1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kế sách theo đuổi phu quân sau khi sống lại - Tô Nhị Thiếu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 9: Tỉnh giấc chuyện


      Hai người kiên nhẫn ở bên bờ sông qua vài ngày, Lâm Thư có chút chịu nổi nữa. Lúc mới bắt đầu sống lại, mấy ngày đó, bởi vì ban ngày quá mệt mỏi nên buổi tối nàng ngủ rất say. Nhưng hai ngày nay, nàng tài nào ngủ ngon được, luôn luôn mơ về những chuyện đau khổ trong kiếp trước, làm nàng đột nhiên giật mình bừng tỉnh từ trong mộng.

      gác đêm, Hàn Lạc Tuyển cũng phát ra có điều bất thường, nhất là khi thấy Lâm Thư ngủ mơ mơ màng màng còn hô to tên , điều này làm cho nổi lên lòng nghi ngờ.

      Đêm nay, Lâm Thư lại bị bừng tỉnh, mồ hôi lạnh đầy trán, vừa mở mắt ra, vẻ mặt hơi dại ra, ngồi ngây người như phỗng. Dưới ánh lửa mờ mờ, khuôn mặt nhắn vốn ửng hồng lại trở nên vô cùng tái nhợt.

      Hàn Lạc Tuyển nhíu mày, vẻ mặt dò xét nhìn nàng, hồi lâu, thấy sắc mặt nàng thay đổi, nhịn được ho hai cái, hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Có phải lại gặp ác mộng ?"

      Nghe thấy tiếng Hàn Lạc Tuyển, nàng mờ mịt quay đầu nhìn , vẻ mặt hơi hoảng hốt. Nghĩ đến cái gì, chợt lắc đầu, giọng có hơi kích động: "Ta có! Ta có!"

      Nghe vậy, Hàn Lạc Tuyển nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ, : "Ngươi còn à? Tự ngươi ra bờ sông soi lại bộ dạng của mình , đầy đầu mồ hôi hột, sắc mặt rất khó coi, còn phải gặp ác mộng à."

      Thấy ràng Hàn Lạc Tuyển ở trước mặt chỉ là thiếu niên, nàng lập tức tỉnh táo lại. Lắc đầu cái, nâng tay lau mồ hôi lạnh trán, nhếch miệng cười yếu ớt với .

      "Đúng vậy, ta gặp ác mộng. Ta rửa mặt rồi quay về ngay." xong, nàng nâng thân thể mềm nhũn đứng dậy, ra bờ sông.

      Bên bờ sông, nàng hung hăng xoa xoa mặt, cuối cùng cũng thoát ra khỏi mộng cảnh. Chỉnh trang lại bản thân, liền trở về bên cạnh đống lửa, ngồi xuống vị trí cũ. Thấy đôi phượng mâu của Hàn Lạc Tuyển nhìn mình chằm chằm, Lâm Thư có chút kỳ quái, mở miệng: "Huynh canh chừng nửa đêm rồi, nếu mệt nghỉ ngơi . Ta vừa khéo cũng tỉnh dậy, đến lượt ta gác đêm !"

      Lúc này Lâm Thư cho Hàn lạc Tuyển cảm giác hết sức quái dị. Trong mắt , nàng vốn là người đáng tin cậy, mà bây giờ, từ trong mộng tỉnh dậy, Lâm Thư đột nhiên cho cảm giác xa cách, khiến hơi khó thích ứng. Ra vẻ thờ ơ, Hàn Lạc Tuyển lắc đầu, : "Ta mệt, mấy ngày nay thành thói quen rồi. Ngươi gặp cơn ác mộng gì mà có thể dọa ngươi sợ đến như thế?"

      Cắn cắn môi, nghĩ đến chuyện trong mộng, nàng hơi sững sờ.

      Thấy nàng lại như vào cõi tiên, Hàn Lạc Tuyển bất mãn quơ quơ tay trước mặt nàng, hỏi: "Bản công tử hỏi ngươi đấy, ngươi lại nghĩ cái gì thế?"

      Bị đến gần dọa cho hoàn hồn, sắc mặt nàng hơi cứng ngắc, gượng gạo nở nụ cười, cười đến hơi khó coi.

      "Ta, chỉ là ta mơ về người thân, mơ thấy bọn họ rất đau lòng, luôn luôn khóc vì ta. Ta nhớ nhà, ta rất muốn quay về." xong, Lâm Thư cúi đầu, vùi mặt vào hai đầu gối.

      Nhìn dáng vẻ của nàng giống dối, nhưng trong lòng vẫn có chút hoài nghi. Ngẫm nghĩ, chú ý tới cảm xúc tiêu cực của nàng, Hàn Lạc Tuyển đành nhịn xuống, hỏi nàng về chuyện hoài nghi.

      Đột nhiên khí chìm vào tĩnh lặng, từ từ, Hàn Lạc Tuyển nghe được tiếng khóc truyền đến từ chỗ Lâm Thư ngồi.-l...qq,,,,d...0,,,nn.... cảm thấy hơi lúng túng, hơi do dự có nên qua an ủi nàng hay .

      Trong lúc do dự, Lâm Thư bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mặt đỏ ửng, còn vương nước mắt, ở ban đêm, dưới ánh lửa, xem ra hơi doạ người.

      "Hàn Lạc Tuyển, chúng ta tự đóng thuyền để trở về ! Ta rất sợ người trong nhà nghĩ rằng ta xảy ra chuyện, vì ta đau lòng tới bị bệnh. –llleequyydo,,,on,,,...--=-= Ta muốn thấy bộ dạng bất lực này, chúng ta phải có hành động mới được!" Đôi mắt nàng còn ướt lệ nhưng vẫn sáng long lanh, vẻ mặt kiên định với Hàn Lạc Tuyển.

      Hàn Lạc Tuyển bị dáng vẻ xấu xí của nàng hù dọa, sửng sốt chút, mới phản ứng được. chút nghĩ ngợi liền bật thốt lên: "Đóng thuyền rồi rời khỏi đây, ngươi đùa sao! Nơi này cách kinh thành cả dòng sông lớn, cái thuyền có thể phiêu bạt ở mặt nước bao lâu, chút mưa to gió lớn là lật úp ngay! Đến lúc đó chúng ta liền bỏ mạng dưới đáy sông, ngay cả xác cũng chẳng có để nhặt đó!"

      Lâm Thư ngờ lời của nàng lại khiến kích động như vậy, trong nháy mắt cũng hơi nhụt chí. Cúi đầu hạ mắt, nhìn chằm chằm tay mình, trong giọng tràn đầy mất mát, hỏi: "Vậy phải làm sao đây? Chúng ta cũng thể đợi mãi được, đợi đến khi mũi của bọn gấu hoang đó lành chúng tìm kiếm chúng ta đó!"

      Nghe vậy, Hàn Lạc Tuyển liền trầm tư. loanh quanh đây nửa tháng cũng đụng phải gấu hoang, sau khi gặp Lâm Thư mới biết nơi đây có nhiều gấu đến vậy. Nhớ lại vẻ mặt xem kịch vui của lão cha Vương Gia lúc mới đưa đến đây, Hàn Lạc Tuyển giận đến nghiến răng.

      Xem ra lão cha biết rất ở đây có bầy gấu, nên mới muốn xem diễn hề thôi. Nếu như làm ra chút kỳ tích, sao còn mặt mũi quay về để châm chọc lão cha cơ chứ? Thay vì ở đây lãng phí thời gian chờ đợi người đến cứu, chi bằng tự trở về, khiến cho mấy vị ở trong phủ được kinh ngạc phen.

      Nghĩ đến đây, Hàn Lạc Tuyển nắm chặt quyền, với Lâm Thư: "Tự chúng ta đóng thuyền rồi rời khỏi đây !"

      "Hả? Chẳng phải huynh phản đối chuyện đóng thuyền để rời khỏi đây à? Ta cũng vừa nghĩ tới, nếu đường chúng ta gặp phải chút giông bão, lật thuyền rồi gặp cá lớn gì đó, trở thành bữa ăn no nê của chúng.Vậy là chết có chỗ chôn rồi." Nghĩ đến những khả năng đó, Lâm Thư cũng hơi sợ hãi.

      Hàn Lạc Tuyển vỗ trán, vừa rồi phản đối, nha đầu này còn bày ra vẻ mất mát, tại đồng ý, nàng lại phản đối, đây là chuyện quái gì thế!

      Bất lực nhìn nàng, có lòng tốt giải thích: "Ban nãy bản công tử chưa nghĩ kỹ càng, bây giờ nghĩ kỹ rồi. Hình như có trấn ở gần hòn đảo này, chỉ mất hai ba ngày là đến, trước tiên chúng ta có thể chèo thuyền tới đó, chờ đến nơi có người ở, mới bàn bạc kỹ hơn việc trở lại kinh thành."

      Mặc dù biết vì sao lại đổi ý nhưng nghe như vậy, nàng rất động lòng. Nếu như có thể sớm quay trở về, sớm ngày nhìn thấy người thân, đây chính là chuyện khiến nàng vui nhất.

      Nghĩ đến cái gì, vẻ mặt Lâm Thư đầy âu sầu nhìn , hỏi: "Nhưng mà, người chúng ta trừ hai thanh đoản đao ra đâu còn dụng cụ hữu dụng khác. Đóng thuyền đâu phải là chuyện , nếu làm tốt, đến lúc đó xuất chuyện ngoài ý nguy to."

      Nhàn nhạt liếc nàng cái, Hàn Lạc Tuyển khinh thường : " phải là con thuyền thôi sao, có thể làm khó bản công tử à. Bản công tử là người tài được học viện Thánh Tài dạy dỗ, chuyện đóng thuyền đơn giản như vậy, chỉ là chuyện đối với ta mà thôi!" xong, ngạo mạn hất cằm lên, nhìn Lâm Thư.

      Lâm Thư dùng ánh mắt quái dị nhìn . Nếu đây là lời của Hàn Lạc Tuyển mà nàng quen biết ở kiếp trước ra nàng rất tin tưởng, hề nghi ngờ. ---0-0---£e..l€,,,Qu,,,,y....D,,,,ô....nn......Nhưng lời này lại do thiếu niên Hàn Lạc Tuyển ở trước mặt ra, khiến nàng hơi nghi ngờ có làm được hay .

      Cảm giác được ánh mắt tin tưởng của nàng, Hàn Lạc Tuyển liền hơi tức giận.

      "Đó là ánh mắt gì hả! Đợi đến lúc bản công tử đóng thuyền xong ngươi biết bản công tử có mạnh miệng hay !" Hừ lạnh tiếng, xoay người, đưa lưng về phía nàng.

      Bĩu môi, Lâm Thư mặc kệ Hàn Lạc Tuyển, xoay mặt sang bên kia, ngẩn người.

      bầu trời rải rác ánh sao tô điểm cho màn đêm, bốn phía truyền ra tiếng kêu rả rích đều đều của côn trùng hòa cùng tiếng gỗ cháy lách tách trong đống lửa, cũng thể khiến Lâm Thư hồi thần.

      Hồi lâu, có lẽ do thấy quá yên lặng, Hàn Lạc Tuyển tò mò, hơi xoay đầu lại nhìn Lâm Thư. Thấy nàng nhìn chằm chằm đống lửa mà ngẩn người, xem ra cũng thể ngủ lại ngay được. liền lên tiếng: "Ngươi ngủ được, vậy ngươi gác đêm ."

      Đợi lúc, cũng thấy Lâm Thư có phản ứng, rầm rì tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
      AikoNguyen thích bài này.

    2. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 10: Chẻo thuyền sóng gió


      Ngày hôm đó, trời trong nắng ấm, bầu trời đầu thu trong veo gợn mây, ngửa đầu trông xa, ngàn dặm xanh thẳm, là ngày ra khơi tốt lành.

      Lâm Thư và Hàn Lạc Tuyển hao tâm tổn trí, cố gắng suốt mấy ngày, cuối cùng chế tạo xong ‘thuyền’ rồi. là thuyền, chẳng bằng hàng bè gỗ, ở xung quanh bè gỗ cố định ít rào chắn, thoạt nhìn trông như chiếc nôi cho hài tử mới sinh.

      Hai người lại săn ít thịt thú rừng, hơ cho khô mang lên thuyền, xem ngày lành, Hàn Lạc Tuyển liền phát lệnh lên đường. Dĩ nhiên, công việc đẩy thuyền là do Lâm Thư đảm nhận rồi.

      Theo nguyên văn của Hàn Lạc Tuyển là: "Ngươi có khí lực lớn, ngươi đẩy thuyền thuyền chuyển động thế nào được?"

      Lâm Thư hề oán giận liền đẩy thuyền, kèm theo cả Hàn Lạc Tuyển ngồi thuyền, đẩy thuyền vào trong nước. Hàn Lạc Tuyển còn chưa vừa lòng, mở miệng kêu Lâm Thư đẩy xa thêm.

      "Ngươi đẩy ra bên ngoài ! Nơi này gần bờ, nước cạn, đẩy về chỗ nước sâu, thuyền này chìm trong chốc lát."

      "Hả? Vậy chẳng phải ta bị ướt người sao?" Ngây ngốc ngẩng đầu, liếc nhìn Hàn Lạc Tuyển, Lâm Thư lập tức cúi đầu nhìn mực nước qua đầu gối của mình. Nhíu mày, có chút rối rắm hỏi.

      "Sợ à! Chẳng phải ngươi bảo biết bơi sao? Cởi y phục ra, bơi thẳng vào trong nước, từ từ đẩy thuyền ra ngoài." Hàn Lạc Tuyển hề khách khí chút nào, mắt cũng nâng lên.

      Nghe vậy, Lâm Thư nhíu mày, có chút rối rắm, chầm rì rì mở miệng: "Nhưng ta là nương....."

      Ánh mắt Hàn Lạc Tuyển rà xét thân thể Lâm Thư từ xuống dưới cái. , ở cùng Lâm Thư khoảng thời gian, chưa từng coi nàng như nữ tử. Bây giờ nghe nàng như vậy, liền nhiu mày, lơ đễnh : "Có bảo ngươi cởi hết y phục đâu, chỉ bảo cởi áo ngoài rồi xuống nước thôi mà, lên rồi mặc vào thôi. Dáng người của ngươi có khác gì nam tử, bản công tử còn lâu mới nhìn ngươi!"

      Nghe vậy, Lâm Thư theo bản năng cúi đầu nhìn bộ ngực bằng phẳng, mặt vừa lúng túng vừa tức giận, trợn mắt lườm Hàn Lạc Tuyển cái, hừ tiếng, cởi áo khoác, ném cho .

      "Vậy huynh giữ kỹ áo khoác cho ta!"

      Nhận lấy y phục của Lâm Thư, Hàn Lạc Tuyển có chút chán ghén vứt qua bên, cũng đáp lại Lâm Thư.

      Qua những ngày tháng tiếp xúc, đủ mọi thói xấu của hoàn toàn bại lộ ở trước mặt Lâm Thư, nàng cũng biết thời niên thiếu người như thế nào. Mặc dù biết được tính tình , nhưng thấy chán ghét ném y phục của nàng, trong lòng Lâm Thư vô cùng mất hứng. Khuôn mặt nhắn nghiêm lại, trầm với : "Hàn Lạc Tuyển, huynh giữ kỹ bộ y phục đó cho ta, nếu ở trong nước ta sơ ý chút, thuyền bị lật, huynh cũng muốn có kết quả như thế đâu nhỉ?" Vì biết sợ nước, hiểu thủy tính, nàng mới cố ý như thế, muốn dọa chút.

      Nghe nàng xong, Hàn Lạc Tuyển híp mắt lại, liếc nàng cái. Xem ra nha đầu ngốc này cũng có lúc thông minh đó, vậy mà đoán được sợ nước. Vốn cho là nha đầu ngốc này dễ bị lừa, ngờ cũng có lúc tinh quái, là coi thường nàng rồi.

      Hừ lạnh tiếng, bất đắc dĩ cầm y phục của nàng lên, nhịn được thúc giục: "Bản công tử cầm chắc rồi, ngươi mau mau xuống nước đẩy thuyền ! Nhiều lời nữa thuyền chìm đó!"

      Lâm Thư cũng so đo với , từ từ xuống chỗ nước sâu, chờ nước ngập qua ngực nàng hít sâu hơi, khom người chui vào trong nước.

      Phút chốc, cảm thấy thuyền cách xa bờ, từ từ di động, Hàn Lạc Tuyển ngồi ở thuyền, tay nắm chắc rào chắn, tay nắm chặt y phục của Lâm Thư.

      Đợi đến khi đẩy thuyền đến chỗ nước sâu, Lâm Thư từ trong nước trồi lên, vui sướng hô hấp khí, đưa tay về phía Hàn Lạc Tuyển, ý bảo kéo nàng lên. Nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy đưa tay kéo nàng, cách tấm bè gỗ dầy, còn có rào chắn cản trở tầm mắt, nàng thấy tình huống của Hàn Lạc Tuyển thuyền là như thế nào, có chút nóng nảy hô: "Ta đẩy thuyền rồi, Hàn Lạc Tuyển, huynh mau đỡ ta lên!"

      Trong lòng Hàn Lạc Tuyển hơi rối rắm, muốn kéo Lâm Thư ướt nhẹp toàn thân lên. Nếu như kéo nổi, thuyền lật, kéo cả xuống nước chắc có thể kiềm chế được lập tức ra tay thủ tiêu nàng. Nhưng cũng sợ kéo Lâm Thư lên chọc giận nàng, nàng táy máy tay chân ở dưới nước, để cho bị lật thuyền. Ngẫm nghĩ cả hai khả năng, hơi đắn đo lát, vẫn quyết định đưa tay kéo nàng lên. Động tác mau chóng, kéo người lên xác suất bị lật thuyền giảm mau.

      Rốt cuộc cũng đợi được tay của Hàn Lạc Tuyển, Lâm Thư kích động bắt được cái tay ấy, Hàn Lạc Tuyển cũng dùng hết sức kéo nàng lên. Ai ngờ, kéo được nửa chuyện mà lo lắng cũng xảy ra! Thân thể Lâm Thư mắc kẹt rào chắn, mà thuyền cũng nghiêng về bên, nước tràn vào, lập tức thấm ướt vạt áo Hàn Lạc Tuyển. Dưới tình thế cấp bách, thấy bàn tay bị Lâm Thư nắm chặt, rút ra được, liền ngả người về sau, cố gắng dùng sức nặng của mình đè cho thuyền thăng bằng.

      Lâm Thư cũng biết tình huống tại đúng, hai chân dùng sức đạp cái, rốt cuộc cả người cũng ngã lên thuyền. Vừa ngã xuống liền nện trúng người Hàn Lạc Tuyển, đau đến nỗi dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm nàng. Nhưng bây giờ thuyền chao đảo kịch liệt, Hàn Lạc Tuyển sợ thuyền bị lật nên dám hành động thiếu suy nghĩ, trong lòng mong chờ thuyền sớm thăng bằng.

      Lâm Thư ngã lên người , định bò dậy, nhưng thấy thuyền lắc mạnh quá, cũng dám lộn xộn. Chỉ có thể nắm chặt y phục của Hàn Lạc Tuyển nằm dưới thân, tận lực để cho mình thả lỏng.

      Hồi lâu, thuyền dần dần ổn định lại, Hàn Lạc Tuyển sợ thuyền đung đưa lần nữa nên dám dùng sức đẩy nàng ra, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi : "Ngươi còn mau đứng lên! biết mình rất nặng sao! Ngươi muốn đè chết bản công tử hả!"

      Lâm Thư nghe vậy, vội vàng bò dậy khỏi người . Lúc này toàn thân nàng ướt đẫm, y phục dán chặt thân thể, vẽ ra từng đường cong của thân thể nàng.

      Hàn Lạc Tuyển ngồi dậy liền thấy bộ dạng đó của nàng, mặt có chút lúng túng, xoay mặt qua bên nhìn Lâm Thư, ném lại y phục lúc đầu của nàng, lên tiếng: "Mặc y phục của ngươi vào!"

      trận gió thổi qua, Lâm Thư cảm thấy hơi lạnh, nhận lấy y phục định mặc vào. Nhưng nhớ ra là toàn thân ẩm ướt, nếu mặc thêm y phục đồ đó bị ướt hết. Lâm Thư dừng động tác mặc đồ, mặt có chút quẫn bách, trong quẫn bách mang theo chút lúng túng và ngượng ngùng.

      "Cái đó, toàn thân ta đều ướt sũng, ta muốn cởi đồ ướt ra trước rồi mới mặc y phục này." Lúc lời này, giọng Lâm Thư hơi thấp xuống, đầu cũng cúi thấp, hoàn toàn dám nhìn Hàn Lạc Tuyển.

      Hàn Lạc Tuyển nghe vậy, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn, nhưng nghĩ tới Lâm Thư bị ướt là do đẩy thuyền, mà chuyện đó vốn là của nam tử, nhưng vì sợ nước nên muốn xuống nước, mới để cho Lâm Thư đẩy thuyền. Ngẫm thấy trong đó cũng có phần của , liền hơi áy náy. Trầm tư chốc lát, Hàn Lạc Tuyển quay lưng lại, với nàng: "Ngươi đổi , bản công tử nhìn lén. Ngươi cũng cần quá băn khoăn, bốn phía ở đây đều là nước, đảo đối diện cũng có ai, ai nhìn ngươi, ngươi yên tâm thay y phục ."

      Lâm Thư tin tưởng nhân phẩm của Hàn Lạc Tuyển, xoay người đưa lưng về phía , chuẩn bị cởi y phục. Mới vừa tháo đai lưng, lại nghe được tiếng của Hàn Lạc Tuyển truyền đến từ sau lưng.

      "Ngươi chờ chút, ta cởi bộ y phục cho ngươi mặc." xong, lưu loát cởi áo khoác người, quay đầu, cầm y phục đặt ở sau lưng.

      Lâm Thư ngờ lại cởi áo khoác cho nàng mặc, trong lòng hồi cảm động, xoay người cầm y phục, nhanh chóng cởi đồ ướt sũng, thay đồ khô vào. Lúc thay y phục, Lâm Thư phát đồ đưa cho nàng cũng hơi ướt, liền mặc y phục của mình ở bên trong, mặc áo của ở bên ngoài.

      Đợi thay xong y phục, Lâm Thư xoay người, mở miệng, với : "Ta thay xong rồi."

      Hàn Lạc Tuyển hề xoay người, chỉ : "Nếu thay xong chèo thuyền ! Bản công tử vì vừa kéo ngươi mà tay bị trật khớp, cần nắn lại, trong vòng mấy ngày thể dùng lực. Vì thế, mấy ngày tới làm phiền ngươi chèo thuyền rồi." Nếu lúc này Lâm Thư đối diện với , nhất định thấy được mặt đỏ ửng.

      Nghe Hàn Lạc Tuyển tay bị thương vì kéo nàng, Lâm Thư hơi lo lắng, muốn kéo tay qua xem chút, nhưng lại bị né tránh trước.

      "Ngươi chèo thuyền ! Ngươi cần lo cho vết thướng của bản công tử, lương thực của chúng ta chỉ đủ cho ba ngày, trong vòng ba ngày phải chèo thuyền tới trấn xung quanh đây." Hàn Lạc Tuyển hơi tức giận, chẳng những ôm tay né tránh nàng mà còn quay mặt qua chỗ khác, bộ dạng đó, hình như muốn để Lâm Thư nhìn thấy dù chỉ môt chút.

      Nghe thấy trong giọng của có chút tức giận, Lâm Thư chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời , cầm mái chèo được bọn họ gọt giũa tốt lên, bắt đầu ra sức chèo thuyền.

      Ban nãy đầu óc của Hàn Lạc Tuyển hơi bay bổng, lúc này phục hồi tinh thần, bỗng nhiên phát thuyền của bọn họ tiến sai phương hướng, lập tức quay đầu, hơi kích động với Lâm Thư: "Chèo sai hướng rồi! phải bên này! Lúc trước ở đảo với ngươi là chúng ta phải chèo về phía bắc mà! Ngươi có biết vị trí của bốn hướng vậy?"

      "Bây giờ là giữa trưa, mặt trời lên cao nhất, ta chưa thể phân biệt phương hướng." Bị Hàn Lạc Tuyển quở trách, Lâm Thư hơi uất ức đáp.

      " phân biệt phương hướng, ngươi có thể hỏi bản công tử mà! Nhiều chuyện cũng đâu có chết chứ!" Hàn Lạc Tuyển tức giận bừng bừng, trừng Lâm Thư.

      "Ta nghĩ huynh tức giận vì tay huynh bị thương, cho nên dám ầm ỹ." xong, Lâm Thư lập tức đỏ mắt.

      Hàn Lạc Tuyển luôn luôn chịu nổi nữ nhân khóc, vừa thấy nữ nhân khóc liền thấy phiền. Ở cùng Lâm Thư khoảng thời gian, ra trong lòng cũng khá bội phục nữ hài tử như Lâm Thư, bị ném đến nơi hoang tàn vắng vẻ, gặp phải gấu hoang nguy hiểm, cũng chưa từng rơi lệ, mà kiên cường dựa vào năng lực của bản thân để giải quyết khó khăn. Lâm Thư kiên cường, hề giống nương nào, trong tiềm thức, Hàn Lạc Tuyển vẫn chưa từng xem nàng là nương mà khiêm nhượng chăm sóc. Bây giờ, thấy bộ dạng uất ức muốn khóc của Lâm Thư, liền cảm thấy bản thân hơi quá đáng. Suy nghĩ chút, người ta ở trong phủ cũng là tiểu thư dòng chính được cưng chiều đuợc người hầu hạ, nay rơi vào hoang đảo, còn bị ức hiếp, sao cũng hơi quá đáng.

      Ngẫm lai, Hàn Lạc Tuyển áy náy, dịu dàng mở miệng, ăn khép nép, xin lỗi nàng: "Bản công tử cũng có lỗi, nên giận lây sang ngươi. Tại đây, Hàn Lạc Tuyển ta xin nhận lỗi với ngươi. Chờ trở lại Dịch Vương phủ, ta nhất định chuẩn bị đại lễ đến nhận lỗi với ngươi." xong, chắp tay với nàng.

      Lâm Thư ngờ Hàn Lạc Tuyển ăn trịnh trọng như thế, sửng sốt chút, phục hồi tinh thần, lập tức lắc đầu, : " phải, ta muốn huynh xin lỗi. Huynh cũng có lỗi gì, huynh cần như thế."

      Hàn Lạc Tuyển lắc lắc đầu, cảm thấy Lâm Thư quá ngốc nghếch, cuối cùng đành buông tha, dây dưa vấn đế này với nàng nữa, chuyển chủ đề, : "Ta dạy cho ngươi cách phân biệt phương hướng ràng, ngươi cần phải nhớ kỹ. Vạn vật đều hướng về phía mặt trời để sinh trưởng, phía nam hướng về phía mặt trời, chỗ những cành cây hướng về phía mặt trời thường tươi tốt sum sê. Ngươi xem cây cối đảo , cành lá đều tươi tốt sum sê, vậy trước mặt chính là hướng nam. tiếp tục suy xét , đối diện hướng nam là hướng bắc, rồi trái tây, phải đông. Nghe hiểu chưa vậy?" Sợ Lâm Thư quá ngốc, Hàn Lạc Tuyển yên lòng, hỏi thêm câu.

      Lâm Thư vừa nghe Hàn Lạc Tuyển vậy, lập tức hiểu , mắt hạnh sáng long lanh nhìn chằm chằm Hàn Lạc Tuyển, trong mắt tràn đầy bội phục.

      "Nghe rồi. Hàn Lạc Tuyển, huynh lợi hại, hiểu biết nhiều đấy!"

      Bị Lâm Thư nhìn như vậy, còn hào phóng lời tán dương, Hàn Lạc Tuyển hơi đỏ mặt, vội vàng quay đầu sang bên kia, qua loa : "Khen ngợi đúng đó. Tốt lắm, đừng để lỡ thời giờ nữa, mau mau chèo thuyền ! Lương thực của chúng ta chỉ đủ cho ba ngày thôi, chúng ta được phép lề mề nữa."

      Lâm Thư hiểu gật đầu, cả người lại mạnh mẽ, tiếp tục chèo thuyền.

      Chèo thuyền thoạt nhìn khá dễ dàng, nhưng thực tế lại hề dễ làm. Lúc trước, nếu phải lén lút đánh cược thi chèo thuyền với đồng học trong học viện, Hàn Lạc Tuyển cũng biết việc đó khá khó khăn. Nhìn Lâm Thư chèo thuyền có phần thành thạo, từ từ khôi phục tỉnh táo, liền hơi sinh nghi. Suy nghĩ chút, nhịn được hỏi Lâm Thư: "Lúc trước ngươi từng học chèo thuyền sao?"

      "Hả? À, lúc trước ta thấy phụ thân và các ca ca chèo, cảm thấy rất thú vị, cho nên ầm ỹ đòi thử, thế mới biết. Sao vậy?" Lâm Thư ngờ chèo thuyền cũng khiến Hàn Lạc Tuyển sinh nghi, lúc này đành viện cớ.

      ra, kiếp trước nàng học chèo thuyền cùng Triệu Á Thanh. Lâm Thư và Triệu Á Thanh học được khá nhiều, nhưng Lâm Thư để ai biết được nàng là người được trùng sinh. Mặc kệ là người thân nhất, hay là người nàng quan tâm nhất, Lâm Thư cũng muốn bí mật đó cho người thứ hai biết. Đại Chu đặc biệt kiêng kỵ những chuyện quỷ dị, nếu để cho người khác biết được, biết có coi nàng là quái nữa. Cho nên, Lâm Thư quyết định giấu kín bí mật trùng sinh này xuống tận đáy lòng, để ai biết được.

      Nghe Lâm Thư trả lời như vậy, Hàn Lạc Tuyển hiểu gật đầu cái. Ở chung khoảng thời gian, Hàn Lạc Tuyển khá hiểu tính cách, con người của Lâm Thư. Ở trong lòng Hàn Lạc Tuyển, Lâm Thư là người ngốc nghếch, chắc dối đâu.

      Trong lúc nhất thời, hai người đều an tĩnh lại, nữa. Lâm Thư hết sức chuyên chú chèo mái chèo gỗ, Hàn Lạc Tuyển dựa vào cọc buồm, nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi!"
      AikoNguyen thích bài này.

    3. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 11: Gặp lại nam cặn bã


      Theo như lời Hàn Lạc Tuyển , chèo thuyền theo phương hướng chỉ dẫn, chèo tăng tốc suốt ba ngày đêm, rốt cuộc thấy trấn .

      Lúc này mới rạng sáng, bầu trời sáng lên ba phần, gió biển lành lạnh, nhưng Lâm Thư ra sức chèo thuyền biết lạnh. Có lẽ do động tác mãnh liệt, Lâm Thư cảm thấy cả người nóng hầm hập.

      Thấy được những mái ngói đá xanh trấn , vốn đói bụng đến khô quắt queo, cả người nàng lập tức tràn đầy nhiệt huyết. Kích động chỉ vào trấn cách đó xa, võ tỉnh Hàn Lạc Tuyển.

      "Hàn Lạc Tuyển, chúng ta tới rồi! Huynh tỉnh, tỉnh dậy !" Lâm Thư vừa vỗ , tay vẫn quên chèo thuyền.

      Bị Lâm Thư đột nhiên tát cái, đau đến bắp đùi cũng tê rần. Vừa mở mắt ra, thấy ngón tay nàng chỉ về hướng, mặt mày hưng phấn nhìn .

      "Hàn Lạc Tuyển, chúng ta đến rồi! Huynh xem ! Phía đối diện trấn !" Thấy vẻ mặt mờ mịt của , nàng lại lần nữa.

      Nghe thế, Hàn Lạc Tuyển lập tức tỉnh táo, vội quay đầu nhìn theo hướng nàng chỉ. Đúng là có trấn !

      " sắp tới rồi, ngươi cũng mau thêm chút sức, nhanh cập bờ . Bộ dạng này của chúng ta, đợi đến khi trời sáng chắc chắn khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái." Trong lòng Hàn Lạc Tuyển vô cùng kích động, nhưng mặt lộ chút háo hức nào, thờ ơ với nàng.

      Lâm Thư cũng biết tình huống tại của bọn họ, nếu để cho người ta nhìn thấy, chắc chắn sinh nghi. Gật đầu cái, càng thêm gắng sức chèo.

      Mắt thấy đến trấn , Hàn Lạc Tuyển liền hết buồn ngủ, người cũng đầy tinh lực. Trong lòng bắt đầu tính toán, kiểm tra qua người, phát hề có tý ngân lượng nào, chỉ có viên dạ minh châu Long Hải có giá trị ngàn vàng và ngọc bội tùy thân. Vẻ mặt lập tức có chút quẫn bách, nhưng được che giấu nhanh chóng. Xụ mặt, Hàn Lạc Tuyển vờ như thản nhiên, mở miệng hỏi Lâm Thư: "Chúng ta sắp đến trấn rồi, chúng ta phải tính toán kỹ, suy nghĩ xem làm thế nào để trở về. người ngươi có cái gì đáng giá ?"

      Thấy Hàn Lạc Tuyển nhắc tới tiền tài, vật chất, Lâm Thư dùng bàn tay rảnh rỗi sờ sờ người mình, cuối cùng lắc đầu, : "Lúc trước ta cứ nghĩ nha đầu kia dẫn ta chơi, cho nên giao hết bạc cho nàng ta giữ rồi. người có thứ nào đáng giá cả."

      Nha đầu ngu ngốc này còn nghèo hơn cả ! Xem ra phải nghĩ ra cách kiếm ít bạc mới được, nếu sao về kinh đây. Thở dài, Hàn Lạc Tuyển ngẩng đầu nhìn trời.

      Lâm Thư biết suy tính chuyện gì nên quấy rầy , im lặng chèo thuyền. Mắt thấy cách bờ chưa đến ba trượng (khoảng 10m), nàng mới hãm lại tốc độ, đến gần bờ cũng thể đột ngột tăng tốc, nếu bị lật thuyền, rất nguy hiểm.

      Chờ sau khi thuyền cập bờ, Lâm Thư vứt mái chèo như nhận được đại xá, thở dài, : "Ai! Tìm lâu như vậy, cuối cùng tới! đúng là dễ dàng! Hàn Lạc Tuyển, chúng ta xuống thuyền !"

      Liếc nàng cái, Hàn Lạc Tuyển tung người, nhảy lên bờ. Hàn Lạc Tuyển nhảy ra khỏi thuyền, Lâm Thư sợ đến say lảo đảo ở thuyền dám lộn xộn, chờ thuyền ổn định, mới vội vàng từ thuyền bò lên. Chạy đến bên cạnh , nàng hai lời liền cho cước, ngay giữa mông .

      "Suýt! Sao nữ tử như ngươi thô lỗ quá vậy! biết phía sau bản công tử có vết thương cũ chưa khỏi hẳn sao! Ngươi cố ý phải !" Che cái mông đau đớn, bất mãn trừng nàng.

      "Đáng đời! Ai kêu huynh làm ta sợ chứ!" Hừ tiếng, nàng quay đầu nhìn nữa.

      Vừa nghĩ đến cái thuyền, nàng hơi rối rắm, quay đầu hỏi : "Thuyền này phải làm thế nào hả? Cứ quăng như thế hơi luyến tiếc, đây là lần đầu tiên ta đóng thuyền đó!"

      Bật cười tiếng, Hàn Lạc Tuyển khinh thường liếc nàng, : "Chẳng lẽ ngươi còn định mang đống cọc gỗ rách này về kinh làm quà lưu niệm hả?"

      Mặc dù trong lòng luyến tiếc, nhưng nàng cũng muốn khiêng cái thuyền cồng kềnh đó về kinh. Bọn họ còn chưa biết hồi kinh thế nào, mang theo cái thuyền này nhất định là gánh nặng, mất nhiều hơn được. Đáng tiếc thở dài, Lâm Thư lắc đầu, vào trấn .

      Thấy nàng rồi, Hàn Lạc Tuyển che mông vội vàng đuổi theo.

      Vào trong trấn, đường , mùi hương bánh bao nồng đậm xông vào mũi, Lâm Thư nuốt ngụm nước bọt. Tay khỏi sờ lên bụng, từ lúc sống lại đến giờ, nàng chưa được ăn bữa cơm ngon đâu!

      Trong lúc nàng hoài niệm mỹ vị, đột nhiên nghe được tiếng ‘ùng ục’ từ bên cạnh truyền đến. Quay đầu lại nhìn, phát là tiếng bụng Hàn Lạc Tuyển kêu, nàng buồn cười : "Ha ha, ra là huynh cũng đói bụng!"

      "Cười cái gì mà cười! cho cười! Đói bụng cả đêm, còn ngửi thấy mùi hương bánh bao, ai có thể đói bụng chứ? –ll,,,q...uy,,,,do...o,,,nnn....- Đừng là bản công tử, ngươi dám mình đói hả? Ngươi muốn ăn gì hả?" Hừ lạnh tiếng, thẹn quá hóa giận, nghiêng đầu sang bên.

      Thấy vậy, Lâm Thư liền chuyển qua bên kia, giơ tay kéo kéo ống tay áo , buồn cười : "Ơ, tức giận à? Nam tử hán đại trượng phu, sao lại ít độ lượng như vậy. Ta cũng cười cười vậy thôi, ra là ta rất đói bụng."

      Hất tay nàng ra, Hàn Lạc Tuyển khoanh hai tay trước ngực, dậm chân, đứng tại chỗ chịu .

      "Ai! Làm sao huynh đứng yên thế? Chẳng lẽ tức giận hả?" Thấy vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, nàng cho là tức giận.

      "Bản công tử tức giận, ngươi nhìn nam tử vác bao đồ, mua bánh bao ở phía trước , chân ràng có tật, vì sao lại giả vờ như chân có tật chứ?" Ra dấu im lặng, Hàn Lạc Tuyển hất hất cằm, chỉ về phía quầy bán bánh bao ở phía trước.

      Nghe vậy, Lâm Thư tò mò quay đầu nhìn, vừa nhìn, khiến nàng ngây ngẩn cả người. Mặc dù nam tử mua bánh bao ở phía trước ăn vận bình thường, để nàng thấy được gò má bình thường, nhưng nàng lại thấy rất sau tai ta có nốt ruồi đen. Nốt ruồi đen lớn cỡ móng tay của ngón út, nhãn lực của nàng khá tốt, lập tức xác định ràng hình dạng của nó. Lại nhìn kỹ hai tay của ta, khi thấy mu bàn tay phải cầm bánh bao của ta có vết sẹo dữ tợn, nàng chỉ cảm thấy cả người rét run, vô lực run rẩy, đứng nổi.

      Hồi lâu, Hàn Lạc Tuyển thấy nàng đáp lại, quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Thư run rẩy toàn thân, sắc mặt tái mét. Cảm thấy có điều bất thường, vươn tay lay lay đầu vai nàng, quan tâm hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Sao sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi như vậy? Có khó chịu gì à?"

      Ánh mắt Lâm Thư hơi phiếm hồng, thậm chí có chút ướt át. Tìm về hơi sức, đôi tay nắm thành quyền, nàng dùng ánh mắt vô cùng oán hận nhìn nam tử mua bánh bao ở đằng trước. Hình như để lời của Hàn Lạc Tuyển vào tai, hoàn toàn rơi vào cảnh giới của mình, nghe được bất kỳ tiếng động ở bên ngoài.

      Thấy tình hình của Lâm Thư tốt, Hàn Lạc Tuyển vội vàng kéo nàng đến phía sau thân cây, dùng sức nắm bàn tay của nàng, gấp gáp hỏi: "Lâm Thư! Rốt cuộc ngươi sao vậy!"

      Bị cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay truyền tới làm cho hoàn hồn, nàng hít sâu, lắc đầu, giọng hơi run rẩy: "Ta sao. Huynh đúng, tên kia quả có vấn đề, chúng ta nhất định phải theo !"

      Hàn Lạc Tuyển hiểu, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng thấy cảm xúc của nàng ràng khá tệ, cũng biết bây giờ nên tra hỏi. bằng trước tiên cứ theo lời nàng , theo nam tử kia, xem xem kết quả là gì.

      "Ta cũng cảm thấy nam tử kia có vấn đề, chúng ta bám theo thôi, cẩn thận chút." hỏi cái gì, thuận theo lời nàng.

      Nghe thấy Hàn Lạc Tuyển đồng ý, trong lòng Lâm Thư liền thả lỏng, cảm kích gật đầu với , ló đầu ra, thấy nam tử vừa mua bánh bao xa khỏi quán, nàng vội vàng cầm tay Hàn Lạc Tuyển tay, lôi kéo .

      " ta rồi, mau mau đuổi theo! Nếu mất dấu ta!"

      Hàn Lạc Tuyển mặc cho nàng kéo tay , lời theo nàng.

      Giờ phút này, tâm tư Lâm Thư loạn như ma, trong lòng tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu. Nàng dám khẳng định, nam tử mua bánh bao chính là Triệu Á Thanh! Kiếp trước nàng ngu ngốc mấy năm, dùng cả của hồi môn để đưa ta lên đế vị!

      Sau tai phải của tên Triệu Á Thanh cặn bã đó có nốt ruồi đen to, và mu bàn tay phải có vết sẹo hình trăng lưỡi liềm. Bất kể mặt ta dán thêm bao nhiêu lớp mặt nạ, có hóa thành tro nàng vẫn nhận ra. Nhưng sao Triệu Á Thanh lại xuất trong trấn này? Theo như lời Hàn Lạc Tuyển , trấn này cách kinh thành cả châu đấy! Năm nay nàng mười ba, vậy ta hẳn là mười tám, lúc này sao ta lại xuất ở đây?

      Triệu Á Thanh là vị hoàng tử thứ chín của đương kim Văn Đế Triệu Hạo Uyên, năm năm trước, mẫu phi ta là Lục Chiêu nghi có liên quan đến Vu Cổ (Phù thủy) hại người, bị Văn Đế Triệu Hạo Uyên ban chết bằng tấm lụa trắng.-..,.,..ll333///..,q,,,,uuyyyddoo,,nnn--- Mà phụ thân của Lục Chiêu nghi là Lục Thừa tướng cũng bị liên lụy, bị cách chức quan. Có người còn góp lời bên tai Văn Đế Triệu Hạo Uyên, người Triệu Á Thanh có chứa điềm xấu, cho nên ta bị Văn Đế Triệu Hạo Uyên đưa đến Lục gia, để Lục gia nuôi. Triệu Á Thanh bị người Lục gia nhốt ở trong phòng, chịu hết hà khắc và bắt nạt, còn được tự do ra vào. Dù thân phận hoàng tử chưa bị huỷ bỏ, nhưng cũng chẳng khác gì vô danh phận.

      Mãi cho đến khi Triệu Á Thanh hai mươi tuổi, phải làm lễ gia quan (lễ đội mũ: thời xưa khi con trai đến 20 tuổi tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó trưởng thành), mới được người đón ra khỏi Lục gia. Văn Đế Triệu Hạo Uyên ban thưởng tòa Vương phủ cho ta, cũng sắc phong ta là Tấn Vương. Lúc này, Triệu Á Thanh mới có tự do, cuộc sống trôi qua mới giống con người.

      Nhưng vì sao bây giờ ta xuất trong trấn hẻo lánh này? ta muốn làm gì? Có mục đích gì?

      Đây là điều mà nàng vắt hết óc suy nghĩ cũng hiểu, nàng biết vì sao Triệu Á Thanh lại xuất ở đây, càng biết ta định làm gì. Điều này khiến cho lòng nàng có chút lo lắng khó hiểu, nàng hận thể lập tức biết được ta muốn làm gì.

      Mặc dù trong lòng phiền loạn, nhưng tâm trí vẫn tỉnh táo, biết bây giờ việc nàng nên làm chính là cẩn thận theo dõi Triệu Á Thanh, để bị phát . Chỉ cần theo ta mối lo trong lòng nàng tự nhiên tìm được kết quả. Ở trong lòng trấn an mình, Lâm Thư hơi buông lỏng cảm xúc căng thẳng.

      Hàn Lạc Tuyển vẫn luôn theo Lâm Thư, mặc dù ánh mắt dõi theo nam tử ở đằng trước, nhưng lúc nào cũng chú ý đến tình hình của Lâm Thư bên cạnh. đều thu hết vẻ lo lắng, bất an mặt Lâm Thư vào mắt, cũng biết bây giờ phải lúc để tra hỏi. Hàn Lạc Tuyển vẫn đè nén nghi ngờ ở trong lòng, thản nhiên cùng Lâm Thư theo dõi nam tử bất thường ở đằng trước.
      Tìm kiếm với từ khoá:
      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/en/icon_post_thanks.gifhttp://***************.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/en/icon_user_profile.gif
      8 thành viên gởi lời cảm ơn lamnguyetminh về bài viết : Hủ nữ muôn năm, LittleMissLe, Manchannie, Murasaki, Mặc Lãnh Nguyệt, cute 1234, minmapmap2505, nammoi
      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/theme/images/spacer.gif
      ******************* Confession! Confession!! Confession!!!
      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/theme/images/spacer.gif
      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/icon_topic_newest.gif 15.08.2017, 08:21
      http://***************.com/downloads/avatars/436260_1469935344.jpg
      lamnguyetminh

      Chiến Thần Hỏa Lân Hồ Bang Cầm Thú
      http://***************.com/images/ranks/lqd_editor_instructor1.gif
      Ngày tham gia: 08.06.2013, 18:55
      Tuổi: 27 http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/icon_gender_female.gif
      Bài viết: 1246
      Được thanks: 6373 lần
      Điểm: 8.31
      Tài sản riêng:
      http://***************.com/images/items/157.gif

      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/icon_topic_newest.gif Re: [Cổ đại - Trùng sinh] Kế sách theo đuổi phu quân sau khi sống lại - Tô Nhị Thiếu - Điểm: 12
      Tuyển Editor! Beta-er! Developer! Type sách!
      Chương 12: Phân công hành động


      Lâm Thư và Hàn Lạc Tuyển lặng lẽ theo sau Triệu Á Thanh, luôn luôn cẩn trọng theo ta đến quán rượu ở ngoài trấn. theo đường dài, giờ nàng sớm tỉnh táo rồi. Nàng nhớ lại rất nhiều chuyện mà Triệu Á Thanh ở kiếp trước. Lâm Thư hết sức khẳng định kiếp trước chưa từng nghe ta nhắc đến chuyện từng rời khỏi kinh thành trước hai mươi tuổi. Lâm Thư biết, nếu phải chuyện quan trọng, Triệu Á Thanh đời nào mạo hiểm rời khỏi Lục gia để tự mình làm.

      Rốt cuộc ta có chuyện gì quan trọng mà phải cải trang như thế, ngay cả chuyện từ thế giới khác xuyên đến Đại Chu này cũng với nàng mà, vì sao lại chưa từng nhắc đến chuyện rời khỏi kinh thành chứ?

      Đè hết nghi ngờ xuống dưới đáy lòng, thấy Triệu Á Thanh vào quán rượu, hai người liền núp vào chỗ tối quan sát tình huống. Đợi rất lâu, vẫn thấy người ra, Lâm Thư đột nhiên nhíu đôi mày khí hình chữ nhất lại, quay đầu, giọng hỏi Hàn Lạc Tuyển: "Xem ra quán rượu này chính là nơi nam tử kia muốn đến, biết ta muốn làm gì. Ta cảm thấy ta cải trang thành như vậy, chắc chắn là muốn làm chuyện xấu." Triệu Á Thanh vượt qua cả châu huyện, chạy đến quán rượu ở chỗ dân cư thưa thớt này là muốn làm gì đây?

      Hai mắt Hàn Lạc Tuyển nhìn chằm chằm quán rượu cách đó xa, mở miệng, hỏi ngược lại nàng: "Sao ngươi biết nam tử kia cải trang? Ngươi biết ta à?" Tuy câu sau là câu hỏi nhưng làm cho người ta nghe giống câu trần thuật.

      Lâm Thư thầm sợ hãi, thân thể liền cứng ngắc, lát sau mới chầm rì rì mở miệng: "Sao ta biết ta chứ! Ta chỉ cảm thấy ta kỳ quái mà thôi, phải huynh phát ra điều bất thường trước à! Là huynh ta có vấn đề, ta mới chú ý tới." Lúc lời này, ánh mắt Lâm Thư nhìn sang hướng khác, dám nhìn thẳng Hàn Lạc Tuyển, sợ bị nhìn thấu.

      Nhìn ra được Lâm Thư chột dạ, trước mắt cũng bóc mẽ nàng. Đúng lúc này, trong tay Triệu Á Thanh có thêm bình rượu hồ lô, từ quán rượu ra. Hàn Lạc Tuyển phát bao đồ lưng Triệu Á Thanh có điểm khác thường, liền kéo Lâm Thư về bên cạnh mình, giọng : " ta ra rồi! Bao đồ của ta có vấn đề, lúc trước vào bao đồ ta vác có chút nặng, nhưng bây giờ, ngươi xem, bao đồ lưng ta ràng nhiều! Bao đồ đó nhất định có vấn đề!" Hàn Lạc Tuyển hết sức khẳng định .

      Nghe vậy, Lâm Thư mở to hai mắt nhìn bao đồ lưng Triệu Á Thanh, phát đúng là có chút mờ ám. Cắn cắn môi, nàng giọng hỏi: "Chúng ta có nên đoạt lấy bao đồ đó rồi kiểm tra ? Xem xem bên trong cất giấu cái gì. Ta luôn cảm thấy trong bao đó cất giấu cái gì đó rất mờ ám."

      xong, Lâm Thư thầm tính toán trong lòng: Tên cặn bã Triệu Á Thanh chỉ có võ công mèo quào, nhất định phải là đối thủ của Hàn Lạc Tuyển. Nàng có sức lực, hợp lực với Hàn Lạc Tuyển, nhất định bắt được ta. Đợi lấy được bao đồ, mở ra xem bên trong chứa bí mật gì.

      Trong lòng thầm mắng Lâm Thư ngốc nghếch, Hàn Lạc Tuyển lắc đầu, : "Những đồ có vấn đề còn ở người ta nữa, bị bỏ vào quán rượu rồi. Mặc dù bao đồ trống rỗng, nhưng vì muốn che giấu tai mắt người ta, vẫn phải giả vờ cho vào ít đồ. Muốn biết lúc trước trong bọc đồ có thứ mờ ám gì, chúng ta cần thiết theo rồi xuống tay với ta. Đợi ta xa, chúng ta liền vào quán rượu kia tìm kiếm kết quả, biết có đồ mờ ám gì."

      Nghe xong, Lâm Thư tràn đầy sùng bái nhìn , bội phục khen: "Hàn Lạc Tuyển, huynh là quá lợi hại mà! Chẳng những nhìn mọi việc, còn rất cơ trí nữa! Nếu như ta thông mình giống như huynh tốt!" Nếu như nàng có được nửa trí thông minh của Hàn Lạc Tuyển, kiếp trước nàng nhất định có kết cục thảm đến vậy. Nhất định sớm nhìn thấu tên cặn bã Triệu Á Thanh đó và cách xa ta.

      Hàn Lạc Tuyển chịu nổi Lâm Thư khen , phát chỉ cần nàng dùng ánh mắt sùng bái nhìn lời tán dương tim đập nhanh,→ £l3...l€..,.,Qu¥,,,,qu....4,,,.D0Ŋ,,,,do....n..n...- mặt hơi nóng lên. Quay mặt, qua loa: "Cho ngươi nhiệm vụ, đợi ở nơi này, giám sát động tĩnh của quán rượu, nếu như có người mang theo đồ gì đó ra khỏi quán rượu, ngươi lập tức theo sau. Nhớ kỹ, dọc theo đường lưu lại ký hiệu cho ta, ta làm xong tìm ngươi."

      đợi nàng mở miệng hỏi, tiếp: "Ta theo nam tử kia, tận mắt thấy ta rời . Đợi ta xa, xác định ta trở về nữa, ta lập tức ngươi."

      Lâm Thư nghe xong, cảm thấy làm việc rất cẩn thận, mặt đầy hưng phấn gật đầu, đáp: "Ta biết rồi, huynh , ta xa rồi, huynh mau đuổi theo . Nếu như có ai mang đồ từ trong quán rượu ra, ta lập tức theo sau. Ở đường ta lưu ký hiệu cho huynh, nhớ để ý đó."

      Khẽ gật đầu với nàng, Hàn Lạc Tuyển dặn dò lần cuối: "Ngươi cẩn thận đó! Trát ít bùn lên mặt, che giấu tướng mạo ." xong, nhấc chân chạy theo hướng Triệu Á Thanh rời .

      Kiếp trước sống hồ đồ cả đời, nàng chưa từng làm ra chuyện rung động lòng người nào. Trong lòng hề có chút hốt hoảng hay sợ hãi gì, mà ngược lại, tràn đầy kích động và hưng phấn. Nếu như có ai mang đồ gì đó từ trong quán rượu ra ngoài, nàng lập tức theo, chờ đến lúc tới chỗ hẻo lánh người, lập tức ra tay giải quyết gã, đoạt lấy đồ, xem xem rốt cuộc tên cặn bã Triệu Á Thanh kia muốn làm chuyện ám muội gì.

      Trong lòng đánh bàn tính lạch cạch, kiềm chế kích động, nàng điều chỉnh lại cảm xúc, từ từ bình tĩnh lại. Hai mắt nhìn chằm chằm quán rượu phía trước, dám phân tâm.

      Quả nhiên như Hàn Lạc Tuyển dự đoán, chờ lúc, nàng nhìn thấy gã tiểu nhị trẻ tuổi ôm bình rượu ra khỏi quán. Lúc này có mấy người cầm bình vào quán mua rượu, Lâm Thư sợ gã tiểu nhị kia thừa lúc hỗn loạn trốn mất, ánh mắt nàng vẫn luôn bám sát gã, dám chớp, chỉ sợ vừa chớp mắt gã liền biến mất.

      Cách khoảng cách, Lâm Thư có thể nghe được hồi tiếng thét truyền đến từ trong quán rượu.

      "Nhị Cẩu Tử, kiềm chế chút ! Cẩn thận cục đá dưới chân, đừng đánh rơi bình rượu! Đây chính là rượu hoa cúc lão tử ngâm suốt năm đó! Nửa tháng trước Tiền viên ngoại đặt rồi, ngươi đưa cẩn thận cho ta, đừng có xảy ra chuyện gì đấy! Nếu bình rượu có vấn đề, xem ta có lột lớp da của ngươi !" Đây là giọng đầy sung sức, quát lớn tiếng như vậy, ngược lại giống như cố ý cho người khác nghe.

      Lâm Thư nắm chặt tay, thấy tiểu nhị bê bình rượu được khá xa, vội vàng dứt mấy cọng cỏ dại ở chỗ nấp, đưa tay sờ sờ mặt đất, lau chút bùn lên mặt, mới cẩn thận theo sau.—llee,,,quuy....do....on.....-₫--- đường, còn cẩn thận quay đầu lại, xem có ai chú ý tới nàng hay . Vừa , nàng vừa lặng lẽ ngắt nhánh cỏ dại, thả dọc theo đường nàng .

      Thấy đường của tiểu nhị có chút sai sai, trong lòng Lâm Thư liền khẩn trương hẳn lên, đến thời điểm ra tay, nàng lại kích động và hưng phấn như lúc trước. Hít thở sâu mấy cái, Lâm Thư vứt cọng cỏ dại trong tay , lấy thanh đoản đao mà Hàn Lạc Tuyển đưa cho nàng từ lúc còn ở đảo. Dùng khí thế sét đánh kịp bưng tai, tốc độ xông lên giống như tia chớp. Trước khi tiểu nhị kia kịp phản ứng, tay nàng nắm chặt cánh tay của gã, tay cầm đoản đao đặt cổ gã.

      "Đừng nhúc nhích! Đàng hoàng chút, cây đao này có mắt đâu! Ngoan ngoãn đặt bình rượu tay xuống. thành , lão tử lập tức giết chết ngươi!" Lâm Thư cố ý làm giọng thô hơn, uy hiếp gã, tăng thêm sức lực nắm chặt tay gã.

      Cánh tay phải của tiểu nhị bị người dùng lực nắm, đau đến chảy nước mắt, tay run rẩy, suýt chút nữa giữ nổi cái bình. cần người sau lưng uy hiếp, tiểu nhị tin tưởng ‘’ tuyệt đối có bản lĩnh giết chết mình. Hai chân run run, run rẩy mở miệng: "Đại gia, để tiểu nhân đặt bình rượu xuống đất. Ngài đưa đao ra xa chút được ?"

      Lại dùng thêm sức nắm chặt tay tiểu nhị, Lâm Thư vui : "Bớt nhảm ! Mau mau đặt bình rượu xuống cho ta! Nếu ta giết chết ngươi!" Lâm Thư rất tin tưởng vào sức lực của mình, đưa đao ra xa chút.

      Tiểu nhị nghiêng đầu thấy đoản đao cách xa mình, vội vàng cúi người đặt bình xuống đất.

      Sau khi gã đặt cái bình xuống, Lâm Thư hơi dùng sức, cánh tay ấn mặt tiểu nhị ngả sang bên, cất kỹ đoản đao , --l,,,,e...q,,,,u///yyy//d....o,,,,nnn,,..n....- từ trong ngực lấy ra sợi dây thừng được bện tốt từ lúc còn ở đảo, lanh lẹ buộc chặt tay chân gã.

      Đợi buộc chặt xong, nàng mới phát đũng quần của gã ướt mảng, bật cười hai tiếng, nàng cởi giày, cuốn hai cái tất thành cục rồi nhét vào miệng gã. Làm xong lọat động tác, Lâm Thư cảnh giác nhìn bốn phía, phát có ai, liền tìm chỗ khuất, tay kéo tiểu nhị, tay ôm lấy bình rượu, thân.

      Thấy tiểu nhị có chút lộn xộn, đàng hoàng, Lâm Thư đạp gã cái, hạ thấp giọng uy hiếp: "An tĩnh chút cho ta! thành , ta liền giải quyết ngươi!"

      Tiểu nhị nghe , dám lộn xộn nữa, cả người lập tức yên tĩnh lại.

      Lâm Thư hài lòng, ngồi xổm ở bên cạnh, quan sát bình rượu, nâng tay gõ cái, nghe thấy tiếng nước đọng bên trong. Khuôn mặt nhắn nhăn lại, nàng hơi rối rắm, biết có nên đợi Hàn Lạc Tuyển trở về mới mở ra .
      AikoNguyenTôm Thỏ thích bài này.

    4. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 13: Phát bí mật


      Cuối cùng Lâm Thư rối rắm hồi lâu, vẫn quyết định đợi Hàn Lạc Tuyển nữa, tự mình mở ra xem trước.

      Vén tấm vải đỏ bọc nắp bình lên, nàng ló đầu kiểm tra, quả nhiên trong những bình này phải là rượu, mà là từng bọc vải rất dày. Thò tay vào lấy bọc vải ra, Lâm Thư từ từ cởi dây buộc ra, mở ba lớp vải, nàng mới thấy thứ gì đó ở bên trong, lại là ba cái bình lớn chừng bàn tay.

      Mang theo tò mò, nàng cầm bình trong đó lên và mở ra, đầu tiên là ngửi ngửi miệng bình, nhưng ngửi thấy mùi hương đặc biệt gì. Lâm Thư lắc lắc bình, phát có tiếng nước kêu, vì vậy, nghiêng bình , có thứ gì đó rơi ra từ trong bình.

      Thứ rơi vào lòng bàn tay nàng chính là thứ bột mịn màu trà, vừa thấy nó, vẻ mặt Lâm Thư có chút hoảng hốt, liền chìm vào trong hồi ức.

      Nàng nhớ ở kiếp trước, sau khi nàng và Triệu Á Thanh thành thân lâu, từng phát trong phong bọn họ ở có vài bình bình lọ lọ gì đó. Lâm Thư biết, trước khi Triệu Á Thanh xuyên qua đến Đại Chu, ta là đầu bếp có tay nghề rất tốt, nàng từng thưởng thức qua ít mĩ vị do ta nấu. Lúc ấy nàng cho rằng trong những bình lọ đó chứa nguyên liệu bí truyền của ta, cũng định lén lút thưởng thức chút hương vị. Ngón tay chọc chút bột phấn, còn chưa đưa vào miệng, lại bị Triệu Á Thanh vô tình nhìn thấy, khi đó nàng bị ta mắng chửi trận. Triệu Á Thanh luôn luôn dịu dàng với nàng, lần ấy lại tức giận mắng chửi, nàng bị hù dọa mạnh. Nàng chưa từng thấy sắc mặt dữ tợn đó của ta, lúc ấy bị dọa khóc.

      Sau đó nàng được ta dỗ dành hồi lâu, mới dần dần ngừng khóc. Khi ấy trong mắt Lâm Thư còn rưng rưng lệ, hỏi Triệu Á Thanh, vì sao hung dữ với nàng như thế. ta liền giải thích, cái bình mà nàng cầm trong tay thể ăn được. Lúc ấy nàng tin, Triệu Á Thanh bị nàng đến nhức đầu, cuối cùng mới cho nàng tác dụng của thứ bột trong bình kia.

      Triệu Á Thanh là, thứ bột màu trà đó tên là ‘bột túc’, là loại dược ảo, uống vào có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, dục tiên dục tử, là thuốc ta chuyên dùng để đối phó những phạm nhân cứng đầu cứng cổ. Người bình thường uống bột túc này gây nghiện, uống nhiều trở thành hình người dạng quỷ, tinh túy của thân thể dần dần bị rút sạch. Lúc ấy nghe xong, Lâm Thư còn hơi sinh nghi, mấy tin tưởng bột túc này có tác hại lớn đến thế. Ấm ỹ bắt Triệu Á Thanh đưa nàng xem phạm nhân dùng bột túc này có hình dạng gì.

      Lúc đó Triệu Á Thanh muốn, nàng liền ầm ỹ lên, thậm chí còn tuyên bố muốn về phủ Định Quốc công. ta hoàn toàn bất đắc dĩ, cuối cùng đành gật đầu đồng ý đưa nàng xem. Vừa thấy, nàng liền bị hù đến ngã bệnh.

      Trong địa lao nhốt phạm nhân, đúng như ta , đều là hình người dáng quỷ, quỷ mị giống như mới bò ra từ địa ngục. Cả đám phạm nhân lếch thếch chịu nổi, vừa nhìn thấy người đến trước mặt là nhếch nhách bò lên cầu xin cho bọn ăn gì đó. Lâm Thư ra khỏi địa lao liền bị bệnh nửa tháng, Triệu Á Thanh kể hết toàn bộ câu chuyện ‘Tây Du Kí’ cho nàng nghe mới khiến nàng dần quên cảnh tượng kinh hãi trong địa lao, thân thể mới từ từ khá lên.

      Nhớ tới chuyện cũ, đầu óc nàng hơi rối loạn. Nàng đoán được Triệu Á Thanh muốn dùng bột túc này để làm gì. Nhưng nghĩ cũng biết, ta cầm thứ đồ hại người này tuyệt đối có chuyện tốt. Triệu Á Thanh từng qua, bất kể người có ý chí kiên định cỡ nào, chỉ cần dính vào nó, bất kỳ tín niệm nào cũng bị tàn phá sạch .

      Lâm Thư biết Triệu Á Thanh vô cùng coi trọng bột túc, coi nó như bảo bối, giấu làm của riêng. Nếu như phải là chuyện quan trọng, ta dễ dàng lấy ra dùng. Xem ra chuyện lần này hẳn là rất quan trọng với ta. Nhưng lúc này, ta vẫn bị Lục gia cấm túc, ta ngại đường xa ngàn dặm đưa bột túc đến cái trấn hoang vắng này, là muốn đối phó với ai chứ?

      Khổ cực suy nghĩ hồi lâu, nàng vẫn nghĩ ra được Triệu Á Thanh muốn dùng bột túc này để đối phó với ai. Phiền chán đứng dậy, lại lại vài vòng, lúc tới bên cạnh tiểu nhị nàng dậm chân xuống. Cúi người, lại lấy đoản đao kề cổ gã, lấy chiếc tất nhét ở trong miệng gã ra, lạnh giọng hỏi: "Ta hỏi ngươi, ngươi biết những gì? Thành khai ra, nếu như có nửa điểm giấu giếm, ta liền đổ hết thuốc bột cho ngươi nuốt!"

      "Đại gia, tiểu nhân chẳng biết gi cả! Mỗi lần chưởng quầy chỉ kêu ta đưa bình rượu này đến phủ Tiền viên ngoại, sau đó cầm bạc trở về. Tiểu nhân biết gì cả! Nếu như thấy ngài mở bình rượu kia ra, lấy những lọ đó ra, tiểu nhân còn tưởng bên trong đựng rượu nữa!" Tiểu nhị dùng sức lắc đầu, dáng vẻ vô tội.

      Thấy gã này cứ mở mồm là nhắc đến Tiền viên ngoại gì đó, Lâm Thư nửa tin nửa ngờ hỏi: "Tiền viên ngoại gì? Ngươi ràng cho ta, hết những điều ngươi biết, nếu ta đổ hết thuốc bột này vào trong bụng ngươi!" Ngoài tra hỏi, nàng vẫn quên tiếp tục uy hiếp.

      Mặc dù tiểu nhị biết trong bình này có chứa cái gì, nhưng từ lời của nàng vẫn đoán được đó tuyệt đối phải thứ gì tốt, ăn vào nhất định hại thân! Thân mình run rẩy, vẻ mặt gã đầy đau khổ, nóng nảy giải thích: "Tiền viên ngoại là phú hộ vừa đến trấn Thanh Hà của chúng ta vào năm trước.--£ê,,.,.ququy,,,do....on.....--..--- Mỗi tháng chưởng quầy đều kêu ta đưa rượu đến phủ của Tiền viên ngoại, đưa rượu đến giao cho quản gia, nhận bạc liền bị đuổi ngay. Tiểu nhân biết bên trong bình rượu đó còn chứa thứ gì khác, đại gia bỏ qua cho tiểu nhân , tiểu nhân biết gì hết!" Gã luôn nhấn mạnh mình chẳng biết gì hết, sợ đến rơi lệ đầy mặt, mình vô tội.

      Thấy gã ta càng càng kích động, Lâm Thư sợ người khác chú ý, nâng tay hung hăng đập cái, hung tợn : " muốn chết giọng chút !"

      Tiểu nhị bị đau, dám lên tiếng, bắt đầu hạ giọng, im lặng rơi lệ.

      Lâm Thư thấy phiền lòng, suy nghĩ chút, lại hỏi: "Ngươi có biết Tiền viên ngoại kia có bối cảnh thế nào ? hết chuyện mà ngươi biết về y cho ta!"

      "Tiểu nhân nghe người của trấn , Tiền viên ngoại là từ kinh thành đến đây, nghe trấn Thanh Hà là đất tổ của y, Tiền gia rời khỏi trấn Thanh Hà mấy chục năm rồi. Nghe sức khỏe của lão thái thái Tiền gia tốt, muốn thừa dịp còn tại thế, trở về trấn Thanh Hà sống những ngày cuối cùng, Tiền gia mới dời về trấn Thanh Hà. Tiểu nhân còn biết Tiền gia là buôn bán thóc gạo." Lần này, tiểu nhị chuyện ràng hạ thấp giọng nhiều. xong, chẳng biết nghĩ đến cái gì, mặ gã có chút rối rắm.

      "Thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn biết điều gì nữa mà muốn gạt ta hả?" Kề đoản đao gần hơn chút, đè ở cổ tiểu nhị, Lâm Thư hỏi câu này, giọng hơi u.

      Liếc thấy đoản đao cách mình rất gần, gã dám nghĩ nhiều, hết ra: "Tiểu nhân đưa rượu vài lần, phát trong phủ Tiền viên ngoại có ít nữ tử trẻ tuổi. Hơn nữa, vài lần nhìn thấy, vài nữ tử có dung mạo xinh đẹp lên xe ngựa, bị người đưa ra khỏi trấn Thanh Hà. Nhưng từng nhóm rồi trong phủ Tiền viên ngoại lại có thêm đám người mới đến cách kỳ lạ. Cư dân trong trấn có ai biết cả, tiểu nhân là vì đến đưa rượu mới phát ra. Tiểu nhân từng hoài nghi, Tiền viên ngoại đó cũng làm chuyện buôn bán người."

      Lâm Thư nghe hết lời tiểu nhị, hai mắt trợn tròn. Nhớ đến kiếp trước, sau khi thành thân Triệu Á Thanh thường xuyên ra vào thanh lâu, nàng luôn oán trách ta. Nhưng Triệu Á Thanh cho nàng lý do là có chuyện quan trọng cần thương nghị với các đại thần trong triều, uống rượu có kỹ nữ hầu hạ chỉ để che giấu tai mắt của người ta thôi.£♥€....l...333Q,,u¥...uy.....D....ô,,,..nnnn--Ŋ Hơn nữa, trong thanh lâu vàng thau lẫn lộn, loại người gì cũng có, tin tức rộng rãi, ta đến thanh lâu, thứ nhất là vì che giấu tai mắt người ta để thương lượng chuyện quan trọng, thứ hai là thăm dò chuyện xảy ra mới nhất trong kinh thành, hề đông vào bọn họ. Lâm Thư nửa tin nửa ngờ, từng tự mình đến thanh lâu ngầm điều tra, phát đúng là Triệu Á Thanh đến thương nghị chuyện với người ta, liền quản chuyện ta đến thanh lâu nữa.

      Xâu chuỗi hết moi chuyện lại, nàng mơ hồ đoán được Triệu Á Thanh chạy tới nơi xa xôi này để làm gì rồi. ta bồi dưỡng nữ kỹ! ta dùng bột túc mà chỉ mình ta biết để khống chế những nữ tử kia, khiến người ta dạy dỗ tốt bọn họ, đưa đến kinh thành, để ta sử dụng! Thử nghĩ xem, nếu những kỹ nữ thanh lâu trong kinh thành kia đều là người của Triệu Á Thanh, những kỹ nữ có nhan sắc được vài đại thần công tử chuộc thân đưa về phủ, vậy chẳng phải thành tai mắt của ta sao! Nếu như Triệu Á Thanh sai bọn họ bỏ bột túc vào cơm, nước của đám đại thần, công tử, như thế, những đại thần, công tử đó đều bị ta khống chế dễ dàng! Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy cả người rét run.

      Lâm Thư vẫn cho rằng Triệu Á Thanh chỉ vì leo lên đế vị mà chừa thủ đoạn nào thôi, là nam cặn bã bội bạc. Nhưng ngờ ta lại điên rồi đến vậy, mẫn diệt lương tri (đánh mất lương tâm), thế nhưng vì lợi ích cá nhân, dùng thứ hại người kia khống chế nhiều người vô tội như vậy! Quả nhiên đúng như câu : phải tộc của ta tất có dị tâm!

      Lâm Thư ngờ, sống dậy lần nữa, nàng lại đụng phải Triệu Á Thanh trong cái trấn xa lạ này, hơn nữa, còn phát ra chuyện mờ ám của ta. Nàng là nữ nhân đủ hung ác tàn nhẫn, mặc dù ở kiếp trước, trước khi chết biết được đằng sau vụ thảm án của Lâm thị còn có ta nhúng tay vào, nhưng sống lại lần nữa, nàng vẫn có tâm trả thù. Sau khi sống lại, nàng tính toán xong, phải cách xa Triệu Á Thanh, muốn dính dáng đến tên cặn bã đó.

      Thế nhưng, bây giờ nàng phát ra bí mật lớn của ta, trong lúc nhất thời liền tâm phiền ý loạn. Nghĩ đến những nữ tử vô tội bị ta khống chế, trong lòng nàng liền dâng lên luồng oán khí nồng đậm, quẩn quanh trong lồng ngực, khiến nàng hận thể lập tức giải cứu bọn họ. Rồi bố cáo thiên hạ, khiến người trong thiên hạ đều biết được ‘chuyện tốt’ của ta! Muốn nhốt Triệu Á Thanh vào trong thiên lao, trọn đời thể ra ngoài hại người!
      AikoNguyen thích bài này.

    5. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 14: Muốn làm như thế nào


      Lúc Hàn Lạc Tuyển tìm thấy nàng, liền nhìn thấy bộ dạng run rẩy của Lâm Thư, lại thấy bên cạnh nàng còn nam tử bị trói. Hàn Lạc Tuyển giơ tay vịn bả vai nàng, lay lay nàng tỉnh.

      "Ngươi làm sao vậy! Ta trở về! Có chuyện gì ngươi có thể với ta, đừng tự mình chịu trách nhiệm! Đầu ngươi thông mình, chi bằng mọi chuyện với ta, ta nghĩ cách giải quyết thay ngươi!"

      Bị người lay động, thân thể say lảo đảo, coi như nàng có xuất thần nữa cũng bị lay đến hoàn hồn. Thấy Hàn Lạc Tuyển trở lại, Lâm Thư hít sâu hơi, hơi mím môi, mở miệng : "Lát nữa ta cho huynh, chúng ta xử lý tên này trước . Ta biết được chuyện từ trong miệng người này, ta biết có nên thả ta trở về hay ." Giọng Lâm Thư hơi khàn khàn.

      Hàn Lạc Tuyển nhíu mày, quay đầu nhìn về phía tiểu nhị nằm dưới đất, hỏi Lâm Thư: "Ngươi muốn ta chết hay sống."

      Tiểu nhị ở bên cạnh nghe được Lâm Thư và Hàn Lạc Tuyển chuyện, bị sợ đến ướt cả quần. Muốn cầu xin tha thứ, nhưng bị sợ đến thốt ra tiếng.

      Lâm Thư thấy bộ dạng này của tiểu nhị, mặt có chút phiền não, : "Ta muốn ta sống, nhưng nếu để cho chưởng quầy của quán rượu kia biết ta phá hỏng chuyện, nhất định trả thù ta. Thả ta trở về hình như thể thực được."

      "Vậy cứ giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, để ta tiếp tục làm chuyện ta nên làm, chúng ta coi như chưa từng xuất qua." Hàn Lạc Tuyển tỉnh táo .

      Nghe vậy, Lâm Thư trầm tư trong chốc lát. Nàng vốn định thu hết phấn hoa túc lại rồi mang tiêu hủy, còn muốn tìm cách giải cứu những nữ tử bị hại trong nhà Tiền viên ngoại. Nhưng nghe Hàn Lạc Tuyển như thế, liền có cảm giác được giác ngộ.

      Đúng vậy! Có thể làm theo lời Hàn Lạc Tuyển, bắt tiểu nhị thề là chưa từng gặp qua bọn họ, bình tĩnh tra xét chỗ chưởng quầy kia dặn tiểu nhị đưa rượu đến cho Tiền viên ngoại. -;;/;llleequ,,yyy,,do..,nnnn....Đợi đến khi về kinh, cho phụ thân điều tra kỹ những chuyện Triệu Á Thanh làm, rồi cùng nhau bắt gọn, nhổ cỏ tận gốc! Nếu như thực theo ý tưởng lúc trước của nàng, nhất định bứt dây động rừng, đến lúc đó người của Triệu Á Thanh phát ra chỗ bất thường, chuyển chỗ khác coi như là công dã tràng rồi!

      Càng nghĩ chân mày căng thẳng của nàng càng dần giãn ra, nhắc tới tâm cũng tỉnh táo lại, lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Hàn Lạc Tuyển, khen ngợi keo kiệt chút nào: "Vẫn là huynh có cách hay! Chúng ta cứ làm vậy !"

      Hàn Lạc Tuyển chịu nổi nàng cứ dùng ánh mắt đó nhìn mình, liền trốn tránh ánh mắt của nàng, xoay người, ngồi xổm xuống trước mặt tiểu nhị, lạnh tanh mở miệng: "Ngươi nghe ý định của chúng ta chưa? Là muốn vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì để tiếp tục sống, hay để chúng ta xử trí ngươi ngay bây giờ?"

      Tiểu nhị vừa nghe, chút nghĩ ngợi, kích động mở miệng, lắp: "Ta muốn sống sót! Tiểu, tiểu nhân nhất định, nhất định làm như, cái gì cũng, cũng xảy ra!"

      Hàn Lạc Tuyển và Lâm Thư rất hài lòng, cuối cùng nàng liền để những thứ kia về nguyên trạng, lại tháo dây trói cho tiểu nhị, để ta ôm bình rượu rời , cuối cùng vẫn quên uy hiếp: "Nhớ kỹ ngươi chưa từng gặp phải chuyện gì! Nếu như dám có bất kỳ hành động gì trước mặt chưởng quỹ nhà ngươi hoặc là Tiền viên ngoại, để bọn họ nhìn ra điểm bất thường, cần phải , ngươi cũng biết kết cục rồi đó. Bọn họ nhất định trước chúng ta bước, tự tay giải quyết ngươi!"

      Tiểu nhị bị dọa sợ đến mức chân run rẩy, sắc mặt trắng bệch nhìn Lâm Thư, dạ dạ : "Tiểu nhân cam đoan để họ nhìn ra điểm khác thường!" Coi như phải giữ bí mật vì bọn Lâm Thư, ta cũng vì mạng của mình mà giữ bí mật.

      Chờ tiểu nhị xa, im lặng hồi lâu, Hàn Lạc Tuyển mới mở miệng: "Nếu ta rồi, vậy chúng ta cũng thôi." xong, đợi Lâm Thư kịp phản ứng, tự mình trước.

      Lâm Thư vừa thấy, thầm hỏng bét, xem ra Hàn Lạc Tuyển tức giận rồi. Vội vàng chạy đuổi theo , vừa lấy khăn tay lau sạch gương mặt đầy nước bùn, vừa cười xòa : "Huynh chậm chút, ta chuyện ta vừa phát cho huynh biết."

      Mặc dù Hàn Lạc Tuyển vẫn lạnh mặt, nhưng bước chân ràng thả chậm hơn.

      "Hàn Lạc Tuyển, ta cho huynh biết, ta phát nam tử mà chúng ta theo dõi lúc trước, ta lén lút làm giao dịch buôn người với kẻ khác đó.-llelelqquydo,,,on....nn,,,/./// dùng loại thuốc bột khống chế đám nữ tử trẻ tuổi, dạy dỗ các nàng, chờ dạy dỗ bọn họ tới trình độ nhất định, đưa về thanh lâu trong kinh thành." Lâm Thư cân nhắc chút, ra chuyện này.

      Vốn việc giao dịch buôn người cũng coi như hề gì, nhưng Hàn Lạc Tuyển nắm được từ trọng điểm. Nhíu mày lên tiếng hỏi: " ta dùng thuốc bột khống chế người sao? Chính là thứ trong mấy cái bình đó hả?"

      "Ừ, sai. Nam tử kia đưa những bình đến quán rượu đều là thuốc bột đó. khi cho người ta dùng nó gây nghiện. Nếu như có nó đau đến muốn sống. Nam tử kia dùng loại thuốc bột đó để khống chế đám nữ tử, khiến họ nghe lời, làm việc cho ta."

      Về những chuyện của Triệu Á Thanh, Lâm Thư nhiều nhất chỉ có thể giấu diếm chuyện nàng quen biết ta. Về những chuyện mà Triệu Á Thanh làm, nàng hề giấu diếm đều hết cho Hàn Lạc Tuyển. Lâm Thư biết đầu óc mình thông minh lắm, chẳng thà cứ hết cho Hàn Lạc Tuyển để người thông minh như tìm cách đối phó Triệu Á Thanh.

      "Sao ngươi biết tác dụng của loại thuốc bột đó? Chẳng lẽ là tên tiểu nhị kia cho ngươi à?" Hàn Lạc Tuyển dừng lại, quay đầu, cười như cười nhìn nàng.

      Bị Hàn Lạc Tuyển kỳ quái nhìn, Lâm Thư hơi xấu hổ, gượng cười : "Bị huynh đoán trúng rồi, đúng là tên kia cho ta biết."

      Liếc mắt cái biết nàng dối, Hàn Lạc Tuyển cũng lười bóc mẽ, tiếp tục bước , im lặng lúc, hỏi nàng: "Nếu biết nam tử kia và quán rượu đó có vấn đề ngươi định làm gì?"

      "Ta muốn bắt hết chúng lại, giải cứu những nữ tử bị hại vô tội kia! Tốt nhất là tóm gọn hết bọn người xấu, nhốt vào trong lao, để cho bọn họ thể ra ngoài gieo họa nữa!" Lâm Thư chính nghĩa đầy mình , giơ tay, từ từ nắm chặt bàn tay thành quyền, bộ dạng như làm được.

      Thấy bộ dạng ngốc ngếch này của nàng, Hàn Lạc Tuyển liếc mắt cái cũng thấy hao tổn tinh thần, dứt khoát bước , nhìn thẳng về phía trước.

      Thấy để ý đến mình, Lâm Thư hơi nóng nảy, hỏi: " Hàn Lạc Tuyển, huynh có cách nào để trừng trị đám kẻ xấu kia hay ? Ta biết huynh rấ thông minh, nhất định có cách, đúng ?"

      Hàn Lạc Tuyển vẫn chẳng hiểu tại sao nàng lại coi trọng đến vậy, có chút vô lực quay đầu, : "Chuyện này chờ trở về kinh hãy , trước mắt chúng ta nên nghĩ cách để về kinh mới là quan trọng. Ngươi bị đưa ra phủ nhiều ngày, người của phủ Định Quốc công chắc chắn lo lắng sốt ruột. Có sức lực quan tâm người khác, bằng chăm sóc tốt cho mình trước ."

      Nghe xong lời , cuối cùng nàng cũng tỉnh lại từ trong chuyện của Triệu Á Thanh. Đúng vậy, đúng như lời Hàn Lạc Tuyển , việc cấp bách trước mắt là mau chóng hồi kinh, chỉ có trở về kinh khôi phục lại thân phận, mới có năng lực lật đổ Triệu Á Thanh. Thở dài cái, sờ sờ cái bụng xẹp lép, mặt Lâm Thư có chút uất ức nhìn Hàn Lạc Tuyển.

      "Hàn Lạc Tuyển, ta đói quá."

      "Bản công tử thấy ngươi còn sức lực lăn qua lăn lại như thế, còn tưởng ngươi biết đói chứ!" cũng quay đầu lại, mỉa mai nàng câu.

      Lâm Thư lại cười gượng hai tiếng, vẻ mặt lấy lòng với Hàn Lạc Tuyển: "Chúng ta tìm đồ ăn trước , ăn no rồi mới suy nghĩ kỹ xem làm cách nào để về kinh thành."

      Hàn Lạc Tuyển hừ lạnh cái, giọng bất thiện hỏi: "Ăn cơm à? Ngươi có bạc sao?"

      "Ta có, chắc huynh phải có chứ? Bổng lộc của phủ Dịch Vương còn cao hơn gấp đôi phủ Định Quốc công mà, bình thường tiền tiêu vặt của huynh chắc là ít đâu nhỉ?"

      Kiếp trước, đợi sau khi Triệu Á Thanh đăng cơ, nàng được phong Hậu, mới từ trong miệng Triệu Á Thanh biết được, trong tay Hàn Lạc Tuyển chỉ nắm giữ trọng binh mà còn nắm giữ nửa kim ngân của triều đình Đại Chu. Hơn nửa thương nhân Đại Chu đều liên quan đến Hàn Lạc Tuyển. Đối với chuyện này, Triệu Á Thanh từng hơn lần đòi phát chính sách muốn chèn ép Hàn Lạc Tuyển, nhưng cuối cùng vẫn thể khiến cho Hàn Lạc Tuyển chịu tý tổn thất nào. -lll;;;;e;;;qu;;;y;;;do;;;nn---Quan sát Hàn Lạc Tuyển thời gian, Triệu Á Thanh xác định Hàn Lạc Tuyển có chút dị tâm nào, mới tạm yên lòng, đối phó với Hàn Lạc Tuyển nữa.

      "Bổng lộc của phủ Dịch Vương đúng là cao hơn phủ Định Quốc công, nhưng đâu có quan hệ gì với ta? Bản công tử bị người ném xuống đảo hoang, ngân lượng người đều bị vơ vét hết rồi, văn tiền cũng có!" Lúc những lời này, Hàn Lạc Tuyển hề ngại ngùng chút nào, bình thản mình có tiền.

      Lâm Thư ngờ rằng về sau Hàn Lạc Tuyển là phú khả địch quốc mà tại có nổi văn tiền, đột nhiên có chút hụt hẫng. Hai người im lặng được đoạn, sực nhớ ra gì đó, Lâm Thư đột nhiên níu lấy tay , kích động mở miệng: " phải người huynh còn có viên dạ minh châu sao? Chúng ta trước...."

      "Đừng có ý đồ với viên dạ minh châu! Đó là quà tổ mẫu tặng ta vào sinh thần tám tuổi của ta." Lâm Thư vừa , Hàn Lạc Tuyển biết nàng có ý đồ gì, lập tức cắt đứt lời nàng.

      Nghe dạ minh châu là quà tổ mẫu tặng sinh thần, nàng liền dám nghĩ nhiều. Nghĩ tới miếng ngọc bội tùy thân ở cổ, Lâm Thư vội vàng lấy ra, tháo ra khỏi cổ, cổ vui mừng nhướng mày đưa đến trước mặt Hàn Lạc Tuyển.

      "Huynh xem này! Ta đột nhiên nhớ đến cổ có đeo miếng ngọc bội tùy thân, miếng ngọc bội này rất hiếm, là Tử Ngọc đấy! Huynh xem, nếu cầm rất được giá đúng , có đủ cho chúng ta hồi kinh chưa?"

      Thấy miếng ngọc bội Hổ Phủ lay động ở trước mặt, Hàn Lạc Tuyển sửng sốt chút, vội đoạt lấy ngọc bội từ tay nàng, cẩn thận quan sát. Vừa nhìn, liền lộ ra vẻ mặt hóa ra là thế. Sau đó, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bốn phía xung quanh, phát có ai, mới giọng trách cứ nàng: "Ngươi điên rồi! Ngươi có biết Tử Ngọc này chính là ngọc vật mà Hoàng gia mới có, nếu ở Đại Chu xuất Tử Ngọc mà giao nộp, chắc chắn chịu hình phạt. Ngọc bội kia là tổ tiên hoàng đế ban cho Lâm gia, là bảo vật trấn tộc của Lâm gia, Định Quốc công lại đưa nó cho ngươi! Chẳng lẽ ông ấy chưa từng cho ngươi biết tầm quan trọng của nó hay sao?"
      AikoNguyenTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :