ phóng đãng.

      "Vậy sao? Ngươi gọi hết những nương tốt nhất ra cho bản công tử, ta muốn thứ tốt nhất!" Vung tay lên, nàng lấy sấp ngân phiếu từ trong ngực ra, quơ quơ trước mặt Từ nương.

      Ánh mắt Từ nương sáng lên như thấy thần tài, bày ra bộ dạng lấy lòng, khom người mời Lâm Thư: "Tiểu công tử, mời ngài lên phòng trước! Ta lập tức gọi nương đứng đầu bảng trong lâu ta tới ngay! Nhất định đảm bảo ngài hài lòng, thoải mái ngất trời!"

      A Cường vẫn luôn im miệng, theo đằng sau Lâm Thư, nghe Từ nương vậy, nhịn được nhíu đôi mày rậm, lên tiếng khuyên Lâm Thư: "Tiểu, công tử. Những nương kia sạch , ngài thể ở chung với họ!"

      Từ nương nghe A Cường , cảm giác bạc sắp bay mất rồi, mặt mày khó chịu trừng y, bất mãn : "Ta này, đến thanh lâu để thỏa mãn thân thể để làm gì hả!"

      Từ nương xong, Lâm Thư liền mắng y: "Câm miệng! Ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử! Ngươi chỉ cần bảo vệ ta, làm tốt chức trách của mình, đừng quản chuyện của bản công tử!"

      Từ nương đứng bên cạnh nghe vậy, cực kỳ hài lòng, phụ họa : "Đúng đó! nô tài quản chuyện của chủ tử làm gì!"

      xong, bà ta lại cúi đầu khom lưng, vẻ mặt ôn hòa với Lâm Thư: "Tiểu công tử, mời ngài lên lầu, ta mở phòng cho ngài. Vào phòng, ngài chờ lát, ta kêu mấy vị nương có nhan sắc tới để cho ngài chọn!"

      Lâm Thư gật đầu, theo bà ta lên lầu. Vào phòng, chờ bà ta rời , nàng mới cảm thán với A Cường: "A Cường, ra đây chính là chỗ khoái hoạt của nam nhân, ngươi nhìn những nữ nhân kia , dáng dấp là có tư vị!" Nghĩ đến mình, Lâm Thư cúi đầu nhìn bộ ngực bẳng phẳng.

      A Cường giật giật khóe miệng, hạ thấp giọng với nàng: "Nhị tiểu thư, ngài chớ có làm loạn. Nơi này, mặc kệ là người hay đồ, đều sạch , ngài ngàn vạn lần đừng có đụng tới thức ăn ở đây."

      Y lo lắng nàng và những nữ nhân ở đây làm loạn, đám nữ nhân ở chung chỗ có thể làm gì. Y lo lắng Lâm Thư dùng đồ linh tinh, trúng chiêu!

      "Ừ, ta biết rồi. A Cường nhất định phải bảo vệ ta, tấc cũng rời ta." sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lần đầu nàng đến nơi vàng thau lẫn lộn này, cũng biết có gặp chuyện bất trắc hay .

      "Nô tài nhất định đứng nguyên bên cạnh tiểu thư, tấc cũng rời!" A Cường lời thề son sắt.

      "Ừ, được. Ngươi đừng chuyện nữa, ta nghe hình như có người đến." Nghe thấy bên ngoài có vài nương chuyện, nàng vọi kêu A Cường ngậm miệng.

      chỗ mà Lâm Thư và A Cường biết, có đôi mắt quan sát cử động của bọn trong chỗ tối.
      AikoNguyen thích bài này.

    4. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 23: Tranh giành người


      "Tiểu công tử, ngài xem , đây đều là những nương đẹp nhất Phú Quý lâu! Ta giới thiệu chút với ngài: vị này là Liễu Y Y băng thanh ngọc khiết, là chiêu bài của Phú Quý lâu chúng ta! Cầm kỳ thư họa, giỏi ca múa, tinh thông mọi thứ! Mấy vị này cũng là nương vô cùng có tài sắc trong Phú Quý lâu. Tiểu công tử lựa chọn ai?" Từ nương dẫn năm vị nương có dung mạo tốt vào, giới thiệu xong liền nịnh nọt hỏi Lâm Thư.

      "Ừ, dáng dấp cũng được. Các ngươi tự chia ra giới thiệu mình chút !" Vuốt cái cằm sáng bóng, Lâm Thư bỉ ổi cười tiếng.

      "Viễn khách chiết dương Liễu, Y Y lưỡng hàm tình. Ta là Liễu Y Y." Nữ tử cầm đầu, Liễu Y Y lạnh nhạt mở miệng trước. Vóc người xác thực cực kỳ đẹp, diễm nhược đào lý (xinh đẹp như hoa đào), lạnh lùng như băng sương, chính là đến kiểu mỹ nhân lạnh lùng như Liễu Y Y.

      "Thiếp tên San nhi, biết ca hát!" Nữ tử vận hồng y cúi người trước Lâm Thư, xấu hổ giới thiệu.

      "Thiếp tên Thúy nhi, sở trường là xoa bóp, nhất định hầu hạ công tử thoải mái!" Thúy nhi mặc bộ áo váy màu lam lên tiếng, rồi liếc mắt với Lâm Thư.

      Nhận được mị nhãn (ánh mắt quyến rũ), Lâm Thư run rẩy , thân thể tê dại vội vàng xua tay, : "Được rồi, kêu Liễu Y Y và San nhi ở lại." Cũng nghe hai người đằng sau giới thiệu, nàng vội vàng chọn người.

      Từ nương còn chưa kịp mở miệng đồng ý, cửa phòng lại bị người đẩy ra, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cửa.

      "Bản công tử nghe Liễu nương của Phú Quý lâu là tài nữ phong trần hiếm có, liền đặc biệt đến xem, ngờ bị người chọn rồi." Thay đổi vẻ lạnh lùng trước đây, Hàn Lạc Tuyển như biến thành người khác, dáng vẻ ăn chơi trác tác chê vào đâu được.

      Thấy , Lâm Thư ngây ra như phỗng. Sao lại xuất ở đây! Hơn nữa còn là vì kỹ nữ Liễu Y Y kia! Trong lòng nàng vô cùng buồn bực, nghiêm mặt lên tiếng.

      Ngoại trừ Lâm Thư là nữ giả trang nam đám nữ nhân trong phòng vừa thấy Hàn Lạc Tuyển ngây người như được thấy tiên nhân. Ngay cả Liễu Y Y lạnh mặt vào phòng rồi mặt cũng có chút biến hóa.

      Thấy đám nữ nhân này đều nhìn chằm chằm Hàn Lạc Tuyển, trong lòng Lâm Thư liền dâng lên ngọn lửa giận, nghiêm mặt, đanh giọng : "Mấy người các ngươi nhìn cái gì vậy! Bản công tử mới là kim chủ của các ngươi, nhìn khuôn mặt có tiền à!" Bộ dạng hung ác của nàng giống như ác bá ở đầu đường.

      Nghe vậy, nhìn bộ dạng xù lông của nàng, Hàn Lạc Tuyển nhịn được khẽ cười, : "Lời này quá đúng, nhìn chằm chằm mặt bản công tử cũng chẳng có chút tiền nào đâu."

      Lúc này Lâm Thư vô cùng bực bội với vẻ tươi cười của Hàn Lạc Tuyển, trong lòng chỉ muốn đánh trận. Sắc mặt tồi tệ chuyển mắt nhìn , mở miệng với Từ nương: "Còn ngây ra đó làm gì! thấy tên kia định tranh giành người với bản công tử hả! Còn mau đuổi ra ngoài cho ta! Liễu nương là bản công tử chọn trước rồi!"

      Liễu Y Y đứng bên nghe Lâm Thư , lại quan sát hành động của Lâm Thư, liền nhăn đôi mày liễu, mặt hơi đanh lại, với Lâm Thư: "Vị công tử này, mặc dù là ngài tới trước cũng chọn xong người, nhưng Lưu mụ mụ vẫn chưa đồng ý mà. Cho nên, vị công tử kia vẫn có quyền lựa chọn Y Y!"

      Nghe Liễu Y Y , Lâm Thư nhìn ra nữ nhân này muốn hầu hạ Hàn Lạc Tuyển. Ánh mắt nàng hung ác giống như muốn ăn thịt người nhìn tú bà, tức giận hỏi: "Tú bà kia, rốt cuộc bà để cho Liễu Y Y hầu hạ ai?"

      "Đây, đây là đương nhiên, đương nhiên....." Là ai có tiền có thân phận để Liễu Y Y hầu hạ kẻ đó! Nhưng Lưu mụ mụ cũng dám ra lời ấy, bởi vì chưa biết bối cảnh của cà hai, bà ta sợ đắc tội với kẻ có quyền thế nên chưa dám ra quyết định.

      "Khiến chư vị chê cười, bản công tử và là bằng hữu tốt. Lúc trước vì quển sách mà Tô huynh đệ giận ta, nếu như muốn Liễu nương hầu hạ ta tranh nữa, cũng chọn người ở cùng phòng này để tâm cùng ." Hàn Lạc Tuyển phẩy chiếc quạt trong tay, thản nhiên . Bộ dạng y phục lụa là đầy phong lưu kia vừa xứng với bề ngoài như thiên tiên, thoạt nhìn tác phong vô cùng nhanh nhẹn.

      như vậy khiến cho người ta thể xem thân quý khí, khiến Liễu Y Y yên lặng nổi lên tâm tư, dám xem đối phương.

      Lưu mụ mụ nghe vậy, lập tức cười hòa ái, chân thành : " ra là như vậy! Vậy ta gọi thêm vài nương có tư sắc đến cho vị công tử này chọn!"

      Hàn Lạc Tuyển phất tay, từ chối: " cần phiền phức như vậy, cứ chọn nương mặc y phục màu lam , bản công tử và Tô huynh đệ hàn huyên chút, trò chuyện xong là rồi. Trong nhà còn có thê thiếp chờ đợi, qua đêm ở bên ngoài."

      "Ai, công tử là người biết lo cho gia đình nhỉ! Vậy , Thúy nhi ở lại , hầu hạ tốt vị công tử này đấy!" Lưu mụ mụ với Thúy nhi xong, lại với hai nữ tử được tuyển chọn: "Hai người ra ngoài cho ta."

      Đưa người ra cửa, trước khi đóng cửa, Lưu mụ mụ liền nịnh hót Hàn Lạc Tuyển và Lâm Thư: "Hai vị công tử chơi vui vẻ!"

      Chờ cửa đóng lại, Hàn Lạc Tuyển bình thản ung dung về phía Lâm Thư, ngồi xuống bên cạnh nàng.-₫-₫--ll,,..qq...qd....o...n,,..₫₫₫-- Vung tay lên, tùy ý ra lệnh cho mấy nữ tử đứng trước mặt: "Biết đàn đàn, biết hát hát , bản công tử muốn xem tài nghệ của các ngươi như thế nào."

      "Thiếp thiên về cổ cầm, chi bằng thiếp và San nhi hợp tấu khúc ‘Túy Đông Phong’ cho nhị vị công tử nghe nhé. Thủ khúc đó là tác phẩm mới của thiếp, cần chuẩn bị chút." Liễu Y Y ngoan ngoãn lên tiếng.

      "Ừ, được. Cho các ngươi hai khắc (30p), các ngươi chuẩn bị !" Hàn Lạc Tuyển nhàn nhạt gật đầu.

      "Công tử, thiếp thiên về xoa bóp, hay là thiếp xoa bóp cho ngài nhé! Nhất định phục vụ công tử thoải mái dễ chịu!" Khuôn mặt Thúy nhi hàm xuân, nhướn mày với Hàn Lạc Tuyển.

      "Cũng được, chỉ là bản công tử thích màu sắc y phục của ngươi, ngươi đổi đồ trước rồi quay lại. Nhìn mà chướng mắt!" Hàn Lạc Tuyển ghét bỏ .

      Thúy nhi hơi xấu hổ hỏi: "Vậy công tử thích y phục màu gì, Thúy nhi lập tức đổi."

      "Ngươi đổi y phục màu thân cây nghệ ! nhanh về nhanh!" Hàn Lạc Tuyển thờ ơ .

      Nghe , Thúy nhi liền kéo Liễu Y Y rời khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại Hàn Lạc Tuyển và Lâm Thư, còn có A Cường đứng thẳng, bất động như pho tượng.

      Ban nãy, Lâm Thư vẫn luôn im lặng kìm nén, trước mắt thấy có ai, vừa định mở miệng, bị Hàn Lạc Tuyển đưa ngón trỏ ra chặn lại. Ngay sau đó, tiến gần đến bên tai nàng : "Đừng bại lộ thân phận, có người bí mật giám thị ở phía sau phòng này."

      Nghe vậy, Lâm Thư mở to hai mắt, khó tin nhìn , dùng giọng mà chỉ hai người nghe được hỏi: " sao?"

      "Lừa ngươi làm chi! Cẩn thận đừng lộ thân phận. Bây giờ ta tên là Đường Cẩn Ngôn, ngươi gọi ta là Đường huynh . Ngươi giả họ Tô, nếu những nữ nhân kia định thăm dò thân phận của ngươi, ngươi cứ đáp qua loa, đừng lỡ miệng."

      Lâm Thư nhàng gật đầu, nàng ngờ có người bí mật giám thị ở phía sau phòng này, đột nhiên cảm thấy đằng sau lưng có chút lạnh lẽo. ˆˇˆ d,.,i,,,iê,,nn...._-_Nàng nhớ đến đoạn đối thoại của mình và A Cường sau khi bước vào phòng, -‘’’d....da....n,,,,....;;;tuy rằng giọng nhưng biết đối phương có nghe được .---ll..///qqq,,,,,dô,,,,nnn=-= Trong lòng lo lắng, bất an, nàng dán môi đến bên tai Hàn Lạc Tuyển hỏi: "Lúc trước vào phòng, hộ vệ bên cạnh giọng gọi ta là tiểu thư, biết có thể bị nghe lén ?"

      Bị hơi nóng phả ra từ miệng nàng làm cho hơi nhột trong lòng, đễnh đãng đáp: " , người nọ biết võ công, lại cách khá xa nên nghe ."

      Nghe vậy, nàng yên tâm rồi, chuyển chủ đề hỏi: "Lúc này đâu rời được học viện nhỉ? Sao huynh cũng chạy tới đây? Là tới tra chuyện phát được ở trấn Thanh Hà hả?" Lúc này nàng bình tĩnh lại, dựa theo hiểu biết của nàng về luôn giữ mình trong sạch, nếu như có việc gì đặt chân vào chốn trăng hoa này. Lúc trước đầu óc nàng bị co rút, mới có thể nổi giận.

      ", bản công tử chỉ đơn thuần đến uống tửu hoa thôi." Hàn Lạc Tuyển chịu nổi lỗ tai tê dại, liền cách xa nàng.

      "Huynh thể thành chút à!" Nàng xác định tới đây là có chung mục đích với mình, thấy để tâm đến chuyện kia, nàng liền mừng thầm. Nhưng thấy cứ xạo nàng hơi bất mãn .

      A Cường đứng bên cạnh như pho tượng, thấy tiểu thư nhà mình và nam tử tựa gần vào nhau chuyện, nhìn nổi nữa bèn : "Công tử, đừng dính vào nhau nữa, người ta nhìn tưởng bị đoạn tụ đó."

      Hàn Lạc Tuyển nghe thế, nhíu mày nhìn nàng. Bị nhìn chế giễu, Lâm Thư hơi ngượng ngùng, quay đầu trách cứ A Cường: "Ngươi chỉ cần đứng bên cạnh bảo vệ ta là được! Đừng nhiều!"

      Bị nàng khiển trách, A Cường vô tội ngậm miệng. Lúc này, Thúy nhi đổi xong y phục vừa đẩy cửa vào, hơi ngượng ngùng nhìn Hàn Lạc Tuyển, giọng hỏi: "Công tử, thiếp chỉ có xiêm y màu cam thảo, ngài nhìn thuận mắt chưa?"

      "Ừ, tạm thời nhìn được! Ngươi qua đây xoa bóp vai cho ta, để bản công tử xem xem có sảng khoái như ngươi , nếu khó chịu có thưởng đâu." Hàn Lạc Tuyển đùa giỡn .

      "Thủ nghệ của Thúy nhi nhất định làm cho công tử hài lòng!" Thúy nhi lắc lắc cái mông đầy đặn ra sau lưng Hàn Lạc Tuyển, vươn những ngón tay mảnh khảnh đặt vai Hàn Lạc Tuyển, bắt đầu xoa bóp.

      Lâm Thư cảm thấy cảnh trước mặt chói mắt, nàng thể chịu được Hàn Lạc Tuyển và nữ nhân khác thân mật như thế, thấy chán ghét như đụng phải cặn bã. Quay đầu , nàng nhìn bọn họ, nhắm mắt làm ngơ. ♪,,..,£e...^.^ Qu,,..yy,,,,♫Ŋ0Ŋ,,,,d....o...nnn♥ Trong lòng khó chịu, muốn tìm chút gì đó để giảm bớt. Thấy bàn có bánh ngọt, đầu nàng nóng lên, vươn tay cầm lên, nhét vào miệng.

      A Cường đứng bên cạnh trợn tròn mắt, Hàn Lạc Tuyển muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng kịp nữa. Hai đấng mày râu chỉ có thể trợn mắt nhìn nàng. Mà đương lại hề cảm nhận được hai ánh mắt mãnh liệt đó, còn phối hợp phiền lòng gặm bánh ngọt.

      Hàn Lạc Tuyển nhìn nổi, cười đùa lên tiếng: "Tô huynh đệ đừng nên ăn, chờ tiêu khiển xong Đường mỗ dẫn ngươi đến Phúc Lai cư ăn nhé. Mấy ngày trước đồng ý với ngươi, vẫn chưa có cơ hội mời thưởng thức đấy."

      Lâm Thư nghe lọt lời của nhưng mặt vẫn tỉnh bơ, vẫn còn gặm bánh ngọt, nhưng trong lòng vẫn hừ hừ, thầm mắng Hàn Lạc Tuyển chuyện giữ lời. Trước lúc nàng hồi phủ đáp ứng là ngày khác đóng gói điểm tâm của Phúc Lai cư rồi đưa đến phủ cho nàng. Nhưng Lâm Thư trở về Lâm gia hơn tháng mà chẳng thấy bóng dáng bánh ngọt đâu, sao khiến nàng buồn bực cơ chứ. Mặc dù biết đồ trong trong thanh lâu sạch , nhưng Lâm Thư cho là, nếu như bỏ thuốc tám phần là trộn lẫn ở trong rượu. Nam nhân đến dạo thanh lâu chắc chắn là phải uống rượu, nếu tại sao lại tới thanh lâu uống rượu hoa chứ. Cho nên Lâm Thư hề cảm thấy điểm tâm có vấn đề, cứ yên tâm dùng thôi.
      AikoNguyen thích bài này.

    5. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 24: Nam tử thọt chân


      Đứng sau lưng xoa bóp, Thúy nhi nghe Hàn Lạc Tuyển vậy, nhịn được lên tiếng: "Điểm tâm của Phú Quý lâu chúng ta đương nhiên thể so sánh được với Phúc Lai cư. Điểm tâm của Phúc Lai cư là mỹ vị thể so sánh được! đến cũng kỳ, ba năm trước thiếp từng ăn qua thấy rất bình thường, nhưng hai năm trước, điểm tâm đó đột nhiên lại có biến hóa nghiêng trời lệch đất, đột nhiên trở nên cực kỳ ngon miệng! Lúc ấy, thiếp còn đặc biệt hỏi do tiểu nhị của quán, nghe vị nam tử thần bí chạy tới quán bọn họ, mang theo rất nhiều điểm tâm, muốn bàn chuyện làm ăn với chủ lâu. Sau khi ăn điểm tâm của ta, chủ lâu định bỏ giá cao mua lại bí kíp, nhưng bị ta từ chối. ta chỉ có thể hợp tác với chủ lâu làm điểm tâm bí truyền, nhưng bán được phần điểm tâm ta muốn lấy ba phần lãi. Nam tử này đúng là nhân tinh!"

      "Sau đó sao?" Hàn Lạc Tuyển có chút hăng hái hỏi.

      "Nghe tiểu nhị ông chủ lâu ăn uống suy nghĩ mấy ngày, sau đó cắn răng đồng ý. Ba phần lãi đó! phần điểm tâm của Phúc Lai cư thấp nhất cũng phải mười lượng bạc, đối với người bình thường mà , đây chính là giá trời. Nam tử kia cũng phí sức gì mà được ba phần lãi, tay tính toán cừ khôi! Nam tử này cũng coi như là kỳ nhân , người bình thường chạy đến quán ăn đều là bán bí kíp, còn nam tử kia chỉ cung cấp nguyên liệu, hương liệu cũng được chia lãi. Phương thức giao dịch này đúng là bình thường." Thúy nhi sinh lòng hâm mộ , vẫn quên đấm lưng cho Hàn Lạc Tuyển.

      "Hả? Tiểu nhị kia chưa nam tử thần bí đó là người phương nào sao?" Hàn Lạc Tuyển tò mò hỏi.

      "Ừm, để thiếp ngẫm lại. A, nhớ ra rồi! Lúc ấy, hình như tiểu nhị là nam tử thần bí đó bị thọt chân, đứng linh hoạt, khập khễnh. Những thứ khác như tên họ, là người phương nào biết." Thúy nhi nhíu mày .

      "Nam tử thọt chân thần bí à? là ý vị sâu xa. Sao Liễu nương và nương khác chuẩn bị lâu như vậy vẫn chưa trở lại?" Hàn Lạc Tuyển tùy ý xoay xoay cây quạt trong tay, dáng vẻ cực kỳ tự nhiên, hỏi.

      Thấy hỏi đến Liễu Y Y, Thúy nhi cho là cũng có ý với Liễu Y Y. Trong lòng vui, liền xấu Liễu Y Y: "Công tử, ngài biết đâu, Liễu Y Y kia cậy vào bản thân có chút tài nghệ nên tiếp khách, dối mình là thanh quan (ca kỹ trong sạch). ra , trước khi nàng ta lên đài sớm thất thân rồi!" Lúc lời này, Thúy nhi cúi đầu dựa sát bên tai Hàn Lạc Tuyển, giọng .

      "Còn có chuyện đó ư? nghe chút ." Hàn Lạc Tuyển giả vờ tò mò.

      Thúy nhi giậu đổ bìm leo, liếng thoắng ra những điều mình biết.

      "Thiếp tận mắt nhìn thấy, vậy còn là giả được à! Từ thiếp và nàng ta đều bị bán vào Phú Quý lâu, bởi vì cùng bị bán vào nên quan hệ khá tốt, tốt tận năm năm mà. Nàng ta bởi vì dung mạo tệ, từ bị bồi dưỡng thành chiêu bài rồi. Hai năm trước, chúng ta cùng dạo phố, đường gặp phải đám du côn, lưu manh, thiếp trốn thoát được, còn nàng ta lại bị đám lưu manh cưỡng bức rồi, vài tên cưỡng bức nàng ta cơ mà! Lúc đó thiếp thoát được, liền chạy thẳng về Phú Quý lâu tìm tú bà cứu mạng. Dẫn người đến liền thấy được thảm trạng của nàng ta, vì thế, Liễu Y Y còn ầm ỹ, đòi tự sát mấy lần!"

      đến đây, Thúy nhi đột nhiên hạ giọng: "Khi đó chúng ta an ủi rất nhiều nhưng nàng ta đều nghe, sau đó bị Ngô mụ mụ là bà chủ của Phú Quý lâu uy hiếp lần, nàng ta mới buông tha cho ý định tự sát.=-=-ll,,,..eeqq,,,uu,,,,y....do....oonnnn,,..---Ngô mụ mụ đổi cho nàng ta là thanh quan bán nghệ bán thân. Mà đầu năm ngoài, sau khi lên đài biểu diễn lần đầu tiên, nàng ta kết giao với nam tử. Tướng mạo bình thường, nhưng lại vô cùng bạo tay, hào phóng."

      Dừng chút, Thúy nhi tiếp tục : "Nhắc tới cũng khéo, nam tử kia vừa khéo giống với nam tử thần bí mà thiếp ở Phúc Lai cư, đều bị thọt chân. Liễu Y Y bị ta bao cấp thời gian, con người liền thay đổi hẳn. Nàng ta vốn chỉ theo lề lối cũ là ôm cầm đàn mấy khúc, lại đột nhiên trở nên hết sức ưa thích sáng tác tân khúc. Hơn nữa, nàng ta vậy mà còn làm cả thơ nữa! Làm thơ được vài đại nhân công tử có học thức nào đó nghe được nên vô cùng tán thưởng! Thiếp nhìn theo nàng ta bao năm, trong bụng nàng ta có những gì, thiếp còn biết sao! Trước kia, nhiều nhất cũng chỉ nhận biết được hết mặt chữ, ngờ ở cùng nam tử thọt chân giàu có mới mấy ngày mà cả người biến hóa nghiêng trời lệch đất, đây là quỷ dị!"

      Vốn gặm bánh ngọt, lúc Thúy nhi kể chuyện của Phúc Lai cư Lâm Thư dừng động tác ăn, luôn an tĩnh nghe nàng ta kể chuyện. Nghe Thúy nhi tới đây, trong lòng nàng liền kêu lộp bộp, quay đầu, nóng nảy hỏi: "Ngươi có biết Liễu Y Y làm bài thơ nào hay ?"

      "Biết chứ. Ban đầu chỉ bằng bài thơ ẩm rượu liền giành được ánh mắt tán thưởng của chư vị, phát thành danh. Thiếp còn nhớ nội dung bài thơ là: ‘Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi. Quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết. Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn đối nguyệt. Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tẫn hoàn phục lai. . .' " Thúy nhi ngâm nga có thanh có sắc.

      Đợi Thúy nhi đọc đến đây, Lâm Thư thầm đọc tiếp: "Phanh dương tể ngưu thả vi nhạc, hội tu nhất ẩm tam bách bôi. Sầm phu tử, đan khâu sinh, tương tiến tửu, bôi mạc đình. Dữ quân ca nhất khúc, thỉnh quân vi ngã khuynh nhĩ thính. Chung cổ soạn ngọc bất túc quý, đãn nguyện trường túy bất phục tỉnh. ^-^...£ê,,,,♥Q...♫Qu.....yyy,,,,,.D0Ŋ.,...-Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh. Trần vương tích yến bình nhạc, đấu tửu thập thiên tứ hoan hước. Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiễn, kính tu thủ đối quân chước. Ngũ hoa mã, thiên kim cầu, hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu."

      Nghe Lâm Thư đọc xong, Thúy nhi kích động : "Đúng đúng đúng! Vị công tử này đọc chuẩn quá! ra bài thơ này nổi danh như vậy, ta còn tưởng rằng chỉ có người từng dạo qua Phú Quý lâu mới biết chứ, ngờ khách lạ như công tử cũng biết ." Trong lời của Thúy nhi có chút ghen tỵ, nàng ta vui khi thấy Liễu Y Y luôn nổi danh.

      Được Thúy nhi xác nhận, vẻ mặt Lâm Thư hơi cứng lại. Sợ bị người đứng đằng sau căn phòng nhìn ra vẻ bất thường, vội vàng cúi đầu. Ném nửa miếng bánh ngọt ở trong tay vào đĩa bàn ăn, rồi giấu bàn tay vào trong ống tay áo. Hai ống tay áo chồng khít lại, trong ống tay áo kín mít, tay phải của nàng hung hăng nắm chặt tai trái.

      Vì sao kiếp trước nàng lại quyết lòng với Triệu Á Thanh chứ ? chỉ bị lời ngon tiếng ngọt của ta là mờ mắt, mà còn vì biết được bí mật quan trọng của Triệu Á Thanh. Lâm Thư từ miệng ta biết được, ta là ‘kẻ xuyên ’, bởi vì ta gặp bất trắc ở thế giới kia, linh hồn xuyên qua thời mà đến, mượn xác hoàn hồn với vị Cửu hoàng tử trùng họ trùng tên ở Đại Chu. Mà lúc Triệu Á Thanh tới Đại Chu là năm Kiến An thứ mười, đúng là năm mà Liễu Y Y lên đài theo lời Thúy nhi ! Cũng là năm mà nam tử thần bí làm giao dịch với Phúc Lai cư!

      Khi nàng biết được Triệu Á Thanh là mượn xác hoàn hồn tới Đại Chu, kinh sợ đến á khẩu, trốn tránh mấy ngày, cuồi cùng cũng tiêu hóa được bí mật đó. Bởi vì biết được bí mật quan trọng nhất của Triệu Á Thanh nên nàng và ta càng thêm ân ái hơn. Điều chỉnh tâm trạng xong, nàng liền nổi lòng hiếu kỳ, hỏi khá nhiều chuyện về cuộc sống ở thế giới cũ, trước khi ta xuyên đến Đại Chu. Lúc ấy, Triệu Á Thanh đều nghe theo Lâm Thư hết, hận thể cưng chiều nàng đến tận trời. Lâm Thư muốn biết cái gì, ta đều hết cho nàng.

      Muôn hình vạn trạng, muôn màu muôn vẻ. Đây là cảm giác của nàng với thế giới cũ của Triệu Á Thanh. Mặc dù kinh ngạc vì thế giới kia mọi người đều ngang hàng, chẳng phân biệt giàu nghèo, nhưng nàng lại rất thích chế độ nam nữ bình đẳng, phu thê của thế giới kia. Ở nơi đó, nam nữ bằng tuổi có thể cùng học, và học chung trong gian phòng. Chuyện gì cũng là nam nữ cạnh tranh công bằng, có nam tôn nữ ti, kỳ thị giới tính.

      Hai người ở chung, khi nhàn hạ, nhàm chán, Triệu Á Thanh kể cho nàng nghe nhiều chuyện mà nàng chưa từng được nghe về những văn nhân thời xưa. Còn đọc vài tác phẩm thi ca xuất sắc cho nàng nghe./...;;;’’’ll...ê,,,qu...y...do,,,,nn--== Mà bài ‘Tương kính tửu’ của Liễu Y Y nàng cũng nghe Triệu Á Thanh qua. Lúc ấy ta có kể cho nàng nghe những vị đại thi nhân có tài nhưng gặp thời, còn đặc biệt ngâm mấy câu thơ, trong đó có ‘Tương kính tửu’ của Liễu Y Y!

      Lâm Thư xác nhận được, hai năm trước nam tử bao cấp cho Liễu Y Y thời gian chính là Triệu Á Thanh! Về phần nam tử thần bí có giao dịch chia trác với Phúc Lai cư có phải là Triệu Á Thanh hay , còn phải đợi điều tra chứng minh rồi kết luận. Ở trấn Thanh Hà, nàng phát ta giả trang thành có tật ở chân, mà khi hợp tác với Liễu Y Y, ta cũng làm bộ như bị thọt chân. Nếu có thể giả bộ lần, hai lần cũng có thể giả bộ lần ba! Huống chi, trước khi xuyên qua, thân phận của ta còn là đầu bếp giỏi, nếu như điểm tâm của Phúc Lai cư do ta làm ra nàng chẳng thấy có điểm kỳ lạ gì.

      Trong lòng suy nghĩ thấu đáo, trong đầu cũng phân tích kỹ mọi chuyện, sắc mặt nàng từ từ khôi phục bình thường. Lấy lại tinh thần phát biết Thúy nhi những gì, chọc cho Hàn Lạc Tuyển vui vẻ đầy mặt. Đúng là cảnh đẹp ý vui, làm cho người ta vừa thấy liền si mê.

      Thấy Hàn Lạc Tuyển bị nữ nhân khác chọc cười vui vẻ, trong lòng Lâm Thư nhất thời có cảm giác trống rỗng. Trầm tư , nhìn chằm chằm bọn họ lúc, mím môi cái, nàng hỏi: "Vậy về sau nam tử thọt chân giàu có đó còn đến gặp Liễu Y Y nữa ?"

      "Có chứ! 15 hàng tháng đều đến lần! Cũng biết là lão gia giàu có nào, thiếp từng dò hỏi Liễu Y Y, còn bị nàng ta mắng trận, kêu thiếp bớt can thiệp vào chuyện của nàng ta." Lúc chuyện, mặt Thúy nhi vô cùng uất ức, giống như Liễu Y Y là nữ nhân hung ác, bắt nạt, phụ bạc nàng ta vậy.

      Lâm Thư còn muốn hỏi thêm, lúc này Liễu Y Y ôm cổ cầm, bước sen, đẩy cửa vào. theo phía sau còn có San nhi mặc hồng y, hai người vào, hạ thấp người, : "Khiến hai vị công tử đợi lâu rồi."

      "Ngươi cũng biết là đợi lâu sao! là mất hứng! chơi nữa!" Trong lòng Lâm Thư rất mất hứng, sắc mặt bất thiện nhìn Liễu Y Y, bỗng nhiên đứng dậy chuẩn bị rời .

      Tay ôm cầm nắm chặt, Liễu Y Y hít sâu hơi, mặt chút thay đổi : "Là lỗi của ta, xin công tử bớt giận, bây giờ ta bắt đầu biểu diễn."

      "Biểu diễn? Diễn cái gì mà diễn! Hăng hái bị mất rồi, còn xem cái gì! Họ Đường kia, bản công tử đây, ngươi có ?" Giọng bất thiện với Liễu Y Y xong, Lâm Thư liền nghiêng đầu hỏi Hàn Lạc Tuyển.

      Tới đây lần, nàng thu hoạch được ít, nàng ra ngoài khá lâu rồi, chắc chắn ngoài trời tối đen, nếu như về phủ nhị ca nóng nảy mất.

      "Nếu Tô huynh đệ hết hứng thú rồi Đường mỗ cũng ở lại nữa. Hôm khác trở lại gọi Thúy nhi nương xoa bóp giúp ta. Với cả, được Thúy nhi nương xoa bóp lâu như vậy, bản công tử dễ chịu nhiều. Hôm nay chỉ đến đây thôi, ngày khác trở lại. Cầm lấy, đây là tiền thưởng cho ngươi!" Lúc chuyện, Hàn Lạc Tuyển móc tấm ngân phiếu từ trong lồng ngực ra, ném cho Thúy nhi.

      Thúy nhi mừng thầm trong lòng, nhận lấy, hả hê nhướn mày với Liễu Y Y ở bên kia, ngoài miệng lấy lòng : "Hai vị công tử thong thả! Thúy nhi chờ hai vị đến tìm nữa!"

      ra cửa, Lâm Thư nghe tiếng nũng nịu như thế, cả người run rẩy cái, tăng nhanh bước chân xuống lầu. A Cường theo sát phía sau, bảo vệ nàng.
      AikoNguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :