1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kế sách theo đuổi phu quân sau khi sống lại - Tô Nhị Thiếu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 4: Nguy hiểm gặp phải gấu


      Hàn Lạc Tuyển cho là Lâm Thư trêu đùa sang chuyện khác, khinh thường hừ lạnh, : "Nếu như ngươi thành , hôm nay bản công tử làm thịt ngươi!"

      Thấy Hàn Lạc Tuyển tin, trong lòng Lâm Thư hết sức khẩn trương, vẻ mặt hốt hoảng, liều mạng : "Ta lừa huynh! có gấu đó! Còn có rất nhiều nữa! tin huynh quay đầu lại nhìn xem!"

      Nha đầu này đúng là trung thực, ai cũng biết gấu ưa thích độc lai độc vãng, tại sao có thể có đám gấu tập trung chỗ chứ! Cười lạnh tiếng, Hàn Lạc Tuyển cũng quay đầu, còn : "Chỉ là vài con gấu hoang thôi, có gì đáng sợ đâu! Nếu như ngươi , bản công tử liền ném ngươi xuống bầy gấu, cho bọn nó no bụng đấy."

      Nhìn Hàn Lạc Tuyển giống như đùa, Lâm Thư tin tưởng làm được. Vì mạng , Lâm Thư liền đá văng Hàn Lạc Tuyển, xoay người chạy trốn nhanh như thỏ. Vừa chạy, trong lòng Lâm Thư vừa thầm an ủi mình: Hàn Lạc Tuyển giỏi võ như vậy, thừa sức đối phó với đám gấu hoang này!

      Hàn Lạc Tuyển đề phòng bị Lâm Thư đá cái, đau đến té xuống đất. Che cái bụng đau, Hàn Lạc Tuyển thầm mắng Lâm Thư trong lòng. Nha đầu chết tiệt, hơi sức quá lớn ! Muốn đá chết sao!

      Còn chưa đợi Hàn Lạc Tuyển hồi hồn từ trong đau đớn, bỗng dưng, cảm thấy sau lưng có gì đó sai sai. Sao lại có tiếng xoạt xoạt nhỉ? Cảnh giác quay đầu lại, Hàn Lạc Tuyển liền ngây ngẩn cả người. Rất nhiều gấu! con, hai con, ba con, bốn con, năm, sáu, bảy, tám con còn chưa hết! Quay đầu lại thấy bóng dáng Lâm Thư đâu.

      Thấy , Hàn Lạc Tuyển cũng tin tưởng Lâm Thư dối, cũng mặc kệ bụng đau đớn, lập tức đứng dậy co cẳng chạy. Vừa chạy vừa điên cuồng mắng Lâm Thư ở trong lòng. Nha đầu chết tiệt kia chẳng ràng gì cả, còn bỏ lại để chạy trốn nữa!

      Mà lúc này, Lâm Thư tìm được gốc cây vừa to vừa khỏe còn cao vút, liều mạng bò lên. Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động ầm ầm, cũng dám quay đầu lại nhìn, mà càng bò nhanh lên . Trong lòng luôn lẩm bẩm: Hàn Lạc Tuyển, huynh phải cố gắng lên, ta tin tưởng huynh lợi hại nhất! Nhất định có thể đánh cho bầy gấu kia răng văng đầy đất!

      Đợi Lâm Thư bò đến chỗ cao nhất, xác nhận độ cao này rất an toàn, mới dám nhìn về phía Hàn Lạc Tuyển ở phía xa, vừa nhìn liền ngu người.

      Dựa theo tiến triển của tình hình, phải là đám gấu kia bị Hàn Lạc Tuyển đánh ngã mặt đất rồi sao? Sao hình ảnh lúc này lại quỷ dị như thế: Hàn Lạc Tuyển chật vật, ra sức trốn chạy, bỏ lại đám gấu theo sát phía sau!

      Thấy Lâm Thư bò lên cây đại thụ cao rồi theo dõi , Hàn Lạc Tuyển cho là Lâm Thư muốn xem kịch vui, trong lòng thầm nghĩ: Bản công tử dễ chịu, ngươi cũng đừng mong sống tốt! Sau đó, Hàn Lạc Tuyển liền chạy nhanh về phía Lâm Thư.

      Đợi Lâm Thư hồi thần liền nhìn thấy Hàn Lạc Tuyển vọt về phía nàng, trèo hai ba lần liền đến cành cây, tới bên người nàng.

      "Hàn Lạc Tuyển, làm sao huynh lại lên đây?-=ll;llleequyydo...on,,,--= phải huynh có võ công cao cường sao? Lúc này, huynh phải trừng trị bọn gấu kia mới đúng chứ!" Lâm Thư còn chưa thoát khỏi cảnh tượng quỷ dị vừa rồi, nhìn thấy Hàn Lạc Tuyển leo lên, chỉ biết ngây ngốc ra suy nghĩ trong lòng.

      Nghe vậy, Hàn Lạc Tuyển hung dữ trợn mắt trừng Lâm Thư cái, cắn răng nghiến lợi : "Bản công tử là võ nghệ cao cường, nhưng đôi tay địch lại bầy gấu. Chi bằng ngươi xuống dụ chúng rời , bản công tử đối phó từng con nhé?"

      Nghe thấy Hàn Lạc Tuyển kêu nàng xuống chịu chết, Lâm Thư nhanh chóng lắc đầu, đanh mặt cười : " phải chính huynh , đó chỉ là vài con gấu hoang, tính là gì sao? Ta thấy huynh thèm để bọn chúng vào mắt, còn tưởng rằng bầy gấu đó là gì đối với huynh."

      Nha đầu này còn dám nhắc tới chuyện đó! Nếu như nàng ràng với , bị bọn gấu hoang đuổi giết chật vật như vậy. Lạnh lùng liếc Lâm Thư cái, Hàn Lạc Tuyển lạnh lẽo : "Bọn nó bắt đầu leo lên cây rồi."

      Nghe , Lâm Thư sửng sốt chút, mới cúi đầu nhìn xuống. Đồng nhất nhìn, khiến lâm thư kinh hô: "Bọn này gấu cư nhiên bò lên rồi ! Làm thế nào!" Xong rồi, nàng vừa mới Trùng sinh, chưa từng thấy người thân, còn chưa có vạch trần Lâm Thiến lòng dạ ác độc thủ lạt, lâm Thư Khả muốn trở thành bọn này gấu no bụng bữa ăn tối.

      "Câm miệng! Ầm ỹ chết được!" Mắng Lâm Thư ầm ỹ, Hàn Lạc Tuyển cũng thể bình tĩnh, nghĩ cách đối phó được.

      Trước mắt phải dựa vào Hàn Lạc Tuyển nên nàng dám phản kháng , chỉ sợ chọc giận , thẳng tay ném nàng xuống cho gấu ăn. Dựa theo hiểu biết của nàng về Hàn Lạc Tuyển từ kiếp trước, Lâm Thư tin rằng chọc giận Hàn Lạc Tuyển làm đấy.

      Thấy Lâm Thư rất thành thực, Hàn Lạc Tuyển cũng bắt đầu nghĩ cách. Quét mắt nhìn chung quanh vòng, lại nhìn bầy gấu hoang ra sức bò lên , Hàn Lạc Tuyển tỉnh táo mở miệng: "Muốn sống, chúng ta phải tách ra. Ngươi bò qua ngọn cây bên cạnh , phân tán chú ý của nó. Chờ gấu leo lên cây rồi, ngươi dùng thanh đoản đao này đối phó với chúng. Nhớ kỹ, lỗ mũi chính là nhược điểm của gấu, phải đặc biệt đánh vào lỗ mũi nó. Những con gấu này quá lớn, hành động nhanh nhẹn, chỉ cần đâm bị thương cái mũi của nó chúng bị đau té xuống." xong, Hàn Lạc Tuyển rút thanh đoản đao từ trong giày ra đưa cho Lâm Thư.

      Nhận ra thanh đoản đao này là cái nàng dùng để uy hiếp Triệu Á Thanh triều đình vào kiếp trước, Lâm Thư có chút hoảng hốt. Nàng nghĩ mãi ra, đời trước sao thanh đao này lại ở trong tay nàng, thậm chí biết nó vốn của Hàn Lạc Tuyển.

      Thấy Lâm Thư nhận, mà mất hồn, Hàn Lạc Tuyển có chút thương hương tiếc ngọc nào, gõ đầu nàng cái, lạnh mặt : "Muốn sống, ngươi nhất định phải cầm đao đối phó với chúng. Ta bảo vệ ngươi, chỉ có ngươi mới bảo vệ được mình.

      Vẻ mặt Lâm Thư phức tạp nhận lấy đoản đao, liếc nhìn Hàn Lạc Tuyển rất lạnh lùng, lời bò sang phía bên cạnh cành cây. Đúng vậy, bây giờ nàng vẫn là người xa lạ với Hàn Lạc Tuyển, đối với người xa lạ, đừng hy vọng Hàn Lạc Tuyển ra tay cứu giúp. Cho nên, đúng như Hàn Lạc Tuyển , trước mắt chỉ có thể dựa vào chính nàng, muốn sống, phải kiên cường!

      Nhìn Lâm Thư rời , trong lòng Hàn Lạc Tuyển nổi lên chút khác thường, chỉ là chút khác thường đó biến mất ngay khi bầy gấu đến. --lll;;lleelllqquyyyd,,onnn,,,nnn-=- Lấy ra thanh đoản đao từ trong chiếc giày khác, Hàn Lạc Tuyển nhẫn tâm đâm vào lỗ mũi gấu, tiếp theo, nhanh chóng rút đoản đao ra, đạp con gấu cồng kềnh kia xuống. Liên tục giết mấy con gấu, Hàn Lạc Tuyển rảnh rỗi, liền nhiền về phía Lâm Thư.

      Chỉ thấy vẻ mặt Lâm Thư rất cảnh giác, nghiêm túc học thủ đoạn của , đối phó với những con gấu tiền về phía nàng. Hai ba con gấu bị Lâm Thư đâm vào mũi, bị đạp văng khỏi cây. Mà dưới tàng cây, mấy con bò lên, thấy tình huống đúng liền bỏ qua chuyện tấn công, đổi thành quanh cây của Lâm Thư và Hàn Lạc Tuyển, biết chúng nghĩ gì nữa.

      Nhìn tình huống, Hàn Lạc Tuyển cũng lâm vào trầm tư, suy nghĩ biện pháp đối phó với bọn gấu này.

      Lâm Thư hơi gấp gáp, nhìn dáng vẻ của đám gấu này là định buông tha rồi, tiếp tục như vậy là được, sợ gấu đối phó, chỉ sợ gấu nhớ thương.

      "Hàn Lạc Tuyển, phía dưới còn bốn con gấu bị thương, huynh xuống đối phó với chúng ! Thân thủ huynh tốt như vậy, có bốn con gấu, chắc có vấn đề đâu!" Lâm Thư bày ra vẻ mặt ‘Ta tin tưởng huynh có thể làm được’ nhìn Hàn Lạc Tuyển, hết sức khẳng định .

      nương à, ngươi cũng quá coi trọng bản công tử rồi! Giật giật khóe miệng, Hàn Lạc Tuyển cúi đầu quan sát đám gấu hoang ở dưới tàng cây. Đúng như Lâm Thư , ngoại trừ những con gấu bị bọn họ đâm bị thương, chỉ còn bốn con gấu tổn hao chút nào. Chỉ là, bốn con đó còn to hơn cả những con mà bọn họ vừa đâm bị thương, lớn chỉ hơn lần đâu! Khóe miệng giật giật lần nữa, vẻ mặt Hàn Lạc Tuyển rất phức tạp nhìn về phía Lâm Thư. Nha đầu này lấy lòng tin từ đâu vậy, cứ như vậy mà tin tưởng có thể đối phó tốt với bốn con gấu to đùng này sao? Hàn Lạc Tuyển ước lượng chút, chỉ đối phó được khoảng hai con thôi.

      Thấy Lâm Thư tin tưởng như vậy, Hàn Lạc Tuyển chút khách khí : "Bốn con phía dưới, bản công tử chỉ có thể đối phó hai con thôi."

      Hàn Lạc Tuyển lại lần nữa khiến Lâm Thư thay đổi cách nhìn với , tỉnh táo lại, Lâm Thư nhíu mày quan sát Hàn Lạc Tuyển. Suy nghĩ chút cũng thấy đúng, bây giờ Hàn Lạc Tuyển còn chưa phải là Hàn Lạc Tuyển có võ công cao cường, võ nghệ tinh thâm của sau này.----lllqqđ,,ô,,-=- Chỉ trách nàng, luôn làm theo bản năng, cứ nhìn người thiếu niên ở trước mắt này thành Hàn Lạc Tuyển mà nàng quen trong kiếp trước.

      Thở dài, Lâm Thư hỏi: "Vậy hai con khác phải làm thế nào?"

      "Ta thấy sức ngươi khá lớn, vậy giao hai con đó cho ngươi !" Hàn Lạc Tuyển những lời này rất tùy ý như kiểu ‘bọn chúng thú vị đó, thưởng cho ngươi ’.

      Hàn Lạc Tuyển cũng đùa, mới vừa rồi bị Lâm Thư tát, đến tận bây giờ nửa gương mặt vẫn tê dại lắm. Hàn Lạc Tuyển có hơi lo lắng mặt của bị đánh lệch , nếu như trở về mà mẫu phi nhận ra , vậy phải làm sao! Nghĩ nghĩ, Hàn Lạc Tuyển khỏi vươn tay nhàng sờ soạng mặt , kiểm tra xem còn cân xứng hay .

      Thấy Hàn Lạc Tuyển sờ sờ mặt, Lâm Thư cho là ám chỉ chuyện lúc trước nàng gây ra. Lâm Thư có chút xấu hổ, hơi sợ Hàn Lạc Tuyển ghi hận nàng chỉ vì cái tát kia. Ngẫm lại, cuối cùng Lâm Thư cũng gật đầu, nghiêm túc : "Được rồi, vậy giao cho ta hai con !"

      Lâm Thư hoàn toàn cậy mạnh. Bởi vì nàng sinh non, thuở thân thể suy nhược, phủ Định Quốc công hết sức chú ý đến thân thể nàng. Từ Lâm Thư uống sữa hổ mà lớn lên, tắm trong những dược liệu tốt nhất, ăn uống đều là những món dân dã hiếm thấy. Các trưởng bối trong phủ Định Quốc công vẫn chưa yên tâm, lại tìm cho Lâm Thư sư phụ có võ nghệ cao cường. Trưởng thành trong hoàn cảnh như thế, thân thể Lâm Thư hết sức rắn chắc, hơi sức cũng vô cùng kinh người. Nếu phải sau này theo Triệu Á Thanh cặn bã kia, thân thể Lâm Thư bị chà đạp đến suy yếu như vậy.

      Hàn Lạc Tuyển nghe được, thấy Lâm Thư đồng ý sảng khoái như vậy, liền nheo mắt quan sát nàng lượt từ xuống dưới. Chẳng lẽ nha đầu này biết võ công sao? Hàn Lạc Tuyển chưa bao giờ là người biết thương hương tiếc ngọc, thấy Lâm Thư đồng ý, cũng đồng ý, : "Vậy mỗi người chúng ta đều tự đối phó với hai con gấu vây quanh dưới tàng cây !"

      Lâm Thư vẫn luôn biết rằng Hàn Lạc Tuyển phải là nam nhân biết thương hương tiếc ngọc, chưa từng coi trọng nữ nhân. Nếu như đối xử tốt với nương nào đó nàng ấy chắc chắn có địa vị nhất định trong lòng . Lắc đầu cái, xem ra nàng vẫn phải dựa vào chính mình thôi, nắm chặt đoản đao, Lâm Thư từ từ bò xuống dưới tán cây.

      Thấy Lâm Thư trách mắng vô tình giống như những nương nhắn, yếu đuối khác, mà chỉ cầm vũ khí, hai lời liền bò xuống, Hàn Lạc Tuyển hơi nhướn mày, cũng leo xuống theo.


      Spoil: chương sau nữ chính oánh nhau với gấu, vô cùng đặc sắc.....kkk!
      AikoNguyen thích bài này.

    2. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 5: Thoát khỏi nguy cơ


      Bên này, Hàn Lạc Tuyển dùng hết vốn liếng đối phó với hai con gấu hoang ở bên cạnh, rảnh rỗi xem động tĩnh ở bên Lâm Thư. Chờ mất sức của chín trâu hai hổ đánh ngã con gấu, mới tạm rảnh xem tình hình bên Lâm Thư. Vừa nhìn, Hàn Lạc Tuyển liền bị hù dọa. còn tưởng rằng mình hoa mắt, cảnh tượng đối diện quỷ dị như thế, làm người ta chấn động, khó tin.

      Lúc này, hai tay Lâm Thư ôm cánh tay của con gấu hoang, nhấc nó lên, xoay tròn tại chỗ, sau đó 'bịch' cái, gấu hoang bị ném ra ngoài.

      Còn Lâm Thư hề ngừng nghỉ, bây giờ nàng giống như được uống thuốc lắc, hết sức phấn chấn. Lâm Thư biết rất trước kia mình có khí lực kinh người, nhưng ngờ nàng có thể quăng cả con gấu! Bây giờ toàn thân Lâm Thư sôi trào nhiệt huyết, cảm xúc tăng vọt. Vọt tới trước mặt con gấu khác, kìm nén bực bội, nhấc ngang nó lên, sau đó hướng về phía đám gấu bị thương ở mũi, rồi tiếp tục ném vào con gấu lao vào nàng.

      Chỉ nghe ‘Rầm, bịch...' tiếng, con gấu lớn bị Lâm Thư nâng lên đè bẹp hai con gấu bị thương ở mũi kia. Mà những con khác, cộng thêm cả Hàn Lạc Tuyển đều bị hành động của Lâm Thư hù dọa, quên mất phải làm gì, cứ ngây ngốc nhìn Lâm Thư.

      Lâm Thư cảm giác có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, thân nhiệt huyết nhanh chóng lạnh xuống. Sợ chọc giận bọn gấu này bọn nó liều mạng với nàng, Lâm Thư liền chạy đến bên cạnh Hàn Lạc Tuyển, kéo Hàn Lạc Tuyển ngẩn người, bỏ chạy. Đúng lúc bị Lâm Thư lôi kéo, Hàn Lạc Tuyển cũng hồi thần, bàn chân như được bôi dầu, chạy trối chết theo Lâm Thư.

      Thấy Lâm Thư bỏ chạy, đám gấu rừng cam lòng bỏ , bọn chúng mất nhiều hơi sức và bị thương đau như vậy, phải để cho miếng thịt béo kia chạy khỏi miệng đâu! Vì vậy, những con gấu còn có thể hành động được liền vội vàng đuổi theo bọn Lâm Thư.

      Nghe được tiếng động rất lớn truyền đến từ đằng sau, Lâm Thư liền quay đầu nhìn lại, thấy ngay đám gấu đuổi theo. E ngại Hàn Lạc Tuyển chạy trốn quá chậm, nàng dứt khoát ôm lấy Hàn Lạc Tuyển, khiêng vai, 'bịch, bịch, bịch' chạy trối chết.

      Liên tiếp bị những hành động kinh hãi của Lâm Thư dọa cho ngây người, Hàn Lạc Tuyển dám gì nữa. Mặc dù quá nguyện ý bị Lâm Thư khiêng , nhưng chứng minh, tốc độ của Lâm Thư có thể so với tên bắn, khiêng chạy quả còn nhanh hơn là kéo chạy, bỏ xa đám gấu kia đoạn rồi. Coi như bị khiêng, đầu óc xóc nảy hơi choáng váng, bụng rất khó chịu, cái mông của cũng biết bị nhánh cây đâm cho bao nhiêu lần, nhưng vì an toàn, vì muốn trở thành bữa tối cho gấu hoang, Hàn Lạc Tuyển đành chịu đựng cảm giác khó chịu và vô cùng đau đớn.

      Lâm Thư thể chú ý đến cảm giác của Hàn Lạc Tuyển, bây giờ nàng lại nhiệt huyết sôi trào, khiêng Hàn Lạc Tuyển dễ như khiêng bao tải. Thân thể sôi trào, Lâm Thư giống như ăn phải thuốc lắc, càng chạy càng nhanh, cũng mặc kệ những nhánh cây ngăn cản nàng, khiêng Hàn Lạc Tuyển vai, bất chấp lao về phía trước.

      Đợi đến khi Lâm Thư bỏ được đám gấu hoang kia, cũng biết đây là đâu, vừa thấy khối đá lớn, liền bỏ Hàn Lạc Tuyển xuống.

      Hàn Lạc Tuyển vốn sùi bọt mép, bất tỉnh, bị cơn đau từ mông truyền đến liền gắng gượng tỉnh lại. Cảm giác này, còn đau gấp hơn mười lần so với bị cha là Vương gia đánh!

      "Ai, cuối cùng chúng ta thoát khỏi bầy gấu kia rồi, cũng biết chạy tới đâu nữa. Ta đói quá! Hàn Lạc Tuyển, huynh lợi hại như vậy, huynh kiếm chút đồ ăn !" Ngồi xuống đối diện Hàn Lạc Tuyển, Lâm Thư thở hổn hển, .

      Hàn Lạc Tuyển còn chưa tỉnh lại từ trong đau đớn, nghe thấy Lâm Thư , hận thể ngất ngay lập tức. +.,ll33.../.l€,,,q...uu...44D0Ŋn,.,,.♪♫= So sánh với nha đầu này lợi hại chỗ nào hả? Vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, kêu tìm đồ ăn này nọ, nếu nhỡ gặp phải bầy gấu kia phải làm sao? đâu có bản lĩnh đối phó với bầy gấu kia như nha đầu này, đó phải là vội vàng dâng mạng à! Hơn nữa, Hàn Lạc Tuyển có thể cảm thấy được mông lạnh lẽo, ướt nhèm nhẹp, nhất định là đổ ít máu rồi!

      Hàn Lạc Tuyển suy yếu nhìn Lâm Thư, yếu ớt mở miệng: "Bản công tử bị ngươi hành hạ đến cạn khí lực rồi. Nha đầu, ngươi lật bản công tử lại , giúp ta nhìn xem đằng sau ta bị thương như thế nào." Cái mông đau đến khó chịu, Hàn Lạc Tuyển cũng mặc kệ vấn đề mặt mũi, khẩn cấp muốn Lâm Thư xem xét vết thương đằng sau người .

      Nghe Hàn Lạc Tuyển như vậy, Lâm Thư nghi ngờ đến gần nhìn . Vừa nhìn, nguy to rồi! Chỉ thấy miệng Hàn Lạc Tuyển sùi bọt mép, gương mặt xanh xao, làm cho Lâm Thư có chút lo lắng, vừa nhớ tới Hàn Lạc Tuyển phía sau bị thương, Lâm Thư lập tức lật người Hàn Lạc Tuyển lại. Vừa thấy, Lâm Thư liền hít hơi.

      Y phục che đậy phần mông Hàn Lạc Tuyển đều bị cào rách, cái mông trắng bóng đầy máu, xem ra hết sức dọa người.

      Theo bản năng kiểm tra thân mình chút, Lâm Thư phát dọc theo đường hình như mình bị cành cây cào xước. Nghĩ rằng Hàn Lạc Tuyển dùng mông để bảo vệ mình, Lâm Thư có chút cảm động, xoay người, kéo tay Hàn Lạc Tuyển qua, hết sức xúc động : "Hàn Lạc Tuyển, ngờ huynh lại đối xử tốt với ta như thế, dùng mông cản cành cây thay ta. Huynh yên tâm, ta chăm sóc huynh tốt. Huynh ở đây nghỉ ngơi , ta tìm ít quả dại, chúng ta tạm thời lấp bụng ."

      Hàn Lạc Tuyển nghe xong mà muốn phun ngụm máu! Đúng là mông cản cành cây cho nha đầu này nhưng phải do muốn cản mà là nha đầu kia cố ý dùng để cản! bị khiêng nên phản kháng được mà!

      Thấy Hàn Lạc Tuyển hết sức yếu ớt, muốn mở miệng nhưng làm được, Lâm Thư đau lòng sờ sờ mặt , : "Huynh hãy yên tâm , ta tìm ít thức ăn, rất nhanh trở lại." xong, Lâm Thư liền xoay người, chui vào rừng cây rậm rạp.

      Hàn Lạc Tuyển nhắm mắt dưỡng thần, chờ Lâm Thư kiếm thức ăn trở lại. Nhưng đợi gần nửa canh giờ, vẫn thấy Lâm Thư quay lại, Hàn Lạc Tuyển liền cảm thấy có gì đó đúng. Nha đầu kia bỏ lại mà chạy trốn đó chứ? =llequyuudo,,..on...=- Càng nghĩ Hàn Lạc Tuyển càng cảm thấy rất có khả năng, Lâm Thư thoạt nhìn chính là nha đầu vô cùng đáng tin.

      Nhìn nhìn sắc trời, ánh tà dương hoàn toàn tan mất, sắc trời dần tối xuống rồi. Quan sát xung quanh chút, Hàn Lạc Tuyển cảm thấy đây phải là nơi an toàn. Nếu đám gấu hoang kia cam lòng, tìm tới nơi này, vậy chẳng phải trốn thoát sao? Nghĩ nghĩ, Hàn Lạc Tuyển quyết định đợi Lâm Thư nữa. cẩn thận lết cái mông bị thương, bò theo hướng Lâm Thư rời , Hàn Lạc Tuyển đẩy cành cây ra, từ từ chui vào rừng cây.

      Mới vừa xa, Hàn Lạc Tuyển liền nghe thấy phía trước mặt truyền đến tiếng động . Hình như là con thú hoang to lớn nào đó hoạt động, ý nghĩ này khiến Hàn Lạc Tuyển dừng bước. , Hàn Tiểu Vương gia xui xẻo đến vậy chứ? Nếu như đụng phải dã thú, vậy đối phó sao đây! còn bị thương nữa chứ!

      Lúc này Hàn Lạc Tuyển hết sức ảo não, biết sớm lười biếng nghỉ ngơi, nên theo nha đầu kia cùng kiếm thức ăn. Ít ra, có nha đầu khỏe mạnh kia ở bên cạnh an toàn hơn chút. Còn bây giờ, trong lòng Hàn Lạc Tuyển hết sức khẩn trương, đúng là rất sợ gặp phải mãnh thú.

      Bất chấp vết thương người, Hàn Lạc Tuyển dùng tốc độ nhanh nhất lui về phía sau. Càng lui về sau, Hàn Lạc Tuyển càng cảm thấy tiếng động đáng sợ kia càng gần . Đợi đến khi lui đến chỗ vừa nghỉ ngơi, Hàn Lạc Tuyển hết đường lùi rồi, dám khẳng định tên nào đó phát ra , về phía . Lấy đoản đao ra, Hàn Lạc Tuyển tìm chỗ núp, núp trong bóng tối chờ dã thú kia thân.

      Lâm Thư hưng phấn bừng bừng kéo con gấu hoang lớn trở về, phát thấy Hàn Lạc Tuyển, lập tức hoảng lên, vội vàng hô to: "Hàn Lạc Tuyển! Huynh đâu rồi! Hàn Lạc Tuyển! Ta tìm thức ăn về rồi đây!"

      Núp ở chỗ tối gần đó, Hàn Lạc Tuyển nghe thấy Lâm Thư gọi, rốt cuộc cũng dỡ bỏ phòng bị. ra dã thú mà nghĩ lại là nha đầu kia! Chỉ là, Hàn Lạc Tuyển lại cảm thấy có gì đó sai sai. Thân thể nha đầu kia như vậy, sao làm ra được động tĩnh lớn vậy chứ? Mang theo nghi ngờ, Hàn Lạc Tuyển bước ra khỏi chỗ tối, khi thấy cảnh tượng trước mắt, liền sửng sốt chút.

      Ai có thể cho biết, sao con gấu to đùng này lại xuất ở đây vậy!

      Lâm Thư vừa thấy được Hàn Lạc Tuyển, liền yên tâm, tung tẩy tới bên cạnh Hàn Lạc Tuyển, hoa tay múa chân chỉ vào con gấu hoang lớn cách đó xa, : "Hàn Lạc Tuyển, huynh xem, ta kéo về con gấu lớn này, đợi lát nữa chúng ta thịt nó, nướng ăn ! Mùi vị đó nhất định tệ! Hơn nữa, mông huynh còn bị thương, chảy nhiều máu như vậy, huynh nhất định phải bù lại. Lát nữa huynh nên uống nhiều máu gấu chút, con gấu này khỏe mạnh như vậy, máu của nó nhất định rất bổ thân thể!"

      Hàn Lạc Tuyển suy sụp trong lòng rồi! Bọn họ vất vả lắm mới thoát khỏi bầy gấu, nha đầu này biết sống chết à? Làm sao lại tha con gâu về nữa, hơn nữa còn là con qua khổ nữa! Vừa nhìn biết là gấu đầu đàn rồi, nếu như bầy gấu kia phát đồng bọn mất tích, chẳng biết có tỏa ra khắp rừng để tìm kiếm nữa. Huống chi, nó là con gấu lớn như vậy, chưa đến nướng ăn, chỉ giết thịt thôi cũng rất phiền toái. Hơn nữa, nha đầu này còn muốn uống máu gấu để bồi bổ thân thể sao?

      Hàn Lạc Tuyển biết nên hình dung tâm trạng của mình vào lúc này như thế nào, vô lực nhìn Lâm Thư, Hàn Lạc Tuyển hỏi: "Làm sao ngươi vác được con gấu hoang này về vậy?"

      "Ta vốn định tìm trái cây rừng, nhưng tìm được. Ta tìm được ổ của con gấu này, sau đó mất chút hơi sức, đánh ngất nó rồi kéo về."

      Nghĩ đến cái gì, Lâm Thư còn thêm: "A, Hàn Lạc Tuyển, huynh biết , ổ gấu này khá là thư thái, chỉ là hơi thối thôi. Với cả, ta quan sát qua hoàn cảnh, xung quanh cái ổ đó có con gấu khác đâu. Ta vốn định qua đây đón huynh, nhưng ta lại sợ con gấu này thừa dịp ta có ở đó tỉnh dậy, sau đó chạy cầu cứu đồng bọn, cho nên ta mới tha nó về đây."

      thế gian này sao lại có Kỳ nữ giống người bình thường vậy hả! Cảm xúc ngổn ngang trăm mối, Hàn Lạc Tuyển dùng ánh mắt quái dị quan sát Lâm Thư, cuối cùng chậm rãi mở miệng, hỏi: "Ngươi nghĩ thế nào?" Chứng kiến lợi hại của Lâm Thư, Hàn Lạc Tuyển dám coi trọng mình nữa.

      "Ừ. Ta cảm thấy nơi này an toàn, ổ gấu vẫn an toàn hơn, chúng ta đến ổ của gấu ở . Ta chưa giết chết con gấu này đâu chỉ đánh nó ngất thôi.--=- £€//.l33,,,quyy,,.uy,,,♫D0♥Ŋnn♫,.,♪--- Chúng ta thịt nó ở đây hay là quay về ổ gấu thịt nó?" Lâm Thư xong, bụng réo lên hai tiếng.

      Nghe thấy bụng Lâm Thư phát ra tiếng vang, Hàn Lạc Tuyển khỏi nở nụ cười. Nhưng thấy con gấu hoang lớn nằm chổng vó đất, Hàn Lạc Tuyển lại rối rắm nhíu mày. , mặc dù mùi vị của thịt gấu tệ, nhưng muốn làm thịt con gấu quá khổ này đâu. Làm thịt nó phải phí rất nhiều hơi sức, hơn nữa, lúc nướng thịt, biết mùi thơm có dẫn những dã thú khác đến đây hay .

      Do dự chút, vì suy nghĩ cho an nguy của mình, Hàn Lạc Tuyển vẫn ra lo lắng trong lòng: "Con gấu này quá lớn, làm thịt phí nhiều sức. Ta lo lắng lúc nướng thịt, mùi thơm dẫn những dã thú khác đến."

      Nghe vậy, Lâm Thư cảm thấy Hàn Lạc Tuyển lo lắng rất đúng. Đời trước cũng vì bị mùi thơm hấp dẫn, sau đó nàng tìm được Hàn Lạc Tuyển. Con gấu này to như vậy, làm thịt chẳng những phiền toái, bắt đầu nướng chắc chắn rất phiền toái, nếu như nướng chín dẫn những dã thú khác tới toi.

      Suy nghĩ lúc, Lâm Thư mở miệng : "Nếu , chúng ta chỉ cắt mấy khối thịt, đủ để chúng ta ăn, sau đó giấu nó ?"

      Hàn Lạc Tuyển hết sức tán thành cách của Lâm Thư, gật đầu cái, : "Như vậy tệ. Ta xẻo thêm mấy khối nữa, nướng xong chúng ta liền mang ."

      "Ừ. Nhưng huynh phải uống hết máu của con gấu rồi mới xẻ thịt nó. Nếu xẻ thịt trước, máu chảy ào ra, huynh uống được đâu. uống chút màu huynh bổi bổ thân thể thế nào được! Nhanh nhanh, thừa dịp con gấu này còn chưa chết, làm thịt rồi uống nóng luôn !" Lâm Thư vô cùng quan tâm đến thân thể Hàn Lạc Tuyển, vẻ mặt thành .

      Khuôn mặt Hàn Lạc Tuyển cứng đờ, nhưng dám phản bác lại Lâm Thư. gật đầu cái, coi như cam chịu, đến chỗ con gấu lớn. Hừ, bảo bản công tử làm chuyện ghê tởm là uống máu gấu sao? Vọng tưởng!

      Hàn Lạc Tuyển kêu Lâm Thư kiếm mấy nhánh củi khô, còn thừa cơ để máu gấu chảy cạn khô, rồi lưu loát cắt mấy khối thịt gấu tốt nhất.

      Tác giả có lời muốn :

      Cảnh tượng bị cắt:

      - Gấu đầu đàn (bị Lâm Thư nâng lên, tâm tư sụp đổ): Ngao! Xảy ra chuyện gì vậy! Sao nó lại cách mặt đất!

      - Bầy gấu bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây ngẩn: Ngao! Sao lão đại lại bay về phía chúng vậy!

      - Hàn Lạc Tuyển cũng bị dọa đến ngây người: Cảnh tượng này đẹp, đành lòng nhìn thẳng!
      AikoNguyen thích bài này.

    3. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 6: Rất đáng tin


      Lâm Thư được ăn thịt gấu nướng thơm phức đúng như ý nguyện, nên tâm tình nàng rất tốt. Ngâm nga tiểu khúc, cõng Hàn Lạc Tuyển bị thương về phía ổ gấu ổ, tới nửa đột nhiên ngừng lại.

      "Sao thế?" Thấy Lâm Thư đột nhiên dừng lại, Hàn Lạc Tuyển cảnh giác hỏi.

      "Nguy rồi, hình như ta quên mất đường rồi!" Bốn phương màu đen kịt, chỉ có thể dựa vào ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống để tìm đường. Nhưng xung quanh đều là cây cối, xoay Lâm Thư chóng mặt rồi.

      Trong lòng Hàn Lạc Tuyển hận thể bổ đầu nàng ra xem trong đó chứa cái gì. Ngay cả phương hướng cũng tìm được, là quá ngu ngốc mà! Cuối cùng, bất đắc dĩ thở dài, lành lạnh : "Đêm khuya, lại tìm được chỗ trú, tối nay chỉ có thể ngủ đêm trong rừng thôi."

      "Đừng nóng vội, ta suy nghĩ chút, nhất định nghĩ ra được!" xong, Lâm Thư cõng Hàn Lạc Tuyển xoay vòng tại chỗ, sau đó chỉ vào hướng đen như mực, kích động : "A! Hàn Lạc Tuyển, huynh xem có phải chỗ kia ? Có lẽ ta trở về từ đó đó, đến nơi đó tìm được ổ gấu!"

      Ánh mắt Hàn Lạc Tuyển vô cùng tinh tường, nhìn theo hướng nàng chỉ, vừa thấy đều là cỏ dại rậm rạp, ngay cả khe hở xuyên qua cũng có, lập tức hết ý kiến.

      "Nếu như ngươi qua, còn kéo con gấu lớn, chắc chắn phải có dấu vết trượt qua. Cỏ dại bên kia mọc rậm rạp, khe hở cũng có. Tối nay, chúng ta cứ nghỉ ngơi đêm ở đây . Nhóm ngọn lửa lớn ở bên cạnh, ta và ngươi thay phiên coi chừng."

      Nghe Hàn Lạc Tuyển như vậy, nàng cũng chú ý hơn. Quả , đúng như lời Hàn Lạc Tuyển , phía trước cỏ dại rất rậm rạp, ngay cả chút dấu vết bị đè ép cũng chẳng có.—ll,..,leequy,,do,,,n,...n...-=- Giống như trút giận, Lâm Thư thả Hàn Lạc Tuyển lưng xuống, ủ rũ cúi đầu dựa vào thân cây ở bên cạnh.

      Thấy dáng vẻ đó của nàng, trong lòng Hàn Lạc Tuyển bỗng nhiên có chút nỡ. Mặc dù nha đầu này thoạt nhìn rất ngốc nghếch, làm việc đáng tin cậy, nhưng ít nhất vẫn thiện lương. Suy nghĩ chút, lên tiếng an ủi: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, tối nay chúng ta nghỉ ngơi đêm ở đây . Nhanh nhặt cành khô, tìm nhiều vào, chúng ta nhóm lửa, dã thú trong rừng thấy lửa dám đến gần."

      Mặc dù xung quanh quá mờ, thấy nét mặt của Hàn Lạc Tuyển, nhưng Lâm Thư vẫn nghe ra an ủi trong lời . Bỗng dưng, trong lòng ấm áp, Lâm Thư gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời tìm nhánh cây về nhóm lửa.

      Thấy Lâm Thư định , như nghĩ đến cái gì, Hàn Lạc Tuyển móc viên trân châu sáng ngời từ trong lòng ra, : "Ta có viên dạ minh châu Long Hải, ngươi cầm để chiếu sáng ! Cẩn thận chút!" xong, đưa dạ minh châu cho nàng.

      "Ai! Huynh có dạ minh châu mà sao sớm hả! Nếu như lấy ra chiếu sáng từ sớm ta tìm được ổ gấu lâu rồi!" Lâm Thư ai oán liếc .

      Hàn Lạc Tuyển vì lo lắng cho Lâm Thư nhặt cành khô mình gặp nguy hiểm, mới đột nhiên nhớ tới mình có viên dạ minh châu. Nghe nàng oán trách như thế, trong lòng hơi giận, giọng khá khó chịu: "Bản công tử cho ngươi mượn minh châu là vinh hạnh của ngươi! nhảm nhiều như vậy làm gì, thôi dẹp !" xong, Hàn Lạc Tuyển định thu hồi dạ minh châu.

      Lâm Thư há có thể bỏ qua viên minh châu sáng long lanh này, thấy muốn lấy lại, vội vàng vượt lên trước bước, đoạt minh châu về tay. Sau đó hấp ta hấp tấp chui vào trong rừng, vẫn quên quay đầu lại, "Cám ơn" .

      Nhìn Lâm Thư giống như trộm được bảo bối, vui sướng chạy , Hàn Lạc Tuyển vừa tức vừa buồn cười. Lắc đầu cái, mượn ánh trăng hiu hắt, tựa vào thân cây, ôm cây nhắm mắt dưỡng thần. Hôm nay gặp phải mấy chuyện, cực kỳ giày vò, mệt mỏi lắm rồi.

      Khi Lâm Thư ôm đống cành cây quay lại, thấy Hàn Lạc Tuyển mệt mỏi ôm cây ngủ thiếp . Thấy mông máu me be bét, trong lòng Lâm Thư liền tràn đầy áy náy. Nếu như phải Hàn Lạc Tuyển dùng mông chắn đỡ đủ mọi nhánh cây cho nàng bây giờ mặt nàng máu thịt be bét, mười phần mười bị hủy dung.

      Trong lòng tràn đầy áy náy nên Lâm Thư đánh thức , mình nhóm lửa, lại chạy cắt chút cỏ dại trải mặt đất, rồi kéo tay Hàn Lạc Tuyển ôm cây ra, ôm vào lòng, cẩn thận đặt lên thảm cỏ.

      "Suýt.....Ngươi dịu dàng chút được hả! biết bản công tử bị thương ở đằng sau sao! Lại còn đặt bản công tử nằm ngửa nghỉ ngơi nữa!"

      Vốn Hàn Lạc Tuyển nghe tiếng cũng biết nàng trở lại, nhưng mà lười phải động thân, cho nên vẫn giả bộ ngủ. Lúc bị Lâm Thư ôm lên, trong lòng cũng hơi khẩn trương, đoán được có thể nàng ôm nghỉ ngơi, trong lòng hơi vui sướng.--l€.....,D0nn...♪♫♥£e,,,..qu...yd,,,o...nn...Nhưng sau khắc, cái mông đụng phải nệm cỏ cứng rắn và hơi sắc bén, đau đến chảy cả nước mắt. Quả nhiên, nha đầu này làm việc vô cùng đáng tin cậy, tuyệt đối thể tin tưởng nàng!

      Bị Hàn Lạc Tuyển rống như vậy, nàng bị hù sợ đến run cái, có chút ngượng ngùng : "Ta vốn định đặt huynh nằm xuống, sau đó lật người lại giúp huynh. Ta ngờ ta đặt xuống nhàng như thế mà vẫn khiến huynh đau đớn tỉnh lại. rất đau sao?" Câu cuối cùng, Lâm Thư hỏi rất dè dặt, thận trọng.

      Thấy Lâm Thư run run giống như con thỏ bị hù sợ, trong lòng cũng vui lên. tức giận nữa, cẩn thận dịch cái mông, giọng của lại khôi phục bình tĩnh: "Bản công tử thấy ngươi rất có sinh lực, tối nay ngươi canh chừng trước ! Có mối nguy hiểm khác thường gì, nhất định phải đánh thức ta." trong những lời đó, mơ hồ khiến người ta có cảm giác như là: ‘Ta thấy ngươi khỏe mạnh nên thưởng cho ngươi gác đêm đó’.

      Vốn sinh lòng áy náy, Lâm Thư nào dám phản bác , đàng hoàng gật đầu, đồng ý.

      Mặc dù Lâm Thư đồng ý, nhưng Hàn Lạc Tuyển vẫn hơi lo lắng vì Lâm Thư đáng tin cậy, suy nghĩ chút, liền tháo dây cột tóc đầu ra, buộc mỗi đầu vào tay và tay nàng. Ừm, như vậy mới yên tâm. Chỉ cần nha đầu này có động tĩnh gì, nhất định đánh thức .

      Lâm Thư ngơ ngác mặc cho Hàn Lạc Tuyển buộc đầu dây vào tay mình, rồi thấy cũng buộc vào tay , tay hai người cùng bị buộc chung sợi dây cột tóc.---ll,,qqqq,,,dnn...,..Trong lòng Lâm Thư vô cùng cảm động, nhất định là sợ nàng gặp chuyện bất trắc, mới cột cả hai cùng chỗ. Lâm Thư thầm nghĩ trong lòng, có phải hơi có thiện cảm với nàng rồi ?

      Nhìn chằm chằm vẻ mặt khi ngủ của Hàn Lạc Tuyển, trong đầu Lâm Thư nghĩ rất nhiều chuyện linh tinh. Bất tri bất giác, mí mắt dần dần nặng nề, mí mắt chịu khống chế, từ từ khép lại.

      Hàn Lạc Tuyển ngủ say, cái mông bất ngờ truyền đến trận đau nhức. Đau đến nỗi lập tức mở mắt, suýt nữa rơi lệ. Quay đầu nhìn lại, phát cái chân đá vào cái mông bị thương của . Mà nhìn theo cái chân kia, liền thấy Lâm Thư ngủ say sưa. Nhìn sắc trời chút, cực kỳ tức giận cắn răng.

      mới vừa ngủ chưa tới nửa canh giờ, nha đầu chết tiệt này lại ngủ mất! gác đêm cho tốt mà! đáng tin cậy!

      cũng thế, vậy mà tin tưởng nàng có thể làm được! Bọn họ đều ngủ hết, nếu như dã thú xuất cả hai chết như thế nào cũng biết!

      Nghĩ đến đây, Hàn Lạc Tuyển tiến đến bên cạnh Lâm Thư, vươn tay hung hăng nhéo nàng cái. Ai ngờ, mặt Lâm Thư bị nhéo đỏ mà người vẫn ngủ say sưa!

      là tức chết rồi, lại vươn tay hung hăng nhéo nàng vài cái, thấy mặt nàng đỏ ửng mà người này vẫn có chút dấu hiệu tỉnh táo. Hai tay nắm thành quyền, Hàn Lạc Tuyển liều mạng khống chế tâm tình của mình. sợ, kiềm chế được bóp chết nha đầu này.

      Cuối cùng, phẫn hận nhìn chằm chằm nàng, ngáp dài vô số lần, đành chịu đựng qua cả đêm.
      AikoNguyen thích bài này.

    4. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 7: Vô liêm sỉ


      Phương đông sáng , trong rừng dần dần vang lên tiếng chim hót ríu rít. Canh giữ cả đêm, Hàn Lạc Tuyển vô cùng mệt mỏi, nhìn bầu trời bắt đầu sáng choang, còn vấn đề gì, chậm rãi khép mí mắt lại.

      Lâm Thư tỉnh dậy phát mình ngủ thiếp , có chút ngượng ngùng, chỉ là, thấy Hàn Lạc Tuyển vẫn ngủ, cũng chưa muốn tỉnh, xem ra vẫn chưa biết chuyện nàng ngủ quên. Ừm, Lâm Thư liền yên tâm, nàng muốn để biết chuyện nàng ngủ quên. Dù sao, tối hôm qua nàng đồng ý với phải gác đêm, nếu để cho Hàn Lạc Tuyển biết nàng ngủ thiếp , còn ngủ thẳng tới trời sáng, nhất định xem thường nàng. Cho nên, phải giữ bí mật!

      Lâm Thư ngủ đủ nên tinh thần rất tốt, thấy Hàn Lạc Tuyển vẫn ngủ, liền to gan lại gần, quan sát dung nhan khi ngủ của . Kiếp trước sao nàng phát ra bộ dạng đầy cuốn hút của Hàn Lạc Tuyển vậy nhỉ? Ngay cả khi ngủ cũng có thể khiến người nhìn điên đảo thần hồn. Lâm Thư hề chớp mắt, nhìn chằm chằm .

      ngủ mơ mơ màng màng, Hàn Lạc Tuyển phát có điều khác thường, mặc dù nhắm mắt, nhưng vẫn cảm nhận được có ánh mắt nhìn chằm chằm mình. Bỗng dưng, Hàn Lạc Tuyển mở mắt ra, liền đối diện đôi mắt hạnh sáng lấp lánh. Thấy khuôn mặt phóng đại của Lâm Thư, Hàn Lạc Tuyển lập tức bị hù tỉnh. Phản ứng tự nhiên là lui về phía sau, vừa lui, phía sau liền truyền đến trận đau đớn.

      "Á....."

      Thấy Hàn Lạc Tuyển tỉnh dậy, thân thể còn lùi về phía sau, Lâm Thư lo lắng vội đỡ .

      "Huynh sao chứ? Làm sao huynh lại ngã ra sau! Mông huynh vẫn bị thương đó!"

      Vừa tỉnh lại thấy khuôn mặt to đùng ở gần trước mắt, là ai cũng bị hù ngã thôi. Nha đầu này là tiểu thư của phủ Định Quốc công hả? Sao biết xấu hổ mà cứ nhìn chằm chằm nam nhân như thế! Khó chịu để Lâm Thư đỡ dậy, Hàn Lạc Tuyển trầm mặt nhìn nàng, rằng nữa.

      "Huynh làm gì mà nhìn ta như vậy? Có phải rất đau hay khó chịu ? Huynh quay qua đây, ta xem giúp huynh nhé? Đúng rồi, y phục phía sau huynh bị cào rách, vết thương cũng máu dầm dề, chúng ta tìm nước rửa sạch chút nhé. Nếu như đau đến khó chịu, vậy chúng ta tìm ít thảo dược giảm đau thôi!" Lâm Thư nghiêm mặt suy tính, mở miệng .

      Vẻ mặt u ám ngẩng lên nhìn trời, Hàn Lạc Tuyển phải công nhận, Lâm Thư chính là người cực kỳ ngốc nghếch, trời sinh thiếu mất não rồi! để ý tới nàng nữa, ngẩng đầu nhìn bầu trời, suy tư xem những ngày tiếp theo ở đảo nên sống thế nào đây. Có nha đầu ngốc này ở bên cạnh, Hàn Lạc Tuyển lờ mờ đoán được cuộc sống tương lai của khá gian khổ, trắc trở.

      Thấy để ý đến mình, Lâm Thư cảm thấy có hơi lúng túng. Cười gượng cái, cố ý ngáp dài, làm bộ như cả đêm ngủ, với Hàn Lạc Tuyển: "Hắc hắc, mệt chết mất, canh giữ đêm, buồn ngủ quá! Hàn Lạc Tuyển, huynh biết chứ, tối hôm qua ta canh giữ rất khổ cực, nhiều lần muốn ngủ cũng dám ngủ!" dối chớp mắt, Lâm Thư tranh công trước Hàn Lạc Tuyển, tựa như cầu xin khích lệ.

      Hàn Lạc Tuyển nghe vậy, giận đến cắn chặt răng, đôi mắt phượng mê người như muốn lóc thịt Lâm Thư, trừng chết nàng. chưa từng gặp qua ai vô liêm sỉ như thế! -lll;ll;;qq,,,,,,dô,,nn...-=-Tối hôm qua nha đầu này ràng ngủ say như chết, hung hăng véo mấy lần vẫn tỉnh lại, là mí mắt đánh nhau giùng giằng canh giữ cả đêm đấy. Nha đầu chết tiệt vậy mà biết xấu hổ còn dối quang minh chính đại như thế nữa! biết xấu hổ! Quá vô liêm sỉ rồi!

      Hàn Lạc Tuyển nghiến răng nghiến lợi, nhấn từng chữ hỏi: "Tối hôm qua là ngươi canh giữ cả đêm à?" Vẻ mặt kia giống như muốn giết người, tựa như chỉ cần Lâm Thư gật đầu cái lập tức động thủ giết chết nàng.

      Thấy vẻ mặt quái dị của , Lâm Thư có chút do dự, suy nghĩ lúc, chậm rãi đáp: " ra ta có canh giữ suốt đêm, ta có chợp mắt lát. Chỉ lát mà thôi!" Lâm Thư còn cố ý nhấn mạnh, chỉ sợ Hàn Lạc Tuyển có ấn tượng xấu về nàng.

      Nếu như có thể, Hàn Lạc Tuyển muốn dùng chưởng đập chết nha đầu ngốc nghếch ở trước mặt này. Thở dài hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc, tự với mình, đừng so đo với kẻ ngốc!

      Thấy Hàn Lạc Tuyển im lặng, Lâm Thư hơi lo lắng, sợ tin, cường điệu lần nữa: " đấy! Ta chỉ chợp mắt tý, ngủ bao lâu đâu! Ta....."

      Hàn Lạc Tuyển nâng tay cắt ngang lời nàng, lạnh lùng : "Đủ rồi! Trời sáng, chúng ta phải tính xem nên làm những gì!"

      Nếu phải tại bị trọng thương, đảo còn có nhiều gấu hoang như vậy, muốn sống chung với đồ ngốc ở trước mặt này. Thậm chí còn cảm thấy, ở lâu với nha đầu này cũng trở nên ngốc nghếch . Nhất thời, Hàn Lạc Tuyển lại lo lắng cho mình, cuối cùng, thầm quyết định trong lòng: Nhất định được so đo nhiều với kẻ ngốc, cũng cần để lời của nàng vào trong lòng!

      Thấy để ý đến mình, Lâm Thư vui mừng, thảo luận với : "Ta thấy chúng ta nên tìm chút nước để rửa qua mặt trước, cái mông của huynh cũng cần rửa sạch, bằng nhiễm trùng đấy! Vết thương bị nhiễm trùng nặng hơn đó!" tới đây, Lâm Thư lo lắng liếc nhìn mông . Vấn đề vết thương bị nhiễm trùng là Lâm Thư nghe Triệu Á Thanh , Triệu Á Thanh còn rất nhiều chuyện mà nàng biết.

      Bị nữ tử nhìn mông nhiều lần, cho dù Hàn Lạc Tuyển có da mặt dày cũng nhịn được xấu hổ. Lườm Lâm Thư cái, trong giọng của có chút tức giận:"Ngươi là nương chưa thành thân, vậy mà biết xấu hổ cứ nhìn chằm chằm mông người nam tử, là bôi nhọ nữ tắc!"

      Nghe Hàn Lạc Tuyển như vậy, Lâm Thư ngây ngẩn cả người, lúc lấy lại tinh thần, mặt lập tức đỏ bừng, giọng giải thích: "Ta, là ta quan tâm huynh. Mông huynh máu thịt be bét thế kia, có thể nhìn ra cái gì chứ."

      Nghe vậy, trợn mắt lườm nàng cái. Đây là thấy mông hả? --llllqq.....,,,,d////- Hừ, nữ tử háo sắc! Trầm mặt xuống, muốn để ý tới nàng, cởi đầu dây cột tóc buộc vào tay Lâm Thư, rồi cởi đầu kia buộc tay , hai ba lần liền lưu loát buộc lên tóc. Cẩn thận đứng dậy, theo hướng tối hôm qua bọn họ qua.

      Thấy Hàn Lạc Tuyển nhăn nhăn nhó nhó chống hông cẩn thận bước , Lâm Thư đành lòng, thu thập sơ qua chút, vội vàng vui vẻ theo sau.

      "Hàn Lạc Tuyển, ta cõng huynh giống như tối hôm qua nhé? Huynh bị thương nên bước khó khăn, có ta cõng huynh, tốc độ của chúng ta nhanh hơn."

      Hừ, đây là ghét bỏ chậm làm ảnh hưởng đến nàng hả? Bất mãn liếc nàng, vòng ra sau lưng Lâm Thư, nhảy lên. Có kẻ ngốc cõng, để tiết kiệm chút sức lực, thoải mái chút, thông minh như , làm sao bỏ qua cho cơ hội chiếm tiện nghi này!

      Vì vậy, trong lòng Lâm Thư tràn đầy ngọt ngào cõng Hàn Lạc Tuyển, men theo con đường mà bọn họ mở được tối hôm qua, quay lại, tìm nguồn nước.

      đường, ngửi mùi hương nhàn nhạt người Lâm Thư kèm theo tiếng lải nhải của nàng, Hàn Lạc Tuyển im lặng cảm thấy rất an lòng. từ từ nhắm mắt lại, yên tâm ngủ say.

      mình Lâm Thư lải nhải lúc, vẫn thấy Hàn Lạc Tuyển đáp lại, liền dừng bước, mới nghe được tiếng hít thở trầm ổn của . Thấy ngủ say, nàng cũng nữa, an tĩnh cõng , bước vững vàng.

      Chậm rãi bước , chờ đến khi mặt trời lên cao, nàng mới tìm được con sông. Quan sát hồi lâu, Lâm Thư vô cùng khẳng định con sông này chính là con sông mà nàng gặp được Hàn Lạc Tuyển ở kiếp trước. tới đây, nàng liền xác định an toàn. Kiếp trước nàng và Hàn Lạc Tuyển ở đây hai tháng, mỗi ngày đều dựa vào việc bắt cá và nướng cá ăn để cầm cự. Hoàn toàn gặp qua mãnh thú gì, cho nên, Lâm Thư hết sức yên tâm về nơi này.

      Dừng lại trước tảng đá lớn nhất, Lâm Thư cẩn thận đặt Hàn Lạc Tuyển xuống. Lần này, nàng rất chú ý đến vết thương ở phía sau , nên đặt nằm ngửa nữa, mà để nghiêng mình dựa vào tảng đá lớn. Lâm Thư lại cắt chút cỏ dại, trải thành , để nằm thoải mái chút.

      Sắp xếp xong cho Hàn Lạc Tuyển, nàng liền tới bờ sông rửa qua mặt mũi, dùng khăn tay mang theo lau thân thể mình. Nếu phải lo lắng trong dòng sông này có thể có vài thứ kỳ quái nguy hiểm, Lâm Thư muốn thoải mái tắm táp lần.

      Giải quyết xong cho mình, thấy Hàn Lạc Tuyển vẫn ngủ ngon, nàng thấy hơi nhàm chán, định rửa sạch vết thương cho .--L.<3>Q>u<4>D<0>11....- Nghĩ là làm, Lâm Thư hưng trí bừng bừng đứng lên, ra mép sông giặt sạch khăn tay, nhúng chút nước, rồi quay về bên cạnh Hàn Lạc Tuyển, cẩn thận lau vết thương cho . Động tác hết sức êm ái, chỉ sợ làm đau , khiến tỉnh dậy.

      Chạy tới chạy lui giặt sạch khăn tay, chờ sau khi rửa sạch vết thương cho Hàn Lạc Tuyển, nhìn những vết cào lớn , trong lòng Lâm Thư là cảm giác gì, nhưng vẫn là đau lòng. Thấy Hàn Lạc Tuyển vẫn ngủ ngon, nàng đành lòng quấy rầy , quyết định để ngủ ở đây, còn nàng tìm ít thảo dược giảm đau. Lại lau qua mặt mày Hàn Lạc Tuyển, nàng cởi áo khoác của mình ra đắp lên người rồi đứng dậy tìm thảo dược.

      Hàn Lạc Tuyển tỉnh dậy thấy Lâm Thư đâu, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ này, tâm tình hết sức phiền não, trong lòng khỏi nghĩ: phải nha đầu ngốc kia bỏ lại rồi chạy trốn đó chứ? Thỉnh thoảng an ủi mình, thỉnh thoảng lại hoài nghi Lâm Thư.

      Đợi hồi lâu, vẫn chưa thấy bóng dáng Lâm Thư xuất , trong lòng có chút nóng nảy ra được. Hất áo khoác của nàng ra, cảm thấy cái mông lành lạnh, lúc này mới nhận ra mông có cảm giác dinh dính khó chịu.

      Vươn tay về phía sau nhàng sờ soạng cái, là sạch ! mặt Hàn Lạc Tuyển xuất vết rạn nứt! Nha đầu ngốc đó vậy mà dám tẩy rửa vết thương ở mông giúp !

      Đối với suy nghĩ đó, sắc mặt vô cùng khó coi. Trong lòng biết mắng Lâm Thư vô liêm sỉ bao nhiêu lần, thừa dịp ngủ chiếm tiện nghi của . lúc lâu, sắc mặt mới khôi phục bình tĩnh.

      Kiếp trước, lúc Lâm Thư và Triệu Á Thanh cùng du ngoạn ở ngoài thành, nàng từng bị ngã trẹo tay, vẫn là Triệu Á Thanh tìm thảo dược giảm đau đắp lên. Triệu Á Thanh dạy rất nhiều thứ mà Lâm Thư chưa bao giờ biết được, thời niên thiếu, nàng hết sức sùng bái, bội phục Triệu Á Thanh. theo Triệu Á Thanh học được ít thứ. Đối với thảo dược giảm đau, nàng vẫn nhớ khá hình dạng của nó. Tìm hồi lâu, trời phụ người có lòng, rốt cuộc nàng cũng tìm được hai gốc. Lúc này mới cười tươi như hoa nở, chạy về bên cạnh Hàn Lạc Tuyển.
      AikoNguyen thích bài này.

    5. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 8: Hoài nghi phòng bị


      Thấy Lâm Thư quay lại, Hàn Lạc Tuyển thở phào nhõm trong lòng, nhưng lại sưng mặt lên, bất thiện nhìn chằm chằm Lâm Thư, lạnh lùng hỏi: "Ngươi đâu vậy?"

      "Ai! Huynh tỉnh rồi! Ta tìm ít thảo dược giảm đau cho huynh. Huynh xem, ta tìm được hai cây này! Ta lấy tảng đá đập nát, đắp lên cho huynh đây!" Mặt mày Lâm Thư hớn hở với Hàn Lạc Tuyển.

      Nghe vậy, mới chú ý tới thực vật màu xanh trong tay Lâm Thư, xác nhận đây chỉ là thảo dược giảm đau, ánh mắt Hàn Lạc Tuyển có chút hoài nghi đánh giá nàng chút. Sau đó, nhíu mày, bị Lâm Thư sờ soạng mông lần, cũng muốn bị nương xa lạ như nàng sờ thêm lần nữa. Thân thể là giữ gìn cho vương phi tương lai, sao có thể để nữ tử khác đụng chạm chứ! Dù rằng Lâm Thư muốn tốt cho , vậy cũng được. Hàn Lạc Tuyển vừa nghĩ tới chuyện bị nàng sờ mông, trong lòng liền hết sức khó chịu.

      muốn nhìn Lâm Thư nữa, mở miệng : "Ngươi chuẩn bị tốt , để ta tự làm."

      "Vậy làm sao được! Đây là mông huynh bị thương, mắt huynh có mọc sau gáy đâu, sao nhìn được chứ! Để ta làm cho, huynh yên tâm, ta rất cẩn thận rất dịu dàng, giống như lúc rửa sạch vết thương cho huynh ấy, tuyệt đối làm đau huynh!" Lâm Thư xong cũng mặc kệ phản ứng của Hàn Lạc Tuyển, tới bờ sông, rửa sạch thảo dược, lượm cục đá, rửa sạch, bắt đầu giã thuốc.

      Thấy Lâm Thư nghe, hoàn toàn xem lời của , Hàn Lạc Tuyển vừa bực vừa hận. Nha đầu ngu ngốc này nhất định là cố ý, cố ý đắp thuốc cho , để dễ sàm sỡ !

      Lâm Thư đắc chí giã thảo dược, nàng cảm thấy mình vô cùng hiền huệ, đúng là nương tốt hiếm có thế gian. Trong lòng Hàn Lạc Tuyển chắc là cực kỳ cảm động rồi nhỉ? Hắc hắc, từ từ giành được thiện cảm của Hàn Lạc Tuyển, chờ đến khi dần dần nàng hai người có thể ở cùng chỗ rồi!

      Kiếp trước, trước khi chết Lâm Thư hạ quyết tâm, phải bù đắp tốt cho Hàn Lạc Tuyển. Cho nên, nàng muốn đối xử vô cùng tốt với , ở chung chỗ với .

      Cuối cùng, Hàn Lạc Tuyển vẫn bị Lâm Thư lôi kéo, để nàng đắp thuốc cho.

      Mất gần nửa ngày mới đắp thuốc xong cho Hàn Lạc Tuyển, Lâm Thư lại dùng đoản đao cắt y phục của mình, cắt ra mảnh vải có kích cỡ phù hợp, dùng để quấn mông Hàn Lạc Tuyển. Làm xong tất cả, Lâm Thư rảnh rỗi, có chút nhàm chán chuyện với Hàn Lạc Tuyển.

      "Haizz, Hàn Lạc Tuyển, ta là bị người bắt cóc đến chỗ này, còn huynh sao?" Mặc dù kiếp trước Lâm Thư biết lý do Hàn Lạc Tuyển phải đến nơi hoang dã này, nhưng nàng thể thẳng cho Hàn Lạc Tuyển biết. Nếu , dựa vào bản tính cảnh giác, đa nghi của Hàn Lạc Tuyển, nhất định phòng bị và chán ghét nàng. Cho nên, Lâm Thư vờ như biết, hỏi ra như vậy.

      "Hàn Lạc Tuyển? Bản công tử hỏi ngươi, sao ngươi biết được thân phận của bản công tử?"

      Lâm Thư nhắc tới thôi, nhắc tới lại khiến cho Hàn Lạc Tuyển nghi ngờ. Rốt cuộc nha đầu ngốc này biết được thân phận của bằng cách nào chứ? Rốt cuộc có phải là tiểu thư của phủ Định Quốc công , hay là người do ai phái đến tiếp cận ?

      Thấy hỏi như vậy, Lâm Thư có chút mất tự nhiên, cúi đầu nghịch ngợm ngón tay hơi thô ráp của mình.

      "Ta...Ta nghe đại ca ta là Lâm Sóc . Ta từng qua học viện của các huynh, gặp huynh ở bên ngoài."

      Hàn Lạc Tuyển và huynh trưởng Lâm Sóc của Lâm Thư đều học trong ‘Học viện Thánh Tài’, hai người đều là công tử thế tộc, mà các triều đại Hoàng đế của triều đình Đại Chu luôn chú trọng bồi dưỡng tài năng và nhân phẩm của các công tử thế gia. -ll.,.elelqq,,uyyd,,,ô..nnn-- Quy định tất cả trưởng tử của các thế tộc nhất định phải học tập trong mười năm ở học viện Thánh Tài, trải qua cuộc thi hợp lệ mới có thể ra khỏi học viện. đủ phẩm cách cứ thi đến đủ tư cách mới thôi.

      Nghe Lâm Thư trả lời như vậy, có chút nửa tin nửa ngờ, chuyển đề tài, hỏi nàng: "Ngươi ngươi là tiểu thư dòng chính của phủ Định Quốc công à? Bị người trói tới đây sao? Ngươi có biết là ai làm hại ?"

      "Là thứ tỷ trong nhà ta, Lâm Thiến và di nương Tô thị bày mưu hại ta đấy! Trước kia nàng ta chỉ lén lút sắp đặt vài bẫy cho ta, ngờ lần này nàng ta lại muốn mạng của ta, đáng chết mà! Bọn họ mua chuộc nha hoàn bên người ta, biết được ta vốn thích náo nhiệt, nhưng các trưởng bối vô cùng gò bó ta, luôn lo lắng ta bị tiểu nhân ở bên ngoài làm hại, cho nên rất hiếm khi để ta xuất phủ. Nha hoàn kia với ta là chỉ cần đổi nam trang, nàng ta có cách dẫn ta ra phủ chơi. Sau đó ta liền bị lừa, bị nàng ta lừa xuất phủ, rồi ngửi thấy được mùi hương thơm kỳ quái, lạ lùng, tỉnh lại ở đây rồi." đến đây, trong mắt nàng tràn đầy oán giận. Kiếp trước mình ngốc như thế, mưu đơn giản thế mà cũng nhận ra, là quá ngu mà!

      Nha đầu này đúng là quá ngu ngốc, bẫy sập ràng thế mà vẫn chui vào. Hàn Lạc Tuyển có phần bực tức, hừ lạnh tiếng, : "Cho nên mới , nghe lời lão nhân dạy bị thiệt thòi. nương nên ở trong khuê phòng học tập cho tốt, có việc gì đừng chạy lung tung."

      "Ừ. Ta biết sai lầm rồi. Trong lúc mơ mơ màng màng, ta mới nghe được từ trong miệng đám người đó, là do thứ tỷ và di nương tính kế. Chờ ta trở về, ta nhất định tố giác bọn họ với tổ mẫu!" Nắm chặt quả đấm, mặt nàng có bảy phần phẫn nộ.

      Cười nhạo tiếng, Hàn Lạc Tuyển hỏi: "Ngươi biết bản thân ở đâu à? Sao ngươi có thể khẳng định mình trở về phủ an toàn? Nếu mẫu tử các nàng dám làm nhất định hết sức cẩn thận, kỹ càng. Nếu bọn họ có nhiều thủ đoạn, phái người giám sát bên ngoài phủ Định Quốc công, khi ngươi xuất , sợ rằng còn chưa vào phủ Định Quốc công bị bắt rồi ấy chứ. Ngươi nghĩ đến những chuyện này chưa? Làm người, đầu óc phải tỉnh táo chút, nên quá ngây thơ. Ta thấy ngươi cũng còn , hai năm nữa cũng nên thành thân rồi. Làm việc suy nghĩ chu toàn, tương lai nhất định thiệt thòi." cảm thấy Lâm Thư quá ngốc nghếch, Hàn Lạc Tuyển nhịn được đánh thức nàng chút.

      Nghe xong, Lâm Thư lập tức ngẩn người, lâm vào trầm tư. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện mà Hàn Lạc Tuyển , kiếp trước nàng hết sức may mắn gặp được ở nơi hoang dã này, sau đó theo chịu đựng gian khổ qua hai tháng ở chốn hoang vu này, mới được lão Dịch Vương đón về. Là lão Dịch Vương phái người tự mình đưa nàng trở về phủ, quá trình hồi phủ đều vô cùng thuận lợi. --lllllqq...d,,,ô..--- Nếu dựa theo suy đoán của Hàn Lạc Tuyển, Tô di nương có mưu kế, sai người giám sát ở bên ngoài phủ Định Quốc công, dựa vào mình nàng, chắc chắn như Hàn Lạc Tuyển , còn chưa kịp bước vào phủ Định Quốc công bị Tô di nương bắt lần nữa. Càng nghĩ sâu, Lâm Thư càng kinh ngạc. Cho tới nay, Tô di nương và Lâm Thiến đều ngồi rỗi, bọn họ có tâm cơ, nếu như hạ quyết tâm giết chết nàng tuyệt đối cho phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Thấy Lâm Thư biết nguy hiểm trong đó, Hàn Lạc Tuyển cũng lười nhiều lời với nàng. Có lẽ do thấy hơi buồn, lại dời tầm mắt sang Lâm Thư, nhíu mày, tò mò hỏi: "Ngươi là nữ nhi của Định Quốc công à?"

      Lâm Thư gật đầu rất mạnh, hỏi ngược lại: "Có gì sai à? Chẳng lẽ huynh hoài nghi thân phận của ta sao?"

      "Đúng là hơi hoài nghi. Bản công tử gặp qua Định Quốc công ít lần, xác thực như người đời tương truyền, là mỹ nam tử hiếm có thế gian. Nhưng tướng mạo của ngươi lại giống Định Quốc công chút nào, khiến người ta hoài nghi. Chẳng lẽ, ngươi giống phu nhân của Định Quốc công sao? Cũng đúng, phu nhân An thị của Định Quốc công là mỹ nhân nổi tiếng ở Đại Chu ta, sao có thể sinh ra ngươi được." Sờ sờ cằm, Hàn Lạc Tuyển cẩn thận đánh giá khuôn mặt của Lâm Thư.

      Lâm Thư giựt giựt khóe miệng, quả nhiên là Hàn Lạc Tuyển, hỏi vấn đề giống hệt kiếp trước, đều làm cho người ta cảm thấy đáng đánh đòn. Ngụ ý, phải dung mạo của nàng xấu xí sao!

      Lâm Thư nhớ , kiếp trước hai người sống nương tựa lẫn nhau khoảng hai tháng, luôn châm chọc nàng vì diện mạo của nàng. những thế, kiếp trước, sau khi nàng và Triệu Á Thanh hòa hợp hơn, để Hàn Lạc Tuyển biết được, ở trước mặt Triệu Á Thanh, châm chọc bộ dạng của nàng nhiều lần, khiến Lâm Thư cực kỳ hận . So sánh kỹ hai người, giữa Triệu Á Thanh luôn nịnh nọt mình và Hàn Lạc Tuyển vô cùng đáng ghét, nàng càng nghiêng về Triệu Á Thanh, cuối cùng Lâm Thư còn mặc kệ các trưởng bối phản đối, cố ý gả cho Triệu Á Thanh.

      Hít sâu hơi, Lâm Thư cười gượng, đáp: "Bộ dạng ta giống cha nương ta, ta giống tổ mẫu của ta. Tổ mẫu ta có diện mạo khí, ta thừa hưởng bảy phần của người."

      " ra là vậy." Hàn Lạc Tuyển hiểu gật đầu cái.

      Nghĩ đến cái gì, lại hỏi: "Chẳng phải tiểu thư ở trong thế gia vọng tộc đều được nuông chiều sao? Làm sao sức lực của ngươi lại lớn đến như vậy? Ngay cả thảo dược giảm đau cũng biết nữa?"

      Lâm Thư thầm kêu tiếng hỏng bét, xoay mặt sang bên, đáp: "Cái đó có gì kỳ quái đâu, thuở thân thể ta tốt, các trưởng bối ưu ái, từ ta uống sữa hổ lớn lên, ngâm mình trong những dược vật tốt nhất, ngày thường đều ăn những món ngon hiếm có, quý giá. Vả lại, trưởng bối trong nhà vẫn chưa yên tâm, còn mời vị sư phụ có võ nghệ cao cường dạy ta chiêu thức cường thân kiện thể. -lleequqyyydoonnn,,,-- Mặc dù ta giỏi võ nghệ, nhưng vẫn chăm luyện tập nên hơi sức của ta đương nhiên khác hẳn người thường rồi. Về phần thảo dược giảm đau, là sư phụ dạy ta, trước kia, lúc ta luyện võ té bị thương, sư phụ tìm loại cỏ này ở gần đó, ta lập tức nhớ nó." Lâm Thư thầm cầu nguyện ở trong lòng, hi vọng đừng để cho hoài nghi cái gì.

      Như có điều suy nghĩ liếc Lâm Thư cái, Hàn Lạc Tuyển gật đầu : "Từng nghe qua trong kinh thành có thiên kim nhà quan uống sữa hổ lớn lên, ngờ người ấy lại là ngươi."

      Lâm Thư nghe thế, liền cười gượng. Bị hỏi lòng vòng nhiều như vậy, rốt cuộc nàng cũng nhớ ra nàng muốn hỏi cái gì.

      "Đúng rồi, Hàn Lạc Tuyển, huynh còn chưa cho ta biết sao huynh lại đến đây? Chẳng lẽ huynh cũng bị người trói tới sao?"

      Thầm mắng tiếng, ngờ Lâm Thư vẫn có thể phản ứng kịp. Hàn Lạc Tuyển cảm thấy nàng vô cùng đáng tin, cũng tin tưởng nàng, muốn để nàng biết bị lão Vương Gia cha quăng đến nơi quỷ quái này để rèn luyện. Ho tiếng, tùy theo lời nàng mà gật đầu, đáp: "Bản công tử cũng là vừa tỉnh lại đến nơi đây, biết là do ai gây nên. Đợi bản công tử trở về, chắc chắn điều tra kỹ càng!"

      Nghe vậy, Lâm Thư nhíu đôi mày thanh thúy. Kiếp trước Hàn Lạc Tuyển hề giấu diếm chút nào, trực tiếp cho nàng, bị lão Dịch Vương ném ra đảo để rèn luyện. Nhưng vì sao ở kiếp này, chưa từng với nàng vậy? Chẳng lẽ Hàn Lạc Tuyển tin nàng à? Nghĩ đến điểm này, trong lòng Lâm Thư có chút thoải mái, nàng thích Hàn Lạc Tuyển tin tưởng nàng như vậy.

      "Hàn Lạc Tuyển, huynh có biết đây là chỗ nào ? Huynh tới đây bao lâu rồi? nắm địa hình chưa?" Lâm Thư nhịn được thử dò xét Hàn Lạc Tuyển.

      "Ta tới đây chưa lâu, mới hai ngày, còn chưa xem nhiều chỗ, nên lắm." Hàn Lạc Tuyển thờ ơ trả lời vấn đề của Lâm Thư.

      Lâm Thư nghe thế biết dối. Kiếp trước, nàng từ trong miệng Hàn Lạc Tuyển biết được đến đây sớm hơn nàng nửa tháng, khá thông thuộc chỗ này rồi. Hơn nữa, còn với nàng, đây là đảo hoang. Lâm Thư ngờ ở kiếp này, nàng biết làm cái gì mà đề phòng nàng như vậy. Trong lúc nhất thời, Lâm Thư hơi phiền muộn, trong lòng có cảm giác chua sót khó .

      Thấy phản ứng của Lâm Thư hơi sai sai, Hàn Lạc Tuyển liền hỏi: "Sao thế? Có vấn đề gì ?"

      Thở dài, Lâm Thư lắc đầu, đáp: " có gì, chỉ là đột nhiên có chút khổ sở. Ta còn tưởng rằng huynh đến đây sớm hơn ta, quen thuộc nơi này rồi. Nếu như thông thuộc địa thế, chúng ta cũng dễ tìm được đường ra, rời khỏi chốn rừng hoang này."

      Thấy bộ dạng mất mát của Lâm Thư, Hàn Lạc Tuyển nhíu mày, suy nghĩ chút, : "Tuy ta mới ở đây hai ngày, nhưng ta có thể đoán sơ sơ đây là hoang đảo. Xung quanh đều là nước biếc bao phủ, muốn rời khỏi đây, hơi khó đấy. bằng chúng ta sống thêm vài ngày ở đây, nếu như gặp được tàu thuyền qua lại, nhờ giúp đỡ."

      Nghe Hàn Lạc Tuyển lời này, đôi mắt Lâm Thư liền sáng lên. Hàn Lạc Tuyển vẫn ra hoàn cảnh bọn họ ở, cũng lộ ra chút tin tức. Thấy phải cố ý phòng bị nàng, Lâm Thư liền thoải mái trong lòng, nhe răng cười, : "Nghe lời huynh!"

      Thấy nàng cười ngốc nghếch với mình, Hàn Lạc Tuyển hừ hừ tiếng, quay đầu sang chỗ khác, nhìn nàng. vẫn chưa ngủ đủ đâu! Phải nắm chắc thời gian nghỉ ngơi, nhà đầu ngốc này đáng tin chút nào. Hàn Lạc Tuyển dám để nàng gác đêm, vì an toàn của bản thân, tình nguyện chịu khổ, cũng muốn mất mạng trong miệng thú, đến lúc đó, chết thế nào cũng biết.
      AikoNguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :