1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kế phi thượng vị công lược - Cốt Sinh Mê (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Thực ra cháu nó bị đập sưng gáy bất tỉnh nhân kéo lên giường nào có làm ăn chi. Mang tiếng mà nào có mang được miếng. Mẹ cháu nó hận xanh mặt rồi.
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 109

      Tiêu Tiềm và Lâm Cẩm Nghi nghị luận chuyện vừa rồi, rất nhanh về đến Trấn Nam vương phủ.

      Hai người lâu đồng thời xuất , lại còn hòa thuận vui vẻ cùng chỗ, bọn hạ nhân nhìn thấy đều cao hứng thôi, làm chuyện gì đều vô cùng ra sức.

      Lâm Cẩm Nghi cũng có thời gian về tầng Hương Uyển, nhìn thấy trong phòng quét dọn còn hạt bụi , bài trí cũng có thay đổi, bọn hạ nhân làm việc cũng đều gọn gàng ngăn nắp, trong lòng đương nhiên cao hứng, lúc này khen Thiên Ti và Nhụy Hương phen, còn muốn luận công ban thưởng.

      Thiên Ti dám kể công, : "Nô tì chỉ quản lý tầng Hương Uyển viện nho , việc khác trong phủ đều là Nhụy Hương tỷ tỷ liệu lý, vương phi muốn thưởng thưởng Nhụy Hương tỷ tỷ ."

      Thiên Ti từ trước cùng với Nhụy Hương thân cận, nhưng trải qua tháng này hai người hỗ trợ nhau, giúp đỡ nhau, mới có cảm tình.

      Tiêu Tiềm để ý ngồi kháng, mở miệng : "Muốn thưởng đương nhiên cùng thưởng, còn có Thải Cđi theo vương phi tới thôn trang, cũng nhất định có thưởng."

      Thải Ca vội vàng : "Nô tì ở thôn trang cũng làm gì, vạn vạn so ra kém Thiên Ti tỷ tỷ và Nhụy Hương tỷ tỷ, đương nhiên càng dám muốn ban thưởng gì."

      Lâm Cẩm Nghi vẫy vẫy tay : "Tốt lắm, các ngươi cũng đừng chối từ, vương gia mở miệng, tài đại khí thô, các ngươi cũng đừng khách khí."

      Thiên Ti mọi người mím môi cười, cần nhiều lời nữa.

      Sau đó, đồ đạc Lâm Cẩm Nghi từ thôn trang được đưa trở về, bọn nha hoàn đương nhiên công việc lu bù.

      Lâm Cẩm Nghi nhìn Tiêu Tiềm nhàm chán vô nghĩa ở kháng, rốt cục nhịn được hỏi ra tiếng: "Vương gia hôm nay có việc khác ? nha môn?"

      Tiêu Tiềm nâng mặt : "Việc sao, đương nhiên là có. Nhưng công việc ngày qua ngày vốn làm xong, đâu có trọng yếu bằng vương phi của ta"

      Bọn nha hoàn bận việc của mình, nghe vậy đều hẹn cùng cười rộ lên.

      Lâm Cẩm Nghi mặt ngượng ngùng, giọng : "Trong phòng nhiều người như vậy, chàng lại bừa!"

      Tiêu Tiềm lơ đễnh cười cười, chậm rãi thưởng thức bộ dáng nàng thẹn thùng. Lúc này trong nháy mắt tim hứn đập mạnh loạn nhịp, coi như rất nhiều chuyện đều từng phát sinh, nàng chính là tiểu thê tử tân hôn của hứn, chính là vương gia nhàn tản mỗi ngày ở bên nàng, bọn họ như vậy tốt đẹp, có gì giấu nhau.

      Hành lí thu thập thỏa đáng, Lâm Cẩm Nghi tịnh phòng tắm rửa thay quần áo. Tiêu Tiềm mặt dày sau lưng theo vào.

      Lâm Cẩm Nghi vốn đồng ý ở tịnh phòng hồ nháo cùng , nhưng Tiêu Tiềm ha ha vừa rồi lui tới lén lút, chưa từng được tận hứng.

      Lâm Cẩm Nghi mắng ngụm, "Mỗi lần chàng tới thôn trang đều dùng mê hương cho Thải Ca các nàng, sau đó ép buộc ta nửa cái mạng, còn chưa tẫn hứng?"

      Tiêu Tiềm cười hì hì : "Nàng cũng là ở thôn trang, còn dùng mê hương, ta lo lắng Thải Ca các nàng tỉnh lại, lại nhớ ra chuyện gì, còn phải nghĩ lúc trở về làm sao tránh tai mắt người khác, cũng phải chưa tẫn hứng sao."

      Lâm Cẩm Nghi nổi , cũng kệ . Hai người ở trong bồn tắm hồ nháo phen, cuối cùng lại cùng nhau về giường.

      Lâm Cẩm Nghi sáng sớm dậy thay quần áo trang điểm, lại ngồi xe ngựa từ thôn trang tiến cung, vào trong cung lại dám khinh thường sắm vai đố phụ, lúc này mệt đến mí mắt mở ra được, mới cùng Tiêu Tiềm câu được câu ngủ say.

      Chờ nàng mở mắt sắc trời tối, Tiêu Tiềm cũng mất.

      Thiên Ti nghe được động tĩnh, tiến vào : "Vương phi, ngài tỉnh?" xong liền thắp đèn.

      Lâm Cẩm Nghi duỗi thắt lưng, : "Quá mệt, bất tri bất giác lại ngủ lâu như vậy." Lại hỏi đến Tiêu Tiềm.

      Thiên Ti : "Ngài ngủ bao lâu, trong cung có người đến, vương gia liền tiến cung, trước mắt còn chưa trở về."

      Lâm Cẩm Nghi khỏi đầu óc choàng váng, bỗng nhiên có dự cảm tốt. Nàng và Tiêu Tiềm giữa trưa vẫn ở thọ yến Phong Khánh đế, bất quá vài canh giờ, trong cung xảy ra đại gì, lập tức cần Tiêu Tiềm tiến cung đây? Sợ vẫn là chuyện nhị hoàng tử Tiêu Nhường.

      Lâm Cẩm Nghi tâm thần yên rửa mặt, bảo Thiên Ti vội chuẩn bị tịch thực, chờ Tiêu Tiềm trở về lại .

      Vừa chờ là chờ đến trăng lên giữa trời.

      Lâm Cẩm Nghi tự mình ra ngoài đón, Tiêu Tiềm tuy rằng cái gì cũng , nhưng sắc mặt ngưng trọng, tâm Lâm Cẩm Nghi khỏi trầm trọng theo.

      Thấy nàng nhăn mày lại, Tiêu Tiềm ra vẻ thoải mái cười cười, lôi kéo tay nàng : "Muộn như vậy còn chưa ngủ? Ban đêm nổi gió lạnh, ra làm gì? Xem tay nàng lạnh rồi."

      Lâm Cẩm Nghi nắm chặt tay , hỏi: "Nhưng trong cung xảy ra đại gì?"

      Tiêu Tiềm trấn an : " có gì quan trọng, ta tiến cung đến giờ còn chưa ăn cái gì đâu, đói được, chúng ta vừa ăn vừa ."

      Nhìn thấy Tiêu Tiềm bộ dáng trấn định như vậy, Lâm Cẩm Nghi cũng hơi an tâm ít, bảo Thiên Ti phòng bếp làm nóng bữa tối bưng tới.

      Tiêu Tiềm nghe Lâm Cẩm Nghi ngủ trưa đợi đến bây giờ, khỏi nàng hai câu, "Ta trở về nàng dùng cơm trước là được, sao phải đợi ta, nếu hôm nay ta trở lại sao?"

      "Vậy đợi đến ngày mai."

      Tiêu Tiềm bất đắc dĩ cười cười, gắp cho Lâm Cẩm Nghi đũa đồ ăn, "Nhanh ăn , nếu để nàng đói bụng, cũng đủ cho ta đau lòng."

      Lâm Cẩm Nghi 'ừ' tiếng, kiềm chế tò mò và lo lắng, ăn cơm.

      lát, hai người dùng cơm xong, đám người Thiên Ti đến dọn cơm canh.

      Lâm Cẩm Nghi mày khỏi nhíu lên, hỏi: "Trong cung đến cùng xảy ra chuyện gì? tại có thể với ta ."

      Tiêu Tiềm nhàng vuốt cằm, : "Hẳn nàng cũng đoán được ít, hoàng huynh triệu ta tiến cung, vì chuyện Hiền phi và Tiêu Nhường, mà chỉ mình ta, còn có Bình Dương hoàng tỷ cùng người khác trong tôn thất, hôm nay trong Thừa Hi điện, hoàng hậu và Lão Cửu thấy, chuyện này đương nhiên thể nhàng bỏ qua. Hoàng huynh giam giữ Vương Minh Yên, giam cầm Hiền phi nửa năm, Tiêu Nhường sao... Hoàng huynh lớn rồi, là cho cơ hội lịch lãm, đưa vào trong quân, để lịch lãm vài ba năm rồi trở về."

      Trong kinh thế cục thay đổi trong nháy mắt, Tiêu Nhường này vài ba năm, đương nhiên là rời xa trung tâm quyền lức. Nếu có thể ở trong quân hoàn hảo sống yên, trở về còn có thể thuận lợi vui vẻ làm vương gia, nếu có công tích, ngày sau sợ là chỉ có thể dắt chim dắt chó dạo nơi tĩnh mịch, làm người nhàn tản.

      Lâm Cẩm Nghi thở ra hơi dài, "Đối với chúng ta mà phải chuyện tốt sao? Đảng Hiền phi xuống dốc thành kết cục, cũng có cơ hội trả thù chúng ta. Chàng sao ngay từ đầu chịu ? Hại ta mất công quan tâm."

      Tiêu Tiềm cũng khẽ cười theo,"Ừ, sau này hoàng huynh còn , trong quân đều là các lão gia cứng đầu, Tiêu Nhường tuổi , hơn phân nửa là trấn được bọn họ, cho ta mang ."

      Lâm Cẩm Nghi nhíu mày : "Đây phải là cùng trừng phạt chàng? Tiêu Nhường vài ba năm, chẳng lẽ chàng cũng cùng vài ba năm?"

      Tiêu Tiềm vỗ vỗ bàn tay nàng, "Cũng cần lâu như vậy, năm rưỡi, chờ đứng vững là tốt rồi."

      "Vậy nếu đứng được?"

      " , ta dẫn ."

      Lâm Cẩm Nghi đứng lên, hai vòng trong phòng, sau đó : "Chàng thánh thượng có phải bắt được nhược điểm gì hay ?"

      Tiêu Tiềm lắc đầu, "Ta lúc trước , hoàng huynh ngốc, chuyện này chỉ cần hơi cân nhắc trước sau, có thể phát manh mối. Tiêu Nhường là đứa con coi trọng, vì chuyện này gặp hạn lớn ngã như vậy, đương nhiên muồn bù đắp."

      Lâm Cẩm Nghi cắn chặt răng, oán hận : "Chàng vì chinh chiến nhiều năm, lập nhiều công lao như vậy, như nếu đầu óc ràng, nên biết là đảng Hiền phi nhiều lần khiêu khích trước, chúng ta cũng chỉ là đánh trả mà thôi... Sao còn có mặt mũi giúp con ?"

      Tiêu Tiềm sao biết là trái tim lạnh lẽo, bất quá vẫn : "Ta làm huynh đệ cùng cha khác mẹ, đương nhiên trọng yếu như con ruột, thấy là tốt rồi."

      "Vậy khi nào chàng ?"

      "Tiêu Nhường tháng sau sinh nhật, phải làm xong sau mới có thể ."

      Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, "Ta đây cho người ta chuẩn bị chút dược vật phòng bệnh, phía nam so với chúng ta bên này còn nóng hơn, bị cảm nắng tốt."

      " phải phía nam" Tiêu Tiềm , "Là phương bắc. Cần Cẩn bá phủ vài năm nay nuôi trồng thế lực đều ở phương bắc, Tiêu Nhường đương nhiên là vào trong đó."

      Lâm Cẩm Nghi đôi lông mày càng nhíu chặt. Tiêu Tiềm lấy được phong hào 'Trấn Nam vương' là vì nhiều năm qua ở chiến trường phía nam nhiều lần lập công lao hãn mã. Thế lực của đương nhiên cũng đều ở nơi đó. Lần này Phong Khánh đế lại phái đến phương bắc, chẳng phải là để bắt đầu từ đầu, sinh tồn ở dưới thế lực Hiền phi?

      Tiêu Tiềm muốn để nàng lo lắng, tiếp tục : "Nàng cũng cần quan tâm, lúc trước ít thuộc hạ của được an bài các nơi trong quân, phương bắc tuy rằng thể so với phía nam, nhưng cũng có người của ta. Mà nàng cũng phải tin tưởng ta, ta năm đó có thể từ vương gia có tiếng tăm gì đến vị trí bây giờ, là có năng lực ở nới khác nuôi trồng nhân mã."

      Cũng chỉ có Tiêu Tiềm chiến công hiển hách, nhìn quen sóng to gió lớn mới có thể có tự tin ra như vậy, cũng làm cho người ta cảm thấy quá mức tự phụ. Lâm Cẩm Nghi hơi an tâm ít, lại vẫn khỏi thở dài liên tục.

      Tiêu Tiềm vỗ bờ vai nàng, "Tốt rồi tốt rồi, lúc này phải còn hai tháng mới xuất môn sao, năm sáu tháng trở lại. Phương bắc phồn vinh, xưa nay yên ổn, đến lúc đó ta còn có thể mang cho nàng ít thổ sản các nơi trở về."

      Lâm Cẩm Nghi bĩu môi, "Ai cần a."

      "Vậy nàng cần cái gì? với ta, ta mang về cho nàng."

      Lâm Cẩm Nghi nắm tay , nghiêm cẩn khẳng định: "Ta cần chàng toàn vẹn bình an trở về."

      Tiêu Tiềm cong cong khóe môi, ánh mắt càng ôn nhu, cũng khẳng định: "Được, nàng chờ, ta nhất định đem thứ nàng cần nhất trở về."
      Red Ruby, minhminhanhngoc, Uyên Sama39 others thích bài này.

    3. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Sắp phải chia ly rồi. Ông Hoàng thượng này ghét đấy. Mong ko xảy ra biến cố lớn gì. Tình cảm của 2 người từ từ biến chuyển rồi, A Cẩm mở lòng rất nhiều rồi. :yoyo40:.
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 110

      Phong Khánh đế vẫn chưa chọn ngày cho Tiêu Tiềm và Tiêu Nhường xuất chinh, nhưng từ hôm sau, Tiêu Tiềm bắt đầu gióng trống khua chiêng trù tính.

      Đổi thành người khác, lúc này hẳn là hoảng hốt tay chân. Nhưng Tiêu Tiềm đến cùng là Tiêu Tiềm, để Vương Đồng sửa sang lại phần danh sách những người ở phương bắc, chút hoang mang bắt đầu liên lạc, cũng để Vương Đồng cùng Nhụy Hương phương bắc trước bố trí mọi việc.

      Đồng thời, công vụ trong tay cũng phải xử lý xong trước khi xuất chinh, cũ an bài nhân thủ trong kinh quan sát hướng gió, bảo vệ vương phủ. Trong nhất thời bận túi bụi, mỗi ngày đều đến đêm khuya mới từ bên ngoài chạy về phủ.

      Lâm Cẩm Nghi bảo phòng bếp giữ nóng cơm và đồ ăn chờ , dùng xong hai người ôn tồn lát, lại cùng nhau ngủ.

      Lúc này Lâm Cẩm Nghi cảm giác mình giống như đời trước lần đầu tiên Tiêu Tiềm xuất chinh, khi đó con đường phía trước hết thảy đều chưa biết, trong lòng nàng hoảng sợ, suốt ngày yên.

      Bất quá so với trước tốt hơn, tại nàng cũng phải mình đối mặt.

      Ngày thường Thiên Ti mọi người cẩn thận ở cùng nàng, rất nhiều lúc còn có thể tìm chuyện cao hứng cho nàng nghe. Còn có Hồng Chúc, trai và chị dâu phiền toái được Tiêu Tiềm ra tay lo liệu, các cháu tính tình coi như tệ, được đưa đến cửa hàng trong thành làm việc, Hồng Chúc mang đứa tới chỗ Lâm Cẩm Nghi, sau này nếu tin tức Tiêu Tiềm xuất chinh truyền ra, Hồng Chúc cũng có việc gì lấy chút châm tuyến tới làm cùng Lâm Cẩm Nghi.

      Tô thị lại để bụng, bà sợ Lâm Cẩm Nghi trong lòng suy nghĩ, thường mang theo tiểu A Hi tới cửa chơi đùa.

      Qua năm Lâm Ngọc Trạch thừa kế tước Trung Dũng hầu, Tô thị nay là hầu phu nhân đường đường chính chính, bất quá Trịnh Kiểu Nguyệt hoài thai, Tô thị là hầu phu nhân so với trước cũng thanh nhàn bao nhiêu. Nàng với Lâm Cẩm Nghi, chờ Tiêu Tiềm phương bắc, cho Lâm Cẩm Nghi về nhà mẹ đẻ ở, trong nhà tuy rằng vắng Trung Dũng hầu và Trung Dũng hầu phu nhân, nhưng có tiểu A Hi biết náo biết cười, lạnh lẽo.

      Lâm Cẩm Nghi cảm niệm người thân bên cạnh tốt với mình, dần dần cũng buông tâm tính.

      phải năm rưỡi thôi sao, nàng chờ là được, nàng cũng tin tưởng Tiêu Tiềm. Tiêu Tiềm có thể đánh thắng trăm trận lớn , lần này cũng có thể bắt đầu.

      tháng sau, nhị hoàng tử Tiêu Nhường sinh nhật mười ba tuổi.

      Trong kinh thành những người khác tuy rằng biết trong thọ yến Phong Khánh đế ngày ấy ở Thừa Hi điện cụ thể có chuyện gì, nhưng nghe ngóng về sau cũng lần được ít manh mối. Lần này Phong Khánh đế dù chưa được làm lớn, lần này người dự tiệc sinh nhật Tiêu Nhường vẫn biết , có chút lạnh lẽo

      Mấy ngày cuối cùng trước khi xuất phát, việc bên ngoài đều an bày thỏa đáng, Tiêu Tiềm dứt khoát xin nghỉ mấy ngày, ở lại Trấn Nam vương phủ với Lâm Cẩm Nghi.

      Hai người mỗi ngày ở giường đến gần giữa trưa, cơm trưa tùy tiện dùng ít, buổi chiều lại ngủ, dùng điểm tâm, ngày rất nhanh qua. Tuy rằng bình thản như nước, nhưng ngày tách ra gần ngay trước mắt, hai người đều quý trọng gấp đôi.

      giỏi châm tuyến, Lâm Cẩm Nghi vẫn tự làm cho trọn vẹn bộ quần áo người, còn học làm cho đôi giày đế mềm.

      Tiêu Tiềm sung sướng mặc vào, sau đó lại trân trọng bỏ vào trong rương, là ra ngoài mặc.

      Lâm Cẩm Nghi nhìn như vậy, khỏi buồn cười : "Cũng phải thứ trân quý, ta cũng lần đầu tiên làm nhiều đồ như vậy, có chỗ tốt. Chờ chàng trở về, ta lại làm bộ khác tốt hơn cho chàng."

      Tiêu Tiềm cười hôn gương mặt nàng, " phải lần đầu nàng lo lắng làm bộ quần áo cho ta sao, cái khác, chỉ phần tâm ý này là đủ trân quý, ta đương nhiên thể coi ."

      gần đây càng ngày càng biết lời tâm tình, so với trước kia trầm lạnh như băng tưởng như hai người. Lâm Cẩm Nghi mím môi cười, giữa hai người có ôn nhu thường ngày.

      Rất nhanh, ngày Tiêu Tiềm xuất phát đến.

      Ngày xuất chinh, đội ngũ tiễn đưa thập phần hùng mạnh. Phần lớn đều là vì Tiêu Tiềm mà đến. Hiền phi bị Phong Khánh đế giam cầm lâu, rốt cục có cơ hội tiễn đưa Tiêu Nhường, lúc này kéo tay Tiêu Nhường khóc thành lệ nhân.

      Lâm Cẩm Nghi vất vả mới buông tâm, cảm nhận khí xung quanh, lại khỏi căng thẳng.

      Tiêu Tiềm trấn an nàng vài câu, hai người lưu luyến chia tay, Phong Khánh đế ra lệnh tiếng, Tiêu Tiềm sải bước lên tuấn mã, cầm đầu dẫn theo Tiêu Nhường cùng nhân mã mênh mông cuồn cuộn xuất phát.

      Lâm Cẩm Nghi đứng trước đội ngũ tiễn đưa, nhìn bóng lưng Tiêu Tiềm càng ngày càng xa, càng ngày càng , cuối cùng rốt cục thành điểm đen, thấy .

      Phong Khánh đế bãi giá hồi cung, đội ngũ tiễn đưa rất nhanh tan tác, Lâm Cẩm Nghi đứng tại chỗ hồi lâu, cuối cùng mới cùng Lâm Ngọc Trạch, Tô thị mọi người cùng nhau trở về.

      Tô thị lo lắng nàng mình ở vương phủ, dù Lâm Cẩm Nghi khăng khăng có chuyện gì, bà vẫn kiên trì để Lâm Cẩm Nghi về Trung Dũng hầu phủ ở thời gian.

      Lâm Cẩm Nghi trở lại Trung Dũng hầu phủ, mỗi ngày ở trước mặt Tô thị, đương nhiên sống tệ. Sau này Lâm Phương Nghi, Nguyên Vấn Khanh còn tới thăm nàng, tỷ muội vài người ngồi chỗ cười cười, thêm vài phần khoái hoạt.

      Thư nhà của Tiêu Tiềm cách mười ngày gửi đến, có gì khác, viết áo cơm sinh hoạt cùng các loại tình huống gặp được gần đây, Lâm Cẩm Nghi mỗi bức đều xem từng câu từng chữ vài lần, sau đó lại cầm bút viết hồi cho .

      Nhoáng cái qua ba tháng, Trịnh Kiểu Nguyệt thuận lợi sinh nữ hài nhi, mặt mày cực kỳ giống Lâm Ngọc Trạch, khóc lên vang dội dọa người. Tiểu nữ hài nhi đại danh còn chờ Trung Dũng hầu, trước hết đặt nhũ danh là Tiểu Linh .

      Tiểu A Hi chưa từng thấy đứa so với mình còn hơn, mỗi ngày vừa mở mắt là ầm ỹ muốn thăm Tiểu Linh . Hai người tuy kém bối phận, lại 'Ngôn ngữ thông', vẫn có thể y y nha nha tán gẫu cả ngày.

      Trung Dũng hầu phủ càng náo nhiệt, Lâm Cẩm Nghi mỗi khi viết thư cho Tiêu Tiềm, thiếu được nhắc vài câu.

      Tiêu Tiềm hồi cho nàng, sau này chờ trở về, nàng cũng sinh vài đứa như vậy, về sau toàn gia náo nhiệt.

      Cứ như vậy đến tháng chạp, Tiêu Tiềm biên quan nửa năm, viết thư nhà thành xấp dày.

      Lâm Cẩm Nghi bình thường còn có thể ở Trung Dũng hầu phủ, lúc này phải về vương phủ lo liệu vụ mừng năm mới và thanh toán công việc vương phủ năm.

      Bận rộn rồi, nàng có thời gian miên man suy nghĩ, chỉ tính ngày mừng năm mới, nghĩ lâu như vậy, Phong Khánh đế hẳn hết giận, thư nhà Tiêu Tiềm lúc trước nhắc đến, Tiêu Nhường được dạy dỗ non nửa năm, có thể đứng vững. Chờ Tiêu Tiềm trở về mừng năm mới khoe khoang với thái hậu, Tô thái phi giúp khuyên nhủ, chừng Tiêu Tiềm có thể ở lại.

      Cứ như vậy bận rộn quá nửa tháng, ngày về cuả Tiêu Tiềm lại chậm chạp định, Lâm Cẩm Nghi viết thư hỏi, Tiêu Tiềm chỉ đáp tháng trước dâng tấu, nhưng Phong Khánh đế chưa đồng ý, cũng bác bỏ, chưa trả lời, bảo nàng chờ chút.

      Trong tháng chạp, phụ cận kinh thành mấy ngày tuyết rơi, quanh kinh giao rất nhiều nhà dân bị tuyết đè sập, rất nhiều dân chúng kêu khổ ngừng.

      Lâm Cẩm Nghi và Tô thị mở kho lúa Trung Dũng hầu phủ và Trấn Nam vương phủ phát cháo, còn tặng quần áo phòng lạnh cùng dược liệu cho dân chúng, nhất thời thanh danh ở trong dân chúng kinh thành lên cao, cũng có ít dân chúng được ân huệ gọi các nàng là 'Nữ bồ tát'. Về sau ít phu nhân quan gia thấy các nàng giành được thanh danh tốt cũng đều noi theo, dân chúng phụ cận kinh thành được lợi rất nhiều, có ảnh hưởng mừng năm mới.

      Rốt cục năm ngày trước, Phong Khánh đế mở kim khẩu, triệu Tiêu Tiềm hồi kinh mừng năm mới.

      Nhưng biên quan phía bắc và kinh thành đường sá xa xôi, trong thư nhà Tiêu Tiềm gửi Lâm Cẩm Nghi , đại quân bọn họ dù ngày đêm kiêm trình hơn tháng mới đến. Chỉ mấy ngày, căn bản kịp Tiêu Tiềm trở về mừng năm mới.

      Lâm Cẩm Nghi biết càng vui, cho bọn nha hoàn xuống rồi, ở trong phòng mắng Phong Khánh đế đủ khắc.

      Hôm nay trừ tịch, vốn là từng nhà đoàn tụ, thời khắc ấm áp nhất. Trấn Nam vương trong phủ lại bởi vì thiếu Tiêu Tiềm và Nhụy Hương mọi người, mà có vẻ lạnh lẽo.

      Lâm Cẩm Nghi trong lòng cũng tư vị, bất quá vẫn cường đả nhấc tinh thần, đem vụ lớn toàn gia lo liệu gọn gàng ngăn nắp.

      Sáng sớm ngày trừ tịch, bên ngoài tiếng pháo vừa vang lên, nàng liền thu xếp phòng bếp cho bọn hạ nhân trong phủ chuẩn bị cơm canh phong phú, lại phân phát tiền thưởng và quần áo mới, trong phủ cao thấp cũng vui mừng.

      Bận đến buổi tối, Lâm Cẩm Nghi để Thiên Ti và Thải Ca cùng mình đường dùng xong cơm tất niên. Trời tối, bên ngoài tiếng pháo càng náo nhiệt, lại ít người xung quanh đốt pháo hoa. Lâm Cẩm Nghi lúc trước cũng để trong phủ chuânr bị, liền cùng bọn nha hoàn đốt pháo.

      Náo xong cười xong, ngày thứ hai Lâm Cẩm Nghi sáng sớm còn phải vào cung chúc tết, bọn nha hoàn cũng dám tiếp tục quấy rầy nàng, đều giải tán.

      Lâm Cẩm Nghi về phòng, rửa mặt chải đầu xong nằm giường, nghe bên ngoài vô cùng náo nhiệt, khỏi cảm thấy có chút đơn.

      Thiên Ti cũng nghĩ tới chuyện này, sợ nàng ngủ được, đốt cho nàng hương an thần.

      Lâm Cẩm Nghi tâm tình tốt, ngửi hương liệu lâu liền ngủ.

      Thiên Ti và Thải Ca nghe nàng hít thở đều đều, thổi tắt đèn, gian ngoài gác đêm.

      Đến nửa đêm, giờ tý vừa qua, bên ngoài tiếng pháo càng vang dội, Lâm Cẩm Nghi bị đánh thức, mê mang trợn tròn mắt, ngờ phát trước giường thêm cái bóng đen.

      Nàng phát hoảng, vừa định thét ra tiếng. Bóng đen kia trước nàng bước, thân thủ tiến lên bưng kín miệng nàng, dùng thanh thập phần quen thuộc : "A Cẩm đừng sợ, là ta."

      Lâm Cẩm Nghi thở ra hơi dài, khỏi oán trách : " trở lại sao lên tiếng? Qua năm mới, ở nhà lén lút làm gì?" xong đẩy tay , ngồi dậy chuẩn bị xuống giường, "Lửa bếp hẳn còn chưa tắt, chàng có ăn cơm tất niên ? Ta cho người chuẩn bị cho chàng."

      Tiêu Tiềm cười, đè lại, giọng : "Ta ra vụng trộm trở về, thể để lộ, nàng đừng bận rộn, cũng đừng để hạ nhân trong phủ biết ta trở về."

      Lâm Cẩm Nghi định thần nghĩ, Phong Khánh đế mấy ngày trước mới triệu Tiêu Tiềm hồi kinh, cho dù chắp cánh bay trở về cũng kịp. trước mắt xuất trong vương phủ, cũng chỉ có khả năng —— chính là đợi Phong Khánh đế cho phép, vụng trộm .
      Red Ruby, minhminhanhngoc, Uyên Sama41 others thích bài này.

    5. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      A tiếp tục kháng chỉ khi quân , e thích thế . :yoyo60::yoyo60::yoyo60:. Cẩm Nghi bao giờ mới có em bé nhỉ? Chờ mong ghê.
      heavydizzyA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :