1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kế phi thượng vị công lược - Cốt Sinh Mê (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 111

      Lâm Cẩm Nghi hiểu được rồi, cũng chuẩn bị ra bên ngoài, mà hạ giọng : "Chàng sao dám tự tiện trở về?"

      Tướng lãnh bị chuyển biên quan đóng quân, kiêng kị nhất chính là có chiếu lệnh mà tự tiện hồi kinh. Thời tiên đế từng xảy ra chuyện như vậy, lúc đó tướng quân kia bị mất chức, biếm thành thứ dân. Đó vẫn là tiên đế nhân từ nương tay, nếu đổi thành Phong Khánh đế có oán hận với Tiêu Tiềm, biết còn trừng trị thế nào.

      Tiêu Tiềm khẽ cười, " có gì đáng ngại, ta chuẩn bị vạn toàn. Trước mắt vẫn có 'Trấn Nam vương' cùng Vương Đồng, Nhụy Hương bọn họ chậm rãi từ biên quan trở về."

      Lâm Cẩm Nghi vẫn lo lắng thôi, "Cho dù chàng tìm thế thân, nhưng vạn nhất bị lộ, là tội lớn khi quân. Bây giờ phủ chúng ta vốn đứng nơi đầu sóng ngọn gió..."

      "Được rồi." Tiêu Tiềm che miệng nàng, "Ta phải nóng vội trở về cùng nàng mừng năm mới sao. Mới nửa năm gặp, nàng càng giống lão bà thích lải nhải?"

      Lâm Cẩm Nghi vuốt ve tay , sẵng giọng: "Ta phải lo lắng chàng sao."

      Tiêu Tiềm cười ôm vai nàng, "Đúng, ta biết, là vì có nàng tâm tâm niệm niệm nhớ ta, cho nên ta mới có thể nguyện ý mạo hiểm trở về. Qua năm mới, từng nhà đều đoàn viên, sao ta nhẫn tâm để nàng mình đây?"

      Nghe giọng ấm áp mềm mại, Lâm Cẩm Nghi khỏi nở nụ cười, "Chàng lúc nào? Sao vừa vặn tính chuẩn, tối nay trở về?"

      "Kỳ cũng phải tính toán gì, hơn nửa tháng trước ta lên đường trở về, nắng hai sương thay mấy con ngựa tốt, đêm qua về đến nơi, nhưng lúc đó cửa thành thủ vệ sâm nghiêm, lưu lại ngoài thành ngày. Hôm nay hết cấm, trước cửa thành có ai, ta mới lặng lẽ vào thành, chờ sau khi trở về mới phát nàng ngủ. Vốn muốn ở chỗ này ngồi rồi lập tức , nghĩ tới nàng lại tự tỉnh."

      Hai người lâu gặp, đương nhiên là hết lời, rúc vào nhau chuyện gần đây. đến lúc trời sắp sáng, Tiêu Tiềm liền để Lâm Cẩm Nghi nhân cơ hội ngủ lát, dù sao trở lại, sau này có lúc chuyện.

      Lâm Cẩm Nghi theo lời nằm xuống, Tiêu Tiềm ngồi ở đầu giường bồi lát, trước khi trời tờ mờ sáng, lặng yên tiếng động rời Trấn Nam vương phủ.

      Lâm Cẩm Nghi ngủ đến nửa canh giờ, Thiên Ti và Thải Ca khinh thủ khinh cước tiến vào gọi dậy. Nàng ngáp dài đứng lên, rửa mặt ngồi vào trước bàn trang điểm, mí mắt mở ra nổi.

      Thiên Ti thấy nàng như vậy, khỏi : "Vương phi đêm qua có phải bị tiếng động bên ngoài ầm ỹ đến hay ?"

      Lâm Cẩm Nghi ừ tiếng, cũng giải thích nhiều, chỉ cho Thiên Ti thêm son phấn dày ít, che hết đôi mắt thâm quầng.

      Lúc sau, trang điểm xong, Lâm Cẩm Nghi ngồilên xe ngựa hoàng cung.

      Lâm Cẩm Nghi cũng là người trải qua rất nhiều sóng gió lớn , hôm nay tiến cung, nàng ràng cảm giác được thái độ rất nhiều người đối với mình bằng trước đay, cung nữ dẫn đường cũng ân cần chu đáo.

      Bất quá cũng là tình lý bên trong, Tiêu Tiềm phương bắc, vừa chính là nửa năm, Phong Khánh đế còn chưa cho về mừng năm mới, những người này biết xem hướng gió, trèo cao đạp thấp, cảm thấy Tiêu Tiềm bằng trước có được đế tâm, đương nhiên cũng lạnh ít.

      Bất quá cũng may Trấn Nam vương Tiêu Tiềm oai phong phải ngày hai ngày, Lâm Cẩm Nghi cũng là chịu vắng vẻ gì. Gặp Tô thị rồi, nàng mặc kệ người khác, chỉ chuyện cùng với Tô thị.

      Nghi thức triều kiến xong, Lâm Cẩm Nghi và Tô thị cũng muốn ở lâu, chuẩn bị sớm ra cung, ai ngờ hoàng hậu lại giữ Lâm Cẩm Nghi lại, là có chuyện muồn .

      Lâm Cẩm Nghi cũng ngoài ý muốn, hoàng hậu ngốc, xem Phong Khánh đế xử trí với Tiêu Tiềm đương nhiên sớm đoán được là thủ đoạn làm, trợ thủ đắc lực cho thái tử đối phó nhị hoàng tử.

      Bởi vậy hoàng hậu đối với nàng vẫn thập phần thân thiết, lôi kéo tay nàng : "Cẩm Nghi, ta cũng gì khách sáo với ngươi, trước mắt cảnh ngộ vương gia nhà ngươi ta và thái tử đều thấy , cũng phải chúng ta hỗ trợ, là trước mắt chúng ta cũng thể nhúng tay vào. Ngươi và vương gia nhà ngươi chờ chút, sau này tốt hơn."

      Tiêu Tiềm vừa ra tay trừ bỏ đảng Hiền phi ở kinh thành nuôi trồng nhiều năm, nhân vật như vậy, hoàng hậu đương nhiên muồn giữ lại sau này phụ tá thái tử. Bất quá nàng quả cái gì cũng làm được, nếu để Phong Khánh đế cho rằng chuyện Tiêu Tiềm đối phó Tiêu Nhường đó, thái tử cũng tham dự, bọn họ cũng có gì tốt, nay cũng chỉ có thể tạm thời nhìn ngóng trước.

      Lâm Cẩm Nghi ngầm hiểu : "Nương nương cần nhiều như vậy, Cẩm Nghi trong lòng đều minh bạch, vương gia trong lòng càng ràng."

      Hoàng hậu thở dài tiếng, "Cũng khổ vương gia nhà ngươi, lại thể trở về mừng năm mới. Bất quá phương bắc nửa năm, cũng đủ lâu..."

      Hoàng hậu lời này hơi hơi lộ chút tiếng gió, Lâm Cẩm Nghi đương nhiên hiểu, nghĩ đến muốn cho Tiêu Tiềm hồi kinh, cũng chỉ mình nàng, hoàng hậu hẳn là cũng hỗ trợ.

      Hai người nhàn thoại lát, canh giờ cũng sớm, Lâm Cẩm Nghi cáo từ xuất cung.

      Trở lại Trấn Nam vương phủ, Lâm Cẩm Nghi bỏ thoa hoàn, thay xiêm y trong nhà, nằm giường nghỉ ngơi, trước khi vào giấc ngủ lại tính toán tối nay đại khái Tiêu Tiềm hẳn tới.

      Quả nhiên như nàng sở liệu, trăng lên giữa trời, Tiêu Tiềm lại quen thuộc mò vào tầng Hương Uyển.

      Lâm Cẩm Nghi liền thuật lại cho Tiêu Tiềm nghe lời hoàng hậu hôm nay. Tiêu Tiềm nghe xong trầm ngâm lúc lâu, : "Kỳ , ta kế hoạch."

      "Kế hoạch gì?" Nghe này muốn trù tính đại , Lâm Cẩm Nghi tim nhảy nhanh hai nhịp. Lần trước lúc Tiêu Tiềm như vậy, chính là ra tay đối phó Hiền phi và Tiêu Nhường. Tuy rằng bọn họ đấu thắng ngàn, lại tự tổn hại tám trăm.

      Tiêu Tiềm thân thủ sờ sờ tóc nàng nàng mềm mại, "Lúc này khẳng định có việc gì, hơn nữa là kế hoạch nhất lao vĩnh dật. Chúng ta về sau cần làm chuyện quyền mưu tranh đấu phiền lòng, lúc nào cũng có người nhớ thương, chỉ để ý sống tốt cuộc sống hòa thuận mĩ mãn là được..."

      Lâm Cẩm Nghi còn muốn hỏi cụ thể, Tiêu Tiềm lại ấp úng : "Việc này, tạm thời còn thể cho nàng. Dù sao chỉ nửa tháng nàng có thể biết kết quả, tại cho nàng cũng chỉ duyên cớ để nàng lo lắng mà thôi."

      Lâm Cẩm Nghi làm sao yên tâm, vẫn cứ muốn truy vấn.

      Tiêu Tiềm rất kiên trì, mặc nàng vừa đấm vừa xoa, nhưng cắn chặt khớp hàm, nửa chữ cũng chịu thêm.

      Lâm Cẩm Nghi có biện pháp, chỉ tức giận quay đầu để ý .

      Tiêu Tiềm khuôn mặt tươi cười, cam đoan mãi kế hoạch này có thể làm chắc chắn, quả quyết xuất kết quả lưỡng bại câu thương như lần trước. Lâm Cẩm Nghi nghe hứa son sắt, lại hề lo lắng, tâm treo lên cũng hạ xuống.

      Hơn nửa tháng sau, Trấn Nam vương Tiêu Tiềm cùng với Tiêu Nhường mang theo người từ phương bắc trở về, đến kinh thành.

      mấy ngày mừng năm mới kia, Tiêu Tiềm chân chính luôn ở phụ cận kinh thành, ban đêm trở về vương phủ với Lâm Cẩm Nghi. Đến ba ngày trước mới lặng lẽ hội họp cùng đội ngũ hồi kinh, cùng bọn họ trở về kinh thành.
      Red Ruby, minhminhanhngoc, Uyên Sama36 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 112

      Tiêu Tiềm cùng Tiêu Nhường trở về ngày ấy, là hai mươi hai tháng giêng. Lúc này còn chưa hết tháng, nhưng hương vị năm mới đến cùng vẫn phai nhạt rất nhiều.

      Phong Khánh đế mặt ngoài coi như để ý, riêng bớt chút thời gian tự mình ra ngoài thành đón chào.

      Lâm Cẩm Nghi đương nhiên ở trong đội ngũ nghênh đón, Bình Dương trưởng công chúa cùng nàng chuyện chỗ, ngôn ngữ đều là trấn an.

      Phong Khánh đế là thân huynh đệ của Bình Dương trưởng công chúa, Tiêu Tiềm là huynh đệ cùng cha khác mẹ, lại tiếp nàng đương nhiên là thân thiết hơn với Phong Khánh đế. Nàng cũng biết chuyện lúc trước Tiêu Tiềm thiết kế Tiêu Nhường, nhưng nàng vẫn lén cảm thấy Phong Khánh đế làm quá mức. Dù sao cũng là Hiền phi và Tiêu Nhường thiết kế trước, Tiêu Tiềm cũng chỉ để Tiêu Nhường bêu xấu hồi, để tắt si tâm vọng tưởng với ngôi vị hoàng đế.

      Phong Khánh đế chưa bao giờ muốn đổi thái tử, lần như vậy với Tiêu Nhường có lẽ vẫn là chuyện tốt, miễn cho để Hiền phi càng dưỡng càng sai. Tiêu Nhường và Hiền phi có thể là gieo gió gặt bão, còn Phong Khánh đế xử phạt Tiêu Tiềm có thể là quá nặng. Tiêu Tiềm nhiều năm qua chịu mệt nhọc, công tích cộng lại, khó nghe là nếu , ngôi vị hoàng đế của Phong Khánh đế có khả năng ngồi thoải mái như vậy.

      Trước mắt Phong Khánh đế làm thế, khỏi có hiềm nghi mượn cối giết lừa. Đối với Lâm Cẩm Nghi, Bình Dương trưởng công chúa vừa đau lòng vừa đồng tình. Cẩm Nghi tốt, lại thành vật hi sinh vì hoàng gia quyền mưu tranh đấu, bất quá vừa thành hôn chia cách với hôn phu lâu như vậy, đoàn viên năm mới cũng thể cùng nhau.

      Lâm Cẩm Nghi đương nhiên thể Tiêu Tiềm trở lại, trong lúc đó vẫn biểu ra ít thương cảm.

      Lúc sau, Tiêu Tiềm và Tiêu Nhường mang theo đội nhân mã trang bị đơn giản xuất trong tầm mắt mọi người.

      Lâm Cẩm Nghi lên tiếng chuyện với Bình Dương trưởng công chúa, chỉ cùng mọi người ngóng theo tiếng vó ngựa nhìn quanh.

      Tiêu Tiềm thân kỵ trang huyền sắc khinh giản, cưỡi tuấn mã màu đen, đầu đội ngũ.

      Lâm Cẩm Nghi tuy rằng lúc trước gặp , nhưng đều là ban đêm, vì kinh động người trong vương phủ, trong phòng cũng đốt đèn, Lâm Cẩm Nghi cũng biết Tiêu Tiềm gầy nhiều như vậy, đen nhiều như vậy, ngược lại giống như bỗng chốc thêm vài tuổi.

      Sau lưng Tiêu Tiềm là nhị hoàng tử Tiêu Nhường, trải qua này nửa năm ma luyện, cũng đen ít, nhìn tinh tráng hơn.

      Hai người cưỡi ngựa đến trước mặt Phong Khánh đế, đều tự xuống ngựa, tiến lên hành lễ.

      Phong Khánh đế vui vẻ : "A Tiềm, ngươi vất vả. Nhường nhi cũng vậy, cao lớn trưởng thành ít, phụ hoàng nhận ra."

      Tiêu Tiềm và Tiêu Nhường đương nhiên dám khổ, còn phải tạ ơn hàn huyên phen. Hàn huyên xong, Phong Khánh đế hỏi chuyện phương bắc. Tiêu Tiềm và Tiêu Nhường mỗi người câu tình hình gần đây.

      Bọn họ chuyện, Lâm Cẩm Nghi thể tiến lên xen mồm, sau lưng Phong Khánh đế cách đó xa dài cổ nhìn sang.

      Bình Dương trưởng công chúa dùng bả vai nhàng đụng vào nàng, khẽ cười : "Cẩm Nghi, có phải chờ kịp hay ? Chúng ta cũng tiến lên chuyện ."

      Lâm Cẩm Nghi : " được, thánh thượng và bọn họ có công việc cần ."

      Bình Dương trưởng công chúa lơ đễnh, "Đều là người nhà, cần để ý." xong lôi kéo Lâm Cẩm Nghi tới.

      Phong Khánh đế nhìn thấy các nàng, vui tươi hớn hở : "Bình Dương và Trấn Nam vương phi tới vừa vặn, chúng ta vừa mới nhắc tới các ngươi đây."

      Bình Dương trưởng công chúa cười : "Vô duyên vô cớ nhắc ta làm cái gì, hoàng huynh cũng thạt là, công việc khi nào được, vợ chồng người ta cách biệt lâu như vậy, trước cho bọn họ đoàn tụ mới đúng."

      Tất cả mọi người lộ ra mỉm cười hiểu ý, Lâm Cẩm Nghi gò má nóng lên, có chút ngượng ngùng.

      "Hoàng tỷ, có gì ngại, " Tiêu Tiềm cười cười, lại quay mặt nhìn về phía Lâm Cẩm Nghi, "Nàng bên cạnh chờ chút, ta và hoàng huynh xong cùng nàng được ?"

      Lâm Cẩm Nghi gật đầu, phúc thân với Phong Khánh đế : "Vậy Cẩm Nghi cáo lui trước."

      "Đừng a." Bình Dương trưởng công chúa còn bất công vì Lâm Cẩm Nghi tổn thương, "Ta cũng sai."

      "Được rồi, đừng nữa, chúng ta bên cạnh chờ là được. Ngươi vừa rồi phải mời ta hai ngày nữa phủ ngươi làm khách sao? Chúng ta chuyện đó."

      Qua mấy ngày là sinh nhật Bình Dương trưởng công chúa, nàng muốn khách khí cùng người quen biết, chỉ chuẩn bị mời vài bạn tốt, Lâm Cẩm Nghi đương nhiên được tính. đến an bày ngày ấy, Bình Dương trưởng công chúa đương nhiên là muốn hữu hảo phen, liền theo Lâm Cẩm Nghi sang bên.

      Lâm Cẩm Nghi tâm đều ở người Tiêu Tiềm, chuyện với Bình Dương trưởng công chúa có chút phân tâm.

      Bình Dương trưởng công chúa cũng để ý, chỉ hỏi nàng đến lúc đó muốn uống rượu gì, ăn thức ăn gì, nàng trước tiên cho người chuẩn bị tốt.

      Lâm Cẩm Nghi cười : " cần phiền toái như vậy, ta cũng phải người soi mói. phủ Công chúa đương nhiên đều là thứ tốt, tùy tiện chuẩn bị là được."

      Hai người chuyện, chợt nghe 'Vèo' tiếng, sau đó là tiếng binh khí va chạm 'Đinh' tiếng.

      Lâm Cẩm Nghi và Bình Dương trưởng công chúa chân tướng xem, chỉ thấy Tiêu Tiềm rút kiếm, chắn phía trước Phong Khánh đế. Mà dưới chân , là đoạn ám tiễn ngắn.

      "Người tới! Hộ giá!" đại thái giám Uông Minh Tuyền bên người Phong Khánh đế cao giọng kêu lên.

      Phong Khánh đế ra đón người, chỉ dẫn theo hai ba mười người cận vệ, thêm nữa Tiêu Tiềm và Tiêu Nhường mang về hai ba mười người, rất nhanh vây quanh Phong Khánh đế.

      Lâm Cẩm Nghi và Bình Dương trưởng công chúa giật nảy mình, Bình Dương trưởng công chúa đến cùng gặp nhiều sóng gió, rất nhanh phản ứng lại, lập tức lôi kéo Lâm Cẩm Nghi lui ra xa. Dù sao người tới ý đồ ràng nhằm vào Phong Khánh đế, bên người Phong Khánh đế có rất nhiều hộ vệ, nhất định ai có thể cố kỵ các nàng sống chết, vẫn là rời xa Phong Khánh đế quan trọng hơn, tránh bị trở thành bia ngắm sống.

      Lát sau, bốn phía có động tĩnh, Tiêu Tiềm và thị vệ hơi lơi lỏng ít, Tiêu Tiềm : "Hoàng huynh, nơi này ngoài thành bốn phía là núi đá nhiều chỗ nấp, chúng ta ít người, thể nhất nhất tra xét, ngài vẫn nên về cung trước."

      Phong Khánh đế cũng phát hoảng, ở ngôi vị hoàng đế an ổn lâu, cho tới bây giờ nghĩ tới có thể ở phụ cận kinh thành gặp phải ám sát, lập tức gật đầu đáp ứng, ý chỉ hồi cung.

      Vì thế Tiêu Tiềm cùng bọn thị vệ vây quanh Phong Khánh đế đường lớn về thành, đúng lúc này, vũ tiễn đầy trời đất trực diện bay đến, mọi người rút bội kiếm đón đỡ, thường thường truyền đến vài tiếng kêu rên bị thương.

      Đối phương hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, bọn họ trở tay kịp, chỉ có thể bị động ngăn cản. đến lát, thị vệ thân cận Phong Khánh đế và người Tiêu Tiềm, Tiêu Nhường mang về đều hoặc nhiều hoặc ít bị trúng tên.

      Đúng lúc này, trong sơn lâm bỗng nhiên chạy đến hai đội nhân mã. Bọn họ thân áo xanh, khăn che mặt, động tác mau lẹ, được huấn luyện, rất nhanh lao đến Phong Khánh đế giết chóc.

      Càng đáng sợ là, thị vệ bên người Phong Khánh đế đều là cao thủ ngàn dặm chọn ra, bình thường lấy chọi mười phải chơi, lại dưới tay đám người vừa tới qua được mười chiêu, đều bị thua. Người Tiêu Tiềm và Tiêu Nhường mang về càng đừng , đều phong trần mệt mỏi lặn lội đường xa, muốn ngăn được.

      Bất quá may mắn Tiêu Tiềm đến cùng ở chiến trường lăn lộn rất nhiều năm, dựa vào kinh nghiệm chỉ huy phong phú cùng các loại ứng đối, người tới vẫn thể chạm vào góc áo Phong Khánh đế.

      Ngay lúc bọn họ triền đấu hai khắc, xa xa có tiếng người tới, là cứu binh từ kinh thành bên kia. Đám người áo xanh bắt đầu vừa đánh vừa lui, chuẩn bị rời .

      Tiêu Tiềm tay phải trúng đao, lúc này sửa lại cầm kiếm tay trái, mặt buông lỏng, với Phong Khánh đế: "Hoàng huynh vô , viện binh đến, ngài chống đỡ lát."

      Phong Khánh đế chưa từng gặp qua chém giết như vậy, sắc mặt trở nên trắng bệch, đỡ tay Uông Minh Tuyền mới đứng vững. mặt vui vẻ, : "A Tiềm, ít nhiều có ngươi, sau khi trở về trẫm nhất định luận công ban thưởng."

      Lâm Cẩm Nghi luôn theo bên người Bình Dương trưởng công chúa, bởi vì muốn trở thành gánh nặng của Tiêu Tiềm và bọn thị vệ, hai người luôn luôn đứng cách xa. Nhìn thấy Tiêu Tiềm bị thương, tim Lâm Cẩm Nghi nhảy chậm vài nhịp, lúc này nghe Phong Khánh đế cổ vũ sĩ khí phen như vậy, trong lòng nàng cũng hơi hơi vui vẻ, nếu có thể mượn việc này tiêu trừ ngăn cách trong lòng Phong Khánh đế, cũng coi như vì họa được phúc.

      Làm cho người ta bất ngờ là, lúc này trong đám áo xanh sắp thối lui bỗng nhiên nhảy ra người, thân hình cực nhanh nhẹn, lúc mọi người bất ngờ kịp phòng bị, nhảy vào trong đám người, cười lạnh hô lớn : "Cẩu hoàng đế, còn muốn luận công ban thưởng? Nạp mệnh !"

      Cơ hồ là đồng thời, nâng cánh tay lên, ám tiễn phóng tới ngực Phong Khánh đế.

      Phong Khánh đế sắc mặt đại biến, tuyệt vọng nhận mệnh nhắm mắt lại.

      Ngay sau đó, đau đớn trong dự kiến đến, Phong Khánh đế lại trợn mắt, thấy Tiêu Tiềm che ở phía trước mình, chậm rãi ngã xuống đất.

      trong lúc người áo xanh bắn trộm tên cùng bọn thị vệ triền đấu, bỗng nhiên lại lấy ra cái mồi lửa, châm dây dẫn giấu ở bên hông.

      "Vương Đồng!" Tiêu Tiềm ngã xuống đất hô to tiếng, Vương Đồng lập tức hiểu ý, vung chân tiến lên dùng hết toàn đẩy người áo xanh đó ra ngoài.

      Vương Đồng cũng là người luyện công phu, dùng hết toàn lực đẩy mạnh, đánh văng người áo xanh ra ngoài hai ba trượng. Lúc này chung quanh người đó phát ra tiếng nổ, thị vệ ở gần đều bị sóng nhiệt hất ngã, vị trí người áo xanh ngã xuống dĩ nhiên nổ thành cái hố to.

      Tất cả mọi người thở dài nhõm hơi, tuy rằng gặp phải ám sát, bọn thị vệ đều hoặc nhiều hoặc ít bị trúng thương, nhưng ai chết, Phong Khánh đế cũng bình yên vô sao.

      Phong Khánh đế thở ra hơi dài, muốn gì, lại nghe Uông Minh Tuyền bỗng nhiên thét tiếng kinh hãi : "Thánh thượng, ngài xem vết thương của Trấn Nam vương!"

      Phong Khánh đế tập trung nhìn, cũng phát hoảng, miệng vết thương trước ngực Tiêu Tiềm chảy ra máu đen.

      "Người tới! Bãi giá hồi cung! Truyền ngự y!"
      Red Ruby, minhminhanhngoc, Uyên Sama44 others thích bài này.

    3. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Lần này là do Tiêu Tiềm sắp xếp hay ngoài í muốn đây?
      heavydizzy thích bài này.

    4. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      chắc là tiêu tiềm sắp xếp rồi
      Lazzy Leheavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 113

      Bọn thị vệ trùng trùng vây quanh Tiêu Tiềm, vội vàng đưa lên xe ngựa.

      Lâm Cẩm Nghi lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, giờ khắc này đến đầu ngón tay đều lạnh lẽo. Bình Dương trưởng công chúa thấy bọn họ lên xe, nhìn Lâm Cẩm Nghi vẫn kinh ngạc đứng ở đó, vội vàng kéo nàng, : "Cẩm Nghi, đừng thất thần, theo ta tiến cung!"

      Lâm Cẩm Nghi phục hồi tinh thần, vội vàng nhấc váy, theo trưởng công chúa lên xe ngựa của nàng.

      Tiêu Tiềm lên xe ngựa bao lâu hôn mê, Phong Khánh đế cùng ngồi chung chiếc xe, thấy sắc mặt trắng bệch, môi xanh tím, nhất thời trong lòng cũng ngũ vị tạp trần.

      từ chính là thái tử được chọn, cùng vài huynh đệ quan hệ chỉ có thể xem như hời hợt, thân nhất chính là Tiêu Tiềm sau này được chuyển đến nuôi dưới gối mẫu hậu. Nhưng đến cùng so với Tiêu Tiềm lớn hơn ít, bình thường cũng có đề tài chung. Sau này Vinh vương gia thường xuyên tìm Tiêu Tiềm chơi đùa, từ chỗ đọc sách có thể nhìn thấy thân ảnh hai đệ đệ trong viện so võ nghệ, truy đuổi đùa giỡn...

      Phong Khánh đế hoảng thần, lại nhìn Tiêu Tiềm, giống như vẫn là đứa trẻ. Tiêu Tiềm chưa bao giờ nghĩ tới uy hiếp , ngược lại lúc vẫn là thái tử giúp rất nhiều, càng đừng sau này đăng cơ, Tiêu Tiềm đẻ ngồi ổn ngôi vị hoàng đế dù sáng dù tối mất bao nhiêu công sức, mạo hiểm sinh tử ít...

      Qua rất nhiều năm, chưa bao giờ cảm thấy thua thiệt Tiêu Tiềm cái gì. Dù sao Tiêu Tiềm tuy rằng làm nhiều việc, cũng ban vinh quang và quyền bính tương đương. Cho nên lúc Tiêu Tiềm thiết kế Tiêu Nhường, lần đầu tiên cảm giác được tia hoảng loạn, Tiêu Tiềm là nhân thần, có thể giấu diếm được mắt , diễn trò hay như vậy, hại con ở kinh thành khó có thể sống yên, như vậy về sau thế nào? Tiêu Tiềm nếu động tâm tư, ngôi vị hoàng đế còn có thể bảo trụ sao? Cho nên, lựa chọn sung quân Tiêu Tiềm đến chiến trường phương bắc, xem kết quả về sau.

      Cho tới bây giờ, Tiêu Tiềm vì đỡ tên độc, sinh tử chưa biết, Phong Khánh đế mới cảm thấy mình nghĩ nhiều, sai nhiều. Tiêu Tiềm vì huynh trưởng này, đến mệnh đều cần, vinh quang và quyền bính có là gì đâu? đến cùng, Tiêu Tiềm vẫn là hoàng tử từng sinh trưởng ở Hiệt Phương điện, hai bàn tay trắng, được sủng, cả đời này chịu nhiều đau khổ, mình lại vẫn nhẫn tâm khó xử , là...

      "Thánh thượng, đến cửa cung, thái y chờ ở bên ngoài đâu." Uông Minh Tuyền câu kéo lại suy nghĩ của Phong Khánh đế.

      Phong Khánh đế nhắm chặt mắt, kiềm lại áy náy trong lòng, phân phó: "Cho ngự y tiến đến, xa phu tiếp tục đánh xe, đưa Trấn Nam vương đến Càn Thanh cung."

      Lâm Cẩm Nghi trong xe ngựa trưởng công chúa thể vào cung, lúc hai người tới cửa cung, liền nhìn thấy ngự xe của Phong Khánh đế chạy vào cửa cung. Hai người chỉ có thể xuống xe, đổi sang kiệu liễn, theo.

      Lâm Cẩm Nghi hai tay lạnh lẽo, trong đầu trống rỗng. Ở trong ấn tượng của nàng, Tiêu Tiềm làm được, tuy rằng chịu rất nhiều vết thương lớn , nhưng mỗi lần đều có thể bình yên vô , lần này... hẳn như thế. Trong lòng nàng an ủi mình như vậy, cũng khẩn trương đến nỗi tâm nhắc tới cổ họng.

      Sau đó, kiệu liễn ngừng ở cửa Càn Thanh cung. Lâm Cẩm Nghi thất tha thất thểu xuống kiệu liễn, Bình Dương trưởng công chúa lưu ý nàng, thấy nàng như vậy vội tiến lên đỡ nàng, ôn nhu : "Cẩm Nghi đừng nóng vội, trong cung có ngự y, có chuyện gì."

      Lâm Cẩm Nghi muốn đáp lời, há miệng thở dốc, mới phát giác cổ họng thế nhưng buộc chặt đến chữ cũng nên lời.

      Lúc này trong Càn Thanh cung, y chính, các ngự y tất cả thái y viện đều đến đông đủ, tụ tập lại trước long sàng chẩn trị cho Tiêu Tiềm.

      Phong Khánh đế sắc mặt xanh mét, chắp hai tay đứng bên.

      Lúc Lâm Cẩm Nghi và Bình Dương trưởng công chúa vào trong điện, chợt nghe Phong Khánh đế lớn tiếng quát lớn đám ngự y, "Đều là phế vật bình thường khoe tài trí, chỉ là mũi tên cũng trị nổi, trẫm nuôi các ngươi để làm gì?!"

      Nghe như thế, Lâm Cẩm Nghi hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống. May mắn Bình Dương trưởng công chúa và cung nữ bên người nàng tay mắt lanh lẹ, vội đỡ nàng.

      Phong Khánh đế nghe được động tĩnh ở cửa, quay đầu thấy Lâm Cẩm Nghi mặt xám như tro tàn, sắc mặt hòa hoãn ít, cho người lấy ghế cho Lâm Cẩm Nghi. Tiếp theo quay đầu tiếp tục mắng đám ngự y.

      Các ngự y bị mắng đầu cũng dám nâng, y chính lớn tuổi nhất toát mồ hôi, nơm nớp lo sợ : "Thánh thượng minh giám, Trấn Nam vương vị trí trúng tên người vốn hung hiểm, trước mắt còn biết loại độc, nhóm vi thần trong nhất thời dám kết luận kịch độc gì, cũng dám tự tiện dùng dược giải độc, chỉ có thể cầm máu cho Trấn Nam vương trước, dùng dược tạm hoãn độc tính..."

      Tuy rằng Phong Khánh đế mắng các ngự y, nhưng bọn vẫn tay chân lanh lẹ rút độc tiễn cho Tiêu Tiềm, lau miệng vết thương, bôi dược, băng bó tốt miệng vết thương, lại rất nhanh thương lượng phương thuốc, cho người nấu thuốc tới để Tiêu Tiềm uống.

      Hai khắc sau, màu xanh đen môi Tiêu Tiềm rút hơn phân nửa. Nhưng sắc mặt trắng bệch như cũ, nhắm chặt hai mắt tỉnh lại.

      Các ngự y vội vội vàng vàng lật xem các loại y thuật, tin tức Phong Khánh đế gặp chuyện cũng truyền ra ngoài, các đạo nhân mã đều tiến cung an ủi.

      Phong Khánh đế thấy Tiêu Tiềm tốt hơn chút, ra ngoài ứng đối bọn họ, lưu lại Lâm Cẩm Nghi và cung nhân chăm sóc Tiêu Tiềm.

      Người đều tản ra, Lâm Cẩm Nghi rốt cục có thể tiến lên cẩn thận xem Tiêu Tiềm.

      ràng vài ngày trước, Tiêu Tiềm còn có thể thừa dịp bóng đêm đến gặp nàng, mang theo ý cười chắc chắn với nàng, nghĩ ra sách lược ứng đối, có thể ở lại kinh thành, sau này hai người có thể tiếp tục cuộc sống hòa thuận mĩ mãn.

      Mà trước mắt, bản thân bị trọng thương, chỉ có thể nhắm hai mắt nằm ở giường, sinh tử chưa biết.

      Lâm Cẩm Nghi ngồi trước long sàng lát, bất tri bất giác rơi lệ đầy mặt.

      Bình Dương trưởng công chúa đành lòng, lén lút lui ra ngoài.

      Hôm nay trước khi trời tối, Phong Khánh đế rốt cục gặp xong các thần tử vội vã đến thăm hỏi. Uông Minh Tuyền nhìn ban ngày chưa ăn gì, vội cho người chuẩn bị ngự thiện. Phong Khánh đế có khẩu vị, lại hỏi tình huống Tiêu Tiềm.

      Uông Minh Tuyền : "Thánh thượng cần lo lắng, thuốc có hiệu quả, vương gia trước mắt tính mạng lo. Các ngự y đều xem sách thuốc, chưa chừng lập tức có thể tra ra vương gia trúng độc gì."

      Phong Khánh đế mệt mỏi nhắm chặt mắt, "Ngự y độc tính hiểm ác, bọn họ chỉ có thể tạm hoãn nửa tháng, để độc phát tác. Nếu nửa tháng sau bọn họ vẫn thúc thủ vô sách, A Tiềm sợ là..."

      " , vương gia có phúc tinh cao chiếu, đương nhiên có thể đỉnh lại." Uông Minh Tuyền vội trấn an .

      "Chỉ hy vọng như thế." Phong Khánh đế từ từ thở dài tiếng, lại hỏi: "Trấn Nam vương phi đâu? Còn trong cung sao?"

      Uông Minh Tuyền trả lời: "Vương phi chiếu cố vương gia, nô tài lúc trước cho người chuẩn bị cơm canh, nhưng vương phi có khẩu vị, đũa cũng nhúc nhích."

      Phong Khánh đế lại thở dài tiếng, "Bọn họ vợ chồng tình thâm, tùy nàng thôi."

      *****

      Tiêu Tiềm mê man, cứ như vậy qua mười ngày, theo như lời ngự y kì hạn mười lăm ngày lửa sém lông mày.

      Lâm Cẩm Nghi từ đầu đến cuối đều canh giữ trong cung, Bình Dương trưởng công chúa đón nàng đến tẩm điện, để nàng thay quần áo rửa mặt, ăn vài thứ, nghỉ tạm.

      Tiêu Tiềm trong thời gian này luôn luôn mê mê trầm trầm, tuy có thể mượn ngoại lực đút chút thuốc bổ và canh thang, đến cùng vẫn gầy vòng. Hơn nữa bản thân lúc ở phương bắc gầy , đến mấy ngày càng trở nên tiều tụy, còn phong thái Trấn Nam vương hăng hái năm đó.

      Các ngự y hết ngày này đến ngày khác lật sách thuốc, Phong Khánh đế hạ thánh chỉ, gọi danh y thiên hạ, thậm chí mở tư khố tiên đế lưu lại, cho người tìm kiếm y thuật điển tịch có liên quan.

      Tiên đế vốn đam mê tàng trữ, tàng thư dưới ba ngàn, lật tìm trong sách vở đó tốn công , càng đừng tìm được câu chữ hữu dụng, còn phải để nhiều ngự y cùng đọc để thương lượng.

      Tất cả mọi người Tiêu Tiềm còn hi vọng. Thậm chí Phong Khánh đế về sau bắt đầu tìm cách chuẩn bị tang lễ trọng thể cho Tiêu Tiềm.

      Nhưng Lâm Cẩm Nghi chịu tin, phu quân Tiêu Tiềm của nàng là Trấn Nam vương làm được, đánh đâu thắng đó gì cản nổi, cho tới bây giờ dễ dàng thất tín. hứa đời này có tương lai tốt đẹp với nàng, nhất định làm được!

      Phong Khánh đế thấy nàng ngày đêm chẳng phân biệt cực nhọc chiếu cố Tiêu Tiềm, trong lòng cũng có chút đành lòng, về sau triệu Tô thị tiến cung, để bà hảo hảo khuyên nhủ Lâm Cẩm Nghi.

      Bên ngoài đều biết chuyện ngày ấy Phong Khánh đế gặp chuyện, Tiêu Tiềm lấy thân chắn tên, Tô thị vốn quan tâm thôi, thấy nữ nhi gầy nhất vòng lớn, cùng Tiêu Tiềm nằm ở giường gầy như que củi, đau lòng quả thực thể thở nổi.

      Nhưng còn chờ Tô thị mở miệng khuyên bảo, Lâm Cẩm Nghi : "Nương, A Cẩm biết ngài muốn gì, trong lòng A Cẩm đều minh bạch. Nhưng Tiêu Tiềm gạt con, đáp ứng lần này phụ con, bỏ con lại mình." khi nàng chuyện ánh mắt kiên định mà thê lương, có lẽ trong lòng sớm đoán trước kết quả xấu nhất, cũng chỉ là lừa mình dối người muốn tin tưởng.

      tim Tô thị như bị đao cắt, ôm lấy Lâm Cẩm Nghi lâu nên lời.

      Rất nhanh, kỳ hạn mười lăm ngày đến trước mắt.

      Dựa theo ngự y , chỉ cần hôm nay qua giờ tý, nếu còn nghiên cứu ra giải dược, kịch độc người Tiêu Tiềm đánh vào lục phủ ngũ tạng, thể vãn hồi đường sống.

      Các ngự y và danh y bên ngoài được truyền tiến cung, phần lớn ở đây nửa tháng chỉ ngủ ngon vài ngay, cũng dám buông lỏng, đến hôm n ay, bọn họ cơm cũng ăn, nước cũng uống, chỉ vùi đầu nghiên cứu điển tịch.

      Lâm Cẩm Nghi canh giữ bên Tiêu Tiềm đếm canh giờ. Lúc này gần giờ hợi, cách giờ tý chỉ canh giờ. Các ngự y trong lúc khẩn yếu, rốt cục từ quyển sách cổ tiên đế lưu lại phát loại độc tương tự. Trong điển tịch còn ghi phương pháp giải độc, dùng dược cũng là lấy độc trị độc.

      cách khác, nếu Tiêu Tiềm trúng loại độc này, như vậy dùng loại độc khác có thể giải độc cho . Nếu phải, như vậy Tiêu Tiềm bởi vì này dược tính mãnh liệt mà trực tiếp chết .

      việc trọng đại, bọn họ cũng dám tự tiện quyết đoán, chỉ có thể báo cho Phong Khánh đế.

      Phong Khánh đế do dự lâu, cũng định ra chủ ý. Bình Dương trưởng công chúa thời gian này cũng ở trong cung, nghe tin tức này nhanh chóng cho người thông tri Lâm Cẩm Nghi.

      Lâm Cẩm Nghi nghiêng ngả lảo đảo cầu trước thánh giá, "Thánh thượng, vương gia còn thời gian, nếu thuốc này đúng bệnh, bất quá ở giường chờ chết, cầu ngài đưa thuốc này cho thử lần."

      Tiêu Tiềm là người kiêu ngạo như vậy, nếu biết mình thời gian cuối cùng nằm ở giường lẳng lặng đợi tử thần đến, tuyệt đối nguyện ý. Lâm Cẩm Nghi đủ hiểu , cho nên lựa chọn trong kỳ hạn cuối cùng để thử thuốc.

      Phong Khánh đế cũng chỉ là ở chờ cái cớ có thể hạ quyết tâm, Lâm Cẩm Nghi là người thân nhất với Tiêu Tiềm, nàng như vậy , Phong Khánh đế đương nhiên cũng mượn chủ ý, cho người ta theo trong sách cổ nấu giải dược.

      Nhiều dược thảo độc trùng chứa độc tính được nấu thành chén thuốc đầy, Lâm Cẩm Nghi run run đút cho Tiêu Tiềm.

      Sau lát, giờ tý đến. Các ngự y đều tiến lên bắt mạch cho Tiêu Tiềm, nhưng kết quả cũng như ý —— mạch tướng Tiêu Tiềm lúc nhanh lúc chậm, khi hữu lực khi tĩnh mịch, cũng có khởi sắc nhiều.

      Các ngự y đều lộ vẻ khó xử, y chính do do dự dự tuyên bố tin xấu, giải dược này đối với Tiêu Tiềm tựa hồ cũng có tác dụng, ngược lạ, mạch tướng của ra phát độc, hơn nữa vừa dùng vật kịch độc như vậy, khả năng rất nhanh bỏ mạng.

      Loại chuyện này đúng là cố hết sức, chỉ nghe thiên mệnh. Phong Khánh đế mắng các ngự y nửa tháng, lúc này cũng mắng nổi, chỉ cho bọn họ xuống trước, lưu thời gian cuối cùng cho Lâm Cẩm Nghi và Tiêu Tiềm cùng ở chỗ.

      Lâm Cẩm Nghi rốt cục thể mù quáng lạc quan tiếp, "Đồ lừa đảo, quá lừa đảo." Nàng dùng tiếng khô ráp mắng .

      Nhưng Tiêu Tiềm bao giờ cười hì hì nhảy lên phản bác nàng nữa.

      "Chàng là kẻ lừa đảo! Còn cái gì đời này muốn chứng minh cho ta xem, chàng thạt ta ! Nhưng tại chàng sắp chết, sắp chết! Chàng chứng minh cho ta xem thế nào? Còn cho ta đời tốt đẹp về sau, hóa ra đều là lừa gạt ta ! Đời này ta vẫn ngốc, cho nên mới tin tưởng chàng! Chàng đứng lên cho ta, chàng giải thích ràng cho ta!" Lâm Cẩm Nghi lớn tiếng mắng , đến chỗ thương tâm, còn đánh vài cái.

      Nàng phát tiết, phát tiết đầy thất vọng và bi thống. Nếu sớm biết đời này hai người còn có kết cục như vậy, nàng căn bản cần trùng sinh làm người. Nàng nên chết , cũng tốt hơn tại để Tiêu Tiềm chết ở trước mặt mình, nàng càng đau lòng!

      Lúc nàng đánh, Tiêu Tiềm bỗng nhiên động đậy, miệng chảy ra búng máu đen. Máu đen cuồn cuộn ngừng chảy ra ngoài, rất nhanh thấm ướt gối đầu.

      Lâm Cẩm Nghi trở tay kịp, sau khoảnh khắc sửng sốt, nàng vội gọi người tiến vào.

      Các ngự y còn chưa tản ra, nghe được động tĩnh liền nhất tể vào. Lại bắt mạch cho Tiêu Tiềm.

      lát sau, các ngự y lộ ra tươi cười thoải mái, chắp tay với Lâm Cẩm Nghi: "Chúc mừng vương phi, vương gia lo ngại !"

      Lâm Cẩm Nghi nhìn Tiêu Tiềm còn nôn máu đen, chân thực giống như trong mộng, kinh ngạc : "Vương gia... ngại ?"

      Ngự y : "Vương gia mới vừa rồi ăn kịch độc vào phát tác, cho nên mới phun ra nhiều máu đen như vậy. kKịch độc lúc trước trúng cũng từ chỗ máu đen này chảy ra, trước mắt mạch tướng chuyển biến tốt, chúng vi thần lại khai phương thuốc để vương gia bài xuất độc nhanh hơn, hẳn là còn lo đến tính mạng."

      Các ngự y cống hiến cho hoàng thất, đều là người cẩn thận chặt chẽ, bọn họ có thể ra như vậy, hẳn có mười thành nắm chắc.

      Lâm Cẩm Nghi hơi yên lòng, đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, đứng vững. Cung nữ bước lên trước đỡ nàng, nàng cũng nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.

      Các ngự y xem cho nàng xong, nàng chỉ là thể hư hơn nữa cảm xúc dao động lớn, cũng quan trọng, để cung nữ đưa nàng về tẩm cung của Bình Dương trưởng công chúa.

      Lâm Cẩm Nghi vài ngày chưa chợp mắt, Bình Dương trưởng công chúa để cung nữ đút chén thuốc an thần cho nàng, vừa ngủ là ngủ đủ ngày đêm.

      Chờ lúc nàng lại mở mắt, nàng lập tức ngồi dậy xuống giường hài.

      Cung nhân canh giữ ở gian ngoài nghe được động tĩnh, lập tức tiến vào : "Trấn Nam vương phi, ngài tỉnh? Có cảm thấy chỗ nào khó chịu, cần nô tì thỉnh ngự y sao?"

      Lâm Cẩm Nghi kịp đáp, chỉ vội hỏi: "Ta ngủ bao lâu? Vương gia bây giờ như thế nào ?"

      Cung nữ chút hoang mang đáp: "Vương phi ngủ ngày đêm, nô tì luôn ở nơi này hầu hạ vương phi, biết cụ thể tình huống vương gia bên kia, chỉ nghe công chúa vương gia phun hết độc huyết, ngày hôm trước còn tỉnh lần."

      Lâm Cẩm Nghi phun ra ngụm khí, vẫn đeo hài chuẩn bị thăm Tiêu Tiềm. Cung nữ muốn để nàng ăn vài miếng rồi , nàng cũng cố được, chỉ trở về mới dùng.

      Càn Thanh điện, tẩm cung của các đời hoàng đế, xưa nay thủ vệ sâm nghiêm, cho người ngoài tới gần.

      Lúc Lâm Cẩm Nghi qua vẫn thông suốt, rất nhanh vào.

      Trong điện im lặng, có thể nghe tiếng châm rơi. Tuy nghe cung nữ kia , Lâm Cẩm Nghi vào trong lòng như trước có chút yên, hơi ngừng chân ổn định tâm thần, mới vào nội điện.

      Trong điện có nhiều ngự y, chỉ có mấy cung nữ cung nhân gác đêm.

      Lâm Cẩm Nghi thẳng đến long sàng, giường Tiêu Tiềm nằm ngủ như trước. nhắm hai mắt, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, vẫn gầy như trước có chút dọa người.

      Lâm Cẩm Nghi ngồi xuống mép giường, do dự chút lấy tay dò hơi thở của .

      Cảm nhận được hơi thở ấm áp có tiết tấu phun ngón tay, rột cuộc Lâm Cẩm Nghi mới yên lòng. Nàng vừa chuẩn bị thu tay, giây tiếp theo tay nàng bị người vừa vặn bắt được.

      Tiêu Tiềm cười tủm tỉm nhìn nàng, dùng thanh mỏng manh : "Thế nào? vương phi đây là lo lắng ta ngủ đến chết sao?"

      Lâm Cẩm Nghi thể tin nhìn , trong nhất thời lại biết thế nào.

      Tiêu Tiềm nhéo nhéo ngón tay nàng, lại ho tiếng: "Choáng váng sao?"

      Lâm Cẩm Nghi rút tay về, oán hận nhìn : "Chàng còn mặt mũi cười? Có biết ta sắp bị chàng hù chết hay !"

      Tiêu Tiềm cười hai tiếng, lại nhịn được ho khan. Lâm Cẩm Nghi vội giúp thuận khí, lại nghe : "Ta cũng chết, ngươi đừng lo."

      "Ai biết chàng có thể chết ..." Lâm Cẩm Nghi than thở, đột nhiên linh quang lóe lên, Tiêu Tiềm cứ chắc chắn mình bình yên vô như vậy, chẳng lẽ hết thảy đều là ... Nàng càng dám tin.

      Tiêu Tiềm ho xong rồi, nằm sấp giường hướng vào cái thùng ở đầu giường nôn ra ngụm máu đen , dùng thanh chỉ hai người có thể nghe : "Ta còn tưởng rằng lấy trí tuệ của vương phi nhà ta, sớm đoán được này hết thảy đâu."

      Suy đoán của mình được chứng thực, Lâm Cẩm Nghi sửng sốt lát, sau đó hạ giọng giận dữ : "Đây là biện pháp tốt chàng ? Sách lược vạn toàn? Dùng mệnh để đổi?"

      Tiêu Tiềm nằm lại giường, thấy nàng nổi giận đùng đùng, vội đáp: "Nàng đừng đánh ta nữa? Ta bây giờ chiu jđược."

      Lâm Cẩm Nghi mặt hoảng hốt, "Ta khi đó còn nghĩ chàng sắp chết..."

      Tiêu Tiềm bất đắc dĩ : "Đáng thương ta ràng khôi phục ý thức, thân mình lại thể động, vô duyên vô cớ bị nàng mắng lâu như vậy, còn phải chịu nàng đánh chút... Đáng thương a..."

      Lâm Cẩm Nghi mắng ngụm, " ràng chàng thương lượng với ta, làm ra chuyện hung hiểm như vậy, còn trách ta?! Chàng có biết tình huống lúc đó hung hiểm thế nào, nếu giải dược chậm nửa canh giờ, bây giờ chàng còn có thể ở nơi này ba hoa cùng ta?"

      Tiêu Tiềm nhíu mày thở dài, "Ta vốn an bày thỏa đáng hết thảy, ai ngờ Vương Đồng tiểu tử kia tốt, lại bởi vì chút vết thương hôn mê mấy ngày, lỡ thời cơ." xong lại lơ đễnh cười cười, "Bất quá ta đây phải có chuyện gì sao? Tuy rằng chậm chút, nhưng kết quả chung quy là tốt."

      Vương Đồng ngày đó dùng thân thể đẩy người áo xanh mang thuốc nổ người ra ngoài, ở gần nhất, bị chấn động mạnh, lúc đó ngất . Lâm Cẩm Nghi lúc đó chỉ thấy người Trấn Nam vương phủ nâng trở về, nghĩ tới sau đó còn hôn mê.

      Lâm Cẩm Nghi lòng còn sợ hãi, "Vẫn rất nguy hiểm. Vạn nhất Vương Đồng luôn hôm mê, lỡ canh giờ sao? Chàng cứ như vậy chết ?"

      Tiêu Tiềm : " , chuyện này tuy rằng chỉ có ta và Vương Đồng biết, nhưng ta còn để lại chuẩn bị phía sau, ngự y trong cung có người của ta, đến khắc cuối cùng, nếu Vương Đồng an bày, người của ta cũng tìm được cách ứng đối." xong, Tiêu Tiềm lại kéo tay nàng, "Ta cũng ngờ nàng ngốc như vậy a, còn có thể thực đưa mình vào?"

      chuyện, Tiêu Tiềm giọng tất cả sắp xếp. biết Phong Khánh đế, Phong Khánh đế để trở về mừng năm mới muộn, bù lại, ra khỏi thành chào đón. Đám áo xanh kia chính là tử sĩ nuôi dưỡng nhiều năm, về phần tử sĩ mang thuốc nổ là người bệnh nặng, chỉ còn sống được mấy tháng. Mà loại độc hiểm ác đó, là từ nghe Thập vương gia thường xuyên xuất nhập tư khố tiên đế nhắc tới, loại thế gian kỳ độc đủ để trí mạng, nhưng dùng giải dược rồi cũng để lại di chứng.

      an bày Vương Đồng sau khi hôn mê, tìm cơ hội dâng giải dược đến trước mặt Phong Khánh đế. Nhưng nghĩ tới, Vương Đồng cứ như vậy hôn mê, mấy ngày sau mới tỉnh lại. Lúc đó Phong Khánh đế tập kết danh y thiên hạ, Vương Đồng kịp thu xếp thủ hạ của mình vào, đành phải cùng người nhà ngự y trong cung thông đồng, làm bộ ở thời điểm cuối cùng từ điển tịch của tiên đế lật xem tìm được ghi chú. Đương nhiên như vậy cũng có chỗ tốt, đó là Phong Khánh đế dù đa nghi, cũng tin tưởng trận sinh tử này là Tiêu Tiềm thiết hạ.

      "Chàng định làm gì?" Lâm Cẩm Nghi thập phần khó hiểu, "Dùng mệnh mình đến đổi, là vì lấy tín nhiệm của hoàng đế?"

      Tiêu Tiềm khẽ cười tiếng, "Đương nhiên phải vì thế." Ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, "Ta rồi, ta đổi đời chúng ta hòa thuận mĩ mãn, an nhạc về sau."

      Lâm Cẩm Nghi như trước hiểu nhìn , liền tiếp tục : "Trải qua chuyện này, ta để ngự y kê đơn cho ta, coi như dư độc chưa trừ, thể động võ nữa. Đến lúc đó ta chủ động dâng tấu trả binh quyền, làm vụ triều đình. Sau này ta có thể giống như trước, cùng nàng ở giường, cùng nàng thêu hoa, cùng nàng chơi..."

      Trấn Nam vương thể động võ, với Phong Khánh đế mà , với Đại Diệu mà , chính là phế nhân. Quả , từ nay về sau, còn ai tâm tâm niệm niệm tính kế Trấn Nam vương phủ, tính kế Lâm Cẩm Nghi. Đồng thời, từ đây quyền bính vinh quang đều cách xa . vất vả nhiều năm, dùng mệnh đổi công huân dần dần bị người lãng quên, tại hết thảy có đều trở thành bọt nước, nhiều năm nỗ lực cũng coi là thất bại trong gang tấc.

      Lâm Cẩm Nghi rơi lệ đầy mặt, "Đáng giá sao?"

      Tiêu Tiềm ánh mắt kiên định, "Đáng giá."

      —— với ta mà , ta làm hết thảy đều vì muốn có năng lực bảo hộ người ta , lúc đầu là mẫu thân của ta, sau này là nàng. Nhưng sau này, ta ở mình quá lâu, thế nhưng quên ước nguyện ban đầu này.

      May mà tại tỉnh ngộ còn tính là quá muộn.
      Red Ruby, minhminhanhngoc, amandatruc35 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :