1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kế sách theo đuổi phu quân sau khi sống lại - Tô Nhị Thiếu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 46: Loạn trong giặc ngoài


      Dịch Vương gia dâng tấu chương lên khiến Văn Đế Triệu Hạo Uyên rất giận dữ. Ngay đêm đó, thừa dịp mọi người đều ngủ say, Văn Đế hạ lệnh cho cấm quân truy bắt toàn bộ Đỗ gia và Lục gia, nhốt ở trong thiên lao trông coi nghiêm ngặt. Mặc dù năm vạn quân vùng ven có lực chiến đấu gì, nhưng vẫn thể bỏ qua lực lượng này. thể để cho Đỗ gia có cơ hội hạ bất kỳ mệnh lệnh phản nghịch nào cho quân đội vùng ven. Đề phòng Đỗ gia có dị tâm, Văn Đế còn đặc biệt phái nhóm người cải trang thành người hầu của Đỗ gia, nhìn bên ngoài giống như Đỗ gia vẫn tồn tại, thực ra sống trong thiên lao chờ chết rồi.

      Mà trong lúc Văn Đế tìm cách xử lý Đỗ gia, thu hồi hết binh quyền phương bắc lại truyền đến tin khẩn, Hồ tộc khởi binh đánh về phía Mai Thành rồi. Loạn trong giặc ngoài, khiến Văn Đế nóng lòng như lửa đốt, phái Dịch Vương gia làm chủ soái, dẫn năm vạn tinh binh đến trợ giúp tiền tuyến.

      Chiến tới đột nhiên, làm cho người ta bất ngờ kịp phòng bị. Mặc dù chưa đánh tới kinh thành, nhưng lại khiến cho dân chúng nghe được tiếng gió mà kinh hồn táng đảm.

      Trong Lâm gia, gió êm sóng lặng. Ngồi ở trong viện, Lâm Thư đăm chiêu nhìn chằm chằm cành đào sớm khô héo trong tay. Từ nửa tháng trước, ở Tiểu Hương các gặp qua Hàn Lạc Tuyển, nghe xong, trở về Lâm gia, nàng liền viết lá thư phái người đưa đến học viện Thánh Tài, đưa đến tận tay Lâm Sóc. Nhận được thư hồi của đại ca, Lâm Thư mới xác định lời Hàn Lạc Tuyển phải là giả. Đầu óc hỗn loạn thời gian, nàng vẫn nghĩ ra vì sao trí nhớ của mình lại biến thành như vậy.

      Ngay lúc Lâm Thư nhìn chằm chằm cành đào trầm tư Lâm Kỳ tới.

      "Thư nhi!" Vội vàng chạy tới, Lâm Kỳ ngồi đối diện nàng.

      Thấy hai nha hoàn đứng sau Lâm Thư liền phất tay đuổi họ: "Các ngươi xuống trước ! Nơi này cần các ngươi hầu hạ!"

      Nhìn người , Lâm Thư tò mò nhìn tam ca nàng, hỏi: "Tam ca, huynh vội vã chạy đến đây là có chuyện gấp à?"

      " biết muội nhớ được bao nhiêu về Hàn Lạc Tuyển. là Thế tử của Dịch Vương phủ, trước khi đầu óc muội bị thương, từng thích . Đêm qua tiền tuyến truyền đến chiến báo, Mai Thành thất thủ rồi, Dịch Vương gia bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh. Sáng sớm hôm nay Hàn Lạc Tuyển tiến cung chủ động xin giết giặc, muốn đến tiền tuyến chủ chiến. Bệ hạ phê chuẩn, cũng để cho dẫn mười vạn binh lương cứu trợ."

      xong, Lâm Kỳ dừng chút, bất động nhìn Lâm Thư, tiếp: "Nếu như muội còn nhớ tiễn đoạn ."

      Nghe xong, mặt Lâm Thư hề xao động, nhàn nhạt đáp: "Vâng, muội biết rồi."

      Nghĩ tới ngày đó chuyện với Hàn Lạc Tuyển ở sân huấn luyện, nhìn ra được Hàn Lạc Tuyển có tình ý với Lâm Thư. Lần đánh trận này, là lần đầu tiên Hàn Lạc Tuyển lãnh binh tác chiến.-ll,.,q,q,..,d..do,,..o,,,n...-=- Hồ tộc giảo hoạt hung hiểm, chuyến này rất nguy hiểm, biết có thể bình an trở về được hay . Tuy Lâm Kỳ thích Hàn Lạc Tuyển từng tổn thương Lâm Thư, nhưng là người nam nhân, vẫn hiểu được tâm tình lúc này của Hàn Lạc Tuyển. Từ xưa khi hùng xuất chinh, ai mà chẳng hy vọng được người thương đưa tiễn. Cho dù là gặp mặt lần cuối, cũng thấy mỹ mãn rồi.

      Nghĩ đến đây, Lâm Kỳ nhìn ra được thái độ của Lâm Thư, liền hỏi thay Hàn Lạc Tuyển: "Thư nhi, muội có muốn gặp mặt Hàn Thế tử lần ?"

      "Vì sao muội phải gặp ?" Lâm Thư nâng mí mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, hỏi.

      Lâm Kỳ ngây ngẩn, mới bừng tỉnh, suy nghĩ chút, : "Muội muốn gặp vậy thôi. tại bên ngoài hỗn loạn, lúc này muội nên an tâm ở trong nhà, được chạy loạn."

      Lâm Thư khéo léo gật đầu, hỏi: "Tam ca còn có chuyện gì ?"

      Đôi mắt quét vòng chung quanh, Lâm Kỳ hạ thấp giọng ghé sát nàng, : "Thư nhi, nhớ kỹ, vô luận xảy ra chuyện gì, muội đều phải nghĩ cách sống sót! Bây giờ triều cục chập trùng, vi huynh tiện giải thích nhiều với muội. Nhưng muội phải nhớ kỹ, trước khi tổ phụ lâm chung đưa ngọc bội cho muội, nhất định phải mang bên mình, được để cho bất cứ ai phát ra! Ngày sau nếu như Lâm gia xảy ra chuyện, muội hãy cầm ngọc bội đến núi Hổ Đầu tìm người tên là Vương Bàn Tử. Vi huynh thể giải thích quá nhiều, nhưng muội phải nhớ kỹ những lời hôm nay ta ! Mỗi ngày đều phải lặp lại trong đầu, ngàn vạn lần thể quên! Muội nghe và nhớ kỹ lời ta chưa?"

      Lâm Thư kinh ngạc đầy mặt nhìn Lâm Kỳ, bắt được tay Lâm Kỳ, bóp rất mạnh.

      "Tam ca, có phải Lâm gia sắp xảy ra chuyện hay ? Rốt cuộc là sao? Huynh cho muội biết được ?"

      Lâm Kỳ lắc đầu, vuốt tóc nàng , : "Thư nhi, đây phải là chuyện muội nên biết. Vi huynh thể gì về thế cục tại...,.£e...,.,le..e-==Q,,,,444/’yyy’’’,,,,D,,o,,,n...-=-Muội chỉ cần nhớ kỹ lời vi huynh, muội ở đây, Lâm gia liền có việc gì. Lâm gia có thể chống đỡ đến cuối cùng hay , đều xem muội có thể sống sót hay ."

      Tình thế tại đại biến, trong bốn đại gia tộc Đỗ gia bị bệ hạ khống chế, Mạc gia khiêm tốn vô danh, Hàn gia lãnh binh đối kháng với kẻ thù bên ngoài, còn Lâm gia phụ trách cấm vệ quân trong kinh thành. Lâm Kỳ tin tưởng Hàn gia có thể dẫn binh giải quyết hết Hồ tộc. Nhưng sau khi Hàn gia giải quyết xong kẻ địch bên ngoài, bình định chiến xong, có thể bình an quay về hay chính là điều Lâm Kỳ lo lắng nhất.

      Hàn gia thượng tấu chuyện Triệu Á Thanh cấu kết với quyền thần khiến bệ hạ nổi lòng kiêng kỵ. Khó bảo toàn bệ hạ thừa dịp giải quyết chiến xong liền đối phó tứ gia, thu hẹp binh quyền. khi bệ hạ muốn xuống tay, hai nhà Lâm Hàn là cái đinh trong mắt, gai đâm trong thịt, nhất định phải diệt trừ. Hàn gia có thể ngoại trừ, đến lúc đó đổ mọi tội danh lên đầu kẻ địch, mọi người cũng dám gì. Còn Lâm gia, ở trong mắt bệ hạ, muốn đối phó lên, chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Nghĩ đến thế cục trước mắt, Lâm Kỳ rất là đau đầu, tràn đầy ưu sầu nhìn Lâm Thư.

      Nghe Lâm Kỳ xong, Lâm Thư liền lắc đầu. Tam ca càng càng khiến nàng hồ đồ, càng khiến nàng sợ hãi. Vẻ mặt sợ hãi nhìn Lâm Kỳ, nàng run rẩy miệng, : "Tam ca, huynh cho muội biết , được ?"

      Lâm Kỳ thở dài, lắc đầu cái, đáp: "Muội nhớ kỹ lời ta là được rồi, đợi đến khi muội hồi phục trí nhớ, có lẽ hiểu ra thôi." Dứt lời, đứng dậy rời .

      Lưu lại mình Lâm Thư ngây ngẩn, lòng tràn đầy sợ hãi. Qua hồi lâu, quay đầu nhìn chằm chằm cành đào mặt bàn. biết nghĩ đến cái gì, nàng đột nhiên cầm cành đào lên, trở về phòng.

      Mặc dù từ đến lớn Hàn Lạc Tuyển vẫn khó chịu vì lão cha là Vương gia của lớn hơn mẫu phi mười mấy tuổi, nhưng khi nghe lão đầu này gặp chuyện may trong lòng vẫn hết sức lo lắng.-ll,,,333q,,q,,q,,uu,,,,,d...000nnnn-===Lấy đại cục làm trọng, vẫn phải tiến cung xin Hoàng thượng cho giết giặc rồi. Lần đánh trận này, sợ, đó là giả. Nhưng sợ phải chiến đấu sao? Mặc dù bệ hạ còn chưa lên tiếng, nhưng sớm muộn gì cũng bắt lãnh binh thôi. Thay vì chờ bệ hạ hạ chỉ, còn bằng chủ động chút, có thể khiến bệ hạ thấy lòng trung thành của Hàn gia, giảm bớt nghi ngờ đối với Hàn gia.

      Hàn Lạc Tuyển hề sợ chết, chỉ sợ mình rồi Hàn gia bị diệt. chỉ mỗi Hàn gia, Lâm gia cũng biến mất ngay sau đó. Đây là điều lo lắng và sợ nhất. Phụ thân rời kinh, còn bị đè ép ở trong kinh. khi rời , ai ngờ được kết cục trong kinh thành biến hóa ra sao.

      Thở dài hơi, Hàn Lạc Tuyển lên tiếng hô: "Hàn Cửu."

      "Có thuộc hạ! Thế tử có gì giao phó." Trong lòng Hàn Cửu cũng rất nặng nề, thay đổi vẻ cợt nhả lúc trước.

      "Rút người tìm kiếm Triệu Á Thanh về, khi xảy ra chuyện bất trắc nhất định phải hộ tống mẫu phi ta từ địa đạo rời khỏi kinh thành! Về phần Lâm gia, Lâm Thư..." nổi nữa.

      cũng biết nên sắp xếp cho nàng thế nào. Lâm Thư là người của Lâm gia, tạm thời còn chưa bị nguy hiểm gì. khi gặp chuyện may, người Lâm gia bảo vệ đầu tiên chính là nàng. Hàn Lạc Tuyển muốn nhúng tay, nhưng lại thể nhúng tay.

      Từ sau cuộc chuyện ở sân huấn luyện, nhìn ra, địa vị của Lâm Kỳ - tam ca của Lâm Thư ở Lâm gia là khác thường. muốn tìm Lâm Kỳ thương lượng chút, cảnh tỉnh Lâm Kỳ. Nhưng trước mắt thời buổi rối loạn, biết bệ hạ phái bao nhiêu tai mắt theo dõi . Hàn Lạc Tuyển thể nào dứt ra, cũng có cách phái người ra khỏi Dịch Vương phủ. khi để kẻ khác phát , khiến bệ hạ hiểu lầm, vậy hại đến Lâm gia.

      Hồi lâu vẫn thấy Thế tử nhà mình câu tiếp, Hàn Cửu nhịn được mở miệng hỏi: "Thế tử, bên Lâm tiểu thư sắp xếp thế nào?"

      "Nàng..." Hàn Lạc Tuyển vừa định , lại bị tiếng của người thứ ba cắt đứt.

      Hàn Thập chạy như điên tới, ở ngoài cửa thư phòng, gõ cửa báo: "Thế tử! Lâm tiểu thư tìm ngài!"

      Nghe vậy, nhịp tim của Hàn Lạc Tuyển đập nhanh hơn vài phần. Được lắm Lâm Thư! lo tìm được cơ hội gặp mặt người Lâm gia để bàn bạc, ngờ bây giờ Lâm Thư lại tự đến, như thế quá tốt rồi! Nếu như phái người đến Lâm gia, hoặc là lén lút gặp riêng Lâm Kỳ, chắc chắn khiến bệ hạ sinh nghi. Nhưng nếu như gặp mặt Lâm Thư, nam quả nữ, nhiều nhất cũng chỉ khiến bọn họ cho là có tư tình mà thôi.

      Trong lòng kích động, đè nén hưng phấn, Hàn Lạc Tuyển ra ngoài. Mở cửa, đối diện với Hàn Thập, bèn hỏi: "Bây giờ nàng ở đâu?"

      "Thế tử, Lâm tiểu thư chờ ngài ở Tây Hồ." Hàn Thập cung kính khom người.

      "Ừm, ngươi đưa ta trước. Hàn Cửu, ngươi làm chuyện ta giao ." Dặn dò xong, Hàn Lạc Tuyển nâng bước .

      Dọc theo đường , Hàn Lạc Tuyển cảm thấy có mấy đôi mắt luôn thầm bám theo . Hàn Lạc Tuyển vẫn biểu rất tự nhiên, dáng vẻ ngây ngô như muốn gặp người trong lòng.

      Đến Tây Hồ, thấy chung quanh có khá nhiều người ngắm cảnh. Người tuy nhiều, nhưng liếc cái là nhận ra ngay Lâm Thư.---£e,e,.e,== Lần này nàng vẫn mặc đồ nữ nhi, chỉ là, ăn mặc ràng đẹp hơn rất nhiều so với lần trước. bộ váy hồng nền nã tôn lên vóc dáng thon gầy của nàng. –qu,,,,yy////-- Đổi kiểu búi tóc, khác với lần trước búi hai chỏm và thả nửa tóc, lần này,-dodod,,d,nnn==-nàng đều búi lên hết, búi kiểu vân kế của phụ nhân.

      Hàn Lạc Tuyển có chút nghi ngờ vì nàng búi tóc, đến gần, chào hỏi nàng: "Thư nhi, ta tới rồi."

      Nghe thấy hai tiếng ‘Thư nhi’ này, khiến Lâm Thư bất mãn chau mày, quay đầu liếc Hàn Lạc Tuyển. Chỉ là trong lòng còn có chuyện nên nàng so đo với . Hất hất chiếc cằm xinh xắn, nàng hướng về bên thuyền, gật gật đầu.

      Hàn Lạc Tuyển đảo mắt nhìn qua, phát người chèo thuyền khá quen. Đây phải là hộ vệ lúc trước của Lâm Thư sao? Người của nàng cũng chính là người của , thấy là người mình, liền yên tâm lên thuyền. Đợi lên thuyền xong, liền đưa tay về phía Lâm Thư, : "Lên đây , ta đỡ nàng."

      Lâm Thư do dự chút, nhìn nhìn xung quanh, phát có vài người tò mò liếc bọn họ. Nghĩ đến còn có chuyện muốn hỏi Hàn Lạc Tuyển, nàng vẫn nên đừng gây ra mâu thuẫn hơn. Hàn Lạc Tuyển phải là kẻ rộng lượng, nếu như việc đó chọc mất vui, nàng sợ khi mình hỏi chuyện cần biết cho nàng.

      Thấy nàng đặt tay vào trong tay mình, Hàn Lạc Tuyển nhếch miệng cười yếu ớt. Bàn tay to rộng nắm lấy bàn tay bé, kéo nàng lên thuyền.

      Lâm Thư muốn chui vào buồng trong thuyền, lại bị Hàn Lạc Tuyển ngăn cản. tựa gần vào, giọng : "Có người theo dõi chúng ta, cứ quang minh chính đại ngồi bên ngoài để bọn họ theo dõi."

      Nghe vậy, mặt Lâm Thư lướt qua vẻ kinh ngạc, rồi nghe lời ngồi ở bên ngoài, còn dặn dò người chèo thuyền: "A Cường, chèo thuyền !"

      A Cường im lặng gật đầu, liền chống đẩy thuyền .

    2. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 47: Nghị thuyền


      Nước gợn sóng theo mái chèo khua, dập dờn lên. Ánh mắt Lâm Thư nhìn thẳng vào nước hồ màu xanh lam, lẳng lặng chờ đợi, vẫn chưa mở miệng.

      Chờ thuyền rời khỏi bờ, chèo đến giữa lòng hồ, nàng mới ngước mắt lên nhìn Hàn Lạc Tuyển, lên tiếng hỏi: "Có người theo dõi ngươi ư? Là ai?"

      "Là người bệ hạ phái tới." Hàn Lạc Tuyển lơ đễnh đáp.

      "Người Hoàng thượng phái tới sao? Vì sao ông ta phải phái người theo dõi ngươi?" Trong lòng Lâm Thư mơ hồ đoán ra, Hoàng thượng phái người theo dõi Hàn Lạc Tuyển nhất định có liên quan đến thế cục mà tam ca .

      Hàn Lạc Tuyển lập tức trả lời vấn đề của nàng, mà là hỏi những thứ khác: "Khoảng thời gian này, nàng nhớ ra được chuyện gì rồi?"

      Lâm Thư lắc đầu, trong lòng nàng có chuyện, nhìn Hàn Lạc Tuyển đáp, chỉ hỏi lại: "Ngươi cho ta biết trước, vì sao Hoàng thượng lại phái người theo dõi ngươi?"

      "Vẫn chưa nghĩ ra...." Hàn Lạc Tuyển giọng nỉ non, giọng mang vẻ mất mác.

      "Chẳng lẽ Hoàng thượng phái người theo dõi ngươi là có liên quan đến chuyện trước kia của ta?" Lâm Thư nghi ngờ hỏi.

      Hàn Lạc Tuyển lắc đầu, : "Đúng nhưng cũng đúng. người nàng có khối ngọc bội, là Định Quốc Công tiền nhiệm giao cho nàng trước khi lâm chung, đúng ?"

      Lâm Thư giật mình, vẻ mặt cảnh giác nhìn Hàn Lạc Tuyển, lời nào.

      Hàn Lạc Tuyển bất đắc dĩ cười nhạt cái, : "Đừng sợ, ta sớm nhìn qua khối ngọc bội này rồi, chính nàng lấy cho ta xem."

      "Ta từng lấy ngọc bội đưa cho ngươi xem ư? Chuyện khi nào? Ngươi đừng bắt nạt ta có trí nhớ hoàn chỉnh, ngươi ràng cho ta !" Lâm Thư mặt bất mãn nhìn .

      Hôm đó ở Tiểu Hương các, phải Hàn Lạc Tuyển kể hết mọi chuyện cho nàng. Mượn chuyện Tử Ngọc Hổ Phù mà , Hàn Lạc Tuyển liền bỏ qua với nàng. Khi đó cảm thấy cần thiết, mà tại thế cục trong triều biến hóa khó lường, cần phải nhắc chuyện này với nàng rồi.

      Nhìn xung quanh, đều là hồ nước, có đến gần thuyền của bọn họ. Hàn Lạc Tuyển mới chậm rãi kể chuyện Tử Ngọc Hổ Phù cho Lâm Thư nghe. Trong ánh mắt khiếp sợ của nàng, Hàn Lạc Tuyển đột nhiên ôm nàng.

      Lâm Thư muốn giãy giụa, nhưng nghe ghé sát bên tai thầm liền buông xuôi rồi.

      Hàn Lạc Tuyển : "Trước mắt, Đại Chu rơi vào thời buổi rối loạn, loạn trong giặc ngoài, cho nên bệ hạ mới phái người theo dõi ta.—ld,,d,d,do,,,==- may là lần này nàng mặc nữ trang đến, bệ hạ cho rằng chúng ta có tư tình thôi. –l,,,q..q.d,,,o,,,=-= Nếu như muốn bệ hạ hoài nghi Lâm gia và Hàn gia mưu đồ bí mật gì, ta và nàng hãy giả làm tình nhân ."

      xong, thấy Lâm Thư yên tĩnh lại, trong lòng Hàn Lạc Tuyển rất hài lòng, từ ôm chặt đổi thành nhàng ôm. Cúi đầu tiến tới bên tai nàng, ngửi mùi thuốc nhàn nhạt người nàng, tiếp tục : "Ban đầu ta vô cùng hiểu tại sao người Lâm gia lại giao Hổ Phù cho nàng, giờ hơi hiểu rồi."

      Lâm Thư nghe vậy càng yên tĩnh, thấy tiếp liền ngẩng đầu nhìn. ngờ, môi đỏ mọng của hai người lại kề sát nhau. Trong chớp nhoáng này, hai bên đều đứng hình rồi.

      Mà A Cường chèo thuyền ở đầu bên kia, vô ý thức liếc nhìn, phát tiểu thư nhà bọn họ hôn môi Hàn thế tử, nhất thời liền ngây ngẩn cả người. Lập tức ném mái chèo qua bên, đứng dậy xông tới, hô: "Tiểu thư! Ngài còn chưa thành thân mà, sao lại thân mật với nam tử chứ!"

      Hàn Lạc Tuyển chưa từng bực mình với ai như thế, dùng ánh mắt giết người lạnh lùng nhìn A Cường. Gương mặt lạnh lùng, lời nào, cũng thả Lâm Thư ra.

      Điều này khiến Lâm Thư lúng túng cực kỳ, đỏ hồng mặt, mang theo tức giận quát A Cường: "Chèo thuyền của ngươi , quản cái gì hả!"

      A Cường cảm thấy hết sức uất ức, trung thành như thế, vì sao tiểu thư luôn nghe lời chứ? Ủ rũ cúi đầu về chỗ cũ, A Cường tiếp tục chèo thuyền.

      Trong lòng Hàn Lạc Tuyển có chút vui vẻ, mặt lại hết sức nghiêm chỉnh, giống như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra, cúi đầu hỏi Lâm Thư trong ngực: "Vừa nãy nàng muốn gì?"

      Trải qua cố vừa rồi, giờ Lâm Thư dám đối mặt với Hàn Lạc Tuyển. Cúi đầu, vùi mặt vào trong lòng , hai mắt nhìn thẳng nơi xa bờ, nàng hỏi: "Ngươi nghĩ ra vì sao tổ phụ lại giao Hổ Phù cho ta, cuối cùng là vì sao?"

      "Lần đánh Hồ tộc này, nếu bại, ta chết. Nếu thắng, ta cũng vong. Phụ vương ta xảy ra chuyện, nếu như Thế tử của Dịch Vương phủ cũng xảy ra chuyện, bệ hạ thuận nước đẩy thuyền thu hồi binh quyền hai mươi vạn đại quân của Hàn gia. tại thế cục hung hiểm, tứ đại gia tộc nắm binh quyền, Đỗ gia bị bệ hạ nắm trong tay. Binh phù năm vạn quân đội vùng ven sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay bệ hạ. Bây giờ bệ hạ nổi lòng kiêng kỵ tứ gia trông coi thiên quân, bằng cũng chẳng phái người theo dõi ta. Bệ hạ muốn xử lý tứ gia, thu hồi trọng quyền, đó là chuyện sớm hay muộn thôi."

      Nghe , Lâm Thư sớm thu hồi tầm mắt, nâng mắt, ngẩng đầu nhìn Hàn Lạc Tuyển. Lời chạm đến nơi này, lúc này trong nàng hiểu ý tứ của tam ca, cũng hiểu vì sao tổ phụ lại giao Hổ Phù cho nàng.

      Nếu như Hoàng thượng hạ quyết tâm muốn lấy lại trọng quyền, sau khi chỉnh đốn Hàn gia xong Lâm gia chính là Hàn gia thứ hai, là cái đinh trong mắt, gai đâm trong thịt, chưa diệt trừ an tâm. Cho nên tam ca mới cho nàng những lời kia, để cho nàng ghi nhớ kỹ trong lòng. -==-ll,,,q,...d...,,o,,,nn....-===Nếu như Lâm gia gặp chuyện may, nàng nhất định phải chạy trước. Vô luận Hoàng thượng muốn xử trí Lâm gia như thế nào, vậy cũng phải tìm ra Hổ Phù trước, lấy được Hổ Phù mới dọn dẹp Lâm gia được. Mà tam ca muốn sau khi nàng trốn thoát đến núi Hổ Đầu tìm người tên Vương Bàng Tử, đây là Lâm gia để lại đường lui cho mình.

      Nghĩ thông suốt tất cả, trong lòng Lâm Thư tràn ngập sợ hãi. Nàng chưa từng biết Lâm gia luôn bị vây trong miệng cọp, đứng ở vị trí nguy hiểm như vậy.

      Cảm nhận được nàng sợ hãi, Hàn Lạc Tuyển nâng tay khẽ vuốt lưng nàng, dịu dàng : "Ta biết Lâm gia có dặn dò nàng tý gì hay , nhưng là nàng phải nhớ, bất luận xảy ra chuyện gì, nàng còn Lâm gia còn! Nàng phải sống sót Lâm gia mới có hi vọng!"

      Lâm Thư gật đầu, lúc này mới phát cảnh tượng trước mắt mình mông lung rồi. Vươn tay lau lệ, nàng : "Ta biết rồi! Ta sống sót, để cho Lâm gia xảy ra chuyện!"

      Thấy nàng kiên cường như thế, Hàn Lạc Tuyển vừa vui mừng vừa hơi đau lòng. Ôm sát nàng, tựa sát bên tai nàng, khác với lúc trước còn giữ cự ly ngắn, lần này áp sát vành tai nàng, ép giọng rất thấp, : "Trong kinh thành Hàn gia có đào hai đường hầm bí mật, đường bắt đầu từ Dịch Vương phủ, đến bên ngoài thành. nơi khác có lối vào ở chỗ ‘khách điếm Thuận Lai’. Nếu như Lâm gia gặp chuyện may, nàng phát ra điều bất thường cứ chạy thẳng đến khách điếm Thuận Lai. Lấy ngọc bội của ta đưa cho chưởng quỹ, ông ta vừa nhìn thấy ngọc bội dốc toàn lực hộ tống nàng rời kinh thành." Lúc lời này, thân thể của và Lâm Thư kề sát nhau. Ở góc độ người khác nhìn thấy, Hàn Lạc Tuyển nhét vào trong ống tay áo của nàng vật gì đó.

      Lâm Thư tràn đầy khiếp sợ nghe Hàn Lạc Tuyển , đôi mắt ướt át trợn trừng nhìn phía xa bờ, khi phát trong ống tay áo có thêm vật gì đó. Lâm Thư liền lén lén lút lút cẩn thận nhận lấy, nhét sâu vào trong tay áo.

      Hai người kề sát nhau, Hàn Lạc Tuyển có thể cảm thấy được động tác của nàng. Hài lòng nhếch mép, tiếp tục dùng lượng mà hai người mới nghe được, : "Lần đánh trận này, ta là dữ nhiều lành ít. Nếu thể bình an trở về, nàng hãy cầm khối ngọc bội này đến Đồng Huyện, người của ta bảo vệ nàng suốt đường . Nàng đến đó tìm người thợ rèn tên Ngô Dũng, ra lệnh cho mang binh tấn công vào kinh thành. Nếu như cấm quân của kinh thành chống đối lại, nàng liền lấy Hổ Phù mà Lâm gia giao cho nàng ra, bọn họ nhìn thấy Hổ Phù, mặc dù thể khiến toàn quân đều nghe theo nàng nhưng ít ra nửa tướng sĩ nghe theo nàng. Nàng để quân ta lãnh binh đánh vào hoàng cung, trước giải cứu Lâm gia, sau đó hãy chuyện với các phi tử trong hậu cung có hoàng tử. Chọn vị có bối cảnh, còn bé, cân nhắc đưa hoàng tử đó lên ngôi."

      Mặc dù giọng của khá bình thản, thậm chí còn mang theo chút nhu tình, nhưng vẫn khiến Lâm Thư kinh hồn bạt vía, thân thể cũng run lên. –lllq;q;q;d;d;o,,,nnn.....-==Đây là ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa! Lật đổ đương kim Hoàng thượng, lập tân vương khác, đây phải là trò đùa đâu! Nhưng nếu như có thể cứu được Lâm gia, Lâm Thư nguyện ý thử lần!

      Hồi lâu mới tìm lại được tiếng , Lâm Thư vươn tay, kéo cổ xuống, kề môi bên tai , học bộ dạng của , giọng hỏi: "Ngươi đơn giản vậy, nhưng nếu đến lúc đó thuộc hạ của ngươi nghe ta sao? Còn nữa, cũng đừng quên Hoàng thượng còn có năm vạn quân đội vùng ven của Đỗ gia cộng với năm vạn quân đội vùng ven của Mạc gia. Đến lúc đó ta dẫn mấy vạn người này đối phó thế nào với hơn mười vạn quân? Đây chẳng phải là ngươi muốn ta chịu chết sao!"

      Hàn Lạc Tuyển cười chế giễu, ôm chặt nàng, kề tai với nàng: "Nàng có biết ta đưa cho nàng là ngọc bội gì ? Đó là Hổ Phù chỉ huy hai mươi vạn đại quân của Hàn gia! Lúc trước phụ vương ta lĩnh năm vạn binh ra chiến trường, mấy ngày nữa ta vẫn có thể lĩnh mười vạn binh ra tiền tuyến giết địch. Bệ hạ vẫn tưởng rằng Hàn gia chỉ nắm trong tay hai mươi vạn đại quân do tổ tiên truyền xuống hay sao? Ha ha, là ngây thơ! Trải qua mấy đời Hàn gia cố gắng, sớm thầm khuếch trương hai mươi vạn đại quân của năm đó thành ba mươi năm vạn đại quân. Lần này, ta và phụ vương dẫn ra ngoài tác chiến chỉ là ít binh lính hạ đẳng, còn dư lại hai mươi vạn quân đều là tinh binh lương tướng, đều nấp trong dân gian. Coi như câm quân trong kinh thành liên kết với quân đội vùng ven của châu phủ khác vây hãm, cũng phải sợ hãi. Ánh sáng đom đóm, há có thể tỏa sáng cùng vầng nhật nguyệt!"

      Phát A Cường ở đầu kia chèo thuyền trợn mắt nhìn bọn họ, Hàn Lạc Tuyển dừng chút, dùng ánh mắt đáng đánh đòn khiêu khích A Cường, tiếp tục : "Lần này Hồ tộc đột kích, đến là có chuẩn bị. Bọn họ dùng loại chiến xa kỳ quái, có thể từ bên ngoài cách dặm, ném tảng đá vào quân doanh của ta, phóng hỏa chờ đả thương người và vật. Lần đánh này nếu ta thắng là phúc lớn cho vạn dân Đại Chu. Nếu ta thất bại, còn lưu lại hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ, cố thủ nửa giang sơn cho Đại Chu. Nàng phải luôn chú ý đến chiến báo của tiền tuyến, nếu như thất thủ, Hồ tộc tiến đánh kinh thành, thừa dịp bệ hạ còn tâm tư nghĩ cách thu hồi binh quyền, nàng hãy bảo tam ca nàng chuẩn bị tốt để nghênh đón ngoại địch."

      Lâm Thư nghe rất nghiêm túc, trong đầu chợt thoáng qua thứ gì đó. Đột nhiên nắm chặt tay Hàn Lạc Tuyển, có chút kích động : "Ngươi Hồ tộc dùng loại chiến xa có thể ném đồ từ bên ngoài cách dặm đối phó với quân ta sao?"

      Hàn Lạc Tuyển gật đầu, hiểu vì sao nàng kích động như thế.

      Lâm Thư cũng biết tại sao, tâm đột nhiên nảy dồn dập. Ở trong trí nhớ, Triệu Á Thanh từng với nàng, có thứ có thể bắn cái gì đó ra xa bên ngoài mấy trượng. Lúc ấy nàng tin, Triệu Á Thanh còn lấy bản vẽ cho nàng nhìn.

      Nhìn ra nàng khác thường, Hàn Lạc Tuyển quan tâm hỏi: "Sao vậy? Thư nhi?"

      "Ta, hình như ta biết đó là cái gì." Lâm Thư đè nén kích động, tận lực khiến mình bình tĩnh lại.

      "Nàng biết sao?" Giọng cao lên ba phần, dám tin, tràn đầy hoài nghi nhìn nàng.

      "Đúng! Ta biết ! Đó là máy bắn đá! Triệu Á Thanh từng cho ta biết! ta còn cho ta xem bản vẽ phác họa, ta còn nhớ nội dung trang giấy đó!"

      xong, Lâm Thư hưng phấn nhìn về phía Hàn Lạc Tuyển, phát mặt có kinh ngạc, vui vẻ, ngược lại còn nhíu mày. –lllqlql,,do,,,n...=-= Thấy vậy, trong lòng Lâm Thư giống như bị hắt chậu nước, dập tắt ngọn lửa nhiệt tình trong lòng nàng. Bất mãn nhìn , Lâm Thư lạnh mặt xuống, hỏi: "Thế nào? Ngươi tin lời ta à?"

      Hàn Lạc Tuyển lắc đầu, vẻ mặt thâm trầm nhìn nàng, nghiêm túc : "Nếu như lời nàng là đúng, thấy cấu tạo của vật đó ở chỗ Triệu Á Thanh, sợ rằng chuyện Hồ tộc đột kích, tấn công Đại Chu ta hề đơn giản rồi."

      Nghe vậy, Lâm Thư liền tỉnh táo lại, nghĩ đến cái gì, kinh ngạc mở miệng: "Ngươi hoài nghi chuyện Hồ tộc đột kích có liên quan đến Triệu Á Thanh sao? Triệu Á Thanh cấu kết với Hồ tộc ư?" Lâm Thư thể tin được, Triệu Á Thanh cấu kết với Hồ tộc.

      Hàn Lạc Tuyển lắc đầu, trầm tư chút, : "Chuyện này thể kết luận bừa, nếu như ta cấu kết với Hồ tộc xem ra sớm có dự mưu, tâm kế lòng dạ quả sâu lường được! Lát nữa lên bờ, tìm chỗ bán giấy mực, nàng vẽ lại cấu tạo của vật kia. Ta trở về nghiên cứu chút, có lẽ có lúc dùng đến."

      Lâm Thư gật đầu, nắm chặt quả đấm, có chút hoảng hốt.

      Vươn tay vuốt đầu nàng, Hàn Lạc Tuyển cười trấn an: "Đừng sợ, nếu như Triệu Á Thanh cấu kết với Hồ tộc, chuyện này đơn giản hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta. Triệu Á Thanh chỉ muốn vị trí này, là người có dã tâm như thế thể để Hồ tộc tấn công vào kinh thành được. Chỉ là...."

      "Chỉ là sao?" Lâm Thư hỏi.

      "Chỉ là, có thể tình thế trong kinh thành đại biến, chỉ sợ ta rời khỏi kinh thành thay đổi. Nếu như Triệu Á Thanh dám cấu kết với Hồ tộc, như vậy ta sớm chuẩn bị xong kế hoạch đoạt vị. Sợ rằng Hổ Phù khống chế năm vạn quân đội vùng ven do Đỗ gia nắm giữ rơi vào trong tay ta rồi. Sau khi trở về nàng hãy tất cả mọi chuyện cho tam ca nàng biết, tam ca nàng biết làm thế nào." Lúc này Hàn Lạc Tuyển còn lo lắng nữa.

      "Tất cả đều cho tam ca ta biết sao? Bao gồm cả mật đạo và chuyện ngươi kêu ta dẫn binh bức vua thoái vị?" Lâm Thư muốn xác nhận ràng.

      "Đúng, đều hết cho tam ca nàng biết, tam ca nàng thông minh, lanh lợi, biết nên ứng phó ra sao." Lúc Hàn Lạc Tuyển chuyện với Lâm Kỳ ở sân huấn luyện, xác định phải là kẻ tầm thường rồi.

      Lâm Thư gật đầu, cho tam ca biết cũng tốt. Bây giờ đầu óc nàng mơ hồ, chỉ sợ đến lúc nào đó lại quên mất mọi chuyện. Nếu vì vậy mà xảy ra đại hối tiếc kịp.

    3. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 48: Thế cục đại biến


      Sau khi du thuyền và chuyện xong với Hàn Lạc Tuyển, Lâm Thư trở lại Lâm gia, lập tức tìm Lâm Kỳ chuyện. Lâm Kỳ cũng giật mình vì Hàn gia thầm khuếch trương thế lực trong quân đội, vừa kinh ngạc vì Hàn Lạc Tuyển lại dám giao Hổ Phù khống chế hai mươi vạn đại quân cho Lâm Thư. Lâm Thư mong muốn đưa Hổ Phù của Hàn gia cho Lâm Kỳ, lại bị từ chối.

      "Thư nhi, đây là đồ Hàn Lạc Tuyển đưa cho muội, muội cứ nhận ! Mấy lời muội kể, trong lòng ta có tính toán rồi. Mười vạn cấm quân, hơn chín phần nghe lệnh của Lâm gia rồi. Nếu đúng là tên Triệu Á Thanh có dị tâm, vi huynh để ta được như ý. Về phần bệ hạ, nếu như có ý định thu hồi binh quyền, ta vẫn hết sức tán thành ý nghĩ của Hàn Lạc Tuyển. Nếu là Đương kim Thánh thượng bất nhân đừng trách chúng ta bất nghĩa! Lật đổ người này lập người khác lên, vẫn có thể xem là ý kiến hay. Ít nhất, Lâm gia còn có thể bình an sống yên trăm năm."

      Lâm Thư gật đầu, ra trong lòng nàng có nghi vấn hiểu. Vì sao tam ca lại hiểu tình thế của Lâm gia như thế mà phụ thân lại vô lo vô nghĩ suốt ngày?

      Thấy vẻ mặt nàng trầm tư, Lâm Sóc bèn hỏi: "Sao vậy? Thư nhi, có cái gì nghĩ ra à?"

      Cắn cắn môi, Lâm Thư vẫn hỏi lên: "Tam ca, tại sao huynh lại hiểu hết mọi chuyện của Lâm gia, mà phụ thân lại nhàn nhã vậy?"

      Lâm Kỳ trầm tư, hai huynh muội an tĩnh chốc lát, Lâm Kỳ thở dài, : "Cũng được, cho muội biết thôi."

      Lâm Thư ngẩng đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, chờ nghe tiếp.

      " ra phụ thân của chúng ta là hài tử của tổ mẫu và người khác, phải là giống nòi của Lâm gia."

      "Tổ phụ biết !" Lâm Thư tràn đầy kinh ngạc, hỏi.

      "Tổ phụ biết, vừa mới thành thân với tổ mẫu người biết rồi.;;{l..,,,33..??/?}ô.....Cho nên tổ phụ cũng hay thân thiết với phụ thân, cũng chưa từng bồi dưỡng qua ông ấy, chưa từng có ý định để ông ấy tiếp nhận quyền chưởng quản cấm quân của Lâm gia. Phụ thân hề biết chuyện binh quyền của Lâm gia. +_+,:....q,qq,,,u,,,,yy......,,,,--Tổ phụ đối với tổ mẫu đến khắc cốt ghi tâm, bởi vì diện mạo muội giống tổ mẫu, cho nên thuở được người thương. Trong ba huynh đệ, tổ phụ lựa chọn bồi dưỡng ta để thừa kế quyền chường quản cấm quân của Lâm gia. Hổ Phù để lại cho muội là sợ sau này Lâm gia xảy ra chuyện, tìm kiếm Hổ Phù ai ngờ người muội.=---s.s.s.d,,o...1111--===Muội còn sống, dựa vào Hổ Phù, có hơn phân nửa cấm quân nghe theo lệnh của muội. Bệ hạ lục ra được Hổ Phù, đuổi cùng giết tuyệt người Lâm gia. Đây cũng chính là ý vi huynh với muội lúc trước, chỉ cần muội còn Lâm gia có hi vọng. Vô luận xảy ra chuyện gì, muội đều phải kiên cường sống sót!"

      Dừng chút, Lâm Kỳ lại : " ra tổ phụ phải bị bệnh chết , mà là trúng độc mà chết!"

      "Cái gì? Chuyện gì xảy ra?" Lâm Thư cảm thấy gần đây nàng bị kinh hãi quá nhiều rồi.

      "Năm đó tổ tiên Hoàng đế gây dựng giang sơn Đại Chu, phân binh quyền cho tứ gia Hàn Lâm Đỗ Mạc, cũng phải đơn giản như vậy. Mỗi người thừa kế của tứ gia, trước khi được thừa kế tước vị đều phải nhận tặng phẩm của Hoàng đế đương triều. Trong những tặng phầm đó đều trộn kỳ độc. Nếu như người có tâm điều tra phát , mỗi đời người cầm quyền thừa kế tước vị của tứ gia, bọn họ đều sống quá bảy mươi tuổi!"

      Lâm Thư nghe xong mà sợ mất mặt, nghĩ đến cái gì đột nhiên hỏi: "Vậy phụ thân sao? phải phụ thân cũng trúng độc chứ?"

      Lâm Kỳ nhàng gật đầu, đáp: " sai, từ lúc phụ thân được lập làm Thế tử, lúc làm lễ Gia Quan trúng phải độc do bệ hạ ban thưởng. Chờ thêm hai năm nữa, khi đại ca làm lễ Gia Quan cũng bị bệ hạ ban thưởng. Tổ mẫu phát tuổi thọ của những người cầm quyền qua mấy đời của tứ gia càng ngắn lại, người bắt đầu lo sợ, vẫn luôn kêu ta thầm chỉnh đốn quân đội, lung lạc lòng quân. Vì chính là sợ ngày sau có biến, bệ hạ xuống tay với Lâm gia."

      Nghe xong, Lâm Thư im lặng hồi lâu. Rốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao tổ phụ lại gần gũi với phụ thân nàng. Cũng hiểu vì sao từ nàng rất được các trưởng bối sủng ái. Rốt cuộc sâu đậm thế nào mà nam nhân mới có thể chấp nhận hài tử của nữ nhân mình với nam nhân khác chứ. Lâm Thư hồi tưởng lại dáng vẻ của tổ phụ, phát bắt đầu trở nên mơ hồ. Trong đầu ngẫm nghĩ lát, cũng chỉ có bóng dáng cao lớn.

      Lại nghĩ đến Tô di nương và Lâm Thiến, cuối cùng nàng hiểu tại sao tổ mẫu luôn đối xử lạnh nhạt với đôi mẫu tử đó như vậy, xử phạt cũng chẳng hề nhân từ nương tay chút nào rồi. Bởi vì huyết mạch thuần, cho nên hoàn toàn quan tâm! Nghĩ đến phụ thân nàng, Lâm Thư cũng biết thế nào, từ sau khi đầu óc bị thương, nàng hề có cảm tình với vị phụ thần này. Lúc này nghe được phụ thân trúng độc, trong lòng chỉ hơi lo lắng, cũng có cảm giác gì nữa. Lâm Thư sợ nhất là về sau đại ca mình cũng bị Hoàng thượng ban thưởng kỳ độc.

      "Thư nhi, nếu lần này đánh trận, Hàn Lạc Tuyển có thể bình an trở về, đến Lâm gia cầu hôn, muội có bằng lòng gả cho ? Có lẽ muội mất phần trí nhớ lúc còn thích , nhưng thích người cảm giác thay đổi. Gặp mặt hai lần, hai lần chuyện với nhau, muội có chút cảm giác nào ?" Lâm Kỳ hỏi.

      nam nhân lại chịu giao đại quyền cho nữ nhân, có thể thấy được sức nặng của nương đó trong lòng nam nhân kia. Lúc trước Lâm Kỳ chán ghét Hàn Lạc Tuyển tổn thương Lâm Thư, nhưng trải qua khoảng thời gian này, tiếp xúc mấy lần, Lâm Kỳ liền tin lời tổ mẫu . Có lẽ ban đầu Hàn Lạc Tuyển tổn thương Lâm Thư vẫn chưa phát ra tâm ý của mình dành cho Lâm Thư.-♥?_?,,..,.£e////Q,,,,44uuu¥...yyy♫,,,,...♪,,...D..,..ô,,,,nnn----Ŋ====-Sau lại tách ra hồi lâu, nghe Lâm Thư phải gả cho người khác Hàn Lạc Tuyển đau lòng mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. Lâm Kỳ cảm thấy Hàn Lạc Tuyển là người có thể phó thác cả đời. Nếu như chiến bình định, thế cục trong triều cũng kết thúc, Lâm Kỳ vẫn hy vọng Lâm Thư và Hàn Lạc Tuyển luôn ở chung với nhau. Có gia tộc cường đại bảo vệ, cả đời Thư nhi bị thương tổn. Coi như sau này Lâm gia có chuyện gì, còn Lâm Thư ở đây, Hàn gia cũng bỏ mặc. Vô luận là tính toán cho muội muội hay gia tộc, Lâm Kỳ luôn hi vọng Lâm Thư gả cho Hàn Lạc Tuyển.

      Lâm Thư ngây ngẩn phút chốc, suy nghĩ chút, lắc đầu : "Muội cũng ràng lắm. Tam ca, sau khi gặp mặt ở tháp Linh Lung, đầu óc muội liền rối loạn lên. Lần này cùng miễn bàn , lòng của muội hỗn loạn, rất sợ hãi. Muội chưa từng biết rằng Lâm gia bị vây trong nguy hiểm như vậy, khiến chủ tử kiêng kỵ địa vị. Trong lòng muội chỉ có Lâm gia, chưa từng nghĩ có tình cảm với Hàn Lạc Tuyển. Nếu như bình an trở về, hai nhà cũng bình yên vô , đến lúc đó muội suy nghĩ tiếp." Lựa chọn Hàn Lạc Tuyển, đối với Lâm gia mà thể nghi ngờ là trăm lợi mà hại.

      "Sợ cái gì, nha đầu ngốc, đừng sợ. Trời sập xuống có vi huynh chống đỡ mà. Muội chỉ cần nhớ kỹ lời Hàn Lạc Tuyển , nếu như xảy ra biến cố, Lâm gia xảy ra chuyện, muội nhất định phải sống tốt! Dù là thể giải cứu Lâm gia, cũng phải báo thù vì Lâm gia!" Vỗ đầu Lâm Thư cái, trong mắt Lâm Kỳ che dấu vẻ tàn nhẫn.

      Lâm Thư gật đầu, trở về viện của mình.

      Hôm mười bốn tháng tư, Hàn Lạc Tuyển dẫn mười vạn tướng sĩ đến phương Bắc. Lâm Thư len lén ra khỏi phủ, tới tháp Linh Lung, lên tầng cao nhất, lẳng lặng dõi mắt nhìn mười vạn trường quân rời kinh.

      Nửa tháng sau khi Hàn Lạc Tuyển rời kinh, kinh thành quả xảy ra đại biến. Có rất nhiều quân đội vùng ven từ thành , huyện phụ cận tập hợp lại, tấn công vào kinh thành. Vào lúc Hoàng đế bị kinh hãi lớn, Lâm Kỳ sớm có chuẩn bị, dẫn cấm quân đối kháng quân đội vùng ven rồi.

      Mặc dù lần này quân đội vùng ven tấn công, có loại thần khí ném xa, ngừng quăng những tảng đá to, mồi lửa lớn vào trong thành, nhưng Lâm Kỳ vẫn sợ hãi. Lâm Kỳ sớm kêu cấm quân núp , sợ bị hòn đá đập thương. Đợi đám quân đội vùng ven đó tấn công vào gần cửa thành Lâm Kỳ để quân lính ném những ống trúc có dây dẫn vào trong quân địch. Châm lửa vào đầu ống trúc, ném vào đám quân đội vùng ven. ‘Bùm’ tiếng lớn, nổ tung người và tứ chi văng bốn phía.

      Đây chính là đồ Lâm Thư chế tạo dựa theo phần ký ức với Triệu Á Thanh, làm thành đạn ống trúc. Nhìn như pháo bình thường nhưng uy lực của nó rất khổng lồ, khiến người ta khó mà phòng bị. Đánh mấy trận, cấm quân có việc gì, quân đội vùng ven thương vong thảm trọng.

      Đóng quân ở vùng ngoại ô, trong quân doanh, Triệu Á Thanh nhận được chiến báo, tức giận tới mức quăng ném đồ vật.////...;;lllle;e;elqllqlqluuyydooonnn,,,==- ta xuyên tới Đại Chu mấy năm, sớm điều tra tìm hiểu xã hội cổ đại lụi bại này, vốn là có thuốc nổ, bom gì gì đó! Lần này sao cấm quân biến ra được mấy thứ đồ đó chứ! Hơn nữa còn là dáng vẻ sớm có phòng bị, chẳng lẽ bọn họ sớm đoán được hành động của ta rồi? Là Đỗ gia mật báo à? Triệu Á Thanh bắt đầu hoài nghi Đỗ Linh Nguyệt, phải là nàng ta mật báo với Hoàng đế, để ta cố ý tìm chết chứ!

      Trong lòng ta có ngàn vạn suy đoán nhưng ai có thể đứng ra cho ta biết đáp án cả. lúc Triệu Á Thanh phiền lòng, nhức đầu suy nghĩ cách tấn công vào kinh thành phương bắc truyền đến chiến báo, sau khi Hàn Lạc Tuyển lãnh binh đến tiền tuyến, chỉ đánh trận, liền bức Hồ tộc lui về mấy dặm.

      Tại sao chuyện ta làm đều được như ý vậy! Triệu Á Thanh để tay lên ngực rống to, trời cao quá công bằng với ta! Triệu Á Thanh mưu tính nhiều năm, vất vả mới hợp tác được với Hồ tộc, khiến chúng phát động chiến , lừa gạt Hàn gia mang theo trọng binh xa, lợi dụng Hồ tộc đối phó với Hàn gia. Vốn định thừa dịp này đánh bại kinh thành, đoạt binh quyền của Lâm gia và Mạc gia, nhất thống thiên hạ. Vốn là tính kế hoàn hảo, ngờ toàn xảy ra chuyện ngoài dự liệu. Trong thời gian ngắn tấn công nổi kinh thành, Hồ tộc lại bị đánh lui, ít ngày nữa người của Hàn gia có thể lãnh binh hồi kinh. Đến lúc đó ta còn chưa đánh bại kinh thành, nhất định bị vây chặt hai mặt, đến cả đường lui cũng có!

      Thành bại của hành động lần này, nhất định phải công chiếm kinh thành trước khi Hàn Lạc Tuyển hồi kinh! Nghĩ đến mười vạn cấm quân trong kinh thành là do Lâm gia nắm giữ, mà Lâm gia có thiên kim bảo bối bị bệnh thần kinh. Tên bệnh thần kinh ấy, lúc đánh ta đến chết, lúc lại muốn gả cho ta, Triệu Á Thanh liền dập tắt ngọn lửa trong lòng, bắt đầu tính toán.

    4. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 49: Nguy cơ tứ phía


      Trong kinh thành, lòng người kinh hoàng, đều trốn ở trong nhà dám ra ngoài. Văn Đế Triệu Hạo Uyên từ trong miệng Lâm gia biết được những binh lính ngoài thành kia là do Triệu Á Thanh dẫn tới đánh, liền nổi giận ngút trời. Lúc này cũng hiểu ra vì sao ép hỏi Đỗ gia nhiều ngày, vẫn tra được chuyện có liên quan đến binh phù. ra Đỗ gia sớm đưa binh phù cho Triệu Á Thanh! Ban đầu cũng nên tồn tại tâm thiện, bỏ qua tên oắt con này!

      Loạn trong giặc ngoài, bên ngoài đều đánh. Chiến báo từ tiền tuyến, bởi vì có Triệu Á Thanh dẫn binh vây công (vây hãm + tấn công) kinh thành, truyền tin vào được trong kinh thành nên Văn Đế hoàn toàn biết bên ngoài ra sao. Chỉ có thể hạ tử lệnh cho Lâm gia, kêu cấm quân tử thủ kinh thành. Cũng cố gắng để người truyền thư, muốn điều động năm vạn quân đội vùng ven của Mạc gia tới đây, đối phó Triệu Á Thanh.

      Lúc này cấm quân dũng kháng địch, trong kinh thế cục đại biến, chuyện Lâm gia nắm trong tay cấm quân bị phơi bày. Lâm Kỳ sợ người có lòng nhân cơ hội dùng tính mạng của người Lâm gia uy hiếp , liền đưa hết người thân quan trọng trong nhà tới Dịch Vương phủ.

      Lâm Sóc và Lâm Ngọc vốn chịu trốn tránh, muốn cùng Lâm Kỳ kháng địch, nhưng là bị Lâm Kỳ lạnh mặt, dùng lời lẽ lấy đại cục làm trọng thuyết phục rồi.

      Lâm Kỳ : "Đệ trông coi cấm quân ba năm, chỉ có đệ hiểu quân đội Lâm gia nhất. Cho dù các huynh có ra chiến trận cũng giúp được gì. Còn bằng ở lại bên cạnh tổ mẫu, mẫu thân, muội muội, bảo vệ họ cẩn thận, đừng làm cho đệ phân tâm!"

      Lâm Sóc và Lâm Ngọc dám phản bác Lâm Kỳ, hai vị huynh trưởng lớn hơn Lâm Kỳ, nghe theo lời đệ đệ mình, đưa người nhà đến Dịch Vương phủ tránh nạn.

      May mà lúc này Văn Đế nóng lòng như ma, lo lắng nhất là chuyện Triệu Á Thanh lãnh đạo năm vạn quân đội vùng ven ở ngoài thành, có tinh lực phái người theo dõi kỹ Hàn gia. Nếu cả đám người Lâm gia chạy đến Dịch Vương phủ, muốn Văn Đế hoài nghi cũng khó.

      Người Lâm gia tới Dịch Vương phủ, vui mừng nhất chính là Dịch Vương phi rồi. Vốn là trượng phu bị thương, nhi tử ra chiến trường, hai phụ tử đều ở bên cạnh nàng, khiến lòng nàng khó chịu.--ll,,,e,eq,,q,uu..do,,,nn--- Nay người Lâm gia tới, rốt cuộc trong lòng Dịch Vương phi còn sợ hãi nữa. Huống chi người tới rất có thể là thân gia tương lai của nàng, phải tiếp đãi tốt mới được! còn lo lắng hoảng sợ như vài ngày trước đó, Dịch Vương phi nâng lên tinh thần tiếp đãi tốt người Lâm gia, nhân cơ hội tạo dựng mối quan hệ với họ.

      Dịch Vương phi cùng Lâm lão phu nhân và An thị chung sống khá hòa hợp, chỉ là với Lâm Thư nàng biết nên chung sống thế nào. nương Lâm Thư này hẳn là tệ, chỉ là cả ngày mặt ủ mày ê, hoang mang lo sợ. với nàng cái gì, phải nhiều lần, nàng mới đáp lại câu.

      Dịch Vương phi đoán ra Lâm Thư lo lắng cho nhi tử nhà mình hay là huynh trưởng của Lâm Thư. Còn chưa rốt cuộc Lâm Thư có ý với nhi tử mình hay , nàng đành phải an ủi: "Lâm tiểu thư đừng lo lắng, huynh trưởng con nhất định bảo vệ tốt kinh thành!"

      Lâm Thư quay đầu, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Dịch Vương phi, tò mò hỏi: "Vương phi, ngài lo lắng cho Hàn Lạc Tuyển và Dịch Vương gia sao?"

      ", ta tin tưởng phụ tử bọn họ. Nam nhân của ta, nhi tử của ta kém cỏi như vậy. Huống chi, ta ở đây lo lắng hữu dụng sao? Có lẽ chưa đợi được bọn họ đắc thắng trở về, ta ngã bệnh trước. Ta phải tự chăm sóc mình tốt, đây mới là hy vọng giúp bọn họ." Dịch Vương phi cười đến thản nhiên thong dong.

      Lâm Thư đăm chiêu ngẫm kỹ lời của nàng, đồng ý gật đầu cái.

      "Đúng, ta phải tin tưởng tam ca của ta, tin tưởng Hàn Lạc Tuyển."

      Nghe được Lâm Thư nhắc tới nhi tử, trong lòng Dịch Vương phi hơi vui vẻ. Xem ra người ta cũng có ý với nhi tử nhà mình! Có ý, vậy dễ làm rồi! Dịch Vương phi đẩy mạnh suy nghĩ, trong lòng vội vàng hy vọng chiến sớm kết thúc, quốc yên ổn. Sau đó vội vàng đến cầu hôn Lâm gia, để cho nhi tử cưới Lâm tiểu thư, rồi sinh tôn tử béo mập cho nàng ôm!

      Trong lúc Dịch Vương phi bắt đầu ảo tưởng tính toán Lâm Thư đột nhiên đứng lên khỏi ghế, với nàng: "Vương phi, xin lỗi. Ta đột nhiên nhớ ra có chuyện cần làm, muốn trước ạ."

      Dịch Vương phi kỳ quái, trước mắt trừ chiến còn có việc gấp gì đây, liền gọi Lâm Thư lại hỏi: "Lâm tiểu thư sao vậy? tại có việc gấp gì muốn làm chứ?"

      Suy nghĩ lúc, suy tính chuyện này cũng có liên quan đến Dịch Vương phủ, Lâm Thư giọng : "Ta cảm thấy bọn họ dũng đối kháng kẻ địch,..,..;l;;l-= chúng ta ở đây hưởng thụ an nhàn là đúng! –q;;q;uu’’’’---=Ta muốn chủ ý cho huynh trưởng ta.-==d,,o..,,onn....=- Chủ ý này có liên quan đến Dịch Vương phủ, muốn nhận được đồng ý của Vương phi."

      Dịch Vương phi nghi ngờ, hỏi: "Lâm tiểu thư muốn làm cái gì?"

      Lâm Thư kề sát vào tai Dịch Vương phi, giọng . Dịch Vương phi nghe xong, mở to hai mắt, siết chặt khăn lụa trong tay. Nàng hơi hiểu vì sao nhi tử lại động tâm với nương này. Mặc dù thoạt nhìn Lâm Thư có hơi ngốc nghếch, song lại vô cùng can đảm! Người như vậy, có tình có nghĩa, đáng giá để người thích!

      "Ý Vương phi như thế nào? Đây cũng là cách mau chóng bình định chiến loạn, bắt giặc phải bắt vua trước. Nếu như bắt được nghịch tặc Triệu Á Thanh này, kinh thành lập tức an bình. Ở tiền tuyến, Dịch Vương gia và Hàn Lạc Tuyển nghe được tin tức cũng an tâm tác chiến, cần phân tâm vì chúng ta." Lâm Thư chậm rãi .

      Dịch Vương phi nhàng gật đầu, tràn đầy tán thưởng nhìn Lâm Thư, : "Lâm tiểu thư quả là nương can đảm! Nếu như hành động lần này thành công,--ll..,,qq,,,nhất định khiến cho tất cả mọi người yên lòng. Con ta cũng phân tâm lo lắng cho chúng ta,---qu,,,yyd,,,,ônnn-==nhất định chuyên tâm đối kháng ngoại địch, sớm ngày đắc thắng trở về!"

      Nhận được ủng hộ của Dịch Vương phi, Lâm Thư cười xán lạn, tiếng cám ơn rồi xoay người tìm Lâm Kỳ.

      Lâm Kỳ vừa nhìn thấy nàng, liền nổi giận trách mắng: "Thư nhi! Có phải muội quên lời ta dặn rồi ! Kêu muội ngoan ngoãn sống ở Dịch Vương phủ, còn chạy đến tìm ta làm chi!"

      "Tam ca, trước tiên huynh đừng tức giận! Muội đột nhiên nghĩ ra kế mới chạy đến tìm huynh. Huynh nghe muội trước rồi mắng sau nhé." Lâm Thư lấy lòng .

      " , là chuyện quan trọng gì mà khiến muội mạo hiểm chạy đến tìm ta." Sắc mặt vẫn hết sức khó coi, giọng cứng ngắc, gương mặt lạnh lùng.

      Lâm Thư hết tính toán của mình cho Lâm Kỳ. Sau khi nghe xong, Lâm Kỳ híp mắt, như có điều suy nghĩ. cảm thấy cách của Lâm Thư có thể thực được. tại tình hình của hai bên là, bên ngoài tiến công vào được, bên trong biết tin tức của bên ngoài. Nếu có thể từ mật đạo của Hàn gia ra ngoại ô, dễ dàng dò xét động tĩnh của quân đội vùng ven rồi! khéo còn có thể bắt gọn tên tặc tử Triệu Á Thanh nữa!

      "Dịch Vương phi vậy mà đồng ý ư?" Lâm Kỳ có chút yên lòng hỏi.

      "Đúng vậy! Chính Dịch Vương phi gật đầu đồng ý mà." Trọng giọng của nàng có chút hưng phấn khó phát ra.

      "Ta biết rồi, ta phái người hộ tống muội trở về Dịch Vương phủ. Khoảng thời gian này nhất định được chạy loạn! Nghe chưa!" Lâm Kỳ nghiêm mặt dặn dò muội muội.

      Lâm Thư ngoan ngoãn gật đầu, để người hộ tống trở về, lưu lại Lâm Kỳ, suy nghĩ tính toán sâu xa. Nếu như phái đám cao thủ tinh nhuệ dò xét quân doanh của Triệu Á Thanh, có thể bắt ta quá tốt.-ll,,qq.,,d,,,111=-= Nhưng giam giữ Triệu Á Thanh, bình định xong trận nội loạn này, biết bệ hạ đối đãi với Lâm gia thế nào, điểm này còn phải suy nghĩ kỹ . Lâm Kỳ vô cùng ràng năng lực tại của mình, vẫn chưa thể nắm hết cấm quân trong tay. Nhưng ràng bệ hạ nổi lên kiêng kỵ với những thế gia chưởng quản binh quyền.-==llllđ,,..---ô===11---== Lần này nội loạn qua , bệ hạ nhất định tìm cách thu hồi binh quyền, nếu chẳng thể an tâm ngồi long ỷ.

      Suy nghĩ lại, Lâm Kỳ vẫn có ý dựa theo suy tính của Hàn Lạc Tuyển, quyết định lật đổ đương kim Hoàng thượng, lập tân vương khác. Đương kim Hoàng đế còn chưa lập thái tử, tìm vị hoàng tử còn tuổi có thế lực nâng lên hoàng vị, ít nhất thế cục trong triều ổn định được vài chục năm. Trong lúc ấy, bọn họ có nhiều thời gian tìm cách đối phó với hoàng gia.

      Mồng tháng năm, vào hạ, mưa xối xả như trút nước, đây là mùa cỏ cây điên cuồng sinh trưởng. Cỏ dại tươi tốt phong phú, cộng thêm trời đổ mưa to, tiếng mưa rơi vang liên tục, có thể che giấu rất nhiều động tĩnh khác. nhóm người mặc hắc y, che mặt lặng lẽ chạy đến lều của Triệu Á Thanh.

      Giờ phút này, ở trong lều, Triệu Á Thanh hết sức kích động. Trước mắt trời đổ mưa to, chính là thời cơ công thành tốt nhất! Liên tiếp bị đánh bại nhiều ngày, tiến công vào được kinh thành, khiến ta vô cùng nóng nảy. tại có trận mưa này, coi như cấm quân có thuốc nổ sao? Mưa lớn như xối nước, uy lực gì cũng bị mất! Triệu Á Thanh nắm chặt thời cơ, dẫn binh tiến công.

      Sống ở trong lều, Triệu Á Thanh nén được kích động trong lòng. ta giống như nhìn thấy được kinh thành bị chiếm đóng, ta được bước lên ngôi vị hoàng đế, trong lòng tràn đầy kích động và vui sướng. Nhưng ngờ, vui mừng quá sớm, sau gáy đột nhiên đau xót, bị vật gì đó đập mạnh vào. vật trước mắt từ từ mơ hồ, Triệu Á Thanh nhắm hai mắt lại.

      Bên này, đánh lui Hồ tộc, đánh thắng trận chiến, Hàn Lạc Tuyển nghe được tin tức từ kinh thành truyền đến, là Cửu hoàng tử lĩnh binh tiến vào hoàng cung, ép buộc bệ hạ, mong muốn soán vị. ---lll,,,,q,q,q,...d,,,/// ♥..,.♪..,♫---==Cấm quân liều chết cứu giá, nhưng ngờ bệ hạ lại bị Triệu Á Thanh đâm chết tại chỗ. Cấm quân liều chết tranh đấu, cùng quân đội vùng ven đánh hai ngày hai đêm, mới bắt dược toàn bộ phản quân.

      Tin tức này đối với Hàn Lạc Tuyển chính là tin tức tốt. Lâm Kỳ người này quả nhiên phải là kẻ vô mưu, giết vua lập vương khác, đủ ngoan độc, cũng đủ thủ đoạn! Lưu lại người dọn dẹp tàn cuộc, Hàn Lạc Tuyển dẫn người chạy về kinh trước.

      Mấy con tuấn mã hỏa tốc chạy băng băng ở giữa rừng núi, vó ngựa bước qua nơi trũng thấp, hất nước văng tung tóe khắp nơi. ĐỘt nhiên, núi vang lên tiếng động, mấy ống trúc có lửa văng đến chỗ Hàn Lạc Tuyển.

      ‘Đùng – đùng – đùng –’ Tiếng nổ lớn giống như sét đánh khiến người và ngựa văng bốn phương tám hướng.

      Trước lúc nhắm mắt, Hàn Lạc Tuyển hiểu, nơi này gần tới kinh thành rồi, là ai xuống tay với chứ!

    5. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Chương 50: Khoa trương đến cửa


      Đứng ở trước cửa sổ, nhìn mưa phùn bay bay liên miên bên ngoài, khuôn mặt Lâm Thư lạnh nhạt, trong đôi mắt hạnh còn mang theo ba phần trầm.

      Đứng lặng hồi lâu, nàng gọi nha hoàn đến, mở miệng hỏi: "Gần đây Dịch Vương phủ có tin tức gì ?"

      Nha hoàn bị Lâm Thư gọi đến hỏi tên là Bích Thải, là nha hoàn do nàng tự bồi dưỡng kể từ khi hồi phủ sau kiện bị bắt cóc. Lúc trước nàng chuồn êm ra phủ, đó là do nhà hoàn này đóng giả nàng, giấu giếm mọi người.

      Bích Thải bị Lâm Thư gọi lên hỏi, vội vàng kể hết mọi chuyện mà mình biết gần đây ra.

      "Tiểu thư, ba ngày trước Dịch Vương gia hồi kinh rồi. Chỉ là trong Dịch Vương phủ vẫn có tin tức nào về Hàn thế tử được truyền ra. Có vài người bắt đầu suy đoán là Hàn thế tử xong rồi. –lll...q.q..q..q.q.,,d,,d,...----Dù sao lúc ấy Hàn thế tử bị khiêng về phủ thân máu thịt be bét, sống chết khó mà được. Mà nhiều năm qua, Dịch Vương gia chỉ có mỗi Hàn thế tử là nhi tử, trong kinh thành có người rằng Dịch Vương phủ chẳng còn ai thừa kế rồi!"

      Lâm Thư nghe kể, siết chặt nắm tay, giữa hai đầu lông mày có bảy phần tức giận, giọng lạnh lẽo ra lệnh: "Kêu người chuẩn bị xe, ta muốn đến Dịch Vương phủ!"

      Bích Thải do dự, tốt bụng nhắc nhở: "Tiểu thư, trong lúc này, ngài cứ quang minh chính đại đến Dịch Vương phủ bái phỏng như thế hay đâu. có trưởng bối cùng, nếu để cho người truyền ra tin xấu, ánh hưởng đến thanh danh của ngài..."

      Nâng tay cắt ngang lời của Bích Thải, Lâm Thư kiên quyết : "Kêu người chuẩn bị tốt lễ vật, lập tức đến bái phỏng Dịch Vương phủ!"

      Bích Thải thấy khuyên được, lề mề kêu người chuẩn bị đồ, lại phái người đến báo cho Lâm Kỳ.

      Sau khi chiến kết thúc, Tân quân thượng vị, Lâm Kỳ có rất nhiều chuyện phải làm, vội vàng đến chân chạm đất. Lúc này ở Tây Uyển, bàn chuyện nên xử trí những trọng thần do tiên hoàng Văn Đế bồi dưỡng, đưa lên như thế nào với Lâm lão phu nhân. Nghe thấy người hầu bẩm báo, Lâm Thư muốn khoa trương đến Dịch Vương phủ, Lâm Kỳ liền nhíu mày, nhìn về phía Lâm lão phu nhân.

      Lâm lão phu nhân khoan thai, bình thản xua tay, : "Để tiểu thư , phái mấy người có võ công cao cường bảo vệ tốt tiểu thư."

      Được lệnh của bà, người hầu chạy nhanh đến An Nhạc viên báo với Bích Thải.

      Đợi người hầu xa, Lâm Kỳ mới hỏi: "Tổ mẫu, ngài xem tại, rốt cuộc Thư nhi có ý gì với Hàn Lạc Tuyển chứ?"

      Nếu có tình ý vì sao sau khi nghe Hàn Lạc Tuyển bị thương, muội muội vẫn có cảm xúc gì?—llee---quu...--- Nếu hôm nay Hàn Lạc Tuyển về Hàn gia hơn nửa tháng rồi, sao giờ Lâm Thư mới muốn thăm chứ?....qu....dô--==.... ♫....,,,♪---Lâm Kỳ thể hiểu nổi tâm tư của muội muội mình. Nữ nhân hiểu nữ nhân nhất, Lâm Kỳ dứt khoát hỏi thẳng Lâm lão phu nhân.

      Lâm lão phu nhân trầm tư, hồi lâu mới mở miệng: "Mặc dù mất trí nhớ, nhưng vẫn còn cảm giác thôi. Gần đây sắc mặt con bé u ám, hẳn là nghe tiểu tử Hàn gia bị thương, trong lòng cũng dễ chịu. Nhịn lâu như vậy, hôm nay mới bỏ qua thân phận và băn khoăn đến Dịch Vương phủ thăm viếng, trong lòng Thư nhi cũng đầy đau khổ. Cứ mặc kệ con bé !"

      Lâm Kỳ thở dài : "Hàn thế tử kia được người khiêng về Dịch Vương phủ, nghe máu thịt be bét, sợ rằng dữ nhiều lành ít, khó mà sống sót."

      Vẻ mặt Lâm lão phu nhân thâm trầm, gì.

      Khác với vẻ yên tĩnh của Lâm gia, lúc này Hàn gia bị mây đen bao phủ, vẻ mặt mọi người đầy bi thương. Vết thương của Dịch Vương gia mới khỏi, nghe nhi tử bị trọng thương, liền lưu lại thân tín trấn áp ở Mai Thành, vội vã dẫn người trở về.

      Trở về nhìn thấy khí nặng nề quanh phủ, lại thấy Vương phi của mình gầy rất nhiều, gương mặt tiều tụy. Nếu như có gió lớn thổi qua, nhất định bị quật ngã. Dịch Vương gia nhìn mà hết sức đau lòng,;;;’’’llll♥q....qqq♪,,,,d,,,,¥1111€-- nhi tử bị thương ông cũng lo lắng, nhưng thấy dáng vẻ đó của thê tử, trong lòng ông đau như bị cắt mất miếng thịt. Trong lòng vô cùng khó chịu, chỉ ngóng trông nhi tử có thể sớm tỉnh lại.

      Lúc này Dịch vương phi cẩn thận, tỉ mỉ chăm sóc cho Hàn Lạc Tuyển hôn mê nằm giường. Nghe người bẩm báo là Lâm Thư tới, sửng sốt chút, nàng mới phản ứng được Lâm Thư là ai.

      "Mau mời Lâm tiểu thư vào !" Dịch Vương phi kích động, mở miệng ra lệnh.

      Kể từ khi Lâm Kỳ bình định xong cuộc nổi loạn trong kinh, liền đón người Lâm gia trở về phủ Định Quốc Công. Ban đầu Dịch Vương phi còn tìm cơ hội đến Lâm gia để gia tăng thiện cảm của họ với nhi tử mình, nhưng nửa tháng trước, nhi tử được người nâng về Hàn gia, Dịch Vương phi chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ rồi.—lll,q,q,...doonn,,,,--==nn....Nàng hề khóc lớn, mà trước hết mời đại phu có y thuật cao minh tới cứu trị cho Hàn Lạc Tuyển, cho đến khi nghe thấy đại phu nhi tử an toàn,---,,,ddoo111/../// lúc này mới lớn tiếng khóc lên. Sau đó vẫn hết sức chuyên chú chăm sóc nhi tử, tấc rời. Trong lòng luôn vướng bận sinh tử của nhi tử, Dịch Vương phi cũng quên ý định làm thân với Lâm gia.

      Bây giờ nghe Lâm Thư tới, trong lòng Dịch Vương phi hết sức vui mừng. Nàng nhìn người sai mà, Lâm tiểu thư quả nhiên là người có tình có nghĩa! Dịch Vương phi biết nhi tử thích tiểu thư Lâm gia, nếu để Lâm Thư hàn huyên bên tai Hàn Lạc Tuyển. khéo bởi vì sức mạnh của ái tình, nhi tử nghe lọt lời của người thương, tỉnh lại sao!

      Từ lúc bước vào Dịch Vương phủ, Lâm Thư cũng cảm thấy được bầu khí nặng nề bao quanh phủ. Điều này làm cho lòng nàng càng khủng hoảng, lo sợ. theo người hầu, vòng qua hoa viên, qua dãy hành lang dài, nàng được đưa đến viện của Hàn Lạc Tuyển.

      "Lâm tiểu thư! Con đến rồi!" Dịch Vương phi kích động đứng ở cửa nghênh đón Lâm Thư.

      Đôi mắt nàng sưng đỏ, gương mặt tái nhợt, khiến Lâm Thư nhất thời nhận ra được. Thấy lúc chuyện, hai hàng lệ liền chảy ra từ trong mắt Dịch Vương phi, bộ dạng tiều tụy đó như sắp ngã xuống, Lâm Thư liền bước nhanh đến dìu nàng, quan tâm : "Vương phi, xin bảo trọng thân thể! Nếu Hàn Lạc Tuyển tỉnh lại, cũng hy vọng ngài vì mà hành hạ bản thân thế này!"

      "Cảm ơn Lâm tiểu thư khuyên nhủ! Ta có chuyện cầu xin Lâm tiểu thư, xin con nhất định phải đáp ứng ta!" Dịch Vương phi khóc càng thêm lợi hại.

      Lâm Thư hỏi là chuyện gì, lập tức đồng ý: "Vô luận là chuyện gì xin Vương phi cứ , nếu Lâm Thư làm được, nhất định dốc hết toàn lực tương trợ!"

      Thấy nàng hề hỏi gì đồng ý ngay như thế, Dịch Vương phi vô cùng cảm động, nước mắt rào rào rơi xuống.

      "Đại ân của Lâm tiểu thư, Hàn gia ta nhất định quên!"

      Nhìn Dịch Vương phi càng khóc càng lợi hại, Lâm Thư vừa gấp gáp vừa lúng túng.

      "Xin Dịch Vương phi chuyện cần ta giúp tay ! Nếu như ngài cứ khóc nữa sợ rằng đến tối cũng được chuyện gì đâu."

      Lời này của nàng có hơi bất kính nhưng Dịch Vương phi thèm để ý. Giống như hiểu được sốt ruột của nàng, Dịch Vương phi bắt đầu thu hồi nước mắt, thút tha thút thít : "Con ta có lòng với Lâm tiểu thư,...,,....,,đ....11.... biết Lâm tiểu thư có biết chăng? tại Tuyển nhi bị thương nặng, ta chỉ hi vọng Lâm tiểu thư có thể thăm nom nó nhiều chút, ghé sát tai nó lải nhải vài câu.—le,,,,le333..... Hi vọng nó có thể sớm tỉnh lại! Ta biết, làm như vậy, truyền ảnh hưởng đến thanh danh của Lâm tiểu thư, nhưng ta hết cách rồi!—q,,,uu,,,,u¥....- Xin hãy hiểu cho ích kỷ của người làm mẫu thân, xin Lâm tiểu thư giúp ta đánh thức Tuyển nhi !"

      Lâm Thư nghe xong, im lặng hồi lâu. Cho đến khi Dịch Vương phi cảm thấy nàng đổi ý nàng lại gật đầu đáp ứng. Dịch Vương phi vui kể xiết, vội vàng lôi kéo nàng vào nhà, tiến vào nội thất.

      Trong phòng tràn ngập mùi thuốc đắng khiến người ta cảm thấy khỏi buồn nôn. Nhưng từ Lâm Thư ngâm thuốc đắng lớn lên, sớm quen với mùi thuốc đắng ngắt. vào phòng trong, khi thấy người nằm ở giường có chút huyết sắc nào lòng nàng cũng biết là có cảm xúc gì, trong lòng rất là khó chịu.

      Mặc dù Dịch Vương phi vẫn khịt khịt mũi để khống chế cảm xúc, nhưng vẫn lén quan sát Lâm Thư. Thấy mặt nàng ràng là vẻ đau lòng, khó chịu, trong lòng liền mừng thầm. Xem ra Lâm tiểu thư đúng là có ý với nhi tử nhà mình! –llll,,,,q,q,ppp=== Nhưng vừa nghĩ đến thương thế tại của nhi tử, Dịch Vương phi lại suy sụp xịu mặt. Nếu nhi tử cứ tiếp tục hôn mê thế này, cho dù Lâm tiểu thư có ý với nó người Lâm gia cũng để cho nữ nhi nhà họ khổ sở đợi chờ nhi tử nhà mình. Càng nghĩ, Dịch Vương phi càng gấp gáp. Khẩn cấp hi vọng nhi tử có thể mau khỏe lại, rước Lâm Thư về.

      "Lâm tiểu thư, nửa tháng trước, ở Hoa Huyện phía đông kinh thành, Tuyển nhi gặp phải mai phục. Bị nổ thương thành như vậy, may mà lúc đó nó phát ra điều bất thường, tránh né trước bước, nhưng vẫn bị thương . Trải qua cấp cứu, đại phu bảo vệ được tính mạng, chỉ là, có thể tỉnh lại hay , phải dựa vào ý chí của nó." Dịch Vương phi xong, vẻ mặt rất đau khổ.

      Bắt được từ mấu chốt, Lâm Thư nhíu mày hỏi: "Bị nổ thương? Hàn Lạc Tuyển bị người dùng thuốc nổ làm bị thương sao?" Thuốc nổ là vật mà Lâm Thư dựa theo trí nhớ, theo hướng dẫn của Triệu Á Thanh để chế tạo ra. Chỉ có cấm quân mới có loại thuốc nổ có uy lực khổng lồ này!

      Khuôn mặt Dịch Vương phi đầy phẫn hận, gật đầu, cắn răng : "Đúng thế! Chính là loại thuốc nổ mà cấm quân dùng để đối phó với phản tặc!"

      Nghĩ đến cái gì, Dịch Vương phi sợ Lâm Thư hiểu lầm, vội vàng : "Lâm tiểu thư đừng hiểu lầm! Chúng ta tuyệt đối có ý hoài nghi Lâm gia. Ta phái người thăm dò chuyện này, ít ngày nữa chắc chắn có kết quả! Trong này nhất định là có tiểu nhân cố ý động tay, muốn hai nhà Hàn Lâm chúng ta trở thành thù địch!"

      Lâm Thư nhíu chặt mày, nàng nghĩ ra, là ai đứng đằng sau gây ra mâu thuẫn giữa hai nhà Hàn Lâm, muốn cho hai nhà trở mặt thành thù. Nhưng nếu như đối phương có thể lấy được thuốc nổ, trong cấm quân nhất định có đồng đảng.---lllqqqq,d....0011111..,...Thuốc nổ có uy lực mười phần, sau khi chế tạo thành công nàng luôn dặn dò tam ca, chỉ được sử dụng ở chiến trường thôi. Nghĩ đến tính cách cẩn thận của tam ca, nhất định hết sức để ý châm mồi số lượng thuốc. Chỉ cần điều tra là có thể biết trong cấm quân là ai có vấn đề!

      "Xin Vương phi yên tâm, chờ ta trở về phủ bẩm với huynh trưởng. Thuốc nổ là vật cấm, huynh trưởng rất để tâm. Vật này nhất định có ghi danh, nếu tra kỹ chút, biết nội gián trong cấm quân là ai!" Lâm Thư nghiêm túc đầy mặt .

      Thấy Lâm Thư hề quan ngại, ngược lại còn coi trọng như vậy, Dịch Vương phi rất yên tâm. Nhìn Hàn Lạc Tuyển nằm giường, rồi với Lâm Thư: "Hi vọng Lâm tiểu thư hàn huyên đôi câu với Tuyển nhi, có người trong lòng lải nhải bên tai, có lẽ nó nghe lọt rồi mau chóng tỉnh lại."

      Lâm Thư gật đầu : "Vương phi, ta cố gắng chuyện nhiều hơn với ."

      Dịch Vương phi yên tâm, ra cửa lệnh cho đám hạ nhân được quấy rầy. Lúc này mới tìm Dịch Vương gia bàn chút chuyện.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :