1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kế phi thượng vị công lược - Cốt Sinh Mê (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Halie.hp

      Halie.hp Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      95
      Khỉ, nhân dịp say làm nũng kìa :yoyo64:
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 96

      Lâm Cẩm Nghi cách tầng tiết khố đơn bạc đụng đến chỗ lửa nóng kia.

      Thành hôn với Tiêu Tiềm gần năm, trải qua chuyện Trung Dũng hầu phu nhân qua đời, tang phục ba tháng rồi hai người tuy rằng lúc rảnh rỗi thân thiết, nhưng số lần cũng chỉ có thể đếm được đầu ngón tay. Lâu ngày, nàng bắt đầu cảm thấy Tiêu Tiềm chính là thanh tâm quả dục.

      Nàng lập tức muốn rụt tay về, nhưng Tiêu Tiềm lại gắt gao đè lại. Lâm Cẩm Nghi cũng biết chỗ kia thập phần yếu ớt, sợ làm đau , nên dám lộn xộn.

      Cứ thế, giằng co lát sau, Lâm Cẩm Nghi thỏa hiệp.

      Nàng tự vào, đụng phải chỗ cứng rắn nóng bỏng kia.

      Cảm giác được tay nàng cầm lấy của mình, Tiêu Tiềm thoải mái than thở tiếng.

      Lâm Cẩm Nghi coi như rất quen thuộc, dưới bắt đầu chuyển động, thường thường chiếu cố chỗ mẫn cảm, dùng ngón tay nhàng xoa nắn khiêu khích.

      Tiêu Tiềm từ từ nhắm hai mắt, thường thường phát ra hai tiếng than .

      Ước chừng qua hai khắc, cổ tay Lâm Cẩm Nghi đau nhức, Tiêu Tiềm lại vẫn cứng như trước,

      Nàng bất đắc dĩ từ chối, rút tay ra, lắc lắc cổ tay.

      Đồng thời Tiêu Tiềm cũng ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy nàng, sức nặng toàn bộ thân thể áp ở người nàng, "A Cẩm tốt của ta, tay có mỏi hay ?"

      Lâm Cẩm Nghi bất đắc dĩ trợn trừng mắt, Tiêu Tiềm này hỏi cái gì, quả thực biết còn cố hỏi.

      "Chúng ta đây đổi phương pháp được ?" Tiêu Tiềm đè thấp thanh thầm bên tai nàng.

      hơi thở nóng rực phun ở bên tai, Lâm Cẩm Nghi cảm thấy lỗ tai run lên, qua lại người.

      Tiêu Tiềm từ phía sau ôm lấy vòng eo nàng tinh tế mềm mại, cố sức đặt nàng thành tư thế quỳ.

      Hai người rất ít dùng loại tư thế này, từ trước vừa thành thân lúc hoang đường nhất, Tiêu Tiềm mới ham thích ép buộc nàng thành các loại tư thế bất đồng.

      Lâm Cẩm Nghi vừa mới nằm sấp xuống, Tiêu Tiềm thuần thục cởi thắt lưng nàng, bàn tay to lôi kéo, lộ ra kiều mông tròn tuyết trắng, tiếp theo thẳng lưng, toàn bộ nhập vào.

      Lâm Cẩm Nghi ưm tiếng, chợt nghe thanh Tiêu Tiềm mang theo chút trêu đùa ở phía sau vang lên, "ướt như vậy a?"

      mặt nàng ngượng ngùng, cắn môi ưm ra tiếng.

      Tiêu Tiềm cũng do dự, giữ thắt lưng nàng bắt đầu mãnh liệt va chạm.

      Lâm Cẩm Nghi bị đâm đến thân thể khống chế được, trước sau đong đưa, trong miệng bất chợt phát ra tiếng ngâm nga.

      Cũng biết qua bao lâu, Lâm Cẩm Nghi chỉ cảm thấy đầu gối bị cọ phát đau, phần eo trở xuống tê mỏi được, Tiêu Tiềm lại chậm chạp phát tiết.

      Nàng cũng quỳ nổi, trực tiếp ghé vào giường.

      Tiêu Tiềm nới thắt lưng nàng, để nàng nâng mông, động tác càng lúc càng nhanh, va chạm càng ngày càng dùng sức...

      Ngay lúc Lâm Cẩm Nghi cảm thấy mình bị đâm hỏng, Tiêu Tiềm than tiếng, rốt cục xuất ra.

      Lâm Cẩm Nghi tia khí lực nâng tay đều có, Tiêu Tiềm cũng kiệt lực, trực tiếp nằm ở người nàng.

      lâu sau, Tiêu Tiềm mới tìm về khí lực, ngồi dậy xuống giường rót nước uống. Uống xong lại rót chén, đưa tới bên môi Lâm Cẩm Nghi. Lâm Cẩm Nghi từ tay uống hai ngụm, mới cảm thấy trong họng dễ chịu ít.

      "Chàng đây là say thực hay say giả?" Nàng cau mày lườm , giọng mang theo oán trách.

      cười cười, "Say thực say thực, sao có thể giả." Thiên địa làm chứng, vừa trở về quả là say, sau uống trà giải rượu, ở giường nằm lát, chậm rãi tỉnh lại.

      Lâm Cẩm Nghi cũng mặc kệ, mặc quần áo, bảo Thiên Ti đưa nước vào.

      Hai người đều tự tẩy sạch thân thể, lại lần nữa nằm về giường.

      Bởi vì lúc trước quá mệt, Lâm Cẩm Nghi cơ hồ là dính vào gối liền ngủ.

      Mà Tiêu Tiềm so với nàng ngủ muộn hơn nhiều, lẳng lặng quan sát Lâm Cẩm Nghi ngủ lúc lâu, nghĩ đến nàng mới vừa rồi mệt mở được mắt, còn lo lắng oán trách mình, khỏi khẽ cười ra tiếng. tốt, nàng cũng phải hoàn toàn thay lòng đổi tính, ít nhất lúc này, nàng vẫn ràng giống trước đây.

      Ngày thứ hai Lâm Cẩm Nghi dậy, cảm thấy thắt lưng chua xót đau đớn giống mình, lại đứng ngồi hai chân khẽ run rẩy. Nàng ở trong lòng thầm mắng Tiêu Tiềm trăm lần, ở trước mặt bọn nha hoàn lại còn phải làm bộ như có việc gì, xử lý khoản thu chi phức tạp.

      Lúc này nàng rốt cục minh bạch, năm trước Tô thị vì sao nhất định bảo nàng hảo hảo nghỉ ngơi.

      Ban ngày và ban đêm cùng vất vả, thực phải người thường có thể chịu nổi.

      Mà càng làm cho nàng buồn rầu là, từ đêm đó Tiêu Tiềm được hưởng thụ rồi, buổi tối càng biến đổi đa dạng ép buộc nàng. Cái gì quỳ xuống, nằm nghiêng cũng đáng kể, sau này thế nhưng hoang đường bắt nàng xuống giường, ghé vào bàn.

      Lâm Cẩm Nghi cũng bị ép buộc choáng váng, còn tùy ý muốn làm gì làm, mỗi lần tỉnh táo lại liền hối hận xanh ruột.

      Trời biết Tiêu Tiềm vì sao ở bên ngoài bận cả ngày, trở về còn dường như chưa dùng hết khí lực, nàng cũng đủ sức, ban ngày lý xử lý tình lưu loát. Còn cực độ mệt mỏi, buổi chiều ngủ giấc có thể ngủ đến hoàng hôn.

      Cứ như vậy, rất nhanh đến cửa ải cuối năm. Lâm Cẩm Nghi xử lý chuyện mừng năm mới, an bày thỏa đáng rồi, cuối cùng cảm thấy có thể nghỉ ngơi hơi.

      Mà khiến nàng khó có thể chấp nhận là, Tiêu Tiềm từ ngày hai mươi lăm bắt đầu nghỉ, công tác nàng phải gánh vác vào buổi tối biến thành ban ngày.

      Ban ngày tuyên dâm, xưa nay người có quy củ khinh thường nhất. Tiêu Tiềm lại như biết xấu hổ, mặc nàng từ chối thế nào, đều có thể da mặt dày cười hì hì dán lên.

      Hôm nay là hai mươi tám, Lâm Cẩm Nghi rốt cục bạo phát, lúc Tiêu Tiềm thần biết quỷ hay cởi quần áo nàng, nàng hung hăng đẩy Tiêu Tiềm ra, cả giận : "Vương gia, chúng ta tuy rằng là vợ chồng đứng đắn, cũng thể có đạo lý ngày ngày như vậy. Từ trước chỉ buổi tối, ta cũng nhắc lại, nay giữa ban ngày, lại sắp mừng năm mới, trong phủ đúng lúc bận rộn, chàng dây dưa ta như vậy, phải để trong phủ cao thấp đều chế giễu sao?"

      Tiêu Tiềm bị nàng đẩy thiếu chút nữa ngã ngửa từ kháng xuống, lúc này cũng tức giận, vẫn cười : "Ngày xưa vào buổi tối, phải ban ngày thế nào? Trước mắt ta nghỉ ở nhà, ngày ngày đều có thể nhìn thấy vương phi nhà ta, đương nhiên là kìm lòng đậu..." xong lại duỗi tay kéo nàng.

      Lâm Cẩm Nghi thối ngụm, đập tay , "Vương gia có việc gì, nhưng trong phủ rất nhiều việc phải chờ ta định đoạt. Lại tiếp ta cũng là năm đầu xử lý lễ tết trong phủ, chàng chậm trễ ta như vậy, đến lúc đó năm mới sao qua tốt được, cũng nên oán trách ta làm việc chu toàn."

      Tiêu Tiềm : "Làm sao có thể? Lại chúng ta năm mời cũng chỉ ở trong phủ vài ngày."

      Lâm Cẩm Nghi lông mi khẽ chớp, hiển nhiên có chút giật mình. Đầu năm nay từng nhà đều nghỉ ở nhà, ngay cả Phong Khánh đế, lúc mừng năm mới đều xử lý công vụ, chẳng lẽ Tiêu Tiềm còn muốn ra ngoài làm việc?

      Thấy nàng phân thần, Tiêu Tiềm lại dính lên, ôm lấy bờ vai nàng : "Chúng ta mừng năm mới về Trung Dũng hầu phủ ở, ngày ở nhà đương nhiên ít , cũng cần nàng lo lắng chuẩn bị cái gì."

      Lâm Cẩm Nghi mặt khỏi vui vẻ, "Về nhà ta?" Nàng ở Trung Dũng hầu phủ hai năm, cảm tình từ từ thâm hậu, vốn còn phiền muộn năm nay chỉ có thể cùng Tiêu Tiềm hai người lạnh lẽo ở Trấn Nam vương phủ mừng năm mới, nghĩ tới Tiêu Tiềm cư nhiên đưa ra ý về Trung Dũng hầu phủ.

      Tiêu Tiềm cười : "Ừ, ta cùng nhạc mẫu rồi, vốn định ba mươi trực tiếp mang nàng trở về, cho nàng kinh hỉ."

      "Vậy sao tại lại với ta ?" Lâm Cẩm Nghi liếc mắt nhìn .

      Tiêu Tiềm lại cười cười, "Còn phải vì..." xong đè thấp thanh , hôn lên đầu vai trần của nàng.

      Được cho chỗ tốt, Lâm Cẩm Nghi cũng khó xử , tùy ý làm xằng làm bậy, trong đầu bắt đầu tính toán mừng năm mới cùng Tô thị mọi người náo nhiệt phen thế nào.

      Nhưng bao lâu, nàng vô tâm nghĩ chuyện này, bị Tiêu Tiềm biến thành mất hồn phách.

      ******

      Ba mươi đại niên, Tiêu Tiềm và Lâm Cẩm Nghi mang theo xe lễ vật về Trung Dũng hầu phủ.

      Sau khi Trung Dũng hầu phu nhân qua đời, cảm xúc mọi người Trung Dũng hầu phủ đều thập phần sa sút. Điều chỉnh đến bây giờ, trong phủ cao thấp mới khôi phục phần sinh khí.

      Tô thị được tin trước tiên, tự mình đến hành lang đợi.

      Lâm Cẩm Nghi xuống xe ngựa, nhìn thấy Tô thị mặc thân áo choàng vân cẩm màu thiên thanh, cười tủm tỉm đứng ở cửa chờ mình.

      "Nương, sao ngài tự ra ? Bên ngoài rất lạnh a."

      Tô thị cười xuống thềm đá, cầm tay Lâm Cẩm thủ : "Nương ở nhà cũng có việc gì, dứt khoát ra đón con."

      Mẹ con chuyện, Tiêu Tiềm cũng tới, cung kính với Tô thị: "Tiểu tế gặp qua nhạc mẫu."

      Tô thị vội : "Đều là người trong nhà, vương gia cần khách khí như thế."

      Tiêu Tiềm cũng cười : "Cấp bậc lễ nghĩa thể bỏ. Tiểu tế dẫn theo chút lễ vật đến, đặt mua vội vàng, cũng biết hợp tâm ý nhạc mẫu ."

      Tô thị cười gật đầu, "Vương gia có tâm."

      Lâm Cẩm Nghi tức giận trắng mắt liếc Tiêu Tiềm cái, người này đúng là 'dối trá'. Năm nay lễ vật mang đến ràng đều là nàng theo sở thích người nhà lựa chọn, thốt ra lời này, ngược lại giống như đem công lao nhận vào người .

      Tiêu Tiềm như cảm giác ánh mắt của nàng, vẫn cứ khách khí hàn huyên với Tô thị phen.

      Lúc này lễ cũng được tháo dỡ xuống hết, Tô thị kéo tay Lâm Cẩm Nghi, cùng Tiêu Tiềm vai kề vai vào trong phủ.

      Lâm Cẩm Nghi lâu gặp Tô thị, mẹ con hai người đúng là hết lời. Vòng qua ảnh bích, Lâm Cẩm Nghi quen bước rẽ phải, Tô thị lại giữ chặt nàng, : "A Cẩm, nhầm, chính viện ở bên cạnh đâu."

      Lâm Cẩm Nghi thế này mới dừng bước, lòng có lưu luyến, nàng mới rồi cao hứng quá mức, tự nhiên quen hướng Thuận Hoà đường. Ngày xưa nàng từ bên ngoài trở về, luôn thỉnh an Trung Dũng hầu phu nhân trước. Nay nàng trở lại, Trung Dũng hầu phu nhân qua đời.

      PS: Hai người là vợ chồng già rồi nên muốn nóng bỏng chắc cũng khó, chỉ ngọt ngào ấm áp thôi.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 97

      Lâm Cẩm Nghi nhất thời đau buồn, Tô thị cũng khỏi thở dài tiếng, vỗ bàn tay nàng : ", cùng nương về chính viện, tổ phụ và cha con bọn họ sáng sớm ngóng trông con."

      Lâm Cẩm Nghi kiềm chế khổ sở trong lòng, gật đầu cười đáp ứng.

      Hai người vừa chuyện vừa chính viện, mới vừa vào sân, thấy tiểu thịt cầu tròn trịa nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, phía sau còn chuỗi dài bà tử nha hoàn.

      "Nương, nương, ôm!" Tiểu thịt cầu miệng hàm hồ gọi, vừa nhảy lên người Tô thị.

      Lâm Cẩm Nghi tập trung nhìn, vừa chạy tới phải ai khác, đúng là tiểu A Hi còn kém nửa tháng là tuổi.

      "A Hi lớn lên nhiều như vậy nha!" Lâm Cẩm Nghi lần trước về hầu phủ là hai tháng trước, tiểu A Hi vừa mới được người đỡ , nay nghiêng ngả lảo đảo chạy được.

      Tô thị ôm lấy tiểu A Hi, có vẻ cố sức : "Lúc này đứa ngày lớn, hơn nữa gần đây mừng năm mới, cái miệng dường như chịu yên, tổ phụ và cha con đều nghỉ ở nhà, cả ngày cũng kệ , thường xuyên qua lại, béo lên nhiều."

      Lâm Cẩm Nghi thấy Tô thị có chút lao lực, liền : "Nương, để con ôm."

      Tô thị liên tục lắc đầu : "Đừng, đệ đệ con bám người, muốn ôm phải ôm hồi lâu. Ta nhìn con gần đây rất gầy, hẳn là lo liệu công việc vương phủ vất vả, khó được về nhà, trăm ngàn đừng mệt mình."

      Lâm Cẩm Nghi nghe xong khỏi mặt ửng hồng lên, mấy ngày này nàng quả gầy, nhưng đâu phải lo liệu gia , ràng là bị Tiêu Tiềm áp bức thành như vậy.

      Lúc này Tiêu Tiềm tiến lên : "Nhạc mẫu, để ta tới ôm, A Cẩm gầy cũng vì ta."

      Lời này Tô thị nghe thấy đó là Lâm Cẩm Nghi vì phân ưu với mà mệt mỏi, Lâm Cẩm Nghi lại nghe ra ý tứ bỡn cợt, bên tai đều nóng lên.

      Tiêu Tiềm biểu bình dị gần gũi, nhưng đến cùng thân phận là Trấn Nam vương, Tô thị muốn từ chối, chỉ thấy Tiêu Tiềm giơ tay với tiểu A Hi, dùng ngữ khí dụ dỗ : "Tiểu A Hi, để tỷ phu ôm được ?"

      Tiểu A Hi đôi tròng mắt quay tròn, nhìn nhìn nương, lại nhìn nhìn tỷ tỷ, thấy họ đều lắc đầu, quay mặt sang giòn tan : "Ôm!"

      Tiêu Tiềm 'Ôi' tiếng, lập tức ôm vào trong lòng.

      Bất quá đến cùng vẫn là lần đầu ôm đứa , tư thế chính xác, Tô thị dạy ôm thế nào dùng ít sức, cũng có thể ngăn ngừa đứa ngã xuống.

      Tiêu Tiềm nghiêm cẩn học hỏi, tay ôm lấy thắt lưng tiểu A Hi, tay đỡ sau lưng .

      Mọi người chậm rãi vào chính viện chủ ốc, Trung Dũng hầu, Lâm Ngọc Trạch cùng vợ chồng Lâm Bác Chí, Trịnh Kiểu Nguyệt đều ở trong đó, thấy bọn họ, mọi người tất nhiên là hẹn mà cùng đứng lên.

      Tiêu Tiềm vừa đùa tiểu A Hi, vừa : "Tổ phụ, nhạc phụ, cần đa lễ, đều là người trong nhà. Ta ôm tiểu A Hi, cũng cho hai ngài hành lễ."

      Trung Dũng hầu từ lần ở biên quan trở về luôn luôn tán thưởng Tiêu Tiềm, mà Lâm Ngọc Trạch mọi người trong thời gian này sửa lại nhìn nhận về Tiêu Tiềm, như vậy, mọi người cũng đều khách khí.

      Giống như Tô thị , tiểu A Hi thập phần bám người, vào phòng cũng chịu từ người Tiêu Tiềm xuống. Tiêu Tiềm ràng cho ngồi ở người mình, cứ như vậy ôm chuyện cùng mọi người.

      Lâm Cẩm Nghi và Tô thị, Trịnh Kiểu Nguyệt ngồi chuyện riêng tư, Tô thị thường thường giương mắt xem tiểu A Hi, sợ bướng bỉnh chọc Tiêu Tiềm mất hứng.

      "Nếm thử lá trà này, là bằng hữu cha con từ vùng Lĩnh Nam mang tới, mặc dù so được với trong vương phủ các con, cũng là kinh thành hiếm thấy." Tô thị tiếp đón Lâm Cẩm Nghi thưởng trà, vừa dứt lời chợt nghe tiếng giòn vang, tiểu A Hi khóc rống lên.

      Mọi người nhìn lại, thấy bên chân Tiêu Tiềm chén trà bị rơi, trước ngực Tiêu Tiềm cũng bị ướt mảng, còn có đống lá trà. Tiểu A Hi ngồi ở đầu gối Tiêu Tiềm bụm mặt khóc lên.

      Tô thị mọi người phát hoảng, lập tức bước nhanh qua, kéo tay tiểu A Hi xem xét. Thấy tiểu A Hi đầu mặt cũng dính nước, các nàng mới nhàng thở ra.

      Mà ngay lúc các nàng chỉ lo xem tiểu A Hi, Trung Dũng hầu mấy người bọn họ nhìn đến Tiêu Tiềm. Tô thị ngồi bên nhìn thấy toàn quá trình, bọn họ đều nhìn . Mới vừa rồi Tiêu Tiềm với bọn họ, tay bưng chén trà chuẩn bị uống. Bên ngoài bỗng nhiên đốt pháo trúc, tiểu A Hi phát hoảng đột nhiên ngồi thẳng lên, bỗng chốc đụng vào chén trà. Tiêu Tiềm tay mắt lanh lẹ, tay kia chắn đầu tiểu A Hi, bằng tiểu A Hi khẳng định bị phỏng.

      Tiêu Tiềm bàn tay đỏ lên, chỉ là lơ đễnh cười cười, : " có chuyện gì, A Hi bị thương là tốt rồi."

      Tô thị và Lâm Cẩm Nghi lúc này đại khái cũng minh bạch chuyện gì xảy ra, Tô thị thập phần áy náy nhận sai, lại cho nha hoàn lấy thuốc mỡ chữa phỏng đến.

      lâu thuốc mỡ được trình lên, Tô thị lấy ra nhét vào tay Lâm Cẩm Nghi.

      Tiêu Tiềm trong miệng vẫn : "Nước trà quá nóng, có chuyện gì."

      Lâm Cẩm Nghi ngồi xuống bên người Tiêu Tiềm, kéo cái tay đỏ lên bôi thuốc, "Tay đỏ thành như vậy còn cố chống chế."

      Tiêu Tiềm bị oán trách cũng giận, chỉ cười cười, "Được, nghe nàng, chống chế."

      Thấy hai người bọn họ vô cùng thân thiết như thế, mọi người Trung Dũng hầu phủ hẹn mà cùng nở nụ cười.

      Lâm Cẩm Nghi bôi thuốc cho Tiêu Tiềm xong, mới phát người nhà đều mang theo ý cười nhìn mình, mặt nàng hồng lên: "Các người đều nhìn con làm gì?" chuyện liền đứng lên, chỗ Tô thị bên kia ngồi xuống.

      Mọi người cười trận, còn đến .

      Tiểu A Hi được đưa đổi xiêm y lại trở về, Tô thị cũng dám để gây tai họa với Tiêu Tiềm, liền ôm đùa ở trong lòng.

      Trịnh Kiểu Nguyệt ngồi kề bên Lâm Cẩm Nghi, thập phần hâm mộ với nàng: "Vương gia đối đãi ngươi tốt."

      Lâm Cẩm Nghi cười cười, "Chị dâu lời này, chẳng lẽ đại ca ta bạc đãi ngươi ?"

      Trịnh Kiểu Nguyệt cũng cười, "Đương nhiên là tốt." Chính là dù tốt, cũng chỉ tương đối. Tiêu Tiềm ánh mắt nhìn Lâm Cẩm Nghi, nóng bỏng mà dung túng, cho dù Lâm Cẩm Nghi trước mặt mọi người mang theo ngữ khí oán trách , cũng để ý. Chỉ điểm này, nàng cùng Lâm Bác Chí chỉ là tương kính như tân, so ra kém, càng cần Tiêu Tiềm bất luận là bộ dạng gia thế bản lĩnh, đều mạnh hơn Lâm Bác Chí trăm ngàn lần.

      Lâm Cẩm Nghi mặc dù biết Trịnh Kiểu Nguyệt nghĩ gì, nhưng vẫn sợ nàng có tâm so sánh, liền tránh : "Tẩu tử trong thời gian này uống thuốc bổ gì, sắc mặt lại tốt như vậy, ngươi mau cùng ta."

      Trịnh Kiểu Nguyệt trong thời gian này mượt mà vòng, nhìn càng thủy linh đẫy đà, lúc này thẹn thùng : "Nào có thuốc bổ, chỉ là vào ngày đông tham ăn thích ngủ, mới béo. thể so với Cẩm Nghi, nhìn còn như tiểu nương."

      Quả , Lâm Cẩm Nghi tuy rằng trang điểm phụ nhân, nhưng như trước là cằm đầy, eo mảnh mai, phong tư thiếu nữ.

      "Con cũng đừng nàng, ta sắp buồn chết, từ có nhiều thịt, gần đây hai tháng gặp, càng gầy hơn." Tô thị xong liền nghiêm cẩn với Lâm Cẩm Nghi, "A Cẩm, phải nương con, con cũng là người lớn, nên chú ý thân mình, đừng để cho nương luôn phải theo quan tâm."

      Lâm Cẩm Nghi cảm thấy oan uổng, nàng đâu phải chú ý thân mình, là nàng gả cho Tiêu Tiềm rồi trải qua chút chuyện như vậy, hơn nữa ngày gần vì Tiêu Tiềm ham muốn vô độ, nàng muốn béo cũng được.

      Mọi người hòa thuận vui vẻ ngồi chỗ, bất tri bất giác đến giờ cơm.

      Tô thị tự thu xếp đồ ăn, Lâm Cẩm Nghi muốn hỗ trợ, bị Tô thị đè lại : "Con ở vương phủ cũng mệt, khó được về nhà, nghỉ ngơi là tốt rồi."

      Lâm Cẩm Nghi nhân tiện : "Nương cũng ngày ngày ở nhà bận rộn, nương chẳng lẽ mệt mỏi?"

      Tô thị nhìn nàng cái, "Nương làm quen, con nghe lời, được tham việc."

      Lâm Cẩm Nghi tuy rằng gả cho người, nhưng ở trong mắt Tô thị vẫn là đứa trẻ, sao để nàng về nhà còn bận rộn, cái gì cũng chịu cho nàng làm cùng, còn sợ nàng nhàm chán, để Trịnh Kiểu Nguyệt lại bồi nàng chuyện.

      Sau đó, bàn đồ ăn sắc hương vị câu toàn được mang lên.

      Trung Dũng hầu mời Tiêu Tiềm lên ghế , Tiêu Tiềm đương nhiên chịu, để ghế cho Trung Dũng hầu, ghế tiếp cho Lâm Ngọc Trạch, chính mình ngồi cùng Lâm Cẩm Nghi ở dưới.

      Tô thị thân thiện lấy đũa chung chia thức ăn cho Tiêu Tiềm, "Cũng biết vương gia thích ăn cái gì, chỉ ngẫu nhiên nghe A Cẩm vương gia thích ăn ngọt, ta học làm hai món đồ ăn Giang Nam, cũng biết hợp khẩu vị ngươi ."

      Tô thị hôm nay riêng vì Tiêu Tiềm làm vài món đồ ăn, có cá viên kim chân, cua thịt măng sợi, sườn bảo ngọc, canh tuyết nhĩ vân vân.

      Tiêu Tiềm thập phần hưởng thụ, lộ ra thần sắc kinh hỉ : "Nhạc mẫu thủ nghệ quá tốt, khẩu vị này so với đầu bếp Giang Nam trong phủ chúng ta làm còn tốt hơn."

      Tô thị cười cười, : "Vương gia nếu thích để A Cẩm trở về học làm, nàng ở nhà học được bản gì, tay trù nghệ coi như được." Lâm Cẩm Nghi theo học hai năm, còn thập phần có thiên phú, đến đây, trong giọng Tô thị bất giác lộ ra ba phần tự hào.

      Tiêu Tiềm khỏi nhíu mày, vương phi còn có trù nghệ rất cao? lần trước uống cháo mồng 8 tháng Chạp nàng nấu thập phần kinh ngạc, dù sao từ trước nàng biết gì cả, ai ngờ tại nàng còn dấu tay nghề như vậy!

      Lâm Cẩm Nghi sợ Tiêu Tiềm lanh mồm lanh miệng hở cái gì, dù sao Tô thị truyền trù nghệ cho nàng là hi vọng nàng phát dương quang đại, mà phải bỏ xó, lập tức : "Ngày xưa ở trong phủ công việc bận rộn, trù nghệ cũng hoang phế ít, nương rất đúng, về sa ta học với ngài, làm đồ ăn cho vương gia."

      Phản ứng lại rất nhanh. Tiêu Tiềm nhịn cười, lại gắp đũa đồ ăn cho Lâm Cẩm Nghi, "A Cẩm có tâm, vậy ta chờ."

      PS: Có phải mọi người ko thích truyện này ko? Có rất ít comment, cảm tưởng như mình vậy.
      Red Ruby, minhminhanhngoc, Uyên Sama51 others thích bài này.

    4. SiAm

      SiAm Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      90
      phải đâu nàng ơi, ta thích bộ này lắm á, nhàng có nội dung riêng, còn cmt trước giờ ta lười cmt lắm
      heavydizzy, A fangomomatic00 thích bài này.

    5. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Ơ k mà, luôn theo chân editor đấy ạ. tích cực cmt :)))
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :